Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió bắt đầu từ sáng sớm trở nên kịch liệt.
Mây đen cuồn cuộn như là xúc tu mở ra, từ biển bên kia lan tràn tới, gió gào thét cuốn lá cây cùng tờ giấy không biết từ nơi nào đi ra, vũ động trên không trung. Quân Vũ bắt tay, nhìn một đám thái giám và nội vệ khiêng bản tài nặng nề, gõ lên cung điện.
Qua một hồi, lại có nội thị dẫn vài tên phi tần cùng nữ nhi năm tuổi Chu Thấm Lai tới, Quân Vũ hướng trong điện khoát tay áo: "Mọi người trốn chung một chỗ, bớt lãng phí chút nhân thủ."
Từ trước đến nay, hoàng tộc Chu thị yếu kém con nối dõi, Quân Vũ cũng không thể hiện năng lực sinh sản ưu tú quá mức, đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề mà hắn có quá lớn. Nhất hệ Khang Vương Chu vốn chỉ là vương gia phú quý của Giang Trữ, quân Vũ Nhi thời gian rất nhẹ nhàng, nhưng trưởng thành đã đột nhiên trở thành thái tử, hai năm đầu tiên hắn có hệ thống tâm hệ., Muốn có hành động lớn, không lâu sau, nữ chân nhân sưu sơn Kiến Hải đã để lại khúc mắc trong lòng. Cả năm xây dựng, Chu Dong tận tình hưởng lạc, Quân Vũ Tắc đặt toàn bộ tâm tư vào việc tạo dựng cơ cấu để đột phá phòng tuyến Giang Nam, đi tới nơm nớp lo sợ. Đối với nữ tử, ngược lại không biểu hiện ra quá mức hứng thú.
Năm năm trước đã có nữ nhi đầu tiên, đại chiến gần Giang Nam lại có một đứa con trai, thế nhưng Lâm An thành bị phá, phụ thân và tỷ tỷ lưu vong trên biển. Sau khi Giang Ninh kế vị, hắn đã lưu vong ở Phúc Châu, đứa bé chưa từng bế, đã chết non.
Toàn bộ thiên hạ trước mắt hắn đã chết mấy trăm vạn người, vô số phụ mẫu hài tử ở trước mặt hắn kêu khóc, nhưng hắn lại buông tha cho toàn bộ bách tính Giang Nam, bị đuổi đến như chó nhà có tang chạy trối chết, tự trách và tùy thời có thể chết uy hiếp mỗi ngày đều tràn đầy trong lòng hắn. Cũng có khả năng từng bắt hắn làm chó nuôi nấng Kim Quốc., Nhưng hắn đã sớm quyết định không chấp nhận kết quả này: Bởi vậy hài tử mất đi tựa hồ cũng không mang đến cho hắn quá nhiều cảm xúc đặc thù. Có một ngày hắn thậm chí nghĩ đến: Nếu như bị nữ chân nhân nắm lấy, đưa đến Kim quốc nuôi lớn, sau đó bị gọi là võ triều thái tử mỗi ngày nhục nhã, đó mới gọi là thê thảm.
Sinh không lâu đã chết rồi, ngược lại rất tầm thường.
Nếu nói đau lòng thật, thì đó cũng là tâm tình xa xỉ sau khi đến Phúc Châu.
Sau khi đến Phúc Châu, cũng có đại lượng chuyện mới cần quan tâm, bất quá dưới sự gián điệp của đám thần tử Lý Quang, Hồ Dung, Hồ Võ, quân Võ Tài lại vất vả thêm một phen, hôm nay làm cho trầm như Hinh mang thai, hắn tự giác tạm thời có thể giao phó, liền không ban ngày mai mai mai đầu tiến vào trong chính vụ.
Quân Vũ thường ngày ở chung với nam nữ có chút chủ nghĩa nam tử lớn, thế nên mấy phi tử bao gồm cả Trầm Như Hinh đều có chút yếu thế. Nhưng kỳ thật nội tâm hắn mềm mại, năm ngoái vì tăng cường con nối dõi của hoàng gia, thậm chí có người đề xuất chuyện nạp nữ nhi bình bạc của Nhạc Phi làm phi tần., Một mặt bảo vệ hắn, mặt khác chắc hẳn có thể sinh ra một cái bảo vật mập mạp, nhưng Quân Vũ vội vàng cự tuyệt, nạp một cô gái tính cách cường thế như vậy vào cửa., Tương lai nếu mình đánh cũng không lại nàng, chẳng phải là bị nàng ta ức hiếp sao. Khi Quân Vũ còn nhỏ, trên đầu có một tỷ tỷ cường thế, rất có tâm lý với những chuyện này. Đương nhiên, lý do như vậy không thể nói, đương nhiên là vì hạnh phúc của cô nương nhà người ta.
Trên thực tế, là trực nam một con, thân ở hoàng gia đã lâu, hắn cũng không quan tâm một người nào hạnh phúc —— gả cho hoàng đế còn có cái gì không hạnh phúc, chỉ là chính mình không muốn cưới mà thôi. Hừ hừ hừ.
Khi Thiết Thiên Ưng tuần tra thành thị đi tới, mưa rơi dày đặc mang theo tiếng gió gào thét rơi xuống. Quân Võ vẫn đứng dưới màn trời nhìn tòa thành nhỏ bé này, lông mày cau lại. Lão giả mặc áo tơi, tóc mai bạc trắng vội vàng đi tới nhắc nhở. Lúc này Quân Vũ mới kịp phản ứng, có chút do dự đi vào trong điện.
Phảng phất như hắn đứng ở ngoài điện, còn có thể dùng ánh mắt quan sát tòa thành này một chút.
Tiến vào trong điện, nữ nhi tới dây dưa phụ thân một hồi, Quân Vũ cùng nàng nói mấy câu: Hoàng Đế từ trước đến nay đều mỉm cười ôn hòa với người nhà, chỉ là rất dễ ngẩn người và thất thần. Nói vài câu, Quân Vũ sững sờ đứng đó, bắt đầu tính toán công việc cứu trợ tai tiếp theo, con gái gọi hắn trở về, hắn nói hai câu, sau đó lại thất thần, nàng liền tới lừa công chúa qua một bên chơi một trò chơi.
Quân Vũ đi tới bàn sách, bắt đầu quy hoạch trù mã.
Hắn là người tài năng, làm việc không thể không tập trung tinh thần, chỉ có làm việc an bài tới một đoạn lạc, mới từ trong suy tư đi ra, nhìn công chúa cách đó không xa chơi đùa với hậu phi: Cũng là đồ ngốc, võ triều tương lai không dựa vào được nàng, đúng là con ruột của mình.
Ngoài cửa sổ mưa gió gào thét, như là có ngàn vạn yêu quái đang hò hét, nhìn nữ nhi chơi trò chơi. Quân Vũ nghĩ đến lúc mình còn nhỏ, nếu như khi đó gặp phải vòi rồng như vậy, chắc hẳn cả ngày mình sẽ không cảm thấy chán ghét, nhưng bây giờ... cứu trợ thiên tai, an bài...
Nghĩ tới đây, hắn liền mở bản vẽ trên bàn ra, bắt đầu viết chi tiết quy hoạch cứu trợ thiên tai...
....
Mưa gió gào thét kéo dài một ngày một đêm mới biến yếu.
Buổi chiều tháng tư hai mươi, mưa vẫn còn, Quân Vũ đã triệu tập các lộ đại thần trong đại điện, bắt đầu tiến hành quy hoạch cứu tai., Phúc Châu mỗi năm đều có gió lớn lên mặt đất - lúc này học tên là "Khanh phong" —— các nơi trước kia cũng có an bài nhất định, lúc này vẫn là tháng tư, lần này lên bờ lên sàn đấu không coi là to lớn nhất, Quân Vũ Tướng bao gồm cả quân đội lưng còng và quân đội tinh thuần đã gia nhập vào.
Đối với việc quân đội tham gia cứu nạn lần này, lấy Lý Quang cầm đầu một bộ phận lão thần tỏ vẻ âu lo và phản đối: Trên thực tế năm ngoái hải quân trấn giữ Hàn Thế trung, quân đội lưng còng của Nhạc Phi cùng với một số biên chế quân đội khác cũng bởi vì cứu nạn mà xảy ra xung đột với các nơi, quân pháp của quân đội tháng này cũng không tính là quá nghiêm ngặt., Trong một phần tai nạn vô cùng nghiêm trọng, điều động quân đội cứu người là chuyện có thể, nhưng nếu như tai nạn không nghiêm trọng, đôi khi bản thân quân đội ngược lại sẽ tạo thành vấn đề nghiêm trọng., Trong mấy đội quân Phúc Kiến bây giờ, chỉ có quân pháp lưng còng quân sĩ là sâm nghiêm nhất, có thể làm tốt nhất không quấy nhiễu dân chúng, nhưng một khi đội ngũ Trấn Hải Binh và một số đội ngũ khác của Hàn Thế Trung buông ra, bản thân cũng sẽ đâm thủng sọt.
Có điều, kể từ khẩu hiệu "Tôn Vương dẹp loạn" năm ngoái, học đường Nam Phương Võ Châu dưới sự trợ giúp của đám người Tả Văn Hoài, đã hoàn thành giáo dục tín ngưỡng dân chúng sơ bộ và chủ quán có thể thay đổi, hôm nay căn cứ theo phản hồi của khắp nơi, biểu hiện của những quan quân trẻ tuổi này ở khắp nơi đều không tồi. Là lừa đảo sớm muộn gì cũng phải kéo ra ngoài dạo chơi một vòng.
Trên đại điện tiến hành tranh luận một phen, không lâu sau, Quân Vũ đưa ra quyết định trong chuyện này, gật đầu chấp hành.
cứu nạn của quân đội là tập trung đối với lòng dân, cũng là vì luyện binh tiếp theo có khả năng xuất hiện đủ loại chuyện. Vì muốn nhấn mạnh ý nghĩa của sự việc lần này, Quân Vũ còn cố ý viết nội các, yêu cầu tất cả bộ tộc phải nghiêm ngặt quân kỷ, không lấy một tia vật của dân chúng, nếu không chắc chắn sẽ xử trí nghiêm khắc.
Các nơi cũng lần lượt tiến hành việc cảm xúc sục sôi động viên trước.
Bốn tư hai mươi hai, thuộc hạ dưới trướng Hộc quân tiến vào quan huyện phụ cận Phúc Châu cứu nạn, trợ giúp thanh lý phế tích, cứu trị nạn dân, vận chuyển thi thể, chuyển tài vật...Buổi chiều ngày hôm nay..., Một bộ phận tai dân địa phương điều khiển quân đội tranh thủ cướp đoạt tài vật, có lẽ là bởi vì lúc bắt đầu cứu trợ thiên tai, quan phủ bên này liền tiến hành đại lượng tuyệt không quấy nhiễu dân chúng vi phạm kỷ nguyên, nếu không quân pháp nghiêm tuyên truyền, lúc này, dân chúng tụ tập có vẻ đặc biệt nhanh, mà quân pháp đội phụ cận cũng đã nhanh chóng tới, triển khai điều tra.
Không lâu sau, trong quân ngũ thập phu trưởng chuông dài tùy quân vật phẩm, tìm tòi ra một cái bao đựng các loại tài vật.
Dân tình lập tức như núi lửa bộc phát sôi trào lên, lúc này quan phủ đang, quân pháp đội đang, binh sĩ cứu thiên tai cũng ở đây, mọi người bị ngăn chặn trên đường lớn giữa huyện thành., Trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Bởi vì có một số chuyện thân ở nơi đây, nên Nhạc Ngân Bình đã có nghĩa vụ tham dự cứu nạn, lúc này lại chạy tới đảm bảo cho Chung Nhị Quý và dựa theo lý lẽ mà tranh luận. —— người này chính là tinh nhuệ trong quân lưng còng, từng là thợ mỏ xuất thân, anh dũng không sợ hãi trên chiến trường, ngày thường tính tình thẳng thắn bình thản, tuyệt sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Quay đầu lại ý thức được sự tình có vấn đề rất lớn, sắc trời đã tối, người hai bên đường trong Đại Vũ đã không khống chế nổi, ở Vũ Vụ học đường tiếp nhận giáo dục, thiếu niên tráng phái đảm nhiệm chức vụ giám quan đầu tiên là chỉ trích Chung Nhị tôn phá hoại danh dự trong quân, đến khi ý thức được sự tình phát triển quá nhanh, cũng đã không cách nào thu thập được, một hồi vu oan có tổ chức bàn luận và xôn xao xảy ra ngay trước mắt.
Phản ứng của bọn họ có chút chậm chạp.
Vì vậy tiếp theo bọn họ đối mặt với hai lựa chọn: Thứ nhất là trực tiếp dùng quân đội hiện trường đàn áp hết thảy...
Không lâu sau đó, bọn họ ý đồ lấy quân pháp xử trí Chung Nhị Quý, lấy tư tức dân phẫn, mà Chung Nhị Quý đối mặt đầy nhục mạ, đâm chết trên một cây cột ven đường.
Đây là tai họa chính trị đầu tiên mà Đông Nam triều đình phải đối mặt trong mùa hè chấn hưng ba năm này.
Mấy ngày sau, các nơi Phúc Kiến vì cứu trợ thiên tai mà dẫn tới xung đột quân dân, các kiểu kêu oan liền nối đuôi nhau mà đến, sự tình thật thật giả giả, ứng không xuể...
....
Bốn tháng bốn mươi lăm, buổi chiều, cơn mưa mang đến đã tạm thời lắng xuống, toàn bộ thành Phúc Châu vẫn là một mảnh hỗn độn.
Khi tiến vào Thiên điện nghị sự ở bên cạnh Hoàng cung, Lý Quang trông thấy Hồ Ngọc, Chu Bội, nghe nói người người không khác, thành chu hải đám người đều đã ở, Hoàng đế quân võ ngồi ở trên đầu — đây là một hội nhỏ mà hắn triệu tập được tin cậy nhất - nhìn thấy hình như khí sắc của hắn có vẻ không tốt, trong lòng Lý Quang khẽ thở dài.
Vị bệ hạ này yêu mến Thiếu tráng phái, bị Tây Nam ảnh hưởng cực lớn, bởi vậy không quá thân cận với lão nho trong triều đình, nhưng lấy đế vương mà nói, thật sự là cực kỳ khắc khổ, cực kỳ dụng tâm, cũng rất có nhân đức quân vương, so với mấy vị hoàng đế ở võ triều lúc trước, đều có sự đảm đương của quân phụ. Chỉ tiếc, hắn tiếp nhận hoàn cảnh quyền lực, thật sự là quá gian nan.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Nếu hắn tiếp chưởng là giang sơn Cảnh Hàn triều - thậm chí Kiến Bác Đế thoái vị: e rằng bây giờ võ triều đều sẽ có một diện mạo khác.
Hắn thở dài trong lòng như thế, về phần mọi người trong điện đàm luận, tự nhiên cũng chính là các loại cáo trạng quân dân xung đột truyền đến gần đây. Chỉ một lát sau, Quân Vũ hỏi đến cách nhìn của hắn về việc này, Lý Quang thản nhiên nói: "Việc này, chính là năm ngoái các tông tộc Phúc Kiến ở các nơi thanh trượng đất đai, ly thanh phú thuế khởi, liền tích lũy oán khí phản kích ngược lại., Thần biết, trải qua chỉnh biên, bây giờ quân đội các phương vi phạm kỷ luật đã đại giảm, chỉ là năm ngoái, quân đội vi phạm kỷ luật, đại tộc các nơi không nói, năm nay quân đội không vi phạm kỷ luật, các đại tộc vu oan, vô sự kiếm chuyện..."
"Mà việc này, nguy hại thực sự là ở chỗ, nếu xử lý không tốt, lòng dân phương ta, quân tâm, sợ là mất hết..."
Lý Quang và các nho thần khác, lúc trước lo lắng, trên thực tế cũng là đủ loại âm mưu và bất ngờ xuất hiện...
Trong trắc điện, lại nghị luận hồi lâu, lúc tán hội, đã an bài nhiệm vụ, Hồ Ngọc cùng Lý Quang đi ra ngoài. Trên thực tế, thời điểm phúc kiến hoàng đế quá mức cấp tiến, bọn họ đã nhiều lần khuyên bảo, lúc này, Hồ Dung tuổi trẻ cũng trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Bệ hạ không dễ..."
Lý Quang gật đầu: "Làm tốt việc của mình đi."
....
Hội nghị hơi lớn một chút tạm thời tản đi, sau khi người bên ngoài đều rời đi, Chu Bội mới nói chuyện khẩn yếu với Quân Vũ trong điện: "...Trong kho bạc, hiện tại chỉ còn lại hơn hai mươi vạn lượng, dựa theo thương nghị lúc trước, là cân nhắc xem quân phí có thể tiết kiệm một chút hay không. Nhưng Chung Nhị Quý chết đi, quân tâm cũng có chút phù động, lại phải dựa vào bọn họ cứu tai, còn phải dự phòng sự tình xấu xa sau đó, xem ra quân lương không thể kéo dài..."
Quân Vũ ngồi trên ghế, thất thần trong chốc lát rồi lắc đầu nói: "Không cho phép quân đội quấy nhiễu dân chúng, điều kiện tiên quyết chính là phát lương, quân lương không thể thiếu."
Chu bội gật đầu: "Đồ vật mang từ Lâm An mang ra, sớm đã bán hầu như không còn, kho riêng đã hết từ lâu rồi, ta nghĩ biện pháp, xem còn có thể đi nơi nào dời đi không."
"...Năm ngoái đội tàu đi ra ngoài, hoàng tỷ nói xem năm nay có thể về sớm một chút được không?"
"Đã nói qua rất nhiều lần, sớm sợ cũng là nửa năm tiếp theo."
"Nói không chừng đội thuyền đã cảm thấy trẫm vất vả, có thể sớm hơn một chút..."
Chu Bội không nói gì, sau đó Quân Vũ cười tự giễu, qua một hồi, nói: "Hoàng tỷ, Chung Nhị quý là do ai hại, có tra ra được đầu đuôi không?"
"Bây giờ đã không phải chuyện Chung Nhị Quý có thể tìm được bổ sung trở về rồi." Chu Bội nhắc nhở hắn: "Hiện giờ toàn bộ phúc kiến, chí ít có bốn năm chỗ đang náo loạn đây."
"Nhưng buổi chiều hôm qua, Nhạc gia ngân bình cô nương vào cung tìm trẫm khóc lóc kể lể... Không, nào phải khóc lóc kể lể a, là đến mắng trẫm. Chung Nhị Quý là người nghèo khổ khai thác quặng, trên chiến trường anh dũng, dưới chiến trường sảng khoái, có bách tính nào gặp nạn, hắn thường xuyên ra tay giúp đỡ, người tốt thật sự... Là người tốt, hảo binh, bị bức chết ngay trước mặt tất cả mọi người..."
"Nhạc cô nương cũng tìm ta..."
"Đúng không." Quân Vũ thở dài: "Quy định chung là lỗi của trẫm. Tôn Vương nói nhảm là dạy dỗ một số người trung thành với triều đình, cũng là vì suy nghĩ cho mọi người, nhưng cuối cùng là kinh nghiệm quá nông cạn, làm việc quá nghiêm khắc. Vốn chuyện có lớn hơn nữa cũng nên tra xét theo quy củ, sao có thể xử lý yên ổn oán hận của dân chúng ngay tại chỗ được chứ... Ta a, nghĩ đến tâm trạng của Chung Nhị Quý sắp chết, trong lòng liền đau xót, ta hận không thể..."
Hắn cắn răng giơ nắm tay lên, sau đó chậm rãi đập xuống bàn, vô lực phẫn nộ. Chu Bội nhìn hắn một hồi.
"Nói cho cùng, là chúng ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của Tào Kim Long, Bồ Tín Khuê, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ có thể dựa vào chút ít thân hương trong tông, ở trong núi cùng các loại địa phương nhỏ để ám sát, Phúc Châu cùng mấy đại thành, bọn họ không vào được., Hành thích tiến vào cũng thất bại nhiều lần, ai biết sẽ đột nhiên động tay động chân như vậy. Chuyện quan huyện quan chúng ta làm phục bàn, phải nửa ngày sau mới làm được lớn trận chiến như vậy, khiến huyện lệnh bên kia rối loạn trận tuyến, không phải chỉ có ba hai người làm được, trong đám người có thể làm dân chúng thì cũng phải có không ít người."
"Nhiều người chẳng phải dễ bắt được dấu vết để lại của bọn họ hơn sao?"
"Bây giờ mới nghe được chút phong thanh, bên ngoài đồn là do thiên kim Trần Sương của Trần gia chuẩn bị, bao gồm cả vu oan cho quân đội chúng ta lần này, vu oan hãm hại, khiến cho dân chúng các nơi đứng phía trước, xảy ra vấn đề liền nói bị lừa, cũng đều là do nàng sắp đặt..."
"Trần Sương Nhiên... quá sơ suất. Lúc trước nói đến Trần gia rất xinh đẹp sao?"
"Ừm." Chu bội gật đầu, "Trần gia nói là hải thương, thực tế là hải tặc, năm ngoái lúc tiễu trừ Trần gia, nghe nói cô nương này đã có hôn ước với công tử của Duyên Bình gia, muốn qua cửa, đến cuối năm, Hà hộ bị quét, nàng và Bồ Tín Khuê, Tào Kim Long mới bị những đại tộc trong bóng tối đẩy ra, theo lý thuyết cũng chỉ là một con rối, bởi vậy tin đồn lần này cũng không biết có thật hay không."
Từ năm ngoái đứng vững gót chân, Quân Vũ làm xe ngựa, vừa xây võ bị học đường sung túc, phía khác đối mặt với bên ngoài quét dọn chướng ngại, trung niên trừ hải thương., Cuối năm lấy bản thân làm mồi dẫn dụ mấy đại tộc có phản ý ra tay, mặc dù mạo hiểm, nhưng đều cực kỳ xinh đẹp, rất có phong phạm quân vương. Mà năm ngoái xây dựng đất đai, thử gia tăng thuế má bắt đầu đóng góp., Một số đại tộc chống cự, vốn trong phạm vi dự tính, mặc dù ở một số địa phương liên tục bộc phát ra các loại tư liệu ác tính "Giết Hoàng cẩu", nhưng lực lượng chính quy đã đứng vững tại mấy đại thành, tranh đoạt tầng dưới chót, vốn cũng là việc phải làm theo lý do.
Đối phương muốn hành thích, bên này liền tăng thêm nhân lực, thử bắt người, đại tộc muốn đối kháng, bên này liền sưu tập chứng cứ, một nhà đánh nhau, tóm lại trước hết ổn định cơ bản bản của mình, sau đó hậu binh đến ngăn cản nước đến đất, từng bước một gia tăng khống chế ngoại vi. Quân Vũ bất thiên túng chi tài, nhưng dưới sự trắc trở và tôi luyện lâu dài, hắn cũng không thiếu kiên trì cùng kiên trì cùng kiên trì với người khác.
Dưới tình huống như vậy, lần này ngược lại chứng minh hành thích của Bồ Tín Khuê, Tào Kim Long, Trần Sương bị đám tôm tép đẩy lên sân khấu này, cuối cùng bọn họ vẫn còn đánh giá thấp và sơ suất, dù sao trước đó, bọn họ tổ chức các loại hành thích ở trong thành Phúc Châu, chưa lần nào thành công qua.
Gặp trở ngại, đương nhiên cảm xúc vẫn còn khó chịu, Chu Bội suy nghĩ một chút, an ủi nói: "Đối với việc truy xét chuyện này, Thành tiên sinh và Thiết đại nhân đều đang bắt tay vào. Thật ra chúng ta biết những người này vẫn luôn làm các loại chuẩn bị hành thích, thậm chí còn phát anh hùng thiếp khắp nơi., Sau khi mời một ít cao thủ tà phái lai lịch nham nhở nhập vào Mân hành hung, nhưng trong quá khứ tiếng sấm lại mưa to gió lớn, Thiết đại nhân phụ trách vệ thú Phúc Châu, kỳ thật chúng ta cũng không dành nhiều tâm tư để đối phó với những người này, nhưng sau chuyện này, chúng ta vẫn cảm thấy nên tốn chút tâm tư, nhổ sạch tận gốc bọn họ. Chỉ là bệ hạ bên này, thật ra không nên phí sức cho bọn họ."
"Bắt lấy sớm một chút, giết chết sớm đi." Quân Vũ thì thào nói một câu: "Vì chuyện này, mọi người đều bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, Văn Tư Hoài viết tên kiểm tra đòi tổng kết, mời ba mươi quân côn, hiện tại giường cũng khó mà xuống., Còn muốn đi trong quân dẹp loạn tình thế, Lý tiên sinh đã phát động các phương nho sinh viết văn, cõng đai quân mặc dù bị vũ nhục như vậy, nhưng Nhạc tướng quân vẫn kiên trì, nhất định phải giúp đỡ cứu nạn, cũng nhất định phải quân pháp nghiêm ngặt, đám người Lý Quang Hồ Ly, Lý Quang., Bình thường trẫm không coi là thân cận với bọn họ, xảy ra chuyện, cũng toàn tâm toàn ý làm việc... Tất cả mọi người đều đang bận rộn, trẫm tốn nhiều tâm tư tiêu hao một chút, cũng không có gì, tình huống hiện tại, Trần Sương Nhiên này nếu quả thật có bản lĩnh như vậy, trẫm nếu không giết được nàng, đều muốn nạp nàng."
Hắn nói đùa một câu, Chu Bội cũng cười rộ lên.
"Bệ hạ đây là cầu hiền nhược khát, hay là hướng về phía người ta xinh đẹp vậy?"
"Vẫn luôn cầu hiền nhược khát, nếu thật sự là nhân tài, trẫm..." Quân Vũ nói tới đây, ngón tay dừng lại trên không trung một chút, qua một lát, ánh mắt biến ảo: "Có cách rồi, tỷ, có cách rồi."
"Cái gì?"
"Tiền! Có cách rồi." Ngón tay hắn quơ quơ, đã kích động lên. "Nạp phi à! Nạp phi à! Nam Nam Sĩ thân không phải luôn cảm thấy trẫm không đủ thân cận với bọn họ, còn cướp đồ của bọn họ, hai năm qua không phải vẫn luôn có thanh âm khuyên Trẫm nạp phi sao, còn nói trẫm không có thái tử không an toàn... Không có thái tử mới tốt a, để những đại hộ này đưa cô nương tới đây, chúng ta dựa vào hồi môn ít nhiều cũng có thể chống đỡ được mấy tháng a tỷ!"
Chu Bội nhíu mày: "Không phải ngươi vẫn luôn nói sợ ngoại thích xảy ra chuyện, ngươi nạp phi tử, cho dù yêu cầu nghiêm khắc, ngoại thích cũng sẽ phải nhận các loại lôi kéo, quá khứ ngươi nạp tiểu môn tiểu hộ, còn xảy ra chuyện trầm như phù phiếm, lần này nạp đại hộ..."
"Nào quản được nhiều như vậy a, cùng các phương đã trở mặt, thuế thu nhập đã nhiều như vậy, các ngươi xuất lâm an mang theo trân ngoạn, năm ngoái cũng đều chuyển lên thuyền, tiền về không được, trước tiên đi bộ đã. Quan viên không thể bán, quân lương không thể ít, trẫm trước bán mình một lần, hắc hắc..." Hắn nói đến đây, đã hưng phấn lên, mở ra một tờ giấy., Sau khi mài mực xong liền chuẩn bị viết vài thứ: "Loại chuyện này, trẫm cũng không chọn nữa, ừm, đẹp nhất... Không đúng, xấu cũng được, phần của hồi môn xấu là nhiều, ừm, dù sao cũng phải lấy nhiều tiền làm tiêu chuẩn, đẹp đến xấu xí, phải xem vận khí của trẫm, ha ha..."
Liên quan tới đề nghị Nạp phi thu nhận ngoại thích kết giao đại tộc, lúc vừa mới đến Phúc Châu đã có người đề cập qua, nhưng chuyện này bản thân hậu hoạn vô cùng, lúc ấy cũng không có tầm tay như vậy, Quân Vũ chém đinh chặt sắt liền cự tuyệt. Đến lúc này lại nhớ tới, hắn thở phào nhẹ nhõm, lời nói trở nên thoải mái, thoải mái viết chương trình ban đầu sau bàn sách.
Chu Bội nhìn vẻ mặt đệ đệ lúc này, trong mắt dần dần hiện lên vẻ thương xót, ngồi xuống bên cạnh: "... Xem ra sau này cũng có thể bán đứng ta một vòng."
"Vậy không được, bán chính mình là để chiếm tiện nghi, hoàng tỷ ngươi không thể bán." Trong điện, Hoàng đế một mặt viết hồ sơ, một mặt phát ra thanh âm sang sảng mà lại không đề phòng, hắn cười nói: "Ta sẽ chăm sóc tốt ngươi."
Có lẽ do thần kinh đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, giờ khắc này, lời nói của Quân Vũ vẫn hồn nhiên như rất nhiều năm trước, Chu Bội nhìn hắn, hồi lâu, nhẹ gật đầu:
"... Ừm."
....
Để giải quyết vấn đề tài chính tạm thời, hắn đã nghĩ ra một kế tạm thời, tuy chuyện lớn như vậy không thể lập tức chắc chắn, nhưng tâm tình cũng thoáng giảm bớt. Qua một lúc, Trưởng công chúa đã rời khỏi hoàng cung, Quân Vũ ngồi trên ghế, xoa xoa cái trán. Gió trên cao mới phủ kín buổi chiều của quá khứ, ánh sáng trời phía xa đan xen vào nhau, một bộ phận rơi vào cửa điện, nhưng không chiếu sáng Đế Vương ngồi trên ghế rồng.
Cảm giác mỏi mệt vẫn bao phủ lấy hắn, hắn nghĩ tới chuyện vì tiền mà nạp phi, sau đó lại nghĩ đến tình trạng quân đội các nơi, nghĩ đến Chung Nhị Quý chết oan, cuối năm ngoái, hắn thậm chí còn chúc mừng, nhưng xúc tu từ sau lưng đan xen vào trong bóng tối, quấn trên tay của hắn.
Người hắn phải đối mặt không phải là cuộc chiến của Minh Đao Minh Thương, tất cả giống như vũng bùn, côn trùng hút máu bất tri bất giác bò lên thân thể, rất nhiều lúc hắn thậm chí không rõ ai là bằng hữu, ai là kẻ địch.
Trong bóng tối nghĩ như vậy, một khắc nào đó, hắn giơ tay lên phịch một tiếng, hung hăng đập vào trên mặt bàn.
Nghe được âm thanh của Vệ sĩ từ ngoài điện tiến lên, kiểm tra động tĩnh bên trong, Đế Vương đang đứng trong u ám nhìn sang, sau một khắc, Hoàng Đế khẽ thở dài, nhìn ra bên ngoài, khoát tay áo.
"Không có việc gì..."
Hắn đang thở dài trấn an.
Giống như quả bóng xì hơi.
Mà qua một hồi, hắn thậm chí còn phải tự mình tức giận, tiếp tục làm việc...
....
Vũ chấn hưng ba năm, bốn trăm năm mươi lăm, chạng vạng tối.
Khi mọi người ở Phúc Châu đang lâm vào một cơn phong ba chính trị, cửa Tây Nam thành trì, một cỗ xe ngựa cũ nát do Tảo Hoa Mã kéo, đang chở hai gã thiếu niên du lịch, chậm rãi đi vào tòa thành cổ vẫn bị vây trong phong tai bừa bộn này.
Nước đọng do mưa gió mang đến chưa hoàn toàn rút đi, trên đường phố nước bẩn chảy xiết, lượng lớn rác rưởi ven đường, cũng có phòng ốc sụp đổ, mọi người còn đang dọn dẹp nhà cửa sau khi mình bị tai họa.
"Được, thật náo nhiệt a."
Phía trước xe ngựa, một thiếu niên mặc quần áo vá víu, tay cầm roi ngựa trừng mắt, cảm khái kỳ quái.
Trong buồng xe phía sau, bị ép dùng tên thiếu nữ Long Ngạo Thiên vừa sửa sang lại đồ đạc, vừa dịu dàng nhìn hắn.
Ninh Độc và Khúc Long Quân mấy ngày trước cũng trải qua sóng gió.
Bọn họ may mắn tìm được một sơn động nhỏ ở gần đó để tránh né, khi gió núi thổi tới, bầu trời đều là màu đen kịt, mưa gió gào thét như thiên quân vạn mã xông qua, còn cố kỵ ở trong sơn động mà trợn mắt há hốc mồm, hưng phấn không thôi. Bởi vì sơn động không lớn, nên Khúc Long Quân đã cho bọn họ ôm chặt lấy, bọn họ và Tảo Hoa Mã "Lừa trọc" chen chúc nhau.
Lúc mưa gió nhỏ hơn một chút, thà còn ra ngoài đánh quyền vài lần, bởi vì theo lời của Hoa Hạ quân, đánh nhau với lũ quét, biển gầm, có thể tăng thêm tu vi võ nghệ.
Gió đài thật sự là quá mạnh mẽ, quá kích thích rồi.
Sau khi trận gió lớn này đi qua, bọn họ từ trên núi đi ra, trên đường còn đổi sang một cái xe ngựa rách nát của nhà người khác, nghe nói Phúc Châu thường có gió lớn, có lẽ còn sẽ lớn hơn trận này, sự kiêng kị đã vô cùng chờ mong. Hắn cùng Khúc Long Quân quy hoạch., Muốn một đạo đi vào Phúc Châu, đổi chiếc xe ngựa này thành một cửa hàng tạp hóa lưu động, mua bán hàng hóa kiếm được một khoản lớn, sau đó thuê phòng rắn chắc trong thành. Đợi đến lần gió tiếp theo, hai người sẽ ở trong phòng ăn lẩu ngâm nga, hảo hảo cảm thụ tất cả những thứ này.
Đương nhiên Khúc Long Quân cũng cực kỳ chờ mong vào việc ở bên cạnh hắn.
Cùng thời khắc đó, quan huyện Hậu Quan cách nơi này vài dặm, Nhạc Ngân Bình và Nhạc Vân đang dốc hết bình rượu mạnh lên đầu đường ba ngày trước khi tướng sĩ lưng còng chết oan, cúng tế chiến hữu đã chết.
Mà ở một mặt khác của thế đạo này, một cái tên Trần Sương khắc tên vào trong miệng từng đại trưởng lão của các tông môn truyền lại, sắp trở thành truyền kỳ giữa hắc đạo Hạ Thiên này...
Thành trì ầm ĩ mà lộn xộn, gió biển thổi phất, dây nhân quả đang kéo dài trong đó, một ít chuyện xưa chưa từng phát sinh.
Sắp sửa phát sinh...