Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười hai tháng hai mươi bốn, Tấn Địa, cũng là một mảnh trắng phau.
Uy thắng, tuyết tạm thời ngừng.
Cửa thành bốn phía, chằng chịt thân ảnh tụ tập tại trung gian thành trì màu trắng này, đã là tiểu niên, thành trì mới tu luyện gần đây giăng đèn kết hoa, có địa phương mọi người xua tan tuyết đọng trên đường, mở ra chợ náo nhiệt. Chiến loạn nhiều năm, đây là lần đầu tiên Tấn Địa hiện ra tình cảnh nhiệt liệt như vậy.
Một bên thành trì, nơi mà Hổ Vương Thiên Cực cung đi qua là một mảnh đổ nát, sụp đổ.
Ba năm trước, hai nhánh đại quân của Nữ Chân xuôi nam, quyến rũ cùng Hi Duẫn thống lĩnh Tây Lộ quân cường công tấn công, giết chết Tiểu Hổ vương ruộng vàng, lại thúc đẩy các đại tộc như Liêu Nghĩa Nhân phân liệt Hổ vương. Mấy người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt bị đánh tan bởi đại danh phủ., Lâu Thư Uyển, Vương Cự Vân, với đám người Ngọc Lân khó mà chống đỡ, võ công khó đoán mười năm tháng năm, cố thủ tại đại quân hiếm thấy công kích hơn hai tháng, Hổ Vương quân bỏ thành rời đi. Lâu Thư Uyển tâm tính quyết tuyệt đem đại bộ phận kiến trúc trong thành cùng với quân giới không mang đi, thậm chí một phần văn võ của cổ đại.
Sự kiên quyết của Lâu Thư Uyển khiến cho nữ chân nhân phất sư mà đến không thể cướp đoạt được bất cứ chỗ tốt nào ở chỗ này. Không chỗ phát tiết binh sĩ tàn sát bừa bãi một trận ở xung quanh, thậm chí làm cho trị địa của Liêu Nghĩa Nhân lúc đó mang đến không ít phiền toái.
Liêu Nghĩa Nhân chết, Hổ Vương quân thu hồi Tấn Địa, nó vẫn đặt hậu phương thuận lợi cho khu núi, mà ở bình nguyên, Lâu Thư Uyển kết hợp với kinh nghiệm và kiến nghị của Hoa Hạ quân., Lấy công pháp cứu trợ, tu hành chiêu thương. Tướng nữ khi đối mặt nữ chân nhân, thà ngọc thạch câu phần cũng tuyệt đối không lùi, làm cho không ít người tin tưởng, cho dù giờ phút này toàn bộ Trung Nguyên, vẫn có rất nhiều hệ thống lợi ích như trăm sông đổ về hướng trung tâm biển rộng tụ tập, nhanh chóng trùng kiến uy danh, lại xây dựng lên khu vực kỹ thuật tinh luyện đặc thù ở Đông Thành này.
Trong quá trình trùng kiến uy danh, Lâu Thư Uyển cũng không khôi phục Thiên Cực cung vì Điền Hổ xây dựng, mà là tìm kiếm nơi phế tích phụ cận xây dựng một toà cung điện nhỏ tương đối đơn giản, tương ứng " dã hỏa bất tận", xuân phong thổi lại sinh ý, nàng đặt tên nơi này là Thanh cung. Đương nhiên, đến gần đây, cũng thường xuyên có người nói nữ tướng này là Thanh đế, báo cho hoa đào dã tâm khai mở.
Thân là nữ tử, tay nắm quyền lớn, đối với nàng phỏng đoán như vậy, trong đó có mặt tốt, trên thực tế cũng ẩn chứa sự chiếu rọi không tốt.
Thế lực của Hổ Vương sau khi chết truyền về Điền Thực, đợi đến khi Điền Thực đột nhiên gặp chuyện, toàn bộ thế lực đã sụp đổ, các tộc lớn như Liêu Nghĩa Nhân đầu nhập vào nữ chân nhân, phân liệt mà đi. Mà ở bên này, bọn người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân không dễ xé cờ tự lập., Chử Toại đẩy Điền Thực ra làm một con rối được một vị tiểu tử tên Điền Thiện gia gọi làm con rối, tiếp tục kháng tiền. Đợi đến khi đám người Liêu Nghĩa Nhân thân tử tộc diệt, Tấn Địa quy nhất, nữ tướng quyền lực tuy lớn, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng có được sự ủng hộ của tất cả mọi người, thỉnh thoảng toát ra một ít lời kỳ quái, trên thực tế cũng là sự thể hiện của sự đấu tranh quyền lực bất cứ thế lực nào.
Đương nhiên, những tâm tư nhỏ bé đang phiêu động này, lúc này tấn địa vẫn chưa đủ. Bắt đầu từ bộ chưởng hộ dưới trướng Điền Hổ, Lâu Thư Uyển trải qua vô số khinh miệt và khiêu chiến, mà nàng vẫn vững vàng nắm giữ toàn bộ tuyến đường kinh tế và dân chúng trong thế lực của Hổ vương., Sau đó theo sự việc Điền Hổ bị giết ngược lại Điền Hổ đã trải qua vô số ám sát khi đối kháng với nữ chân nhân, đối mặt với vô số ám sát hiếm có. Cơ Duẫn là thế kiêu hùng đốt lửa uy danh tuyệt đối, có thể nói, uy vọng của nữ tướng lúc này là do một quyền một cước hung ác trong thủy triều mạnh mẽ đánh ra.
Mà về phương diện khác, trên binh quyền có thể có Ngọc Lân chèo chống, uy quyền cùng Đông Thành mở rộng thế lực lớn nhỏ ủng hộ, trọng yếu nhất là đoàn chuyên gia từ Tây Nam đến đại biểu cho ý nguyện của đại thế lực đương thời. Cho dù có chút phong ba, sóng., Uy quyền của Lâu Thư Uyển tại Tấn Địa hầu như là trạng thái không thể phá, liên quan tới "Hắn nếu ta vì Thanh Đế, báo một chỗ mở hoa đào, các loại lời đồn đại, ngẫu nhiên cho dù là Lâu Thư Uyển nghe được, cũng chỉ cười một tiếng không sao cả.
Đương nhiên, trong mắt một số người, nhân tố lớn nhất để nàng nắm quyền như Lâu Thư Uyển có lẽ không phải ở thành tích quyền cước đá của nàng cho tới nay, mà ở chỗ không biết từ lúc nào truyền ra, chuyện Lâu Thư Uyển và Tây Nam Trữ tiên sinh yêu hận xen lẫn nhau, quan hệ phức tạp.
Trong thiên hạ hiện nay, khi nhắc tới tranh đấu chính trị, rất nhiều người có lẽ sẽ can đảm giết chết một đồng minh nào đó của Tây Nam Hoa Hạ quân, nhưng vô luận như thế nào, mọi người sẽ sợ hãi việc giết chết người nhà nào đó của Ninh Nghị., Hoặc thô tục một chút, nói là "Nhân tình". Quan hệ giữa Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị lúc đầu như một lời đồn đãi, về sau Hoa Hạ quân và Tấn Địa càng chặt chẽ, quan hệ song phương càng phức tạp, lời đồn như vậy càng thần kỳ hơn.
Thậm chí đám người trợ giúp từ Tây Nam tới Tấn Địa, mặc dù miệng không nói ra những chuyện này, nhưng đối với chuyện Tấn Địa, nhất là cảm giác đối với vị nữ tướng kia, tóm lại thân thiết hơn so với các thế lực khác một chút, trong lúc mơ hồ giống như đã chuẩn bị tâm lý gọi là lão bản nương.
Lời đồn như vậy truyền đến tai nữ tướng của mình thì thái độ của đối phương sẽ ra sao, Lâu Thư Uyển cũng không có biểu lộ bất cứ công khai gì. Nhưng bất luận thế nào, dưới sự chống đỡ của những nhân tố này, có lẽ sẽ có vài người nâng đỡ bạn nhỏ Điền Tương Lâu Thư Uyển lên ý đồ xua đuổi nữ tướng lâu, đưa ra lời đồn đãi như vậy., Nhưng khoảng cách thành công, nhìn thế nào cũng giống như cách mười năm tám năm, nữ tướng có lẽ sẽ đoạt quyền, tương lai có lẽ sẽ lấy thân nữ để xưng Đế, mà trước mắt quyền lực cấu tạo, hết thảy đều không cần thiết hay lựa chọn kịch liệt.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Căn cứ vào một ít kiến nghị đến từ Hoa Hạ quân, tiểu niên uy thắng này, bầu không khí qua đi có chút náo nhiệt, sớm mấy ngày liền làm xong việc chuẩn bị giương đèn kết hoa làm một hồi, đến thời gian tới gần., Thiên công làm đẹp, cư dân mười dặm quanh đây đều mặc áo bông, đi đường xa tới chúc mừng. Quần áo dày trên người mọi người thể hiện những năm gần đây hiếm thấy ở Tấn Địa, Khánh Điển náo nhiệt gia tăng lực ngưng tụ, không ít người trong miệng nói đến nữ tướng, càng là một mảnh kính nể cùng cảm kích.
Buổi sáng, Khánh Điển và khu chợ trong thành vừa mới triển lộ sự náo nhiệt của nó, trước Thanh cung, Du Hồng Trác và Lương Tư Ất có dáng người cao gầy liền cùng nhau đi tới bên này.
Cuối tháng chín, hai người Giang Trữ tham dự trận đại loạn công bằng, Du Hồng Trác tìm Huống Văn Bách phục thù, sau đó lại cùng Lương Tư Ất đánh trọng thương "Hàn Nha Trần tước" trong loạn chiến, tuy rằng không thể báo thù triệt để, cũng không thể cùng Thiên Đao " Đàm Chính" đánh một trận, nhưng sau khi tận mắt thấy Hoa Hạ quân tham gia chém giết một phen, rất nhiều chuyện nhỏ cũng trở nên không quan trọng như vậy.
Về phương diện khác, chứng kiến Hà Văn quyết tuyệt trong chuyện thu quyền, biết rõ con đường sau đó đảng công bằng lựa chọn, an tiếc phúc cũng đối với chuyện tình dưới nam này, đã có một kết luận, mang theo nguyện vọng được Hà Văn truyền đến cùng với ý nguyện thương lượng tốt, bước lên con đường trở về Bắc Quy.
Du Hồng Trác và Lương Tư Ất có duyên phận càng sâu hơn.
Năm đó Du Hồng Trác mới xuất thân giang hồ, kết bạn với mấy huynh đệ tỷ muội, đại ca Hinh Phi, Tam tỷ Tần Tương, kỳ thật đều là nghĩa tử nghĩa nữ của Vương Cự Vân trong đám loạn sư, loạn sư ở phía bắc trợ giúp lưu dân, thiếu quần áo thiếu lương thực, người có bản lĩnh liền bị đưa ra làm quân đội chuẩn bị lương, về sau Văn Bách phản bội, giữa huynh đệ bị vạch trần, Du Hồng Trác mới phát hiện giang hồ không chỉ có tình huynh đệ hào phóng kia.
Tam tỷ Tần Tương chết ngay lúc đó, đại ca Kỳ Phi trở lại loạn sư, không còn hai chân đã thành phế nhân. Cuộc sống loạn sư vốn quẫn bách., Cuộc sống tàn tật càng khó nói nên lời, Chử Phi sống tạm vài năm, về sau Vương Cự Vân và Lâu Thư Uyển dần dần có hợp tác, hắn ngẫu nhiên nghe được trên giang hồ có tin đồn về Du Hồng Trác bộc lộ tài năng, liền thường xuyên quen biết mấy nghĩa đệ muội tương đối quen biết với Lương Tư Ất, kể: "Đây là đệ đệ muội ta kết giao với Tần Tương tỷ các ngươi năm đó trên giang hồ."
"... Hắn có tiền đồ rồi."
Mặc dù trong lời nói ngẫu nhiên có vẻ thân thiết, nhưng đối với cử chỉ nghĩa khí của Du Hồng Trác ở Bắc Tấn Địa, cũng có phần vinh quang vui mừng, nhưng hai chân tàn tật của gã lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lại gặp mặt Du Hồng Trác lần nữa.
Đoạn thời gian nữ chân nhân nam hạ đánh tới là kịch liệt nhất, hắn vì không muốn liên lụy người bên cạnh, bò vào trong giếng, tự mình dìm chết đuối.
Lưu ba năm tháng mênh mông cuồn cuộn mà lại vô tức, ai cũng không ngờ được một đoạn duyên phận lại liên kết với người ở một nơi khác. Sau khi Phi Phi Đoạn Chân, không muốn liên lụy người khác, chưa bao giờ nghĩ tới việc nhận mặt Du Hồng Trác, sau khi hắn chết, bọn người Lương Tư Ất cũng không tính bởi vậy mà có quan hệ gì với Du Hồng Trác., Nhưng mà hai người sống chết nhờ Giang Trữ một phen, đến lúc ám sát Trần tước thất bại, Lương Tư Ất mới thấp giọng nói đến chuyện giữa Kỳ Phi và Tần Tương, Du Hồng Trác mới biết được, sau khi bảy huynh đệ tách ra, bên phía Đại ca Tỳ Hưu lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cố nhân đã đi, làm con cái giang hồ hào sảng, hai người ở chung với nhau đã sớm có hảo cảm. Không lâu sau, hai người đã đồng ý cả đời trên đường về Bắc Quy, đợi trở lại đất Tấn, Lương Tư Ất lĩnh Du Hồng Trác gặp Vương Cự Vân, Vương Cự Vân rất vui mừng, không chỉ vì hai người tự mình chọn hôn kỳ mở mùa xuân, mà còn lưu lại Du Hồng Trác mấy ngày, đích thân truyền thụ tuyệt nghệ "Khổng Tước Minh Vương Thất Triển Vũ".
Những năm gần đây Du Hồng Trác được các lộ tông sư chỉ điểm, lần này được Vương Cự Vân dạy bảo, mới biết vị loạn sư đầu tóc bạc trắng này không chỉ có đầy bụng kinh luân, mà còn có trình độ võ học không thua ai, "Khổng Tước Minh Vương Thất Triển Vũ" vốn là kiếm pháp., Nhưng trải qua một phen chỉ điểm của Vương Cự Vân, đem tinh túy trong đó hóa nhập đao pháp, cũng khiến cho hắn được lợi không nhỏ. Trải qua nhiều năm gián tiếp, hắn lần đầu tiên cảm thấy muốn giết "Thiên Đao" Đàm Chính, hắn cũng đã có chút nắm chắc.
Mà càng khiến hắn cảm thấy thân thiết chính là võ công của Vương Đại Vân văn trị, lúc dốc lòng dạy nghệ, trong lời nói chỉ điểm cho hắn cách làm việc của cuộc đời, càng khiến hắn nhớ tới vị Triệu tiên sinh "Hắc Phong song sát" năm đó.
Năm đó hắn và vợ chồng Triệu thị tuy đồng hành không lâu, nhưng Triệu tiên sinh đối với hắn đề điểm nhân sinh trên cơ bản đã vững chắc cơ sở cho hắn về sau, là do những điều dạy bảo của đối phương hắn bắt đầu học được suy nghĩ, khiến cho hắn đối mặt với các loại sự tình không đến mức quá mức chênh lệch, nếu không phải từ trước đến nay đi nghĩ lại, cho dù có đạt được đao pháp tuyệt thế, chắc hẳn hắn cũng đi không đến hôm nay.
Nhớ lại việc này, lại biết được Vương Cự Vân Nguyên là thượng thư vương vương Dần khi thánh công tạo phản, giang hồ lịch duyệt phong phú, du hồng Trác bên cạnh nói bóng gió về tình huống của "Hắc phong song sát" đối với các tiền bối giang hồ, đáng tiếc Vương Cự Vân nhíu mày trầm tư hồi lâu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói trên giang hồ có một đôi hiệp lữ như vậy.
Hai người trở lại uy phong đã là mười hai tháng, Du Hồng Trác không có nhiệm vụ, cũng không cần phải giao việc cho ai, sau khi gặp Vương Cự Vân, liền một mực luyện đao với nhà Lương Tư Ất. Ngược lại sau khi Vương Cự Vân và Lâu Thư Uyển nhắc tới hôn sự nghĩa nữ, Lâu Thư Uyển cho người đưa tới mời: Năm đó nữ tướng bị ám sát nhiều lần., Du Hồng Trác là nghĩa sĩ tự phát bảo hộ nữ tướng, đao pháp của hắn ở trong hoàn cảnh như vậy đột nhiên tăng mạnh, về sau từng có duyên gặp mặt Lâu Thư Uyển, lại càng quen thuộc sử tiến, lần này du lịch trở về chưa từng gặp nàng, dựa theo lời Vương Cự Vân nói: "Nữ tướng tức không được."
Buổi sáng hai mươi bốn, là một buổi tụ hội náo nhiệt.
Một bị dẫn vào Thanh cung, Du Hồng Trác nhìn thấy không ít người quen cũ, đại hiệp sử tiến luôn đảm nhiệm hộ vệ của nữ tướng, thị nữ Viên Tiểu Thu, đại biểu cho Hoa Hạ quân, cùng với không ít hiệp khách năm đó hộ vệ nữ tướng được chứng minh lòng trung thành -- những người này trước mắt rất nhiều đều trở thành thân vệ của nữ tướng.
Trong Thanh Cung, Lâu Uyển thấy hai người một mình trong đó, đối với cục diện khẩn trương cùng tiều tụy kia, hiện giờ Lâu Thư Uyển có vẻ buông lỏng thân thiết, nàng hỏi thăm Du Hồng Trác suốt đoạn đường này —— đặc biệt là kiến thức ở Tây Nam —— sau đó lại chúc mừng hắn kết hợp với Lương Tư Ất, thuận tiện đưa cho bọn họ một khối bích ngọc.
Mặc dù là gặp riêng, cho thấy là coi trọng, nhưng hai bên đương nhiên cũng không được gọi là bằng hữu. Để tránh không khí xấu hổ, thời gian kéo dài cũng không quá lâu, qua một hồi, Du Hồng Trác bị dẫn vào quán trà phía trước, sau khi giới thiệu một phen, mới đại khái biết chủ đề tụ hội hôm nay là gì.
Do đã đến tuổi nhỏ, trong thành ăn mừng trắng trợn, khu công nghiệp ở khu phía đông thành cũng đã cho đoàn đội kỹ thuật đến từ Tây Nam nghỉ ngơi, Lâu Thư Uyển mời những người này đi tới uy việt tiết. Một số người không muốn tham gia tụ hội đã ra ngoài đi dạo phố, mặt khác cũng có không ít người đại diện đi vào trong thanh cung, uống trà nói chuyện phiếm, Du Hồng Trác là lữ khách mới đi tới Tây Nam gần đây, cũng bị Lâu Thư Uyển gọi tới tiếp khách.
Du Hồng Trác đi ra không lâu, Lâu Thư Uyển liền dắt một đứa nhỏ sáu bảy tuổi từ trong phòng đi ra, chào hỏi mọi người - đứa nhỏ này hiện giờ mang danh nghĩa là thế lực Hổ Vương, Điền Thiện. Sau khi trò chuyện đơn giản, Lâu Thư Uyển cùng mọi người giới thiệu lẫn nhau, ở giữa cũng cố ý nói ra Du Hồng Trác mà hắn học nghệ ở Tây Nam.
Du Hồng Trác cũng nói đại khái những chuyện y đã trải qua, mặc dù là hiệp khách du lịch thiên hạ, ghét chuyện chính trị, nhưng kỳ thật hắn lại rất nguyện ý làm quen với những người ở Tây Nam này., Mà theo hắn nói tới tên Trương thôn vị Lục phu nhân kia, một đám người kỹ thuật tới từ phía tây nam trong lúc nhất thời cũng chậc chậc tán thưởng, có người hỏi hắn chuyện Trương thôn, có người hỏi yêu cầu kỹ thuật của những hiệp khách bọn họ, một trong số người đã bắt đầu cùng hắn tán gẫu về việc làm mấy quả đạn và khói mù nhỏ cho hắn rồi...
Băng tuyết ngoài đầu hóa thành, ánh mặt trời dần dần mang đến một chút ấm áp, bầu không khí trong sảnh trà dần dần chuyển sang nhiệt tình, Lâu Thư Uyển nắm lấy Điền Thiện, đứng dậy cáo từ: "Ta ở đây, mọi người không buông như vậy, chư vị đều tới từ Tây Nam, hảo hảo tụ họp. Nói chuyện, ta và Triển Ngũ Gia, Tiết tướng quân còn có một số việc muốn nói... Giúp các ngươi mang hai cái đầu mang đi, các ngươi lại tùy ý... Sử Đại hiệp, ngươi giúp ta nói chuyện với bọn họ một chút."
Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, nàng mang Triển Ngũ và Tiết Quảng đi, để lại sử dụng.
Vì vậy bầu không khí càng thêm náo nhiệt: Có lẽ do Tây Nam công khai mở rộng các loại tiểu thuyết võ hiệp nên từ bên kia mọi người đều có chút sùng kính và thân thiết với các hiệp khách như Sử Tiến, ngày thường từng có không ít giao lộ, sớm đã quen với họ. Hôm nay lãnh đạo rời đi, mọi người đều cười ha ha, sau đó cũng trải qua một buổi sáng rất tốt...
....
Đối với thân ở thượng tầng, hành động như vậy hoặc nhiều hoặc ít đều cần nhân tố chính trị, sớm đã không còn tự do như trước.
Lâu Thư Uyển tổ chức buổi tụ hội như vậy, hoặc nhiều hoặc ít, đương nhiên nhân tố bộc lộ vẻ ngoài "Tây Nam" chỉ phục tín hiệu của ta, cho dù nàng hiểu lòng người sớm rời đi, cố gắng tụ hội, có lẽ cũng không bằng ba người bạn tốt gặp lén, thích thú và tự tại. Nhưng bất luận thế nào, vùng đất Tấn cũng là bởi vì động tác như vậy, mới có thể ổn định lại, thậm chí trong mùa đông này, có dư dả của khánh điển.
Giống như Du Hồng Trác gặp mặt Lâu Thư Uyển, cũng không phải bởi vì bọn họ thật sự là bằng hữu tri kỷ, mà là bởi vì Lâu Thư Uyển để mảnh thiên địa này có chút không gian thở dốc, khiến cho mọi người trên mặt có thể lộ ra nụ cười nhiều hơn ngày thường, về phần ở tầng lớp trên thế tục, những tình hữu nghị trước nay với bằng hữu đương nhiên có sự khác biệt về bản chất.
Sau khi rời khỏi đại sảnh không lâu, Lâu Thư Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất cười nói mấy câu với bạn nhỏ Điền Thiện, Điền Thiện hiểu chuyện gật đầu, sau đó cung kính hành lễ, cùng thị nữ đi vào trong cung điện.
Triển Ngũ cùng Tiết Quảng ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng không vui vẻ.
Đứng dậy, Lâu Thư Uyển thu liễm nụ cười, đi phía trước, ba người dọc theo hành lang cung điện đi tới thư phòng phía trước.
Đã sớm là con đường quen thuộc, bầu không khí tuyệt không xa lạ, đây là bầu không khí "Chính sự" vây quanh, đương nhiên, đối với hai người phụ trách của Hoa Hạ quân mà nói, bầu không khí này luôn không hữu hảo.
Đa số thời gian cãi nhau một trận.
Quả nhiên, Lâu Thư Uyển mở miệng, liền làm cho người tức giận.
"Trận triền Lương, đánh xong rồi, một thời gian ngắn nữa, Trâu Húc rảnh rỗi sẽ tới ăn mừng... Các ngươi đừng làm việc nữa."
"Nữ tướng nói gì vậy."
"Nữ tướng nói cái gì vậy, chúng ta ở tấn địa, có thể làm gì?"
Lâu Thư Uyển dừng bước ở phía trước, nghiêng đầu qua: "Các ngươi đang châm chọc đấy à?"
"Chúng ta..." Tiết Quảng buông tay: "Đương nhiên là mỉa mai rồi."
"Ừm." Triển Ngũ gật đầu.
"Được." Lâu Thư Uyển cũng không ngạc nhiên, gật đầu, "Dù sao phân hoa lần trước còn chưa cho các ngươi... Nói chuyện chính sự đi, tháng trước ta phát cho Tây Nam một phong thư, các ngươi cũng biết đấy. Qua mùa đông này, có dư lực rồi, chúng ta muốn bổ sung phòng tuyến phía tây bắc, chuyện này, các ngươi muốn ra một ít người, tốt nhất Ngũ Gia hoặc là một trong Tiết tướng quân tự mình dẫn đội, đến lúc đó Tiểu Thương Hà sẽ thuộc về các ngươi, các ngươi đã sắp xếp xong rồi chứ?"
Triển Ngũ giật mình nhíu mày: "Tháng trước mới gửi thư, Tây Nam mới thu được không lâu chứ? Chuyện lớn như vậy, muốn xuất hiện bao nhiêu người, làm sao đánh..."
"Tấn địa, cách Tây Nam mấy ngàn dặm, chưa nhận được hồi âm, các ngươi đã không làm việc?" Lâu Thư Uyển đẩy cửa thư phòng đi vào, đây là nơi nàng xưa nay luôn làm việc, trang trí tương đối mộc mạc, một vài tờ giấy viết đầy chữ bày ra ở trên bàn, có lẽ là công việc buổi sáng còn chưa làm xong, nàng đi qua sửa sang một chút:
"Vô luận như thế nào, chuyện này ta cùng Vương tướng quân đã thương nghị. Tây Bắc trọng yếu, tất cả chúng ta đều biết, những năm này bởi vì thở không nổi, không đi lấy, hôm nay một đám người Mông Cổ tấn công Tây Hạ, tu dưỡng sinh tức một đoạn thời gian, mặc dù những người này chỉ là Man tử ăn tươi nuốt sống., Nhưng Vũ Thố Mâu Sơ, Hoành Sơn Nhất Tuyến cũng phải bổ sung. Kéo các ngươi nhập bọn là bởi vì các ngươi ở Tây Bắc đánh nhau vài năm, xác thực lưu lại một ít danh tiếng, tiện nghi cho các ngươi, cuộc chiến Tây Bắc tiếp theo, lấy loạn sư của Vương tướng quân cầm đầu, bọn họ khổ sở nhiều năm., Tìm cho bọn hắn một chỗ ở nghiêm chỉnh, chúng ta bên này cũng có một nhóm người, không cần nhiều lắm, tùy tiện ăn một chút, về phần Hoa Hạ quân các ngươi, ra một nhóm người, ra cái danh nghĩa, tương lai Tiểu Thương Hà cái chỗ này, a, cái kia nói thế nào..."
Nàng ngồi ở đó, xoa trán suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu cười: "A, cùng khai phá."
Triển Ngũ cùng Tiết Quảng Thành ngồi xuống một bên ghế, nghe xong lời này của Lâu Thư Uyển, đều không biết nói gì, giương năm câu: "Chuyện này phải nhờ bên phía Tây Nam có chỉ thị mới được. Lâu tướng, chúng ta xuất nhân bao nhiêu? Chúng ta ở đất Tấn mới có bao nhiêu người, ngươi muốn chúng ta dứt khoát kéo toàn bộ người của đội kỹ thuật qua đó sao? Đông thành không làm nữa à?"
Lâu Thư Uyển cúi đầu viết mấy chữ, phê bình một phong thư, sau đó ngẩng đầu lên: "Tiết tướng quân mang theo đội binh sĩ kia có thể đi, thoạt nhìn rất có năng lực."
Tiết Quảng Thành cười rộ lên: "Lâu cô nương là muốn đuổi người của ta đi sao?"
"Đúng vậy." Lâu Uyển mỉm cười thản nhiên: "Cứ như vậy, Trâu Húc chúc mừng, ta không cần nhìn chằm chằm vào các ngươi, các ngươi có thể đi đoạt lại Tiểu Thương Hà, mọi người đều thoải mái, nhất cử tam thủ, thật tốt."
"Không có tình huống đặc biệt, hộ vệ sẽ không rời khỏi đội kỹ thuật."
"Hiện tại chính là tình huống đặc biệt. Đó là Tiểu Thương Hà, Hoa Hạ quân đấu với Tiểu Thương Hà nhiều năm như vậy, thiên hạ mới nhận hai chữ Hoa Hạ của các ngươi, bây giờ có thể cướp về, các ngươi không muốn à?"
Tiết Quảng Thành nhíu mày, im lặng một lát: "...Muốn trở về thì có ích lợi gì chứ? Ngoại trừ có ý nghĩa tượng trưng, tất cả những thứ của Tiểu Thương Hà năm xưa đều đã đánh xong, phá đê cũng nổ tung. Hôm nay cầm về, rốt cuộc chúng ta có thể có bao nhiêu chỗ tốt., Năm đó Hoa Hạ quân đặt chân lên Lữ Lương cũng là bởi vì có cơ nghiệp như Thanh Mộc trại, nếu như nói đến vị trí đó, thì nơi đó vốn không phải là đất đai màu mỡ gì. Lâu tướng ngài cùng Vương tướng quân nắm Tây Bắc, chúng ta lấy lại tiểu Thương Hà, chẳng phải tiện nghi này đều là các ngươi chiếm sao?"
Lâu Thư Uyển nhìn hắn, qua một hồi, buông tay cười một tiếng.
"Vậy tức là không cần."
"Chúng ta cũng không nói là không cần..."
"Đó chính là muốn."
"Chúng ta không có nhiều người như vậy, hơn nữa nếu Lâu Tướng ngài muốn làm khó dễ chúng ta..."
"Ai dám làm khó ai, ai dám làm khó ai đây! A, ta hỏi ngươi có phải không cần hay không, ngươi nói không cần không xin, hỏi ngươi có phải là muốn hay không, lại không nói, âm dương nhân à, làm sao làm khó các ngươi được..."
"Lâu tương ngươi là âm dương quái khí..."
"Ai mà biết âm dương quái khí..." Nói tới đây, Lâu Thư Uyển phì cười. Sau đó nàng cúi đầu lôi một quyển giấy ra, mở ra, duỗi tay ra. "Được, chuyện này, ta sẽ thông báo với các ngươi một tiếng. À quên ta nói với các ngươi, ta còn viết một bức thư cho Lương Sơn Sơn., Ở nước Sở, Hoa Hạ quân không có ai, Lương Sơn có a, dù sao bọn họ cũng không có cuộc sống tốt, ta còn có ân tình với bọn họ, liền mời bọn họ một đường thu phục Tây Bắc, đến lúc đó mọi người cùng nhau hợp tác, ngươi xem, Hoa Hạ quân các ngươi xuất binh, Tây Bắc chia cho các ngươi một phần ba cũng được mà, ta không muốn cùng các ngươi chung khai phá Tiểu Thương Hà... Điểu không sinh trứng, đến lúc đó tự các ngươi khai phá..."
Hai người phía trước trầm mặc một lát, Tiết Quảng Thành nhấp một ngụm trà, đè lửa giận xuống, thi triển ngũ điểm nhẹ gật đầu: "... đã hiểu."
"Hiểu là tốt rồi." Lâu Thư Uyển vùi đầu viết sách, không nhìn bọn họ. "Mọi người đều là người một nhà, ta biết các ngươi, chuyện lớn như vậy, muốn họp, ngươi xem ta tốt như thế nào, chuyện lớn như vậy, hơn một tháng trước đã nói với các ngươi, hôm nay lại tới nhắc nhở các ngươi, đi họp đi, chọn chút nhân thủ đi ra. Phía tây bắc hiện tại là một đám mã phỉ gà đất chó sành, ta còn rất chờ mong Tiết đoàn trưởng mang theo."
Lại là một hồi trầm mặc, Triển Ngũ cùng Tiết Quảng thành hai người đều uống trà, sau đó mới đứng lên, Triển Ngũ cùng Tiết Quảng nói: "Có người giở trò vô lại..."
Tiết Quảng Thành: "Hay là chúng ta điều đội kỹ thuật đi đi."
Lâu Thư Uyển bên bàn sách ngẩng đầu lên, ánh mắt lẫm liệt như sương: "Có gan ngươi điều khiển đi."
"Ngươi xem, nàng chơi xấu..."
"Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi..."
"Xì! Cút -- " Lâu Thư Uyển ra vẻ muốn nhổ nước miếng.
"Ngươi đúng là hồ đồ..."
"Âm dương quái khí, trả nữ tướng..."
Hai người chống nạnh, liên miên mắng một hồi, Lâu Thư Uyển cũng mắng vài câu, đợi đến khi cầm lấy nghiên mực muốn vung lên, hai nam nhân trung niên nghẹn ngào mới thở dài rời khỏi thư phòng.
Lâu Thư Uyển ngồi xuống, lấy tay chống cằm, một mặt chiết khấu, một mặt cười khẽ, trong những ngày này, dùng các loại sự tình thử đả đảo Hoa Hạ quân nàng không mệt không mệt tiêu khiển, cho hai gã người phụ trách của Hoa Hạ quân ăn quả đắng luôn mang đến sự thư giãn và vui sướng tạm thời cho nàng. Khóe miệng mỉm cười duy trì một đoạn thời gian không lâu, nàng chìm đắm vào trong công việc, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng và tiêu diệt.
Lúc ngẩng đầu lên, thị nữ Viên Tiểu Thu từ bên ngoài tiến đến, báo cho nàng chuyện bên ngoài đã giải tán, tất cả những người tham dự đều vui vẻ, sử tiến cùng Du Hồng Trác tiến hành một phen luận võ, bây giờ mọi người đã ra ngoài cung tiếp tục tìm vui tác nhạc.
"Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt đấy. Lâu các ngươi muốn ra ngoài xem sao?"
Lâu Thư Uyển nhìn nàng, hơi nghĩ một chút.
"Cũng là..."
Nàng gật đầu cười cười.
"Vậy thì ta cho ngươi nghỉ phép vậy..."
....
Ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi những đám mây như những sợi bông trên mặt đất, kéo dài mấy ngàn dặm, thành tài ở Tây Nam, ngày hôm đó cũng đang trong giai đoạn vui mừng nho nhỏ này.
Đối với chuyện gian nan và trân quý ở Tấn Địa Khánh Điển, giờ phút này tuyết đọng vật tư phong phú, chính là bầu không khí vui mừng tràn ngập toàn thành. Khắp tửu lâu quán trà quán giăng đèn kết hoa; từng mảnh phố chợ mua sắm đỏ tươi; nho sĩ lão nho tổ chức văn hội náo nhiệt, người văn hóa mới đồng đạo cũng tụ tập tại các nơi., Lý tưởng thích đàm phán; trong đại trạch viện của kẻ có tiền trong thành bay ra mùi thơm của sơn hào hải vị; mặc dù là người bình thường đối diện nghèo khó, cũng đều ở trên chợ xinh đẹp, hoặc là tìm được một chỗ hí viện mở ra đối với công chúng, coi trọng một màn biểu diễn náo nhiệt.
Lúc này, chúng sinh đều vui mừng.
Ở một góc của thành thị, trong một tiểu viện mang phong cách cổ xưa, cũng đang gần giữa trưa phát sinh vui mừng. Một vị trung niên chính khí phóng khoáng đang dẫn mấy vị khách nhân đặc thù đến nhà mình. Ngày hôm nay là một ngày nhỏ tuổi, cũng là ngày tế bếp quân., Trong nhà của hắn, sớm đã là bầu không khí cúng bái. Thời gian đến gần giữa trưa, người đi đầu được nghênh đón vào có chút do dự, nhưng người trung niên đã sớm kéo tay của hắn, cùng hắn ôn lại tình nghĩa: "Chúng ta là bản gia, ngươi đây là về nhà."
Hai người đúng là bản gia.
Chủ nhân trạch viện này tên là Lý Như Lai, còn được nghênh đón vào đây chính là một binh đoàn pháo dài thứ năm của Hoa Hạ quân, tên là Lý Đông. Song phương trước đó đã giao tiếp vài lần, Lý Đông cũng có mấy bộ hạ, trong quá khứ nhận được an bài không tồi từ Lý Như Lai., Song phương có vài người tình cảm, thậm chí gia phổ của hai người còn có thể tìm ra nguồn gốc sâu xa, lần này hắn tới thành công đều làm việc, liền bị đối phương mời đến nhà, ăn một bữa liền.
Lý Như Lai là người đáng tin cậy.
Thịnh tình khó chối từ.
Bởi vì là bản gia, sau khi đi vào không lâu, Lý Như Lai còn bảo gia tộc trong nhà đi ra chào hỏi hắn một chút, ôn lại chuyện riêng tư. Vị này trong quá khứ lãnh binh nhưng bây giờ tiền đồ của tướng quân phong phú, bây giờ cũng không còn dã tâm quá lớn, đối với mọi người trong quân cũng không có cầu gì., Bởi vậy ngược lại không cần lo lắng bị hắn liên lụy tới làm chút chuyện ăn hối lộ vi phạm pháp. Hắn trước kia là bối cảnh quân nhân, sau khi bị quân đội Hoa Hạ đánh bại, bội phục quân nhân bên này cũng là chuyện cực kỳ hợp lý, ngẫu nhiên kết giao, chỉ vì mục tiêu trong lòng và ngưỡng mộ.
Sau đó không lâu, mở tiệc rượu ra, trên đó có không ít đồ ăn quý hiếm, thấy Lý Đông có chút do dự, Lý Như Lai lại nói với hắn vài chuyện làm ăn, nói chuyện làm ăn hết sức thành thật: "Chỗ ta không có đồng nào là do phạm pháp kiếm được, đều là công việc mà Ninh tiên sinh muốn khích lệ..."
Cả tòa thành thị chuẩn bị ăn mừng, trong bầu không khí hỗn loạn, nơi này giống như bọt nước nho nhỏ trong đại dương mênh mông, cũng không có hiện ra bất cứ cái gì đặc biệt. Mà đồng dạng trong dòng người mãnh liệt, gần buổi trưa, có mấy cỗ xe ngựa từ cửa phía bắc thành thị tiến vào, thời tiết cuối năm, đây vốn là hứa hẹn phải trở về Trương thôn xe ngựa, nhưng giờ phút này, nó xuyên qua đám người hoan hỉ, hướng đến trạch viện ở chính giữa thành thị, yên lặng chạy tới.
Bầu không khí vui vẻ khắp thành, nhưng người trên xe cũng không vui vẻ, hắn cau mày đang suy nghĩ một số chuyện, hương khí ngoài xe ngẫu nhiên bay vào, bụng cũng hơi đói. Những năm gần đây, hắn kỳ thật càng ngày càng không vui.
Trên đường dừng lại, bảo người mua bánh bao thịt.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước dinh thự của Lý Như Lai.
Người của Bí Thư xử lên đây, nói cho hắn tin tức về đám lính đánh thuê Lý Đông Chính đang dự tiệc trong nội viện.
"Ừm."
Hắn buông bánh bao thịt trong tay xuống, xuống xe, đứng trong chốc lát.
"...Mặc kệ, đi vào thôi.
....
Ninh Nghị đi vào, xuyên qua đình viện.
Không lâu sau, mọi người đứng ở chính sảnh đều nhìn thấy hắn. Hắn nhẹ gật đầu.
"Ngồi đi."