Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vào đêm, phò mã của quốc công chúa Mã phủ.
Từ khi Võ Triều khai quốc đến nay, Chu thị Hoàng tộc khai chi tán diệp, đến bây giờ đã có chút hưng thịnh. Bất quá cũng bởi vì quản lý tông thất khá nghiêm, đến nay, hoàng thân phú quý không ít, nhưng trên quân chính lại không được trọng dụng. Trong đó, Phò mã tự nhiên lại là nhất hàm thân phận xấu hổ nhất.
Bất quá, tuy rằng Giang Trữ không chỉ có một vị có thân phận là Phò mã cư trú, nhưng trở thành Quốc công chúa phò mã lại không giống nhau, bình thường mà nói mặc dù công chúa thân phận tôn quý, nguyện ý làm phò mã nhưng cũng không phải là người có bản lĩnh lớn nhất, nhưng thân phận của Khang hiền lại là Đại Nho đương đại, tài liệu bên trên văn tự có ghi lại. Mà quan trọng nhất chính là, bối phận của hai người, đến lúc này đã lớn hơn so với Hoàng tộc bình thường.
Bình thường mà nói, con gái của Hoàng đế được gọi là công chúa, gọi là trưởng công chúa, còn làm cô cô của Hoàng đế., Công chúa Thành Quốc Chu Ngọc lúc này lại có danh hàm của công chúa Đại trưởng, vừa lớn vừa dài, nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy rất lợi hại rồi. Vì sao những người lúc trước mới học đầy đủ lại trở thành phò mã như Khang hiền hiện nay lại không có bao nhiêu người biết được, người trong cuộc có lẽ cũng đã vứt hết khỏi đầu óc rồi., Tóm lại, đại trưởng lão công chúa Chu Ngọc tinh minh lợi hại và tài hoa hơn người, tuy đã là năm an dưỡng thiên đạo, xem ra cuộc sống cũng nhàn nhã, nhưng trên thực tế thủ hạ lại có sản nghiệp và tài phú vượt quá tưởng tượng, nếu mang mặt ngoài lên, có lẽ đủ để khiến mọi người líu lưỡi.
Đương nhiên, người thông minh đều hiểu được minh bo giữ mình, thế lực của Giang Trữ, công chúa thành quốc, trên cơ bản đều là những thế lực ngoài việc lớn, thủ hạ có rất nhiều sản nghiệp, cũng chỉ là thái độ phát tài trầm giọng. Bởi vì như vậy, rất nhiều hoàng thân xung quanh cũng tương đối nguyện ý thân cận với bên này. Buổi chiều hôm nay Khang Vương Chu Ung dẫn theo một đôi tài tử cùng với nhiều tài tử sau khi uống trà xong, cũng thuận tiện tới chào hỏi.
Lúc này thời gian cơm tối đã qua, Chu Ung ở trong sân tán gẫu với Hoàng cô. Vừa rồi hắn đôi vợ con và Khang hiền cũng ở chỗ này, chỉ là Tiểu bội và Quân Vũ Thường tới bên này, cũng không nhàn rỗi lắm, lôi kéo Khang hiền chạy tới Tàng Trân các của phò mã phủ xem xét đồ tốt. Bình thường Chu Ung tới phò mã phủ bên này không nhiều lắm., Nhưng khi còn bé trưởng công chúa Chu Ngọc làm cô cô vẫn rất thân mật, phụ huynh trò chuyện ngắn ngủi một hồi mới từ trong sân đi ra ngoài, ở gần vườn hoa mới gặp được Khang hiền, về phần hai đứa con gái kia, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Chu Ung gần đây luôn tôn kính Khang hiền, lúc này hai người lại nói chuyện đi tới vườn hoa bên kia hóng mát, sau một ít chuyện vụn vặt, mới tùy ý nhắc tới buổi chiều hôm nay: "Hôm nay mang theo tiểu bội quân Vũ ở quán trà Hương Noãn bên kia, lúc cùng du ngoạn với một ít tài tử, ngược lại nhìn thấy một người, chính là trước đó cô phụ đã đề cập qua..."
Hắn nói đến toàn bộ quá trình, kể cả sự hiện thân của Liễu Thanh Địch, thái độ nói những lời kia: "A, được đệ nhất tài tử danh hiệu không dễ, Liễu Thanh Địch này nhìn như rộng rãi, luôn miệng nói Ninh Nghị tài học kinh người, trên thực tế sợ cũng là trong lòng ghen ghét, muốn nói chút ít thị phi., Lời đồn như vậy có nhiều không thật, nhưng sau đó xem ra, có rất nhiều người biết việc này. Đối với Ninh Lập Hằng, cô phụ vài ngày trước có nói chút với tiểu bội quân quân vũ bái hắn làm sư phụ, ta liền muốn gặp mặt, chỉ là không biết chuyện hai nhà Tô, Ô, cô phụ có biết không."
Hai người ngồi xuống đình nghỉ chân, sau khi Chu Ung nói ra những lời này, bên Khang hiền đã nở nụ cười. Trên thực tế muốn nói lúc trước Chu Ung rất để ý chuyện này, Khang hiền tự nhiên không tin, cho tới nay đối với hai đứa tiểu bội quân vũ dạy dỗ, có lẽ Khang hiền làm được tương đối nhiều. Lúc trước nói để hai đứa nhỏ bái Giang Trữ đệ nhất tài tử làm sư, bên kia cũng chỉ tùy ý gật đầu., Dù sao thì đệ nhất tài tử mà, lại là Khang hiền nói, khẳng định không sai, thái độ của Chu Ung cũng chính là muốn bái sư tùy kêu là được, về phần Ninh Nghị thế nào, dù sao cũng là Khang hiền đóng cửa. Nhưng có lẽ cũng chính là kiến thức hôm nay, mới có thể làm cho hắn thoáng có chút hảo tâm.
Người của Hoàng gia, trong xương cốt cuối cùng vẫn quan tâm làm việc đó.
"Ha ha, vấn đề tương tự, hơn một tháng trước, ta cũng đã hỏi qua Lập Hằng một phen, lúc ấy tranh đấu giữa hai nhà Tô, Ô huyên náo sôi trào, bụi bặm bắt đầu, Tô gia cuối cùng bị bày ra một đạo, hắn còn giận dữ viết ra bài thơ uống rượu với Bùi Địch Địch., Ta vốn cho là hắn tức giận trong lòng, sự tình nếu không giải quyết được, vẫn phải tìm ta hỗ trợ, ở trong nhà đợi mấy ngày, về sau gặp gỡ trong nhà lão Tần, lúc này mặt mũi tràn đầy tâm sự, đánh cờ cũng không yên lòng, nhưng lại không mở miệng cầu xin, thật khiến người ta tức giận..."
"Nếu là như vậy, ngược lại là có mấy phần kiêu ngạo." Chu Ung gật đầu nói: "Ngược lại cô phụ và Ninh Nghị này, lại là người quen sao? Còn có... Tần lão?"
Hắn nhớ tới Ninh Nghị kia, hình dáng chỉ mới hơn hai mươi, thực sự trẻ tuổi. Vốn tưởng rằng cô phụ chỉ tán đồng tài hoa của y, lúc này nghe vậy mới cảm thấy giao tình không tầm thường.
"Ha ha, vốn là bạn đánh cờ, ngược lại cũng không có tham gia quá nhiều, bất quá về sau, thật ra tạm thời đã giúp một số việc lớn, chậc chậc, người được lợi nhiều rồi." Khang hiền nghiêm túc gật đầu, sau đó mới cười nói: "Nhưng sau đó mới biết.", Cũng không phải ngạo khí, a, ngày đó ta nói với hắn, ngươi ta như thế giao tình, hẳn là mở miệng yêu cầu một lần cũng phải cẩn thận như thế? Việc này có dính dáng đến thanh danh của hắn, đối với Tô gia kia mà nói, ảnh hưởng cũng cực lớn, ta vốn cũng quyết định ra tay một lần cho hắn kết thúc, ai ngờ hắn sau đó cũng chỉ nói một câu, khiến cho hơn tháng sau ta không thể nhắc lại việc này, ha ha..."
Trong lòng hắn cảm thấy thú vị, cười đến vui vẻ, Chu Ung nhíu mày: "Một câu?"
"A, vải kia phai màu."
Khang hiền lắc đầu, lời nói đơn giản này cũng hời hợt di chuyển gần đình nghỉ chân, vẻ mặt Chu Ung tựa hồ có chút nghi hoặc, trong lúc nhất thời, xung quanh an tĩnh lại, qua một hồi lâu, hắn mới chính thức tiêu hóa xong ý tứ này, phản ứng lại: "A?"
Trong lúc đang nói chuyện với nhau thì trong phòng ô gia cãi nhau và nghị luận đang diễn ra. Đám gia đinh đứng từ xa bảo vệ khu vực này, thỉnh thoảng quay đầu có thể thấy bóng người đang lay động nhưng rất khó hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc này trong phòng người quyết định tụ tập vận mệnh Ô gia, các loại không khí cổ quái chưa từng có đang phiêu động., Tâm tình của mọi người không giống như trước kia, ai ai cũng phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi, hoang đường, thậm chí còn pha lẫn cả sự cuồng loạn thỉnh thoảng bùng phát.
"Bất kể thế nào, một phần ba sự tình không có khả năng... Hoang đường, chưa bao giờ có chuyện như vậy!"
Tranh cãi đã diễn ra một hồi lâu, lúc đầu nghe Ô Khải Long nói xong những chuyện này, mọi người im lặng một lúc lâu, sau đó bắt đầu nghị luận vớ vẩn. Mặc dù là thương trường nổi tiếng về tham lam nhưng cũng bắt đầu có tiếng là một thương trường., Cũng cực ít khi xuất hiện chuyện như vậy, một thương hộ nói rõ một thương hộ khác ở chỗ xe ngựa, ngươi cho ta một phần ba gia sản đi. Loại chuyện này nghe quả thực ngay cả giá trị thảo luận cũng không có, nhưng mà..., Khi bầu không khí dần lắng đọng lại, khi bọn họ từ trong sắc mặt dày của đám người Ô Thừa Kỳ hiểu được tình thế không phải là đùa giỡn, đồng thời theo thời gian mang lại cho bọn họ khoảng trống suy nghĩ, những người này mới có thể thanh tư suy nghĩ, cân nhắc tính nghiêm trọng của toàn bộ sự tình.
"Cho bọn hắn một phần ba? Sau đó lại lấy một phần ba gia sản đi làm hoạt động sao? Đến lúc đó Ô gia ta sẽ biến thành cái dạng gì? Chúng ta... Chúng ta coi như đã chết, như thế nào xứng đáng với liệt tổ liệt tông Ô gia, bọn họ đã tốn bao nhiêu công sức để dành được gia sản! Giang Trữ đứng đầu thương hội..." Ngô Thừa Lạc phụ trách một số việc ở Hạ Châu lắc đầu., "Bất quá là phai màu, ta không tin sẽ có được phân lượng xét nhà! Chỉ cần hoạt động nhiều, nhiều hơn một chút, Ô gia ta chưa hẳn không vượt qua cửa ải này!"
"Tường ngã mọi người a, lão Thất." Ô Thừa xa nói một câu.
Bên kia, Ô Thừa Khắc tái xanh mặt: "Cho bọn họ một phần ba, sau đó thua một nửa hoặc một phần ba, về sau sẽ cho phần thị trường, chỉ làm hoàng thương, Tô gia chính là nghĩ như vậy. Sau chuyện này, nếu không phải như vậy, ngươi cho rằng Tô gia sẽ dễ dàng dừng tay sao?"
"Ngươi cũng nói Tô gia sẽ không dễ dàng dừng tay, ai biết được sau lưng bọn họ sẽ không tung tin tức hoặc là ám toán chúng ta!"
"Bọn hắn ăn xuống cũng cần thời gian, huống chi... Như vậy thanh danh bọn hắn tương đối tốt hơn..."
"Không giết chết thanh danh nhà chúng ta thì tốt hơn?" Ngô Thừa Lạc có chút hoang đường nhìn Ô Thừa Khắc.
"Ít nhất sẽ không bị người ta nói thu đồ của nhà ta mà bức chết chúng ta..." Giọng Ô Khải trở nên trầm thấp mà tham chiến.
"Có ép chết bọn chúng hay không còn là vấn đề nữa!"
"Thất thúc, đừng nói lời tức giận..."
"Ta không nói đùa, là ngươi bị người đọc sách kia hù cho sợ! Ai không biết tài tử gì đó sẽ nói khoác!"
"Thật sự phải đánh trận rồi, hơn nữa tường đổ mọi người a, Thất thúc! Hiện tại một đám người nhìn chằm chằm Tô gia, bọn họ còn chưa hạ lệnh đã chờ Tô gia tự mình lật đổ! Ở bên ngoài Tô gia còn không có Lâu Tử lớn. Nhưng nếu Tô gia chúng ta xuất hiện loại chuyện này, ai ai cũng có thể nắm được nhược điểm này, người người đều có thể bỏ đá xuống giếng! Đối thủ Ô gia chúng ta ít hơn Tô gia sao?"
"Cũng chưa chắc đã tới trình độ đó! Nếu chúng ta làm theo lời hắn, cùng đạt tới trình độ đó thì có vấn đề gì..."
"Câm miệng!"
Phịch một cái, một cây quải trượng nện trên mặt đất, ồn ào lâu như vậy, xen lẫn các loại tiếng nghị luận ríu rít chung quanh, Ngũ thúc Công Ô trấn ngồi ở phía trên rốt cuộc nổi giận, lúc này run run rẩy rẩy đứng lên.
"Bớt nói nhảm đi, hiện tại không phải trình độ như vậy. Là chép! Nhà! Diệt! Tộc!" Hắn dùng gậy chống gõ xuống đất, "Lục gia diệt tộc!"
Trong lúc nhất thời âm thanh xung quanh đã yên tĩnh trở lại, ông lão nhìn quanh bốn phía, ngã về ghế, vừa thở hổn hển vừa nói: "Còn chưa hiểu sao? Không phải trình độ gì, sau khi sai lầm không phải cho ba thành hay sáu phần mười, nếu ngươi nói sai, chính là tịch thu gia tộc diệt tộc., Bây giờ tất cả mọi người ở đây, ở đây, ở bên ngoài, vợ con nhà ngươi chết đi sống lại, sung phụ. Lúc này, thật ra các ngươi cũng biết rồi chứ... Đừng cãi nhau nữa, nói chút hữu dụng đi."
"Chỉ có thể... đi một ít phương pháp của đại nhân..." Ô Thừa do dự một hồi, nói ra.
Ô Thừa phía trên lắc đầu một cái: "Mười ngày, các đại nhân cấp sáu Tam Tỉnh, tiền có nhiều hơn nữa cũng không đi được."
Ngũ thúc công Ô trấn ổn định hơi thở: "Thật ra nếu chuyện này mà sụp đổ thì thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Mọi người cứ nghĩ về chuyện này đã."
"Trần gia cùng Lữ gia đang theo dõi chúng ta, bọn họ trước kia làm Hoàng thương, bây giờ muốn phát triển lớn hơn, bọn họ... có quan hệ quan trường trước kia, nếu Ô gia chúng ta ngã xuống, nhường một suất, bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng..."
"Pho tường ngã xuống, mọi người khẳng định..."
"Hơn nữa thật sự phải đánh trận rồi, nếu là trước kia..." Ô Khải nhíu mày: "Hơn phân nửa là có đường cứu vãn..."
"Chưa chắc đã đánh nhau thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, khả năng này lớn bao nhiêu?" Ngô Thừa Lạc nói ra.
"Ta không biết." Ô Khải Long thẳng thắn nói, sau đó nhìn quanh một vòng: "Các vị thúc thúc bá, mọi người cảm thấy sao? Các ngươi... dám mạo hiểm như vậy sao?"
Loại chuyện xét nhà diệt tộc này, cuối cùng đã được quyết định bởi tâm trạng của Hoàng đế. Nếu chỉ là một hạng đơn lẻ, có lẽ còn có thể mạo hiểm. Nhưng mà trước khi đánh giặc còn có sự tình bại lộ, sau đó từng nhà vải thương có thể đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa Hoàng Thượng có thể nghe thấy phản ứng tổng hợp của chuyện này, tâm tình không ai tốt, tâm tình trầm mặc một hồi. Ngũ thúc công quải trượng gõ một cái: "Vậy còn có gì để thảo luận..."
"Chưa hẳn không có cơ hội." Ô Thừa Khắc suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói: "Lời nói của Ninh Lập kia rất đơn giản, đơn giản là để cho Ô gia ta dùng tiền mua thời gian, nhưng sinh ý luôn có thể đàm phán, trong lời nói của ông ta., Rốt cuộc có bao nhiêu người đang phô trương thanh thế chúng ta cũng không biết. Bây giờ chúng ta phải xem xem Ô gia muốn bình ổn giao tiếp bao nhiêu, nếu như không ổn, bọn họ phải tốn rất nhiều khí lực, ở giữa, cụ thể là ai đang trù tính, ai muốn biết rõ những chuyện này mới được..."
Ô Thừa Hậu nhẹ gật đầu: "Chẳng qua là Tô Việt, Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị ba người..."
Ô Thừa Viễn nhíu mày nói: "Ninh Nghị thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng Tô Việt, Tô Đàn Nhi cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu thực sự là một lần thăm dò thì đàm phán làm sao bây giờ?"
Ô Thừa dày trầm mặc chốc lát: "Phải xem bọn họ quả quyết thế nào, muốn nhiều hơn..."
"Tô Đàn Nhi gần đây cũng không dễ dàng gì." Ô Khải Hào bên kia ngẩng đầu. " Ô gia ta cuối cùng vẫn có cơ hội không xảy ra chuyện, hơn nữa cho dù tình huống có tệ hơn nữa, trước mắt cũng có thể chống đỡ mấy tháng thậm chí hơn nửa năm...Tô Đàn Nhi hiện tại nhất định là bức thiết muốn chứng minh năng lực của mình., Chuyện này do nàng làm chủ, ta cảm thấy... nhất định sẽ có cơ hội đàm phán... Thời gian công khai tin tức của Duyên hậu là mấu chốt nhất. Nếu có thể kéo dài thêm mấy ngày, chúng ta có thể nghỉ ngơi vài ngày, không biết trên thị trường sẽ tin cái gì."
"Như vậy cũng chỉ là tránh đi một phần người phát hiện, tin tức của Tô gia vừa được tung ra, tin tức chắc chắn sẽ có, lời đồn lung tung chỉ là một phần người mà thôi, chúng ta một đường hoạt động ít nhất một hai tháng..." Có người ra lắc đầu: "Tìm nhược điểm có thể suy nghĩ đến cùng là ai, nhưng ta cảm thấy cục này không giống như là Tô Đàn Nhi đang khống chế."
"Trước kia Tô Việt cũng chưa từng dùng cách này, không giống như... Nhưng trừ bọn họ ra thì cũng không đến mức phải là tên Ninh Nghị kia chứ. Loại chuyện này không phải là thông minh thì làm được, chỉ có thể dựa vào loại người như Tô Việt hay Tô Đàn Nhi, hơn nữa trước kia cũng điều tra qua hắn căn bản không có kinh nghiệm..."
Ríu ríu ra ríu rít, ông ông nghị luận, Ngũ thúc công ở bên kia thở dài, lúc này ngồi ở chỗ đó lại trầm mặc, ra hiệu một tiếng: "Khởi Long, là ngươi tiếp xúc nhiều nhất với Ninh Nghị kia. Ngươi nói xem? Cho dù thật là cục diện hắn bày ra, hắn rốt cuộc thế nào?"
Ô Khải nhìn hắn một cái, có chút do dự: "Ta, ta có chút ý tưởng, nhưng..." Hắn lắc đầu: "Cái này khó nói lắm..."
Trên thương trường, luôn có thể nắm bắt được hình dáng của đối thủ, mới có thể chân chính bắt đầu diễn văn, muốn lập ra sách lược, thoát khỏi tình thế nguy cấp, cũng là như thế. Nếu đối thủ đã bố trí một bố cục hoàn mỹ như vậy, thì xem ra kết cục này rất tốt., Như vậy chỉ có thể từ tính cách đối phương tìm nhược điểm, suy đoán có thứ gì đối phương không nắm chắc được. Tô gia tranh chấp với Tiết gia nhiều năm, Ô gia cũng một mực ở bên cạnh quan sát, nhưng đối với Ninh Lập Hằng này, đến bây giờ, thật sự không ai có thể hiểu rõ, có lẽ cũng chỉ có Ô Khải Long tiếp xúc lâu nhất, có thể miễn cưỡng tạo ra một ít hình dáng.
"Kỳ thật bây giờ nhớ lại, có một chuyện, tất cả chúng ta đều bỏ qua..." Một lát sau, hắn thở dài, cuối cùng cũng bắt đầu nói ra: "Tính cách nữ nhân Tô Đàn Nhi này, kỳ thật mọi người cũng đã biết. Hai tháng rưỡi trước Tô Bá Dong gặp chuyện không may., Nàng bỗng nhiên ngã bệnh, chúng ta nghĩ nàng thật sự chịu áp lực quá lớn - lúc đó áp lực của nàng thật sự rất lớn, chúng ta đã nghe ngóng, là thật, cho nên không hoài nghi, nhưng thật ra về sau, thật ra là có vấn đề."
Hắn vừa nói như vậy, bên cạnh đã có người phản ứng, Ô Khải Hào nói: "Nàng ấy một tháng rồi không xuất hiện..."
"Đúng vậy." Ô Khải gật đầu. "Với tính cách của Tô Đàn Nhi, phong hàn mấy ngày đầu đã qua mấy ngày, lui về đốt, nàng không thể nằm liệt giường dưỡng bệnh được. Nhưng lúc ấy Ninh Nghị đã chấp nhận, có chút buồn cười, nhưng sau lưng vẫn còn nguyên., Tô gia vẫn luôn rêu rao tuyên truyền vải vàng, bước chân không hạ xuống. Chúng ta đều cảm thấy Tô Đàn Nhi không có cách nào xử lý cẩn thận, cho nên mới nắm được đại cục. Cũng chính vì vậy, sau khi Ninh Nghị biểu diễn vài lần, chúng ta cảm thấy cho dù hắn nắm chắc đại cục vẫn tốt, nhưng trên các bộ phận nhỏ vẫn có chỗ trống có thể chui vào..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Bây giờ nói đến có lẽ mã hậu pháo, bất quá, lấy tính cách như Tô Đàn Nhi lúc đó, nàng làm sao có thể ở trong nhà chờ được. Ninh Nghị không hiểu nàng nhất định hiểu... Mấy ngày nay, Ninh Nghị nói với ta chuyện này, ta mới có phản ứng lại., Hắn nói, lúc ấy là bởi vì tấm vải vàng phai màu, Tô Đàn Nhi mới ngã xuống... Một nữ nhân như vậy, Tô Bá bị đâm, lúc ấy nội ưu ngoại hoạn của Tô gia, chỉ dựa vào những thứ này căn bản không thể để nàng nằm thêm một tháng. Những chuyện này chúng ta đã sơ sẩy., Nhưng sau khi suy nghĩ lại, lúc nàng ngã xuống, căn bản Tô gia đại phòng không có chủ tâm, trạng thái lúc đó của nàng cũng không có khả năng làm ra loại tính toán này, khẳng định chỉ trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị đã làm xong kế hoạch, cho nên mấy ngày sau nàng đốt lui cũng không có xuống giường, hơn nữa vị lão gia tử Tô gia kia cũng không có can thiệp..."
"Sau đó tất cả mọi người tiến vào ván cờ này. Lúc ấy xem ra Ninh Nghị này không làm gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó chúng ta thậm chí không có một chút cảm giác không ổn, trong đầu cũng không nghĩ tới. Thậm chí sau khi Hoàng thương quyết định hơn một tháng, Ninh Nghị trực tiếp bỏ qua chuyện này., Chúng ta quay đầu lại tính toán mấy lần, đều không chút hoài nghi... Các vị thúc bá, tất cả mọi chuyện đều vừa vặn. Một người như vậy, nếu bảo ta nói hắn rốt cuộc là đối thủ như thế nào, căn bản là... Căn bản là..."
Hắn cau mày, vẻ mặt do dự rất lâu nhưng vẫn không thể suy nghĩ ra lời. Song những người xung quanh đều có thể nhìn thấy được hình dáng của lời phác họa kia...... thật ra thì, nói đã rõ, đơn giản chỉ là mượn hoa hiến phật, đặt lên miệng nói một chút, có lẽ rất nhiều người nghĩ ra. Nhưng nếu thực hiện, độ khó thật sự là rất cao....., Muốn dụ người ta có tâm tư, lại không thể cố gắng quá mức, mỗi một khâu đều phải vừa vặn. Bằng không, Ô gia ở trên thương trường cũng là tay nghề cũ, lăn lộn nhiều năm như vậy, một chút vấn đề, cũng có thể khiến cho nhà người ta moi ra được cái gì đó..."
Trong lương đình của Phò mã phủ, Khang hiền lắc đầu cười.
"Lúc ấy Tô gia có nội gian, Ninh Nghị lúc đó cũng không thể nào chạy đi dạy người nào diễn kịch. Y lại là thân phận ở rể, muốn khống chế toàn bàn, nói thì dễ. Nhưng y từng chút một gợi lên suy nghĩ của người ta, xem ra không ai phát hiện ra cái gì, người Ô gia cho rằng là mình cố ý trộm đi phương tiện Tô gia., Tự nhiên không biết sau đó Ninh Nghị chơi đùa bao nhiêu cái, lúc ấy ta cũng có người nhìn chằm chằm Tô gia, a, cũng không có cảm giác gì, ngày đó hắn nói ra câu nói kia, ta cũng sửng sốt một hồi như ngươi, sau khi hiểu rõ thì đầu óc đều tê dại... Quá lợi hại..."
"Cử trọng nhược khinh, từng tia từng tia đem cái cục này làm. Rất nhiều sự tình xem ra thần kỳ, cách nghĩ hoặc đơn giản, nhưng quyết định thành bại, hoặc là ngay khi những người bên ngoài không nhìn thấy hoặc là không phát hiện ra, những chuyện tương tự, có lẽ cũng chỉ có lão Tần... Khụ khụ..."
Hắn nói tới đây, ngừng nói lại, khẽ thở dài. Chu Ung nhíu mày: "Cô phụ nói Tần công, chẳng lẽ là chỉ..."
Khang hiền lắc đầu, kỳ thật chuyện hắn nhắc tới, trước mắt cũng không phải là bí mật gì quá nghiêm ngặt, nhưng cuối cùng vẫn không tiện đề cập lung tung: "Việc Lập Hằng làm lần này thật khiến người ta tán thưởng, nghĩ đến thời gian cũng không sai biệt lắm, muốn chính thức hiểu rõ rồi. Ha ha, đến lúc đó, ta và ngươi liền nhìn những người kia một chút vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm đi... Tiểu bội và Quân Vũ có thể bái hắn làm sư, cũng là một chuyện may mắn, đức phương không được chậm trễ."
"Việc này đương nhiên, tuyệt không dám thất lễ." Chu Ung cung kính thi lễ một cái, tỏ vẻ bây giờ mình đối với Ninh Nghị kia lau mắt nhìn nhau. "Thật ra nghe nói hắn không muốn vì khách khanh của vương phủ, không biết vì sao." Chuyện này hắn sớm nghe xong, ném sau đầu, lúc này lại nghĩ tới.
"A, tên Lập Hằng này, tính tình khác biệt so với người khác, đã lâu, ngươi cũng hiểu, cũng không phải hắn có ý kiến gì với vương phủ. Đức phương có thể biết, ngày đó mặc dù đối với thương sự nói rất tùy ý, nhưng lúc cùng người chơi cờ vẫn có chút không yên lòng, cần làm chuyện gì?"
"Chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì?" Chu Ung nhíu mày hỏi, quyết tâm quay chuyện này ghi nhớ.
Khang hiền bên kia lại cười cười thú vị: "Cũng không phải... Ồ, bất quá nói phiền phức cũng là phiền phức, chỉ là không phải người bên ngoài có thể giải quyết. Lúc ấy hắn liên lụy tới chuyện sinh tử tồn vong của hai nhà Ô, Ô đều giải quyết rất nhẹ nhàng dễ dàng, nhưng vẫn có chuyện khó khăn, ta và Tần lão cũng có chút tò mò., Ai ngờ sau khi hắn nói ra, ha ha, chúng ta mới thật sự cảm thấy thú vị. Hóa ra ngày ấy ở bên ngoài, có một cô gái thổ lộ tâm ý với hắn, hắn vốn là rể Tô phủ, bởi vậy nên đối với tương lai nên an bài thế nào, có chút do dự khó quyết..."
Chu Ung mở trừng hai mắt, sau đó yên lặng bật cười: "Đúng là việc nhỏ như thế, nam nhi tam thê tứ... Ách..." Y vốn định nói ra, bất quá cân nhắc cô phụ trước mặt chỉ có một thê tử, tuy nói cùng cô cô tình cảm sâu đậm, rốt cuộc vẫn dừng lại đoạn này, lời nói xoay chuyển: "Khụ, người này ngược lại đích thật là chí tình chí tính..."
"Ha ha, lại nói tiếp, ta và Tần lão cũng có quen biết, quả thật không tệ, vốn là người trong chốn phong trần thế nhưng từ trước tới giờ vẫn luôn nhàn nhã tự vệ, sau đó tới chuộc thân..."
Đêm đó, bên cạnh hành lang lầu hai tiểu viện Tô phủ, Ninh Nghị và Tô Hương Nhi đang ngắm trăng tròn trên bầu trời, vừa ăn gì đó, vừa thổi gió vừa nói chuyện.
Hôm nay hai người thật nhàm chán đang gặm đồ ăn sáng ý, bánh nướng.
"Khi đàm phán với Ô gia, nói chuyện phải khí phách một chút."
"Ừm... Bất quá khí phách một chút nên nói như thế nào?"
"Ách, thí dụ như... đừng đau lòng nữa, dù sao con người cũng còn sống..."
"Tướng công sẽ khiến người ta tức chết."
"Sẽ không đâu, đều là tinh anh thương trường... Ừm, mười bốn vầng trăng cũng rất tròn..."
"Đáng tiếc không phải là mười lăm tháng tám..."
"Sao đột nhiên lại nghĩ đến mười lăm tháng tám? Năm nay thi hội không thành, đáng tiếc sao?"
"Không có a, ta bỗng nhiên nghĩ, ngày đó hại tướng công không thể đi thành, không thể nhìn thấy tướng công viết thư mời đám tài tử vô thi kia viết tình cảnh này."
"Đừng có khoa trương như vậy..."
"Bằng không tướng công hôm nay viết thêm một bài đi, chúc mừng Ô gia xong đời."
"Được."
"Ồ, thật sự viết?"
"A, tài tử nha, viết thơ loại chuyện này, đương nhiên là hạ bút thành văn..."
"..." Ngưng thần chờ đợi.
"... Đại Hải a, ngươi đều là nước!"
"A..."
"Tuấn mã a, ngươi bốn chân!"
"..." Sắc mặt bắt đầu run rẩy.
"Mặt trăng, ngươi tròn như vậy!" Bên này vẻ mặt bình tĩnh.
"......."
"Ô gia, ngươi xong đời rồi."
"..." Đầu đã cúi thấp xuống, dốc sức nhét bánh vào miệng, ngăn lại thân thể đang run rẩy.
"Xong, xem đi, Vịnh Nguyệt, Vịnh Ô gia xong đời."
"A... Ách... Khụ khụ...."
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ách ách..."
"Ngươi muốn bóp chết chính mình sao..."
Dưới ánh trăng, Ninh Nghị bắt đầu tức giận cười vỗ lưng thê tử. Như vậy nhìn qua, thân ảnh Tô Đàn Nhi thực sự có chút đơn bạc.
Nàng giống như sắp nghẹn chết, đồng thời bắt đầu cầm đầu đâm vào ngực Ninh Nghị.
Cái này có lẽ là ta cười nhiều nhất một năm... Trong loại động tác cơ hồ chưa bao giờ làm một chút thục nữ này, nàng nghĩ như thế...