Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trời u ám, lại tiếp tục tuyết rơi.
Mười hai tháng, Quân Vũ từ Giang trở về, khi Chu Bội tiến vào hoàng cung gặp hắn, chỉ thấy hắn ngồi trong đình đài trong sân đầy tuyết đọng xem tấu chương.
Hoàng cung ngoài đầu, vì lúc trước Thứ Vương sát giá thất bại, bao gồm cả phúc kiến, mấy đại tộc bên trong Bồ đã bắt đầu thanh toán.
Chu Bội cầm một cái đệm, lót dưới mông cho đệ đệ, sau đó bản thân cũng ngồi xuống.
"Muốn làm loại chuyện này, sao không nói trước với ta một tiếng?"
"Ta cũng không chắc chắn bọn họ sẽ động thủ." Quân Vũ đang phê duyệt tấu chương dừng một chút, sau đó lại tiếp tục vùi đầu viết như thường. "Nhưng quả thật thời loạn lạc, muốn tiên hạ thủ vi cường giả không ít, không uổng công đám người Tả Khanh theo cùng mấy ngày."
Chu bội mặc quần áo màu vàng nhạt ngồi ở đó, nhìn trên miệng vuốt chòm râu, yên lặng viết đệ đệ một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.
"Bao, Bồ mấy nhà làm ra chuyện như vậy, là đại nghịch bất đạo, các vị lão đại nhân trên triều đã gật đầu đồng ý ra tay với bọn họ, nhưng đi tới một bước này, ai cũng không phải người mù. Quân Võ, chúng ta... Chu gia cùng đường mạt lộ, đúng là mọi người phúc kiến thu nhận chúng ta, ngay từ đầu trong lòng bọn họ đều có ý tốt..."
Quân Vũ Chỉ Bút: "Võ triều sắp hưng thịnh, đã định trước phải bài trừ chế độ cũ, phải mặc cho quan viên mới, muốn loại bỏ những lão nho kia, thế gia chế ngự quân đội và chính vụ... Như vậy mới có xung đột, từ ngày đầu tiên quyết định cải cách là đã định trước rồi. Hoàng tỷ., Năm nay không động thủ, chúng ta có lẽ còn có thể hòa hoãn một chút nước bùn, nhưng sang năm, cũng là có chuyện... Đương nhiên, lần này ta chỉ là chuẩn bị kỹ càng, bọn họ dám động thủ, ta cũng rất bất ngờ."
Lời nói của Quân Vũ rất bình tĩnh, sau khi nói tới đây hắn khẽ mỉm cười, có lẽ hắn đắc ý với hành động lần này. Chu Bội cũng nở nụ cười phức tạp.
"Lôi đình mưa lộ, đều là quân ân, ngươi nghĩ cũng rõ ràng, cũng không sao. Chỉ là Quân Vũ, từ giờ phút này trở đi, ngươi thể hiện sự bá đạo của ngươi, như vậy nếu chúng ta lại thất bại, sẽ không được người thu nhận, tỷ đệ ngươi, đến lúc đó chỉ có thể tự sát vì quốc gia."
Nàng nói tới đây, duỗi một tay ra, nắm chặt mu bàn tay của đệ đệ, Quân Vũ cũng trở tay nắm chặt cùng tỷ tỷ, hắn cười suy nghĩ.
"Những năm này, Võ Triều chạy từ Biện Lương đến lâm an, từ lúc lâm An Hải chạy đến nơi này, lại từ trên biển chạy đến đây. Chu gia thất đức, khiến thiên hạ mệt mỏi, lần này đi không đường, không chạy cũng thôi. Những chuyện này ta và bọn Nhạc tướng quân cũng từng hứa hẹn."
Lần này có phúc kiến thân sĩ tham dự chính biến, nhìn bị hời hợt đánh tan, hai tỷ đệ hai người vẫn luôn chiếm đạo lý, nhưng trên thực tế đối với con đường Nam triều đình tương lai lựa chọn có ý nghĩa quyết định. Từ Chu bội lựa chọn lấy "Mưu nghịch" xử lý thân sĩ tử Phúc Kiến, từ thời khắc danh nghĩa chính thống võ triều truyền xuống vương đạo lợi nhuận., Cứ như vậy tiêu xài hầu như không còn. Từ nay về sau, có lẽ còn có thể có nho học mọi người tới đầu nhập, nhưng bất luận là đại tộc võ triều nào ở bất kỳ địa phương nào có thực lực nhất định, từ đó về sau chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận loại đế vương như Quân Vũ này, hai tỷ đệ từ nay về sau cũng đã tiến vào tình trạng đập nồi dìm thuyền.
Mấy ngày nay, áp lực thật sự quấy nhiễu tâm lý của Chu Bội, có lẽ đến từ đây. Lúc này nói chuyện với đệ đệ, thấy hắn thản nhiên thong dong, Chu Bội cũng buông lỏng nở nụ cười, nàng thở ra một hơi, sau đó nghe thấy tiếng Quân Vũ bên kia.
"Kỳ thật cũng không cần nghĩ như vậy, ngày khác nếu nó đi vào đường cùng, ta liền để Văn Hoài mang theo tỷ tỷ tới Tây Nam nương nhờ lão sư. Đế Vương bá nghiệp không được, luôn có thể bảo vệ mạng sống."
Vẻ mặt Chu Bội hơi thay đổi, nàng nhìn thái độ của đệ đệ mình, sau đó rút tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay đối phương: "Làm cho chật vật như vậy, còn muốn đi Tây Nam chọc người khác sợ sao? Ta không muốn bị người khác khinh bỉ."
"Nói cái gì đó?" Quân Vũ mỉm cười, "Lão sư chung quy sẽ không ghét bỏ ngươi, ta ngươi."
"Ngươi lại biết. Lúc đó gặp hắn ở lần cuối cùng ở Giang Ninh, ngươi vẫn là một củ cải, ta tự thấy hắn lần cuối cùng, còn là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện. Sắp hai mươi năm, cảnh còn người mất, ta và ngươi đều đã gặp nhau bao nhiêu nhân tình..."
Chu Bội nói tới đây, tốc độ nói chuyện nhanh chóng, ánh mắt không tự chủ được trở nên lạnh lùng. Quân Vũ cười cười, lại duỗi tay ra.
"Cũng đúng như tỷ tỷ nói, lúc ly biệt, ta và ngươi vẫn là hài đồng, người như lão sư, sao lại không chiếu cố hai hài đồng..."
"Ta không phải hài đồng, ta trở về liền kết hôn. Ngươi ngược lại là hài tử, hơn nữa cho dù trên mặt hắn không chê, tất cả mọi người ở Tây Nam đều sẽ ghét..." Chu Bội phản bác, nói rất nhanh.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"Cũng giống như vậy." Quân Vũ nắm tay nàng nói, sau đó hơi dừng lại một chút: "Lại nói tiếp, Văn Hoài từng nói với ta về chuyện của không ít lão sư, Hoàng tỷ ngươi không biết, hắn vẫn là người khá thú vị, không hề kiêu ngạo, thích nói giỡn với người khác, nhưng đối với kẻ địch của hắn, vậy mới là ai thấy khó chịu. Văn Hoài nói với ta chuyện hắn ở vùng biên cương Mẫn Châu khiển trách ít thấy, ta liền không nhịn được nhớ tới thủ đoạn đối phó với Ô gia năm đó, tỷ..."
Chu Bội mỉm cười, siết chặt tay của đệ đệ: "Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ mà xem, đâu còn quyết ý đập nồi dìm thuyền vừa rồi. Quân Vũ, nếu ngươi cứ muốn đánh bại thì cứ đi Tây Nam đi, tỷ đệ chúng ta sợ là thật sự có một ngày phải hi sinh vì quốc gia."
"... Tỷ tỷ nói đúng." Nàng nói tới đây, Quân Vũ nao nao, vừa mới dừng lại, sau đó nhẹ giọng thở dài: "Bên ngoài còn đại sự gì không?"
"Mấy vị lão đại nhân đã đồng ý với hành động của chúng ta, cách nhìn bên ngoài cũng sẽ hỗ trợ trấn an. Trần Mẫn học theo lời của Trần đại nhân hôm nay, cũng ngầm nói với ta, để chúng ta lập tức mở một đợt ân trạng ở Võ bị học đường nơi này., Từ những gia tộc thân sĩ chưa từng tham dự làm loạn lần này, đều suy ra mấy người trẻ tuổi, học đường Võ phòng nhanh chóng nhập học. Đây cũng là nói rõ ràng một chút, chúng ta cần chính là người có thể làm việc, chưa chắc đã bài xích con cháu đại tộc. Suy nghĩ này của hắn, ta cảm thấy rất tốt."
"Đây là chuyện tốt." Quân Vũ suy nghĩ một chút, ánh mắt chuyển động, sau đó chậm rãi gật đầu: "Chuyện xuất hành, ta có chút xúc động nhất thời, cũng là bởi vì không nắm chắc, trước đó chỉ chuẩn bị phá địch như thế nào. Sau đó đi đến sông, lùng bắt thẩm vấn tốn chút thời gian, có chút đắc ý mất hình. Bên phía Tả công, đầu tiên vội vàng viết thư trấn an khắp nơi, Thành tiên sinh chịu trách nhiệm tính toán... Muốn làm được chuyện này, quả nhiên vẫn phải có mấy lão đại này đến..."
Một thời gian dài qua, lão sư giống như lão sư ở Tây Nam, sắc bén tiến thủ, đối với đám người nho gia, mặc dù cũng nhận ân tình, trấn an, nhưng cánh chim dần dần lớn, kỳ thật có nhiều sơ sẩy. Lần này lão phát giác được một ít manh mối, mạo hiểm xuất hành, sau đó lấy hơn hai trăm người phá địch hơn một ngàn, đại hoạch toàn thắng, lại lần đầu giết người trên chiến trường, quả thực là một khắc trào phúng sục sôi nhất trong cuộc đời, mà thân làm đế vương, đúng là một động tác vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh có chu hải, Tả Văn Hoài ủng hộ những anh hùng này, quân đội có Nhạc Phi, Hàn Thế Trung tọa trấn, đến Chu Bội ở Phúc Châu giải quyết đám đại nho thần danh thần., Sau khi đã chấp nhận hành động của hắn, hành động đoạt quyền lần này của Quân Vũ đã mười phần chắc chín. Trong lòng của gã vô cùng khoái ý, lúc ở liên Giang cũng không khỏi ngâm mình mấy lần chúc mừng, từ đó chuẩn bị rất nhiều an bài, nhưng lúc trở lại Phúc Châu, mới phát hiện cách làm của mình cũng không được tỉ mỉ cho lắm.
"Đại tộc thế gia quá khứ đều trọng văn sự, đối với câu nói của tôn vương dẹp loạn như vậy cũng cực kỳ bài xích, bởi vậy Võ Bị học đường mới chỉ có thể thu nạp nhân thủ và tầng chót của quân đội, lần này hai nhà ngoi đầu lên, đưa vị trí xuống đầu, những người khác hẳn là minh bạch sự quan trọng của Võ bị học đường sau này, tiến hành chiêu dụ bọn họ một phen, đúng lúc này... ta chậm chạp, không thể nghĩ ra được..."
Quân Võ vừa nghĩ vừa thấp giọng nói, sau đó lại nói: "Đệ tử các đại tộc mời chào tới đây, dễ dàng cấu kết với nhau, chiếu ứng lẫn nhau, e rằng cũng dễ xung đột với đám con cháu trong quân đội và con cháu hàn môn lúc trước, vậy ban ân ban này., Chắc sẽ liệt kê bọn họ vào một lớp, đánh tan cùng với những người khác, cũng cần phải cân nhắc...Những chi tiết này, lát nữa chúng ta qua bên kia hỏi Văn Hoài một chút. Mặt khác đối với mấy vị lão đại nhân, ta sắp xếp bọn họ tới đây ăn cơm tối, cùng bọn họ suy nghĩ một phen, thuận tiện cũng để đệ tử trong nhà bọn họ tiến vào học đường, tỷ tỷ cảm thấy thế nào?"
Chu bội cười rộ lên: "Ý chí tiến thủ của ngươi, các vị lão đại nhân trong triều vừa vui mừng vừa sợ hãi, vui mừng chính là, võ triều cuối cùng có thể có hoàng đế tiến thủ, sợ hãi chính là ngươi mới là kẻ lỗ mãng, đã học cực đoan của Tây Nam, muốn đem người của Nho gia, thậm chí toàn bộ thế gia đại tộc đều được khai quang... Ngươi có được tư thái này, bọn họ nhất định sẽ vui mừng."
"Lão sư nói diệt nho, còn không có đầu mối, ta là người trong tộc, há có thể cuồng vọng đến như vậy. Chỉ là các lão nhân gia đã quen, rất nhiều người thậm chí ôm không trọn, ta muốn phá cục, người trẻ tuổi dễ dùng một chút thôi. Kỳ thật lại nói, ta làm sao lại không muốn cùng những lão đại nhân quân thần kia chiến thắng." Quân Vũ cười cười: "Chỉ là thời cuộc như vậy, người gầy yếu, đành phải đi đánh cược một lần."
Chu Bội nhìn bộ dáng đệ đệ, khi nàng tới, kỳ thật còn có rất nhiều lời muốn nói. Ví dụ như dùng hơn hai trăm người nghênh chiến loại chuyện này, làm Hoàng đế hành hiểm như thế, mỗi lần nghĩ đến, nàng đều sẽ sợ, nhưng nhìn thấy vẻ hăng hái trên mặt đệ đệ lúc này, cùng với câu nói cuối cùng của hắn, trong lòng Chu Bội ngược lại có thể lý giải tâm tình của hắn. Nàng nắm tay hắn.
"Về sau mạo hiểm, vẫn nên tận lực để người khác đi." Chỉ đơn giản nói một câu.
"Ta biết." Quân Vũ cười gật đầu. "Có điều, cũng chỉ là nói đến nguy hiểm mà thôi. Hoàng tỷ, tỷ không biết đâu, những người đã học được trong Võ Vụ học đường nửa năm, cộng thêm sự hỗ trợ của đám người Tả Văn, hai trăm đánh một nghìn, thật giống như chém dưa thái rau vậy., Lúc trước ta cũng cảm thấy gia vệ người ta xuất động nhất định là thân tín, là tinh nhuệ. Ai ngờ được, xông về phía trước, chúng ta trực tiếp giết xuyên. Nói cho cùng, người đã không giống như trước nữa, đi học đường Võ bị cho bọn Tả Văn học nữa, thật sự là không giống nhau..."
Trong đình nhỏ tuyết nhỏ tung bay, tựa hồ cũng là minh bạch tâm tình người thân bên cạnh lo lắng, Quân Vũ cười nói về tình hình ngày ấy, gã nói nhanh lên, trẻ con cũng giống như vậy. Chu Bội đã lâu chưa từng thấy đệ đệ như vậy, qua một hồi, cũng nở nụ cười.
Qua một trận, Tả Văn Hoài bị gọi tới thương nghị vấn đề võ bị chuẩn học đường chiêu mộ mới, Chu Bội còn phải an bài buổi tối với một đám lão đại nhân, hàn huyên một lát rồi rời đi, xuyên qua bóng tuyết đầy trời, nàng nhớ tới lời đệ đệ vừa nói, nếu có một ngày con đường này khó đi, liền nương tựa vào Tây Nam.
Trong nháy mắt, gần hai mươi năm trôi qua, những thiếu nữ đã từng trải qua những chuyện phức tạp, những lão sư bại hoại trong quá khứ thậm chí có chút đáng ghét, cũng đã trải qua vô số trận chém giết. Giống như những thế gia đại tộc kia, từng vị lão nho trải qua, trong đầu mọi người suy nghĩ, đã không còn là những ý niệm đơn thuần trong quá khứ.
Gặp lại, sẽ như thế nào đây?
Xe ngựa chạy nhanh rời khỏi hoàng cung, xuyên qua đường phố gió tuyết phất phơ, Chu Bội ngồi ở một góc xe ngựa, lẳng lặng hồi tưởng lại chính mình lúc cuối cùng ở Biện Lương.
Nàng đã sinh tồn trong thế giới phức tạp này.
Sau đó không lâu, nàng nhận được chiến báo phức tạp đến từ thế giới phức tạp này.
Lưu Quang Thế bị loại, Đái Mộng Vi và Trâu Húc liên thủ, lấy danh nghĩa là cựu thần của võ triều, xem vai phụ.
....
Vô số người bị gánh nặng trong thế giới tàn khốc này.
Trong mùa đông đông mà Tây Nam tiến hành cải đất này, bên dưới Trung Nguyên lại bắt đầu nổi lên từng trận tuyết lớn lạnh thấu xương.
Theo tuyết rơi xuống, ngọn lửa chiến tranh trong chốc lát đã ngừng lại.
suất lĩnh tám mươi vạn, thực tế cũng vượt qua ba mươi vạn liên quân Bắc Tiến, dưới binh lực ưu thế của Lưu Quang Thế cùng vũ khí tinh nhuệ mà Tây Nam mua được phối hợp, một đường thẳng tiến trong mùa thu, quét ngang một nửa Trung Nguyên, dưới tuyết rơi xuống, tại Biện Lương thành, kéo ra vòng vây, bắt đầu quy trình vây công và chiêu hàng.
Trong quá trình toàn bộ chiến tranh, Trâu Húc ở thế yếu điều động binh lực, từng có mấy lần mạo hiểm, bao bọc hành động tập kích, mỗi lần tập kích đều biểu hiện ra tố chất quân sự khá cao, nhưng Lưu Quang Thế đều lấy tư thái đường đường cùng với khả năng tiên tiến chống lại tập kích bất ngờ của đối phương, mặc dù có chút thất bại, nhưng toàn bộ liên quân vẫn không ngừng công thành trên chiến trường lớn.
Trong thời gian này, một số nhân viên tham mưu đến từ Hoa Hạ quân cũng cấp cho rất nhiều tri thức đối phó với Trâu Húc.
Sau khi tiêu tiền, hắn thật sự cảm nhận được sự cường đại của mình.
Nhưng thẩm phán của Vận Mệnh cũng tới cực kỳ đột ngột, nhưng dường như cũng cực kỳ tự nhiên.
Khi hắn ở tiền tuyến chỉ huy tác chiến, chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng để khôi phục lại Trung Nguyên, Đái Mộng khẽ kéo theo "Thánh Nhân" ở phía sau xâu chuỗi, hắn đầu tiên là mời mọi người trong liên quân đến tham quan khảo các nơi trong liên quân của mình, nhận rõ địa phương của hắn với phương pháp xử lý công khai rành mạch, sau đó tuyển chọn một bộ phận nhân viên, bí mật tiến hành thuyết phục.
Mười một tháng, hắn dẫn đầu học sinh của mình cùng với ba vạn lính canh gác phía dưới trướng, quân đội phụ trách hậu cần, kể cả đám người Hán Tiếu Tiêu, Tiếu Bình bảo, phát động tấn công đội ngũ hậu cần mà Lưu Quang thế quân an bài.
Vị "Nho gia Thánh Nhân" này nhìn như am hiểu tung hoành liên tục, trong lúc động thủ biểu hiện ra sự quyết đoán của lôi đình vạn quân, sau đó binh sĩ dưới trướng cũng biểu hiện ra tố chất tác chiến dũng mãnh, đường lui sau Lưu Quang Thế bị chặn, sau đó Đới Mộng hơi bốc lên gió tuyết, chỉ dùng tiểu đội xe nhẹ bảo vệ, tự mình thuyết phục mấy tên tướng lĩnh liên quân trên tiết điểm mấu chốt.
Lời nói của y không phức tạp, chỉ đơn giản là cục diện bằng phẳng, nói rõ ràng Lưu Quang thế chí đại tài sơ khai, quá khứ chỉ biết luồn lách, sau đó nói rõ chỗ tốt giữa danh tiếng của nho gia và Trâu Húc: Hoa Hạ quân mà toàn bộ thiên hạ đều sợ, bây giờ có thể chờ được rồi., Đối với hắn vô cùng hiểu rõ cũng không hề giống như Tây Nam, có thể cũng chỉ có một mình Trâu Húc, Trâu Húc có thực lực vô danh, mà Diệp Mộng hắn là người đứng đầu Nho gia trong thiên hạ, người có khả năng đi được nhất một con đường, cũng chỉ có một nhóm như vậy.
Về phần đi theo Lưu Quang Thế, ai cũng biết chỉ là ở chung một chỗ với đám ô hợp. Trong loạn thế nghiêm khắc như vậy, sớm muộn gì mọi người cũng tìm được một con đường mới.
Lời nói của Đới Mộng vô cùng có sức thuyết phục.
Thời gian qua, Lưu Quang Thế cõng cờ xí của Nho học, trong quân tiến hành tuyên truyền trắng trợn, lúc này cũng thấy hiệu quả.
Đới Mộng lấy tư thái "Kim Chi Thánh Nhân" đồng thời từ nam một đường đè xuống, trên Biện Lương thành, Trâu Húc mỗi ngày đều tiến hành động viên chiến tranh nhiệt liệt hơn, trống trận vang như sấm, một ngày càng thêm sôi nổi.
Mười một tháng tuần sau, khi cổng Giao Lương mở ra, Trâu Húc dẫn đầu quân đội như mãnh hổ nhảy ra, Lưu Quang Thế dẫn theo mấy chục vạn đại quân hoặc là đầu hàng, hoặc là bùng nổ doanh trại, toàn bộ xung quanh Biện Lương, lập tức lại hóa thành một mảnh hỗn loạn.
Quân đội tứ tán chạy trốn, Lưu Quang Thế cũng thừa dịp đêm tối đào tẩu.
Trâu Húc suất lĩnh truy binh, cắn không buông.
Mười một tháng hai mươi bảy, chạng vạng, dưới tiểu Tuyết, sau đại chiến Trâu Húc Húc cùng Đái Mộng ở ngoài doanh trướng gặp mặt. Trâu Húc đứng ngay ngắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng nội liễm, Đái Mộng mặc một bộ trường sam, thân hình thẳng tắp, môi mím chặt, phía sau còn mang theo vài thủ lĩnh của quân đội.
Dưới sự giới thiệu của Đinh Tung Nam, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, sau khi hàn huyên cùng giới thiệu đơn giản, mọi người tiến vào đại trướng, Đái Mộng Vi nói: "Đã bắt được Lưu Bình thúc chưa?"
"Đang muốn nói tới việc này."Trâu Húc cười, y không hề giải thích nghi hoặc, nhưng mọi người đều nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tiếng mắng chửi không bao lâu đã trở nên rõ ràng, chính là Lưu Quang Thế. Không bao lâu, kiêu hùng mặc áo giáp trên người còn bị trói chặt kéo vào lều, trên người hắn cũng không có quá nhiều thương thế, trên đầu thậm chí còn mang nón sắt, vừa vào lều, mắt thấy mọi người bên trong., Lập tức hai mắt đỏ ngầu, miệng mắng càng thêm lợi hại, ngay từ đầu chỉ nói người vong ân phụ nghĩa, dần dần bắt đầu làm người ta run sợ âm thầm, cái gì " vợ ngươi bị cháu trai làm mấy câu nhảm nhí" cũng liên tiếp mắng ra, nếu không có hai tên binh sĩ bên cạnh dùng sức đè hắn lại, chỉ sợ sẽ lập tức nhào về phía mọi người.
Trâu Húc mỉm cười nhìn hắn, Đái Mộng khẽ nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh, như thế qua một trận, chỉ nghe Trâu Húc nói: "Tặng công không hổ là thánh nhân, một gọi trăm ứng, hôm nay nếu không có Đới công tương trợ, khó mà bắt sống tên này. Nhưng hắn hôm nay ồn ào như thế, thật sự khó coi, không bằng Đái công... đưa phật đến Tây?"
Trâu Húc lấy một con dao găm từ trong ngực ra, nắm chặt trong tay. Đái Mộng hơi quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn Đới Mộng, chỉ một lát sau mới nói: "Vẫn là nói mang công công nhân, có thói quen làm bếp núc quân tử xa xưa, muốn những người khác thay ta làm việc?"
Bên cạnh Đái Mộng, hai gã đệ tử tùy lữ muốn đi ra, cũng vào lúc này, lão nhân chậm rãi vươn tay ra: "Lu Trâu tướng quân nói đúng, lão phu đến cũng được."
Hắn cầm con dao lên, đi về phía Lưu Quang Thế. Lưu Quang Thế chửi ầm lên, giãy dụa càng kịch liệt hơn, Trâu Húc nói: "Đừng để hắn làm Đái công bị thương." Binh sĩ bên cạnh quỳ rạp xuống đất.
Đới Mộng hơi đi tới trước mặt Lưu Quang Thế, rút con dao găm ra, Lưu Quang Thế còn đang giãy giụa kịch liệt, trong miệng hét lớn: "Ngươi nhìn lão tử, ngươi có gan nhìn lão tử! Ngươi đến đây đi! Ngươi đến đây ——"
Đới Mộng hơi cúi người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, sau đó nói: "Nhìn kìa, kính xin Lưu công đừng lộn xộn."
Lưu Quang thế trước đây giãy dụa như điên cuồng, nhưng nghe được những lời này của Đới Mộng, không khỏi nao nao, hắn mở miệng: "Ngươi... con lão cẩu này, ngươi..." Trong lúc nhất thời không chọn được từ ngữ nào hay ho.
Đới Mộng cầm dao găm lên, Lưu Quang Thế mặc một thân áo giáp, thân thể dùng hết toàn lực ngửa ra phía sau, hắn điên cuồng tránh né dao găm trong tay Đái Mộng, nhưng Đái Mộng nhìn hắn, sau đó thong thả mà kiên định đâm dao găm vào khe hở trên cổ áo giáp của hắn, máu tươi sền sệt, từ trong khe hở tuôn ra, thân thể Lưu Quang Thế bắn ra, máu tươi nhuộm đỏ cánh tay và trường bào của Đái Mộng Vi.
Mọi người trầm mặc quan sát hết thảy, ngay cả Trâu Húc cũng khẽ nheo mắt lại, dường như cũng kinh hãi trước một màn nhìn như gầy yếu của một ông lão chậm rãi mà kiên định lấy mạng người.
Không lâu sau, Đái Mộng hơi rút chủy thủ ra, đưa cho một học sinh bên cạnh, Tiếu Trưng đi theo Đái Mộng hơi khởi binh, rút đao của binh sĩ bên cạnh, một đao chém đứt đầu Lưu Quang Thế, những người còn lại cũng lần lượt đi lên, chém thi thể Lưu Quang Thế hai đao.
Trâu Húc cầm một cái khăn tay đưa cho Đái Mộng, lau máu, sau đó giang hai tay ra, trong lòng khâm phục.
"Đái công, mời ngồi."
Mùa đông chưa hết, toàn bộ thiên hạ đều biết chuyện phát sinh ở nơi này, sau đó liền có rất nhiều người bỗng nhiên nhớ lại chuyện đã từng xảy ra ở Giang Trữ: Có một ngày, Đái Mộng Vi Quang diễn đàn, đem anh hào mời toàn bộ thiên hạ tụ họp, thành lập "Trung hoa võ hội", cũng cộng hưởng thịnh hành.
Thời điểm đại hội Giang Trữ, có rất nhiều người thậm chí còn cười nhạo cái bánh nướng vô vị của Đái Mộng Vi. Nhưng thời khắc này, tất cả bút tích đều liên tục, từ nửa năm trở đi phái sứ đoàn đi đến Giang Trữ, vị Thánh Nhân nho gia này đã sớm dự liệu được nửa năm sau.
Từ sau khi Nữ chân nhân cứu được mấy trăm vạn mạng người, giờ khắc này, hắn một lần nữa trở thành nhân vật hưng thịnh nhất trong vòng hai năm.
Tung hoành ngang dọc, giống như thần minh.