Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Buổi chiều tháng tám sơ khai, Giang Trữ, bạn tri kỉ.
Sau khi mưa thu kéo dài ngừng lại, tiết trời chiều trở nên sáng tỏ hơn một chút, thành trì cổ xưa, nước sông Tần Hoài cuồn cuộn chảy qua bờ sông.
Từ khi chiến loạn bắt đầu xuất hiện, nguyên bản cổ thành cổ phồn hoa Giang Ninh dần dần rút đi màu sắc. Đường phố đã từng giăng đèn kết hoa, bây giờ đa số đều lấy tro làm chủ. Chiến loạn mang đến tàn phá không người dọn dẹp, lưu dân tràn vào xây nhà cửa, lại tiếp tục chém giết chém giết lẫn nhau, hủy hoại chúng càng thêm triệt để, tro tàn trong mưa gột rửa, liền trở thành nhuộm sắc trọng yếu nhất trong tòa thành loạn này.
Tuy nhiên, trong ánh chiều hôm nay, sau khi mưa tạnh, lại có từng chiếc từng chiếc xe ngựa chạy nhanh về các tiết điểm trọng yếu trong cổ thành, một chậu hoa vàng óng được người ta nâng lên trong xe —— đa số là hoa cúc, cũng có một số hoa văn nhiều vô số, bắt đầu ở trong thành thị tiến hành trang trí và tô điểm, thậm chí có đèn lồng hoa lệ, dải lụa màu rộng thùng thình cũng bị treo lên.
Thành thị ở phía bắc một chút, một tòa nhà xinh đẹp mà phong cách cổ xưa có tên là "TDi Viên", theo văn tự gì đến, đối với trang phục bên ngoài tòa nhà này cũng bắt đầu tiến hành.
"Ngày mai chính là trọng dương..."
Một ngày này, Vương Hà Văn mặc một bộ áo xanh, mặt mũi đen kịt, dung mạo thô kệch "Cao Thiên Vương" một đường đi vào. Bọn họ cùng Hứa Chiêu Nam sớm tới trước, lúc Bảo Phong, Chu thương đã bắt chuyện. Sau đó năm người dưới mái hiên nhìn cảnh tượng hạ nhân điểm xuyết ở sân nhỏ bên ngoài.
Hà Văn cười giải thích: "... Tạo chút không khí, chúc mừng một chút."
"Cái gì gọi là bầu không khí?" Hứa Chiêu Nam nói.
"Chính là ý tứ không khí đó." Hà Văn nhìn về phía đối diện, nghiêng đầu: "Trước kia lúc ở Tây Nam, quân cờ đen thật ra qua lại rất khẩn trương, ăn uống cũng ít, bất quá mỗi ngày lễ tết, vị kia đều chú ý để mọi người hành động, chúc mừng. Trước mặt người khác, hắn không có uy nghiêm gì., Đều là chạy ở phía trước, bảo người ta cột đuốc lên, ban đêm đầy núi kêu lên, lại làm chút ca hát nhảy múa, lúc đó hắn thường kể cho người khác, a, làm chút không khí, làm chút không khí... Rất có ý tứ."
"Nếu khắp núi đồi đều là bó đuốc, lại không đến mức bị cháy, mất đi khống chế, vốn cũng coi như là một loại luyện binh."
"Có ý tứ như vậy, nhưng sau này bên phía Ninh tiên sinh nói là, tình huống càng gian nan, càng muốn hành động, cục diện càng là đầm nước chết, càng phải dùng sức quấy đục nước chết này. Hướng tử mà chết sinh."
Hà Văn nói vậy, qua một lát, trên mặt cười cười, khoát tay áo.
"......Giang Hàm Thu Ảnh Nhạn sơ phi, cùng khách mang theo ấm thượng vi thúy vi. Trần thế khó gặp chuyện mở miệng cười, hoa cúc cần cắm đầy đầu về. Nhưng rầm nha giai tiết, không cần đặt cọc hận chết tiệt... Bất kể thế nào, trọng dương rồi, chúng ta bắt Giang Ninh lâu như vậy, bên ngoài vẫn rất hỗn loạn, bây giờ làm luận võ, mở đại hội, rất náo nhiệt, tiết tấu lớn như vậy, cũng không thể bỏ qua, để cho tất cả mọi người hảo hảo một phen."
"Hận gì Lạc Cơ? Thứ gì?" Dưới mái hiên, Hứa Chiêu Nam đi qua, hạ giọng hỏi.
"Bài thơ của Đỗ Mục." Hứa Chiêu Nam thấp giọng trả lời.
Nhưng vẫn có từng giọt nước còn sót lại theo ngói của Tàng Thanh nhỏ vào trong hồ nước, bên kia, hai tay Chu Thương hơi thấp chắp sau lưng: "Hà tiên sinh thích bài thơ này?"
"Chu gia cảm thấy thế nào?"
"Ta thích một bài khác."
"Ồ?"
"Đợi đến thu lai tám, ta hoa khai sau bách hoa sát. Trùng thiên hương trận xuyên suốt Trường An, toàn thành mang hoàng kim giáp." Chu thương nhìn về phía Hà tiên sinh: "Hà tiên sinh cảm thấy thế nào? Hôm nay tám chín tháng tám, ta càng thích hợp hơn."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"... Ha ha ha ha ha." Hà Văn ngẩn người, sau đó cười rộ lên: "Người Chu gia ưa thích này quá hung ác, trừ thời gian là chín chín tám, những người khác làm sao ứng cảnh? Ngươi xem năm huynh đệ chúng ta lại đây họp, sẽ mở không tệ, mắt thấy không đánh nổi rồi, Chu gia ngươi đột nhiên ngâm thơ loại này, chẳng lẽ muốn mở ra đóa hoa kia của ngươi, đột nhiên tiêu diệt bốn chúng ta hay sao?"
"Ha ha..."
"Ha ha ha ha..."
Mấy người còn lại mỉm cười.
"Chu gia hắn chính là phong nhã phụ thuộc, hắn biết thơ gì."
"Tế nghị, họp."
....
Sau năm vị đại vương tụ tập ở Giang Trữ, ngay từ đầu tháng chín, mỗi lần gặp mặt các đại biểu trong đơn nhật thành khai đại hội, mỗi ngày hai ngày, mấy người liền đến bên này của Di Viên mở một hội nhỏ. Đến ngày này, cũng đã là trận thứ tư.
Ngoại lai đại biểu đại hội quy mô hùng vĩ, mà tràng diện lại nghiêm túc, năm người lén lút tụ hội, càng thêm hoạt bát, tùy ý một ít. Mấy người trêu chọc nhau, ngẫu nhiên nói chút ít, hoặc mắng nhau vài câu, nhưng những ngày qua, bầu không khí đều không quá mức khẩn trương.
Trong mấy người, luôn mặc trường bào, một tay "Công bằng Vương" Hà Văn nho nhã nhưng không mất đi sự ổn trọng.
"Cao Thiên Vương" có bộ dạng cao ráo thô kệch, nhưng lời nói không nhiều lắm, con mắt híp lại lúc thì tràn ngập cảm giác áp bách, nhưng một khi mở miệng, thường phi thường tùy ý;
"Chuyển Luân Vương" Thân hình Hứa Chiêu Nam như tháp cao, làm tà giáo, hắn học thức uyên bác, thường hòa mạc mịch;
Thời Bảo Phong ái cười, làm người hơi có chút phức tạp, ngẫu nhiên nhìn người sinh ra cách phân rẽ, châm ngòi hai câu nhưng coi như có chừng mực.
Chu Thương thì nếm thử khuôn mặt, suốt ngày chém chém giết giết thái độ kịch liệt bị mọi người nghị luận, cũng không tức giận, có lúc còn liếc mắt một cái bàn tán cùng người khác, thường thường một mình đối ẩm với bốn người còn lại, sau đó bị bốn người khá thú vị giấu đi chủ đề, không tiếp tục hàn huyên với gã nữa.
Bởi vì là trường hợp trung lập, mấy người đi tới bên này cũng mang theo hộ vệ đi theo, lúc đàm phán thì lượng lớn bảo tiêu đều dừng lại ở bên ngoài, một phần trong đó được Hà Văn sứ đi bố trí hoa cỏ đèn lồng, tiến vào bên trong thì là hai trợ thủ tùy thân của mỗi người.
Một ngày này theo mấy người ngồi xuống, trong sảnh đường nhìn vẫn là bầu không khí tương đối dung hợp. Một ít đề tài nghị, bầu không khí lớn nhỏ nhỏ, cầu sự cười ha ha được đưa ra, có một số đơn giản sau khi thương nghị thử đấu giá, có một số bởi vì ý nghĩ của mấy vị kia vẫn còn có phân chia., Chỉ tạm thời gác lại sau khi tranh luận hoặc cười mắng. Năm vị đại vương cầm đầu đều có vẻ hời hợt, đi theo sau, phụ trách hầu hạ, ghi chép, những người mang theo tư liệu quản lý đều có vẻ nghiêm túc và yên tĩnh., Mặc dù mặt không biểu tình nhưng trong lòng dao động, bởi vì bọn họ đều biết, nơi này, chính là quyết định địa phương trọng yếu nhất để tiếp theo toàn bộ Giang Nam đại sự. Mà bọn họ thấy những thứ hời hợt này, đều là quyền lực cao nhất trên đời tranh phong.
Hai gã phụ tá tùy thời đến đây biết rõ, hôm nay bên phía Đông gia sẽ gây khó khăn cho Công Vương Sứ, đào một cái hố to.
Đương nhiên, điều này cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Bắt đầu từ trận đấu âm thầm đầu tiên chạm mặt, năm phương đang ngồi, đều thử làm khó dễ lẫn nhau. Các nhà nhìn như thoải mái đưa ra lời đề nghị hữu ích cho mình, lại cười ha hả loại ý nghĩ phản đối của người khác. Một số câu nói tràn ngập bẫy rập ngôn ngữ vang lên., Bất động thanh sắc ly gián, hợp liền tùy thời có thể tùy thời xuất hiện trên bàn tròn trong phòng. Nhưng nói tóm lại, lúc này một cái đồng cảm, xung đột lớn cũng không được sinh ra trong khoảng thời gian này.
Mười trợ thủ vừa khẩn trương vừa yên tĩnh cảm thụ tất cả, đồng thời tùy thời chuẩn bị sẵn một số căn cứ đề tài.
Giờ thân hai khắc, mọi người bàn luận một chút chuyện lý thú về Lâm An Thiết Ngạn, nhắc tới nông hiền Triệu Kính Từ, Hà Văn thuận thế khen Triệu Kính từ, Hứa Chiêu Nam nói: "Nghe nói hôm qua ông chủ và nông hiền bên kia có chút nhút nhát..."
Thời Bảo Phong khoát khoát tay: "Đầu dưới có chút hiểu lầm, đâu thể nói là ta và nông hiền nổi giận... Việc này là do nghịch tử không nên thân của ta gây ra, đang muốn báo cáo với Hà tiên sinh đây."
"Đêm qua nghe nói có chuyện gì đó xảy ra." Hà Văn suy nghĩ một chút, "Bất quá lúc công đã nói là hiểu lầm, chắc hẳn sự tình đã tra rõ, việc này ta thấy giao cho lúc công định đoạt, chắc hẳn hiểu lầm đều rất dễ dàng giải quyết -- Tín Thì Công."
"Ha ha, hiểu lầm đều rất đơn giản, một chút hành động tôm tép nhãi nhép mà thôi." Thời Bảo Phong cười nói, sau đó có chút nghiêm túc: "Nhưng chuyện này, còn liên quan tới danh dự của Hà tiên sinh..."
"Có liên quan gì tới Hà tiên sinh đâu, khi còn già, ngươi không nên phá việc của người ta, lại tới âm dương quái khí." Hứa Chiêu Nam đưa tay gõ nhẹ lên bàn: "Cái này không phúc hậu."
"Hứa Công hiểu lầm ta rồi." Thì Bảo Phong chắp hai tay: "Tiểu Vu, mang đồ lên đi."
Trong sảnh đường, như vậy dĩ nhiên thiết kế. Phụ tá được gọi là Tiểu Vu là một nho sinh chừng ba mươi tuổi, hắn đã sớm chuẩn bị túi vải đưa lên, sau đó bình tĩnh lui ra, nhìn năm người cũng cười hì hì lấy đồ vật bên trong ra, trong lòng nổi sóng chập trùng.
Kóa ra sách án, tự nhiên là bắt từ khách sạn năm hồ, trừ những từ ngữ đó ra, còn có mấy quyển sách nhỏ nhiễm máu tươi "Hội sách nhỏ" làm chứng cứ hỗn tạp trong đó. Thời Bảo Phong liền đại khái giới thiệu sự tình "Đọc sách" này., Trong lời khai của hồ sơ, người xấu đều xưng công bằng Vương là chỗ dựa của bọn họ, nông hiền Triệu Kính Từ chính là đại tướng của học thức, chuyện như vậy, mấy vị đại vương tự nhiên là không tin, chỉ là hành vi này độc ác dị thường.
"Có một khoảng thời gian, cũng có truyền qua "Đọc sách hội" là do Chu mỗ sai sử..." Chu Thương nói một câu như vậy.
Hứa Chiêu Nam cười hì hì: "Nói ta cũng có..."
"Rốt cuộc là ai?"
"Biểu hiện thái độ trước đã, không liên quan gì đến ta."
"Biết đọc sách, dụng tâm ác độc, nghĩ đến việc móc gốc rễ chúng ta, không thể cô đơn nữa..."
Mấy người ngươi một lời ta một câu, lúc Bảo Phong nói: "Hà tiên sinh thấy thế nào?"
Bàn tròn bên kia, Hà Văn đơn giản đọc xong lời khai, sau đó cầm một quyển sách nhỏ trên tay, lúc này còn đang chậm rãi lật xem.
"... Hà tiên sinh hiển nhiên bị vu oan." Trong phòng chỉ im lặng một lát, Hứa Chiêu Nam cười nói: "Mục đích kẻ xấu làm vậy cũng rất rõ ràng."
"Chúng ta là đảng công bằng hai năm nay, anh hùng xuất hiện lớp lớp, cũng có rồng rắn lẫn lộn, luôn có kẻ không chịu nổi tịch mịch. Muốn mượn danh nghĩa của người ở Tây Nam kia trở thành đại sự một phen, chỉ duy nhất ở giới ta, cũng không chỉ có một nhà đọc sách mới làm loại chuyện này."
"Còn có những người khác? Lão Chu nói một chút."
"Đã ăn vào trong bụng rồi, không có gì để nói nữa."
"Chúng ta hôm nay năm phe công bằng, một mạch tương sinh, đồng khí tương sinh, đều là huynh đệ tụ nghĩa dưới 《 Công Bình Điển 》, dựa theo lời nói của Hà tiên sinh, kỳ thật thật thật phải nói ra, phương thuốc thứ sáu, thứ bảy, chỉ cần có thực lực, cũng có thể có một đạo tụ nghĩa, ví dụ như "Đại Long Đầu" bên kia, thuộc về huynh đệ có thể cùng ăn cơm với nhau... Nhưng hội đọc sách này, nó khác biệt với những nhà khác,..."
"Đọc sách biết lang tử dã tâm. Kỳ thật bọn họ không nhận là điển tịch công bằng, là người có dị tâm. Việc này nếu không giải quyết được, hậu hoạn vô cùng..."
"Hà tiên sinh, ngươi cảm thấy thế nào?"
....
"... Hà tiên sinh?"
....
Thời Bảo Phong đưa tay lên. Ngay một khắc trước khi đụng phải quyển sách trong tay Hà Văn, hắn nhìn thấy hai mắt thần hồn kia ngẩng lên, nhìn sang hắn bên này, nhìn sang, tay của hắn liền dừng ở không trung.
....
"Hà tiên sinh, ngài cảm thấy... thế nào?"
....
"Các ngươi cảm thấy... cái thứ trên tên tiểu tử này có đạo lý gì hay không?"
Trong thính đường, thanh âm Hà Văn truyền ra.
Giờ thân hai khắc đã qua một chút, bên ngoài trời mùa thu đi về phía xế chiều, mọi người phía ngoài còn đang bố trí hoa cúc và hoa đăng của Trọng Dương Kiếm Tông. Trong phòng yên tĩnh một hồi, ánh mắt năm người đan xen nhau., Bàn tay Bảo Phong duỗi lên không trung, cách phía sau hắn không xa, hai gã phụ tá mặt không biểu tình đứng đó, phụ tá tên Tiểu Vu nghe được tiếng tim mình đập rồi., Hắn tự nhiên biết những từ ngữ này cùng tiểu tử làm thế nào tới, ngũ hồ khách sạn có lẽ cũng không có người đọc sách, tất cả đều là do nhị công tử lúc nào cũng bố trí, lúc Bảo Phong thì phải thống nhất đồng thức với nội bộ các phái công bằng "Đọc sách", để một ít bài bị ép trong bóng tối càng thêm rõ ràng, "Đọc sách" chính là một tấm ám bài không thể không thấy rõ ràng.
Vốn chuyện này không nên là một chuyện phức tạp.
Nhưng Hà Văn tựa hồ muốn đem chuyện này trở nên phức tạp.
Ánh mắt mọi người đánh giá Hà Văn, ánh mắt Hà Văn cũng lạnh lùng mà bình tĩnh đối mặt với mọi người. Một lát sau, Cao Thước cầm chén trà trong tay buông chén, Hứa Chiêu Nam giơ tay phải với Hà Văn.
"Lão Hà, chuyện hôm nay không phải là chuyện này."
"Đúng vậy, Hà tiên sinh." Thời Bảo Phong cũng mỉm cười: "Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu."
"Vậy hôm nay chúng ta nói chuyện gì?"
"Vậy thì sau đọc sách này rốt cuộc là ai."
"Ta tỏ thái độ trước, không liên quan gì tới lão nhân."
"Quan hệ với ta bên này cũng không lớn."
"Hà tiên sinh, đọc sách sẽ nguy hại rất lớn đối với đảng công bằng, mơ hồ không được, ngài tỏ thái độ, chúng ta cũng tốt trong lòng hiểu rõ."
"Vậy ta tỏ thái độ thế nào đây?"
"Hội đọc sách này" nói phía sau bọn họ là ngài, ngài nói có đúng hay không."
Đối thoại ngươi một câu ta một câu, Hứa Chiêu Nam với Thời Bảo Phong là biểu hiện nhanh nhất, thái độ cũng cực kỳ tích cực, Cao Thiển Thiển thỉnh thoảng xen vào một câu, còn Chu Thương nhíu mày nhìn Hà Văn, cười nói.
"Nhìn lão Hứa lúc đó các ngươi nhất định phải muốn ta mở miệng nói chuyện này, nhưng ta làm sao mở ra đây?"
"Chỉ cần ngài nói một câu, không quan hệ gì với đọc sách được cả."
"Sao lại không có vấn đề gì chứ?" Hà Văn nhìn bọn họ: "Đọc sách này sẽ là ai, xét cho cùng, bọn họ cũng là người phe công bằng, bọn họ có suy nghĩ riêng của mình, nhưng dù vậy, ta là Công Vương."
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người: "Tụ Nghĩa Giang Trữ hôm nay chính là muốn bàn về chuyện các nhà, đọc sách này cho dù tội ác Quán Mãn, vậy bọn họ làm chuyện xấu gì đó, có phải cũng phải nói một chút không? Ví dụ như chuyện khách sạn Ngũ Hồ này, nơi mà khách sạn Ngũ Hồ Triệu Kính từ từ., Như vậy bọn họ cùng Triệu Kính từ từ không quan hệ, có phải chúng ta cũng phải tra xét một chút, bọn họ đối với đảng công bằng nguy hại quá lớn, nguy hại ở nơi nào, có phải nên luận bàn mới tốt? Các ngươi xem, ý nghĩ của người ta tiến bộ một chút, nhưng đều viết rất rõ ràng sao?"
Hà Văn ném quyển sách nhỏ trong tay vào giữa bàn tròn.
Cao Duẫn cầm chén trà lên, ánh mắt yên tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì; Hứa Chiêu Nam tựa hồ bị lời nói của Hà Văn làm cho trợn mắt há hốc mồm, khẽ nhếch miệng, dựa lưng vào ghế; Cái lưỡi của Bảo Phong khuấy đảo, nhìn Hà Văn, kinh nghi bất định.
Bàn tròn bên kia, Chu Thương một mực trầm mặc không biết lúc nào nở nụ cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Hà Văn tên điên nhà ngươi!"
"Ai điên hơn, người trên đời vẫn sẽ có công luận." Văn Văn bình tĩnh nói, sau đó lại giơ ngón tay gõ lên mặt bàn, "Thứ này ghi trên đó, một chút đạo lý cũng không có sao? Cách nói của bọn họ, đại khái đều đã xem qua rồi chứ?"
"Người làm vật này, tham khảo rất nhiều chuyện của Hoa Hạ quân phía tây, cũng so sánh với từ cổ chí kim, người gây ra chuyện như chúng ta có rất nhiều điểm chung." Hà Văn nói: "Trên này nói, từ xưa đến nay phàm cổ có thể thành người đại sự, hạch tâm kỳ thật không ở cái gì mà khẩu hiệu và lí do thoái thác gì cả.", Mà ở chỗ bên trong một đám người nghe lệnh, trình độ quy củ, Tây Nam Hoa Hạ quân có thể thành sự, hạch tâm nhất không phải là lý do thoái thác "Hoa Hạ" như Ninh Nghị nói, cũng không phải cái gì "Tứ dân" họa bánh, mấu chốt nhất là ở chỗ hắn dùng đủ loại thủ đoạn, khiến quân pháp trong quân có thể làm nghiêm lệnh cấm, khiến chính lệnh có thể được chấp hành nghiêm ngặt."
"Đương nhiên, muốn đạt đến loại trình độ này, cần có lý tưởng, có hoạ bánh phụ trợ, có thể kết thành quy củ. Lão Cao, ngươi là lãnh binh, mệnh lệnh của ngươi có thể hạ xuống tầng nào, binh của ngươi có bao nhiêu khả năng, đúng không? Lão Hứa, ngươi xuất thân Ma ni giáo, thủ hạ giáo chúng nghe lời, ngươi có quyền lực, thế nhưng nghe lời cũng phân trình độ, quy củ thủ hạ ngươi chặt chẽ bao nhiêu? Có phải là do chính lệnh phát đến một nửa, sẽ đi sai hướng hay không? Người ta nói không đúng sao?"
"Thời gia, làm ăn của ngươi nhiều lắm, quy củ trong cửa hàng chỉ có một, có người vi phạm, nên xử lý hắn thế nào? Có cần xử lý hắn không? Tại sao phải xử lý? Coi như là thân thích của ngươi phạm tội, ta nghe nói ngươi cũng rất ít khi mở rộng một lần, vì sao? Trong lòng ngươi không rõ à?"
"... Còn có Chu điên điên ngươi, thủ hạ của ngươi có phá hư xây dựng gì không! Ngoại trừ đuổi bọn hắn cứ đánh ngươi về phía trước thì còn làm được gì? Không có chúng ta tiếp tế, ngươi đến cùng là không qua được cái Đông này! Nói một chút có quan hệ sao?"
Hà Văn Nho giả xuất thân, văn võ song toàn, lúc ở Tây Nam chính là từ ngữ quét ngang đại biện pháp thủ. Lúc này Bảo Phong cùng đám người Hứa Chiêu Nam nổi giận, cũng không thể tưởng được lão cũng nói chuyện rất từ tốn, trong nháy mắt đã áp đảo thanh thế của mấy người. Bất quá, đến lúc nói đến Chu Thương, đối diện người vóc dáng thấp lùn mang theo nụ cười lạnh, nhưng cũng không chút né tránh, tay vung lên đem chén trà trên bàn quét bay ra ngoài.
"Không qua được mùa đông? Tiếp tế cái gì? Những người công thành đoạt đồ của ta trước kia, các ngươi không thu hồi thứ gì sao? Ta ăn thịt các ngươi thì ăn không được à? Nói quy củ cái gì, nói cái gì Tây Nam, lão Hà, đồ vật bên phía Tây Nam ta cũng xem qua, có một ít nói rất rõ ràng., Tác phong rụt tay rút chân không làm được chuyện gì. lí do công bằng đến từ đâu? Người bên phe Ninh Nghị bàn luận tinh thần bình đẳng, bởi vì người người đều bình đẳng, cho nên mới phải công bằng! Hôm nay ngươi không giết sạch những người đi trước kia, liền muốn bàn quy củ, liền muốn từ từ tính toán, hai chữ công bằng này có thể phát sinh tâm lý của ai chứ!"
"Quy củ là lệnh cấm, không phải ngươi định phương hướng hô khẩu hiệu thì hô một tiếng như ong vỡ tổ, không phải loại người phá hư không xây dựng."
"Ta có phá hoại mà không xây dựng thì còn chưa tới lúc xây dựng! Văn gì chứ, ngươi xây dựng chính là đảng công bằng, điều quan trọng nhất là hai chữ công bằng! Thế nhưng những người được hưởng thụ trước đây các ngươi đều không giết sạch, người của các ngươi đi theo đánh thiên hạ với các ngươi., Cũng chỉ vì làm người như vậy mà thôi! Lúc ngươi vào thành, mọi người bên đường đều quỳ xuống dập đầu với ngươi, ngươi có thể nói cái gì gọi là công bằng!" Tay Chu Thương chỉ sang bên cạnh, mở đoàn: "Tất cả các ngươi đều giống nhau!"
"Đừng ồn ào." Hứa Chiêu Nam xua tay. "Không phải hôm nay nói chuyện này."
Thời Bảo Phong nói: "Lão Hứa nói có lý."
Hà Văn nhìn chằm chằm vào Chu Thương: "Nhưng công bằng là để làm gì? Vì để người bên cạnh có thể sống tốt hơn, có thể sống càng giống người, nhưng chuyện công bằng, có thể một lần là xong sao? Ngươi chỉ vào việc giết sạch tất cả kẻ có tiền trên đời, để toàn bộ mọi người bình đẳng một lần nữa xây dựng, ngươi có biết ngươi giết không chỉ là kẻ có tiền không?, Hơn phân nửa người nghèo dưới tay ngươi cũng sẽ bị ngươi giết sạch, bọn họ sẽ bị chết đói, bị ngu chết! Bình đẳng có thể dựa vào giáo hóa, có thể dựa vào luật pháp, có thể một trăm năm, thời gian hai trăm năm, nó không nên dựa vào một trận ngọc đá cùng tan giết chóc!"
"Ha ha, dựa vào giáo hóa, dựa vào luật pháp, nói dễ nghe lắm, ta sợ giáo hóa của các ngươi còn chưa bắt đầu tác dụng, các lão gia thủ hạ của ngươi đều đã khai chi tán diệp, tứ thế đồng đường!"
"Một đời người chỉ có thể đi cùng một con đường, ngươi giết sạch người có thể làm gì?"
"Ít nhất bọn họ biết cái gì gọi là bình đẳng, đợi khi bọn họ nhìn thấy các lão gia không quỳ nữa, ta tự nhiên có thể không giết!"
"Ta sợ đến lúc đó các ngươi căn bản không dừng lại được."
"Có thể dừng lại hay không, làm mới biết được! Muốn đi ngàn năm không có đại sự, há có thể trước sau sợ đầu sợ đuôi, còn nói Tây Nam, tại sao Ninh Nghị lại giết Hoàng đế, các ngươi không rõ lắm sao?"
Hai người triển khai tranh luận, ngôn từ kịch liệt, lúc ở bên kia Bảo Phong Bành một cái tát đập lên mặt bàn: "Được rồi, lão Hà, ngươi đừng ở chỗ này đoán được giả bộ hồ đồ. Hôm nay nói đọc sách sẽ ác độc, không ở chỗ hắn nói gì, mà ở chỗ hắn khoác da hổ chính thống ở Tây Nam! Nếu như thanh thế những người này dần dần bùng lên, đợi tiếp nữa, ngươi như vậy công bằng Vương có nên làm không? Hay là, thứ này thật sự là Hà tiên sinh sai khiến?"
Hà Văn đẩy hồ sơ trên bàn trở về: "Phải hay không phải, lúc công đang có suy nghĩ gì trong lòng ngươi?"
"Ta nói, cũng không phải chuyện ở quán trọ Ngũ Hồ."
"Ta còn tưởng rằng chúng ta đang nói về chuyện ở khách sạn năm hồ."
"Ha ha ha, tên điên. Công bằng Vương là kẻ điên lớn nhất." Chu Thương cười: "Ta thấy chính là ngươi, "Đọc sách" là do ngươi làm, ngươi muốn ngăn cản bốn người chúng ta làm?"
"Ta đâu có nói như vậy."
"Vậy thì tỏ thái độ."
"Ta là Công bằng vương, ai có ý với đảng công bằng, chỉ cần nó là người nội bộ, ta cho rằng cũng có thể nghe một chút. Hiện giờ hội nghị, không phải là vì thảo luận con đường tương lai sao?"
"Ta thấy Hà tiên sinh rất tán thành lời nói của cấp trên, bằng không chúng ta đổi tên khế ước là được rồi."
"Tại sao không đồng ý, có thể nói ra, tán thành cũng có thể nói ra, ta cảm thấy rất nhiều sầu lo trên phương diện này, rất có đạo lý, ngày đầu tiên trong hội nghị ta đã nhắc qua, rất nhiều nông dân khởi nghĩa từ cổ chí kim vì sao lại không có kết quả, chúng ta có thể hay không đi theo vết xe đổ, trên này có rất nhiều thứ, chúng ta phải nói..."
"Đây không phải là chuyện bàn hay không nói..."
"Đây chính là chuyện đàm phán hay không, những chuyện này không thể nói rõ, cuộc sống của các bè phái công bằng sẽ không dài được."
"Ngươi đừng giả vờ không hiểu..."
"Rõ ràng là không công cũng có thể. Ta là Công bằng Vương, các ngươi muốn ta nói người của các ngươi không quan hệ gì với ta, vậy thì không thể thực hiện được..."
"Chu mỗ mới thật sự là công bằng Vương, lão Hà ngươi chính là cái quy củ."
"Lão Hà, đọc sách thật đúng là ngươi làm à? Ngươi nhằm vào bốn người chúng ta?"
"Ta không nói như vậy, nhưng người ta viết có chút đạo lý, không thể cân nhắc chiêu an sao? Tầm mắt có thể rộng hơn một chút..."
"Không phải ngươi làm."
"Ta cũng không thể nói điều này..."
"Ta con mẹ ngươi..."
Ông ông ông ông ông ông...
Trong thính đường, thanh âm mấy người khi thì kịch liệt, khi thì ngưng trọng, đến một thời khắc nào đó, dần dần yên tĩnh trở lại, có người đứng dậy đi đi lại, có người vỗ bàn, thời gian đã là chạng vạng tối, sau khi mưa tạnh, sắc trời màu trắng dần dần thu hồi tầng mây, một ít đèn lồng treo lên, dần dần điểm lên, đám vệ sĩ dưới mái hiên kinh nghi nhìn nhau. Mọi người dùng phương pháp của mình, phán đoán tính nghiêm trọng của tình huống.
Bao gồm cả đám phụ tá của tiểu Vu ở bên trong, cũng khẩn trương đứng ở đó, nhìn cuộc tranh luận tiến hành. Năm phương các hành của phe phái trong quá khứ, đối với bản thân Hà Văn, bốn nhà tiếp xúc cũng không nhiều. Lần này sau khi vào thành, hắn tổ chức họp, nghe ý kiến, đa số thời gian biểu hiện ra đều là vì thiện, đại khí bình hòa, cho tới giờ khắc này, mọi người rốt cuộc lần đầu thấy được hắn và người khác quản lý, mặt cao thâm mạt trắc...
....
Thời gian gần chạng vạng tối, trong thành "Phóng văn thủy tửu quán", vừa mới xảy ra một hồi rối loạn, lúc này đại phu được gọi tới vội vàng đi vào đại sảnh quán rượu.
Buổi chiều ngày hôm đó, trong quán rượu tiến hành một trận "Anh Hùng tiểu hội" do người Lục Lâm tụ tập, đây là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, đương nhiên, cũng bởi vì tụ tập ở đây phần lớn là hạng người chạy đao khắp giang hồ liếm máu, mọi người hòa thuận với người, thỉnh thoảng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Từ phía tây Nghiêm gia bảo tới, trong giang hồ nhị gia Nghiêm gia rất có danh tiếng, "Trấn Phong kiếm" Nghiêm Thiết hòa, trong trận tụ hội này cũng bởi vì nguyên nhân kỳ quái quái mà có khóe miệng với một kiếm khách. Kết quả hai bên chém giết, kiếm khách kia dùng âm chiêu, trong lúc tỷ võ phải dùng ám khí đả thương người, sau đó chém Nghiêm Thiết và chém Nghiêm Thiết vào trong vũng máu.
Lúc này luận bàn luận trong rừng xanh, nếu không phải quyết đấu sinh tử, bình thường thầm thừa nhận là không được dùng ám khí, nhất là trong tụ hội "anh hùng" trang nghiêm bực này, tất cả mọi người đều cảm thấy kém phần. Mắt thấy người nọ dùng thủ đoạn hèn hạ chiến thắng, vài tên hiệp sĩ liền tiến lên ngăn cản đối phương ly khai, nhưng người nọ chiêu độc chiêu ra, lục tục chém thương mấy người rồi thoát khỏi cửa sổ quán rượu, mà lúc này một bộ phận nhân sĩ tin tức linh thông đã thăm dò ra thân phận đối phương.
Người này là một đội trưởng dưới trướng Chuyển Luân Vương - Hứa Chiêu Nam, "Bất Tử vệ", người trong giang hồ gọi là "Kiếm Cuồng" Dương Hàn chu, không biết đã uống nhầm thuốc gì, thế nào cũng phải trong trường hợp này âm mưu xuất thắng, sau đó còn hại người bỏ chạy.
Trong thành Giang Ninh bây giờ, đả thương người đổ máu là chuyện bình thường, trong tám tháng sống mái với hơn ngàn người đã trải qua mấy lần, rất nhiều người không đầu không đuôi chết đi, cũng không ai truy cứu. Nhưng dạng hỗn loạn như vậy không có nghĩa là rất nhiều chuyện trong rừng xanh không đầu không đuôi này., Cũng giống như món đồ trước mắt này, Nghiêm Nhị Gia đại biểu cho Nghiêm gia bảo, chính là khách quý thời Bảo Phong. Sau lưng Dương Hàn Chu còn mang theo bối cảnh "Chuyển Luân Vương". Vì vậy khi đại phu đến thu dọn tàn cục, phần lớn người trong quán rượu hoặc hưng phấn hoặc thấp thỏm thì thầm.
Lần này, không biết giữa "Bình đẳng Vương" và " Chuyển Luân Vương", muốn nhấc lên xung đột như thế nào, việc này khó có thể bỏ qua, như vậy kế tiếp, tựu có trò hay để xem...
....
Nếu đã xác định lai lịch của kẻ hành hung, đã có "Bất tử vệ" này thuộc về địa bàn, những người tham gia "Văn Thủy tửu quán" liền không nóng vội mà vội vàng vấn tội, dù sao Nghiêm thiết cùng Thời Bảo Phong có hậu trường này, mà "Bất tử vệ" cũng không phải là người bình thường động được.
Giờ phút này, quán rượu hỗn loạn dần ngừng lại, người cầm trường kiếm, mặt sẹo, Dương Hàn Chu đã thay một bộ quần áo không đáng chú ý, trên lưng chất đầy kim ngân tài vật, chạy tới cửa đông của Giang Ninh thành. Sau khi ra khỏi thành với tốc độ nhanh nhất, hắn ở trong rừng cây ngoài thành, thấy ngồi xe ngựa tới, xác nhận hắn đã ra khỏi hàng rào vàng kim dũng.
"Bạc trắng đã đồng ý... Ngân phiếu của Bảo Phong Hào ta đều ở đây." Kim Dũng cầm một bọc hành lý nhỏ giao cho hắn.
Dương Hàn chu vén bọc quần áo điểm số, sắc mặt âm trầm: "Đây là vì cái gì. Thật vất vả mới có chỗ dựa trong Bất Tử vệ, bỏ ra không ít tiền."
"Như thế nào, không kiếm đủ, có ý kiến gì không?"
"Không dám... Không dám... Tức là cảm thấy kỳ quái, Nghiêm Nhị Gia này cũng không phải nhân vật trọng yếu gì, cần gì phải bắt ta phải nói ra cái này... Cái này không phải, vốn tưởng rằng có thể cùng Kim lão ngài làm đại sự một phen." Mặt sẹo trên mặt nặn ra một nụ cười âm lãnh.
Kim Dũng không nhìn hắn, nhìn về đạo lý cách đó không xa, chậm rãi nói: "Không vơ vét đủ, nói không kiếm đủ, mang theo bạc tiêu dao một thời gian, hai tháng nữa đến Dương Châu chờ, cân nhắc sắp xếp cho ngươi những việc khác. Ngươi có thể đánh có thể giết, yên tâm, không lỗ ngươi đâu."
"Vậy..."
"Chuyện không nên tò mò thì đừng hỏi. Biết rồi, không an toàn cho ngươi."
"Vâng."
Nói đến mức này, tuy Dương Hàn chu lòng hiếu kỳ, nhưng đương nhiên không dám hỏi thêm. Cũng vào lúc này, hắn nhìn thấy hàng Kim Dũng ở phía trước khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một câu: "Nhóm thứ hai..."
Dương Hàn chu quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là con đường lớn đi ra từ Giang Ninh. Lúc này màn đêm dần buông xuống, người ra vào thành trì không nhiều nhưng lại có ba con khoái mã đang cõng người cưỡi ngựa đi về hướng đông với tốc độ cực nhanh.
"Đây là..." Dương Hàn Chu nhíu mày: "Viên Chiêm?"
"Biết nhau?" Kim Dũng đàn nói.
"Người thân dưới trướng Chuyển Luân Vương, hắn bình thường phụ trách... Một số đại sự đưa tin đến dễ điều binh, đây là..."
"Nhóm thứ hai, lúc ra ngoài, gặp phải thủ hạ của mấy thương nhân... vội vội vàng, cũng không biết muốn làm gì..."
Dương Hàn chu hướng ánh mắt về phía hàng rào Kim Dũng, chỉ thấy trong rừng, ánh sáng lờ mờ, đối phương cũng đang dõi theo ánh mắt bình tĩnh.
Rốt cuộc ta tham dự chuyện gì?
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ta?
Trong lòng hắn trở nên thấp thỏm, vốn có chút hiếu kỳ, trong khoảnh khắc đã tản đi. Lập tức chắp tay: "Vậy, tiểu nhân đi trước, Kim lão bảo trọng."
"Bảo trọng, Dương Châu hẹn gặp lại."
"Tạm biệt Dương Châu."
Lưng cõng hai bọc quần áo, Dương Hàn Chu xoay người rời khỏi, cuối cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thành Giang Ninh ở phía xa xa tối tăm mờ mịt, đang muốn đi vào trong ánh sáng đen kia, khí tức chạng vạng tối trở nên xơ xác tiêu điều. Hắn không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không muốn truy cứu việc này. Giờ khắc này, hắn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất, rời xa khu vực này có thể xảy ra chuyện.
Sau khi Dương Hàn chu rời đi, hàng rào vàng mới nhíu mày lên xe ngựa. Trực giác sống kiếp sống trên giang hồ nhiều năm như vậy đang nhẹ nhàng báo động cho hắn. Từ trên người hai nhóm người vừa nhìn thấy, hắn đều ngửi được hơi thở rất nhỏ bất tường.
Những khí tức không rõ này sẽ không phải là do Dương Hàn chu vừa rồi, cũng không phải do Nhị công tử an bài quán rượu Văn Thủy -- nơi này chỉ là một việc nhỏ - tạm thời hắn còn không nghĩ ra đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
"Mau trở về An phường của chúng ta."
Hắn phân phó như thế.
Không lâu sau, lão chưởng quỹ trở lại trong thành, chính là màn đêm buông xuống, thời gian ban đầu đèn hoa, mặt ngoài thành thị bình tĩnh, từng đợt sóng sóng ngầm lớn nhất từ khi đại hội Giang Trữ khai mạc tới nay, đang không một tiếng động cuồn cuộn kịch liệt...