Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Ngươi muốn đi đâu..."
Trên quán trà thâm thu, thanh âm nhu hòa vang lên. Một số người thân mang đao thương từ phía dưới đi lên, nhìn như tùy ý tới gần khách nhân vẫn còn đang uống trà, vỗ vỗ bả vai bọn họ, lễ phép bỏ ngân lượng xuống, nhún vai mỉm cười ý bảo đối phương rời đi., Một số khách nhân nghi hoặc dò xét tình huống chung quanh, sau đó lục tục đứng dậy, đi xuống dưới lầu, có mấy người cũng trước khi rời đi, đánh giá Nghiêm Vân Chi vài lần, nhưng cuối cùng sẽ không có ai nói ra lời.
Giang Hồ Cừu Sát quy mô lớn nhỏ, giờ phút này ở thành Giang Ninh cũng không coi là chuyện quá mức hiếm có, đại sảnh dưới lầu vẫn đang huyên náo náo, trên đường vẫn náo nhiệt như trước, hoa cúc nở thành màu vàng. Nghiêm Vân Chi nhìn những người rời đi, cũng nhìn xem tình hình trên đường phố dưới lầu, trong tầm mắt, một bóng người cầm lấy một cái lưới đánh cá ném về phía người đối diện, bị hán tử đối diện đưa tay đón lấy, càng nhiều người đã hình thành vòng vây.
Nàng chậm rãi hút vào không khí, tận lực để mình bình tĩnh lại.
"Vì..." Thời Duy cũng chậm rãi mở miệng... đi tới bước này, ngươi có biết, Thời gia... vận dụng bao nhiêu người, đã làm bao nhiêu chuyện, bỏ ra bao nhiêu bạc, chính là vì... đền bù cho ta, nhất thời lỗ mãng."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Nghiêm Vân Chi hơi nhíu mày. Lúc nàng trông thấy hai tay đang giơ lên trên mặt bàn điểm một cái, sau đó hai tay đặt lên mặt bàn, đứng lên.
"Nghiêm gia muội tử, ngươi có biết, thời gia ta vốn không phải là cao môn đại hộ gì. Trước lúc bình tĩnh, gia phụ chỉ là tiểu tiêu đầu chạy việc buôn bán giữa rừng xanh ở Bắc Địa Lục, võ triều dời về phía nam mười năm, trong nhà bởi vì ứng thế, tích góp chút tiền vốn nhỏ, cũng bởi vì trong mười năm này gia phụ tích lũy lên một ít mạch, liền có hứng thú của đảng công bằng hai năm gần đây..."
Nghiêm Vân Chi đứng cạnh lan can cửa sổ trà lâu, khi thì chậm rãi nói chuyện, cũng nhích lại gần cửa sổ, ngón tay hắn run rẩy, điểm vào lan can.
"Ta biết, tình cảnh của Nghiêm gia cũng là bình thường, năm đó Bá phụ Thái Công cùng mấy vị lão anh hùng của Nghiêm gia dạo chơi, được Chu lão anh hùng chỉ điểm một phen, nhưng nói cho cùng, bất quá chỉ là đệ tử ngoại môn Ngự Quyền quán. Nếu không phải nữ chân hạ nam, thiên địa lật úp, nhà ngươi tập võ, nhà ta tẩu tiêu, cũng không làm được một phen sự nghiệp như ngày hôm nay."
Ánh mắt của Dĩnh nhìn về phía Nghiêm Vân Chi, tựa hồ muốn đi về phía trước, Nghiêm Vân Chi giơ đoản kiếm trong tay lên: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lúc Duy cười giơ hai tay lên, lui về phía sau một bước: "Dưu Dương muốn nói, trước đó, có lẽ ta và ngươi đều chưa từng gặp qua chuyện đời quá lớn. Tuy ta có bậc cha chú trông nom, trong lúc nhất thời có thể lộ mặt trước mặt mọi người, nhưng nói cho cùng thì ta và ngươi vẫn chưa từng gặp qua chuyện gì quá lớn., Chỉ là một tên ăn chơi trác táng, mấy ngày nay huynh đệ Ngô Sâm được thắp sáng, sợ hãi mà kinh, cũng bởi vậy mà kiểm tra tỉ mỉ một ít thành tựu lúc trước. Nghiêm gia muội tử, ngày đó ta say rượu mạnh mẽ vô hành, làm ra... Chuyện cực kỳ nông cạn, khiến cho ngươi tức giận, nơi này liền chính thức bồi thường cho ngươi."
Hắn chính thức nói xong câu này, hai tay ôm quyền, nặng nề vái chào Nghiêm Vân Chi. Nghiêm Vân Chi ánh mắt hơi mê hoặc, đối với việc hành động như vậy, trong lúc nhất thời cơ hồ không biết nên nói cái gì, nàng hít một hơi, chần chờ một hồi, mới nhìn xung quanh bố trí.
"Ngươi... xin lỗi ta, đây là... thái độ xin lỗi của ngươi?"
"Cái gì?" Thời Duy đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Vân Chi, mới vừa quay đầu nhìn lướt qua trên đường phố, ánh mắt hắn bình tĩnh, "Những người này, tự nhiên là phòng ngừa muội tử Nghiêm gia lại một lần nữa chạy trốn rồi."
"Cho nên, ngươi xin lỗi người khác... là tuyệt không cho ai cự tuyệt?"
Nghiêm Vân Chi nâng đoản kiếm lên, khẽ cười lạnh, lúc lại nghiêm túc nhìn nàng một cái, sau đó thân thể chuyển hướng ra đường, hai tay ấn lên lan can.
"Nghiêm gia muội tử." Hắn nói: "Ách Dương xin lỗi ngươi, là vì mấy ngày gần đây ta đã xem lại hành vi của mình, thực sự có chút không đúng, nhưng vừa rồi ta cũng đã nói, tình trạng của Nghiêm gia, cũng cùng loại với ta thời gian, lúc Duy dương dương tự đại, nhưng Nghiêm gia muội tử, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi là ai không? Đến Giang Trữ là muốn làm gì không?"
Ngón tay hắn chỉ lên lan can vài cái, ánh mắt nhìn về phía trước: "Ngươi là thiên kim của Nghiêm gia, không xa ngàn dặm tới đây là muốn làm thông gia với nhà ta. Cái gọi là quan hệ thông gia là thời gia và Nghiêm gia liên thủ, không nói đến việc nhà ở Giang Nam trăm vạn người, việc này chỉ quan hệ đến Nghiêm gia bảo của ngươi, cũng có hàng trăm hàng ngàn người. Nghiêm gia muội tử, việc này liên quan đến hai người chúng ta sao?"
Hắn hơi ửng hồng ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Vân Chi: "Ta vừa nói rồi, ngươi có biết vì để đẩy sự việc đến một bước này, chúng ta mạo hiểm làm bao nhiêu chuyện, xuất động bao nhiêu người, bỏ ra bấy nhiêu bạc. Hôm nay ta xin lỗi ngươi, ngươi quay đầu đi, ngươi có biết, kế tiếp phải có bao nhiêu chuyện bị trì hoãn, có bao nhiêu người bởi vậy mà gặp chuyện không may?"
Trong ánh mặt trời buổi chiều sâu thẳm, lời nói đầy bình tĩnh nhưng lại rất khí phách, Nghiêm Vân Chi không nói gì, lập tức dừng lại một chút.
"... Ta biết, ngày đó ngươi lén lút chạy trốn, sau đó gia đình vẫn cho Nghiêm gia các ngươi lễ ngộ, theo các ngươi thấy, có lẽ là nhẹ nhàng thở ra, cũng có lẽ là chiếm được tiện nghi, ngươi không cần thành thân, thời gian ta đáp ứng làm ăn cho ngươi, như cũ sẽ làm. Nhưng mà... làm ăn như vậy, ngươi cảm thấy làm ăn kéo dài thời gian dài sao?"
"... Nghiêm gia muội tử, ngươi có từng nghĩ tới chuyện bị câm chịu thiệt hay không, thời gia sớm muộn gì cũng có thể tìm về cái cục diện này?"
"... Nghiêm gia muội tử, muội có nghĩ tới không, khi Nghiêm gia tái khởi ma sát, ta và muội không ở chính giữa lại có khúc mắc với Giang Trữ hôm nay, đến lúc đó ai chịu thiệt?"
"... Nghiêm gia muội tử, ngươi có nghĩ tới không, trong tương lai sẽ có một ngày, bởi vì nhất thời xúc động của ngươi, người Nghiêm gia ngươi phải chịu bao nhiêu đau khổ! Chịu bao nhiêu thiệt thòi!?!"
Bàn tay của hắn vỗ lên lan can.
Ánh mặt trời thu ngày nghiêm túc, trên đường có người đi đường nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía này, bên cạnh lan can, Nghiêm Vân Chi không nói gì, lúc này cũng im lặng một lát, cảm thụ khí tức thời khắc này.
Qua một trận, hắn nhẹ giọng nói: "Nghiêm gia muội tử, ngươi mười lăm tuổi giết Kim cẩu, ta kính ngươi là bậc anh hùng, gọi bọn họ tới, một là nghĩ cho ta, hai là vì nghĩ cho ta, chuyện liên quan đến tương lai hai nhà ta, tùy hứng không được, ngươi chỉ lo chuyện của Nghiêm gia, cũng nên đảm đương trách nhiệm mới đúng. Ngươi không có nói, là bởi vì ngươi biết, ta là đúng..."
Hắn tự mình điểm một cái, liền muốn tới gần Nghiêm Vân Chi, đợi đến khi Nghiêm Vân Chi lại nhấc đoản kiếm lên, mới thở dài lắc đầu. Nghiêm Vân Chi nhìn hắn chằm chằm, một lát mới nói: "Của ta... biểu huynh của ta đâu? Hắn vì sao lại giúp ngươi?"
"... Ta thiếu chút nữa quên mất chuyện này." Nghiêm Vân Chi nói tới chuyện này, gương mặt luôn mỉm cười, sau đó phất phất tay: "Dẫn hắn đi."
Trên quán trà, một cánh cửa mở ra, một lát sau, có người bị kéo từ đầu ra ngoài, đó là một bóng người toàn thân đẫm máu, da đầu bị lột sạch, trên người tràn đầy dấu vết bị tra tấn., Nhìn thấy cánh tay phải của người này, Nghiêm Vân Chi đột nhiên bịt miệng lại, trong bụng cuồn cuộn. Giờ phút này, nàng không phải bị mùi máu tanh chấn nhiếp, mà bởi vì nam tử trên mặt đất chính là thân bằng từ thuở nhỏ của nàng, tay phải của nàng buộc băng lại, nhưng rõ ràng là ngắn hơn một đoạn. Tay phải của nàng đã bị chém đứt.
"Không nên hiểu lầm, biểu huynh hắn làm người rất cứng, thật sự là kiên nhẫn thật lâu, mới bán đứng ngươi..."
....
Gió thu xơ xác tiêu điều, ánh mặt trời chiếu xuống.
Dưới quán trà, khách nhân đang uống trà từ từ dường như cũng đã rời đi, trong tai mơ hồ có thể nghe được bóng người đóng cửa, mùi máu tanh trong đó, Nghiêm Vân Chi trông thấy nam tử trên mặt đất đang hơi co rúm lại. Lúc này thanh âm bình tĩnh vang lên bên tai, nhẹ giọng an ủi nàng.
"Không nên hiểu lầm, biểu huynh hắn là người rất cứng, thật sự là rất lâu, mới bán đứng ngươi..." Thời gian ở phía trước thao thao thao bất tuyệt, "Bởi vì thời gian rất khẩn trương, cho nên dùng hình phạt, cũng có chút sốt ruột... Nghiêm gia muội tử, ngươi biết không? Nghiêm nhị thúc hắn thật sự là người từng trải, ta làm cái cục này, sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện, sau đó để cho biểu huynh Nghiêm Dung đi ra lưu lại ký hiệu, sợ ngươi bị bắt, cho nên chúng ta liền bắt được biểu huynh..."
"Thời điểm bắt hắn là buổi sáng, trời đã sắp sáng, mọi người suy nghĩ một chút xem, buổi chiều cái cục này phải làm tốt lên, cho nên hi vọng Nghiêm Dung huynh phối hợp với chúng ta một chút. Biểu huynh thật sự là cứng rắn, làm ta bội phục, trên thân đánh rất lợi hại, một câu cũng không nói, về sau ngay cả móng tay đều chọn., Không còn cách nào khác, hơn nữa... dụng hình đám gia hỏa kia thật sự là ác độc, liền uy hiếp nói, muốn chém rơi đồ vật trọng yếu nhất trên người biểu huynh, ta nói không nên ngay từ đầu mà băm a, vạn nhất biểu huynh hối hận, cho nên... Ta hỗ trợ nói chuyện, đám người kia liền nói, trước tiên chặt một cánh tay thử xem, cái này... Chỉ chém một cánh tay."
Lúc Duy giơ ngón tay cái lên: "Nghiêm gia muội tử, biểu huynh có thể chống đỡ đến lúc này, thật sự là anh hùng, lòng trung thành của hắn, lấy lòng bội phục, tương lai nhất định phải bồi thường cho hắn..."
Nghiêm Vân Chi ánh mắt đỏ bừng, đột nhiên nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi làm ra những chuyện thế này! Còn mong có người kết hôn với ngươi!?"
Thanh âm của Nghiêm Vân Chi rất kịch liệt, nhưng sau một khắc, thanh âm kịch liệt hơn đột nhiên phát ra từ trong miệng.
"Ngươi! Sao! Phải! Phải! Phải! Không! Minh! Bạch! đâu!"
Hắn đạp một chân lên trên sàn lâu, ngón tay chỉ vào Nghiêm Vân Chi, hét lớn như đinh đóng cột: "Đây là chuyện giữa ngươi và ta sao! Đây chỉ là chuyện trong nhà của biểu huynh thôi sao! Thử nghĩ xem Nghiêm gia bảo ngươi có bao nhiêu người! Suy nghĩ một chút, nhà có bao nhiêu người! Đầu óc không xoay chuyển được., Ngươi nhìn xem, hôm nay nơi này có bao nhiêu người! Chỉ vì Mạnh Lãng phù phiếm của ta, nhất thời tùy hứng của ngươi, ngươi muốn hại bao nhiêu người! Có thể tìm được ngươi, biểu huynh sẽ cao hứng!"
Trong tiếng gào thét này, tay trái lúc nào cũng giơ lên đưa về phía huyết nhân trên mặt đất, sau đó bước tới một bước, đột nhiên nắm lấy tóc của đối phương, hô: "Biểu huynh! Ngươi cảm thấy cao hứng sao! Có đúng không?"
Huyết nhân tên Nghiêm Dung run rẩy trên mặt đất, lúc nào cũng buông hắn ra, hướng về Nghiêm Vân Chi: "Ngươi xem! Ngươi lại đây nghe một chút! Hắn cao hứng! Ngươi biết vì sao hắn vui vẻ..."
Kiếm quang trong tay Nghiêm Vân Chi bắn về phía Vi Thắng, một kiếm này của nàng ra tay, bộ pháp dưới chân đột nhiên vọt tới trước ba bước, từng tấc và tốc độ nắm giữ như ảo ảnh, nhưng mà lúc này lại dương dương cơ hồ không có bất kỳ động tác gì, một thanh trường kiếm từ bên cạnh hắn xẹt qua, chạm vào đoản kiếm, kiếm quang như thiểm điện cuốn về phía Nghiêm Vân Chi.
Nghiêm Vân Chi dừng bước, bay ngược lại ba bước, lưng dựa vào lan can bên cạnh cửa sổ, kiếm quang phía trước không ngừng, trong nháy mắt điểm vào mạch môn trên cổ tay nàng. Nghiêm Vân Chi xoay cổ tay, đột nhiên chống đỡ mũi kiếm, kiếm quang kia cũng lập tức lui trở về.
Thời gian vẫn tiếp tục gào thét.
"... Bởi vì hắn biết, người nhà của hắn đều sẽ sống một ngày hạnh phúc! Bởi vì anh họ hắn là người hiểu đại cục!"
Vừa rồi tiến thối ba bước giao phong như ảo giác, nhưng thân ảnh một nam tử tóc dài đã xuất hiện giữa Nghiêm Vân Chi và Nghiêm Vân Chi, trường kiếm trong tay người này giống như một hồ nước trong, ánh mắt lạnh lùng, xem ra chính là cao thủ. Nếu không phải Nghiêm Vân Chi đột nhiên dùng mũi kiếm dí vào cổ họng mình, chỉ sợ vừa rồi đã bị đối phương chế trụ.
Lúc này Diêu hít một hơi, sau đó đưa tay vỗ vai nam tử cầm kiếm: "Vị này, chính là đại danh đỉnh đỉnh "Nhất Tự Điện Kiếm" Tưởng Băng tiền bối..."
Sau đó lại vỗ về phía một đại hán bên cạnh: "Vị này, vị "Long Đao" Hạng Đại Tùng tiền bối..."
"Vị này, "Bạch Sơn Chưởng" Tiền Trác Anh Chưởng môn..."
"... Vị phía trước kia, "Ngưu Ma" Từ Bá Thiên..."
"..." Kinh Thần thủ..."
"..." Hạ Tần Chiêu, Bạch Tu La..."
"..." Thập Ngũ Huyền "Nhân từ lão tiền bối..."
"... Còn dưới lầu nữa..."
Đám người cầm binh khí khác nhau chia ra các nơi trong quán trà, có người ngồi uống trà, có người đứng chắp tay, khi nào cũng giới thiệu tên và tên tuổi. Hai mắt Nghiêm Vân Chi đỏ bừng, nhưng cũng chỉ có thể đặt đoản kiếm vào yết hầu của mình.
"... Cho nên chẳng lẽ ngươi còn không nghĩ ra, nơi này là chuyện của hai người chúng ta sao? Ở đây có chuyện của Nghiêm gia, chuyện có khi quan hệ đến mặt mũi gia đình ta! Nghiêm gia muội tử, ngươi vọt đến Giang Trữ, cho ta một cái bạt tai Quang Minh., Cho rằng chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Kết quả cuối cùng chính là như vậy! Ngươi chỉ cần trở về, tiếp theo tốt với ngươi, ta tốt, ai cũng tốt, tương lai hai nhà chúng ta cũng có thể hợp tác lâu dài, cái giá của biểu huynh đáng giá!"
Hắn đi về phía Nghiêm Vân Chi hai bước, điện kiếm "Nhất Tự" trước đó ra tay với Tương Băng cũng chậm rãi tiến về phía trước, Nghiêm Vân Chi nói: "Ngươi đừng tới đây!"
Lúc Duy dang hai tay ra: "Có thể thế nào? Ngươi giết chính mình sao? Ngươi có nghĩ tới, ngươi giết chính mình sẽ như thế nào không? Nghiêm Nhị Gia ta đã biết chuyện ta làm, biểu huynh hắn bị biến thành bộ dạng này, ngươi hôm nay theo ta trở về, lúc, hai nhà tương lai liên thủ, chuyện ngày hôm nay đều có thể vạch trần, ta sẽ bồi thường biểu huynh., Bồi thường ngươi, có chuyện gì cũng có thể xem như chưa từng xảy ra. Nhưng nếu ngươi chết ở đây, lúc này mặt mũi hai nhà Nghiêm đều không nhặt được, ai cũng không thể mở một mắt nhắm một mắt, thời gian ta sẽ rơi xuống thanh danh xấu xa, nhưng người của Nghiêm gia ngươi một ai cũng không thể rời khỏi Giang Trữ, tất cả bọn họ đều phải chết ở đây, ngươi có nghĩ tới không?!"
"...Ngươi xem, ngươi không còn lời nào để nói nữa, tại sao, là vì ngươi biết ta có biện luận!"
Lúc này Vi Thắng dậm chân, hai mắt Nghiêm Vân Chi đỏ bừng, đúng là lúc này nàng đã phát hiện ra mình đã mất đi tất cả con bài tẩy.
"... Ngươi cũng không sợ... tương lai ta sẽ giết ngươi."
"Ha ha, ngươi thân là nữ tử, không muốn sống cuộc sống của mình, ta có gì phải sợ chứ." Lúc cười rộ lên: "Muội tử Nghiêm gia, ta nói rồi, ngươi là anh hùng xuất sắc, ta kính ngươi yêu ngươi, tương lai thành thân, ta sẽ đối tốt với ngươi., Nhưng nếu ngươi muốn động thủ, ngươi cứ việc động thủ, ta dùng dây xích trói ngươi lại! Mỗi ngày cột ở trên giường! Nếu ngươi còn muốn động thủ, ta liền đánh gãy chân của ngươi! Nhưng ngươi không cần sợ, Nghiêm gia và đương gia là kết minh, người của Nghiêm gia bảo các ngươi sẽ sống tốt. Ngươi có biết tại sao không, bởi vì trước khi ta đau phải, hiện tại là một người thức thời..."
Lời của hắn nói tới đây, trong không khí phảng phất đều tản ra khí tức làm cho người say mê. Trên mặt đất, nam tử bị đánh thành huyết nhân tên là Nghiêm Dung đột nhiên phát ra "A" một tiếng la lên, lại hừng hực nhiệt độ nhỏ, lúc này nhào tới, đao khách tên là Hạng Đại Tùng bên cạnh đẩy hắn ra., Lệnh cho hắn lăn trên mặt đất, lúc Duy Dương nhìn thoáng qua bên cạnh, Ngô Sâm Nam cũng nhíu nhíu mày, một cước đá vào người Nghiêm Dung, sau đó bắt người chung quanh kéo tù binh lên, làm một cái thế phải tiếp tục ra tay.
"Dừng tay ——" Nghiêm Vân Chi kêu lên.
"Cho nên mới nói chuyện hôm nay, Nghiêm gia muội tử, đây chính là người đã đi đến cái địa phương này. Cách làm việc của ta mấy ngày nay có Ngô huynh trợ giúp, ta mới đem nó làm cho rõ ràng, người bình thường có thể làm gì..."
Lúc Duy Dương lớn tiếng nói, đưa tay vỗ bả vai Ngô Sâm Nam bên cạnh, muốn giới thiệu với nữ nhân bạn tốt nhất của hắn, Ngô Sâm Nam chính là ra tay với bên cạnh, khiến người ta càng tàn nhẫn hơn, hắn quay mặt về phía Nghiêm Vân Chi, lộ ra nụ cười nho nhã: "Nghiêm cô nương, hôm nay không còn đường..."
Tiếng nói của hắn im bặt ngay tại chỗ.
Có một đạo đồ vật, ngay tại thời khắc này, xẹt qua bầu trời phía trên đường phố, nó từ trong tửu lâu bên kia đường gào thét bay đến, bay vào trong không gian quán trà bên này, thứ này từ phía trước mặt bỗng nhiên bay qua, sau đó mang theo vô số huyết nhục bay lên, thân thể quân sư Ngô Sâm Nam ngã về phía bên kia quán trà, tựa hồ kéo tay của hắn sang một bên.
Lúc nói xong thì "Người bình thường có thể làm gì...", điều này làm cho hắn có một động tác nhắm mắt lại, thân thể trầm xuống, tay vung sang bên cạnh, hắn đột nhiên nhìn lại bên cạnh, đó là cảnh tượng khiến hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, hiện ra trước mắt hắn một cách kỳ quái.
Hắn sửng sốt một hồi.
Từ ngã tư đường bay tới, là một cây gậy trúc sắc bén, thật dài, nó gào thét xuyên qua cổ Ngô Sâm Nam, bởi vì cây gậy trúc rất lớn, điều này khiến cổ hắn như nổ tung, tách ra., Ngô Sâm Nam té trên mặt đất, gậy trúc mang theo máu tươi và thịt nát, lại cắm vào bụng một tên vệ sĩ, cắm vào mấy cái ghế tạm thời đóng đinh tên vệ sĩ kia trên mặt đất, rất nhiều chỗ trên cây gậy trúc cũng đã nổ tung, hóa thành mảnh trúc đâm ra.
Máu tươi màu đỏ ở trên lầu trà bắn ra một con đường thật dài.
Lúc này ngón tay của hắn run rẩy, hắn không cách nào hiểu nổi.
Phảng phất như Ngô Sâm Nam một khắc trước nghĩ kế, sau một khắc còn có thể đứng lên.
Bất kể nói thế nào, đều nên đứng lên...
Không biết vì sao, cổ hắn đã hết rồi...
....
Trên lầu trà chần chờ cùng kinh loạn chỉ chốc lát, trên không trung đường phố, một đạo thân ảnh xẹt qua ánh nắng cuối thu, giống như đạn pháo, ầm ầm mà đến, "Nhất Tự Điện Kiếm" Tương Băng cầm trường kiếm trong tay, tiến lên nghênh đón ——