Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Nói ẩn cư kết thúc, đoạn thời gian trở lại Lương Sơn kia, phải cho mấy đứa nhỏ một cái đạo lý nhân sinh chính xác, cổ vũ bọn chúng yêu thích cuộc sống, cường thân kiện thể, liền cho bọn chúng nghe một chút cố sự trên võ lâm nha... Vậy chuyện này, ta lại tương đối khiêm tốn, không thể nói là mình, cho nên bình thường chỉ bịa ra mấy cái tên lợi hại... "
Đường ánh sáng ôn hòa lan tràn, vài bóng người bước đi trên tường thành, trong gió đêm ấm áp, nghe một số chuyện chân tướng.
"Ừm, ra ngoài lăn lộn, cái tên đương nhiên phải ngang ngược hơn một chút, có cái gì mà Đông Phương bất bại, nghe có vẻ rất lợi hại...Đệ đệ Đông Phương Bất Bại của Đông Phương Tây thất bại, là một cái phối hợp, hắn không quan trọng... Còn có Độc Cô Độc Duy Ngã, duy chỉ có ta là có ý tứ Độc Tôn, cái tên này cũng không tệ, ta rất thích... Sau đó tam đại cao thủ thiên hạ, chỉ có một... tên là Long Ngạo Thiên..."
Ninh Nghị mặc áo khoác đẹp trai đi một mặt, một mặt duỗi tay, chỉ chút tin tức trên tay thê tử. Tô Đàn Nhi thấy hắn kể dài dòng, miệng thành ngữ, liền biết chuyện không đúng lắm, lúc này vẻ mặt đã thay đổi mấy lần, lại mở tờ giấy viết treo thưởng ra xem.
"Cho nên... Trong những câu chuyện vũ hiệp lợi hại mà tướng công nói... Long Ngạo Thiên... Ngoại danh của cao thủ đệ tam thiên hạ Long Ngạo Thiên tên là... Ngũ Xích Tập Mẫu ma? Sao ngươi lại nói với lũ trẻ này..."
"Là cao thủ đệ nhất thiên hạ." Ninh Nghị day day trán. "Thảm lại là cao thủ đệ nhất thiên hạ không thể nào gọi là Ngũ Xích Tình Ma được, sao ta có thể nói với một đám nhóc con được, cao thủ đệ nhất thiên hạ gọi là Đại Ma. Thứ nhất, cao thủ đệ nhất thiên hạ không thể gọi là Đại Ma được, thứ hai, ta không thể nào nói với lũ trẻ được!"
Hắn quay đầu nhìn thê tử ở bên cạnh, thấy đối phương cũng buồn cười lại rầu rĩ nhìn hắn, sau đó tay liền chịu một quyền của đối phương.
"Ài..." Ninh Nghị thở dài.
Đàn Nhi bên cạnh cũng xoa xoa trán, cười khổ: "Cho nên đây là danh tiếng hắn kiếm được, lão Nhị này... Ừm, chuyện này phải ấn xuống, không thể để Tiểu Kiệt biết được, để cho Tiểu Kiệt biết là ta không buông tha cho ngươi... Cũng may hắn đã dùng tên giả..."
"Dùng tên giả cũng vô dụng, Hi nhi, Tiểu Hà, ngạc nhiên, Tiểu Kha, Sương, Ngưng... Có một người cũng biết tên tuổi Long Ngạo Thiên, Hắc Nữu bọn họ một đám hài tử cũng đã nghe nói qua... Đại chủ quan rồi, ta thấy đứa nhỏ này trở về thì xã giao cái chết... Ài, ta đường đường tâm ma, sinh ra một đứa bé tên là Tình Ma... Cái phần thưởng kia còn thành quần kết đội, Ngũ Xích Hồng Ma còn có Hồ Bằng hữu, Hồ Sinh Cẩu Ma, bệnh tâm thần, một tiểu hòa thượng người ta, mẹ nó không thiếu đạo đức..."
Đàn nhi nín cười, thần sắc biến ảo lại nhịn không được đánh Ninh Nghị hai cái. Những năm gần đây, chưởng gia nàng làm việc, trầm ổn đoan trang, cho dù trước mặt Ninh Nghị cũng ít có lúc như vậy. Nhưng lập tức lại nhíu mày.
"Vậy làm sao bây giờ a... Đứa nhỏ Tiểu Kỵ này, ngươi nói hắn làm thành như vậy... hẳn là hiểu lầm a..."
"Ai mà biết được? Đám người Tiền lão bát còn chưa trở lại, chân tướng gây rối không rõ ràng. Thế nhưng lòng người hiểm ác trong giang hồ, nói không chừng cũng không phải hiểu lầm, sau khi bị con tiện nhân Vu Tiêu Nhi đùa bỡn, hắn quyết định trả thù toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, sau khi ra ngoài, thông qua nỗ lực không ngừng, gây dựng thanh danh lớn như vậy...Ngươi xem, còn thu được một tiểu đệ, nhất định là ngưỡng mộ hắn..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Mới lạ chứ. Nếu thực sự là vậy, bọn Bát gia cũng không đến mức gửi lại mấy tờ giấy không đầu không đuôi này. Chuyện này không nhỏ, Tiểu Kiệt làm sao bây giờ a..."
"Có cái gì mà làm, người trẻ tuổi, đi ra ngoài ở ba ngàn dặm, làm trò cười còn tốt hơn là bị người ta giết chết."
Đêm hôm đó trăng sáng sao thưa, được đèn đuốc vây quanh tập luyện đêm, trong quá trình hai người tản bộ, đàn nhi lại xem tin tức trên giấy mấy lần. Sau đó lại nhìn trượng phu bên cạnh: "Xem ra ngươi cũng rất cao hứng đó."
Ninh Nghị khẽ mỉm cười: "Thiên địa rộng lớn, đặc sắc vô cùng. Hắn tuổi còn trẻ, đi được ba ngàn dặm, tới thăm quê hương của cha mẹ. Làm ra thanh danh như vậy, nhất định cũng đã trải qua rất nhiều chuyện gà bay chó chạy. Ngươi có nghĩ tới hay không, có nghĩ tới hay không., Hắn nhìn thấy Giang Ninh, hình dáng ra sao? Đại viện Tô gia, đồ đạc của chúng ta còn đó không... Ngoài ra nghe nói lần này ở Giang Trữ, Trần Phàm đi qua xin nợ Lâm Ác Thiền, hai bên đánh nhau một trận. Quyết đấu đỉnh phong, hận không thể đích thân tới hiện trường, tay đâm kẻ này."
Tâm tình của hắn rất thoải mái, đàn nhi cũng cười cười: "Ta thấy Ninh lão gia đừng đi gây rối nữa. Ngươi liên thủ với Trần Phàm thì chúng ta thua chắc rồi."
"Cái gì gọi là liên thủ với Trần Phàm, hắn có thân phận gì ta, khẳng định là ta sẽ mang theo tùy tùng..."
"Cái này là một gã họ Lục, họ Lưu sao?"
"Ừ, bảo các nàng trợ thủ, chém chết tên mập chết bầm kia."
Hắn nói thế, nhìn về phía ngoài thành: "Ài, đây là phong quang mà chỉ có người trẻ tuổi mới có thể có, không giống chúng ta bây giờ, mỗi ngày họp hội, bằng không thì chính là một đám người như vậy tới tán tình, tận tình khuyên bảo, muốn ngươi thu hồi mệnh lệnh, từng người nói không đủ đặc sắc, so với bên trái ủng hộ kém xa. Ta thấy, đám Đại Nho đời sau không bằng một đời..."
Ở trước mặt mấy người thân thiết nhất, hắn bực này'mạn lồng lâu ở, không được tự do" ngược lại cũng không phải là lần đầu tiên cảm thán. Tô Đàn Nhi bị lời nói của hắn gợi lên suy nghĩ, nhìn ra ngoài thành một hồi cảnh sắc Giang Trữ, sau đó nghiêng đầu, nói: "Phía Trương thôn bên kia cũng là lòng người nổi lên, quân đội của quân đội., Ở các bộ phận khác, có một ít phu nhân thay phiên tới cửa, lấy chút giao tình, sau đó hỏi chuyện đất sửa chữa lần này, ta thấy a, đều có thể nghĩ đến, nếu như thu hồi đất đai, tiếp theo lợi ích của các nàng sẽ lớn đến mức nào., Hơn nữa, làm đồ chuộc tiền hòa bình, chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể mua hết những thứ này. Ở giữa này có thể động tay động chân, có thể chiếm được tiện nghi, cũng không phải là một phân hai phần, bao gồm đoạn thương lượng ở giữa, cũng sẽ không thuận lợi."
Nàng dừng một chút, sau đó cười: "Đương nhiên, cũng có vài tỷ muội tương đối tàn nhẫn, hỏi tại sao không thúc đẩy một lần giết địa chủ Giang Nam như vậy, sau đó chúng ta lại đi dàn xếp loạn. Ta nhớ trước kia ngươi từng đề cập qua loại biện pháp này."
"Đại hội sẽ có khuynh hướng dùng phương thức hòa bình đẩy mạnh chuyện này." Ninh Nghị nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Căn cứ theo bản chất mà nói, đây là vì đề pháp bình đẳng không thể trở thành trục chính trên tinh thần của quân Hoa Hạ, trong quá khứ thứ tự đầu tiên là hai chữ báo thù và kháng kim của Hoa Hạ, sau đó là phát triển tương ứng., Kế tiếp mới là dân sinh dân quyền và bình đẳng đối ứng, nhưng nói thật, có thể bình đẳng hay không, rất nhiều người lầm bầm, thậm chí bao gồm cả ta, lòng tin của ta không đủ."
Đàn nhi quay đầu nhìn hắn, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay của hắn: "Cái này... Ta cảm thấy từ từ cũng được..."
"Ừm." Ninh Nghị gật đầu, "Chúng ta chỉ bị đánh hơn mười năm, rất nhiều người tin tưởng cách cũ là tốt, bao gồm cả Thành Đô ngày hôm nay, mọi người nhìn thấy sự phồn vinh phát triển của nó, không muốn dây dưa thêm nữa, phát động Hoa Hạ quân từ tầng dưới chót thúc đẩy một hồi không khống chế được đều, chúng ta tạm thời đã không có lựa chọn này. Nếu như ta cưỡng ép làm như vậy, Hoa Hạ quân có thể nội bộ giải thể bên trong."
Tô Đàn Nhi nhẹ gật đầu: "Khi ngươi nói đến đây, ta cảm thấy ngươi càng muốn dùng loại biện pháp này. Ta cũng không rõ lắm, nhưng ngươi muốn làm, ta đều sẽ ủng hộ."
"Ta có chút chấp niệm kỳ quái." Ninh Nghị cười. "Nhưng mọi chuyện đều đang biến hóa trong quá trình vận động. Đối với tình huống của Hoa Hạ quân mà nói, loại chuyện thôi thúc này, thuận tiện nhất là lúc giết ra khỏi Lương Sơn, trực tiếp đập cho cả thành bình nguyên trở thành đất trống, mà ở bên chúng ta cũng có hơn mười hai mươi vạn cơ bản, hơn hai mươi vạn cơ bản., Có thể từ từ thu thập tàn cuộc, nói ngắn gọn, cũng chính là phục chế tình trạng Giang Nam hôm nay. Điểm khác biệt duy nhất chính là, chúng ta cam đoan bên trong thuần khiết, có thể từng bước tiêu hóa người khác, mà bên phía Hà Văn, tính thuần khiết của bên trong có thể lo lắng..."
Hắn nắm tay thê tử, xoay người đi về phía trước.
"...Nhưng nếu làm như vậy, quá trình thống nhất thành đô bình nguyên sẽ kéo dài quy mô lớn, chống cự của địa chủ đại tộc bên này sẽ tăng lên. Hơn nữa tâm nặng của công tác kế tiếp của chúng ta cơ bản chỉ có thể đặt ở việc chỉnh trang và dẫn dắt nông dân vận động, sự phát triển của cách thức sẽ đình trệ... Mà lúc đó quan trọng nhất là có hai điểm..."
"Thứ nhất, là ở tầng xã hội hiện tại. Sau khi đặc sản phát triển phồn vinh, mọi người chung quy vẫn có thể lý giải được. Nhưng khát vọng và suy nghĩ bình đẳng cũng không phổ biến như vậy., Cũng không phải lý tính tích lũy của tư tưởng... Mà điểm suy nghĩ thứ hai là, nếu như học cách thức phát triển không có quy mô hình thành, không tìm được rõ ràng, có thể phát triển trong thời gian dài, như vậy rất có thể đối với dân chúng Khải Mông là một hồi nói suông. Thời điểm nho gia ở Khổng Tử thật ra là phóng khoáng phóng khoáng., Hắn muốn người đời thứ mấy cố gắng đến nhường thiên hạ đại đồng, về sau người phát hiện làm không được, cho nên đem dân có thể biết được, biến thành không thể, làm cho có lệ. Kỳ thật nếu như không có khả năng vật chất phát triển lớn, kỳ thật đây là một biện pháp xử lý vô cùng khoa học."
"Vô luận như thế nào, chúng ta bên này, tóm lại cũng đã đưa ra lựa chọn..."
Trong bóng đêm, lời nói của Ninh Nghị rất bình tĩnh, càng giống như tự mình làm ra và tổng kết khi không có ai. Tô Đàn Nhi lẳng lặng nghe, đây là cảnh tượng ngẫu nhiên trong Trương thôn cũng xuất hiện. Ninh Nghị có thói quen sửa sang tư duy của mình trước mặt mấy người thân cận, đàn nhi có thể nghe hiểu một chút, nhưng phần lớn thời gian, nàng cũng không có hứng thú tham dự thảo luận như quả dưa hấu.
Lúc này cũng là bình thường, nàng nắm lấy tay Ninh Nghị nói: "Nói như vậy, có nắm chắc không?"
"A, có thể làm rồi."
Ninh Nghị nhìn về phía Thành Đô.
Khả năng nghiên cứu cách mạng đã bắt đầu bắt đầu nảy mầm.
Đã có thành quả này, còn có cái gì không thể thử nghiệm?
Trong màn đêm lạnh lẽo, hai vợ chồng dắt tay nhau đi về phía trước, sau đó lại trò chuyện một vài chuyện vụn vặt. Đàn nhi nói tới bài tập của mấy đứa bé, sau đó lại nói những vấn đề cố kỵ.
Bọn họ từ trên tường thành đi xuống, lên xe ngựa, xe ngựa dần dần chạy vào đường phố trong rừng, đi thẳng về phía trước, vốn là người xem phong cảnh, cũng dần dần hóa thành phong cảnh trong mắt người ngoài.
Đây chính là sự cải cách của đất đai.
Từ chỗ ngồi đứng dậy, ván cơm "Xoảng Châu" cũng đến khâu cuối cùng, một đám người hô quát quát tháo từ trên lầu xuống, Lâm Khâu ôm bả vai đầu lĩnh họ Trần.
"Trần ca, thật đấy, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện lần này, lão đại theo dõi, đối nghịch với lão đại, vậy cũng không có kết cục tốt gì. Năm đó ở Sư Lĩnh, Nhan Tông Hàn, hậu duệ Cao Khánh ở trước mặt hắn bị mắng chửi giống như cháu trai, con trai bị giết còn phải nói cám ơn, ta có mặt ở đây. Đệ cứu ngươi một mạng, cứu ngươi một mạng..."
Hắn vừa đi vừa vỗ ngực đối phương: "Nhưng đất, thu về luôn phải thả ra, chia như thế nào, có đệ đệ giúp ngươi nhìn chằm chằm, ngươi sợ không có chỗ tốt sao? Ta sợ lúc đó ngươi không có tiền... Cho nên, Trần ca, nơi này đều dựa vào các ngươi phát triển, hiện tại sách lược cấp cao, kéo nội tình, cái gì là nhu cầu nội bộ? Các ngươi đem người bên ngoài đưa vào nhiều hơn?, Sau khi tiến vào, bọn họ muốn ở nhà, bọn họ muốn cưới vợ, bọn họ muốn đọc sách, muốn ăn uống, rắc rối, bọn họ chính là cần. Muốn tuyển thêm nhiều người, nhiều người, nhiều người lực lượng, nhiều người tiêu phí, đây đều là đạo lý mà lão đại nói, khi nào lão đại bỏ qua? Ngươi nói lão đại lỡ mất lúc nào..."
Thương nhân họ Trần cười phụ họa, Lâm Khâu bên này hỏi hai lần, không nhận được câu trả lời, phất phất tay với bên cạnh: "Lão Đàm, lão Đàm, ngươi nói đi, lão đại bỏ lỡ lúc nào?"
"A..." Tên mập tên là Lão Đàm nháy mắt.
"Ngươi nói xem, lão đại bỏ lỡ lúc nào? Ngươi nói a..."
"Lão đại không sai!" Thương nhân họ Trần ôm theo vội vàng giải vây: "Lão đại làm sao có thể sai được, đúng không. Nhưng mà khu rừng này, người ở phía ngoài càng ngày càng khó tiếp nhận, chính sách của các ngươi nhiều như vậy, phúc lợi cũng rất cao, còn phải sắp xếp cho đám trẻ con tới trường, còn phải kiểm tra cơ sở ở đây, chúng ta cũng đầu tư rất nhiều..."
"Cái gì đầu tư lớn, các ngươi ở trước mặt ta khóc đến nghèo, đó là tiền các ngươi tiêu sao? Bạch Chỉ Hắc chữ, tiền người ta là mượn các ngươi, muốn làm công trả lại, lông dê kia xuất hiện trên thân dê, bọn hắn mượn càng nhiều, vậy không phải là muốn làm nhiều việc sao? Giúp các ngươi làm việc nhiều sao? Giúp các ngươi nhiều việc?, Các ngươi kiếm tiền nhiều, ngươi xem, bọn họ mượn nhiều, vậy tốn rất nhiều, sau đó cũng làm, mọi người đều làm, chỗ tốt đều nhiều, đây không phải là ba thắng sao? Đây là nhân quyền!" Hắn quay đầu nhìn về phía mọi người, "Đây là nhân quyền các ngươi có hiểu hay không?"
Mọi người đáp lời rất lộn xộn.
Lâm Khâu khoát tay: "Người quyền là thứ tốt, nếu không phải nói người quyền, quốc gia tại sao phải thu đất? Quốc gia không thu đất, tương lai các ngươi có chỗ tốt gì? A? Nếu không có quyền, bọn họ dựa vào cái gì mà mượn nhiều tiền như vậy? Không cho các ngươi mượn nhiều tiền như vậy, người làm gì phải làm việc để trả nợ? Các ngươi a, bạch nhãn lang, không hiểu tính cách khổ tâm của lão đại... Ánh mắt phải nhìn xa một chút, xa một chút, phong vật thích phóng nhãn lượng! Có hiểu không?"
Mùi rượu nồng nặc.
"... Cho nên, nhiều người, tìm nhiều người làm nhiều việc kiếm tiền, kiếm tiền rồi tuyển người. Con mẹ nó ai không tuyển, đừng có trêu ta, ngoài đầu còn đang làm gì đó, đó là đang đánh giặc. Lưu Quang thế đánh Trâu Húc, nội chiến công bằng, Ngô Khải Mai Ngạn sắp chết rồi, Đông Phương tiểu triều đình ai thán phục. Lão Trần, đây là chỗ ngu ngốc sao? Không phải, người trong loạn thế đều là súc vật, ai mà không muốn tới chỗ chúng ta chứ. Lão Đàm nói, ai không muốn tới chỗ chúng ta chứ?"
"Muốn." Lão Đàm vội vàng trả lời.
"Không sai. Tất cả đều muốn đến chỗ chúng ta, vậy còn có cái gì không dễ gọi người khác? Đừng kêu ta mệt mỏi, người của Hoa Hạ quân chưa bao giờ kêu khổ mệt nhọc, Hoa Hạ quân chịu khổ chịu đựng, tăng thêm tăng thêm điểm... Đúng rồi lão Đàm lão Trần, lần trước các ngươi lôi kéo nhiều đơn đặt hàng như vậy, chuyện gì xảy ra vậy, ngày hôm qua họ Long đã nói với ta, các ngươi làm nhanh lên, đừng để ta mất mặt... Ta thấy, các ngươi không cần phải chịu khổ..."
Cách cảnh tượng khác gà bay chó chạy, đợi Lâm Khâu chần chờ đi vào trong sân, bên cạnh liền có người xách hộp gỗ tử đàn tàn hoa tới, lão Trần kia nói: "Một bữa cơm chỉ lo nói chuyện phiếm với chỗ rừng, ngươi cũng không ăn mấy miếng đồ. Cái này không, để đầu bếp làm đồ ăn, đều là đậu phụ ngươi thích ăn, lão Đàm, đến đây, như vậy đi, chúng ta trở về chỗ Lâm Lâm Hổ."
Lúc này xe ngựa cũng chạy vào, Lâm Khâu khoát tay: "Tặng cái gì, nhà cách nơi này không xa, cho ta ăn, ta đi về, rèn luyện một chút."
"Trong rừng này uống rượu..."
"Uống rượu chỗ nào không uống mấy ngụm, được rồi, đưa hộp cho ta, không được lải nhải... mấy bước này."
Y nói xong giơ tay gõ lên đầu mấy cái, sau đó cướp cái hộp kia, hộp vào tay, vẫn rất nặng, nhưng lập tức mặt không đổi sắc dưới đất giật giật: "Vừa vặn còn rất nổi tiếng, được, không cần tiễn!"
Hắn xuất ra khí phách của quan trường, một đám người không giữ được hắn, một lát sau, hắn mang theo cái hộp ra cửa bên cạnh "Xích Châu", dọc theo đường phố Lâm Xuân chậm rãi đi về phía trước, rượu ảnh hưởng làm hắn cảm thấy choáng váng, trong mắt ngược lại không còn vẻ khoe khoang vênh váo, trở nên bình tĩnh.
Trong quán rượu mấy tháng, thân thể kém đi, ý thức được điểm này, hắn dùng tay trái luân chuyển nâng hộp cơm lên, nâng lên làm rèn luyện. Trên con đường bên cạnh có người đi qua, xe ngựa leng keng leng keng mang theo đèn lồng màu da cam đi qua bên người, cảnh đêm thái bình thịnh thế., Hắn nhớ lại tình cảnh ở phòng làm việc của Bí Thư, khi đó cùng Đăng rất nhỏ, Ninh Nghị tự nhiên rất nghiêm, mỗi sáng dậy đánh quyền, mọi người cũng đều đi theo rèn luyện, đến bây giờ, thân thể còn chưa mất, nhưng thịt rõ ràng đã trở nên lỏng hơn một chút.
Đất đai cải cách sắp sửa bắt đầu, vô số con kiến nghe gió mà lay động, nhưng hắn cũng không muốn người bên cạnh chết trong sóng gió này. Rất nhiều chuyện bẩn thỉu vẫn nên để cho bọn họ đi làm, nếu như kiếm được tiền trên mặt đất mua bán, ai còn đi chèn ép những công nhân bán mình kia?
Cục cơm gần đây, ngược lại biến thành chuyện tốt cứu người.
Đi tới bờ sông nhỏ cách nhà không xa, gió đêm thổi phất phơ đầu dần dần tỉnh táo lại, hắn liền đứng ở đó, thổi gió một lát, trong tầm mắt, Từ Thiếu Nguyên trước kia làm việc cùng một quân nhân trẻ tuổi khác đi tới.
"Lâm Lâm, sao lại suy nghĩ nhân sinh ở đây? Một thân mùi rượu."
"Từ công, các người đang tản bộ đấy?"
"Vừa mới mở xong sẽ trở về." Từ Thiếu Nguyên được gọi là "Từ Công" cũng không phải cái danh hiệu đứng đắn gì, chính là ngoại hiệu mà hắn lớn lên, thường xuyên bị người trêu chọc: "Ta cùng với Từ Công ở thành bắc ai là đẹp", lúc này hắn chỉ vào người trẻ tuổi bên cạnh: "Phương Thành tựu của tổ công, phương viên, thành khẩn mà thôi., Lâm Khâu, chính là nói với ngươi, may mắn theo Ninh tiên sinh ở Sư Lĩnh xuống ngựa với Nhan Tông Hàn Uy. Bây giờ ông ta đang làm việc ở bộ buôn bán, vì xử nam nên thường gọi ông ta là Lâm Xử."
"Được, không biết ai là xử nam. Ung Cẩm nhu hôn ta đi qua."
Lâm Khâu mặt không đổi sắc đáp lễ đối phương, sau khi cười bắt tay với Phương Thành, lại chỉ chỉ vào Từ Thiếu Nguyên: "Hắn, có Ninh tiên sinh bày mưu tính kế, vẫn như cũ không đuổi kịp nữ nhân mình thích. Ninh tiên sinh thậm chí căn cứ vào phát minh ra một câu thành ngữ, mười phần cảm động từ chối. Mười phần cảm động, sau đó cự tuyệt hắn - chính là hắn."
"A, chúng ta là tổ trưởng..." Tên Phương Thành trẻ tuổi nhất thời hứng thú dạt dào.
Từ Thiếu Nguyên tát hắn văng ra sau: "Nói chuyện với tên này ít thôi, ngươi cũng muốn làm xử nam à?"
Lâm Khâu lộ ra nụ cười thắng lợi, sau đó nói: "Được rồi, không phản ứng ngươi. Có ăn gì không? Chỗ ta có đậu hũ nè."
"Trong rừng rất mộc mạc nha, rất được nha."
Từ Thiếu Nguyên cười cười, hai người đi đến một bên bờ sông, quay đầu lại gọi Phương Thành, người thanh niên này biểu thị không ăn nữa, ở lại bên kia chờ. Mở hộp cơm ra, trong hộp phân ra ba tầng, quả nhiên là mấy chồng thức ăn lấy đậu hũ làm chủ, nhanh chóng thành một đôi, Lâm Khâu bẻ gãy hai cây nhanh từ đó, hai người ngồi xuống liền nếm thử thức ăn. Từ Thiếu Nguyên rất thích, Lâm Khâu ngược lại là chán rồi.
Ăn vài miếng, Lâm Khâu nói: "Lại nói, ta ưa thích món ăn cùng nhà Trần ký đậu hũ ở bên ngoài viện gia đình, thịt đậu luộc ngươi nhớ kỹ chưa? Thịt nhà bọn họ đặc biệt nhiều."
"Rốt cuộc ngươi thích ăn thịt, hay thích ăn đậu phụ vậy?"
"Không biết a..."
"Hơn nữa thịt Trần Ký kia căn bản cũng không tốt, mỗi lần đều là một chút xíu. Ngươi xem, thịt nhà gã, còn không ngon bằng miếng đậu phụ ngươi chưng cất nhiều... A, ngon, đầu bếp nhà này cũng có chút khả năng a."
"Ngon thì ngươi ăn nhiều một chút."
"Còn phải nói sao, nhìn ngươi có chút tích thực, ngươi đừng ăn nữa, còn lại toàn cho ta."
Dưới gió đêm mát mẻ, trên ghế đá bên bờ sông, Từ Thiếu Nguyên Lang ăn như hổ đói, Lâm Khâu ngược lại nở nụ cười: "Từ Công chú ý một chút hình tượng, làm như quỷ đói đầu thai. Người ta nhìn thấy còn tưởng rằng Hoa Hạ quân thiếu ăn."
"Ta mười động lòng từ chối còn muốn hình tượng gì nữa? Ngược lại ngươi, được trọng dụng lại thăng chức, năm nay... năm tháng năm nay, không phải nghe ngươi cùng một cô nương cầu hôn sao? trán... Một nữ nhân ở lại chỗ Tả gia, gọi là Tả Tĩnh phải không? Xinh đẹp lại ưu tú, tháng bảy, trong..., Ngươi lại lui người thân rồi. Người của Nhân gia như tên, rất bình tĩnh, không đánh ngươi, nhưng ngươi xảy ra chuyện gì? Là thật muốn giữ lại danh hàm đầu của khu rừng này sao? Lại còn muốn hoa đến mê người, có đối tượng khác à?"
Từ Thiếu Nguyên nói tới chuyện này, ánh mắt Lâm Khâu bình tĩnh nhìn về phía trước, trầm mặc chốc lát, vừa rồi nhẹ giọng, chậm rãi nói: "Ta là... đột nhiên phát hiện một việc."
Từ Thiếu Nguyên nhét đậu hũ vào trong miệng: "Cái gì?"
Lâm Khâu càng thấp giọng, gằn từng chữ một: Từ Thiếu Nguyên tới gần, nghe hắn nói: "... Vẫn là nam nhân tốt hơn."
Từ Thiếu Nguyên ngẩn người, vui vẻ phụ họa: "Ta cũng cảm thấy vậy."
"Đáng tiếc ngươi quá xấu..."
"Ngươi hơi thấp..."
Những người đi ra bên cạnh Ninh Nghị không hề sợ hãi hay đùa cợt, hai người nhìn nhau buồn nôn, sau đó cũng không tức giận mà cười rộ lên. Cứ thế một hồi, Từ Thiếu Nguyên ăn xong tất cả đồ ăn, nấc lên một tiếng no nê, hắn gõ con thoi lên cái hộp.
"Hoa Hạ quân sau khi vào thành, sạp lớn rồi, mỗi bên đều có chỗ đi, có những lúc không gặp nhau, cũng không biết ngươi đang bận cái gì, nhưng ca ca có câu muốn giáo dục ngươi một chút."
"Ca, huynh nói đi."
"Chu đậu phụ mặc dù ăn rất ngon, chết tiệt ngươi cũng không thể lấy hết một hộp đậu hũ a, ngươi nhìn xem, ăn rồi tích thực, hôm nay không có ta, ngươi liền lãng phí, người à, làm chuyện gì vui vẻ đều phải tiết chế, không có chương pháp, thì sẽ có vấn đề đấy."
Nói xong, gã đẩy nhanh tính mạng vào trong hộp cơm như trước.
Lâm Khâu cười nói: "Hiểu rồi, vẫn là Từ Công ái hộ ta."
"Từ Công không yêu ngươi, trái tim Từ Công đã nát rồi."
Hai người ngồi ở đó nhìn ánh trăng trên bầu trời. Một lát sau, Từ Thiếu Nguyên đứng dậy, Lâm Khâu cũng đứng dậy, nói: "Thổ sửa lại từ lúc nào, các ngươi muốn khởi hành phải không?"
"Thời kỳ đầu dư luận tuyên truyền đã tuyên truyền rồi, chúng ta vừa khai hội cuối cùng xong, buổi sáng mai, toàn thể khởi hành." Từ Thiếu Nguyên chỉ bầu trời: "Thổ đổi số đất... "
Hắn dừng một chút.
"... Năm canh giờ."
"Bảo trọng."
Lâm Khâu chắp tay chào.
Từ Thiếu Nguyên cũng kính một cái lễ, sau đó đưa tay, vỗ vỗ bả vai của đối phương, cười nói.
"Sẽ có một ngày, cách mạng thành công, cùng chư quân uống rượu."
Đây là không ít người của Hoa Hạ quân học được từ Ninh Nghị, bọn họ có hiểu ý của nó, cũng có người không hiểu, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đây cũng là ước định trịnh trọng nhất.
....
Tinh nguyệt chảy xuôi. Qua một hồi, Từ Thiếu Nguyên cùng Phương Thành rời khỏi bờ sông Dạ Phong vuốt nhẹ.
Lâm Khâu cầm theo hộp cơm gỗ tử đàn trở về chỗ ở của mình, hắn thu thập chén đĩa trong hộp gỗ, mở hộp gỗ ra, lấy giấy vàng trải tầng trong hộp ném vào trong kho chứa tài vật lộn xộn. Sau khi dùng khăn lông làm thức tỉnh rượu, hắn lại lẳng lặng ngồi trong sân một hồi.
Đến lúc ngủ trưa, mới nhớ ra là nên rèn luyện thân thể một chút, đánh mình một cái.
Qua không lâu, đất đai đã bắt đầu cải cách.