Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tháng chín hai mươi hai, sáng sớm như ước hẹn mà tới.
Sau hừng đông, bên trong Giang Ninh thành huyên náo một đoạn thời gian ngắn ngủi. Các loại người bị hỗn loạn quấy rầy một đêm sáng sớm bắt đầu lục tục đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, tìm hiểu tình thế tiến triển như thế nào.
Một ít lữ điếm, trong khách sạn, một số thương lữ và người áo xanh cũng bắt đầu vòng đầu đi tới đi lui, hơn nữa trong thời gian ăn sáng, trao đổi đủ loại tin tức.
Chân thật giả vô số tin tức giờ phút này đang hỗn loạn trong thành thị, giống như mỗi ngày trôi qua, chân tướng chênh lệch với lời đồn, đối với lượng lớn người bình thường mà nói, không đến cuối cùng, căn bản khó có thể thấy rõ ràng tình huống.
Phía bắc thành thị, tin tức liên quan tới việc Bình An Vương đại chiến với thích khách sau ba trăm hiệp thì dùng phiên phiên thiên ấn trọng thương đối thủ cùng tin tức Công bằng Vương gặp nguy hiểm đồng thời lưu truyền trong miệng mọi người, mà ở phía nam thành thị, chính biến của quân đội cùng với mấy vị đại quân đại quân nào đó được Đại Quang Minh giáo chủ ngăn cản vào thành cuối cùng đã truyền đến tin tức ồn ào huyên náo.
Trong vòng vây gần thành thị, một số cao thủ lục lâm vẫn theo thói quen sau khi rèn luyện đã nghe được không dưới năm trận quyết đấu đỉnh cao trên bàn ăn, kể cả Lâm Tông ta quyết đấu công bằng, khiêu chiến với Lâm Tông ta, công chúa Vương lấy một đánh bốn mà không phân thắng bại, không cái nào là đủ. Mà những tin tức này truyền bá một hồi, đến buổi sáng thì mặt trời sẽ lớn hơn một chút, một ít tin tức mấu chốt ở trong nghị luận của mọi người mới trở nên rõ ràng và so với câu đối.
Năm vị đại vương quyết liệt, tựa hồ đã trở thành hiện thực không thể vãn hồi. Từ tối hôm qua đến sáng sớm, trong năm đảng công bằng nhằm vào mấy chục người trong các cao tầng bộc phát ám sát nhau, chính là toàn bộ chủ trục buổi tối rối loạn này.
Mà trước khi mặt trời mọc, năm vị đại vương lần lượt rời khỏi Giang Ninh thành, biểu thị trận đối kháng này đã đi vào vực sâu không thể vãn hồi.
Đêm hôm qua, vẫn chỉ là một màn mở đầu mà thôi.
Trong thành thị mọi người còn cần tốn không ít thời gian mới có thể tiêu hóa hết những tin tức này. Có người bắt đầu chuẩn bị rời thành, nhưng càng nhiều người chỉ trầm mặc quan sát. Tất cả những thứ này đương nhiên không phải tín hiệu tốt lành gì, nhưng Giang Nam bây giờ, lại có bao nhiêu ngày, trong tình huống thái bình không xóc nảy đây?
Trong một số khách sạn, cũng có một số võ giả còn đang bối rối: "Vậy đại hội luận võ... Nên làm gì đây?"
"...Chỉ còn lại mấy trận cuối cùng, sẽ đánh xong chứ?"
"... Nói không chừng năm vị này của phe công bằng sẽ phái ra cao thủ của riêng mình, sẽ phân cao thấp trên lôi đài."
Mọi người nói ra những lời này, sau đó lại từ từ hưng phấn: "Ha ha... Vậy thật đúng là long tranh hổ đấu."
Đám võ giả ngơ ngác nhìn nhau, mong chờ trận long tranh hổ đấu đến.
Một bộ phận tin tức xác thực hơn, thì đã truyền khắp nơi trong thành càng thêm ẩn nấp, cũng càng làm cho các thế lực sứ giả cao tầng lỗ tai.
"Giang Nam sắp đánh nhau rồi."
Phía bắc thành thị, là một khoảng sân trong địa bàn cao thuận, Tả tu sĩ đã dùng quyền ăn sáng đơn giản, lấy khăn tay ra lau miệng, đưa ánh mắt nhìn về phía trong sảnh đường bao gồm cả bình bạc, trong đó có một đám quân tinh nhuệ lưng còng của Nhạc Vân.
"Hà Văn khổ tâm đơn độc, bày ra sân khấu này của Giang Trữ, bây giờ đã đem ý nghĩ của hắn tố cáo khắp thiên hạ. Nhưng nói làm theo, có một tuyến đường trắng rõ ràng, hiện tại xem ra, chính là hôm nay, công bằng Vương sẽ hoàn toàn bước qua tuyến tuyến này., Mà những người còn lại thì không thể nào so sánh được với chuyện này nữa, nội bộ quyết liệt không thể nào hiện ra trước mặt người trong thiên hạ được rồi... Chư vị, hôm nay sẽ chết rất nhiều người, chúng ta xem xong rồi cẩn thận rời khỏi đây, cái mạng nhỏ của lão phu giao cho các ngươi vậy."
Hắn nói xong lời này, trong phòng có người gật đầu, có người thần sắc thản nhiên, Nhạc Vân đi theo tỷ tỷ gật đầu, mặt lộ ra thần sắc mê hoặc: "Vậy chữ Hà Văn... rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?"
Tả tu sĩ nở nụ cười: "Hôm qua hắn cùng bốn vị đại vương kia, không phải nói rất rõ ràng sao?"
Nhạc Vân gãi gãi đầu, hoang mang khó hiểu.
....
Mặt trời nhô lên sợi quang mang thứ nhất, mọi người tham dự rạng sáng hỗn loạn phảng phất bị ánh mặt trời xua tán, lần lượt trở về nơi ở ban đầu của mình. Một mặt tin tức hỗn loạn đêm qua, mặt khác cũng bắt đầu chính thức tiếp nhận một loạt biến cố trước mặt, ẩn chứa ảnh hưởng và ý nghĩa.
Hôm qua chiều hôm qua Hà Văn vứt ý nghĩ của mình ra, lúc Chu Thương nổi giận nhấc bàn lên, vẫn như cũ có thể nói là một hoặc một hoặc vài người khư khư cố chấp.
Cương lĩnh rõ ràng thả ra, bộ ngoài cũng sẽ sinh ra phản hồi rõ ràng, cho dù trong nội bộ một đảng "Công Vương", vẫn có đủ loại thuyết luận cùng thuyết phục đồng thời xuất hiện.
Ban đêm cùng sáng sớm, vòng thứ nhất chém giết cùng đối kháng đồng thời xuất hiện, nhưng mặc dù là thời khắc như vậy, chỉ cần có một nhân vật cường đại nào đó có thể ở giữa nghỉ ngơi, mà công bằng Vương Hồi Tâm Chuyển Ý, năm vị lại lén lút tiến hành một vòng đàm phán, sự tình vẫn như cũ có thể tiêu trừ.
Tranh đấu chính trị rất nhiều, song phương đều cần phải duy trì đủ lực uy hiếp, không đến giây phút cuối cùng, tình huống hai bên đều không muốn lui về phía sau, cũng không phải là hiếm thấy. Tùy hứng của Vương công bằng dẫu sao cũng là một loại sách lược chính trị treo giá đầy trời, ép bốn người lui về phía sau, đối với những người ở tầng giữa mà nói, trước sau đều có thể duy trì một phần hoài nghi.
Chỉ cần không khai chiến quy mô lớn, sự tình luôn có một khả năng chuyển biến.
Nhưng sau khi năm vị đại vương lục tục rời khỏi Giang Ninh thành, rất nhiều người cuối cùng cũng hiểu, mọi chuyện đã không còn khả năng cứu vãn nữa.
Thần vụ nổi lên, mắt thấy phía nam thành thị chém giết Lư Hiển cùng Lý Đoan Ngọ, cũng mang theo người nhà Thanh Tráng cùng người nhà Lý gia thôn, về tới phường thị một lần rời đi.
Mọi người bắt đầu ồn ào về nhà, phụ nhân mệt mỏi bố trí bọn nhỏ ngủ say trong nhà, sau đó bắt đầu nấu nước nấu cơm, thanh niên trai tráng bộ hạ dưới sự chỉ huy của Lý Đoan Ngọ bắt đầu hàng rào tu trúc đợt thứ hai. Lư Hiển Hiển ngồi bên bờ sông, ngẩn người một lúc.
Một lát sau, Lý Đoan Ngọ đi tới, phía sau mang theo hơn mười bộ hạ đắc lực nhất. Ông lão vỗ vỗ bả vai hắn, cho hắn hai cái bánh bao, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
"... Hà Song Anh đã chết, đổi ý, hiện tại vẫn còn kịp."
Trong lúc Lư Hiển ăn bánh bao, lão nhân ở bên cạnh nói chuyện.
"Hà Song Anh chết rồi, thuộc hạ của Thiên Sát không chết hết, đợi lát nữa phải đi báo danh." Lư Hiển Hiển xé bánh bao, nhét vào miệng, chậm rãi nói chuyện: "Hơn nữa Hà Song Anh đã chào hỏi, Hà Điệp không dám thả chúng ta ra khỏi thành."
"... Có cần tìm người phương hướng khác không?"
"...Hiện tại ra khỏi thành, lại tốn một vòng bạc." Lư Hiển thở dài: "Hơn nữa Đoan Ngọ thúc, Giang Nam sắp đại loạn, thôn Lý gia ngay trên địa bàn Chu Đại Vương, chúng ta đi đâu?"
Trong sáng sớm, ông lão trầm mặc trong chốc lát: "Trong thời loạn lạc, chỉ cần có người trong tay, có thể tìm được nơi nào có thể đầu nhập, điều này cũng không cần lo lắng."
"Đầu nhập vào Văn gì? Đoan Ngọ thúc, lần đại chiến này, kết quả như thế nào... xem không biết."
"Hà Văn bên kia nói là được Tây Nam ủng hộ, dựa theo hai lần trước tao ngộ, Tây Nam... thật sự là có người đến."
"Có lẽ hắn được Tây Nam ủng hộ." Ánh mắt Lư Hiển Hiển nhìn về phía xa, bỏ một miếng bánh bao vào trong miệng, nhấm nháp một chút: "Nhưng bất luận Tây Nam hay là đọc sách, khai thuốc cho chúng ta là, để những đại vương, đầu lĩnh này, không nên thiên vị tham ô... Đoan Ngọ thúc, nếu là đảng công bằng mới kiến lập, đây là chuyện tốt. Nhưng hiện nay, tất cả mọi người đều có đỉnh núi, có gia sản của mình, chẳng lẽ thật sự là một vòng công bằng?"
Hắn nói tới đây, thở dài, quay đầu nhìn lại đường phố phía sau: "Hắc kỳ Tây Nam có lợi hại đến đâu đi nữa, nước xa không chống nổi cấp bách, đơn giản là ủng hộ công bằng Vương ở trên miệng. Bên phía chúng ta, hàng ngàn hàng vạn kẻ bùn đất, bây giờ lại được phường thị tốt như vậy., Trạch viện, muốn công bằng một lần nữa, ai nguyện ý? Đoan Ngọ thúc, nếu ngươi ra lệnh một tiếng, nói không muốn những tòa nhà này nữa, sau này bọn họ với mấy tên ăn mày nhà tan cửa nát kia cũng thật sự công bằng, ngươi nói xem liệu bọn họ có còn nghe lời chúng ta hay không?"
"Vậy lần này chúng ta..."
Lư Hiển trầm mặc một lát.
"Nhân sinh trên đời, đều nói khó nhất là lựa chọn. Thế nhưng Đoan Ngọ thúc, ta là nghĩ như vậy, tương lai nếu có một ngày hắc kỳ giết ra, có thể sẽ chiếm thượng phong, nhưng bây giờ làm chuyện này, ngay từ đầu tất nhiên là sẽ bị đánh. Mặc dù biết lý lẽ của Hà Văn rất thú vị, nhưng Chu Đại Vương... Hắn làm sao từng chịu thiệt chứ? Mặc dù ngoài miệng nói có đạo đức nhân nghĩa., Nhưng nhiều người như vậy, ai mà không muốn chen lấn mà lên, cướp nhiều chỗ tốt. Cho dù dựa theo cách nói đọc sách, địa bàn tương lai đủ lớn, chiếm tiện nghi người chỉ biết hưởng thụ, trở thành phương pháp thứ hai, vậy ít nhất cũng là chuyện giết chết đám người Ngô Khải Mai, Thiết Ngạn sau này..."
Hắn dừng lại một chút: "Hôm nay Giang Ninh thành sẽ hỗn loạn. Thật ra Đoan Ngọ thúc, kỳ thực ngay khi hạ lệnh về tới đây, ta đã lựa chọn, đại trượng phu trên đời, muốn có được chỗ tốt, ai không làm người liều mạng. Nếu chúng ta đã lên thuyền của Chu Đại Vương, cũng chỉ có thể chém giết ra một vùng trời đất, tương lai... mới có thể đàm phán. Hơn nữa..."
Nói tới chỗ này, Lư Hiển Du đưa tay rút trường đao tùy thân ra, ở trong ánh nắng sớm, nhìn phong mang trên đao kia.
"Hơn nữa...Đoan Ngọ thúc, người đã nhìn thấy võ nghệ cấp độ như Lâm giáo chủ rồi, ai cũng nói cao thủ trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, lần long tranh hổ đấu này kỳ thực ta... cũng không muốn không đếm xỉa đến..."
Đề Đao tập võ, tham dũng liều mạng, người lục lâm trên thế đạo này, trong mấy chục mấy trăm năm, kỳ thật đều là hạng đê tiện, mặc dù vào thời điểm nào đó xuất hiện một hai thích khách du hiệp nổi danh thiên hạ, hơn phân nửa cũng là tồn tại phụ thuộc vào văn nhân hoặc là chính quyền. Như thiết thủ thiếp thân, ngay cả tại lục lâm giữa nghe đồn đến thiên hạ đệ nhất, về thời thịnh thế, vẫn như cũ cầu một chức quan mà không được.
Lư Hiển Dương nửa đời tập võ, đa số thời điểm, cũng chỉ vì tranh sát cầu sinh mà thôi. Hắn suất lĩnh mọi người trong thôn Lý gia ra ngoài tranh đấu, trở thành tay chân tinh nhuệ dưới trướng Vệ Dung. Nếu nói bản thân nghệ nghiệp gia tăng kinh nghiệm chém giết, chiến lực cũng khó khăn lắm mới tới mức giang hồ nhất lưu, chỉ là trước kia hắn đã quen coi mình là một con nanh sói.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, những năm này Ninh Nghị tuyên truyền đầy ác ý cùng với thời loạn lạc, mấy năm nay hỗn loạn, lại đúng là thời gian thoải mái nhất của hào khách Lục Lâm. Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ Tây Nam oanh oanh liệt hai lần, có văn nào muốn thu hút ánh mắt của người khác, cũng phải tạo ra đại hội luận võ., Mấy ngày nay, nước đục chính trị vẫn không ngừng khuấy động, nhưng trong thành thị, người Lục Lâm tụ tập, đủ loại chuyện bàn tán xôn xao về Bạch Đạo, những cuộc tranh đoạt giang hồ tràn ngập sắc thái lãng mạng kia, quả thật đã trở thành một phần văn hóa trong một thời gian ngắn.
Lư Hiển Nhiên mặc dù có thể thanh tỉnh nhận thức được năng lực cá nhân có hạn, nhưng ngẫu nhiên cũng khó tránh khỏi sự phóng khoáng như vậy. Nhất là sáng sớm hôm nay, "Lượng Thiên Xích" Mạnh Thế Thứ Vương sát giá, thân thủ thể hiện ra làm hắn cảm thấy bất ngờ, mà theo Lâm Tông ta bày ra lực lượng, thiên hạ đệ nhất phóng khoáng cùng ngang ngược, đồng dạng cũng làm cho Lư Hiển Hiển Dịch nhiệt huyết trong lòng dâng trào không thôi.
Những năm gần đây hắn nơm nớp lo sợ rèn luyện võ nghệ của chính mình, cũng có rất nhiều thời gian, tiền tuyến bán mạng chém giết, cũng có kiêu ngạo đối với nghệ nghiệp của bản thân, nhưng mà... Giờ phút này rốt cuộc hắn cũng thấy được: Trên đời lại có cảnh giới như vậy.
Hắn quyết định, cũng đã nghĩ rõ ràng: đương nhiên loạn thế, gặp chuyện nếu vẫn không thể dũng mãnh tiến bộ, tương lai thiên hạ này, há có thể có một chỗ cho mình?
Huống chi, Thánh giáo chủ Lâm tông ta suất lĩnh tinh nhuệ Đại Quang giáo đã quyết ra tay, trước mắt lại là cục diện bốn đánh một. Tương lai đảng công bằng hơn ngàn vạn người hỗn chiến, trên chiến trường lục đục với nhau, kết quả có lẽ khó liệu, nhưng hôm nay ở thành Giang Ninh, Hà Văn lưu lại chỉ là lực lượng, có thể gây nên sóng lớn cỡ nào chứ?
Hắn vung trường đao, đột nhiên đứng dậy, nói rõ hơn mười thanh niên trai tráng của thôn Lý gia ở phía sau, nói rõ lựa chọn của mình. Những người này liền rút đao, tương ứng. Thời gian qua bọn họ hành động theo lệnh của Vệ Dung Văn, cũng đã sớm thấy biển máu, thuộc hạ giết người như ngóe, lúc này Lư Hiển Hiên có lẽ còn có một số việc cần suy nghĩ, đối với bọn họ mà nói ngược lại không có bao nhiêu vấn đề cần rối rắm.
Chẳng qua là đi qua giết người mà thôi.
"Chuyện hôm nay, tự có cao thủ các lộ xung phong liều chết đi trước, các ngươi nghe lệnh mà đi, trước tiên phải cầu tự vệ, sau lại tùy cơ kiến công... Sau khi chúng ta xuất phát, Dư giả thủ cẩn thận hàng rào, đợi ngày khác thái bình, mấy phường thị phụ cận đều thuộc về chúng ta. Chư vị..."
Hắn giơ đao lên:
"Đi cầu một hồi phú quý đi ——"
Mọi người đồng thanh hò hét.
Nghe bên này có động tĩnh, mọi người bên kia phường thị nhao nhao buông tay nghề, nhìn sang bên này. Có người phất phất tay, trong phường thanh niên trai tráng lưu thủ, phụ nữ trẻ em liền thấy này hơn mười người cầm cương đao, đi mưu đồ hưng vượng một phen.
Xoay người lại Lô Hiển Hiển quay đầu nhìn một chút, sau đó lại quay đầu nhìn một chút, hắn đưa tay chỉ bên này, mắng: "Đồ chó chết! Ngươi không được đi dạo ven đường!"
Trước đó lăn lộn một đêm, lúc này nó ngồi xổm bên đường đi ỉa, dụi dụi con mắt, sau đó ôm mông chạy đi.
Một đám đao thủ khát máu cười mắng một hồi, đi về phía xa tượng trưng cho trận chém giết.
Nhưng tất cả những gì trên đời này, vốn là do chém giết mà có, vì vậy bọn họ tin tưởng, lần này, bọn họ vẫn sẽ thắng lợi trở về...
....
Hai khắc sau.
Huống hồ Văn Bách vung roi đánh ngã một nữ nhân trung niên vào trong vũng máu. Bởi vì y phục đối phương rất dày nên một roi vẫn chưa đánh chết được đối phương, nữ nhân bò trong vũng máu, xung quanh là một mảnh hỗn loạn và đỏ như máu.
Nếu như mũi còn có thể ngửi được, lúc này hắn hẳn là ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, nhưng giờ khắc này, bởi vì mũi hư, khứu giác của hắn mất linh. Hắn cũng không biết tình huống như vậy mang đến cho hắn sự buồn bực hay là giải thoát., Nhưng bất luận thế nào, bệnh tật liên tục nhiều ngày tạm thời dừng lại, hắn lại lần nữa tham dự vào nhiệm vụ của Bất Tử vệ, nhiệm vụ thứ nhất này phi thường nhẹ nhàng, địch nhân nhỏ yếu, kinh hoảng thét lên làm hắn có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
Cái mũi tuy rằng hỏng rồi, nhưng hắn đã chế tạo xong một cái mặt nạ dữ tợn, mặt nạ trùm tới nửa phần dưới, lúc ăn cơm phải tháo xuống. Nhưng nói tóm lại, hình tượng này làm cho hắn tăng thêm vài phần cao thủ, thậm chí khí chất ma đầu, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Trên giang hồ, chuyện khiến người ta sợ cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa sau nhiều ngày tu dưỡng, hôm nay lần thứ nhất giết người, thân thủ cũng không cảm thấy có bao nhiêu bước chân, thậm chí bởi vì hai lần bị đánh lén, tinh thần của hắn càng thêm căng cứng, phản ứng cũng càng thêm nhạy cảm, đây là biểu tượng cho việc võ nghệ có thêm đột phá nữa.
Hắn cầm roi thép lung lay trong tay.
Đây là buổi sáng sớm đã bắt đầu tập kích đội ngũ bị đám người vây bắt, bây giờ chém giết và lùng bắt đã tiến vào hồi kết thúc. Cách đó không xa, đội trưởng nhanh chân bước tới: "Nhanh lên một chút, trước mắt chỉ là nhiệt thân, các ngươi chậm trễ làm gì! Đợi lát nữa đi theo Lâm giáo chủ, còn có chính sự, đại sự phải làm! Mau làm cho ta một chút..."
Cô gái nằm trên mặt đất bò về phía trước, huống hồ Văn Bách mỉm cười, vung roi đánh bay đầu đối phương. Hắn lật thi thể, sờ sờ trong ngực đối phương, móc ra chút vàng bạc nhét vào y phục, vừa rồi đi ra phía ngoài. Làm phó đội trưởng, hắn cũng hô vài câu: "Mau lên cho ta..."
Mọi người liền đem tàn sát cỏ thu đuôi, sau đó lại cho một mồi lửa, vừa rồi xuyên qua đường phố, đi tới một chỗ gần nhất.
Tiến vào nơi nghỉ chân, một đội võ giả mặc quần áo tương tự cũng lục tục tập hợp bên này. Mọi người gặp nhau ở thao trường, nói chuyện phiếm với nhau, đều là tình huống buổi sáng ngày hôm nay xảy ra đại chiến. Từng bóng người nói tới chuyện phản loạn mạnh mẽ, hành thích, lại nói tới vô địch của Thánh giáo chủ, lại nói tiếp chuyện sắp tới.
"Hà Văn kia... Hắn rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ha ha... Hắn muốn ra khỏi nha môn, đến quản chúng ta..."
Trong lời nói như vậy, từng đội từng đội nhân mã đi tới, trên vũ khí phần lớn đều dính máu tươi, huống hồ Văn Bách đứng trong một đám cao thủ, nhìn xem hết thảy, gã hít vào một hơi thật sâu.
Quyết liệt của năm phe công bằng sắp bắt đầu, anh hùng trong thiên hạ tụ hội.
Trong một thời gian rất dài, e rằng đây sẽ là sự kiện trọng đại lớn nhất trên giang hồ.
Bất Tử vệ, tập hợp tới!
....
Thâm thu túc sát đẩy tan ánh nắng ban mai, lại làm dấy lên phong vân.
Trong Giang Ninh thành, theo thời gian trôi qua, một số mánh khóe bắt đầu xuất hiện trong mắt mọi người.
"Bất Tử vệ", "Thiên Sát", "A Tị Nguyên Đồ", "Long Hiền", "Úm", "Bạch La Sát", "Thiên Bảo các", "Trấn Hải vệ", "Vô Sinh quân", từng mặt đều mang lá cờ khiến người ta sợ hãi, tới hôm nay bay rất nhiều.
Từng đội từng đội bắt đầu tụ tập về các phương hướng khác nhau.
Lại có từng đội từng đội cực kỳ cẩn thận tản ra các phương hướng khác nhau.
Một số người thế lực khác nhau đi qua phố lớn, đều mang ác ý khó tả.
Đến gần cửa thành chen chúc nhau, mọi người lo lắng chờ đợi, nhưng ở rất nhiều nơi, danh ngạch ra khỏi thành giống như bị hạn chế, lượng lớn người chờ đợi nửa ngày, cũng không thấy phía trước có động tĩnh gì lớn.
Bởi vì lần liên minh này từ các thế lực từ các nơi tới, ở địa phương của mình chờ đợi tình thế phát triển, cũng có người đi vào trong thành thị, tại một ít quán trà náo nhiệt, trong quán rượu, chờ đợi tình thế phát triển.
Phát giác được không rõ manh mối vội vàng về nhà, vội vàng dựng lên hàng rào phố, đám người đầu đường mê hoặc cảm thụ hết thảy. Mà ở trong loại nhân sinh bách thái này, đã từng là phế tích khách sạn năm hồ, bên cạnh cầu nhỏ, ba bóng người tìm tới xẻng sắt, thong thả mà tùy ý đào hố trên mặt đất, trong đó, Tiết Tiến Tỳ Hưu cùng thiếu niên Long Ngạo Thiên cả người dính đầy mùi hôi tanh tại sông.
Thiếu niên một mặt đào đất, một mặt nói chuyện không liên quan tới tình huống thành thị.
"... Hoa Hạ quân cứ như vậy, ở Tiểu Thương Hà bắt đầu đại chiến ba năm với Kim Nhân và Ngụy Tề triều đình..."
Trong miệng hắn kể lại là có một loạt chuyện phát sinh sau khi Đại ma đầu Tây Nam Trữ rời đi. Có lẽ bởi vì tiếp xúc quá nhiều nên ngữ khí của thiếu niên rất bình tĩnh mà nhẹ nhõm, không khác gì đọc sách, bên cạnh thì tự xưng tụng tụng tụng đầu Ninh Nghị là Tiết Tiến lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thân thể sẽ vì khó chịu mà run rẩy một hồi, mà ở bên kia., xáo trộn đào hố, tiểu đầu trọc xuất lực nhiều nhất nghe được hứng trí dạt dào, thỉnh thoảng lại trừng to mắt, phát ra tiếng "A a a a" đầy cảm thán. Có đôi khi Hoa Hạ quân chiến thắng trong trận chiến với địch nhân, hắn còn vươn hai tay ra, ra sức vỗ tay.
Những giảng thuật này có lúc sẽ liên quan đến tình trạng ở nhà đại ma đầu, bao gồm một ít tình hình gần đây của người Tô gia, làm gia chủ mẫu Tô Đàn Nhi anh minh thần võ, cùng với Tô Văn Phương, Tô Văn Định, Tô Văn Tường., Chuyện mà đám người Tô Nhạn Bình phụ trách, có lẽ là bởi vì quá khứ cũng có quen biết với những thân tộc không thành tài như Tô gia. Nói đến tình huống bọn họ bây giờ, Tiết Tiến phản ứng kịch liệt nhất, có đôi khi rơi nước mắt, cũng không phải vì Nguyệt Nương đã chết nữa rồi.
Ba người vẫn chưa ăn sáng chuẩn bị đào một cái hố chôn Nguyệt Nương.
Mặc dù đem Tiết Tiến muốn tự sát từ dưới sông kéo lên, nhưng đối với kế tiếp nên làm gì, trong lòng Ninh kị cũng không có suy nghĩ, nói ra sự tình mình từ Tây Nam đến, hắn cũng chỉ có thể dựa vào góc độ người đứng ngoài quan sát, đem những năm gần đây cha nói tỉ mỉ và tinh tế lại một lần cho Tiết Tiến. Nhưng như vậy có ý nghĩa gì? Chính hắn cũng không nghĩ ra.
Mà tiếp theo nên làm gì bây giờ? Trong trường kỳ thương bệnh kéo dài nhiều ngày như vậy, dưới cầu động tiếp cận dầu hết đèn tắt, đâu chỉ có một mình Nguyệt Nương. Sau khi mai táng Nguyệt Nương, khuyên hắn sống sót, hoặc là nói, tại sao phải khuyên hắn sống sót.
Tiến một bước chính là, khuyên hắn còn sống, hắn có sống sót không?
Hắn không nghĩ rõ những chuyện này, chỉ có thể bình tĩnh nói ra từng chuyện có thể nói. Qua hồi lâu như thế, cũng không biết từ lúc nào, ba người một mực chậm rãi nuốt xuống thi thể Nguyệt Nương bỏ vào trong hố, phía trên bãi sông, tiếng huyên náo cách đó không xa, đã dần dần trở nên rõ ràng.
"Buổi sáng hôm nay, lại làm gì thế..."
Buổi sáng ở thành thị này, âm thanh ồn ào cũng không phải vừa mới bắt đầu, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cũng đã có người đi tới chạy lui trên con đường này, đám người hạ trại gần đó thần thái lo âu, ngẫu nhiên nói chuyện, thanh âm cũng lớn, đại khái là đang nói có chuyện gì đó sắp phát sinh, vì vậy bọn họ liền đánh đập phế liệu, lại làm hàng rào, lại là đống rác rưởi, rất là đáng ghét...
Mà giờ khắc này, có âm thanh rõ ràng hơn, lan tràn về phía bên này...
....
Tháng chín hai mươi hai, buổi sáng, giờ Tỵ một khắc.
Đám người Lục Lâm vốn đang chờ đại hội tỷ võ ở trung tâm thành, bên ngoài đại sảnh chờ đợi đại hội tỷ võ bắt đầu, không được mở rộng cửa.
Bởi vì tình huống quỷ dị, giờ phút này người tụ tập trên mảnh đường phố này cũng không nhiều, lại có một ít người đi tới quán trà phụ cận, ngồi bên cửa sổ bàn tán, một mặt nhìn tình thế biến hóa.
"... Ta đã nói rồi, có chuyện lớn rồi mà."
"... Hao phí lớn như vậy, chiêu cáo thiên hạ, bốn cường giả này đều đã quyết ra... đột nhiên không làm nữa hả?"
"... Không làm thì cũng phải có thông cáo, mặt của nhóm công bằng này còn ở đâu?"
"... Trước mặt người trong thiên hạ, mặt mũi đã rơi xuống."
"...Tin tức chính xác là năm phương sắp đánh nhau."
"... Nghe nói Lâm giáo chủ của Đại Quang Minh giáo, tối hôm qua ra tay ở thành nam."
Một tràng thì thầm và nghị luận vang lên, thời gian đã tới. Một số người đứng dậy chuẩn bị rời đi, sau đó, bọn họ nhìn thấy có một nhóm người chạy vội tới, cờ xí sau lưng những người này thuộc về "Công bằng Vương", "Long Hiền".
Đội ngũ này đến quảng trường phía trước Đại Võ Quán, xuống ngựa liền dừng lại ở lan can ven đường, lấy ra một cái cảnh báo, dán lên nơi đó.
"Đó là cái gì... "
Mọi người xem náo nhiệt hoang mang một hồi, nhưng lập tức có người nhìn nội dung phía trên, lớn tiếng thuật lại.
"Vương lệnh công bằng —— "
"... Xét thấy phe công bằng có rất nhiều bất pháp, không tuân theo điển tịch công bằng mà hành sự, giết người vô tội... nhưng hiện tại bố trí Giám Sát Tư chung đảng công bằng... Có thể theo lệnh, giám sát bất cứ chuyện sai lầm nào của đám người công bằng trong thiên hạ, có cáo tất tra, có điều tra tất phải tra..."
"Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như... Công bằng Vương đã lập một nha môn mới..."
"... Hôm nay do Giám Sát Ty Chưởng Ấn Từ Dũng thống nhất cho Giang Trữ nhất chức giám sát sự vụ... Từ hôm nay trở đi, chỗ làm việc của gã lập tức được thiết lập ở Giang Trữ cựu võ nha môn... Từ hôm nay trở đi, phàm là cai quản đảng công bằng có bất kỳ oan uổng gì đều có thể đến nơi này, đánh trống kêu oán... Phàm là người có bất kỳ tội danh không thể làm việc công bằng nào, nhưng đến nơi này, báo cáo cho người..."
"Chuyện gì xảy ra."
"Không biết a..."
Trong đám người, có người nhíu mày, có người nghi hoặc, cũng có người lui về phía sau, trên mặt lộ ra một tia thần sắc giật mình. Vào lúc này, chỉ thấy mặt bên có người vung lên một mặt búa lớn, bổ tới cây cột trên lan can kia, chỉ nghe thấy tiếng vang ầm ầm, vụn gỗ đầu đường văng tung toé.
Mấy người vừa rồi dán xuống cáo thị lúc này chưa đi xa, ở bên kia quay đầu lại, người cầm đầu đột nhiên rút đao, mà trong đám người phụ cận, có người vung cự chùy đập tới mấy người, người cầm đầu đột nhiên tránh đi, phía sau một người tránh không kịp, bị nện phun máu bay ra.
Đúng lúc này, con đường này trước sau chỉ nghe thấy vô số âm thanh nổ vang, có người vung búa, có người vung búa, có người rút đao, có người xuất kiếm, có một ít người lục lâm tung bay về phía xa, một vài bóng người vốn xen lẫn trong đám người, trong phút chốc bắt đầu chém giết nhau.
Vừa rồi vung chùy đập bay thành viên dán cáo thị cự hán, một quyền đánh ngã thân ảnh đánh lén phía sau, lại giẫm một tên cao gầy trên mặt đất, đồng bọn của gã tập kích những người dán cáo này cùng một lúc., Cách đó không xa bên lan can cảnh báo, thân ảnh vung cự phủ kia bị hai người dùng kiếm đâm xuyên qua, hai người này lập tức bị người phía sau tập kích, mấy đạo thân ảnh giết thành một đoàn, bốn năm người ngã xuống trong vòng thứ nhất hung lệ chém giết.
Trong phút chốc, thỏ lên xuống, đánh lén và giết nhau, mùi máu tanh tràn ngập đầu đường, cũng có từng bóng người lập tức tản ra, giằng co. Mọi người nghe thấy nội lực của cao thủ vung vẩy cự chùy, giọng nói khát máu vang vọng đầu đường xó chợ: "Ta chính là "Bát Linh Thần" dưới trướng A Tì Nguyên Đồ", "Tả Hạo! Hiện đang báo cáo cho thiên hạ - Văn là yêu ngôn bị dụ hoặc bởi yêu ngôn., Không được các phe công bằng đồng ý, tư phát loạn mệnh, chuyện trong bè phái công bằng oan uổng tự có người chủ trì, nhưng không tới phiên hắn có cơ hội giết người! Hôm nay thành Giang Ninh, loạn mệnh này, không cho phép ai dính vào..."
Giọng nói tương tự vang lên bên kia dán cáo thị: "Các ngươi làm phản..."
Bên cạnh bố cáo kia, có bóng người mang theo máu loạng choạng đứng ở phía trước: "Ta chính là "Học thư hội" Côn Bằng bạch. Hôm nay ai muốn hủy lệnh bài này, liền từ trên người ta bước qua!"
Xa xa mọi người tận mắt chứng kiến một màn này.
Máu tanh bắt đầu chém giết.
Cùng thời gian đó, chính giữa thành thị hỗn loạn, hơn mười tốp truyền lại làm cho người ta phi ngựa mà đi, đem Vương Nhất Ý cô hành phát ra đạo mệnh lệnh ảnh hưởng sâu xa này, truyền đi khắp nơi trên thành thị, trên đường chính, xung quanh những kỵ sĩ này lập tức xuất hiện một loạt chém giết và xung đột.
Công bằng Vương muốn đưa mệnh lệnh như vậy đến trước mắt tất cả mọi người.
Mà bốn Vương còn lại, phải thể hiện ra sự kiên quyết giết chóc và đối kháng, cho khắp thiên hạ biết.
....
Một bên cầu động, ba thân ảnh chậm rãi đem thi thể chôn vào trong hố. Bọn họ còn chưa bắt đầu lấp đất, liền nhìn một mặt kỵ sĩ toàn thân đầy máu tươi la hét, một mặt giục ngựa chạy băng qua.
"... Hắn nói gì?"
"... Hô... Oa?"
Tiểu hòa thượng mở trừng hai mắt.
....
Ở trung tâm thành, những nơi dựa vào phía bắc của võ giả, bức tường của lão nha môn thuộc về võ triều bị bong tróc từng mảng, môn đình bị hủy một nửa, nhưng từ đêm qua đến giờ phút này, đã dần dần dọn dẹp khu vực.
Phó chưởng ấn mới xây "Giám sát ty" Từ Dũng là một nam nhân trung niên dáng người gầy còm, hắn quét dọn con đường trước nha môn, vẩy ít nước trong. Người cùng hắn ở chung chỗ này cũng không nhiều, một đội binh sĩ, vài tên văn thư, thậm chí không chống nổi bố trí của một quan phủ nho nhỏ, nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ đứng trên bậc thang ở cửa nha môn chờ đợi người tới.
Không có bách tính bình thường nào tới đây.
Từng bóng người từ trước đây không lâu bắt đầu tụ tập trên con đường phụ cận nha môn, giờ phút này, phần lớn cờ xí bắt đầu vẫy vẫy trên mấy con phố dài phụ cận nha môn. " Chuyển Luân Vương", "Bình Nguyên Vương", "Cao Thiên Vương", thuộc hạ "Diêm La Vương" ngăn cản từng con đường phụ cận, bảo vệ tốt mỗi một chỗ tường thành quanh đây.
" Chuyển Luân Vương" dưới trướng Chấp chưởng "Bất Tử vệ" "Trần Nha" Trần tước", "Nhân ngữ" dưới trướng "Đại chưởng quỹ" Kim Dũng Khang, tiên phong dưới trướng "Đại Khai Sơn Tướng" "La Ngạn" "Diêm La Vương", Chưởng đao - Bành Thiên Cương" lần lượt tới chào hỏi Từ dũng.
"Hà Văn điên rồi..."
"Lấy một phản tứ, cố ý muốn làm một tên đảng công bằng mới. Hắn nói, hôm nay có thể có người đi đến nơi này kêu oan..."
"Mọi người nói, không có khả năng..."
"Vậy hôm nay, mọi người phải quan sát thật kỹ mới được..."
Từng đường phố, đình viện khắp nơi, cờ xí tung bay, kể cả giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm tông ta là một cao thủ, đều từ từ tiến vào vị trí đã ước định, có người dựng lên hàng ngàn người chống ngựa, hàng ngàn người lục lâm, khách khanh và cao thủ khắp nơi, vây quanh nha môn trong phạm vi hơn một dặm này.
Bên ngoài thành lũy, ở mỗi một nơi đầu đường cuối phố, mọi người bắt đầu quan sát hết thảy. Dân chúng bình thường lo sợ bất an, người làm việc tốt cảm xúc dâng trào, các đại biểu thế lực từ các nơi đến lạnh lùng quan sát, cũng có rất nhiều người lục Lâm, trong đó có người cầm cờ xí phấp phới và danh hiệu, cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào, có lẽ chỉ có một đường đánh tới mấy tên cao thủ trong trận chiến đại hội tỷ võ, sẽ cảm thấy buồn bã mất mát ở chỗ này.
Đám người công bằng đánh hết tài nguyên Giang Nam, tới thời khắc này, cuối cùng cũng đã quyết liệt. Mà ở trên một sân khấu lớn đã xây xong, toàn bộ thiên hạ sẽ nhìn thấy manh mối của thế đạo nhân.
Những mảnh vụn vụn vặt lẻ tẻ phảng phất như thân thể nóng bỏng đang lan tràn ra thành thị phía xa.
Một bóng người cao lớn bước ra khỏi hàng rào chấp thủ của Chuyển Luân Vương, bắt đầu nói chuyện ở đầu đường.
"Ta chính là "Đại Quang giáo" Hộ pháp" "Thiên Đao" Đàm Chính! Giang Trữ đại hội, vốn là chư phương hội minh của các đảng công bằng, cùng nhau thương nghị chuyện tương lai, nhưng nào văn là vì đọc sách mê hoặc yêu ngôn, khư khư cố chấp, mưu đồ đoạt quyền. Hắn xây dựng cái gọi là Giam Tra Ty này chính là để thanh trừ dị mưu, muốn các phe công bằng không trải qua thương nghị, liền nghe lệnh của một mình hắn... Người này quyền muốn mê tâm, dĩ nhiên là điên cuồng rồi..."
Thanh âm của hắn theo nội lực bức bách vang lên quanh quẩn, cùng lúc đó, các nơi thành thị cũng bắt đầu tuyên truyền tương tự.
"Hầu Vương" Lý Ngạn Phong một thân màu xám xanh ngắn ngủn, đi trên đường phố bên ngoài "Trụ thành", nhìn chăm chú trên đường, tửu lâu, quán trà, ngẫu nhiên sẽ nhớ kỹ mấy vị trí khả nghi của tiểu viện...
Đinh Tung nam ở trên nóc nhà phía xa, dùng kính viễn vọng nhìn thành thị...
Sau khi Trương La điều khiển đoàn người rời khỏi, An Xá Phúc đi thẳng một đường về hướng thành thị bắt đầu trở nên cuồng bạo, hắn đang tìm kiếm các thành viên của sứ đoàn mất tích...
Đàm Chính cao giọng gào thét một bên, mục tiêu của lão là An Tích Phúc tìm được đang cùng Du Hồng Trác đi qua một đoàn người đi đường bên cạnh, một khắc nào đó, thậm chí đi tuần tra chung quanh "Hầu vương".
Giờ phút này trong đám người, đủ loại thân ảnh chung quanh đều mang ý đồ của mình, Du Hồng Trác đeo đao cùng Lương Tư Ất có vóc người cao gầy cũng không có gì đặc biệt nổi bật, bọn họ dạo qua một vòng xung quanh, cũng đều thấy được Đàm Chính, Trần tước phương, Bất Tử vệ... đủ loại tồn tại...
Tứ sư huynh Văn Bách đeo mặt nạ dữ tợn che nửa bên dưới lại, đang ở trên một tòa nhà lầu hai bên cạnh "Vách thành" này, hắn vuốt ve tình huống đầu đường, một tay vịn roi thép, hình dạng kỳ lạ, bộ dáng cũng đặc biệt uy phong lẫm liệt...
Vô số người nổi danh, nói không nổi danh, hơn trăm thế lực lớn nhỏ từ các nơi đến, vô số phỏng đoán ác ý đan xen vào nhau.
Theo mọi người tụ tập, gần sát trên nóc nhà, dần dần đã đứng đầy người xem náo nhiệt. Dưới đám người Nhạc Vân, bình bạc bảo vệ, quyền trái đi tới một quán trà trong góc quảng trường, lập tức phát hiện thân ảnh ngoài ý muốn.
Hắn cười ha hả đi tới, ôm quyền với đối phương cùng với người xung quanh, ngồi xuống bên bàn.
"Tiền Bát gia, đã lâu không gặp..."
Trong lời nói của ông lão, từ cửa sổ của quán trà nhìn ra ngoài, phía trên thành Giang Ninh là một tấm tinh kỳ trải rộng như rừng. Mà mặt khác bắt mắt nhất chính giữa được mọi người vây quanh tượng trưng cho lá cờ chiến của giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm tông ta, nó mang theo uy áp của "Đệ nhất nhân thiên hạ" trong nhiều năm qua, giống như mặt trời huy hoàng, định ở giữa trấn áp hết thảy gợn sóng trong thành Giang Trữ.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tập hợp toàn bộ võ giả tinh nhuệ nhất Giang Nam quần thể, ở trong mấy ngàn người, đây là địa vị mà trong quá khứ cũng chưa bao giờ có.
....
"Ninh nhân còn chưa tới, các ngươi có nhổ được lá cờ này không?"
Hai bên tiến hành một ít đối thoại hữu hảo.
Một khắc, Tả tu quyền hiếu kỳ hỏi một câu.
Trong quán trà yên tĩnh trở lại.
Một số người trẻ tuổi ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái.
Bị lão già làm tổn thương tự tôn...
Lão nhân ta chính là rất thẳng thắn a...
Tả tu Quyền cầm lấy chén trà, cảm thấy sáng suốt, lại tự kiểm điểm lại bản thân.
"Ha ha, cũng không phải chuyện lớn gì, cục diện Giang Nam và Giang Trữ bên này, liên quan không còn nhiều nữa..."
Với tư cách là lão nhân gia tuổi cao, hắn cười an ủi một câu.
Tiền Lạc Ninh ở bên kia suy nghĩ một chút, nghiêng đầu đi qua.
"Tả công, cái này...chúng ta không phải đến để đánh nhau..."
"Lão già, ta hiểu..."
Tả tu quyền cười, lễ phép cười với đối phương.
....
Một khắc nào đó, bọn họ từ vị trí đứng lên.
....
Cuồng Lan đã tới.