Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ầm ầm, binh binh binh
Thanh âm đao kiếm va chạm dày đặc trên giáo trường vang lên, thỉnh thoảng trên không trung tóe lên từng điểm quang hỏa. Còn mang theo hàn ý ngày xuân, hai bóng người mặc áo mỏng nhẹ nhàng đánh giết xung quanh, đánh nhau náo nhiệt.
Lương Tư Ất cùng một đám binh sĩ ở chung quanh khẩn trương nhìn xem, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng ủng hộ từ trong binh sĩ phát ra, nhưng ánh mắt của nàng chuyên chú, hai tay nắm chặt nắm đấm đặt lên đầu gối, thần sắc có chút khẩn trương.
Đợi tới một khắc nào đó, trận tỷ thí võ trên thao trường dừng lại, hai người kéo giãn khoảng cách, thần sắc khẩn trương của nàng mới từ từ rút khỏi mặt. Trong tai mọi người cũng nghe được tiếng cười phóng khoáng truyền đến.
"Ha ha, thống khoái! Thống khoái a..."
Hầu như hắn đang toàn lực chém giết với Du Hồng Trác trên thao trường, đúng là "Tiểu Minh vương" Trần Phương Đạt vóc người khôi ngô.
Từ mấy ngày trước khi cùng Du Hồng Trác luận võ lần đầu, phát hiện thế lực song phương ngang nhau, có thể nói là đối thủ, những trận tỷ thí võ đã xảy ra không chỉ một lần. Mấy ngày nay, Trần Phương Đạt chỉ cần xử lý xong công vụ, sẽ đi tìm Du Hồng Trác, thường thường còn bắt chuyện với Lương Tư Ất đang chuẩn bị kết hôn: "Muội tử, mượn nam nhân của ngươi dùng!"
Về phần Lương Tư Ất đã từng mang binh đánh giặc, lúc này cũng đã chán ghét một loạt sự tình các cô nương chuẩn bị cho hôn lễ, bị Trần Phương Đạt bắt chuyện một tiếng, thường thường cũng chạy theo, mặc cho một đám tỷ muội cô thẩm của loạn sư giày vò phòng tân hôn chuẩn bị cho nàng và Du Hồng Trác.
Bất quá, luận võ chân đao trên thao trường thường thường ẩn chứa nguy hiểm, du Hồng Trác và Trần Phương Đạt võ nghệ tương đương nhau, thật sự đến lúc chém giết nổi lên., Khó tránh khỏi cũng có thể sinh ra một ít vết thương trầy da, thậm chí một khi không cẩn thận thương thế cũng không phải là không có. Lương Tư Ất tuy từng trải qua huyết hải chiến trường, lúc này cũng thấy khẩn trương, mỗi lần hai người phàn nàn hai người giết quá hung ác, Du Hồng Trác lại tỏ vẻ: "Đấu võ với Tam ca, cũng quá hao phí binh khí."
Trần Phương Đạt thì cười ha ha: "Võ nghệ trên chiến trường, khó tránh khỏi là như vậy, ngươi một đao một kiếm của ta liền muốn phân thắng bại... Ngươi không biết đâu, nhớ năm đó, kiếm pháp của ta cũng tinh tế, nhưng đến bây giờ, đã đánh đến mức tinh tế chưa đã ghiền..."
Hắn yêu thích võ nghệ, hơn mười năm qua, pháp tắc tinh tế đã hoàn toàn biến thành đại khai đại hợp trên chiến trận. Trong quá khứ loạn sư thiếu vật tư hắn còn có thu liễm, hiện nay cuộc sống tốt hơn một chút, không còn đói bụng nữa, mỗi ngày đều phải phát tiết hết tinh lực còn sót lại trong tỷ thí.
Lúc này tỷ thí xong, trên thân hai người đều bừng bừng khí nóng, liền cùng Lương Tư Ất đi đến phòng bên cạnh thao trường nghỉ ngơi, trao đổi một phen tâm đắc về tập võ, Trần Phương Đạt cũng thường kể về chuyện mình đã trải qua trên con đường tập võ.
Những người thông minh từ nhỏ, đối với võ nghệ rất có thiên phú. Đáng tiếc lúc nhỏ nhà nghèo, ăn thiếu thức, bởi vậy vóc người còn chưa đủ cao lớn. Đợi đến gần ba mươi năm nữa, khi nữ tử chân nam lại bị Vương Cự Vân cảm động đập loạn sư. Sau đó hắn thay đổi đổi đường hành lang rộng, bởi vậy mới chỉ có thể đánh ngang tay với Du Hồng Trác một phen như vậy, có chút cảm khái với việc bị người ta bức là kỹ nửa. Đương nhiên, tính tình hắn rất hào sảng, lúc này nói đến chỉ có điều là Du Hồng Trác cảm thấy thú vị.
Sau khi nói chuyện phiếm, Trần Phương Đạt cũng sẽ nói đến rất nhiều đại sự trong thành từ mấy ngày gần đây, bao gồm cả kế hoạch của Loạn Sư - Tây Bắc chinh phạt do hắn lĩnh quân, mà người phụ trách xử lý các loại việc nhỏ thì là đại quản gia an phận, lúc này kế hoạch đã hoàn thành xong, hôn sự của Du Hồng Trác và Lương Tư Ất đã được định ra vào vòng hai tháng sau, đến đầu tháng ba, đội tiên sẽ chính thức tiến hành khai trương ở Tây Bắc.
"Lần này mưu đồ Tây Bắc, bên phía nữ tướng này do Thạch An trấn tướng quân dẫn đầu, mà ngoại trừ phía bên chúng ta, Hoa Hạ quân cũng sẽ phái một đội người, chính là người mấy ngày trước tới đây, chạm mặt với Trâu Húc ở quán trà, người mặc dù không nhiều, nhưng bằng vào thanh danh hắc kỳ, trong lúc đàm phán chiêu hàng sẽ có chút tác dụng..."
"Có nguy hiểm không?" Du Hồng Trác hỏi.
"Lần này nguy hiểm có lẽ không lớn." Trần Phương Đạt suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Tuy tháng trước Ninh tiên sinh đã gửi thư tới đề cập đến chuyện chúng ta phải coi chừng đám người thảo nguyên ở Tây Hạ kia, nhưng trên thực tế vốn là lo lắng cho đám gia hỏa này, cho nên mới đi Tây Bắc nha. Việc cần làm cũng đã làm rồi, về phần tình hình Tây Bắc, kỳ thật năm ngoái lúc mới bắt đầu nữ tướng cũng phái người đi thăm dò, một ít ân oán ân oán, cũng đã thăm dò rõ ràng..."
"... Có lẽ là... Võ Triều trồng trọt suốt mười một năm, cũng chính là năm tám chín tháng cuối cùng của Kiến Mẫn, thời điểm Nữ Đông Lộ quân sắp phá tan bình yên, chúng ta bên này, ít khi đi xuống, thở dài một hơi., Đánh náo nhiệt cùng Liêu Nghĩa Nhân. Bên phía phủ Tây Bắc, một đại quan Nguyên Võ Triều tên là Trần Sĩ quần, sau khi bị nữ tử giết chết trong nhà, cấu kết với người thảo nguyên chinh phục Tây Hạ đã nhiều năm, một lần hành động phá vỡ mấy tòa thành cuối cùng của Tây Bắc, giết chết có thể cầu xin một nhà..."
"... Đám Man tử thảo nguyên tới đây, cũng chính là cuối năm đó, đồng ý bị người Liêu gia thuê, đánh trận với chúng ta. Kỳ thật là đám người từng có nợ máu... Đó là xuân năm thứ hai, bọn chúng dùng kế lừa gạt huyện Truy Công do Đường Tướng quân Lê Quốc trấn thủ, tàn sát không ít người., Nhưng về sau đám man tử ỷ vào khinh kỵ qua lại như gió, tại Tấn Địa chỉ hủy hạt lúa, không tiếp chiến, khiến chúng ta hơi chút đau đầu, chỉ cảm thấy Liêu Nghĩa Nhân đã điên rồi... Còn chưa kịp trả thù, bọn họ đã giết cả nhà Liêu Nghĩa Nhân, nghênh ngang rời đi..."
"... Lúc ấy mặc dù tạo cho chúng ta một ít phiền phức, nhưng khinh kỵ đột kích, không phân biệt địch ta đồ sát rồi đi. Đây là chiến pháp của du phỉ và kẻ liều mạng, hơn nữa còn nói là..., Nếu như bỏ qua khoản nợ máu của huyện Mi, kỳ thật lại để cho cuộc chiến chúng ta tấn địa giảm bớt một ít thời gian, cho nên sau đó không có quá nhiều sự chú ý quan tâm đến bọn họ... Đương nhiên nữ tướng vẫn nhớ kỹ chuyện này, sau này có thương nhân thảo nguyên từ Tây Hạ tới, muốn hợp tác cùng chúng ta, nữ tướng liền cự tuyệt bọn họ..."
"... Năm ngoái phái người đến Tây Bắc dò xét, phát hiện đám người thảo nguyên mặc dù ở phá phủ châu sau, giao một ít châu trấn vốn bị khuyết của mình cho Trần Sĩ quần, nhưng vị này cũng không thể tiếp được vị trí của cải, người thảo nguyên sau khi rời đi mới hai tháng, thủ hạ của hắn liền nổi lên xôn xao, giết đám Trần Sĩ, ra tay đánh lớn..."
"... Tây Bắc bị nữ chân nhân tàn sát vài lượt, người đầu tiên bảo vệ được khu vực này lại bị thảo nguyên tàn sát một vòng, vật tư cũng đều bị bắt đi, về sau lại đánh thêm một năm nữa, cũng chỉ còn lại một ít mã phỉ và một số tiểu thế lực đóng trại tự thủ. Những thế lực này đều rất yếu, không thể chịu nổi quét qua quân đội. Chúng ta nguyện ý đi qua tiếp nhận, hơn nữa còn có mặt hắc kỳ của Hoa Hạ quân bảo vệ, đám gia hỏa ăn không đủ no, chắc không cự tuyệt được..."
Đối với lần tấn công Tây Bắc này, bất kể là tấn địa hay là nội bộ loạn sư, khẳng định đều đã nhiều lần thảo luận qua mấy lượt, Trần Phương Đạt nói đến cũng đã tính trước. Du Hồng Trác suy nghĩ một chút, nói: "Nếu có tác dụng gì có được ta..."
Trần Phương Đạt liền cười rộ lên: "Có a —— đó chính là, trước khi xuất chinh bồi ca ca ta thống khoái đánh thêm mấy vòng. Ai, muội phu ngươi không biết đó thôi, ta năm đó là muốn thành đại hiệp Chu bản như vậy, mấy năm nay tục vụ quấn thân, thật sự không có lợi, ngươi cũng biết mà., Đấu pháp trên chiến trường kia, thẳng thắn, không luyện ra chiêu thức xinh đẹp, không luyện được cao thủ chân chính a, mấy năm nay ta...cũng đánh nhau với nghĩa phụ, đại hiệp sử gia, mới có chút hương vị của võ lâm..."
"...Nhưng nghĩa phụ tuổi tác lớn rồi, đại hiệp hộ vệ nữ tướng, nhiệm vụ nặng, dù sao ta cũng không có giao tình thân thiết với hắn, cũng không tiện lôi kéo hắn ra dạy bảo ta. Muội rể ngươi bên này khác, võ nghệ của chúng ta, sàn sàn với nhau, đánh nhau lâu hơn, chém giết sảng khoái nhất. Mấy ngày nay ta cảm thấy mình lại thăng cấp, cho nên nói tập võ phải có kẻ thù lâu năm, sau này chúng ta chính là kẻ thù không đội trời chung..."
Trần Phương Đạt nói đến võ nghệ, trong lúc nhất thời oa oa oa, miệng nói nhảm, Du Hồng Trác nghe mà bật cười.
"Vậy cũng không cần phải làm kẻ thù lâu năm..." Hắn nói: "Bất quá, ta ở Tây Nam, thấy Hoa Hạ quân luyện binh, rất có quy luật của bọn họ, ta cũng từng học qua một ít kỹ nghệ, lúc trước từng nói với lão Thái Sơn..."
Du Hồng Trác trở về từ Tây Nam, đã học qua không ít kỹ xảo huấn luyện đặc biệt ở Tây Nam, kể cho Vương Cự Vân nghe, Vương Cự Vân lại nhắc tới hy vọng ngẫu nhiên hắn được vào trong quân nhậm chức, chỉ là hắn và Lương Tư Ất có quan hệ thân thiết với nhau., Chuyện này cũng không vội sắp xếp. Trước mắt cân nhắc đến việc Trần Phương Đạt muốn xuất chinh, Du Hồng Trác cũng nói đại khái tình huống Tây Nam, Trần Phương Đạt cẩn thận lắng nghe, qua một hồi, Du Hồng Trác dừng lại, hắn mới mỉm cười khoát tay áo.
"Kỳ thật, một ít phương pháp huấn luyện ở Tây Nam, Tiết Quảng tướng quân của đội kỹ thuật tới đây cũng đã từng nói với chúng ta, kể cả bên phía nữ tướng, trước đây cũng từng thảo luận qua nhiều. Hỏa khí của quân Hoa Hạ, chúng ta cũng nhận được một ít, cũng học được không ít, nhưng về sau phát hiện a, thứ tốt nhất của người ta, chúng ta bên này tạm thời không dùng được..."
"Tại sao lại như vậy?"
Trần Phương Đạt thở dài: "Hoa Hạ quân lợi hại nhất không phải ở việc huấn luyện một hai binh sĩ hay trinh sát tinh nhuệ, mà là vị Ninh tiên sinh kia dùng đủ loại phương pháp, cấp cho hơn phân nửa binh sĩ, làm sáng tỏ... Nơi này nói chính là dạy bọn họ biết chữ., Dạy bọn họ học binh pháp, thậm chí dạy bọn họ đạo lý làm người, để bọn họ lên chiến trường thậm chí không phải vì ăn lương, đói bụng cũng có thể đánh, rất nhiều thứ ở giữa, chúng ta hoặc là nữ tướng, tạm thời đều không dùng được..."
Khác với lúc trước nói đến võ nghệ, nhiệt huyết và hào phóng, Trần Phương Đạt nói tới binh sự, bẻ ngón tay liền có chút hương vị nghiêm túc.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"... Ở giữa này, nghĩa phụ và ta cũng đã thảo luận qua mấy lần, thủ pháp của Hoa Hạ quân có gì đó... đầu tiên chúng ta cũng có kỹ thuật tạo giấy, nhưng kế tiếp hắn dùng ý nghĩ, một là có người bình đẳng, hai là hồi ức chua xót, ba là đâu rồi., Hắn vỗ binh thù hận đối với nữ chân nhân...Mấy thứ này, điểm thứ hai chúng ta miễn cưỡng có thể dùng, điểm thứ ba càng có thể dùng, nhưng khi thật muốn dùng, ngươi liền phát hiện, nói những lời này, trong quân đội chúng ta căn bản không có mấy người."
"Trước mắt... một đám nghĩa huynh nghĩa đệ a, chúng ta là người một nhà, nhưng Tiểu Du ngươi cảm thấy, có bao nhiêu người nói lời xinh đẹp? Điểm nghĩa khí đơn giản là không uống máu, bình thường những gì có thể hứa hẹn, cũng chỉ là một cái chén thịt lớn uống rượu, đến bây giờ tình huống nới lỏng một chút, binh với tướng cũng chỉ có ba sáu chín người đi ra, chúng ta bây giờ phần lớn mới có thể dẫn đầu trên chiến trường, có thể nói chuyện biết nói chuyện, thật sự là quá ít..."
"...Chuyện này, Ninh tiên sinh dùng hơn mười năm, từ trúc ghi lại cho tới Tiểu Thương Hà, hắn tự tay dạy dỗ từng nhóm một, một nhóm lại mang theo một nhóm khác, đến cuối cùng cơ hồ tất cả đại đầu binh đều dạy được một ít chữ, mới từ giữa chọn ra một ít nhân tài như vậy..."
Trần Phương Đạt nói xong, hạ thấp giọng: "Chuyện này à, bên phía nữ tướng là người đầu tiên hiểu được, muốn làm gì thì làm, nhưng một là thời gian, hai là ý tưởng, đều không đủ. Ninh tiên sinh đã dùng hơn mười năm rồi., Bỏ qua nho gia, tự mình dạy một đám người, bọn họ là giết hoàng đế, mới có thể vứt bỏ suy nghĩ của nho gia, chúng ta bên này dùng cái gì? Toàn bộ nho sinh biết chữ đều gọi ra, dạy cũng không sai, là thiên địa quân thân sư..."
"... Hơn nữa Tấn Địa bên này, những năm gần đây có bao nhiêu đại tộc. Cho dù nữ nhân nắm quyền, muốn đoàn kết hay là những đại tộc này, người đó bình đẳng thì không nói được, ngươi không đề cập tới ai cũng bình đẳng, vậy dựa vào cái gì mà làm lính cười khổ muốn thay đại tộc phía sau nghĩ thiên hạ của gia tộc, ngươi có thể khiến bao nhiêu người sau khi mông lung rời khỏi đội ngũ, còn anh dũng giết địch nữa chứ..."
"... Cho nên những chuyện này, không dễ làm, nhưng đương nhiên không phải không làm. Bắt đầu từ năm ngoái, bên phía nữ tướng đã an bài rất nhiều lão sư theo quân của Hoa Hạ học, hơn nữa đối với một số đệ tử đại tộc, có người đưa đi Tây Nam, có người lại tự mình mở lớp học nghề, đối với một số người trong quân đội có thể nói chuyện, học tướng học cũng tốt, cũng đều làm ra đề bạt và quan tâm... Những chuyện này, tóm lại là từng bước một đi về phía trước..."
Trần Phương Đạt nói chuyện một phen, cũng biểu hiện ra hắn dụng tâm cùng chuyên nghiệp một mặt của tướng lĩnh. Du Hồng Trác nghe được nghiêm mặt, chắp tay nói: "Tam ca nói có lý." Hắn vốn tưởng rằng đối phương tâm tính thô kệch, lúc này đã vui vẻ phục khẩu phục.
Trần Phương Đạt thì cười khoát tay: "Ha ha ha ha, đó đều là do tướng nữ và nghĩa phụ nói, nếu là do tính tình của ta, thì sáng sớm liền không để ý tới những chuyện phiền lòng này nữa."
Dừng lại chốc lát như vậy, lại nói: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, trên đời này từ xưa đến nay chưa từng có người luyện binh như Ninh tiên sinh. Chỉ cần không so sánh với hắc kỳ ở Tây Nam, bất kể quân đội Hổ Vương, hay là loạn sư của chúng ta, đều không coi là kém. Lần này đi Tây Bắc, tạm thời nhìn lại, đợi qua chướng ngại này, địa bàn loạn sư chúng ta thật sự rất dư dả, biện pháp Tây Nam vẫn phải học kỹ càng."
Sau khi luận võ, Trần Phương Đạt ngẫu nhiên nói tới những việc vặt này, đợi đến khi mồ hôi, liền đi tắm rửa trong phòng tắm của doanh trại. Sau đó đổi quần áo khô, thời gian thường là buổi chiều, Du Hồng Trác và Lương Tư Ất liền tản bộ đi dạo trong thành uy thắng.
Trải qua nhiều năm chiến loạn ở Tấn Địa Thành, trước mắt một loạt dư luận mở ra có vẻ sinh cơ bừng bừng, khách thương từ nam chí bắc vãng bắt đầu tụ tập, phần lớn trên mặt những người cuối phố đầu đường đều mang theo niềm vui. Hai người lập hôn sự cũng nói đến tương lai., Phồn hoa uy phong tất nhiên không thể sánh bằng Tây Nam, có lẽ cũng không thể so sánh với những dấu vết mơ hồ biểu lộ trong những thành trì ở Giang Nam, nhưng mọi người nơi đây giống như cỏ dại, ngoan cường mà thô ráp, tình cảm của bọn họ cũng càng thêm thuần túy, hai người đi qua Thiên Nam Địa Bắc đều càng thêm ưa thích cảm giác nơi này.
Trong những ngày thường, đường phố cuối phố không quen thuộc, vừa đi vừa nghỉ, mua lại một ít đồ ăn mới lạ thú vị, ở trong mùa xuân ấm áp tâm tình bàn luận, tỷ võ hoặc đạp thanh, đi tới địa phương không người, bọn họ luôn sẽ nắm tay, vô luận đối với hiện thực hay là tương lai, trong lòng hai người đều tràn đầy cảm thụ hạnh phúc.
Trần Phương Đạt lại đi tìm Du Hồng Trác tiến hành nhiều lần luận võ, trong đám loạn sư, một số huynh đệ hướng ngoại cũng luôn kéo hắn tham gia tụ hội, Vương Cự Vân thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn võ nghệ, như thế mấy ngày sau, tại cuối tháng thứ hai, hắn và Lương Tư Ất thành thân.
Mọi người lại tiến hành một buổi hôn lễ long trọng, không riêng gì đám người trong loạn sư, thậm chí còn có rất nhiều thành viên trong lịch sử, Hoa Hạ quân cùng với rất nhiều hiệp khách giang hồ tới xem lễ.
Bởi vì đông đảo người góp vui nên có rất nhiều hạng mục động phòng bị náo loạn, mà mắt thấy Du Hồng Trác bên này không có nhiều người giúp đỡ, loạn sư dưới sự dẫn dắt của Trần Phương Đạt lại cho hắn gánh vác thân phận người nhà, ngăn cản người bên ngoài ồn ào gây chuyện với hai người mới này, một đám người đang đánh nháo trong sân động phòng, cười đùa một hồi.
Rất nhiều năm trước, trong sơn thôn nhà tan cửa nát, một đường chém giết đi ra thiếu niên, chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, sẽ có nhiều người cao hứng bừng bừng như vậy tới chúc mừng hôn sự của hắn.
Loạn sư khởi động Tây Bắc, định vào vòng sơ khai một năm ba tháng này.
Du Hồng Trác và Lương Tư Ất vẫy biệt Trần Phương Đạt, cùng với đông đảo huynh đệ Loạn sư huynh đệ trong đêm tân hôn, khi quân đội xuyên qua cửa thành rời đi, bọn họ và một đoàn người trên tường thành đưa mắt nhìn mọi người đi xa.
Trần Phương Đạt vóc người khôi ngô chắp hai thanh kiếm Khổng Tước Minh Vương sau lưng, cưỡi ngựa dần dần đi về phương xa, cuối cùng một tay gã nắm thành quyền hướng về phía mọi người phía sau ra hiệu, lộ ra uy vũ và thần khí.
Một đầu tóc bạc Vương Cự Vân đứng nghiêm phía trước, không nói quá nhiều. Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ mười năm trở về, vô luận là chiến tranh nhỏ cỡ nào, ở giữa luôn sẽ chết người, loạn sư năm năm qua đã trải qua quá nhiều thân nhân rời đi, trước mắt mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, người thật sự hiểu biết chiến tranh cũng sẽ không vì vậy mà hoan hô vui mừng.
Thời điểm đội quân dần đi xa, Du Hồng Trác lại nói với Vương Cự Vân: "Thái Sơn đại nhân, có chuyện gì hay không... Là ta có thể làm..."
Ánh mắt Vương Cự Vân bình tĩnh mà hiền lành nhìn hắn, trầm mặc một lát mới nói: "Tiểu Du, ngươi nói xem, Tấn Địa đã thái bình sao? Có phải sau này, cũng đã vô tư rồi sao?"
"...Hả?" Du Hồng Trác lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
"Đúng vậy... từ khi nữ tử này thực sự lần đầu Nam đến nay đã mười sáu năm rồi. Trong thời gian mười sáu năm này, đối đầu với tượng chân nhân chỉ có một lần chiến thắng ở Tây Nam. Hiện nay tân quân Kim quốc tranh đấu với cựu thần, Hoa Hạ quân của Tây Nam mang đến đủ loại suy nghĩ, cũng mang đến hy vọng, nhìn như vạn vật tranh phong xuân., Nhưng trên thực tế, Tiểu Du a, tất cả chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt. Hôm nay chúng ta nhìn thấy Tấn Địa phồn hoa, sớm muộn còn phải trải qua khảo nghiệm trong trận đại chiến tiếp theo với nữ chân nhân. Tiếp theo chúng ta còn có mười trận, trăm trận chiến, mấy thứ này, sớm muộn gì cũng phải đốt một mồi lửa."
Ánh mắt lão nhân hiền lành nhìn về phía Du Hồng Trác, lời nói ra lại là lời vô cùng hung ác, sau đó mới đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ... Tiểu Du, không cần lo lắng cho bọn họ, chúng ta phải sống trên đời này, mỗi người đều có khảo nghiệm của mình, quan ải của bọn họ, bọn họ muốn tự mình vượt qua, còn chỗ ngươi thì sao?, Cũng có quan ải của riêng mình. Trần Phương Đạt chắc chắn đã nói với ngươi, lúc hắn còn trẻ a, muốn làm du hiệp, muốn làm Chu phường, đáng tiếc... Bởi vì các loại sự tình, chậm trễ, miễn cưỡng thành một người mang binh. Hắn nói thật, nếu không phải năm đó loạn sư thật sự thiếu người, hắn đích xác có hi vọng tinh tiến..."
Du Hồng Trác suy nghĩ một chút: "Nhưng hiện tại... không thiếu du hiệp, có lẽ..."
"Ngươi nghĩ sai rồi, Tiểu Du... Trên đời này phải có đủ loại người, phải có những người lãnh tụ như Ninh tiên sinh, nữ tướng lãnh như vậy, phải có Ngọc Lân, tướng quân như Trần Phương Đạt, có thợ nghiên cứu đặc cách trong quân ngũ Hoa Hạ, phải có thầy Khải, cũng phải có đại hiệp giống như sử dụng, tiến cử tùy thân..."
Vương Cự Vân ôm bả vai Du Hồng Trác, chậm rãi đi về phía trước trên tường thành: "Thời đại này...Đến mùa đông, ngoại xâm lấn, rất nhiều người như Trần Phương Đạt, không còn lựa chọn nào khác, ngay cả nữ tử như Tư Ất cũng vậy., Tất cả đều muốn ra trận giết địch. Nhưng lúc ấy tình hình coi như dư dả, tốt nhất mỗi người đều có thể tìm ra tiềm lực nhất của mình. Bởi vì ngươi đã hợp ý với Trần Phương, muốn đi trong quân giúp hắn, cuối cùng chỉ sợ trở thành một tướng lĩnh tam lưu, hoặc mấy chục năm sau., Cũng chỉ có một trinh thám đội trưởng, nhưng nếu ngươi tiếp tục tinh tiến võ nghệ, tương lai có lẽ có một ngày, nói không chừng có thể trở thành đại tông sư như Chu bản. Lúc đó, ngươi lại đi dẫn một đội trinh sát, lại phối hợp với tướng lãnh tốt, nói không chừng có thể làm được chuyện khó lường..."
Ông lão dừng một chút, sau đó lại khẽ thở dài: "Thật ra, ta cũng không phải là một người dẫn đầu tốt đẹp gì, Ma ni dạy, cộng thêm thu nghĩa tử nghĩa nữ, đây là kế hoạch quyết định năm xưa, kỳ thật trong tương lai sẽ chôn xuống mầm tai họa, khiến loạn sư thành tựu có hạn. Thế nhưng Tiểu Du a, cũng không có cách nào..."
"Ngươi trông coi thiên hạ có rất nhiều cây hoa hoa, bọn họ thường mở mùa xuân ra bao nhiêu đóa hoa, đến mùa hè phát triển, mùa thu lưu lại đời sau, cũng vì mùa đông tích trữ dưỡng, đến mùa đông, cũng không quản được nhiều như vậy... Ta năm đó a, mùa hè năm đó, học đều học bộ dạng tạo phản của Ma ni giáo, cho nên đến mùa đông, cũng chỉ có thể xuất ra một thứ như vậy để ngự hàn, về phần ngươi, còn có Tư Ất..."
"... Việc các ngươi phải làm, chính là trong mùa xuân, cố gắng hấp thu chất dinh dưỡng, nếu các ngươi đã có thiên phú của mình thì phải nỗ lực, cố gắng tiến lên, làm những chuyện mà người khác không làm được, đây chính là chuẩn bị tốt nhất cho tương lai sau này... Hiểu chưa?"
Lão nhân tóc bạc mỉm cười hỏi thăm, Du Hồng Trác và Lương Tư Ất suy nghĩ một chút, đều trịnh trọng gật đầu. Vương Cự Vân liền cười ha hả.
"Được, được." Hắn nhìn xung quanh nói: "Các ngươi đều là như vậy, muốn làm gì mình, làm tốt nhất."
Giọng nói của mọi người vang lên trên tường thành.
Gió xuân thổi qua, Du Hồng Trác nhìn xuống phía dưới, quân đội phía trước dần dần xa, mà mặt đất mùa xuân, phiến lá mới xanh, vạn vật phát sinh, mặc dù là hoa dại không biết tên, cũng đều lộ ra màu đỏ tía. Đây không chỉ là mùa xuân ở Tấn Địa, cũng là mùa xuân lần thứ hai trong cuộc đời hắn. Lần này, hắn có thê tử, người nhà, huynh đệ cùng với trưởng giả uy nghiêm như phụ thân giúp hắn sáng tỏ con đường phía trước.
Thời tiết rét lạnh trôi qua, xuân ý ấm áp đã đến, mà cách tường thành không xa, nữ tướng, hoa hạ quân đại biểu, Trâu Húc cùng đông đảo đại biểu của thương nhân đại tộc cũng đều mỉm cười đưa mắt nhìn quân đội đi xa, mọi người đàm tiếu với nhau, cùng vui vẻ hòa thuận, trước mắt là cảnh đẹp hoàn hảo.
Lôi vân sắp đến...
....
Lôi vân sắp đến.
Lầu các Tây Nam, Ma Ha trì, Ninh Nghị từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh lại. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm mùa xuân, mưa như muốn rơi xuống.
Có lẽ không muốn ầm ĩ đến giấc ngủ của hắn, Bí Thư không vào đốt đèn, Đại Vũ đưa mắt nhìn gian phòng tối tăm, vuốt vuốt trán, thắp nến lên.
Trên bàn là đại khái đều xử lý một vòng công vụ, cũng từ các nơi hội tụ tình báo. Gần đây tin tức khẩn yếu nhất là liên quan tới cải tạo đất đai, tại điểm thí nghiệm trăm thôn lúc đầu cưỡng ép qua một vòng, tháng thứ hai bắt đầu., Rất nhiều tổ chức công việc đều đã được phân chia, mười người một tổ chức công tác khuếch tán đến giữa một thôn xóm nhỏ rộng hơn, đã trải rộng quy mô lớn, trải rộng từng bước từng bước, mà trong vòng một trăm điểm thí luyện đầu tiên tuyển chọn ra phần tử tích cực, trước mắt cũng đã được phân loại sau khi tiến vào huấn luyện nhân viên công vụ khác nhau.
Tất cả công việc đều rất vụn vặt phức tạp, đa phần tin tức cũng không có quá nhiều khuynh hướng cải tạo sơ kỳ, giống như chỉ là số liệu đông đúc như biển mà thôi, nhưng phát hiện vấn đề, tìm ra vấn đề vẫn là phương diện trung tâm không thể lơi lỏng một khắc.
Trong giấc mơ tựa hồ nghĩ ra thứ gì đó, nhưng mở mắt ra, lại quên mất. Ninh Nghị nhìn các loại bản tử trên bàn, lại giơ nến lên, đi về một bên thư phòng. Bên kia treo vài tấm bản đồ lớn, trong đó dễ thấy nhất, chính là miêu tả ý đồ xây dựng toàn bộ thôn trang Tây Nam, rất nhiều thôn trang đều lít nha lít nhít cắm cờ xí, thậm chí ghi số hiệu.
Đây là thứ hắn đã xem qua nhất trong một thời gian gần đây.
Nhưng ở bên ngoài tấm bản đồ này, cũng có trung nguyên, Giang Nam thậm chí toàn bộ thiên hạ bản đồ thế lực, Ninh Nghị giơ nến, dạo qua một vòng.
Đông Nam, tiểu hoàng đế vẫn còn tiến hành hành hành động đoạt quyền, thô bạo, ngắn gọn nhưng cũng lăng lệ ác liệt. Mà dưới sự quản lý của đại tộc bắt đầu có một tốp phản kháng không ngừng, những thứ này đều có nghĩa lý, không có quan hệ quá lớn với Tây Nam.
Sau khi bắt đầu xuân, Giang Nam đã tiến vào bầu không khí chiến tranh chính thức, Hà Văn Nhược Thủ tuần tự, ở trong tay tích góp thực lực, mấy gia tộc còn lại tích góp nhanh chóng, lúc Bảo Phong cùng Hứa Chiêu Nam dưới tình huống tiến công Hà Văn chiến quả không lớn, lại nhắm ngay thiết ngạn và Ngô Khải Mai lâm an., Đoán chừng không bao lâu nữa, tiểu triều đình sắp sửa trở thành lịch sử, cũng đều là tiểu đả tiểu nháo, ngược lại Hà Văn mấy tháng nay tuần tự làm việc, rất có chương pháp, nói không chừng thật đúng là có thể khiến hắn thu thập được một đám người công bình giảng kỷ luật.
Biện Lương... Đới Mộng hơi vội vàng gọi nho sinh thiên hạ cùng với Lục Lâm Nhân đến tụ hội, trước mắt đang phát thiếp mời rộng rãi. Dựa theo tin tức tình báo mà đám người Lâu Thư Uyển, Triển Ngũ lúc trước truyền đến, chân chính có ý nghĩa, chỉ sợ đây là chuyện Trâu Húc muốn ôm đùi Thư Uyển. Đây là chuyện không ngăn được, chỉ cần hắn nguyện ý trả tiền., Lâu Thư Uyển không lý nào lại đẩy tên ngốc này ra ngoài, thậm chí chính mình bên này... Ừm, mình vẫn phải thể diện, Hoa Hạ quân bây giờ không phải cởi giày, bắt đầu đi giày, cuối cùng không thể có giao dịch với Trâu Húc, ngược lại không cần suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Mà ở nước Tấn, hành động mưu đồ Tây Bắc đã bắt đầu cho phép thực hiện —— đây là việc bắt buộc phải làm, chính mình cũng viết thư qua, để cho bọn họ cẩn thận một chút Tây Hạ Cổ Cổ Nhân, mặc dù trước mắt còn không dễ nói cẩn thận đến trình độ nào, nhưng lấy năng lực đám người Lâu Uyển, Vương Cự Vân, Phương Thừa Nghiệp, hẳn là không sinh ra biến số quá lớn a...
Hắn suy nghĩ như thế, nhưng thật ra vẫn không thể nhớ lại những manh mối trong mộng, cho đến khi hắn quay người rời đi, đột nhiên giơ ngọn nến lên, chiếu vài lần tại nơi Biện Hòa Tấn Địa.
"Trâu Húc..."
....
"Nếu như ta là hắn... ta sẽ làm gì bây giờ..."
....
Trong mộng cảm giác cảnh giác tựa hồ xuất phát từ nơi này, đây là vấn đề hắn không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì tình huống rất rõ ràng, cải đất chỉ cần có thể thuận lợi tiến hành, hắn cơ bản không cần lo lắng những thế lực khác đến cùng đang làm gì.
Lúc này mới suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nắm được đầu mối gì.
Nhưng vào lúc này, Bí Thư gõ vang cửa, hướng hắn báo cáo, đi đến Kim Quốc chấp hành nhiệm vụ một tiểu đội, trước mắt đã trở về.
"Trần Văn Quân đã mang về chưa?"
Hắn mở miệng hỏi.
Ngoài cửa, Bí Thư trả lời một câu.
Sau lưng hắn, mưa lớn ngày xuân đã trút xuống từ trên Ma Ha trì...