Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tô Bá Dong ngã xuống, nhưng việc bận rộn bắt đầu cũng không phải chỉ là đại phòng Tô gia. Tin tức của nha môn vừa đến, mọi người đều đã hiểu rõ, có người muốn động thủ với Tô gia. Bắt đầu từ buổi chiều, toàn bộ lực lượng của Tô gia ở trong thành đã trở nên bận rộn. Chưởng quỹ, quản sự, giúp các nhân viên đang mưu tính kế bắt đầu chạy về Tô gia. Người thứ hai, người thứ ba... Mà chuyện của đại phòng thì càng thêm nhiều.
Trước kia Tô Đàn Nhi chưởng quản đại phòng sinh ý, nói là đã quản một nửa, nhưng sau lưng nó, trên thực tế còn có phần Tô Bá Dong trấn giữ. Tô Bá ngã xuống, đối với toàn bộ đại phòng khống chế, cũng đã trực tiếp đè lên lưng Tô Đàn Nhi. Bên phía Lão thái công có lẽ sẽ có ý thức chia sẻ một ít, nhưng ông lão này cũng có chuyện trọng yếu hơn là phải làm, dù sao ông ta cũng đã già, không thể đi ra cõng cả Tô gia.
Buổi chiều sau khi lão thái công rời đi, Tô Trọng khó khăn lắm Tô Vân Phương cũng rời đi. Tô Đàn Nhi cũng bắt đầu triệu tập tất cả những người có thể triệu tập được vào phủ, lần này ngay cả những chưởng quỹ mà Tô Bá Dong quản lý trước kia cũng gọi tới. Kỳ thật cho dù dựa theo con đường trước đây, những chưởng quỹ này cũng có thể chống đỡ rất lâu., Nhưng nếu quả thật có người ở phía sau giở tay áo, toàn bộ việc làm ăn của Tô gia ở cả nước sẽ trở nên rất nguy hiểm, huống chi lúc này hắn đang đóng cửa thành, tin tức muốn ra vào, không biết chậm hơn trước kia bao nhiêu lần.
Sau khi nghe Tô Bá Dong thương tình, mẫu thân Tô Đàn Nhi ngất xỉu, từ đó về sau Tô Đàn Nhi cũng ở cùng phòng với Tô Hương Nhi, Ninh Nghị dặn dò đám người Kính Nhi ra ngoài xử lý một ít chuyện vụn vặt. Lúc Hoa Đăng mới lên, hắn ra khỏi viện một chuyến, lúc trở về, lúc trở lại thì Ninh Nghị đã dặn dò đám người xinh đẹp kia đi ra ngoài xử lý một số chuyện vụn vặt., Trong phòng cũng đã đốt đèn lên. Mẫu thân Tô Đàn Nhi cũng đã tỉnh lại, đến gần căn phòng kia, trông thấy bóng người bên trong, nghe thấy tiếng. Mẫu thân Tô Đàn Nhi cùng hai di nương đang khóc ở bên trong, trong miệng nói chuyện. Tô Đàn Nhi vẫn ngồi ở đó trầm mặc, Ninh Nghị nghe vài câu, đại khái cũng hiểu được.
Ba nữ nhân, lúc này đang vừa khóc vừa oán trách Tô Đàn Nhi, phàn nàn nàng mạnh thật, oán giận... Chuyện tình liên quan đến Hoàng Thương lần này.
"Đã nói từ lâu rồi... Nữ hài tử nhà nào lại mạnh như vậy làm gì..."
"Sự tình lần này, ai biết có hay không Nhị thúc và Tam thúc ở bên trong..."
"Bọn họ biết đàn nhi muốn làm Hoàng thương rồi..."
"Mấy ngày trước đang nghị luận..."
"Có lẽ đã dọa bọn họ sợ... Nếu thật sự thành công, bọn họ chính là lấy giỏ trúc múc nước một hồi..."
"Những phụ nhân như chúng ta cũng biết đạo lý này..."
Tô Bá Dong đối với việc quản lý các phương diện đại phòng vẫn không tồi, nhưng thê tử của hắn - mẹ của Tô Đàn Nhi làm người cũng có chút yếu thế, chủ yếu là vì chỉ sinh con gái cho Tô Bá Dong, trong gia đình như vậy nói chuyện cũng không có chút lo lắng gì. Về sau giúp Tô Bá Dong cưới hai gã thiếp thất., Nhưng phòng lớn vẫn như cũ không xuất hiện, lúc này mọi người mới cảm thấy có thể là Tô Bá Dong, bất quá đến lúc này, địa vị cùng phong cách của mỗi người, trên cơ bản cũng đã xác định.
Lúc nhỏ bởi vì Tô Đàn Nhi là nữ hài tử, mẫu thân nàng cũng không phải là người thương yêu, một lòng muốn sinh nam đinh. Đại khái cách ở chung của mẹ nàng cùng với hai cha con kia cũng tương tự, xưa nay cũng không quá thân thiết., Tô Đàn Nhi khi muốn tiếp xúc với thương sự trong nhà thì nàng đã đưa ra phản đối, nhưng về sau thì không nói gì nữa. Hiện tại, cho dù hoài niệm quan hệ mẹ con tương đối bình thường, kỳ thật cũng đã không còn cách nào khác.
Hai di nương ngày thường ở trước mặt Tô Đàn Nhi không có quá nhiều quyền lên tiếng, đến lúc này, cũng chỉ dám khóc lóc nói bóng nói gió một phen.
Tô Đàn Nhi muốn lấy hoàng thương, người trong nhà biết không nhiều, có thể nhìn thấu cũng không mấy người, nhưng cho dù một mực giấu kín, cũng sẽ có một ngày bày ra bên ngoài, dù sao bên kia phụ trách sự tình thương hàng Hoàng cũng là quan viên lớn nhỏ, những chuyện này Giang Trữ dệt ra., Đến thời điểm sắp gặp chân cách, tóm lại vẫn phải lộ ra ánh sáng. Mấy ngày trước cửa thành, đại khái là sau khi nói chuyện cùng Tịch Quân Bang, Tô Đàn Nhi cũng chính thức gặp gỡ nhân vật ở phương diện này, đem quan hệ trước kia, muốn bày ra quan hệ giống nhau, năm nay nếu Hoàng Thương thật sự bắt, cũng chính là trong vòng một, hai tháng kế tiếp.
Sự tình vừa lộ ra ngoài ánh sáng, người bên ngoài đều nhìn thấy, đặc biệt là đối với Tô gia mà nói. Bọn họ vốn là muốn cho Tô Đàn Nhi chút khó khăn chờ nàng vì thân phận nữ tử mất đi Giác trục gia chủ, ai biết được nữ nhân này âm thầm đến đây lợi hại như vậy. Chuyện của Hoàng thương, nếu quả thật có thể làm xinh đẹp, có lợi nhuận, sau này chuyện gì cũng không được tranh.
Cửa thành đóng lại vài ngày, chuyện này còn lưu truyền trong tai mọi người, nghị luận, kết quả là xuất hiện chuyện của Tô Bá Dung. Mẫu thân Tô Đàn Nhi, Di Nương ngày thường tiếp xúc cũng đều là người trong phủ, thiện ý ác ý cảm thụ cũng đều nhằm vào những thành viên trong nhà này., Lúc này dĩ nhiên là nghi ngờ Tô Trọng khó khăn lắm mới đi theo Tô Vân, có một số người trong bọn họ đã bí quá hóa liều, cho dù đem bán nhà đi, ít nhất cũng sẽ không để Tô Đàn Nhi cầm hết đi... Thiếu chút ít này, so với cái gì cũng không lấy được tốt hơn... Tâm tư nhà phụ nữ, thường thường cũng đi vòng ở phía trên này.
Lúc này, mẫu thân Tô Đàn Nhi đang khóc sướt mướt, hai di nương cũng khóc sướt mướt, ngôn từ vụn vặt đổ oán trách, ám ảnh bắn cát... Ánh lên bóng người trên cửa sổ, Tô Đàn Nhi thì một mực ngồi ở đó cúi đầu trầm mặc, không nói gì., Không cãi lại. Ninh Nghị gõ cửa mở ra, chỉ thấy trên người Tô Đàn Nhi vẫn là bộ quần áo dính vết máu. Nàng ngồi trên ghế nhỏ bên giường, hai tay nắm chặt trên đùi, ánh mắt liếc xéo qua một điểm trên mặt đất, lạnh lùng không biến hóa.
Ninh Nghị chào hỏi hai vị dì, nhạc mẫu trên giường. Nhạc mẫu vẫn còn đang khóc, cũng không để ý tới ông ta, trong ánh mắt có chút oán khí, càng nhiều hơn là thương tâm. oán Tô Đàn Nhi quá mức hiếu thắng, đối với con rể Ninh Nghị này hơn phân nửa cũng oán, ngoài ra còn có người nhà, nghĩ đến hai tiểu thúc tử tranh giành gia sản, hai phòng ba phòng... Gia đình đại hộ này cũng thường thấy.
"... Mấy chưởng quỹ đều đã đến, cho nên ta tới xem một chút, Liêu chưởng quỹ có chút chuyện cho đàn nhi xem..."
Sau khi bắt chuyện xong, Ninh Nghị nói đến những lời này, đàn nhi nhẹ gật đầu. Lúc này nàng ở bên kia lau khóe mắt, nhẹ giọng nói với mẫu thân, hai vị di nương xin lỗi, cáo từ, có chút công thức hóa lý qua loa. Nhưng lúc này không để ý nữa. Đợi ra khỏi cửa, Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đi trên đường, ánh mắt lộ ra tinh quang. Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn cảnh sắc bốn phía, trầm mặc đi tới sân nhỏ, Tiểu Kiệt đã đợi ở đó, chạy tới.
"Cô gia, nước nóng đã chuẩn bị xong." Nàng nhìn tiểu thư bên cạnh.
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày: "Liêu chưởng quỹ..."
"Ta nói bừa thôi, ngươi đã ngồi cả ngày rồi. Nếu như buổi tối còn bận rộn, vậy thì đi tắm rửa trước đi." Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi ngẩn người, quay đầu nhìn Ninh Nghị một cái, một lát sau yên lặng gật gật đầu: "Tướng công, cảm ơn ngài... " Nói xong câu này, nàng cất bước đi vào trong sân, sau đó mới thấy nàng giơ tay lau khóe mắt, bước chân cũng không có bao nhiêu chần chừ. Ninh Nghị ra hiệu cho Tiểu Kiệt đi theo.
Đêm sao trên cao, ánh trăng chuyển từ tròn sang khuyết, như là bị thứ gì đó cắn một cái, ánh trăng, ánh trăng, ánh sáng trong đại trạch Tô gia tụ tập thành một mảnh, các loại tiếng người huyên náo, tiếng bước chân. Ninh Nghị đứng ở đó ngẫm lại, khẽ thở dài., Buổi tối hôm nay, đại khái là muốn suốt đêm không ngủ rồi........ Triền sàn sàn sàn sàn sàn sàn trần, nửa đêm, đèn đuốc cách vách không ngừng, Tô Đàn Nhi cùng các chưởng quầy đại phòng suốt đêm tiến hành hội nghị, dự đoán sự tình có thể xảy ra, thương lượng biện pháp ứng phó, đoán chừng địch nhân sau lưng có khả năng tìm kiếm trợ lực. Trước mắt không có bao nhiêu đầu mối, nhưng sự tình cần chuẩn bị, đều đã bắt đầu chuẩn bị.
Ba nha hoàn xinh xắn như Uyển Nhi đều bận rộn, cũng đều có chuyện của riêng mình, tương đối mà nói, sân nhỏ bên này tương đối quạnh quẽ. Ninh Nghị tương đối nhàn rỗi, bởi vì trong mắt đại đa số mọi người đây cũng không phải là chuyện của hắn., Cũng không phải hắn có năng lực tham dự hoặc là thay đổi. Hắn cầm nửa chén đậu phộng, trong đình nghỉ mát ở giữa sân, vừa cảm thụ được toàn bộ không khí đại trạch truyền đến vừa chậm rãi bóc lột, suy nghĩ nguyên nhân khả năng chuyện này, sẽ đi về hướng đó.
Đương nhiên, manh mối có thể nắm được thật sự không nhiều lắm, nếu thật sự nói có thành quả gì, đương nhiên là không thể. Tiểu Kiệt vội vàng đi qua hành lang, thấy không có ai, liền dựa vào hắn ôm một cái, sau đó buông tay khẽ nhếch môi: "Cô gia, ngươi đang lo lắng sao?" Nàng nhỏ giọng nói, chắc là định an ủi Ninh Nghị. Ninh Nghị cười rộ lên, cầm vài viên đậu phộng tới tay nàng: "Ta không sao chứ, đi đi đi, nhìn đàn nhi một chút."
Tiểu nha hoàn gật đầu một cái, cất mấy viên đậu phộng vào lòng, suy nghĩ một lát, xoay người rời khỏi: "Cô gia ngủ sớm một chút..."
Đại khái qua một canh giờ, khi mỹ nhi đi qua mái hiên thì nhìn về phía bên này, sau đó lại an bình ngồi xuống, Ninh Nghị đang nhàm chán đặt vỏ đậu phộng lên bàn xem như là các loại lợi ích liên quan đến chuyện lần này. Mỹ nhi hẳn là không hiểu, nàng lẳng lặng ngồi xuống một hồi, ánh mắt nhìn chén hoa nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị liếc nàng một cái, đẩy bát sang: "Sao vậy?"
Sắc Nhi nở nụ cười: "Vừa rồi khi đi qua bên kia, Tiểu Kiệt lấy từ trong lòng ra một viên đậu phộng để ăn, ăn một viên thì lại đi làm việc, ta đi hỏi nàng, nàng cười nói với cô gia ta vài viên đậu phộng, như vậy có thể ăn đến hừng đông rồi..."
"A, lợi hại như vậy..."
"Cho nên ta cũng tới ăn một viên." Nói xong mỹ nhi lấy một viên đậu phộng từ trong chén ra ăn, sau đó đứng dậy rời đi. Lúc rời đi còn nói: "Cô gia đi ngủ sớm một chút..."
Ninh Nghị nhìn bóng lưng rời đi của nàng, lắc đầu cười cười. Buổi tối này nếu thật sự nói có bao nhiêu việc bận rộn cũng khó nói, bận rộn chính là Tô Đàn Nhi cùng rất nhiều chưởng quỹ, chủ yếu là lo âu, thương thảo, nhưng tạm thời mà nói, đầu mối không nhiều lắm. Người phía dưới hơn phân nửa là dẫn dắt phần cảm xúc này mang theo tâm tình này., Chờ xem, nếu không vội, hơn phân nửa sẽ bị nói thành không bổn phận. Trước mắt mà nói, thật sự muốn tìm cửa đột phá, bày ở trước mắt vẫn là vị Trần Nhị trong nha môn kia, nếu trong thoáng chốc không tìm được người đứng sau màn rốt cuộc là ai, chuyện còn lại, cũng phải đợi đến lúc đối phương nổi giận mới có tiến thêm một bước.
Nghĩ xong một số chuyện có thể nghĩ ra, Ninh Nghị cất chén đậu phộng đi, trở về phòng ngủ, đại khái ngủ được hơn một canh giờ, lúc này đã đến khoảng thời gian an tĩnh đen tối trước bình minh., Nhưng sự bất an và xao động của toàn bộ Tô gia đại trạch vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Hắn bưng một chén trà ra ngoài, trong sân sát vách đã tối xuống, có lẽ chưởng quỹ đến hội nghị cũng đã rời đi, Kính Nhi Uyển Nhi hẳn là cũng đã đi nghỉ ngơi một chút, phòng Tô Đàn Nhi còn sáng đèn dầu., Lúc Ninh Nghị đi tới, trên tay nàng cầm một cây bút, đang nhìn ánh sáng ngọn đèn trên bàn ngẩn người, một phong thư viết một nửa, mở ra trên bàn, lá thư này hẳn là phải gửi ra khỏi thành.
Ninh Nghị đi tới trước cửa sổ, đặt chén trà lên trên bàn, Tô Đàn Nhi bên trong mới kịp phản ứng. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, sau đó ánh mắt mới trở nên yên tĩnh. Nàng nhìn chén trà đang đẩy tới thất thần, sau đó đưa một tay cầm lấy, cúi đầu xuống.
"Sắp hừng đông rồi." Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi nhẹ gật đầu, nhưng không trả lời. Nàng trầm mặc một lúc lâu, vừa rồi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười có chút buồn bã, cũng có chút cởi mở: "Nương... Cùng di nương cảm thấy chuyện tình Hoàng thương lộ ra ngoài, mới có người bí quá hoá liều, có chưởng quầy... cũng cảm thấy như vậy, có khả năng hai phòng ba người cũng tham dự..."
"Trên thế giới này không thiếu kẻ ngu ngốc." Ninh Nghị gật đầu. "Nhưng ngu ngốc không làm được chuyện lớn."
"A..." Tô Đàn Nhi cười cười, "Cho dù có, bọn họ cũng không phải là chủ đạo, huống chi Nhị Phòng Tam Phòng biết chuyện Hoàng Thương xảy ra không lâu, bọn họ không có kết quả như vậy, không có khả năng nhanh như vậy liền hạ quyết tâm đem trong nhà bán đi, hạ quyết tâm bọn họ cũng không có năng lực này. Những người phía sau khẳng định đã bày ra điều này rất lâu. Nhưng cho dù là như vậy... Cũng không thể nói nhất định là không liên quan đến ta."
Tô Đàn Nhi làm việc có chủ thấy có nghị lực, mặc dù đã xảy ra những việc này, đêm nay vẫn là bình tĩnh bắt đầu xử lý hết thảy, tích cực ứng phó, chống đỡ đại cục. Phụ thân đã ngã xuống, nàng khẳng định không thể ngã, loại tâm tính này so với nam tử bình thường đều càng thêm cương cường, cũng mới là chân chính thái độ làm việc. Bất quá lúc này nói tới những chuyện này, trong mắt nàng vẫn có lệ, nữ tử ngẩng đầu, đem một chút nước mắt thu về.
"Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện đã quyết định, muốn làm, nhất định sẽ có trở ngại, có lực cản gì đó, nếu như cái gì cũng muốn tránh, vậy chuyện gì cũng không làm được, tướng công... Ta sẽ tiếp tục làm mọi chuyện... Làm xong, mọi chuyện đều rõ ràng."
Tô Đàn Nhi nhìn hắn, lộ ra một nụ cười, sau đó hít mũi. Lời này nói với Ninh Nghị không bằng nói với mình. Ninh Nghị nhẹ gật đầu, xoay người rời đi, sau đó quay đầu lại.
"Trà mới pha... Làm sớm xong, đi ngủ sớm."
"Cảm ơn tướng công..."
Mọi người đều là cùng một loại, Ninh Nghị cũng đại khái minh bạch, nguy cơ là nguy cơ, lần này có lẽ bỗng nhiên xuất hiện đả kích quá lớn, nhưng Tô Đàn Nhi cũng không cần quá mức đồng cảm. Đối với toàn bộ Tô gia mà nói, đây cũng chỉ là một quá trình một lần ứng phó nguy cơ mà thôi. Tất cả những chuyện phải làm, nàng đều rõ ràng vô ích rõ ràng, nhìn nàng đi làm cũng được.
Bất quá, sau mấy ngày, có lẽ bởi vì có chút tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, toàn bộ cục diện chuyển biến thẳng tắp...
Cục diện của Tô gia rất lộn xộn. Ninh Nghị chỉ có thể nhìn, đương nhiên là nhúng tay không vào. Mấy ngày nay, lão thái công Tô Việt, Tô Trọng khó khăn, Tô Vân Phương thường ra ngoài bái phỏng người này, nhưng bên phía nha môn., Có liên quan đến Trần Nhị nhưng còn chưa có tiến triển gì mới. Một số chưởng quầy của đại phòng liên tiếp bái phỏng quan viên tạo ra cục dệt, dưới tình huống như vậy, vẫn là thể hiện ra khí thế nhất định phải có của Hoàng Thương —— Tô Đàn Nhi sử dụng, cũng chính là chính xác ứng đối phương ăn uống. Vì những chuyện này, nàng đã chuẩn bị hơn một năm, một khi biểu hiện ra ngoài, chính là khí phách khiến người khác líu lưỡi rồi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Thương thế Tô bá Dong vẫn còn quanh quẩn trên đường sinh tử, cuối cùng làm sao còn khó nói. Tất cả mọi người đều đang trầm mặc chờ đợi, mỗi ngày Tô Đàn Nhi đi xem một lần, làm xong chuyện, sấm đánh không nổi.
Thỉnh thoảng Ninh Nghị sẽ ở lầu hai nhìn thấy những chưởng quỹ ra ra vào, thỉnh thoảng nghe thấy tin tức mới nhất tiến triển. Càng nhiều thời điểm, đọc sách, viết chữ, trong lòng mới quy nạp những phát triển này một chút.
Tình huống không biết là ngày nào đó lặng lẽ xảy ra, sau bốn ngày Tô Bá Dong ngã xuống, đại khái buổi sáng tháng bảy hai mươi hai. Ninh Nghị chú ý tới tinh thần Tô Đàn Nhi tựa hồ có chút biến hóa, nàng giống như là quan tâm, nhưng loại biến thái này không phải là ở trên thân thể, mà là tinh thần khí có chút khác biệt với lúc nói chuyện với hắn mấy đêm trước.
Chạng vạng tối hôm nay, lại gọi đông đảo chưởng quỹ vào phủ thương nghị sự tình, lúc Kính Nhi xinh đẹp đi tiếp đãi, Tô Hương Nhi nằm trong phòng ngủ thiếp đi, mấy tấm thư bị gió thổi bay ra, Ninh Nghị nhặt được sau đó cầm vào, hắn đặt tờ giấy lên bàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, dùng giấy trấn áp, Tô Đàn Nhi đột nhiên tỉnh lại, đứng lên đâm vào trong lòng Ninh Nghị, sau đó lui ra hai bước, nhìn thấy là Ninh Nghị, yếu ớt cười rộ lên: "A, tướng công."
Ninh Nghị nhìn nàng vài lần: "Ngươi có phải bị sốt rồi hay không?"
"Ân?" Tô Đàn Nhi ngẩn người, đưa tay sờ sờ trán, một lát sau mới cười, lắc đầu, "Không có, chính là mấy ngày nay có chút mệt mỏi, tướng công cũng biết... Sự tình làm xong rồi thì không sao nữa."
Lời này nói xong, nàng quay đầu thu thập phong thư trên bàn, sau đó nói những chưởng quầy kia đã đến, Tô Đàn Nhi thật có lỗi cười với Ninh Nghị, sau khi nói mấy câu, liền đi ra ngoài với sắc đẹp của nàng.
Buổi tối, Ninh Nghị đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn tình cảnh sân nhỏ sát vách. Vài tên gia đinh phòng lớn canh giữ bên ngoài, bên trong đang họp bàn. Mọi người bàn luận lung tung đồ vật. Tình trạng tinh thần của Tô Đàn Nhi dường như vẫn còn tốt, cũng thấy nàng nói vài lời. Nhìn một hồi như vậy, Ninh Nghị thở dài, xoay người xuống lầu, sau đó đi về hướng sân nhỏ bên kia.
Cho dù có mở ra hội nghị, nhưng người quản lý nha hoàn bên kia chính là Uyển Nhi và Hạnh Nhi, thấy sắc mặt Ninh Nghị ngưng trọng, đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn, chỉ có Hạnh Nhi đi theo: "Cô gia làm sao vậy?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư nhà ngươi bệnh mấy ngày rồi?"
"Tiểu thư..." Hạnh Nhi ngẩn người, sau đó gần như khóc ra. "Chúng ta... Hôm nay chúng ta cũng phát hiện, nhưng mà..."
Ninh Nghị đi vào trong phòng, Tô Hương Nhi quay lưng về phía cửa phòng, tay trái chống bên cạnh bàn, cúi đầu dùng tay phải điểm nhẹ lên bàn, nói chuyện gì đó. Nhìn thấy Ninh Nghị tiến vào, chưởng quỹ đều đưa ánh mắt tới, Ninh Nghị đi tới, vỗ vỗ bả vai Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi theo bản năng phất phất tay. Ninh Nghị lại vỗ vỗ, nàng mới xoay người quay đầu lại, hơi có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười: "Tướng công, ngài..."
Tay trái vừa rời khỏi mặt bàn, thật ra thân thể của nàng đã lay động. Ninh Nghị đưa bàn tay che trên trán nàng, mơ hồ nóng lên. Tô Đàn Nhi cúi đầu, dùng hai tay nắm lấy bàn tay Ninh Nghị.
"Ta không sao, không sao..."
Những lời này lẩm bẩm nói, thân thể của nàng mềm nhũn ngã xuống, Tịch Quân Tề từ bên cạnh tới muốn đưa tay ra. Ninh Nghị đã ôm lấy thân thể Tô Đàn Nhi.
"Tiểu thư!" Ngọc nhi xinh đẹp cũng vọt vào, chưởng quỹ bọn họ cũng đều mở to hai mắt, đứng lên, lời nói rối loạn, chỉ sau một lát, có một thanh âm nhàn nhạt đặt ở trong đó, cũng không cao vút, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
"Các ngươi tiếp tục thương lượng đi, Liêu chưởng quỹ hỗ trợ chủ trì một chút. xinh đẹp, đi gọi Tôn đại phu tới đây. Kính Nhi đi theo ta. Hạnh nhi, ngươi ở lại đây chiếu cố tình huống. Hết thảy vẫn như bình thường."
Lời này nói xong, Ninh Nghị cau mày, ôm Tô Đàn Nhi, xoay người rời đi.
Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, mây mưa đọng lại dày đặc, bao phủ tòa thành này. Gió đêm có chút lạnh, nhưng thân thể cô gái trong lòng Ninh Nghị đã nóng hổi, đặt Tô Đàn Nhi lên giường phòng ngủ. Cô gái khẽ nhếch môi, trên mặt là một màu đỏ rực, còn vô thức lắc đầu...