Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hai tháng mười sáu, uy thắng, Thanh Cung.
Công vụ mỗi ngày đều chồng chất như núi.
Thời tiết vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng trong sân hoa đào phủ đầy tuyết đọng nở ra, Lâu Thư Uyển tranh thủ thời gian thay các nút thắt trên bàn chồng chất như núi, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, làm cho tâm thần của nàng có thể tạm thả lỏng trong chốc lát. Anh đào hoa hội nở rộ làm cho nàng nhớ tới Giang Nam đã có chút mơ hồ, nhớ tới cuộc sống năm đó không chịu trách nhiệm, thật sự là rất vui vẻ.
Một khắc ở giữa, bảo thị nữ đóng cửa sổ lại. Cô lầu bầu lẩm bẩm vài câu: "Thời tiết quỷ dị ngày càng lạnh."
Xoa xoa đôi tay, tiếp tục vùi đầu vào trong nghiên mực.
Thân thể nữ nhân, luôn đặc biệt sợ lạnh một chút. Mặc dù mấy năm nay dưới sự chỉ điểm của đám cao thủ sử tiến, Vương Cự Vân, cũng đã thử luyện tập một ít khí thế cường tráng, nhưng tâm tư của nàng vô cùng sinh động, vô cùng uể oải, nhập tĩnh không dễ, luyện đến hôm nay mặc dù thân thể so với nữ tử bình thường tốt hơn một chút, nhưng theo nàng thấy thì vẫn cảm thấy tiến triển quá chậm.
Người với người có chênh lệch lớn như vậy sao? Tên khốn kiếp Tây Nam Ninh gì đó, hắn luyện thế nào được?
Tuy sử tiến, đám người Vương Cự Vân từng thận trọng nói vị võ nghệ kia chưa chắc đã cao như lời đồn ở Tây Nam, nhưng trong suy nghĩ của Lâu Thư Uyển, ít nhất đối phương cũng có thân thủ nhất lưu trên giang hồ, nếu không năm đó ở Lữ Lương sơn, hắn sao dám rống to Lâm tông ta như vậy. Mình tâm tư sống động, hắn không phải là... dựa vào cái gì chứ!
Thế đạo đối xử với người bất công.
Thỉnh thoảng chửi rủa lão thiên khốn kiếp, mắng chửi tên khốn kiếp Tây Nam Ninh gì đó, cũng coi như là một trong những phương thức tiêu khiển nội tâm, hơn nữa cũng coi là nơi làm việc nhiều năm như vậy. Đối với tốc độ tiến triển của võ nghệ mặc dù khó hiểu, nhưng có một ngày có thể nghĩ được minh bạch:
Tên chó hỗn đản Ninh gì gì đó đã nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng làm việc cả ngày cả đêm, phê bình công việc, xem tin tức, từng đợt từng đợt đánh cờ, nơm nớp lo sợ đi về phía trước, mỗi lúc tự hỏi có ai đang lừa gạt mình hay không, trong một số tin tức có giấu giếm một chút manh mối nào đó...
Sẽ không còn cách nào khác.
Mà đối với mấy năm trôi qua, thời cuộc u ám đến mức khiến người ta không thở nổi và áp lực. Từng chuyện khiến người ta nản chí và liên miên không dứt, hiện giờ có ít nhất rất nhiều sự tình tạm thời thuận lợi. Tấn địa đáng mừng phát triển theo tin tức được ghi chép trên từng tờ giấy, giống như con sông lớn tuôn trào mỗi ngày trôi qua trước mắt, vấn đề vẫn như cũ nhiều, nhưng từng cái kết thúc, cũng dần dần được cởi bỏ.
Trình độ phiền muộn, chung quy so với mấy năm trước có chỗ giảm bớt.
Mỗi ngày có thể phân phối cho phê duyệt những chiết khấu này thời gian cũng không dài, trong thời gian khác, còn có hàng loạt hội nghị chạm mặt, từng đợt hội nghị phải tiến hành. Đối với rất nhiều đại tộc hoặc là thế lực đại biểu, nàng cần tự mình chạm mặt tiến hành lôi kéo., Đối với phương hướng lớn mà cân nhắc, nhằm vào rất nhiều sự vụ cụ thể, nàng sẽ họp bàn cùng mấy vị đại thần trong nội các, thương nghị tiến triển cùng với an bài phương châm bước tiếp theo, đôi khi còn phải tiến hành lôi kéo hoặc chèn ép.
Mặc dù quyền lực trước mắt cơ bản quy về trên người nàng, nhưng trên thực tế, tư nghị giữa nàng và đông đảo văn thần trong triều cũng không tính là dày, cùng rất nhiều người giữ thái độ xa cách và công việc làm việc công. Mà mặc dù đối với đoàn đội phụ tá bên cạnh, quản lý của nàng vẫn như cũ căn cứ cân bằng quyền lực, mà không phải là chuyện tư nghị lôi kéo.
Nữ tử chấp chính, dưới cái nhìn này thân phận tự nhiên yếu thế, quá mức thân cận với người khác, đối phương dễ dàng sinh ra ý đồ lừa gạt cùng đùa giỡn, đây là bài học bi thống từ thời đại Điền Hổ tích góp từng chút một.
Cũng chính vì vậy, ngoại trừ một số nhân vật tương đối thân thiết với Ngọc Lân, Sử tiến cử ra, Lâu Thư Uyển khi đối mặt đại bộ phận quan viên, một mực bày ra đều là công tâm mà không phải tư nghĩa, cam đoan Tấn Địa chấp chính tại một phương diện nào đó kiểm tra, nhưng cũng làm cho tướng nữ chấp chính trụ cột, ở một ít phương diện khác, một mực có chút như đi trên băng mỏng.
Dựa theo sự hỗn đản của gã khốn kiếp Ninh Ninh gì đó trong phong thư châm chọc nàng, cái này chỉ có thể coi là một loại "Phong kiến" thanh liêm", giống như là đi cương ti, mặc dù duy trì trong thời gian ngắn, chỉ sợ khó mà kéo dài được.
Nếu có thể thành lập đệ tử và tiềm năng tham khảo ở Tây Nam, con đường của nàng có lẽ sẽ ổn hơn một chút. Nhưng không có cách nào, nàng không quá biết giáo dục đệ tử., Cũng rất khó để tạo thành uy tín như "Quân chủ" ở phía dưới, khi đại bộ phận mọi người hiểu rõ tình trạng ở tấn địa đều cung kính đối với "Công tâm" cùng "Vô tư" của nàng, nhưng sự kính trọng đó lại càng rõ ràng hơn trước quyền lợi của nàng, cũng rất dễ sụp đổ.
Những vị hiệp khách tương tự như Sử Tiến, có được "đạo" kiên định với mình, quá mức ít ỏi, mà cho dù lòng trung thành của Sử Tiến đáng để nàng tín nhiệm vô điều kiện, nàng cũng cực ít để cho Sử Tiến đảm nhiệm những công việc khác bên ngoài thân vệ, tỷ như thu thập tình báo, tỷ như cách nhìn của hắn đối với sự tình nào đó, mặc dù thỉnh thoảng hỏi thăm, góc độ hiệp khách, cũng sẽ có chút thiên vị, Lâu Thư Uyển cực kỳ quý trọng không muốn để cho hắn nhiễm nhiều tục vụ.
Trên kịch văn luôn luôn cảm thấy nguyên nhân chủ quân hôn mê là do không thể để cho hiền dụng, nhưng trên thực tế, người thân ở hạch tâm quyền lực là thống khổ nhất, căn bản không biết tin tức gì là thật., Tin tức gì là giả. Đa số thời điểm quyền thuật cân bằng, cũng là hi vọng ba người hoặc nhiều người có thể nói ra mấy góc độ quan trọng khác nhau, mong đợi từ quan điểm va chạm tìm được chân tướng, mà một khi người dưới tầng lớp hợp tác thành đồng minh, trong mắt quân chủ anh minh chỉ có thể tối đen một mảnh.
Tin tức chính xác mới là cơ sở của tất cả.
phê duyệt giấy tờ đã là giữa trưa, liền gọi vài văn thần Nội Các một bữa trưa, đồng thời cùng bọn họ thương lượng các sự vụ tiến triển.
Hợp tác đàm phán với Trâu Húc là một trong những trọng điểm gần đây nhất. Đối với ngoại giới mà nói, Tấn Địa muốn khai phá Thái Nguyên, Biện Trâu, thế lực đầu tiên được ủng hộ, đồng thời cũng mang theo không ít tin tức chuẩn bị tham dự vào, mang theo lợi ích chính diện, nhưng cụ thể phương hướng đàm phán vẫn như cũ kéo cưa liên tục không ngừng.
"... Trâu Húc bên kia, hôm nay lại đưa ra mấy phương pháp xử lý... Giống như lúc trước, đại bộ phận đương nhiên là chúng ta muốn bán, nhưng dù sao cũng có vài người, chúng ta không tiếp thu được... Trong chuyện này, liên quan đến hỏa khí., Ta đã thương lượng với Vu đại nhân một chút, có sáu đến bảy hạng, Tây Bắc, Tiểu Thương Hà cũng là một trong số đó... Hơn nữa có liên quan tới hỏa khí, bên phía Trâu Húc từng ám chỉ, tỏ vẻ nếu chúng ta có thể lén lút lấy ra, giá cả bọn họ có thể đưa ra rất cao..."
"...Chuyện này, ta cùng Vu đại nhân có thương lượng, thành thật mà nói, những giá tiền mà hắn đưa ra, xác thực làm cho người ta động tâm, mấy mục dự định năm nay đều là không đáy động... Hơn nữa Trâu Húc bên kia đã nói, bọn họ là ban đầu sáng tạo ra, giao dịch cùng khắp nơi, thanh danh là quan trọng nhất, bởi vậy lén lút giao dịch, không đến mức gây khó dễ cho chúng ta, nhưng đương nhiên, lúc đó chúng ta liền cự tuyệt, chỉ là mấy cái giá này, ta cảm thấy lầu các hẳn là nên nhìn một chút..."
Quan viên đàm phán với đội ngũ của Trâu Húc bây giờ thuộc về Hộ bộ tấn địa, đây là quản hạt trực thuộc của Lâu Thư Uyển, lời của đối phương cũng dễ dàng hơn một chút, nói quá trình, đưa bản tử cho Lâu Thư Uyển. Lâu Thư Uyển phất tay để đối phương ngồi xuống ăn cơm nhìn thoáng qua động tác bên trong, khoái tử thiếu chút nữa rơi xuống.
"A, họ Trâu ra nhiều như vậy..."
"Chúng ta đại khái tính toán một chút, gia sản của Lưu Quang Thế, Doãn Tung, Trần Thời Quyền, có thể lấy ra những thứ này, cũng không có gì lạ, dù sao cũng có rất nhiều hàng hóa giao dịch, mà bên phía chúng ta... quả thật thiếu những thứ này."
"Bán ta đi..."
"Lâu nói đùa."
"Không nói đùa, cháu ta thật có tiền, ra giá cũng hào phóng, đây chính là tuổi trẻ nhiều vàng, nhìn nhân phẩm cũng được." Nàng một tay nắm chặt khoái tử, một tay đỡ lấy bản tử, nhìn chằm chằm cười cười, sau đó khép lại, trong giây lát thu lại nụ cười lắc đầu: "Đến buổi chiều, Sầm đại nhân đem những thứ này ra giá, ném xuống đám người đối diện."
"...Chuyện hỏa khí, con sông nhỏ thuộc về Tiểu Thương Hà, là giới hạn cuối cùng của vị Tây Nam kia, không nói cũng không được. Hôm nay, việc thăng cấp này là đến Tây Nam cầu gia gia bẩm báo nãi nãi rồi, bây giờ cánh còn chưa cứng, dẫn chúng ta ức sư diệt tổ, hướng mặt người tát vào mặt, ngươi hỏi bọn họ một chút, Trâu Húc rốt cuộc muốn làm gì! Hắn thật sự không hiểu đạo lý này, hay là dông dài dông dài dông dài, suốt ngày đi theo chúng ta."
"Vâng." Quan viên họ Sầm gật đầu, sau đó... Thật sự là ném sao?"
"A...?"
Lâu Thư Uyển ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Đối phương qua một lát cũng cười cười.
"...Hiểu rồi, ty chức sẽ xem mà làm. Bất quá căn cứ theo cái nhìn của ta, hỏa khí cùng tiểu thương hà, chỉ sợ đều là giá yếu của Trâu Húc, nếu thật sự rơi xuống đất trả lại tiền, lợi ích trên phương diện Quan Trung và Lao Quan, hình như mới là trọng điểm quan tâm của bọn họ..."
"... Cũng là có nghĩa." Lâu Thư Uyển một mặt ăn một mặt, "Tây Bắc không chỉ là bình chướng của Tấn Địa, mà còn liên kết với toàn bộ Trung Nguyên. Hắn và Đái Mộng Vi chỉ cần không có mù, đều sẽ coi quan trung tâm gây hại. Bây giờ Diêm Quan, Trường An đều nằm trong tay chúng ta, hắn và lão Đới Tài mới giết Lưu Quang Thế không lâu, còn đang thanh lý khoản nợ cũ, căn cơ chưa vững, chỉ có thể thương lượng với chúng ta. Chuyện này lần trước hắn đến cũng đã đề cập qua... Kỳ thật ta còn chưa nghĩ kỹ hoàn toàn."
Sau một thoáng trầm mặc.
"Vô luận như thế nào, tháng trước theo như lão Ninh gửi thư nói, Trâu Húc này năng lực khống chế rất mạnh, đàm phán với hắn phải chuẩn bị thật nhiều vòng quanh co. Cách nghĩ của Trường An và ổi, chịu đựng đến mức bọn họ chủ động muốn có., Nhìn xem bọn họ có suy nghĩ như thế nào...Mặt khác, nếu quả thật cảm thấy có cái gì không đúng, bổn tử cũng được, ghế cũng được, trực tiếp ném lên mặt bọn họ, cứ nói ta tức giận, để Trâu Húc đích thân tới tạ tội với ta, nếu không đừng nói nữa, tấn địa không phải là bọn họ không thể."
Nghe nàng nói như vậy "Lão Ninh", người phía dưới hơi nghiêm mặt một chút, cũng thoáng thở dài một hơi, Lâu Thư Uyển nhìn lướt qua, chuyển chủ đề sang nơi khác.
Việc đàm phán giữa Tấn Địa và Trâu Húc bây giờ là một việc rất quan trọng, nhưng ít nhất ảnh hưởng đến việc phát triển Thái Nguyên của Tấn Địa đã bắt đầu được lan truyền. Bây giờ các thân sĩ, thương nhân đại thương hội đang hợp tác, nhằm vào Thái Nguyên, lượng lớn vật tư của Tây Bắc đang điều động, hợp tác với loạn sư mỗi ngày đều là câu thông hài hoà, đây đều là sự vụ khẩn yếu ở mi mắt, mỗi ngày báo cáo đều sẽ có một đại khái.
Những tin tức này thay phiên chảy tới, đợi đến tán gẫu xong, cũng không sai biệt lắm hơn một canh giờ, Lâu Thư Uyển vội vàng lột sạch mấy miếng cơm đã lạnh đi, vừa rồi nói đến hai chuyện quan trọng buổi chiều.
"... Chuyện đàm phán cùng nữ chân nhân, Lư Thanh bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai lên đường về bắc, chuyện này mặc kệ có hiệu quả hay không, chư vị đại lực tuyên truyền. Mặt khác, Hoa Hạ quân từ Lương Sơn bên kia tới sứ giả, buổi chiều sẽ đến uy danh, người tới không tính là nhiều, nhưng phía đông đã chuẩn bị tốt, Hoa Hạ quân toàn lực ủng hộ chúng ta xây dựng lại Thái Nguyên, chuyện này phong trào, các ngươi có rảnh rỗi cũng thả đi."
Mọi người đứng dậy đáp lời.
Sau khi ăn xong không lâu, Lư Minh dự định xuất sứ giả Kim Quốc dẫn theo mấy tên phó thủ tới gặp Lâu Thư Uyển. Đây là tấn địa biện pháp không ngại, năng lực ứng biến cực mạnh một gã quan viên trung niên, hắn muốn đi sứ Kim Quốc tin tức, ở xung quanh uy thắng, cũng đã truyền ra mấy ngày.
Thượng phương khai phá Thái Nguyên, là một việc cực kỳ nguy hiểm, dưới tình huống bình thường, chỉ có người đầu cơ cấp tiến cấp mới lựa chọn tham gia, dưới bối cảnh như vậy, Trâu Húc chủ động tỏ ý tuyên truyền cho Tấn Địa một ít thuận tiện, cùng lúc đó, nữ tướng đột nhiên đưa ra quyết định đàm phán cùng Kim Quốc, thì lại cho mọi người một viên an tâm càng thêm kiên định.
Đây là cổ tay chính trị cực kỳ thành thục.
Quá khứ Kim quốc và Tấn Địa thâm cừu đại hận, trong quá trình nữ tử kháng kim cũng biểu hiện ra thái độ cực kỳ cấp tiến, sau khi nàng làm ra chuyện đem uy thắng mất một mồi lửa, rất nhiều ý nghĩ yên tĩnh, người bình thường không dám nói ra lời đầu tiên, nhưng trước mắt thế cục đã rơi vào thế yếu., Xét thấy một tháng trước, nữ tân quân không ngừng lưu truyền thượng vị, tranh đấu quyền lực, tin đồn Tây phủ thất thế, rất nhiều người liền cho rằng, lúc này tấn địa, ý đồ hoà bình với nữ tử chân quân, rất có khả năng đạt được kết quả tích cực.
Mặc dù chiến tranh mấy năm sau không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian phát triển Thái Nguyên thoái mái.
Nhất là sau khi nữ tướng lộ ra lòng dạ rộng lớn cùng vận dụng cổ tay tự nhiên như thế, rất nhiều người Tấn Địa, thậm chí còn đề cao nhận thức của nàng lên một cấp độ. Tin tức sau khi thả ra vài ngày, thân sĩ cùng đại tộc uy thắng mấy tên còn đang do dự trong thành lần lượt hướng về phía Lâu Thư Uyển bên này, đề xuất ý kiến ban đầu phối hợp khai phá Thái Nguyên.
"... Đi tới Kim Quốc, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh là được. Tấn địa hôm nay của chúng ta là thể hiện thực lực trong quá khứ, không phải võ triều bọn họ cho xin, cho nên không cần khom lưng quỳ gối, tư thái hạ thấp. Xong Nhan Dục quân mới cầm quyền không lâu, muốn động tới quyền thần như Tông Hàn, chỉ cần bọn họ không phải heo, đều nguyện ý giơ tay với Tấn..."
"...Nhưng Man tử Kim Quốc cũng không ít, một con dã thú nhìn thấy người, bọn họ giương nanh múa vuốt, ngươi chỉ cần lùi một bước, hắn sẽ nhìn ra tâm hư của ngươi, đến lúc đó chỉ có thể bị bọn họ nắm giữ, giao cho ngươi xin. Cho nên Lư đại nhân, kết quả đàm phán, tận lực cầu thành., Cầu tốt, nhưng chủ yếu nhất, người không sợ đi giày, ngươi phải tận lực biểu hiện ra việc chúng ta tấn địa là người cởi giày. Bọn họ đi giày, tiến giai thì có thể thở được bao lâu. Lần này nhờ cậy dân chúng ở phía Bắc, ta liền đại biểu cho Tấn Địa, nhờ Lư đại nhân cùng chư vị."
Nàng trịnh trọng nói với đám người Lô Dận, đối phương cũng đứng dậy, trịnh trọng chắp tay.
"Đi đến bắc địa, chúng ta sẽ tận lực bái phỏng tất cả các đại quan Kim Quốc, thúc đẩy việc này. Mà cho dù không thành công, hôm qua ta cũng đã thương nghị với mấy vị Phùng huynh, Tô huynh, chúng ta có thể chết ở đó, cũng tuyệt sẽ không để bọn họ cảm thấy Tấn Nhân có chút khiếp đảm nào."
"Đừng chết ở nơi đó."
Lâu Thư Uyển lắc đầu.
Sau một đoạn thời gian, tiếp tục gặp đám người Lư Dận, sau đó là vài tên thân sĩ rất có danh vọng ở đất Tấn, thương nhân đến, Lâu Thư Uyển cùng bọn họ luân phiên nói chuyện với nhau một lát, mới dẫn tất cả mọi người tiến đến uy thắng Đông Môn, nghênh đón tết sứ Hoa Hạ quân từ Lương Sơn đến.
Tại thái độ biểu hiện của Trâu Húc, Lư Minh đi ra bên ngoài, uy phong hơn hẳn nghênh đón sứ đoàn Đông Môn đang giương cờ nghênh đón Hoa Hạ quân, đồng thời cũng xác định đối với kế hoạch phát triển Thái Nguyên của Hoa Hạ quân.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Không được tốt lắm, đến khi sứ đoàn đến, Lâu Dung mới phát hiện vị Phương Thừa Nghiệp tên là Lương Sơn này xấu xí như Phương Thừa Nghiệp, bộ dáng xem ra giống như một tên lưu manh, ánh mắt duy nhất tốt là coi như trầm ổn.
Dựa theo tư liệu báo tin lúc trước, Phương Thừa Nghiệp cũng là đệ tử của Ninh Nghị, quê hương của ông ta ở tại Trạch Châu, năm đó không biết vì sao lại đến Tiểu Thương Hà theo Ninh Nghị học vài thứ, sau này trở về Trạch Châu hợp tác với Triển Ngũ hơn một thời gian., Sự kiện của Điền Hổ, có hắn tham dự. Chỉ là không biết vì sao, sau khi Điền Hổ chết, hắn liền rời khỏi Tấn địa, giao tất cả công việc cho Triển Ngũ, cũng là bởi vậy, Lâu Thư Uyển và hắn là lần đầu tiên gặp mặt nhau.
Đối với đệ tử của Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển luôn duy trì lòng hiếu kỳ. Trước mắt vị này và Trâu Húc là loại hình bất đồng, mặc dù hình dáng kém một chút, cũng không biết có phải do tài liệu thiếu hụt dẫn đến gầy còm, nhưng ít nhất là ánh mắt ổn định mà thâm thúy, tựa hồ mang theo một tia khí tức khổ sở.
—— thấy qua loạn thế đa số người có thần sắc như vậy, chỉ là đa số những người có bản lĩnh như Trâu Húc đều có thể dùng thiên địa làm lá cờ trách mắng Phương Annh, hắn khổ sở như vậy giống như là bị thương bất lực đối với thế sự. Ngược lại có chút cùng loại với Triển Ngũ, quả nhiên là đã từng cộng tác với nhau.
Ngày đầu tiên vào cửa chỉ là tuyên truyền, bề ngoài, quân Hoa Hạ ủng hộ việc xây dựng Tấn Địa đối với Thái Nguyên, nhưng trên thực tế thì quân đội này ủng hộ., Lâu Thư Uyển nói với Hoa Hạ quân chính là xuất binh tấn công Tây Bắc. Sứ đoàn mà đối phương phái tới bất quá hơn mười người, biểu thị sẽ đảm nhiệm một ít nhiệm vụ thuyết phục, điều này làm cho Lâu Thư Uyển có chút khó chịu —— Có thể nói ngay từ đầu đã dự liệu được Hoa Hạ quân sẽ không thật sự phát binh đến phế vật Tây Bắc như vậy, biểu hiện bên ngoài nàng khó chịu, cũng là nhất định phải có.
Sau khi đón tiếp náo nhiệt, mọi người trở lại Thanh Cung, Lâu Thư Uyển xua lui tả hữu, mắng Phương Thừa Nghiệp cùng Triển Ngũ một trận, không giống với Tiết Quảng quá khứ cứng rắn chống đỡ, Triển Ngũ lý tàng châm, Phương Thừa Nghiệp lại liên tục xin lỗi liên tục xin lỗi., Đối với tất cả biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, nhưng sau đó cũng có căn cứ kể lại các loại khảo nghiệm mà Hoa Hạ quân không thể đi qua, tỏ vẻ với lực lượng của Hoa Hạ quân ở Lương Sơn, tương lai có lẽ có thể hô ứng Thái Nguyên, nhưng tự nhiên không cách nào khống chế được Tây Bắc, đối với cái địa phương đó, nữ tướng muốn, cầm lấy mà chơi là được.
Người này không có tinh thần, đối kháng lẫn nhau tiến hành cũng không có ý nghĩa. Lâu Thư Uyển mắng vài câu Ninh Nghị, phất tay đuổi hai người đi.
Còn có chút thời gian, lại là nhóm cải biến, buổi tối ở thanh cung, vẫn có một bộ phận quan viên, thân sĩ tiếp kiến.
Một ngày bình thường, nàng tận lực bảo trì sự rõ ràng suy nghĩ. Cứ như vậy mãi cho đến khi kết thúc, nàng ghé vào bàn sách nghỉ ngơi một chút. Lúc tỉnh lại, hình ngôi sao rải rác bên ngoài, Triều An tường, Viên Tiểu Thu khoác lên vai nàng một cái áo choàng, cũng không biết đã là ban đêm.
Đây là đêm khuya thường xuyên có, nàng duỗi lưng trong khí tức băng lãnh, để cho mình tỉnh táo lại, trở lại thư phòng bên cạnh bàn sách.
Còn có một số nhiệm vụ, sau khi phê duyệt xong, liền có thể về nhà nghỉ ngơi.
Bình thường, một ngày tương đối nhẹ nhõm...
Không lâu sau, nàng tiến vào trong thông báo cho nàng một tin tức thú vị.
....
Ánh mắt Dạ xẹt qua mảnh sân nhỏ và tường cung của Thanh Cung, sau khi con đường tương đối mờ tối thì lại sáng lên.
Ở một chỗ trong quán trà náo nhiệt trong chợ đêm, Trâu Húc và Phương Thừa Nghiệp gặp nhau trên đường, lúc này đây cũng không bộc phát cục diện bế tắc như hành thích của Tiết Quảng Thành, sư huynh đệ sớm đã quen biết xem ra đã bình tĩnh chào hỏi, sau đó lên tới quán trà, ngồi xuống trước cửa sổ, nấu một bình trà mới.
Rất nhiều ánh mắt, âm thầm nhìn chăm chú một màn này, ý đồ phân biệt ra một ít tin tức giao lưu, nhưng bởi sự huyên náo của chợ đêm, cùng với nhân viên song phương đi theo chiếm cứ chung quanh, không có người thứ ba có thể nghe được những đối thoại kia.
....
"... Không nghĩ tới người tới là ngươi."
"... Trong loạn thế, thấy một mặt thiếu một mặt, gần đây sư huynh thế nào?"
"... Việc ngươi cũng biết, giết Lưu Quang Thế, liên thủ với Đái Mộng Vi..."
"... Thật không dễ dàng a, sư huynh... Ta hỏi chính là tâm lộ lịch trình."
"... vui vẻ, không suy nghĩ Thục."
"... Tự nhiên so với A Đấu không có kết cục tốt hơn nha."
"... Ta chính là cảm thấy để ở chỗ này rất thích hợp... Xin mời trà."
"... Mời."
....
"... Cuối cùng vẫn phải giúp nữ tướng đoạt Tây Bắc."
"... Sư huynh tới đây là vì nơi nào?"
"... Muốn cùng nữ nhân tâm sự một chút, thuận tiện xem có thể mua chút đạn pháo hay không."
"... Lưu Quang thế nơi đó thương pháo đủ cho ngươi dùng, có gì tốt mà mua chứ, ngươi cần gì lừa ta."
"... Đại đời thứ nhất, đời thứ hai có cái rắm."
"... Phía sau không có khả năng bán cho ngươi a, cũng không phải là không hiểu."
"... Công nghệ phát triển thế nào ta cũng biết, ta chỉ là không có thời gian, Hầu Tử, ngươi giúp ta một chút."
"... Phương Thừa Nghiệp là người như vậy sao?"
"... Người như thế nào?"
"... người bán đứng đồng chí."
"... Thì ra ngươi là nghĩ như vậy."
"... Nếu không nghĩ như thế nào, ngươi đã làm gì, là ta đi điều tra."
"... Vậy ngươi hẳn phải biết nỗi khổ của ta, bọn họ động thủ trước."
"... Không thể giải thích được sao? Hay là ngươi không muốn giải thích."
"... Thiên địa bao la a, Hầu Tử, ngươi và ta vì sao không thể là nhân vật chính... Hơn nữa ta không có nói với ngươi, lần trước là ngươi đến, cho nên ta tha cho ngươi một mạng."
"... Giết ta cũng không sao, Hoa Hạ quân lại không chỉ có một mình ta. Nếu ngươi sai một lần nữa, lão sư sẽ thanh lý ngươi sớm."
"...Ai đó? Ai? Thôi, không nói chuyện này nữa, thương cảm tình, như vậy đi, Hầu Tử cứ nói như vậy, nếu có một ngày Tây Nam xảy ra vấn đề, ngươi có gì muốn, nhớ có ta, có được không?"
"... Sư huynh... Ta cũng muốn cho ngươi một lời khuyên can."
"... Ngươi nói, ta nghe."
"... Có một chuyện rất rõ ràng, sư huynh ngươi có thể còn chưa suy nghĩ nhiều... Năm đó ta đi điều tra, khuyên ngươi trở về, ngươi không muốn, chỉ sợ trở về phân chia, không có kết cục tốt. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, ngươi có thể nhìn thấy chính mình như mặt trời ban trưa, cũng như đi trên băng mỏng, nhưng trong mắt ta... muốn trở về, tránh cho sau này lão sư giết ra, tiễn tiễn kích rơi lên trên đầu, hôm nay cũng là cơ hội tốt nhất... "
"......."
"...Ngươi xem, ngươi đoạt được Biện Lương, giết Lưu Quang Thế, lại lừa Đới Mộng Vi vào nhóm. Thủ hạ của ngươi, chưởng của ngươi nửa bức tường Trung Nguyên, cũng đã nắm được cái gọi là Thánh Nhân ngày nay. Ngươi giết hắn đi, hoặc là bắt hắn, vạch mặt hắn, trở về Hoa Hạ quân... Lão sư sẽ không phân ngươi ra, cho dù ngươi có công lao và năng lực hôm nay đi chăng nữa, hiện tại tất cả những thứ ngươi có, bao gồm cả mấy nữ nhân của ngươi, đều có thể bảo vệ được, không ai có thể phân cho ngươi, kỷ luật nghiêm khắc đến đâu cũng sẽ mở một mặt lưới..."
"......."
"... Sư huynh, chơi đã đủ rồi, trở về đi..."
Hai tháng mười sáu, đêm xuân lạnh lẽo, Tấn Địa dạ không nguyệt hoa như nước, tinh hỏa rải rác, ngay tại thời điểm Lâu Thư Uyển còn tại trong cung nằm án thư viết, ồn ào đầu đường phố trong chợ đêm, một đôi sư huynh đệ, dùng ngôn ngữ ngắn ngủi giao thủ, mà lời nói này tựa như gió bão, cơ hồ mang theo toàn bộ thiên hạ rung chuyển.
Giống như nghe thấy tiếng nói thầm của ác ma, hoặc là trông thấy tung hoành nhà nghèo...
Trâu Húc sững sờ.
Mà Phương Thừa Nghiệp nhìn hắn.
"... Đây là con đường tốt nhất..."