Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió trên mặt đất như dừng lại trong chớp mắt. Nhưng ngay lập tức, mây lưu vân biến ảo, trăng và ngôi sao quan sát mặt đất tuyên cổ, bước chân của Dạ vẫn hờ hững chảy về phía trước trong cơn sóng lớn biến ảo.
Tinh Di Nguyệt đổi, ánh sáng mặt trời dần dần tiếp quản hết thảy vùng đất này, trên mặt đất có ức vạn sinh linh bắt đầu làm việc mới một ngày. Ở một góc đất Tây Nam, ánh lửa xung quanh thôn Tiểu Diệp phát ra một lần nữa cũng không cắt đứt cuộc sống của mọi người, sau vụ nổ hai mươi ba phát sinh, một ít sóng gió nổi lên trong ngày hôm sau dần bình tĩnh trở lại.
Ngoại trừ sau đó không lâu, mọi người có thêm một chút tư cách đàm luận giữa cuộc sống và hoạt động, không có biến hóa nhiều lắm, đại khái là trấn Văn Phổ cách nơi đây hơn mười dặm, những câu nói xưa kia thân thể mỗi sáng nay cùng Dạ Hương phụ nhân thu mua phân và Hoa Hạ quân, sau một đoạn thời gian rất dài, không trở lại nơi đây nữa., Hơn mười ngày sau, có thêm một thành viên mới đến tiếp nhận công việc này, thậm chí ở bên cạnh có treo một tấm biển ghi là đã quét tan lớp tư thục, có lão sư đứng đắn, tới thay hắn tiếp nhận một đám người phụ nữ dạ hương, hoặc là đám hài tử thân thuộc của họ.
Lão sư mới không đọc báo cáo mua được từ bên ngoài, mà là từng bước phát ra giáo tài học Mông Học thống nhất, giáo dục như vậy sau khi yên tĩnh lại thì cứ thế tiếp tục, trôi qua nửa năm., Cho dù chỉ có một số rất nhỏ Dạ Hương phụ, mới ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, nói đến vị "Thang phu tử" kia. Mà mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mọi người đã thành tài trở lại nơi đây., Nói đến đoạn năm tháng rộng lớn chưa từng có kia, lại nói tới người đầu tiên dạy dỗ cho đám hài tử Dạ Hương phụ ở bên này, vị công nhân đầu tiên học được chút cặn bã như vậy, mọi người đối với thân phận và tên họ của hắn, cơ bản cũng không có quá nhiều ấn tượng, giống như là tùy thời gợn sóng, tan rã trong năm tháng lưu kim kia...
Hành trình cải tiến của Nhị Khánh thôn, có một chút chậm trễ, nhưng người biết nguyên nhân cũng không nhiều, không lâu sau, hết thảy liền lại lần nữa đi vào quỹ đạo.
Chỉ có một địa phương bí mật nhất, nhân quả lại liên quan lặng yên kéo dài ra xa hơn...
Ba tháng mười bốn, lúc đêm khuya gần đến giờ Tý, hai tay hệ thống cảnh giới Văn Phổ cầm Hồ Thái chạy tới đỉnh núi phía sau Tiểu Diệp thôn, cùng với cung tên đã nhắm ngay Điền Mẫn Kiệt đang giằng co. Hắn là lão binh lui ra từ chiến trường., Hôm nay quy về hệ thống trị an ngũ mang theo, bởi vì trên người có thương tích, võ nghệ khẳng định là đánh không lại đám người Phương Lục, nhưng sự tình phát triển đến đây, cũng không phải vũ lực có thể quyết định hướng đi.
"... Ta đã biết chuyện các ngươi đã làm, được ủy thác tiến hành điều tra. Hiện tại các ngươi giết người diệt khẩu, đã là vô nghĩa... Nếu như sự tình không xác thực, hắn còn sống, các ngươi không có việc gì, chết, còn có thể có càng nhiều điều tra tiếp tục; nếu như sự tình xác thực, giết hắn, tội của các ngươi tăng thêm một bậc..."
"... Huynh đệ của ta chết rồi! Ta là thuộc hạ kỵ binh của đệ ngũ quân ta Phương Lục, huynh đệ của ta chết rồi! Ngươi có tư cách gì mà tới đây cản ta..."
"... Ngươi là ai cũng vô dụng, giết người diệt khẩu ngay trước mặt ta là các ngươi không thể trốn thoát được..."
"... Huynh đệ của ta chết ai cũng không thể ngăn ta giết hắn..."
Trong bóng đêm song phương giằng co cuồng loạn, binh sĩ trẻ tuổi cả người đầy máu thậm chí kêu to xông về phía Thang Mẫn Kiệt—— hai tay của hắn ràng buộc chưa rõ, nếu không đại khái sẽ cầm đao giết người, lúc này đánh nhau, cũng là vì cung cấp cho Phương Lục một cơ hội cuối cùng, mà Hồ Thái cầm trong tay hỏa thương, Phương Lục cầm cung tên, song phương đối đầu kịch liệt...
Đến tận khi Trần Từ để mang theo càng nhiều người vây kín lại...
Ngày thứ hai, đã có người đến huyện Văn Phổ thoái thông cùng nói chuyện, nhưng trên thực tế thì toàn bộ sự tình đã không cách nào dừng lại. Vào buổi tối ba tháng mười bốn, Hồ Thái đã gửi một phong thư đến một hệ thống càng khổng lồ. Cùng lúc đó, đầm khí của Nhị Lục Túc vụ nổ lớn, bởi vì không có khả năng bị che giấu, cũng vào buổi chiều mười lăm ngày này, theo Trần Từ phê chuẩn sơ bộ báo cáo, đưa một ít tin tức đầu tiên có thể nói đến chi mạch, hướng về trung tâm.
Sự tình trải qua mấy ngày lên men, nhưng phản hồi sau đó còn nghiêm trọng và đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của Hồ Thái. Buổi sáng ngày thứ ba tháng mười bảy, hắn đã thấy thương thế của Thang Mẫn Kiệt, thuật lại sơ bộ sự tình cho hắn, sau khi đi ra liền thấy quân nhân cùng đoàn xe đi tới, sau khi nhìn thấy Nhâm Bình Nghị không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây.
Theo lý thuyết mà nói, cải đất phát triển đúng như lửa cháy, Ninh Nghị dù thế nào cũng sẽ tọa trấn tại trụ cột của Thành đô, sẽ không dễ dàng rời đi, mà mặt khác, mặc kệ thân phận Thang Mẫn Kiệt phức tạp thế nào, cũng sẽ khiến đối phương không đáng để chuyên đi tới một góc nhỏ của Văn Phổ một chuyến —— y hoàn toàn có thể đem Thang Mẫn Kiệt triệu đến thành đô. Sự xuất hiện của Ninh Nghị, chỉ có thể nói rõ, lúc trước y bởi vì một số chuyện mà đến gần văn phổ.
Đương nhiên, mấy thứ này cũng không phải Hồ Thái dám suy nghĩ sâu xa. Sau khi được tiếp kiến, Hồ Thái đã đem quan hệ với Thang Mẫn Kiệt và những hiểu biết về hắn trước đây., Đối với sự hiểu biết của lần này, đều nói ra: Hắn quan tâm tới Thang Mẫn Kiệt, chính là bởi vì mỗi năm, mỗi lần Bành Việt Vân tới đây đều nhờ vả, nhưng đối với thân phận cụ thể của Thang Mẫn Kiệt không biết, sau đó rất lâu chỉ nhận được một lần thỉnh cầu của đối phương., Cũng chính là hi vọng thông qua Hồ Thái đến thành lập một ít báo chí, chuyện này cũng không phạm phải kiêng kỵ gì, Hồ Thái trợ giúp, về sau cũng nghe nói đối phương dùng những thông báo này để học lén của một đám Dạ Hương phụ nữ.
Đến buổi sáng ngày thứ mười bốn tháng ba, Thang Mẫn Kiệt tới tìm hắn, hy vọng thông qua việc hắn tiến hành bí mật cứu chữa một gã địa chủ của Nhị Khánh thôn, dưới sự truy vấn của Hồ Thái, Thang Mẫn Kiệt tựa hồ cảm thấy cần thiết, bởi vậy đối với câu hỏi của Nhị Khánh thôn cũng có phần nghi vấn., Làm một cái chuyển cáo với hồ sơ: Trước mắt hắn có nghi vấn đối với toàn bộ sự tình, cũng không hy vọng tùy tiện làm tổn thương nhân viên công tác bên kia, bởi vậy cũng nhờ Hồ Thái tiến hành điều tra đơn giản, đồng thời cường điệu đây là thỉnh cầu tư nhân, hi vọng tạm thời không tiến vào trình tự, không tạo thành phiền toái không cần thiết cho đối phương.
Vào buổi chiều ba tháng mười bốn, Hồ Thái tra được thân phận, bối cảnh và tác phong làm việc của Phương Lục. Không lâu sau, nghe nói đối phương rời khỏi huyện thành Văn Phổ, xuất phát từ sự nhạy bén tận mắt nhìn thấy, gã suy nghĩ một chút rồi cũng mang theo thương liên tục đuổi theo Tiểu Diệp thôn...
Lúc Ninh Nghị hỏi thăm, y đã đưa những chuyện này ra từng kiện bàn giao, chưa làm đồ trang sức, sau đó lại bị hỏi thăm đủ loại chi tiết, kể cả chuyện Dạ Hương Phụ cho bọn nhỏ khai học đường, cùng với tình huống giằng co đêm hôm đó.
Ba tháng mười bảy, xế chiều chưa tới một khắc, Thang Mẫn Kiệt nhìn thấy Ninh Nghị tới đây...
....
Xuân ý đang thịnh.
Mặc dù là tiểu Diệp thôn tiếp cận sơn khu cằn cỗi, ở trong thế giới như vậy, cũng có thể nhìn thấy khắp nơi nở ra hoa dại.
Mọi người trong thôn đã bận rộn qua mùa xuân cày việc nhất một đoạn thời gian, nhưng cũng có không ít thân ảnh vẫn bận rộn bên ngoài, phụ cận xưởng xuy xuy của Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Nhị Liên, dấu vết vụ nổ còn chưa loại bỏ. Thang Mẫn Kiệt quấn băng vải đi theo Ninh Nghị vòng qua nơi này, đi đến một ngọn núi bên cạnh.
Hắn không hiểu vì sao Ninh Nghị lại tới nơi này.
Nhưng Ninh Nghị lại báo cho hắn biết kết cục liên quan tới Phương Lục.
"... Ngay tối hôm qua, sau khi Phương Lục ghi hết tất cả các vấn đề trong danh sách nhận tội, liền dùng một tốc tử đâm xuyên yết hầu tự sát."
Thân thể Thang Mẫn Kiệt lắc lư một cái, không thể nói chuyện, lại một lúc lâu sau, Ninh Nghị lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy: "Đây là lời khai của người trẻ tuổi tên Dư giác bị ngươi cưỡng ép, ta cũng xem qua, đối với lời kể của ngươi, cơ bản nhất trí với những thứ mà các ngươi nói đêm đó..."
Ninh Nghị đưa tờ giấy kia cho hắn: "Nhìn xem có cần bổ sung thêm gì không?"
Thang Mẫn Kiệt mở miệng đọc, hắn mở trừng hai mắt, suy nghĩ một lát: "Cái này... Tuổi trẻ chiến sĩ, làm việc quả quyết, ứng biến tốt, không sợ chết, thậm chí... Hắn nguyện ý vì đồng bạn xả thân, nếu như... Nếu như không phải chuyện lần này, hắn là một chiến sĩ rất tốt..."
Ninh Nghị gật gật đầu, cũng thở dài: "... Hắn nói những chuyện kia cũng rất chấn cho người điếc, đúng không?"
Thang Mẫn Kiệt lại lắc đầu: "Những lời này không đáng để nhắc tới, nhưng nếu như... bên trong có rất nhiều thanh âm như vậy..."
"Nội bộ lúc nào cũng có thanh âm như vậy, đặc biệt là thanh âm cực đoan. Hơn nữa, người muốn kiếm tiền, một khi có lý do chính đáng, vơ vét được càng thêm an tâm." Ninh Nghị khoát tay áo, sau đó nói: "Căn cứ vào lời khai của hắn., Sau khi thuật lại với Hồ Thái, ngươi không muốn sống nữa, xưởng phì nhão xảy ra chuyện, xác định bọn họ có vấn đề, rõ ràng ngươi có thể đến phòng chứa nhiều người trong thôn la to, mọi chuyện liền giải quyết xong, nhưng ngươi không làm như vậy, mà quay đầu chạy lên núi... Ngươi suy nghĩ thế nào?"
Hai người đứng bên dòng suối vào buổi tối ngày mười bốn của Thang Mẫn Kiệt cùng Dư Giác Kiệt đánh nhau, Ninh Nghị nhìn hắn. Thang Mẫn Kiệt suy nghĩ một chút: "Ta sợ bọn họ đông người, bí quá hoá liều, hại toàn bộ người của Trụy Cơ Viện."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Ừm..." Ninh Nghị gật gật đầu. "Nếu không phải bọn họ nói ngươi cuối cùng thả tên kia ra thì chỉ dựa vào một mũi tên của Phương Lục bắn chết ngươi, ta tin cái lý do này của ngươi."
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc không nói.
"Thế nhưng ngươi cũng thật tàn nhẫn, xác định xong vấn đề, quyết định muốn chết, đến lúc đó, ngươi còn lừa dư giác, nói Cừu Tự Thư trong thùng phân chết đi sống lại. Trên thực tế, hắn lấy Hồ Thái chữa trị, là đến buổi tối từ mười sáu mới chết, tàn nhẫn ah... Cho dù Phương Lục đi ra ngoài giết ngươi., Bọn họ thở dài một hơi, bọn họ cũng không biết, Cừu Tự Thư vẫn còn sống, thậm chí còn bảo đảm cho Hồ Thái, cho nên dù ngươi nói tốt cho bọn họ, cảm thấy Dư giác người này không tệ, sắp chết đến nơi, ngoại trừ mượn đao của bọn họ giết mình, ngươi cũng không có chút ý nhường nào với bọn họ, ngươi như vậy... Để ta nhìn thế nào thì ngươi thấy Thang Mẫn Kiệt thế nào?"
Trên sườn núi, Ninh Nghị nhìn hắn, đáy mắt bình tĩnh cũng có phức tạp, thậm chí thần sắc thương xót nổi lên. Nhưng Thang Mẫn Kiệt không nhận thấy cảnh tượng này xuất hiện.
"Ta không nghĩ nhiều như vậy." Hắn nói.
Ninh Nghị cũng không dây dưa nữa, bọn họ nhìn về thôn trang bên dưới sườn núi. Cứ như vậy một hồi, Ninh Nghị mới mở miệng nói chuyện.
"Sau khi đánh bại Nữ chân nhân, Hoa Hạ quân rất nổi bật, bên ngoài, quân thứ bảy quản lý đường buôn của Xuyên ra, chiếm được tiện nghi, sau đó được chỉnh tề, trở thành đều có mặt., Rất nhiều thương nhân, hảo hán anh hùng từ bên ngoài tới, đều rất nguyện ý kết giao thành viên nội bộ Hoa Hạ quân, đối với chuyện này ngăn chặn và điều tra, hàng năm đều làm, nhưng khẳng định cũng có lượng lớn cá lọt lưới. Giống như loại người Phương Lục này, Dư giác đang trong lời khai., Phương Lục lấy tiền để nuôi dưỡng hơn mười vị di cô của chiến hữu, tình huống này là thật, nhưng ở một phương diện khác, tính cách của gã hào sảng giao du rộng lớn, đối với bằng hữu có nghĩa khí, đối với cuộc sống của mình., Cũng có yêu cầu rất cao, một bộ phận tiền tiêu vào người chiến hữu chết đi, một phần tiền mang theo hoa thiên tửu của chiến hữu còn sống, vung tiền như rác... Người này trên người không có tiền, chỉ cần kiếm được tiền, nhất định là tiêu hết cùng chiến hữu và bằng hữu, thậm chí có người mượn tiền với hắn, hắn cũng không giữ lại chút nào. Thang Mẫn Kiệt, ngươi có muốn có bằng hữu như vậy hay không, nói thẳng ra, ta đều muốn có."
"Loại thời tiết này, giang hồ đại ca, từ trước đến nay luôn được lòng người nhất, cũng có một ít huynh đệ, rất muốn liều mạng giúp huynh đệ. Nhưng tiền của huynh ấy từ đâu mà tới? Thời gian hai năm, liền giúp đỡ một số hảo hán từ bên ngoài tới, kết nối các loại cầu nối., Hơn nữa những anh hùng hảo hán này từ bên ngoài đến đầu óc linh hoạt, biết chỉ cần có quyền, làm sao đều có thể thay đổi, cho nên kết giao hai năm, mà bắt đầu từ nửa năm trước, tin tức cải tiến được thả ra, bọn họ đã chuẩn bị và chuẩn bị đủ loại..."
"Đến lượt đất chính thức bắt đầu thí nghiệm bắt đầu, ban đầu trăm thôn là do đích thân ta tự mình bắt, cho nên vấn đề xuất hiện cũng không nhiều, nhưng từ Bách thôn đi về phía cái địa phương rộng hơn bắt đầu khuếch tán, ta không có khả năng nắm bắt được, bọn họ cũng ngay lúc này bắt đầu kế hoạch của mình. Thậm chí lợi dụng quan điểm nội bộ phân chia, bọn họ đều có thể có quan niệm và khẩu hiệu của chính mình... Như vậy vào lúc này, Thang Mẫn Kiệt, ngươi còn đồng tình với bọn họ sao?"
Gió thổi qua dãy núi, Thang Mẫn Kiệt không nói gì, Ninh Nghị nói: "Thổ địa cải cách tiến hành cũng không tệ lắm. Thành đô, bên kia, bốn dân chúng thảo luận chậm rãi bắt đầu rơi xuống đất. Mọi người nói lại, không giống với loại tiểu bối trẻ tuổi trước kia nói suông. Nhưng mà muốn tiến hành cải cách này, vấn đề lớn nhất sẽ xuất hiện ở nơi nào, ngươi biết không?"
"Nội bộ." Thang Mẫn Kiệt nói.
"Đúng vậy, bên trong." Ninh Nghị gật đầu: "Nguyên lý vận hành và tan vỡ của tất cả mô hình xã hội, nói trắng ra chỉ là phương thức phân phối không công bằng trong quá trình vận hành lâu dài., Cuối cùng cũng sẽ tích lũy tới thời khắc sụp đổ. Trên khẩu hiệu chúng ta có thể truy cầu sự công bằng lý tưởng, nhưng trong thao tác thực tế, chúng ta phải tìm kiếm cách thông qua, so với một phương pháp tốt hơn một chút, đem thời gian kéo dài ra hết khả năng., Nói toạc ra, đây cũng chính là quá trình tiến bộ của văn minh... Trước kia hương hiền nắm giữ phân chia quyền lực ở tầng cơ bản, bọn họ có tỷ lệ phân chia, hiện tại chúng ta phải thay thế quyền lợi phân chia này, chúng ta nhất định phải đảm bảo, tỉ lệ đặt xuống thực tế sẽ tốt hơn bọn họ."
"Nếu như thay bằng bằng bằng phẳng, khả năng khống chế và động viên sẽ gia tăng gấp mười lần so với trước kia, văn minh trong xã hội sẽ tiến bộ lớn hơn trước kia. Nhưng ai cũng có khuynh hướng tự hủy... Phương Lục..., Dư Giác, những người này coi như là bọn hắn tự hủy khuynh hướng biểu lộ ra rồi a. Thang Mẫn Kiệt, nếu như cải cách đất đai có thể duy trì kết quả tốt tính trong mười năm hoặc hai mươi năm, tất cả mọi người ở hậu thế sẽ cảm thấy bình đẳng cùng nhân quyền là thiên kinh địa nghĩa., Về chuyện bốn dân thảo luận lúc đó, có thể sẽ biến thành một loại thường thức. Cho nên bất luận thế nào, chúng ta đều phải duy trì nó phát triển ít nhất hai mươi năm. Phải nghĩ hết cách, ngăn chặn những "người thường tình" trong nội bộ chúng ta đang giả dạng tự hủy kia... "
"Lần này ta tới đây vốn không phải để tìm ngươi." Ninh Nghị nói: "Sau khi chuyện của Thành Đô được sắp xếp xong, ta lén lút đi ra, định tận dụng hết khả năng đến tiền tuyến thôn làng để tìm hiểu, thu thập các vấn đề khả năng xuất hiện... là vừa hay gặp chuyện này của ngươi."
"... Lão sư, không có lòng tin như vậy sao?" Thật lâu sau, Thang Mẫn Kiệt hỏi một câu.
Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn gã, mỉm cười: "Bản thân hương hiền vốn có tính cách tiên tiến và tất yếu, muốn dựa vào một vị quan lại duy nhất thay thế nó, hoặc là kỷ luật giám sát đã nghiêm ngặt đến trình độ nhất định, hoặc là..., Là cần chính bọn họ thì bản thân cũng đủ cao thượng rồi, nếu như chỉ là một chút nhẹ nhàng thì đã tha thứ cho mình, người hét to chuyện thường tình thì không thể náo loạn cái cách mạng này được. Tài liệu lạc hậu không thể xây dựng xã hội tiên tiến được."
Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu lên: "Nhưng chúng ta là hai bên cùng quản lí."
"Cho nên chúng ta có thể dựa vào tốc độ tổ chức hiện tại để cho vòng đất thứ nhất thay thế chân chính rơi xuống đất." Ninh Nghị nói: "Tiếp theo phát triển, chúng ta cũng miễn cưỡng có thể thôi động, thế nhưng bước nào cũng đều kéo căng... Thử nghiệm trăm thôn, tổ chức một nghìn người làm việc., Một vạn người, đây đã là tinh nhuệ chính trị mà chúng ta tích lũy được, nhưng ngươi có biết phía sau lưng phải có bao nhiêu người không? Kế tiếp bọn họ phát triển đến một ngàn thôn trang, một vạn thôn làng, hơn nữa không ngừng được cải tạo và hấp thu thêm người mới., Giám sát trình độ nào, có thể bảo đảm trên đầu bọn họ lúc nào cũng có áp lực, mà lại không ảnh hưởng đến hiệu suất. Thang Mẫn Kiệt, nếu như ngươi nói đến lòng tin... Không sai, ta không có mười phần tin tưởng, tám thành, bảy thành cũng không có..."
"Vậy cũng đã rất cao rồi, chúng ta đã là người trên đời này... Trong thời đại này, tổ chức ở đây cao nhất là một số người rồi a, bất kể thế nào, ta cảm thấy..." Thang Mẫn Kiệt nói đến đây, hơi dừng một chút, "Chúng ta... Sẽ thành công..."
Thấy thái độ của hắn khi nói tới chuyện này, Ninh Nghị nở nụ cười, nhưng y cũng không phản bác. Chỉ trôi qua một hồi, y hít một hơi.
"Nói tóm lại, chuyện chính là như vậy... Ta đang trên đường suy nghĩ, nên làm thế nào để lôi kéo tráng đinh, cũng vừa hay nghe nói, bên này ngươi không muốn sống, vậy ta lại đột nhiên nghĩ đến, vừa hay, lợi dụng phế vật một chút, ngươi ra ngoài làm chút chuyện đi."
"Ta..."
Thang Mẫn Kiệt theo bản năng đang định cự tuyệt, Ninh Nghị khoát tay áo, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.
"Không cần dài dòng." Hắn nhìn xuống chân núi phía trước, chắp hai tay sau lưng, trầm mặc chốc lát. "Chuyện này đối nội giám sát, hiện tại là chuyện khó khăn nhất. Trong quá khứ, Hoa Hạ quân đoàn kết như một khối sắt, nhưng cũng khiến cho rất nhiều người bên trong trở thành bằng hữu., Tốc độ giám sát đặt ở nơi nào, như thế nào phá vỡ những giao tình trong âm thầm này, ta không thể nói bên này làm tốt đến đâu, nếu quả thật phi thường tốt, hôm nay sẽ không có chuyện phát sinh ở Phương Lục. Nói đến chỗ sâu bên trong, hảo bằng hữu của ngươi một chút., Con rể mới của ta, Bành Việt Vân hiện tại đang làm chuyện này, hắn có bối cảnh của ta, bối cảnh của quân Tây, không sợ đắc tội với người khác, nhưng hắn thật sự muốn đắc tội với người khác sao? Lúc nào sẽ mềm lòng, lúc nào biết giơ tay, ai biết được? Ta cũng không thể cho hắn vé bảo lãnh."
Thang Mẫn Kiệt nghiêm mặt, không dám nói lời nào.
"Mặt khác, hiện tại đây cũng là chuyện nguy hiểm nhất. Trước kia chúng ta đánh với nữ chân nhân, nói nữ chân nhân nguy hiểm, vậy so với nữ chân nhân nguy hiểm hơn là cái gì? Nói trắng ra, chính là những chiến hữu này của ngươi, nếu như trong lúc thường tình bọn họ hủ hóa và lui về phía sau, trở thành người như Phương Lục, một khi bọn họ bị điều tra, một khi bí quá hoá liều, phải cân nhắc người điều tra bọn họ có thể sống sót hay không."
"Thang Mẫn Kiệt kia, ngươi không sợ chết cũng không muốn sống, ta bỗng nhiên nghĩ đến, khả năng cái này có lẽ là thích hợp nhất với công việc của ngươi."
Buổi chiều trên triền núi, ánh mặt trời chiếu xuống, Ninh Nghị nói tới đây cũng bình tĩnh nói ra quyết định như vậy. Thang Mẫn Kiệt im lặng một lúc lâu, trong thân thể lạnh buốt cùng với ánh mặt trời ngọn lửa đồng thời lôi kéo hắn., Hắn hầu như đã chấp nhận tử vong, nhưng giờ khắc này thế giới này tựa hồ lại đang lôi kéo hắn, muốn giá trị cống hiến cuối cùng của hắn. Mà trong lòng hắn, hắn mỏi mệt kia tựa hồ đã không cần thiết phải nói, nhưng cuối cùng lý trí tựa hồ lại đang nói: Đây là hợp lý.
Để mình đi làm là hợp lý.
"Ngoài ra... Ngươi muốn biết chuyện của Trần Văn Quân và Hi Duẫn không?"
Sau đó, hắn nghe Ninh Nghị nói đến đề tài này, Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu lên, trên sườn núi, ánh mặt trời chói mắt.
....
"... Năm ngoái, nửa năm sau, đã làm xong quyết định cứu viện Trần phu nhân ở phía Bắc, để tránh cho phức tạp, để mấy người mau chóng đi Kim Quốc, như vậy trước đó không lâu, cũng chính là tháng này, nhóm người đầu tiên trong tiểu đội này đã trở về Thành Đô, báo cáo lại chuyện đã xảy ra ở phương Bắc..."
"... Dựa theo cách nói của bọn họ, sau khi vấn đề của Hi Duẫn chấn động lên triều đình Kim Quốc, trong thời gian gần một năm này, một ít phát triển trong mây cũng vô cùng đặc sắc. trọn vẹn Nhan Tông Hàn đương nhiên là muốn hết sức bảo vệ lão chiến hữu này, cũng bảo vệ hai tay của quân Tây Lộ, nhưng không thể nào, triều đình tiến hành mấy lần lôi kéo triều đình., Hi Duẫn bị định tội, nhưng cả năm hắn vẫn đứng trong mây, ân cần đám người Nhan Tông Tạp đang làm khó dễ trên triều, mà Trần Văn Quân và Hi Duẫn, đôi vợ chồng này, trong thời gian một năm này, một người còn đang tổ chức đại hán nô chạy trốn ở Bắc Địa, một người khác thì đang chặn giết thủ hạ của tất cả đám đại phu nhân trốn ra khỏi mây mù..."
"... Hai người ở chung một chỗ - cơ bản là bị giam lỏng. Một là, cuộc sống như vợ chồng, một là ở bên ngoài vì dân tộc, giết chết thủ hạ của đối phương... Quá trình này quá lãng mạn, lại ngu xuẩn, kéo dài một đoạn thời gian., Người của chúng ta đi vào gặp Trần Văn Quân, chuyện cần phải nói rõ với ngươi là, đương nhiên là nàng không được tốt, hai đứa con của nàng không tha thứ, có đôi khi sẽ có người đánh chửi nàng, có người thậm chí muốn giết nàng, nhưng nàng không muốn trở về, chuyện này có lẽ có thể xem là lời dặn dò của nàng với người nhà nàng, nhưng nơi này phải nhấn mạnh với ngươi: Thang Mẫn Kiệt, các ngươi không phải là nam nhân cuối cùng được nàng cứu..."
....
"... Mười hai tháng năm ngoái, cuối cùng Tông Hàn vẫn không thể bảo vệ được Nhan Duẫn. Độc tửu được đưa từ kinh thành vào Hi Doãn phủ, có lẽ Nhan Hi Duẫn không muốn dây dưa, cầm rượu uống... Trần Văn Quân còn chưa chết, nàng không chịu trở về, tiếp theo sẽ không có ngày tốt lành gì. Nhưng ta nghĩ, nếu như đủ nhanh, có lẽ có một ngày chúng ta đánh vào trong mây... Nàng còn sống..."
"... Về phần ngươi, trong lần gặp mặt cuối cùng kia, nàng chỉ nói những lời nên nói với ngươi, đã nói qua... Ta nghĩ, hẳn là câu nói kia bảo ngươi trở về đem những gian mưu ngươi dùng lung tung trên người Tạo Phúc Hán Nhân, ta nhớ rõ chính ngươi chậm rãi nhớ lại."
....
"... Sau đó, bởi vì hết sức thiếu người, không muốn dây dưa với ngươi nữa. Đợi thương thế trên người của ngươi tốt lên, ngươi sẽ đi báo tin cho Văn Phổ... Không, cũng không cần chờ lâu như vậy, cho ngươi hai ngày thu thập và an bài sự tình nơi này, ngày mốt đi Văn Phổ tiếp nhận mệnh lệnh. Ngươi tuổi tác như vậy, cũng không nên nghỉ ngơi quá lâu, đi đến chỗ Bành Việt Vân bên kia mang một tiểu đội, giúp đỡ hắn việc, trước khi ngươi hy sinh, không cẩn thận thì đi làm việc cho ta đi."
....
"... Hi vọng lần này... Ta an bài đúng nơi ngươi nên đi..."
....
Trên sườn núi, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp rơi xuống, bọn họ hàn huyên vài câu, đây là chuyện nhiều năm qua hai thầy trò chưa từng có. Ninh Nghị nhìn thấy thân hình của Thang Mẫn Kiệt đang cố gắng đứng thẳng, thần sắc phức tạp, vỗ vỗ vai hắn, Thang Mẫn Kiệt lại dùng sức đứng dậy, giơ tay làm lễ.
Bọn họ trở về dưới chân núi, cuối cùng lúc sắp sửa chia tay, Ninh Nghị dường như nhớ ra chuyện gì, muốn mở miệng nói, nhưng cuối cùng lại phất phất tay: "Không phải đại sự gì... Qua một thời gian ngắn, ngươi sẽ biết..."
....
Mười chín tháng ba, Thang Mẫn Kiệt đến Văn Phổ để tiếp nhận công tác mới của hắn. Đối với lý luận cải cách đất đai và sự giám sát cần thiết, hắn đều vô cùng rõ ràng, mà kinh nghiệm dẫn đội lâu dài ở phương Bắc cũng khiến cho hắn có thể nhanh chóng hạ thủ trên mặt đất, hắn rất nhanh đã tập trung vào công việc này, cũng gia nhập vào mảng thủy triều mới này.
Chỉ có lời nói cuối cùng của Ninh Nghị vừa muốn ngừng lại khiến lòng y mang theo một chút nghi hoặc. Mà nghi hoặc này, sau một hồi lâu mới chính thức cởi bỏ được.
Nhưng đầu mối sự tình phát sinh vào năm tháng năm này.
Ngày đó là năm tháng năm thứ hai mươi bảy, mùa đã là mùa hè, hắn mang theo một tiểu đội thủ hạ đang hạch tâm cải cách đất đai, chạng vạng tối hôm nay, trên đầu bỗng nhiên bảo hắn đi đón một người, nói là một thành viên mới trong tiểu đội. Thang Mẫn Kiệt đang vùi đầu vào nghiên đầu choáng váng, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc, muốn cự tuyệt, nhưng đối phương tỏ vẻ đã hạ lệnh, phải để cho hắn tự mình phụ trách sắp xếp.
Cũng không biết là quan hệ gia hộ gì, Thang Mẫn Kiệt thầm nghĩ, đi đến đầu phố. Lúc này đang lúc chạng vạng tối muốn ăn cơm, Lý Châu là thành thị lớn, xe ngựa công cộng mới thiết lập từ đường phố đi tới, bóng người từ trên xuống dưới, Thang Mẫn Kiệt ở trong chiều tà phân biệt người xuống khỏi xe, không lâu sau, hắn thấy được một thân ảnh đeo bao quần áo, nhìn xung quanh.
Thang Mẫn Kiệt giật mình.
Liếc nhìn một vòng, đối phương cũng nhìn thấy hắn. Đầu tiên là kinh nghi, sau đó mở to mắt, biến thành khuôn mặt tươi cười, phất mạnh tay, chạy tới.
Dưới trời chiều...
...Đó là Trình Mẫn.
Nàng đoan trang, khóe miệng có một nốt ruồi quen thuộc, chẳng qua lúc này nụ cười đã không còn bao nhiêu hình tượng, hàm răng trắng nõn lộ cả ra ngoài, nước mắt sắp rơi xuống, chỉ nghe nàng nói: "Sao lại là ngươi, sao lại là ngươi... Không thể tưởng được, là người quen a..."
Nàng cười khom lưng.
Thang Mẫn Kiệt ngơ ngác mở trừng hai mắt, không biết từ lúc nào, cảm thấy vì xem sách mà đeo kính mắt có giọt nước mơ hồ đột nhiên xuất hiện. Hắn cũng nở nụ cười, không có kịch liệt, chỉ là biểu lộ nhẹ nhàng, giống như không phải của hắn vậy.
"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây..."
"Ta mới trở về không lâu, cấp trên bảo ta qua đây, hỗ trợ các ngươi a..."
Trình giám sảng khoái nói, giọng nói long lanh của nàng giống như hóa thành ánh mặt trời.
Thang Mẫn Kiệt cũng không hỏi cụ thể những gì đã trải qua.
Có một số việc, mấy năm sau hắn mới rõ ràng.
Năm đó hắn từ đất Bắc trở về, nói tới chuyện bán đứng Trần Văn Quân, cũng đại khái nói rõ toàn bộ quá trình trải qua tâm lộ, hắn đơn giản nhắc tới khuất nhục sau khi lên kinh gặp Trình Mẫn., Tiểu đội phụ trách phương bắc thử cứu viện Trần Văn Quân xuất phát, Ninh Nghị ra lệnh cho bọn họ sau khi lên đường, yêu cầu các đồng chí Trình Mẫn phải lập tức rời đi làm việc, trở về Tây Nam tư vị.
Hắn gặp Phương Lục, sau đó được sắp xếp công tác, trong ba tháng này, bởi vì Trình Mẫn chưa tới thành, bởi vậy, Ninh Nghị cũng không có nói cho hắn tin tức này...
Đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.