Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sóng nhiệt chuyển động, bụi mù tràn ngập, trong quán trà, mảnh ngói và tro bụi rơi xuống các nơi, trên đường phố tiếng la hét hỗn loạn tựa hồ từ nơi xa xôi truyền đến.
Bóng người cầm thuẫn đã chém giết về phía trước trong một mảnh sương mù màu xám.
Sương mù chảy xuôi vẫn còn tản ra bốn phía, trên quán trà tuyệt đại đa số người tai vẫn còn ông ông tác hưởng. Tới gần một đoạn vách tường trong quán trà, khói bụi đang gào thét trở nên thô bạo.
Trường đao vung vẩy trong nháy mắt vẽ ra đường nét rõ ràng giữa không trung, máu tươi một đường vung ra bay tán loạn, cũng có lưỡi đao va chạm với tấm thuẫn làm chấn động bụi mù mịt. Thích khách va chạm với "Bạch Tu La" sẽ khiến toàn bộ bụi phấn ầm ầm nổ tung, cương đao trong tay "Long đao" đại phóng ra điên cuồng múa loạn., Đao lộ vung ra giống như bị bụi mù "Vách" không trung. Long đao của hắn cùng thuẫn bài đối phương đánh ra hai kích trầm trọng, trong miệng lớn tiếng quát mắng cái gì đó, toàn bộ không gian đều chấn động, sau đó là trong tiếng quát mắng ho khan.
Cương đao trong tay thích khách gào thét mà quay về, một đao trầm mãnh xẹt qua bụi phấn "Phốc" bổ vào bắp chân của Hạng Đại Tùng.
Máu tươi bắn tung tóe.
Hạng Đại Tùng được gọi là "Long Đao", chính là bởi vì hắn thân hình cao lớn khôi ngô, hơn nữa khí thế đao pháp uy mãnh, giống như Ma Thần. Một khắc vung đao xông lên, hắn cao hơn thích khách kia gần nửa thân thể, trong miệng rít gào cũng phi thường khiếp người. Nhưng thích khách giết tới này cũng hung lệ dị thường, theo một đao này đánh xuống, cái chân to lớn tráng kiện của Hạng Đại Tùng bị một đao chém đứt.
Cơ bắp xương cốt con người so sánh với lưỡi đao mỏng manh, nhưng trên thực tế cũng có năng lực kháng kích tương đương, giống như chân heo trên hàng thịt đồ tể, mặc dù cầm đao phách thịt nặng nề, muốn một đao chém đứt xương chân cũng tuyệt không phải dễ dàng. Nhưng trường đao trong tay thích khách này trầm mãnh mà chuẩn xác mà chuẩn xác., Một khắc trước còn đang công kích "Bạch Tu La", Hạ Tần Chiêu nghe được tiếng ho khan vang lên, trong nháy mắt đã bổ xuống. Hạng Đại Tùng như một con trâu lớn, dưới một đao này, thân thể khôi ngô trong đau đớn ầm ầm đập xuống mặt đất, khói bụi nổ tung.
Một gã hộ vệ xông tới, trường đao trong tay tên thích khách kia vung ngược lên, trên không trung một đường vân màu trắng xoẹt lên, ngực tên hộ vệ kia giống như bị gợn sóng tử vong cuốn vào, sau khi thanh âm xé xương vang lên, đụng vỡ lan can cầu thang, rơi ầm ầm xuống lầu một.
"Oa a —— "
Hạng Đại tùng té xuống mặt đất cũng dũng mãnh, chân phải của hắn gãy đoạn, chân trái trên mặt đất bỗng nhiên dùng sức, thân thể bổ nhào về phía trước, cánh tay ôm tới hai chân thích khách.
Thích khách kia một đao một thuẫn, bước chân thành hình tròn, giờ phút này một cước đá vào ót Đại Tùng đang lao tới, thân thể nhảy về phía trước.
Hạng Đại Tùng như đụng phải một bức tường sắt, thân thể trì trệ trên không trung, lại lần nữa rơi xuống.
Mà ở phía trước, Vu Từ lão nhân được gọi là "Thập Ngũ huyền" mới khó khăn bò lên từ trong bụi phấn, mắt thấy thích khách kia lăn một vòng trên mặt đất, đánh tới. Lão cũng là giang hồ lâu năm rồi, trong tay nhoáng một cái, "A" một tiếng, ném toàn bộ vỏ sắt trong tay ra —— lão chính là một vũ khí thiên môn cực kỳ chú trọng công lực, Thiết Đà loa ở phía trước đập vào đầu người, phía sau tam giác tiêu lấy điểm yếu của người., Mà ở giữa là một sợi kim loại dẻo dai, một khi cuốn lấy cổ người, hai bên kéo một cái, trong nháy mắt liền có thể khiến người ta chết: Thiết Đà loa mang theo dây sắt, trên không trung đột nhiên kéo lê một nửa vòng tròn, liền muốn chụp vào thân thể thích khách, thích khách cầm thuẫn ở phía trước, giương đao tấn công về phía sau.
Trong tro bụi, chỉ thấy lão nhân đánh hết toàn lực, đấu với thích khách kia. Hai bóng người trong đám tro bụi phóng tới cái bàn bên cạnh, kim loại chỉ mang theo Thiết Đà loa gõ ầm ầm lên trên tấm lâu., Lão nhân kéo sợi kim loại và thích khách kia xé rách bốn phía, tiêu tam giác trong tay "A" đâm về phía cửa chính, xa xa "Ngưu Ma" Từ Bá Thiên vung cự phủ vọt lên, mà ở trong đám bụi mù phập phồng, ông ta nhìn thấy lão nhân Từ lão bị thích khách đột nhiên đẩy tới.
Cự phủ "Ngưu Ma" bổ về phía mặt đất, phía sau lưng từ va vào người hắn, trong bụi mù, lão nhân đang duỗi hai tay ra dùng sức ôm lấy cương đao trước người, cương đao đâm vào bụng hắn, mà tấm thuẫn đè lên mặt hắn, lão nhân nói: "Không nên..."
Sau một khắc, cương đao xoẹt một cái, bị khuấy một cái, kéo ra phía sau.
Trên chiến trường, sau khi cương đao vào bụng thì muốn quấy.
"Ngưu Ma" Từ Bá Thiên múa thanh đại phủ "Oa" lên, bước chân của thích khách đi về phía trước, "Thập Ngũ huyền" thử ôm bụng, nhưng ngón tay trên tay hắn cũng không có, thân thể lay động trong bụi mù...
....
Lúc Duy ngửa mặt ho khan một tiếng, lảo đảo cất bước.
Trong khoảng thời gian sau khi đứng lên, hắn vẫn có chút ngơ ngơ ngác ngác như cũ, âm thanh nghe cũng không rõ ràng, cảm giác phương hướng cũng không rõ ràng lắm, cách đó không xa tựa hồ truyền đến tiếng la hét và đánh nhau, nhưng trong lúc nhất thời hắn không rõ ai là ai, nhưng theo hắn đi tới sau tường lại lần nữa quay về, tiếng đánh nhau cùng động tĩnh, cuối cùng càng lúc càng lớn.
Trong bụi mù, có người la lên, có người phát ra tiếng cầu xin tuyệt vọng, nhưng càng nhiều âm thanh, là từng đợt từng đợt ho khan dần dần lớn lên.
Có thứ gì đó bị người ta vung tay ném qua, dính chặt trên mặt đang đau rát, lúc nào cũng nhìn về phía trước. Hắn nhìn thấy tông sư có phong thái cao nhân cuối cùng ở thế ngoại đang chậm rãi lắc đầu, nửa người hắn đều là máu tươi, mới vừa rồi bay lên, là nội tạng trong bụng hắn.
Thanh búa của "Ngưu Ma" gào thét lướt qua không trung, gương mặt kia đang vặn vẹo hò hét, nhưng sau một khắc, trong bụi bặm là một lần va chạm mãnh liệt, Từ Bá Thiên bị bóng người hung lệ mang búa đánh bay ra ngoài.
Bên cạnh có vệ sĩ toàn thân đẫm máu xông lên, trong tiếng hò hét bị chặn một đao, sau đó lại trúng một đao.
Cầm đao thuẫn trong tay, bóng người đeo khăn che mặt nhìn sang bên này, trên người hắn cũng dính không ít bụi bặm, nhưng phần nhiều là máu tươi nhuộm đỏ, ánh mắt lạnh lùng của khăn mặt đã nhìn thấy hắn.
Lại một tên vệ sĩ xông lên, trong nháy mắt khi ho khan, đã bị đối phương chém ngã xuống đất...
Từ trong quán trà đột nhiên có cây trúc bay tới, đến lúc đối phương rơi vào vụ nổ, lại cuốn lấy chém giết lúc này, thời gian duy trì chỉ trong chốc lát, thân ảnh một mình một ngựa của tên thích khách này đã giết tới. Đây là thời khắc cả đời hưng phấn nhất, kinh nghiệm nguy hiểm nhất, lúc này trên tay hắn đã hoàn toàn hỗn loạn., Trên người, thậm chí trên mặt vẫn còn đau đớn, nhưng nguy cơ và cảm giác sợ hãi trong đáy lòng đã điên cuồng dâng lên, hắn "Oa" một tiếng, đẩy ra một cái bàn nghiêng bên cạnh, lần nữa chạy trốn về phía sau, bên người có hộ vệ vọt tới phía thích khách!
Từ xưa đến nay, tuy rằng người trong thiên hạ có nhiều lục lâm là ô hợp, khó có thể bị kỷ luật ước thúc nghiêm ngặt, nhưng mà có thể đặt chân lên giang hồ, thậm chí có danh khí nổi danh, đa số đều là kẻ liều mạng nhuốm máu trên lưỡi đao. Đặc biệt là trong đám bè công bằng lớn như vậy., Có thể được Thời Bảo Phong thu làm khách khanh, lúc này lại được Kim Dũng Khay an bài tới, vô luận là đại hiệp trên giang hồ có tên có họ, hay là theo hầu hết thị vệ tùy thời đều có nghệ nghiệp kinh người, đều thuộc về hạ dưới tay dính máu tươi, giết người tuyệt không nương tay.
Chính vì vậy, mặc dù đột nhiên bị vụ nổ làm rối loạn, nhưng thích khách giết vào trà lâu chỉ là một tên, đám người đầu váng mắt hoa vẫn có thể đứng lên hung hãn xông lên, đôi chân "Long đao" vẫn bị đánh đứt, hét lớn trong bụi mù., "Bạch Tu La", Hạ Tần Chiêu mặc dù sau khi trúng đao toàn thân đầy máu, đứng bật dậy, ý đồ giết về phía trước. "Thập Ngũ Huyền Trung Đao" tuy là xuất chiêu chật vật nhưng Thiết Đà loa bay lượn, thiết tuyến quấn lấy vẫn là sát cơ lăng lệ ác liệt đến cực điểm.
Cao thủ bình thường, cho dù chiếm được tiên cơ bùng nổ, bị cuốn vào trong cục diện hỗn loạn như vậy, chỉ sợ cũng khó có thể bước ra khỏi quán trà mười bước.
Bất quá, giờ phút này bọn họ phải đối mặt, nguyên bản cũng chính là người tập võ "chỉ là" kém nhất thiên hạ này.
Sau khi xuống khỏi chiến trường đối kháng kim nhân ở phía Tây Nam, tâm tính vốn kiên cố nhất đã trải qua sự mài giũa, gần một năm sau đó ở Trương thôn, thời gian hắn tiến hành càng là rèn luyện các loại nhu cầu tác chiến đặc biệt hơn xa các loại nhu cầu chiến đấu bình thường. Như một lượng lớn hoàn cảnh cực đoan đang truy đuổi bỏ chạy thục sát., Hơn mười, thậm chí hơn mười tên lão binh từ trên chiến trường kháng kim đồng loạt xông lên, nếu không đem thàn kiêng kị đánh tới mặt mũi sưng phù sẽ không bỏ qua. Trong quá trình tập võ của đa số mọi người, loại huấn luyện cường độ siêu cao này, dù là đệ tử chân truyền của rất nhiều đại hộ lớn cũng rất khó hưởng thụ.
Xét cho cùng, Ninh Nghị vẫn cảm thấy đứa con trai này tính cách quá cuồng dã, tương lai khó tránh khỏi phải trải qua chuyện có tính tình như vậy. Trước khi lên chiến trường còn trông cậy vào nó khuyên can hoặc khuyên can, nhưng sau khi lên chiến trường, lại chỉ có thể dùng phương thức này gia tăng tỷ lệ ngộ sự tương lai của nó.
Trong quá trình rèn luyện cực đoan như vậy, ngoại trừ đủ loại kỹ xảo chạy trốn, tự nhiên cũng tồn tại các loại đề bài tập đào rỗng cực hạn chiến đấu. Đây là phương hướng không ngừng thâm hóa của tiểu đội chiến đấu do Chu bản truyền xuống hơn mười năm trước, khi hỏa dược, thổ thương, lôi kỹ thuật càng thành thục, sau đó lợi dụng những vật phẩm này phối hợp với võ nghệ tiến hành giết chóc có hiệu quả cao, càng là trọng yếu nhất trong việc chiến đấu đặc biệt của Hoa Hạ quân.
Từ Tây Nam một đường đi tới, mặc dù trải qua sự kiện hắc ám của Côn Sơn Lý gia, trong nội tâm Ninh kị cũng không dâng lên quá độ phẫn nộ.
Cho tới nay tuy tuổi hắn còn chưa lớn, tính cách cũng tương đối đơn thuần, nhưng thân ở vòng chính trị Tây Nam, cũng như huynh trưởng nói đến kế hoạch và trị lý của "Thành thị" là một vấn đề rất lớn, phụ thân, bằng hữu bên người nói đến ngoại giới, cũng luôn có thị giác và cách nói chuyện tương đối rộng rãi, cũng là vì vậy, náo kịch ở Côn Sơn làm cho người tức giận, nhưng cũng không vượt quá dự đoán của hắn.
Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của mọi người ở Tây Nam, hắn cũng sẽ hiểu rõ, loại thảm kịch này cần phải như "có thể" làm cho "Lục Văn Kha" dần dần thức tỉnh, phản kháng mới có thể loại bỏ tận gốc trên mặt đất.
Một đường đi tới Giang Ninh, tâm tình của hắn thật ra cũng khá nhẹ nhàng, cùng tiểu đầu trọc đánh nhau mấy vòng trong thành, bỏ sót trăm lần., Rốt cuộc là vì hắn không hao phí quá nhiều tâm lực của bản thân. Hắn mang theo ký ức ấm áp mà mẫu thân truyền lại, đi tới quê hương từng là, thấy được rất nhiều trò khôi hài, mà cho dù có người đổ nước bẩn "Ngũ xích hân hoan" vào người mình, đó cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì tới võ hiệp mà thôi.
Trên cả cơ thể cũng rất thú vị.
Trạch viện Tô gia đã đổ sụp, trong phế tích tựa hồ còn lưu lại vết tích quá khứ, Tiết Tiến trốn ở dưới cầu cầu chân què mà lắp bắp, khiến người ta cảm giác Vận Mệnh khúc chiết ly kỳ.
Hai người kia giống như hai hạt bụi trôi qua trên phế tích, bi thảm mà không tiếng động sinh tồn dưới cầu. Ninh cố không có đem ánh mắt chăm chú nhìn quá nhiều chiếu vào trên thân hai người. Thỉnh thoảng hắn từ cầu đi qua, ném cho đối phương một ít đồ ăn, Tiết Tiến dập đầu quỳ lạy dưới cầu., Lúc hắn chạy loạn tại thành, Tiết Tiến ở bên cạnh sân nhỏ Tô gia nói chuyện hơn mười năm trước, đáng thương ăn xin, trong thành hỗn loạn hoặc là Thu Vũ kéo dài, Tiết Tiến ôm thê tử suy yếu run lẩy bẩy dưới cầu động.
Hốc cầu ẩm ướt, thối, như cách xa tầm nhìn của người thường. Giữa lúc chạy trốn trong thành, thà rằng ngẫu nhiên cũng có lúc nghĩ đến, nói không chừng một ngày nào đó, hai người trạng thái đều không tốt, liền vô thanh vô tức chết đi... Hắn đã từng dự đoán như vậy, hơn nữa bản thân đảm nhiệm quân y trong Hoa Hạ quân, hắn cũng đã nhìn thấy nhiều sinh mệnh rời đi...
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến biến hóa bi thảm dưới cầu động, lại thăm dò chân tướng sự tình, phẫn nộ cực lớn đột nhiên dâng lên...
Nếu như nói thành Giang Ninh đã là một mảnh phế tích, hai người dưới cầu động chỉ là một đám bụi bặm trong phế tích này, bụi bặm được khắc quá khứ tin tức, lẳng lặng nằm ở nơi đó. Nhưng một khắc trước mắt, bụi bặm này liền bị người tùy ý quét đi.
Tên gọi là Thời Duy cao ngạo biểu diễn quyền lực của hắn, đem mọi người tất cả quá trình hóa thành phế tích, lại tùy ý biểu diễn một lần nữa.
Tháng chín sơ chín, Trọng Dương.
Sau khi thiếu niên tên Ninh Nhiên đi ra từ Tây Nam, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực giết chóc trên lầu trà này.
Trong Giang Ninh thành có thể tìm được thuốc nổ không tốt bằng ở Tây Nam.
Nhưng cùng với sự bộc phát của thuốc nổ, vô số bột phấn được điều phối ra tùy ý tản ra, bao phủ xung quanh, trong không khí tràn ngập bụi bặm gay mũi.
Phía sau quán trà sau vụ nổ, một đám hung nhân từ dưới đất giãy dụa đứng lên, toàn lực phản kháng. Phần lớn bọn chúng đều là những kẻ liều mạng chân chính, chém giết trên giang hồ, hung hãn không sợ chết.
Nhưng trong vụ nổ to lớn đó, bọn họ đã hút bột phấn đang tràn ngập vào trong phổi.
Chém giết toàn lực lập tức kéo tới, mãnh liệt mà nhanh chóng, một đám lục lâm hiệp khách phản ứng không thể không nhanh, thân ở trong hoàn cảnh hẹp kẽ gặp nhau, bọn họ bộc phát ra khí thế cũng là nhiếp hồn người, nhưng càng bộc phát mãnh liệt, tro bụi hút vào trong phế mạch mang đến kẽ hở càng kịch liệt.
Đối với mỗi cao thủ, có lẽ chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Đối với sự cố kỵ che kín miệng mũi, hắn đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần.
Bước chân của hắn tiến tới, cương đao tung bay, mỗi lần vung đao, xương cốt, cơ bắp, ruột... Từng mảng từng mảng máu tươi theo khói bụi cuốn lên tấn công dữ dội, từng chỉ thuộc về ánh mắt hung lệ của chiến trường Tây Nam, cảnh tượng tàn sát nữ cao thủ giả tưởng, lan tràn trên quán trà!
Giết chóc trong nháy mắt đã đến gần, lúc đến gần, lúc nào Duy Dương cũng có thể thấy rõ ràng được trận chém giết thảm thiết đến cỡ nào, nguyên một đám hung ác dị thường liều mạng mang theo máu tươi cùng thương thế bị thích khách kia chém nát hoặc phá vỡ., Vật sền sệt vươn lên không trung, giờ phút này hắn cũng đã tìm được quán trà gần sát bên kia đường phố, nhưng sát đường là một đoạn vách tường phong bế, cũng không phải là lộ đài, một đường trùng sát thích khách ngược lại cách chỗ lộ đài càng gần.
Nếu như hắn muốn từ cửa sổ trực tiếp nhảy ra khỏi trà lâu, liền muốn nhằm phía thích khách toàn thân đầy máu kia.
"Ngưu Ma" Từ Bá Thiên ở trong sương mù vung vẩy đại phủ, đập bàn ghế thành mảnh vụn vẩy ra, nhưng thân ảnh của gã lại bị thích khách cách xa hơn.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Cứu —— ta —— "
Lúc này Diêu cuồng loạn hô to, sau đó bỗng nhiên dùng sức đánh về phía bức tường gỗ ven đường.
Vách tường rất rắn chắc, lúc nào cũng bị đụng một cái, rơi xuống trên sàn.
"Công tử đi mau."
Có người lao về phía trước.
Trong bụi bặm tràn ngập, cũng có một đạo thân ảnh từ bên ngoài đài cao lầu hai vọt vào, đây vốn là cao thủ an bài trên đường phố, lúc này không để ý an nguy, xông lên, trong miệng hét lớn: "Nhị công tử —— "
Hắn lộn vào còn chưa hoàn toàn đứng vững, tấm chắn thích khách đập tới trên mặt của hắn! Người này trầm xuống, nện lên tấm thuẫn, thích khách dùng một cước toàn lực đánh vào bụng hắn, trong không khí đều có thể nghe được một tiếng vang nặng nề, người này phá vỡ lan can phía sau, lại bay ngược ra mảnh khói bụi này.
"Cứu —— ta —— "
Lúc này Diêu bò dậy, toàn lực gào thét --
....
Sau khi nổ tung trên quán trà không lâu, ngay góc thang lầu của đại sảnh lầu dưới, một trận chém giết không hiểu cũng đột nhiên triển khai.
Lúc này một đám hộ vệ chiếm đại sảnh, đóng cửa sổ chung quanh, làm cho quang cảnh trong đại sảnh hôn ám, theo vụ nổ phía trên đột nhiên nổ tung, hào quang trong lầu một lập tức tối đi vài phần, vô số bụi bặm rơi xuống. Sau một lát, có người từ trên cầu thang lăn xuống, sương mù cuồn cuộn rơi xuống phía dưới.
Vệ sĩ phản ứng đầu tiên liền muốn xông lên trên lầu, nhưng một đống bụi phấn ầm ầm nổ tung, một bóng người thấp bé trong bóng tối giao thoa cùng hắn, thân hình vệ sĩ này nhoáng một cái, ngã trên cầu thang.
Đám người phía sau vọt tới cũng là đột nhiên trúng tiêu, thân ảnh thấp bé kia lao xuống cầu thang, trong ánh sáng mờ tối không thấy tăm hơi, sau đó là mấy người trong hỗn loạn bị chém đứt chân nhỏ.
Trên đường phố ngoài quán trà, vốn các cao thủ an bài cũng hỗn loạn trong thời gian ngắn, vụ nổ to lớn kia khiến sương mù tán loạn, trong bụi mù rốt cuộc có ngọn lửa hay là khí độc đều làm người ta sợ hãi. Nhưng trong chốc lát, tai nghe thấy trên lầu truyền đến náo động cực lớn, các hào khách giang hồ ăn lương hoa của thời gia vẫn nổi lên dũng khí, quyết định xông lên lầu hai.
Một hộ vệ muốn biểu hiện là đầu tiên từ bên cạnh leo lên, sau khi hắn đi lên, liền không có động tĩnh. Không ai biết hắn tại sau khi đi tới liền lặng lẽ bị một thiếu nữ bên cửa sổ dùng đoản kiếm phong kín hầu.
Mà tên thứ hai xông lên chính là "Xích sắt" Từ An. Ngay khi gã chạy phía sau đài lầu, trong bụi mù cũng truyền ra tiếng kêu gọi cuồng loạn, gã cũng hô to "Nhị công tử".
Không đến một lần hô hấp, mọi người trên đường phố nhìn thấy Từ An bay ngược ra ngoài như đạn pháo, hung hăng đập vào mặt đất.
"Cứu ta a —— "
Tiếng kêu cứu chói tai nổ tung, ở trong hỗn loạn cực lớn thậm chí còn lộ ra một chút hồi khí.
Mấy tên cao thủ dưới lầu nhìn nhau vài lần, cắn răng một cái, định lần nữa mạo hiểm nhào tới. Vào thời khắc này, chỉ nghe trong quán trà nổ vang ầm ầm, càng có nhiều khói bụi dâng lên bốn phương tám hướng. Một lát sau, có người phản ứng lại, tựa hồ là nửa tầng lầu trà tiếp cận bắc lầu trà đã sụp đổ, mà vừa rồi nhị công tử phát ra tiếng kêu cứu, liền ở trong khu vực này.
....
Lầu các sụp đổ không biết đã nện bao nhiêu người.
Xung quanh vang lên tiếng la hét hỗn loạn và lờ mờ...
Lúc du dương khó khăn giống như cá, hắn cũng không biết mình làm sao bò dậy, chung quanh một mảnh hỗn độn, tựa hồ có thân ảnh, lại tựa hồ không có...
Có người cách đó không xa xua tan bụi mù, trong miệng yếu ớt hô: "Nhị công tử! Nhị công tử -- "Tựa hồ là "Nhất Tự Điện Kiếm" Tưởng Băng.
Ngay vừa rồi, trên lầu một mảnh hỗn loạn giết chóc, "Ngưu Ma" Từ Bá Thiên vung búa điên cuồng nện, thích khách kia càng lúc càng tới gần, "Nhất Tự Điện Kiếm" kéo một gã hộ vệ tới bảo vệ, hộ vệ kia ngay lúc đó bị chém cho máu tươi tuôn ra, mà Tưởng Băng thừa cơ kéo hắn tránh ra xa.
Đúng lúc này, lầu các ầm ầm sụp đổ, một đám người, thi thể, bàn ghế ghế bị đánh văng lên lầu một...
Lúc Diêu loạng choạng muốn nói chuyện, sau lưng có thứ gì đụng hắn một cái, sau đó cảm nhận được, tựa hồ là tiếng vang kịch liệt.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua.
—— không nên quay đầu lại.
Ác ma che mặt tay cầm trường đao, đang chém một tên vệ sĩ vọt tới, hắn giơ tay tóm lấy bên này.
"Này, phân bảo bảo!"
Đột nhiên Vi Thắng giật mình, da gà cơ hồ trong nháy mắt từ lòng bàn chân dâng lên tới đuôi, thân thể hắn trong phút chốc toàn lực lui về phía sau, nhưng người nọ đã nắm vạt áo của hắn kéo về phía trước.
"A a a a a a a a a ——"
Toàn thân đã xám trắng, giờ phút này vết máu loang lổ gào thét ra ngoài, hắn ra sức giãy dụa, dưới chân đá một cước về phía trước, cũng không biết đá trúng cái gì, hai tay vung lên, cố gắng kéo dài khoảng cách với tên thích khách này. Bộp một tiếng, mặt hắn bị dính một cái, nhưng thân thể giãy dụa không thôi, giống như con tôm lớn ở sát biên giới sinh tử.
Bụi bặm và trong phế tích vẫn là một mảnh sát trường thô bạo. Lúc hộ vệ chung quanh phản ứng lại, khách khanh đã đi tới bên này, có người cầm đao thương đang giao thủ với thích khách, thích khách kéo lê la lối., Lúc này Diêu giống như phát điên kêu gào giãy dụa, trong bụi mù, "Nhất Tự Điện Kiếm" Tưởng Băng cũng đã vọt tới, khi hắn ôm lấy, Duy Dương Dương Dương đã toàn lực chạy trốn trong hỗn loạn, hắn đã kéo dãn khoảng cách với thích khách, nhưng tay phải vẫn bị đối phương kéo lại.
Trong hỗn loạn không biết thích khách la lên câu gì, lúc nghe không lọt tai, thân thể cùng cánh tay của hắn lay động điên cuồng, miệng nói: "A a a a a a a a —— "Tiếng kêu không ngừng.
Một khắc, lực kéo bên kia đột nhiên biến mất trên không trung, lúc Diêu Dương được Tưởng Băng kéo lê, lảo đảo chạy về phía trước, trong tầm mắt lờ mờ, hắn nhìn thấy cương đao trong tay thích khách đang gào thét vung vẩy thành tròn, chém ra một thanh trường thương đâm tới, mà cánh tay của hắn đột nhiên nhẹ đi một đoạn, phảng phất rơi vào trong vùng đao quang kia.
Ánh mặt trời chín tháng chiếu lên trên đường phố phủ đầy bụi mù lúc chiều.
Sau khi lầu hai quán trà bị sụp đổ không lâu, có thân ảnh từ trong đám hỗn loạn chạy ra khỏi quán trà, đó là nửa người nhuốm máu, cũng không biết trúng mấy đao "Điện kiếm điện băng", dìu theo nửa người cũng đỏ tươi như vậy, tự cuồn cuộn trong bụi mù toàn lực chạy trốn ra ngoài.
Cánh tay phải của hắn lập tức bị bẻ gãy.
"Cứu -- người —— "
Giờ phút này, thanh âm của Tưởng Băng khàn khàn, kiệt lực hô lên, mọi người trên đường phố phía ngoài tiến lên đón, sau đó liền nghe thấy hắn la lên: "Ngăn! Ngăn! Hắn..."
Một thanh trường thương gào thét bay ra từ trong bụi mù, xoẹt một tiếng, đâm thủng một tên thị vệ đang lao tới cứu viện trên con đường. Thân ảnh cầm trường đao trong tay lao ra khỏi đám bụi như mãnh hổ, chém thẳng về phía Tưởng Băng.