Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đường phố từng cái thành thị chia cắt cổ xưa.
Một lượng lớn người đang tràn ra phía ngoài thành.
Mà ở trung tâm thành thị, một nhóm người khác đang tập trung ở gần Giang Ninh nha môn của võ triều cũ.
Đường phố giao nhau, phố xá giao nhau, lại hình thành những quảng trường nho nhỏ. Mọi người bày quán đã thu hồi xe đẩy của mình, biến mất không thấy gì nữa., Chỉ có những người xem náo nhiệt, hoặc vẫn như cũ không rõ chuyện gì đã xảy ra, chen chúc đến những tửu lâu mở cửa không rõ nguyên nhân, thậm chí còn tụ tập đầy những đình viện và nóc nhà.
Thanh âm huyên náo xuất hiện ở mỗi một con phố.
Lấy Võ Nha môn cũ làm trung tâm, trong phạm vi vài dặm, hơn mười ngã tư đường, hơn mười ngã tư đều có cao thủ thanh danh hiển hách lục lâm tọa trấn, thỉnh thoảng còn truyền ra mệnh lệnh của bọn họ đối với Hà Văn.
"... Đây là loạn mệnh. Nếu có oan tình, ngày khác tự có người xử lý..."
Ngày khác có người xử lý hay không, hoặc có thể chỉ là ngày khác, không ai trả tiền bảo lãnh, nhưng hàng rào đường sâm nghiêm, từ chối ngựa và số lượng lớn tinh kỳ, đã nói rõ thái độ của bốn vị đại vương trong đảng công bằng. Đây là hiện trường quyết liệt, mà những người xây dựng hàng rào này đương nhiên cũng không chỉ là lời khuyên ôn hòa...
....
Oành --
Cương đao cuộn vũ mang theo mảng lớn huyết nhục xông lên bầu trời, trên quảng trường xuất hiện, là mãnh liệt phách trảm nát xương cốt thanh âm. Ngực võ giả cao lớn bị vỡ bay ngược ra, mà ở phía trước, mỗi người hơi thấp một chút lại chậm rãi vung đao như thiết tháp, trên lưỡi đao nhỏ máu thậm chí mang theo cốt nhục cặn bã, mùi máu tanh sớm đã tràn ngập ra.
Trên nóc nhà chung quanh, trên đường, có người nhìn thấy cảnh này, cũng có võ giả thấp giọng cảm thán: "Ly Đà Thần" này "Tuân Liên" đi qua nghe nói là giết heo, nhưng uy lực một đao này, sợ rằng ngay cả tảng đá cũng có thể bổ ra. Vô cớ gì "Thiên Sát" là tiên phong..."
"Còn có ai nữa không?" Tương Liêm Hoành Đao được gọi là "Tà Thần" hét lớn, "Ta là đảng công bằng ứng thiên làm việc, thời kỳ quang thiên hóa nhật, còn có ai dám gây sự! Ở đâu có tội gì?"
Trong đám người liền có người xông ra, đây là một lão giả tóc trắng, lão tuổi tác đã cao, bản thân tập tễnh, nhưng có lẽ là bởi vì kích động, ức chế hoặc run rẩy, thân thể run rẩy, bước chân cũng vô cùng nhỏ bé, trong miệng ho khan hai tiếng, mang theo thanh âm khàn khàn: "Ta... lão hủ... "
Trên quảng trường nhỏ mới chạy ra vài bước, một chỗ tường viện phương xa đột nhiên có mũi tên vèo bay tới, từ mặt bên cắm thẳng vào cổ lão nhân. Trên cổ lão nhân trong lúc chạy như đột nhiên có thêm một vật, còn không có nhiều phản ứng, theo âm thanh đổ xuống.
Mũi tên bắn trên nóc nhà cách bên này chừng ba bốn mươi trượng, đối phương từ bên kia bắn tên về phía bên này, cũng có thể xưng là trăm bước xuyên qua Dương.
"Đó là "Thần thủ" Chu Dương..." Đám võ giả vây xem liền thấp giọng nghị luận.
Phía trước quảng trường nhỏ, bao gồm cả lão nhân vừa ngã xuống, lúc này cũng có tám chín thi thể ngã trong vũng máu, đây chính là bởi vì không tin tà, muốn tiến lên lý luận hoặc là số lượng người xuất đầu.
....
"Lần này tới Giang Ninh, Tả công chính là thuyết luận cho vị bệ hạ phía đông nam kia, bây giờ xem ra dung nhan tỏa sáng, đã đạt được mục đích phải không?"
"Ài, chuyện Thực Chi Lộc Trung Quân, sao Bát gia lại ép lão đầu tiết lộ bí mật? Thật ra lần này Bát gia đại diện cho Ninh tiên sinh đứng ở bên Hà Văn?"
"Đây chẳng phải là bí mật sao... Bất quá Tả công ở đây, đều là người một nhà, chúng ta không ngại trao đổi tin tức một chút..."
"Hà Văn miệng rộng, đã sớm truyền khắp thiên hạ rồi, Bát gia..."
"Ngài cũng biết cái gì miệng rộng, thứ trong miệng hắn ra ngoài có thể tin được sao. Ngài chỉ có thể coi là không có tin tức này, ngược lại ngài già rồi, rốt cuộc chọn bên nào đặt cược đây?"
"Ha ha ha ha..." Ông lão cười nói: "Kỳ thật... Hà Văn lén lút đã xác nhận với chúng ta chuyện ở bên này."
"Ha ha ha... Hà Văn Tư lén lút, cũng đã nói mục tiêu của ngài cho chúng ta rồi."
"Ha ha ha ha ha ha... Hà Văn thằng nhóc con này..."
"Ha ha ha ha... Hà Văn quả thật là tên vương bát đản..."
Trên phố phía nam, tiếng cười vui vẻ vang lên trên quán trà. Trên quảng trường phía trước tiếng người huyên náo, chém giết kịch liệt, bàn trà trước liền yên tĩnh chốc lát, sau đó là lão nhân nghiêng đầu qua.
"Các ngươi thật sự cảm thấy, có văn gì có thể cứu được không?"
"Chuyện lớn như vậy, ai biết được..."
"Thời gian hai năm, đám người công bằng đã tùy ý cướp bóc nếm được ngon ngọt, đây cũng là độc dược, dựa vào khẩu hiệu và đạo lý, khiến người ta quay đầu lại, ta thấy...."
"Tả công anh minh, khẩu hiệu có tốt đến đâu đi nữa thì từ trước đến nay cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Từ cổ chí kim, giữa lúc vận động chuyển động cùng chuyển động thành công, xưa nay cách nhau vạn dặm."
"Vậy các ngươi..."
"Bước thứ hai là kỷ luật, bước thứ ba là quy luật, còn bước thứ tư, thứ năm, thứ tám..."
"Mấy thứ này, có văn gì không?"
"Ngài đi hỏi Hà Văn một chút, chẳng phải sẽ biết sao thôi sao."
"... Các ngươi tính khi nào thì ra tay?"
....
Ba bóng người chậm rãi đi qua con đường của thành thị.
Có đám người chém giết cuốn qua bên cạnh bọn họ, vài bóng người kéo kỵ sĩ chiến mã xuống, giết chết ven đường, truyền đơn mang theo máu bay đầy trời.
Hai bên đường có cửa viện đóng chặt, cũng có phế trạch đổ nát, trên đường rác rưởi và mùi máu tanh hòa làm một thể, thi thể tên ăn mày nằm ngang trên hẻm ngầm.
Bước chân Tiết Tiến tập tễnh, nhặt tờ truyền đơn trên mặt đất lên, đưa lên trước mắt nhìn, yên lặng đọc.
"Này, buông vật kia xuống, muốn toi mạng sao?"
Có võ giả nhuốm máu từ bên kia đi tới, mang theo khí tức hung lệ tới gần: "Các ngươi còn không khuyên cha các ngươi... "Rơi vào mắt của hắn, bên này chỉ là hai tên ăn mày thiếu niên và một tên ăn mày già nua.
Trường đao tới gần.
Thiếu niên tuổi tác hơi lớn nắm lấy sống đao trước mặt, tay bẻ ngoặt, nắm lấy trường đao, ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên hung hãn, song chưởng trước chộp. Sau một khắc, tay trái của thiếu niên nắm chặt tay phải của hắn, trên không trung ken két vẫy hai cái., Người này vòng vo một vòng, ép hắn quỳ xuống mặt đất phía trước, cánh tay người này cong lại, còn muốn phản kháng, thiếu niên giẫm hắn trên mặt đất, tay phải đẩy ra phía sau một cái thật lớn, làm góc kẹp người, dĩ nhiên đã gãy mất.
Mấy người còn lại lao về phía bên này, thiếu niên đang vung cương đao, nghiêng đầu người bên cạnh dùng đao vỗ xuống đất, thoáng cái giống như đang đập một quả dưa hấu, máu chảy ra. Vài bóng đao vọt tới gần, tiểu hòa thượng lui lại phía sau, thiếu niên vung đao tới, ánh đao giao thoa.
Sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên ngàn đống tuyết.
Vài bóng người ngổn ngang lộn xộn ngã xuống đầu đường đầy rác rưởi và thi thể.
Ở một bên đường, Tiết Tiến khép tờ rơi lại.
Ánh mắt của hắn run rẩy mà mê loạn, bờ môi thì thào, nhưng rốt cục, dần dần nghĩ tới cái gì.
Hai tay của hắn hơi ôm quyền, run rẩy thi lễ một cái.
"Hai vị... Hai vị tiểu ân công... Ta, ta có một thỉnh cầu..."
"... Ngươi nói đi."
Ninh Nhiên và Bình An lột quần áo của những người bị thương trên đất ra, người cầm đao đầu xông tới là y phục hoàn chỉnh nhất. Y gian nan bò lên trước, cố kỵ nói chuyện với tiểu hòa thượng, một mặt kéo y trở về.
"Ta... tiểu lão nhân... muốn xin một bộ giấy bút, sau đó..." Hắn chậm rãi nói đến đây, nước mắt từ trong hốc mắt dần rơi xuống: "Sau đó, thỉnh cầu hai vị tiểu ân công, không cần phải xen vào..."
Tiểu hòa thượng đứng dậy trịnh trọng nhìn hắn một cái, thà rằng còn cởi quần áo và quần người, nhưng lập tức gật đầu nhẹ.
"... Được."
....
Đã từng có cuộc sống tốt đẹp.
Nó có thể thành lập để bắt nạt người khác hay không đây? Tiết Tiến cũng khó mà nói được những điều này.
Hắn đã từng là một tên ăn chơi trác táng trong thành Giang Ninh.
Chứng kiến cuộc sống của người giấy say kim mê.
Cũng từng có năm Lăng Niên tranh giành, một khúc Hồng Tiêu không biết mấy thời gian.
Thiếu nữ Bố Hành Nữ tử đã từng ái mộ tên là Tô Đàn Nhi, cũng từng vì thế mà đập qua sau đầu của người khác...
Đã từng chứng kiến "một đêm Ngư Long Vũ" xuất thế, cũng từng có một cuộc tụ hội giữa hai trận, có vẻ hình thù ác trạng...
Hắn đã từng chứng kiến nước chảy của Giang Ninh Lưu chảy dài, đã được nhìn thấy thật sâu trạch viện cũ bao phủ trong mưa xuân vô tận...
Cũng từng lúc làm bộ làm tịch hoặc bố thí cháo miễn phí theo dòng nước lớn, nhìn thấy dân đói trong mưa rơi lạnh run ở ngoài thành, cùng với mỗi một bộ xương khô trong mùa xuân trôi nổi hoang dã...
Người đều có tội nghiệt...
Có lẽ là lần lượt tiếng khóc của người khác, từng mảnh thịnh cảnh luân chuyển trong hoang dã, làm cho mảnh phồn hoa phồn thịnh kia rốt cục đổ nát không còn tăm tích...
Hắn cưới thê tử, không lâu sau liền chán ghét gương mặt kia...
Hắn tại thanh lâu lưu luyến, truy tìm được một đêm kích thích, sau đó dần dần lại yêu thích sự vật mới...
Mọi người luôn cho rằng sẽ không phải trả một cái giá lớn...
Cho rằng cuộc sống trôi chảy là chuyện đương nhiên...
Nghĩ rằng hạnh phúc hôm nay sẽ vĩnh tồn vạn năm...
....
Ba bóng người đi qua đầu đường hỗn loạn, vừa đi về phía cũ của Võ nha môn, vừa tìm kiếm chỗ bút mực.
Nhưng cửa hàng ven đường đa số đã đóng lại, có người đẩy cửa sổ ra, đốt lên ngọn lửa.
Cửa hàng chuyên bán văn cụ đã mịt mờ không thấy tung tích, trong loạn thế công bằng như vậy, làm gì có ai dùng cho Văn Mặc chứ?
Thi thể ven đường đúng là mới mẻ.
Trang giấy cũng có.
Tiểu hòa thượng chỉ vào thi thể nói:
"Bằng không, cứ dùng máu viết đi."
Tiết Tiến nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu dùng tay dính máu, viết những thứ sắp viết lên giấy.
Nhưng mà muốn viết gì?
....
Hắn nhớ tới Nguyệt Nương cuối cùng mới vào cửa.
Cô nương trong thanh lâu của nàng bình thường không có gì lạ.
Thường thường không có gì lạ.
Thường thường có tài học.
Bình thường không có gì lạ đưa tới sự hâm mộ của rất nhiều người.
Cũng bình thường không có gì lạ mà hâm mộ một tài tử hàn môn nào đó.
Nàng không phải là cô nương bài danh đầu tiên của Giang Trữ, nhưng cũng phí rất nhiều công sức của Tiết Tiến, vừa rồi ở trên trường đấu, thắng được sự thân cận của đối phương.
Nàng muốn kiếm tiền, chuộc thân cho mình, cũng chờ mong một ngày nào đó trong tương lai, mình có thể thoát khỏi cuộc sống cười nhạo.
Tiết Tiến bỏ ra rất nhiều tiền, lần đầu tiên chải chuốt nàng.
Nàng miễn cưỡng cười, hắn cảm thấy cao hứng. Hắn ở trong thanh lâu lăn lộn nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ tâm sự của đối phương chứ?
Nhưng dần dần, hắn có thể qua đêm ở chỗ nàng.
Dần dần, nàng từ bỏ ước mong trong quá khứ, ở giữa này đã trải qua bao nhiêu chuyện không đủ làm ngoại nhân, Tiết Tiến kỳ thật cũng không muốn biết.
Trên thực tế, hắn rất có mặt mũi, vì vậy cưới nàng vào cửa, sau khi vào cửa, liền dần dần bắt đầu chán ghét tất cả những thứ này...
Giang Trữ trong đám binh họa lắc lư, có đôi khi bọn họ rời khỏi nơi này, tránh được một mối họa.
Cũng từng tránh thoát hai vòng nữ chân nhân tàn phá bừa bãi.
Đám người công bằng đã đến, bao phủ toàn bộ Giang Nam. Lần tai họa này, mọi người cuối cùng cũng không tránh khỏi. Bọn họ đã xem qua gia đình giàu có bị xét nhà bị tịch thu, bị diệt môn, bọn họ liền quyết định đầu hàng, chờ xử lý xong.
Vòng đầu tiên tiến vào cửa, trong nhà có người bị giết, có người bị gian dâm, nhưng người lan đến cũng không nhiều. Loạn thế đã đến, mọi người dù sao cũng phải trải qua dày vò như vậy. Nhưng thời gian tiếp theo, mọi người một vòng đi tới, sau đó lôi kéo bọn họ, đi tới quảng trường kia, nữ tử tên là "Bạch La Sát", vừa khóc vừa kể chuyện ác hành với Tiết gia bọn họ...
Hòn đá như mưa mà đến, mọi người cười ha ha đánh giết, cướp đoạt, nhưng có nữ tử tư sắc bị lôi ra ngoài, Nguyệt Nương trong tiếng thét chói tai bị kéo vào ngõ nhỏ gần đó, sau đó có tiếng kêu khàn cả giọng, cầu xin tha thứ...
Mọi người nói, quá khứ không công bằng...
Những người kia nói, đây chính là công bằng...
Tội nghiệt của tất cả, luôn nghênh đón báo ứng...
Trong đầu hắn vang lên ong ong...
Trong quá khứ, Yên Vũ của Giang Ninh, Đông Phong Dạ Hoa Thiên Thụ trong thời thịnh thế, nụ cười của mọi người nở rộ trước mắt hắn, đó là thứ mà hắn không xứng làm. Vì vậy chúng ta mới rơi vào địa ngục như vậy sao?
Nguyệt Nương may mắn còn sống, nàng không nói nên lời, run rẩy trong lòng, tiếng nói của hắn khàn khàn, chân tay đứt đoạn, nhẹ nhàng ôm nàng đứng dưới cầu nhìn mưa bụi mịt mờ bên ngoài, hắn ra ngoài ăn xin, hắn đi ra ngoài nhặt củi, có đôi khi bị đánh, trên người mang theo máu tươi chậm rãi bò trở về, cảnh tượng dưới cầu động dần dần biến ảo, nước sông chảy xuôi dần trở nên đục ngầu, bốc mùi.
Không biết vì sao, bọn họ vẫn sống sót như gián điệp...
Bọn họ tựa sát vào nhau, có đôi lúc, Nguyệt Nương sẽ mở to mắt nhìn hắn, lúc nàng nhìn hắn là đang nghĩ cái gì? Bọn họ trước kia từng có thời gian ân ái sao? Từng có thiệt tâm phó thác sao?
Đôi khi, nàng mở to hai mắt nhìn ra xa xa bên ngoài cầu động. Nàng đang nghĩ gì vậy? Đang mơ ước về thiếu nữ thời tiết sao?Ước định với học sinh hàn môn kia, tình yêu của bọn họ là gì?
Bọn họ sánh vai ngồi trên bờ đê, muốn xem pháo hoa một lần.
Thành thị này không để nữa...
Sống sót trong máu tươi và giết chóc, trong thành bị bốc mùi hôi thối, sống sót không rõ vì nguyên nhân gì... Thậm chí hắn còn không biết vì sao mình vẫn còn sống, càng không rõ vì sao mà Nguyệt Nương sống sót, nàng có từng chút khó khăn vì hắn mà sống sót sao?
Mà rốt cuộc nàng cũng đã chết.
Lúc chết, nàng mở to mắt nhìn hắn.
Nàng đi qua thanh lâu, là dẫn người nhất, đó là đôi mắt thật lớn kia...
Nguyệt Nương... Ngươi là người nhà của ta sao?
Ngươi có từng ấy thời điểm... coi ta là người nhà rồi...
Hắn nghĩ đến những thứ này...
....
Ngón tay dính máu, run rẩy ngưng tụ trên không trung, hồi lâu sau.
Hắn kêu rên... Cuối cùng...
Cô ấn lên tờ giấy.
....
Trong thành náo nhiệt, mọi người còn đang xem náo nhiệt.
Đám cao thủ canh giữ ở khắp nơi đầu phố, dùng võ nghệ tinh xảo dựng thẳng danh vọng của mình trước mặt mọi người.
Ngẫu nhiên có vài người xông về phía hàng rào, bị chém giết trong vũng máu, mười tám loại vũ khí vẽ nên một đóa hoa trên không trung.
Vài tên cao thủ không cam lòng cô đơn bí mật đi vào, lập tức bị đánh giết đi ra.
Lá cờ của người đệ nhất thiên hạ giống như Định Hải Thần Châm, trấn áp những cơn sóng lớn trong thành thị.
Trên mặt sông Trường Giang cách xa mấy chục dặm, Hà Văn đi về phía phương xa trên boong thuyền của Hạo Đại.
Tiết Tiến chậm chạp run rẩy đi về phía một ngã tư đường ở phía nam.
Miệng hắn há to gần như không còn răng, nước mắt đã bịt mắt lại.
Những người đứng xem xung quanh, có võ giả mang theo binh khí, cũng có người bình thường đến xem, có người lòng đầy căm phẫn nói chuyện, cũng có người run rẩy chờ đợi sự thay đổi của sự việc. Hắn và hai thiếu niên ở ven đường nhìn một hồi.
"Đây là đường đến nha môn sao..."
"Tại sao không nhường đường a..."
Bọn họ muốn tìm hiểu tình huống nơi này, mà ngẫu nhiên, cũng trong một ít xì xào bàn tán, rõ ràng hơn phân nửa.
Có người xông lên kêu oan, bị chém giết trong thi thể...
Tiết Tiến run rẩy, từ biệt hai gã thiếu niên.
"Cầu xin hai vị ân công... Không cần quan tâm đến ta nữa..."
Bọn họ trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.
"Sẽ có một ngày, khi ta trở lại Tây Nam, có thể sẽ thấy Ninh Nghị từng bị ngươi đánh bại, ngươi sẽ có lời gì để nói với ta chứ?"
Thiếu niên hỏi chuyện này.
Tiết Tiến suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười khẽ.
"Đạo sĩ kia ngâm hai đầu, là gạt ta." Tiết Tiến nói: "Ta sẽ... hi vọng hắn cả đời này, con nhiều cháu, phúc vĩnh thọ, ngươi để hắn... Nhất định phải sống tốt..."
"Ta sẽ nói cho nó biết..." Thiếu niên gật đầu: "Tiếp theo, ta mặc kệ ngươi."
Nói như vậy, cuối cùng nói: "Có người chặn đường, đừng đi qua đó."
"... Ừm." Tiết Tiến cầm tờ giấy trong tay, rưng rưng gật đầu.
....
Buổi trưa, tin tức của Giám Sát Ty đã lan truyền khắp nơi trong thành.
Cách phía nam Vũ Nha môn hơn một dặm là quảng trường đầu phố, mọi người phát hiện mục tiêu không tầm thường trong quán trà.
Thiếu niên và tiểu hòa thượng tách ra, đi về phía cửa trà lâu bên cạnh.
Có một bóng người từ trên lầu đi xuống, đó là một nữ tử thanh tú mặt mang vết sẹo, thiếu niên tới gần, gọi nàng: "Thất di."
"Sao vậy?" Trước kia từng bị gọi là Tiểu Thất, lần này cũng đã lâu không gặp, cao tầng Hoa Hạ quân đối mặt với hắn, cười dịu dàng: "Xảy ra chuyện gì, khiến ngươi nghĩ quẩn như vậy, định chui đầu vào lưới à?"
Ninh Độc ngắm nhìn bốn phía, đám người Hắc Nữu cũng dần xuất hiện ở xung quanh, vẻ mặt hài hước nhìn hắn.
"Thất di, ta... Ta thấy một số chuyện, ta muốn... cùng các ngươi lấy một thứ..."
Ánh mắt nữ nhân trở nên bình tĩnh, sau đó nghiêm túc hẳn lên: "Ngươi nhìn thấy gì?"
....
Buổi trưa, trên lầu trà, Tả tu quyền nói chuyện với Tiền Lạc Ninh. Nhìn thấy cô gái có vết sẹo từ bên cạnh đi lên, cô nói nhỏ với Tiền Lạc Ninh một câu.
"...Cho hắn?" Tiền Lạc Ninh hỏi.
Nữ nhân cười gật đầu.
"Hiện tại là giờ nào?"
"... Một khắc."
"... Vậy cũng không có gì... kêu các tổ chuẩn bị động thủ."
Hắn khoát tay áo, ra hiệu mấy cái.
Ông lão mỉm cười: "Lúc trước không phải nói... không phải tới để đánh nhau à?"
"Đúng vậy." Tiền Lạc Ninh đứng dậy, thở dài một tiếng: "Chúng ta tới đánh giặc."
"... Nhưng lỗ hổng này là phương hướng Diêm La Vương trấn thủ." Ông lão chỉ về phía xa: "Lâm giáo chủ thì sao? Ai có thể áp chế được hắn?"
Đám người trên quán trà đã như nước chảy xuống hạ lưu, Tiền Lạc Ninh nhìn quyền tu hành của Tả tu, một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười...
....
Buổi trưa, trong đám người, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong híp mắt, nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
Nghiêm Vân Chi đang đứng ở góc đường, quan sát nơi giết chóc diễn ra ở quảng trường, bên cạnh nàng chắc là nhị gia Nghiêm gia và Nghiêm gia.
Hai người này bây giờ đều đã lọt vào danh sách bảo vật treo giải thưởng truy nã.
Lý Ngạn Phong cười cười.
Hắn lập tức thấy, Nghiêm Vân Chi tựa hồ cũng phát hiện cái gì, đang nhón chân lên, nhìn lại vị trí chính giữa quảng trường. Lý Ngạn Phong cũng lập tức nhìn lại bên kia...
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
....
Thi thể chung quanh dữ tợn, mùi máu tanh tràn ngập...
Những người chết kia mở to mắt tựa như đang quyến luyến chốn trần thế này...
Ánh mắt kia cũng khiến hắn nhớ tới ánh mắt của Nguyệt Nương...
Đã từng thấy qua một thế giới tốt đẹp...
Có một cuộc đời khiến người ta quyến luyến...
Nhưng hôm nay...
Tiết Tiến ở trong đám người khóc thành tiếng...
Hắn nắm tờ giấy trong tay, chậm rãi đi về phía trước...
Trên quảng trường phía trước, có người chỉ về bên này, hô to một câu gì đó...
Giữa sinh tử có một cái tuyến.
Lướt qua sợi tơ kia, đoạn sinh mệnh này sẽ kết thúc...
Cuối cùng hắn... cũng phải đi về chỗ Nguyệt Nương đã đi...
Hắn cầm tờ giấy trong tay, giơ lên.
Thế là người bên quảng trường cũng đều hiểu rõ, hắn sẽ làm gì...
Bước chân Tiết Tiến bước vào phạm vi máu tươi...
Cách đó không xa, mọi người đều nhìn chăm chú vào tất cả những thứ này...
Đây không phải là người đầu tiên ngã xuống quảng trường vào buổi sáng nay, cũng không phải là người cuối cùng...
Xa xa, mũi tên vù vù bay tới.
....
Tiết Tiến đang bế quan.
Một bóng người xuyên qua bên cạnh hắn, nhảy lên cao rồi hạ xuống, trong tay nắm lấy mũi tên bắn ra cách đó hơn mười trượng.
Tiểu hòa thượng ném mũi tên ra.
Võ giả phụ trách trấn thủ nơi này, tay cầm Hồng Anh Thương, lúc này lộ ra vẻ tươi cười:
"Ha ha, lại tới một tên luyện gia chi tử..."
Tiểu hòa thượng hướng phía sau vẫy tay: "Đại ca."
Thiếu niên tên Ninh Nhiên cầm một cái bọc trên tay, tay kia cầm một thanh đao, đang đi về phía này.
Tiết Tiến bước từng bước chậm chạp run rẩy, khóc lóc, giơ tờ giấy máu đi về phía trước.
Trong đám người phía sau, Nghiêm Vân Chi thấy được bóng người đó.
Mà ở phía bên cạnh cách đó không xa, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong cũng nhìn thấy hai người này xuất hiện, trong mi của hắn, sát khí lan tràn, tay vung lên, mang theo côn bổng sau lưng gào thét bay lên, hướng về phía võ giả canh giữ ở quảng trường chào hỏi.
"Lữ huynh. Hai thằng nhãi con này, có một đứa là của ta."
Xa xa, truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
"Là "Hầu vương" xuất thủ..."
"Trên quảng trường thế nhưng chính là Thần Thương..." Lữ Phạm a..."
"Hai tiểu hài tử này là ai..."
"Rồng tranh hổ đấu a..."
Ninh Độc đi tới phía trước, hắn không quá để ý tới Lý Ngạn Phong từ bên cạnh tới, cũng không đặt sự chú ý lên người thủ quan trước quảng trường. Ánh mắt hắn trở nên hung ác, phất tay ném bọc quần áo đang cầm về phía trước.
Tiểu hòa thượng có chút nghi hoặc đón lấy bao quần áo.
"Tìm cột cờ." Ninh Độc nói: "Bay lên đây."
Bước chân Lý Ngạn Phong mạnh mẽ chạy tới bên này.
"Thần Thương" Lữ Phạm Thương Hoa run lên, bày ra tư thế: "Hôm nay con đường này không thông, ai tới cũng không dễ sử dụng!"
"A a a a a a..."
Tiết Tiến khóc lóc đi về phía trước.
Sau lưng hắn, thân hình Ninh kị thấp xuống, trong giây lát, sức mạnh bộc phát ra, toàn bộ thân ảnh như mãnh hổ nhào về phía trước, ánh mặt trời lấp lánh, khoảng cách giữa hắn và người phía trước quảng trường đột nhiên rút ngắn lại., Trường thương trong tay Lữ Phạm xoạt xoạt xoạt văng ra hoa thương đầy trời, sau đó chỉ nghe thấy tiếng leng keng leng keng vang lên, thế công của trường thương như một con rắn lớn, nhưng luồng đao quang ầm ầm bổ xuống trường thương, liên tục vài nhát bổ về phía sau, một đao nện lên thân trường thương. Những mảnh đá vụn trên mặt đất bị thương đánh văng tung tóe, thiếu niên như đạp trên thân thương nhảy lên, hai tay cầm đao bổ xuống như lôi đình.
Thân thể Lữ Phạm đạp đạp bay ngược ra sau, đâm vào một đống từ phía sau, cương đao từ cổ gã nghiêng nghiêng rơi vào thân thể gã, cơ hồ chém đứt nửa người trên gã, chất lỏng sền sệt giống như nổ tung.
Thiếu niên đứng ở trước thi thể của hắn, rút đao ra.
Buổi sáng, phía trước bức tường do bốn vị đại vương tạo thành có người xung phong, có người kháng nghị, có người bị giết trong lúc tỷ thí, nhưng đối với tứ vương có ưu thế, không người nào dám ở trước mặt bọn họ, đối đầu với kẻ hạ độc thủ như vậy.
Nhưng thời khắc này, máu tươi đỏ thẫm dâng trào như huyết trì.
"Hôm nay, con đường này có thể đi... Ta nói."
Hắn đối mặt với vô số bóng người phía trước, trần thuật như thế.
Ở phía sau hắn, Tiết Tiến tập tễnh tiến lên.
Tử vong chưa tới.
Cổ ác ý mãnh liệt lao tới.