Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mấy ngày nay, đối với Tô Sùng Hoa, thi thoảng lại có cảm xúc kỳ quái lướt qua đầu. Lý do cụ thể trong thời gian này, ngay cả bản thân hắn cũng không nói rõ được.
Từ trước tới nay, bởi vì lão thái công coi trọng, Tô Sùng Hoa luôn có địa vị không thấp trong Tô gia, mà người quản lý thật sự của Dự Sơn thư viện chính là Tô Trọng khó khăn lắm mới tới được., Nhiều năm trôi qua, hắn cũng coi như là người tham dự trọng yếu của Tô gia nhị phòng. Trong thời gian gần đây, nhị phòng tam phòng liên thủ động thủ với đại phòng, chuẩn bị loại trừ chi có lực uy hiếp nhất trong Tô gia, hắn cũng tham dự. Thỉnh thoảng trong các buổi tụ hội, các loại võ giả khác nhau sẽ bị loại bỏ., Nói một chút thế cục của Tô gia trước mắt, mặc dù ngoại hoạn chưa trừ, nhưng ít nhất nội ưu hơi ổn định, trên con đường chân chính tranh đoạt quyền quản lý Tô gia đã tiến lên phía trước một bước lớn, đối với việc này, cảm xúc của mọi người đều tương đối vui vẻ.
Hôm nay coi như là một ngày trọng đại. Từ sáng sớm dậy, trong lòng hắn liền minh bạch chuyện này, mọi người cũng đều có cảm xúc không giống nhau. Sáng sớm tại phụ cận viện tử gặp được Tô Trọng, gặp mặt chưởng quầy cùng quản sự phòng hai, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Hắn cũng hiểu được chuyện đêm nay đã định, Tô Đàn Nhi vì chuẩn bị sự tình Hoàng thương, bỏ ra quá nhiều tiền, nhưng lại không mang đến bất kỳ lợi ích gì., Trước mắt cũng dẫn đến đám thương gia bên ngoài kia bắt đầu không tin tưởng Tô gia. Những chuyện này, tối hôm nay đều có thể lấy ra nói. Trong Tô gia có rất nhiều người cùng phát lực, một ít trưởng bối vốn không đồng ý chuyện chưởng gia nữ tử có chút dao động này cũng bắt đầu đứng về phía phòng hai phòng ba, ngay cả tam đường thúc luôn luôn cường thế, lúc này cũng bất lực.
Thế nhưng, ngay thời điểm này, trong lòng hai phòng đều tràn đầy chờ mong, ngẫu nhiên loại tâm tình kia vẫn sẽ lưu động đi ra, đặc biệt là trong mấy ngày qua ngẫu nhiên từ mặt bên nhìn thấy thân ảnh nhàn nhã kia của Ninh Nghị, trong lòng lại có chút phức tạp.
Định phong ba... Hắn ngẫu nhiên nhớ tới, chính là mấy ngày trước thấy bài thơ này. Bài thơ này thật tốt.
Tô Sùng Hoa cuối cùng vẫn có chút nguyên liệu, ở Giang Ninh cũng coi như là văn nhân có chút nổi tiếng, viết thơ nhiều năm như vậy, có thể khiến hắn vừa thấy đã cảm thấy rung động, đương nhiên tác phẩm thơ này không nhiều. Nhưng vừa vặn hai người trước Ninh Nghị là như vậy... vê rượu và Bùi Địch tự nhiên không tính là... Trước mắt nhìn thấy điều này là Định Ba cũng vậy., Nếu chỉ đi xem một mình, hắn sẽ cảm thấy câu nói này chỉ là lời tự an ủi bản thân văn nhân, tự mình say mê, rõ ràng là bại đến rối tinh rối mù, hết lần này tới lần khác lại đem tựa như người thắng, bài thơ này còn ẩn giấu cả sự không dám lấy ra để chứng minh.
Nhưng...Mỗi lần nhìn thấy Ninh Nghị, lại kết hợp với tác phẩm này, hoặc là sau khi thấy những người khác viết một số thơ, cảm giác sẽ có chút khác biệt. Tô Sùng Hoa lúc này đang ngồi trong phòng tư thục, suy tư quan sát.
"... Nơi này nói đến học vấn trù tính, buổi chiều mọi người mới có thể học được cái này, bất quá ta ngược lại cũng không muốn nói cho các ngươi biết như thế nào là được, bất quá một ít hệ thống hợp lý trong trù tính, chính là muốn nguyên tắc và biện pháp xử lý sự tình., Rất thú vị... Ở cực tây có một quốc gia tên là Hy Thiên quốc, nơi đó có một câu chuyện, gọi là Chi Nặc trái với luận. Có một ngày một đại anh hùng chạy rất nhanh gặp được một con rùa đen, rùa đen nói: "Nếu ngươi chạy theo ta thi đấu, ngươi vĩnh viễn không đuổi kịp ta..."
Phía trước phòng học, Ninh Nghị đang cười giảng bài, phấn kia vẽ tuyến trên tấm giấy đen: "Đại anh hùng nói, cho dù ta có chạy chậm hơn nữa, tốc độ cũng gấp mười lần ngươi, làm sao có thể không đuổi kịp ngươi. Vì vậy rùa đen liền nói., Vậy thì bọn ta tính toán, ngươi cách ta có một trăm trượng, tốc độ của ngươi là gấp mười lần ta, sau đó ngươi đuổi theo ta, khi ngươi chạy được một trăm trượng, đến vị trí hiện tại của ta., Ta chạy về phía trước mười trượng, cho nên ngươi tiếp tục đuổi theo mười trượng, nhưng lúc này ta lại chạy thêm được một trượng rồi, sau khi ngươi đuổi được quãng đường này, ta vẫn ở trước mặt ngươi... Ngươi có thể tiếp cận ta mãi, nhưng vĩnh viễn không đuổi kịp ta. Đại anh hùng cảm thấy hắn nói không sai, không tìm ra được đầu óc của hòa thượng nào..."
Chương trình học của hắn luôn như vậy, rõ ràng là nói chút chương trình phổ biến trong đại học, thiên sinh muốn lôi kéo rất nhiều thứ lung ta lung tung, nhưng bình thường đều tương đối thú vị, phía sau tên đệ tử tên Chu Quân Vũ kia giơ tay nói: "Tiên sinh, Hynh Tử đang ở đâu vậy." Vì vậy Ninh Nghị lại bắt đầu cười giải thích về Hynh Tử.
Nhìn thấy nhàn nhã như vậy cơ hồ không bằng hôm nay —— thậm chí xem ra thân ảnh không biến hóa hơn một tháng của Tô gia đặt ở trong lòng, lại phối hợp với Định Phong Ba kia, cảm giác cổ quái lại nổi lên, hắn nhíu mày, thật lâu sau mới quay người rời đi.
Lập tức, công lực viết từ thật sự là thâm hậu, chỉ bằng vào một bài thơ, cũng có thể ảnh hưởng đến hắn như vậy.
Tô Sùng Hoa nghĩ thầm trong lòng, sau đó lắc đầu.... sàn sàn sàn sàn sàn tình, buổi sáng dần qua đi, đã đến buổi chiều, một số viện tử trong Tô gia tụ tập đầy người, náo nhiệt như những năm qua. Đến lúc này, trận doanh đã bắt đầu trở nên rõ ràng, không cần cố kỵ quá nhiều, chỉ cần đi chờ chuyện tối nay là xong. Đại phòng, nhị phòng, tam phòng, một số người vẫn lục tục chạy về.
Hôm nay trong sân chỗ Tô Việt, cũng là người tới bái phỏng không ngừng.
"... Ta cũng cảm thấy, Nhị nha đầu chấp chưởng nhiều chuyện trong nhà như vậy, dù sao cũng là áp lực quá lớn. Năng lực của nàng, mọi người đương nhiên cũng biết, nếu phòng lớn có một nam đinh có thể tiếp nhận, cho dù lần này xảy ra chuyện, chúng ta cũng cảm thấy có thể để nàng tiếp tục quản. Nhưng dù sao..."
"Lúc này hình thức của ba phòng, xác thực không thể tiếp tục kiên trì như vậy nữa, Tam ca..."
"Ài, Bá Dong không có chuyện gì..."
Gian phòng đợi khách, bài trí cũng không tính là hoa lệ, nhưng có vẻ trầm ổn ung dung, Tô Việt ngồi ở vị trí trên cao, chống gậy, nhắm mắt dưỡng thần, người phía dưới ngươi một lời ta một câu nói. Đây đều là lão huynh đệ trong nhà, đại hội tông tộc đêm nay, kỳ thật về gốc rễ, vẫn là bọn họ ra mặt nắm chủ ý này. Chuyện buổi tối muốn thương lượng, trước mắt luôn thông khí, thương lượng đường đi ra mới thỏa đáng.
Vứt bỏ các loại lập trường cùng vấn đề mông, bọn họ làm sao có thể không biết năng lực của Tô Đàn Nhi, nhưng bây giờ tình huống của Tô gia dù sao cũng là chiếm sản trong ba phòng. Tô Bá Dong đã ngã xuống, không còn cách nào khác, Tô Đàn Nhi nếu lại liều chết chống đỡ, kết quả chỉ sợ sẽ biến thành tiêu hao của tuần hoàn ác tính. Tô Việt hiển nhiên cũng hiểu rõ những chuyện này, chỉ là đến lúc này, hắn còn chưa tỏ thái độ rõ ràng.
Uy tín của vị lão gia tử này dù sao cũng quá lớn, hắn không tỏ thái độ, chuyện này không thể có đường viền, đến tối nói không chừng sẽ trở nên ồn ào. Đều là người già, đại đa số đều không hy vọng sẽ xảy ra loại chuyện này, ba phòng tranh tài dù sao cũng có Tô Việt tọa trấn, nếu lão gia tử tâm lý không chuyển qua cong, đến buổi tối thể nào cũng phải đứng ở trên lập trường tôn nữ chém giết với mọi người, cái nhà này, hậu quả khó mà nói được.
Tuy những năm gần đây Tô Việt vẫn vô cùng thanh tỉnh, nhưng người già, ai cũng không biết đêm nay hắn có đột nhiên chui vào sừng trâu hay không.
"Cho nên, Tam ca, những chuyện này ngươi phải nói ra mới đúng."
Lão Thất bên dưới có chút lo lắng, đứng lên nói chuyện, cùng những người còn lại nhìn một chút, mặt khác cũng có mấy vị lão nhân đi theo phụ họa. Tô Việt mở hé mắt ra, híp mắt liếc nhìn bọn họ: "Cho họ lời gì?"
"Chuyện của Nhị nha đầu, rốt cuộc ngài định làm như thế nào a, dù sao cũng phải có chuẩn mực a, ngài nói chuyện, trong lòng chúng ta cũng có một chuyện..."
"Trong lòng ta cũng không chắc chắn, làm sao chuẩn cho các ngươi?"
"Không phải... Tam ca, chuyện lần này...Ngài không thể không nắm chắc a, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nghe theo ngài đây."
"Đến tối, dù sao cũng phải nghe một chút lão đại. Lão Nhị, lão Tam bọn họ nói như thế nào, những người khác nói như thế nào, Nhị nha đầu nói như thế nào, chuyện này mới rõ ràng, mọi người cũng mới thấy rõ ràng."
"Tam ca, ngươi nói vậy là nói bậy, bọn họ sẽ nói gì, đến lúc đó đương nhiên phải nghe, nhưng đại khái sẽ nói cái gì đó mọi người đều rõ ràng a, hay là ngươi tỏ thái độ trước, chúng ta..."
"Lão Thất." Cây gậy chống trên mặt đất, Tô Việt nhìn qua năm mươi đệ tử đứng đầu, sau đó ánh mắt dịu dàng, thở dài: "Không đến cuối cùng, không ai biết rốt cuộc là cái gì, tóm lại, đến lúc đó có lý, các ngươi cứ làm theo, không có đạo lý thì các ngươi cứ thả đi, mọi người không nói lời ngông cuồng là được, chuyện này bây giờ ta cũng không thấy rõ lắm."
Ông lão nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần: "Tóm lại, buổi tối hãy nói."
Ánh nắng chiều chiếu lên cửa, chiếu xuống một mảng lớn quang khu sáng ngời, tiếng nghị luận vang lên ông ông, âm thanh ào ào ào ào ào ào ào ào. Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt, trong quán trà có chút vắng vẻ, ba nha hoàn cùng vài tên chưởng quầy đang bận rộn xoay chuyển rất nhiều, trước người viết rất nhiều đồ vật, đối diện là mấy người hạch tâm Ô gia, ánh mặt trời chiếu xuống mái hiên, có gió thổi tới, ngẫu nhiên có nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Đàn Nhi ngồi một bên yên tĩnh uống trà, từ khi Ô gia chịu thua tới nay, hết thảy đều rất thuận lợi, trước mắt song phương hầu như đều muốn hợp tác ăn ý, đương nhiên, phương hợp tác kia tuyệt đối không vui vẻ.
Ô Khải Long ở cách đó không xa yên tĩnh uống trà, nhìn quầng sáng cách chân không xa. Kể từ ngày đầu tiên, Ô Thừa Hậu không tới, vẫn luôn làm chủ đạo ở Ô Khải.
"Tối hôm nay, nghe nói Tiết Diên hẹn bọn họ ăn cơm ở Nguyệt Hương Lâu bên phố hồng, Lữ gia, Trần gia chắc cũng sẽ có người đến." Ô Khải Long phun ra một ngụm nước trà, như đang nói tới chuyện không liên quan gì tới mình. "Bọn họ rất quan tâm tới chuyện này, sau này vẻ mặt sẽ rất thú vị." Hắn nói rất thú vị, vẻ mặt không thú vị chút nào.
Tô Đàn Nhi cũng đã lười đem những chuyện này ra kích thích hắn, ngày đầu tiên xem như là đối đầu gay gắt, đầu tiên là ra oai phủ đầu, sau đó liền không để ý những thứ này: "Dựa theo trước đó đã nói, những chuyện khác hôm nay cũng nên nói cho ta biết."
Ô Khải nhìn sang bên cạnh: "Đợi chút, có thể nói muộn một chút rồi nói cho ngươi, ta vui."
"Tùy ngươi." Tô Đàn Nhi chuyển ánh mắt qua một bên: "Bất quá nếu người nào bị ngươi kéo chạy, ta nuốt xuống ngụm khí này, phụ thân ta cũng nuốt không trôi."
"Hừ."
Ô Khải hừ lạnh một tiếng, một lát sau: "Tướng công kia của ngươi đang làm gì vậy?"
"Đi chung quanh một chút, tìm bằng hữu đánh cờ, hoặc là đi nghe vị cô nương nào hát hí kịch." Tô Đàn Nhi ngửa đầu cười cười: "Chuyện của tướng công ở bên ngoài, người làm thê tử ta đây, cũng không tiện hỏi nhiều... Quản gia quản cho tốt là được."
Thân thể trần trụi Ninh Nghị đúng là đang xem cô nương diễn kịch.
Trên lầu hai ghi trúc, Ninh Nghị đang ngồi bên cạnh một chiếc ghế, uống trà, ăn điểm tâm. Hôm nay trên tửu lâu này cũng thường xuyên có người ở phía trước biểu diễn. Đương nhiên, Ninh Nghị xem diễn kịch không phải là cái này.
Lúc này, Nguyên Cẩm Nhi đang ngồi ở bên cạnh hắn, mà ở phía đối diện cách đó không xa, vị đại tài tử tên Liễu Thanh Địch kia, cũng đang ngồi ở đó, đưa ánh mắt nhìn chăm chú lại đây.
Vài ngày trước Liễu Thanh Địch cũng đã tìm được trúc ký bên này, không biết hắn rốt cuộc là thông qua con đường nào tìm được Nguyên Cẩm Nhi, nhưng bất luận thế nào, gần đây hắn thường đến, hôm nay Nguyên Cẩm Nhi ở bên cạnh, Ninh Nghị cũng ở đây, nàng liền thản nhiên ngồi qua, thái độ rất thân mật với Ninh Nghị.
Giang hồ đồn rằng Nguyên Cẩm Nhi trước kia từng cùng Tào Quan, Liễu Thanh Địch xảy ra xích mích, tình cảm giữa tài tử giai nhân cụ thể sâu bao nhiêu, có lẽ không đến được loại tâm lý dị dạng của Cố Yến Khánh trước kia, bất quá Liễu Thanh Địch khúc mắc với Ninh Nghị cũng là tự nhiên, các loại lý do phức tạp., Thí dụ như mọi người làm tài tử cho nhau, thí dụ như màn biểu diễn của Nguyên Cẩm Nhi, lão bị nhìn chằm chằm như vậy, Ninh Nghị cũng có chút bất đắc dĩ. Lương tử này nằm ngang ở Yến Thúy Lâu cũng đã kết rồi, hơn nữa thoạt nhìn cũng không giải được trong chốc lát.
"Ngươi cảm thấy có gì thú vị sao?"
Ninh Nghị cười dựa vào Nguyên Cẩm Nhi.
"Có... ý tứ a."
Nguyên Cẩm Nhi cũng dựa sát lại đây, một bộ chim nhỏ dựa vào hình dáng con người, trên thực tế Ninh Nghị một chút tiện nghi cũng không chiếm được, hoa khôi chính là hoa khôi, thủ hạ giữ vững khoảng cách, đẩy Ninh Nghị sang bên này.
"Vân Trúc đâu?"
"Vân Trúc tỷ nói, tỷ ấy không tham gia náo nhiệt nữa, ở bên trong sửa sang lại sổ sách. Cũng chỉ có thể để tiểu nữ đi ra, tiếp đón anh hùng của tỷ thôi."
Thời gian đầu mùa đông, quần áo hai người đều có chút dày, Nguyên Cẩm Nhi cũng ăn mặc xinh đẹp, hai người nhìn tựa vào nhau, ở chỗ cách nhau một đoạn không gian chen tới chen lui, Liễu Thanh Địch ở bên kia thấy mà hai mắt bốc lửa.
"Nếu tình huống hiện tại của chúng ta ám muội như vậy, ngươi nói nếu ta khinh bạc ngươi một chút, có phải cũng vô cùng hợp lý hay không?"
"Được lắm, bổn cô nương không thèm đếm xỉa gì nữa, hy sinh nhan sắc như vậy cũng tốt cho Vân Trúc tỷ xem ngươi là người như thế nào."
"Ta mà sợ sao?"
"Đến đây a."
"Có tiện nghi mà không chiếm... Ngươi như vậy khiến ta rất khó xử..."
Nguyên Cẩm Nhi hé miệng cười, vô cùng thanh thuần, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, sinh ra tia lửa, sau một khắc, Ninh Nghị đang định làm một động tác hệ nguy hiểm đến mấy cao, thân hình Nguyên Cẩm Nhi vặn vẹo, "Đùng" một tiếng, bên trong thính đường lầu hai, vốn dĩ ở bên kia không muốn nhìn lại cử động của đôi cẩu nam nữ này, Liễu Thanh Địch đưa ánh mắt nhìn sang, những người khác cũng đều nhìn sang bên này.
Trong tầm mắt, thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp kia vội vàng đứng lên lui về phía sau hai bước, trên bàn đồ vật đều vang lên tiếng leng keng, nàng một tay che mặt mình, hai mắt nhìn qua Ninh Nghị đang ngồi ở đó, nước mắt đã rơi ra, quả thật là lê hoa đái vũ, khiến người ta thương tiếc.
"Lưu manh!"
Không ổn bị đoạt trước một bước... Vừa rồi cái bạt tai kia căn bản là không đánh trúng, Nguyên Cẩm Nhi đột nhiên đứng lên, vung một tát ra. Trên thực tế chỉ có ống tay áo phất qua gò má Ninh Nghị, nhưng Nguyên Cẩm Nhi lại xuất thân, lúc này ống tay áo lại lớn, hai tay nàng vỗ vào mặt bên dưới một cái, trong mắt người khác lập tức biến thành bạt tai vô cùng mất mặt.
"... Cầm thú, hầu cấp, đăng đồ tử..."
Nguyên Cẩm Nhi lau nước mắt, nháy mắt với Ninh Nghị một cái, Ninh Nghị bĩu môi: "Ngươi tàn nhẫn." Bên kia Liễu Thanh Địch đã bỗng nhiên đứng lên, Nguyên Cẩm Nhi nói: "Trong lòng người ta còn chưa có hứa với ngươi, ngươi... Ngươi sao có thể như vậy chứ..."
Sau đó chạy mất.
Trong tửu lâu đại khái không chỉ có một mình Liễu Thanh Địch oán giận, nhưng nghe được đoạn ngữ khí phảng phất hờn dỗi cuối cùng của Nguyên Cẩm Nhi, trong lúc nhất thời lại cảm thấy không rõ ràng lắm quan hệ giữa hai người này. Ninh Nghị thở dài, giơ chén trà lên hất mặt qua một bên.
Có mấy tên tiểu nhị biết rõ Ninh Nghị với Nguyên Cẩm Nhi, Nhiếp Vân Trúc sững sờ cả buổi, không biết đám Đông gia này định làm trò gì.
Trà này không thể uống được... Nguyên Cẩm Nhi ập vào trong phòng, trong hành lang đắc ý một chút, sau đó chuẩn bị một hồi tình cảm, lau nước mắt chạy vào bên trong, đẩy ra cửa phòng bên trong, che mặt khóc vô cùng chân thành: "Vân Trúc tỷ, Ninh Nghị, hắn càng ngày càng quá đáng. Ta nói đùa với hắn, kết quả hắn khinh bạc ta, rất nhiều người đều thấy được, không tin tỷ đi hỏi bọn Tiểu Đinh đi..."
Vân Trúc sửng sốt một lúc lâu: "Phía dưới đại đình rộng lớn... sao hắn lại khinh bạc ngươi."
"Hắn hôn lên mặt ta một chút." Nguyên Cẩm Nhi ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, hít mũi, ánh mắt quật cường: "Vốn là nói đùa, nhưng nhất định là hắn cố ý!"
Vân Trúc cầm khuôn mặt nàng nhìn một hồi, sau đó hôn lên trên một cái: "Được rồi, giúp hắn khinh bạc ngươi."
"Thật chứ!" Nguyên Cẩm Nhi kháng nghị, "Vân Trúc tỷ, nàng cứ tin hắn không tin ta!"
"Phía dưới đại đình rộng lớn, hắn như vậy mới lạ, còn muốn ta tin ngươi... giúp ta làm sổ sách."
"Điều này rất khó tính... Không đúng, sao lại không phải, nam nhân đều như vậy, hắn cho là làm được bí mật. Dưới đại đình rộng lớn, ngươi không tin, hắn chính là tính toán được điểm này, quá âm hiểm, nếu như lần sau hắn ở trong đại đình rộng chúng đem ta..." Nguyên Cẩm Nhi giãy dụa nửa ngày, "Đưa ta cho cái kia, Vân Trúc tỷ cũng không tin ta..."
Mặc dù lúc trước đều là người trong thanh lâu, nhưng mưa dầm trong thanh lâu dù sao cũng rất lợi hại, loại lời này của nữ tử tuyệt đối không thể nói ra được. Vân Trúc phì một tiếng nở nụ cười: "Nếu hắn, nếu hắn thật sự đem ngươi cho cái kia, ừm, cho dù là cái gì, ta cũng không tin..."
Vẻ mặt Nguyên Cẩm Nhi căng thẳng, sau đó cũng không nhịn được bật cười: "Dù sao ngươi cũng là người thiên vị." Quay đầu giúp ta làm phần sổ sách.
"Đêm nay người ta có việc, ngươi cũng đi làm phiền hắn."
"Thích hắn mới đi làm phiền hắn sao, cũng không phải là vì ta chán ghét hắn a..."
Tạch thịch thịch thịch thịch, buông chén trà xuống, buổi chiều ánh nắng đã trở nên ấm vàng, vương trong quán trà, Tô Sùng Hoa cũng bừng tỉnh, nhìn nam tử trung niên phía trước.
"Sùng Hoa huynh mấy ngày gần đây dường như đều có tâm sự, chẳng lẽ lo lắng vì chuyện trong nhà đêm nay?"
Người đàn ông trung niên cao gầy, để một chòm râu dê, là một trong những thi hữu ngày thường của Tô Sùng Hoa, tên là Trần Lộc, hiệu Không Sơn cư sĩ, ở Giang Ninh cũng có chút danh khí, buổi chiều gặp được Tô Sùng Hoa nên tới uống trà.
"A, buổi tối... Đại khái sẽ không có chuyện gì..."
"Sùng Hoa huynh chớ giấu giếm ta, mấy ngày nay nghe nói đại hội tông tộc Tô gia ngươi sắp tới, sẽ có một phen biến động lớn, hai ngày trước ngươi tham gia Thi hội, hình như cũng có chút không yên lòng, không chút nào hứng thú, không phải lo chuyện này, thì là như thế nào? Nếu đêm nay thật sự không có chuyện gì, ta và ngươi dứt khoát không để ý tới tục vật kia, cùng ta tới Xương Vân Các tụ hội chẳng phải tốt hơn sao."
"Đại hội tông tộc, mặc dù kết quả không lớn nhưng vẫn phải tham gia." Tô Sùng Hoa mỉm cười, sau đó suy nghĩ: "À, nhưng nói đến mấy ngày trước đây thi thơ... Kỳ thực tại hạ chỉ là cảm thán chuyện thơ từ, đúng là muốn vài ngày. Mấy hôm trước thấy một từ, trong lòng rất phức tạp, mấy ngày nay thường nhớ tới, ài, ngược lại mất đi hứng thú viết thơ."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"Ồ?" Trần Lộc cảm thấy hứng thú: "Nghe qua, lời này rất hay?"
"Rất tốt." Tô Sùng Hoa lắc đầu: "Chẳng qua người viết từ này phối hợp với câu nói này, khiến người ta thầm thở dài trong lòng."
"Sùng Hoa huynh nói vậy, ngược lại ta càng thêm hiếu kỳ, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói mau."
"A, đây là đường đi trong nhà, chính là những gì Ninh Nghị Ninh Lập làm, sự tích của người này, Không Sơn huynh ngày xưa cũng đã nghe nói. Cục diện bây giờ của Tô gia ta, cũng có một số nguyên nhân của hắn... Mấy ngày trước hắn thuận tay viết một bài thơ, chẳng qua là cho đứa trẻ mười chín tuổi trong nhà lén quan sát., Ta chỉ là vô tình nhìn thấy, người đứng đầu là Phong Ba... Ý cảnh bình sinh hiếm thấy, so với tác phẩm hai chữ lúc trước không kém chút nào, bởi vậy mỗi lần gặp người này, hoặc là gặp người thơ từ, liền không nhịn được nhớ tới, muốn viết thơ ca ca, lại có chút mất hết hứng thú. Nhưng người này, lại xác thực không được..."
Tô Sùng Hoa lắc đầu, giơ ngón tay chấm nước trà. Dưới ánh mặt trời gần chiều này, ông ta một mặt cảm thán, một mặt viết ra câu từ kia, dường như muốn thông qua phương thức này, lại thưởng thức từ ngữ kia một phen., Trung niên nam tử đối diện nghe câu nói này, ánh mắt cũng dần dần trở nên nghiêm túc.... nhiệt độ sàn sàn sàn sàn, quán trà nhỏ trước một thành thị khác, xe ngựa cũng đã tới. Tô Đàn Nhi và Ô Khải Long đứng dưới mái hiên, chuẩn bị rời đi, Ô Khải nhìn vào quầng sáng.
"Người ngươi muốn, phân biệt là..."
Ánh mắt Tô Đàn Nhi vốn lạnh lùng, chỉ nghe Ô Khải Long nói ra những lời này, ánh mắt trong một thời gian khác mới khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Cho đến khi nó nói xong những lời này, Tô Đàn Nhi suy nghĩ một lát mới đến: "Chính là bọn họ?"
"Tin hay không tùy ngươi."
"Không, ta tin ngươi."
"Hả?"
"Có người chúng ta đã biết, nếu ngươi giấu diếm điều gì, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề." Nàng cười cười, nói: "Ngươi có biết ngày ấy tướng công đã ngả bài với ngươi về nhà, chuyện đầu tiên ngươi nói là gì không?"
"Cái gì?"
"Tề Quang Tổ là nội gián."
"..." Ô Khải cau mày nhìn bên này.
"Bởi vì câu đầu tiên ngươi nói với Tướng công là: Quả nhiên là ngươi."
"Vậy thì sao?"
"Hắn tìm Chu chưởng quỹ nghe ngóng tin tức, Chu chưởng quỹ cũng không có uống say. Một khi bên ngươi bắt đầu xảy ra vấn đề, ít nhiều đều thử nghe ngóng, tướng công lúc trước bố trí cho Chu chưởng quỹ vài loại phương pháp trong lúc vô tình thông tin, đối với Tề Quang tổ tiên., Chu chưởng quỹ nói rất đúng, lão bội phục nhất chính là gia gia và tướng công... Tướng công nói, ngươi không nên nói ra những lời bách chuyển thiên hồi như vậy, lão vừa nghe liền biết đây rốt cuộc là đoán, hay là chắc chắn có... Ta chỉ không nghĩ tới còn có bọn họ..."
Một mảnh trầm mặc, động quật băng lãnh hút Ô Khải Khải vào, Tô Đàn Nhi liếc mắt nhìn hắn.
"Đi thôi, tiếp theo chúng ta hảo hảo hợp tác đi, ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt Ô gia các ngươi, như vậy không hay danh dự Tô gia ta."
Xoay người lại, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên lạnh lùng. Ô Khải Long đứng ở đó nhìn xe ngựa của Tô Đàn Nhi đi xa, ánh nắng chiếu lên người cũng không ấm áp được. Ở một bên, thân ảnh tùy ý của Ninh Nghị phảng phất như đứng ở đó, đem ánh mắt nhìn lại, chiếu lên phía trên toàn bộ Ô gia..., Cười cười, từ một viện tử đi ra, thanh âm huyên náo, có nhẹ nhõm, có lo lắng, có nói cười, có vui vẻ, đủ loại người dần dần hội tụ cùng một chỗ, hàn huyên, chào hỏi nhau.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, sau bữa tiệc tối, mới chính là hội nghị tông tộc đủ để quyết định Tô gia mấy năm tiếp theo. Trong thành thị, đám Tiết Duyên, Tiết Tiến cũng đã ra cửa, một nhóm đi về hướng tụ hội đêm nay.
"Nhanh lên một chút, buổi tụ họp đêm nay tốn nhiều tiền mời hoa khôi đến rồi, các ngươi có phúc khí không, đến lúc đó biểu hiện tốt một phen..."
"Hoa khôi? Chẳng lẽ là Băng Lan cô nương?"
Thân phận thương nhân, xưa nay Tiết gia vẫn có giao tình tốt với thế gia Kính Dương. Năm nay thi đấu Hoa khôi, Kính Dương gia nâng Ngọc Lan lên làm hoa khôi, gần đây cũng không phải mùa lớn gì, có thể mời tới hơn phân nửa là nàng, chẳng qua Tiết Duyên ngược lại lắc đầu.
"Vốn dĩ ta cũng muốn mời mọi người Khoáng Lan tới, nhưng hôm nay Chử Dương Dật cũng mở tiệc, lại là một loạt tài tử văn nhân, cái gì Tào Quan Liễu Thanh Địch đều đi, đây là mặt mũi của Hằng Dương gia, phải Lan tọa trấn mới được. Kết quả ta mời Lạc Dao về..."
Cùng lúc đó, Tô Sùng Hoa ở bên ngoài nấn ná cả buổi trưa, cũng ngồi xe ngựa chạy thẳng về nhà. Ninh Nghị và Vân Trúc nói lời biệt biệt, cũng đi trên đường về nhà. Lúc này Tô gia còn ở bên ngoài cũng đã tụ tập về nhà.
Đoàn xe đi xuyên qua đường phố, Tô Đàn Nhi ngồi trong xe, nhắm mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó nàng lấy ra một tờ giấy viết ba cái tên. Khi vén rèm xe lên, Cảnh Hộ Viện ngồi ngay bên ngoài xe, xoay đầu lại.
Tô Đàn Nhi giao tờ giấy lại cho hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Làm theo như đã định, cẩn thận một chút, cuối cùng đừng để bị Ô gia ám toán."
Cảnh Hộ viện gật đầu nhẹ, thu tờ giấy vào trong ngực, nhảy xuống xe ngựa, chạy theo một hướng khác.
Ánh nắng mặt trời từ rèm xe xốc lên chiếu vào, cũng không làm ấm người.
Không lâu sau đó, trong một căn phòng nối nhau, thị vệ đưa ba cái tên cho một người khác xem, sau đó bỏ giấy vào trong lửa đốt trụi.
Cửa ra vào của một cửa hàng nào đó của Tô gia, Tịch Quân Hổ ngồi phơi nắng ở nơi đó, nhắm mắt trầm tư suy nghĩ hết thảy an bài từ lúc nào. Không lâu sau đó, hắn thở dài, nhưng cũng cười cười, đứng dậy đi về phía Tô phủ.
"Cũng sắp phải ăn cơm rồi, tất cả mọi người chuẩn bị đi thôi." Gian viện của Tô Việt, trong phòng tiếp khách, lão nhân đi đầu rốt cuộc cũng mở mắt, cười nói. Sau đó, mọi người cũng bắt đầu đứng dậy, đi ra khỏi cửa từng câu nói vụn vặt kia.
Tô Bá Dong sắc mặt vẫn tái nhợt ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ, bị vợ và tiểu thiếp đẩy ra khỏi cửa, ngoài sân, kể cả Tô Vân Tùng, Tống Hồng, rất nhiều quản sự đi theo đại phòng đều đang chờ hắn, hắn cũng cười vẫy vẫy tay, đương nhiên, sắc mặt vẫn suy yếu: "Đi thôi, đi, đêm nay bận rộn rồi..."
Tô Trọng khó khăn, Tô Vân phương, tập an chi, về đại hiến, Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Quý, Tô Văn Quý... Mấy chục mấy trăm người, các loại lưới lợi ích, bắt đầu buộc chặt.
Cửa ra vào Tô phủ cũng có vẻ náo nhiệt, Tô Đàn Nhi từ trên xe ngựa đi xuống, sau đó, cũng nhìn thấy phía trước cách đó không xa là một vị phu quân thân bằng Tô gia đang chào hỏi hàn huyên xong xuôi, thế là nàng cười đi tới.
"Tướng công, chúng ta vào thôi."