Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiểu hòa thượng gần như khóc lóc phát ra tiếng cảnh báo trong nháy mắt.
Ánh đao lao thẳng tới trước mặt.
Ninh Độc giơ cao thanh trường thương đón đỡ, sau đó buông lỏng thanh thương trong tay, ôm lấy.
Thân ảnh tiểu hòa thượng xông tới, trong phạm vi cực ngắn hai người gần như là vô thức vạch trần, hỏa thương bị ngăn giữa hai người, trong nháy mắt chịu một cú va đầu gối, một lần khuỷu tay nện xuống, đao quang trí mạng xuyên qua hỏa thương, đâm thẳng vào cổ họng Ninh Kỵ.
Hai người đều giỏi về đoản đao, trước đó từng giao thủ một lần. Thời khắc biến cố đột nhiên đến, tay phải Ninh kị ôm tới, quấn quanh như thiểm điện với cánh tay đối phương, một đao đâm về phía cổ bị hắn đè lên khuỷu tay, kéo về phía bả vai. Đao quang của đối phương vừa rút về, lại đâm, Ninh Kỵ kề sát người nghênh tiếp, quấn lấy nửa người trên của đối phương, ôm cổ tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng mới bị câu dẫn, bước chân của hắn tiến tới, hóa thành đầu chùy mạnh đập tới, đánh vào trên thân hỏa thương, thà bị ôm vào không khí, một tay khác đã nắm chặt vạt áo đối phương, ánh đao trong tay tiểu hòa thượng từ dưới lên, đâm về phía huyệt Thái Dương một bên, Ninh cố kỵ cánh tay vung lên, sau đó lại bị mang theo máu tươi.
Hai gã thiếu niên giao thủ cận thân trong nháy mắt, thân hình xê dịch như gió lốc xoay quanh, hỏa thương kia bị kẹp giữa hai người cơ hồ bay múa. Sau đó đao quang kia giao thoa chỉ nghe một tiếng oanh, thân ảnh nhỏ hơn bị quật bay ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất tro bụi., Sau đó cánh tay chống đỡ đứng lên, cố kỵ cũng đụng vào vách tường bên đường, trên tay của hắn, trên người đều là máu tươi, hỏa thương bị một cước toàn lực của tiểu hòa thượng đá nát trên không trung, chuôi gỗ, ống thương nổ tung đầy đất.
Ninh Độc phất phất tay trên không trung, siết thành nắm đấm, trợn tròn hai mắt về phía đối diện.
"Ngươi điên rồi..."
Trên chiến trường bị chiến hữu phản bội, đây là lần đầu tiên hắn trải qua cuộc đời.
Tiểu hòa thượng tay cầm dao găm, nước mắt lưng tròng, giọng nói nức nở: "Đó là sư thúc của con..."
"Thứ gì, những người xấu đó..." Ninh Độc quay đầu nhìn xung quanh, sau đó giơ tay chỉ sang một bên: "Đó là chuyện lớn..." Hắn đột nhiên ý thức được điều gì.
"Đó là sư thúc của ta..." Tiểu hòa thượng kêu khóc.
"Đó là Vương, Vương của Đại Quang Minh giáo..." Ninh Cố nhớ tới tên Vương Nan Đà cũng không rõ ràng lắm, nhưng lại miễn cưỡng hiểu rõ cấu trúc cơ bản của Đại Quang Minh giáo, lúc này vô số thứ đang tán loạn trong đầu. "Cái kia... Tên mập mạp kia là sư phụ của ngươi, sư phụ..."
"Oa a a a a..." Thước Thu không có quá nhiệt độ, tiểu hòa thượng bạo phát hung tính nhất thời, giờ phút này khóc thút thít ở đầu đường: "Đó là sư thúc của ta, ngươi đánh chết sư thúc của ta..."
Ninh Độc lắc đầu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo thấu xương, hắn đứng ở đó suy nghĩ một chút, ngay sau đó, đao ảnh trượt ra khỏi ống tay áo, hắn nhìn về phía tiểu hòa thượng.
Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện không dễ dàng tiếp nhận, muốn hiểu rõ cần thời gian dài dòng, nhưng trên chiến trường cũng không phải như vậy, cho dù sống và chết của người thân cận nhất, cũng sẽ không để cho người ta thời gian chậm rãi tiêu hóa. Thà rằng có nhiều chuyện như vậy, giờ khắc này đã rõ ràng, tiểu hòa thượng trước mắt đã trở thành kẻ địch.
Hắn chấp nhận phán đoán này.
Mà bên kia, tiểu hòa thượng cầm đoản đao trong tay vẫn không ngừng rơi lệ.
Cũng tại thời khắc này, Lâm Tông ta bi ai gào lên, từ không xa vang lên.
Vương Nan Đà chết, hắn tất nhiên đã biết.
Bẩy ngựa đi, Ninh Độc đã làm ra tư thế chiến đấu hơi ngẩn người, hắn mở trừng hai mắt.
Kinh khủng, giống như cảm giác nguy cơ bị cự thú Hồng Hoang nhìn chằm chằm, đã cuốn tới.
Đại tông sư trên chiến trường thắng chưa phân thắng bại, nhưng giờ khắc này, có rất nhiều người lần lượt cảm nhận được khí thế biến hóa của mình.
"Vũ đao" Tiễn Lạc Ninh bay về phía bên này, trong miệng của hắn cũng mang theo tiếng rít gào kịch liệt, dồn dập.
Chiến trường xung quanh, đám cao thủ Hoa Hạ quân, kể cả Vũ Văn Phi Độ, Tiểu Hắc, Hắc Nữu đều lộ ra vẻ bối rối.
"... Sao, sao vậy?"
Mệnh lệnh đặc thù đã hạ xuống, trên chiến trường xuất hiện là biến cố bất ngờ.
....
Sớm ngày, cùng Hà Văn đàm phán thỏa đáng, quyết định tại Giang Trữ vì đối phương chống đỡ một đợt Hoa Hạ quân, có kế hoạch của riêng mình.
Dựa theo nguyên tắc nghĩ, phụ cận Võ Nha môn cũ, đầu tiên triển khai công kích với bốn Vương còn lại, đương nhiên là lực lượng công bằng bản thân công chúa an bài, sau đó, Hoa Hạ quân thay mặt ngoại viện xuất thủ, Trần Phàm ở phía đông lấy thân phận Bá Đao áp chế Lâm Tông Ngô., Song phương kết thanh những nợ nần giữa giang hồ, phía tây và phía nam Tiền Lạc Ninh suất lĩnh tiểu đội Hoa Hạ quân cuối cùng ra trận, đặt cờ đen lên bầu trời Giang Ninh thành, tạo thành hiệu quả một chùy chấm dứt âm thanh. Kể từ đó, một mặt viện trợ Hà Văn cải cách, mặt khác lại đại tuyên dương danh vọng của Hoa Hạ quân, thuộc về cục diện song thắng.
Trong thời gian này, Trần Phàm yêu cầu chính là một cơ hội đơn đả độc đấu với Lâm tông ta. Hắn với tư cách là người cầm quyền thực tế của hai mươi chín quân, sở dĩ tới đây cũng là đường đường chính chính chính chính chính chính là ân oán giang hồ còn sót lại của sư phụ. Hắn được Phương Thất Phật dốc túi truyền thụ, bởi vậy sau này có thể lãnh đạo đại quân, tạo thành tựu trên chiến trường, nhưng hơn mười năm qua, bản thân Trần Phàm phóng khoáng phóng khoáng, cũng không có quá nhiều biến hóa.
Có một số việc, đối với hắn mà nói, không làm cũng không sao, nhưng chuyện sắp tới nơi, tùy hứng mà đi, cũng không sao.
Tiền Lạc Trữ là thành viên chính tông cầm đao, cũng là vì vậy, hắn không khuyên bảo quá nhiều đối với hành động của Trần Phàm. Mà theo chiến đấu triển khai, hắn cũng là cao thủ có thể đánh một trận với Lâm tông, hắn chưa từng lựa chọn cùng Trần Phàm đấu với Lâm tông ta, đây là hứa hẹn đối với Trần Phàm.
Một trận chiến này, nếu Trần Phàm thủ thắng, đương nhiên sẽ vô cùng sảng khoái, Hoa Hạ quân có thể trắng trợn tuyên truyền việc này ở bên ngoài. Mà nếu Trần Phàm bại trận, dựa theo kế hoạch ban đầu, Hoa Hạ quân cũng sẽ triển khai vây giết Lâm tông ta - thân thủ hai người ngang ngửa với đại tông sư., Với tính cách gặp mạnh thì mạnh, cho dù thua trong tay nửa chiêu, Lâm tông ta cũng sẽ không dễ chịu, đến lúc đó, Tiền Lạc Ninh và cả đám thương binh vây công, tương lai Hoa Hạ quân có thể trắng trợn tuyên truyền thắng lợi của mình ở bên ngoài.
Lúc đó, cùng lắm là do Ninh Nghị xuất mã, trấn an Trần Phàm tính cách ngay thẳng, tỷ như: "Ngươi cứ ủy khuất một chút, nói với bên ngoài là mình đánh thắng." Tin tưởng với tính cách toàn cục của Trần Phàm, tương lai cũng có thể phối hợp như vậy.
Trên thực tế, bản thân Ninh Nghị còn muốn phối hợp với vị tuyên truyền kia, chỉ là lần này gã không tới hiện trường, không chấp nhận điều kiện cơ bản của chuyện này.
Đây là sự sắp xếp cực kỳ thỏa đáng, ban đầu còn có chút an bài.
Bởi vì Long thiếu hiệp lỗ mãng ra tay, trình tự tác chiến bị xáo trộn, cũng chính vì vậy, sau khi Lâm tông ta ra tay, Trần Phàm mới mang theo một đám thành viên Bá Đao tự đại quang minh giáo, bảo vệ "Luân Luân Vương" vội vã chạy tới, nhưng theo Trần Phàm và Lâm tông ta thuận lợi giao thủ, một chút sai lầm, ngược lại cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng không ai ngờ tới, lại có biến cố lớn thứ hai xuất hiện.
Lâm tông ta viên dung tâm cảnh, chỉ kéo dài trong chốc lát, hắn nhân sinh đi ra viên mãn, bị người kích nửa độ.
Long Ngạo Thiên dùng thương lửa đánh chết Vương Nan Đà.
Lâm tông ta một lần cho rằng Tư Không Nam vẫn lạc là mất mát lớn nhất của hắn.
Trong những năm qua, có lẽ là vậy. Nhưng nhớ nhung người chết, có thể nào cao hơn người sống đột nhiên biến mất đây?
Hơn mười năm sau khi Tư Không Nam chết đi, Vương Nan Đà đi theo Lâm Tông Ngô, nơm nớp lo sợ vì quản lý chuyện bên cạnh hắn, tục vụ trong giáo, nhưng trên thực tế, năm đó hắn được xưng là "Điên Hổ", vốn là một hán tử thô lỗ so với Lâm Tông ta càng không thèm để ý tới những chuyện này. Khi Lâm Tông ta buông bỏ giáo vụ., Hắn chấp hành giáo sư vụ, Lâm tông ta muốn dạy đệ tử, hắn toàn lực ủng hộ, đến lúc Hứa Chiêu Nam đạt thành tích, hắn mới khuyên nhủ Lâm tông ta tới đây xem xét. Nhưng trên thực tế, hắn hầu như chưa từng làm bất kỳ chuyện gì trái ngược ý chí với Lâm tông ta...
Lâm Tông ta gần như đã quen với tất cả những thứ này...
"A a a a a a a a ——"
Toàn bộ chiến trường đều có thể nghe được tiếng bi ai của hắn, thân ảnh Lâm tông ta từ trong vòng chiến bôn ra, giờ khắc này, hắn mất đi tâm cảnh càng đáng sợ hơn so với vừa rồi, cho dù là Trần Phàm, trong lúc nhất thời cũng không thể túm được hắn, hai người một trước một sau, nơi Vương Nan Đà chết đi như bão táp cuốn đến, Trần Phàm một quyền đấm vào sau lưng hắn, hắn thuận tay đón đỡ, trong lúc lảo đảo chạy nhanh hơn.
Tiền Lạc Ninh lập tức phản ứng, gào thét lao ra.
Ninh Độc đứng tại chỗ ngẩn người, tiểu hòa thượng khóc lóc đầy mặt nước mắt, lúc này âm thanh cũng nghẹn ở cổ họng, quay đầu nhìn về phía trước.
Trần Phàm từ bên cạnh đánh về phía Lâm tông ta đang bão táp, hai người đụng vào phòng xá bên cạnh, bụi mù đầy trời, sau một khắc, Lâm tông ta lại lần nữa xông tới.
"Mẹ nó..."
Ninh Độc cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Những năm qua hắn gặp phải cao thủ mạnh nhất là dì Hồng trong nhà, đối phương có kiếm đạo cao siêu và kỹ xảo giết người đoán chừng có thể chém Lâm Tông ta dưới kiếm, nhưng bất luận thời điểm nào, dì Hồng cũng không thể để cho hắn có sát ý hung hiểm như thế uy hiếp, Viễn Cổ Ma Thần trong bão táp, ngay cả Phàm thúc lực lớn vô cùng cũng không áp chế nổi.
Giờ khắc này, hắn không quan tâm bất luận phương pháp chiến đấu nào, liều mạng chạy trốn về phía xa.
Trên chiến trường hỗn loạn, có người lao về phía bên này, ra một thương, nhưng không đánh trúng Lâm Tông Ngô, Trần Phàm định chặn đứng Lâm Tông Ngô, hai người vấp ngã trong bão táp. Tiểu hòa thượng nhìn bóng người đang chạy tới, trong miệng khóc một tiếng: "Sư phụ..." Sau đó ôm đầu chạy sang một bên.
Trên chiến trường không một ai có thể nhận biết được một tên tiểu đầu trọc thuộc về phe nào, mà nơi đây lập tức trở thành tiêu điểm của cuộc chiến.
Đại ca giết sư thúc thân hình như điện, chạy như điên về phía đông nam, mà sư phụ cùng vị Đại tông sư Hoa Hạ quân kia xông tới, phảng phất như chiến xa muốn đạp đổ tất cả phòng ốc ngăn cản trên đường đi.
Hắn từng cân nhắc khuyên bảo song phương ngưng chiến, nhưng giờ phút này, rốt cuộc nên nói cái gì, rốt cuộc hắn cũng không biết chút nào, chỉ có thể khóc lóc chạy về phía xa hơn, sau đó lại đuổi theo về phía sư phụ và đại ca chạy trốn.
Tiền Lạc Ninh, Vũ Văn Phi Độ cũng đuổi theo.
Trên chiến trường, sau đó hiểu rõ biến hóa của tình hình chiến đấu, là chưởng đao nhân của "A Tì Nguyên Đồ" Bành Thiên Cương.
Hiểu được Long Ngạo Thiên Thiếu hiệp giết chết Vương Nan Đà, lại tiếp tục đâm vào tổ ong vò vẽ, đám người Tiểu Hắc trên chiến trường đầu tiên là khiếp sợ, cảm thán, sau đó, cũng chỉ có thể làm ra điều chỉnh chiến thuật trước tiên.
Tin tức mà Tiền Lạc Ninh truyền tới cũng là vì tin tức này.
Thời khắc này, đám người Hoa Hạ quân đang bị vây quanh bởi rất nhiều cao thủ lục lâm xinh đẹp, mượn địa lợi tiến hành phòng thủ, nhưng nhiệm vụ vây giết Lâm tông đã được đưa ra.
Sách lược phòng thủ cần chuyển hướng tiến công.
Giữ vững trận địa này một chén trà nhỏ, chờ đợi đối phương tự sụp đổ, thương vong sẽ ít đi một chút, một khi chuyển hướng tiến công, sự tình trở nên mạo hiểm, nhưng đương nhiên, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Tiếng thét của Tiền Lạc Ninh truyền lệnh chỉ qua được vài hơi thở, trong một khoảng sân trong chiến trận, hắc nữu nhanh chóng ra lệnh.
Mọi người chép ra lá cà.
Cô gái đen duỗi ngón tay giữa không trung.
Ba.
Hai,
Một.
Phía trước chiến trận, ném ra thủ lôi.
Một trận oanh kích về phía sau, khói bụi tràn ngập, hắc nữ nâng tấm thuẫn lên, nhảy vào trong bụi mù, mấy đạo thân ảnh cũng trong chớp mắt xông vào.
Một đầu khác của bụi mù, người bị thương, người chết ngã ngổn ngang lộn nhào khắp nơi, có người toàn thân đầy máu đứng thẳng lên, sau một khắc, thân thể của hắn bị tấm thuẫn xông lên không trung, quân nhân Hoa Hạ chuyển thành xông tới phía trước hung ác giết ra.
Cũng trong vài nhịp thở, bốn điểm phía trên chiến trường đồng thời xuất hiện phản công, sau khi phá trận xong, hung lệ xung phong nghênh đón đám người rừng xanh như cảm giác biển khơi đang lao tới., Vì vậy sóng biển ầm ầm tan vỡ, bốn sợi tơ cày thành bốn đường máu hung lệ, trong nháy mắt đã kéo dài đến vài trượng, thậm chí hơn mười trượng, bốn đạo phá trận này sắc bén, đồng thời chỉ hướng tới chính giữa chiến trường của Bành Thiên Cương.
Thời khắc này, trải qua giang hồ lâu năm, đại tông sư giết người vô số, Bành Thiên Cương cảm nhận được sát ý tuyệt đối không thua kém gì Ninh Kỵ đang chạy trốn trên chiến trường. Lông tơ trên người dựng đứng lên, khác với sự cố kỵ của hắn, hắn không cách nào quay người chạy trốn.
Thế là hắn vung lên cương đao.
"Tới gần đây cho ta ——"
Dưới mệnh lệnh của hắn, thân vệ cùng tâm phúc tụ tập tới bên này, mọi người kinh hãi hò hét, cũng thử ném ra hỏa lôi về phía trước. Khói bụi bạo tạc tràn ngập, xông trận huyết lãng, hung mãnh đánh tới phía bên này.
....
Ninh kị nửa người là máu, liều mạng chạy như điên. Giờ khắc này, thậm chí y còn không cách nào quan sát được thế cục, dẫn hướng phục kích của Lâm Tông ta càng thêm lý tưởng, chỉ có thể dựa vào bản năng đầu tiên, hướng về địa thế phức tạp hơn, thích hợp với phương hướng né tránh và né tránh.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Phía sau có gạch xanh gào thét lao tới, gần như sượt qua thân thể của hắn, đánh nổ hòn non bộ trong sân nhỏ bên cạnh. Giữa những tảng đá bay lượn, nó còn cố kỵ lăn lộn trên mặt đất., Hắn đứng lên tiếp tục chạy trối chết. Tiểu đệ bị vong ân phụ nghĩa bị chém bị thương, còn đang chảy máu, thân thể bên trái cũng bị hòn đá nện bay lên. Lúc này hắn đầy hâm mộ nhìn đại ca rèn luyện từ nhỏ mười ba Thái Bảo. Dù cho đã luyện tới trình độ Tiểu Hắc, cũng chưa chắc chịu nổi toàn lực công kích của tên mập chết bầm này, nhưng ít nhất... sẽ không đau đớn như vậy.
Khi còn bé nghĩ tới phòng thủ mạnh nhất chính là tiến công, ý nghĩ này là sai - sai!
Chuyện nhắm vào Lâm Tông ta bỗng nhiên phát điên, chiến hữu tiền tuyến và nhân viên dự bị phía sau tựa hồ trong chốc lát phản ứng lại, trong quá trình chạy, hắn có thể nhìn thấy từng hạt tín hiệu khẩn cấp bốc lên. Nhưng lúc này, đối mặt với đám hòa thượng mập mạp không sợ sinh tử, đám người Hoa Hạ quân lại không thể ngăn cản hắn hoàn toàn.
Trong nháy mắt, Ninh Xuyên đã chạy ra khỏi nơi hỗn loạn ban đầu, hướng về một hướng mà chạy trối chết.
Trần Phàm kéo Lâm tông ta xông tới va chạm với nhau, thỉnh thoảng đụng vào quán trà, lại từ một bên khác đánh ra. Lâm Tông Ngô đang phẫn nộ gần như mất khống chế, trong mũi và Trần Phàm toàn lực xuất thủ đều chảy ra máu tươi. Nhưng giờ khắc này, lực lượng trong thân hình khổng lồ kia vẫn còn đang tăng lên, có lẽ hắn thật sự đã đạt tới cảnh giới đệ nhất thiên hạ.
Vũ Văn phi độ chạy trên nóc lâu, sau đó lại lao xuống đường, trong tầm mắt có ba tên xạ binh hoặc là cưỡi ngựa chạy về phía bên này, có người thử bắn về phía Lâm tông ta, nhưng trong lúc đó địa hình phức tạp và va chạm với tốc độ cao, thương cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng vòng vây đang dần thu nhỏ lại.
Xuyên qua sân nhỏ, xuyên qua lâm viên, xuyên qua các lầu các cũ kỹ cùng tàn hài phòng xá sau khi bị thiêu đốt, thà dại chạy ra đầu đường, một bên đường phố là xuyên qua dòng sông trong thành. Ninh kị hơi sửng sốt.
Với tính cách của hắn, ở quá khứ có thể dựa vào nhảy vào trong nước chạy trốn, nhưng giờ khắc này, thành thị mấy tháng không người dọn dẹp, đường sông ô uế không gì sánh được, nửa người mình đều là vết thương, không thể tùy tiện nhảy vào trong.
Phía sau hơn mười trượng, Lâm tông ta và Trần Phàm giải khai một bức tường gạch, trên đường phố dùng Nộ Quyền đối công, toàn thân chật vật, ánh mắt hòa thượng mập mạp hung lệ bắt đầu tập trung vào bên này, thà quay đầu trở lại trong sân. Nhưng trong tầm mắt vừa rồi, có một mũi thương binh xuất hiện trên nóc nhà phía trước, hắn chạy tới phía bên kia.
"Đánh chết hắn ——" Trong miệng hắn la lên, khuôn mặt cũng đồng dạng hung lệ.
Chạy vội về trong sân, trong địa hình phức tạp đối phương cũng dễ dàng chống đỡ thương thương, nhưng trên đường phố rộng lớn như vậy, cho dù năm nay chỉ có mười lăm tuổi, hắn muốn đánh cược mệnh lệnh với đệ nhất nhân trong thiên hạ này.
Trần Phàm và Lâm tông ta giao chiến với nhau, thương binh bắn trên nóc nhà không thể bắn ra, hắn đang chờ đợi thực tế, còn bên kia, tên bắn thương thứ hai cũng dùng tốc độ cao để bắn.
Ninh Độc chạy dọc theo sông.
Lâm tông ta chụp một cây gậy trúc ven đường, ý đồ ném tới, Trần Phàm dùng trọng quyền đánh gãy gậy trúc, hai người va chạm với chòi trúc làm việc ven đường lộn xộn, mảnh vụn bay đầy trời.
Một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua đường sông dơ bẩn, đi tới bên này, Ninh Độc nhìn tên tiểu ăn mày toàn thân đầy bùn đất trên thuyền một cái. Trong lúc chạy, hắn cũng liếc mắt một cái, gương mặt đen sì của đối phương cũng mở to hai mắt nhìn...
Cùng thời khắc đó, ở phía xa xa, phong tuyến đang điên cuồng trùng kích đã giết chết thân vệ của Bành Thiên Côn. Một khắc sau, hỗn loạn công kích đã giáng xuống trước mặt Bành Thiên Cương, hắn vung đại đao đánh trả., Có người đang xông tới dùng tấm thuẫn áp chế phản kích của hắn, có người ôm lấy cánh tay hắn, có đại đao chém qua ngực hắn. Hắc Nữu đẩy mặt hắn, đập một đại cao thủ hung danh hiển hách này vào tảng đá cứng rắn ở ven đường. Đối phương giãy dụa đã đập nát ót đối phương.
....
Khúc Long Đốt không chạy khỏi thành thị hỗn loạn này, bởi vì cửa thành có quá nhiều người muốn đi ra ngoài.
Cô quyết định trốn trong thành một thời gian ngắn nữa. Nhưng tới giữa trưa, cô nghe nói xung quanh Võ Nha môn triển khai chém giết, cờ đen của Hoa Hạ quân giơ cao, chiến đấu đã vang dội, nghe nói là một mảnh máu tanh.
Nàng không có can đảm đứng bên chiến trường hỗn loạn xem chiến đấu, thật ra, quân nhân Hoa Hạ mà nàng biết cũng không có mấy người, nàng đi xuyên qua đầu phố hỗn loạn, ở bờ sông tìm được một chiếc thuyền ô bồng cũ nát, chuẩn bị chống đỡ gần đó, từ xa nhìn lại tình hình bên này.
Thiếu niên mang theo nửa thân mang theo máu tươi chạy trên đường sông, bóng liễu khô héo trong thành thị lay động trong gió, không biết vì sao, đối với thân ảnh này, nàng cảm thấy quen thuộc như vậy, có lẽ ban đầu trong một đêm chém giết ở tiểu viện Tây Nam, hình tượng đối phương triển lộ ra là như vậy a. Nửa người bị thương cùng máu tươi, tất nhiên là muốn đòi lại nợ kẻ địch.
Thời gian đi tới Giang Ninh, nàng thường nhớ tới hắn, lúc bình tĩnh có vẻ thuần lương thậm chí có chút đáng yêu, có lúc lộ ra vẻ mộc mộc, không dễ gần, tức giận có thể máu vẩy mười bước hung ác. Thường ngày nàng sợ xung đột và giết chóc, nhưng có lẽ trong thời loạn lạc, nàng cảm thấy có lẽ khuôn mặt đối mặt đối với thế giới càng thêm thỏa đáng.
Ma năm thước... Không biết vì sao hắn lại xông ra một cái tên như vậy ở Giang Trữ...
Giống như đang nằm mơ, đối phương xuất hiện trước mắt.
"Rồng... rồng..."
Nàng chống thuyền nhỏ, thấp giọng kêu to, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không biết xưng hô như thế nào cho tốt.
Thời khắc này, Long Ngạo Thiên cũng nhận ra con chó con tiện nhân này.
Hắn chạy vội qua.
Nhảy lên trên dòng sông.