Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian gần giữa trưa, hạt băng rơi xuống trong thành từ từ biến thành những bông tuyết bay xuống, nhuộm trắng một chút đầu đường.
Vẫn là tuyết đầu mùa ở Tây Nam năm nay, trên đường người đi đường Mộc Tuyết cũng không có quá nhiều hình tượng quẫn bách, phần lớn biểu hiện ra vẻ ngoài mới lạ. Rất nhiều người không đánh dù, nói cười mà đi; cũng có hài tử cười đùa trên đường phố truy đuổi nháo nháo, dù là người nhà ở đầu đường kêu gọi, cũng không muốn trở về.
Trên tứ phương trà lâu, đúng là thời điểm bầu không khí sôi động nhất trong dư luận trường, từng thanh âm nghị luận đang truyền ra.
"... Trước mắt thời cuộc như thế, Đới Công có thể có bao nhiêu biện pháp thong dong đây?"
"Thời cuộc trước mắt thì đã sao? Nữ chân nhân dĩ nhiên đã đi về phương bắc, so với mấy lần xuôi nam, cũng phải rộng rãi một chút chứ. Các ngươi đàm luận hôm nay thánh nhân, hai lần bán đứng người một nhà..."
"Nhưng địch thủ mà Đới công đối mặt là ai! Phía bắc có nữ thật, phía nam có Hoa Hạ quân!"
"Vốn Lưu Quang Thế còn chưa đủ hay mưu, hắn chỉ biết chạy trốn..."
"... Lời nói lần này thực sự vô sỉ! Như huynh đã nói, Đái Mộng Vi lần đầu tiên bán đứng người nhà của mình, còn có thể nói là vì cứu rất nhiều dân chúng, lần này bán đứng Lưu Quang Thế, đúng là vô sỉ!"
"... Không nên đoán được giả bộ hồ đồ, nho gia sắp xong đời rồi!"
"... Nguy kịch nói giật gân, nho sinh chúng ta còn có thể ngồi đây uống trà, ăn cơm, nói chuyện phiếm, há có thể nói là sắp xong rồi? Hoa Hạ quân mặc dù miệng gọi diệt nho, trên thực tế làm cũng không tính là quá lửa... "
"Nhưng lửa? Bây giờ Ninh Nghị hắn đang làm gì, chẳng lẽ chư vị còn không hiểu, hắn đang phân ruộng!"
"Phân ruộng đất thì thế nào? Giang Nam công bằng vừa mới bắt đầu nội chiến đấy."
"Đám công bằng há có thể đánh đồng với quân Hoa Hạ? Bây giờ phân ruộng ở phía tây nam là phải đi học, phải đi học. Lúc hắn đi học, vận động chữ biết điều, để tất cả mọi người đưa đứa nhỏ trong nhà vào học đường, đứa nhỏ nông hộ quê mùa vào học đường., Tương lai liền cùng Hoa Hạ quân trói thành một khối, mà ba lần phân đất trước đó, hắn muốn thúc đẩy chế độ dân binh khắp nơi. Thức thời vận động lệnh trẻ con trói buộc con, chế độ dân binh lệnh đại nhân nghe lệnh, Ninh Nghị muốn nhảy khỏi tất cả học vấn, Diệt Nho của hắn là chơi thật!"
"... Nếu có thể để cho tất cả mọi người biết chữ, thì người như rồng, há có thể nói là chuyện xấu?"
"Ha ha! Ha ha! Xem ra biết cách trang hồ. Biết chữ, dạy người là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu những đứa trẻ biết ba năm chữ kia thật sự có thể hiểu được đạo lý gì lớn, ta đương nhiên không còn lời nào để nói, nhưng Ninh Nghị chỉ là thủ đoạn đoạt quyền, từ lúc Hoa Hạ quân thành lập dựng nên., Cái hắn đề cập tới là nhân quyền, đề cập tới là dân bản địa, đến lúc trước khoa cử, hắn sàng lọc quản sự phòng thu chi, bây giờ phát động tất cả mọi người biết chữ., Những người đọc sách trên cái cọc đều đang nhảy dựng lên như vậy. Trên đời này có bao nhiêu người đọc sách thánh hiền mấy chục năm, hắn lôi kéo một đám người chưa bao giờ đọc sách, để cho bọn họ biết chữ, quăng tất cả các ngươi ra... Các ngươi chớ cho rằng ta đố kỵ, mà là -- nếu người như vậy có thể biến thế đạo tốt đẹp, mấy ngàn năm qua ngươi ta còn cần gì phải đi học những thứ ngôn đại nghĩa... Nhưng Ninh Nghị thật sự đã quyết tâm, hắn muốn diệt nho..."
"Hoa Hạ quân phát triển tạo giấy, muốn cho tất cả mọi người có sách, hai năm nay lại đang mở rộng thiện học, hương học, nhưng ngay từ đầu tự nhiên chỉ có thể làm chút thức thời mở ra, những chuyện này từng bước từng bước, ta ngược lại cảm thấy không tính là gì..."
"Nho gia không phản đối mở mông, hơn một ngàn năm qua chỉ làm bằng giấy mà thôi, cách vật phát triển quá chậm. Nếu Ninh Nghị thật sự không có tư tâm, ngồi đây các vị đều biết, trước tiên dùng hệ thống nho học đã trưởng thành, trợ giúp hương thôn mở cửa, tự nhiên là tốt hơn. Ninh Nghị là người có thành kiến, muốn lấy một chữ, đánh ngược lại Nho gia, trên đao của hắn không dính máu, trên tay hắn so với tất cả mọi người đều cao minh hơn, buồn cười là các ngươi bị nước ấm nấu ếch, lại như chưa phát giác..."
"Dù vậy, cùng Đái công có quan hệ gì..."
"Ái công còn có bao nhiêu thời gian? Hắn và đám phế vật Lưu Quang Thế kia liên thủ, tương lai có thể làm được gì? Sau khi đại chiến Tây Nam kết thúc, Ninh Nghị hùng cứ cứ Xuyên Thục nghỉ ngơi dưỡng sức, bên ngoài có vẻ náo nhiệt nhiệt, nhưng ai mà không biết một khi Hoa Hạ quân xuất hiện, thiên hạ không người nào có thể đảm đương? Nhưng một bước này của Đới Công, toàn bộ Trung Nguyên lần này, chẳng phải là thông suốt hơn sao? Trong cục diện sắp chết lại mở ra một con mắt cờ?"
"Ta xem ra ngươi đã coi trọng Trâu Húc rồi. Hắn nói đến cùng chỉ là đệ tử của Ninh Nghị..."
"Hắn chính là đệ tử được Ninh Nghị coi trọng nhất năm xưa. Trong thiên hạ này không có ai có thể hiểu rõ con đường của Ninh Nghị hơn hắn. Hiện tại, chưởng quản Nho sinh, Trâu Húc hiểu cách thức, đạo thuật tương hợp, muốn tranh phong với Ninh Nghị, thiên hạ không thể thích hợp hơn hai người bọn họ..."
"Nhưng nghe hắn nói, xem hành động của hắn. Hai năm qua, Ninh Nghị đã bố trí thành đô, có khí tượng Thánh Vương..."
"Đúng vậy a, khí tượng Thánh Vương, vậy hôm nay ta muốn hỏi ngươi một vấn đề -- trong nhà ngươi không có đất!? Trong nhà các ngươi đều không có đất!?"
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi... Chúng ta đang nói đạo lý, ngươi há có thể phỏng đoán dơ bẩn như thế... "
"Được, Ninh Nghị hắn giết ra Xuyên Thục, chia đất cho người nhà ngươi trước tiên..."
Một gian phòng, thanh âm ồn ào huyên náo truyền ra, mà trong phòng nhỏ bên kia, Nghiêm Đạo Luân và Vu trung tâm uống trà một mặt, một mặt nghe thấy điệu bộ bên cạnh truyền đến. Tứ Phương Trà lâu là dư luận hạch tâm của thành đô, bọn Nghiêm Đạo Luân kinh doanh bên này xưa nay cũng như vậy để nghe chút tranh luận, lúc này Nghiêm Đạo Luân thở dài: "Nhìn đi, đây chính là ngoại giới không ít người, đối với cách nhìn của Đới Mộng Vi lần này."
Vu Hòa nhấp một ngụm trà: "Bình thường vị Đường phu tử Đường Khải này ra vẻ đạo mạo, lần này giống như là tức tới nổ phổi, đây chẳng phải là hắn đang nói, hắn ủng hộ Đới Mộng Vi, phản đối Hoa Hạ quân, chẳng qua là vì trong nhà có địa điểm."
"Hắn nói cũng không chỉ có cái này." Nghiêm Đạo Luân lại lắc đầu. "Hắn nói là, thiên hạ này sẽ có bao nhiêu người ủng hộ Đái Mộng Vi... Nói thật, Vu huynh đệ, Nghiêm gia ta cũng có đất."
"Ý của Nghiêm huynh là..."
"Không có ý tứ gì, không có liên quan tới đại cục, chỉ là trong một đêm, long trời lở đất, với huynh đệ, ta cũng có chút loạn... "
Buổi sáng hôm đó hai bên chạm mặt nhau, về mặt lo lắng trong trung tâm, vốn là muốn trực tiếp đi tìm sư phụ, ai ngờ bị Nghiêm Đạo Luân lưu lại, đầu tiên là trò chuyện một chút về vấn đề tầng lớp cao tầng của Hoa Hạ quân, sau đó lại nghe tiếng ồn ào cách vách, liên tiếp nói chuyện không ít về thời cuộc. Người Nghiêm Đạo Luân tâm tư thâm trầm, hôm nay chuyện đàm luận với hắn còn nhiều hơn ngày trước, nhưng tâm tư rối loạn, khó mà phỏng đoán được.
Trong một năm qua hắn làm lái buôn quan hệ thành công, quá mức thuận lợi. Người khác thường tìm hắn làm việc, nếu có ý gì ngoài miệng, che giấu, hắn tất nhiên sẽ lười làm, mà cho dù có một số người mang tâm tư hiểm ác đi chăng nữa, đến Hoa Hạ quân đi nữa, cũng không còn chỗ nào để trốn.
Lúc này đã ăn cơm trưa ở các loại lôi kéo đông tây, cho đến khi chuẩn bị rời đi, Vu Mông mới cắn răng, trực tiếp hỏi: "Nghiêm huynh, kỳ thật... Nếu sự tình lần này thật sự không thể kết thúc, huynh có từng cân nhắc qua hay không, chúng ta... đi theo Hoa Hạ quân chưa?"
Nghiêm Đạo Luân trừng mắt nhìn hắn một lát, thở dài: "Việc này... rồi nói sau."
Trong bông tuyết rơi xuống, Vu Hòa rời khỏi quán trà Tứ Phương, đi về phía bộ lạc tuyên truyền.
Một ngày trước hắn đi tới nơi ở của Lý sư sư phụ, cuối cùng không thể gặp người, hôm nay đi tới địa điểm bộ tuyên truyền làm việc, thông báo tính danh, sau đó lại được thông báo, Lý phó bộ gần đây cũng không có làm việc ở bộ tuyên truyền, về phần làm gì, thì không thể trả lời. Về phần cùng sư phụ bình thường xem như tư giao, mặc dù thỉnh thoảng cầu người làm việc, nhưng cũng không hướng về phía bộ phận tuyên truyền, đối với bên này cũng không quen thuộc. Lập tức rời đi, lại đi qua chỗ ở bên kia.
Sư phụ tại thành đô chính thức nơi ở, là một tiểu viện gần Ma Ha trì. Bên này đều là quan viên cao tầng Hoa Hạ quân, phía ngoài có việc thống nhất, tiếp đón, mỗi ngày có không ít người tới phòng khách, hoặc là việc công, hoặc là vì việc riêng, trước ở bên ngoài phòng khách chờ đợi., Đợi sau khi được xét duyệt hoặc thông báo mới được người dẫn vào. Vì vậy Hòa Trung đối với bên này coi như quen việc dễ làm, đối với người phụ tá bên ngoài cũng đã quen thuộc từ lâu, lúc này chưa tới giờ nghỉ, cao tầng Hoa Hạ quân công vụ bận rộn thường không ở chỗ ở, vì vậy cùng trung trung đăng ký, sau đó còn hàn huyên một hồi, hỏi: "Ngươi nói xem, buổi tối Lý phó bộ sẽ trở về đúng không?"
"Cái này, bình thường thì sao..."
"Vậy hôm qua ta đợi đến tối, sao lại không thấy."
"Bộ hạ gần đây không bận rộn, chỉ vì chuyện làm ruộng mà phái hơn một vạn người ra ngoài, ngươi xem, Thành Đô phái ra hơn một vạn người, vậy bên này còn có mấy người? Ninh tiên sinh gần đây cũng không làm được..."
"Cái này thì ta biết, nhưng... tối hôm qua Lý phó bộ nàng đã trở về rồi sao?"
"..." Vu Hòa ngày thường tới cũng không ít, mỗi lần đi vào cũng rất đơn giản, nhưng lúc này thấy hắn đến đây, con kiến kia do dự một chút: "Cái này, Vu tiên sinh, chúng ta có kỷ luật..."
"Được, không hỏi nữa." Vu Hòa khoát tay áo: "Lúc cô ấy trở về ngươi nói với cô ấy, ta có việc gấp."
Đối phương gật đầu, cười đáp ứng.
Ngày hôm đó tuyết nhỏ rơi xuống, tụ tập đủ loại người chờ đợi cửa sổ mở ra, nhưng cũng không có rét lạnh, vì thế ngồi ở giữa cửa sổ nghe tiếng người nhốn nháo., Nhìn một đám người mặc trang phục bái phỏng khác nhau tụ họp trong phòng, nói chuyện với nhau, thậm chí nói đến chuyện phát sinh "Đại sự" ở Trung Nguyên. Một lão phụ nhân mặc áo thuốc vá vai mang theo ba hài đồng thôn quê xanh xao vàng vọt đang ngồi ở một góc phòng., Hai đứa bé chắc là đói bụng, oa oa khóc lớn, cần cù binh liền cầm chút tâm tiến đến dỗ người —— đây là thân thích nghèo nàn của một vị quan lớn Hoa Hạ quân. Xem ra cách ăn mặc hẳn là mới tiến vào từ Nhạn Môn quan không lâu, quấy gian phòng như chợ.
Những chuyện tương tự như vậy cũng không phải là hiếm thấy ở nơi này, ngày thường Vu Hòa hòa nhã đi tới các nơi khác, hoặc là trước tiên đến trà lâu tửu quán phụ cận, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm mới tới. Nhưng hôm nay không có dư dả tâm lý như vậy, khoanh hai tay trước cửa sổ chống đỡ, chỉ coi cảnh tuyết phủ bên ngoài là tiêu khiển nho nhỏ nhàm chán. Muốn ngâm vài câu thơ, vắt óc suy nghĩ thật lâu, cũng không có được gì.
Trong đầu không khỏi nhớ tới Biện Lương gần hai mươi năm trước, khi đó văn tài của mình còn khả năng, lại kết bạn với Lý sư phụ, thường cùng Trần Tư Phong tham gia các loại văn hội. Một thời điểm, có đại nhân vật tham dự, văn hội trong kinh thành cũng có hạn, một đám thư sinh thường ở trong đại sảnh lầu Cấu ngâm thơ làm phú thi., Dùng để dương danh, hắn và Trần Tư Phong văn tài chỉ là trung thượng, nhưng có sư phụ ở đây, thường thường sẽ động chút tâm tư để bọn họ đi vào. Lúc ấy danh lưu vân tụ hội, thơ văn lễ nghĩa hưng thịnh vây quanh, để hoài niệm trong đó.
Khi đó chính mình, trong vô số danh nhân ở kinh thành, vẫn còn hoài niệm về tương lai. Lúc ấy thậm chí hắn còn nghĩ tới, chính mình có lẽ sẽ là nhân vật vạn thế thái bình kia.
Trong hai mươi năm về sau, Thần Châu Lục Trầm, mọi người trên đời điên cuồng sung túc, điều hắn nhìn thấy chính là các loại đấu đá lục đục, chém giết đẫm máu, quật khởi chính là quân phiệt, vô lại, đủ loại kiểu dáng dã man nhân, tục nhân., Lấy quan hệ với Trung Hòa, cho người ta quỳ xuống, hai năm nay ở Tây Nam lại nhìn thấy sư phụ, vừa rồi lại một lần nữa hưởng thụ đến hoàn cảnh lưng thẳng tắp. Nhưng trong lòng, về phần hòa ái vẫn coi mình là một văn nhân, mặc dù tư thái của người trong, không đến được thượng du, nhưng chân chính làm cho hắn cảm thấy thoải mái, thậm chí say, vẫn là hoàn cảnh Biện Lương năm đó.
Đối với việc thi chính của Hoa Hạ quân, thậm chí đối với Ninh Nghị, ở địa phương không ai biết được, hắn oán thầm. Bọn họ quá mức thực tế, mất đi vẻ ung dung của người văn hóa, mất đi vẻ đẹp ca hát và nghi thức văn hóa.
Ninh Nghị năm đó chính là như vậy, mặc dù có thể viết ra thi từ cao nhất, nhưng hắn đối với văn từ đều không có kính sợ. Trần Tư Phong cũng từng nói, đó không phải là người phong lưu chân chính.
Hơn một năm sau khi đến được Đô, hắn vẫn chưa chủ động bái phỏng Ninh Nghị mà tất cả mọi người đều muốn bái kiến. Trong đáy lòng hắn, từ đầu đến cuối hắn và đối phương đều là hai loại người. Hắn trưởng thành từ trong bầu không khí của nho gia, muốn viết ra thi từ tốt, muốn cứu dân thế gian, muốn triển lộ bản thân trong từng tràng văn hội, muốn giữ gìn sự tôn trọng và cúi đầu kia. Mà Ninh Nghị...
Ninh Nghị... Văn chương của hắn rất cao minh, võ công trác tuyệt, nhưng từ đầu đến cuối đều là người khinh bỉ. Hắn ở rể, kinh doanh, tính toán, giết người, thậm chí ngay cả sư phụ cũng từng nói hắn quá mức Mạnh Lãng Vô Hành, thậm chí ngay cả những bài thơ xinh đẹp tuyệt trần kia cũng phê phán. Nhưng thế gian cỡ này, vì sao luôn để những người này đi trước?
Mà nghĩ đến sư phụ...
Đây là giấc mộng đẹp nhất trong lòng hắn.
Hiểu rõ hiện thực cũng không khó khăn.
Nhưng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng, mặc dù bên người đã có giai nhân bầu bạn, nhưng hắn vẫn vô cùng ảo não nghĩ, sư phụ nàng... Cuối cùng bị cái người vô hành kia chiếm đoạt.
Sống trên đời, hơn hai mươi tuổi, trông thấy trước mắt mỹ lệ, luôn cảm thấy trong tương lai tràn đầy vô hạn, trong lòng cũng luôn có hi vọng sung mãn. Nhưng dần dần, những khả năng này có thể thu hẹp ở trước mắt, tại một thời khắc nào đó, đột nhiên ý thức được chính mình vô năng, ý thức được tương lai chỉ có một hai con đường hẹp, đó là thời khắc đen tối nhất.
Đi tới Tây Nam, khi lần thứ hai nhìn thấy sư phụ, trời cao gần như cho hắn cơ hội thứ hai. Nếu như có một chút khả năng như vậy, trong lòng sư phụ có hắn, như vậy hắn dần dần đi tới nhân sinh bốn mươi người, đột nhiên đến mức viên mãn cỡ nào a, ngay cả sau hai mươi tuổi, mười mấy năm điên cuồng thoát ly, tựa hồ đã có ý nghĩa mãn nguyện.
Nhưng suy nghĩ này chung quy chỉ là ảo giác, sau khi gặp lại không lâu, tin đồn liên quan tới sư phụ và Ninh Nghị ở ngoại giới liền trở nên chân thực. Sau một lần sư phụ mỉm cười khéo léo thừa nhận, cuộc đời viên mãn cuối cùng cũng bỏ hắn mà đi. Sau này nếu có Trần đoạn, hắn sẽ là nhân sinh hòa trung gian., Đơn giản là lúc hai mươi tuổi được Lý sư sư ưu ái vài trận văn hội lớn, sau đó hơn mười năm tầm thường, hồ đồ không chịu nổi, đến gần bốn mươi tuổi, lại được Lý sư sư đáng thương, may mắn cao tầng trà trộn vào một phen.
Không có thơ văn mỹ lệ, cũng không có sự cam mỹ của tình yêu.
Cả đời này của hắn, một chuyện đáng để viết sách, một thứ cũng không có.
Không biết tại sao, giờ phút này nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hắn nhớ tới những chuyện này.
Trong lúc tuyết rơi rơi, ánh nắng chiều dần dần ảm đạm, trong phòng chờ đợi ồn ào dần dần có người được dẫn ra ngoài, đây là tượng trưng cho việc cao quan Hoa Hạ quân nghỉ ngơi ở nơi này. Vì vậy nhìn những người đi ra ngoài này, tính ra đối phương tìm ai, tính ra thân phận của đối phương., Địa vị, mục đích... Lúc chuông vang lên giờ Dậu, dưới mái hiên gần sân nhỏ dần dần có ánh lửa đèn, có càng nhiều người được dẫn ra ngoài. Khoảng thời gian này, hơn phân nửa những người được dẫn vào sẽ cùng người dùng bữa, đủ thấy người thân sơ hở. Tiếng cười đùa truyền đến, nhưng không ai đến gọi hắn.
Sư phụ còn chưa trở về.
Giờ Dậu quá nửa, người Hộ Vật giáo đưa trà điểm lên phòng bên này, tới mời vào trong đóng cửa sổ lại, vì hòa thượng liền hỏi thăm hành trình của sư phụ: "Còn chưa trở về sao?"
Ánh mắt đối phương phức tạp, mơ hồ: "Ai, đúng vậy, chuyện này ai mà biết được... Đúng rồi, Vu tiên sinh còn chưa ăn cơm, chúng ta bên này có đường ăn, bằng không đi tùy ý ăn chút?"
"Không được." Vu Hòa ngẫm nghĩ, đứng dậy: "Có người đang chờ, ta đi ăn cơm, tối lại đây."
Hắn không muốn để người ta cảm giác ý nghĩ mình gặp sư phụ quá mức bức thiết, lập tức rời đi bên này, tại phụ cận thương phố phong cách cổ xưa ăn hai miếng cơm cỏ, đợi đến lúc tuất đi qua, đại khái sửa sang lại một chút dáng vẻ, rồi mới trở về.
"Sư phụ trở về rồi sao?" Hắn cảm thấy thời gian đã tới.
"Không nhận được thư đâu?" Vật liệu nói.
Vu Hòa suy nghĩ một chút: "Không nhận được thư... Là không trở về hay không gọi ta."
"Ặc, dù sao... Vu tiên sinh đăng ký bên này, ta đã đưa qua rồi..."
"Vậy... Tiểu Linh hiện tại có ở đây không?" Vu Hòa hỏi hành tung bí thư sinh bên cạnh sư phụ.
Bức vật suy nghĩ một chút: "Ách... ban ngày không thấy."
Tối hôm đó, cùng ngày hôm trước gặp nhau giống nhau: Cho đến đêm khuya, vẫn không có người đi ra nói cho hắn biết, hắn có thể đi vào.
Giờ Hợi sắp hết, thao thủ bắt đầu khuyên bảo ba năm người còn lại, về phần thất hồn lạc phách đi ra ngoài, dự cảm bất thường rốt cuộc cuồn cuộn mà đến: xảy ra chuyện.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lưu Quang thế đảo đài mang đến ảnh hưởng, có lẽ so với tưởng tượng của hắn lớn hơn nhiều, đến mức sư phụ cũng không nguyện ý gặp lại hắn?
Trong lòng hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại không muốn thừa nhận sư phụ sẽ là người như vậy.
Đêm hôm đó vẫn trấn định như trước, sau đó trở lại tiểu viện một tên hồng nhan tri kỷ cao nho tĩnh nghỉ ngơi. Cao Văn Tĩnh này chính là một nữ tử phương bắc, hình dáng mang theo vài phần khí tức lãnh diễm kiêu ngạo., Khác với hơn mười năm trước, sư phụ mỉm cười trong các đại văn hội có vài phần khí chất tương tự nhau, vì thế theo đuổi đối phương đã lâu. Ban đêm hầu hạ hắn ngủ, Cao Văn Tĩnh cũng hỏi chuyện Lưu Quang Thế: "Lưu Soái đã đi, thái độ của Hoa Hạ quân như thế nào? Ngươi tới hỏi vị Lý gia tỷ tỷ kia sao?"
"Đương nhiên là phải đi hỏi rồi." Vu Hòa nói: "Tuy nhiên gần đây Hoa Hạ quân bận rộn, vì cải cách thổ địa, tổ chức quang công tác bọn họ đã điều đi hơn một vạn người, mấy ngày này ta tìm thời gian tốt hơn đi gặp nàng. Thật ra chuyện này không có quan hệ lớn với ta, bọn Nghiêm Đạo Luân mới thật sự là... Lưu Công đi rồi, bọn họ chính thức trở thành bèo không rễ..."
Một đêm này trằn trọc đi ngược lại, ngủ một trận rồi tỉnh lại một hồi, đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn đè xuống suy nghĩ miên man trong lòng, sau khi hừng đông không lâu thì liền đi về hướng Ma Ha trì.
Hắn ở trong phòng tiếp đãi một ngày, nỗi lòng phiền muộn rối bời, suy nghĩ lung tung đủ thứ.
Mười ba tháng mười ba như lặp lại.
Lúc này đã là tin tức Lưu Quang Thế tử truyền đến ngày thứ tư của Thành Đô, các loại quan điểm trên dư luận trường đều đang không ngừng lên men, về phần hòa thượng thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của người tiếp đãi hắn trở nên kiêu căng. Hắn đi qua trở thành phong vân nhân vật thành đô với Nghiêm Đạo Luân, đều là vì giao dịch buôn bán lớn nhất giữa Lưu Quang Thế và Hoa Hạ quân., Bây giờ lửa bếp dưới lò vừa tắt, bọn hắn cũng đã trở thành một nhóm người xấu hổ nhất. Mặc dù mấy ngày nay không tận lực tìm hiểu, nhưng trong lúc hòa thượng cũng có thể tưởng tượng ra người khác nghị luận bọn hắn như thế nào.
Mà nếu sư phụ bên này đều không muốn gặp lại hắn, hắn Vu Hòa tại thành Đô, lại tính là nhân vật gì đây?
Các loại suy nghĩ đều đan xen trong đầu. Trong lúc nhất thời nghĩ đến dứt khoát ở chỗ này đại náo một phen, nói hắn Lý sư sư thấy người bại phách liền trở mặt không nhận người, quá mức hiện thực, nhưng cuối cùng vẫn nhát gan, không dám xằng bậy; nhất thời lại nghĩ dứt khoát tìm cớ đi gặp Ninh Nghị, sợ rằng phải nịnh bợ hắn một phen, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lúc mới phát hiện, Ninh Nghị chưa trở về...
Trung Nguyên cũng đã long trời lở đất, hai kẻ địch lớn nhất của Hoa Hạ quân sắp sửa cùng nhau kết thành minh ước rồi, Ninh Nghị hắn lại vì một trăm thôn làng xảy ra chút chuyện nhỏ, đến nay vẫn chưa trở về chủ trì đại cục!
Hoa Hạ quân kiêu căng đến vậy, sớm muộn gì cũng xong đời.
Mười bốn, hắn cạo râu với gương, một đao chưa ổn, cắt trên mặt vết rách, máu chảy không ngừng. Đến buổi sáng hôm nay lại đi gặp Nghiêm Đạo Luân, nhìn kỹ thần sắc của đối phương, nhưng mặt đối phương vẫn như thường, ngoại trừ mấy câu thời cuộc gian gian nan, cũng không nhìn ra quá nhiều lo âu.
"Hoa Hạ quân bên này, có lẽ là có chuyện quá bận rộn, ta đoán sư phụ không còn thành công nữa. Chuyện này trước kia cũng có, không có việc gì, tiếp theo ta đi, nhiều nhất là ba đến năm ngày, có tin tức."
Vì vậy hắn tận lực nói thẳng thắn về việc này.
Nghiêm Đạo Luân cũng không để ý: "Chắc chắn là vậy, Hoa Hạ quân đối với sự tình nghiêm trọng, cách nhìn khác với chúng ta, ngươi xem Ninh tiên sinh, cũng không vội trở về." Sau đó hắn lại thuật lại biến hóa mấy ngày nay thành Dư Dư Luận và Vu Trung.
Sự tình phát triển cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, người văn hóa mới đứng về phía Hoa Hạ quân bắt đầu có chí hướng phát nã pháo về phía Đái Mộng Vi, mà bên trong lão nho và tân nho, mâm lớn phát ra thanh âm tuy nhiên đã phát sinh phân liệt, nhưng những người đứng ở vị trí của mình cũng trở nên kiên định hơn. Một số lão nho bắt đầu càng thêm thuyết phục theo điển tịch phân tích đại đạo thiên hạ., Có người nói Đái Mộng có chút bất đắc dĩ, có người nói Đái Mộng hơi xảo diệu với Trâu Húc Liên Minh, có một bộ phận nho sinh mới bị Đái Mộng làm cho quay lưng rời khỏi Liên Minh, nhưng cũng có một bộ phận nho sinh sau khi suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu mãnh liệt công kích, phân chia Hoa Hạ quân.
Tại quá khứ, đám người Hoa Hạ quân diệt nho cũng tốt, nho sinh công kích cũng được, hơn nữa còn dừng lại trên miệng bàn luận viển vông, thậm chí sau khi trải qua phồn hoa, một số nho sinh còn bắt đầu hiến kế cho Hoa Hạ quân, hy vọng tất cả phồn hoa có thể phục chế ngoại gian. Nhưng biện pháp "Khoa học" của Hoa Hạ quân là một vòng kích phát, lần phân đất này rơi xuống, càng thêm quyết định kích thích.
Đại đa số mọi người đều lựa chọn lập trường của mình, có người có lẽ không tán đồng Đới Mộng vi là Thánh Nhân, nhưng để ngăn cản hành vi đất ruộng liên tục mở rộng, Đái Mộng Vi há có thể không phải là Thánh Nhân? Thậm chí ở miệng nói hắn biết năm trăm năm sau là Thần Nhân cũng có thể... Trước đây hắn biết có câu chuyện thần quái truyền thuyết này, trước mắt đã bắt đầu ghi chép trong hồ sơ phụ trợ của Mang Thiên Đô.
Rào rào trao đổi tin tình báo xong, sau khi ăn cơm trưa xong, lại lần nữa tiến đến Ma Ha trì.
Ngồi không đến tối, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Mười hai tháng mười lăm, Vu Hòa không muốn đi nữa, từ chỗ tiểu viện cao văn tĩnh đi ra, để hạ nhân cưỡi xe ngựa đi dạo trong thành. Ngày thường hắn là hồng nhân dư luận trường, trong lòng lúc phiền muộn, lúc buồn bực thì chỗ nào cũng có thể đi, nhưng bây giờ chỗ nào cũng không tốt, hắn cân nhắc hồi lâu, bảo xe ngựa quay về chỗ Cao Văn Tĩnh ở bên này, dừng lại ven đường một lát, nhưng lại không dám đi vào.
Cao văn tĩnh cũng tốt, Vệ Nhu cũng được, nói là hồng nhan tri kỷ, trên thực tế cũng đều đang hiếu kỳ việc hắn đi tìm Lý sư phụ, có thể trở về không, làm cho nàng an ủi mình một chút?
Nhưng không thể quay lại.
Ngày hôm nay tuyết rơi dày đặc, người đi trên đường vội vã, vén rèm che ngắm người đi trên đường. Nhìn thấy một hồi, lại thấy một chiếc xe ngựa dừng lại cách cửa Cao Văn Tĩnh Viện không xa, một người đàn ông mơ hồ có chút ấn tượng gõ cửa, sau đó đi vào.
Vu Trung kinh ngạc một lúc lâu.
Sau khi Hoa Hạ quân chiếm cứ Tây Nam, trên đất Thành Đô cũng không có chế độ thanh lâu thành thục như Giang Nam, đây là bởi vì Hoa Hạ quân không cho phép bức lương thành kỹ nữ, đem cô gái này nuôi dưỡng thành kỹ nữ, hành vi của con ngựa gầy sẽ bị nghiêm trị. Nhưng luật pháp này quy luật, mặt khác, về phương diện khác..., Hoa Hạ quân cũng không ngăn cản các loại nữ tử phong trần từ bên ngoài vào thành, đây có lẽ cũng là kế sách phát triển kinh nghiệm, nhưng tóm lại, các loại danh kỹ, mọi người, cao cấp hầu hạ tại Tây Nam vẫn còn.
Cao Văn Tĩnh và Vệ Nhu, trước kia đều là thành viên của loại trường này, chỉ là sau khi bỏ ra số tiền lớn, trở thành tính chất bao nuôi, hai nữ tử tri thư đạt lễ lại có các loại tài nghệ không còn buôn bán với ngoại nhân nữa, chỉ là khi chào đón bằng hữu trong đó thì mới xuất đầu lộ diện, điều này làm cho Vu Hòa coi như là đã có thể diện lớn như vậy.
Hiện giờ viện tử hai người ở đều là mua ở trong hòa thượng, hết thảy chi phí ăn mặc, cũng đều là cung phụng trong Hòa thượng, nhưng ai từng nghĩ đến, chuyện này còn có thể có người đến đây?
Đầu óc hắn trống rỗng một hồi, bảo hạ nhân đi tìm thủ hạ, sau đó loạng choạng đi về phía cửa sau của tiểu viện.
Cao Văn Tĩnh đi cùng hắn xong, trong viện an bài nhân thủ cũng không nhiều, vì thế lặng lẽ mở cửa hông đi vào, tránh người hầu, tiềm nhập tiền sảnh. Chỉ thấy trong đại sảnh tiếp khách., Cao Văn Tĩnh cũng thật đúng là dâng trà cho đối phương. Người tới tên là Tôn Khang, chính là một thương gia lớn trong thành đô thành, nghe nói lúc võ triều chính là một vị tướng quân, sau khi Võ triều bị diệt mang theo vốn liếng đến Tây Nam kiếm sống, tính tình ngang ngược thô bạo, từ trước đến nay vì không vui trong hòa thượng.
Lúc này đối phương đang không ngừng nói chuyện với Cao Văn.
"... Cái gì mà bạn thủa thiếu thời, ngươi thật sự tin họ Vu kia, ta nói cho ngươi biết a Văn Tĩnh, thời cuộc thay đổi ngươi mới biết ai là quỷ... Hắn nói Nghiêm Đạo Luân càng khẩn trương hơn, hắn đang lôi kéo, Nghiêm Đạo Luân có xuất thân năng lực gì, hắn có năng lực gì ở trong đó... Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ nói cho ngươi biết., Tất cả mọi người đều biết, Lý sư chính là người của Ninh Nghị tiên sinh, vậy Ninh tiên sinh sẽ có thái độ gì? Không chỉnh chết hắn xem như rộng lượng... Lần này không phải, ngươi nhìn Lưu Quang thế ợ hơi, Lý sư sư từ đầu đã không thấy trong hòa... Ngươi cho rằng nàng ta có chuyện, nàng ta không ở thành cũng được? Ha ha, nói cho ngươi biết đi, ta nói cho ngươi biết., Ngày hôm qua còn có người bái kiến Lý bộ trưởng, nàng không thấy hòa thượng, đây là thái độ gì, văn tĩnh phẩm cấp của ngươi, phẩm cấp của ngươi... Ta nói cho ngươi biết, đi theo hắn, không có tiền đồ yên tĩnh... "
Không biết từ lúc nào, trong đầu Vu Hòa vang lên tiếng vù vù, mắt gã đỏ lên, gã cầm cái bình đi ra ngoài, hai người trong sảnh liền đứng lên. Cao Văn Tĩnh hai tay xoắn vào nhau: "Lang... lang quân..."
Vu Hòa nghiến răng nghiến lợi, đi tới chỗ Tôn Khang: "Các ngươi đúng... "
Tôn Khang ngẩng đầu ưỡn ngực, vuốt vuốt tay áo, đầy thịt ngang: "Ngươi làm gì vậy?"
Vu Hòa trung tâm liền ngừng lại.
Lúc này hắn mới ý thức được, đối phương là người đã luyện võ nghệ, so với hắn cao hơn một cái đầu, hơn nữa đi ra bên ngoài là từng dẫn binh, đánh thua trận, bản thân chỉ là một thư sinh, không có khả năng đánh với hắn.
Trên thực tế, dưới loại cục diện này, khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm vào hắn và trung tâm, Nghiêm Đạo Luân biến hóa bên này, ngay cả tên gian xảo này cũng không nên ra ngoài bắt. Ngay lúc phú quý bắt gian, bắt gian phu đánh một trận, đó là điều nên làm, lúc sa sút bắt gian, trong mắt mọi người đều sẽ cảm thấy ngươi càng ngày càng sa sút, hơn nữa nếu bắt gian không thành, ngược lại bị đối phương đánh một trận, vậy sẽ biến thành trò cười thấu xương trên trường luận.
Ngón tay giữa và ngón tay run rẩy chỉ vào Tôn Khang, sau đó chỉ chỉ Cao Văn Tĩnh. Gã có chút nghe không rõ cao văn đang tĩnh lặng phân tích cái gì, cũng không biết nên chửi rủa thế nào, chỉ qua một hồi, gã nói: "Gia đình này là của ta..." Bình sứ trong tay đập xuống đất, bước nhanh ra ngoài cửa.
Rời khỏi sân, xua tan tay đánh xe do người đánh xe gọi tới, hắn cũng không biết lên xe ngựa như thế nào, cũng không biết vì sao lại ra ngoài thành. Ngày hôm đó, ngoài cửa xe gió tuyết hào ca, cảnh tượng tuyết trắng mênh mang lướt qua bên ngoài màn xe, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo mà thôi., Đầu tiên là trong lòng lạnh, lúc phản ứng lại thì trời sắp tối, trên người cũng đói lạnh. Hắn bảo xa phu tùy tiện tìm một khách sạn cho hắn ở, đồ ăn cũng không nhiều lắm, xa lạ trong phòng., Người khác dùng qua chăn mền vừa dơ vừa thối, trên xà nhà đen sì treo đồ vật kỳ quái, vì hòa hợp mà cuộn mình thành một đoàn, suy nghĩ cao văn tĩnh, lại nghĩ đến Vệ Nhu, hai người này đại khái đều đang nhìn hắn chê cười a, toàn bộ Đô thành đều đang nhìn hắn chê cười.
Nửa đêm gián đoạn, lại nghĩ tới thê nhi xa xa tại đầu đá, đó là địa bàn Tiếu Trưng, hôm nay Tiếu Trưng đã theo Đái Mộng vi giết Lưu Quang Thế, thê nhi không thể tiếp nhận. Hắn ở Tây Nam đã thành một người cô gia chân chính cô độc, mặc dù còn có chút tiền tài, nhưng cũng không có người để mắt tới hắn, cũng sẽ không có người quan tâm đến hắn.
Đã đi tới phòng tiếp đón Ma Ha trì, đã là buổi sáng mười hai tháng mười sáu. Một ngày này thành công đều ngừng tuyết, trên đường tới hắn lại thấy đủ loại thân ảnh nho sinh đang chạy tới dư luận trường., Có thể chuyện hôm qua hắn bị Tôn Khang làm nhục, hôm nay cũng sẽ biến thành một trong những hạch tâm dư luận, vì thế không muốn suy nghĩ nhiều những thứ này. Hắn ở trong phòng tiếp đãi đợi buổi chiều, nhìn người tới thăm hỏi như vậy tới lui lui, lại ở trong nhà ăn cơm tối rồi., Một khắc đèn hoa mới lên, hắn bỗng nhiên sinh ra một ý niệm: trong những quan lớn Hoa Hạ quân, lại có rất nhiều người không có người nhà —— nếu bọn họ có thê tử hoặc cha mẹ ở nhà, trong ban ngày cũng có thể chiêu đãi người thân tới thăm, đại khái không cần đợi đến ban đêm.
Hắn ngủ say trên chỗ ngồi.
Cũng không biết từ lúc nào, có người vỗ nhẹ cánh tay của hắn, hắn tỉnh lại, đưa tay lau nước miếng ở khóe miệng, muốn nói chuyện với các thủ tượng: "Có phải đã đến giờ hay không..." Nhưng lúc này tới cũng không phải là con kiến kia.
Sư phụ ngồi xổm ở một bên. Nàng mặc một bộ trường y màu nâu xanh đơn giản, tóc búi ra sau đầu, trong tay cầm một chồng đồ vật gì đó, trên mặt chiếc giày như là mới từ chỗ nào đó trở về - đưa tay vỗ nhẹ hắn.
Trong lúc bừng tỉnh giống như nhìn thấy một "Lý sư sư sư" khác hơn mười năm trước, vẫn như cũ thanh tịnh ngọt ngào như năm đó, làm cho người ta an tâm. Chỉ là lại có khí chất hoàn toàn bất đồng với lúc ở tháp lâu, đây là khí chất chưa từng có trong toàn bộ thời đại này, chỉ ở trong Hoa Hạ quân mới có thể nhìn thấy khí chất này, hắn trong lúc nhất thời thậm chí có chút không phân biệt được mình có cái cảm giác gì đối với khí chất này.
"Vào đi."
Nàng dẫn hắn đi xuyên qua con đường phủ đầy tuyết đầu, đi vào bên trong bày biện đơn giản nhưng lại đại khí, trong thư phòng có một cái lò nhỏ, sư phụ để lính chịu trách nhiệm Tiểu Linh đi nấu một bát mỳ nóng, sau đó rót cho trung Hòa một chén trà nóng.
Vu hòa thượng không nói gì, sư phụ ngồi đối diện nhìn hắn, qua một hồi lâu, mới mở miệng.