Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mặt trời và bóng đêm lần lượt thay đổi quỹ tích của thời gian một lần.
Thành trì cổ xưa tại hỏa hồng cùng xám đen giữa trùng điệp liền chìm nổi một vòng.
Tại biên giới thành Giang Ninh, trật tự đã càng hỗn loạn không chịu nổi, quy mô chiến đấu và chém giết quy mô lớn nhỏ ngẫu nhiên bộc phát một trận, chỉ có lệ thuộc vào "Long Hiền" "Long Hiền" "Phó Bình Ba" cùng với đội ngũ dưới trướng "Quân hiền", Lâm Giác Cửu vẫn như cũ đang thử duy trì trật tự, đuổi giết người, nhưng ngẫu nhiên, cho dù là những Chấp Pháp đội này, cũng sẽ gặp phải một trận khiêu chiến kết bè kết đội.
Vòng vây hạch tâm trong thành vẫn duy trì thái bình nhất định, đại hội tỷ võ đã tiến vào nửa vòng chung kết, đám người thắng thỉnh thoảng còn mở tiệc ở kim lâu, đối với các hiệp khách tham gia náo nhiệt lần này mà nói, nơi này đương nhiên có chút loạn, có thể loạn càng lợi hại., Càng hấp dẫn ánh mắt của người trong thiên hạ. Đối với người trong giang hồ, có thể tham dự thịnh hội như vậy chẳng qua là vinh quang vô thượng, còn trong tình huống như vậy làm sao bảo vệ bản thân: Chiến tranh cũng không tới, một số giết người cướp của, sống mái đầu đường sống mái, có đáng là gì?
Mỗi người đều nói như vậy.
Đương nhiên, đối với lần tiến độ công bằng năm phe Giang Trữ đại hội lần này, càng nhiều người trên thực tế không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Giữa năm vị đại vương phát sinh xung đột, trên đại hội náo loạn đến không thể tách rời, bởi vậy tình huống trong thành càng thêm ác liệt - đây là kết quả mà rất nhiều người đều có thể tiếp nhận.
Mặc dù đến từ các nơi, các thế lực tham gia đặt cược kết minh, đa số cũng xem lần ma sát này thành một trò cờ chính trị phổ thông. Trên đài đánh cờ, dưới đài sẽ động thủ., Đợi đến khi đàm phán thỏa đáng, tất cả xung đột mới tự nhiên đều im hơi lặng tiếng. Dù sao đám phe công bằng lúc trước hòa hợp với Nhạc Dung vẫn luôn phát triển thuận lợi, đại hội của Giang Ninh lại tạo ra thế như vậy, dù sao cũng không đến mức vì tùy hứng của phe nào đó mà tan vỡ chứ?
Mọi người hoặc hoang mang hoặc cuồng nhiệt tham gia vào lần chém giết này...
Đương nhiên, tháng chín hai mươi, tin tức công bằng Vương sắp mở quầy bài ở trong thành truyền ra một ngày, tất cả mọi người đại khái minh bạch, sự tình sắp sửa tiến vào giai đoạn mới.
Sau một ngày tỷ võ kết thúc, các nơi trong thành ăn mừng xung đột và chém giết xung đột với bên ngoài càng thêm kịch liệt, các thức náo động ầm ĩ giống như cuồng nhiệt, cho đến rạng sáng mới ngẫu nhiên có bình tĩnh. Đám người trả thù thừa dịp "Loạn loạn" này đi đầu, cũng có đoàn thể trung tầng dưới trướng mấy vị đại vương, cũng thử tỏ thái độ công bằng trước mặt Vương, khoe khoang lực lượng và cơ bắp của mình, để chờ đợi trong đàm phán chính thức đưa ra càng nhiều trù mã hơn.
Mọi người đi tới đi lui, tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng rên rỉ lại dần dần biến mất trong náo động, máu tươi chảy ra, máu tươi khô cạn... Dưới cầu động trước phế tích khách sạn năm hồ, những người này trốn ở đây cũng chứng kiến từng tràng trò đùa, những thân ảnh kia thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng lại biến mất, có lúc ngã xuống, có lúc trong tầm mắt có người rơi xuống cầu đá, thi thể theo dòng nước đi xa...
Ánh mặt trời dâng lên, thành thị tựa hồ yên lặng một hồi. Trải qua mấy ngày hỗn loạn, trên đường sông đê tràn đầy rác rưởi, bên kia đê sông đê bị thiêu hủy phế tích, có lưu dân đánh căn nhà, dựa vào điều kiện đơn sơ tạm thời cư trú, mà đi dọc theo phế tích, càng nhiều sân nhỏ xung quanh vẫn thành hình, đều dựng lên tường vây, chồng lên ngăn cản, bất cứ lúc nào cũng có người đang tuần tra phía trên.
Thanh âm hỗn loạn từ xa truyền tới.
"Đứng lại!"
"Đừng để bọn chúng chạy thoát..."
"Làm thịt bọn họ..."
Khắp nơi lộn xộn.
Sáng sớm sương mù vừa tan đi, lúc này từ trên đường đi đầu tiên là chạy tới, lưng đeo bao quần áo, trên người mang theo ba đạo thân ảnh bị thương. Bảy tám tên giang hồ truy đuổi ở phía sau, những người này đều cầm đao thương, trong đó có hai người cắm phía sau "Diêm La Vương", lá cờ dưới trướng A Tì Nguyên Đồ, lớn tiếng hô quát, nghiễm nhiên như giặc cướp.
Phía sau phòng xá, có người từ phía sau rào chắn thò đầu ra, đánh giá một màn hỗn loạn mà lại bình thường này. Trong lều phế tích của khách sạn Ngũ Hồ, thấy biến cố tới, mấy tên hán tử cầm đao thương liền đứng bên cạnh phế tích, khẩn trương quan sát động tĩnh, cũng bảo hộ người nhà yếu đuối phía sau lều vải.
"Cứu mạng a..."
Ba người bị truy đuổi thương thế nhẹ có nặng, một người trong đó máu tươi đầm đìa nhỏ xuống một đường, bọn họ một mặt chạy, một mặt khóc nức nở cầu cứu bốn phía. Nhưng mắt thấy cờ xí của "A Tì Nguyên Đồ", phòng xá xung quanh cũng không ai dám thò đầu ra lúc này., Chỉ là đối phương cảnh giới đối phương không hướng về phía mình mà thôi, về phần kẻ truy đuổi phía sau, một mặt la hét, một mặt ở xung quanh, một mặt thỉnh thoảng lộ ra thần sắc cảnh cáo, thậm chí mở miệng hét lớn: "Nhìn cái gì!"
"A Tì Nguyên Đồ làm việc —— "
"Bắt người đọc sách sẽ nghịch tặc ——"
Bên cạnh cây cầu ven bờ sông, Tiểu Quang đầu cũng trèo lên trên đường nhìn xem một màn này. Ba người cõng bao đồ chạy băng băng qua, sau đó là truy đuổi người hò hét quát tháo đi qua. Hắn quay đầu lại, bờ sông đang bốc cháy, tràn ngập mùi thuốc.
Tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh đại ca Long Ngạo Thiên nói: "A Tì Nguyên Đồ lại đang giết người."
Trong cây cầu động, hai bóng người nằm đó như tiến vào trạng thái di lưu, thân thể Nguyệt Nương tối hôm qua co quắp một hồi lâu, sau khi hôn mê đã lâu không nhúc nhích, Tiết Tiến cuộn mình ở một bên không biết có ngủ được hay không. Trạng thái của hắn tốt hơn Nguyệt Nương - thiếu thuốc..., Trong trạng thái tâm lực lao lực lâu dài, thật ra ý thức con người cũng đã trở nên mơ hồ, cố kỵ cũng không cách nào phân biệt được ý thức của hắn đã tỉnh táo hay chưa. Trước khi hắn ngồi ở bình thuốc, cũng giống như là ngẩn người ra.
"A Di Đà Phật." Tiểu hòa thượng than nhẹ một tiếng: "Tiểu Kiệt biết vì sao sư phụ bảo ta tới đây rồi... Đây cũng là mặt của chúng sinh."
Hắn đi qua Tấn địa lớn lên, Tấn Địa cũng làm đói đói hoang, cũng đánh giặc, thậm chí người người ăn thịt, nhưng cũng không biểu hiện cuồng bạo như Giang Ninh biểu hiện hỗn loạn.
Vừa mới tới nơi này, hắn thậm chí cảm thấy nơi này có hi vọng, mọi người đều muốn đạt được một tiền đồ tốt, nhưng càng như vậy, chém giết giữa mọi người càng kịch liệt, thậm chí phần lớn thời gian, biểu hiện càng thêm khó hiểu.
"Ta đã bắt đầu chán ghét nơi này rồi."
Một lát sau, đại ca Long Ngạo Thiên bên cầu động mới mang theo chán ghét nói một câu, sau đó nói: "Bọn họ trở về rồi."
Nửa câu sau hắn chỉ một chuyện khác. Vừa dứt lời, liền thấy có hai người từ bờ đê đi xuống, thò đầu nhìn về phía cầu động nơi này đánh giá vài lần, đây là hai người trong số những kẻ truy đuổi trước kia, một người cắm lá cờ lên lưng, bọn họ nhìn nơi này, lại quay đầu nhìn một cái doanh địa nhỏ trong phế tích ven đường, xác định song phương hẳn là không cùng một phe.
"Ai, nơi này có hai thằng nhãi ranh..."
"Không ngờ bọn họ lại có thuốc..."
Trong thời loạn thế, thuốc là thứ quý giá.
Hai người cầm vũ khí đi tới nơi này, nhìn hai người đại nhân dưới cầu động không có động tĩnh, trong lòng dĩ nhiên đã so đo, đây tựa như là người một nhà, hai người đại nhân đều bị bệnh, có lẽ là lấy nhà cuối cùng làm đổi chút dược liệu.
"Này, cha mẹ các ngươi..."
Người cầm lá cờ sau lưng mở miệng nói chuyện, thiếu niên lớn tuổi ngồi xếp bằng bên bình thuốc chống cằm nhưng vẫn không có động tĩnh gì, tiểu quang quay lưng về phía hai người, thở dài: "A Di Đà Phật... " Hắn đưa tay cầm cây gậy trên mặt đất lên.
"... Bọn họ bị bệnh... "
Hai người một mặt nói chuyện, một mặt đi về phía trước, trường côn trong tay tiểu hòa thượng duỗi ra sau, đơn giản đánh trúng bụng dưới người đi phía trước, thu hồi, lại hướng lên trên nhanh như tia chớp điểm một cái, gõ vào yết hầu người cắm cờ sau lưng.
"A..."
"Vù..."
Hai gậy này ra ngắn gọn mà nhanh chóng, hầu như nhìn không thấy có bao nhiêu thời gian chênh lệch, thậm chí ngay cả tiểu hòa thượng cũng không nhìn kỹ kẻ địch. Hai người một ôm bụng cuộn mình trên đất, một người ôm cổ ngửa ra sau, sau đó lăn lộn trên mặt đất, đều không phát ra âm thanh gì.
"A di đà phật, Tiểu Thiền cũng cảm thấy nơi này có chút phiền phức, nhưng mà tu hành ở nhân gian, có lẽ chính là như vậy... "
Hắn đặt côn qua một bên, buồn chán ngồi xuống.
Hai bóng người lăn lộn trên bãi bùn phía sau một hồi, dần dần khom người đứng lên, có người bắt đầu thấp giọng kêu đau, có người khó khăn ho khan. Lúc này vài tên truy đuổi khác đã trở về, bọn họ có người đứng trên bờ đê, nhìn tình cảnh dưới cầu, nghi ngờ không thôi.
"Này..."
"Này này..."
"Sao, sao... Sao lại thế..."
"Chúng ta chính là A Tì Nguyên Đồ dưới trướng Diêm La Vương, cái gì, người nào làm..."
Hai người trên mặt đất được đồng bạn đỡ dậy, người đeo cờ bị đánh trúng yết hầu giơ tay sợ hãi chỉ về phía dưới cầu động, người còn lại đã có thể phát ra tiếng nói: "Vấn đề này... Tiểu, cẩn thận..."
Thiếu niên bên bình thuốc buông tay chống cằm xuống.
"Nơi này là quê hương của ta, mẹ ta thích nhất là nơi... Bọn họ ở trong lòng ta phải kéo phân."
Ninh Độc nói xong câu này, ánh mắt mới chuyển hướng sang mấy người bên này, sau đó đứng dậy, mang theo thần sắc lạnh lùng đi tới bên này. Thân hình của hắn không cao, cũng không thấy binh khí gì, chỉ là bước chân thong dong không giống người thường.
Mấy người trên bờ đê sợ hãi, nhìn nhau, không ít người càng cảnh giác liếc nhìn bốn phía, sau đó, chỉ thấy bên kia bờ đê có một người lưng lá cờ biến thành nghiêm trang, nhìn xung quanh, phất phất tay.
"Đi, ta, chúng ta chỉ bắt nghịch tặc..." Hắn nói, "Không, không cần nhiễu dân..."
Mấy người còn lại vội vàng vịn hai gã thương nhân từ dưới đáy đê leo lên.
Thiếu niên đi tới mở trừng hai mắt, có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó vẫn lạnh lùng nhìn những người này, nhìn bọn họ bò lên đầu đường, lục tục chạy mất.
Liên tục mấy ngày ở đây, chuyện tương tự cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, hai gã thiếu niên đã đánh đập qua không ít người, lúc dọa người chạy đi cũng có mấy lần, lúc này phiền phức tạm thời giải trừ, nhưng tâm tình chưa hẳn tốt. Ninh kị đi trở về dưới cầu động, cảm xúc cúi đầu nhìn Nguyệt Nương đang suy yếu khí tức. Tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng, cúi đầu đếm ngón chân của mình.
"Nghe nói là cái tên Thiên Sát kia đã xảy ra chuyện gì, cho nên đám Diêm La Vương đều rất tức giận, hôm nay lại muốn đánh nhau loạn..."
"Có xảy ra chuyện hay không bọn họ đều muốn đánh nhau lung tung." Ninh Độc nói.
Hắn nói xong, thân thể Nguyệt Nương trên mặt đất bỗng nhiên có chút động tĩnh, nàng động thủ, sau đó thân thể co giật, run run vài cái, trong cổ "Ách" vang lên, chỉ thấy nàng mở mắt ra, lộ ra thần sắc suy yếu mà thống khổ.
Ninh Dật ngồi xổm người xuống, vội vàng kiểm tra vấn đề của nàng, nhưng trên thực tế, trước kia hắn tiếp nhận phần lớn tri thức y hệt cấp cứu của chiến trường, đối với trọng thương gần chết nhiều nhất, loại người bị bệnh suy yếu hành hạ trong thời gian dài như Nguyệt nương hầu như cạn dầu đến mức dầu hết đèn tắt, trên thực tế thì không có bao nhiêu tâm đắc, hôm nay cũng chỉ là cưỡng ép kéo dài tính mạng mà thôi.
Tiết Tiến nghe được động tĩnh này, co rúc trên mặt đất cũng tỉnh lại, hắn vội vàng bò qua, ý đồ giúp đỡ.
Dưới cầu động một hồi luống cuống tay chân, qua một lúc, Ninh Độc từ cổ họng Nguyệt Nương phun ra một ngụm đờm, mới cứu được nàng thoát khỏi cái chết. Lúc Tiết Tiến ôm lấy nàng ngồi xuống, nữ nhân gầy gò này mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn, có lẽ từ bên bờ vực tử vong trở lại, trên mặt nàng lại có chút ửng hồng, thần sắc trong lúc hô hấp không còn thống khổ như trước nữa.
Nàng mở to hai mắt nhìn Tiết Tiến, ánh mắt như trẻ con, qua một hồi, lại lắc đầu trong ngực Tiết Tiến, nàng vẫn mở mắt ra, lần này là chậm rãi nhìn cảnh tượng bên ngoài cầu động. Trải qua mấy ngày hỗn loạn này., Cầu động nhìn ra phía ngoài, đầu tiên là mấy cây cỏ dại rách nát cùng nước sông màu đen tung bay những vật ứ chắn, phía trên dòng đê, thành trì màu đen nặng trịch đặt trên mảnh đất này, một cây cột khói bốc lên, nhìn giống như là một mảnh rác đang bốc cháy.
Tiết Tiến chảy nước mắt, qua một trận lại muốn dập đầu, thà ngăn cản hắn. Hắn nói: "Ta phải ra ngoài tìm thuốc."
Tiểu quang đưa hắn từ dưới cầu động đi ra ngoài.
"Ta đi tìm phân bảo bảo." Hắn mới nói với Tiểu Quang gật đầu: "Đi xem nhà bọn chúng có còn tốt không."
"Không phải đi tìm thuốc sao?"
"... Không có thuốc."
Mấy ngày liền trong thành hỗn loạn từng mảnh, y quán phụ cận dược liệu đã sớm dùng hết, thậm chí ngay cả đại phu cũng bị giết trong hỗn loạn, hôm nay còn muốn cướp thuốc, phải đi quân doanh. Càng quan trọng hơn nữa, Ninh kị đã không biết nên dùng thuốc gì mới tốt.
Hắn để lại cho tiểu quang đầu vài cái lão sâm.
"... A Di Đà Phật." Tiểu Quang trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ta nghe nói hôm nay bọn họ mở đại hội."
"... Truy Thương hội cũng biết."
Ninh Độc cau mày trả lời đầu trâu không đúng miệng ngựa.
....
"... Sớm ngày sau, đại ca bên này nhờ ta điều tra tin tức, trước mắt đã xác minh mấy đầu... Đối với thủ hạ mới của Thẩm Lăng, xem ra rất có thể là Tĩnh Giang... Xem ra công bằng Vương trăm phương ngàn kế, sớm có tính toán..."
Ánh mặt trời đã lên rất nhiều, trong đại trạch ở Giang Ninh thành tụ tập người ở đây, oán hận " phó thủ trong cùng Mạnh Thác đào đi tới góc bí mật, vừa rồi dùng thanh âm cực nhỏ của mình báo cáo một ít sự tình, sau đó đem giấy viết tin tức giao cho hắn xác nhận một lần.
Mạnh Thác đào thu tờ giấy vào trong ống tay áo.
Lúc quay đầu lại, trong sân nhỏ này đã tụ tập không ít người, "Thiên Đao" Đàm Chính, "Hàn Nha" Trần tước phương, "Võ Bá" "Cao Tuệ Vân, "Ngũ La trảm" Đường Thanh Hoa, "Tiều Hà tán nhân" Hứa Long Đào đều đã đến, ngoài ra còn có các nhân viên cao tầng.
Hứa Long Lộ đi ra chào hỏi với hắn: "Lão Mạnh, đến đây... Hà Văn nói muốn thẳng thắn, không giở trò nữa, ngươi cảm thấy hắn muốn gì?"
"Chỉ cần có lời nói, chính là chuyện tốt, chỉ sợ hắn che giấu bí ẩn."
Mạnh Chiết cười cười trò chuyện với mọi người một hồi.
Một lát sau, bóng dáng "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam xuất hiện ở giữa sân. Mọi người đều ôm quyền chào hỏi hắn, khi tiến vào đại đường trong trang viện này thì Mạnh Sang đào mới gạt đám người đi qua.
Có bốn bóng người đi theo Hứa Chiêu Nam đều mang theo binh khí, thấy kẻ tới gần là Mạnh Tổ Đào đều mỉm cười tránh ra một chút.
"Hứa công, có chút tin tức, nói riêng chút ít đi."
"Được, đi đại sảnh."
Hứa Chiêu Nam gật đầu, dẫn đầu đi vào, bốn thị vệ còn lại đi theo sau. Sau khi vào phòng, Hứa Chiêu Nam và Mạnh Lương Đào đi qua một bên, cũng mỉm cười nhìn bốn thị vệ cách đó không xa: "Biết hết, không sao cả, ngươi nói đi."
Mạnh Tân Đào gật đầu, từ trong ống tay áo lấy ra tin tình báo: "Vừa mới báo lên, Thẩm Lăng tám chín phần mười là ở Tĩnh Giang, chi quân này luyện một đoạn thời gian, chiến lực khó nói, nếu là thật, Hà Văn tức giận cũng đã chuẩn bị rồi."
Hứa Chiêu Nam cầm lấy nhìn, lông mày nhíu lại, sau đó mới nói: "Tin tức phía ta không sai biệt lắm... Không có gì lạ, y có thể đi tới ngày hôm nay, lại không phải trẻ con ba tuổi gì, ngay cả đám lưu manh đứng đầu chúng ta cũng biết đánh vài trận trước mới có tiền đặt cược. Nếu trên tay y không có đao, ai sẽ nghe y líu ríu."
"Bọn thuộc hạ của ta Thang Thụy đang đi về hướng Thái Hồ, ta sẽ hạ lệnh cho bọn chúng đi vòng quanh Giang Âm để hiệp phòng."
"Ừm, làm tốt lắm." Hứa Chiêu vỗ vỗ bả vai Mạnh Tân.
"Hứa công công ngài nói xem, hôm nay Hà Văn gì sẽ nói cái gì?"
"Quan tâm hắn nói cái gì, binh tới tướng ngăn thủy, chỉ cần hắn nguyện ý nói, nguyện ý đàm phán, chúng ta chung quy có biện pháp... chung quy không đến mức hắn nói phải tính toán a?"
"... Ta thấy không đơn giản như vậy đâu."
"Đơn giản không đơn giản, cũng chỉ có thể như vậy." Hứa Chiêu Nam hít vào một hơi, lại phun ra một tràng dài: "Dù sao...hắn cũng chuẩn bị rồi thì thế nào, đóng quân tại Giang Truân Thái Hồ, nếu thật sự muốn đánh, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay, mười ngày trước đột nhiên động thủ, hoặc là hai tháng trước đột nhiên động thủ. Tất cả mọi người đều không chuẩn bị, đương nhiên hắn có thể chiếm tiện nghi nhất thời. Nhưng nói trắng ra, đánh bốn đánh một... Mọi người cứ để hắn chém một đao, người chết cũng là hắn."
Mạnh Thác đào gật đầu.
Hai người từ đại sảnh đi ra ngoài.
Trong sân càng thêm náo nhiệt.
Giờ Tỵ, đại hội tổ chức, đám người tiến vào hội trường.
....
Chủ hội trường công bằng nằm trên một quảng trường rộng rãi nhất đại viện Giang Nam này, để tổ chức hội nghị lần này, mọi người tạo thành một khoảng sân thật lớn trên quảng trường., Từng dãy bàn ghế được vây quanh thành một vòng tròn lớn trong không gian rộng rãi này, năm vị đại vương Hà Văn cầm đầu ngồi bên cạnh năm cái bàn gỗ trọng yếu, mà thuộc về nhân viên cao tầng khắp nơi phân bố, ngoài ra còn có các đại biểu cho đoàn thể "Đại Long Đầu" đại biểu cho đoàn thể mới nổi nữa.
Hai ngày khai đại hội một lần, đến ngày tháng chín mươi mốt, đã mở đến trận thứ mười một. Mấy lần mở đầu coi như thuận lợi, đến lúc có được lý do đọc sách, sau đó toàn bộ đại hội liền lâm vào bế cục, mấy vị đại vương đã nhiều lần không tham gia, tùy ý để các thành viên cao tầng trong trung cứ cách hai ngày cứ đến đây một lần mắng chửi.
Hôm nay Hà Văn trở về hội trường, vì vậy Hứa Chiêu Nam, Thời Bảo Phong, Cao Thước, Chu Thương bốn người cũng đều đã đến. Trong hội trường biến thành năm phương rõ ràng, bầu không khí chém giết, không nhiều mấy tên tiểu thế lực đại biểu, lúc này chỉ có thể núp ở phía sau yên tĩnh quan sát.
Sau khi vài câu khách sáo hàn huyên, Hà Văn với bộ áo bào xám bắt đầu đặt một đống tư liệu xuống, bắt đầu lên tiếng.
"... Từ lần đại hội công bằng bắt đầu, ta liền đưa ra mấy vấn đề, là đại hội lần này chúng ta nhất định phải giải quyết nan đề. Những ngày qua, các vị huynh đệ thảo luận rất nhiều vấn đề, cũng có người hỏi ta, cụ thể là ý nghĩ gì, hôm nay ta mang tất cả ý nghĩ, đều vô ích nói cho mọi người nghe một chút."
Hà Văn cầm lấy một quyển sách, vỗ lên mặt bàn, sau đó đẩy quyển sách này ra, đưa tay đẩy đống lớn tài liệu ghi chép bên cạnh sang.
"Nhưng trước khi giải quyết xong ý nghĩ này, ta muốn cẩn thận nói cho mọi người một chút, vấn đề công bằng của chúng ta xuất hiện... lạm dụng quyền lực, tùy ý tàn sát, hành vi thổ phỉ, tay chân tàn phế, cưỡng đoạt nữ nhân, xảo trá lập danh mục, mục nát tham ô... Đây là từ khi bắt đầu mọi chuyện vào năm ngoái, ta đã điều tra người, thu thập một phần các loại dấu vết của đảng công bằng chúng ta...!"
Ngón tay Hà Văn điểm một cái lên tư liệu chồng chất kia: "Ta, cho các ngươi một trận đọc, sau đó chúng ta lại đến xem, giải quyết hắn như thế nào."
Trong đám người, có người nghiêng đầu, có người nhíu mày, Chu Thương ở đối diện vỗ tay: "Được..."
Cũng có người vỗ tay: "Công bằng Vương Đại Khí!"
Ánh mắt Hà Văn bình tĩnh mở trang đầu tiên ra: "Đa số vấn đề của chúng ta, nhất định là xuất phát từ chuyện đất đai chia ruộng. Năm ngoái, tám tháng trước, huyện kiến biển sâu, sau khi đánh xong, thái độ người ta tốt đẹp, nguyện ý giao ra tất cả mọi thứ. Chúng ta giết người cả nhà, trong nhà nữ quyến của đối phương đều bị giết chết hết, nam nhân, bị hành hạ đến chết, quá trình cụ thể là như vậy..."
Ngón tay Hà Văn chỉ về phía Hứa Chiêu Nam, Hứa Chiêu Nam giơ ngón tay cái: "Công bằng Vương đồng ý nói ra vấn đề của chúng ta, là chuyện tốt!"
Sau khi hội trường lập tức lại vang lên tiếng vỗ tay, Hà Văn nhìn về phía bên kia, hắn không đợi tiếng vỗ tay dừng lại, dựa theo tư liệu ghi chép trên đó bắt đầu trình bày.
Công bằng đảng đánh thổ hào chia ruộng, tự nhiên cũng có một đợt quy định cơ bản, ví dụ như trong lúc đánh giặc khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương, hoặc là vòng thứ nhất xét nhà, cũng thường thường sẽ xuất hiện ngộ thương. Cái này cũng không khó lý giải, nhưng sau vòng thứ nhất xét nhà, đối phương nếu đã nhận nhận tội, vậy phải xử tội danh. Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất, nhưng ở mặt thao tác thực tế, các nơi tự nhiên đều có cách làm khác nhau.
Năm ngoái chuyện Bát Nguyệt xuất hiện tại huyện Hải Ngu cũng chỉ là một trong số rất nhiều chuyện xảy ra. Kỳ thật vòng thứ nhất tội nghiệp đã giết không ít người của Địa chủ gia, nhưng binh lính trong quá khứ cũng không vừa lòng thỏa mãn., Hai ngày sau lại tra xét tài sản Phong gia nhưng tạm thời còn chưa đuổi ra khỏi viện, tất cả mọi người trong địa chủ gia hành hạ đến chết... Đây là chuyện ngoài sáng dù thế nào cũng không thể nói ra được, dù sao ngay cả kẻ dễ giết như Chu Thương, một khi mặt mũi lên cao cũng sẽ tổ chức "Bạch La Sát" sau khi vu oan giá họa lại dùng tình cảm kích động giết người trong nhà.
Nhưng chuyện như vậy cũng không phải là cô tịch, không có ước thúc lưu dân khắp nơi, chuyện gì cũng có thể làm bí mật, hoặc là nói, đặc biệt là sau khi có danh hào "Công bằng", những người không bị ước thúc sẽ càng thêm nóng lòng làm những chuyện này.
Hà Văn ngồi ở đó, lẩm nhẩm lại những nội dung đã sưu tập được.
Thỉnh thoảng có người vỗ tay, thỉnh thoảng có người thử cắt ngang, nhưng Hà Văn không cử động, tiếp tục đọc tiếp.
Bầu không khí trong hội trường trở nên nhàm chán, đám người Hứa Chiêu Nam ngồi ở đó, ngược lại bắt đầu nở nụ cười. Tình huống các phe công bằng, tất cả mọi người đều biết, hoặc là nói, trong giai đoạn lưu dân kích động không trật tự khuếch trương quy mô lớn, những vấn đề này tất nhiên xuất hiện., Đến nhà đối phương cướp đồ, giết người cả nhà, thuận tay cỡ nào? Công phá một thành trấn, lực lượng giám sát không đủ, tìm mấy nữ nhân chơi đùa, là bình thường cỡ nào? Nói không đúng tự nhiên không đúng, nhưng mở rộng nhanh như vậy, ai có thể quản được những thứ này?
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Huống chi mọi người hôm nay ngồi ở đây, không phải là vì quản lý mấy việc này sao? Về phần những chuyện này rơi vào đầu ai thì đều có thể thông cảm được, tương lai cải chính là được rồi.
Hà Văn Lãng đọc, mọi người đầu tiên là vỗ tay, sau đó lắng nghe, tiếp theo có người bắt đầu ngáp dài, thời gian trong quá trình nhàm chán đọc một vụ án, đến giữa trưa, Hà Văn Hợp tư liệu, tuyên bố tạm thời tán hội. Mọi người ở sân các nơi ăn cơm trưa, thương nghị một hồi, buổi hội nghị buổi chiều bắt đầu, Hà Văn lại bắt đầu líu ríu đọc hồ sơ.
Chưa đợi hết, Hà Văn mới chậm rãi khép tư liệu chưa đọc xong lại. Hắn uống một ngụm nước, thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người lại vỗ tay.
Hà Văn chờ bọn họ vỗ tay xong, hắn đem bản tử mới bắt đầu ra.
"... Hai năm qua, vấn đề công bằng xuất hiện, nhiều không rõ, ta cũng niệm không hết... Nhưng căn cứ những vấn đề này, tại lần đại hội công bằng này, ta hi vọng chúng ta có thể mau chóng xuất hiện những cải cách này... Đầu tiên, chúng ta phải có luật pháp cùng nguyên tắc càng tỉ mỉ, trong những nguyên tắc này, có một số điểm mấu chốt, ta cảm thấy, là như vậy..."
Đám người Hứa Chiêu Nam đang ngồi nghiêm chỉnh, nhưng sau đó, chỉ nghe Hà Văn là một đoạn lảm nhảm dài và xấu xí, chư Như đối với trình tự sao gia, không cho phép lạm sát, không được phép lấy công khí trả thù riêng... Những thứ này vốn chính là chuyện mọi người đang bàn luận, cho dù là Chu Thương, cũng đều ủng hộ những thứ văn tự này.
"... Hạng hai, biết sai liền sửa lại... Chúng ta có thể lập tức làm ra một ít động tác hay không..."
Sau đó lại là "Tri kiến giám sát viện", "Xác thực lập chế độ bỏ phiếu", "Quyết thúc lệnh cấm hành", thiết lập đội chấp pháp mới cùng với đủ loại đề nghị.
Mọi người liên tục vỗ tay, đám người Hứa Chiêu Nam, Thời Bảo Phong, Chu Thương thỉnh thoảng không chê chuyện này mà trầm trồ khen ngợi, ánh mắt lại trở nên có chút bối rối.
Giờ thân đã hơn phân nửa, Hà Văn một hơi đem toàn bộ tư tưởng đổi mới của cọc giới thiệu sơ qua một lần, sau khi kết thúc, trong hội trường hoàn toàn hoang mang cùng vụng trộm bàn tán, những thứ này có suy nghĩ bình thường, có cấp tiến, có không ít người cũng hấp thu không ít kinh nghiệm ở Tây Nam., Nhưng bất kể như thế nào, nếu thực sự chấp hành, đều là người, lấy quyết định là ý chí của người cầm quyền. Hắn vứt ra những thứ này, mọi người tuy rằng sẽ không tiếp nhận toàn bộ, nhưng nói chuyện một chút, cũng không thấy có cái gì cần giấu diếm chứ.
Tiếng xì xào bàn tán kia đang biến lớn, đột nhiên, Chu Thương vỗ bàn đứng lên.
"Nói rất hay! Ta tán thành với cách nói của công bằng Vương!"
Chu Thương vung tay lên, lớn tiếng la lên, qua một hồi, gã nhìn quanh bốn phía, mở hai tay ra.
"Ta còn muốn bổ sung thêm một câu: Chu thương bên này - là công bằng nhất!"
Hứa Chiêu Nam bên kia cũng cười rộ lên: "Ta cơ bản tán thành ý nghĩ của công bằng Vương, đương nhiên, trong đó có mấy con, chúng ta có thể từ từ trò chuyện mà."
Một đám người nhao nhao tỏ thái độ, có người đưa ra ý kiến chính xác, có người phản đối ý kiến, Hà Văn ngồi ở đó nhìn tiếng ồn ào kéo dài một hồi lâu, hắn chậm rãi bắt đầu vỗ bàn, dần dần làm cho thanh âm trong hội trường yên tĩnh trở lại.
"... Xem ra, các vị huynh đệ, các vị đồng chí... đều tán thành ý nghĩ của ta, đảng công bằng của chúng ta, không thể thay đổi những vấn đề trên bàn là không được, xem ra chư vị đều tán thành, chúng ta nhất định phải sửa sai, nhất định phải cấm kỵ, chúng ta phải có quy củ luật luật luật càng kỹ càng hơn, cũng phải có người chấp pháp và hệ thống giám sát càng thêm nghiêm khắc..."
"Ta tán thành cách nói này."
"Có thể nói chuyện mà, có thể nói chuyện..."
"Luật pháp điều văn, từng bước từng bước đẩy..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu bắt đầu tỏ thái độ, đám người Hứa Chiêu Nam thì ngồi ở đó nhìn hắn, Hà Văn nhẹ gật đầu.
"Tốt. Tất cả mọi người đã hứa hẹn, phải sửa sai, kế tiếp chúng ta có thể chậm rãi đẩy những giấy này, chậm rãi thương lượng, những thứ này làm sao xây dựng... Cùng lúc đó, trong lúc chúng ta đang họp, có một việc, huyên náo rất lớn, chúng ta nhất định phải để nó dừng lại..."
Hắn dừng một chút: "Về những người đọc sách kia, bọn họ cũng là thành viên chính thức của đảng công bằng, bọn họ chỉ là xem một ít sách ở Tây Nam, thảo luận một ít những gì có đường mà bọn họ thảo luận, về những gì bọn họ thảo luận, rất nhiều người nói với ta là giống nhau... Trong mấy ngày qua, có mấy người trong chúng ta có mấy người trong đó., Cừu thị bọn họ, bắt bọn họ, hơn nữa không trải qua thẩm vấn, liền muốn trực tiếp giết chết bọn họ, trong điển tịch công bằng lúc trước, cũng tuyệt đối không cho phép xảy ra một việc! Xem ra mọi người đồng ý, chuyện này phải lập tức đình chỉ."
Hứa Chiêu Nam nhìn hắn: "Ta cảm thấy có lý, chuyện này, chúng ta có thể thảo luận một chút, để mọi người nói cụ thể nên làm như thế nào..."
Bàn tay Hà Văn hạ xuống: "Nếu mọi người đã nói chuyện này sai rồi, hơn nữa mọi người thừa nhận sai thì phải sửa lại, đầu tiên là phải dừng chuyện này lại. Ta mặc kệ trong mấy ngày qua có một số người trong số chúng ta, bắt được bao nhiêu thành viên của hội đọc sách, ta lấy danh nghĩa công bằng Vương yêu cầu, lập tức đem những đồng bạn vô tội này lập tức dừng lại., Huynh đệ của chúng ta được thả ra, không cho phép giết người vô tội. Đối với chuyện này, ta đã an bài nhân thủ, bắt đầu từ ngày mai, đầu tiên là ở trong thành Giang Ninh, tuyệt đối không thể xuất hiện những chuyện này nữa, mà bắt đầu từ ngày mai, bắt đầu từ ngày mai., Cũng sẽ có người trong thành tiếp nhận loại chuyện xấu này kêu oan và tố tụng, phàm là người biết sai không thay đổi, hoặc là vụ án oan uổng giả tạo quá mức này, chúng ta đều sẽ phải nghe theo, mà những người làm xằng làm bậy này, sẽ là kẻ địch công bằng, công bằng!"
Từ đầu đến cuối luôn trầm mặc thoải mái mở miệng, hắn thanh âm hùng hậu: "Chuyện lớn như vậy, không thể không thương lượng được."
Hà Văn dang tay ra: "Chuyện đúng như thế, xin chư vị ủng hộ ta! Chúng ta từ có sai liền đổi sang bắt đầu."
"Ai đúng ai sai, chẳng lẽ để cho một mình Vương công bình ngươi định đoạt?"
"Đọc sách sẽ là huynh đệ của chúng ta, chuyện giết huynh đệ của mình đương nhiên phải dừng lại ngay!" Hà Văn mỉm cười: "Vừa rồi các vị đã nói rồi, phải sai thì sửa. Chuyện này ta đã ban bố mệnh lệnh, bất luận thế nào, ngày mai phát ra, phàm là người ngay cả chuyện này cũng không nhận. Công bằng Vương Hà Văn ta cũng không nhận hắn, ngày mai ai không ngừng, thì không phải là bọn họ nữa!"
Hà Văn đặt hai tay lên mặt bàn, âm thanh vang vọng trong hội trường. Lão không thể tính là người có nội lực mạnh nhất trong hội trường, nhưng dù sao tư thái công bằng Vương lấy quyết liệt nổi giận, ngoại trừ mấy vị đại vương còn lại, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám trực tiếp xông tới lão.
Hứa Chiêu Nam ngồi đó, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nghiêm túc.
Cao Du Du ngồi trên ghế, hai tay ôm trước ngực, mặt không biểu tình:
Sắc mặt Thời Bảo Phong co rúm lại, bắp thịt trên mặt co rúm lại, thoạt nhìn như là muốn cười, nhưng mặc dù sau lại trở nên hung ác, hắn tựa hồ không thể cân nhắc rõ ràng là nên bỏ đi bùn nhão hay là bỏ lại một câu tàn nhẫn.
Có người nhỏ giọng nói: "Có thể thương lượng, có thể thương lượng..."
"He he..."
Có người nở nụ cười, nhấc tay lên.
Ầm một tiếng.
Âm Ảnh bay lên trời, vô số mảnh giấy bay lên.
Chu Thương ở giữa hội trường, Triêu Hà Văn, hất tung bàn - ——