Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười một tháng, sương mù trên bình nguyên vẫn như trước, sắc trời trong ngày đông vẫn mang theo vẻ mù mịt của màu xám xanh. Biên cảnh cải cách ở Tây Nam lần này bắt đầu nổi lên sóng gió.
Từ phía sau nhìn về tiết điểm lịch sử mấu chốt nhất đã xuất hiện ngay lúc này, nhưng mọi người ở trong hiện thực sẽ không ý thức được thời khắc mình sống sót sẽ lưu lại ảnh hưởng trọng đại cỡ nào ở hậu thế.
Bởi vì bản thân hiện thực, mỗi một khắc đều có biến hóa kịch liệt xuất hiện, từ khi nữ nhân mười ba năm Cảnh Hàn lần đầu tiên xuôi nam đến nay, mấy lần gặp tai ương đủ để diệt quốc., Vô số lần đồ sát, bi thương, tai nạn khắp nơi đều đã lần lượt xuất hiện trên mảnh đại địa này, những biến cố kịch liệt này phần lớn đều hiện ra kết quả ủy khuất. Trong hoàn cảnh như vậy, mọi người chán ghét những biến cố như vậy, nhưng dần dần cũng quen với biến cố như vậy.
Một trăm thôn trang, liên quan đến một hồi biến hóa của hơn hai mươi vạn người, mặc dù tràn đầy miêu tả đối với tương lai hào quang, nhưng mặc dù là lạc quan đám người cũng khó có thể chân chính tiếp nhận "Đại đồng ruộng" lý tưởng có nó khả năng thực hiện hiện hiện hiện hiện thực. Nhưng vậy thì sao chứ, mặc dù thất bại, mặc dù là thất bại., Đây cũng chỉ là kinh nghiệm xóc nảy của một nhánh quân phiệt trong thời loạn thế mà thôi. Mặc dù hai năm trôi qua, thế lực quân phiệt này biểu hiện ra sự cường đại khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng cứ như vậy khiêu chiến người canh có lý tưởng lớn như vậy, mọi người tranh cãi kịch liệt, âm thanh vang lên trong đáy lòng, chỉ sợ cũng chỉ là một tiếng thở dài trầm thấp.
Bất quá, giống như trong dòng sông lịch sử trùng trùng điệp điệp lấy ra một đoạn ngắn tình cảnh quan sát, nước đục loạn thế ở trong hiểm trở oanh tán ra vô số hỗn loạn lưu thể, chúng nó có con ở trong thủy triều giao thoa nhau về phía trước, có con đập thành sóng lớn, có con bị hất thành vòng xoáy, có con tùy thời bị quăng ra quỹ đạo, phóng lên không trung. Có con phát hiện chân tướng trước một bước, cũng có tâm hoài thấp thỏm, không tiến lên. Vô số suy nghĩ biến đổi.
Đây cũng là mị lực mà trong thời đại này có thể hiện ra.
Trong một trăm thôn trang, chín mươi ba thôn trang đều bộc phát hành vi đối kháng kịch liệt hoặc ôn hòa, nhưng luôn có một số ít tồn tại kia, bởi vì nguyên nhân như vậy, lựa chọn con đường khác.
Thành Đô là Tây Cổ thôn đã tồn tại đại địa chủ nhưng lại nhanh chóng đàm phán một trong số ít thôn trang thích hợp thu địa lý, mười một tháng hai, tuyên đạo viên Tần Vi Văn đi tới nơi này chính là bị một số chuyện làm cho đau đầu.
"Ừm, có lý, có đạo lý..."
Thời gian vừa mới vào đêm, vị nhị công tử Tần gia mới trở lại gian phòng ở tạm thời, liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc cùng với tiếng nói chuyện say sưa gì đó. Bước chân lạch cạch dừng lại ngoài cửa, sau đó là tiếng đá cửa không chút lễ phép.
"Tần công tử... có lý. Tần công tử ngươi có ở đây không? Có đạo lý..."
Hắn mở cửa phòng, ngoài cửa lúc này vẫn là nơi Hoa Hạ quân đóng tạm thời, ngoài cửa xuất hiện một công tử thôn quê tuổi tác tương đương với hắn. Nguyên nhân đối phương đá cửa rất tự nhiên, chỉ thấy một tay hắn cầm một tờ báo cáo., Một bàn tay khác cầm chiếc đèn dầu tựa hồ là từ trên bàn sách trực tiếp bưng ra, trong bóng tối nhắm mắt gần tờ báo, cẩn thận đọc, vừa đọc vừa còn chép miệng, sau đó lại dùng giày vải vội vã hấp thu một cước đá tới Tần Duy Văn.
"Có đạo lý a Tần huynh —— "
Tần Duy Văn trúng một cước, cười khổ: "Nhiếp huynh có chuyện gì?"
"Hôm nay truyền đến Tỳ Hưu ba ngày nói chuyện! Văn này giải thích cho ta đại nghi hoặc! Có đạo lý! Có đạo lý, Tần công tử..."
Người trẻ tuổi kia dường như không ý thức được mình đá đối phương một cước, trực tiếp đi vào, trong tay cầm báo chí còn đang hả hê. Tần Duy Văn đóng cửa lại, đối phương thuận tay đặt đèn dầu lên bàn, mỡ trên tay lau vài cái lên y phục xinh đẹp của mình: "Ngươi tới xem thử đi!"
Hoàn cảnh ưu đãi, đất đai cũng rất nhiều, Tây Cổ thôn chính là dị loại gặp phải trong lần phân địa hành động này, nguyên nhân cụ thể là tộc trưởng Nhiếp thị tông trưởng Nhiếp Thiệu đường bên này, người này tuổi đã quá năm mươi, tại đây một mảnh lực ảnh hưởng cực lớn, đặt ở trong tầm mắt người bình thường., Cũng được coi là kiêu hùng chiếm cứ một phương. Trong quá trình Hoa Hạ quân thống nhất Tây Nam, hắn bị đối thủ của Tây qua Tây qua, sự hợp tác của Lý sư phụ bức hàng, chiếu an, từ đó về sau luôn đi theo con đường của Lý sư phụ, buộc chặt với nhau.
Khác với những người đầu cơ chính trị bình thường, trong chuyện Nhiếp Thiệu đường chọn phe phái này, đặt cược cực kỳ kiên quyết, kể cả sự kiện cải cách đất đai lần này, hắn đã thể hiện ra sự tích có liên quan đến sự kiện cải cách của Nhiếp Thiệu đường., Chính loại trực giác dã tính này kiên định. Sau hai lần bái phỏng Lý sư sư, hắn trở thành địa chủ đầu tiên của nhóm người cùng Hoa Hạ quân chủ động bàn chuyện chuộc địa phương. Điền sản gia tộc đã tích lũy qua mấy đời, tuy rằng đổi lấy tiền tài và chính sách đủ để đền bù tổn thất cho ba đời. Nhưng trong thời gian này, bất kỳ lý trí phái nào cũng khó có thể hiểu thấu đáo được lý do rốt cuộc của hắn như thế nào.
Mà xét theo hậu thế, kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu cảm ngộ tư tưởng "Tiến bộ".
Bất quá, mấy lần đặt cược kiên quyết với Hoa Hạ quân, tự nhiên cũng mang đến cho hắn rất nhiều hồi báo không tồi. Những thứ trên Kim Tiền đương nhiên không nói đến, mấy đứa con trai của Nhiếp Thiệu đường xem như rất nhanh đã lăn lộn trong vòng vây thành đô hạch tâm, giống như con thứ ba của Nhiếp Tâm Viễn xuất hiện trước mắt hắn, Nhiếp Tâm Viễn., Bởi vì tính cách yêu đọc sách, cùng nhị công tử Tần Vi Văn ôn hòa nuốt chửng Tần gia có giao tình nhất định. Đương nhiên, quá khứ có lẽ còn có cố gắng kết giao thành phần, lần này theo Tần Duy Văn đi tới Tây Cổ thôn chủ trì chương trình học, mới phát hiện này tại Thành Đô, Nhiếp Tâm hào hoa phong nhã xa xưa, trên thực tế có một mặt cuồng dã như thế.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên làm công việc ở đây, Nhiếp Tâm Viễn liền tới cuốn lấy Tần Duy Văn, đối với đủ loại chi tiết trong các loại việc cần hỏi thăm, không ngừng đưa ra vô số vấn đề xảo trá. Ngay từ đầu Tần Vi Văn còn tưởng rằng hắn cố ý làm khó dễ., Nhưng sau đó hắn mới phát hiện, đối phương tựa hồ giống như đám nhân loại "Cách mạng đảng", vô số ý niệm mới lạ tựa hồ đều bộc phát trong đầu hắn, rất nhiều lúc thậm chí không đáp lại được sự bộc phát của Tần Duy.
Tần Duy Văn năm nay mới mười tám tuổi, thiên phú học tập và luyện võ đều bình thường, được an bài tới đây làm người tuyên truyền tự nhiên cũng là vì rèn luyện. Bởi vì hắn thoạt nhìn đôn hậu thành thật, bên Ninh Nghị nói: "Ngươi thích hợp hơn so với Ninh Hi làm diễn viên tuyên truyền hơn, bởi vì thấy thân thiết." Sau hai tháng huấn luyện, hắn đã tới: Nhưng đối với những lý luận bình đẳng kịch liệt nhất của Hoa Hạ quân, mặc dù hắn đã nghe qua nhưng cũng không hiểu rõ.
Nhiếp Tâm Viễn hai ngày nay chỉ cần bắt được hắn, liền giống như con cưng hiếu kỳ cầm hắn liều mạng lắc, Tần Duy Văn đành phải vắt hết óc đối đáp. Hắn là trong viện viên thêm đầu, đối với các loại lý luận phổ thông xảo trá cũng không hiểu rõ, ban đầu vì giả bộ rất hiểu., Còn thỉnh thoảng hỏi thăm lão sư phụ trong tổ một phen, về sau chuẩn bị đuổi Nhiếp Tâm đi làm phiền người khác, nhưng mà Nhiếp Tâm Viễn ngược lại xấu hổ đứng lên, trừng mắt nhìn một hồi, sau đó cũng lắp bắp: "Không, không quen..." Sau đó liền như cũ tới làm phiền hắn.
Trước mắt lại tới, chỉ thấy tin tức hắn nói chuyện trên ba ngày nóng bỏng đề cử với Tần Duy Văn, Tần Duy Văn nằm nhoài trên bàn nhìn xem, chỉ thấy trên sách Nhiếp Tâm Viễn Thanh được Nhiếp Tâm Viễn ngắm trọng chính là một thiên văn chương chính trị có chút không rõ ràng nhưng cũng vô cùng thẳng thắn, có lẽ bởi vì toàn bộ quan điểm không chút nào trực tiếp tu sửa, khiến Nhiếp Tâm ở xa hứng thú.
"... Tần huynh, ngươi nhìn xem, bản văn chương này vừa ra, rất nhiều vấn đề mấy lần trước của chúng ta đều rõ ràng..."
"... Từ cổ chí kim, lịch đại triều đại, ngay từ đầu đều sẽ hình thành nên từng cái lợi ích tập hợp, nhà ngươi là, nhà ta cũng vậy... Nhiều lợi ích tập hợp như vậy, đều muốn kiếm chỗ tốt cho mình., Trải qua hai ba trăm năm, phần đuôi không lớn, phía dưới tất nhiên dân oán than sôi trào... Vậy phải làm sao bây giờ, bởi vậy hai ba trăm năm liền phải trải qua một lần thay đổi triều đại, bản chất thay đổi triều đại này, dù thế nào cũng phải đánh nát những tập đoàn tích lũy lợi ích hai ba trăm năm này, đánh tan... "
"... Muốn đạt được mục đích này, dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng, tập đoàn lợi ích nói mình có lý do gì, cũng không quan trọng, bởi vì trên thực tế chính là, các ngươi không tiêu tán, cuộc sống của mọi người sẽ không chịu nổi nữa... Như vậy ngươi xem võ triều hôm nay đi..., Hai ba trăm năm thay đổi triều đại, tập đoàn tích lũy nhiều lợi ích như vậy, chắc chắn sẽ bị đánh rớt. Hôm nay ngươi thấy thủ đoạn của Hoa Hạ quân ôn hòa, không chịu chia, ngày khác tất nhiên sẽ bị đồ đao ép phân, bởi vì nhất định phải phân ra, mọi người mới có thể bắt đầu lại..."
"... Đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy, lời nói thẳng thắn như vậy, đinh tai nhức óc! đinh tai nhức óc -- ta hiểu rõ..."
Lời nói của Nhiếp Tâm Viễn cũng là đinh tai nhức óc, Tần Duy Văn vuốt trán: "Cái trò chuyện ba ngày này, ngày thường chỉ cần những lời nói thu hút ánh mắt của người khác mà thôi, cái này... Cái này cũng quá là cái gì... Âm mưu chính trị luận..."
"Rất có đạo lý! Tần huynh!" Nhiếp Tâm ở một bên ngồi xuống, "Không cần nói chi tiết chi tiết gì, không cần việc gì cũng bày ra cái gì chính nghĩa, thay đổi triều đại đương nhiên là như vậy! Võ Triều là một ít đại gia tộc, tích lũy nhiều năm như vậy, lại để cho bọn họ tích lũy ba trăm năm., Người bình thường làm sao qua được, người bình thường không qua được, đại gia tộc cũng bị đồ sát. Cho nên thiên văn này rất rõ ràng, Hoa Hạ quân hôm nay thay đổi thủ đoạn, rất nể tình, người cũng không giết được mấy người., Còn tiền trả nợ, cho nhiều tiền như vậy. Ta thấy những địa chủ này hẳn là minh bạch, giao đất đai ra, mọi người bắt đầu lại từ đầu, mới là biện pháp duy nhất bảo vệ bản thân lâu dài năm đời năm của mình... Đạo lý này nên nói rõ với bọn họ. Thủ đoạn lôi đình, mới hiển lộ tâm địa Bồ Tát."
Tần Duy cười khổ không thôi: "Ngươi kích động như vậy, ngươi đi đàm phán với bọn họ đi."
"Ta cũng muốn, nhưng...." Nhiếp Tâm buồn bực, sau đó lại ngẩng đầu. "Nhưng mà, chuyện này các ngươi phải cảnh giác! Ngươi xem nửa sau của văn chương, nói Hoa Hạ quân giải quyết chuyện này, chia ra làm hai phương hướng., Thông qua việc phân chia, tích lũy lợi ích một phần, lưu lại một giới hạn sinh hoạt cho bách tính. Thứ hai, là thông qua cách thức và buôn bán mở rộng lợi ích toàn thể, gia tăng đầu nguồn, chậm rãi bổ sung cho... tập đoàn tích lũy lợi ích. Bởi vì đã có điểm thứ hai, cho nên mới có đường sống nhân từ nương tay, bảo vệ tính mạng mọi người..."
"Nhưng mà..." Nhiếp Tâm Viễn dừng lại một chút: "Điểm thứ hai của các ngươi, rốt cuộc có đúng hay không? Nếu như... ta nói là nếu như vậy, tất cả vương triều ba trăm năm, đều phải trải qua một lần tẩy lễ triệt để, mới có thể khiến cho mọi người bắt đầu lại từ đầu., Để cho mọi người một lần nữa ba trăm năm... Vạn nhất điểm này không đúng, các ngươi nhân từ thủ không giết người trả lại tiền, có thể hay không khiến ba trăm năm... ngắn hơn một trăm mấy chục năm. Người ta đều giết, các ngươi không giết, vậy tích lũy đến thời gian mọi người chịu không nổi, nhất định là rút ngắn thời gian..."
Tần Duy nhìn hắn: "Không giết các ngươi...ngươi còn không cao hứng..."
"Chí, thảo luận, thảo luận vấn đề a..."
"......."
"......."
Hai người ngồi ở đó nhìn nhau trong chốc lát, thái độ Nhiếp Tâm Viễn chân thành, Tần Duy Văn ấp úng không nói gì, chỉ là lại qua một trận, hắn có chút khó xử híp mắt lại, mới tới gần.
"Chỉ lén nói cho ngươi biết, Ninh thúc... Bên phía Ninh tiên sinh, chuẩn bị một quốc sách cơ bản, hình như gọi là... thuế di sản, ví dụ như các ngươi, lúc cha ngươi chết, đồ vật mà các ngươi kế thừa giao cho quốc gia bảy tám mươi phần trăm., Thậm chí tám mươi phần trăm thuế, thu thuế thu nhận chết các ngươi... Hơn nữa, bên phía Ninh tiên sinh đặc biệt nhấn mạnh, ở bất kỳ giai đoạn thuế má nào trong quốc gia này, không thể có bất kỳ lý do gì để khấu trừ... Chuyện này còn đang thương lượng, ngươi chớ nói lung tung, nhưng nếu như muốn định, khai quốc phải được..."
Nhiếp Tâm Viễn há miệng sững sờ, qua một hồi, ngón tay vô thức gõ trên bàn, ánh mắt cũng sáng lên.
"Có lý... Có đạo lý... chuyện này có lý... Tần huynh, ta đây thật sự tin tưởng, các ngươi muốn mưu vạn thế thái bình... Đại nghiệp ngàn năm chưa từng có..." Hắn thì thào tự nói, qua một lát, đột nhiên nắm lấy tay Tần Duy Văn Văn, lông mày Tần Duy nhất thời nhăn lại, nhưng đối phương đập hai cái, lại buông lỏng: "Không đúng không đúng đúng đúng đúng... ", Cũng không giải quyết được vấn đề a, cái này... Tần huynh ngươi nghĩ, thí dụ như cha ta có một trăm vạn lượng bạc, người chết, chúng ta phải nộp thuế, nhưng trước khi chết, chúng ta có thể tặng cho chúng ta a... Các ngươi phát lệnh vừa ra, thế gian đại hộ tất nhiên đều trắng trợn tặng cho, ngươi nói có đúng hay không, nó không phải không có biện pháp tránh a..."
Khuôn mặt Tần Duy Văn nhăn thành bánh bao khó coi: "...Vậy một biện pháp có thể giải quyết một số vấn đề... cũng không tệ nha." Làm việc sai trái, gã cực ít khi suy nghĩ những vấn đề này, mắt thấy là không thể trả lời được.
"Cái này cũng đúng..." Nhiếp Tâm gật đầu một cái. "Sự tình vốn là như vậy, chỉ cần có suy nghĩ, binh đến ngăn nước lấp đất... thuế di sản này là ý tưởng tốt, Tần huynh, hai ngày này ta nghĩ lại ta sẽ đối phó hắn thế nào, ta nghĩ đến phương pháp lại đến cùng ngươi suy diễn..."
"Ngươi, ngươi cái này..."
"Chờ một chút, ta lại nghĩ đến một chuyện." Nhiếp Tâm Viễn lại nói, "Lúc trước ta nói, cách vật và thương nghiệp có thể khai nguyên, nhưng ví dụ như cha ta có gia sản trăm vạn lượng bạc, hắn vốn dĩ phải lấy một trăm lượng bạc này làm ăn, hiện tại ngươi có di sản pháp này, hắn cảm thấy mình già rồi, liền đem hết tất cả tài sản chia cho những phá gia chi tử chúng ta... Không được, cái này không được a, cái này không được a., Rất nhiều sinh ý là không làm nổi, di pháp kia... đúng, nếu cha ta không có tiền, ông ta có một nhà xưởng, trị giá một triệu lượng, sau khi ông ta chết, các ngươi lấy đi chín trăm vạn lượng, vậy vụ làm ăn này làm sao bây giờ, vụ làm ăn này sẽ biến mất, Tần huynh..."
"Ta... ta cũng chỉ nghe Ninh tiên sinh nói..."
"Mặt khác còn có, trời cao hoàng đế xa xôi, các nhà có bao nhiêu tiền, đâu thể coi là rõ ràng được, hơn nữa... Ài, cái này lại trở về một vấn đề lớn trên cấp, các ngươi sau khi thu ruộng đất, về sau sẽ trở về., Quan gia chính là lớn nhất trên đời, lại lành như hổ a Tần huynh, đợi một ngày Hoa Hạ quân thống nhất thiên hạ, xung quanh địa phương này phân chia, trên thực quản có được không? Ta luôn cảm thấy, đây mới là vấn đề chân chính trong tương lai... Tần huynh, Ninh tiên sinh xưa nay nói cái này thế nào, ngươi mau nói mau đi..."
"Ặc... chuyện này... họp nhiều?"
"......."
"......."
Ngọn đèn trong phòng im lặng trong chốc lát, qua một hồi, lại là một tràng thanh âm bô bô bô bô bô bô bô bô truyền ra, như thế qua hai canh giờ, Tần Duy Văn gần như kêu rên: "Ngươi đi hỏi Đường Tổ xem..."
"Ta chỉ có chút vấn đề này... nào có thể quấy rầy hắn. Tần huynh, ngươi, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Ninh tiên sinh, chắc chắn có lời giải thích, chắc chắn có nói qua... Ngươi cùng ta tâm sự một chút..."
trò chuyện như thế đến đêm khuya, rất nhiều người đều đã ngủ thiếp đi, Nhiếp Tâm Viễn mới giơ đèn dầu lên bắt tờ giấy, lạch cạch trở về, một mặt đi, còn một mặt thì thào tự nói, rung đùi đắc ý...
Từ đó về sau sơ tam sơ tư...Buổi chiều buổi tối...Nhiếp Tâm Viễn chỉ cần rảnh rỗi, liền vẫn như cũ hướng về phía Tần Duy Văn tới, hắn nói trực tiếp, có lúc nói thậm chí là lời nói làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, tỷ như nghe xong mấy đoạn giờ học sau., Phản ứng lại, liền đi tìm Tần Duy Văn nói: "Ta hiểu rồi! Có đạo lý nha... Các ngươi kỳ thật không quan tâm mọi người có thể hiểu hết chương trình học của các ngươi hay không, chủ yếu là muốn mọi người cấm đi, sau này Hoa Hạ quân nói chuyện, bọn họ đều nghe... Không sai..., Không sai, đây mới là ý tưởng đánh địa chủ, ngày thường hoàng quyền không dưới huyện, vậy làm sao mới là để hoàng quyền hạ huyện, bọn họ nghe điều phối, không phải là hạ huyện sao, hạch tâm phân đất còn không chỉ là phân đất... Có đạo lý a Tần huynh..."
Tần Duy thở dài: "Ta cũng cảm thấy rất có lý..."
Cứ như vậy tới ngày mùng một mười một tháng này, hắn tới bắt Tần Duy Văn, sau đó liền được người dẫn tới một gian phòng học ngồi. Qua một hồi, hắn nhìn thấy Ninh Nghị từ cửa phòng đi vào. Nhiếp Tâm không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Nghị, nhưng một mình gặp phải là lần đầu, chỉ thấy Ninh Nghị đang ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt xa xa đờ của Nhiếp Tâm dại ra, ấp úng không biết nói gì.
"Bên kia Ứng Văn, nói với ta về rất nhiều ý tưởng của ngươi, rất thú vị, ngươi xem, hắn không trả lời được, hắn đều ghi chép lại, ta xem qua một chút..." Trong tay Ninh Nghị cầm một quyển sách, đó là bản tử của Tần Duy Văn., Nhiếp Tâm Viễn Nguyên cũng rất quen thuộc, trên đầu có một đống cỏ dại, tựa hồ nói rõ tâm tình phiền muộn của người viết sách: "Tần Tiểu Nhị này, ghi chép rất nhiều, nhưng thực sự có chút nặng nhẹ không rõ, nếu không như vậy, Tâm Viễn xa nhà ngươi có mấy vấn đề gì là muốn biết nhất, chúng ta đi thảo luận một chút."
Nhiếp Tâm Viễn: "A... Ài... Ta... Cái kia.."
"......."
Ninh Nghị nhìn hắn một hồi, nở nụ cười: "Như vậy đi, tuy rằng Tần Duy Văn ghi chép được chút ít vụn vặt, nhưng đại bộ phận vấn đề, kỳ thật chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, đều đã có một phần lý luận giải đáp. Nhưng ta biết, có một hoặc là mấy vấn đề hạch tâm, trước mắt là không được giải đáp, ví dụ như, đợi đến tương lai thu phục toàn bộ võ triều, làm sao tiến hành khống chế biên giới, vấn đề này liên quan đến lý do phong kiến tạo hình ảnh hưởng sâu xa, nếu như không có một ý tưởng trọng yếu để giải quyết nó, nếu như không có ý định thay đổi, chúng ta có thể nói, để hoàng quyền xuống huyện thu ruộng, thu đất, chỉ là một hồi dã tâm, là trò khôi hài ngây thơ vô tri... Thậm chí phạm tội..."
Nhiếp Tâm Viễn dùng sức gật nhẹ đầu. Đợi đến khi Ninh Nghị nói xong lời cuối cùng lại bị dọa đến dùng sức lắc đầu, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.
Ninh Nghị dừng một chút.
"Như vậy... Miệng nói không có bằng chứng, ta mời ngươi đi xem một thứ. Xem xong ngươi có lẽ sẽ nghĩ đến một số chuyện. Ngươi trở về thu hai bộ quần áo, lát nữa sẽ có người sắp xếp cho ngươi."
Thấy đối phương đang căng thẳng, Ninh Nghị đứng lên, sau đó gật đầu tán thành: "Ngươi có thể nghĩ đến nhiều như vậy, nghĩ tới đây, không phải là nhặt được người thông minh, nhân vân thuận vân, rất không dễ dàng, cũng rất không đơn giản, sau này cũng phải suy nghĩ nhiều, chúng ta cần rất nhiều người có thể nghĩ ra vấn đề, các đồng chí giải quyết vấn đề."
Hắn đưa tay tới, chờ đợi một lát, cùng Nhiếp Tâm xa nắm tay.
Nhiếp Tâm xa xa như trong mộng.
Qua không lâu, hắn liền mang theo một cái rương, dưới sự an bài nhân viên, leo lên xe ngựa hướng Nhạc Sơn.
Xe ngựa chạy nửa ngày, giữa đường qua nhà trọ, đến ngày hôm sau, hắn đi qua một chỗ thành trấn nhỏ do Hoa Hạ quân cải tạo đã tới, đây là nơi tập trung nghiên cứu cách không xa quân đoàn Nhạc Sơn, bởi vì đã là giữa trưa, sắp xếp cho hắn ăn cơm trưa xong xuôi., Có người dẫn hắn tới một phòng khách nhỏ tựa hồ đang chờ hắn tham quan, trong phòng khách nhỏ này đã có hơn mười người. Nhiếp Tâm quan sát một phen, thấy những người này già có trẻ có, có thư sinh trẻ tuổi, cũng có lão nho sinh trên người bù vá, trong đó mấy người còn đang nhiệt liệt thảo luận về đề tài cải tạo đất.
Có người tới chào hỏi hắn, là một người trẻ tuổi hơn hắn một chút: "Tràn Châu Hứa Tĩnh Hứa Tĩnh, vị huynh đài này là..."
"Nhiếp, Nhiếp Hậu, lòng dạ xa xôi..." Nhiếp Tâm Viễn suy nghĩ một chút: "Tên Hứa gia Hán Châu... Nhưng là Cơ Công..."
"Nhiếp huynh nói là gia tổ." Hán Châu Hứa gia này chính là thương gia buôn bán lớn hàng nam. Lão thái công Hứa Cơ ở Tây Nam coi như là nhân vật số một, bởi vậy Nhiếp Tâm Viễn cũng biết, chỉ nghe đối phương thấp giọng hỏi: "Không biết vì sao Nhiếp huynh tới đây?"
Nhiếp Tâm chần chờ một lát: "Hứa, Hứa huynh đâu rồi..."
"Vì đất đai cải cách này, cả gan viết lên mấy chương văn chương, sau đó liền được người an bài đến đây... Ta thấy lần này người bần cùng đều có, không phải bởi vì gia thế bị gọi đến, chỉ sợ vẫn là bởi vì viết cái gì đó..."
Nhiếp Tâm Viễn cũng gãi đầu một cái: "Tại, tại hạ cũng vậy... Cũng thế... viết văn chương..."
Hứa Thì phì cười rộ lên: "Vừa nhìn huynh đài, công phu văn tự nhất định sẽ cao minh."
Hai người sau đó lại tán gẫu vài câu, liền có một thành viên Hoa Hạ quân đeo kính mắt tới thí nghiệm, đại khái xác nhận tính danh xong, dẫn bọn họ từ trong phòng ra ngoài, xuyên qua mấy gian viện, bọn họ đi tới một chỗ đất trống trong núi, chỉ thấy xa xa có nước sông chảy qua, bên bờ sông lại có mấy gian phòng ốc có thủy xa, từ trong một gian phòng ốc bên kia kéo dài ra một đường thẳng tắp, đến vách tường phía bên này.
"Bên trên bảo chúng ta đưa mọi người xem một lần thí nghiệm, tới phía trước đi." Thí nghiệm viên mở mắt dẫn mọi người đi về phía căn phòng bên cạnh dòng nước.
Chỉ thấy phòng ốc mang theo thủy xa khá lớn, trong phòng có một máy móc kết cấu có thể được thủy xa kéo xoay tròn phức tạp, mọi người trước nay chưa từng thấy thứ như vậy, bên trong máy móc tựa hồ quấn không ít đường, mọi người phân biệt một chút, chính là đồng tuyến, trong lúc đó tựa hồ có khối lớn thiết khí tồn tại, tròng mắt kia ném lên một khối thiết phiến, lúc này hấp thụ vào.
"Đây là nam châm."
Mọi người tham quan xong bên này, rời khỏi phòng, dọc theo tuyến đường dài kia đi sang bên kia. Hứa Mẫu của Thương Cổ gia lấn tới gần sợi dây dài kia vài lần: "Vật này tựa hồ là keo tím." Lại muốn động thủ đi nặn, bị thí nghiệm viên kia lớn tiếng ngăn lại: "Vật này chế tạo không dễ, không nên đụng lung tung!"
Hứa Tân cười nói: "Vật này là keo tím không?"
Đối phương nói: "Dùng keo tím, còn thêm thứ khác, bên trong là dây đồng."
Hứa Thì Dung gật đầu nhẹ, sau đó nói với Nhiếp Tâm Viễn: "Tử Giao lại là danh trùng keo, buôn bán nam hàng nhà ta, cho nên biết được, cũng không biết bọn họ lấy tử ty bao đồng tuyến làm gì."
Lúc này tất cả mọi người vẫn không hiểu ra sao, đợi đến căn phòng gần sợi dây dài bên này, chỉ thấy dây thừng kia kéo tới, bên này chỉ là kết cấu đơn giản hai khối sắt phiến. Thí nghiệm viên kia tới nói: "Hai bên này khoảng cách phòng ốc là bảy mươi tám trượng, đợi lát nữa thủy luân hội sẽ đặt máy móc, từ bên này phát tín hiệu đến bên này... Ai ui..., Thí nghiệm này còn có chút đơn giản, tơ đồng, từ thạch chế không dễ, hiện tại cũng chỉ là cho các ngươi tham quan nhìn xem, dựa theo suy nghĩ của Ninh tiên sinh, bên này còn phải có một cái máy điện phục hồi như cũ... "
Nghe người ta cơ bản không hiểu hắn đang nói gì.
Thí nghiệm viên ở bên cạnh dùng cờ xí phát tín hiệu, sau đó giải thích với mọi người.
"Thủy Luân liên kết với cỗ máy, máy chuyển động, bên trong tơ đồng sẽ sinh ra điện quang, lập tức các ngươi sẽ thấy, điện hướng bên này truyền đến tín hiệu."
"Thứ gì?" Hứa Thìn đám người nhíu mày hỏi.
"Lôi điện."
"... Cái gì?"
"Chính là tia chớp! Tia chớp đánh lên tia chớp!"
Trong phòng một đoàn lộn xộn, mỗi người tự phát ra nghi hoặc của mình, nhưng lập tức, trên hai miếng sắt bọn họ nghe "Đùng" một tiếng, lấp loé ngân quang.
Sau đó, ba, ba ba, ba ba ba... thanh âm, bắt đầu có tiết tấu, chúng nó chỉ vang lên trong chốc lát ngắn ngủi.
"... Dùng đồng tuyến truyền tống thiểm điện, chỉ cần đồng tuyến đủ dài, trăm trượng ngàn trượng, tia chớp đều trong nháy mắt đến, lấy tia chớp phát ra ngắn ngủi làm hiệu, tương lai dù cách xa hơn nữa cũng có thể truyền tin tức... Vật này tương lai cùng thành đô hàng thành xe ngựa phối hợp với bên kia, cùng với thành thị tùy ý, mặc dù cách xa ngàn dặm, cũng chỉ cần đưa tin tức là được..."
Thí nghiệm viên mang kính mắt ngơ ngác nói với mọi người về chuyện thực nghiệm, có người dần dần hiểu được một ít, có người vẫn không hiểu chút gì về vụ thiểm điện? Truyền tin? Cái gì vậy... Thí nghiệm viên kia thấy ngộ tính của mọi người không đủ, sau đó lại thở dài, giải thích sơ lược một phen, cũng đàm luận một vấn đề nhất định...
"... Sau khi đánh bại nữ chân nhân, Ninh tiên sinh mới bắt đầu mang theo chúng ta làm thứ này, toàn bộ ý nghĩ và lý luận đều do một tay Ninh tiên sinh thành lập... Nói thẳng ra, đồng tơ, từ thạch, còn có lớp da do côn trùng làm thành, bây giờ chúng ta vẫn đang từ từ nghiên cứu, cách sản xuất dây chuyền sản xuất quy mô lớn mà Ninh tiên sinh nói còn xa lắm, nhưng mà, nếu như nguyên hình này đã làm ra, chúng ta cảm thấy..."
Nhiếp Tâm Viễn dần dần hiểu rõ hắn nói gì.
Sau khi hắn lý giải được hàm nghĩa của chuyện này, trước mắt của hắn, hết thảy những thứ bên tai tựa hồ cũng dần dần trở nên xa cách, trong đầu ông ông vang lên, linh hồn của hắn tựa hồ rút ra khỏi cỗ thân thể này, ở trên bầu trời bắt đầu bao quát mảnh đại địa này, phong kiến, đại đồng, gia thiên hạ, vì muôn đời thái bình, vô số lời nói trẻ con mông lung tựa hồ đều đang vang...
Hắn cũng không biết lúc nào mình đã theo mọi người rời đi. Thời tiết vẫn như mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, tựa hồ mang theo màu xám chỉ có ở gần Đô Bình nguyên, bước chân của hắn bước vào trong đám người phía trước. Một khắc nào đó, hắn quỳ rạp xuống đất, phản ứng lại, nước mắt từ hốc mắt túa ra...
Cách nghĩ của hắn, mê hoặc của hắn, những ngày qua hắn cùng Tần Duy Văn nói ra vô số vấn đề, giờ khắc này, đều vọt tới.
Lệnh cho người cày ruộng có ruộng của nó...
Khổng Thánh Nhân, vô số Thánh Nhân, lý tưởng của người cầu đạo...
Khả năng phá vỡ khả năng phân phong...
Khả năng là thiên hạ đại đồng...
Vào lúc này, bước qua một cánh cửa...
Cơn sóng lớn của thời đại ầm ầm ập tới, tựa như là dòng dung nham ôm chặt lấy hắn.
Những vấn đề trên lý thuyết đã tròn lên.
....
Một ngày sau, hắn trở lại Tây Cổ thôn.
Lại qua một ngày, hắn ngồi xe ngựa, tiến vào thành đô trước sau như một, vô số dư luận đều vây quanh đất đai cải cách mà cãi vã. Hắn tìm một chỗ phòng khách ở lại, sau đó, bắt đầu run rẩy viết lên ý nghĩ cải cách đất đai bản thân.
Cách nghĩ của hắn vẫn non nớt như cũ, văn bút cũng không tính tinh thâm, văn mặc viết lên giấy, lại lần lượt thay đổi, sửa đổi, lại sửa đổi... Mà qua hai ngày, Hứa Thời Nghiêu cũng tới, sau đó lại có càng nhiều người tới đây...
Những lúc này, vô số Đại Nho vẫn ném ra từng trang hùng văn liên quan tới việc đất đổi thành hùng văn.
Hắn nhớ lại ngày ấy Ninh Nghị đưa tay về phía hắn.
"...Sau này cũng phải suy nghĩ nhiều... Chúng ta cần rất nhiều người có thể nghĩ ra vấn đề, đồng chí giải quyết vấn đề."
Đây là một trong những bọt nước của thời đại, cùng một thời khắc, trong toàn bộ đất trời, còn có vô số bọt nước nổi lên, cuồn cuộn, đại triều lịch sử hung mãnh trào ra.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】