Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian mới qua chính ngọ không lâu, ánh nắng mặt trời của Thu xuyên qua bóng liễu khô héo bên bờ sông, thuyền nhỏ bồng ô, đẩy lên bờ.
Trên đường phố, Trần Phàm và Lâm tông ta đánh nhau phá chòi trúc, bay đầy trời tàn trúc.
Khẩu thương tập kích thương, theo bóng người đối công kịch liệt lay động.
Thiếu niên nhảy lên không trung phía trên nước sông.
Trong lúc đối công ầm ầm, Lâm Tông ta chụp lấy một cây gậy trúc bay múa đầy trời, nhảy ngang qua dòng nước.
Thân hình hai gã Đại Tông Sư nhanh như điện di chuyển, Trần Phàm đánh một quyền về phía sau lưng Lâm Tông ta, mà cánh tay Lâm Tông Ngô vung vẩy, cây gậy trúc gào thét.
Một tiếng ầm vang lên, cà sa đầy trời trướng lên.
Cùng thời khắc đó.
—— phanh phanh.
Tiếng thương đánh lén thương gần như đồng thời vang lên, từ các phương hướng khác nhau, hướng Lâm tông ta đánh ra công kích.
Thà rằng xoay người giữa không trung, cương đao trong tay, từ dưới toàn lực vung lên.
Bành một tiếng, cương đao cùng gậy trúc vỡ thành mũi nhọn bắn đầy trời, xẹt qua bầu trời, mang theo đường máu, thân hình cố kỵ nện ầm ầm lên đầu thuyền ô bồng, cả chiếc thuyền vểnh cao trên đường sông.
Khúc Long Lư trên thuyền cơ hồ muốn bị ném bay ra ngoài thân thuyền, cũng tại thời khắc này, bình kỵ nện ở trên thân thuyền lại lần nữa phát lực, như con báo toàn lực lao lên, nhào về phía lồng rồng trên không trung, mang nàng trở về.
Lại là tiếng vang ầm ầm, thuyền ô bồng đập vào mặt nước, kịch liệt chấn động. Một bên khác, Lâm tông ta mang theo cà sa rơi vào trong nước, ở bên trong sóng hoa to lớn, chìm thẳng xuống đáy sông.
Sóng lớn vỗ bờ.
Mũi thương kích thương chuyển động phía trên dòng nước sông, phong tỏa vị trí Lâm Tông ta có khả năng thoát ra. Mới vừa rồi trong chốc lát, hắn đánh nhau với Trần Phàm đuổi theo mật, trong lúc vội vã ba tiếng thương vang, có lẽ cũng không bắn trúng thân ảnh nhảy vọt tốc độ cao kia.
Xa xa truyền đến tiếng chém giết xẹt qua bầu trời lòng sông, thuyền ô bồng lung lay bốc lên, sau đó chỉ nghe "A" một tiếng, cố kỵ đứng lên trên thuyền. Quần áo của hắn rách rưới, nửa người nhuốm máu, trên mặt cũng có máu tươi chảy ra, làm cho toàn bộ khuôn mặt thiếu niên nhìn có chút dữ tợn, trong lúc lắc lư nhanh chóng mất đi vẻ kinh hồn đúng đắn, hắn chụp một cây gậy trúc lên mạn thuyền, chống đỡ vào trong nước, toàn lực đẩy thuyền nhỏ về phía sau.
Trong nước sông, dường như có cự thú đang di chuyển về phía trước.
Trần Phàm đi bên cạnh bờ, nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong nước, các phương hướng khác nhau cũng ngừng thở, có chiến mã đang chạy từ đằng xa tới. "Vù" một tiếng, thuyền nhỏ bị đẩy lùi về phía sau, sau đó lại "Vù" một tiếng.
Mọi người chờ Lâm Tông ta từ trong nước ra tay lần nữa.
Đối với cao thủ cấp Tông Sư này mà nói, ở trong nước nín thở cũng không phải chuyện lớn, hắn bởi vì Vương Nan Đà chết mà mất khống chế, một khi xuất thủy, tất nhiên còn có thể phát ra một kích lôi đình. Nhưng mà giờ khắc này, hỏa thương dệt thành sát trận cũng đã phong tỏa trên mặt nước, chỉ cần hắn nhảy lên, vì tốc độ nước sông mà giảm xuống, đại tông sư cũng sẽ trúng một thương rắn chắc.
Nhưng không biết tại sao, trong nước sông, sau đó cũng không xuất hiện động tĩnh kịch liệt, phảng phất Lâm Tông ta nhảy vào lòng sông, liền từ trong nước bỏ chạy.
Một hơi thở sau.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở...
Nửa người là máu, Ninh Độc đẩy thuyền ô bồng ra ngoài một đoạn, sau đó mới quay đầu nhìn chuồng Khúc Long co quắp trong khoang thuyền, lại vô thức nhìn đám người Trần Phàm bên bờ sông. Một khắc nào đó, hắn đột nhiên dùng sức, để thuyền nhỏ tựa vào bờ bên kia.
Chỉ trong nháy mắt, hắn kéo cáng Khúc Long đi đến bờ sông, đợi khoảng cách chừng một trượng mới quay đầu trở lại.
Bên này đường sông, Trần Phàm đang đề phòng Lâm Tông Ngô nhảy ra từ trong nước nhìn hắn từ xa, nghiêng đầu.
Trong đám người bắn thương, bao gồm cả Vũ Văn Phi Độ ở bên trong cũng có vài người biết đến Ninh kị, cũng hơi nhíu mày, nhưng lập tức lực chú ý vẫn hướng lên mặt nước.
Khúc Long Đống bị Ninh kị nắm tay, chỉ cảm thấy trên tay dính đầy máu tươi, nàng nhẹ nhàng đụng vào cánh tay mang máu của Ninh Kỵ, trong miệng thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi..."
Ninh Độc xoay người lại: "...Đi."
"A...?"
Khúc Long mở trừng hai mắt, lập tức bị Ninh kị kéo đi, chuyển vào một đường hẻm chật hẹp, không lâu sau biến mất trong tầm mắt mọi người bên đường sông.
"Thỏ... Thằng nhãi ranh..."
Trần Phàm nghiến răng nghiến lợi, lầu bầu một câu.
Nhưng không có cách nào, giờ phút này tất cả mọi người bao gồm cả hắn, vẫn chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống đáy sông, chờ Lâm Tông Ngô lại lần nữa giết ra...
Xoạt xoạt..n.
Trung tâm thành thị, xung quanh chỗ nha môn cũ, chém giết kịch liệt kéo dài hơn nửa canh giờ, sau đó hóa thành cục diện hỗn loạn, tản ra khắp thành trì.
Giờ Ngọ còn chưa hết, thanh âm oan uổng ở cửa nha môn vang lên, tuyên cáo phòng tuyến tứ vương bị phá, chém giết liên tục một lát, sau khi mất đi chỉ huy đại lượng người lục lâm hỗn loạn tuôn tới hướng tây bắc Võ nha môn cũ, phía đông bắc phía tây bắc.
Toàn thân đầy máu, một cánh tay bị quả bom ảnh hưởng đến, Lô Hiển hiện trở nên rách rưới, được vài tên thanh niên trai tráng thôn Lý gia bảo vệ phía sau lui lại, bên người đều là võ giả bị thương. Cờ đen và Công Vương dựng thẳng trên nha môn, theo tin tức Đại Quang Minh giáo chủ ta thảm bại chạy trốn, ý chí đám võ giả trong chiến trường cũng lần lượt sụp đổ.
"Cao Thiên Vương" ngồi xuống "Khai Sơn Tướng" La Ngạn, "A Tì Nguyên Đồ", Bành Thiên Cương" người cầm đao lần lượt bị giết chết, cùng với thủ lĩnh "Bất Tử Vệ" Trần Tước của "Trần Nha" đang chém giết nhau cũng là nguyên nhân chủ yếu của sự thoái lui này.
Đám người mãnh liệt xuyên qua đường phố, tất cả đều có vẻ ồn ào, có người gào thét, có người kêu mắng, "Bình Vương" một phương đại chưởng quỹ Kim Dũng phái ra một bộ phận nhân thủ ở chỗ cao hò hét, còn đang thử khôi phục trật tự, nhưng không chỉ có người Lục Lâm ba phe không muốn để ý tới hắn, cho dù vốn đã bị một ít cao thủ "Tế Bình Vương" lung lạc, giờ phút này cũng là nhân tâm phù động.
Xa xa, trong thành trì có từng luồng khói lửa bốc lên, có tiếng nổ vang lên.
"Đây là làm sao?" Chú ý tới động tĩnh phía xa, Lô Hiển bị thương thần sắc có chút hoảng hốt phản ứng lại, phân phó thủ hạ bên cạnh: "Đi hỏi thăm một chút."
Đối phương vội vàng đi về phía xa.
Qua không lâu, cũng có tin tức chắp vá góp nhặt truyền về.
"Tin tức ngũ vương quyết liệt công bằng đã truyền ra, tin tức hắc kỳ cũng truyền ra, mọi người đều nói Giang Nam đã bắt đầu đại chiến, các nhà trong thành hiện giờ đều chỉ lo cho chính mình, bắt đầu chém giết..."
"Các nhà trong thành... Trong thành đơn giản chỉ có năm nhà..."
Lư Hiển nói đến đây, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Trong thành đâu chỉ có năm nhà?
Những tổ hợp từ Giang Nam náo loạn chém giết ra, đánh năm vị đại vương cờ, mấy chục trên trăm gia tộc đi vào trong thành Giang Ninh, một bên chờ tụ nghĩa, một bên cướp đoạt lợi ích và địa bàn, trong đó đương nhiên có năm vị đại vương dòng chính, lực khống chế mạnh mẽ bàng chi, nhưng cũng có hơn phân nửa là dựa vào máu tanh cùng hung ác đánh giết lên đỉnh núi.
Lúc bè phái công bằng tình thế cực tốt, bọn họ đang chờ đợi việc phân vào chính quy chi quân đội, nhưng không ai ngờ rằng, bè công bằng cứ như vậy quyết liệt, đây là một chiến đội mới bắt đầu.
Trước khi tiếp nhận danh trạng, bọn họ đã có lựa chọn, khôi phục tự do.
"A..." Lô Hiển Dương hí dài một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía nam tầm mắt. Ở bên kia, bên trong cờ đen đang tung bay, các loại cờ đều lần lượt ngã xuống, mà ngay cả thi hài thân bằng của Lý Đoan Ngọ ở bên trong, lúc này còn chưa có cách nào thu liễm.
Bên cạnh, mấy tên thanh niên trai tráng Lý gia thôn còn sót lại nhìn về phía xa xa, bọn họ còn chưa ý thức được thế cục tiếp theo sẽ phải đối mặt, Lư Hiển cắn răng, rốt cuộc khó khăn mở miệng: "Mau, trở về..." Hắn nói: "Về nhà..."
"Nhưng đám người Đoan Ngọ thúc..."
"Nhanh —— "
Hắn gầm nhẹ một tiếng.
Người rừng xanh lục hỗn loạn tụ tập ở đây, mà bên ngoài đám người, nhìn thấy nội hỏa trong thành đã tản đi các hướng khác nhau., Giống như một bãi bồi cực lớn bị phá giải. Lô Hiển cùng vài tên thanh niên trai tráng đồng dạng quanh thân nhuốm máu đồng dạng xuyên qua thành trì đã bắt đầu rung chuyển trong phạm vi rộng lớn, từng thế lực nhỏ lấy mấy chục người, mấy trăm người làm quy mô lớn nhỏ đã bắt đầu giằng co với nhau diệt trừ, những kẻ mẫn cảm của phòng ngừa chu đáo bắt đầu cướp đoạt quy mô lớn.
Trở lại phường thị thôn Lý gia thôn, chỉ thấy một đám cường đạo mặc trang phục rách nát đã khởi xướng tiến công, có người bắn tên lửa vào phường thị, phụ nữ và trẻ em trong phường thị la hét cứu hỏa, mà một số thanh niên ở lại nơi này hoặc là lão nhân đang ở phía sau công sự chống đỡ đối phương giết chóc.
Máu tươi kéo dài.
Vài tên cầm đao xanh bên cạnh nhìn mà nhe răng muốn rách, có người nói: "Là đám người "Đại Long Đầu" Tào Tương kia, bọn chúng nhân lúc cháy nhà đi hôi của -- "Có người kêu lên, tung người lao về phía trước.
Lư Hiển cũng thấy hai mắt đỏ bừng, hắn nắm chặt trường đao trong tay, xông tới.
Miệng gào thét: "Ta chính là tiên phong dưới trướng Thiên Sát "Thiên Sát" Vệ Dung Văn, Lô Hiển, các ngươi không muốn sống nữa à?"
Tào Tương chờ người dưới trướng "Đại Long Đầu" thường ngày ở phường thị này đánh gió thu, đối với một hệ Thiên Sát xưa nay luôn cung kính, không dám xúc phạm. Nhưng thời khắc này, chỉ thấy tên thủ lĩnh Tào Tương kia chăm chú nhìn quét, sau khi nhìn thấy bộ dáng thê lương của đám người Lư Hiển, lập tức cười lớn một tiếng.
"Ha ha ha ha... Hắc kỳ Hoa Hạ quân đã vào thành, trợ giúp Vương trấn áp đám chuột nhắt các ngươi, Lư Hiển Trần ngươi sắp chết đến nơi còn không tự biết, chúng ta hôm nay, liền muốn vung sư cần vương, thay trời hành đạo a..."
Hắn nói xong, người này lấy ra một lá cờ đen như than đen phía sau, lắc lư trên không trung. Rất nhiều hung nhân bên cạnh hắn lập tức sĩ khí tăng vọt, mọi người la lên, lan tràn về phía phường thị bên này, trong nháy mắt bao trùm trước mắt màu đỏ tươi của Lư Hiển Minh.
Hắn tuyệt vọng gào thét.
Xung phong giết tới...
....
Xung đột trong nội thành lan tràn ra, một phần trên đường ra khỏi thành chủ yếu là chiến loạn giữa các tiểu thế lực đã kéo dài hỏa hoạn.
Tin tức hắc kỳ xuất hiện, thế cục dần dần sáng tỏ, chính trong thành gây ra phản ứng dây chuyền phức tạp.
Buổi chiều, lúc Thân, vô số giáo chúng Đại Quang Minh giáo gào thét đột kích, nhấn chìm tất cả phụ cận Vũ Nha môn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nghe nói một lần bị Trần Phàm đánh bại Đại Quang minh giáo chủ Lâm tông ta, sau khi biến mất gần một canh giờ, phát động tất cả giáo chúng có thể phát động, giết trở về nơi này.
Tất cả đều đã hóa thành phế tích. Hắc kỳ binh sĩ xuất hiện ngắn ngủi, chính diện áp chế tứ vương, sau khi đạt được mục đích liền bỏ chạy vô tung. Bọn họ cũng không có hứng thú dây dưa với lượng lớn ô hợp trong thành.
Đội ngũ Long Hiền Phó Bình Ba, sau khi mất khống chế hỗn loạn trong thành, cũng bắt đầu co rút lại hướng về phía thành bắc.
Thời gian đã là chạng vạng tối nắng trắng, thân hình khổng lồ, lại vừa mới bị bại tích "Đệ nhất nhân" cất bước trên chiến trường bị tàn phá, hắn tìm được thi thể sư đệ Vương Nan Đà, thu liễm di hài.
Một tiểu trọc đầu khóc lóc đi theo bên cạnh hắn, cùng hắn một đạo, hoàn thành quá trình thu thập thi thể.
Cũng có rất nhiều thế lực đại biểu, đang trong lúc hoàng hôn rút lui ra phía ngoài thành.
Thành bắc vẫn do Phó Bình khống chế mấy chỗ sân nhỏ, từ tây nam tới đại biểu đoàn tụ cùng hai mươi chín quân tinh nhuệ Miêu Cương tới tụ tập cùng nhau, cùng bọn họ đi tới bên này, còn có bọn người là Đông Nam Phúc Kiến tiểu triều đình quản lý chức vụ tu hành Tả, Nhạc Vân cùng Ngân Bình ở một bên nhìn Trần Phàm ở một bên., Tiễn Lạc Ninh và các cao thủ khác xì xào bàn tán, Trần Phàm phất tay gọi Nhạc Vân tới, kiểm tra vài chiêu võ học của đối phương, sau đó truyền thụ cho hắn một ít tâm đắc của quyền pháp.
Thần lực trời sinh của Trần Phàm tương tự như tư chất của Nhạc Vân, hai người nói về quyền pháp, đối với Nhạc Vân mà nói, nó có ích lợi không nhỏ.
Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, một thiếu nữ trên mặt mang theo anh khí cùng đám người Hắc Nữu đi ra, lấy hết dũng khí hỏi Trần Phàm một việc.
Trần Phàm là người cởi mở hiền lành, đối với một tiểu bối võ nghệ thấp kém cũng không kiêu ngạo, chẳng qua khi đối phương kể lại xong vấn đề, hắn lại hỏi vài câu, mặc dù làm tướng quân nhiều năm, trên mặt đã có lòng dạ thành, đều lộ ra thần sắc phức tạp.
Đối phương tên là Nghiêm Vân Chi, vì tìm kiếm một thiếu niên tên là Long Ngạo Thiên trong Hoa Hạ quân mà đến. Giữa trưa hôm nay, đối phương một đường xung phong liều chết tại trung tâm chiến trường, nàng đuổi không kịp, cũng không muốn tại lúc đó tìm đối phương thanh toán một chút ân oán., Nhưng sau đó, thiếu niên kia chọc giận Lâm Tông Ngô, bị hòa thượng mập mạp kia một đường đuổi giết, mọi người đuổi theo trốn ra xa, thiếu niên và Lâm Tông ta lại đến không trở lại. Bây giờ cờ đen hướng ra phía ngoài nói chuyện Lâm Tông ta bị trọng thương bỏ chạy, nhưng mà...
"Long kia... Long Ngạo Thiên đâu..."
Lâm tông ta võ nghệ thông thần, hôm nay nếu không có hỏa thương, quả thực có khả năng một người áp đảo toàn trường. Hắn đang điên cuồng muốn đuổi giết một thiếu niên mới ra khỏi nhà tranh. Ngay cả Trần Phàm toàn lực chặn đường, tựa hồ cũng không thể thực sự lưu đối phương lại. Về sau hắc kỳ chỉ nói Lâm tông ta bỏ chạy., Đối với tình trạng có khả năng gặp phải thiếu niên kia, trong lòng thiếu nữ đã có suy đoán, lúc này hỏi đến, một bên khóe mắt đột nhiên có thủy quang chảy xuống, nàng quan tâm đáp án, nhìn chằm chằm Trần Phàm, lúc này lại không phát hiện ra điểm dị thường của mình.
Hỏi rõ ràng chân tướng sự tình, hiểu được một chút hậu quả khi "Long thiếu hiệp" nói dối tại huyện Thông Sơn, Trần Phàm vô thức đưa tay chà xát trên mặt, tận lực làm cho ánh mắt của mình biểu hiện thuần lương, ấp úng không nói nên lời.
"Cái này... Cái kia..." Ánh mắt của hắn đảo qua đám người Tiền Lạc Ninh, Hắc Nữu, dạo qua một vòng, rồi nói: "Thật ra... hắn là Tiểu Long, hắn... bị thương một chút, hơn nữa... chúng ta phái hắn đến địa phương khác, đi chấp hành một nhiệm vụ... Nghiêm cô nương, chuyện nhà ngươi, ta cảm thấy... Hắn có trách nhiệm, chúng ta sẽ cố gắng hết sức... Ừm, cho ngươi một cái công đạo, cái này..."
Lời hắn ấp a ấp úng, chuyện này đã cho thiếu nữ đối diện một không gian phức tạp mơ mơ màng, cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, trừng hai mắt, con ngươi màu đen bắt đầu lắc lư: "Hắn... Hắn chấp hành nhiệm vụ... Hắn đi nơi nào... Trần đại soái, ngài..."
"A... Cái này... Dù sao nhiệm vụ cũng phải giữ bí mật... Trước đó chúng tôi không ngờ rằng hắn vẫn còn chuyện chưa xong... Cái này..."
"Hắn... Hắn có phải đã chết rồi hay không?" Nghiêm Vân Chi nhìn chằm chằm vào hắn, giờ khắc này, thân hình của nàng xem ra vô cùng đơn bạc, tiếng nói nghẹn ngào.
"Không, không có." Trần Phàm nhíu mày: "Cái này tuyệt đối không có... Nghiêm cô nương, chuyện này đâu..."
"Ngươi không cần gạt ta, ta cũng chính là... Ta chính là..."
"A..." Trần Phàm vỗ lên đầu: "Thật sự không phải, Nghiêm cô nương, hắn không chết thật mà..."
Trong phòng chính là một hồi luống cuống tay chân, khóe mắt Tiền Lạc Ninh co giật, ánh mắt nghiêm túc, Hắc Nữu đưa tay che miệng, quay đầu sang một bên, chứng kiến một màn Ninh Tàn phi độ chạy trốn, Vũ Văn đành phải đi ra, nói tiếp: "Không phải, không phải a..." Nhưng chuyện này căn bản không cách nào nói tỉ mỉ, há có thể khiến người ta tin tưởng? Bọn người Nhạc Vân mê hoặc mà lại sốt ruột nhìn tất cả chuyện này.
Không lâu sau, mọi người mới trấn an Nghiêm Vân Chi tạm thời, tiếp tục khuyên bảo. Ánh mắt Trần Phàm và Tiền Lạc Ninh phức tạp nhìn nhau, bởi vì đám người Tả tu quyền vẫn còn, liên quan tới một công tích vĩ đại của Hùng Hài Tử chạy trốn trên đường trở về, bọn họ còn phải đợi sau khi lén lút mới có thể tiến hành thảo luận một phen... nghĩ một chút cũng cảm thấy đau đầu...
Sau đó lại có người tới báo cáo lại sự tình Lâm tông ta lại xuất hiện lần nữa.
Trong phòng khách Tả tu quyền cười nói: "Trần Soái vì việc này mà đến, không biết có còn hay không hướng Lâm giáo chủ kia ra tay, hoàn thành trận chiến chưa xong này."
Trần Phàm lắc đầu: "Đòi nợ tên mập, chẳng qua là nơi thích chí, đánh một trận, duyên phận tận cùng, hơn nữa tu vi cá nhân hắn quả thật cao thâm, trong thiên hạ trừ Tây Nam, chỉ sợ không ai có thể đơn đả độc đấu lấy mạng hắn..."
"Ồ." Tả tu sĩ nghiêm mặt, gật đầu.
Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ cấu trúc cấp bậc của võ giả trong thiên hạ: Toàn bộ thiên hạ có thể đơn đả độc đấu lấy mạng Lâm giáo chủ, chỉ có Ninh Nghị - Trần Phàm cho rằng như vậy, phán đoán này hơn phân nửa là không còn nghi vấn gì.
Trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật người tài ba không gì không làm được, lúc trước hắn còn chút nghi ngờ đối với chuyện Ninh Nghị hội võ, giờ phút này cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận, trên đời đúng là có thiên tài làm cho người ngước nhìn.
Trần Phàm không biết suy nghĩ trong lòng lão nho bên cạnh, dừng một chút: "Chẳng qua... trận chiến hôm nay, mập mạp cũng đã biết cực hạn của bản thân. Từ nay về sau, dũng lực cá nhân không thể khen ngợi hắn được..."
Ngày hôm nay truy sát bên bờ sông, sau khi Lâm tông rơi vào trong nước, dần dần biến mất, không tiếp tục truy sát nữa, tuyệt không phải bởi vì hắn đại triệt đại ngộ, buông bỏ cừu hận, mà là vì hắn cảm nhận được, một khi nhảy ra khỏi mặt nước, hắn sẽ bị hỏa thương đánh chết.
Những năm gần đây, Ninh Nghị không ngừng đẩy mạnh công nghệ hỏa thương, vì ứng đối cao thủ cấp bậc Lâm Tông ta, cũng đã tiến hành rất nhiều dự án và suy diễn, trên lý thuyết mà nói, có nắm chắc bắt được Lâm Tông ta, nhưng tất cả những thứ này chưa bao giờ thực hiện.
Lần này, sát trận hỏa thương đối với cấp bậc cao thủ như Lâm tông ta đây uy hiếp, đã được luận chứng.
Sự lãng mạn của giang hồ đối với mọi người trong hiện thực lại giảm đi một bước.
Tả tu quyền mở miệng, vốn định đối với Trần Phàm làm ra một phen thiện ý khuyên bảo, lúc này nghe được hắn từ bỏ ý nghĩ tiếp tục luận võ với Lâm Tông Ngô, cũng không tiếp tục nữa. Lúc này mới nói: "Xem ra Hoa Hạ quân đối với văn gì, vẫn ôm kỳ vọng, ta trở lại Phúc Kiến, sẽ dùng cái này bẩm báo bệ hạ, lấy tính cách bệ hạ, nói không chừng cũng sẽ đối với Hà Văn, đưa ra đề nghị kết minh."
Trần Phàm cười một tiếng: "Dựa theo lời nói của Ninh Nghị, đối với người có hy vọng, có hy vọng, Hoa Hạ quân sẽ rất kỳ vọng. Ta nghe nói Đông Nam đặt cược Cao tướng quân, sau này không ngại tác hợp một chút."
"Chúng ta mới giết thủ hạ đại tướng của Cao Thiên Vương, Trần Soái nói gì nhỉ." Tả tu sĩ cười híp mắt, nhưng sau đó chắp tay: "Thế tình hiểm ác, lòng người khó dò, chuyện gì cũng có thể, bây giờ tình huống bè phái công bằng hỗn loạn, Đông Nam cũng chưa chắc có thể hứa hẹn bao nhiêu, nhưng tương lai nếu có hi vọng hợp tác, lão phu sẽ chạy trốn, hy vọng đều có chút lợi ích."
"Hy vọng là như vậy." Trần Phàm gật đầu: "Vị tiểu hoàng đế bên các ngươi, ta rất thích, thay ta thăm hỏi hắn. Mặt khác, Tả Văn Hoài không tệ, chúng ta đã từng hợp tác ở đầm lầy, nghe nói hắn đi Phúc Kiến, để hắn rảnh rỗi trở về một chút, hai mươi chín quân, cũng vĩnh viễn là nhà của hắn."
"Sẽ tự chuyển đạt tự mình sẽ chuyển đạt." Nghe thấy Trần Phàm nói vậy, tả quyền cười ha ha, không ngừng chắp tay: "Bệ hạ cũng sớm nghe nói về sự tích của Trần Soái, đối với cuộc chiến ở đầm châu, mấy lần kích thích khen hay, nếu nghe thấy Trần Soái hôm nay nói vậy nhất định sẽ rất vui mừng. Về phần Văn Hoài, may mà ngày xưa Trần Soái vẫn chăm sóc hắn, ân tình này trên dưới Tả gia đều là cảm kích vô cùng. Dị ngày hắn về Hoa Hạ quân thăm người thân, Trần Soái bên này, hắn nhất định phải đi, ha ha ha ha ha..."
Hai bên nói thế một hồi, trôi qua một lát, lại nói đến thế cục, nói đến Giang Nam, Tả tu quyền hỏi: "Không biết lúc nào thì Hoa Hạ quân rời đi bên này?"
Trần Phàm nói: "Người tới cũng vậy, chuyện đã làm xong, ở lâu cũng là đêm dài lắm mộng, ước chừng hai ngày sau, sẽ khởi hành thôi."
"Hoa Hạ quân cắm cờ trong Giang Ninh thành, xem ra không muốn thu thập nơi này."
" Đàm Châu cùng Giang Trữ cách xa nhau mấy ngàn dặm, về phần Thành Đô càng là Thiên Nam Địa Bắc, chúng ta nào có khí lực thu thập tàn cục nơi này."
"Đương nhiên là như vậy, chẳng qua... Giang Ninh là cố hương của Ninh tiên sinh. Lần chiến loạn này qua đi lại càng thêm tàn tạ."
Lão nhân nói tới đây, khẽ cảm thán. Trần Phàm nghĩ tới đây cũng chần chừ một chút. Sau đó, hắn nhìn động tĩnh bên ngoài sân, thở dài.
"Đúng vậy a..."
Ngoài sân, trong thành thị càng huyên náo, đây là thành trì mất đi trật tự, hỏa diễm, quân họa, chém giết hỗn loạn, càn quét nơi này. Giữa trưa hôm nay, trận chém giết kịch liệt bộc phát xung quanh nha môn cũ sẽ trở thành một phần tuyên truyền đại thế của toàn bộ các phái công bằng. Nhưng lúc này, ánh mắt nòng cốt chân chính đã rời khỏi nơi này.
Trên mặt sông Trường Giang cách Giang Ninh trăm dặm, cực lớn, đội tàu một đường tụ tập đang tiến lên trùng trùng điệp điệp, gió sông vù vù mang theo một chút hàn ý giống như mùa đông ban đầu, dưới trời chiều màu trắng, Hà Văn khoác một bộ áo mỏng, đứng trên boong thuyền lâu thuyền, đối mặt với trời đất sắp trở nên xơ xác tiêu điều này, đã giây lát đứng yên một hồi lâu.
Thời khắc này, bố cục của Giang Ninh dĩ nhiên phát động, có lẽ đã tiến vào giai đoạn cuối, cờ đen sẽ dựng cờ hiệu trên bầu trời thành Giang Ninh, giống như tuyên cáo Ninh tiên sinh ở Tây Nam ngắn ngủi đến, cùng các cao thủ Lâm Tông ta và tứ vương còn lại, triển khai chém giết.
Đây cũng là một trận chiến khiến tất cả tập võ lòng người bành trướng, nhưng đối với hắn, trận chiến đó không coi là trọng.
Vũ chấn hưng hai năm, tháng chín hai mươi hai, theo Giang Trữ xảy ra một trận chiến nho nhỏ mở màn, tại Bắc Tiếp Từ Châu, nam đến Bách Lý thành trấn phía nam, từ hai bờ sông đến Thái Hồ bình nguyên ngàn dặm, tung hoành trên đường thủy, sớm đã điều động qua, mấy chục vạn quân đội công bằng Vương, đã dưới sự quản lý của tứ vương còn lại, khu vực mấu chốt, đồng thời phát động tấn công.
Theo quyết liệt của năm vị Vương công bằng, lúc này, toàn bộ vùng đất Giang Nam ngàn dặm, đã bị cuốn vào trong chiến hỏa luyện ngục liên tiếp này.
Giang Phong gào thét mà đến.
Hà Văn đứng đó nhìn lòng bàn tay của mình.
Giờ khắc này, hắn cũng không biết mình tự làm đúng hay sai nữa. Hắn cũng không rõ ràng, mình có thể nhìn thấy mặt trời sang năm nay hay không.
Hắn nhớ tới lời Ninh Nghị bảo Tiễn Tiền Lạc Ninh mang tới, đó giống như Ninh Nghị đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
Bất luận thế nào, đây cũng là một trận vận động tiến bộ.
Hành động vận động chỉ tiến bộ thêm một bước nữa cũng có chút tiến bộ.
Thế nhưng...
Ngươi còn phải đi ra bước thứ hai chính xác, bước thứ ba...
....
Hắn buông bàn tay xuống.
....
Nhưng mà, chỉ cần đi nhầm một bước, hiện tại, đều chỉ có thể dùng máu để gột rửa...
Đây là tội nghiệt mà hắn không cách nào tha thứ...
....
Ninh Nghị bỏ lỡ ư...
Hắn sẽ như thế nào đây?
....
Hắn ta sẽ cảm thấy áy náy vì cái chết của vô số người sao?
Hắn lẳng lặng nghĩ.
....
Đội tàu thuận gió vượt sóng, chở Đại A Tu La chạy giữa địa ngục.
Tất cả đều không thể vãn hồi.