Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa rơi vào thành Giang Ninh trong bóng tối, nửa đêm, có bóng người đang chạy xuyên qua mưa.
Phía nam thành phố sáng sủa, có hai y quán đã đóng cửa lớn lần lượt truyền ra xôn xao.
Lúc này các cửa hàng có thể đặt chân trong thành Giang Ninh, hoặc là dựa vào thế lực nào đó che chở đảng công bằng, mua cờ bảo vệ mình, hoặc là bản thân có nghệ nghiệp không tầm thường, bối cảnh, đủ tự vệ. Đặc biệt là lúc này hào khách lục lâm tám phương hội tụ, tình huống đánh nhau tranh đấu rất nhiều, lang trung trong thành, đại phu cũng khá được ưu đãi, tình huống cuộc sống không đủ, so với bên dưới lại dư dả.
Thiếu niên cầm đao cưỡng ép mở hai y quán lấy thuốc, thái độ cường hãn mà hung ác, trong đó yêu cầu thậm chí còn có dược tài quý giá không mua được, trước tiên tự nhiên bị người ngăn cản, học đồ trong y quán hoặc là hộ viện tay cầm đao thương côn bổng xông ra, sau đó bị đánh ngã lăn ra đất, đại phu tọa trấn liền biết là gặp phải cường nhân, nói vài câu xinh đẹp sau đó cung nghênh đối phương đi vào.
Lúc này ở Giang Nam hỗn loạn như vậy cũng không tính là sự tình lạ thường, sau khi xuất hiện rối loạn trong chốc lát liền yên tĩnh lại. Võ nghệ địa vị mãng phu không thể trêu chọc được đại phu trong y quán, các đại phu hiệp khách cao cường trong y quán không thể trêu vào, chỉ cần đối phương còn chừng mực, báo quan tìm người, tìm cái "Công đạo", còn không bằng kết thiện duyên.
Lục tục làm y quán hai nhà, thu thập miễn cưỡng dược vật kéo dài tính mạng, trong đêm tối nhấc lên gợn sóng giống như bị mưa thu trôi nổi bao phủ, đêm lại ở trong không khí như vậy an tĩnh lại.
Dưới cầu động ẩm ướt ở tiền sạn năm hồ, tiểu hòa thượng mang mái tóc hài hước bay lên đống lửa, đại ca cầm đao ra ngoài đoạt thuốc, bọn họ dựng lên bình gốm, nấu thuốc. Người què tên là Tiết Tiến dập đầu rất nhiều, muốn giúp hai tiểu hiệp khách đêm khuya xuất hiện này cứu chữa thê tử lưu lại.
Giang Ninh thành bên ngoài cầu động bị bao phủ trong màu đen, mọi người giống như bị hắc ám ngăn cách, giống như thiếu niên tranh đoạt tiệm thuốc kích thích lên gợn sóng cơ hồ không cách nào khuếch tán ra, mọi người trong thành cũng không biết trong bóng tối dưới cầu động nho nhỏ này, mọi người tâm tình có bao nhiêu lo lắng., Mà từ cầu động nhìn ra ngoài, cũng không nhìn thấy bất luận sự vật gì rõ ràng, ban ngày mọi người bị đánh, các nhà chung quanh, cũng đều tự liếm láp vết thương của mình dưới cầu động.
Đương nhiên trong bóng đêm cũng có rất nhiều chuyện xảy ra.
Trong một góc khuất nào đó của "Tụ Hiền cư" ở phía đông nam thành, ban ngày các thành viên của "Ngũ Hồ khách điếm" đang bị nghiêm hình tra tấn, in sắt đốt cháy da thịt, trúc được cởi móng tay ra, những người dùng hình tra khảo lần lượt nói bọn họ thừa nhận mình là thành viên của hội đọc sách.
Lúc Duy Dương không ngủ, thậm chí ở Ngô Sâm Nam cùng đi xuống Hình Phòng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa này. Phản ứng đầu tiên của hai người đều có chút buồn nôn, nhưng một loại cảm giác hưng phấn đặc thù nào đó khiến hai người đều không thể ngủ được.
Sau khi trở về từ khách sạn năm hồ, phụ thân lúc thì Bảo Phong bên kia cũng không đánh giá quá nhiều về hành động lần này, nhưng vẻ mặt của hắn lúc này đã tỏ vẻ khen ngợi biết rõ bản thân đã làm đúng sự tình, rửa sạch sỉ nhục tháng trước. Sau đó Đại chưởng quỹ lại mơ hồ để lộ ra sự chèn ép của mình, lúc lại càng hiểu rõ hành động của mình đã chạm đến một thứ hạch tâm còn lớn hơn nữa.
Quan trọng nhất là dưới sự phụ tá của Ngô Sâm Nam, bản thân đã bắt được hạch tâm hành sự của đại nhân vật.
Khách sạn năm hồ có quan hệ với "Đọc sách" không, quan trọng sao?
Bắt người trở về có phải là vô tội hay không, quan trọng sao?
Mình vẫn luôn lấy lễ đối đãi với Nghiêm Vân Chi, nhưng mà, có quan trọng không?
Bản thân vẫn luôn muốn dùng đạo của quân tử đối xử với người khác như vậy, có quan trọng không?
Chân chính đến bậc cha chú của mình, bao gồm cả Kim Dũng Kiều những bậc trưởng bối này, cân nhắc sự vật nhiều hơn nữa chỉ là mặt mũi đi vào được, trong đó có thể hay không hạ xuống được. Về chuyện Nghiêm Vân Chi, mình làm không tốt lắm, lần xung đột ở khách sạn Ngũ Hồ kia, chính mình cho là đi qua bắt trộm, đối với đối phương cũng không có ác ý, đối phương tất nhiên cũng sẽ mở rộng cửa, thật là quá ngây thơ.
Bảo Phong Hào theo bè phái công bằng nhanh chóng phát gia nhanh chóng, khi khoe khoang thì nhị công tử khi còn trẻ tuổi cũng có phong độ nhẹ nhàng, xưa nay được khen thiên tư thông minh, được đại đa số mọi người coi là nhi tử được Thời Bảo Phong sủng ái nhất. Lần này đi tới Giang Trữ, hắn cùng chưởng quầy ở Tụ Hiền cư tiếp đãi các phương, nói đến ứng đối tiêu sái, thực tế ở sâu trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút thấp thỏm bất an.
Lo lắng mình bị những người từng trải kia coi là ăn chơi, lo lắng năng lực bản thân không đủ, đối phương biểu hiện bên ngoài hòa thuận vui vẻ, trong lòng xem thường chính mình, đặc biệt là sau khi xảy ra chút sơ suất, trong lòng hắn càng lo âu bất an. Nhưng mà, đến khi Ngô Sâm Nam chỉ điểm cho hắn mấy chuyện này, hắn mới rốt cuộc nắm được hạch tâm những đại nhân vật này xử thế.
Thật sự là có một loại cảm giác thông suốt "Triều tri nghe đạo", chết sớm cũng có thể" thông suốt.
Mặt mũi khách sạn năm hồ dễ dàng nhặt trở về, thanh đao chuyển giao " đọc sách hội" này cho phụ thân, lúc nào cũng dâng trào cảm xúc, một đêm cùng Ngô Sâm Nam lại là Nghiêm gia, chuyện của Nghiêm Vân Chi nửa đêm, bắt mâu thuẫn., Định ra kế hoạch, đến rạng sáng, đã xác định đại khái một kế hoạch cơ bản, hai người suy tính một lần, cảm giác có chút khả thi, lúc thuyết phục cơ hồ muốn lập tức gọi người chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Ngô Sâm Nam bưng nước trà ngăn hắn lại.
"Hai thiếu." Ngô Sâm Nam nói: "Mỗi lần gặp đại sự, phải có tĩnh khí, tối qua ngài mới được công nhận khen ngợi, trời còn chưa sáng, chúng ta liền rống to gọi người, rơi vào trong mắt người khác., Sợ là sẽ cảm thấy ngài nóng lòng. Huống hồ chuyện giang hồ, dù sao ta và ngài cũng chỉ là lý luận suông, muốn nhằm vào Nghiêm gia làm việc, tính toán như vậy chúng ta cứ tới bàn bạc với đám người Kim lão một phen, thứ nhất là nể mặt tiền bối, thứ hai là để bọn họ biết, thứ hai là tâm tư của nhị thiếu gia ngài hôm nay..."
Nghe Ngô Sâm Nam nói xong những lời này, Thời Duy phản ứng lại, nắm tay đối phương nói: "Vẫn là Sâm Nam nhắc nhở đúng, đúng là ta quá nóng nảy, ai, những chuyện này nếu như Vô Sâm Nam..."
Hai người giao thủ trong phòng bốn tay, lập tức lại một phen cổ vũ lẫn nhau, đợi đến trời sắp sáng, mới ngủ say trên một cái giường.
....
Động tĩnh dưới cầu động đã đến lúc trời sáng thì ngừng lại.
"... Tận lực rồi."
Thiếu niên dùng tên giả Long Ngạo Thiên nói như vậy. Sau khi nói xong, mang theo tiểu hòa thượng từ trong màn mưa đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại, ném ra một câu.
"Có lẽ có thể sống sót..."
Trong lời nói của hắn, chính mình cũng cảm thấy dư thừa do dự.
Nữ tử dưới cầu động không tỉnh lại, trên đầu nàng quấn băng vải, thân thể mềm oặt co quắp, khí tức trong mũi giống như tơ nhện, Tiết Tiến sờ nàng., Trong thời gian dài tới nay, chỗ ở dưới cầu động khiến cho trên người nàng mang theo khí tức thối rữa, hơn nữa lại gầy trơ xương như trước. Bởi vì thiếu niên nói nàng còn có thể sống, Tiết Tiến cũng không dễ dàng ôm nàng, hắn dập đầu ra phía ngoài cầu động, cũng không hiểu tại sao hai gã tiểu ân công này lại tới đây phát thiện tâm, cũng nghĩ không ra làm gì.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác ngồi trong mưa, muốn chăm sóc thê tử, nhưng nhiều lúc chỉ là thời gian dài ngốc trệ và trống trải. Lúc gần tới bình minh, hắn quỳ rạp trong màn mưa, ngủ một hồi, cũng không biết từ lúc nào, lại bỗng dưng tỉnh lại. Nguyệt Nương nằm đó, đưa tay sờ lên mũi như chết, nhưng thời gian lâu dài vẫn có thể cảm giác được khí tức nhè nhẹ.
Muốn đi kiếm tiền, phải đi xin ăn...
Trong lòng hắn nghĩ vậy. Nhưng mà mưa vẫn còn rơi, ban ngày không lấy được thức ăn gì, ngược lại đang tỷ thí võ trong thành, nơi náo nhiệt hơn có lẽ còn chút ít nước đọng, chỉ là không biết, cái chân này có thể đi được hay không.
Hắn giãy dụa đứng lên, hôm qua giày vò ngày hôm qua cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực của hắn, khiến cho hắn bò một hồi lâu, mới lảo đảo đứng lên. Trong màn mưa lại lật lên bậc thang đê, hắn thử lật qua, té một cái, té từ trên đầu xuống, lại run run bò lên.
Có thân ảnh xuyên qua màn mưa, đi tới bên này, một bóng người nâng hắn lên, kéo hắn vào trong cầu động. Đây là vị tiểu ân công ngày hôm qua, hắn đang nói cái gì đó. Có lẽ là bởi vì lỗ tai đã rơi vào nước mưa, Tiết Tiến cái gì cũng nghe không rõ, hắn bắt đầu quỳ trên mặt đất dập đầu, một lát sau, một tên tiểu ân công khác đi tới, đặt một bát cháo loãng trước mặt hắn.
Môi Tiết Tiến run rẩy, bắt đầu húp cháo.
Hắn nhìn thấy hai gã tiểu ân công lại nổi lên hỏa diễm, nấu thuốc. Thê tử Nguyệt Nương đã không còn nước thuốc, nước thuốc kia sau khi bóp miệng của nàng thì thấm dần vào lưỡi của nàng.
....
Tụ Hiền cư.
Trong thính đường sáng sớm, chuẩn bị vài chén cháo giản ước, lúc Bảo Phong ngồi trên thủ tọa, cùng mấy tên đại chưởng quỹ ăn bữa sáng cùng vài tên đại chưởng quỹ, hàn huyên chút chuyện vặt.
Kim Dũng từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bản hồ sơ đã được gói kỹ lưỡng, giao cho người hầu bên cạnh Thì Bảo Phong.
"Kim lão vất vả, sáng sớm đã làm việc... Không phải là một đêm không ngủ chứ?" Đơn Lập phu cười chào hỏi.
"Thỉnh an Đông gia, một chưởng quỹ tốt, chư vị chưởng quỹ tốt..." Kim Dũng cười khoát tay áo: "Tuổi tác lớn rồi, không bằng năm đó, đâu còn có thể mỗi ngày thức giấc. Gần đây, không đến giờ Tý, chắc chắn sẽ ngủ gà ngủ gật, chỉ là tỉnh dậy sớm một chút... Ừm, đám người Nhị thiếu gia bắt về, thẩm định rồi."
Hắn vừa nói chuyện, vừa ngồi xuống một chỗ bên cạnh Thì Bảo Phong, hạ nhân dâng lên cháo thịt nóng hổi cho nó. Lúc Bảo Phong đưa đĩa dưa muối trước người cho nó: "Đến đây, Kim lão, món ăn bẩn hôm nay rất ngon."
"Vậy ta không khách khí." Kim Dũng mỉm cười gắp một đũa.
"Kết quả thẩm vấn ra sao?" Thời Bảo Phong thuận miệng nói.
"Đều là đọc sách, lần trước Nhị thiếu gia nói bên kia có kỳ quặc, không nói sai, bên trong phát ngôn, đều ký tên đặt cược."
"Nghe nói khách sạn kia đều là người của nông phu." Đơn lập phu nói, "Đọc sách có phải là..."
"Tên tuổi của Tây Nam, ai cũng muốn chiếm chút tiện nghi, thủ hạ nhà nào không có người đọc sách, không nên đoán mò." Thời Bảo Phong nói.
"Tuy nhiên trong lời nói, bọn họ là nghe lệnh của Công bằng Vương, là hội đọc sách thành lập." Kim Dũng uống một ngụm cháo, tùy ý nói.
Mọi người trong phòng im lặng một chút, Thời Bảo Phong cười cười: "Lại đi lung tung."
Mọi người cũng cười theo: "Không sai, không sai, Kim lão, ta thấy nên thẩm vấn tiếp."
Kim Dũng Cẩm gật đầu: "Quả thực để bọn họ tiếp thẩm vấn."
"Bất quá, hôm qua Nhị thiếu gia đã đảo qua khách sạn Ngũ Hồ kia. Hôm nay Phó Bình ba và Công Vương bên kia, chưa chắc sẽ nén giận a."
"Đêm qua có người nói, e là nông hiền muốn làm khó dễ..."
"Những lời khai này ngược lại có thể dùng được..."
Mọi người nghị luận một phen.
Lúc Bảo Phong buông bát canh trong tay xuống, lau miệng.
"Ngày hôm qua tra năm hồ khách điếm, là vì lão nhị ở bên kia đã phát hiện vấn đề, hôm qua ra tay tuy lỗ mãng, nhưng xem ra cũng không tính là gây họa. Trong thời gian gần đây, Chu Thương cùng Công Vương cãi nhau rất lợi hại, nhưng tranh luận của bọn họ đặt ở trên bàn, chính là tranh chấp quân tử, trong âm thầm không an phận "Hội đọc sách" mới làm cho lòng người bàng hoàng., Lời đồn này thật lợi hại a, nói đọc sách này là do Ninh Lập làm, là do đại long đầu gì đó làm. Nói là Hứa Chiêu Nam, Hà Văn, Chu Thương hay là ta làm, cái gì mà lộn xộn thế nào cũng có. Loại dã tâm gia ngầm này mới là kẻ địch thật sự của mọi người."
Hắn dừng một chút: "Cũng tốt, thừa dịp chuyện lần này, đẩy sách lên trên bàn, mọi người cùng bàn bạc một năm mười một, có người nói Hà tiên sinh sai sử đọc sách hội, bảo Hà tiên sinh nói một câu không phải, cũng có người nói là chúng ta sai, chúng ta cũng vừa vặn nói một câu không phải. Bây giờ là lúc đoàn kết, mọi người đều bình thản, thanh bạch... Ừm, là chuyện tốt..."
Thời Bảo Phong vừa nói như vậy, mấy tên chưởng quầy cũng đều nở nụ cười.
"Không sai, "Đọc sách" lúc trước luôn âm thầm làm việc, che giấu, ngược lại sắp xảy ra đại sự..."
"Bày trên sàn đấu, những lời đồn đại đọc sách rải rác này ngược lại vô dụng..."
"Đông gia quả nhiên mưu tính sâu xa..."
"Nhị thiếu cũng không tệ a, cuối tháng trước đã phát giác được vấn đề, đúng là âm thầm điều tra lâu như vậy, vừa rồi một mẻ hốt gọn. Cẩn thận giữ được bình tĩnh a..."
Một đám người phụ họa, đợi đến lúc khoe khoang, Thời Bảo Phong Tài nhìn sang bên cạnh: "Lão nhị đâu, sao không ra ăn cái gì?"
Mọi người ngươi trông ta nhìn ngươi, một lát sau mới có một người đi theo nói: "Tối hôm qua nhị công tử thương nghị chuyện với người khác đến đêm khuya, tựa hồ mới ngủ không lâu."
Mọi người trầm mặc một lát, có người nói: "Nhị công tử cần cù rồi..."
Thời Bảo Phong khoát tay áo: "Không để ý tới hắn... Hôm nay không họp, nhưng buổi chiều ta gặp gỡ mấy vị cao, Hứa, Chu chạm trán, chuyện nông hiền hắn sẽ nhắc tới. Ta cũng vừa lúc, ném ra hỏi hắn một câu..."
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chuyện liên quan tới tương lai của đảng công bằng... Hắn sẽ tỏ thái độ."
Mọi người lập tức gật đầu tán thành.
....
Đến giữa trưa, lúc Duy Dương Dương và Ngô Sâm Nam mới tỉnh lại, lúc này Bảo Phong đã rời Tụ Hiền Cư đi xử lý các sự tình khác, bao gồm các loại an bài của buổi chiều cùng Hà Văn Khai Tiểu Hội, khiến cho hắn mất đi cơ hội thỉnh an phụ thân.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua đám người Nghiêm gia định ra cục diện nhắm vào Nghiêm gia, Nghiêm Vân Chi muốn thiết lập, lúc Duy cũng tạm thời thoái thác ý nghĩ mời an nguy, sau khi rửa mặt sơ qua, mời đại chưởng quỹ Ngô Sâm Nam cùng đại chưởng quỹ Kim Dũng vào cơm trưa, đợi đến khi nghe xong kế hoạch của hai người, Kim Dũng gõ lại đánh giá hai gã trẻ tuổi này nhiều lần, đối với sự can đảm tiến thủ có chút tán thưởng bọn họ.
"Dựa theo ý nghĩ này, sự tình... có thể làm được." Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, "Bất quá, về phương diện chi tiết cụ thể, còn có rất nhiều chỗ có thể cân nhắc... Thí dụ như Nhị thiếu niên và Ngô thiếu niên cân nhắc tâm tính của Nghiêm Vân Chi, nhưng có cân nhắc qua hay không, Nghiêm Thiết cùng người này, cũng là một người từng trải..."
"Ta thấy, đối với việc này, có mấy điểm có thể châm chước..."
Kế hoạch lão chưởng quỹ nhằm vào hai người trẻ tuổi, từng cái từng cái sửa đổi.
Đợi đến khi nói xong chuyện này, lúc nào cũng kiềm chế kích động trong lòng, vừa rồi hỏi chuyện tối qua cùng với thái độ buổi sáng hôm nay bên phụ thân biểu hiện ra. Kim Dũng Bạc liền đem vấn đề đọc sách càng nhiều hơn nói, cái từ này sau khi cho Thời Bảo Phong, buổi chiều Bảo Phong sẽ thừa cơ gây khó dễ với đám người Hà Văn, sau đó liền có thể đem " Chủng tộc âm mưu" này kéo lên sân khấu, hoàn toàn diệt trừ.
Đây là đại sự quan hệ đến toàn bộ đảng công bằng tương lai, giờ phút này đã giao cho Thời Bảo Phong, khi đó Duy Dương bên này liền không lo nữa, sau bữa cơm trưa, hắn và Ngô Sâm Nam bắt đầu bắt tay an bài bố cục nhắm vào Nghiêm Vân Chi.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Không biết từ lúc nào, Vũ đã ngừng lại, có rất nhiều quỹ tích vận chuyển, nương theo từng vị đại nhân vật thao tác, kéo dài trong thành, những quỹ tích này, sớm muộn gì cũng sẽ kích thích sinh mệnh của vô số người. Mà trong cùng một khoảng thời gian đó,, Bởi vì hỏa hoạn thiêu hủy của khách sạn năm hồ đang lẳng lặng đứng ở ven đường, gần khách sạn năm hồ, một tên cư dân bị ảnh hưởng hôm qua cũng có quỹ tích nhỏ bé của mình. Bọn họ có băng bó thương thế, bắt đầu giãy giụa một ngày mới, có tên vì thiếu y thiếu thuốc, đau đớn dần dần bắt đầu chuyển biến xấu.
Người què dưới cầu động ngơ ngơ ngác ngác ngác đang thủ hộ thê tử sinh mệnh của mình, hắn không có việc gì làm chân chính, cũng ngủ không nổi, mãi đến sau khi bị hai tiểu ân công đánh ngất, mới an tĩnh nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Hai gã thiếu niên khoác áo tơi rách rưới hỏi chuyện ngày hôm qua ở phụ cận, bởi vì đối phương làm việc vốn là vì thể diện và dương danh, không lâu sau, bọn hắn cũng từ miệng người chung quanh thăm dò được tên tuổi quen thuộc cùng tin tức có liên quan đến " đọc sách hội", cùng với tất cả chuyện này chân tướng...
....
"Trước giết phân bảo bảo đi."
Sau khi tiến vào Giang Ninh Thành, kế hoạch được định ra đã được sửa đổi mấy lần, "Minh Vũ giới minh chủ" Long Ngạo Thiên lại lần nữa cải biến ý định của hắn, "Phân bảo bảo bảo" trong miệng hắn không biết là đang nói tới Thời Bảo Phong hay là thời gian dương dương, nhưng tựa hồ cũng không quan trọng.
Trên mặt hắn đã tích lũy lên vẻ giận dữ dày đặc.
Mưa đã ngừng, giờ phút này, bọn họ ngồi ở bờ sông ẩm ướt mà tàn tạ, cách đó không xa dưới cầu động, người què tựa hồ có chút nhúc nhích.
....
"Dục thành đại sự, trọng điểm là lôi lệ phong hành."
Trung tâm thành thị, Thời Duy Dương và Ngô Sâm Nam ngâm nước trà trên lầu trà, bọn họ nhìn động tĩnh trong cửa hàng bên đường, đang nói chuyện phiếm.
Bên này đã tới gần sân bãi của đại hội tỷ võ, trên đường phố người người nhốn nháo, quán trà hai bên đều khá náo nhiệt. Lúc này Diêu Dương cũng không để ý tới chút náo động của đại hội luận võ nữa, hắn và Ngô Sâm Nam quan sát cửa hàng, một trận "Anh hùng tiểu hội" quy mô không lớn tiến hành: Nghiêm gia nhị gia kiếm Truy Phong lần này tới Nghiêm Thiết, tham dự vào trong đó, đang kết giao các đường hào kiệt.
Tới gần cửa sổ, một nam tử cao gầy tay cầm trường kiếm, trên mặt có vết sẹo quay đầu lại nhìn một chút, hắn có thể trông thấy đường phố đối diện lúc nào cũng ra hiệu với hắn. Mà càng làm cho hắn để ý., Đứng ở mặt bên cạnh là những ám hiệu của hàng rào vàng treo trên cửa sổ của một tửu lâu xa xa - hắn là gián điệp được bố trí từ bảo bối trước đó. Cuộc sống của hắn khá thoải mái, có mệnh lệnh của đàn Kim Dũng, đại biểu cho những ngày tháng tốt lành của hắn đã chấm dứt.
Thở dài, hắn cầm kiếm đứng dậy đi về phía trước.
"Nghiêm nhị gia, chư vị anh hùng gặp mặt trước mặt, chào hỏi." Hắn lớn tiếng chào hỏi: "Hôm nay anh hùng tụ tập, có thể coi là việc trọng đại, Tiếu mỗ thấy chư vị tán gẫu vui vẻ như vậy, vốn cũng không muốn mất hứng, tiếc rằng ngực có chồng, thật sự không nhanh a... Nghiêm nhị gia, ta nghe nói lần này ngươi vào thành, Nghiêm gia bảo có một số việc, thật sự không phải nói đạo lắm..."
Hắn cầm kiếm đi về phía trước, mỗi một bước về phía trước, nội kình trong lời nói liền gia tăng thêm một phần.
Đối diện đường phố, lúc Duy Dương và Ngô Sâm Nam sau đó cũng nghe được tiếng nói cùng tiếng vang truyền đến bên kia.
"... Bắt đầu rồi."
Ngô Sâm Nam cười nói.
....
Phía bắc thành.
Lúc Bảo Phong mang theo vài thủ hạ đi vào phòng khách rộng rãi, Hứa Chiêu Nam và Chu Thương đã đến. Hai người ngồi trên ghế bên cạnh, cũng không biết là đang nói chuyện gì. Lúc nhìn thấy Bảo Phong, ngược lại ngừng nói chuyện với nhau, đứng dậy nghênh đón.
Dáng người Hứa Chiêu Nam khá cao, vẻ mặt tươi cười, Chu Thương là một tên lùn, trên mặt không có khí sắc gì, chỉ là lạnh lùng chắp tay, làm lễ số. Ba người ngồi xuống, chỉ nghe Hứa Chiêu Nam cười nói: "Nghe nói, ngày hôm qua ông chủ đập phá nông hiền Triệu Kính Từ, như vậy không cho Hà tiên sinh mặt mũi? Quả nhiên là... thế này được."
"Hứa Công chớ nói lung tung." Lúc Bảo Phong cười nói: "Khuyển tử vô hình, làm việc lỗ mãng, vừa rồi gây ra tai họa bực này, lúc nào cũng chỉ là một vụ làm ăn nhỏ, nào dám vuốt râu hùm của Công Bình Vương, chốc nữa là muốn thỉnh tội với Hà tiên sinh..."
Hắn hơi dừng một chút: "Bất quá nhắc tới việc này, cũng là sai, bắt được mấy người, hiện tại đã xác định là "Ngu tâm dã gia bên kia", cùng hung cực ác, rất là đáng ghét., Sau khi bọn họ chiêu mộ lai lịch của mình, còn thầm vọng tưởng lôi kéo lung tung, nói "Đọc sách hội" là Hà tiên sinh sai khiến, bọn họ chính là Ngự Lâm quân của Hà tiên sinh... Đây là lời nói xấu xí làm loạn căn cơ công bằng của ta. Lát nữa xử lý mấy người này thế nào, còn phải giao cho Hà tiên sinh định đoạt."
Chu Thương bên cạnh lạnh lùng cười: "Lúc này ông chủ không lo lắng, bọn họ nói thật chứ?"
"Hà tiên sinh đã là Công bằng Vương, tội gì phải tạo phản cho chính mình." Thời Bảo Phong vung tay gõ lên bàn trà một cái: "Ta chắc chắn! Hà tiên sinh lát nữa sẽ cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng!"
Hắn gõ ngón tay, gằn từng chữ một, trong lời nói của hắn lại yên tĩnh hơn một chút. Hứa Chiêu Nam và Chu Thương lộ ánh mắt trầm tư, khi Bảo Phong nhấp một ngụm trà, lại cười nói: "Ngược lại Chu gia, e là không phải mong Hà tiên sinh làm việc này đấy chứ. Ngài làm việc cực đoan nhất, nếu Hà tiên sinh cũng có tính tình như vậy, động một chút là muốn đập nồi, nói không chừng ngài còn lén lút bàn bạc với Hà tiên sinh hơn."
Chu Thương nhíu nhíu mày.
Hứa Chiêu Nam bên cạnh xua tay: "Được rồi được rồi, mấy người chúng ta đừng đoán mò nữa. Các ngươi xem đi, nói là trò chuyện một chút. Chúng ta ba người tới trước, Cao tướng quân và Hà tiên sinh mãi vẫn chưa tới. Ngươi nói xem, hai người bọn họ có phải cũng giống như ba người chúng ta, đang tán gẫu với nhau không?"
Chu Thương nhìn hắn một cái: "Sao ngươi lại nói Cao tướng quân đứng phía trước Hà tiên sinh?"
Hứa Chiêu Nam ngẩn người.
Lúc Bảo Phong mỉm cười: "Hứa Công thích nói bậy, dựa theo cách nói của ngài, vừa rồi thứ ba ta mới tới, chẳng phải ngài và Chu gia cũng đang âm thầm đồng ý sao?"
"Ta và Chu gia tình thân như tay chân, cũng giống như ông chủ lúc này, cho tới bây giờ đều là đồng tâm giao tình nha."
"Ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha..."
Hai người cười một hồi, Chu Thương ở bên cạnh nhìn bọn họ, nói: "Nếu lát nữa Hà tiên sinh tới, thật sự nhận ra chuyện "Đọc sách hội", vậy các ngươi làm sao bây giờ?"
"......."
"......."
"Ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
"Chu gia thật biết nói đùa..."
"Không sai..."
"Ha ha ha ha..."
"Dù sao cũng có... đánh nhau a!"
"Bốn người! Đánh một người a!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Trong bầu trời màu xanh nhạt, lúc này Bảo Phong và Hứa Chiêu Nam cười nghiêng ngả ngả ngả, một lát sau, Chu Thương cũng nhìn bọn họ, nở nụ cười...
....
"Đại ca."
Trên đê sông, hai thiếu niên bận rộn một đêm đứng đó, tiểu hòa thượng sau khi dịch dung nhìn sắc trời phía xa, mở miệng nói: "Ta có một việc, nghĩ mãi không ra."
"Hả?"
"Ta theo sư phụ lần này xuôi về nam, đã gặp rất nhiều thảm sự, phương bắc có chuyện thảm, phía nam cũng có, trong thành có, trong thành cũng có... Những năm này, đột nhiên gặp chuyện liền gãy tay đứt chân, thậm chí người sống chết đói, cũng gặp rất nhiều, thúc thúc què dưới cầu rất là thảm, thế nhưng đại ca, ngươi xem gia hộ trong thành này, có bao nhiêu người, không phải là bộ dạng này chứ?"
Bọn họ có thể nhìn thấy bóng dáng thê thảm dưới dòng đê, mà trong tầm mắt phía trước, trong thành trì tàn phá vẫn có tầng tầng lớp lớp tường xám đen, từng bóng người đi lại ở trong đó, hồn nhiên đần độn sinh tồn. Tiểu hòa thượng hỏi.
"Đại ca, tại sao hết lần này tới lần khác chuyện của người què thúc thúc này, lại để cho ngươi tức giận như vậy?"
Ninh kị đứng trên bờ đê im lặng chốc lát.
Qua một hồi, hắn ta thấp giọng nói: "Hắn ta có chút giao tình với người nhà của ta."
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút, hơi hiểu ra một chút, hai tay hắn chắp trước ngực, nói: "A Di Đà Phật."
Dưới dòng đê, người què bỗng dưng tỉnh lại, hắn mờ mịt một hồi, sau đó liền đi xem tình hình của phụ nữ.
"Đại ca, nương tử của hắn... có thể sống không?"
....
Mưa tạnh, tầng mây dày đặc vẫn như cũ hiện ra màu xanh nhạt, những đám mây kia quay cuồng, bị xé mở ra vài lỗ hổng, quang từ khe hở của đám mây rơi xuống. Không ai biết rõ là tầng mây cuồn cuộn muốn che đậy những lỗ hổng kia, hay là sắc trời sẽ xé cái lỗ hổng kia ra càng lớn hơn.
Phía dưới ánh sáng này và đám mây có mặt đất bao la, trên mặt đất có thành trì xám xịt, trong thành trì có phòng ốc san sát nối tiếp san sát cùng với sông ngòi tung hoành, ở trong đó có một con sông tàn phá không đáng chú ý, trên mặt Ninh kị nhỏ bé không chút biểu tình đứng đó.
Hắn nhìn đám người dưới cầu, thấp giọng nói:
"A di đà phật."
....
Sau đó không lâu, Công Nguyên Vương Hà Văn cùng Cao Thiên Vương cao thoáng đi vào phòng khách rộng rãi kia. Năm vị đại vương của phe công bằng hàn huyên với nhau, nói đùa một hồi. Sau đó, Thời Bảo Phong ném cho Hà Văn cái vấn đề mấu chốt kia, cùng bốn người còn lại một đường, chờ đợi một câu trả lời đơn giản.
Bên trong thành thị, phương hướng gió, mây, vân vân, đều phải thay đổi...