Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thân ảnh của Trần Phàm và nắm đấm ầm ầm nện tới như đại pháo.
Bụi bặm bay ra ngoài đột nhiên lõm vào, hai bóng người lao vào trong cửa hàng sụp đổ.
Nhiều năm trước, trong đám huynh đệ Phương Tịch, Phương Thất Phật văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm nhất, hắn đã có được võ học uyên bác, lại tinh thông, võ nghệ mười tám loại đã tới tay, người ngoài gọi hắn là "Vân Long Cửu hiện", thứ nhất là nói thủ đoạn của hắn đa biến, không thể dự đoán, thứ hai là chỉ Thất Phật trong số đông đảo võ nghệ, được Long Hình quyền quan trọng nhất.
Võ học trên thế gian đa số đều dựa theo động vật trên thế gian, phát lực của đồ vật mà đến, nhưng trên đời không có rồng, quyền pháp hình rồng chính là quyền pháp quan tưởng đồ đằng mà đến, khi ra quyền thì bước chân phối hợp với thân hình, cột sống, tung người nhảy nhót phát lực, quyền pháp đại khí, liên tục, quán triệt, ngoài ra còn dài hơn bắt, thân pháp, cước pháp các loại công phu.
Trần Phàm vì báo thù mà đến, cố ý lấy hình rồng đối địch.
Lâm tông ta tiếp được viên gạch xanh, trong nháy mắt thân hình hắn đã biến mất tại chỗ, bộ pháp dưới chân chạy ra mấy trượng, thân hình như Thương Long hạ xuống lại giương lên, lúc ra quyền, lực lượng đã đến đỉnh phong.
Lâm Tông ném viên gạch xanh ra, dùng hai tay cứng ngắc, bị một quyền này đánh về phía sau.
Mà ở gần, Trần Phàm chỉ cảm thấy như bị đánh sâu vào trong chất lỏng sền sệt.
Trong bụi mù, gợn sóng nổi lên, chấn động tám hướng.
Trần Phàm cũng không để ý, tay cầm búa mở ra như mưa, vô số quyền nặng đập xuống.
Lâm tông dưới chân lui về phía sau, phá tan gạch đá, quyền pháp trên tay xoay chuyển, đón đỡ, một khắc, hai tay đột nhiên bổ ra, đập ra quyền giá của Trần Phàm, giống như miệng thú lao nhanh, đột nhiên xoắn tới tay Trần Phàm.
Khói bụi cuộn trào, tràn ngập khắp nơi. Hai tay Lâm tông ta như thể lợi trảo khuấy động mây trời, rít gào lên.
Sở trường cầm nãi, long hình.
Đây là thức "Vân Long Trùy trảo" mà năm đó Phương Thất Phật am hiểu nhất, lúc này được Lâm Tông ta sử dụng trên tay, cũng là hung ác thô bạo đặc biệt, đôi trảo này phân hợp, giống như miệng rồng khát máu, nếu là võ giả bình thường, chỉ đợi khi song trảo khép lại một khắc, chỉ sợ cánh tay sẽ trực tiếp xé nát.
Nhưng Trần Phàm lợi hại biết bao, lúc này cánh tay bỗng nhiên trầm xuống, cơ bắp trên tay như cự mãng bốc lên, dùng hình rồng hóa giải, ngược lại chụp lại. Trong nháy mắt, hai bên bị bắt, phản dễ dàng bắt, trong bụi mù, giống như trăm ngàn con cự long đang bay lượn cắn xé, theo bước chân hai người bay lượn, thoải mái bộc phát. Mà ống tay áo của Trần Phàm, ống tay áo cà sa của ta đầu tiên của Lâm tông liền nổ tung thành ngàn vạn bươm bướm, sau đó bị dòng nước xiết cuốn vào, gào thét bay ra.
"Phương Thất Phật ở trên trời có linh..."
Cửa hàng chung quanh sụp đổ vẫn tiếp tục, mái ngói, xà ngang, giá gỗ, bàn ghế sụp đổ không ngừng trượt xuống phía dưới, mà hai người đánh nhau như cối xay lớn, vật phẩm rơi vào hoặc bị nghiền nát. Mà trong lúc dịch chuyển kịch liệt này, thanh âm Lâm Tông Ngô vang lên, cơ hồ cùng lúc đó, Trần Phàm kéo gần gũi với đối phương, cánh tay đột nhiên theo chùy pháp hóa thành Thái Cực, từ trên bổ xuống.
Oành --
Thân hình cao lớn Lâm Tông ta trầm xuống, tay trái chống lên cánh tay phải ép xuống, hai tay vung vẩy như thái cực xoay chuyển, mặt đất chung quanh trong tro bụi nứt toác ra.
"... Ngươi biết Thanh Xuất Lam..."
Trong lúc xuất lực cực lớn này phát ra thanh âm, tựa hồ mang đến cho Lâm tông ta một chút ngưng trệ, Trần Phàm quát to một tiếng, chùy pháp chí dương chí cương trong tay liên hoàn đánh tới. Bước chân Lâm tông ta lui lại, mỗi một bước đều như cọc gỗ nện vào trong phiến đá.
Từ khi còn niên thiếu, Trần Phàm đã có thần lực trời sinh, đây có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm tông so đấu lực lượng hiển lộ xu thế suy tàn, bộ pháp dưới chân ầm ầm lùi lại ba bước, nửa người trên của quyền giá bị nện văng ra, Trần Phàm toàn lực đánh tới một quyền, Long hình dưới chân phối hợp với trọng quyền trên tay, cà sa của Lâm Tông Ngô nổi lên gợn sóng, đột nhiên lõm vào.
Trong nháy mắt nắm đấm nện xuống, Lâm Tông ta vui sướng lộ ra hàm răng trắng nhởn, nắm tay phải của hắn như đạn lớn trùng thiên, trong cùng một thời khắc bắn lên thân thể Trần Phàm.
Oanh ——
Trần Phàm bay ngược ra sau, thân thể đụng vào vách tường phía sau, lăn lộn trên mặt đất, sau đó mượn lực cánh tay nửa quỳ lên, lại phun ra một ngụm máu tươi, đứng thẳng lên.
Thân thể khổng lồ trong bụi mù lắc lư một hồi, tựa hồ cũng lui về phía sau, hai cánh tay hắn chậm rãi mở ra, đi tới bên này.
Âm thanh trầm trọng trong miệng vang lên.
"... Nhất định sẽ mừng rỡ như bản tọa."
Trong bụi bặm, chỉ thấy mặt Lâm tông ta cũng đã nhuốm máu, bởi vì nụ cười dữ tợn mà lộ ra hai hàng răng, huyết quang đỏ thẫm.
Trần Phàm mỉm cười.
"Dưới suối Tư Không Nam có biết, biết ngươi nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ, ít nhiều phải tức giận giống như ta."
"Ha ha... Ha ha ha ha..."
Lâm Tông ta tựa hồ bị câu hỏi này ứng đối ngẩn người, sau đó lại cười ha ha. Lúc này bên ngoài cửa hàng tràn ngập bụi mù này, trên chiến trường chém giết lại vang lên kịch liệt. Lâm Tông ta sờ lên máu tươi nơi khóe miệng, có vẻ khoái ý.
"Đúng vậy." Hắn nói, "Mấy năm nay vòng vo đi vòng lại, truy theo danh lợi trục lợi, đại sự trong thiên hạ, không có thu hoạch gì, cũng khó trách bọn tiểu bối các ngươi nói ra những lời như vậy. Nhưng Trần Phàm, chính là võ đạo..."
Thân hình khổng lồ của Ma Thần đẩy bức tường đất bị tàn phá ra, xuyên qua bụi mù chấn động, ánh mắt đẫm máu nhìn tướng quân đang tráng niên, chậm rãi đi tới.
"Còn về võ đạo...Hôm nay cho dù Chu bản phục sinh. Năm đó Phương Thất Phật và Lưu Đại Bưu đều nhẹ nhàng đến vậy, bổn tọa cũng không kém bất cứ kẻ nào."
Chém giết kịch liệt ở phía ngoài, hắn đi tới trước Trần Phàm hai cánh tay mới dừng lại, nói ra sự thật. Thân thể Lâm Tông ta khổng lồ, Trần Phàm cường tráng hơn thân hình cường tráng, còn cao hơn nửa cái đầu, hai người giằng co trong bụi trần.
Trần Phàm cũng nhìn hắn.
"Hòa thượng, Trần Phàm tập võ cả đời, chưa bao giờ quan tâm tới võ đạo, ngươi biết vì sao không?" Hắn cười một tiếng: "Những đồ mà ngươi nâng lên kia, là do con người ghi nhớ, không phải ở võ học của bọn họ có phải thiên hạ đệ nhất thiên hạ hay không?, Mà ở cuộc đời này bọn họ đã làm được chuyện gì. Cuộc đời này Trần Phàm làm việc, báo thù thì báo thù, đánh trận thì chiến tranh, chưa bao giờ vì võ nghệ thiên hạ một trăm, chuyện gì cũng không làm nữa. Hòa thượng, đời này nếu chỉ có võ học thiên hạ đệ nhất, vậy cùng ăn cứt thiên hạ đệ nhất có khác gì nhau chứ?"
Ánh mắt Lâm Tông Ngô hơi ngẩn người.
Hai bóng người ngang nhiên giằng co, Trần Phàm giang hai tay ra.
"Đến đây đi... Thiên hạ đệ nhất."
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong chớp mắt.
....
"... Được."
Xoạt xoạt..n.
Cuộc chém giết sôi trào ở trung tâm thành thị ầm ĩ, quét sạch hết thảy phụ cận Vũ Nha môn.
Từ đầu đường phía nam nhìn về phía trước, hắc kỳ phóng tới phía trước sớm đã bị bao phủ trong mảnh hỗn loạn này, nổ tung bốc lên, máu tươi tách ra, ngẫu nhiên, các cao thủ khi xung phong liều chết trên nóc nhà sẽ nhấc lên cảnh tượng tập kích khiến người ta líu lưỡi, cũng có rất nhiều thân ảnh trong lúc chạy vội đột nhiên chảy ra máu tươi lăn xuống.
bưng kính, Tả tu quyền ở trên nóc nhà nhìn mọi thứ làm người ta líu lưỡi. Nữ chân nhân tàn sát bừa bãi, hắn một lần theo quân chuyển, gặp qua chiến trận Ô Ngọc, đã thấy qua ngàn vạn người tan tác, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh chém giết kịch liệt như thế. Không chỉ là giết về tiểu đội Hoa Hạ quân phía trước, phe tứ vương và các cao thủ dưới trướng Quang Minh giáo giờ phút này bày ra ý chí, cũng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ở một bên tầm mắt nhìn thấy các thành viên lưng còng quân sĩ đánh ra tín hiệu, biết rõ bọn người mở núi ám sát "Khai Sơn" hành động thành công "La Ngạn" xong, lão nhân buông xuống một chuyện lo lắng, lúc này mới mở miệng nói chuyện cùng nữ tử bên cạnh.
"Mọi người đều nói phe công bằng là quân ô hợp, người của Lục Lâm ở trên chiến trận lại càng không chịu nổi, không thể tưởng được hôm nay lại có can đảm bộc phát như vậy. Thất cô nương, các tiểu đội của Hoa Hạ quân đều bị địch nhân bao phủ, rơi vào tình thế nguy cấp, chuyện này sẽ không... xảy ra chuyện gì chứ?"
Trên mặt có vết sẹo nhưng vẫn có thể nhìn ra cô nương thanh tú đang đặt kính vọng vọng xuống, suy nghĩ một chút.
"Tả tiên sinh, đại chiến Tây Nam hậu kỳ, mỗi đội ngũ đều rối loạn, Hoa Hạ quân, ngài biết rõ, mỗi lần chiến đấu phải chịu đựng địch nhân bao lâu?"
"Hả?"
"Mấy trăm người đứng ở trên đỉnh núi, bị mấy ngàn người của đối phương vây khốn, đánh đến nửa ngày, đây gọi là tình thế nguy cấp." Tiểu Thất mỉm cười như có như không giơ cao kính, "Hôm nay ở đây, bất quá một đám cao thủ Lục Lâm cảm thấy mình đông người, không ỷ mạnh hiếp yếu một phen liền không chịu nhận mệnh. ", Nói trắng ra, bọn họ vây quanh, không hề ý thức được bên cạnh mình đã chết bao nhiêu người, vì vậy cảm giác ưu thế ở trên người ta, nhiệt huyết sôi trào. Hôm nay người phụ trách công kiên vốn không phải chúng ta, nhưng dựa theo kế hoạch đã định, đóng đinh vào nửa nén hương trên chiến trường, nhiều nhất khoảng thời gian một nén nhang, địch nhân đã tự diệt."
Lời nàng rất bình tĩnh, trần thuật tinh tế lại càng giống như tuyên án. Tả tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy tác phong của nữ tử Hoa Hạ quân trên chiến trường, lúc này ngẩn người, nhưng lập tức nhớ tới, đám người Tả Văn Hoài đi theo hắn tới Phúc Kiến, chưa chắc đã không có cảm giác như vậy, mặc dù bề ngoài có vẻ văn nhược, nhưng thực tế lại làm việc tỉnh táo cẩn thận, lại lạnh lùng phong hành, thong dong đến gần lãnh khốc.
Nếu kéo xuống Tây Nam Ninh tiên sinh đối ngoại tiếp đón gương mặt kia, tướng mạo phía dưới, chỉ sợ cũng sẽ như thế này?
"Thế nhưng chuyện của Lâm giáo chủ thế nào?"
Tả tu Quyền giơ kính vọng lên nhìn một lát, thở dài: "Các ngươi lúc trước che giấu, lão hủ còn ở trong trống, không ngờ là Trần Soái đích thân tới. Nhưng cho dù Trần Soái anh dũng, người vi tướng không lập tường nguy hiểm, hắn có thân phận cỡ nào., Đánh chết ngân thuật có thể là anh hùng, hà tất phải chém giết với mãng phu như thế. Hơn nữa, Lâm tông này ta phụ danh hiệu thiên hạ võ nghệ đệ nhất nhiều năm, am hiểu chính là dũng mãnh của thất phu, chẳng lẽ các ngươi còn nắm chắc, để Trần Soái bắt được hắn thì có ý nghĩa gì?"
Lão nhân nói tới đây, lời nói ngưng trọng, đối với sự an bài lần này của Hoa Hạ quân, rất có sự khẩn trương hận rèn sắt không thành thép. Hắn cả đời tập văn, đã từng đi theo bên trái ủng hộ thời gian cũng nhiều, thỉnh thoảng tìm hiểu một chút xem ai là võ nghệ cao cường, cảm thán vài câu "Đây không phải là người"., Bất quá xem như là xem kịch tiêu khiển, giống như năm đó Tần Tương Đối với Lâm Tông ta khinh miệt, đối với Chu Hãn sơ sẩy một phen. Lâm Tông ta tập võ cả đời, được xưng là thiên hạ đệ nhất, mặc dù là thật, bọn họ xem ra cũng không bằng một ngón út của Trần Phàm, hà tất phải kết quả như vậy.
Hắn vừa nói như vậy, khóe miệng Tiểu Thất khẽ nhếch, cũng có chút xấu hổ.
"... Trần Soái bỗng nhiên đến đây, phải làm việc, chúng ta cũng đã khuyên nhủ, Tiền Bát thúc không khuyên được, chúng ta làm gì được, anh rể lại chưa tới..."
"Thật không ngờ, trong chuyện này Hà Văn lại nói thật..."
"Trong miệng Hà Văn không có một câu nói thật, hắn đã khác năm đó."
Nói đến Hà Văn, Tiểu Thất lắc đầu. Năm đó ở Tây Nam, Hà Văn là nho hiệp văn võ song toàn, không ngại võ nghệ cũng cao, khí độ phong lưu của bản thân cực kỳ hấp dẫn người ta, nếu không như thế, cũng sẽ không được Lâm Tĩnh Mai ưu ái., Bao gồm cả sự giữ lại của Ninh Nghị, cũng là thưởng thức khí chất tài học của gã. Nhưng lần này đi tới Giang Ninh, tác phong của Hà Văn biểu lộ ra ngoài quả thật đã thay đổi hoàn toàn, miệng nói năng linh tinh, xen vào trêu chọc, khiến người khác cảm thấy không được tốt lắm.
Ông lão cũng lắc đầu.
"Giả làm thật thì thật hay giả... Mọi người tụ tập đều là hạng người lỗ mãng hổ lang, hắn không như vậy, mọi người không sợ hắn." Đối với cách làm của Công Vương hiện tại, hắn cũng có vài phần tán đồng.
Trong lúc hai người nói chuyện, chỉ thấy xa xa trước tầm mắt là hai tên đại tông sư chém giết từ trong phòng giết đến sân sát phụ cận, trên đường tường rào sụp đổ cây cỏ gãy hết, một gốc đại thụ dưới sự va chạm của hai người kia ầm ầm ngã xuống, trong ánh mặt trời giữa mùa thu cuốn lên đầy trời lá rụng.
Ông lão nín thở một hồi, lại cảm thán: "Không ngờ võ nghệ của Trần Soái lại cao như vậy, thật sự có thể địa vị ngang với Lâm giáo chủ, bất phân cao thấp."
Kỳ thật hắn cũng không biết thế nào gọi là phân công ngang nhau, tóm lại hai người đánh tới lui lui, hiển nhiên là thế lực ngang nhau rồi.
Tiểu Thất thấy kết quả cũng như vậy, nói: "Trần Soái kế thừa y bát của Vĩnh Nhạc Phương thị, cùng với Lâm giáo chủ bên này, vốn là hai truyền thừa trong Ma Ni giáo, năm đó Lâm giáo chủ bức tử Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa, Trần Soái giết sư tỷ của hắn, Tư Không Nam. Lần này nếu không có Hoa Hạ quân tham dự, cũng chính là một phen ân cừu trong Ma Ni giáo. Dựa theo cách nói của tỷ phu., Võ nghệ hai phe bọn họ, tại thiên hạ này xác thực số một số hai, tranh đấu loại này, không phải mỗi ngày đều có thể thấy được. Đương nhiên, hôm nay lại không giống, có chúng ta đến đây, ta xem lại dây dưa một hồi, Lâm giáo chủ có thể sẽ bị hỏa thương đánh chết."
Trong tầm mắt, chém giết hỗn loạn kịch liệt, phần lớn thành viên trong Hoa Hạ quân bị địch nhân mãnh liệt cuốn tới cuốn lấy, Lâm Tông ta cùng Trần Phàm một phen đánh nhau xê dịch nhanh chóng, còn chưa có người nào tìm được cơ hội cho Lâm giáo chủ phóng thích hắc thương. Hai người xông qua sân nhỏ, liền đánh vào một tòa nhà gần đó. Làm người chỉ có thể xem náo nhiệt, hai người bên này quan chiến cũng không nói được nhiều hơn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ngược lại đề cập tới Ninh Nghị, Tả tu sĩ nói: "Ngoại giới thịnh truyền võ nghệ cao cường của tiên sinh Ninh tiên sinh, cũng là một tông sư. Lúc trước ở Tây Nam chỉ cho rằng là trò cười, không kịp hỏi kỹ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nghe nói Ninh tiên sinh và Trần Soái là hảo hữu kết thành trong vòng vây Hàng Châu Vĩnh Nhạc... Chẳng lẽ Ninh tiên sinh thật sự có tuyệt kỹ?"
Tiểu bát điểm đầu: "Tỷ phu cùng mấy chị dâu trong nhà biết võ nghệ, đơn đả độc đấu Trần Soái chưa chắc đã thắng được."
"Đúng rồi." Tả tu quyền gật đầu, hiểu ra." Năm ngoái ở Tây Nam, trong đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ, đúng là đã nghe Ninh tiên sinh đánh giá qua mấy người võ nghệ, lão hủ mặc dù nghe không hiểu, nhưng hồi tưởng lại đúng là khí tượng đường đường tông sư, thân phận của lão tôn sùng, không thể tới nơi này, nhưng lúc đầu lão quen biết Tần Hãn, đúng là danh chấn giang hồ... Mặt khác, vị Lưu phu nhân kia, trên danh nghĩa cũng mới là chủ soái hai mươi bảy quân đội Miêu Cương..."
Hắn suy luận đến đây, càng hiểu rõ hơn về Tây Nam Ninh tiên sinh. Cũng đúng, đối phương trước khi kim điện thí quân, trước sau bình an vui vẻ, giúp Tần Tướng chưởng dày đặc thám thính lục lâm mãng, lại có công tích thanh tảo Lương Sơn., Tất cả những thứ này nguyên lai là địa vị giang hồ của hắn thể hiện, chỉ là sau khi Thí Quân, những danh khí nho nhỏ giữa rừng xanh này liền không thích hợp tuyên truyền, làm thế lực khống chế dư luận mạnh nhất, cũng vì vậy những năm gần đây đối với Ninh tiên sinh nói năng hàm hồ như vậy, có người nói thật có người nói dối, phân biệt không rõ.
Nhưng nếu không phải như thế, chỉ là vị Lưu phu nhân dũng lực hơn Trần Phàm kia, hắn làm sao trấn áp được? Đường đường tâm ma, không khỏi khiến phu nhân không phấn chấn.
Đối với loại đồ vật tương tự như đế vương âm thầm, lão nho sinh cẩn thận nhấm nháp, cảm thấy nó vô cùng vui vẻ, nhưng ở bên cạnh tiểu cô nương, ngược lại không thích hợp nhắc tới những chuyện này. Tả tu quyền gật đầu, trong lòng bình tĩnh lại, Tiểu Thất ở bên cạnh lúc này ngưng thần suy nghĩ, vươn ngón tay gãi gãi đầu, hơi cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rốt cục cũng không nói thêm nữa.
Ngày thường ở trong nhà, dù rằng chị dâu Tây qua đây luôn tự xưng là bá chủ trong nhà, nhưng đám tỷ phu đối với nàng càng thêm sủng ái nhượng bộ, nếu bàn về võ nghệ, nói không chừng... tỷ phu thật sự lợi hại hơn... đúng không?
Hai người nói tới đây thì mỗi người đều có tâm tư không thể ra khỏi miệng. Quyền hành trái lấy ra phán đoán bừa bãi, tinh thần phân tích tỉ mỉ, cảm thấy quá khứ của Ninh Nghị rất có ý tứ, sau khi trở về Phúc Kiến lại tán gẫu với đám tiểu bối Tả Văn Hoài một phen, Tiểu Thất đối với võ nghệ của tỷ phu rốt cuộc như thế nào lại không hiểu rõ lắm., Nhưng ở bên ngoài, nhất định là muốn nâng cục diện lên, ngoài miệng luôn muốn nói hắn là thiên hạ đệ nhất, nàng một mặt nhận định như vậy, một mặt chờ đợi địch nhân trên chiến trường sĩ khí suy kiệt điểm đến.
Một khi bên phía địch nhân sĩ khí tán loạn, đám Vẫn Kiếm Sư trên chiến trường liền có thể lao ra công phu, đóng đinh Lâm Tông Ngô đang giao chiến với Trần Phàm, đến lúc đó chỉ cần hơi có cơ hội, cái gọi là đệ nhất thiên hạ này, sẽ biến thành thịt nát.
Cũng ngay lúc đó, biến cố lại tới.
"A a a a a a a a a ——"
Lâm Tông ta gầm lên một tiếng, vang lên trên bầu trời chiến trường. So với tiếng gào to lúc ban đầu của hắn hùng hồn khí thế, về sau chém giết hung ác phóng khoáng khác nhau, giờ phút này trong tiếng la hét xuất hiện, tựa hồ đã ngưng tụ vô tận bi thương, trong bi ai này lại ẩn chứa sát ý đẫm máu.
Trên chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, từ bên này cầm kính vọng nhìn qua, có nhiều chỗ có thể nhìn thấy, nhiều chỗ ẩn giấu ngoài tầm mắt, hai người trên nóc nhà hơi ngẩn ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy..."
....
Thời gian thoáng qua trở về.
Lâm tông ta tâm niệm thông suốt, sau một tiếng "A Di Đà Phật" viên mãn cùng Trần Phàm triển khai chém giết chính diện.
Sĩ khí võ giả trên chiến trường đại chấn, chưởng đao của A Tì Nguyên Đồ, Bành Thiên Cương chỉ huy thủ hạ phát động công kích quy mô lớn nhất, ý đồ trước khi thế lực Bá Đao từ phía đông xung kích tới, phối hợp với Lâm Tông ta diệt mấy chục quân sĩ Hoa Hạ quân phía trước.
Vương Nan Đà cũng tiếp nhận được niềm tin của sư huynh, một tiếng "Di Lặc giáng thế, sau khi chiếu sáng khẩu hiệu, những năm gần đây, các cao thủ thuộc về hắn được đề bạt lên trong Đại Quang Minh giáo phát động tấn công kịch liệt nhất.
Cũng giống như Tiểu Thất và Tả tu sĩ đàm luận ở phía xa, vô luận những người này bị bệnh Côn Bằng làm ô hợp như thế nào, lúc ban đầu trong một đoạn thời gian, mọi người luôn muốn tiến hành một vòng thử nghiệm dũng mãnh.
Lâm tông ta và Trần Phàm chiến đấu lao ra cửa hàng, xông qua sân nhỏ, xông vào trạch viện phụ cận. Trần Phàm trời sinh thần lực, đang trong thời điểm nên giao chiến, nhưng quyền kình của Lâm tông ta cứ như sóng trước, nội lực hùng hồn thúc đẩy, ngay cả Trần Phàm cũng có chút xu hướng suy sụp.
Một bên của chiến trường, người ôm hỏa thương đầy chật vật chạy nhanh trong phế tích, trên người hắn có không ít nơi chảy ra máu tươi. Sau khi Lâm Tông Ngô lao ra, hắn đã thử nhắm chuẩn hai lần về phía bên kia, nhưng không thể tìm được cơ hội, mặt khác, Vương Nan Đà cầm đại đao trong tay, ở phía sau đuổi giết không ngừng, mấy lần suýt nữa bức hắn vào tuyệt địa.
Là "Điên Hổ" danh chấn nhất thời, Vương Nan Đà khi còn tráng niên võ nghệ một lần tới gần đội thang thứ nhất trên giang hồ, trong lần đuổi giết Phương Thất Phật đại chiến, hắn và Phương Thất Phật ra mặt, Trần Phàm có kinh nghiệm thể lực đỉnh phong còn kém một chút, có thể có địa vị ngang bằng trên quyền pháp, thậm chí loáng thoáng có thể đè ép đối phương xuống một cái.
Nhưng mà tai ương vô vọng đối mặt với Lâm Xung ở thành Châu gần như đã lấy đi tính mạng của hắn.
Đối mặt với một thương tất sát mà vị cao thủ tên Lâm Xung kia đâm ra, Lâm Tông ta ngăn ở phía trước cứu tính mạng của hắn, nhưng trường thương đâm ra cũng phế đi một tay của hắn. Từ đó về sau, mặc dù hắn cần cù không tô gì bằng., Võ nghệ nhiều lắm cũng chỉ có thể mò được ranh giới của đội bậc thang thứ hai mà thôi. Từ đó về sau hắn thay đổi sách lược, vì tâm xám ý lạnh mà vị sư huynh này khởi động khoảng trống của Nam Phương Quang Minh giáo. Bởi vì thái độ khiêm tốn nên cũng nhận được không ít sự tôn kính của người Lục Lâm, mãi cho đến giờ phút này Hứa Chiêu Nam quật khởi, hắn cũng coi như là vì Đại Quang Minh giáo đã tìm được một con đường tiếp theo.
Nhưng thời khắc này, chém giết toàn lực lại không bắt được một thằng ranh của Hoa Hạ quân, thực lực giảm xuống vẫn khiến hắn cảm thấy uể oải.
Dù thế nào đi nữa, một khi cùng Hoa Hạ quân triển khai chém giết, nhất định phải dây dưa hoặc giết chết những tên bắn binh cầm hỏa thương này trước tiên, vẫn là kết luận sau khi hắn điều tra ra được cảm giác nguy cơ trong thời gian dài, thế là hắn một đường truy chém, bất luận thế nào, không có ý định để cho kẻ cầm thương Hoa Hạ quân này tìm cơ hội nhắm vào sư huynh.
Trong ánh mặt trời cuối thu, hắn vẫn một thân chật vật, tro bụi và máu tươi nở rộ trên quần áo rách nát. Con Phong Hổ bên kia mặc dù đã cố gắng buộc tóc dài lại, nhưng cũng khó có thể che giấu được sự chênh lệch màu trắng đen trên đầu. Trong lúc đuổi giết, hắn vung đao gào thét, trong âm thanh có chút khàn khàn, sau một lần trọng thương, thân thể của hắn đã xuống dốc.
Cương đao trong tay hắn vẫn có thể chém nát Mộc Thạch, dân chúng bình thường khi thân thể khôi ngô cùng râu tóc lửa giận vẫn như cũ sẽ bị đánh nát đơn giản, nhưng đối với Ninh Kỵ trải qua chiến trường, đuổi giết như vậy đã không khiến hắn cảm nhận được quá nhiều sinh tử cấp bách.
Nhưng đương nhiên, một gã cao thủ đuổi giết vẫn khiến hắn cảm thấy phiền não. Thân thủ của hắn cũng không cao tới mức dễ dàng giết chết đối phương, lại đi xử lý Lâm Tông ta...
Tiểu hòa thượng cũng đang đi vòng quanh chiến trường hỗn loạn kia.
Hắn chạy một đường quay về, chém giết đã tiến hành đến mức gay cấn, trên chiến trường bất luận là Đại Quang Minh giáo hay là Hoa Hạ quân, hay là binh lính A Tì Nguyên Đồ đều không có ý coi hắn là đồng bạn, bởi vậy hắn cẩn thận từng li từng tí tránh né vòng chiến, khó khăn tiến tới gần sư phụ và "Đại ca".
Trận chém giết giữa sư phụ và đại cao thủ Hoa Hạ quân đã bắt đầu, hắn ta nghĩ tới việc dừng lại giữa chỗ ở, bảo sư phụ từ bỏ trận thi đấu này, nhưng không biết mở miệng từ đâu, cho dù là chiến trường chém giết của hai vị đại tông sư, hắn ta đều rất khó có thể xông vào.
Một đường tránh né, tiềm hành, thỉnh thoảng sẽ tiện tay chém bay thành viên của các bang phái lạc đàn, hắn khó khăn tới gần, chuẩn bị tìm được "Đại ca", để hắn làm người trung tâm, đến Hoa Hạ quân nói mấy câu tốt đẹp, mình lại nghĩ cách làm sao để sư phụ nhìn thấy mình.
Một khắc nào đó, hắn leo lên mái hiên gần đó.
Trong tầm mắt cách đó không xa, "Đại ca" vác thương lửa thật dài, lăn lộn trong một mảnh phế tích. Khi hắn đứng lên, dưới chân đạp một cây gậy gỗ, thân thể xóc nảy trượt về phía trước, sau lưng hắn, cự hán khôi ngô vung thanh cương đao đánh xuống.
Bình an mở miệng.
Trong tầm mắt, bị "Đại ca" gánh trên vai hỏa thương thương, đang trượt qua khuôn mặt cự hán.
Oành --
Cự hán vừa nhào về phía trước, đột nhiên chấn động, đầu của gã ngửa ra sau, kéo toàn bộ thân hình trên không trung dừng lại một hơi, vật thể màu đỏ trắng nổ tung lên bầu trời phía sau.
"Hổ điên" Vương Nan Đà, từ giờ khắc này biến mất trên thế giới này.
Sẽ không xuất hiện nữa.
....
Ninh Độc ôm Hỏa thương xúc lên bụi đất, trên mặt đất trải rộng các loại đá cuồn cuộn hai vòng, đứng thẳng lên, tên cao thủ đuổi giết hắn ngã xuống sau lưng hắn, cũng lăn hai vòng, sọ đầu bị bắn văng ra.
Cơ hội thở dốc đã tới.
Hắn chạy về phía trước, bắt đầu để hỏa thương bắn lên, cũng chính vào lúc này, cách không xa tầm mắt có người đang nhìn hắn.
Hắn nhìn sang, đúng là tiểu đệ Ngộ Không, đối phương cúi người chạy tới bên này.
Trong lòng Ninh kị rất sung sướng, không suy nghĩ nhiều. Hắn giả bộ chưa xong, chỉ chỉ về phía Lâm tông ta: "Ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta..."
Khoảng cách rút ngắn.
"Oa a —— "
Tiểu hòa thượng kêu lên, trong vẻ hung ác đó còn mang theo tiếng khóc.
Ninh Độc đột nhiên nghiêng đầu.
Ánh đao lao thẳng tới trước mặt.
Huyết hoa, tách ra ——