Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh nắng ấm áp, Tịch Quân đi qua hành lang dưới mái hiên, hơi ngừng lại, sau đó tiến vào một gian phòng, cùng với hai người bên trong nhẹ gật đầu.
"Trần chưởng quỹ, vinh ký bên kia phản ứng thế nào rồi?"
Nam tử được hắn gọi là Trần chưởng quỹ tên là Trần Hữu Hòa, nghe Tịch Quân hoè hỏi, lắc đầu: "Vinh Lập bên kia vẫn kiên trì nâng giá, bọn họ dự định tăng lên bốn lượng hai tiền."
"Đó chính là đang cướp." Tịch Quân cau mày. Có điều, bởi vì thời gian gần đây tin xấu này đã nhiều lần không gặp, hắn cũng không biểu hiện ra chấn động quá lớn, chỉ âm trầm ngồi bên cạnh bàn: "Lữ Ký bên kia có thể nói tới bốn lượng."
"Cũng đã nói rồi, nhưng vinh quang lập tức nói, đại lão trước mắt đã mặc kệ chuyện, một khi nhị tiểu thư xuống tới, Tô gia đại biến nguyên khí khó phục hồi, bọn họ sẽ chờ lỗ vốn, cho nên nhất định phải trả giá."
"Nhị tiểu thư không xuống được!" Tịch Quân Đinh dừng một chút: "Tô Việt sẽ không coi thường như vậy, cho dù sống chết, hắn cũng sẽ hỗ trợ đem đại phòng chống đỡ ở đó, với năng lực của Nhị tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ trở lại!"
Câu nói của hắn như chém đinh chặt sắt, nhưng trong phòng lại trầm mặc. Chuyện nhà mình tự biết, tình huống trước mắt xác thực không tốt, Nhị Phòng Tam Phòng liều mạng muốn dỡ đại phòng xuống., Cho dù là Tô Việt, hiện tại tựa hồ cũng có chút lực bất tòng tâm, lão nhân gia cũng không áp chế được nhiều người như vậy nói gì. Thanh âm của đại phòng Tô gia trong vòng một tháng gần đây bị ảnh hưởng tại phụ cận Giang Trữ, chủ yếu nhất vẫn là có thương hộ chi tiêu hoặc là yêu cầu nâng giá lợi nhuận lên hoặc là nâng cao lợi nhuận., Đa số hiện tại còn đang kéo dài, Tô gia bên này cắn chặt miệng không buông, để bên này chờ bên kia, nhưng trên ảnh hưởng ẩn tính, chỉ sợ đã kéo dài lợi nhuận của phòng lớn ra hai thành, đáng sợ nhất vẫn là vấn đề phát triển sau này.
"Mẹ nó... từng bước từng bước sai..."
Tịch Quân nén giận mắng một câu, sau đó mặt âm trầm lắc đầu, bắt đầu xử lý sự tình trên bàn, ra nhập hàng các loại. Hai chưởng quỹ bên cạnh sắc mặt cũng âm trầm, Trần đạo hữu cũng lắc đầu: "Nếu không phải khoảng thời gian đó Hoàng Thương sơ sẩy..."
Mấy người trong phòng không nói gì thêm, nhưng ai cũng biết đoạn văn này là chỉ cái gì. Trong khoảng thời gian gần đây bắt đầu có một loại thuyết pháp bắt đầu lưu truyền trong phạm vi Tô gia, chủ yếu là bắt đầu cảm thấy hứng thú với tình huống của phường thị hoàng kim kia.
Thí dụ như có rất nhiều chưởng quỹ có thể chịu trách nhiệm, nhưng cũng có không ít chuyện cần một số người khống chế toàn bàn đến chưởng cục. Tiểu tác phường phụ trách bố cục mới vốn do Tô Đàn Nhi tự mình phụ trách, cũng không có vấn đề gì, nhưng sau khi Tô Đàn Nhi bị bệnh ngã., Trên mặt một số tầng lớp xuất hiện sự sơ sẩy. Hiện tại đám chưởng quỹ Tô gia có kinh nghiệm vận hành, nếu không phải đoạn thời gian ấy Ninh Nghị vận dụng quá mức phấn khích trong Minh Hoàng Bố, quá mức đao to búa lớn, có rất nhiều chi tiết nhỏ, vốn là không nên xuất hiện.
Nếu như đoạn thời gian đó do Tô Đàn Nhi tự mình chưởng cục, bọn họ sẽ lựa chọn phương hướng cấp tiến trong việc tuyên truyền sách lược, khẳng định cũng sẽ làm thủ đoạn giữ bí mật đối với tiểu tác phường, để thích ứng loại phương hướng này. Nhưng sau khi chưởng cục Ninh Nghị, hắn dù sao cũng không hiểu những chi tiết nhỏ nhặt này., Phương châm trong xưởng không thay đổi, Chu chưởng quỹ Bạch chưởng quỹ vừa cố gắng giữ bí mật, vừa lại phải phối hợp tuyên truyền cao điệu với bên trên, chung quy sẽ lộ ra không ít dấu vết, bởi vậy mới để cho Ô gia ở tầng chiến lược cơ bản nhất này chui vào chỗ trống.
Chuyện này làm cho mọi người vừa nghĩ tới liền cảm thấy cực kỳ uất ức, bọn họ cái gì cũng làm xong, cuối cùng vẫn thua ở cái thanh niên ngu ngốc kia. Kinh nghiệm, tất cả vấn đề đều ở kinh nghiệm, lúc ấy vô luận để cho chưởng quỹ nào ra tay khống chế đại cục, chỉ sợ cũng sẽ không xảy ra vấn đề như vậy.
Khổ nỗi thư sinh kia lại cực kỳ căm phẫn "Bạch nhận thức" cái gì đó, mất mặt... Trước đây mọi người còn có vài phần lơ là đối với Ninh Nghị, cảm thấy nếu thắng chắc chắn không có chuyện gì, thua cũng không có biện pháp. Nhưng thuyết pháp này trong hơn nửa tháng gần đây mới trở nên rõ ràng, cũng chính vì vậy mà họ mới trở nên rõ ràng., Đoạn thời gian gần đây, ngôn luận của Tô gia nhằm vào Ninh Nghị cũng trở nên kịch liệt. Tịch chưởng quỹ vốn coi như là người tốt, nói tình có nguyên tắc, nhưng lúc này cuối cùng vẫn cảm thấy buồn bực: Trong mắt đám người Trần chưởng quỹ, Tịch Quân Hâm thất thố một chút chính là vì chuyện này mà đến.
Gian phòng này yên tĩnh một hồi, ào ào, thanh âm sàn sạt xử lý sinh ý. Trong trầm mặc, Tịch Quân nhìn bên cạnh, ánh mắt vừa rồi có chút tức giận cũng đã bình tĩnh trở lại.
Đại khái cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, đại hội tông tộc trong vòng nửa tháng sẽ bắt đầu, đến lúc đó đàn nhi sẽ được giải chức vị, lúc đó tốt nhất cũng là để cho ngôn luận như vậy đi lên cao nhất. Nếu như là đám người Nhị Phòng Tam Phòng kia chỉ trích như vậy., Có lẽ ngược lại sẽ khơi dậy lòng căm thù của nàng, nhưng nếu như nói người bên cạnh nói như vậy, dưới tình huống nàng suy tàn cuối cùng cũng không tránh khỏi giận chó đánh mèo. Nhân tính, đơn giản chính là như vậy.
Sau hoàng thương, Tô gia nổ tung, các loại hỗn loạn, các loại ngôn từ đều có. Không ai biết, những lời nói liên quan tới Ninh Nghị đều do hắn thúc đẩy và dẫn dắt sau lưng, không cần phải mời người tới tuyên dương, chỉ cần nói vài câu trong vài câu là đủ khiến người ta phải tự hỏi., Để cho bọn họ suy nghĩ, để bọn họ đi suy diễn. Về phương diện khác, tăng cường mọi người "không làm gì sai mà lại thua", tăng thêm cảm giác ủy khuất, buồn bực... Từ đầu đến đuôi, hắn đều lấy thân phận người lý trí đứng ngoài quan sát, thậm chí trợ giúp Ninh Nghị nói chút lời, đương nhiên, những lời này cuối cùng cũng chỉ có hiệu quả nghịch phản mà thôi.
Tất cả đều rất tốt, hắn trải dài như vậy. Tình huống lý tưởng vốn là Ninh Nghị cuối cùng nhịn không được ở trong nhà làm ra mấy lần thất thố, đáng tiếc thư sinh kia đích xác rất chịu đựng, đối mặt các loại khiêu khích, biết giải thích vô dụng thì không nói, còn giả bộ thái độ nhàn nhã, nhưng cũng không sao, trước mắt hắn bắt đầu ám chỉ những người trong nhà: thằng nhãi này một chút áy náy cũng không có.
Trong đầu tùy ý nghĩ tới điều này, đột nhiên gương mặt Ô Khải lóe lên trong đầu, hắn nhíu nhíu mày.
"Trần chưởng quỹ, gần đây Ô gia thế nào, tựa hồ nghe nói có chút vấn đề."
"Không rõ lắm, nghe nói một quản sự bận bị bệnh ngã, Tần Nghiệp, hai năm trước đã từng có giao lưu một lần." Trần đạo hữu ngẩng đầu lên, "Có một số người nghị luận chuyện Ô gia muốn xảy ra như vậy, phỏng chừng là Tiết gia ở sau lưng. Hoàng thương sắp giao hàng, tiếp theo Ô gia sẽ vì chuyện vải vóc mà bận rộn một thời gian, Tiết gia đoán chừng muốn chiếm chút tiện nghi."
"Ác."
Người Tô gia trước mắt khẳng định không thích người Ô gia, nhưng là bại tướng dưới tay, vừa mới bị bên kia lừa, lúc này cũng tuyệt đối không thích cả ngày nghe người khác nói tới bát quái Ô gia. Trần đạo hữu nói tùy ý, Tịch Quân Thích cũng gật đầu, sau đó ngẫm lại., Ô gia có thể có chuyện gì... Mặc kệ nó, Ô gia bây giờ đã không cùng cấp bậc với Tô gia, bọn họ sẽ càng đi càng xa. Sự tình đều tùy họ, trước mắt, mình làm xong là được.
Nói chung mọi chuyện rất thuận lợi.
Hắn nhìn ánh nắng chiều trong sân ngoài cửa sổ, bầu không khí an bình, lại mơ hồ có chút cảm giác tĩnh mịch. Cách đại hội tông tộc Tô gia còn không đến nửa tháng, hết thảy đều kết thúc. Những người thuộc đại phòng trước mắt đều có chút sa sút, hết nhân sự, thiên mệnh không biết. Có lẽ chỉ có hắn xác thực biết vị trí của mình ở nơi nào, đang làm chuyện gì. Chỉ có hắn là người có quy tụ.
Vì vậy hắn cười cười, thoải mái như ánh mặt trời.
Gian phòng yên tĩnh sau giờ ngọ tám chín phần mười, do đã đóng cửa nên có chút mờ mịt. Trong phòng đầy mùi thuốc, lúc này đang đứng trước giường bệnh, nữ tử dung nhan thanh tú bưng bát cháo, thổi canh canh đi thổi, sau đó đưa tới bên miệng bệnh nhân.
"... Tông tộc đại hội... Nghe nói Thất gia gia cũng quyết định để ta xuống, Nhị thúc cuối cùng đã thuyết phục được ông ấy... Tam thúc bên kia vội vàng đào người, mấy ngày gần đây đang nói chuyện đáng tiếc Liêu chưởng quỹ trước mắt bị phái đi... Vinh ký bên kia muốn nâng giá lên, Lữ Ký cũng vậy, phiền toái lắm a, qua một thời gian ngắn nữa bọn họ lại phải chạy tới chạy lui..."
Một muôi đưa cháo cho bệnh nhân ăn, trong miệng chậm rãi nói chuyện trong nhà, thần sắc nữ tử bên giường kỳ thật cũng có chút mỏi mệt, chỉ là khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mệt mỏi, cũng có chút cảm giác châm chọc, nàng đưa tay vuốt tóc mai mai., Thiên hướng nhìn phụ thân trên giường. Kỳ thật trong lòng cũng có mấy phần cay đắng, vốn là tới thăm bệnh, không muốn nói những chuyện phiền lòng này, nhưng nhớ lại, giữa phụ nữ cho tới nay, trừ những lời xã giao xã giao, tựa hồ cũng chỉ có những thứ này.
Đã qua hai tháng kể từ lần Tô Bá Dong bị đâm, trong khoảng thời gian này, Tô Bá Dong đã xác định được tê liệt, hai chân không còn cảm giác, hành động tay trái kỳ thật cũng bị ảnh hưởng nhất định. Bây giờ thân thể vẫn còn suy yếu, mỗi ngày thay thuốc., trạng thái không cách nào xuống giường, tinh thần tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng nhất định, rất nhiều lúc tâm tình không tốt. Tô Đàn Nhi mỗi ngày đều tới, nhưng hai cha con trò chuyện đại triệt cũng là những thứ này, rất nhiều lúc mẫu thân cùng di nương ở đây, chỉ nói vài câu ân cần hỏi thăm. Lúc này Tô Đàn Nhi trầm mặc một lát.
"Hôm nay trên đường, trông thấy rất nhiều người bán cam, phụ thân trước kia... thích ăn sao...Ách, hôm nay không có gió gì, phụ thân xem có muốn mở cửa sổ ra chút không... Tướng công nói mở ra thì tốt hơn một chút, ách... Không khí gì tương đối lưu... Sau đó ánh mặt trời chiếu vào, tâm tình cũng sẽ tốt..."
Nàng có thể tìm ra được những lời chân thành như vậy, nói đến Ninh Nghị, nàng cười đến vui vẻ hơn chút. Tô Bá Dong ở bên kia gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Vẫn là... Không nên mở ra, trời lạnh... Cảm thấy lạnh... Ngoài ra, đàn nhi à, hắn gần đây nhất là đang làm những gì vậy?"
Tô Đàn Nhi khẽ cười: "Tướng công không phải mỗi ngày đều đến thăm ngươi sao, hắn gần đây, cũng chính là đám hài tử giáo dục kia, mỗi ngày đi ra ngoài chơi đùa một chút..." Nụ cười của Tô Đàn Nhi thật ra đã tắt đi, lạnh nhạt nói chuyện gần đây của Ninh Nghị. Kỳ thật trong lòng nàng hiểu được nguyên nhân phụ thân hỏi những thứ này là gì, lúc trước trên giường bệnh, phụ thân liền cảm thán mấy lần: "Nhìn không thấu hắn a." Kỳ thật cũng là đang nhắc nhở nàng.
Những chuyện này không nói ra được, tướng công rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, có thể làm được chuyện gì, trong lòng Tô Đàn Nhi cũng đang tò mò, nhưng suy nghĩ của phụ thân lại không giống mình. Nói thêm vài câu, nàng hướng ngoài cửa gọi một câu, để nha hoàn thanh tú phụ thân đi vào, đưa bát cháo cho nàng, sau đó cũng bắt đầu đứng dậy cáo từ.
Một tháng rưỡi này, mỗi ngày nàng đều có rất nhiều việc cần hoàn thành, muốn ổn định tình thế trước mắt cũng không dễ dàng, nàng cũng phí hết đại lực, nhưng lúc này đã không còn không có đầu mối như trước đó như Hoàng Thương, làm xong chuyện, trong lòng kỳ thật là yên ổn, tinh thần tốt, chỉ là trên thân thể bận rộn. Sau khi ra ngoài, theo xinh đẹp cũng tới đón, nhìn ra được cảm xúc tiểu thư kỳ thật cũng không tốt.
Buổi chiều còn có chỗ phải đi, còn có chuyện bận, chủ tớ hai người ra khỏi viện tử, lại nghe được trong viện bên cạnh có tiếng nói dồn dập truyền đến.
"Đã thành ra thế này rồi, ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa..."
"Chuyện không đơn giản như vậy, tỷ tỷ..."
"Ta đã nghe nói, nhưng phòng lớn này không phải của một mình cô ta, cô ta muốn làm gì, tất cả mọi người phải bồi tiếp, bây giờ đã thành bộ dạng này... Phòng lớn là Bá Dong, ngươi phải giúp Bá Dong giữ vững phần này..."
"Ta biết rồi..."
"Nếu không phải Ninh Nghị kia cái gì cũng không hiểu, cắm thẳng một chân..."
Mơ hồ là tiếng nói chuyện như vậy, khi hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở cửa ra vào bên kia, đột nhiên ngẩn người. Tô Đàn Nhi đoan trang thi lễ một cái: "Nhị nương, Cổ thúc..."
"Ặc, đàn nhi à, con qua đây... Tới đây thăm lão gia..."
"Nhị tiểu thư."
Nói chuyện chính là Nhị di nương và đệ đệ của nàng trong nhà, lúc này cũng là một trong những chưởng quầy lớn trong phòng lớn. Giao tiếp xong, hai bên cũng mỗi bên một ngả, đợi đi tới chỗ không có ai, xinh đẹp mím môi một cái: "Tiểu thư, Nhị phu nhân và Cổ chưởng quỹ đang thương lượng đầu hàng đấy..."
"Ta biết." Tô Đàn Nhi khẽ mỉm cười: "Cũng không phải chỉ có các nàng..."
Thời gian gần đây, đại phòng xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật ra bên trong cũng có không ít phân rẽ. Có người cảm thấy phòng lớn chắc chắn sẽ không lấy được gia chủ, đừng tranh cãi nhiều nữa, bảo vệ một số lợi ích vốn có của mình cho thỏa đáng, cho dù sau này là Tô Trọng khó khăn lắm mới có thể đuổi bọn họ ra khỏi nhà Tô Vân Phương này, cũng không đến mức đuổi bọn họ đi., Có thể ở lại càng nhiều, cuộc sống sau này của mọi người cũng tốt hơn một chút. Hai di nương, thậm chí mẫu thân của mình, tựa hồ đều ôm thái độ này. Đương nhiên, Tô Đàn Nhi nếu thật sự muốn nói công bằng một chút, các nàng hơn phân nửa sẽ biểu thị "Tuyệt không việc này", "Phụ nhân chúng ta mặc kệ thương sự".
Ở một hướng khác, các nàng kỳ thật cũng là vì phòng lớn, vì Tô Bá Dong, vì tốt cho mình, chỉ là thoáng coi thường cùng lòng người khác nguội lạnh một chút, lúc này dùng tâm tư của các nàng cho những chuyện này.
"Hại nhi, may mà ngươi không sinh ra trong gia đình giàu có..."
"Hả?" Thuận Nhi hấp háy mắt.
"Trong nhà này không có vị nhân tình."
Tô Đàn Nhi khẽ mỉm cười, xinh đẹp nhếch miệng, nàng là một nha hoàn, cũng không tiện phát biểu cái nhìn này. Hai người dừng lại ở cây cầu nhỏ gần hoa viên một cây cầu nhỏ dừng, Tô Đàn Nhi nhìn hình bóng trong nước đổ xuống, chải tóc một chút, lẩm bẩm nói: "Kỳ thật ta cũng không có bao nhiêu tình cảm..."
"Không có, tiểu thư và cô gia đều rất tốt."
"Giữa cha ta, ta cũng không thân cận được... Chỉ là ủy khuất tướng công, ừm, gần đây ban ngày ông ấy đều ở bên ngoài."
"Ừm, trong nhà có mấy người nói chuyện rất khó nghe, cô gia lười tranh cãi với bọn họ, nhưng chắc chắn cũng không thích nghe...Lần trước Kính Nhi còn tức giận khóc nữa."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, hướng về phía xinh đẹp cười cười: "Mọi người nhớ kỹ chưa?"
"Ặc..." Thuận Nhi hơi ngẩn người, sau đó cúi đầu: "Làm sao tiểu thư biết được."
"Bởi vì ta là tỷ tỷ a."
Tô Đàn Nhi đương nhiên nói, xinh đẹp có chút ngượng ngùng, cúi đầu khó xử cười: "Ta, ta và Kính Nhi đều nhớ kỹ, lần trước... Lần trước ở nhà cùng Kính Nhi ghi nhớ tên, còn bị cô gia nhìn thấy."
"Ồ? Tướng công nói thế nào?"
"Nói chúng ta cẩn thận."
"A." Tô Đàn Nhi bật cười, sau đó thu liễm nụ cười: "Nhớ cho ta xem, đừng nói cho tướng công."
"Ừm." xinh đẹp gật đầu, đã nhận được kim bài miễn chết này, sau đó lại nghiêm mặt nói: "Tiểu thư, thật ra mấy ngày gần đây bọn họ nói càng ngày càng quá đáng, có người còn bảo cô gia tự mình rời khỏi Tô gia... Chúng ta còn bao lâu nữa mới giải quyết được chuyện này... Kỳ thực cô gia mới là người ủy khuất nhất, có đôi lúc, xinh đẹp cũng nghe không nổi nữa..."
"Tướng công hắn..."
Tô Đàn Nhi dừng lại một chút, hồi tưởng lại chuyện xảy ra từ hơn hai tháng nay, nhất là sau cuộc họp hàng năm của Hoàng Thương, kỳ thật công việc của mình cũng chỉ là chuyện nhỏ, bản thân Ninh Nghị vốn đang bị mọi người chửi bới chỉ trích là chuyện nhẹ nhàng. Đâu chỉ có Kiều Nhi Uyển Nhi nhìn không nổi., Trong lòng mình mỗi lần đều muốn đứng lên mắng người, thậm chí có mấy lần, là Ninh Nghị vỗ vỗ bả vai nàng để nàng trở về. Chỉ có nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng sau lưng mỗi một lần chuyện này, thân ảnh tùy ý ẩn chứa phía sau là sừng sững và kiên định. Mà mỗi một lần chuyện như vậy lại như vậy., Cũng làm cho nàng cảm thấy, kỳ thật chính mình có chút xin lỗi tướng công. Thành thân sơ khai, vốn tưởng rằng những thứ này đều là thứ mình muốn gánh xuống, chính mình cũng rất cố gắng muốn làm được, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn là bóng người kia đứng ra hời hợt ngăn cản những thứ này.
"Sẽ không kéo dài bao lâu đâu, tin tức đã bắt đầu được thả ra, nếu như bên Ô gia phản ứng bình thường, không sai biệt lắm..." Nàng nhìn cảnh sắc chung quanh: "Gần như mấy ngày nay cũng có thể bắt đầu ngả bài rồi..."
Nói xong câu đó, trong lòng cảm thấy có chút thoải mái: "Hai tháng rưỡi thật dài a..." Nàng thì thào thở dài, "Sau khi xong chuyện, xong việc rồi, sau..." Trong lòng nghĩ tới điều gì, trên mặt bỗng nhiên ửng đỏ, nàng cúi đầu nhìn cái bóng trong thủy quang., Sau đó vô thức giơ tay vuốt vuốt mái tóc, nghiêng mặt nhìn mình trong nước. Quả nhiên, phải đợi sau khi xong mới được, bây giờ mình thật quá tiều tụy, như vậy không xứng với hắn... Trong nước cười cười, nữ tử buông tóc, cất bước đi về phía trước.
"Đi thôi, chuẩn bị ngả bài."
Buổi chiều hôm sau, chiếu theo bộ pháp tiêu sái tự tin của nữ tử, tiểu nha hoàn vui vẻ đi theo phía sau. Ngày hôm nay là mười bốn tháng mười bốn của Cảnh Hàn tám năm, tuy đã quyết định phải mở bài, sau khi đi một chút trình tự, đương nhiên còn phải chờ mấy ngày nữa. Nhưng thực tế trên thực tế, đúng là vẫn phải đợi được vài ngày., Cũng chính tại buổi chiều này, có một số chuyện đã phát sinh, chuyện này thoạt nhìn rất là tự nhiên, nhưng sau đó như nhớ tới, có lẽ lại để cho người ta cảm thấy có chút đột ngột.
Buổi chiều này ở trong một gian trà lâu, Ninh Nghị có lẽ là nơi thích chí, vì một chuyện nhỏ mà tùy ý thu tiền. Đương nhiên, theo gã thấy, chuyện nhỏ nhặt này đối với người khác mà nói, có lẽ lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Sớm hơn một ngày, Ninh Nghị và Ô Khải Long gặp nhau trên đường một lần, chuyện này thoạt nhìn như là ngẫu nhiên gặp được, song phương cũng thuận miệng chào hỏi. Thời gian một tháng rưỡi tới nay, có lẽ đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, nhưng đây là lần đầu tiên chào hỏi., Lúc đó Ô Khải Long đang trò chuyện cùng một thương nhân đi bộ. Thấy Ninh Nghị, y chắp tay từ xa: "Ninh huynh, gần đây tốt lắm." Ninh Nghị cũng chắp tay đáp lễ: "Cũng được." Sau đó mỗi người đi một ngả, lúc đó Ninh Nghị cũng lười để chuyện này trong lòng.
Sau đó đến ngày hôm nay, hắn đi tới Đông Tập mua một quyển sách cũ. Cái này có lẽ là do Hồ Thương mang vào từ khu Tây Phương Ảo, trên đó có không ít hình vẽ, đại khái liên quan đến kiến thức luyện kim loại. Ninh Nghị cũng là tiện tay mua luôn, sau khi quyết định sẽ tìm người phiên dịch thay thế., Sau khi mua sách xong liền đi tới quán trà uống trà, cũng bảo tiểu nhị cầm giấy bút lên, hắn nhìn theo hình vẽ, phỏng đoán xem quyển sách này đại khái là nội dung gì —— loại phỏng đoán này cũng coi như là một loại phương pháp nhớ lại tri thức trước đây, đang vùi đầu vẽ tranh, một bóng người cũng đi tới bên cạnh.
"Ninh huynh, thật khéo thật, đây là cái gì?"
Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên rất trùng hợp, chính là Ô Khải Long, lập tức gật đầu chào hỏi. Sau đó, Ô Khải Long lại ngồi xuống bên kia bàn trà, vì vậy Ninh Nghị cũng thuận miệng giới thiệu một phen.
"Hẳn là thuộc khu vực Ả U, đây là chữ Ba Tư ở phía bắc một chút, xem không hiểu, bất quá hình vẽ nhìn qua, hẳn là liên quan đến vài loại phản ứng kim loại hóa... Hóa lý? A, cùng loại luyện đan..."
"Ninh huynh thật sự đọc lướt rộng khắp nơi. Ách... Phản ứng của kim loại sao?"
"Loại chuyển hóa do tinh luyện kim loại chuyển hóa."
"Ồ?" Ô Khải nghiêm mặt: "Vậy... chẳng phải là vô cùng hữu dụng sao?"
"Bình thường, những thứ nói trên này, phần lớn thợ rèn bên phía chúng ta đều đã nắm giữ, chỉ là đá núi của hắn có thể công ngọc mà thôi, tư duy của bọn họ không giống nhau, có thể để tham khảo." Ninh Nghị nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn Ô Khải Long: "Ô huynh đang chờ người?"
"A, không có việc gì, chỉ là tùy ý đi dạo, vừa lúc trông thấy Ninh huynh ở đây, có chút tò mò."
Ninh Nghị khẽ gật đầu, ánh mắt không dời đi, Ô Khải cười ầm ầm, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi. Qua một lát, Ninh Nghị híp mắt lại, lại gật đầu, phất tay gọi tiểu nhị: "Thêm cái chén."
Hắn cúi đầu xuống, bắt đầu vẽ hình vẽ trên quyển sách, nhíu mày suy nghĩ. Sau khi cái chén tới, cũng không nhìn Ô Khải Long, chỉ duỗi tay ra: "Ô huynh, xin cứ tự nhiên."
"Cám ơn." Ô Khải cười tự rót trà cho mình, Ninh Nghị còn đang cúi đầu xử lý những đồ hình kia, khẽ thở dài, phảng phất nghe được một ít câu trả lời khác của Ô Khải Long mới rồi, vì vậy có chút giật mình tự lẩm bẩm: "À, vải bắt đầu biến sắc rồi..."
Nụ cười Ô Khải lập tức cứng đờ tại chỗ, tay cũng lung lay một cái, nhưng chung quy vẫn giữ vững bình trà, nhẹ nhàng trả về. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc mà hung ác nhìn thẳng vào Ninh Nghị., Trên mặt khẽ nhăn vài cái. Có vài thứ từ đáy lòng dâng lên, đó là ác mộng rốt cuộc hóa thành cảm giác thực tế. Ngoài ra còn có vài phần kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn, những cuộc nói chuyện này không nên có cái dạng này, Ninh Nghị cũng không thể hời hợt nói ra những thứ này.
Nhưng trước mắt hắn, tất cả mọi thứ cứ như vậy hiện ra, Ninh Nghị còn đang cúi đầu vẽ vẽ tranh, tựa hồ đối với y mà nói, hết thảy đều bình thường như điểm tâm cùng nước trà của mùa đông đầu mùa hè này. Y chỉ lấy thái độ nói chuyện phiếm với người khác nói ra câu này: A, vải bắt đầu biến sắc, khó trách ngươi muốn ngồi dậy.
Một chuyện hết sức bình thường.
"Quả nhiên... Là ngươi làm..."
Ô Khải Khải muốn phí khí lực thật lớn mới có thể kìm chế được ngữ khí này không đến mức nghiến răng nghiến lợi hay run rẩy.
Ánh mặt trời đầu mùa đông, Ninh Nghị đặt bút lông, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhau...