Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sau khi ghi chép hoàn tất những chuyện vụn vặt cần ghi chép, Hầu Nguyên Cương tới tiếp nhận giảng hòa, sư phụ mới bảo Tiểu Linh mang một ít thức ăn đến. Nàng cầm một miếng điểm tâm, tiếp tục suy nghĩ và kể lại những tin tức vừa rồi, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Linh có chút muốn nói lại thôi, mới nói: "Làm sao vậy?"
"Ta cảm thấy... Sư cô nương đối với tiên sinh thật sự quá quan tâm..."
Tiểu Linh mỉm cười, lời nói này lại có chút trái lương tâm, sư phụ ăn điểm tâm, sau đó mới cười rộ lên: "Tiểu Linh, kỳ thật cảm quan của Tiểu Linh với tiên sinh cũng không ổn?"
"Chẳng qua là ta cảm thấy... muộn như vậy, sư cô nương nên sớm nghỉ ngơi mới phải..."
Nàng là Bí Thư sinh hoạt bên người sư phụ, xưa nay các loại chuyện vụn vặt đều có hiểu rõ cùng tiến, biết về tính chất ngày thường, đối với nàng đương nhiên không quá tán đồng. Đặc biệt là sư phụ đối với vòng sắp xếp gần đây của hắn, có thể nói tận tâm tận lực, nhưng ở trên thực tế, tự nhiên cũng phải tốn không ít tâm lực cùng thời gian, tự nhiên có chút không thể lý giải.
Sư phụ ở sau bàn sách suy nghĩ một chút, qua một hồi mới nói: "Bên phía Ninh tiên sinh... thường xuyên nói cách mạng."
"Ừm..."
"Hai chữ cách mạng, thay đổi vận mệnh của chính mình, thay đổi mệnh của người khác, vậy làm sao mới có thể thay đổi mệnh của người khác đây? Tiểu Linh." Trong tay sư phụ cầm bút lông, cười cười: "Chúng ta làm học đường ở thôn quê, viết chuyện xưa, trong sách, có mấy người học được thứ này, được dẫn dắt, vậy chúng ta đương nhiên rất cao hứng, cảm thấy những người này... tích cực..., Thượng tiến, cảm thấy bọn họ rất đáng giá, chúng ta nhìn cũng thích, nhưng Ninh tiên sinh hắn... có một lần nói với ta, hắn nói, sư phụ, ngươi nhìn trên đời này, có một số người trời sinh đã có tính chất tốt, hoặc là lúc chúng ta quen biết hắn, hắn có lòng hiếu kỳ., Trở thành người chúng ta yêu, nhưng càng nhiều người, mặc kệ trong thành thị, trong thành viên nông thôn, bọn họ tâm tính bại hoại, khuôn mặt đáng ghét, có đôi khi cho dù thịnh ý quyền, đem đồ tốt đặt ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không lấy, đem đạo lý tốt gạt bỏ nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng nghe không hiểu... Những người kia, làm sao bây giờ?"
Sư phụ dừng lại một chút: "Trước kia, Hoa Hạ quân... là người đầu tiên đoàn kết, là đồng chí, cũng sẽ bắt đầu thông qua thủ đoạn như vậy để mở mang đầu, năm đó ăn tiệc, đối với những người còn chưa thức tỉnh, Ninh tiên sinh nói bọn họ sẽ chết... Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, Hoa Hạ quân giết ra ngoài, tất cả mọi người đều đi tới trước mặt chúng ta, Tiểu Linh, những người có khuyết điểm thì làm sao bây giờ? Chỉ dựa vào câu nói không thông, kể chuyện cho bọn họ nghe, bọn họ nghe không hiểu, hoặc là lén giở trò gian, hoặc là dứt khoát rất lười, người rất ích kỷ thì phải làm sao? Làm sao bây giờ, chủ yếu là chúng ta nên làm gì, sớm muộn gì, có một ngày chúng ta phải suy nghĩ một chút, chúng ta phải suy nghĩ thôi..."
Nàng hơi ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, khẽ nở nụ cười: "Ta nhớ... Lúc ấy chủ yếu là ta kháng nghị với hắn, chuyện xưa của chúng ta tại sao không thể viết một chút tao nhã, hắn nói có thể nhã một chút, nhưng càng thô tục hơn thì cũng nên có, chính là bởi vì tương lai chúng ta sẽ đối mặt với những người này., Bọn họ làm gian phạm khoa học, chúng ta có thể xử lý hắn, thậm chí là không cầu tiến bộ, hoặc là rất lười, hoặc là rất ngu xuẩn. Vậy có phải nên cân nhắc dùng các loại biện pháp, thí dụ như cố sự rồi mới dễ nhìn hơn một chút, đạo lý lại tách ra bóp nát một ít, cho dù các ngươi cảm thấy không đẹp như vậy, có lẽ có chút tác dụng với người khác... "
"...Vu đại ca vốn là thư sinh rất bình thường, lúc hắn mười mấy tuổi hai mươi đã được ta chiếu cố, gặp qua phong quang, năng lực có hạn, có chút không muốn tiến thủ. Đến hơn một năm gần đây, ôn nhu hương cũng làm cho hắn quên hết mọi chuyện, so với rất nhiều người trong Hoa Hạ quân., Khuôn mặt hắn có chút đáng sợ. Nhưng nhìn từ một hướng khác, ít nhất hắn cũng từng đọc qua chữ, hiểu được một ít đạo lý, lá gan không lớn, nhưng có chút khuyên bảo, hắn có thể nghe thấy, mặc dù quyền có thế, nhưng nhiều lắm là tiêu tiền đập người, cũng không ỷ thế hiếp người... Đối với người như vậy, có phải cũng có chút biện pháp, để hắn... tiến vào một chút hay không?"
"... Đương nhiên, bởi vì Vu đại ca là bằng hữu bên cạnh ta, cho nên chỉ vì hắn, nghĩ cách như vậy, còn vận dụng người của Hoa Hạ quân, là có chút tư tâm, không nên nói, cũng không dễ nói, nhưng cũng giống như lúc nhỏ ta gặp hòa thượng vậy, bọn họ độ thế nhân, cũng độ một người, có thể độ một người, có một phần vui sướng... Tiểu Linh, ví dụ như bên cạnh con có một bằng hữu khiến con chán ghét, lúc có thể giúp hắn, con có giúp hay không?"
"Ách..." Tiểu Linh bối rối một lát, "Ta chỉ là... cảm thấy sư cô nương chú ý đến thân thể, có thể giúp càng nhiều người, hơn nữa...ta cũng không nghĩ nhiều như vậy a..."
Sư phụ cười rộ lên, trôi qua một hồi, đợi đến khi Tiểu Linh muốn quay người lại, nàng hỏi một câu: "Tiểu Linh, nàng đã từng nghe đồn về Lý Như Lai Lý tướng quân chưa?"
"Lý tướng quân... Tin đồn gì?"
"... Liên quan tới lời đồn hắn đưa cho nữ nhân khắp nơi."
"Cái này..." Tiểu Linh suy nghĩ một chút, "Không có a, chỉ là nghe nói... Hắn mặc dù là hàng tướng, nhưng quan hệ rất lớn, bên ngoài có truyền, bên này muốn binh quyền của hắn, vì công lao, có lẽ hắn làm một trận phú quý, để cho hắn mở không ít xưởng. Nhưng đưa nữ nhân... Cái này người khác biết cũng không nói với ta a..."
"Đã biết." Sư phụ gật đầu.
Sau khi Tiểu Linh đi ra ngoài, sư phụ lại ngồi suy nghĩ trong chốc lát. Lý Như Lai đưa nữ nhân vào trong quân đội, cái xúc tu này chính là điểm mấu chốt của Ninh Nghị, nhưng theo như lời Tiểu Linh nói, cho dù có người biết chuyện này, cũng sẽ không dễ dàng nói toạc chuyện với nữ binh. Như vậy chuyện này, Ninh Nghị có biết hay không, hắn đã sớm đem Lý Như Lai ghi lại danh sách đen, như vậy đối với chuyện này, mình có nên hỏi hay không, hoặc là có điều tra chứng cứ hay không, đều là cân nhắc.
Trên lý thuyết mà nói, dưới sự cảnh giác của Ninh Nghị, chuyện này hắn có lẽ trong lòng hiểu rõ. Nhưng nếu như không phải, mình đi thăm dò như thế nào, nếu như muốn hỏi, hỏi ai, nếu như chính mình hỏi thăm một người gián điệp báo cáo cho hệ thống cũng thu được chỗ tốt của Lý Như Lai, vậy phải làm sao bây giờ, không thể không có cảnh giác.
Nếu như mình có thể tổ chức Lăng Lâu thì tốt... Nghĩ đến sau đó, trong lòng nàng nảy sinh ý nghĩ này, thanh lâu từ trước đến nay là nơi tập trung các loại tình báo, năm đó nàng ở kinh thành, các loại tin tức to nhỏ nhỏ, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay nàng. Nhưng hôm nay, nghĩ đến thái độ mà mình đưa ra ý tưởng này với Ninh Nghị, nàng không tự chủ được mà nở nụ cười.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn lên giường nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai rời giường, sân nhỏ phía ngoài lại có tiểu Tuyết. Ở bên ngoài, nàng làm một bộ động tác động tác vũ đạo để rèn luyện, sau đó trở về thư phòng. Sau khi sửa sang lại suy nghĩ, phủ án viết một phong thư cho Ninh Nghị.
Lúc đi làm, mang đến Bí Thư Xử, để cho Bí Thư Xử phong ấn "Khúc sáp" này mật chuyển giao.
Đây là sáng sớm mười hai tháng mười bảy.
Bí Thư xử đóng gói các loại tình báo quan trọng, phong thư, lấy khoái mã nhanh chóng ly khai Thành Đô, đến buổi chiều giờ Thân này tả hữu., Cùng đoàn xe của Ninh Nghị đang tuần tra trên đường tụ hợp. Lúc này đội ngũ của Ninh Nghị đang ở tại một doanh trại quân số năm ở phía bắc của Bình Nguyên, Hạ Hạ. Đồng thời Ninh Nghị cùng với quân trưởng thứ năm của Hoa Hạ quân Hà - Hà Chí thành gặp mặt, nhằm vào "đại động tác của Đới Mộng Vi" cùng với Hoa Hạ quân đang ở trước mắt, muốn cẩn thận nói chuyện một chút.
Giờ thân hai khắc, sắc trời đã có chút thu liễm, hai người cũng không mang theo quá nhiều thị vệ, ngay tại đầu quân doanh bên bờ sông câu cá, chung quanh mặt đất, đỉnh núi, một mảnh tuyết mỏng.
Làm quân trưởng đệ ngũ quân, Hà Chí thành thân hình gầy còm, ngày thường ngoài trông coi quân đội, sở thích duy nhất là thỉnh thoảng câu cá, tính tình hắn trầm ổn, làm việc cẩn thận có kiên nhẫn, có người thậm chí nói đùa cũng bởi vì hắn thích câu cá, Ninh Nghị mới để hắn quản lý quân vụ quân đội thứ năm.
Đại khái là giữa trưa, Ninh Nghị nhắc tới một câu câu cá, liền bị Hà Chí Thành kéo đến bờ sông này, sau đó liên miên nói với y rất nhiều quy tắc câu cá. Mùa đông nào lạnh, thời gian đi ra tốt nhất là giữa trưa, cái móc phải để xuống thật sâu., mồi tận lực dùng mồi nhử, vị vị muốn nồng. Ninh Nghị chú trọng hiệu suất, trên thực tế không thích câu cá, hắn thích dùng lưới, hoặc là dứt khoát là cá nổ, nhưng lời đã ra khỏi miệng, đành phải giả vờ ngồi cùng đối phương hai canh giờ.
Ở giữa hàn huyên một chút về chuyện quân vụ.
Sau khi đại chiến Tây Nam thắng lợi, giai đoạn trước mắt, hai chi chủ lực của Hoa Hạ quân đều là hiếu chiến, tiến hành tuyên truyền đợt mới, phối hợp cải đất cũng không thành vấn đề. Nhưng mà...
"... Gần đây ta đang suy nghĩ, muốn cho quân đội ít đi thành Đô cùng Ngu Châu hai nơi này, ý nghĩ còn đang chuẩn bị, nguyên bản định qua thời kỳ gặp gỡ sẽ nói một chút."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chỉ say rượu kim mê a, làm ra chuyện gì đó." Hà Chí thành Đạo: "Vốn là ở võ triều thì không tính là gì, ngươi biết đấy, làm lính kiếm tiền, treo đầu trên thắt lưng, phàm là tán đội, làm lính thì phải đi tìm thú vui., Thậm chí có những lúc, trên chiến trường đánh thắng một trận, binh không thu được, đốt giết cướp bóc, bắt nạt nữ nhân đều có... Ngươi dẫn mọi người giết Chu Ngọc mấy năm qua, trị binh huấn binh mở ra cho bọn hắn, quân đội có vẻ khác biệt, đây là chuyện ta vui nhất..."
"Nói nhưng mà."
"Nhưng mà một năm nửa năm gần đây, có chút không giống. Quá khứ đều là khổ ha ha, địa phương cũng nghèo, từ nhỏ sông Thương Hà đến Lương Sơn, sinh hoạt khổ cực có thể chịu đựng được, kỷ luật cũng tốt, bất quá thành tựu gần nhất cùng Nguỵ Châu, rất náo nhiệt, so với Biện Lương trước kia cũng không kém bao nhiêu, có một ít binh lính đi qua bên kia., say sưa nói, nói như vậy ăn ngon như vậy, có chút không muốn trở về. Kỳ thực là tiêu tiền của mình, cho dù tìm nữ nhân, ăn uống chơi gái đánh bạc, vậy cũng không sao, làm lính mà, còn sống tìm thú vui. Nhưng rất nhiều lúc, có chút nguyện ý quen biết bọn họ, chiêu đãi bọn họ..."
"..." Ninh Nghị lẳng lặng lắng nghe.
"Năm nay tháng tám, Ngưu Thành Thư dẫn đội đi làm việc, mấy người làm kỹ viện, thiếu chút nữa đánh nhau với người của các huynh đệ trên đường, Ngưu Thành Thư xem như có giác ngộ, phạt tất cả mọi người một trận, lập tức mang ra ngoài thành đô., Đồng thời theo sau báo cáo, trong vòng một năm hủy bỏ bất kỳ nghi thức nào, không cho phép đi qua bên kia... Ta đã cẩn thận điều tra, chuyện tương tự chỉ sợ không phải cùng một lúc, có đôi khi là hai quân nhân trong thành uống rượu say rượu, tàn nhẫn chiến đấu, nhưng không gây náo loạn quá lớn., Nhưng có người mời khách chuyện này, sớm muộn gì cũng chọc phải một sọt to...Chuyện này, trước mắt ta chỉ có thể tăng cường kỷ luật, cho dù nghỉ, yêu cầu không cần phải đi qua mấy thành thị lớn, nhưng người ta nghỉ, không thể hạn chế bọn họ thật..."
"Khách là người nào? Có ghi chép không?"
"Ghi chép lại một ít, đủ thứ đều có. Loại quan hệ sơ bộ này, người nào muốn đốt nhàn nhạt quan hệ, ngày thường ở võ triều không có gì kỳ quái. Nhưng người ta chỉ chiêu đãi, hiện tại phạm sự không nhiều lắm, không bắt được người. Hơn nữa cũng chỉ là vì gần mười năm qua ít thấy, đột nhiên lại có, ta cũng không biết nên nói là bình thường hay là không bình thường."
Ninh Nghị khẽ gật đầu, trầm mặc hồi lâu mới thở dài đầy phức tạp, như là lầm bầm: "Gói phát triển... sẽ ảnh hưởng tới quân đội..."
"Nói rồi, trước kia ở Biện Lương, không phải đại sự, nhưng ngươi dạy quân đội tốt như vậy, ta lại đột nhiên có chút không nỡ. Binh lính như vậy, hiếm có a... Không thể nói vì đánh nhau, không thể làm phồn hoa trong thành, chắc chắn phải phồn hoa, nhưng mà... Chúng ta phải nghĩ biện pháp, bên này ta lại tăng thêm kỷ luật, ngươi xem bên kia còn có thể làm chút gì đó, kỳ thật có thể tra ra mấy điển hình phạm sự, ta đều đã làm rồi, cũng không lớn..."
"Từ từ biến lớn."
"Hay là đánh ra ngoài sớm một chút."
"... Sau khi cải tạo xong, nhân thủ phải dạy dỗ, quân đội còn phải mở rộng, phải mất một hai năm nữa chứ. Một nơi rộng lớn như vậy, tặng cho ngươi, như thế nào để trị cho ngươi, cho dù có thêm Trần Phàm, Chúc Bưu, Lưu Thừa tông, chúng ta cũng chỉ vừa mới thở phào một hơi, chiếm được địa phương đều là chuyện nhỏ. Ngươi xem một người có thể sử dụng, nắm tay thấy khuỷu tay, bọn họ phải có thể ấp ra trứng mới được..."
"Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ tiếp tục duy trì quân đội ở đây..."
"Tăng cường kỷ luật, ta lại nghĩ biện pháp, thêm thức ăn cho các ngươi, gom thêm mấy công đoàn văn công cho các ngươi được không?"
"Tiểu cô nương xinh xắn, một đám gia súc lại mỗi ngày đánh nhau, một đống chuyện viền hoa..."
"Theo đuổi tình yêu, so với cầm tiền đi ra ngoài chơi tốt hơn, kết hôn với nhau, hơn nữa, đánh nhau, ngươi còn có thể tìm chỗ đứng cho bọn họ, chạy để kiếm chuyện làm, thật tốt, được rồi, thêm chút người nữa đi..."
"Ta vẫn có quyền lực mở rộng một chút công đoàn, chuyện này ngươi có tâm tư gì chứ..."
"Tiểu nhân đây không phải là tiểu nhân bày mưu tính kế cho ngài sao, lão Hà."
Từng tràng lải nhải, nói đến sắc trời dần tối, Ninh Nghị mới từ trong sọt cá Hà Chí thành phân vài con cá lớn, xách cùng nhau đi về. Sau khi trở về doanh trại ở, trong thời gian trước bữa cơm tối, y mở ra các loại tình báo và tín hiệu truyền đến, làm ra phê chuẩn. Theo những thứ này đưa tới, còn có hai phong thư trọng yếu, y mở phong của sư phụ ra trước.
Tin tức trên phong thư tương đối nhu hòa, ngoại trừ một phong thơ tình hàm súc nói về hắn, ở giữa đại khái kể lại giai đoạn mới biên cảnh nội đô thành đối kháng biến hóa mới, cùng với xuất phát từ tư tâm, đối với một ít xử lý trong cùng một số vấn đề về câu hỏi mà Lý Như Lai giao phó.
Bởi vì cũng không rõ Ninh Nghị có biết nội tình của chuyện này hay không, sư phụ sau khi đắn đo vẫn quyết định giao chuyện này cho Ninh Nghị tiến hành. Bởi vì nếu Ninh Nghị biết rõ tình hình, chuyện này không cần nhắc nhiều. Nếu như hắn không biết, chuyện này sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn.
Cuối cùng nàng còn nhắc tới hệ thống tình báo của Hoa Hạ quân, có nên tại Thành Đô, Nguỵ Châu bọn người kinh doanh mấy tòa thanh lâu hay không.
Xem hết chi tiết chuyện của Lý Như Lai, Ninh Nghị ngồi ở đó trầm mặc hồi lâu, đến khi thấy đề nghị của thanh lâu, mới nhịn không được cười cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong phòng yên tĩnh như băng, cứ thế kéo dài một hồi lâu, Ninh Nghị mới cất phong thư đi, mở phong thư ra.
Đây là từ đất Tấn tới, truyền thư của Lâu Thư Uyển.
Nữ nhân tâm tình táo bạo này không có gì hay ho cả, nhưng nói phần lớn đều là chính sự, Ninh Nghị mở thông tin ra, chỉ thấy đối phương một đao vào thẳng, bắt đầu đàm luận vấn đề của Tây Bắc.
Từ khi Chân Nam của nữ tử này tới giờ, toàn bộ Trung Nguyên trở nên hỗn loạn, tới kim nhân độ thứ tư thu binh, rất nhiều chỗ đã bị đánh cho rách nát rưới rưới, không cách nào thu được.
Từ khi Tây Bắc trải qua mấy năm chém giết ở Tiểu Thương Hà, hầu như đã bị nữ chân nhân đồ sát thành vùng đất trắng. Sau khi nữ chân nhân đi, lưu lại quân phiệt quân phiệt đầu hàng trấn thủ ở đây, nhưng vào mấy năm trước, bị bào gia bị tàn sát, đám người thảo nguyên đã chinh phục Tây Hạ từ đó vào Trung Nguyên, sau đó thừa dịp hậu phương nữ tử kia trống rỗng, từ Kim cảnh Bắc Quan của Nhạn Môn quan cướp đoạt một phen rồi trở về thảo nguyên.
Mà đại quân sền sệt xuôi nam lần thứ tư, cũng không buông tha thế lực tấn địa Hổ Vương chủ chống cự, Lâu Thư Uyển thậm chí một lần đem uy thắng đốt thành bạch địa, mặc dù về sau Liêu Nghĩa Nhân bỏ mình, lưu lại một ngụm nguyên khí, nhưng hôm nay, hoàng hà ở phía bắc nhân khẩu thưa thớt, rất nhiều nơi không cách nào chiếu cố.
Mà Tây Bắc là cánh cửa Trung Nguyên.
Sau mấy phen tàn sát, một mảnh đất ngàn dặm không có gà gáy, chỉ còn sót lại một ít mã phỉ lưỡi đao và một số ít lưu dân vẫn tiếp tục sinh sống trong đó. Nghe nói hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, rất nhiều nơi đã thuộc về bầu không khí Luyện Ngục vô pháp vô thiên.
Sau khi nhận được viện trợ kỹ thuật của Hoa Hạ quân, Lâu Dung Uyển một lần tìm kiếm khắp nơi Hạ gia, nàng đưa mắt nhìn về phía Tây Bắc thậm chí là người thảo nguyên phía xa hơn, mà ở hướng này phái nhân thủ ra, đồng thời điều tra sinh thái phụ cận, nàng đã ý thức được tồn tại bên này là vấn đề cực lớn.
Nếu như người thảo nguyên từ chỗ này đông tiến, phòng tuyến Hoành Sơn vốn là vô hiểm có thể thủ. Đương nhiên, người thảo nguyên có cùng hung cực ác như vậy hay không, có phải là địch nhân hay không, trước mắt vẫn còn nghi ngờ, bọn họ có thể đánh nhau với Kim Quốc, cũng có thể mưu đồ thổ lộ, thậm chí có thể trở thành chiến hữu, lại lui về phía sau một bước nói, cho dù bọn họ giết vào Trung Nguyên, cũng chưa chắc có thể tạo thành uy hiếp đối với Tấn Địa, giống như Trâu Húc cũng có thể giết được Hoàng Hà, hắn cứ việc giết, Lâu Thư Uyển cũng không sợ.
Nhưng bất luận thế nào, cho dù nhân thủ không đủ, nhưng xuất phát từ dự liệu chu đáo, Lâu Thư Uyển vẫn như cũ lo lắng sớm trọng đoạt Tây Bắc, thành lập phòng tuyến Hoành Sơn, nên sớm có ý định kinh doanh.
Đương nhiên, đề xuất này của nàng tương đối xảo diệu, trong tín hàm, nàng kể về hào quang năm tháng của Hoa Hạ quân chiến đấu ở Tây Bắc, biểu thị bây giờ đây đã là một nơi vô chủ., Nhưng Hoa Hạ quân vẫn có danh vọng long trọng như trước. Ninh Nghị có nên cân nhắc xem có nên đưa Lưu Thừa Tông bộ về vùng đất vô chủ ở Tây Bắc này hay không, thuận tiện phối hợp với người của Lâu Thư Uyển, Vương Cự Vân, ba phe hợp tác khai phá, cùng nhau kinh doanh mảnh đất màu mỡ này hay không.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trong một năm gần đây, Tấn Địa là một năm dễ chịu nhất. Mặc dù đàm luận đại sự trong phong thư, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự thả lỏng tâm tình của lâu thư uyển chuyển. Nàng không thật sự đối đãi đám mã phỉ Tây Hạ kia với nhau như là đại địch. Từ quá khứ câu thông và trao đổi, Ninh Nghị có thể cảm nhận được thực ra nàng đang mơ ước chi đội của Lương Sơn.
Lần thứ tư về nam, Điền Thực bị ám sát không lâu trong khoảng thời gian đó, đám người Chúc Bưu dẫn theo hơn một vạn binh sĩ Hoa Hạ cùng nữ tử Lộ quân phía tây đánh nhau có thanh sắc, mãi đến khi Vương Sơn Nguyệt bị nhốt trong đại danh phủ, hơn một vạn người này tiến đến cứu viện mới bị đánh tan tác., Nhưng sau đó tàn binh lại tụ lại lần nữa, hai ba năm gần đây dựa vào việc đánh đất Tấn phong khổ một đoạn thời gian, nhưng Lâu Thư Uyển nguyện ý phóng thích thiện ý, mượn lương thực ngoại trừ giao dịch cùng Tây Nam bên này, cũng không phải là đang chảy nước miếng với đám người Chúc Bưu, Lưu Thừa tông.
Khi Chân Đông Quân Bắc Quy của Chân Đông, thiếu chút nữa lại bắt đầu với Lương Sơn, nàng thậm chí âm thầm ra hiệu, bằng không tất cả những người này đều tới Tấn địa tị nạn. Cô gái này thật ra là muốn dùng các loại đạn pháo đường tạo thành cánh quân Hoa Hạ này.
Sau khi thở phào một hơi, Lâu Thư Uyển muốn mở rộng hướng Tây Bắc, xây dựng lại phòng tuyến Hoành Sơn, có lẽ là một nước cờ nhàn hạ, cũng thuộc về sự khiêu khích hoặc thăm dò ở Tây Nam —— nếu đám người Chúc Bưu, Bưu thật sự tới, nàng càng có thể thừa dịp hợp tác đào người: Nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, lại từ trong phong thư này, cảm nhận được một thứ càng thêm nghiêm túc đối đãi.
—— Mông.
Lâu Thư Uyển khinh thường bọn họ, cho dù xuất phát từ sự nhạy cảm của nhà chính trị, nàng cũng đã thấy được điểm mấu chốt của Tây Bắc, nhưng đối với người trong thảo nguyên, nàng cũng không sợ hãi, thậm chí nếu như người thảo nguyên tới đây tranh đoạt Hoành Sơn với nàng, nàng vô thức cho rằng, ba phương liên thủ, không đáng để lo.
Như vậy người trong thảo nguyên làm gì? Nếu như Lâu Thư Uyển đã mơ hồ cảm nhận được những thứ này...
Ninh Nghị đưa thư lên, bày hai bức thư lên bàn.
Cảm giác kỳ diệu.
Tin tức trọng yếu nhất ngày hôm nay lại bắt nguồn từ thư từ hai nữ nhân.
Thậm chí còn không dễ phân biệt, đến cùng bức thư nào viết ra quan trọng hơn một chút.
Hắn lẳng lặng nhìn, suy nghĩ một hồi, mãi đến khi Hà Chí Thành từ bên ngoài tiến vào, gọi hắn đi qua ăn cá, hắn mới thu hồi phong thư, đứng dậy đi ra ngoài.
Niên quan sắp tới.
Lâu Thư Uyển nói.
Hắn muốn sớm đưa ra quyết định.