Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tịch Nguyệt.
Đến giữa trưa, bầu trời vẫn còn màu xám. Gió lạnh thấu xương thổi đầy trời tuyết rơi trên dãy núi và cánh đồng nguyên bản gào thét, núi bị tuyết lớn ép tới không biết đã gãy mất bao nhiêu cây cối.
Trong gió tuyết sớm đã không còn thoải mái ra khỏi cửa, trên thảo nguyên bên cạnh dãy núi nổi danh vẫn còn có bóng người, từng đạo hai đạo, theo tầm mắt dần dần kéo gần thành trăm đạo ngàn đạo.
Hình ảnh con người bị gió tuyết gào thét hòa tan một nửa, trắng và đen trong mơ hồ đang gột rửa trong gió tuyết. Xa xa trong tầm mắt, chúng ta chỉ có thể nghe được tiếng gió, chỉ có đến gần, mới thấy những thân ảnh gầy yếu đói khát kia cầm đao chém giết, nghe thấy tiếng gào thét trong gió tuyết gào.
Máu tươi bắn tung tóe thành một vùng gió tuyết không có ý nghĩa tô điểm, hơn nữa sau khi rơi xuống đất, lại từ từ bị hòa tan, vùi lấp.
Trong gió tuyết, chiến trường tuyệt vọng.
Mặc dù đang có tướng lĩnh trấn giữ trong chiến trường, trung tâm chiến trường đều trở nên mơ hồ, bên rìa chiến trường, từng bóng người đang tản ra các phương hướng khác nhau. Những thân ảnh nửa đen nửa trắng này sau khi gặp nhau lại bắt đầu chém giết, trong gió tuyết đối lập nhau cũng không có bao nhiêu khí lực., Gặp nhau nhưng cũng chém giết đến cuồng loạn, có người mang theo đỏ tươi ngã xuống, có người lảo đảo đi, cũng có người cướp đoạt đồ vật trong đống thi thể, trong gió tuyết hoảng sợ dò xét trái phải.
Biên giới chiến trường, tới gần dãy núi, trong một thôn hoang vừa mới trải qua một trận chiến đấu, mấy binh sĩ tụ tập trong vũng máu, vơ vét đồ đạc của kẻ địch đã chết, nghỉ ngơi bên tường đất sụp đổ. Vết thương còn chưa băng bó kỹ, chém giết liền lần nữa kéo đến.
Có người cầm đao lao ra, có người cầm đồ vật định chạy trốn. Trong lúc hỗn loạn xung đột, một bóng người màu trắng gần như hòa làm một thể với tuyết lớn xuất hiện từ phía sau tường đất, chậm rãi nhúc nhích, tìm kiếm trong đống vật tư mà mọi người vừa thu thập được. Bên này phần lớn là quần áo khá nguyên vẹn, binh khí rỉ sét, tìm kiếm trong đó không thấy đồ ăn, người chui vào màu trắng ghét bỏ mấy mảnh vải rách, lại lui về trong gió tuyết.
Giằng co hỗn loạn, cái này mặc quần áo màu trắng, vóc người cao lớn lén lén lút lút trong gió tuyết, đến đống người chết móc lấy đồ chiến thắng của người khác, giữa còn đem một đơn đội mặc giáp da đánh một đòn khó chịu, móc ra một túi lương khô nhỏ trong túi đối phương. Đợi đến khi hắn lén lút trở lại trên dãy núi, thân thể đã mập mạp một vòng.
Đã không thể lãng thêm nữa.
Hắn đánh bao vải khô cùng vải rách trộm về, đeo ở trên vai, khi lẻn vào núi rừng, lại nhìn về phía chiến trường một cái.
Chỉ có tuyết lớn gào thét, làm sao nhìn thấy dấu vết chém giết. Ngay cả chút máu tươi bị nhuộm đỏ kia, ở trước mặt mùa đông lạnh thấu xương như vậy, cũng giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Thiếu niên thở dài.
Xuyên qua núi rừng, ở trong gió tuyết, hắn đi lại và đi tới đều vô cùng cẩn thận, một mặt đi, cành cây trong tay còn đang đảo qua những dấu chân đọng tuyết đọng. Cũng từng nghĩ tới sẽ gặp cùng những đào binh khác, muốn tiến hành một phen chém giết, nhưng lần này vận khí rất tốt, không có gặp được người dư thừa.
Trong căn phòng rách nát ở bên kia núi, bóng người lưng đeo bao quần áo đã tìm được con Tảo Hoa Mã cao gầy được cột ở chỗ này, lúc này mới cưỡi nó bốc lên gió tuyết chạy về phía đông.
Tuyết lớn âm trầm không dừng lại, đến chạng vạng tối, hắn cưỡi ngựa chui vào một chỗ khác của núi hoang, khu đường xá trong núi, nhánh cây bị tuyết lớn đè xuống giống như xây nên một mê cung. Khiến ngựa bảy tám lần rẽ tám khúc xâm nhập, qua rừng rậm, sắc trời đã có chút lờ mờ, phía trước chỉ có dốc núi tăm tối, không có người khí. Thiếu niên rút đao ra, chậm lại bước chân.
Bốp, ba ba.
Hắn gõ cây cối bên cạnh thân đao xuống đất tuyết, phát ra âm thanh có nhịp điệu, cứ thế qua một hồi lâu, một đầu bóng tối kia, nghe được có tiếng người truyền đến: "Ngươi, ngươi đã về rồi... "
Tiếng bước chân sàn sạt vang lên, một bóng người từ bên kia gió tuyết và bóng tối chạy tới, tới gần mới dừng lại. Khuôn mặt thiếu nữ trong bóng tối mông lung, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười mừng rỡ của nàng: "Tiểu Hoa, còn có... Tiểu Long..."
"Ngươi gọi sai rồi, nó gọi là con lừa trọc." Thiếu niên sửa lại cách xưng hô của nàng với ngựa.
"Ngươi, ngươi không sao chứ... "
"... Có thể có chuyện lớn đến cỡ nào." Hai người cách nhau một bước, thiếu niên hừ một tiếng, sau đó nói: "Ta mang thức ăn về."
"Ừm."
Thiếu nữ gật đầu, theo ánh sáng lờ mờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó thiếu niên dắt ngựa đi về phía trước, đuổi theo sau.
Thiếu niên hỏi: "Ngươi không có lửa?"
"Ngươi, ngươi không có ở đây...Ta không dám, sợ bị người ta nhìn thấy..."
"Tuyết lớn như vậy, ai nhìn thấy được."
"... Ừm."
Thiếu nữ chậm rãi đi theo hắn trong tuyết hai bước, lại bước mau hai bước: "Bọn họ đánh trận thế nào rồi?"
"Bệnh tâm thần mới đánh giặc trong thời tiết như vậy."
"... Ừm."
Trong bóng tối gió tuyết, hai bóng người câu được câu không nói chuyện, đi dọc theo sườn núi tuyết lên phía trước, như vậy đi ra mấy chục bước, mơ hồ có thể nhìn thấy gian tuyết ốc nho nhỏ giữa thế núi phía trước.
Phía dưới tuyết ốc tất nhiên là gỗ gỗ gỗ, bây giờ phía trên che phủ tuyết đọng, cùng thế núi tương dung giống như thành một thể, chỉ có đi đến gần mới có thể thấy rõ phòng ốc trong tuyết lớn đẩy cửa. Phía sau tuyết là núi đá cách đó không xa, còn có bố trí đường khói xảo diệu.
Nơi này là nhà của khúc Long Quân và Khúc Long Quân ẩn cư.
Ở cuối năm này, theo sự cô độc của Hà Văn, nhấc lên hình ảnh bè đảng công bằng quyết liệt. Giang Nam bởi vậy mà lâm vào trong chiến loạn, đến mười tháng sau, Giang Nam bắt đầu vào mùa đông tuyết rơi, chiến loạn kéo dài không ngừng, khắp nơi thôn trang cùng thành trì liên tiếp chém giết, chém giết lẫn nhau liên tiếp, giống như bị gió lớn cuốn qua, đại địa Giang Nam đã từng giàu có phồn hoa, hầu như không có nơi thái bình.
Đôi thiếu niên nam nữ này và Khúc Long Quân tìm kiếm nơi tu dưỡng trong núi hoang, mười tháng sau khi từ biệt tiểu hòa thượng, gặp phải mấy trận lưu dân và loạn binh tập kích, liền đành phải đi sâu vào trong núi.
Lúc này ám thương mà Giang Ninh đại loạn dần dần chuyển biến tốt đẹp, xuất ra kỹ năng dã ngoại học tập trong quân đội, dựng lên một căn phòng bí mật trên núi, trong mười một tháng thậm chí còn ra ngoài đánh lén vài tên trinh sát, cướp được một con Tảo Hoa Mã gầy gò.
Mấy tháng này đa số người thiếu y thiếu lương thực, ngựa cũng ít nhai, tốc hoa táo gầy đến đáng thương, lông trên cổ thưa thớt, cố kỵ đặt cho nó tên là "con lừa trọc", ngược lại Khúc Long Quân thương xót nó, âm thầm gọi nó là "Tiểu Hoa", giúp đỡ Ninh kỵ xây một cái lều nhỏ cạnh vách núi, mỗi ngày dốc lòng chăm sóc nó.
Cứ như vậy, mùa đông ở Giang Nam hoặc chậm hoặc gấp dưới mặt đất. Hai người xây nên một cái cảng Tị Phong nho nhỏ trên ngọn núi này, mỗi ngày lại gia cố thêm ổ, cho ngựa ăn, hong củi, có chút khó khăn nhóm lửa nấu cơm., Thà rằng ở bốn phía hóng gió cảnh giác, thỉnh thoảng ra ngoài mai phục trinh sát, giặc cỏ, vì chăn ngựa, thậm chí còn tới quân doanh vụng trộm vác thảo nguyên trở về vài lần, trong lúc đó lại có mấy biến cố nhỏ như vậy, trong nháy mắt, đã qua mười hai tháng hai mươi ba năm nay.
Một ngày trước theo trinh sát gặp phải rời đi bên này, sau trận hỗn chiến lấy được vật tư, lúc này trở lại trong núi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trong tiếng gió tuyết gào thét, hai người ở túp lều an trí xong "Con lừa trọc", sau đó ở trong bếp lò trong phòng nổi lửa, đợi đến khi quang mang chập chờn, mới có thể nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ trước mặt phát loạn, môi xanh xám nhếch nhác.
Giang Nam hôm nay đã thành tuyệt địa, mùa đông năm nay cũng rét lạnh dị thường, bên ngoài mấy bè đảng đánh đến vỡ đầu chảy máu, người bình thường dễ ăn, quân đội thịt người cũng không tính là hiếm thấy, mặc dù là ẩn nấp trong núi, hai người nhìn thấy mấy lần thoát hoang ngoại nhân, kết quả giao tiếp cũng không tính là tốt đẹp.
Thiếu niên hôm qua đi ra ngoài tìm dấu vết quân đội, Khúc Long Quân không dám nổi lửa, ban ngày chắc cũng chỉ ăn được một chút đồ ăn sống, lúc này trạng thái tất nhiên là không tốt, nhưng thấy hắn bình tĩnh trở về, giữa hai hàng mi nở nụ cười, xem ra gương mặt mềm mại của trái xoan đã trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Ninh Độc cũng không nói thêm gì, sau khi lửa cháy xong, bếp lò bê nồi lên bắt đầu đun nước, hắn mới đưa tay lên trán đối phương, quỳ xuống bên cạnh bếp lò châm củi, đợi đến khi bàn tay đối phương buông ra, mới ném cành củi vào, sau đó lại bị kéo tay qua bắt mạch. Cô thấp giọng nói: "Không có chuyện gì đâu."
"Có chuyện gì hay không thì ngươi cứ nói ra đi."
"... Ừm."
Trong lúc đó tuổi tác của Khúc Long Quân lớn hơn so với sự cố kỵ hai tuổi, nhưng thà kiêng chiếm thân phận "Ân công" lại biết võ thuật, thiếu nữ lạnh lùng từ trước đến nay không có tính khí. Đương nhiên, loại thời điểm biểu hiện khí khái này của Ninh kị cũng không tính là nhiều, trôi qua trong chốc lát., Đem nàng buông tay ra, cũng không nói kết quả chẩn đoán, Khúc Long Quân nhìn hắn một chút, vùi đầu nấu nước, thà rằng sửa sang lại từ bên ngoài cướp đoạt đồ vật. Cuộc sống chung ba tháng, cho dù là dạng trầm mặc này tựa hồ cũng trở nên có chút tự nhiên.
Nhưng trên thực tế, hai người lúc này đang ở trong giai đoạn chung sống phức tạp mà vi diệu, cảm nhận được hết thảy, đều là nhận thức lạ lẫm.
Thời khắc Giang Trữ gặp lại, thật ra trong lòng hai bên rất thân thiết. Trong loạn thế "hắn tha hương ngộ cố tri", bất cứ ai trong lòng đều tràn đầy vui sướng.
Bọn họ đã từng quen biết ở Tây Nam, nhưng lại có cảm thụ khác với những lần trải qua trước kia.
Đối với Khúc Long Quân, nàng cũng không biết thiếu niên đã giám thị nàng từ trước một thời gian, cũng không biết vì sao đối phương giết chết Văn Thọ Tân lại cứu lý do của nàng, ở chỗ nàng, "tiểu ân công" xuất thân từ Hoa Hạ quân, đẹp trai nhưng cũng có chút cao ngạo, rất nhiều lúc có thể cảm thấy đối phương có chút khó gần, thậm chí, không biết vì sao... đối phương tựa hồ đã gọi nàng mấy lần "Tiểu tiện cẩu".
Vì sao dùng từ ngữ mang tính nhục nhã như vậy mắng nàng, nghĩ cũng không rõ ràng, mà vì sao mắng nàng còn muốn cứu nàng, đối với nàng mà nói, vẫn luôn là bí ẩn trong lòng.
Đêm hôm đó trong tiểu viện Tây Nam, khi thiếu niên giết người quyết đoán và lạnh lùng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng. Một người như vậy, nếu trong lòng thật sự có ý kiến với mình, giết mình tuyệt đối không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Sau sự kiện lần đó, bên cạnh nàng không còn sự khống chế của Văn Thọ Tân, sau đó bởi vì cha thù mà rời khỏi Hoa Hạ quân, một thân đơn độc, như là lại làm từ đầu tới cuối., Nhưng cũng hoàn toàn không chỗ dựa, nói một số người trong trí nhớ khắc sâu một chút, đơn giản chỉ là Hoa Hạ quân Cố đại thẩm và vị "Tiểu ân công" này. Trong vòng tám tháng, biểu lộ ra bộ mặt dữ tợn, nàng nghe được vị "tiểu ân công" này tên tuổi, thậm chí gặp lại đối phương, trong lòng lập tức như có chỗ quay về.
Nhưng ý tưởng như vậy là sự thật sao? Có phải là nàng tình nguyện hay không, cái khuôn mặt lạnh lùng ở Tây Nam khi xưng hô "Tiểu tiện cẩu" kia, đối phương lại đối đãi như thế nào với nàng, những thứ này, lại khó có thể suy nghĩ.
Về phần Ninh kị bên này, lần gặp gỡ với tiểu tiện cẩu này là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi nhất trong chuyến rời nhà lần này. Hắn cũng không biết loại cảm thụ ấm áp hay là vui sướng, làm nam nhân thẳng như sắt thép, đặc biệt là nam nhi sắt thép vừa mới bị nữ nhân ti tiện gây thương tích tại Tây Nam cách đây không lâu, trong lòng đối với một sự tình gợi cảm và ấm áp nào đó, điều này không muốn suy nghĩ nhiều càng đừng nói ra.
Giống như khi Trương Thôn nghe một mình con chó con phản ứng, nàng phải chết, nhưng hắn một chút biện pháp cũng không có, có thể nói cái gì? Không muốn nàng chết? Hắn cứu nàng chẳng qua là do chủ nghĩa nhân đạo đơn giản, nhất thời nhân từ, nàng đã học "Phụ nữ có thể cao nhất nửa bầu trời", làm ra quyết định phải tự cường, chính mình nếu vô cùng lo lắng, vậy thành cái gì.
"Văn ái cao sướng" đều xấu hổ như vậy, huống chi là "Long Ngạo Thiên lo lắng cho chó con thấp bé."
Mà sau khi rời khỏi Tây Nam, kỳ thật hắn cũng chưa có suy nghĩ quá nhiều, chính mình hi vọng đem uy danh của Long Ngạo Thiên đại phóng, chấp niệm đến cùng là vì cái gì. Trương thôn tuy đánh giá cùng một phương diện, nhưng trên thực tế, sau khi cái tên Long Ngạo Thiên bị đánh giá "Ngũ xích dâm ma", hắn cũng hoàn toàn có thể đổi hướng đông bất bại, phương tây thất bại các loại hạng đầu mục lại từ đầu trở lại.
Để đuổi theo Tiêu nhi rời khỏi Tây Nam, con chó nhỏ tới tận ngoài ba ngàn dặm. Trong lòng hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Những lời này cũng không dễ nói, thậm chí chính hắn cũng không ý thức được. Lúc mới gặp lại, có thể đàm luận một loạt kinh nghiệm từ Tây Nam đi ra, không lâu sau, những thứ có thể câu thông kỳ thật đã ít đi.
Bối cảnh gia cảnh, kể cả rất nhiều chuyện cụ thể trong Hoa Hạ quân, hắn không cách nào thảo luận quá nhiều với đối phương; Về phương diện khác, phụ thân của Khúc Long Quân chết trong tay Hoa Hạ quân, sau đó bị bán làm ngựa gầy, mang đi Tây Nam phá hư, những tài liệu này cũng không thích hợp để nói chuyện. Không tiện đề cập tới quá khứ, một thiếu niên mười lăm tuổi, một thiếu niên nam nữ mười sáu tuổi, có thể trò chuyện được cũng không nhiều.
Ở chung một tháng trước, hắn thà bị thương, Khúc Long Quân chăm sóc tiểu ân công, thuộc về việc có nghĩa, sống chung với nhau sau này cũng không có quá nhiều điều cổ quái.
Khi con lừa trọc nhỏ đến, tay của bọn họ còn dắt nhau, có vẻ khá tự nhiên với nhau.
Từ đó về sau chiến loạn nổi lên bốn phía, dân chúng, phỉ lưu chạy, hai người tiến vào trong núi xây dựng một cái ổ nhỏ, thỉnh thoảng làm việc ở trong, tự nhiên nói chuyện với nhau càng nhiều hơn một chút. Một khi rảnh rỗi thì càng tốt hơn., Ninh Băng không biết nên nói gì, hắn rất cao ngạo, sắc mặt bình tĩnh như tiểu đại phu ở Tây Nam lúc trước, Khúc Long Quân chỉ cho rằng hắn tính cách bình thản, thỉnh thoảng nói vài lời với hắn, những lúc khác có khắc chế rất nhiều., Đợi đến khi Ninh kị cướp lại con lừa trọc nhỏ kia, giữa hai người bởi vì đề tài con ngựa táo hoa này ngược lại nhiều hơn không ít, Khúc Long Quân chăm sóc tỉ mỉ tiểu sủng vật này, thà kiêng kị cũng bởi vậy đi ra ngoài cướp mấy nhóm thảo nguyên, thỉnh thoảng hắn ghét ghét mắng con lừa trọc nhỏ này, Khúc Long Quân cũng sẽ uốn nắn hắn đáng yêu.
Loạn thế kéo dài, thiên địa chung quanh vô cùng thê thảm, chiến loạn ù ù cạc cạc, đánh nhau sống chết, dịch tử của lưu dân đều đã xuất hiện. Người thiện ý quen biết ở trong hoàn cảnh này sống nương tựa vào nhau tựa hồ là lựa chọn của mẹ, đây là một phần mà bọn họ sống nương tựa lẫn nhau trong núi không cần nhiều lời.
Nhưng mà, tóm lại trong lúc tĩnh tâm, đáy lòng hai người cũng không tránh khỏi nghĩ đến, bọn hắn chung quy là thiếu niên cùng thiếu nữ tuổi tác như vậy, trước mắt gặp nhau như vậy tựa hồ không cần nhiều lời, nhưng tiếp theo, sẽ như thế nào?
Những ý nghĩ này như có như không, lúc ẩn lúc hiện, giống như rất nhiều người lặng lẽ cảm nhận được ở tuổi nào đó, bởi vì ở chung với một người nào đó, ấm áp, hảo cảm, mập mờ ám., Tim đập, thấp thỏm... Những suy nghĩ này sẽ như có như không hiện lên, rơi xuống, đôi khi giống như cành lá và bóng râm đan xen trên tường nhà gỗ, có lúc như triều tịch như khói lửa. Rất nhiều năm sau bọn chúng sẽ biến thành ký ức tốt đẹp nhất trong lòng, mọi người thỉnh thoảng đề cập đến hoặc là vĩnh viễn không bao giờ nói chuyện với người khác, nhưng vào giờ khắc này, lại chèo chống cho bọn họ an tĩnh mà thấp thỏm ở chung một chỗ.
Mười tháng sau, căn nhà nhỏ cũng không quá rộng rãi, hai bên là hai cái giường nhỏ hẹp, gần như tất cả "Đồ gia dụng" trong gian phòng, giường chiếu cũng chỉ là một tấm ván gỗ trải lên lá cây., Cỏ khô lại dựng thêm một ít vải bố tạm thời làm ra. Táo lò cung cấp nhiệt độ cho giường chiếu nho nhỏ này, để tránh đêm tối bị khói hun hít thở không thông, bên bếp lò có đường ống khói chuyên môn, hồ nước bùn, là nơi tâm tư tiêu hao nhất trong phòng này.
Yên tĩnh trầm mặc, Khúc Long Quân đun xong nước ấm, vắt một miếng vải thô lau mặt cho Trữ Cố, Ninh Độc thì đã đem chiến lợi phẩm hôm nay làm thành loại: Một ít thức ăn vỡ vụn, xem ra có thể dùng đao phiến, hộ tâm kính, những miếng vải như vậy, ở giữa thậm chí còn có cái yếm nhỏ tinh xảo đẹp đẽ: Ninh Kỵ là cướp được từ trên người một tên binh sĩ, về phần đối phương lấy được ở đâu thì thuộc về một phạm trù không thể suy nghĩ kỹ lưỡng.
Y nhận lấy tấm vải thô đối phương đưa cho lau mặt, chỉ vào một cái túi da bên mép giường của Khúc Long Quân, bảo nàng mang nước ấm vào bên trong, bỏ vào trong ngực - đây là gói quà mười một tháng trước khi Khúc Long Quân Nguyệt đến bên ngoài hắn đặc biệt lấy được một cái túi ——— Khúc Long Quân vừa nói: "Ta không sao." Vừa quỳ sát bên cạnh cái túi đựng nước, nhét vào trong áo, sau đó cũng dùng nước nóng rửa bọc vải, nghiêng sang bên lau lau gương mặt của mình.
Phân công đồ vật, thu lại, tiếp tục đốt lửa, nấu cơm... Vốn trong căn phòng lạnh lẽo đã dần dần ấm áp, lúc nấu cơm Khúc Long Quân đã quỳ gối bên giường, bởi vì hiềm khích vướng víu túi da đặt nó qua một bên, cố kỵ nhìn, mím môi chỉ, Khúc Long Quân le lưỡi nhét nó vào, ánh lửa chập chờn, sắc mặt của nàng dần dần không khó coi nữa.
Không lâu sau, hai người ăn cơm tối.
Sau bữa tối, Khúc Long Quân thu dọn sơ qua, ở trong ánh lửa xuyên qua kim chỉ, lấy ra quần áo rách rưới, ngồi tại chỗ bắt đầu khâu vá. Làm người tập võ, thà đối với thường ngày động tác khá lớn., Sau khi rời khỏi Tây Nam hơn nửa năm, lại gặp phải trận tuyết lớn chưa từng trải qua khi còn bé, lúc này hắn mới phát hiện chính mình ngày thường tốn kém nhất là quần áo, quần áo bên ngoài vẫn không nhúc nhích, gần đây đúng là nhờ Khúc Long Quân xử lý thay hắn.
Bên ngoài phòng gió tuyết gào thét, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra chủ đề như vậy.
"Ngày mai chính là năm tháng nhỏ, tuyết rơi lớn như vậy." Khúc Long Quân may quần áo: "Tại sao bọn họ phải đánh nhau trong thời tiết như vậy, cũng lạnh cóng chết cóng."
"Bởi vì vốn không phải là vì chiến tranh a, chính là vì người chết..."
"... Hả?"
"Thời điểm ở Tây Nam, quân đội Hoa Hạ đánh giặc là vì thắng bại. Nữ chân nhân đánh giặc cũng là vì thắng bại, nhưng cũng có đôi khi, kho lương thấy đáy, ăn cũng không đủ, mặc kệ có đánh hay không., Một ngàn vạn người cũng chỉ có năm trăm vạn người ăn lương thực, bất kể thế nào, tóm lại phải chết ít nhất năm trăm vạn người. Thay vì ngồi chết đói trong nhà, không bằng ra ngoài đánh chết, không oán hận gì, người chết ít nhất cũng có thể có chút lương thực... Trước đây ở Tây Nam, trong quân đội có mấy người đã nói đạo lý này, ta đến bên này, mới lần đầu tiên nhìn thấy..."
Mặc dù mới mười lăm tuổi, tính tình cũng có chút xiêu xiêu vẹo, nhưng thân ở trong Hoa Hạ quân, tiếp xúc đều là cao tầng có tầm mắt, rất nhiều lời lúc đó không hiểu, nhưng một đường du lịch này, nhìn thấy sự tình phức tạp nhiều hơn, có chút đạo lý liền nhất định chứng. Lúc này thiếu niên dựa vào bếp lò, nói đến chuyện này, tâm tình cũng không cao, nhưng tự có một cỗ khí độ ưu lo cho quốc gia, cùng lúc với tiểu lừa trọc chân chính khí chất khác nhau rất lớn.
"Lúc trước ở Giang Ninh, Hà Văn Miện đường hoàng, nói là muốn thu quyền, muốn chỉnh đốn, trên thực tế làm sao lại không có nguyên nhân này. Các bang phái công bằng ở Giang Nam tranh đoạt, lăn lộn hai năm, giang nam thủy hương, kho lương cùng các loại tích súc đều đã thấy đáy., Nếu thật là mở đại hội, đem một đám ngốc chỉnh đốn, đến cuối năm, vẫn là chết đói rất nhiều người. Đến lúc đó bị người mắng, không bằng mọi người nói rõ làm xe ngựa, nuôi không sống được người đánh chết một đống, trên tay hắn lương thực nhiều hơn một chút., Có thể đem toàn bộ tinh nhuệ sống sót kéo về chỗ mình... vốn là chuyện hắn làm ra, không thu dọn được, dứt khoát đem tội danh đổ lên đầu người khác, để Hứa Chiêu Nam, lúc Bảo Phong, Chu Thương mấy người chết, hừ, hắn tinh ranh quá... cũng không phải thứ tốt đẹp gì..."
"Cha ta năm đó cũng là tướng quân dẫn binh, lại chưa từng nghe ông ấy nói qua về chuyện này..."
"Cha ta..."
Ninh Độc thuận miệng nói tiếp, lúc này lại thoáng dừng một chút: "Cha ta... năm xưa ở hòa báo, là ở trong phòng Ninh tiên sinh mất tích."
"... A?" Khúc Long Quân mở trừng hai mắt.
"Cho nên hắn không nói những lời này, nhưng tiểu hài tử Hoa Hạ quân còn phải tới trường, trong quân đội cũng có nhiều hài tử, mọi người nói đi, cũng đã hiểu."
"Ừm, ai cũng nói Hoa Hạ quân cải tạo giấy, thích vật, tất cả hài tử ở đầu dưới đều có thể học tập, hiểu chuyện lý lẽ, ngay cả con gái cũng đối xử bình đẳng, đây là đại đức Giáo hóa... Ninh tiên sinh thật lợi hại..."
"Cũng không phải, ta ngược lại cảm thấy, đọc sách là muốn người, ta không học được, đệ đệ ta cũng vậy, ta không muốn học, đệ đệ ta muốn học nhưng chỉ là học không tốt, luận đọc sách biết chữ, trong người ta, có thể ngươi còn lợi hại hơn một chút."
Trong ba tháng ở chung, hai người cũng không tính là nhiều về đề tài này, nhưng thỉnh thoảng lại đầu ý kiến nói chuyện phiếm, Khúc Long Quân thường có thể dẫn kinh điển, lại nói ra những điển cố kia sinh động, trong lúc nói chuyện với nam nhân trực tiếp., Có thể điều tiết một chút bầu không khí, mà với tư cách kẻ học cặn bã, thà rằng đối với người đọc sách như vậy, một mực có chút mong đợi. Nếu nghiên cứu đến cùng, lúc trước ở Tây Nam hắn sẽ bị Vu Tiêu Nhi câu dẫn, theo đạo của đối phương, hoặc nhiều hoặc ít cũng có đối phương là một trong những nhân tố của lão sư.
Bên ngoài tuyết ốc gió tuyết gào thét, trong phòng lò lửa giằng co. Khúc Long Quân sửa sang lại quần áo, cắn đứt dây, có lẽ là bởi vì sắp đến thời điểm mấu chốt, hai người các ngươi một lời ta một câu lại thấp giọng nói mấy câu. Khúc Long Quân ngồi ở trên giường bên kia, hai tay ôm gối —— nàng thường như vậy, đôi khi còn vùi cằm vào trong hai tay ôm chầm lấy hắn - lời nói êm dịu, còn Ninh Độc đã nằm trên giường ở bên cạnh.
Ninh Độc nói đến thời kỳ náo nhiệt của Hoa Hạ quân, cũng nói đến chuyện trò vui với một đám hồ bằng cẩu hữu, tìm vui, thậm chí còn kể cả kinh nghiệm hầm xí cùng với việc mình bị nổ tung, qua một hồi, thấy Khúc Long Quân cũng không ngại, vừa rồi mới thoáng kể về chuyện trong nhà.
"Trong nhà ta...có mấy vị di nương, có ca ca tẩu tẩu, có đệ đệ muội muội. Lần này đi ra, mấy muội muội chắc sẽ nhớ đến ta, ca tẩu tẩu cũng sẽ nhớ tới, cha và mẹ..."
"Mẹ sẽ khóc đấy..."
"Cha ta... Không biết ông ấy có nghĩ tới hay không, chắc sẽ không khóc, nhưng nếu ta xảy ra chuyện ở bên ngoài, chắc ông ấy cũng sẽ rất đau lòng..."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"Vô tình chưa chắc đã là Chân Hào kiệt, Liên Tử sao lại không làm chồng." Hai người nói tới đây, cũng không biết là từ lúc nào, Khúc Long Quân nghe những lời này, ánh mắt phức tạp: "Ngươi tốt như vậy, bọn họ nhất định sẽ nghĩ."
Nghe được câu "ngươi tốt như vậy", vẻ mặt Ninh kỵ hơi nóng lên, sau đó nói: "Vô tình chưa chắc đã là hào kiệt, hạt sen... Cái gì... Ừm, ngươi kể thơ không sai..."
"Đây không phải bài thơ mà Ninh tiên sinh viết..."
"A, Ninh... Cha ta chỉ quét dọn, cha ta không dạy cái này... Ngươi đọc nhiều sách quá."
Hắn nhìn Khúc Long Quân một cái, cũng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt thiếu nữ lại hơi cúi thấp, nàng ôm hai đầu gối, thoáng tựa vào hậu phương, ánh mắt có chút phức tạp ẩn vào trong bóng tối.
Trong phòng cứ như vậy yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó là tiếp tục im lặng.
Ninh Độc muốn tự nhiên tìm một vài đề tài, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh này tựa hồ vẫn phải tiếp tục kéo dài, hắn nghe thấy Khúc Long Quân ở phía đối diện mở miệng.
"Tiểu Long ca..."
"... Hả?"
Lời nói của đối phương cũng hết sức bình tĩnh, chỉ là rất nhỏ, có chút run rẩy:
"... Ngươi... Ngươi từ Tây Nam đi ra, có phải có nhiệm vụ gì hay không?"
"Ách..."
"Ta biết ngươi có thể không tiện nói chuyện, nhưng mà..."
....
"Nhưng mà... Nếu mùa xuân sang năm tuyết tan, ngươi có thể... Ngươi có thể hay không..."
....
"Ngươi có thể hay không..."
....
"... Mang theo ta a?"
....
Thanh âm gió tuyết tựa hồ biến lớn, vù vù thổi qua bên tai. Trong bếp lò, ánh lửa ấm vàng lay động lướt qua thân thể và gương mặt hai người, càng thêm kiêng kị há to miệng, thanh âm hơi dừng lại một chút.
"Cái này, Ách... Khụ, là... có nhiệm vụ.. Ừm.."
Hắn dừng một chút, nhìn về phía bên kia.
"Không có chuyện gì đâu."
Ý nghĩa của câu nói này cũng không rõ ràng, nhưng bởi vì ngữ khí kiên định, thiếu nữ như hiểu được, thân thể trầm tĩnh lại, gật gật đầu, nàng ngồi ở đó, duỗi thẳng hai chân.
Động tác này rất đẹp, Ninh Xuyên mở mắt, tim đập thình thịch, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
Đêm tuyết ấm áp, sau đó hai người lại ở trong tâm tình thoải mái này nói chuyện phiếm không ít, thiếu nữ nói về chuyện trong sách, cũng kể cho hắn nghe chuyện xưa, sau đó nói cho hắn biết Văn Thọ Tân ép nàng đọc sách, đánh đàn, các loại sự tình như vũ điệu, giống như là đang vơ vét những tài nghệ này của hắn.
Ninh Độc cũng không ngốc, có thể nghe ra hàm ý trong lời nói lúc này của nàng, cũng có thể nghe ra được sự cẩn thận trong giọng nói của phụ thân. Nàng học thi tác của phụ thân, năm đó tất nhiên có dụng ý bất thuần của đám người Văn Thọ Tân, nhưng giờ phút này mộ phần của Văn Thọ tân mọc cỏ, Giang Nam ngay cả cỏ cũng sắp bị đốt sạch, những chuyện này có quan hệ gì.
Huống chi, hắn hiện tại còn không muốn về Tây Nam. Vu Tiêu Nhi còn chưa giết, "Ngũ xích dâm ma" danh còn chưa tẩy sạch thành "Thiên hạ đệ nhất", trở về bị đánh cũng quá mất mặt, gặp Tần Duy Văn cũng khó tránh khỏi bị cười nhạo.
Qua một lúc, trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Khúc Long Quân lại hỏi về hướng tương lai của hắn, hắn cẩn thận suy nghĩ, đưa ra quyết định.
"Ta muốn đi Phúc Châu trước."
Hắn nói.
"Nhìn tiểu hoàng đế kia xem, cùng tiểu công chúa kia... đều có bộ dạng gì."
Đám công bằng một phen đại loạn, Giang Nam bắt đầu ăn thịt người, tiểu hòa thượng đi Tấn Địa, Trâu Húc, Lưu Quang Thế đánh ra óc, nơi duy nhất thái bình phụ cận, chỉ có thể là đi Phúc Châu, Vu Tiêu Nhi nói không chừng cũng đã tới đó.
Hơn nữa, đi đến nơi thái bình, cũng có thể an trí đi theo "Tiểu tiện cẩu" của mình —— có lẽ bây giờ không tiện mắng chửi nàng chó nhỏ, vậy nên gọi là gì đây? Tiểu tiện Long ư? —— võ nghệ của mình dù sao cũng không vô địch thiên hạ, bên cạnh có một người, liền không cần quá mạo hiểm.
Hắn suy nghĩ một chút, chính mình cũng không thích mạo hiểm như vậy, hiện giờ bên cạnh có một tiểu tiện cẩu, còn có "con lừa trọc" có thể chở đồ, đợi đến xuân ấm hoa nở, nồi niêu xoong chảo cũng có thể mang theo, bao quần áo cũng có thể mang nhiều hai cái, cùng xuân du cũng không có gì khác nhau.
Đi xem đại dương, thật vui vẻ...
Ánh lửa bên trong lò dần dần nhỏ lại, ngăn cản được bức tường nhưng vẫn còn tỏa ra hơi nóng. Tất cả những cố kỵ đều lẩm bẩm lên kế hoạch, nói đến biển rộng trong truyền thuyết, mơ mơ màng hồ, ngủ thiếp đi...