Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Lượng Thiên Xích..."
Lúc rạng sáng bến tàu, khắp nơi đuốc chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh, tanh hôi cá thối cùng các loại phế vật hỗn tạp hỗn tạp cùng một chỗ, nhưng ở khắp nơi trong cầu sạn, cũng có thể thấy binh sĩ hoặc sáng hoặc tối đang chấp hành nhiệm vụ hộ vệ, trong nước tối tăm lạnh như băng, cũng có tinh thông thủy tính vệ sĩ lặng yên du động.
"Công bằng Vương" Văn Hà chuẩn bị rời khỏi hiện trường của Giang Trữ.
Mấy ngày qua, thái độ của hắn dần dần sáng tỏ tới nay, mỗi một ngày đều có lượng lớn người tới bái phỏng, mang theo đủ loại tin tức cùng thái độ, tụ tập đến trước người Hà Văn.
Có rất nhiều thái độ đã sớm đoán được.
Cũng có một số lựa chọn, ngoài ý muốn.
Ngay khi lên thuyền, tin tức người đưa tin này mang theo khiến hắn cảm thấy bất ngờ, bởi vì tính nghiêm trọng của tin tức, hắn sai người mang vị Lăng Tiêu sứ trẻ tuổi này lên thuyền, sau đó mở ra tín hàm Lăng Tiêu mang tới.
" Chuyển Luân Vương" dưới trướng Hứa Chiêu Nam, thủ lĩnh "Oán hận" Mạnh Mạnh Đản Đào lệnh mang đến lượng lớn tin tức bí mật về Hứa Chiêu Nam Trận doanh, vạch trần không ít nhược điểm của đại quan cao tầng, đồng thời cũng chuẩn bị không ít tín vật có thể uy hiếp hoặc chiêu mộ người thân cận học thức.
Trong thời gian hơn mười ngày qua, "Oán hận" một phương mặc dù cũng căn cứ theo chỉ thị của Hứa Chiêu Nam bắt đầu lùng bắt thành viên hội đọc sách quy mô lớn, nhưng đối với những kẻ phạm nhân ở vị trí mấu chốt này, Mạnh Tổ Đào lại nghĩ trăm phương ngàn kế giấu diếm bọn họ.
Tin tức cuối cùng là Mạnh Tổ Đào chuẩn bị dùng danh nghĩa đọc sách triển khai ám sát Hứa Chiêu Nam. Theo lời đối phương và sứ giả Lăng Tiêu, thủ hạ của y đã có người giỏi sử dụng trọng pháo, có lòng tính toán vô tâm, nên nắm chắc bảy phần.
Người mặc áo bào rộng lớn, trên người tản ra mùi thuốc Hà Văn, đội tàu đã chậm rãi xuất phát, xa xa trong bóng đêm, phía nam thành thị, hỗn loạn quy mô lớn.
"Mạnhắt đào... Vị đại ca này của ngươi, phong cách làm việc của hắn luôn như vậy sao? Có cơ hội liền bí quá hoá liều..."
Hà Văn nhìn cảnh vật bên ngoài khoang thuyền, ánh mắt thâm trầm mà nghiêm túc.
Lần bố cục này của Giang Ninh thành quyết liệt với bốn người còn lại, phi thường mạo hiểm, nhưng cho dù ở ngoài sáng hay trong tối, Hà Văn cũng không phải không có hậu chiêu và sắp xếp của mình. Nhưng bất luận thế nào, lần này của Mạnh Thác Đào có thể đảo lộn là một con cờ hết sức quan trọng để an bài: Nếu như đối phương đến sớm liên hệ, hắn tuyệt đối sẽ không để người này đi ám sát.
Nhưng đương nhiên, phe công bằng trùng trùng điệp điệp khởi sự, tham dự vào trong đó, Thảo Mãng và Kiêu hùng vô số, không ít người dù cho nắm chắc một phần cũng phải liều một mạng. Nếu Mạnh Sơ Đào chính là tính tình như vậy, hắn cũng không có nhiều lời để nói.
Nhưng Lăng Tiêu ở bên cạnh chần chờ một chút, sau đó lắc đầu: "Mạnh đại ca, huynh ấy... thường ngày làm việc, đa phần phải cẩn thận mới được."
"Vậy hắn còn phải gộp cả mình vào?"
Lăng Tiêu cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào, qua một hồi mới thấp giọng nói: "Mạnh đại ca nói, nếu ngươi đã lắc lá cờ hội đọc sách, lập tức gặp ám sát, người đọc sách hội liền không thể không trả thù. Giết Hứa Chiêu Nam, thì các nơi tán đồng hội sách, tất nhiên sẽ nổi lên hưởng ứng. Đại sự Giang Nam có thể thành."
"Nhưng nếu hắn không giết được thì sao?" Hà Văn thở dài: "Trong bốn vị này, cao thủ dưới trướng Hứa Chiêu Nam nhiều nhất. Thiên hạ đệ nhất Lâm tông ta đều đứng về phía hắn. Một mình hắn có thể không ngăn được thiên quân vạn mã, nhưng nếu muốn làm hộ vệ thì cho dù có hỏa pháo cũng chưa chắc giết được Hứa Chiêu Nam."
"Chúng ta đã tra xét việc này." Lăng Tiêu nói, "Căn cứ theo tin tức truyền đến từ tân Hổ Cung, còn có lần cuối cùng Mạnh đại ca cùng Lâm giáo chủ nói chuyện, chúng ta phát hiện, sau khi Hoa Hạ quân tham dự vào việc này, Lâm giáo chủ đã có ý thối lui đối với Giang Trữ. Hắn ở trong âm thầm khuyên Hứa Chiêu Nam nghĩ lại mà rời đi., Thậm chí bảo hắn tới nói chuyện cùng ngài một chút, xem có cách nào thương lượng hay không. Mà Tả hộ pháp Vương Nan Đà cũng bắt chuyện với Hứa Chiêu Nam, nếu mất công bằng, Lâm giáo chủ sẽ rời đi, để Hứa Chiêu Nam đến lúc đó chớ trách chớ trách. Hứa Chiêu Nam không dám đắc tội bọn họ, khi đó cũng không còn gì để nói."
"......."
Hà Văn Tường nhíu mày.
"Chính là bởi vậy, Mạnh đại ca nói, việc này nên nắm chắc bảy thành."
....
Gió đêm chậm rãi lướt qua đường phố, hỏa lực khói lửa ở đầu đường bay tán loạn.
Mạnh Chiết đào cầm trong tay roi thép, trên thân thể cao lớn có lấm tấm vết máu, hắn hô hấp kéo dài, đối mặt với đạo thân ảnh phía trước kia, đang để cho thân thể của mình ở trạng thái đỉnh phong bình tĩnh trở lại.
Những người bị thương rên rỉ, đi theo Hứa Chiêu Nam, xưa nay đều là cao thủ không ai bì nổi. Thế nhưng khi đối mặt với roi thép mạnh mẽ, những người trên thân thể bọn họ đều bị đánh nát tay chân, có người bị mổ bụng, cũng có người bị đánh nổ tung, cũng có người bị đánh cho nổ tung đầu óc, ngã xuống mặt đất thành thi thể.
Nhưng ở con đường xung quanh, lượng lớn binh sĩ và người rừng xanh đã kịp phản ứng, bắt đầu đề phòng bốn phía và vây kín giữa con đường. Vài tên thân tín đi theo Mạnh Mạnh đào đã gặp phải vây kín. Hứa Chiêu Nam chật vật từ dưới đất bò dậy, bắt đầu ra lệnh cho mọi người.
Trong bầu trời đêm lại có khói lửa bất đồng đốt lên, ngọn lửa bốc lên lần này không giống với "Liệt Hỏa Lệnh tiễn" của Chuyển Luân Vương, nó càng thêm lộng lẫy, tượng trưng cho pháp giá "Đại Quang Minh Giáo" Thánh giáo" giáng lâm. Đồng thời Lâm tông ta cũng tới, Vương Nan Đà suất lĩnh đông đảo hộ pháp thân tín, cũng bắt đầu xuất hiện ở xung quanh, vây bắt những thành viên oán hận thù.
Ánh mắt Mạnh Tân đào đảo qua đại hòa thượng phía trước, nhìn về phía xung quanh con đường, cũng xa xa nhìn về phía chỗ đã phát ra hỏa lực. Trong bóng tối, bên kia đã không còn động tĩnh gì, có thể thấy bên kia đã thành hình dáng gì.
"A Di Đà Phật." Lâm tông ta chắp tay trước ngực, thở dài: "Sau tiếng pháo nổ đầu tiên, bản tọa đã đến bên kia. Huynh đệ của ngươi chiến đấu anh dũng, lúc chết cũng không thống khổ."
Mạnh Tổ Đào gật nhẹ đầu: "Lần trước nói chuyện với nhau đã được lợi không ít. Vốn tưởng rằng đại sư đạo hạnh cao thâm, đã nghĩ ra được rõ ràng chuyện đời, có thể phân biệt được bên nào đúng bên nào sai, nhưng không ngờ... cuối cùng lại đưa ra quyết định như vậy..."
"... Bổn tọa cũng không ngờ, cuối cùng Mạnh thí chủ lại chọn con đường như vậy." Lâm Tông ta nhìn hắn, "Lần này tới Giang Nam, bắt tay với các lộ hào kiệt, võ nghệ của ngươi cao nhất, tư chất tốt nhất, lần này thăm dò tâm chướng, trăm thước càng tiến thêm một bước, ngày chưa chắc không thể thành cảnh giới đại tông sư, sánh vai cùng bổn tọa, Chu lữ. Đáng tiếc, không thể quay đầu lại sao?"
Hứa Chiêu Nam bên kia hơi ngẩn người, sau đó hét lớn: "Mạnh Sang đào, trong Bát chấp ta đối xử với ngươi tốt nhất, coi trọng nhất đối với ngươi, ngươi bị ai mê hoặc nhất, muốn làm chuyện ngu xuẩn này... Hôm nay có Thánh giáo chủ, nếu ngươi quay đầu lại, ta thấy thể diện Thánh giáo chủ có thể bỏ qua chuyện cũ!"
"Ha ha."
Mạnh Mạnh đào nở nụ cười, ngắn ngủi mà châm chọc, hắn nhìn về phía Lâm tông ta: "Đại sư, với trí tuệ của ngươi, chẳng lẽ đều không nhìn ra, mấy vị này của bè phái công bằng, không thể thành sự sao?"
"Mạnh thí chủ, thế sự hỗn độn, có thể thành sự hay không thể thành sự, không phải đạo lý ba lời có thể khái quát. Ta biết ngươi bị mê hoặc bởi đọc sách biết yêu ngôn, tạm thời bất luận những tiểu bản tử này là Hà Văn cắt đầu đi phần đuôi, cho dù là Tây Nam Ninh Nghị, nếu hắn xác định mình có thể làm được, cần gì phải hướng tới toàn bộ thiên hạ, quảng phát những thứ này? Chẳng qua là trong lòng khó định, cầu một con đường lui mà thôi."
Lâm Tông ta chắp tay thở dài.
"Về phần căn nguyên có thể thành sự hay không, quy kết với người, nếu có thể phổng nạp anh hào trong thiên hạ, khiêm tốn thụ giáo, chính là xuất thân thảo mãng giả, cũng không hẳn không thể thuận lợi thành sự. Lần đại hội Giang Ninh này cũng không thuận lợi, có chút vấn đề khó giải quyết, cố nhiên khiến ngươi uể oải, nhưng Hứa Công nói rõ với ta, hắn cùng Hà Văn khác biệt., Cũng không phải là hắn không muốn thu nạp cái nhìn của Văn Văn gì, thuần túy chỉ vì Hà Văn làm quyền, không muốn hợp lực cùng người trong thiên hạ mà thôi. Lần này trở về, dưới trướng Hứa Công, cũng sẽ tiến hành cải cách, nghiêm tra tham ăn, đả kích thiên vị. Kể từ đó, Mạnh thí chủ đi đến bên Hà Văn, như thế nào tiếp tục ở dưới trướng Hứa Công xuất lực đây?"
Mạnh Tân Đào dùng ánh mắt thương xót nhìn hắn, trong khói lửa chiến tranh, khí thế khổng lồ của hòa thượng này kinh người, hệt như núi cao, trong thời gian dài tới giờ, chỉ cần có hắn thì hầu như tất cả người trong giang hồ đều không nhấc nổi ý chí chiến đấu của hắn. Nhưng roi thép trong tay Mạnh Thác Đào rung lên, nở nụ cười: "Nói những lời này, ngươi có tin không?"
Lâm Tông ta nhìn hắn, qua một hồi, thở dài: "Thật ra có một việc khiến bổn tọa bất ngờ."
"......."
"Thế nhân muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều có cơ hội riêng, ngươi bị người đọc sách mê hoặc, tuy khiến người ta tiếc nuối, nhưng cũng không ly kỳ. Chỉ là Mạnh Tổ Đào ngươi chưởng ấn một phương, sớm muộn gì cũng là người của miếu đường, sớm không phải là giang hồ hào hiệp bình thường. Nếu không cam lòng làm chính trị Hứa Công, ở chỗ này, Từ Đồ, đợi cơ hội tốt hơn, lại cùng Hà Văn ước định, suất lượng oán hận thù sẽ phản bội, há không tốt hơn. Khổ như hôm nay, phá hỏng đại sự?"
Vấn đề của Lâm tông ta, có lẽ cũng là nghi vấn của rất nhiều người ở đây. Hắn hỏi xong, chỉ thấy trong thuốc nổ lờ mờ, sắc mặt Mạnh Tân đào phức tạp, ánh mắt biến ảo mấy lần, trong ánh mắt như có hồi tưởng, có hối hận, có bất đắc dĩ, cũng có mờ mịt, nhưng cuối cùng, biến thành một nụ cười phóng khoáng.
Lời nói của hắn trầm thấp, phảng phất như chỉ là nói cho Lâm Tông ở đối diện nghe.
"Nếu không có việc này, người ngoài làm sao biết được người thờ phụng đọc sách đạo lý, là thấy được, sờ được đâu..."
Đám người chung quanh con đường, nghe không rõ lời này, mà sau một khắc, phong bạo gào thét nổi lên, áo cà sa trên người Lâm Tông ta rung lên, hai đạo thân ảnh đối chiến, trên đường phố nổ tung nổ vang.
Mạnh Thác đào dốc toàn lực, xông thẳng về phía Hứa Chiêu Nam.
....
Mặt sông phía bắc bóng đêm, đội tàu Hà Văn chậm rãi rời khỏi bờ sông.
"Mặc dù nắm chắc bảy phần, nhưng nếu thất bại thì cũng thất bại trong gang tấc. Mạnh tiên sinh... vốn nên thương lượng với ta mới phải..."
Phía nam thành Giang Ninh đã phát sinh biến loạn, lại đi liên lạc, dĩ nhiên là đã chậm. Chờ mong Mạnh Sơ đào thành công, trong lúc Hà Văn thở dài cũng lộ ra vẻ tiếc hận. Trong thành Giang Ninh, hắn liên hệ không ít người các phương diện, cũng từng phát sinh lời mời hẹn với Mạnh Thác. Nhưng bởi vì một số chuyện trời xui đất khiến, cũng không có nói chuyện với nhau, cho nên hắn cũng không rõ ràng vị thủ hạ đắc lực của Hứa Chiêu Nam này, là đồng chí có thể tranh thủ.
Mà cùng lúc đó, hiểu biết của hắn với Mạnh Tân Đào cũng chỉ vẻn vẹn như một số tin tức mọi người đều biết.
"... Lúc trước ta nghe nói, Mạnh tiên sinh đã từng... tự tay đánh chết sư phụ của mình, lần này ở Giang Trữ, dường như ngay cả Đàm Tế đại sư cũng vậy... ở giữa, có nội tình gì hay không?"
Quyết định của đối phương không cách nào nghịch chuyển, Hà Văn suy nghĩ ứng đối kế tiếp, cũng thuận miệng hỏi những tin tức liên quan tới Mạnh Đoan Đào này. Chỉ là tự tay thí sư, giết chết anh hùng lý lịch tự nhiên không rực rỡ, vấn đề hỏi được một nửa, lão đã nhận ra thần sắc người trẻ tuổi trước mặt có chút không cam lòng, nói xong lời này, Hà Văn chuẩn bị nhảy qua vấn đề này. Đã thấy người trẻ tuổi tên Lăng Tiêu kia nhíu mày vài cái, cắn răng, vừa mới mở miệng.
"Mạnh đại ca hắn..." Hắn nói: "Mạnh đại ca hắn... từ khi đến thôn Du gia, liền ổn trọng đáng tin cậy, hỉ nộ không lộ ra ngoài, giao thủ với Tứ thúc càng là cực kỳ ít khi tâm sự với người khác. Chỉ là mấy tháng trước có một lần, hắn ra ngoài uống rượu say, lúc trở về ngồi với ta một lát, trời tối đen, khắp nơi không ánh sáng, hắn nói với ta, chuyện đau khổ nhất thế gian, là vô luận thế nào cũng không nhìn thấy đường."
"Mạnh đại ca nói... Hơn mười năm trước, hắn theo binh họa nam hạ, cũng từng chém giết với nữ chân nhân. Thế nhưng khi đó thiên hạ, võ nghệ dù cao đến đâu cũng chỉ như heo, bị nữ chân nhân xua đuổi. Phía nam nhân Bắc Nhân sau., Võ triều nói phải phấn chấn, khiến Nam triều được dùng hoa tươi để hầm dầu, nhưng những thứ này chẳng qua là hút cốt nhục của người Bắc, trang sức phồn hoa mà tham quan ô lại hoành hành như trước, người nam hưởng thụ phồn hoa, lại chỉ muốn thiên an... Võ Triều không có đường."
"Tứ thúc... Hắn tính tình chính trực thẳng thắn, phía nam nói nam nhân quy nam nam bắc người về bắc, hắn không muốn bị người ghét bỏ, liền ở lại phía bắc Trường Giang không chịu xuôi nam. Hắn võ nghệ cao cường, cả đời cương trực, chưa từng hại người. Mạnh đại ca nói, hắn cũng muốn sống như vậy, nhưng thiên hạ đã thay đổi, như vậy không thể sống... Bên kia Tứ thúc, cũng không có đường."
"Sau đó võ triều quả nhiên thất bại, Mạnh đại ca mang theo người trong thôn chém giết trong thời loạn thế. Khi biết được tên tuổi bè phái công bằng, hắn lần đầu tiên cảm thấy tìm được đường. Hắn cảm thấy thế đạo quá khổ, nghe Đại Quang giáo giảng pháp có ba mươi ba khó khăn, nhập vào dưới trướng "Luân Luân Vương". Nhưng không lâu sau hắn đã hiểu, không còn đường đi."
"Hắn... đọc sách thật lâu, tối hôm đó đã nói với ta, hắn cảm thấy... lần này có khả năng thật sự có đường. Hắn cảm thấy, vị Ninh tiên sinh ở Tây Nam kia đem vấn đề công bằng bè phái, thật sự nói minh bạch."
"Mạnh đại ca nói, nếu trên đời này không có đường, người cũng chỉ có thể sống sót ở chỗ tối kia, quỳ xuống ăn sống, dựa vào ăn sống, thậm chí đánh chết sư phụ sau đó sống sót, đó đều là chuyện không có biện pháp nào... Mạnh đại ca nói là còn sống, nhưng chúng ta biết, đoạn đường này, thứ hắn cầu đến, vẫn là biện pháp làm cho phần lớn người trong thôn còn sống sót... "
"Hà tiên sinh."
Người trẻ tuổi tên Lăng Tiêu nhìn về phía Hà Văn, hắn là phó thủ xử lý thứ sự bên cạnh Mạnh Thác Đào, từ trước tới nay đi theo bên cạnh Mạnh Tân Đào chỉ sợ cũng là giết người không tính, giờ phút này vẻ mặt của hắn cũng không mềm yếu, ánh mắt ngược lại lạnh lùng như đao.
"Chúng ta đến bây giờ, cũng không biết rốt cuộc hội đọc sách là do ngươi làm, nhưng Mạnh đại ca đã nói, nếu ngươi đã nguyện ý cầm lá cờ này, hắn liền nguyện ý xung phong hò hét cho ngươi, đánh bạc tính mạng cho ngươi. Bởi vì khổ cực nhất trên đời này chính là không có đường, nhưng đã có đường, người có thể vì thế mà đánh giá hết thảy."
Trong ánh mắt người thanh niên, sắc bén như dao, cũng có cảnh cáo mơ hồ khát máu. Hắn nói tới đây, đầu hơi cúi xuống, vươn tay vào ngực. Thị vệ bên cạnh Vương lập tức đi tới bên này, Hà Văn đưa tay ra hiệu cho bọn họ không cần khẩn trương. Chỉ thấy đối phương lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ đã đọc đã lâu.
"Mạnh đại ca tặng ta một quyển sách, bên trên viết là chuyện của Hàng Châu Tiền Hi Văn. Mạnh đại ca nói có thể thấy được hi vọng, là một hạnh phúc."
Một thời gian dài qua, thành viên của hội đọc sách lấy nhau đưa thư, kết giao đồng chí. Hắn nhìn về phía Hà Văn, cảnh cáo hắn.
"... Ngươi phải đi theo con đường này ra ngoài."
....
Phía nam thành Giang Ninh, xung quanh bạt tai chém giết, cuốn qua toàn bộ con phố dài như gió lốc.
Mạnh Chiết đào xông về phía Hứa Chiêu Nam, thế tiến công của roi thép trong tay đã cao hơn một đợt, nhưng người ngăn ở trước mặt hắn lại giống như Phật Đà, đệ nhất thiên hạ.
Trong phạm vi chém giết từ ngoài phố xông vào sân nhỏ bên cạnh, vách tường sụp đổ, gạch xanh đều bị roi thép kia đánh văng ra, hai người chiến đấu xông lên lầu các cao lại tiếp tục chém giết xuống, có lẽ là bởi vì đánh không nổi hưng phấn, Lâm Tông Ngô thét dài chấn động bầu trời đêm, nhiếp hồn người.
Đám người đứng xem xung quanh không ai dám xông lên xem náo nhiệt, đây là cuộc tranh đấu của võ giả đỉnh cao nhất thiên hạ. Sau khi cố gắng xông về phía Hứa Chiêu Nam thất bại mấy lần, mọi người thu liễm tâm thần, toàn lực tác chiến với Lâm tông, lực phá hoại của roi thép trong tay thậm chí đến mức Lâm Tông Ngô cũng không dám cứng rắn va chạm.
Là một nhóm người tiếp cận hạng nhất, rất nhiều võ giả vây xem trận chiến này.
Đồng bọn đi theo Mạnh Sơ Đào tới đây, đã bị tất cả vây kín trong đám người này giết chết.
Mạnh Chiết ngã xuống mấy lần rồi đứng dậy, cuối cùng chịu đựng một quyền, là chiêu thứ tám mươi sáu đổi với Lâm Tông ta ở lầu hai bên đường. Là thiên hạ đệ nhất sau khi Chu Tiễn chết, sau khi công khai đánh nhau đã lâu không có ai đánh với Lâm Tông ta như vậy. Lần trước loại cấp bậc này công khai chém giết, còn là ở Trạch Châu năm xưa, đánh một trận với Long Vương tám tay.
Ánh lửa bùng cháy giữa không trung, mọi người dần cảm nhận được sự ổn định của trận chém giết vừa rồi.
Lầu gỗ tầng hai gần như bị dỡ xuống, Mạnh Tân Đào ngã trên mặt đất, hắn thử đứng lên mấy lần, cảm nhận được không còn chút sức lực nào, máu tươi trong miệng tuôn ra ngoài, Lâm Tông Ngô ở phía trước nhìn hắn, ánh lửa bên ngoài chiếu rọi từ phía sau thân thể khổng lồ kia.
"Nhân sinh tốt thật." Lâm Tông ta thở dài: "Vì sao phải xin chết?"
Mạnh Chiết Đào giãy dụa trên mặt đất, sờ soạng, qua một hồi lâu, vừa rồi dựa lưng vào cột gỗ bên cạnh vẫn chưa sụp đổ, khó khăn lắm mới đứng lên được.
"Hòa thượng, đứng ở Hứa Chiêu Nam bên kia, ngươi thật sự cảm thấy có thể làm được chuyện sao?"
"A Di Đà Phật." Lâm tông ta chắp tay trước ngực: "Đại Quang Minh giáo dẫu sao cũng phải có kết quả. Lão nạp cả đời đến đây, chung quy có một số việc, không thể làm gì khác hơn là ôm tàn thủ không đủ, không còn lựa chọn... Huống chi, ai thắng ai thua, bây giờ chỉ sợ cũng nói không chừng, hoặc là lần này Hứa Công rời đi, thật sự có thể làm ra một phen sự nghiệp đấy."
Trên mặt Mạnh Tổ Đào nở nụ cười thê lương, hắn cảm nhận được trong miệng tuôn ra máu tanh, giơ tay bắt lấy Lâm Tông Ngô: "Hoa Hạ quân đã đến, bọn họ sẽ đánh thức ngươi."
Trên mặt Lâm Tông Ngô hiện ra vẻ giận dữ, sau đó cũng tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy Mạnh Tổ Đào như muốn co quắp lại.
"Mạnh thí chủ, Ninh Nghị chưa đến, nếu lão nạp đã quyết định ra tay thì Giang Nam hôm nay cũng không có mấy người có thể giúp Hà Văn lật sóng."
Mạnh Chiết Đào cũng đưa tay nắm lấy Lâm tông ta, có lẽ là phát giác mình động chân nộ không cần thiết, Lâm Tông Ngô theo sau lại thở dài.
"Mà thôi, Mạnh thí chủ, một đời võ nghệ luyện đến trình độ này, ngươi có thể được lão nạp tôn trọng... Còn có cái gì không bỏ xuống được không? Nhân gian rất tốt... "
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lâm tông ta đang thở dài, Mạnh Tổ Đào nắm lấy cà sa của hắn, lại như nghe được chuyện cười nào đó, bật cười.
"Nhân gian rất tốt... Ha ha... hoang đường..." Vẻ mặt của hắn dần dần hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Hòa thượng... ngươi không cảm thấy mệt sao?"
Lâm tông ta đã hiểu ra điều gì đó, hắn không có trả lời mà chỉ nắm chặt lấy Mạnh Tân đào chứ không có để hắn ngã xuống. Sự trầm mặc trong bóng tối kéo dài rất lâu, Mạnh Mạnh Mạnh đào tựa như đã chết đi vậy.
Một lát sau, hắn phát ra thanh âm cuối cùng trong thế gian này.
"Ta đã minh đại đạo. Đời này tội nghiệt khó chuộc, nhưng cuối cùng có thể nhen lửa chính mình, chiếu sáng con đường cho người khác... Hòa thượng, thế gian này..."
Lâm Tông chúng ta đợi một hồi.
....
Bỏ hắn đi...
....
Trước hừng đông, trong thành Giang Ninh phát động quy mô lớn nhất nhằm vào bốn Vương, cũng là lần ám sát tiếp cận thành công nhất, cứ vậy thất bại.
Xoạt xoạt..n.
Trong đêm đen, một đêm ầm ầm ầm điên cuồng này, quyết định thay đổi vận mệnh của một số người, Mạnh Sơ Đào làm ra quyết định của chính mình, Lâm tông ta cũng đã đưa ra quyết định của mình, rất nhiều người đều làm ra quyết định của mình. Mà đối với một số người khác, ban đêm xao động, càng nhiều là một hồi náo loạn khiến người ta khó hiểu.
Một khắc trước trời sáng, lúc bóng đêm đen kịt nhất, một bóng người tập tễnh bước vào trong nước lạnh như băng.
Phía sau đột nhiên có người bắt lấy hắn, đưa hắn kéo lên trên bờ.
"Thả ta ra... buông ta ra..." Thân ảnh muốn chết giãy dụa yếu ớt.
Thiếu niên dùng tên giả Long Ngạo Thiên cũng không để ý, kéo hắn về trên bờ, ném về bên cạnh thi thể vợ hắn.
Tiết Tiến toàn thân đều là mùi tanh hôi trong nước, cuộn mình thành một đoàn, chậm rãi run rẩy.
Trên người thiếu niên đứng ở phía trước cũng dính mùi hôi thối, hắn không biết phải an ủi đối phương thế nào, chỉ là qua một hồi, mới nói: "Ít nhất cũng nên để nàng nhập thổ vi an rồi mới chết đi?"
Tiết Tiến chậm rãi lắc đầu: "Ở đây... Thế gian. Nhập thổ... nào có vi an... Ta không muốn sống nữa, một khắc ta cũng không muốn sống nữa...Ân công..."
Thiếu niên há to miệng: "... Ngươi có biết vì sao ta cứu các ngươi không?"
"..." Tiết Tiến ngẩn người.
"Chẳng phải ngươi đã từng đánh với Ninh Nghị sao?"
"..." Tiết Tiến nhìn hắn.
"Ta từ Tây Nam tới, bái kiến Ninh tiên sinh, ngươi không hiếu kỳ, hôm nay y thế nào rồi?"
Nước sông mùa thu mang đến cảm giác mát lạnh làm người ta sợ hãi, Tiết Tiến cuộn mình run rẩy. Sau đó, cái bụng cá đầu tiên ở chân trời dần dần sáng lên, hắn nhìn hình dáng thiếu niên kia từ trên cao nhìn xuống, đầu tiên là mờ mịt, sau đó mê hoặc, qua một hồi, hắn run rẩy vươn ngón tay ra.
"Ngươi... Ngươi.."
Ký ức mơ hồ từ chỗ sâu nhất trong đầu cuồn cuộn lên.
Đó là hình dáng mơ hồ của một bóng người thường xuyên đi theo bên cạnh Ninh Nghị, dần dần chồng chất lên thân hình thiếu niên trước mắt.
"Ngươi là..."
Tiểu hòa thượng bên cạnh cũng trừng mắt nhìn bên này.
Trong ánh nắng ban mai, thiếu niên đứng ở đó.
"Ta tên Long Ngạo Thiên, từ Tây Nam đến."
....
"... Để ta xem Giang Ninh này, đến cùng... đã biến thành cái dạng quỷ gì."
....
Thời gian nghiền nát thân thể người khác, như là muốn xé xác những người sắp chết kia, đau khổ do hồi ức tôn lên càng thêm chân thực, nó bao phủ lấy Tiết Tiến. Hắn co rúc ở đó, há miệng, để đau đớn từ trong miệng, từ trong mắt, mỗi một chỗ trên thân thể dâng trào ra.
Ánh sáng ban mai, trên ngã tư đường tĩnh lặng, mọi người đột nhiên nghe được tiếng gào tê tâm liệt phế...