Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời tiết dần dần chuyển lạnh. Dưới tình huống trước mắt, sinh hoạt hàng ngày của Ninh Nghị cũng không kém bao nhiêu so với cuộc sống lúc trước.
Mỗi sáng sớm chạy đến bờ sông Tần Hoài Hà, gặp Nhiếp Vân Trúc một lần, ngẫu nhiên cũng nói an bài trong một ngày này, buổi chiều hoặc là đi tổng điếm trúc ký., Hoặc là đi tới đây uống chén trà nghe đàn một chút. Thời gian gần đây, hắn ở chung với Nhiếp Vân Trúc cũng có một cái đèn điện ngăn ở giữa. Đương nhiên chuẩn xác mà nói là ở bên cạnh, xem ra Nguyên Cẩm Nhi không có việc gì làm cứ ngồi bên cạnh hắn cùng hắn nghe vân trúc đánh đàn. Quan hệ giữa Ninh Nghị và Vân Trúc đã sáng tỏ., Có lẽ có thể phát triển theo hướng không thuần khiết chút nào, trong tình huống như vậy lại khiến Ninh Nghị và Vân Trúc không thể không thuần khiết, khiến Ninh Nghị cảm thấy rất tiếc nuối.
Đương nhiên, nếu lùi một bước mà nói, có hai mỹ nữ cấp Hoa khôi ngồi ở bên cạnh cũng không phải là chuyện người thường có thể hưởng thụ được, bài hát của Vân Trúc có thể coi là tuyệt vời, nếu như Nguyên Cẩm Nhi rảnh rỗi không có việc gì đi xuống nhảy múa cái gì đó, thoạt nhìn cũng rất hưởng thụ sự tình. Nhưng điểm tiện nghi ấy của Nguyên Cẩm Nhi cũng không cho hắn chiếm., Nàng như con trai khoanh chân ngồi bên cạnh Ninh Nghị nghe say sưa đầy thú vị, nhìn rất hay, giống như một tiểu hòa thượng. Nếu là Vân Trúc rời khỏi đi lấy điểm tâm bàn trà gì đó, nàng cũng không đi theo, ngồi bên cạnh Ninh Nghị, nghiêm trang, rất là đáng ghét.
Vì thế, sau khi mọi người giao phong với nhau vài lần, hai người đã từng nói chuyện công bằng với nhau, hơn phân nửa là lúc Nhiếp Vân Trúc rời đi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đợi lát nữa nhảy xuống khiêu vũ để xem thử, cô nàng." Ninh Nghị và tên gia hỏa này dù sao cũng có chút không đúng, nên không chọn từ ngữ hay hơn nữa.
"Không nhảy, ta đang ngồi đây nghe Vân Trúc tỷ hát... Ngươi liền biết đủ đi, có biết trước kia ở Kim Phong lâu muốn bổn tiểu thư bồi tiếp bao nhiêu tiền không?"
Ninh Nghị trợn mắt, không chấp nhặt với nàng ở phương diện này. Gần đây Tô Đàn Nhi cho hắn chiếc chìa khóa, hắn đã trở thành một tiểu bạch kiểm có thể tùy ý lấy tiền, ngược lại rất khó chịu, bởi vậy thời gian gần đây tương đối nghèo khó, không đi kéo tiền chuyện này: "Chậc, ngươi làm như vậy không được, nhân duyên của người xấu là..."
"Nào có người xấu có quan hệ nhân duyên, ngươi với Vân Trúc tỷ không phải là bằng hữu chính nhân quân tử sao? Vậy các ngươi liền như vậy a, nhưng ngươi muốn làm chuyện xấu một tấc tiến một thước, ta cũng không cho. Ngươi mới không phải là người tốt, trong nhà ngươi có thê tử, ngươi có thể vứt bỏ Tô Đàn Nhi trong nhà cùng Vân Trúc tỷ sao?"
"Nói thật thì rất khó." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn nước sông bên cạnh thì thào tự nói: "Vấn đề có rất nhiều, hơn nữa nam nhân cũng không phải là thứ gì tốt, luôn ăn bát nhìn vào trong nồi..."
Nguyên Cẩm Nhi liền muốn nói lời này, thấy Ninh Nghị điềm đạm không biết xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, bộ dạng tức giận, nhưng nàng cũng là người kinh nghiệm khảo nghiệm, lập tức khôi phục tự nhiên, nhếch miệng lên: "Nhìn đi, chính là để ngươi nhìn mà ăn không được."
Ninh Nghị cũng lười biếng nhìn nàng: "Ta cũng không muốn ăn lắm, nhưng ngươi cả ngày nhắc nhở ta như vậy, ta đột nhiên trở nên rất muốn ăn, phải làm sao bây giờ..."
"Vậy phải xem chúng ta ai lợi hại đây..." Nguyên Cẩm Nhi ném mị nhãn về phía Ninh Nghị, vô cùng đáng yêu. Ninh Nghị nở nụ cười: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm."
"Hừ." Nguyên Cẩm Nhi không nghe lời này, nghiêm mặt chuyển qua một bên. Sau đó lại ngồi cùng Ninh Nghị nghe ca. Dù sao thì dáng vẻ heo chết của nàng không sợ nước sôi, Vân Trúc cũng cảm thấy thú vị nên không đuổi nàng đi, ngược lại quay đầu lại, đợi đến khi Ninh Nghị rời đi., Nàng liền quấn vân trúc liều mạng cáo trạng. Chỉ là tình huống trước mắt như vậy, vân trúc nào sẽ vì chuyện này mà tức giận, liền tính toán khuôn mặt trong bát của Cẩm nhi khi nói tới việc ăn cơm của Ninh Nghị, vân trúc cũng cười mà không nói, thậm chí cảm thấy hứng thú hỏi hắn nói như vậy, nghiễm nhiên bộ dáng hắn thật sự muốn ăn sao?" Bộ dáng Cẩm nhi có chút nhụt chí.
Trên thực tế Ninh Nghị không để trong lòng nhiều những chuyện như thế này, với tư cách là một nam nhân, hắn nghĩ cũng là nghĩ như vậy, không thể không nghĩ tới. Nhiếp Vân Trúc có hình dáng xinh đẹp, tính tình nhu thuận, mà ở một mặt cứng cỏi của nàng, cũng có chỗ vô cùng hấp dẫn hắn. Tất cả mọi người đều đã đến một bước này, vân trúc đối với những chuyện này cũng đã là ngàn lần cho phép, ngày đó nếu không có Cẩm nhi bỗng nhiên xuất hiện, hắn vốn cũng thuận nước đẩy thuyền phát triển rồi.
Nhưng về phương diện khác, tâm tư của hắn chiếm cứ những thứ này cũng không nhiều. Mà tại một mặt của Vân Trúc, lại là hưởng thụ cảm giác qua lại với Ninh Nghị. Bình tâm mà nói, trong thời đại này, mặc dù cũng xuất hiện một ít lãng mạn lãng mạn gì đó., Được người ta gọi là câu chuyện tình yêu hoặc là sự tình kiên Trinh, nhưng mô hình chung giữa nam và nữ không có khả năng có sự bình đẳng hay tôn trọng chân chính gì đó, rất nhiều nam nhân cho dù yêu thương cô gái này, kỳ thật cũng là do hình thức tạo thành vào thời đại này.
Ninh Nghị thật sự có thể làm cho những người này cảm giác được, có lẽ cũng chính là loại phong cách hành sự "Quái quái" cực độ kia. Lúc trước khi cứu Nhiếp Vân Trúc, y đã bị tát một bạt tai, không thèm để ý chút nào mà rời khỏi Nhiếp Vân Trúc., Về sau cũng có thể tùy ý tán gẫu vài câu với nàng, hắn có thể ngủ cả buổi chiều trong tiếng đàn của Nhiếp Vân Trúc, lười biểu hiện sự lợi hại của mình hoặc là một mặt của tài tử. Thật giống như lúc hắn có thể nhàm chán ngồi cùng Tô Đàn Nhi ở ban công cả đêm, có thể tán loạn những trò đùa được nuôi bao dưỡng này.
Mặc dù tùy ý, nhưng Ninh Nghị biểu hiện ra cũng không phải vô lại hay vô lễ. Từ trước đến nay y đều có khí chất và phong độ của bản thân, chẳng qua là tùy ý mà thôi. Những thứ này chân chính trong rất hỗn tạp, bình tĩnh, đối với thành phần tình cảm bình đẳng., Hoặc là đối với các nàng mà nói, đáng lẽ đều là những cô gái ở niên đại này vĩnh viễn không thể cảm nhận được. Đương nhiên, có lẽ có thể thấy được lòng người, ví dụ như một cô bé tên là Chu bội, cả ngày cảm thấy lão sư Ninh Nghị này thật sự là không có hình tượng, không đủ uy nghiêm.
Ninh Nghị và Nguyên Cẩm Nhi một phen châm chọc mỉa mai Minh tranh ám đấu, thường khiến Vân Trúc có chút luống cuống tay chân. Khi mọi người ở cùng nhau, nàng nghiễm nhiên lại nhớ tới lúc làm ca cơ., rảnh rỗi liền ôm đàn cổ hát một khúc trợ hứng. Chỉ coi như cẩm nhi không chịu giúp đỡ người xem, lúc này mặc dù Vân Trúc có chút cảm giác vui vẻ tự đắc, nhưng cùng Cẩm nhi xấu hổ như Ninh Nghị thỉnh thoảng vẫn đem tiết tháo ra lau nhẹ nhàng một chút., Đợi đến khi Cẩm nhi có đôi khi biến mất trong chốc lát thăm hỏi vài câu, Vân Trúc cũng chỉ cười nói: "Trong lòng vui vẻ." Thường thường cũng đem nội dung mật báo của Cẩm nhi ra chia sẻ với Ninh Nghị một phen, đương nhiên, cũng không phải là quá mức mẫn cảm giống như loại trong nồi ăn cơm kia.
Buổi chiều đến tiểu lâu bên kia đương nhiên thời gian vẫn không nhiều, buổi sáng thả học, hoặc là mang theo tiểu thư Chu gia ở phòng thí nghiệm bên cạnh học viện dạy chút gì đó, nghiên cứu một chút các loại chất liệu hóa chất, hoặc là đi dạo với Tiểu Kiệt, ăn chút đồ gì đó,, Có đôi khi phải tới nhà cũ Tần thôn nói chuyện chơi cờ, có đôi khi vào trong tiệm ghi thẻ trúc ngồi một chút, cửa thành đã mở, họa nước đã ảnh hưởng đến giai đoạn sau cùng, một khi mở tửu cấm, trúc ký liền muốn lấy rượu cao ra bán.
Thỉnh thoảng gặp những người quen ở thương trường trước đó, Ô gia, Tiết gia, hoặc là những bằng hữu hoặc là địch nhân của Tô gia, cũng sẽ gặp gỡ một ít chưởng quầy hay gì đó của Tô gia. Như vậy nhìn thì Giang Ninh thành cũng không lớn, nhưng mọi người cũng không có gì để nói. Đối với Ninh Nghị, những người này hoặc là sỉ nhục hay khinh thường, Ninh Nghị cũng đã hiểu rõ, lười để ý tới bọn họ.
Nhưng thật ra khi ở Tô gia, thường thường có một số sự tình lộn xộn xuất hiện, thí dụ như trước đó không lâu có một chưởng quỹ trẻ tuổi có quan hệ thân thích với Tô gia ít nhiều chỉ trích những chuyện liên quan đến Hoàng thương lúc trước bởi vì hắn không quản lý cách điều chế vải vóc kia cho nên mới dẫn đến vấn đề, nếu không phải bởi vì hắn không có kinh nghiệm, coi trọng một hạng này không đủ, sự tình Hoàng thương đến sau này vốn là mười phần chắc chín.
Sự tình tương tự sẽ không ít, trước kia đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, bất luận là một ít mâu thuẫn trong đại phòng Tô gia, hay là lực lượng của phòng hai hoặc là phòng ba phòng, lúc này cũng đã xông ra. Chỉ cần có thể tận lực đả kích người có quan hệ với Tô Đàn Nhi., Có lẽ đều có thể coi là một loại thắng lợi. Bây giờ ở Tô gia, tuy nói là ở rể nhưng trước mắt Ninh Nghị cũng đã thả chuyện buôn bán ra. Nhưng dù sao y cũng là trượng phu của Tô Đàn Nhi, chỉ cần có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để cho y rời khỏi Tô gia, đối với Tô Đàn Nhi mà nói, hiển nhiên đều là một loại đả kích mạnh nhất.
Có thể thực sự làm được đương nhiên là chuyện khác, nhưng áp lực các phương diện chung quy là không thể tránh khỏi. ứng đối trước mắt của Ninh Nghị, tự nhiên cũng chỉ có thể bị người cho là đã dùng thái độ không chống cự chút nào, đuối lý mà thôi, chỉ có thể như vậy mà thôi., Nhưng sự biệt khuất trong lòng sẽ không ít, một ngày nào đó sẽ bộc phát ra, tạo thành kẽ hở càng lớn hơn. Mọi người hiện tại chờ đợi chính là ngày hôm nay, Ninh Nghị xảy ra vấn đề gì, trước mắt Tô Đàn Nhi đã có chút sứt đầu mẻ trán cũng sẽ càng trở nên không tốt hơn. Chỉ là mấy ngày gần đây, tình huống tựa hồ trở nên thoáng có chút kỳ quái.
"Gần đây Ngũ thúc Thất thúc trong tộc đều đã đồng ý, nửa tháng sau, mở tông tộc đại hội, sẽ chính thức thảo luận vấn đề trong khoảng thời gian gần đây xuất hiện trong nhà, đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ một lần nữa nhắc tới chuyện đàn nhi dùng thân phận con gái giao thiệp vào thương vụ trong nhà. Chuyện của phòng lớn, năm nay trong phòng cũng nên quyết định xuống."
Lúc xế chiều, trong sân của Tô Trọng, vài tên chưởng quỹ thân cận với hai phòng, đường huynh đệ bao gồm cả Tô Sùng Hoa, đang cùng Tô Trọng ngồi trong phòng uống trà., Thuận miệng tán gẫu một ít chuyện trong nhà từ trước tới nay. Trong thời gian gần đây, Tô gia rung chuyển không yên, sinh ý của nhị phòng tam phòng cũng bị ảnh hưởng khá lớn, bất quá với tư cách thành viên nhị phòng, lúc này biểu hiện ra lại không có bao nhiêu tâm tình chán nản. Tô Trọng khó khăn lắm mới nói chuyện này, bên kia có một gã đường huynh đệ mở miệng.
"Chỉ là sợ đến lúc đó Tam bá vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý, tình huống của Tô gia chúng ta, cho dù các thúc thúc bá bá bá còn lại đều đứng về phía chúng ta, lão nhân gia người nói một câu, chỉ sợ vẫn sẽ tiếp tục kéo dài như vậy."
Tô Việt xếp thứ ba trong thế hệ trước, lúc này người này nói Tam bá, cũng chính là chỉ hắn. Tô Trọng khó khăn lắm mới lắc đầu.
"Cha chắc sẽ không nói gì nữa, nếu thật sự ông ấy sẽ nói, tình huống trong nhà trong vòng một tháng gần đây, chỉ sợ ông ấy cũng đã ra mặt. Đại phòng hai phòng ba phòng, cuối cùng sẽ có kết quả, lão nhân gia người cũng hiểu. Lão nhân gia người cầu bình ổn., Hy vọng gia hòa vạn sự hưng, đối với chuyện của đại ca chỉ sợ hắn thật sự rất tức giận, nhưng trước mắt đại ca đã như vậy, đàn nhi lại xảy ra sai lầm như vậy. Chắc hẳn hắn cũng cảm thấy phòng lớn ở đầu sóng ngọn gió này cũng không tốt, lui xuống cũng là bảo toàn cho đàn nhi điệt nữ sau này có thể sống yên ổn được vài ngày."
"Ta nghĩ cũng nên như thế." Một đường huynh gật đầu, "Hiện giờ trong nhà, mọi người đại khái đều đã nhận biết việc này, những ngày qua, ta liên hệ với vài tên chưởng quỹ trong phòng, hỏi ý kiến hậu phương., Bọn họ cũng đều biểu thị nếu từ phòng lớn vạch ra, nguyện ý đến chỗ chúng ta. Chỉ tiếc trung tâm nhất vài vị còn chưa tỏ thái độ, Tịch chưởng quỹ tuổi trẻ khí thịnh, nói là muốn cùng phòng lớn chung tồn vong, a, hắn đối với suy nghĩ trong nhà của nhị nha đầu rất nhiều người cũng biết rõ. Mặt khác, Liêu Khai Thái cũng không muốn tỏ thái độ..."
"Nếu Liêu chưởng quỹ nói ra một câu, chắc chắn rất nhiều người sẽ đổi hướng." Một chưởng quỹ trong đó nói. "Bất quá hắn đối với đại lão gia quả thật trung thành, sau khi chuyện như vậy, hắn vẫn không có oán hận gì với đại phòng... A, chỉ là mấy đêm trước sau khi bố trí hội họp với người khác nói với Ninh Lập Thư Sinh kia thật sự là quá mức tùy hứng, nếu không vốn còn có một cơ hội... Thời gian gần đây tìm không thấy hắn, bởi vậy cũng không có biện pháp nào từ phương diện này..."
"A, Ninh Lập Hằng..." Có người nở nụ cười.
Tô Sùng Hoa cũng mỉm cười dựa vào ghế: "Người này tài học là có, đáng tiếc thương sự dốt đặc cán mai mà..."
"Thật ra Liêu chưởng quỹ, nghe nói tiền bối là bị Đàn nhi điệt nữ phái lên kinh thành?"
Tô Trọng khó khăn lắm mới gật đầu: "Cụ thể làm gì thì khó nói, nhưng báo cáo với nhà đúng là thượng kinh, ngày đó ta còn cười, đàn nhi cháu gái này hẳn là choáng váng rồi, biết Giang Trữ quan hệ không thông, muốn lên kinh tố cáo chẳng lẽ không được? Nhưng ta đoán nàng có ý tưởng khác. Chuyện như cáo trạng, không có chứng cứ thực sự, chúng ta ở Trường An cũng không có con đường tốt để đi, nàng cũng nên biết là không thể nào."
"Gần đây nàng tựa hồ nhìn chằm chằm Ô gia bố cục, muốn hạ giá đảo loạn thị trường, nói không chừng đúng là đầu choáng váng muốn ăn cả ngã về không đây?"
"Giá thấp, chính là đẩy toàn bộ Tô gia chúng ta vào hố lửa. Kẻ ngốc cũng biết kết quả sẽ thế nào, toàn bộ ban bố hành sẽ liên hợp lại đánh chúng ta." Tô Trọng cười khổ nói: "Cho dù cô ta muốn làm gì, trong nhà cũng sẽ không đồng ý, mệnh lệnh này phát ra ngay ngày đầu tiên, chỉ sợ buổi tối hôm đó sẽ mở đại hội tông tộc, chúng ta bớt việc rồi."
"Bất quá... Hai ngày nay bên ngoài ngược lại có lời đồn kỳ quái." Trong khi nói chuyện, một chưởng quỹ họ Nhâm nghĩ, mở miệng nói.
"Hả? Lời đồn gì?"
"Tình huống Ô gia tựa hồ có chút kỳ quái, tình huống hai ngày nay cùng trước một mặt điều chỉnh cung cấp cung cấp, điều chỉnh một mặt đại đao đại phủ bố trí cùng những thương hộ khác đàm luận phát triển có chút bất đồng. Có tin đồn bọn họ tại trên Sái Kim Cẩm tựa hồ xảy ra chút vấn đề, tóm lại hai ngày này..., Những người Ô Thừa Hậu này khi bàn chuyện làm ăn tựa hồ có chút không yên lòng, thậm chí có người sắp xếp ra ngoài, bọn họ thương lượng với Đổng Đức sẽ kéo dài thời gian giao hàng đầu tiên. Chỉ là trước mắt còn chưa xác nhận được."
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Tô Trọng khó khăn lắm mới nhíu mày.
"Chỉ sợ thật sự xảy ra chút vấn đề nhỏ, loại chuyện này thường có. Ngày hôm qua tựa hồ nghe nói bọn họ phụ trách thương hội Tần Trung, Tần Trung, quản sự đột nhiên bị bệnh. Bởi vì quan hệ như vậy, chắc chắn sẽ có một số người đồn đại thần kỳ." Một gã chưởng quỹ lắc đầu nói.
Tên chưởng quỹ lúc trước mở miệng cũng lắc đầu cười: "Chắc vậy, ta cảm thấy là Tiết gia đang thả tin. Buổi chiều hôm nay thậm chí nghe thấy có người nói Ô gia trúng kế Tô gia ta trong chuyện thương vụ. Nhị tiểu thư âm thầm tính kế bọn họ, trước mắt xảy ra chuyện gì rồi."
"Trúng kế?" Tô Trọng ngẩn người, sau đó ngửa đầu nở nụ cười: "Đây chắc hẳn là lời đồn đại của Tiết gia không thể nghi ngờ, nếu thật sự trúng kế, hoặc là của Trung đại ca, hoặc là của Trung Nhị nha đầu, tuy nhiên mấy ngày qua ý thức của đại ca vẫn chưa tỉnh táo. Nhị nha đầu sao., Nếu nàng giả vờ bệnh, có lẽ thật sự có khả năng dùng kế gì đó, bất quá lần trước nàng thật sự tích thành tật, bỗng nhiên bệnh ngã, Tôn đại phu cũng nói nàng áp lực quá lớn, lại đột nhiên gặp đại ca ngã xuống... Việc này đương nhiên không có nghi vấn. Nếu thật sự là trúng kế, nghe nói lúc ấy mọi chuyện đều do lập kế hoạch xử lý, bọn họ chẳng lẽ trúng kế sách sáng lập sao?"
Hắn nói đến điều này, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ cười khổ, thành thật mà nói thật với người nhà mình tiếu tự gia có chút không tốt, nhưng đối với Ninh Nghị, bọn họ cũng đều đã quen thuộc, người bên ngoài có thể nói người này thần bí, xem không hiểu gì cả. Đều là những người trong một tòa nhà lớn, đối với việc hắn mỗi ngày làm những việc gì, mọi người trong nhà đều rất rõ ràng.
Cả ngày hôm đó chỉ cho một đám trẻ con lên lớp, nói một chút chuyện xưa không cần bàn, nghe nói còn làm những thí nghiệm tiểu tử bàng môn tà đạo gì đó, hạ cờ vây., Khắp nơi đều đi dạo ăn gì đó. Trước khi Tô Đàn Nhi ngã xuống hầu như nó chưa bao giờ tiếp xúc với thương sự, ngày đó sau khi hội cũng không hề đặt chân đến bố trí nữa. Nếu như nói một người cả ngày không có việc gì trong một tháng kia thực sự đã làm chuyện gì, nó một mực nhàn nhã đến lúc này mới bị phát hiện, còn cả ngày chịu đựng đủ loại cảm giác khó chịu và nhục mạ mà không chút thay đổi., Vậy hắn quả thực không giống như người. Huống chi, nếu hắn thật có những gì, sau đó thời gian một tháng đủ loại biến cố đều có thể xuất hiện, căn bản không thể hoàn toàn không để ý tới.
Mọi người uống trà, cười một hồi. Một lát sau, một đường huynh đệ nhíu nhíu mày: "Nhưng mà... nếu thật thì sao?"
"Ách..." Tô Trọng hơi ngẩn người, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh xuống, hai mặt nhìn nhau. Anh em họ kia suy nghĩ trong chốc lát.
"Lúc này mới nhớ ra thật kỳ quái, lúc trước Ninh Ninh Hằng hoàn toàn mặc kệ thương sự, sau khi nhị nha đầu bị bệnh xong, đúng là y định dùng tâm để sửa chữa, nhưng tám tháng sau hai mươi lăm., Nhị nha đầu tiếp tay, hắn bỗng nhiên lại bứt ra, nói hắn ngày đó bị đả kích xác thực cũng có khả năng. Chỉ là... quất tới không khỏi cũng quá triệt để rồi, sau này đối với thương sự hoàn toàn không hỏi đến nữa., Người khác nói hắn một phái bộ dáng mây nhạt phong khinh, vẫn như trước đây sống qua ngày, quả thực giống như hoàn toàn vì đem những chuyện này để ở trong lòng, không nhìn ra chút nào ảnh hưởng đến... Nếu hắn thật sự có tức giận như vậy, sau này không phải cũng nên có chút áy náy hoặc là để ý sao? Chẳng lẽ hắn tu dưỡng lợi hại như vậy thật sao?"
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng mọi người cũng có chút cảm giác kỳ quái dâng lên. Xác thực, nửa tháng qua, trong nhà tranh đấu gay gắt, thủy triều lên xuống., Trong ngoài ngoài đều vì rất nhiều đồ vật mà tranh đoạt đoạt lấy, tất cả mọi người đều phí hết khí lực lớn nhất. Không ít người cũng tập trung ánh mắt vào thư sinh này, coi hắn là một phần tranh đấu, cố gắng không ngừng tạo cho hắn sắc mặt không nhanh chóng hòa hợp với Tô gia, ít nhất tạo thành quấy nhiễu cho Tô Đàn Nhi. Nhưng đôi vợ chồng này..., Một người bướng bỉnh ở trung tâm vòng xoáy làm ra một chuyện ngu ngốc mà người khác không hiểu. Một người khác... Bây giờ xem ra quả thực giống như không để những chuyện này trong lòng, cho tới nay tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đang nhẫn, bất quá có thể nhẫn nhịn đến mức độ này, quả thật có chút quá đáng.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Bất quá đây cũng chỉ là phỏng đoán thuận miệng, sau một lát, mọi người liền lắc đầu cười rộ lên.
"Thư sinh kia nào có lợi hại như vậy..."
Tô Sùng Hoa có lẽ là người hiểu rõ Ninh Nghị nhiều nhất, lúc này cũng cười vô cùng thú vị: "Nghĩ nhiều quá, Ô gia chẳng qua chỉ ra chút vấn đề nhỏ, uổng cho các ngươi cũng coi chuyện nghe được là thật. Nếu lập Hằng thật sự lợi hại như vậy, đó không phải là Ninh Lập Hằng ta và ngươi quen biết, mà là Gia Cát Phục Long, lâm nguy nhận lệnh, làm chút chuyện nên làm., Sau khi làm xong hắn bứt ra đi, vạn vật không ngừng quẩn quanh... Các ngươi có biết nhân vật bậc này không? Nhưng quả thật hắn có chút tài văn tài tu dưỡng, tính tình cũng không giống những người bên ngoài. Thường ngày vì thi thi mà hắn bị mọi người chất vấn, cũng lười mở miệng giải thích nửa câu, lúc này chịu chút chửi rủa nghị luận, muốn nhịn, vẫn là không thành vấn đề..."
"Ha ha, Sùng Hoa nói đúng, các ngươi đó, đúng là nghĩ nhiều quá rồi..."
Trong lúc nói đùa, mọi người lập tức đem chuyện này vứt ra sau, bất quá, có lẽ là bởi vì buổi chiều tán gẫu qua những chuyện này., Chạng vạng tối hôm nay gặp Ninh Nghị về nhà, Tô Trọng khó khăn lắm mới nhìn hắn vài lần. Người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh cầm một quyển sách không biết mua từ đâu về, vừa đi vừa nhìn về phía tây chân trời, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chú ý tới ánh mắt của hắn, Tô Trọng mới quay đầu lại mỉm cười với hắn: "Nhị thúc."
Hai bên bắt chuyện, lướt qua nhau, Tô Trọng khó khăn lắm lắc đầu. Đúng vậy, hắn còn quá trẻ, nhìn ra được một phần dáng vẻ thong dong của người trẻ tuổi, ngược lại nhìn không ra quá nhiều mưu tính sâu xa., Mà thong dong như vậy, đặt trên người người trẻ tuổi, hơn phân nửa cũng là giả bộ. Hơn một tháng nay hắn chịu nhiều mắt trắng cùng chửi rủa như vậy, phỏng chừng cũng đang nghẹn trong lòng, chỉ là không thể không làm ra loại hình dáng này đi... Hắn nghĩ như vậy, sau đó đem tâm tư đêm nay làm sao thuyết phục được Cửu thúc trẻ tuổi nhất trong mấy thúc bá, không suy nghĩ thêm những chuyện có liên quan đến Ninh Lập nữa.
Tiểu đả tiểu nháo, luôn là sự tình của đám tiểu bối kia, hắn không cần tham dự vào.
Thân thể trần trụi đồng dạng chạng vạng tối, trong một tửu lâu bên bờ Tần Hoài Hà, Ô Khải ùn ùn gặp mặt Tịch Quân, hai người ngày này được coi là " ngẫu ngộ", mỗi người còn có sự tình., Tỷ như Tịch Quân Xuyến, gần đây cùng rất nhiều người Tô gia cùng các chưởng quầy đại phòng lui tới, cố gắng dẫn dắt và bày biện một vài thứ. Trước mắt đã có hiệu quả, tối hôm nay cũng chính là hẹn ăn cơm với mấy đệ tử Tô gia ở phụ cận, lúc này thời gian còn lại cũng không nhiều.
"Tịch huynh, gần đây thế nào?"
"Mọi chuyện đều ổn, còn Ô gia ngươi, hai ngày nay đã xảy ra chuyện?"
Ô Khải nhìn hắn một hồi, sau đó uống một ngụm trà: "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, chuyện lúc trước đã nói rốt cuộc là thế nào. Nửa tháng nay, ngươi cố gắng để cho người Tô gia đem chuyện Hoàng thương trách lên đầu Ninh Nghị, ta cũng cho người giúp ngươi tuyên dương bên ngoài. Vấn đề lớn nhất lúc này là Ninh Nghị chưa từng cẩn thận bảo vệ tốt nhất, nhưng xem ra hiệu quả có hạn. Đến bây giờ ngươi nghĩ thế nào?"
"Ai nói hiệu quả có hạn?" Tịch Quân cười khanh khách: "Sự tình chưa đến bước cuối cùng, ai biết sẽ như thế nào? Hiện giờ tình trạng của Tô gia, vô luận Tô Đàn Nhi hay là Ninh Nghị, trong lòng khẳng định đều đang nghẹn lấy bất mãn. Tô Đàn Nhi hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc., Muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, còn chưa kịp xử lý những tâm tình này. Ninh Lập Hằng... Hắn chính là một mực cố gắng kiên trì, một ngày nào đó nhất định sẽ không nhịn được... Một khi quăng mất phòng lớn trên tay Tô Đàn Nhi, chuyện xảy ra lúc trước, nàng sẽ nhớ tới, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ ghi nhớ lại, nói đây là do Ninh Lập sai lầm..."
"Nếu không phải như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Tịch Quân lắc đầu: "Đây không phải chuyện ta đang suy nghĩ."
"A, thật sự là tính cách của ngươi..." Ô Khải cười ầm ầm, sau đó tựa lưng vào ghế: "Vẫn là câu nói kia, đại môn Ô gia ta tùy thời mở rộng cho ngươi, đến lúc cần thiết, vẫn là mời cân nhắc một chút."
Tịch Quân Úy hơi trầm mặc nhìn hắn, đầu tiên là gật đầu nhẹ, sau đó ngẫm lại, mới nói: "Ngươi có vẻ không đúng lắm, chẳng lẽ bên phía các ngươi thật sự xảy ra vấn đề gì?"
"Quả thật có vấn đề, phường thị xảy ra vài lần ngoài ý muốn, Tần thúc thúc bỗng nhiên ngã bệnh, sự tình dù sao cũng quá nhanh, áp lực quá nhanh. Bây giờ chúng ta đang suy nghĩ sẽ kéo dài thời gian với cuộc dệt, vấn đề không lớn, nhưng chung quy cũng không phải chuyện tốt gì, người biết cũng không thể quá nhiều, cho nên ta đang nghĩ, nếu trong nhà có thể có nhiều người dùng thì tốt rồi..."
"Bận việc của ngươi đi." Tịch Quân Đinh nói xong, xoay người rời đi.
Ô Khải nhìn theo hắn đi ra ngoài, sau đó uống một chén trà, ngồi yên lặng trong phòng. Thời gian qua chạng vạng, chuyển hướng sang đêm, khi ngọn đèn trở nên rõ ràng, có một bóng người gõ cửa, sau đó tiến đến. Nếu có người của Tô gia ở đây., Tất nhiên cũng sẽ nhận ra người trước mặt này. Nam nhân trung niên lần này vào cửa cũng là một gã quản sự của Tô gia, họ Tề, tên Quang Tổ, sau khi đóng cửa lại, cùng với Ô Khải Long ngồi xuống bàn bên cạnh, cau mày.
"Tề thúc, thế nào rồi?"
Tề Quang Tổ nhìn Ô Khải Long: "Đại thiếu gia, Ô gia có xảy ra vấn đề gì không?"
Ô Khải cười cúi đầu uống một ngụm trà: "Tề thúc, nếu Ô gia ta thật sự xảy ra chuyện, chắc cũng không có lợi cho người?"
"Hôm qua ta và Chu chưởng quỹ nói chuyện với nhau." Tề Quang Tổ cau mày. "Chu chưởng quỹ và Bạch chưởng quỹ thấp giọng cẩn thận nhất trong số những chưởng quỹ trong đại phòng Tô gia, bởi vậy nhị tiểu thư mới để hai người bọn họ phụ trách khai phá nhuộm vuông kia. Sau chuyện của hoàng thương, Tô gia cũng tự tra xét, trong khoảng thời gian này hai người bọn họ cũng cực kỳ lạnh lùng, nhưng sau khi nhận được truyền thư của đại thiếu gia, buổi tối hôm qua ta và Chu chưởng quỹ kia uống rượu, mới thật dọa ta sợ hết hồn... Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Khải thần sắc nghiêm túc hẳn lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải là ta nên hỏi ngươi sao? Tề thúc, Chu chưởng quỹ kia rốt cuộc đã nói gì?"
"Hắn... Hắn căn bản không nói quá nhiều." Ô Khải Long không chịu nói, Tề quản sự hít sâu một hơi. "Nhưng trong quá trình uống say, ta lại nhìn không ra hắn có bất cứ lo lắng gì. Đến hôm qua ta mới nhìn ra, hắn tựa hồ... Không riêng gì không lo lắng việc Tô gia điều tra, thậm chí toàn bộ tình thế trước mắt Tô gia đều không lo lắng. Đây rõ ràng là chuyện hắn và Bạch chưởng quỹ phụ trách, rất ít, chỉ có một câu là ta nhớ rõ nhất."
Tề Quang Tổ dừng lại một chút: "Lúc đó hắn uống say, nói... toàn bộ Tô gia, thứ hắn bội phục nhất, ngoại trừ lão thái công, chính là..."
"A, là nhị tiểu thư nhà ngươi à..." Ô Khải Long cơ hồ đã đoán ra chuyện tiếp theo, lúc này giơ chén trà lên cười lạnh. Tề Quang Tổ bên kia có chút khó xử nhìn hắn: "Không phải... Đúng... Ninh cô gia."
Ô Khải sững sờ, đặt chén trà lên miệng. Một lát sau, ánh mắt lão chuyển động, tựa hồ như không biết nên đặt chén trà ở đâu mới tốt. Lão hít sâu một hơi, sau đó há to miệng, thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía Tề Quang Tổ.
"Ngươi nói... Cái gì?"