Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Chém giết sôi trào trong thành hóa thành một hải dương náo động, tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng cao thủ nội gia gào thét kinh người truyền đến.
Sau khi câu thông một hồi kỳ ngữ, Hoa Hạ quân tránh ra một con đường thuộc về một phần phòng tuyến của "Cao Thiên Vương", theo đó các thành viên lưng còng tiếp nhận áp đảo. Còn trao đổi, với tư cách là bình bạc, Nhạc Vân dẫn đầu mấy quân tinh nhuệ lưng còng, sau khi thay đổi trang phục mới có thể đi vào bên trong vòng vây.
Với tư cách là hai đội quân tinh nhuệ từ Tây Nam đến từ Đông Nam, hai bên đều đánh giá đối phương một hồi.
"Nhìn xem người ta đánh như thế nào không?" Thời gian vội vàng xuyên qua, ngân bình thấp giọng nói ra.
"Hỏa thương lợi hại... Cao thủ cũng nhiều." Nhạc Vân ở phía sau trả lời một câu.
Trước tầm mắt, người đã tiếp ứng đã xuất hiện dưới một chỗ tường viện cũ nát bên kia, mặt mũi đối phương tràn đầy lo lắng.
"...Mặc dù nói là thừa dịp loạn... Vì sao người cầm cờ đen giết tới đây?"
"Chúng ta cũng rất bất ngờ, sao vậy? Không sao chứ?" Nhạc Vân nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không có việc gì... Đánh quá khó, các ngươi còn không tới, người của ta sẽ bị phái đi..." Người nọ lắc đầu, sau đó phất tay: "Đi thôi, ta dẫn các ngươi vào."
Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của gã, xuyên qua phòng tuyến phức tạp ở giữa sân, không bao lâu đã đến một tiểu viện ở trung tâm, hắn chỉ về phía trước.
"Viện tử sát vách là chỗ của thân vệ La Ngạn, lại tiến vào viện, chính đường ra lệnh cho La Ngạn. Ta chỉ có thể dẫn các ngươi đến đây."
Bình bạc gật đầu nhẹ, đối phương xoay người muốn đi, Nhạc Vân đi qua, chỉ chỉ lên vai Ứng Minh: "Ngươi không thể đi."
Sau đó, có người đi theo bắt đầu cởi bao lớn sau lưng ra, bao bọc bên trong có kíp nổ, bọn họ bắt đầu tiến hành sắp xếp cái bọc này ở góc tường.
"Thứ này có thể được sao? Sẽ không phải xảy ra chuyện sắp tới không được chứ?" Có người hỏi.
Người đặt bao vây cười lạnh: "Chúng ta là đệ tử của Tả tiên sinh, tay nghề của Tây Nam... Chờ chút đi..."
Mùi củi đã đun sôi, trong thành thị, tiếng sôi sùng sục. Trong quán trà quan chiến, tuy rằng trong miệng Tả tu quyền cũng không có bao nhiêu lời nói thật, nhưng quân lưng còng ra sân, sau khi đánh cờ xong, trên mặt nữ tử có vết sẹo cũng nghĩ đến một số chuyện.
"Hóa ra vị bệ hạ kia là giúp bệ hạ ở Đông Nam làm buôn bán với Cao Thiên Vương. Cũng hợp lý... Chỉ có vị "Khai Sơn tướng quân" này, xem ra thật không được Cao Thiên Vương chào đón..."
"Thất cô nương sao có thể nói như vậy, Khai Sơn tướng La Ngạn là tâm phúc đại tướng của Cao Thiên Vương, lão hủ bên này cũng đặt cược Hà Văn, ước định sẽ đi đối thủ cho hắn một lần. Chỉ là Hà Văn chưa chắc thành thật, có lẽ sẽ không thẳng thắn đối đãi với các ngươi." Tả tu quyền cười tủm tỉm: "Còn Thất cô nương, năm xưa lớn lên ở Giang Trữ cũng theo học của Ninh tiên sinh, lúc còn nhỏ cùng với bệ hạ và trưởng công chúa... chắc đã từng gặp nhau rồi?"
"Thật ra từng có duyên gặp mặt vài lần. Năm đó trưởng công chúa thông minh hơn người, rất cường thế, vị bệ hạ kia trong ấn tượng lại là tính cách đôn hậu..."
"Thất cô nương nhiều lời một chút, đợi lão hủ trở lại Phúc Châu, nhắc tới bệ hạ, hắn nhất định sẽ vui mừng."
Tả tu quyền nhìn như tùy ý chuyển chủ đề, tiểu thất cũng thuận thế nói tới, cười dài, cũng không tìm hiểu căn nguyên.
Bây giờ thế đạo phân loạn, Tả gia là tồn tại đặc thù có chút giao tình với khắp nơi, nhưng từ đầu tới cuối đều kiên trì bảo vệ bản thân. Bắt đầu từ bên trái, chiếm đoạt hy vọng của Hoa Hạ trong tình huống cực đoan, dưới tình huống có khả năng, cấp cho rất nhiều trợ giúp, đây là dựa vào việc kháng kim cùng Hoa Hạ quân truyền thừa đại cục.
Nhưng ở nhiều phương hướng, đối phương cũng chưa từng vứt bỏ thân phận chính thống nho gia. Khi võ triều xuất hiện Hoàng đế có hy vọng Quân Vũ, bọn họ cũng bắt đầu nghĩa vô bất phản hô hào cho đối phương, mặc dù đã không cần phải ăn chùa Quân Chi Lộc, nhưng vẫn giữ được lòng trung quân. Hơn nữa thái độ này trước mặt bất cứ ai, đều có đường chính chính chính chính thuật lại, chính là con đường hoàn toàn khác biệt với Đái Mộng.
Lần này đi tới Giang Trữ, hắn gánh trách nhiệm là vì Đông Nam Du thuyết phục, dưới tiền đề như vậy, lão nhân nhìn như tùy ý nói dối, càng ẩn chứa nhiều hơn, ngược lại đối với lời nhắc nhở và lễ phép của Tây Nam, loại cảm giác thân thiết giữ khoảng cách này, trước mắt chính là tình trạng tốt nhất đối với hai bên Tây Nam, Đông Nam.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, trận doanh thuộc về thế lực "Cao Thiên Vương", một tiếng nổ ầm ầm nổi lên, sau đó là bụi mù đầy trời.
Trong tiếng cuồn cuộn chìm nổi, Nhạc Vân che miệng mũi lại, giống như đạn pháo bắn thẳng về phía "Khai Sơn Ngạn" đang hỗn loạn. Bên cạnh gã, năm bước mười ba thương của bình bạc bay tới như gió.
Đối với đại tướng La Ngạn một hệ Cao Thiên Vương đang chém đầu tác chiến, dần dần triển khai.
....
Thời khắc toàn bộ tình huống náo nhiệt hẳn lên, sát biên giới phía đông Sát trường, "Hàn Nha Trần tước" bay ra như điện, khoái đao trong tay bổ đôi mấy tên cao thủ xung phong vào.
Chung quanh một mảnh máu tanh, nhưng trên chiến trường mà Bất Tử vệ dựng lên, mũi nhọn giết chóc cũng không kéo dài vào trong.
"Ta chính là "Hàn Nha" Trần Tước phương!" Sau khi chém giết mấy người, bóng người kia chạy lên đầu lâu gần đó, âm thanh kịch liệt vang vọng khắp chiến trường: "Có người không phục, liền tới chém giết với ta..."
Là cường giả trên giang hồ, Trần Tước trong tay lưỡi đao như máu, trong lúc nhất thời cũng khiến sĩ khí "Bất tử vệ" đại chấn.
Tình Văn bách đứng trên hành lang tầng hai cũng lớn tiếng chỉ huy tiểu đệ phụ cận tham gia chém giết, một khắc nào đó, liền nghe trên nóc nhà vang lên tiếng nổ lớn, có cao thủ xông lên nóc phòng, bắt đầu chém giết với thủ vệ bên này.
Hắn chụp roi thép trong tay, còn chưa kịp nói chuyện, hai bóng người đã mang theo máu tươi từ trên nóc nhà ngã xuống. Địch nhân nhảy xuống nóc nhà, đáp xuống bên cạnh người Huống Văn Bách không xa, một quyền đã chém tới bên này.
Huống hồ Văn Bách Bình Thường đối mặt đánh nhau như vậy, thường dùng roi thép cứng đối cứng, nhưng thời khắc này lại đột nhiên né về phía sau, nắm đấm đối phương vung qua trước mặt mặt nạ của gã, trong lúc nhất thời hai người đều ngẩn người.
Huống hồ Văn Bách lập tức hiểu ra, người trước mặt vung quyền, không ngờ lại muốn đánh vào mũi gã.
Hắn lần đầu bị đánh sập mũi, xảy ra chuyện chỉ là ban đêm, đối phương vung quyền cũng cực kỳ tự nhiên, chỉ cảm thấy đơn giản là trùng hợp. Đến lần thứ hai bị Kim Lâu đánh, cũng chỉ cho là có người lựa chọn nhược điểm của hắn tiến hành công kích. Nhưng đến lúc này, hắn đột nhiên kịp phản ứng, hai lần đầu rất có thể đều là cùng một người dự mưu, mà người này hiển nhiên đã xuất hiện ở trước mắt.
Khoảnh khắc ý thức được điều này, phẫn nộ trong lòng dâng lên mãnh liệt, đồng thời cũng bội phục phản ứng vừa rồi của mình, tu dưỡng nhiều ngày, cuối cùng võ nghệ cũng trưởng thành...
Sau một khắc, thân thể của hắn bỗng nhiên bắn ra, trước mắt bỗng nhiên tối đen, sau đó lại trắng lên, đau đớn kinh người từ trong đầu của hắn nổ tung ra.
Có người đánh lén hắn từ sau lưng, ngay vừa rồi đã mạnh mẽ đánh vào dưới háng của hắn, giờ khắc này, giữa hai chân của hắn có cảm giác vỡ vụn.
Tên nam tử hạ xuống trước mặt sau khi một quyền đánh hụt hơi sửng sốt một chút, mà lập tức, mặc dù là dưới tình huống che mặt đều có thể nhìn ra dấu vết khóe mắt hắn co rút, lui một bước quyền thứ hai lại có ý xuống tay không tốt.
"A..."
Huống hồ Văn Bách chỉ phát ra chút âm thanh nhỏ, bắp đùi gã đã kẹp lại, đoạn thời gian cuối cùng tỉnh táo khẽ xoay người sang chỗ khác, muốn xem xem rốt cuộc kẻ đánh lén hèn hạ này là ai. Từ phía sau ánh mặt trời trắng bệch xuất hiện., Là một nữ tử dáng người cao gầy, đối phương không chút do dự đưa tay tới, ào một tiếng xốc lên tấm mặt nạ dữ tợn của hắn, sau đó một quyền cương mãnh trầm trọng đập tới mặt hắn.
Oành --
Huống hồ miệng mũi Văn Bách lần thứ ba vỡ nát.
Cả người hắn tung bay ra ngoài, ngã vào góc tường hành lang lầu hai, mặt mũi rối tinh rối mù đang phù phù máu chảy, mà mặc dù hôn mê cũng như cũ kẹp chặt giữa hai chân, tựa hồ cũng có máu tươi sền sệt đang chảy ra.
Ánh mắt Lương Tư Ất lạnh như băng, lắc lắc nắm tay đang đặt trên mặt đối phương.
Mà trước mặt nàng, khóe mắt Du Hồng Trác đang chứng kiến một màn này giật giật, hắn vô thức đưa tay che miệng lại, thấp giọng nói ra chính là lời lúc trước mà chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
"Cái này... Tội, tội không thể đến nước này... Không đến mức...không đến mức như vậy..."
"Phụt..."
Như núi băng tan chảy, khóe mắt Lương Tư Ất bỗng nhiên nổi lên ý cười. Mà sau một khắc, nàng đông cứng ý cười lại, quay đầu nhìn về phía đạo thân ảnh trên lâu đài cách đó không xa, rút ra một đao một kiếm sau lưng.
Du Hồng Trác lắc đầu thở dài, xoay người cùng Lương Tư Ất giết về phía Trần tước phương...
....
Sóng đánh giết dâng trào như thủy triều đánh về phía võ nha môn cũ ở chính giữa. Một khắc sau, khinh công gào thét cuốn lên Ngân Hạnh đầy trời, thân ảnh to lớn quét ngang qua, mà phía sau thân ảnh kia, Vương Nan Đà, Đàm Chính, Đường Thanh Hoa cùng với một đạo thân ảnh cao thủ đều hướng về chiến trường phía tây nam mà tới.
Tên cao thủ này nội tức bành trướng, trong lúc cấp tốc chạy vội lớn tiếng hò hét, giống như ma ảnh đầy trời sôi trào. Mà cùng lúc đó, trên chiến trường phía nam., Chưởng đao của "A Tì Nguyên Đồ" Bành Thiên Cương tổ chức phản công quy mô lớn đã đẩy cục diện nóng rực lên. Theo một lượng lớn pháo nổ gia nhập, nổ tung như thủy triều vang lên không khiến hơn một trăm người Tây Nam này trở nên đẹp đẽ hơn. Những cao thủ dưới trướng Diêm La Vương hung hãn phản kích, mơ hồ ngăn chặn thế tiến quân của Hoa Hạ ở con đường thứ hai.
Tái binh của Hoa Hạ quân chỉ ngẫu nhiên đánh rớt vài tên binh sĩ phát pháo, còn rất nhiều cao thủ, thần xạ thủ đã chú ý tới nguy hại của những người cầm hỏa thương trên nóc nhà, bắt đầu lấy mũi tên, ám khí thậm chí dùng khinh công tập kích với phương pháp tốc độ cao, thử loại bỏ những tồn tại hung ác như hoàng phong vĩ châm này.
Hai nhóm cao thủ trước sau đều bị Bành Thiên Cương điều động lao thẳng vào ranh giới thứ nhất, tạo thành uy hiếp cực lớn cho quân Hoa Hạ.
Trước sau trái phải, một mảnh hỗn loạn.
Ninh Độc chém giết trong lúc lao nhanh.
Từ nhỏ hắn đã tập võ, thiên phú cực cao, nhưng cho tới nay sở học hỗn tạp, Tây qua dạy hắn học đao, Hồng Đề dạy hắn tập kiếm, Trần Phàm dạy quyền pháp., Hơn mười năm làm cơ sở, học nội gia công cao thâm nhất, sau đó lại tu tập thuật phòng thân hữu hiệu nhất và thuật giết người cực đoan nhất của các gia tộc sau khi thông hiểu nhau... Trong thời gian này, bởi vì lo lắng cho khả năng người bơi có thể cưng chiều được nước, Ninh Nghị lại truyền cho hắn rất nhiều từ thiện tâm mới là đàn ông hán tử, lưu lại núi xanh quay đầu đốt ngọn núi người làm giáo dục nhân sinh của một đại trượng phu, dặn dò hắn không được liền không coi là chuyện gì.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Sau đó vì lên chiến trường, thà rằng thỏa hiệp với phụ thân trở thành một gã y binh, tuy rằng cấu tạo cơ thể và tập võ cường thân không xung đột, nhưng cũng làm cho hắn ta có võ học Tam Duy vô cùng cân đối, đấu pháp đa biến, cũng không cưỡng cầu dùng vũ khí nào đó chế địch, mười tám loại binh khí đối với hắn mà nói, cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Chỉ có lần này, phẫn nộ trong lòng thôi động hắn với tư thái hung hăng trùng kích phòng tuyến của "Diêm La Vương", đao trong tay dung hợp đao pháp, đánh ra khí thế ngàn vạn người mà ta đi. Phụ thân thỉnh thoảng cùng hắn giảng giải một chút đạo lý, đối với thiên địa bất nhân, vạn vật đều có linh. "Đan nhân Xích", Loại tư duy nhận chứng minh suy nghĩ của võ nhân này hắn không thể nào nghĩ quá rõ ràng được. Thế nhưng vào thời khắc này, hắn dường như mơ hồ cảm nhận được cảnh giới hào phóng của đại anh hùng "Cọc sư" năm đó mới là đại anh hùng của ông ngoại Lưu Đại Bưu. Một trận chém giết như thế, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, trấn áp mọi người như một đại hòa thượng vậy.
Nếu nội lực của hắn đã vượt qua Lâm tông ta, hắn sẽ làm, nhưng bởi vì đối phương thét dài, lúc này cũng không có cố kỵ tự rước lấy nhục.
Đương nhiên, theo Diêm La Vương bên kia bắt đầu phản kích bằng hỏa pháo quy mô lớn, toàn bộ khoảng cách trên chiến trường trở thành một mảnh hỗn độn, có chiến sĩ Hoa Hạ từ nóc nhà ngã xuống, có chiến sĩ trong hỗn loạn bị ám khí tác động đến, quanh năm lăn lộn trên chiến trường điều kiện phản xạ lại khiến cho hắn lập tức gia nhập vào đội ngũ cứu người.
Mà lúc này những người muốn được cứu cũng là kẻ già yếu trên chiến trường, toàn bộ cảnh tượng chém giết nhìn như to lớn, nhất là sau khi được hỏa lực gia nhập đã là một mảng lớn phòng ốc, vách tường sụp đổ, nhưng tuyệt đại đa số các chiến sĩ trước mắt đều đã tìm ra chỗ che giấu thân thể, thậm chí còn nhanh chóng đuổi địch nhân phía sau hỗn loạn đến chỗ hỏa lực kịch liệt nhất., Ninh Độc chạy tới cứu người, đối phương cũng lăn lộn bò trong đống đổ nát, tuy rằng chảy chút máu nhưng nhìn qua cũng không có vấn đề gì, thậm chí thấy hắn đi tới, đối phương còn ra sức vẫy tay.
"Trở về..." Ninh Độc cúi người chạy với tốc độ cao, đối phương mới nói: "Nằm xuống đất."
"Ngươi bị thương không nên lộn xộn..."
"Có bị thương lão tử không biết? Trở về!"
"Bịch đạn pháo cũng sẽ bị bắn bị thương rất nghiêm trọng..."
"Ta biết ngươi đừng sờ lung tung ta không có việc gì, ngươi đi về phía bên trái trước -- "
"Ngươi hộc máu cho ta kiểm tra một chút."
"Con mẹ nó chứ..."
Trong bụi mù có cao thủ vọt tới, thương nhân kia mắng Ninh Nghị, gần như cùng với sự cố kỵ trên mặt đất đồng thời nhảy lên, hai thanh đao một trái một phải chém đối phương thành hồ lô lăn lóc.
"Nhìn lão tử bị thương ở chỗ nào..."
Đây cũng là cao thủ trong quân đội, Ninh Độc nhất thời hùng hùng hổ chạy mất, qua một hồi, lại gia nhập vào hàng ngũ cứu trị thương viên.
Cứ như vậy, lăn lộn trên phong tuyến hỗn loạn chốc lát, trong tầm mắt Lý Ngạn Phong bị người đuổi giết về phía này. Phía sau là tiểu đệ đầu trọc nhà mình, mà chân chính làm cho Lý Ngạn Phong chạy trối chết chính là một gã đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi., Người này tên là Hàn Nhạc, chính là một tổ đại cao thủ của Hắc Nữu, trong mắt bình tĩnh, là chiến hữu đáng tin cậy đủ để đánh chết Hắc Nữu. Lúc này cũng không biết Hầu Tử này xui xẻo đã làm chuyện gì thương thiên hại lý, lại bị đối phương một đường đuổi giết.
Đương nhiên, tuy Hàn Nhạc võ nghệ cao cường, nhưng côn pháp của Hầu Tử cũng không yếu, hơn nữa tâm tính hắn âm độc, trong lúc chạy trốn vẫn luôn dẫn địch nhân tới "chiến hữu" dưới trướng Diêm La Vương, thỉnh thoảng Hàn Nhạc và tiểu hòa thượng đuổi giết sẽ bị ngăn cản, trong lúc nhất thời khó có thể ngăn cản.
Trường đao trong tay Ninh Kỵ rung lên, muốn xông về phía trước chém bay con khỉ, trong tầm mắt bên kia, chỉ thấy tiểu hòa thượng nhìn thấy hắn, liền hô to: "Đại ca!"
"A...? Con heo nhà ngươi..."
Ninh Đấu ngẩn người, hắn vốn định dùng tốc độ nhanh nhất lặng yên tới gần Lý Ngạn Phong, theo tiếng hô to này, Lý Ngạn Phong cũng phát hiện ra hắn, trường côn nhoáng một cái đã ngả sang bên cạnh, bên này muốn mắng chửi, chỉ nghe tiểu hòa thượng hô: "Tiết thí chủ hắn... Tiết thí chủ bị Hầu Tử đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi..."
"......."
Ánh mắt lạnh lẽo âm trầm xuống.
Lý Ngạn Phong từ phía trước cách đó không xa chạy băng qua.
Sau một khắc, Ninh kị chạy như điên về phía trước. Đương nhiên tuổi trẻ khí thịnh, gặp chuyện dễ nổi trận lôi đình, nhưng mãi tới khi người mình thụ thương đầu tiên, y binh phản ứng vĩnh viễn vẫn là đi cứu người, rồi lại nói báo thù.
Thân ảnh của hắn xoẹt qua tiểu viện bên này, nhanh chóng chạy về phía con phố dài kia, Lý Ngạn Phong giống như con khỉ nhảy vọt lên, đi theo hướng ngược lại.
Cùng thời khắc đó, tiếng nổ vang ở bên kia con phố bắt đầu yếu bớt, một bầu không khí kỳ quái bao phủ nơi này.
"Vũ đao" Tiễn Lạc Ninh nhảy lên lầu các ở gần đó, tay cầm trường đao, bắt đầu quan sát xung quanh.
Từng thân ảnh tinh nhuệ của Hoa Hạ quân, hầu như trước sau không chênh lệch bao nhiêu, tiểu Hắc dừng bước giữa sân hỗn loạn, nhíu mày nhìn lên bầu trời xung quanh, cẩn thận phân biệt cái gì.
Chiến đấu trong thành thị cũng không ngừng lại, bốn phương tám hướng đều có động tĩnh đánh tới.
Phía trước trận địa, "A Tì Nguyên Đồ", Bành Thiên Cương tựa hồ đã nhận được tin tức gì đó, cầm đại đao lên, áp giải về phía tiền tuyến, mọi người có thể nghe thấy tiếng hò hét của hắn trong đám người.
"Các huynh đệ, theo ta giết người -- "
Một lượng lớn đám người từ phía trước trào đến.
Đột nhiên, Tiền Lạc Ninh phát hiện ra điều gì, thân hình của hắn vươn lên như điện.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía bên kia, đó là một tiểu viện không coi là thu hút sự chú ý. Bởi vì cấu tạo của phòng xá, bị bốn tên lính đánh thuê Hoa Hạ cùng một tên lính đánh thuê làm địa điểm tạm thời, nhưng giờ phút này, mấy người trên mái nhà đột nhiên phát hiện cái gì đó, một người nâng gậy lên, nện xuống dưới nóc nhà.
Trong tầm mắt, một tiếng nổ vang ầm ầm, một bóng người như cự long lật tung mái ngói, lao ra từ trên bầu trời như Nộ Phật, nện xuống nửa cây gậy sắt bị đánh bay, giữa bầu trời, mái ngói, gạch đá, vụn gỗ, bóng người đan xen thành một mảnh, phía sau đảm nhiệm quan sát lính đánh thuê vung vẩy trường đao, bổ nhào lên người kia, thử chém đối phương ra khỏi đao.
Hai người phía trước bị đánh văng ra khỏi mảnh ngói bay múa đầy trời, Nộ Phật lao ra đánh một quyền, mảnh ngói văng ra từ hướng đó phảng phất hóa thành đạn pháo bắn về phía trước, dưới uy thế ngập trời này, chiến sĩ cầm đao chém xuống vậy mà tránh được một quyền kia oanh kích, thử xoay quanh đối phương, mà đầu mũi thương bắn lên định bắn ra.
Sau một khắc, trên nóc nhà nổi lên bóng râm, một căn nhà thô to hất tung lên trên không trung, toàn bộ khung mái nhà đều đang biến hình, xà nhà bằng gỗ kia tung bay lên trời, sau đó theo hướng phía trước ầm ầm nện xuống, một bên vách tường sụp xuống, bóng người theo ngói đầy trời cùng bụi bặm phun máu bay ra.
Thân ảnh to lớn như Nộ Phật kia đè xuống lầu hai bằng gỗ kia, thẳng tới tầng một, giờ phút này, hắn như xông lên trời, lại thong dong đánh xuống mặt đất.
Binh sĩ Hoa Hạ quân từ trên lầu rơi xuống cuồn cuộn trong đống gạch vụn và lăn lộn, thử đứng dậy đầu tiên, lảo đảo đi tới, thân ảnh khổng lồ phá tan vách tường, oanh sát tới.
Cách nhau một cái sân, trong nháy mắt bóng người kia xông lên trời, ánh mắt Tiểu Hắc đã đem ngói đầy trời ném vào trong tầm mắt.
Đột nhiên hắn xoay người, phát lực lao nhanh về phía bên kia.
Nộ Phật chìm vào mặt đất, xông mở vách tường, tiểu Hắc đã vượt qua đầu tường, nhảy về phía trước.
"Này —— "
Hắn gầm lên, bước chân như súc địa thành thốn, vung quyền, phải ngăn trước khi đối phương đánh trúng chiến hữu.
Thân ảnh khổng lồ kia đang công kích, liếc mắt nhìn hắn. Sau đó đón lấy bên này, đánh ra một quyền.
Hai thân ảnh va chạm vào nhau như bão táp.
Cự lực tràn trề như bài sơn đảo hải đánh tới.
Ngực Tiểu Hắc khó chịu, theo đó là hơi ngọt nơi cổ họng.
Oanh ——
Dưới công kích với tốc độ cao, bùn đất trên mặt đất hõm sâu, giống như có dấu chân vô hình kéo dài ra, thân ảnh Tiểu Hắc bị đụng bay ra ngoài, phía trước thân ảnh cực lớn kia, trong lúc lảo đảo thử tránh né binh sĩ Hoa Hạ quân cũng một khắc sau đó bị đánh bay ra ngoài, một mực đụng vào vách tường đá xanh bên cạnh sân nhỏ, tựa hồ dừng lại một lát, rồi mới rơi xuống đất.
Tiểu Hắc cũng lăn lộn trên mặt đất, sau đó lại bò lên, xông về phía trước.
"Lâm Tông ta ——"
Mọi người trên chiến trường đều nghe được tiếng gào thét của hắn.
"Ta chết tiệt ngươi a ——"
"Thiên hạ đệ nhất", Lâm Tông Ngô.
Do dự mà đến.