Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Hà Văn không chịu nói..."
....
Dạ xao động bất an.
Lâm tông chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi dưới mái hiên cung điện, cảm thụ được lòng người như sóng nhiệt ập tới.
Tân Hổ Cung chính điện, Hứa Chiêu Nam và đông đảo nhân vật cao tầng dưới trướng đang họp, hắn không đi qua. Một đường từ Tấn địa chạy tới, tình huống của Giang Trữ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Một khắc ở bên ngoài truyền Hà Văn đồ cùng chủy thủ, hắn cũng có chuyện của mình cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Vương Nan Đà chạy chậm từ cái sân nhỏ kia về phía bên này.
Hắn ôm quyền với Lâm Tông ta, đi tới gần.
"Phải hỏi tỉ mỉ một chút... Còn tìm người bên ngoài xác nhận hai lần, Hà Văn không chịu nói, chuyện đọc sách hội, ông ta muốn quyết định... Ngày mai xảy ra chuyện lớn, nhưng phải nói, đại sự chân chính, trước khi trời tối, năm phương bàn tán đã quyết định..."
"Tại sao Văn Tức phải làm như vậy? Hắn không biết kết cục của người trái với nhau sao? "
"Hắn đem ý tưởng mới cải cách của mình nói ra, hơn nữa chép thành sách, một ít nghe ngóng đang hỗ trợ tung tin tức, cụ thể có nhiều thứ, xung đột với chúng ta bên này, chủ yếu là ở phương diện chấp hành..."
Vương Nan Đà thấp giọng nói những chuyện này, cũng đại khái kể lại xung đột giữa buổi chiều trong hội trường một lần. Lâm Tông Ngô trầm mặc một hồi.
"Nghe đều là chuyện tốt. Nhưng trâu không uống nước mạnh mẽ nhấn đầu, lại có thể làm được gì chứ..."
"Hứa Công nói với sư huynh..."
"Trên cơ bản, hắn nói rõ chuyện này với ta." Lâm Tông ta thở dài, "Đối mặt với nhau, muốn gạt ta cũng không dễ dàng, chỉ là đây là... thật sự là..."
"Theo cách nói bên ngoài, Hà Văn người này đã sớm điên rồi. Hắn thuần phục triều đình, kết quả bị triều đình làm thành án oan, tra tấn một phen, cả nhà đều tổn hại. Không có người nhà, cũng chỉ thích làm một số chuyện khác người."
"Nhưng dù sao hắn cũng có tên tuổi của Công Vương, muốn làm loạn thì bốn vị còn lại đều rất phiền phức."
"Đúng vậy, bọn Hứa Công khó xử, cũng chính là việc này." Vương Nan Đà trầm mặc một lát, "Sư huynh, việc này... Nếu không quyết định, chúng ta rời đi là được, thành thật mà nói, lời nói của Hà Văn nhìn như cực đoan, nhưng... chưa hẳn không phải đạo lý."
"... Ninh Nghị, ý nghĩ này nghe có vẻ thú vị đấy." Lâm tông ta chậm rãi tiến lên: "Mấy ngày nay ta cũng đọc qua vài câu trên quyển sách nhỏ hội đọc sách, có câu nói càng lớn, càng có ý nghĩ càng rõ ràng, càng phải hiểu rõ quy luật rõ ràng, càng thêm nghiêm khắc quy củ. Nếu hai điểm này không làm được, lý tưởng chỉ biến thành tai hoạ... Không phải là không có đạo lý, rất có ý tứ."
"Sư huynh..."
"Nhưng... suy nghĩ của Ninh Nghị không phải vẫn chưa thực hiện được sao?" Lâm Tông ta nhìn về phía xa xa của thành thị: "Ninh Nghị còn chưa thực hiện được ý nghĩ của hắn, vậy chữ Văn... sẽ tạo thành tai họa lớn đến mức nào..."
Đại hòa thượng khẽ nhíu mày, thở dài.
Tuy nói tới đây, nhưng hai người vẫn chưa chính thức nắm chắc chủ ý, chậm rãi đi về phía trước hành lang dài dằng dặc...
....
"... Hà Văn nói rất đẹp, trăm phương ngàn kế chính là để hướng đọc sách biết phất cờ, vì hướng về người trong thiên hạ mà nói rõ ràng ý nghĩ của hắn... Hắn nói ra lợi hại, tận tình tận tình khuyên bảo, nhưng xét đến cùng, chỉ cần một mình hắn nói là được., Ném ra một đống lớn đồ vật, cuối cùng chỉ là vì mượn đọc sách hội, mượn danh tiếng Tây Nam đoạt quyền... Như vậy các ngươi muốn nhập bọn sao? Ai muốn khuất phục dưới trướng Hà Văn, Phó Bình Ba, thậm chí dưới bọn trẻ con bọn họ sao... Sẽ không có ai dung túng hắn, những chuyện này, cuối cùng đều phải rơi xuống chiến trường..."
"... Ta đã cùng cao rồi, lúc này Chu ba vị từng nói chuyện với nhau, nội bộ của các thế lực công bằng chúng ta cũng phải làm. Về phần Hà Văn đánh giặc, đánh trận là chuyện tốt, vừa vặn có thể nhìn xem bốn nhà chúng ta ăn ý ở đâu, nhìn xem nếu Hà Văn không thể nói, chúng ta có thể đàm phán hay không... Đánh một trận, mài giũa lẫn nhau một chút, sẽ biết được điểm mấu chốt của đối phương là ở nơi nào, sẽ biết ai là chân huynh đệ, ai còn muốn có tâm tư nhỏ... Còn về chữ gì, một đánh bốn, hắn sớm muộn gì cũng chết..."
"... Vậy kế tiếp, chính là chúng ta bên này, cách làm cụ thể... Đầu tiên trên chiến trường, Cao tướng quân, vẫn phải nhờ ngươi lo lắng, dựa theo an bài trước đó... "
Trong đại điện của tân Hổ Cung, ánh lửa hừng hực. Dưới Hứa Chiêu Nam, một gã tên gọi " Chuyển Luân Vương" cao tầng trong phòng bày ra xích đu. Mọi người bắt đầu thương lượng đối sách phát sinh biến cố trong buổi chiều, thỉnh thoảng có người lên tiếng. Xung quanh đại điện, phụ tá các nơi, tùy tùng đi tới lui, cũng cực kỳ bận rộn.
Liên quan tới dị động của quân Hà Văn ở các nơi, mấy ngày trước mọi người đã có phát hiện, cũng là bởi vậy sách lược ứng đối không quá vội vàng. Chỉ là sự tình kinh người như vậy từ suy đoán chuyển thành thực tế, một trận đại chiến liên quan đến toàn bộ Giang Nam trực tiếp áp tới trước mặt, vẫn làm trong lòng tất cả mọi người đều có cảm giác khác thường.
Vốn là một hội sư thắng lợi hòa hợp với Nhạc Dung, tới cuối cùng đột nhiên chuyển thành chiến hỏa khủng bố sắp thiêu đốt toàn bộ Giang Nam. Toàn bộ sự tình Hà Văn đều lộ ra thuận lợi, khoảng cách tới một bước khống chế bảo tọa quyền lực khổng lồ, dứt khoát xoay người rời đi, mọi người đang kinh ngạc với hành động điên cuồng của hắn, cũng không khỏi thán phục phần quyết lực kinh người này của đối phương.
Đương nhiên, vô luận trong lòng có ý nghĩ thế nào, đối với con đường tương lai của Hà Văn, chung quy cũng không ai có thể xem trọng. Đúng như Hứa Chiêu Nam nói, lời nói xinh đẹp vẫn là lời hay, chỉ bằng những lời mỹ lệ này mà thôi., Để cho một đám người có quyền lực buông xuống, sau đó tiếp nhận đối thủ, sự hợp nhất của kẻ địch, đặt tính mạng của mình vào những người có thể bình ổn ngồi trên mặt đất, đối với bất cứ người nào đã trải qua chiến đấu, tranh giành được một chỗ ở trong loạn thế mà nói, đều là lựa chọn khó có thể tiếp nhận.
Hà Văn tự nhiên cũng biết đạo lý này, vì vậy hắn cũng không đặt hy vọng lên trên những lời khuyên bảo này.
Đại biểu cho toàn bộ thế lực một phần năm ở Giang Nam, mọi người trong cung đã nhanh chóng xoay chuyển. Mà đâu chỉ là tân Hổ Cung, toàn bộ Giang Trữ, đại biểu cho năm hệ công bằng cùng với quyền lực hạch tâm của các thế lực lớn nhỏ khác., Giờ khắc này không ngừng tụ tập cùng hội nghị toàn lực vận chuyển, đưa ra quyết định. Tin tức đáng sợ chiến tranh sắp đến, từ lúc hội nghị kết thúc, ngay lúc trong miệng mọi người như thủy triều bộc phát.
Từng tiểu thế lực từ bên ngoài dần dần nhận được tin tức chuẩn xác, ở Kim Lâu ăn mừng, từng tên nhân sĩ Lục Lâm mở tiệc rượu dần dần nghe được lời đồn đáng sợ này, trong lúc nhất thời mọi người thậm chí có chút mờ mịt.
"Vậy trận chung kết tiếp theo... Làm sao bây giờ?"
"Đại hội luận võ còn mở không..."
Tứ cường đại của đại hội luận võ Giang Trữ ngày hôm nay vừa mới quyết định, nếu Hà Văn và mấy vị đại vương quyết liệt, vậy đại hội này... còn làm nữa không?
Mọi người dần dần ngừng tiệc rượu, đi các nơi trong thành tìm kiếm quan hệ, tìm hiểu tin tức, sau đó lại có đủ loại dư luận xuất hiện ở các nơi khác nhau.
Thành thị khổng lồ, những cỗ máy tinh xảo và cũ kỹ đột nhiên vận chuyển toàn lực, thân thể nó phát ra những tiếng ong ong...
Mà chỉ có đám lưu dân tầng thấp nhất, kinh ngạc với buổi tối kỳ quái này, trong những ngày gần đây, lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh. Trong bóng tối ngẫu nhiên có chút mưu sát nhỏ, lại không xuất hiện vi ngũ phương đảng công bằng chủ đạo, đại quy mô chiến đấu.
"... Đánh giặc và Cách Đỉnh, là chuyện lâu dài. Bắt đầu từ tối nay, cứ dựa theo sắp xếp này, giao cho chư vị tiên sinh đi làm. Mà ở trước mắt, còn có một việc... Mấy tháng qua, từ khắp nơi trong thiên hạ này bắt đầu từ lúc các nơi bắt đầu vào thành., Hà Văn trăm phương ngàn kế muốn hát một vở kịch lớn, buổi chiều hôm nay, hắn đã mở màn kịch, mà buổi sáng ngày mai, hắn sẽ đem sân khấu hát đến trước mắt tất cả mọi người trong thiên hạ... Nếu đã quyết định đánh, vậy thì vở kịch này, ta sẽ không cho hắn hát được!"
"... Hắn muốn phát mệnh lệnh, chúng ta phải khiến hắn không phát ra được! Việc hắn phải làm, ta muốn hắn động tay động chân! Giang Ninh chỉ là một góc Giang Nam, nhưng bây giờ lại là địa phương toàn bộ thiên hạ chú ý. Mà ở nơi này, chúng ta phải khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ nhìn thấy, hắn công bằng Vương, nói không tính... Như vậy trong thành Giang Trữ bây giờ, cao thủ bên nào nhiều nhất? Là chỗ chúng ta đây?, Cho nên chuyện ngày mai, liền giao cho Đàm Công, Hứa công, giao cho các vị hộ pháp của Thánh giáo, chúng ta phải ngày mai chém đứt tay chân của Hà Văn, nhổ đầu lưỡi của y...Chuyện này, cụ thể chúng ta an bài là như vậy..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Bên trong đỉnh đồng là một bộ hổ cung mới, mọi việc đều được bố trí từng bước một, sau khi đại hội mở xong lại có ước hẹn ngầm. Mạnh Tổ Đào giờ phút này là một trong những người có địa vị cao nhất, được tự mình tiếp kiến cũng là sớm nhất. Lúc hắn từ phía sau đi ra, chỉ thấy đám người phía trước cung điện phần lớn chưa tán đi, lúc này đều túm năm tụm ba tập cùng một chỗ, tán gẫu với đề tài như vậy.
Có người quen biết đi tới: "Mạnh huynh cảm thấy, sẽ có bao nhiêu người đi theo Hà Văn..."
Hứa Long lộ ra nụ cười ám muội: "Sau khi tan họp, có người lập tức hành thích Thời Bảo Phong, dù không đắc thủ, nhưng lòng người vẫn lưu động... tin những thứ đọc sách kia, ngươi nói xem có bao nhiêu..."
"Thiên Đao - Đàm Chính, "Ngũ La Trảm" Đường Thanh Hoa cũng lần lượt tới chào hỏi: "Về sau có việc, kính xin Mạnh tiên sinh chiếu cố nhiều hơn."
Trong đám cao tầng "Chuyển Luân Vương" này, có kẻ như Đàm Chính, Đường Thanh Hoa, Hứa Long Lộ ra ngoài cũng coi như là phụ tá địa vị thanh quý. Khách khanh cao quý, có kẻ như Cao Tuệ Vân, Mạnh Hữu Đào Đào., Trần tước bình thường, là thủ hạ có thể khống chế hàng ngàn hàng vạn thủ hạ, mặc dù địa vị ngang nhau, nhưng Mạnh dạn chấp chưởng 'O oán trách', mặc dù trước mắt không nhúng tay vào được quân đội của Cao Tuệ Vân, thế lực như "Bất Tử Vệ" của Trần tước, nhưng về sau nếu thật sự cải cách, chấp chưởng pháp của hắn nhất định đều là đắt không thể tả.
Đêm nay qua đi, đám người Đàm Chính còn phải ở lại trong thành, đám người Cao Tuệ Vân, Mạnh Tổ Đào thì bắt đầu vận hành toàn bộ thế cục Giang Nam, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội gặp mặt cuối cùng này để gia tăng thêm một phen giao tình.
Mạnh Tân Đào từng người một chào hỏi, cuối cùng dắt tay Cao Tuệ Vân đi ra. Hai người còn có thế lực của mình quan tâm, đều an bài rất nhiều để tiếp tục.
Ở ngoài tân Hổ Cung, từ biệt Cao Tuệ Vân, Mạnh Mạnh đào lên xe ngựa, phó thủ Lăng Tiêu đã chờ ở bên này: "Tình hình bên phía Công Công đã nghe ngóng rõ ràng, người động thủ đúng là người đọc sách biết đọc sách, nói là nghe công bằng Vương, được cổ vũ, muốn giết người đầu tiên, là để công bằng Vương Hạ. Chỉ là thủ pháp hơi thô sơ một chút, không tránh được mắt của Thời Gian Công."
Mạnh Chiết gật đầu: "Ta có chút ý tưởng, ngươi ghi chép lại một chút..."
Xe ngựa đi xuyên qua đường phố hoặc sáng hoặc tối, trở lại nơi mọi người "hắc hận" lúc này, sau đó lại là mấy trận tiểu hội. Đại Sơ Đào hội cực kỳ nhanh chóng triệu tập nhân thủ, tại hội nghị gián đoạn nghỉ ngơi., Phó thủ đi vào báo cáo một tin tức mới, hắn cũng để cho phó thủ sắp xếp một chút, ví dụ như "Gọi Tôn đại phu tới đây một chuyến", " sắp xếp đoàn xe đưa người ra khỏi thành", trong lúc hạ lệnh còn vùi đầu viết một ít thư tín.
Giờ Hợi ba khắc, phía bắc thành thị vang lên dị động, đào mạnh cùng mọi người đi lên chỗ cao nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời tây bắc lần lượt có lệnh tiễn bay lên, sau đó mơ hồ có âm thanh vây bắt và đuổi giết vang lên. Tất cả mọi người kinh qua rừng xanh, thấy một hồi, có người nói: "Là gặp vua công bằng..."
"Là do thời đại phong phú làm sao?"
"Cái thứ này giống như người một nhà làm, ngươi xem, vây bắt là từ trong ra ngoài... Đây là thích khách đang chạy trốn..."
Hà Văn Tích trăm phương ngàn kế, lợi dụng đọc sách trộn lẫn cát dưới trướng mỗi đối thủ, nhưng là đồng bạn trong quá khứ, đám người làm thế lực "Công bằng" sao lại không có bất kỳ an bài gì chứ? Trước mắt nếu trở mặt, liền có người trực tiếp áp dụng ám sát, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đối với lý niệm Công Vương muốn từ chối, tên thích khách này cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.
Động tĩnh vây bắt kéo dài một hồi lâu mới lắng xuống.
Mở xong hội nhỏ cuối cùng này, đã sắp xếp một phó thủ Lăng Tiêu đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Mạnh Tổ Đào ngồi trong thư phòng một lát, người kia đánh tới nước lạnh, rửa mặt mình một cái, hắn mới đi qua Tỳ Hưu, đi vào chỗ sâu nhất trong gian nhà này.
Trong tiểu viện quan trọng nhất của tòa nhà, Tôn đại phu được gọi đến đang đợi hắn ở phòng giam, đây là gian phòng sư đệ Du Bân vẫn luôn ngủ say. Đêm đó sau khi Kim Lâu Mạnh Sơ Đào thất thủ đánh hắn bị thương, đến nay đối phương vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, dựa theo lần chẩn đoán trước của đại phu này, tình huống đã không có cơ hội xoay chuyển, nhưng lần này hắn lại mời đối phương tới.
Tình huống giữa thành thị bên ngoài không quá bình tĩnh, vị họ Tôn này tính cách cũng không có bao nhiêu oán hận với việc bị triệu hoán đến, mà ở trong sân, sư muội cùng hai vị sư đệ khác cũng không ngủ, thấy hắn tới, ánh mắt phẫn hận, có chút muốn hỏi đầu bên ngoài xảy ra chuyện gì, lại không thật sự chịu lấy giọng điệu thương lượng nói chuyện.
Mạnh Mẫu đi vào trong phòng, nhìn Du Bân một hồi: "Sư đệ của ta... thật sự không có khả năng tỉnh lại sao..."
Đây không phải thẩm vấn lần đầu tiên, đại phu kia thở dài, sau đó lại kể đại khái kết quả một lần, thân thể này nhìn như còn có khí tức, nhưng hồn đã không còn ở bên trong, mặc dù miễn cưỡng chăm sóc, cũng bất quá kéo dài mây gió thống khổ...
Mạnh Thác đào kéo một cái ghế ngồi xuống, sau khi trầm mặc một lát, liền phất phất tay, để đại phu cũng rời đi. Chỉ là lúc đối phương đi ra ngoài, hắn lại nói: "Tôn đại phu, ngươi... Hôm nay muốn ra khỏi thành sao?"
Đại phu kia cũng có tin tức, lúc này gật đầu lia lịa: "Ta, trong nhà ta còn có con dâu..."
"Bảo người tới đây, lát nữa ta sẽ có đoàn xe, tiện đường tiễn các ngươi ra ngoài..." Mạnh Tổ Đào cười một tiếng: "Trong thành không yên ổn, đừng ở lại đây nữa."
Đại phu vội vàng gật đầu cảm ơn, Mạnh Tân Đào lại đưa tay vẫy một cái, để cho người rời khỏi nơi này.
Hắn ngồi trên ghế bên giường, lẳng lặng nhìn Du Bân nằm ở đó, yên lặng ngồi hồi lâu. Đây là hắn mỗi lần tới nơi này, đều chưa từng có cử động.
Có lẽ cảm giác được tình huống không đúng, Lăng Sở xuất hiện ngoài sân, nàng há to miệng, rốt cục vẫn nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì..."
Mạnh Thác Đào không nhìn nàng: "... Các ngươi đều vào đi."
"Ngươi, ngươi..."
Lăng Sở vẫn đang do dự.
Bàn tay Mạnh Thác đào đặt trên tay cái ghế, âm thanh như sấm sét đột nhiên phát ra: "Tất cả vào đây cho ta!"
Đã thấy qua bộ dáng uy hiếp của hắn, Lăng Sở cùng hai gã sư đệ cắn răng một cái, rốt cục lần lượt đi vào phòng, trên mặt đều là một bộ dạng "Ngươi tuy hung ác, ta lại không sợ ngươi". Ánh mắt Mạnh Tri Đào đảo qua ba người, vẻ tàn khốc trong mắt rút đi.
"Trong thành sắp xảy ra chuyện, một lát... Có đoàn xe đưa các ngươi ra khỏi thành. Một nhà Tôn đại phu cũng đi theo các ngươi... Qua sông, về thôn đi."
Lăng Sở giương cổ: "Chúng ta, chúng ta đi đâu... cũng không cần ngươi quan tâm."
"Giang Nam sắp có chiến tranh, chạy xa là an toàn nhất, không nên ở lại nơi này." Ánh mắt Mạnh Tân Đào nhìn hai sư đệ: "Hai nam nhân các ngươi chịu trách nhiệm, đừng để một nữ nhân hồ đồ."
"Ngươi..." Có người phát giác ra bầu không khí không đúng, nhíu mày, Lăng Sở muốn nói lời cứng nhắc, lúc này cũng dừng lại trong chốc lát, không thể nói ra.
Mạnh Tổ Đào cũng trầm mặc một hồi, sau đó nghe hắn nói: "... Từ trước tới nay, ta đã xem các ngươi trở thành con cháu của ta, lão Tứ ngươi cưới Lăng Sở, đây là chuyện tốt, sau này không cần kiêng kị gì ta. Chuyện của sư phụ, chúng ta có thù không đội trời chung... Có thể trả thù, tương lai có ngày sẽ xảy ra nhiều chuyện, võ nghệ cao, đã nắm chắc trở lại, chuyện của Đàm Tể đại sư..."
Hắn nói tới chỗ này, cũng dừng lại trong chốc lát, giơ tay ấn lên môi, khó khăn nói: "... Không nên có thêm nữa."
"Tuân tế đại sư..." Lăng Sở nói, "Hắn bị ngươi giết, ngươi đừng nói tội của chúng ta!"
"Tuân Tế đại sư là do ta giết, sư phụ là ta giết, Du Bân trên giường rốt cuộc cũng không tỉnh lại... cũng là do ta giết. Nhưng thế nào?" Mạnh Tân đào nhìn bọn họ: "Ta là một người xấu, ta còn sống, bọn họ là người tốt, từng người từng người đều chết. Các ngươi cũng là người tốt, ta muốn các ngươi chết, các ngươi đều không sống nổi, vậy đám người tốt các ngươi làm sao bây giờ? Đợi kẻ xấu bố thí các ngươi sống sót?"
Tam sư đệ đứng dậy: "Vậy sư huynh cũng có thể ra tay giết chúng ta."
"Ta không giết các ngươi." Mạnh Tân Đào thương hại nhìn bọn họ: "Các ngươi ra tay với ta, ngay cả cơ hội để ta thất thủ như Du Bân cũng không có, các ngươi bộ dáng này, ta giết các ngươi làm gì..."
Hắn dừng một chút: "Đi thôi, để cho các ngươi bớt đi tìm thù, không phải vì ta, là vì sư phụ... Vì danh anh hùng một đời của Lăng lão, ngươi nói lần này trả thù ta sẽ thả các ngươi, lần sau trả thù ta cũng thả các ngươi, ta thấy các ngươi lớn lên, thả các ngươi mười lần, trăm lần, không sao cả., Nhưng nói ra, các ngươi không thấy mất mặt sao? Sau khi ra ngoài có nhiều đồ ăn, luyện võ nghệ, luyện lợi hại cho bản thân. Trong tương lai, có một ngày các ngươi tới đây trả thù, hoặc là giết ta sạch sẽ, hoặc là... giống như sư phụ và Đàm Tế đại sư, làm cho ta không thể không dùng toàn lực lấy mạng đổi lấy, vào lúc đó, ai giết ai... đều rất tốt."
Lời này của hắn ba người không còn gì để nói, Lăng Sở đỏ mắt, cắn chặt hàm răng. Mạnh Mạnh Mạnh đào ngồi ở đó, ánh mắt nhìn về phía Du Bân đang hô hấp yếu ớt, trôi qua một hồi, một tay chống trên trán vuốt ve.
"Lại nói, tuổi của ta lớn hơn các ngươi một chút, lại là dẫn nghệ đầu sư, có một số việc ta chưa từng nói với các ngươi." Hắn ngồi ở đó, chậm rãi nói chuyện: "Đến bây giờ, đại bộ phận sự tình hiện tại, cũng không cần phải nói, chính ta cũng không hiểu rõ, hôm nay lại muốn nói cho các ngươi biết..."
Chỉ nghe hắn nói: "Ta là người phương bắc, các ngươi là người phương nam, khác biệt ở giữa, các ngươi có thể biết... Ta là dẫn nghệ đầu sư, đến Lăng gia, là chiếu cố đại sư huynh của các ngươi, các ngươi cả đời ở trong thôn Giang Nam, nói đến cũng không giàu có, cũng đã trải qua binh họa., Nhưng đa số thời điểm đều có ta, có sư phụ chiếu cố, các ngươi nói, muốn xả sinh vì nghĩa, Lăng lão anh hùng nói muốn xả sinh vì nghĩa... Đều rất tốt, nếu các ngươi là con của ta, nhất định sẽ khiến ta vui mừng."
"Nhưng mà, bọn nhỏ à..." Ánh mắt Mạnh Tân đào rất bình tĩnh. "Ta từ phía bắc tới, là dẫn nghệ đầu sư, các ngươi có từng thấy cảnh tượng Trung Nguyên rơi vào tay giặc, binh họa tàn sát bừa bãi chưa? Dọc đường đi ta đều thấy chuyện như vậy, sư huynh và sư huynh của các ngươi, từng đánh trận với người vàng rồi sao?, Thất bại, một đường chạy trốn về phía nam... Ta đã gặp qua người xả sinh lấy nghĩa, nhưng ta cũng đã gặp qua phần lớn người, bọn họ một đường xuôi nam, giết người, ăn Quan Âm Thổ, ăn trẻ con, dập đầu với người khác, bán mình, chính là vì... sống sót... "
"Giang Nam thái bình mười năm, cuối cùng cũng không thể trốn đi được. Mười năm này, chuyện mà các ngươi nhìn thấy đều là chuyện tốt, nhưng ta sớm biết, bọn họ sẽ tới... Ta muốn cho người sống sót, cũng phải quyết định cho ai đi tìm chết. Sư phụ lão nhân gia, hy vọng ta có thể cứu được những người không cứu kia, ta cũng muốn cứu những người kia., Sư phụ hy vọng hai tay ta đều làm sạch sẽ chuyện này, ta cũng muốn, thế nhưng hai cánh tay đều sạch sẽ, cũng không cứu được người, tất cả mọi người đều trốn trong núi, người khác nhất định sẽ ăn thịt ta, ta chỉ có thể đi ăn thịt người khác trước, bởi vì quyết định như vậy, người ta có thể bảo vệ được nhiều nhất."
"Rốt cuộc sư phụ cũng quyết liệt với ta, hắn chọn Xá Sinh lấy nghĩa, ta rất kính nể, ta cũng rất rõ ràng. Nhưng các ngươi biết ta chọn cái gì không?"
"Không dùng thủ đoạn gì, ở trên đời này, ta muốn để cho nhiều người sống sót, có thể sống sót được mười người, vậy thì tốt hơn nhiều so với mười người, có thể một trăm người sống, so với một trăm người còn sống tốt hơn nhiều, mạng của mỗi người, đều giống nhau... Đây chính là người bình đẳng, đây chính là công bằng trong lòng ta."
Hắn nói tới đây, ánh mắt mấy người đối diện lấp lóe, tam sư đệ nói: "Ngươi... Ngươi lại cho rằng mấy câu nói xinh đẹp này..."
"Đây không phải lời nói hay, lão Tam." Mạnh Tân lắc đầu: "Thế đạo này rất ác, nhưng đối với thế đạo này, mỗi người đều phải có đáp án của riêng mình, ta một đường chạy trốn, lại nhìn thấy rất nhiều chuyện, tìm được đáp án này., Đáp án này đúng hay không, ta đến nay cũng không nghĩ ra rõ ràng... Lăng lão anh hùng nói muốn xả sinh lấy nghĩa, cũng là một loại đáp án, đáp án này khiến ta rất hâm mộ, mỗi người các ngươi đều phải có đáp án của chính mình, nếu như không có, trên thế đạo ác như vậy, các ngươi sẽ càng trải qua thảm hơn."
Hắn cười cười: "Ta chỉ nói cho các ngươi nghe thôi, có một ngày các ngươi cũng sẽ gặp vô số người chết ở trước mặt các ngươi, không chỉ có người chết ở trước mắt các ngươi, tiếp theo, toàn bộ người chết của Giang Nam lại lên tới ngàn vạn, lúc đó, các ngươi sẽ đối đãi với số mệnh của những người kia thế nào đây, ta rất tò mò, các ngươi phải nhớ kỹ vấn đề hôm nay..."
Lời Mạnh Tân Đào tới đây, duỗi tay về phía trước. Trong phòng, Lăng Sở đột nhiên mở to hai mắt: "Ngươi làm gì đó..."
Trong bóng tối, chỉ thấy Mạnh Tân Đào vươn tay phải ra, đã ấn lên mũi miệng Du Bân, Du Bân trên giường không có quá nhiều động tĩnh, Lăng Sở cùng hai sư huynh đã nhào tới, Mạnh Tri Đào vung cánh tay trái lên, liền đẩy bọn họ ra.
Đêm khuya, ba người trong phòng ra sức nhào về phía trước, bên rìa giường bóng người Mạnh Đào ở trong quang mang như bàn thạch, vô luận ba người tiến công thế nào, chém giết, thậm chí Lăng Sở cắn trên tay trái của hắn, bàn tay hắn che trên miệng mũi Du Bân đều không nhúc nhích chút nào.
"Các ngươi quá yếu, tương lai..."
Trong lúc cắt ảnh cuồng loạn công kích cùng với rống to, hắn bình tĩnh, thấp giọng nói.
"... Tương lai... đều phải nhớ chuyện hôm nay."
....
Một khắc, Ma Thần trong phòng rời tay ra, ánh mắt lạnh như băng đảo qua ba người, thân thể Lăng Sở tê liệt ngã xuống đất.
Bóng dáng Ma Thần kia... cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa...
Đã rời khỏi tầm mắt của bọn họ...
Thời gian trôi qua, lướt qua Tý Dạ, vẫn có vô số cuồng bạo, trong đêm lật qua lật lại...
Núi lửa Giang Nam, muốn bùng nổ ra...