Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong đêm tối như có mưa gió thổi, đã qua nửa đêm, một số phường thị trong Giang Ninh thành vẫn huyên náo.
"... Nhanh lên một chút, cửa đóng xong liền đi..."
"... Đồ vật quá nặng không nên lấy..."
"... Đóng cửa sổ lại là được..."
"... Tên chó chết nhà ngươi còn lề mề cái gì, chỉ chờ một tên thôi!"
Lư Hiển Hành đi lại giữa đám người, trông thấy Lý Đoan Ngọ phía trước, phất phất tay: "Đi thôi, đi nào." Hắn nói.
Lý Đoan Ngọ vung tay, bảo đội ngũ đi tới, sau đó tới gần: "Hiện tại, có thể ra ngoài được không?"
"Thử một chút xem sao." Lư Hiển Hiên thấp giọng nói: "Hà Dực ra giá một ngàn hai trăm lượng... Không nhất định có thể ra ngoài, nhưng cũng phải thử một chút."
"... Bây giờ hắn còn có tâm tư kiếm tiền?"
"Công việc thủ thành này nói là bỏ ra hơn vạn lượng, hiện tại không kiếm, phải đợi tới lúc nào."
Lư Hiển cười cười.
Buổi chiều tháng chín mươi mốt, trên đại hội công bằng Hà Văn đã nói rõ thái độ, ngũ phương quyết liệt.
Đến ban đêm, năm phe chủ đạo công bằng và cao tầng đã tự thương nghị đối sách nơi đóng quân của mình, sau khi sách lược lớn an bài xong, mỗi chi nhánh của hệ thống lại tự mình tụ tập, phân công nhiệm vụ.
Là thủ hạ dưới trướng Diêm La Vương "Thiên Sát", Lư Hiển Chính ngay khoảnh khắc bị triệu tập đã nhận ra không ít manh mối, lập tức an bài Lý Đoan Ngọ trở về tụ tập nhân thủ. Đến gần giờ Tý nửa đêm, hắn mở hội nghị, nhiệm vụ tiếp nhận, lập tức trở lại phường thị tụ tập của các thân bằng hữu, để mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra khỏi thành.
Lư Hiển cho dù phản ứng và quyết đoán làm rất nhanh, cũng là bởi vì lúc họp bàn đã liên lụy đến Hà Phi tuyến, liền lập tức quyết định tiêu tiền tị nạn.
Rất nhiều người trong thành lúc này chưa thể đưa ra quyết định như vậy, bao gồm cả Lư Hiển Thân, lúc trước dẫn một đám thanh niên trai tráng Lý gia thôn vào Giang Ninh thành, vốn là tiền đồ lớn lao tới hợp lưu công bằng, mọi người lưỡi đao liếm máu tích súc vàng bạc., Phần lớn đều là nện ở bên này, vốn tưởng rằng sau này thiên hạ bình định, mọi người sẽ trở thành người trong thành. Nhưng với tư cách kẻ chủ lực chém giết trên tuyến đầu, Lư Hiển vì chuyện hôm nay mà kinh ngạc không hiểu, cũng đã nhận ra khí tức sóng biển khủng bố từ trước đến nay.
Hắn kế thừa y bát của Lý Đoan Ngọ, vốn dĩ không phải là cư dân của Lý Gia thôn, nhưng trong thời gian ngắn đã quyết định, đám người Lý Đoan Ngọ còn nhanh chóng phối hợp, thu thập hành lễ đơn giản mà quý trọng liền thừa lúc ban đêm khai phòng, đủ để chứng minh hắn có uy vọng trong lòng mọi người.
Bất quá, một ít động tĩnh lớn phát sinh trong bóng tối, giờ phút này đã dần dần xuất hiện.
Bắt đầu hành thích Công bằng Vương Hà Văn từ gần Tử Dạ thành, trong thành thị thỉnh thoảng lại có một đợt khói lửa bốc lên, tượng trưng cho nơi nào lại bắt đầu chiến đấu.
Đống động tĩnh đầu tiên gây ra rối loạn này chủ yếu phát sinh giữa Vương Hà Văn, Hà Văn và Bình Vương. Đây là vì sau khi đại hội buổi chiều được mở xong, Thời Bảo Phong liền bị thành viên hội đọc sách ám sát, bình đẳng Vương phương diện ám sát lần này sẽ quy kết cho Hà Văn, mà trước khi nửa đêm đối với Hà Văn hành thích lần này., Tựa hồ cũng tự nhiên quy kết lên đầu Thì Bảo Phong, quân hiền Lâm Giác Cửu truy nã hung đồ, mang theo người xuyên qua hai con phố thuộc về thời Bảo Phong, thành bắc bởi vậy mà loạn cả lên.
Khiến Lý gia thôn tập trung tinh thần, mỗi người cầm đao binh hộ tống đội ngũ xuyên qua quá trình thành thị đi về phía nam, Lư Hiển Hiển cùng đám người Lý Đoan Ngọ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đồng dạng thu dọn bọc đồ, vội vàng chuyển ra khỏi thành, trong đó có người còn coi như quen biết, chào hỏi lẫn nhau, câu thông tin tức, nói đến lộ tuyến ra khỏi thành, ngược lại cũng không thống nhất, bởi vì "Mấy vị đại vương rất có khả năng buổi sáng rời Giang Ninh đi."
Đây là tin tức có khả năng cực lớn, tuy rằng cấp bậc cao nhất năm vị còn chưa công khai cho thấy quyết liệt, nhưng ý chí đối kháng trong âm thầm đã định hình. Trước khi hỏa hoạn ngày mai xuất hiện, Giang Ninh thành đối với năm vị người nắm giữ toàn bộ quyền lực Giang Nam mà nói, dĩ nhiên quá nhỏ bé.
Nếu năm vị đại vương cũng phải ra khỏi thành, những người khác ra khỏi thành cùng bọn họ tranh đạo, hiển nhiên không sáng suốt. Nhưng giờ khắc này, đội ngũ đã xuất phát cũng không thể quay trở về như vậy.
Quá nửa giờ Sửu, Dạ đang lộ vẻ thâm thúy, đội ngũ rút lui tiếp cận cổng thành phía nam bạt tâm, cách cửa thành còn có hai con phố dài, cửa phố đã bị đội ngũ canh gác chặn lại. Các bó đuốc tụ tập trong đêm tối, người nhốn nháo, Lư Hiển Lai hỏi tới, thế mới biết cửa thành cố thủ Hà trắc, nhưng đường vào cửa thành, trước mắt là ngoại hiệu "Đan Tâm Tương" trực tiếp khống chế.
Diêu điển này chính là người dưới trướng Chuyển Luân Vương, nói ngắn gọn, bọn họ ở những ngày qua hỏa song, chiếm được con đường này.
Song phương đều là cấp trung của các hệ, ngày thường không kết được thù riêng, bây giờ cũng không có phân chia lớn, huống chi lời đồn bây giờ là "Cao Thiên", "Luân luân", "Bình đẳng", "Diêm La" chờ tứ vương chung đấu công bằng, sau này nói không chừng còn là chiến hữu... Lư Hiển hiện đi qua báo tính danh, vẻ mặt râu quai nón Diêu Dung ngay lập tức đi ra, lời nói cũng đặc biệt muốn tiền.
"... Lão già trẻ tuổi của ngươi cộng lại nhanh hơn hai trăm người, mười lượng bạc mua một mạng, chẳng qua chỉ được chia chứ?"
"... Hà Phung bên kia ra giá chỉ có ba lượng bạc, chỗ này của ngươi thêm mười lượng, ta còn phải trả thêm một vòng tiền. Ngươi đã nói không quá phận. Quang côn chút, ta cho sáu trăm, chúng ta xem như kết thiện duyên."
"...Sáu trăm không được, là phá vỡ quy củ. Như vậy đi, ngươi trở về suy nghĩ một chút... Sớm quyết định, ở đây nhiều người, không chừng có thể đưa ra được hay không."
"... Ngươi cũng biết ở đây có nhiều người, chỗ ta có gần hai trăm người, dứt khoát, ta đi rồi, thay ngươi chặn đường. Chúng ta không đi, ai cũng đừng đi."
"... Ngươi dám, không nhìn xem nơi này là nơi nào!"
"... Hán tử lấy tính mệnh nhà mình đi ăn cơm với ta đều ở đây, ta làm việc cho trời cao, ngươi đi nghe ngóng xem ta có dám hay không... Đến lúc ta còn thắng được, kết duyên hay kết thù, Diêu huynh, ngươi xem rồi làm."
Song phương đều là ác nhân miệng đao liếm máu, trong miệng lưỡi giao phong một vòng, đều mang theo mùi máu tanh khiếp người, thoáng giằng co, Diêu Tự kia cười rộ lên: "Tốt, là một nhân vật, Lư Hiển đúng không, sáu trăm lượng, Diêu mỗ kết huynh đệ ngươi, sau này có cơ hội, cùng phú quý một chỗ!"
Hắn nắm chắc quan ải trọng yếu, lúc này sinh ý quan trọng hơn, trên thực tế cũng không có thời gian ở đây dây dưa với Lô Hiển, bàn xong khoản này, xoay người đi vòng tiếp theo. Lư Hiển ở phía sau nói: "Có thể để người của ta đi qua trước hay không?"
Đối phương vung tay lên: "Nhìn dáng vẻ chặn đường này đi, ta cho các ngươi qua các ngươi cũng không qua được, xếp hàng đi, tương đối nhanh."
"Vậy trước tiên để ta qua gặp Hà phu."
"Ngươi tự đi đi." Đối phương khoan dung nói.
Được Diêu Nhiên nhường đường, Lư Hiển Hành một đường đi dọc theo mái cong xuyên qua phố dài, trong tầm mắt, đi tới những đội ngũ gần cửa thành này cũng không chậm, sau khi hắn nhìn thấy Hà Phu, có muốn mặc cả, chỉ là vòng này dù thế nào cũng chém không nổi.
"Xì ngại đắt thì đừng tới, nếu không phải bọn họ Diêu ở phía trước cắm một cước, lão tử đã tăng giá rồi. Chỉ một vòng mua bán này, ngươi mau dẫn người tới đây đi."
Đây là chuyện vặt trong đêm tối.
Hai quan ải đều đàm phán thỏa đáng, Lư Hiển Nhiên rốt cục quay ngược trở về, mang theo đội ngũ qua cửa thứ nhất. Cửa ải này qua, mọi người đi dọc theo con đường dài chật chội, lúc này là giao tình của Sửu Dần, đêm đến thời điểm thâm trầm, phía xa thành thị vẫn còn rối loạn truyền đến. Lư Hiển Trần đi trên con đường sau khi phòng ốc gia cố, tâm thần không yên, hắn là người làm việc, trong hoàn cảnh như vậy nếu có người quấy rối, vậy thì nhạc tử có thể lớn rồi.
Đường dài đi một nửa, phía trước bỗng nhiên có người chen đám người tới, dẫn đầu là phó thủ dưới trướng Hà Phu, đi theo phía sau gã là một thân ảnh thân hình cao lớn, khuôn mặt âm trầm, đây là thị vệ đi theo bên cạnh "Thiên Sát" Vệ Dung Văn Hà Song Anh, võ nghệ không tầm thường, tính tình cũng tàn bạo. Lư Hiển Hiển nhíu mày, tâm tình trầm xuống.
Quả nhiên, phụ tá của Hà Hộc một đường đi tới, nghĩ tới Lư Hiển Hiển chắp tay: "Hà tướng quân nói, Lư Thiên Tướng này này... Sẽ không còn biện pháp nào khác, thực sự xin lỗi."
Lư Hiển Chỉ chỉ phía sau: "Người của ta... đều ở đây, làm sao trở về?"
"Chuyện này... Hà tướng quân cũng không muốn, thế nhưng..." Phó tướng kia ra hiệu cho Hà Song Anh phía sau.
Chỉ thấy Hà Song Anh cười nói: "Lão Lư, ngày mai ngươi còn phải làm việc, đây là làm cái gì?"
"Ngày mai là ta, ta đưa những thân bằng này ra khỏi thành, ta sẽ lưu lại."
Ánh mắt Hà Song Anh nhìn về phía sau: "Lão Lô, ngươi làm việc vất vả, không chỉ dựa vào một mình ngươi, mà còn có cả huynh đệ thủ hạ của ngươi, Vệ Thiên Sát mở miệng, ở lại chỗ này, làm tốt mọi chuyện, sau này cái phường của các ngươi, cái phường bên cạnh kia, đều là của các ngươi."
"..." Lư Hiển Hiển chần chờ một lát, giọng y khàn khàn: "Chúng ta đi tới đây... làm sao trở về?"
"Không đi ra là được." Hà Song Anh bao bọc tay áo, cười nói: "Ta cũng chỉ là người truyền lời."
Trong khi nói chuyện, đội ngũ vây ở chỗ này, phía sau đã mơ hồ có tiếng ồn ào. Lý Đoan Ngọ mang theo mấy tên Lý gia thôn thanh niên trai tráng đang ở phụ cận, lúc này vung tay lên, thử dẫn đầu cổ động.
"Ở đây bảo chúng ta quay đầu lại, về như thế nào? Các ngươi nói xem về như thế nào?"
"Ngay cả ra khỏi thành cũng không cho... Có ngon thì giết chết chúng ta đi..."
"Xem ai dám cản đường..."
"Lão tử ngồi xuống không đi, xem ai có thể ra khỏi thành..."
Trên đường phố phía sau có người hét lớn: "Đi nhanh lên cho gia gia!"
Hà Song Anh vẫn mỉm cười như trước, thân thể nhích lại ven đường, liền nói rõ: "Chỉ cần ngươi không ra được, có chết ở chỗ này hay không ta đều mặc kệ thái độ. Đây vốn là phong cách làm việc dưới trướng 'Thiên Sát', ánh mắt Lư Hiển Diệu đỏ bừng, trong lúc nhất thời thật sự muốn đại sát một trận ở đây, nhưng một lát sau, rốt cuộc vẫn phất tay hạ lệnh: "Dựa vào ven đường, để cho những người khác qua..."
Hơn một trăm người hùng hùng hổ hổ, đen nghịt chen chúc ven đường. Lư Hiển cùng Lý Đoan Ngọ mặc dù phẫn uất, nhưng cũng không thể không thử tìm người giải thích, xem có thể quay lại hay không. Lúc này trong gió đêm gào thét trong thành còn mang theo thanh âm bạo động như vậy, giờ Dần ba khắc, một hồi hỗn loạn cực lớn bộc phát ra phụ cận.
Không biết điểm sáng từ nơi nào hạ xuống, rơi xuống đám người bên kia cửa thành, sau đó bộc phát ra.
Mà bên này nổ mạnh, đường phố gần xa xa, còn có một tiếng chém giết luân phiên, đột nhiên bay lên, nương theo tiếng pháo nổ ầm ầm, xé rách màn đêm.
Mọi người đứng chắn trên đường phố giống như bị thủy triều trùng kích, trong lúc nhất thời bối rối không chịu nổi. Lý Đoan Ngọ ở trong đội ngũ nhà hô to: "Kết trận! Kết trận! Không nên chạy loạn -- " Để cho đám thanh niên trai tráng Lý gia thôn tạm thời kết thành một vòng ngoài vững chắc, sau đó chính là đủ loại tiếng kêu gào vang lên.
"Chạy a —— "
"Đánh đi —— "
"Đọc sách biết tạo phản..."
"Có người hành thích..."
"Cửa thành đã đóng..."
Một loạt tin tức hoặc thật hoặc giả như thủy triều vọt tới, trong ánh sáng của bó đuốc, phía xa có người chém giết, có người ném lửa vào trong đám người, đông đảo người qua lại, đám người Lư Hiển Dương cũng hạ lệnh cho người trẻ tuổi rút đao, xung đột hướng tới, cướp đường mà đi.
Xa xa trên đường có người chém giết, các nơi nóc nhà, trong phòng có người chém giết, có ngọn lửa đang bốc cháy trong hỗn loạn.
Lô Hiển, Lý Đoan Ngọ cùng với Hà Song Anh đi theo phía trước bò lên nóc nhà xem xét động tĩnh, trong tầm mắt cách đó không xa, một vòng chém giết quy mô lớn xuất hiện trên mấy con đường lớn đối diện.
Sáng sớm tháng chín hai mươi hai, nhắm vào " Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam tiến hành một vòng ám sát quy mô lớn, bắt đầu triển khai.
Không lâu sau đó, trong bóng đêm, đại pháo bắt đầu oanh kích hàng loạt...
Cũng vào thời khắc đó, bến tàu phía bắc thành trì Ly thành, rong thuyền trong đêm đã tỉnh lại, một số người thuộc về "Công Nguyên Vương" một phương đang lên thuyền rút lui.
Trên người thắt băng, Hà Văn đang mang theo mùi máu tanh mơ hồ chuẩn bị lên thuyền, nhận được tin tức từ một sứ giả trẻ tuổi. Tin tức khiến người khác bất ngờ...
....
Thời gian Hứa Chiêu rời Nam Ly thành cũng không xác định, bởi vậy không có quá kỹ càng kế hoạch có thể làm. Bởi vì cần hành sự tùy theo thời gian dài, có thể vận dụng nhân thủ cũng chỉ là một ít tâm phúc đi theo bên cạnh, cẩn thận tính toán, đa số là từ thời kỳ thôn Du gia đi theo.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Thôn Du Gia có ba cái họ lớn, một là Du, một là Lăng, ngoài ra còn có tứ sư đệ Hàn gia của tiểu sư muội gả. Thời điểm tìm kiếm sơn kiểm hải, giết chết Lăng Sinh Uy của sư phụ, lần này đến Giang Trữ, lại đánh chết Du Bân. Ngoài mặt mọi người không nói, trong âm thầm có ý kiến gì, hắn cũng nói không chừng.
Nhưng vẫn có kế hoạch.
Từ trước đến nay, vì để sinh tồn trong kẽ hở, kế hoạch của hắn, phần lớn đều lấy ổn thỏa làm chủ, nhưng lần này cũng không giống vậy, bốc lên phong hiểm cực lớn, cẩn thận nói lại càng giống như bị ma quỷ mê hoặc. Có lẽ do uy nghiêm ngày thường gây nên, mọi người bên cạnh cũng không đưa ra quá nhiều ý kiến, chỉ sau khi an bài xong, huynh trưởng Hàn Đào cùng hắn ngồi trên nóc nhà trong bóng đêm một lúc.
"......Mấy người Tiểu Sở đã đưa ra ngoài chưa?"
"... Đã lên đường rồi."
"... giữa ngươi và lão Lăng đã có câu trả lời rồi."
"... Hắn chết rồi, ta còn sống. Thế này là sao?"
Trong bóng đêm mờ mịt, cũng chỉ có mấy câu nói nhảm này, sau đó tiêu tán trong gió.
Hứa Chiêu Nam rời thành, chọn cách rạng sáng ba khắc, đây cũng không phải là thời điểm định ra, chẳng qua là an bài xong mọi việc, liền hạ lệnh rời đi. Bởi vì đột nhiên biết chuyện này có thể phản ứng thời gian cũng không nhiều, nhưng sau khi hiểu được đại khái phương hướng đội ngũ tiến vào, mọi người cũng nhanh chóng định ra kết quả.
Thủ hạ chia làm ba đội, một đội xôn xao hành thích, một đội đến phụ cận Bạc Tâm Môn tạo ra hỗn loạn, đuổi những người đuổi ra khỏi thành hướng Nam Hứa Chiêu phản công. Mà Hàn Đào suất lĩnh sáu cỗ pháo xa trực tiếp chiếm cứ điểm cao bên cạnh con đường, lấy hai đến ba lần bắn, tập trung đưa Hứa Chiêu Nam và một đám cao thủ bên cạnh hắn đi.
Đơn giản, trực tiếp, thường sẽ có hiệu quả.
Không lâu sau, tiếng pháo ầm ầm vang lên -
....
Lư Hiển, Lý Đoan Ngọ, Hà Song Anh ba người chạy vội trên nóc nhà lờ mờ, người đi đường xa chạy vội, bó đuốc như ánh sáng chảy trong sông.
"Đúng là đội ngũ Chuyển Luân Vương..."
Cách không xa tầm mắt, bọn họ có thể trông thấy đội xe thuộc về Chuyển Luân Vương chạy về phía bên này, chung quanh có binh sĩ, cao thủ lan tràn về hai bên đường.
"Trong năm đại vương, cao thủ dưới trướng Chuyển Luân Vương là nhiều nhất..." Hà Song Anh giao du rộng lớn, nói: "Không được tới gần, miễn cho bị ảnh hưởng."
Tiếng nói của hắn vừa mới rơi xuống, trong bầu trời đêm đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, chỉ thấy trên một tòa lầu trong một khoảng sân cách đó không xa, có quang mang hỏa lực bức ra khỏi bóng đêm, vô số vật thể vèo qua bầu trời đêm, rơi xuống theo con đường phía xa.
Tán đạn rơi xuống như mưa, sau đó lại có vụ nổ kinh người nhấc lên sóng khí cùng sương khói, lá cờ thuộc về " Chuyển Luân Vương", xe ngựa đều bị khói bụi bao phủ.
Mọi người mở to hai mắt nhìn.
Là tổ chức khởi nghĩa dựa vào thanh thế cực lớn trên mặt đất tạo nên một tổ chức khởi nghĩa, quần chúng khuếch trương ở Giang Nam thường dễ như trở bàn tay, nghiêng về một bên. Ở trên chiến trường cố nhiên có hỏa lực vận dụng, nhưng mọi người càng thêm tin tưởng chỉ sợ vẫn là một người võ nghệ cao cường, thậm chí là đao thương sau khi ăn phù thủy bất nhập, mà lợi dụng hỏa lực tiến hành ám sát quy mô như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Hà Song Anh đứng ngây trên nóc nhà.
Phía trước khói bụi cuồn cuộn không ngừng, đám bộ hạ "Chuyển Luân Vương" chật vật khắp nơi. Mấy người Lư Hiển Trần trên con đường bên cạnh, nhưng cũng có mấy bóng người phát giác được pháo bắn chạy về phía bên này, người cầm đầu khinh công cao tuyệt, đẩy mấy tên thủ hạ ra xa mấy trượng, tới bên này, đột nhiên chần chờ một chút, là thấy Hà Song Anh đang đứng trên nóc nhà.
Hà Song Anh hơi sửng sốt, sau đó nhảy xuống đầu đường: "Hứa lão, tiểu đệ là Hà Song Anh, đúng lúc gặp mặt. Thích khách đang ở phía trước."
Người đầu tiên chạy vội tới chính là "Thao Hà tán nhân" dưới trướng Chuyển Luân Vương, Hứa Long đi ra. Người này ở bên cạnh Chuyển Luân Vương, trước mắt là hộ pháp có tư cách lớn tuổi nhất, không chỉ có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm giang hồ phong phú, hơn nữa một thân công pháp Liệt Thụ Thạch, cực kỳ không tầm thường.
Hà Song Anh là hộ vệ bên cạnh Vệ Văn cũng là tâm phúc, xưa nay thích kết giao với đông đảo cao thủ trong thành, lại cực kỳ thích khoác lác với người khác. Lúc này Hứa Long mới nhìn thấy, lập tức giữ khoảng cách đi song song với đối phương, miệng nói: "Hứa lão, Chuyển Luân Vương gặp tập kích, ta giúp ngươi." Chân phát lực, tốc độ không kém Hứa Long bộc lộ, chớp mắt đã tới đầu đường phía trước.
Lô Hiển Hiển ẩn nấp trên nóc nhà không hiện thân, bọn họ biết Hà Song Anh từ trước tới nay luôn kiêu ngạo, hiện giờ bệnh ưa thích tới xem náo nhiệt lại tái phạm. Chuyển Luân Vương gặp nạn, nếu hắn đi theo giải vây, ngày sau khoác lác lợi hại biết bao, hơn nữa còn có thể kết xuống thiện duyên như Hứa Chiêu Nam; mà nếu Hứa Chiêu Nam chết đi, vậy chẳng liên quan gì tới Hà Song Anh của hắn, lúc chém gió còn có thể nói Hứa Chiêu Nam chết ta cũng ở.
Hứa Long đi ra, Hà Song Anh từ bên này chạy nhanh tới đầu phố chỉ trong nháy mắt, trong ánh sáng lờ mờ, trên một đường phố khác lại có bóng người chạy tới với tốc độ cao, hai bên gặp nhau tại đầu phố này.
"Hứa lão, thích khách đang ở trên lầu phía trước..."
"Mạnh huynh đệ, thích khách ở phía trước bắn pháo..."
"Đây là người phương nào?"
"Cái này..."
Xuất hiện từ con đường bên kia, lờ mờ chính là "Oán hận" cái đầu to hơn đào. Người này thân hình cao lớn, mặc dù khoảng cách khá xa, Lư Hiển và Lý Đoan Ngọ trên nóc nhà vẫn có thể trong chốc lát nhận ra thân phận của đối phương. Mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Mạnh Tân Đào đã tới gần Hứa Long lộ diện, theo sau hắn là mấy tên tùy tùng, tức thì giao hội cùng với mấy tên tiểu đệ Hứa Long rải ở hậu phương.
Hứa Long đi ra đầu tiên đã nhận ra không đúng, thân hình gã vươn ra như điện, một bước chân, bụi đất trên mặt đất nhộn nhạo lên, sau đó toàn bộ thân thể chuyển qua một góc rẽ, trong nháy mắt lao về phía Hà Song Anh vẫn luôn đi song song với gã.
Hà Song Anh luyện theo hình hổ hạc, hạc bay lượn, hình hổ đột nhiên nhào tới.
Hứa Long bò qua bên cạnh Hà Song Anh, đạp chân lên vách tường bên đường, xoạt một cái quay ngược về. Kình chân cương mãnh phối hợp với hổ quyền của Hà Song Anh nghênh đón bóng người đã nhào tới gần đó.
Hứa Long Lộ ra là một lão già thành danh đã lâu, Hà Song Anh chém giết ra sừng trên đầu Thiên Sát, hai người đều là cao thủ nhất lưu trong giang hồ, chỉ trong nháy mắt đã hợp kích, lơ mơ như tiếng hổ gầm long ngâm. Mà Mạnh Hữu Đào đã ép sát tới gần, bước chân hắn không ngừng, roi thép quất xuống.
Chỉ nghe chỗ góc đường kia vang lên tiếng nổ mạnh liên hoàn rầm rầm rầm rầm rầm, ba bóng người công kích mãnh liệt đánh vỡ vách tường ven đường. Chân Hứa Long uốn lượn gãy, thân thể như bị nện nổ tung., Cũng không biết là nội tạng hay là tường gạch bay lên trong bóng đêm, Hà Song Anh liên tục lui về phía sau, giống như mãnh hổ bị một bàn tay lớn bắt giữ. Ba người bọn họ phảng phất không khống chế được chiến xa đẩy vào trong sân nhỏ kia, Lư Hiển trừng to mắt nhìn lên nóc nhà., Chỉ thấy Mạnh Tân Đào đột nhiên dùng roi thép đánh bay bụng Hứa Long ra ngoài, tay kia đặt lên mặt Hà Song Anh, hung hăng đập vào tảng đá trong sân, đập liên hoàn vài cái. Bụi mù chưa tan, hai gã cao thủ đã không còn hình người.
Thủ hạ hai bên đường phố vừa mới bắt đầu đối chiến, Mạnh Tân Đào từ lỗ thủng trên vách tường chạy ra, một tay lượng lớn Thiên Xích đập xuống, trong nháy mắt giết sạch thủ hạ của Hứa Long.
Lư Hiển Hiển cùng Lý Đoan Ngọ trốn trên nóc nhà, thở mạnh cũng không dám thở. Đương nhiên bọn họ biết Mạnh Tân Đào đáng ghét này là hung nhân số một trên giang hồ, nhưng không ngờ võ nghệ của đối phương cao đến vậy. Hứa Long trình bày, Hà Song Anh có thân thủ cỡ này, liên thủ một chiêu đã bị hắn đánh giết như gà vịt.
Mạnh Mạnh đào chỉ dừng lại ở đầu đường loang lổ vết máu kia trong chớp mắt, ánh mắt của gã nhìn về phía lầu các lúc trước nã pháo.
Tiếng pháo vang lên vòng thứ hai.
Mơ hồ có tiếng vang quỷ dị, ở trong bóng tối kia đang chuẩn bị tới.
Sau một khắc, hắn phất phất tay, mang theo mọi người bên cạnh, phóng tới đường phố Hứa Chiêu Nam bị tập kích.
Hàn Đào chịu trách nhiệm nã pháo đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn, không biết được.
Tiếng pháo vang lên bao trùm mục tiêu, nhưng Hứa Chiêu Nam đã chết hay chưa, không thể xác định được.
Nhưng bất luận thế nào, bên mình vẫn có một cơ hội để nhanh chóng chậm lại.
Huyết dịch vận hành trong thân thể, hơi nóng một vòng, khí huyết đã đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, bóng người mạnh mẽ như Ma thần nhào về phía con mồi của hắn.
....
Khói bụi sau khi bắn ra lại tiêu tán.
Trong mùi máu tanh, Hứa Chiêu Nam chật vật từ trong xe ngựa đi ra, cũng có vài tên vệ sĩ mang theo máu hộ tống chạy về phía trước.
Trong bóng tối có khói lửa bốc lên, tựa hồ người hộ giá đã đến gần, đang tiến hành chém giết với địch nhân.
Trong ngũ vương công bằng, cao thủ bên phía mình là nhiều nhất, vốn tưởng rằng không cần e ngại bất luận ám sát gì, nhưng vẫn như cũ không nghĩ tới rơi vào trên đầu lại cường ngạnh như thế bắn pháo. Trong nháy mắt, hắn thậm chí cảm thấy là người của Tây Nam chủ trì lần ám sát này.
Nếu là thật, vậy vòng thứ hai, vòng thứ ba... e là không thể trốn qua được.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi, cùng lúc đó, hắn nhìn thấy có người đang chạy với tốc độ cao, trong miệng la lên điều gì đó.
Đó là Mạnh Tân Đào...
Vốn có thể tin tưởng hắn, nhưng đối phương tới quá nhanh...
....
Trên không trung của đường phố xa xa, lửa giận "Oán hận" cứu người, Mạnh Tổ Đào xông về phía làn khói tản ra kia. Trông thấy thời khắc đầu tiên của Hứa Chiêu Nam, y đã hô lên.
"Không nên qua bên kia... Đi hướng đông—— Hứa công tình hình thế nào?"
Hắn dùng tư thái dẫn đường nhanh chóng tới gần, thậm chí còn đỡ một tên thương binh dưới đất lên, phất tay một cái, một mặt nói: "Đi ——"
Mới vừa rồi pháo kích tạm thời đánh tan hệ thống hộ vệ bên cạnh Hứa Chiêu Nam, loại cường thế này hỗ trợ, trên lý thuyết là có thể doạ người trong nháy mắt. Song phương tiến vào phạm vi một trượng, người bị thương do Mạnh Triểu Đào cầm trong tay đẩy về phía trước.
Đối diện, Hứa Chiêu Nam rút thanh đại đao vòng vàng sau lưng ra: "Ngăn hắn lại..." Do pháo nổ vang, hắn không nghe thấy tiếng nói của Mạnh Thác, bởi vậy ngược lại còn tỉnh táo chứng kiến sự thật đối phương không ngừng tới gần.
Trong bóng tối, khói bụi tung hoành, Ma Thần cầm roi thép thở ra một hơi, vung trường tiên lên.
Đối diện, vài tên cao thủ trên người mang theo vết máu loang lổ vừa vặn nghênh đón.
Bóng roi vung vẩy gào thét phóng lên, như một đàn rồng gào thét mãnh liệt, trong nháy mắt đánh bay da người, thịt, cốt nhục bay ngược ra sau, bóng người cao lớn như quả đào ép nát đám người. Hứa Chiêu Nam cũng dũng mãnh, vung đại đao vòng vàng bổ tới, hai bên đánh trúng đòn thứ nhất, hổ khẩu nổ tung, trường đao rời tay bay lên không trung, mạnh mẽ vung roi đánh xuống người Hứa Chiêu Nam với tư thái mãnh liệt nhất!
Trong mắt Hứa Chiêu Nam hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Sau một khắc, trước mặt Mạnh Tổ Đào, thân thể Hứa Chiêu Nam như bị một vòng xoáy khổng lồ đánh bay về phía sau. Roi thép đập vào không khí, thân thể y lại lần nữa tiến tới. Trong đám bụi mù phía trước có một bóng người khổng lồ tiến lên nghênh đón, sau đó là nửa cỗ xe ngựa rơi trên mặt đất, bị đối phương kéo lê theo gào thét đánh tới.
Mạnh Thác Đào tiến lên nghênh đón.
Đầu đường hỗn loạn, mọi người tận mắt nhìn thấy một màn kinh người. " Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam hướng phía sau cuồn cuộn, hai bóng người trong bụi mù kịch liệt giao thủ, cuốn vào trong đó nửa cỗ xe ngựa, tư thế thô bạo trong nháy mắt đập nát, mảnh gỗ cùng sắt thép bay về phía vô số nơi trong bóng tối.
"A —— Di —— Đà ——."
Phật hiệu hùng hậu chậm rãi bao trùm con đường này.
Bụi mù phiêu tán.
Hai đạo thân ảnh cao lớn, không phải là cường giả, đang giằng co trên phố dài hỗn loạn.