Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vào đêm, trong thành đô thành dần dần sáng lên đèn dầu, đầu tiên là lấm tấm, sau đó biến thành một mảnh quang hồ thấm vào.
Từ khi Ninh Nghị đến đây đã thai nghén thành quả cách thức học tập hơn mười năm, sau hai năm bộc phát quy mô lớn, đã làm cho nơi này trở thành một trong những tồn tại đặc thù nhất trong cả thời đại.
Khu rèn luyện bên ngoài thành đang trải rộng về phương xa. Điểm lửa đèn đã nói lên rất nhiều công trường cho dù tới ban đêm vẫn không ngừng nghỉ. Lấy quân công của Hoa Hạ quân làm hạch tâm, rất nhiều người từ bên ngoài vào trong thành cũng làm nổ tung nhu cầu, bùn đá, bùn đất., Mộc củi... nghề nghiệp liên quan tới trồng trọt và kiến trúc, dân sinh đều đang phồn thịnh phát triển, mà theo lượng lớn kỹ thuật mở rộng của Hoa Hạ quân, vô số thương nhân từ bên ngoài đến bắt đầu cắm rễ ở đây, học tập và thúc đẩy các loại kỹ thuật công nghiệp, tay nghề kinh doanh.
Tại thời điểm Thái Cổ Thiên Phủ, trong thời tiết bình thường, bởi vì Trung Nguyên phồn hoa và hưng thịnh, bên này nhiều lắm cũng chỉ là nơi dưỡng lão tốt mà thôi. Nhưng ở Trung Nguyên và Giang Nam đều bị luân hãm, sau khi chiến hỏa nổi lên bốn phía, Hoa Hạ quân đánh tan chiến tích của Chân Tây quân, rốt cuộc dẫn tới lượng lớn thân gia, thương nhân tiến vào.
Thương nghiệp trong võ triều cũng có chút phát triển. Đến bây giờ, chỉ cần là còn có chút tâm khí, thì phần lớn những người bán hàng rong có gia sản đều sẽ tới Tây Nam nhìn một chút., Mà một khi bọn họ nhìn thấy kỹ thuật công khai của Hoa Hạ quân, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ ở chỗ này bỏ một số tiền đầu tư, xây dựng căn cơ. Bởi vì chỉ cần là tiểu thương có ánh mắt đều sẽ biết, cho dù ở Tây Nam không kiếm được tiền, kỹ thuật tích lũy và hiệu suất thăm dò bên này, đều sẽ quyết định sinh tử tương lai.
Hai năm thời gian phát triển nhanh chóng, từng khu vực nghiên cứu trong khu vực bên ngoài thành thị vẫn lộn xộn như cũ, một số lều gỗ chen chúc, nhưng rất nhiều cảnh tượng dân cư hội tụ lại, điểm điểm sáng tan thành từng điểm trong màn đêm vẫn như cũ hiện ra bầu không khí náo nhiệt kỳ dị vây quanh.
Mà ở trong một khu nghiên cứu khoa học, cho dù là ban đêm cũng có rất nhiều người qua đường. Hai đầu nam bắc thành thị hình thành kỳ cảnh là hai con đường có ánh sáng lan tràn, đây là quỹ đạo xe ngựa năm nay mới tu thành, nó dùng gỗ nguyên gốc lát thành quỹ đạo xe ngựa., Sa Thạch làm cơ sở, đặt thùng xe lớn đã cải tạo xa luân lên đó, lấy chở ngựa làm động lực kéo vật nặng. Những thùng xe vận chuyển hàng hóa cỡ lớn này ở trong đêm kéo dài thành từng điểm từng điểm ánh sáng nối tiếp nhau mà đi về phía trước, làm cho lòng người nhìn vui vẻ.
Mà loại xe đẩy bằng gỗ này, ban đầu bị phê bình trong thành cho rằng đó là một hành động vô cùng xinh đẹp và cổ quái, có người cho rằng đây bất quá chỉ là "Quái thích quái dị" của Ninh Nghị". Nhưng sau mấy tháng vận hành, số liệu vận chuyển của những xe ngựa này biểu hiện ra ngoài đã làm chấn kinh tất cả mọi người.
Dưới tình huống sử dụng số lượng chở ngựa, xe ngựa đường chính thậm chí có thể dễ dàng huy động gấp đôi tốc độ so với hàng hóa; trước mắt dưới tình huống vừa mới lên ngựa lại xảy ra vài lần sai lầm., Hiệu suất vận chuyển bánh xe vẫn gấp ba lần so với xe ngựa bình thường, số liệu như vậy một lần làm hiệu suất thảo luận trở thành đề tài nóng trong thành mấy tháng qua, cũng làm giảm bớt số lượng phát triển và số lượng đồ vật bên ngoài thành, vấn đề nan giải là hàng hóa sau khi phát triển.
Quang mang ở khu xưởng ngoại vi nhiều lắm là đến từ việc nhà xưởng tăng ca tăng ca, mà xuyên qua tường thành phong cách cổ xưa, đến bên trong thành thị, một bộ phận quang mang đèn lồng phồn hoa trên phố trở nên dày đặc. Các loại đồ ăn, kịch, từng tòa tửu lâu., Quán trà, hội tụ thành mảnh thành thị này sinh hoạt rất phồn thịnh. Một lão nho mặc trường sam, một đám nho giả cao giọng bàn luận, văn hóa mới ở quán trà quán đọc sách trao đổi, đàm luận chính trị thời gian, đây là thành thị thay đổi, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ có thể trao đổi.
Mà ở những nơi đường phố náo nhiệt, lâu thuyền trên Dũng Thủy lộ đi lại giữa các khu ngã tư trọng yếu như xe công công, mang theo ánh sáng lưu động, giống như mạch máu trọng yếu giữa thành thị, dòng máu chảy xuyên không ngừng. Một số người đi trên đường mang theo đèn lồng, ở giữa cây cối cổ lão đang nói chuyện với nhau một mặt ung dung tiến về phía trước., Cũng có thương nhân sắc mặt vội vàng, hoặc là lữ khách mới tới quý cảnh... Hoặc quần áo lam lũ, bóng người hoặc tốp năm tốp ba gọi bạn bè, nhìn cảnh tượng phồn hoa trong thành thị, hoặc là cảnh tượng cổ quái trên đường phố, khiếp sợ không thôi.
Xung đột văn hóa đang phát sinh kịch liệt ở đây.
Mà với tư cách là Lưỡng Cực trong xung đột văn hóa này, một mặt trong đó tự nhiên là quần thể lấy nho sinh làm vật đại biểu cho thành thị. Đây là nền tảng của văn hóa cũ cũng là tinh anh chủ lưu do thực chất sinh ra, đặc thù cơ bản của bọn họ là mặc trường sam ung dung, đối với tuổi cao đức cao, không ai bì được, tư duy của xã hội rất khó biến hóa, thường gọi là lão nho.
Đối ứng với lão nho lại là "Tân nho" tương đối trẻ tuổi. Rất nhiều người trẻ tuổi thường là đệ tử của đám Đại Nho. Bọn họ đọc sách thánh hiền, cũng mong đợi ngày nào đó hàng hóa và đế vương gia, vì muôn đời thái bình, nhưng lại cùng với Hoa Hạ quân bàn luận., Bọn họ dần dần tiếp nhận một phần tư duy hiệu suất, đặc biệt tư duy ảnh hưởng, đặc biệt mà nói, "Tân nho" khi mặc trường sam cũng thường xuyên xuyên xuyên giày, giày, một số người trong bọn họ cũng mang theo Thạch Mặc cứng bút tương đối thuận tiện, mang theo bút ký thuận tiện viết theo, mà trang sách này là khâu trong áo dài càng thêm thuận tiện.
Tư duy tương ứng với Nho gia đương nhiên là Hoa Hạ quân vẫn luôn đề xướng sản phẩm, bốn dân cùng với không có bao nhiêu người có thể nắm rõ được tư duy biện luận chỉ có chứng thực. Phẩm chất chú ý và hiệu suất thực tế, người người bình đẳng Hóa Tôn ti, biện luận duy vật cầu vật luận cùng phương pháp, đơn giản mà nói., Cho nên lời nói của Khổng Tử là hắn phỏng đoán làm cách nào để đến được xã hội Xuân Thu, có hạn chế nhất thời, bất cứ điều gì không nhìn thấy mục đích, cảm thấy tất cả những người mà Thánh Tiên Sư nói đều là chân lý, cảm thấy chỉ cần luận một phương pháp thì mọi việc đều được chuẩn xác, đều là những người ngu ngốc...
Quan điểm văn hóa xung đột đương nhiên là phức tạp, mà một phương tư duy của Hoa Hạ quân hiện ra, thì phần lớn thể hiện trên trang phục sơ hở đầy túi kia.
Trong văn hóa văn hóa lúc trước, trường sam ung dung tôn quý, mà trang phục ngắn ngủi phần lớn thuộc về người lao động thể lực đê tiện. Phương diện này bởi vì văn hóa người có thể chậm lại, có thể nhìn thấy, mặt khác cũng là bởi vì sự phát triển của nghề dệt vải quyết định vải mềm oặt nằm sấp, thường thường chỉ có làm áo trưởng thành mới dễ xem.
Sau khi Ninh Nghị tạo phản, đầu tiên là trên quân đội đưa ra lượng lớn yêu cầu mới, mà nội tình dệt nghiệp của Tô gia lại tiếp đón những yêu cầu này. Trải qua hơn mười năm cải cách và cải tiến., Bây giờ trang phục của Hoa Hạ quân rất đẹp trai. Loại phát triển này dần dần tiến vào ngành sản xuất dân dùng trang phục, sau đó lại thúc đẩy sinh ra lượng lớn sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa làm việc thuận tiện, không đến nỗi bị "huyết" trên móc câu máy móc, lại trở thành tượng trưng cho việc đối kháng văn hóa.
Bây giờ đang ở bên trong thành, ủng hộ tư duy bốn dân chúng Ninh Nghị, những người trẻ tuổi có hiệu suất suy nghĩ, chủ trục đều đến từ một loạt quan quân tham gia lớp huấn luyện của Hoa Hạ quân., Bọn họ hoặc là thành viên trong quân đội, hoặc là người công vụ của chính phủ, đối với biểu tượng trang phục ngược lại chưa chắc chấp nhất. Nhưng ở những tầng lớp ngoài của xã hội, đại lượng kiến văn đứt từng chữ, người công nhân biết tính toán và quản lý thuật bắt đầu nhanh chóng trở thành chủ lực đối kháng với chủ lực bên phía Hoa Hạ quân.
Trong số những người này, có một số hàn sĩ đã từng nghèo rớt mồng tơi, nhiều nhất là người bình thường gia cảnh nghèo khó, lại có thương nhân địa vị thấp kém, phòng thu chi. Trong mấy năm sau khi Hoa Hạ quân nhảy ra khỏi Lương Sơn, tổ chức các đợt huấn luyện ban., Hấp thu nhân sĩ tầng chót của xã hội vào nhà máy, khiến cho những người này có thể hiểu đơn giản chữ đoạn, học tập toán thuật. Trong quá trình này, rất nhiều người thông minh làm công tác hoặc là học tập được khai quật ra ngoài, sau đó lại có quá trình chủ động học tập, bắt đầu lý giải hiện thực của thế giới này.
Ban huấn luyện của Hoa Hạ quân coi trọng thực tích, mọi người bộc lộ trí thông minh siêu quần, trong quá trình cơ sở nghiệp của Hoa Hạ quân phát triển nhanh chóng, những người này dần dần trở thành nhân vật một mình đảm đương trong lĩnh vực của mình., Bọn họ có lý giải sâu sắc về dây chuyền sản xuất, có khi trong lĩnh vực toán học có đột phá nhanh chóng, cũng có người tự tìm ra đạo lý quản lý học, những người này bắt đầu tự phát cho mình là tính lý lý hợp lý của Hoa Hạ quân, thêm gạch thêm ngói.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Học vấn của bọn họ là tương đối sai lệch, thái độ cũng tương đối cực đoan, nhưng trong nghị luận và cãi vã, văn hóa của những người làm việc và sinh hoạt "Nhanh chóng" này cũng nhanh chóng gia cố cấu trúc Tam Quan của mình, mà biểu tượng mà bọn họ thống nhất chính là treo đầy túi., Trang phục của Hoa Hạ quân thích hợp làm công tác, đại bộ phận trong đó đều vì công việc và quản lý phương tiện, cắt đi tóc dài "bị cha mẹ", ngược lại lưu lại tấc đầu, đây cũng là dư luận trong thành, bọn họ thường phải chịu một ít vấn đề lên án.
Trong quá trình tranh luận về mặt sách kịch liệt, Ninh Nghị cố ý phát ra hàng cá nhân trong mấy thiên văn tự nặc danh, định nghĩa những người này vì văn hóa mới. Hôm nay danh từ này đã dần dần được mọi người tiếp nhận, nhưng chúng ta còn không cách nào biết được. Trong thời đại này, cái tên này cuối cùng sẽ trở thành lệch phận, hay là khen nghĩa?
Căn cứ vào hai cực này tranh chấp mà đến, cũng càng có nhiều kỳ trang dị phục xuất hiện ở trong thành.
Xung đột giữa văn hóa và hỗn độn kịch liệt, nó bị đụng bay khỏi quỹ đạo nho gia, nhưng cũng không tiến vào được phương hướng quen thuộc của Ninh Nghị. Tư duy mới và văn hóa già nua xé rách lẫn nhau, một phần trong chúng nó cũng dần dần dung hợp, các loại ý nghĩ kỳ quái cũng lục tục xuất hiện.
Nhưng bất luận như thế nào, tranh luận văn hóa kịch liệt cùng nhật nguyệt dị phát triển, toàn bộ thành tựu giờ phút này đều hiện ra một loại phong cảnh "Thiên địa" nổi lên. Mặc dù là lão nho phản đối nhất với Ninh Nghị nhất, cũng không thể không thừa nhận, bây giờ nơi này đã trở thành trung tâm văn hóa chính trị toàn bộ thiên hạ.
Buổi tối mười tháng, một cơn bão chính trị và văn hóa đang lan tỏa trên bầu trời tòa thành trì này, nó khiến vô số người phải châu đầu ghé tai, lo sợ bất an.
Phía bắc thành, dùng bữa quý giá nhất là "Xích Châu", đèn lồng trong vườn sớm đã ở từng gốc cây tùng xanh biếc, từng dãy hành lang hòn non bộ sáng lên xảo diệu. Giờ Tuất một khắc, xe ngựa từ cánh cửa trong vườn bí mật tiến vào, Lâm Khâu mang theo mùi rượu từ trên xe chạy xuống, tìm một góc hẻo lánh, vịn vào tường rào vài tiếng nôn khan.
Trong chốc lát có mấy người chuẩn bị tới nghênh đón, thấy cảnh này, cầm đầu cũng vội vàng tới đây, mà tên mập mạp theo Lâm Khâu xuống xe khoát tay áo: "Lâm Xử uống nhiều quá, đây chính là trận thứ hai, bị ta lôi từ ván cờ đám cháu trai Hồ Hải Văn kia ra cho đủ mặt mũi, mọi người điềm đạm một chút."
"Trận thứ hai cứ hẹn ngày khác đi." Người cầm đầu nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Khâu, đau đớn vô cùng: "Lão Đàm, sao ngươi không thích bảo vệ khu rừng một chút."
Mọi người nghênh tiếp hùa theo: "Không sai, ngày khác, ngày khác!"
"Ta sai rồi, đây còn không phải là các ngươi vội vã đi vào rừng sao." Trung niên mập mạp vừa nói xin lỗi vừa trả lời.
Thân thể trở nên kém hơn...
Lâm Khâu vịn lên bức tường, cảm thụ được thân thể biến hóa, có chút thất thần trong chốc lát, nhưng sau đó gã khoát khoát tay quay đầu lại: "Vẫn là Trần ca ta yêu quý bảo vệ ta." Trên mặt gã mang theo vẻ tươi cười, "Chẳng qua cũng không cần nói đến Đàm, một là, Trần ca triệu kiến, ta là một người trưởng thành, sao dám không đến chứ, thứ hai, chỗ họ Hồ mời, ăn ở, ta cũng muốn đến chỗ này ngồi một chút."
Hắn có chút ngoài cười nhưng trong lòng không cười, lời nói cũng không tính là phi thường thiện ý, đối phương lập tức ôm quyền: "Không phải không phải, địa vị trong khu rừng này, không phải cùng một vị trí với chúng ta, đây không phải đều là dựa vào chỗ rừng sao, động tác lớn gần đây, rất muốn gặp mặt, điều này bất tài để cho lão Đàm..."
"Không tìm được đến văn phòng sao?" Lâm Khâu nhìn hắn, một lát sau mới chuyển thành khuôn mặt tươi cười, một tay vỗ vỗ lên vai đối phương: "Được rồi, được rồi, ăn cơm, kỳ thật là... Trần ca à, gần đây thật sự rất bận rộn, nhưng đối với các ngươi đều là chuyện tốt, ta cũng không biết các ngươi đang khẩn trương cái gì, đi nào, để ta ăn một miếng ngon..."
Sắc mặt của hắn hòa hoãn, lúc này mọi người mới yên lòng lại, lập tức vây quanh hắn đi vào bên trong, một lát sau, đoàn người lên phòng lớn trên lầu hai, ngồi xuống trước bàn tròn rộng lớn, các món ăn lập tức như nước chảy mà lên. Đầu lĩnh họ Trần kẹp một khối đậu hũ vàng óng đến trong bát Lâm Khâu.
"Biết rõ trong rừng thích ăn đậu phụ, bên này có món ăn mới, Bát Trân đậu hũ, dùng trong núi, trong biển có tám loại sơn hào hải vị, xông ra chính là mộc mạc! Đúng rồi, chúng ta còn uống rượu không?"
"Ngược lại, không thể tự cao tự đại trước mặt các vị huynh đệ được."
"Lâm Lâm tới đây chính là mặt mũi lớn nhất. Vậy uống một chút đi."
Mang theo nụ cười, đổ rượu ra, Lâm Khâu bỗng nhiên động thủ với đậu hũ, đối phương mới nói: "Lâm Lâm, không phải chúng ta không giữ được bình tĩnh, hai tháng nay, cảm xúc dâng trào a. Mắt thấy Hoa Hạ quân thật sự muốn động thủ, muốn mở -- ngàn năm không có hành động vĩ đại, chúng ta cũng đều muốn hỗ trợ a, đây không phải là chờ ở đâu rừng cùng lên phát hiệu lệnh nha..."
Hương vị sơn quý nuôi mắt, đèn đuốc say lòng người, trong căn phòng ung dung, mọi người liền phụ họa một hồi, Lâm Khâu nâng chén lên, cũng nở nụ cười...
....
"Phong vân tụ hội. Mưa gió sắp tới."
Lâm Khâu đang vội vàng đi dạo một khoảng sân vắng vẻ, thành thị phía tây nam tương đối yên tĩnh, vì vậy đang kéo rèm cửa sổ ra, nhìn xem ánh lửa xen lẫn trong thành.
Cách phía sau hắn không xa, Lý sư phụ đang ngồi trên bàn đọc sách, hoàn thành một phần bút viết trên đầu. Hoa Hạ quân gần đây làm việc cực kỳ bận rộn, cải tiến nhanh chóng, công tác quảng cáo là công tác lớn nhất trong đó., Hơn phân nửa thủ hạ của nàng đã bị điều tới các tổ chức trợ giúp. Lại thêm công tác ngoại giao do nàng chấp hành, lần này Hoa Hạ quân nói phải thu đất, có không ít thân sĩ địa chủ của nàng cũng thay phiên tới cửa tìm nàng, khiến trong khoảng thời gian gần đây một người hận không thể tách ra thành hai nửa dùng: một nửa dùng để làm việc, nửa dùng đến để Ninh Nghị kể khổ.
Vu Trung Hòa bái phỏng là một trong những chuyện nàng không cần hao phí quá nhiều tinh lực để ứng phó, rất nhiều lúc còn có thể từ miệng đối phương nghe được một số chuyện tào lao mà không ai dám nói với nàng.
Đương nhiên, những câu thúc và không tự tin đối với vị bằng hữu mới gặp mặt này, sau khi thành tựu đã trở thành nhân vật phong vân hơn một năm, lúc này Vu Hòa đang ở thời điểm đỉnh cao nhất trong cuộc đời hắn. Hôm nay lời nói khí độ của hắn, vào trong tai thậm chí còn trầm ổn hơn mười năm trước., Hắn thường không nói gì, lại luôn mang theo rất nhiều từ ngữ mới vào miệng. Trong thành đô, hắn có vài hồng nhan tri kỷ cố định, nghe nói khí độ nói ra ngoài, còn làm cho không ít danh nữ từ từ ra ngoài làm lòng chiết khấu.
Mà nói về thực chất, hiện giờ hắn cũng đã là một trong những lái buôn quan hệ trọng yếu nhất trong thành, đây là bởi vì hắn một mặt dựa lưng vào Đái Mộng Vi, có thể sử dụng Nghiêm Đạo Luân, mặt khác lại cùng với Ninh Nghị, Lý sư sư xem như là người quen cũ, giao hảo với nhau trên thực tế., Bất luận là nho gia mới cũ, hay là văn hóa mới của Hoa Hạ quân, hắn làm người trung tâm đều có thể liên hệ được, nói chuyện, hơn nữa do nhân tính chất công cụ của hắn, một phương diện nào đó đều không đề phòng hắn quá độ, ngược lại khiến cho địa vị của hắn trong toàn bộ hoàn cảnh siêu nhiên, đạt được vô số chỗ tốt.
"...Bây giờ trên thị trường, lòng người hoảng sợ." Nhìn ánh đèn, Vu Hòa nói: "Những lão nho ngoại kia đều nói Ninh Nghị điên rồi, muốn thành bá nghiệp thiên cổ cũng không phải làm như vậy."
"Lần nào hắn không sợ phát điên." Nghe Vu Trung nói chuyện, sư phụ nở nụ cười: "Từ khi Thí Quân năm đó đến sau này đánh Tây Hạ, sau đó đánh nữ tử thật, giết Lâu thất, lại đến Tiểu Thương Hà mấy năm, đến đại chiến Tây Nam lần trước, hắn chính là mấy năm liền một lần thất tâm điên một lần, quen rồi là được rồi."
"Không phải nói như vậy, lúc này mọi người cảm thấy đáng tiếc." Vu Hòa nói: "Ngươi nhìn ánh sáng bên ngoài này xem, sư phụ, ngươi có cảm thấy nó đẹp hơn trò Biện Lương năm xưa không? Ngươi xem... Đông Phong Dạ thả hoa thiên thụ. Càng thổi xuống, sao như mưa, bảo mã tàn xe hương hoa đầy đường. Phượng tiêu dao động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm ngư long vũ... Hai trăm năm đồ án, không còn, mọi người mới cảm thấy đáng tiếc."
"Trên số các nói..." Sư phụ dừng bút: "Đúng là đã vượt qua."
"Chính là ý tứ này. Hai năm thành Đô, đã vượt qua hai trăm năm Biện... Gần đây ở bên ngoài, những lão nho nho kia, tâm tình rất phức tạp, sư phụ có biết Đại Nho Hà Vinh không, hai ngày trước nói sẽ cùng với đệ tử bằng hữu viết sách, mời Ninh tiên sinh thu hồi mệnh lệnh, quốc gia đoạt ruộng người, nói muốn đánh chủ nhà., Để công bằng, nghe rất dễ nghe. Thế nhưng khi quốc gia này tới đời thứ hai thứ ba, ai sẽ ngăn cản sự bại hoại của quốc gia này? Cái gì mà vinh quang hơn người, luôn luôn phản đối văn hóa, có chút ý tứ không ăn chu thủy. Thế nhưng Ninh Nghị muốn làm, hắn hoảng sợ chuyện này, sợ là ngày tháng không tốt lành gì sẽ bị chiết khấu mất."
"Đúng vậy." Sư phụ mím môi, cười: "Gần đây trên đầu có không ít người đưa tấu chương, rất nhiều người trước đây cũng không muốn nói chuyện với chúng ta, lần này đều nhịn không được tới khuyên bảo một phen. Đây là chuyện tốt, Ninh tiên sinh bên kia nói đây là công tác hai năm của chúng ta đã được xác định."
"Chắc chắn là chắc chắn, tình hình hai năm gần đây đều như vậy, nhất là hiệu suất học của các loại pháp thuật, những nho sinh kia đúng là có tầm nhìn từ xa. Cho dù Ninh tiên sinh không muốn thừa nhận công lao của Ninh Nghị, nhưng bây giờ bên phía nho sinh cũng là đại bác Mặc Tử., Nói Mặc Tử muốn đứng ngang hàng với Khổng Mạnh, thành Thiên Cổ Thánh Nhân... Nhưng bọn họ lo lắng cũng thật sự lo lắng a, lần này cũng không tính là ương ngạnh, người ta lại bắt đầu chịu thua cùng Ninh Nghị rồi, ngươi dày vò thì cứ giày vò, đừng có giày vò thành công luôn đấy... "
Vu Hòa nói xong, không nhịn được bật cười, chỉ qua một hồi, rồi mới nói: "Sư phụ, Ninh Nghị bên kia thật sự không có chút sợ hãi nào sao? Người ta là những lão nho nho mới, dùng từ mới để nói đó là cả đời làm giáo dục đấy. Ta đã xem qua tuyên truyền gần đây, nói là để dân chúng sau khi mở mang công việc ước định chính sách., Nhưng... đây chính là lời nói xinh đẹp nha, quân tử đức phong tiểu nhân đức thảo, những nông dân nông thôn kia thì bọn họ biết cái gì? Phải dạy cho bọn họ hiểu lý lẽ, hơn nữa là phạm vi lớn mới được, nhưng ngươi nhìn những Đại Nho kia, con cái nhà mình đều không thể nào dạy thành đại đa số hiểu đạo lý, thành tài chỉ có mấy người, bọn họ chính là hiểu giáo dục nhất, cho nên mới sợ..."
Sư phụ dừng bút im lặng trong chốc lát, vì hòa thượng cũng dừng lại một chút: "Hơn nữa... Nói trắng ra mọi người cần cái gì? Không phải chỉ có cái thái bình thịnh thế này sao? Sư phụ, ta trời sinh ngu dốt, nhưng gần đây nghe tới nghe lại, ta cũng hiểu, những nho sinh kia a, nói đến phản đối Ninh Nghị., Bởi vì Ninh Nghị nói muốn diệt nho, hắn diệt nho là vì muốn phát triển cách thức, thế nhưng là vật đã phát triển. Hiện tại hắn binh hùng tướng mạnh, tương lai những tên lửa kia còn phát triển được gì nữa, một ngày kia hắn đánh bại nữ chân nhân, thu phục thiên hạ, đem thịnh đô thịnh cảnh của thành đô trải ra., Ta thấy hắn hô diệt nho, đám nho sinh kia cũng có thể nhịn được. Ninh Nghị có ý kiến với bọn họ, có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện đất đổi bước này, cần gì phải vậy? Tất cả ruộng đất, ngươi xem xem rồi sẽ biến thành cái dạng gì..."
"Hơn nữa... nói một cách moi tim gan, sư phụ, ta cũng sợ... Thành đô phồn hoa này, sẽ đột nhiên biến mất giống như Biện Lương. Có thể làm đến bây giờ, đã có thể nói là được rồi, thật sự là vô cùng khả quan..."
Nói tới đây, trong phòng yên tĩnh trở lại, sư phụ suy nghĩ một chút, viết mấy chữ trên giấy, sau đó cười nói: "Rốt cuộc ngươi giúp ai thăm dò?"
"Nghiêm Đạo Luân à, còn có thể là ai chứ." Vu Hòa cũng không e dè. "Chuyện này, dựa theo tuyên truyền của các ngươi, nếu thật sự làm được, đó đương nhiên là vĩ nghiệp thiên cổ chưa từng có, giống hệt thiên hạ đại đồng dạng., Làm xong ai mà không phải Thiên Cổ Nhất Đế? Vạn thế Thánh Nhân? Nhưng không thể chết được a, ngươi nhìn Ninh Nghị một mình ăn cả ngã về không như vậy, dọa cho đám hủ nho phản đối hắn sợ đến choáng váng, những người khác đương nhiên cũng sợ... Gần đây bọn Nghiêm Đạo Luân đang vội vàng mở xưởng chế tiền, hắn cũng hi vọng thành đều có thể phát triển thiên thu vạn đại, ta thấy hắn sắp quên sứ mệnh Lưu Công cho hắn rồi. Gian này vui vẻ, không còn tư tưởng Trung Nguyên nữa rồi."
"... Cho nên Nghiêm Đạo Luân muốn biết chuyện gì?"
"Hắn chỉ muốn nhìn một chút xem bên phía các ngươi có thể kiên quyết tới mức nào. Sau đó, nếu đất thật sự thu vào, tương lai dùng thế nào, mọi người có thể từ đó chia một chén canh hay không... còn có thể cái gì?"
Sư phụ bên này ngẫm nghĩ.
"Mặt đất sử dụng, trọng điểm công tác lần này, nhưng ngươi cũng biết, chương trình này khẳng định là căn cứ vào tình huống thu đất, phải có biến hóa, cho nên trước mắt là một cấu trúc cơ bản lý tưởng. Nếu thu đất thuận lợi, kế tiếp sẽ xuất hiện lượng lớn kế hoạch mới., Địa nào phân cho thôn dân, cái nào làm kinh doanh phát triển, cái thông lộ nào, đều cần phải có kế hoạch chỉnh thể, cho nên tạm thời ta cũng không nghĩ ra ai có thể tìm được chỗ tốt. Đương nhiên nếu như hắn chỉ là trong quá trình thu đất có thể chui vào chỗ trống gì đó, chuyện này, chúng ta hiện tại cũng rất muốn biết."
"Nghiêm Đạo Luân chủ yếu muốn biết rõ ràng, đại khái có lẽ lần này thu địa sẽ kiên quyết đến mức nào. Có thể thỏa hiệp hay không, thậm chí có thể giết người, giết bao nhiêu người. Nói như vậy... Năm đó ở Biện Lương, bất luận kẻ nào đứng ở vị trí Ninh Nghị, chỉ sợ cũng sẽ không lựa chọn giết Hoàng đế. Nhưng hắn nói giết là giết..."
"... Về sau Tiểu Thương Hà, người Tây Hạ xâm lấn, quân Hoa Hạ chỉ là vạn người, theo ta được biết, Tả Đoan Hữu từng khuyên hắn, nhưng hắn nói đánh, hay là đánh... Kế tiếp là Nữ Chân lần thứ ba xuống nam, Lâu thất làm soái, Hi Duẫn phái người đến Tiểu Thương Hà khuyên bảo Ninh Nghị., Trên danh nghĩa thì quy thuận, kết quả các ngươi cũng biết... đến sau đó đại chiến mấy năm kể cả Tiểu Thương Hà, kể cả đại chiến ở Tây Nam, toàn bộ thiên hạ đều đã luân lạc. Hi Doãn vẫn phái người, nói mọi người có thể bàn. Ninh Nghị chỉ nói, các ngươi đã tới Tây Nam, ta chôn các ngươi..."
"Hòa trung, thái độ mỗi lần Hoa Hạ quân nghỉ ngơi lấy lại sức đều vô cùng ôn hòa. Ninh Nghị làm ăn, tuân theo thái độ đối xử tốt với người khác. Những lần lựa chọn lớn trước đó, Hoa Hạ quân đều giống hai năm nay., Cố gắng phát triển, cố gắng buôn bán... suốt hai năm qua kể cả Thành Đô, chúng ta mở rộng đại môn tiếp nạp tất cả mọi người. Thậm chí Ninh Nghị còn để đám Đại Nho này tùy tiện lên tiếng trên hồ sơ, rất nhiều người phản đối, nhưng cuối cùng lại nhận được sự phát triển lớn... hiện tại những nho sinh kia rất quý trọng sự phát triển của Thành Đô, giống như là thành đô có quan hệ gì đó với bọn họ., Cũng giống như hai năm phát triển thành đô, tâm của Ninh Nghị đứng chung một chỗ với bọn họ. Kỳ thực không phải, thái độ của Ninh Nghị luôn làm những chuyện gã muốn làm, những người này thi thoảng hiểu được gã, thi thoảng không hiểu được gã, không hiểu được, kỳ thật cũng không phải thái độ của Ninh Nghị xảy ra bất kỳ biến hóa gì..."
"Thật ra có đôi khi ta cũng không hiểu nổi hắn, quá khứ từng có tranh luận..." Sư phụ mỉm cười: "Nhưng nhiều năm như vậy, chứng minh hắn là đúng., Ngươi có thể nói cho Nghiêm Đạo Luân biết, để hắn biết được công việc chính trị trong thành thị này, trong vòng tám tháng đại hội đại biểu cho việc thúc đẩy tư tưởng của bốn dân chính thức lên án, sau khi trung tuần qua đi, hơn sáu trăm đại biểu cho ý tưởng nhấc tay thông qua cải cách đất đai, tiếp theo bảy bộ phận tiếp tục họp bàn với nhau., Tổ chức một bộ khung cơ bản, thông qua phát lệnh, nghiên cứu biện pháp, sau đó bắt đầu từ tầng thấp tổ chức công việc, tuyên truyền bộ hạ bên này sửa sang lại tài liệu tuyên truyền, định ra sách lược tuyên truyền, sau khi tổ chức hội nghị thì tiến hành huấn luyện. Ninh Nghị tham dự mỗi một lần huấn luyện thực tế... "
"Thời gian hai tháng, hàng ngàn hàng vạn người vận hành. Ba ngày trước công bố danh sách một trăm thôn đầu tiên, nhóm người đầu tiên đã được phái đi, đối với chuyện phát sinh tiếp theo., Thật ra cũng đã có dự án. Sáu ngàn người được quân thứ bảy điều đi đổi phòng ngự đã sớm hoàn tất, người phụ trách lĩnh binh lần này là vị Lưu phu nhân của Ninh Nghị kia, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Những năm qua nàng là người ủng hộ bốn dân, vì sao lại để nàng lên?"
"Thời gian này đại địa chủ tới đây, có uy hiếp nói muốn lên núi, chúng ta bên này có thu thập tin tức, nhưng quân đội một mực không động, không có bất luận biện pháp gì, không phòng bị. Kế tiếp ngươi có thể nhìn một chút sẽ phát sinh chuyện gì. Ở chuyện này, dự án an bài vô cùng rõ ràng, bất luận kẻ nào dám hành động, Hoa Hạ quân sẽ hành động."
"Đại Nho bên ngoài đưa giấy tờ cho Ninh Nghị, hy vọng hắn thu hồi mệnh lệnh, Ninh Nghị cảm thấy buồn cười, ngươi biết hắn nói chuyện gì không? Đây chính là... một cỗ máy phát động, ngàn vạn người đều là một bộ phận của cỗ máy này, có người đứng trước cỗ máy này., Người máy sẽ nghiền nát hắn, có người ở bên trong cho máy móc chút vấn đề, sẽ có người sửa chữa nó. Thành công hai năm phồn vinh, khiến người bên ngoài cho rằng hắn rất ôn hòa, cho rằng Hoa Hạ quân là người ôn hòa... chợ lớn..."
"Nhưng trong lúc quyết định chuyện phải làm, hòa trung, Hoa Hạ quân từ hơn mười năm trước, so với bất kỳ kẻ nào, bất cứ thế lực nào cũng kiên quyết hơn. Nếu như muốn dùng lời nói của địch nhân để hình dung, Hoa Hạ quân làm việc, có thể càng hung tàn hơn so với người phe công bằng. Hà Văn hắn ở Tây Nam nghe giảng bài vài năm, sau khi ra ngoài khiến cho hồ nước sụp đổ, nhưng vẫn như cũ trở thành một phương kiêu hùng. Nhưng ngươi cũng đừng quên, trong chuyện này, Ninh Nghị đã nhớ mãi không quên suy đoán hơn mười năm."
Ngồi sau bàn sách, giọng nói ôn nhu, mặc dù là hai chữ hung tàn, nhẹ nhàng như là đang kể chuyện cổ tích cho trẻ nhỏ nghe, mang theo vẻ ôn nhu kỳ lạ. Vì thế trong hòa ngược lại ngẩn người, thời gian hai năm, đều ở trong ôn nhu hương này., Hắn trong lúc giật mình cũng cho rằng Hoa Hạ quân là người tốt, tiếp theo tựa hồ là xa hoa, muốn mang giày vào, đi lên bờ đoàn thể. Nhưng sư phụ giờ phút này mới thật sự nhắc nhở hắn, đây là một tồn tại trong nghịch cảnh làm bao nhiêu việc khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
"Hồi tưởng hơn mười năm trước, đã thấy qua lập thủy, rõ ràng cùng hắn bàn luận to nhỏ, thật có loại cảm giác giống như đã cách một đời..."
Sư phụ suy nghĩ một chút, cũng cười: "Chỉ cần muốn gặp, tiếp theo cũng có thể thấy được, Vu huynh, Hoa Hạ quân... Có lý tưởng của mình, những năm gần đây, cũng đều làm việc chăm chỉ. Mặc dù gần đây chỗ này rất lớn, nhưng nhân thủ thiếu, nếu ngươi..."
Cô nói tới đây, Vu Hòa khoát tay áo: "Ai, ta biết, nhưng mà... đời này ta ngu dốt, sư phụ à, cái này... chúng ta không nói cái này nữa, được rồi. Thật ra ở trước mặt ngươi, ta cũng không muốn nói bừa, ngươi nói, nếu lần đại chiến này của Lưu Công Trung Nguyên thuận lợi bắt được Trâu Húc, ta có thể thăng quan hay không, bây giờ ta cũng chỉ là chuyện này mà thôi..."
Sư phụ đỡ trán: "Cái này ta không hiểu được."
Trong miệng nàng nói không hiểu, trên thực tế đối với khổ não trong đó tự nhiên là lý giải. Một năm gần đây, hắn làm Lưu Quang thế cùng Hoa Hạ quân nhân thành đều hưởng hết thanh phúc, có được địa vị chưa từng có, nhưng đây cũng là thứ Lưu Quang thế muốn giao hảo với Hoa Hạ quân., Mà bên phía Hoa Hạ quân lại có kết quả cuối cùng của nàng. Một khi Trung Nguyên đại chiến xuất hiện kết quả, quan hệ song phương sợ là sẽ có biến hóa mới, với tư cách bản lãnh không cao cường như hắn mà nói, tự nhiên khó tránh khỏi cảm thấy lo âu.
Nhưng trên thực tế, sư tôn vì tính toán của hắn sớm đã cự tuyệt hắn, thân phận là bằng hữu sư phụ cũng không nhiều lời nữa. Là người trung niên bốn mươi không nghi hoặc, lựa chọn rất nhiều, cuối cùng vẫn cần chính hắn gánh chịu hậu quả.
Nàng cúi đầu viết chữ, sau đó hai người lại tán gẫu vài câu. Vu Hòa nói sang chuyện khác: "Ngươi nói Ninh Nghị... hiện tại hắn đang bận chuyện gì vậy? Mỗi ngày hẳn là không thể mở hết được hội chứ?"
Sư phụ ngẩng đầu suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Gần đây đúng là rất bận rộn, nhưng hôm nay, khó mà nói, đại khái cũng không vội..."
"Hả? Đây là bí ẩn gì vậy?"
"Cũng không phải là bí ẩn." Nàng cười nói: "Đại phu nhân tới đây, có khả năng là đang cùng đi dạo phố."
Dứt lời, hắn lại cúi đầu viết.
Vu Hòa hít một hơi dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm thành trì quang ảnh mê ly, hắn nhớ lại các loại đồn đại đối với vị Đại phu nhân Ninh gia này, nhất là gần đây tiếp xúc với đông đảo thương nhân, đối với vị nào đáng sợ hơn, càng cụ thể hình dung: "Vị đương gia của Tô thị kia, đó chính là nhân vật lợi hại, người bình thường muốn gặp cũng không được..."
Nghĩ lại, trong miệng nhất thời có vô số lời nói lo lắng muốn nói, nhưng cuối cùng, cầu sinh hay là vẫn ngăn lại loại hành vi này của hắn.
"Vậy... Ta cáo từ trước?"
"Đi đi."
Dưới ánh đèn, sư phụ lắc đầu bút, vừa cười vừa nói, theo động tác mỉm cười này, Lưu Hải lắc lư trong bóng đèn, bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng, lờ mờ vẫn giống như nha đầu lông vàng trong chùa năm đó. Nhưng mà thời gian trôi qua rất nhanh, vì thế cùng trung tâm biết rõ, cuối cùng bọn họ cũng không thể quay về được nữa...
....
Ánh lửa đèn lưu chuyển phản chiếu trên trời, như hòa lẫn với ánh sao đầy trời. Tòa tiểu viện ở cùng với sư phụ, hơn nữa vì một nhân vật nào đó đến mà cảm thấy lo sợ bất an, trên một tường thành ở phía tây thành đang có một đoàn người nhìn về phía thành thị xa.
Xa xa, xe hàng rào ngoại thành sáng lên từng ngọn đèn, nghiễm nhiên như từng con kiến xếp hàng dài xếp hàng, đặt trong mắt, khiến người ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Mà ở trong thành bao vây, vô số ánh sáng trải ra, lâu thuyền trên đường thủy, xe ngựa trên đường, khắp nơi trong sân, mái ngói héo tàn tựa như hình chiếu tinh xảo thu hết vào mắt.
Hiện tại, trong rất nhiều lời đồn đại, Ninh gia đại phu nhân Tô Đàn Nhi được mọi người coi là tồn tại đáng sợ, lúc này nàng mặc một bộ quần áo trắng sơ sài, đang đứng trên tường thành mở to hai mắt quan sát tất cả những thứ này. Nàng từ trước đến nay là mặt trái xoan nữ tử vùng sông nước Giang Nam, khung xương cũng không lớn., So với nữ tử Giang Nam bình thường thì cao hơn một chút, nhưng so với người phương Bắc thì lại có vẻ mềm mại đẹp đẽ hơn. Tuy những năm gần đây nàng đã trải qua rất nhiều chuyện khiến cho phần lớn người ở trước mặt có vẻ ung dung trầm tĩnh, nhưng khi đối mặt với Ninh Nghị vẫn có thái độ hoạt bát phóng khoáng.
"Đẹp hơn Giang Ninh rồi..."
Nàng đứng bên tường thành, nhìn về nơi xa cảm thán.
Sau khi Hoa Hạ quân thu tất cả thành đô bình nguyên, đây là lần thứ hai nàng tới Thành Đô đi ngắm cảnh, đối với lần trước, tất cả đã có biến hóa long trời lở đất.
Ninh Nghị từ bên cạnh đưa một kính vọng cho nàng.
"So với Biện Lương xinh đẹp! Ngươi nhìn bên kia, xe ngựa đi, ta đã nói với ngươi, chưa từng thấy à? Sau này quỹ đạo và thùng xe đều đổi thành sắt, dọa đám thôn quê các ngươi sợ hãi."
Đàn nhi liền cười: "Hi nhi mỗi lần về nhà, đều phải nói với ta chuyện một trận đã thành, có gì đáng ngạc nhiên đâu. Đúng rồi, lần trước hắn trở về, nói với ta chuyện ngươi ăn vụng gà nướng..."
"A... Nghịch tử."
"Đồ ăn vụng của hắn, còn trả lại một bồ cào."
"Được rồi, chúng ta không nói chuyện nghịch tử khiến người ta không vui này nữa." Ninh Nghị vỗ vỗ bờ vai của nàng, tự nhiên nói sang chuyện khác: "Ta cho ngươi xem một hành động hùng tráng khác."
"Cái gì?"
"Đám người Tiền lão bát kia tin tức từ Giang Trữ truyền về đảng công bằng, đại đội đi chậm, nhưng lại được người ta báo cáo trước, ở giữa kẹp mấy tờ tin tức, ta xem hai lần, còn chưa hiểu gì, hôm qua nhìn nửa đêm, mới chậm rãi mà hiểu. Trong câu chữ này đều là cười nhạo ta vô tình a."
Ninh Nghị nói xong, lấy từ trong túi ra mấy tờ báo nhỏ gấp rút, đàn nhi nhận lấy, bảo người đưa đèn lồng lại gần một chút dưới ánh sáng này.
"Cái này... Cái gì a, đại hội luận võ, cao thủ tà phái... Những thứ này đều là treo giải thưởng, ma năm thước gì đó... Ừm, cái biệt hiệu này rất thú vị, người khác chợt nghe vậy, còn tưởng là vô sỉ dâm ma đây, cẩn thận ngẫm lại là một hai ba bốn năm, ha ha... Cái này có gì không đúng sao?"
Đàn nhi giơ tờ giấy lên, đối với dưới ánh sáng, xem có bị che kín hay không.
"Ai..."
Ninh Nghị nhìn động tác của nàng, thở dài.
Qua một lát, nhịn không được cười, sau đó lại thở dài một tiếng.
"Tạo... Nghiệt... A..."
Đàn nhi nhìn vẻ mặt của hắn, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó nhìn xem treo thưởng truy nã, sắc mặt cũng biến hóa mấy lần, rốt cục nói: "Cái khác... Một nghịch tử... Ngươi, ý của ngươi không phải là... Hắn là... Hắn bị yêu ma này..."
"A?" Ninh Nghị ngẩn người, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, gương mặt co quắp cười: "Ngươi, ngươi cái này... Cũng không có gì là quan trọng... Sau khi trở về ta phải giúp hắn tuyên truyền một chút..."