Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tháng năm thứ hai mươi ba, bên ngoài thành Phúc Châu như kênh mương. Sáng sớm đã có người đi đường tụ tập, chỉ trỏ về phía bùn bên cạnh kênh đào, có người nhìn một cái, phát ra tiếng thán phục, che mặt mà đi.
Hai gã bộ khoái một già một trẻ rất nhanh chạy tới, xuyên qua đám người chỉ điểm, liền nhìn thấy thi thể bị bao tải bởi thùng nước.
Thi thể bị phá hủy đến đáng sợ, trên bao tải đều là màu đỏ sậm sau khi nhuộm màu. Chính vì không dám tới gần nên đứng ở một bên mái tóc gáy. Lão bộ khoái thấy nhiều kiến thức rộng rãi, phất phất tay gọi chung quanh: "Giải tán đi, có gì đẹp mắt đâu, không chê ghê tởm a." Sau đó cùng với bộ khoái trẻ tuổi đi xuống.
Hẳn là lúc sáng sớm, dây thừng ở miệng túi vải đã buông lỏng, có người ném thi thể qua ven đường, ép ngã cây cỏ trên sườn kênh đào. Từ trong túi da mở ra có thể nhìn thấy nội tạng thê lương, người chết này có chút thê thảm. Lão bộ khoái nhìn vài lần, cũng có chút nhíu mày. Người trẻ tuổi kia lại càng không chịu nổi, ngồi xổm ở một bên thiếu chút nữa muốn ói ra.
Nhưng nhập hành cũng được một khoảng thời gian, người trẻ tuổi cũng tích lũy được một chút. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, hắn tìm thấy bộ khoái đang nói chuyện: "Là miệng túi mở ra, thi thể không ổn định, nhưng mặt mũi thì không sao, lão đại, đoạn đường này là..."
Hắn nói tới đây, không tiếp tục nữa, lão bộ khoái nhanh chóng gật đầu, dặn dò trong đó nhanh chóng kêu nghĩa trang thu liễm xử lý, rồi mới mang theo bộ khoái trẻ tuổi đi về phía mương nước biển.
Đoạn kênh mương liên kết với sông đào bảo vệ thành không ngắn, nhưng cách chỗ vứt xác hơn trăm trượng có một gian phòng cũ nát. Một lão nhân què chân đang ngồi dưới tàng cây bên cạnh, bán nước trà, cũng đang nhìn chỗ náo nhiệt bên này. Lão bộ khoái đi qua, gọi hai chén trà, hàn huyên với hắn vài câu.
"Lão Chương, có nhìn thấy người không?"
"Đêm qua, không nhìn thấy... giác quan tối nhất là lúc buổi sáng."
"Được. Trên giang hồ lại thiếu mất một món nợ... Có chuyện gì nhớ ra thì nói cho chúng ta biết nhé."
Lão bộ khoái thanh toán tiền trà, toàn bộ trách nhiệm tra hỏi một đoạn. Đoạn mương nước ở ngoài thành này không giống như bên ngoài, nó cũng không phải là thương đạo náo nhiệt nhất, bởi vì có quan đạo náo nhiệt thay thế, bên này mỗi ngày lưu lượng người bình thường, không biết lúc nào, ngẫu nhiên có người ở chỗ này vứt xác.
Phần lớn những thi thể bị vứt bỏ ở đây đều đến từ kẻ thù giết chóc trên giang hồ. Chuẩn xác hơn là có người đặt hàng, thường thường thường là loại mua bán mà có người làm việc, chủ thuê hàng không thể nào trực tiếp xác nhận tiến triển của sự việc, vì vậy sau khi "Người thu chi tiền" làm việc, vứt thi thể ở một nơi nào đó ngoài thành dễ thấy, liền tỏ vẻ sự tình đã làm tốt, chủ thuê cũng thuận tiện dùng phương thức như vậy xác nhận kết quả.
Về chuyện tình giữa rừng xanh, nha môn cơ bản áp dụng thái độ của một "Dân không cử quan", nói cách khác, điều tra nhanh, căn bản là quyết định xem có người đến báo án hay không. Nếu là người chết, không ai báo án, đa số đều nói rõ người này chết chưa hết tội, triều đình không phải nói không tra, mà là ưu tiên nhất định là thấp nhất, nhưng nếu có người báo án, sự tình sẽ được liệt vào quy luật chính quy.
Triều đình sau khi nhập chủ Phúc Châu, dưới sự khống chế của đám người Thiết Thiên Ưng, Hình bộ tăng cường một ít quản lý đối với sự vụ giang hồ, bởi vậy sự tình này còn nhiều thêm mấy bước. Trước mắt còn không có người đánh trống báo án, lão bộ khoái tra hỏi, thi thể thu vào nghĩa trang, sau đó là để một số tai mắt nhạy bén trong Lục Lâm hỏi thăm để nhận người, sau đó quy hàng, về phần chuyện tiếp theo, là có thể quản hay không quan tâm đến phạm trù.
Phúc Châu thời tiết nóng bức, thời gian gần đây vì chuyện tân quân nạp phi, bầu không khí cũng khẩn trương, nha môn xảy ra không ít chuyện. Đến ngày thứ hai mươi lăm tháng năm, thấy thi thể bắt đầu mục nát, mới có một tên bao do thám nhận ra thân phận thi thể.
"Hổ sa", Chiêm Vân Hải.
Đây là một gã mệnh đồ trẻ tuổi sinh động tại Biện Điền, không biết vì sao đi vào Phúc Châu, lại bị người mua hung khí giết chết tại nơi này.
Từ bốn tháng trước, Trần Sương dấy lên, Bồ Tín Khuê và đám phỉ bắt đầu sôi nổi, sau khi các đại tộc khắp nơi hưởng ứng, nhân vật lục lâm phúc kiến trên đất liền bắt đầu tụ tập về Phúc Châu, nhưng trong số những kẻ vong mệnh đồ này lại có rất nhiều người chém giết lẫn nhau, mua hung thủ chuyên môn đối phó với tình huống của người nào đó lại ít. Sự tình có chỗ khả nghi, nhưng trước mắt mà nói, cũng không có điều tra sốt ruột.
Buổi chiều, bộ khoái trẻ tuổi đưa chuyện này vào báo cáo điển hình mỗi ngày.
....
Tháng năm thứ hai mươi sáu, buổi sáng gieo xuống một ít mưa nhỏ.
Bên trong võ bị học đường Phúc Châu trật tự rất ngay ngắn, trong một gian phòng học ở lầu hai, Lý Mạch đang viết chữ phấn bút vào bảng đen.
"... Đối với thế gian này, Khổng Mạnh viết nhân, Tây Nam viết người... Các ngươi xem, nhân là hai người, vì sao phải nhấn mạnh hai người, bởi vì giữa người và người bất đồng, nghe đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên môn, bởi vậy nói đến chuyện giữa người và người, Khổng Mạnh nói ra., Nhân giả ưa thích, nhân giả làm người, đầu tiên là nghe đạo giả, phải trợ giúp người nghe về sau, năng lực mạnh, muốn trợ giúp người có năng lực yếu...Trong hai ngàn năm thiên hạ này, thế đạo hướng về phía trước, người đọc sách làm, đều là chuyện nhân loại yêu thích, các loại sở học của các ngươi hôm nay, cũng là chuyện nhân giả yêu thích..."
"... Mà Tây Nam vì sao lại nhấn mạnh người khác? Đây là một nguyện vọng tốt đẹp... Nho gia chúng ta hai ngàn năm, nói là vì xã hội quan trọng, đối với đại đồng là cái gì, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, giống như lời Tây Hán Đới Thánh nói, hành trình đại đạo cũng vậy, thiên hạ là công, lựa chọn hiền và năng, giảng tín tu hòa. Người cố nhân không thân thích, không con trai duy nhất., Khiến ông lão có kết cục, có tác dụng, trẻ có sở trường, rụt rè, cô độc, độc, phế tật giả đều có dưỡng... Đối với xã hội như vậy, chúng ta nói là một loại đại đồng..."
"... Mà ở Tây Nam Ninh Nghị nói, ngồi nhìn sự khác biệt giữa người và người, đây không phải là đại đồng, vì sao gã nhấn mạnh nói người, mà không nói hai người? Bởi vì gã cho rằng, tăng trưởng giáo hóa, khiến người người bình đẳng, đây mới thật sự là đại đồng, giữa người và người nếu bình đẳng, đương nhiên không cần phải nhấn mạnh hai người, vì lẽ đó Tây Nam giảng chính là nhân quyền, dân sinh... "
"... Không thể nói đại đồng thời bình đẳng của hắn là không đúng, thế đạo phát triển này, tóm lại là quá trình từ con người đi về phía con người, hơn nữa hắn không phải nói suông, hắn chú ý học cách thức sủng ái, phát triển mạnh giấy tạo ra, ở Tây Nam hắn., Thôi động tất cả hài tử đều đi học, thậm chí nữ hài cũng giống vậy muốn đi học chữ, đây đương nhiên là cố gắng khó lường. Hắn nói học vấn của nho gia bắt đầu lừa người, liền muốn cắt xuống quy củ, làm cho người ta cả đời làm theo, theo đuổi dạng đại đồng này, thuyết pháp này, có chút bén nhọn a..."
"... Có thể cùng lúc này đây? Để tất cả mọi người đọc sách, có phải hay không nhân giả không cần người yêu? Giữa người cùng người phải không có nghe đạo trước sau chứ? Đây lại là mở to mắt nói dối... Còn nữa, lễ ký lại có thể nói là cô độc, già mà không có con, người suốt gọi là rụt rè, già mà không có vợ, người không có chồng gọi là quá ít... Đến một ngày, mỗi người đều có kiến thức rộng rãi..., Chẳng lẽ có thể để cho thiếu nhi không cha không cha có con? Để người già mà không con có con? Ngươi rụt rè, cô độc, độc, phế tật giả, vẫn là cần nhân giả yêu mến..."
"...Trước tiên nghe đạo giả trợ giúp người nghe đạo, người có lực trợ giúp kẻ bất lực, cái này vĩnh viễn không thay đổi quân tử đức hạnh... Cũng giống như các ngươi ở đây cầu học, kế tiếp chính là muốn trở thành nhân loại như vậy, mà mặc dù Tây Nam như thế nào đi nữa thúc đẩy đọc sách., Ninh Nghị làm, chẳng lẽ không phải là chuyện của nhân loại? Người dưới tay y, chẳng lẽ không có năng lực cao thấp cùng đức hạnh? Cho nên, giữa các học vấn, không phải là đánh tới đánh lui, cất bước đi chỗ nào mà thôi..."
Sau cơn mưa có gió mát thổi qua, lúc Lý Chi chậm rãi nói chuyện, một đám người trẻ tuổi trong phòng học đều nghe rất chăm chú.
Bọn họ là người tiến bộ tư tưởng do học đường tuyển chọn, bởi vì yêu cầu chủ yếu không phải ở văn chương của lão, mà là ở chỗ "Chấp nhận triều đình, quan tâm tới vạn dân, tư duy rõ ràng, hoạt bát", bởi vậy đối với học vấn của nho gia có tạo nghệ thâm sâu: Đương nhiên, so với Tây Nam, những người này cũng coi như là tử đệ tử chính tông - Lý Tổng dạy dỗ cũng càng thêm sinh động.
Lúc học đường tiến hành, trước cửa phòng học, cũng đặt một bàn đọc sách độc lập, ngồi ở đây là một đạo cô mặc áo bào xám. Đây là đạo cô được phủ công chúa phái tới quan tâm an toàn của Lý Tích chân nhân "La Thủ Vi", những ngày qua, nàng một mực đi theo bên cạnh Lý Chi, giảng thuật các loại sự tình, nàng cũng nghe được tập trung tinh thần, có đôi khi cũng lộ ra thần sắc suy tư, ánh mắt ba động.
Võ bị học đường xem như là trận địa nòng cốt của tân quân, mặc dù Lý Phí có sự nghiệp và học sinh của riêng mình, thì cách một ngày cũng sẽ tới đây giảng đạo nửa ngày. Trình Dục ngày hôm nay đã học được một nửa, lại có một nam tử nheo mắt đeo nhãn cầu đi ngang qua, nghe ngoài cửa sổ đọc một hồi, đợi đến khi giảng xong chương trình, liền kêu hắn giảng xong, Lý tần hướng bên này cười cười một tiếng, nam tử kia cũng tới chào.
"Chào Lý tiên sinh."
"Hôm nay Văn Hiên tới đây làm gì?"
Người tới chính là nhân vật hạch tâm Tả gia giao cho Tây Nam bồi dưỡng, là hạch tâm đoàn đội do Ninh Nghị định ra. Bên ngoài cho rằng tính cách của hắn tương đối nội hướng, am hiểu vận toán, nhưng giao tiếp cũng không trôi chảy, bởi vậy nhiệm vụ thường giao cho phó tổ trưởng Tả Văn Hoài. Ở trong học đường võ bị, hắn cũng không chịu nghe giảng, người khác thấy hắn cũng không nhiều.
Lúc này hai bên đã bắt chuyện, Tả Văn Hiên che mắt suy nghĩ: "Có một số việc... tới thương lượng với Văn Hoài, vô tình đi ngang qua, nghe Lý tiên sinh giảng dạy, nghĩ tới một số chuyện."
"Ồ? Văn Hiên thấy thế nào?"
"Lý tiên sinh... Có chút tránh nặng thì nhẹ."
"Sao lại nói vậy?"
" nòng cốt của Khổng Mạnh là nhân, nhưng Tây Nam và nho học lại khác biệt, không phải ở chuyện người yêu." Tả Văn Hiên dừng một chút... Thiên Nhân tộc cảm ứng."
Lời nói của Tả Văn Hiên không nhanh, làm cho người ta có loại cảm giác cân nhắc, Thiên Nhân cảm ứng được mấy người nhẹ nhàng đi ra, nhưng sắc mặt bên này cũng hơi trầm xuống, ánh mắt có chút u ám, hắn cũng trầm mặc một lát rồi mới nói: "Nói tiếp đi."
Tả Văn Hiên suy nghĩ một chút.
"Chuyện trên đời, đến chỗ cao nhất, lưu ý đều là pháp lý chính xác. Vì sao quy củ, quan viên vì sao có đạo đức lại có thể sai khiến vạn dân, vì sao bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, người bình thường thoạt nhìn, là bạo lực sử dụng, cách nói càng giống như lấy cớ, nhưng chân chính đến chỗ cao, mới có thể biết, duy chỉ có cách này, mới chân chính quyết định thiên hạ có an định hay không, dã tâm có thể kiềm chế quyền dục của mình hay không... "
"Khổng Mạnh là Xuân Thu ra đời, nhưng nếu gia tộc nói như vậy, chính là một ít ý tưởng của hai người đối với đại trị Xuân Thu. Người chân chính đặt nền móng trăm đời cho nó chính là Thiên Nhân mà Đổng Trọng Thư cảm ứng được, hắn nói, trời có ý chí, trời vĩnh viễn là lựa chọn đúng đắn., Thiên hữu đại nhân, bởi vậy giả mạo hoàng đế mà trị thế. Lý tiên sinh, bởi vì trời có ý chí, vì vậy tất cả đều là do trời sinh, cho dù ngươi có nghi vấn đối với một số chuyện, cũng bởi vì tôn ti trên dưới, không thể nghi ngờ. Mà có chân lý này, thế nhân mới có thể chân chính từ học vấn giải thích tất cả mọi chuyện trên thế gian."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tả Văn Hiên chậm rãi nói tới đây, trên mặt không biểu lộ gì nhiều.
"Nhưng dựa theo lời Tây Nam, nho học ở thế gian hèn mọn cũng vì vậy mà đến. Lý tiên sinh, thiên địa có ý chí hay không trước tiên không nói, chúng ta làm sao biết được ý chí thiên địa? Quy củ của Lễ bộ, cố lộng huyền hư của Tư Thiên giám, như Vu Cổ đại thần nhảy dựng., Hai người đều biết, đó chẳng qua chỉ là một loại biểu diễn. Đổng Trọng Thư cảm ứng được, dùng một cách thuyết phục, xác định được pháp lý của Hoàng đế thay trời, lại dùng loại pháp lý này khu động bạo lực, đi thanh lý nghi vấn tất cả những người này. Nhưng nếu chúng ta đều là giả làm lời của mình, mọi thứ suy diễn ra ở đây, làm sao đứng vững được?"
Hắn nói tới đây, Lý tần nhẹ gật đầu, cũng không có thần sắc quá mức kịch liệt: "Nhưng như vậy, cuối cùng thế nhân cũng có thể hưởng được an lạc mấy trăm năm. Nếu là lịch đại triều đại, hoàng đế nói mình không phải trời, Văn Hiên, thì sẽ như thế nào?"
"Cho nên Tây Nam cho rằng Nho học là một loại tương đối thành công, thậm chí là mô hình phi thường thành công."
"Vậy vì sao không thể song hành? Chỉ cần dung nhập vật thể vào trong..."
"Hoàn toàn là cách học, trước mắt cũng không dễ nạp vào." Tả Văn Hiên nói: "Cơ sở của cách học là đồ vật nhỏ, là thứ thích hợp, nó nói chính là, vào lúc nào đó,, Đối với thủ đoạn của chúng ta, chúng ta đối với một vật nào đó, có kết quả như vậy quan sát, bởi vậy phỏng đoán nó có quy luật như vậy, mà chúng ta tùy theo suy tư, căn cứ theo quy luật như vậy, có thể phát sinh một ít biến hóa như thế nào. Vật lực cầu từ nhỏ địa phương., Địa phương có thể khống chế tìm kiếm chân lý ngắn ngủi, lại dùng chân lý như vậy xây thành đại điện, cuối cùng lại đi dò xét thiên địa. Nhưng nho học ngay từ đầu đã định ra "Chân lý" thật lớn, một cái từ nhỏ đến lớn, một cái từ lớn đến nhỏ đều muốn giải thích thế giới này, sớm muộn gì bọn họ cũng đụng phải."
Lý Loan: "Cứ để bọn họ đi chung một thời gian ngắn, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Nho học đã chạy được hai ngàn năm rồi." Tả Văn Hiên nói: "Thiên địa quân thân sư, nho học từ lớn đến nhỏ, đã bắt đầu giải thích hết thảy thế gian, đến khi Tần công dòng dõi truyền cho chú giải tứ thư, khiến người ta muốn khu thiên lý., Thật sự là suy nghĩ rất vĩ đại, hắn muốn mượn danh nghĩa thiên địa, cho rằng vạn dân trên thế gian đều có một loại bổn phận phải tuân thủ, sau đó để thế nhân tuân theo loại bản phận này mà sống, thì thiên địa trong không có đại loạn, hắn đối với bổn phận vạn dân thế gian., Chúng ta nghĩ đương nhiên là an bài thiện ý, nhưng thiên địa thật sự thừa nhận sao? Nó đối với nhân thế thật sự có loại an bài này sao? Tần Công tính toán, nếu chỉ là một lão già nhìn rõ thế sự phỏng đoán thì sao? Thiên địa bất nhân với vạn vật như cỏ rác, ai lại biết, hắn an bài, sẽ xuất hiện bao nhiêu nhiễu loạn."
Tả Văn Hiên nói tới đây, ngừng lại một chút rồi chắp tay nói: "Đương nhiên, ta cực kỳ tôn trọng nhân tài khổ tâm của Tần Công, mà mọi việc trên thế gian vốn cũng là tổng kết do đông đảo thế sự thấu hiểu. Thế nhưng ít nhất cũng là học thức về ô vật., Lý tiên sinh, chúng nó đã đụng vào nhau từ lâu, cũng vì quy hoạch tôn ti của thương nhân nông nghiệp mà đến từ đâu? Ngay từ đầu đương nhiên cũng có thiện ý, tới giờ Lý tiên sinh mới thấy giấy tạo hình phát triển, vừa rồi mới thừa nhận nó là chính xác, nhưng nếu không phải Ninh tiên sinh thúc đẩy, nó có thể phát triển bao nhiêu?"
Hắn nói: "Từ xưa tới nay, nói kỹ thuật kỳ xảo cổ vũ thế nhân lười biếng, nói quân tử cố chấp, tiền không phải thứ tốt. Vì cái gọi là "Thiên lý" mà đến, ngay từ đầu chúng ta đã có khuynh hướng vạn vật thế gian, Lý tiên sinh, người không thể lười biếng, không thể tham tài., Nói ra thì rất chính xác, Nho gia đã cho nó là thiên lý. Nhưng trong học thức của nó, thiên địa bất nhân, vạn vật linh, Tây Nam chỉ cho rằng trong mọi sự thế gian đều ẩn chứa quy luật, quy luật vô hảo vô xấu, không sai không sai, chúng ta chỉ có thể dùng thái độ bình tĩnh nhất đi nhận thức quy luật, mới có thể đạt được kết quả tốt cuối cùng."
"Lý tiên sinh. Ở Tây Nam, bọn họ làm kính cấp, nhìn ánh trăng... tuy còn chưa rõ lắm, nhưng cũng có thể phát hiện trăng là một quả cầu đá khổng lồ. Bọn họ còn quan sát đại địa, phát hiện chúng ta cũng đứng trên một quả cầu lớn, ngươi biết không?" Tả Văn Hiên dậm chân: "Chúng ta ở trên một quả cầu cực lớn."
Lý Liên cười cười: "Mấy năm trước, ta từng nghe qua rồi."
"Trên đời này, có một vũ trụ vô biên vô ngần." Tả Văn Hiên cũng mỉm cười, "Vũ trụ tám mặt đều trống không, trong đó đâu đâu cũng có quả cầu to to nhỏ nhỏ, có quả cầu đá, có quả còn đang nhóm lửa, chúng ta chỉ là trùng hợp trên một quả cầu đá, chúng ta tưởng tượng thiên địa có ý chí, Thiên Nhân cảm ứng, nhưng trên thực tế, cái gì cũng không có..."
"Nhưng nếu thế nhân đều biết chuyện này." Lý Loan: "Vậy bọn họ làm sao sống được?"
"... Thật biết bao." Lần này, Tả Văn Hiên đợi một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra bốn chữ này, sau đó lại trầm mặc một hồi, như đang cân nhắc: "Nhưng ta nghĩ, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ có cách xử lý của mình. Lý tiên sinh, vấn đề thật sự là mặc kệ nho học muốn dung nạp vật gì, hay là đặc cách để kiêm dung Nho học, cái gọi là Nho học mới, dù sao cũng phải giải thích xung đột thực tế với thiên nhân. Vậy nên làm gì bây giờ?"
Hai người nói đến giờ phút này, ánh mắt Lý Phí nhìn đối phương có chút mệt mỏi, lúc này suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Văn Hiên hôm nay, tựa hồ cũng không chỉ là đột phát kỳ tưởng đến đây tranh luận?"
Tả Văn Hiên mỉm cười hàm súc.
"Lúc trước từ Tây Nam tới, thường nghe người ta nói tới chuyện nho học mới của Lý tiên sinh, lúc đầu hơi nghi hoặc một chút, bây giờ đại khái có thể hiểu dụng tâm của tiên sinh. Hôm nay nói những lời này, cũng không có ý tranh luận, chỉ là... thực sự cầu cảm ứng với thiên nhân, đây là thứ trên căn nguyên, bất luận kết quả cuối cùng ra sao, học vấn căn nguyên này, tóm lại là phải đánh một trận, đối với điểm này, tiên sinh hẳn là hiểu."
Lý Liên khẽ gật đầu, hắn cũng cân nhắc chốc lát, vỗ vỗ vai Tả Văn Hiên, hai người đi dọc theo hành lang về phía trước: "Văn Hiên nói chính trị là chuyện trị nhân. Từ nơi này mà nói, quả thật không sai, đạo của Khổng Mạnh là học cách làm người, quả thật không có năng lực trục xuất bách gia sau này, là sau này Đổng Thánh nói cho Thiên Nhân cảm ứng, quyết định thiên địa và Quân Vương là cơ sở của tất cả pháp lý, mới có hậu nho sinh học được."
Hắn nói: "Cũng là vì vậy, thế nhân coi sách vở Nho gia là trị nhân, cũng như Văn Hiên đã nói, trong thiên địa này, người chỉ có thể nghe kinh nghiệm tổng kết của thế hệ trước mới có thể trở nên thông minh, trước hai mươi tuổi nếu cả ngày nhìn vào suy nghĩ của mình, người này đọc không tốt sách, sau hai mươi tuổi nếu không có suy nghĩ của mình, không nghĩ vì sao, người này đọc sách vô ích. Đây là chính đạo trên thế gian."
"Đem kinh nghiệm mọi người tập kích suốt hai ngàn năm, nói là thánh nhân nói, là thiên lý, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng đương nhiên, lập tức dùng cách nói cho chúng ta biết, những thiên lý này, ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, xảy ra sai lầm, đem một ít thứ vốn có thể dùng lớn, rất phức tạp, chúng ta —— thậm chí khả năng Thánh Nhân nhất thời không nhìn thấy, đã xóa bỏ. Đây là lời đồn lập hằng viết ở tập đoàn Tây Nam... Hắn cũng sắp thành Thánh Nhân rồi."
"Nhưng Văn Hiên à." Lý tần nói tới đây thì mỉm cười: "Khi ngươi đi tới Tây Nam, tuổi tác đã không còn nhỏ, cũng đã sớm học khôn từ lâu rồi. Nếu để ngươi đến thăm học vấn của Nho gia, ngươi có thể nghĩ đến nó đại khái là học vấn gì?"
Tả Văn Hiên khẽ nhíu mày: "Chắc vậy?"
"Ừm." Lý tần gật đầu: "Nói đại khái cho ta một ý tưởng đơn giản."
"Nho gia bác đại, nhưng nếu chỉ là muốn khái quát..." Tả Văn Hiên suy nghĩ một chút: "Đại khái là... Tu, tề, trị, bình học vấn?"
"Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, cái này vẫn như trước là đến Lam đại học Côn Bằng mới khái quát ra được thuyết pháp: "Cổ chi dục rõ ràng đức tại thiên hạ người, trước trị hắn quốc, người muốn trị quốc, trước tề tại nhà của hắn, trước tu thân hắn" Lý Trọng cười nói., "Nhưng nếu như ngươi muốn nói chuyện này, đoán chừng lập Hằng bên kia lại phải phê bình. Nói ngươi là huyền học, ngươi xem, người tu thân tốt, liền có thể tề gia sao? Có thể người Tề gia, có thể trị quốc? Hoặc là nói chính xác?, Người trị quốc nhất định có thể đồng ý? Trị quốc có cái gì tốt mà có thể san bằng thiên hạ? Những lời này thoạt nhìn rất có đạo lý, một người tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, đương nhiên là truy cầu tốt đẹp, nhưng nghe có đạo lý, trên thực tế liên hệ không lớn, đây chính là sáng lập phê bình đã lâu: huyền học."
Hắn khoát tay: "Hắn nói không sai, Nho gia đa số đều là huyền học, chính là nhìn đạo lý êm tai, trên thực tế không thể chịu nổi cái gọi là kiểm nghiệm."
Lý Liên nói tới đây, Tả Văn Hiên trừng hai mắt, lại càng thêm mê hoặc. Hắn thật không nghĩ tới, lúc này Lý Phí lại đi phê bình Nho gia. Chẳng qua, cũng là đến giờ phút này, hắn nhìn thấy khuôn mặt Lý Liên trở nên nghiêm túc hẳn lên.
"Nhưng Văn Hiên, đối với việc nho học là khái niệm gì, ta cũng có suy nghĩ riêng của mình. Giống như lời của Tiền Hi Văn Tiền Công đã từng nói, hắn đọc nho sinh suốt đời, cảm thấy thứ nên làm nhất là Vệ Đạo, ta đọc sách gần năm mươi năm, ta cảm thấy, nho học là kiến thức quân tử – nó là học cách làm người, rất là trị nhân."
Lời của hắn ngược lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ là nói có chút chuyện đơn giản: "Khổng Mạnh viết nhân, nhân giả yêu nhân, đây là học vấn làm người. Văn Hiên, trị nhân chi học, bởi vậy khi thì đổi theo nhân thế., Nhưng học cách làm người, cố gắng mãi mãi không thay đổi được nó. Học vấn của sinh vật chú trọng là thực tế, chú trọng một năm mười, vậy nếu hắn đạt được thiên hạ, thế đạo tương lai cũng không cần nhân loại yêu thích? Đại nhân không cần để ý tới trẻ con? Lão sư không dạy học? Cường giả không cần hỗ trợ kẻ yếu? Cả đời ta và ngươi, sẽ không gặp phải khe hở khổ sở chứ?"
"Nho học là cái gì? Nói Khổng Mạnh là Đổng Trọng Thư nói Tần Công, trên thực tế, cũng là hai ngàn năm qua một ít lão đầu tổng kết ra, mọi người dùng kinh nghiệm nói chuyện không tệ, Văn Hiên, những kinh nghiệm này mà nói tới., Đều là một thế hệ chém giết, lưu lại. Hôm nay Lập Hằng phát hiện một số vấn đề ở giữa, gã đã chỉnh lý ra ý nghĩ của mình, còn làm ra thành tích Tây Nam như vậy. Rất không bình thường, gã muốn chém giết với Nho học., Đây là con đường bắt buộc phải trải qua của các học vấn mới, nhưng nếu nói đúng, hôm nay chúng ta sẽ đem tất cả nho học nói ra hết, thế nhân sẽ dựa theo kinh nghiệm một mình hắn vài chục năm nghĩ ra mà bắt đầu sống qua ngày. Sống không tốt thế nhân phải chịu khổ. Hắn là một lão đầu tử, chẳng lẽ có thể đánh lão già hai ngàn năm hay sao?"
Hai người vừa đi vừa đi ra khỏi nhà, dọc theo con đường có bóng cây ra ngoài. Lý Cơ nói rất thú vị, Tả Văn Hiên cũng mỉm cười: "Ninh tiên sinh cũng không tính là già."
"Sớm muộn gì cũng phải là lão đầu tử." Lý Anh cười thở dài. "Đương nhiên, tranh luận học vấn, sợ là có khi lại phải làm trái với chính lo. Hơn nữa, thường thường đều là có sai trái với chính. Lập Hằng nói muốn diệt nho, nghe mấy lời nói nhảm., Trên thực tế là không có cách nào, nó là học vấn mới, hơn nữa nhắm thẳng vào căn cơ Thiên Nhân cảm ứng như vậy, đương nhiên chỉ có thể đánh ngã rồi lại nói, đánh thắng có thể từ từ xem xét, đánh thua cái gì cũng không có, kỳ thật cũng không khác gì hắc đạo chém giết."
"Lập Hằng tại Tây Nam, đã biểu diễn hạch tâm học vấn, hiện ra bộ học vấn này bác đại. Văn Hiên, năm đó ta cùng hắn quyết liệt, đối với cách nói của hắn có chỗ không đúng, nhưng mà sau khi hắn làm thành tích như vậy ở Tây Nam, nếu ta còn che mắt nhìn không ra., Cái này cũng uổng công đọc sách nhiều năm, không có nổi một cái đầu. Sau này đạo nghèo mà lui, ta cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, rốt cuộc nho học là cái gì, vật gì là cái đó. Văn Hiên, ngươi nói xem, hai thứ này, rốt cuộc là cái gì?"
Nói tới đây, Tả Văn Hiên đã hiểu, che mắt nói: "Là... kinh nghiệm của một nhóm ông lão... có kinh nghiệm với một ông lão hôm nay?"
"Đúng vậy." Lý Anh cười, vỗ vỗ bả vai của đối phương: "Nho học là kinh nghiệm mà một đám lão đầu tử lưu lại có thể dùng được, có tốt có xấu. Hôm nay một lão đầu tử khác đi ra, nói các ngươi nói không đúng, ta nói đúng, vậy đánh một trận đi. Rõ ràng rồi, hôm nay lão già này rất xấu lại rất dễ đánh. Quan trọng nhất là, học vấn của lão, thật sự hữu dụng, bệ hạ muốn vật gì, ta không phải không nghĩ tới, ta cũng không phải người ngu."
"Về phần trị quốc, phương pháp trị quốc của Nho học, năm tháng nào tháng năm ấy cũng thay đổi, cũng không phải là vật bất biến. Hơn mười năm trước khi cùng Tần đại nhân thủ Thái Nguyên, thế sự không chịu nổi, hạn chế phương pháp trị nhân đối với nho học, ta làm sao lại không tự xét cho kỹ chứ? Mà chuyện cho tới bây giờ, tuy rằng thế nhân có hiểu lầm, nhưng cũng có chút hiểu lầm đối với phương., Nhưng cái gọi là nho học mới không phải sinh ra để đối kháng với thứ khác. Người thật sự phải đối kháng với thứ này chính là vị lão tiên sinh Đái Mộng Vi - Văn Hiên. Từ một số phương diện mà nói, lão tiên sinh mới là chân chính nho sinh. Hắn đối với học vấn của Nho gia vô cùng kiên định., Hơn nữa còn cho rằng, hai đến ba trăm năm, chỉ có phương pháp nho học yếu dân mới có thể đảm bảo an toàn thái bình. Về phần học cách ô hợp, hoặc là phương pháp đông đảo dân, lúc đầu có thể có hiệu quả, nhưng đều lưu lại tai họa ngầm cực lớn, khiến cho một quốc gia không đến được hai ba trăm năm trị thế."
"Hai đến ba trăm năm thái bình, mấy chục năm hỗn loạn, trong mắt lão tiên sinh, đây chính là cực hạn mà quy tắc nhân thế có thể tìm ra. Cho nên loạn lạc đến rồi, lão muốn khuất phục thì cứ thế, mong rằng nhanh chóng chuyển từ loạn thành trị liệu. Cái này gọi là Thánh Nhân bất nhân, lấy dân chúng làm chó rơm." Lý Trọng nói đến đây, ngửa đầu cười một tiếng: "Ha ha!"
Tả Văn Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiên sinh thấy có nên đồng ý không."
"Ta không biết." Lý tần lắc đầu. "Ta còn chưa già đến vậy, không mất mát như vậy, ta còn nguyện ý tin tưởng trời hành tráng, quân tử lấy tự cường không ngừng. Mặc dù lão già Ninh Nghị kia có thể sẽ chỉ thiên hành kiện địa làm huyền học, nhưng ta vẫn nguyện ý tin tưởng, quân tử lấy tự cường không ngừng. Tự nhiên ta cũng nguyện ý tin tưởng., Quân tử đối nhân, nhân giả yêu mến. Theo lời Ninh Nghị nói, những ý nghĩ này thuộc về vạn vật có linh, hắn không cần phải đi đánh, nhưng hắn lại có khả năng đánh gục nó, đánh ngã hết thảy Nho học."
Hắn thở dài: "Cho nên nho học mới, kỳ thực là thứ ủ rũ, chúng ta làm hai tay chuẩn bị, một mặt, nếu bên Lập Hằng thật sự có vấn đề, chúng ta hy vọng, tương lai nho học, không nên đem tất cả ý nghĩ của hắn mắng thành dị đoan, phải lưu lại kinh nghiệm của vật khác; một mặt khác, nếu lập anh lập bên này... Có một ngày thật sự soán thiên hạ..., Bọn ta cũng hi vọng, hắn không nên làm uổng công chính, người yêu cũng bị quét sạch. Loại chuyện này trong lịch sử thường xảy ra, nhưng hai ngàn năm, kinh nghiệm của hàng trăm hàng ngàn lão đầu, chỉ cần quét sạch một phần là được. Đây cũng là năm xưa Tả công đưa các ngươi tới Tiểu Thương Hà..."
Tả Văn Hiên nghe tới đó, yên lặng một lát, chắp tay hạ giọng nói: "Vậy... Thiên Nhân cảm ứng..."
Lý Liên đi một mặt, một mặt cũng hạ thấp thanh âm: "Bệ hạ cũng đang suy nghĩ cái gì quân chủ lập Hiến Hiến, Thiên Nhân cảm ứng, tương lai cãi nhau ầm ĩ lên đi. Bất quá học vấn là học vấn, cục diện Văn Hiên, Phúc Châu đến trình độ này, chuyện này tạm thời không thể nói. Ngươi tâm sự cùng ta cũng chỉ có thể, nếu để những Ngôn Quan lão Nho kia nghe được, hai người chúng ta... tội giết đầu."
Lý tần nói xong, cười đưa tay lên cổ cắt một cái, Tả Văn Hiên cũng chắp tay: "Đương nhiên hiểu rõ, nếu không hiểu rõ một ít cách làm của tiên sinh, hôm nay tại hạ cũng không dám nói ra những chuyện này."
"Ta cũng biết đại khái, Văn Hiên hôm nay có ý mở miệng." Lý Loan: "Ngày nào đó rảnh rỗi, tới bên ta ngồi một chút."
Phúc Kiến hệ thống quyền lực của triều đình, bởi vì sự thay đổi lịch sử trong quá khứ, có sự đặc biệt của mình. Bởi vì Tần đời khởi nguyên, ảnh hưởng của Ninh Nghị, Quân Vũ và Chu bội tự nhiên thân cận chính là một ít mưu sĩ của Tần tộc trong quá khứ, như thành chu hải., Như nghe người khác nói, Lý Liên cũng giống như Lý Minh, vì giao tình giữa y và Ninh Nghị mà giao tình giữa Tần Thiệu vẫn luôn ở trong hạch tâm hệ thống này. Nhưng dù vậy, những người ở tầng lớp trung tâm cũng chưa chắc trời sinh đã có thể vô cùng thân cận với Tần Thiệu.
Tả Văn Hiên từ Tây Nam trở về, là người dẫn đội, kỳ thật ngẫu nhiên cũng nhận được nghi ngờ nhất định, hạch tâm nghi ngờ này, đơn giản là hắn trung thành với triều đình hay là trung thành với Ninh Nghị. Mà bản thân Tả Văn Hiên cũng nội liễm, đại bộ phận sự việc bình thường để cho Tả Văn đốc trưởng Tả Mạc ra mặt, bản thân có vẻ hơi biên giới hóa. Mà lần này, sau khi quan sát hồi lâu, lần đầu tiên thảo luận học thuật với Lý tần.
Nhìn như có chút ly kinh phản đạo, thậm chí có chút lỗ mãng. Trên thực tế, cũng có thể coi là đã tán thành Lý Liên, cùng với tín hiệu của "Nho học mới" mà hắn đề xướng.
Lần thảo luận này hai người đã tiếp cận cửa chính của học đường. Khi Lý Liên hỏi lý do chủ yếu Tả Văn Hiên tới học đường, Tả Văn Hiên lại lắc đầu: "Chỉ tìm Văn Hoài bên kia hỏi chút chuyện thôi."
Cửa chính của Võ Trang học đường hướng vào một con phố dài ven sông trong thành, lúc này đã gần giữa trưa, ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua bóng cây, ở đầu đường một cảnh tượng xa ngựa xe như nước, một người hầu đã dắt xe ngựa của Lý Mệnh đi qua bên này. La Thủ Vi ôm phất trần bước về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn sang một cỗ xe ngựa màu xám ven đường, màn xe đột nhiên lung lay.
Một luồng hàn quang đánh tới!
Trong tay La Thủ Vi hàn quang chợt lóe, nhuyễn kiếm rời vỏ.
Ám khí bị vung lên bầu trời, trong màn xe một bóng người được cổ vũ mà ra, giống như gió lốc, trong nháy mắt bay vút đến, mãnh liệt đánh tới phía Lý Anh.
Tả Văn Hiên kéo Lý Liên Hậu về phía sau, mà ở phía trước, kiếm quang trong tay La Thủ Vi nở rộ, va chạm với thân ảnh đang bay với tốc độ cao kia.
Thích khách kia đánh tới với tốc độ cực nhanh, thế công cũng hung mãnh dị thường, võ giả bình thường tuyệt khó ngăn trở, nhưng La Thủ Vi ở trên kiếm lăng lệ ác liệt mà xảo trá, trước tiên đâm thẳng vào mắt, yết hầu, dưới âm hại, thân hình thì không lùi chút nào, trực tiếp đã là đấu pháp đổi mạng. Trong nháy mắt, thanh âm đinh đinh đang dày đặc lên, song phương tiếp xúc mãnh liệt, thích khách kia không cách nào đột phá, cùng La Thủ Vi xông ra một bên.
Hai bóng người đang va chạm với nhau, chưởng kiếm tung bay nhào ra ngoài mấy trượng. Bành một tiếng, tay áo của thích khách màu xám vung ra đập lên thân cây ven đường, mảnh gỗ vụn đầy trời, bóng dáng La Thủ Vi thì đạp đạp vài cái lên thân cây, như muốn bay ngược lên trời cao., Mà nhuyễn kiếm trong tay còn đang bao phủ nửa người trên của đối phương. Bên trái Văn Hiên rút đoản thương sau lưng ra, ở một bên, có học sinh Võ Vụ học đường đang bỏ lớp đã phản ứng lại, chép tảng đá trên đường lao tới, trong phòng canh gác, binh sĩ cầm thương lên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Một tràng cười to tung bay ra đầu đường, thân ảnh thích khách lui về phía sau, tốc độ nhanh chóng va chạm, trong nháy mắt đụng bay một tên học viên, xốc quầy hàng ven đường lên, sau đó ném ra mấy món ám khí. Ám khí ầm ầm vang khắp các nơi ven đường., Khói bụi nổ tung đầy trời, ngựa đánh xe cả kinh, mọi người la lên một tràng lớn, tiếng nổ vang mãnh liệt. Thân ảnh La Thủ Vi cùng thân ảnh thích khách kia từ đầu đường lên xuống dưới, sau đó vệ binh vọt ra, ngắt lấy tẩu hỏa thương ở đầu đường.
Hỗn loạn lan tràn vào buổi trưa...