Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Buổi chiều ngày chín tháng chín giờ Thân hai khắc, một màn không hài hòa đang dâng lên trong Giang Ninh thành, lan tràn.
Phố hồ Thành Đông, cảnh phố Trọng Dương vốn đang náo nhiệt, quán trà lầu hai nổ tung không lâu sau, cục diện bắt đầu trở nên phức tạp.
Đám người đứng gần đó xem náo nhiệt chắn ở đầu đường, một số võ giả lưng đeo đao đang đứng, đám người giỏi thì đứng ở phụ cận chỉ trỏ. Mà ở trên đường phố bên ngoài quán trà, một đám Khách khanh, hộ vệ ứng biến có chút hỗn loạn, nhưng theo đám người "Thiết khuỷu tay" Từ An bắt đầu xông vào trong bụi mù, vài tên Khách khanh có thể quản sự cũng đưa ra quyết định, phóng tên cảnh báo lên bầu trời.
Thời gian hao phí không lâu ở giữa, đối với mọi người trên đường phố mà nói, quyết định này vào lúc thi triển cũng có chút lỗ mãng.
Lần này dưới sự sắp xếp của Kim Dũng Cẩm, khách khanh nhà họ Triệu bất cứ lúc nào cũng có khoảng hơn mười người tới bố cục, đều là hạng người to tiếng trong rừng xanh, danh nghệ nghiệp hung hãn. Bọn họ qua đó hoặc là ở địa phương có sơn trại của riêng mình, hoặc là thủ đoạn cao cường, trong thời chiến loạn vẫn có thể uy chấn một phương hung ác nhân mạnh mẽ.
Địa vị chỉ là một Nghiêm Vân Chi đang bị bắt, những Khách khanh này bất cứ ai có mặt cũng đủ rồi. Thậm chí mấy vị có địa vị cao nhất trong số những người này, như "Thập Ngũ Huyền" trên giang hồ, cho dù Nghiêm gia bảo Nghiêm Thái uy phong, cũng chỉ có thể chấp hành lễ vãn bối với lão nhân mà thôi.
—— cái này thậm chí không phải là lấy thân phận bài bối để ép người, từ Trung Nguyên chiến loạn, sau khi nữ thật tàn sát bừa bãi, loại thanh danh giả dối này, tại loại thế lực cao tầng thế lực mà bọn họ chém giết đi ra như vậy., Không có khả năng chiếm tiện nghi lâu dài. Vị lão nhân sứ thiên môn binh khí này nhìn như tuổi già, nhưng những năm gần đây, Thiết Đà loa trong tay không biết đã đập vỡ bao nhiêu thiên linh cái của người lục lâm, thiết tuyến trong tay cũng không biết đã cuốn lấy không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt tự cho là nghệ nghiệp kinh người, khí thịnh như vậy, cũng là cái cổ của không ít hán tử thân hình cao lớn khôi ngô bị lão nhân chế trụ sống sót cưỡng chế, sau đó bên trong đảng công bằng mới chính thức thừa nhận thân phận loại người này.
Chiến loạn cố nhiên khiến thiên hạ rung chuyển, vô số người lang bạt kỳ hồ, nhưng cũng khiến cho việc giao lưu giữa người và người tăng thêm, khoác áo cát gặt vàng. Trong quá khứ chiếm cứ một chỗ, hơi có chút vũ lực liền tự xưng là một phương tông sư không thể thực hiện được. Mà những năm gần đây đám người tụ tập lại thành một nhóm người., Trong một nơi hỗn loạn nhất thiên hạ, một đám võ giả Giang Nam đang giao lưu trong ma sát, dung hợp, tất cả mọi người càng trở nên lợi hại hơn. Đây là nhận thức chung của nội bộ các bang phái công bằng, ở một mức độ nào đó có thể xem là nhận thức chung của thiên hạ.
Hơn mười tên khách khanh như vậy, cộng thêm trên trăm hộ vệ tinh nhuệ của thời gia, lại tính cả mấy con đường phụ cận bố trí mê trận, một số người thủ vệ y quán, đội hình như vậy., Cho dù vị Lâm giáo chủ Đại Quang Minh giáo đích thân tới cũng không chiếm được chỗ tốt: Tuy rằng trên võ đài không có ai có thể chống đỡ nổi vị thiên hạ đệ nhất kia, nhưng tình huống trước mắt cũng không phải là lôi đài, hơn mười cao thủ, trên trăm chiến sĩ dưới tình huống không gì không dùng cực hạn, chịu thiệt đương nhiên cũng sẽ là đối phương.
Mà trong đội hình như vậy, hơi xảy ra biến cố lập tức phát ra tiếng tiễn gọi người, khiến cho đồng bạn bên này co rút lại, đối với mỗi khách khanh mà nói, đều là chuyện cực kỳ mất mặt. Anh hùng khắp nơi ở đây, đều còn chưa biết rõ tình hình, ngươi vừa kinh ngạc vừa rồi tìm người giúp đỡ, sau này còn muốn lăn lộn trên giang hồ hay không?
Nhưng đương nhiên, biến cố nổ tung trên lầu gây ra có thể lớn có thể nhỏ, khói mù tan ra, Từ An nhảy lên lầu cao, lúc thì gào thét trong bụi mù. Trên đường còn lại vài tên Khách khanh tự có động tác riêng, có người cho người chuẩn bị kỹ càng dùng lưới đánh cá cứu trường, có người lớn tiếng nhắc nhở mọi người là "Nhị công tử không có việc gì, ta nghe được", mà trong đó một vị Khách khanh thả ra mũi tên báo động cơ bản nhất.
Trên đường phố hai bên, trong đám người xem náo nhiệt có người nhận ra hàm nghĩa của mũi tên này, liền nhao nhao nghị luận: "Đây là nhà thời gia làm việc."
"Chuyện không nhỏ, "Ngự lâm quân" của gia đình tự mình đến, đây đều là những ý tưởng rất cứng nhắc..."
Cấp bậc của gia tộc lúc này cũng không thấp, ngược lại cũng rất xứng với vụ nổ trong quán trà. Biến cố xảy ra nhanh chóng, Từ An bị đá xuống lầu, trên đường phun máu cuồn cuộn, lầu hai., Trong bụi mù lầu một đều là một mảnh chém giết thảm liệt, tiếp theo đó, lầu sụp xuống, bụi mù càng bổ nhào về bốn phương tám hướng, người bên ngoài trong lúc nhất thời còn không thể làm ra quyết định thích đáng nhất, mà Tưởng Băng thì dìu theo khói bụi trên lầu một xông ra ngoài.
Lúc nhìn thấy máu me khắp người, cánh tay đứt đi, những người xung quanh mới đột nhiên hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Mà ngay khoảnh khắc sau, tên thích khách cầm đao kia tựa như Ma thần khát máu từ trong bụi mù phía sau đuổi giết ra ngoài!
Bước chân của thích khách này mãnh liệt mà mau lẹ, dưới chân đạp lên tro bụi giống như muốn nổ tung. Hắn xông về phía Tưởng Băng và lúc nào cũng mạnh mẽ, trường đao chém xuống. Trên đường phố bên cạnh, hầu hết người ở xung quanh đều có động tác, có người hô to tung lưới đánh cá, có người ném vật bên cạnh, có người cầm đao thương thương đập lên phía trước, có người đập cái bàn ở ven đường. Lúc Tưởng Băng nhấc lên, ra sức lao về phía bên cạnh.
Thích khách kia đang đối mặt với một bóng người gào thét khắp trời, bóng thương ảnh, lưới đánh cá... Tưởng Băng bảo vệ xung quanh, khoảnh khắc đó thân hình tên thích khách đang chạy với tốc độ cao đột nhiên hạ thấp xuống, y như biến thành một con nhện trong tiếng hổ gầm. Xoạt một tiếng, một tên hộ vệ từ phía trước vọt tới bị cuồng phong cuốn lấy, thân thể trên không trung bị kéo về phía sau.
Động tác mau lẹ, trong nháy mắt tên thích khách lao ra khỏi khói bụi, trong nháy mắt sau khi một đao chưa bổ trúng đã lặn xuống quá một trượng, tốc độ cao nhô lên. Gã hộ vệ kia ầm một tiếng nện lên bậc thang của quán rượu đối diện, một gã hộ vệ bên cạnh giật mình quay đầu lại., Trường đao trong tay thích khách chỉ ngang, trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt hắn một chớp mắt. Hộ vệ này toàn lực lui về phía sau, đụng vào quầy hàng trước tửu lâu, đối phương đã trực tiếp tiến vào trong hành lang quán rượu.
Lưới đánh cá, binh khí, các loại đồ vật công sát trên đường phố rơi vào khoảng không, trong bụi mù phía sau cũng có mấy thân ảnh chật vật đuổi theo ra. Đây là một đám hộ vệ bị nện trong quán trà đến thất điên bát đảo.
Hết thảy cũng không dừng lại, trong đại đường tửu lâu đối diện vốn có lúc hộ vệ và khách khanh tồn tại. Lúc trước bọn họ ở trên lầu hai cũng bố trí nhân thủ, thuận tiện giám sát rõ ràng động tĩnh trong quán trà, sau khi nổ tung xuất hiện, những người này đều vội vàng chạy tới, thích khách xông vào đại sảnh, trong nháy mắt liền có một trận thanh âm khặc khặc, thanh âm liên tiếp vang lên.
"Ngăn hắn lại ——"
"Bắt lấy thằng nhãi này -- "
"A a a a a a a ——"
"Cẩn thận!"
"Ý đồ gai tay —— "
"Vây vây lại -- "
"Oa —— "
Bàn ghế trong đại đường quán rượu tung bay, vài tên cao thủ đương thời ở nơi này căn bản không cách nào vây kín thích khách, bị địa hình phức tạp của thích khách kia kéo chạy loạn, trong nháy mắt liền có ba bốn người bị đánh ngã trong vũng máu., Một gã hộ vệ bị thích khách kia kéo lên làm tấm thuẫn, trên người trúng mấy đao mấy thương, trong lúc phản kháng lại bị thích khách kia cắt cổ, trong lúc nhất thời tình huống thảm liệt vô cùng, cho dù là lão giang hồ quen thấy máu tươi cũng bị thủ đoạn hung ác này hù dọa.
Thích khách kia phóng tới phía sau tửu lâu, tựa hồ muốn chạy trốn.
Trong đường phố, lúc Tưởng Băng bảo vệ, trong miệng vẫn hô to: "Cứu người ——" Hắn ngăn chặn một gã hộ vệ bên cạnh, đưa tay xé quần áo đối phương xem như sạch sẽ, bắt đầu bận rộn băng bó vết thương trên tay, xiết chặt chỗ đứt. Bên cạnh cũng có đồng bạn tay chân lanh lợi tới hỗ trợ, thay cho lúc này toàn thân đều đang run rẩy của Tưởng Băng.
Lúc này, trên đường phố hoàn toàn hỗn loạn, có người chỉ huy đám thích khách đuổi bắt, có người nhảy vào trong phế tích của quán trà tìm người, có người giám sát tình hình ở trên cao, cũng có người bắt đầu hỏi thăm sự tình phát triển của Tưởng Băng.
Lúc này, kỳ thật mọi người đều không rõ ràng lắm về những chuyện cụ thể đã xảy ra trong quán trà, đám người Hạng Đại Tùng rốt cuộc đã trải qua tao ngộ thế nào, rốt cuộc là bị nổ chết trực tiếp hay là bị độc thủ giết chết ở đây -- nếu là cái trước, thích khách sau khi không có thuốc nổ thì uy hiếp liền giảm nhiều, nhưng nếu là cái sau, thân thủ người này khó mà lường được.
Tương Băng còn chưa kịp trả lời.
Phía trên đường phố, đột nhiên có người hét lớn: "Cẩn thận —— "
Đó là một tên Khách khanh thời phủ tay cầm trường cung, lúc này đã mang theo cung tên đi lên nóc quán trà. Ngay lúc hắn hét lớn, mọi người mới phát hiện, lúc trước xông vào tửu lâu, lại xông ra phía sau quán rượu, xông ra ngoài tựa hồ muốn chạy trốn, lúc này một con ngõ nhỏ đã gấp rút trở về, hắn cầm trong tay một thanh trường thương cướp được, xông ra khỏi miệng cá ngựa, ném thẳng về phía đám người bên này.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Trường thương gào thét, chiếu theo thời gian trên mặt đất, Tưởng Băng bắn thẳng đến bên này.
Mọi người trên đường dài chưa từng trải qua chém giết trong trà lâu, chưa từng ngờ thích khách lại hung hãn như vậy, trên đường phố lại có nhiều cao thủ trấn giữ như vậy còn giết trở về. Tương Băng lôi về, một gã Khách khanh đứng ở phía trước thuận tay đẩy hộ vệ bên cạnh qua một chút.
Bụi đất nổi lên, máu văng tung tóe, thân thể hộ vệ ngã lăn trên mặt đất. Trường thương xuyên qua người hắn, mũi thương đỏ tươi đâm thẳng về phía mặt đường, theo thân thể hộ vệ kia lung lay, mới đâm vào trong bùn đất trên mặt đường.
Lúc này cả người Di Duy đều là máu, thân thể co rúm lại, cánh tay và ánh mắt của Tưởng Băng đều đang run rẩy, hộ vệ trên đường phố, khách khanh phụ cận xông về phía thích khách kia, có người ôm lưới đánh cá cũng xông tới. Ánh đao của thích khách nhoáng lên một cái, lấy tốc độ cao xông về phía đám người đang vây xem.
Đỉnh lâu một bên lúc trước đã cảnh báo cho khách khanh cầm cung rời xuống. Cung tiễn của hắn tài nghệ cực cao, vốn nhìn thấy thích khách từ Hồ Đồng xông ra trong nháy mắt liền muốn kéo cung bắn tên, ai ngờ phía sau có mũi tên sắc bén chém tới. Đây là một tên thích khách dáng người thấp bé, trong tay đao pháp lanh lợi, khinh công cùng bước chân cũng phi thường mau lẹ., Song phương ở trên nóc nhà chém giết một phen, trên cái mông của người cầm cung này, trên đùi đều trúng một đao, lúc này không cầm nổi bước chân, từ trên nóc nhà ngã xuống, nện vào một cái xe đẩy nhỏ ven đường, mảnh vỡ bay tứ tung.
"Coi chừng..."
"Thích khách có hai người!"
"Là lão thủ..."
Đám người trong đám người phát ra tiếng la. Bọn họ có thể thấy, thích khách lúc trước ném trường thương ra đã cầm đao đâm vào đám người, trên đường hỗn loạn càng lớn hơn theo đó tản ra, hậu phương theo hơn hai mươi người đuổi giết tới., Trong lúc nhất thời không cách nào ngăn hắn lại, bị hắn tả xung hữu đột đả thương hai người, nhặt lên một thanh trường cung trên đường phố, lại chạy vào một cửa hàng bên cạnh, trong chém giết xông lên lầu hai.
Hơn hai mươi người vây lại, võ nghệ cao có thấp, nhưng trong chốc lát ngắn ngủi mà chỉ có một hai người có thể đồng thời giao phong cùng hắn.
Trên đường phố bất luận là một phương khách khanh "Bình đẳng Vương" hay là hộ vệ tinh nhuệ, đều là hạng người rất có kinh nghiệm chém giết giữa rừng núi, liếm máu nơi miệng đao, lúc này có thể nhìn ra thủ đoạn chém giết của thích khách trong cục diện hỗn chiến, thành thạo đến cực điểm.
Tại thời điểm này, trừ phi võ nghệ có thể đến được Lâm Tông Ngô, loại cấp bậc Đại Tông Sư như Chu bản, chém giết với nhiều pháp môn Bất Nhị vẫn như cũ, du tẩu với tốc độ cao. Cùng thời khắc đó tuyệt đối không cùng nhiều người phát sinh chiến đấu, cùng loại phương thức chém giết, còn có rất nhiều người tại đây từng trải qua trong chiến đấu.
Cũng bởi vậy, theo một trận chém giết trước mắt kéo dài, thân thủ thích khách kia thoạt nhìn không có ưu thế nghiền ép, nhưng chỉ mấy lần ra chiêu ngắn ngủi, tàn nhẫn lợi hại lại sạch sẽ đến cực điểm., Mặc kệ có được hay không, quay người xuất đao liền nhanh chóng trải rộng ra xa, lựa chọn phương hướng đều có thể khiến cục diện càng thêm hỗn loạn. Loại hỗn chiến này là một thế cục lớn trong suốt, khiến cho mấy tên cao thủ đang thờ ơ lạnh nhạt trong đám người cũng lập tức cảm nhận được sự hung tàn của đối phương.
Cho dù là khách khanh từng trải qua chiến trường, khi một người đối mặt với địch nhân đầy đường, tinh lực tập trung cao độ, thể lực cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao, vào một thời khắc nào đó thể lực cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao., Không tránh khỏi có sơ suất. Nhưng tên thích khách này gọn gàng rơi xuống khỏi đám người, đem lượng lớn đám người vây quanh đánh tan thành yểm hộ, còn có thể mượn cơ hội phản sát, thậm chí nhặt trường cung rơi trên mặt đất, xông vào trong cửa hàng bên cạnh với tiện nghi phức tạp hơn. Hắn thậm chí không có ý định đột phá vòng vây.
Không chết không thôi.
Khách khanh lúc trước là người đầu tiên đưa ra Yên Hỏa Lệnh tiễn, lúc này trực tiếp lấy từ trên người ra một mũi lệnh tiễn có cấp bậc cao nhất, đột nhiên rút nắp ra, làm một quả pháo hoa gào thét phóng lên tận trời.
"Một chữ điện kiếm" Tưởng Băng run rẩy ôm lấy người còn đang co giật, xoay người liền đi, trong miệng hắn hò hét: "Tránh ra ——" Khách khanh bên cạnh có muốn mở miệng ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bảo hộ quanh người hắn, làm cho người xem náo nhiệt phía trước nhanh chóng tản đi.
Thích khách chạy nhanh trong cửa hàng, xông thẳng lên lầu hai, nhào về phía cửa sổ. Trên đường phố bên này, một đám người cầm trường thương, hòn đá ném về phía cửa sổ. Thích khách kia ở trước cửa sổ né tránh một hồi, dò đầu nhìn, chỉ thấy Tưởng Băng đã ôm lúc chạy về phía xa, trong miệng quát: "Không chạy được đâu ——" Hắn lao ra cửa sổ phía sau cửa hàng lầu hai.
Trên nóc nhà, tên thích khách có dáng người thấp bé đang bị địch nhân đánh tới đuổi theo, lúc này đang chạy trốn, cũng là một mặt hô to: "Ngươi chạy không thoát được đâu —— "Mọi người nghe tiếng nói của hắn mang theo chút ngây thơ của thiếu niên, nhưng nội tức sâu xa, một tiếng hô vang lên, âm thanh vang vọng bốn phía, rõ ràng là biểu tượng của nội công trụ cột cực kỳ cao thâm, cũng không biết là đệ tử của đại hộ nào, mà trong lòng đều kinh hãi.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hỗn loạn cực lớn lan tràn ra xa địa phương khác. Theo lệnh tiễn cấp bậc cao nhất của "Bảo Phong hào" phát ra, mơ hồ nửa nhân vật trọng yếu trong thành đều chú ý tới biến cố bên này. Xa hơn ở một con đường trên một căn phòng, lão chưởng quỹ Kim Dũng đang cùng người thương thảo sự vụ quan trọng nhìn ra từ cửa sổ. Ngoài ra, trong phường chúng An phường càng xa một chút càng tốt., Sau đó không lâu, Bảo Phong cũng biết được tình hình phát triển, sau đó, cơ hồ toàn bộ cao thủ phía dưới hệ thống "Bình Vương", dốc toàn bộ lực lượng lao về phía bên này.
Khói bụi tràn ngập, đám người kinh loạn. Tương băng ôm theo chạy loạn về phía con phố, đó là phương hướng an trí nghiêm thiết cùng y quán. Trước mắt bất kể là đại phu hay là nhân mã nhận được mệnh lệnh đều đang từ bên kia chạy tới.
Cách một con đường nhỏ hẹp trong dòng nước bẩn, thà kiêng kỵ cầm đao xông qua dòng người kinh loạn, thỉnh thoảng có người rơi xuống nước bẩn lầy lội bên cạnh, cũng có người trùng hợp vây chặt hộ vệ bị hắn chém giết trên mặt đất, xuyên qua cửa sổ hoặc cửa hiệu mở rộng giữa các cửa hàng, hắn có thể nhìn thấy đám hộ vệ đang cùng hắn chạy băng băng về phía trước.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, khi hắn kéo đám hộ vệ đi lại trên con đường hỗn loạn này, mọi người đã xé rách mấy lần, dùng thủ đoạn tàn nhẫn chém thương một ít người, nhưng trên thực tế, thời gian dành cho hắn cũng đã cực kỳ ngắn ngủi.
Thành viên của đối phương trong đó cũng không phải là không có cao thủ, chỉ là hoặc là âm hiểm, hoặc là tiếc mệnh. Trong thời gian ngắn ngủi giao thủ, phần lớn đều bị đấu pháp của mình dọa lui hoặc là bị đầu trọc nhỏ chế trụ. Bất quá trên người lúc này cũng nhiều hoặc ít bị dính mấy lần, ngực phiền muộn, cánh tay mơ hồ đau đớn, sau lưng cũng có hai vết thương đang chảy máu.
Hắn nhặt trường cung lên, tiện tay mang theo hai mũi tên, thỉnh thoảng bắn về phía trên cao, nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ tốt nhất.
Tiếp tục kéo dài, có lẽ mình khó có thể rời đi.
Thân ảnh hỗn loạn hiện lên trước mắt, cách một cửa hàng đường phố bên kia, ôm Tưởng Băng lúc lấy nhau, chạy băng qua chân què... Vũ Văn Phi Độ bên cạnh.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Tưởng Băng lúc ôm theo còn chạy nhanh, bên cạnh bảo vệ khách khanh cùng cao thủ vung đao thương, đe dọa người đi ven đường tránh đi, cũng không ý thức được trong đám người này ẩn giấu một ít du khách thân phận như thế nào.
"Hắn phải chết..." Ninh Độc hét lớn: "Đừng để hắn sống sót!"
Hung tính ẩn giấu trong xương tủy hắn lúc này đã được kích phát hoàn toàn, trong tiếng hò hét đều lộ ra nồng đậm mùi máu tanh.
Nhưng mà cửa hàng bên kia, Vũ Văn Phi Độ tựa hồ cũng không để ý đám người giữa đường, ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn sang Ninh Kỵ bên này, trong miệng tựa hồ nghiêm túc nói một câu gì đó.
Ninh Dạ chạy vội về phía trước, đột nhiên hắn cắn răng một cái, thu đao, kéo cung, trong nháy mắt xông vào phạm vi cửa hàng kế tiếp. Trên bầu trời, có bổng ảnh gào thét rơi xuống.
Ninh kị đột nhiên giương cung lên đón đỡ, dưới chân hắn đồng thời dùng sức, thân hình nhảy lên phía trước, quay người, thử phản kích.
Bổng ảnh như gió lốc quét qua, từ bệ cửa sổ lầu hai hiện ra đường cong cắn nuốt xuống phía dưới, còn chưa rơi xuống đất, đối phương liền lấy khinh công cao siêu mượn lực đập lên tường, trong nháy mắt, trên thân Ninh kị cũng không biết trúng mấy côn mấy bổng, bị đánh lăn lộn dọc theo tiểu đạo, thậm chí đập vỡ rất nhiều ống gỗ ghế gỗ đặt ở bên này.
Ninh Độc cuộn người, cảm thụ vị ngọt trong miệng, lăn vài vòng trong mảnh vụn, ánh mắt liếc qua bên kia, chỉ thấy người cầm trường côn cất bước mà đến rõ ràng là "Thông Sơn hầu vương" Lý Ngạn Phong sớm đã kết thù hận.
"Đại trận chiến thật lớn, nhìn thấy là ngươi, quả thực làm cho người ta có chút kinh hỉ." Lý Ngạn Phong thanh âm hơi khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn, ánh mắt khoái ý, cất bước mà đến.
Ninh Độc ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, sau khi máu tươi trong miệng phun ra, y đột nhiên lại hét lớn một tiếng: "Hắn phải chết! Giết hắn đi -- "
Thời khắc này, nó rất quan tâm, không ngờ lại hò hét về phía trước.
Lý Ngạn Phong khẽ nhíu mày, nhìn trái nhìn phải một cái: "Ngươi nói chuyện với ai vậy?" Bước chân dưới chân không ngừng chút nào, đến gần, bổng ảnh cuốn một cái, hạ xuống theo thiếu niên trên mặt đất.
Ninh kị rút đao, quay cuồng, lui về phía sau, cũng trong nháy mắt này, một bóng người từ bên cạnh hắn đi tới, trong tay cầm một cây gậy trúc, cùng bổng ảnh của Lý Ngạn Phong xoắn một cái, vỡ thành từng mảnh, người nọ lại không mảy may lui về phía sau, thời khắc này bổng ảnh Lý Ngạn Phong cuốn tới, hắn một quyền đánh tới đầu Lý Ngạn Phong, lần quyền phong này gào thét, Lý Ngạn Phong đột nhiên lui ra ngoài ba bước, cầm gậy nhìn người tới.
Đột nhiên xuất hiện thân ảnh này chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, thân hình cân xứng mà rắn chắc, hắn ném đi cây trúc trên tay trái chỉ còn một nửa, có chút nghiêm túc mở miệng.
"Ngươi muốn hồ đồ tới khi nào?"
Những lời này hiển nhiên là nhằm vào thiếu niên trên mặt đất kia.
Lý Ngạn Phong nhíu mày, công phu đối phương sử dụng binh khí đã lơi lỏng, vừa rồi cây gậy trúc đỡ đòn liền bị chính mình đánh nát, nhưng một quyền theo đó lại không nhanh không chậm, thậm chí còn không kịp huy bổng đón đỡ. Một khắc vừa rồi, nếu mình một đòn không thu lại, đổi lại là một quyền kia của đối phương, gã trực giác cảm thấy, hậu quả có thể sẽ rất không ổn.
Lúc nói chuyện, rõ ràng trước mặt có địch nhân cường đại, nhưng hán tử da ngăm đen này vẫn nghiêng đầu nhìn về phía sau.
"Ngươi là ai? Dám tới đây đánh bại xà nhà này?"
Lý Ngạn Phong hỏi.
Giờ khắc này, hắn có thể biết, thành viên dưới trướng "Bình Vương" xung quanh cũng đang đánh về phía bên này.
Nam tử da ngăm đen quay đầu lại nhìn hắn.
"... Vào ngày cha ngươi bị giẫm chết, ta ở."
"......."
Lý Ngạn Phong chỉ chần chờ trong chốc lát.
Sau một khắc, trên toàn bộ con phố đều nghe được tiếng gào thét thô bạo của "Hầu Vương", âm thanh kia theo bên trong khuếch tán ra bốn phương tám hướng, làm cho đáy lòng người ta mơ hồ phát lạnh. Phía sau cửa hàng, vị cao thủ cấp Chuẩn Tông Sư này tựa như một con Nộ Viên mái tóc điên cuồng, lấy thế công điên cuồng xông về phía địch nhân màu đen phía trước.
Đối phương dùng quyền nặng đánh tới!
....
Bên cạnh quán trà tràn ngập bụi mù, Nghiêm Vân Chi toàn thân đầy tro bụi lặng yên rời khỏi khu vực hỗn loạn này, thử lẻn vào giữa đám người đang chạy trốn.
Trong khoảng thời gian lúc trước, nàng đã thử tìm được biểu huynh nghiêm dung, nhưng trải qua một phen nghiêm hình tra tấn như vậy, lại bị vụ nổ sau đó cuốn vào, đưa nàng đến nơi, biểu huynh đã không còn sinh tức. Giờ khắc này, nàng cũng không biết nên hận ai mới tốt, nhưng thân ở hiểm địa, nàng cũng chỉ có thể dùng thái độ cẩn thận nhất, thử rời đi.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hò hét "Thích khách" trong gió, không buông tha muốn làm thịt người, nàng có thể nghe ra thiếu niên này hiển nhiên là Long Ngạo Thiên kia, rung động đến mức ngay cả nàng cũng có chút mê hoặc, không rõ đối phương khi nào có thâm cừu đại hận như vậy.
lén lút đi ra ngoài, đến ngõ nhỏ phía sau quán trà, thử đi xa. Một khắc sau, đột nhiên có người phát hiện ra nàng, đó là thân ảnh do ba đạo lùng bắt tới, một người trong đó rõ ràng là cao thủ cấp bậc khách khanh dưới trướng "Bình Vương", sau khi nhìn kỹ nàng vài lần, nhíu mày lên tiếng: "Nghiêm cô nương..." Giọng nói có chút đắc ý.
Ba người đối phương cầm binh khí, cất bước đi tới.
Có một bóng người từ trên trời im ắng rơi xuống, sau đó là nhìn vài quyền nặng nề làm người ta sợ hãi. Hai tên hộ vệ bị đánh ngã trên mặt đất, tên khách khanh rất có uy danh trên giang hồ kia bị đối phương ấn trên tường, vài quyền đánh cho đầu gần như khảm vào trong tường đất.
Đột nhiên xuất hiện, là một nữ tử vóc người cường tráng, làn da có màu đen, một thân trang phục thoạt nhìn tựa như một thôn cô thôn không chút thu hút, ánh mắt nàng nhìn về phía Nghiêm Vân Chi bên này một lát.
"Hắn chính là vì ngươi mà tức giận thành ra như vậy?"
"A..."
Nghiêm Vân Chi nhíu mày, có chút không rõ đối phương đang nói cái gì...
....
Chiến đấu trên con đường dài buổi chiều ngày hôm nay tới rất nhanh, đánh rất kịch liệt, nhưng vào một thời khắc nào đó, cũng bỗng nhiên tiêu tán như vậy.
Nhưng bầu không khí nghiêm túc vẫn chưa tan.
Giữa nửa thành thị, chiến lực cao cấp dưới trướng "Bình Vương" đã được điều động lên.
Từng đội binh lính phong tỏa khu ngã tư này, người trên đường phố bị xua đuổi, giam lỏng.
Lúc ánh mặt trời chạng vạng tối chiếu xuống, từng đội từng đội binh sĩ bảo vệ trên đường phố, xe ngựa "Bình An Vương" bảo phong giá đã tới. Một cửa hàng ở phía trước dựng lên một cái lều sạch sẽ, lúc này đang nằm ở bên trong —— trên thực tế, lúc bị chặt đứt cánh tay thì bản thân không được lộn xộn, "Nhất Tự Điện Kiếm" mắt thấy thích khách hung tàn., Mang theo hắn chạy về phía đồng bọn càng nhiều cuối phố, cũng sợ thích khách tùy thời kéo cung bắn tên về phía bên này, nhưng sau khi thích khách rời đi, càng nhiều đồng bạn đã chạy tới, mọi người vây quanh tường người, sau đó để đại phu chạy tới tiến hành trị liệu cấp cứu.
Giờ khắc này, toàn thân Duy Diêu đều là băng vải, lẳng lặng nằm trên một cái giường do quầy hàng làm thành, sắc mặt đã trắng bệch, hơi thở mong manh. Gã mất máu quá nhiều, có thể tiếp tục sống sót hay không đã là chuyện cực kỳ khó nói.
Thời Bảo Phong bước từng bước một, chậm chạp khó khăn đi tới bên này, hắn nhìn nhi tử trên giường một hồi lâu, sau đó đột nhiên mở miệng.
"Tay đâu! Tay của hắn đâu!"
Có hạ nhân vội vàng đem cánh tay thanh lý ra từ phế tích nâng lên, lúc Bảo Phong cầm lấy bàn tay bị đứt trong hộp đưa tới trước mặt, run rẩy nhìn kỹ một hồi lâu. Sau đó, cánh tay của gã phảng phất trong nháy mắt không còn khí lực rủ xuống, tay bị đứt của nhi tử đặt trên mặt đất một bên.
"Ai làm? Ai làm?"
Kim Dũng từ một bên đi tới, thấp giọng nói với hắn vài câu, lúc Bảo Phong hơi ngẩn người, sau đó nói: "Mời Hầu Vương."
Lý Ngạn Phong được người ta dẫn từ một bên tới, thoạt nhìn trạng thái vị Chuẩn Tông Sư tham dự chiến đấu trên phố dài lúc trước cũng không tốt, mấy ngày trước y mới bị Mạnh Tổ Đào đánh cho hộc máu. Hôm nay một phen đánh nhau, mặc dù trên mặt không nhìn ra rõ vết thương, nhưng cả người trạng thái cũng không phải là chiếm tiện nghi.
Hai bên chào, lúc này Bảo Phong nói: "Xin hỏi Hầu vương, ai động thủ ám sát con trai ta?"
Lý Ngạn Phong nhìn hắn, trầm mặc chốc lát: "Là người của Tây Nam Lai."
"..." Ánh mắt Thời Bảo Phong ngưng trọng, cùng Lý Ngạn Phong nhìn nhau một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Sao lại gặp?"
"Bởi vì đối phương nói... ngày cha ta bị giẫm chết, ông ấy đang ở."
Lý Ngạn Phong nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.
Thời Bảo Phong gật đầu.
Qua một hồi, hắn hít sâu một hơi, nhìn đám mây hoàng hôn buông xuống, nắm chặt nắm đấm.
"Con ta... Duy dương. Gần đây vẫn luôn điều tra, chuyện có liên quan tới đọc sách hội...Hiện giờ, đọc sách sẽ cấu kết với Tây Nam, đối với con ta hành hung, trả thù, chuyện này..."
"Vương công bằng là gì, cho ta một câu trả lời thỏa đáng..."
"Tây Nam Hoa Hạ quân, phải cho ta một câu trả lời -- "
"Tất cả những người liên quan đến chuyện này -- "
"Tất cả đều phải chết..."
Thanh âm phẫn nộ của Bảo Phong lúc bình đẳng Vương vang vọng khắp con phố.
....
Thời gian trôi qua, chạng vạng tối màu sắc càng sâu thêm một chút, dưới cầu động Tiết Tiến thấy được hai gã thiếu niên trở về.
Trên người hai người có thương tích, dung nhan đều có chút chật vật, mặc dù đổi một thân xiêm y, nhưng trên mặt vẫn như cũ có vết tích mặt mũi bầm dập bị đánh.
Nguyệt Nương nằm dưới cầu động hấp hối, Tiết Tiến cả ngày không tìm thấy bọn họ, lúc này nhìn thấy bọn họ trở về, muốn đi lên dập đầu cầu khẩn, nhìn thấy trên mặt đối phương, tình trạng trên người mới không biết làm sao ngẩn ngơ.
Hai người cầm một ít thuốc, đi trở về cầu dưới động, dựng lên bình gốm, bắt đầu chuẩn bị thuốc sắc. Bởi vì củi không đủ, tiểu hòa thượng liền được ủng hộ ra ngoài tìm gỗ, thà trầm mặc ngồi ở bên lò nhỏ, trước đem lửa sinh sôi, cũng trầm mặc tiến hành công việc sắc thuốc.
Tiết Tiến ở bên cạnh dập đầu mấy cái cho hắn, mắt thấy tình trạng của thiếu niên, hắn cũng không biết nên làm cái gì, cũng bởi vậy, nhìn thấy hành vi châm thuốc của đối phương, nước mắt hắn càng chảy xuống nhiều hơn.
Người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tình trạng rơi lệ cũng không tốt lắm, nhưng hắn què chân, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, lúc này biểu hiện lúng túng này lại thành chuyện duy nhất có thể làm.
"Không có chuyện gì đâu."
Ninh Độc nhìn bình thuốc và lửa, hạ giọng nói một câu.
Nếu Vũ Văn Phi Độ và Tiểu Hắc có thể giúp hắn, lúc nào cũng sẽ chết.
Nhưng bọn họ cũng không hỗ trợ.
Vậy chỉ có thể, lại giết một lần.
....
Ngày thứ hai, trong thành lùng bắt đám thành viên của hội học trò, đột nhiên triển khai.
Sau khi Vương công bằng vào thành, khắp nơi đều ăn ý duy trì cục diện đàm đạo yên tĩnh, đột nhiên không khống chế được.