Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vũ chấn hưng ba năm, ba tháng, phía nam tuyết đọng thành, thi thể trên đồng dã dung nhập vào bùn xuân, trên xương trắng nở ra một ít hoa dại.
Chiết Nam, huyện Giang Sơn Tiên Hà quan, hiện giờ đã bị Đông Nam triều đình khống chế, do hải quân Hàn Thế trung trấn quản lý, cũng liền biến thành biên giới loạn lạc của các đảng công bằng đi về phía nam.
Thời điểm xuân về hoa nở, các lưu dân Giang Nam hạ phúc xây tụ tập bên ngoài quan khẩu, đa số đều quần áo tả tơi, da bọc xương, triều đình thiết lập nơi làm cháo miễn phí cho quan khẩu, chuẩn bị cho dân chúng nơi này một bát cháo ấm, sau đó cho mọi người đăng ký tạo sách, cho vào trong quan.
So với trận tai họa lớn phát sinh ở Giang Nam năm ngoái, hôm nay lưu dân vào trong Tiên Hà quan mỗi ngày lại không coi là nhiều.
Sau mùa xuân, phe công bằng ở phía bắc mới vừa tiến vào giai đoạn đại chiến chính thức. Vùng đất Bắc của Trường Giang do Bắc công bình đảng Hà Văn quản lý vẫn duy trì trật tự nhất định, Trường Giang ở phía nam, trước kia là nơi Giang Nam giàu có nhất đại địa Giang., Bây giờ bị mấy vị đại vương công bằng cùng với mấy người Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai điều khiển, điên cuồng nhất là "Diêm La Vương" Chu thương", nơi này đã lâm vào cục diện mấy chục, thậm chí hơn trăm thế lực lưu phỉ điên cuồng cắn nuốt nhau.
Tiên Hà quan ở phía bắc, trên con đường hạ nam của lưu dân vẫn phân bố vô số lực lượng nhỏ bởi loạn thành giặc cướp. Sau mùa xuân, Hàn Thế Trung cứ cách mấy ngày sẽ phái ra một ít đội ngũ đi về phía bắc xua đuổi các lộ lưu phỉ, đưa những người sống sót đi được hơn mười dặm cuối cùng nghênh đón Tiên Hà quan, nhưng hành động "Nhân nghĩa" như vậy trên thực tế cũng đã không cứu được bao nhiêu người.
Đến Tiên Hà quan, không nhiều lưu dân cũng đủ kiểu dáng. Có người uống một ngụm cháo nóng rồi ngồi trên mặt đất gào khóc; có người nhìn Giang Nam ở phía bắc, không nói nên lời, có người vẫn còn người nhà, ôm trẻ con, cùng người trong nhà khóc lóc; cũng có tình huống tốt hơn một chút., Từ miệng gia súc da bọc xương kéo xe lớn, bên người tụ tập hộ vệ có chứa vũ khí, những hộ vệ này phần lớn là Giang Nam từng là giàu có thứ nhị, hoặc là người cả thôn một đường chạy trốn về nam, lúc này mới có thể còn sót lại một ít vật.
Trong tình huống cực ít, cũng có tiêu đội phía nam áp tải hàng hóa, lại mang theo một đại bang lưu dân đi tới Tiên Hà quan. Những lưu dân bị mang theo này đa số là giao tiền cho tiêu đội., Dọc đường đi gặp tình huống nguy cấp còn được xem như tường người, pháo hôi sử dụng, thậm chí trong loạn thế này, có lẽ tiêu đội chủ đang chém giết ở Giang Nam là mấy vị "Đại Vương" lợi hại nhất. Vô luận như thế nào, ở trong loạn thế này, tình huống thế nào cũng có thể xuất hiện.
Miệng Tiên Hà quan, bất kể là binh lính hộ vệ hay là sư gia đăng ký, gần đây đều đã quen nhìn cảnh tượng thảm thiết các loại. Vào một hai năm trước, phần lớn bọn họ đều trải qua chuyện như vậy. Ngoại trừ kiểm tra đại đội quân cường tráng một phen, đối với những người khác phần lớn đều là đơn giản đăng ký cho cho đi.
Ngày hôm đó có tiếng Tiên Hà Quan khẩu kêu loạn, cũng có hai thiếu niên dắt một con ngựa hoa táo trộn lẫn trong đó.
Hai gã thiếu niên đều có dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, một gã thân hình xem ra hơi cao hơn một chút, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp tuấn tú, mặc một bộ quần áo hoa râm nhưng vẫn đẹp đẽ như trước, bên hông cắm một cây quạt, mang theo một thanh trường kiếm, xem ra là thư sinh nhà giàu văn quen thuộc, phong lưu tuấn tú —— hình tượng như vậy tại hơn mười năm trước thái bình thịnh thế cũng không hiếm thấy, nhưng bây giờ đã rất khó thấy.
Một thiếu niên khác đi ở bên cạnh gã béo lùn hơn gã một cái trán, khuôn mặt tươi cười, nhưng quần áo trên người đã đầy ắp phần bổ sung, thân hình của gã so với đồng bạn còn cường tráng hơn một chút, đối với đồng bạn thư sinh đeo trường kiếm bên hông, sau lưng gã cắm hai thanh trường đao, xem ra là một bộ dạng không dễ chọc. Trong mắt người giang hồ, người này càng giống thư đồng kiêm bảo tiêu bên cạnh công tử đại hộ.
Đi theo hai người phía trước chính là một con ngựa hoa Tảo Hoa vác hai bao lớn trên lưng, bởi vì bao quần áo thực sự không nhỏ, khiến cho không ít người liếc mắt, nhưng nhìn bộ dáng mỗi người đều đeo đao kiếm., Đến quan ải tương đối thái bình này, tự nhiên cũng không có người dễ dàng đi tìm hai người xui xẻo. Có thể ở trong loạn thế mang theo một con ngựa đi tới nơi này, nguyên bản cũng chính là hai người bản lĩnh chứng minh, thế cho nên sư gia đăng ký cùng vệ sĩ thủ quan đều nhịn không được đánh giá thêm hai người vài lần.
"... Giang Phổ dịch đạo, còn xưng là cổ đạo Tiên Hà, sử sách là do hoàng sào Đường Thời mở ra, từ Tiên Hà quan lên, qua các loại thạch môn, Thạch môn, Giang lang, hạp khẩu, một đường đến Phúc Châu, nghe nói ven đường có rất nhiều núi có thể xem, riêng Tiên Hà lĩnh là một cảnh..."
Khi xếp hàng sắp đăng ký, thư sinh tuấn tú hơi cao đang giảng giải những chuyện có liên quan tới cổ đạo Tiên Hà, sư gia ghi danh nghe được, ánh mắt sáng ngời, lúc này có thể đọc sách biết chữ, hiểu được sử liệu chính là người đọc sách hiếm thấy, hiện giờ triều đình ở Phúc Châu đang cần, cũng chính là loại nhân tài trẻ tuổi này.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Đương nhiên, nghe thư sinh kể lại chuyện này, tùy tùng bên cạnh cũng gật đầu: "Ừm, Hoàng Sào ta nghe nói qua, ta nghe cha ta nói qua... Nghe cha ta nói, Hoàng Sào viết một bài thơ gì đó, gọi là... Từ nay như Hứa Nhàn Thừa Nguyệt, dám cười Hoàng Sào không trượng phu!"
Câu thơ này vừa có ý cảnh, lại có khí thế, làm cho tuấn tú thư sinh cùng sư gia đang đăng ký cùng người phía trước nhíu mày lại, sư gia kia vắt óc lục soát những gì mình học được, thư sinh khóe mắt giật một cái, sau đó lời nói thanh tú nhu hòa: "Từ nay trở đi Hứa Nhàn Thừa Nguyệt... Câu thơ ý cảnh này không tệ..., Không biết quyển tạp chí ở đâu, về phần nửa câu sau, dám cười mà không trượng phu, cái này tất nhiên không phải do Hoàng Sào làm, hơn nữa..." Hắn hạ giọng: "Đây là câu phản thơ..."
Đây là câu phản thi...Lúc này sư gia bên bàn cũng đã phản ứng lại, nếu là ở thời thái bình thịnh thế, trên đường phố nghe được loại thơ này là một đại sự, nhưng hôm nay, triều đình đều sắp không còn, đối phương lại là một tên sai vặt không có văn hóa nghe nói qua câu thơ., Sư gia không biết có nên lên tuyến thượng cương hay không. Lúc này hắn đang đăng ký cùng hai lưu dân phía trước, tùy tùng phía sau kia gãi đầu nở nụ cười: "Ha ha, không phải, có thể là ta nhớ lầm, là do ngươi đọc sách nhiều, ta từ nhỏ đã không thích những thứ này, bất quá Hoàng Sào này ta thường nghe nói..."
Nụ cười này nghe ra chính là loại không có văn hóa gì, sư gia trong lòng thở dài. Còn gần đây thường nghe người ta nói tới sào huyệt, hắn ngược lại có thể hiểu được, bây giờ chính là đại tranh chi thế, từ hoạn nạn vĩnh lạc ở Tây Nam sau đó, thậm chí là đảng đảng công bình của Giang Nam hiện giờ., Phần lớn đều đưa ra câu nói "Bình đẳng", mà mặc kệ thao tác thực tế thế nào, cách nói này khó bề hơn, phần lớn trên sử sách không thể nhảy qua được "Thiên Bổng Bình" của hoàng sào, đối với người đọc sách mà nói, đây cũng là một đề tài thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắc tới.
Lúc này hai người phía trước đã đăng ký xong, hai thiếu niên dắt con ngựa hoa thẫm đã đi tới, vị sư gia kia cười một tiếng, bèn nói: "Xin hỏi tục danh của hai vị công tử, quê quán..."
Gã tùy tùng bu lại: "Cái gì mà quê quán?"
"...Chính là... quê quán ở đâu..."
"A, Giang Ninh."
"Giang Ninh... Gần đây Giang Ninh..."
"Toàn bộ đều bị đánh sạch... Đáng chết công bằng Vương cả nhà."
"Nghe nói cả nhà công bằng Vương đã không còn..."
"Ừm, đáng đời."
Tên tiểu tùy tùng này không có văn hóa gì, nhưng thần sắc thoải mái, xem ra có chút dễ dàng ở chung, song phương nói chuyện với nhau vài câu, sư gia liền gạt bỏ những oán giận và khinh bỉ lúc trước. Hắn hỏi tên họ của hai người, mới biết được người trẻ tuổi này xem ra giống như là thư sinh đại hộ, họ Long họ., Tên là Long Ngạo Thiên, thật sự là đại khí bàng bạc, cũng có chút tục danh, mà thân hình này tương đối rắn chắc tùy tùng tự xưng là cháu họ Tôn, gọi là Tôn Ngộ Không, cũng là tục danh rất được thiền cơ, nhìn hắn rất cởi mở, lại có chút xứng đôi với cái tên này.
Triều đình Đông Nam nắm giữ phúc kiến lập tức thu nạp lưu dân, thứ nhất đương nhiên xem như danh phận của triều đình chính thống, thứ hai cũng là vì thu nạp càng nhiều nhân tài lưu tán. Lúc này thấy hai người đã từng đọc sách, thời điểm vị sư gia này đăng ký., Cũng hỏi thêm vài câu. Nói về mục đích của Nam Hạ, thiếu niên họ Tôn kia đĩnh đạc nói, là vì làm việc và buôn bán, khóe mắt sư gia nhảy nhảy, thế mới biết trong bao quần áo trên lưng Tảo Hoa Mã kia là các loại đồ vật, bọn họ chuẩn bị trên đường Nam hạ lấy vật đổi vật.
"... Triều đình Phúc Châu, hôm nay đang thiếu các loại nhân tài đọc sách. Ta thấy hai vị công tử tài năng xuất chúng, nếu đi, không ngại thử xem."
Sự tình loạn thế bực này, đều xuất hiện, cũng không phải quá mức thần kỳ, sư gia kia căn bản bản nhắc nhở một câu, sau đó lại nói: "Mặt khác, thời tiết như vậy, đường núi phía nam kỳ thật cũng không quá thái bình. Quan ải bên này cứ cách mấy ngày sẽ có một đội quan binh hộ tống dân chúng đến bão tố, một đội tiếp theo là ba ngày sau, nếu hai vị không sốt ruột, không ngại chờ hai ngày, cùng lên đường."
Nghe sư gia nói tới chuyện này, công tử tuấn tú nhíu mày: "Bên này... cũng không thái bình?"
"Trên đường về nam, thỉnh thoảng cũng có chút sơn phỉ làm loạn, thời tiết bực này cũng không có gì kỳ quái." Vị sư gia kia cười cười: "Ta nghe nói hai vị muốn lên đường thăm dò, nhưng trước mắt cẩn thận chút ít cũng không sai."
Sư gia này dặn dò thân thiết, có khí độ văn nhân, rất có hảo cảm của người. Một lát sau, hai người cầm lấy danh điệp sư gia thư qua ải, cũng có binh lính tới tìm bao quần áo hai người mang trên lưng Tả Hoa Mã, Trấn Hải Vực bên này rõ ràng quân kỷ nghiêm ngặt, thiếu niên tên Tôn Ngộ Không lấy ra mười đồng tiền đã sớm chuẩn bị, đối phương cũng là vặn vẹo nhăn nhó vừa rồi tiếp được, cũng không hối lộ quá nhiều.
Lúc này Long Ngạo Thiên và Tôn Ngộ Không xuất hiện ở đây đương nhiên là rời Giang Nam, một đường tiến vào phúc kiến, Ninh kị và Khúc Long Quân.
Năm ngoái năm trước đảng công bằng bắt đầu đại loạn, hai người ở chung trong một góc Giang Nam có hơn năm tháng. Lúc tuyết lớn phong sơn dựa vào sự cố kỵ thỉnh thoảng đi ra ngoài kiếm ăn sống qua ngày, đến ngày thứ hai tháng năm nay, băng tuyết trong núi bắt đầu hòa tan, cố kỵ cũng tìm hiểu được càng nhiều tin tức bên ngoài.
Sau khi rời đông giá chết vô số người, mấy vị đại vương công bằng đã bắt đầu một vòng xé rách và công thủ mới.
Công bằng Vương Hà Văn sớm đã có chuẩn bị, nghe nói trong mùa đông này tổn thất ít nhất. Pháp lệnh hắn bố trí rất nghiêm khắc dưới sự chống đỡ của vật tư đầy đủ, hấp dẫn một lượng lớn máu tươi của lưu dân, mà dưới đại đao phủ khôn khéo thay đổi một đám nhân sĩ cấp cao nội bộ., Đoàn đội công bình Vương chấp chính trong đọc sách dần dần thành lập, mặc dù trong mùa đông này cũng trải qua mấy lần hỗn loạn, thậm chí là ám sát hắn, nhưng ở cục diện phía bắc Trường Giang, lại khó khăn bắt đầu vững chắc.
Về phần ba vị đại vương không phải là công bằng dưới trướng Vương, cùng với những thế lực tán loạn, trong mùa đông tuyết lớn đã trải qua thảm liệt bị đào thải, lúc này xuân về hoa nở, cũng bắt đầu một vòng mới kết hợp hoành hành, một mặt thôn phệ những thanh niên trai tráng may mắn còn sống sót, mặt khác, Thời Phong Bảo,, Ba thế lực Hứa Triệu, Nam Tưu đang đề phòng chữ gì cũng đã nhìn về phía Thiết Ngạn và Ngô Khải Mai vẫn còn đang nghỉ ngơi, chuẩn bị cắn nuốt đối phương trước một bước, bổ sung cho mình. Kỳ thật năm ngoái những thứ này đã được chôn xuống phục bút, cũng không có gì lạ.
Chẳng qua là ở địa phương xa hơn, Trâu Húc cùng Đái Mộng hơi liên thủ giết chết Lưu Quang Thế, sau đó cũng chuẩn bị mở đại hội, tin tức này đã truyền khắp Giang Nam.
Thông qua một cuộc đại hội náo nhiệt, hấp dẫn sự chú ý của thiên hạ, sau đó lại đưa ra ý kiến chính trị của mình trong loại quan tâm này. Sự tình trước mặt toàn thiên hạ là vì chính danh và tuyên truyền của mình, sau khi tự thành đại hội, bên phía Đái Mộng Vi thậm chí còn không quên được. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là một đại sự trong thiên hạ sắp tới.
Biết được tính cách thích tham gia náo nhiệt, Khúc Long Quân đã từng hỏi qua hắn, có muốn trước tiên đi Biện Lương xem qua tình huống của đại hội luận võ lần này hay không, nhưng không biết tại sao, sau khi cẩn thận suy nghĩ, tuyên bố mình đã trở thành nhân sĩ yêu thích hòa bình, hai người chuẩn bị một phen, vẫn như cũ bước lên hành trình xây dựng hạnh phúc của Nam Lai.
Mùa xuân chấn hưng vũ triều ba năm này, trong đôi thiếu niên nam nữ rời xa quê hương này, Khúc Long Quân mười bảy tuổi, cố kỵ đã từ lúc mười lăm tuổi qua mười sáu tuổi. Hai người ở chung một chỗ trên núi mấy tháng, xây dựng căn nhà giữa hai góc hẻm núi mặc dù nhỏ bé., Chính là chỗ đặt chân đầu tiên của Khúc Long Quân sau khi phụ thân qua đời, lúc rời đi, nàng cẩn thận quét dọn gian phòng, chuẩn bị để nó trở thành điểm dừng chân sau khi các thợ săn vào núi, cũng mong đợi một ngày nào đó tương lai, hai người còn có thể trở về nơi này.
Về phần cố kỵ, mặc dù đối với hai người ở chung cảm thấy thoải mái, nhưng lại không có bao nhiêu sầu muộn thiện cảm. Từ lúc rời đi Tây Nam trở đi, hắn luôn vì chính mình lưu lại danh khí xấu xa mà phát sầu., Nhưng sau khi gặp lại Khúc Long Quân, không biết tại sao, chuyện cũ bất đắc dĩ ở Tây Nam cũng không có quá nhiều cảm giác phẫn nộ, chỉ là một loại cảm xúc khác nổi lên: Sau khi quyết định phương hướng, hắn một mực cảm thấy lo lắng cho chuyện Khúc Long Quân không có năng lực tự bảo vệ mình.
Đối với chuyện này, hắn cũng không biểu lộ ra, chỉ là trong mùa đông kia, thỉnh thoảng đánh quyền rèn luyện, hắn cũng sẽ dạy cho Khúc Long Quân vài chiêu thức và thuật phòng thân. Trước đây Khúc Long Quân có cơ sở nhảy múa, thân thể mềm mại cũng không tệ, rất nhiều chiêu thức quyền pháp học được sẽ rất tốt, đánh nhau vô cùng tuyệt vời, chỉ là không có sức mạnh, cũng không có phản ứng gì là không biết chiêu và chiêu thức.
Đối với chuyện này cũng không có cách nào, cuối cùng cũng chỉ có thể dạy nàng một ít phương pháp miễn cưỡng dùng để phòng thân: Thí dụ như nói với đối phương: "Ta vẫn luôn thích ngươi", sau đó một đao chọc chết người ta. Cái trò bịp bợm này nghe nói là kinh điển điển lệ của cao tầng Hoa Hạ quân, không biết là loại thiếu đạo đức quỷ nào nghĩ, thuộc về phương pháp cao cấp dùng để phòng thân của nữ tử.
Đợi đến khi hai người rời núi, Ninh Độc để Khúc Long Quân giả trang thành nam trang, trên người đeo trường kiếm ra dáng vẻ cao thủ võ lâm, thậm chí còn dùng đủ loại mảnh vỡ mang theo một thân "guội muội giáp" cho nàng, còn mình ăn mặc càng thêm rõ ràng áp trận bên cạnh.
Bây giờ thời đại này đã không phải ngươi không đi chọc người khác thì không chọc vào Thái Bình Kiếm Tông của ngươi, cũng không ngại điều khiển cao hơn một chút. Bây giờ thân thể của hắn đã trưởng thành, bắt đầu từ linh xảo chuyển biến thành lực lượng., Mà sau khi trải qua đại chiến luân phiên giữa Giang Ninh, thậm chí trải qua tẩy lễ đối với Lâm Tông ta, võ nghệ mơ hồ đã có nhiều đột phá hơn, mặc dù một ít cảm ngộ còn có chút mịt mờ, nhưng đối với rất nhiều "cao thủ nhất lưu" hiện giờ trên giang hồ, hắn cũng đã nắm chắc chính diện chém xuống.
Rời khỏi sơn khu, Giang Nam đang ở trong hỗn loạn khắp nơi, nhưng vẫn cố kỵ có kinh nghiệm trinh sát nghiêm cẩn, dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, ngày nằm đêm đi, một số nơi để Khúc Long Quân cưỡi ngựa, một số nơi hắn cũng có thể cõng Khúc Long Quân đi qua, hai người thậm chí ở biên giới chiến trường đi dạo một hồi, xem náo nhiệt. Lúc đầu Ninh Độc có chút khẩn trương., Nhưng Khúc Long Quân nghe lời, phối hợp tốt, qua không lâu, cũng đã thích ứng hành trình như vậy, trên đường đi Ninh Kỵ dạy nàng một ít quy tắc sinh tồn trong loạn cục, nói một ít kinh nghiệm võ nghệ và hiểu biết giang hồ, còn Khúc Long Quân thì nhớ lại những sở học đã học qua, cùng Ninh Độc nói chút ít thi từ và kiến thức lịch sử.
Cứ như vậy, ngày đạt tới trung tuần ba tháng, hai người rời khỏi khu vực chiến loạn, đến được cửa khẩu Tiên Hà quan khẩu ở Hành Châu nhập Mân.
....
Tiên Hà Quan xây dựng ở miệng núi có tổng cộng bốn cánh cửa lớn, tuy nhìn đơn sơ nhưng đúng là một người làm quan cho vạn dân không thể mở được. Hai người dắt ngựa đi thẳng lên núi, nhìn xung quanh, cố gắng tính toán việc tấn công nơi này cần binh lực, còn Khúc Long Quân thì nhẹ giọng kể lại chuyện Hoàng Sào đã từng xảy ra, kể vài câu thơ xinh đẹp, khiến cho sự tán thưởng của Ninh Kỵ.
"... Chẳng qua cái từ hôm nay như Hứa Nhàn Thừa Nguyệt, dám cười tổ Hoàng không trượng phu tại sao lại là phản thi?"
Khúc Long Quân cười đến mũi đều nhíu lại, híp mắt nói: "Hai câu này nhất định không phải một bài thơ, hang ổ vàng năm đó hắn đã tạo phản, người làm thơ này đều dám cười tổ vàng không trượng phu, đương nhiên còn lớn hơn cả Chí hướng của Hoàng Sào, đương nhiên chính là phản thơ."
"A, như vậy a..."
"Nhưng ngươi nói xem liệu có phải Ninh tiên sinh viết không? Nếu là hắn viết thì không có gì lạ."
"Ừm, có lý, ta cảm thấy hơn phân nửa là vậy." Ninh Đấu nhéo cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy hiềm nghi rất lớn, sau đó nói: "Vẫn là ngươi hiểu nhiều, ngươi biết nhiều như vậy, cần phải đọc bao nhiêu sách?"
"Ta hiểu đều là những thứ vô dụng, không giống tiểu long ngươi mới biết làm... Kỳ thật ngươi không biết, năm đó ta cũng không thích đọc sách, nhưng lúc chúng ta không đọc sách sẽ bị đánh, ta đã từng bị đánh không ít..."
"Ta cũng từng bị đánh... không có nhân tính!" Học thuộc lảm nhảm, cố gắng cùng sống chung, sau đó: "Khà khà."
Nhìn thấy thế, Khúc Long Quân cũng cười rộ lên.
Sau khi vượt qua cửa ải, hai người tới doanh trại nhỏ trong núi.
Địa phương qua ải ở Thiên Nam Địa Bắc có nhiều doanh địa như vậy, có thương khách nam chí bắc biến thành một tòa thành nhỏ, có người phối hợp dịch trạm xuất hiện một ít thương hộ. Thương lộ đi qua Tiên Hà quan không quá phồn vinh - nếu như đi theo một đoạn lịch sử khác..., Lại thêm mấy năm nữa, Nam Tống mới bởi vì muốn cùng Mân Địa thương mậu phát triển cần bắt đầu chiêu mộ dân phu lật tu Tiên Hà cổ đạo này, nhưng bây giờ hết thảy đều có vẻ vội vàng.
Lưu dân tụ tập tại doanh địa, lộn xộn, đất đai lầy lội, nước bẩn chảy khắp nơi, một ít lều trại ven đường dựng lên cửa hàng đơn giản, hai gian tiệm cầm đồ lớn nhất, ngoài ra cũng có tiệm ăn bẩn thỉu cùng tiêu sở, một ít thế lực cổ quái kỳ lạ đang ở chỗ này chiêu mộ nhân thủ, dẫn đến trong doanh địa xếp mấy đội trưởng, hài tử xanh xao ngồi ở ven đường hoặc nằm lăn lộn, có người kêu khóc, có người khóc.
Dân chạy nạn từ phía bắc tới đều phải ở chỗ này có cuộc sống mới, bọn họ muốn ở chỗ này hoặc bán vật phẩm mang theo trên người: Cho dù là một số người xem là da bọc xương, không có vật gì lớn, một phần cũng mang theo trân bảo cuối cùng trong nhà, rất nhiều người ở ven đường bày ra quầy hàng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đem bán vật phẩm ẩn chứa hy vọng cuối cùng này, cũng có người đứng ngoài đường quan sát, như có điều suy nghĩ nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Tiếng người huyên náo, thà rằng Khúc Long Quân dắt ngựa đi theo phía sau, hắn cũng quan sát động tĩnh xung quanh. Doanh địa bên trong Tiên Hà quan, có quan binh đang duy trì trật tự., Bởi vậy cũng không có xung đột gì ngoài mặt, một ít phương pháp trị an duy trì có dấu vết Tây Nam, nhưng cũng không duy trì triệt để như vậy, xét cho cùng hẳn nguyên nhân là do nhân thủ không đủ. Trong tiểu triều đình Đông Nam hôm nay có mấy huynh tỷ Tả gia ở trong đó, bên này nói không chừng chính là kế hoạch đơn giản của bọn họ.
Mỗi một địa phương, bàn đạo xem tình huống là quan trọng thứ nhất, đợi đến lúc trong doanh trại ước chừng hai ngàn người tụ tập lại, mới cảm thấy cao hứng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch lớn trong giang nam sơn trại:
Hắn dẫn Khúc Long Quân đi tới một chỗ đất trống ven đường, đầu tiên là buộc con ngựa hoa, sau đó trải ra bao quần áo, lấy ra một cái bọc nhỏ trong đó, mở ra, một ít kim đầu tuyến, trang sức kim ngân, thậm chí là bình sứ, bát sắt gì đó, chuẩn bị mở cửa tiệm.
Hai cột cờ một bên dựng lên.
Lá cờ bên phải viết: Hoa Đà tái thế, bao trị bách bệnh.
Lá cờ bên trái viết: Phân số trúc, buôn bán tuân.
Lưu dân từ Giang Nam tới cũng không phải là không có căn cơ, không ít người kỳ thật đều biết chữ. Bên cạnh con đường này bày hàng là một lão nhân mặt ủ mày chau đang bán cổ tịch, vừa nhìn thấy Hoa Đà trị bách bệnh ở thế giới này là loại lời to tiếng như vậy., Sắc mặt càng khổ, muốn mắng, lại nhìn "Trúc Ký Phân Hào" loại tiêu chí sát đầu, liền thở dài ngậm miệng lại. Sau đó, chỉ thấy thiếu niên kia mặc quần áo đầy ắp, thần khí hiển hiện kêu lên.
"Các vị đồng hương, các vị đi qua đại thúc, đại bá, đại thẩm, đại thẩm, đều đến nhìn một chút, nhìn một chút, xem mạch, xem bệnh, mua bán các loại trân chơi, mì, miễn phí, đều là vật tốt thu được trên đường, đều tới nhìn một chút... "
Không khí bầu không khí trong doanh trại này rất ngột ngạt, thiếu niên không biết học được tiếng la hét từ đâu mà có chút khoa trương, không hợp với không khí xung quanh, trong lúc nhất thời ngay cả Khúc Long Quân bên cạnh cũng đỏ mặt lên. Nàng thật ra đã nghe đối phương nói qua việc buôn bán hàng hóa trên đường đi duy trì sinh kế., Cũng đã sớm có thái độ "Gái gà theo gà gả chó theo chó", cảm thấy hai người bày một sạp nhỏ một đường du lịch cũng là chuyện rất tốt, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên thét to trước mặt mọi người, lại thấy bầu không khí chung quanh khác nhau, vì thế liền có chút xấu hổ.
Nhưng một lát sau, nàng cũng cắn răng một cái, hai tay khép miệng, lớn tiếng kêu lên: "Bán đồ vật à! Bán đồ đi —— "
Giờ khắc này là buổi chiều ba tháng ba tháng mười hai, hai người lần đầu tiên bày quán. Tương đối không chú ý tới tiếng hét to của người khác ở giữa doanh địa ồn ào khiến bầu không khí có chút lúng túng., Một số người đi ngang qua tò mò nhìn vào quầy hàng. Trữ kị từ trên chiến trường kiếm được một bộ phận đồ vật xác thực tương đối trân quý, nhưng bây giờ trong doanh địa này., Nhưng cũng không phải vật phẩm khan hiếm nhất, bởi vậy thà rằng hò hét khoác lác cũng không mang tới quá nhiều sinh ý, buổi chiều này chẳng qua là bán được một ít đầu kim tuyến tuyến. Mấy người tới hỏi: "Nhâm hậu sinh, sẽ nhìn bệnh sao?" Nhưng cuối cùng cũng không lựa chọn bình tĩnh trẻ tuổi trị liệu cho hài tử trong nhà.
Để lại ký ức.