Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa lạnh tí tách hóa thành mặt trời ấm áp ban ngày, khi mặt trời đầu tháng chín lúc bảy bay lên không trung, trong Giang Ninh thành đã trời quang mấy ngày.
Thiên công làm đẹp khiến tình hình lầy lội trong thành được cải thiện tạm thời, cuộc hồi chức trị an cùng với đại hội anh hùng chính thức tổ chức khiến trên đường phố của Giang Ninh càng nhiều người đi, bây giờ càng đi vào trong thành của Giang Trữ, đám người tụ tập càng dày đặc. Rất nhiều quán trà quán rượu có vẻ rất khẩn trương., Lúc này cũng đều xuất hiện nhiều chỗ bằng hữu, cảnh tượng khách tới như mây, mặc dù thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít hỗn loạn, nhưng đại quy mô biến loạn, tóm lại là tạm thời ngừng.
Đúng lúc này, Nghiêm Vân Chi từ trong khách sạn đi ra.
Thiếu nữ nhà thích khách mặc một bộ áo xám tương đối mộc mạc, tóc dài trên đầu dùng khăn dài màu lam che lại, cầm trong tay một thanh trường kiếm vỏ rộng đã lớn tuổi, trên mặt có một chút vẻ dịch dung. Chợt nhìn, giống như một thiếu niên kiệt ngạo mới bước chân vào giang hồ, bình thường không có gì lạ. Dáng người mặc dù có chút gầy gò, nhưng tháng này, có rất nhiều người vốn là ăn không đủ no.
Đêm kim lâu hỗn loạn bị đánh gãy xương sườn đã tiếp nối mấy ngày, ngày thường hành động đã không còn quá đáng ngại, chỉ là nếu muốn hoạt động kịch liệt, vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Một đêm hỗn loạn khiến cho nàng cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch thật sự cùng cao thủ lục lâm, nhưng một mặt khác, trải qua sinh tử cũng càng kiên định hơn, tước đi cảm xúc xúc phẫn nộ trong lòng nàng, ngược lại có thể lấy tâm tính tỉnh táo cùng lý trí cảm thụ hoàn cảnh xung quanh.
Trong mấy ngày này, nàng đi lại trên đường phố phụ cận, trên người đã không còn sớm tràn ngập khí tức bén nhọn biểu ngữ, càng giống một người tự nhiên mà dung nhập vào người bình thường xung quanh. Nếu lại phát sinh một lần sự kiện kim lâu, không nói trăm phần trăm có thể trốn thoát khỏi kim hào, Lý Ngạn Phong quan sát, nhưng ít nhất, xác suất ẩn tàng tăng thêm vài phần.
Đối với gia truyền " Đàm Công Kiếm" rất nhiều luyện tập chú ý, càng thêm khắc sâu nhận thức.
Ở quán trà gần đó mua mấy phần tin tức ngày đó, sau đó đi tới lầu trà bên cạnh xem báo một bữa sáng.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Lúc này ánh mặt trời ấm áp, trên quán trà sáng sớm thanh âm ầm ĩ, cũng có rất nhiều nhân vật xem tin tức lớn tiếng nói chuyện với nhau. Tin tức trên Giang Ninh Thành non nửa năm trước mới vừa xuất hiện, mấy tháng qua chưa từng có chuyện gì quá mức đứng đắn., Phần lớn sách vở đưa đến có lẽ là lời đồn thổi, hoặc là tiểu thuyết thô tục truyền đến từ Tây Nam, mãi đến đại hội Anh Hùng vào tháng chín mới tổ chức, không ít thiên văn chuyển thành sự tích anh hùng nào đó bộc lộ tài năng lần này, mới trở nên hơi có chút khoa trương.
Đây là thủ pháp tuyên truyền học được từ Tây Nam năm ngoái, hơn phân nửa là do một phương nào đó trong đảng công bằng tiêu tiền, nhưng ngôn từ kích thích và bịa đặt cuộc đời, hơn nữa có một số tuyệt kỹ tuyệt kỹ giống như "Hàng Long Thập Bát Chưởng" tràn ngập nghi thức, vẫn như cũ có thể làm cho đám người tốt trong thành sôi trào không thôi.
Hơn nữa có một số tin tức truy nã có thể giải thưởng treo thưởng cuối cùng, đã đủ để cho đám người Lục Lâm thân ở trong thành lúc này tạo thành hình dáng của một đại giang hồ.
Người trên mấy cái bàn sát vách, đều đang nghị luận những chuyện này.
"...Buổi chiều hôm qua, Vương Tượng Phật xuất hiện trên lôi đài Bính Lục này, ta nói cho các ngươi nghe, thật là khó lường, năm ngoái ở Tây Nam, hắn đều nổi danh đến... Lục Thông lão nhân năm đó chuyên môn đánh giá võ nghệ của hắn..."
"... Đúng là cực kỳ, Vương Tượng Phật này ngoại hiệu " Quyền si", một thân võ nghệ thật đúng là lợi hại, đã đến cảnh giới tông sư... Trước đó vài ngày, bên phía Bình Vương không phải có một cái "Hạt quyền" để luyện đến hóa cảnh, vốn là đại nhiệt môn đoạt giải quán quân, kết quả gặp phải Vương Tượng Phật, bị đánh thành huyết nhân... Không đứng lên nổi rồi..."
"...Luận võ mới bắt đầu, Cao thủ bảng tạm thời không được xếp ra, nhưng trên sòng bài uyên ương lại mơ hồ lộ ra, Vương Tượng Phật này có thể được xếp vào mười thứ hạng đầu trên Tông Sư Bảng, cái bảng đen được liệt kê trước mấy ngày, lão đại đơn giản chỉ là cái vị trí này..."
"... Ai da, Hắc bảng chưa chắc đã làm được, bây giờ người đứng đầu hàng là giết cái gì... Cái tên thủ hạ của Lưu Quang thế kia, mặc dù trên giấy tin tức nói khinh công của hắn có thể sánh vai cùng với "Hàn Nha", nhưng danh hiệu cụ thể như thế nào... không đấu không..."
"... Liên Sơn Đại Đạo xếp hạng hai kia cũng không phải là không có, người này thích nhất là giết người khắp nhà, trên Lục Lâm là nói đao pháp của hắn ẩn đuổi Bá Đao năm đó... Ta thấy, Vương Tượng Phật chưa chắc đã đánh thắng được tên Sơn phỉ này..."
"... Một người dùng quyền, một người dùng đao, đương nhiên, vừa nhìn đã biết là dùng đao tương đối hung ác..."
"... Hắc bảng là trên tiêu tiền rồi, mấy người các ngươi đúng là nhàm chán. Làm ác là tâm ngoan thủ lạt, võ nghệ cao cường không nhất định có phần thưởng lớn, ví dụ như các ngươi, nếu giết con trai tâm ma tay trói gà không chặt Tây Nam, không tốn bao nhiêu sức đâu, ngươi giải thưởng khẳng định đệ nhất thiên hạ. Hơn nữa điểm xấu trong Hắc bảng này chính là Giang Nam, nó cũng không khách quan a..."
"... Đúng là cực kỳ, nếu bàn về phần thưởng, các ngươi có biết Trâu Húc không? Hai năm qua Lưu Quang Thế Lưu tướng quân hao tâm tốn sức lấy lòng Tây Nam, mua vô số quân tư, tiền tiêu đâu chỉ hai ngàn vạn, bên phía Tây Nam nói với hắn, ngươi giết chết Trâu Húc, số tiền này quay lại hai phần, ta đi... nghĩ xem Trâu Húc trị giá bao nhiêu? Chẳng lẽ các ngươi có thể nói Trâu Húc là thiên hạ đệ nhất Hắc bảng? Có thể làm Lâm giáo chủ?"
"Ài, chuyện này ta có chuyện muốn nói. Nếu nói chuyện tiêu tiền lên Hắc bảng, vị trí đứng đầu Hắc bảng kia, thật ra rất có thể phục chúng... Các ngươi suy nghĩ một chút xem, còn ai có thể nhận hận hơn cả Ninh tiên sinh của Tây Nam nữa, hắn có thể giết hoàng đế, năm đó vì giải thưởng cho hắn mà Trung Nguyên đã ra trăm vạn đại quân. Vậy các ngươi xem, tâm ma với giáo chủ, thế này có lọt vào được không?" "Chu Tí tay" Chu Ma Thủ và Tâm Ma năm xưa., Đó là vong niên chi giao, nghe nói lần đầu gặp mặt, đã có ước hẹn ba quyền, song phương toàn lực ứng phó, sử dụng ba quyền mạnh nhất cả đời, sau ba quyền, không ai làm gì được ai; về sau "Hung Diêm Vương" Lục Đà, nhiều không ai bì nổi kia, cũng là gặp phải tâm ma, bị một chiêu " phiên thiên ấn" trực tiếp đánh chết... "
"... Tâm Ma và giáo chủ, chuyện này đúng là có thể so sánh với võ nghệ. Nhưng mấy năm nay Ninh tiên sinh chủ trì chính vụ ở Tây Nam, không ra tay nhiều lắm, khó tránh khỏi hơi lùi bước..."
"... Ta nói một câu công bằng... Tâm Ma chỉ là trường hợp đặc biệt, phía dưới đúng là lấy tiền chồng chất lên mà, chỉ là xem tiền của cừu gia nhiều hay ít mà thôi, Hắc bảng đơn giản chính là để người ta hận... Các ngươi xem hai tên kia, ngũ xích, ngũ xích, nhị ma, tuổi không lớn lắm, chính là làm việc xấu xa, hái hoa nha, dùng chút thuốc tẩy, tối nay lén lút vào phòng, võ nghệ có thể cao bao nhiêu a..."
"... Không phải nói như vậy, năm thước cùng bốn thước, đó không phải là dâm tặc bình thường, sư môn của bọn họ, rất lợi hại..."
"... Đừng nói nhảm, trong thiên hạ làm gì có môn phái dâm tặc."
"... Các ngươi không hiểu rồi... Nếu không có Đại Tình Ma, làm sao lại sinh ra Tiểu Tình Ma!"
"... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Mọi người líu ríu líu ríu, ai nấy cơ trí, trong quán trà liền tràn đầy khí tức sung sướng. Trong bầu không khí như vậy, Nghiêm Vân Chi đại khái xem qua tin tức sau khi xem được treo thưởng đối với hai vị Tình Ma, mặt không đổi sắc che tờ giấy lại.
Những tin tức này không chiếm được quá nhiều tin tức đứng đắn, nhưng chỉ cần treo giải thưởng vẫn còn, có lẽ chứng minh gia hỏa kỳ quái kia vẫn còn sống.
Qua một hồi, lúc trước Hàn Bình, hai huynh đệ Hàn Vân từ dưới lầu đi lên. Bọn họ cũng là người có nhiệm vụ riêng ở Giang Ninh thành, trong khoảng thời gian gần đây, cứ cách một hai ngày ba người lại đụng đầu một lần, cũng mang đến cho Nghiêm Vân Chi một ít tin tức tương đối đáng tin cậy.
Bất quá, từ cuối tháng tám Vương Hà Văn vào thành, tin tức trên mặt quan chức thành Giang Ninh cũng không có quá nhiều biến hóa ly kỳ, đầu tháng chín có chữ gì ở trong đại hội công bằng đề xuất mấy vấn đề mấu chốt kế tiếp, đến ngày thứ ba hội nghị, mỗi thế lực bắt đầu lục tục đưa ra yêu cầu của mình, sau đó các nơi bắt đầu thương thảo xâu chuỗi.
Ở phương hướng lớn, hội tụ năm phương, cầu cùng tồn tại dị thường, vặn toàn bộ lực lượng thành một sợi dây thừng, phương pháp giải quyết đương nhiên là kinh nghiệm tham khảo Tây Nam, tạo thành một đại hội "Tây Bắc" thương lượng, mà ngũ phương kể lể đều thối lui, thương lượng ra một cách cơ bản mà tất cả mọi người đều có thể chịu đựng được. Đây là tình hình bình thường của người trên mặt quan, cũng là chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Một khi thông qua, lực lượng ngưng tụ của phe công bằng sẽ tăng lên một bước, thậm chí năm phương trong quá khứ khi chiến đấu sẽ có càng nhiều lực lượng tạm thời quy kết vào một thế lực thống nhất, bọn họ có thể chân chính trở thành một trong những lực lượng mạnh nhất thiên hạ. Về số lượng, thậm chí còn mơ hồ có thể áp đảo được chính quyền của Trung Quốc ở Tây Nam, hơn nữa chiến lực cũng không suy yếu.
Một ít mạch nước ngầm ngoài ý muốn tự nhiên cũng tồn tại.
Tỷ như giết người như ngóe, là thế lực làm việc cực đoan nhất "Diêm La Vương" Chu thương, biểu hiện trên hội nghị mấy lần này, cũng là chói đầu nhất. Sau khi ở đại hội đầu tiên Hà Văn đưa ra mấy cái vấn đề cơ bản của đảng công bằng, ba đại gia còn lại đều tâm hoài quỷ, xen vào cười cười nói dùng nước miếng và bùn nhão., Nhưng khi quay đầu lại, cũng đều đưa ra yêu cầu của mình, cũng mơ hồ có tư thái để bước và thương lượng, lại chỉ có phái Chu Thương trực tiếp nói "Qua chính" trên hội, uổng phí, thậm chí nói thái độ của mấy nhà khác không được, làm việc không đủ thuần túy.
Mà mấy ngày sau đó, cũng là một hệ "Diêm La Vương", lặp đi lặp lại luận điểm như vậy, nghe nói thái độ âm thầm biểu hiện ra cũng có chút cường ngạnh, thậm chí nói ra "Muốn hợp nhất" liền theo phương pháp của chúng ta, trở thành một trong ngũ đại phái không được vui vẻ gì.
Thời gian qua mọi người đều mắc bệnh cực đoan của Diêm La Vương, nhưng cũng có tin tức ngầm truyền ra ngoài. Nghe nói xưa nay Chu Thương này cực kỳ chú ý tới lý niệm của Tây Nam Trữ tiên sinh. Hắn đã trải qua suy nghĩ nghiêm túc, cho rằng văn gì cũng tốt, Ninh Nghị cũng quá mức bà bà., Đối với nhân tính quá ít hiểu biết, tất nhiên không cách nào thành sự, bởi vậy mới lựa chọn thủ đoạn hành sự cực đoan này, mà lúc này xem ra, thật đúng là có khả năng như vậy.
Đương nhiên, những điều quan trọng nhất trong hiện thực như vậy là không thể thực hiện. Môn phái cực đoan của Chu Thương mang tới sự suy giảm đầu tiên, tới ngày thứ bảy, sau khi đại hội trong Giang Ninh thành được tổ chức ba lượt, mọi người cho rằng khả năng phát triển tiếp theo của năm phương đều thỏa hiệp, sau đó tạo thành một chính quyền., Mà nếu như không thành, vậy khả năng đó chính là văn chương, cao sướng, Hứa Chiêu Nam, lúc bảo phong tứ phương chia cắt một phương, đánh rơi đầu rồi mới kết hợp lại.
Bởi vì phỏng đoán như vậy, liên tục mấy ngày thời gian, một số tiểu thế lực vốn đầu phục Chu Thương đều được các phương thế lực khác lôi kéo, nhưng Chu Thương bất vi sở động, thậm chí một số người tin tưởng, một khi khai chiến, người của gã sẽ càng đánh càng nhiều.
Tương đối mà nói, trước khi vào thành đã từng truyền ra các loại đồn đại công bằng Vương Hà Văn bên này, tác phong toàn bộ đều là tứ bình bát ổn, ngoại trừ lúc ném ra vấn đề biểu hiện hơi cường ngạnh một chút., Mấy ngày nay hắn đều tỉ mỉ lắng nghe cái nhìn của các nơi, nói những lời hợp nhất đến tung hoành tinh túy. Hành vi như vậy của hắn tạo cho khắp nơi cảm giác kiên định rất lớn, chỉ cần công bằng Vương công bằng không tự mình tìm đường chết, đại cục liên minh với bè phái công bằng., Luôn luôn có thể giữ được, cho dù có Chu Thương đâm đầu như vậy, cũng không có gì khó khăn hơn là giết chết hắn. Nhưng nếu bản thân Công Vương thật sự có ý nghĩ ly kinh phản đạo, toàn bộ đại kỳ công bằng đảng phái chia năm xẻ bảy, thì đó là ác quả thật sự có khả năng.
"... Nhưng mà công bằng Vương bên này, trước mắt còn chưa có ý định đem toàn bộ bàn cờ của hắn ném ra. Mọi người nghĩ, có thể còn phải đợi sau khi thái độ của tất cả mọi người rõ ràng, lại tung ra một biện pháp không đắc tội với ai, để mọi người cùng thảo luận..."
"Huynh đệ" Trong hai người, tên giả là Hàn Bình, "Huynh trưởng" Nhạc Ngân Bình vừa ăn bữa sáng vừa nói rõ ràng với Nghiêm Vân Chi những tin tức này.
"... Về phần tình huống trong nhà của ngươi, chúng ta cũng cố ý hỏi thăm một chút. Nghiêm Thiết cùng Nghiêm nhị hiệp lúc tiến cử bảo phong, trên hội nghị lần thứ hai của đảng công bằng, cũng đã tham dự vào trong đó... Dưới tình huống như vậy, mặc kệ là vì mặt mũi hay là nội bộ tử tế., Ta thấy Bảo Phong bên kia sẽ không để cho Nghiêm gia chịu thiệt quá mức, chỉ cần Nghiêm cô nương không xuất hiện, lúc đó nhà bọn họ đều là đuối lý, cho nên cô cũng không cần lo lắng quá mức cho nhà mình, an tâm xem hết trò hay này là được."
Sau trận hỗn loạn đêm qua, tâm thái của Nghiêm Vân Chi bên này đã có biến hóa nhất định.
Năm nay nàng mới mười bảy tuổi, cũng đã trải qua một số chuyện, từ Nghiêm gia bảo một đường đi ra, nói chung tâm tính đương nhiên là tự ngạo. Nhưng mà biến cố thông sơn, lại thêm phần đông nghị luận sau khi vào thành., Khiến nàng phi thường khó chịu, sau đó có thể sẽ gả làm hôn phu lúc khoe khoang làm nàng khó chịu nổi, trong cơn giận dữ chạy ra, liền muốn làm chút chuyện, giết Lý Ngạn Phong hoặc là Long Ngạn Thiên báo thù, giải quyết hết hai tội đầu sỏ khiến bản thân khó chịu.
Nhưng trận chiến ở kim lâu, cuối cùng làm cho nàng thấy rõ ràng chênh lệch giữa ảo tưởng và hiện thực, Lý Ngạn Phong chỉ là thuận tay một gậy, xương sườn của mình bị đánh gãy., Hầu như không cách nào đào tẩu, mà sát khí mà thiếu niên tên Long Ngạo Thiên cùng Lý Ngạn Phong biểu hiện ra trong chiến đấu, thậm chí đủ loại tư thái cao thủ biểu hiện trên phố dài, đều là thứ trong thời gian ngắn không cách nào chạm đến, nàng mới hiểu vị trí hiện tại của mình ở đâu.
Quá khứ ở trong nhà tu luyện " Đàm Công kiếm pháp", các bậc cha chú thường nói đạo ám sát là lấy yếu kích mạnh, chỉ cần tìm đúng cơ hội, quan sát nhạy bén, cho dù là tông sư võ đạo, bất ngờ không đề phòng cũng không phải không thể giết. Lúc trước nàng cũng đã xem võ nghệ của mình như vậy., Nhưng mà thế cục hỗn loạn mà thô bạo kia, nàng mới thực sự ý thức được, lấy kiến thức cùng tu vi của mình bây giờ, mặc dù muốn lấy yếu kích mạnh, loại thời cơ cay độc kia, chính mình cũng không bắt được.
Muốn báo thù, muốn có công đạo, mình cần võ nghệ cao hơn, tu vi võ nghệ như vậy, cũng không phải tồn tại trong đầu một chút tưởng tượng có thể gia tăng lên.
Sau khi ý thức được những điều này, nàng đối với mục tiêu lần này ở Giang Ninh thành, đối với Lý Ngạn Phong, nàng không có ý định vội vã đi ám sát, đối với Long Ngạo Thiên đến từ Tây Nam, nàng muốn tìm cơ hội chất vấn hắn, nhưng cũng đã hiểu rõ., Trong thời gian ngắn không giết được hắn. Chính mình bởi vì một hơi rời nhà, không thực hiện hôn ước với thời đại nữa, lựa chọn này là chính xác. Nhưng tiếp theo cần phải đối mặt chính là một hành trình giang hồ lâu dài. Mà tương lai một ngày nào đó, nàng sẽ lấy lại những công đạo này.
Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện như vậy, nàng đối với Đàm Bình, Đàm Vân hai vị huynh trưởng, nàng nói lời cảm tạ, đồng thời cũng vì mình mà đến Kim Lâu xem náo nhiệt, không trưởng thành xin lỗi.
Mà ở phía đối diện, ngân bình đối với vị thiếu nữ này, vốn chỉ là một loại hiệp nghĩa tâm thúc dục mà thôi. Việc ra tay trên đường lớn bên ngoài kim lâu, bất quá là một loại trợ giúp trong năng lực. Nhưng sau khi thấy được sự chuyển biến tâm tính của nàng, ngược lại trở nên càng thêm thưởng thức nàng.
Giờ phút này, ngân bình gần hai mươi tuổi giống như Nhạc Vân, đã từng trải qua cả thời kỳ lang bạt quân đội. Tâm tính nữ tử vốn đã thành thục sớm, nàng đã trải qua chém giết trên chiến trường, cũng phụ trách không ít việc xử lý những việc nhỏ trong quân., Trên võ nghệ, năm bước mười ba thương là Chu bản y bát chính thống hiếm khi gặp địch thủ trong thế hệ trẻ. Lúc trước Nhạc Vân đã từng trêu chọc rồi đưa nàng vào trong cung trở thành "Vương phi", nguyên bản chính là bởi vì lấy tâm tính cùng kiến thức của nàng, vốn chính là lựa chọn thích hợp nhất để trở thành cận vệ của Quân Vũ.
Đương nhiên, thứ nhất là vì một vị tướng lĩnh tâm phúc như Nhạc Phi cần phải tránh hiềm nghi, thứ hai là Quân Vũ cũng đã trở nên thận trọng, không muốn làm hỏng cuộc sống của một thiếu nữ, suy nghĩ như vậy cũng không có vấn đề gì. Nhưng so với đệ đệ đệ có thần lực trời sinh đầy cơ bắp như Nhạc Vân thì nàng là một tỷ tỷ, đúng là một nữ hào kiệt văn võ song toàn kiến thức được nhiều người.
Đối với nàng mà nói, bởi vì một thiếu nữ nào đó nhất thời xúc động, hoặc là biểu hiện ra dũng khí, đó cũng không phải là thứ đủ để nàng phải lau mắt mà nhìn, khả năng kích động cùng dũng khí khiến người ta thành thục hơn rất nhiều so với khả năng thành thục.
Nhưng sau khi dũng khí và xung động như vậy, lại có thể lần nữa bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ cùng người chân thật ở thế giới này, tương lai của nàng mới có thể chân chính tạo nên một số chuyện. Vì vậy đến bước này, thái độ của ngân bình đối với Nghiêm Vân Chi, ngược lại từ việc quan sát từ quá khứ trở thành thưởng thức.
Nàng cùng Nhạc Vân theo quyền hành trái qua đây, ngoài sáng tất nhiên cũng có nhiệm vụ kết minh với người khác, hôm qua trong quá trình tìm hiểu tin tức thuận tiện nghe ngóng một chút tin tức của Nghiêm gia, lúc này nói ra, làm cho Nghiêm Vân Chi thoáng yên tâm một chút., Sau đó ba người lại trò chuyện về một số lời đồn đại bên ngoài đại cục. Ở giữa có lời đồn cực đoan về " đọc sách hội", một vài động tác mới của "Đại Long" và "Đại Hưng Phái" của năm đại phái. Sau đó, Nhạc Vân ngược lại cũng nói tới một tin đồn có quan hệ nhất định với Nghiêm Vân Chi.
"... Đêm qua nghe được tin tức, là thật hay giả thì trước mắt cũng khó nói, nói là buổi chiều hôm qua, bên chuyển luân Vương bên kia, đánh một trận mạnh mẽ với Hầu Vương Lý Ngạn Phong kia."
"Mạnh mẽ đào..." Nghiêm Vân Chi nhíu mày suy nghĩ, "Hắn và Lý Ngạn Phong... Vì sao phải đánh?"
"Nói là đêm kim lâu, Lưu Quang Thế chính sứ Cổ An Hà gặp chuyện, mấy sư đệ sư muội của Mạnh Tân Đào tham dự vào trong đó, về sau bắt không được hung thủ, Lý Ngạn Phong làm phó sứ, mượn đề tài phát huy tác dụng mạnh vào việc gây khó dễ, "Liệt Luân Vương" Hứa Chiêu Nam bên này hứa hẹn không ít chỗ tốt mới khiến Lý Ngạn Phong im miệng, Lý Ngạn Phong chiếm hết tiện nghi., Những ngày gần đây lại lôi kéo nhau, thanh thế rất cao. Trái lại nhìn Mạnh Tân Đào, hắn một mực không giao ra mấy sư đệ sư muội, trong âm thầm có không ít nghị luận. Lý Ngạn Phong tuổi trẻ khí thịnh, có thể cũng có chút đắc ý quên mình, hôm qua có thể nói sai mấy câu, Mạnh Triểu Đào liền trực tiếp mở miệng, xin chỉ giáo Lý Ngạn Phong Bạch Viên Thông Tí."
"Lượng Thiên Xích" lấy binh khí làm sở trường, bản thân lợi hại của Lý Ngạn Phong chính là võ công trên tay." Nghiêm Vân Chi nói: "Vậy sau đó thì sao?"
"Nghe nói Hứa Chiêu Nam cũng không ngăn cản, Lâm Tông ta cũng không tỏ thái độ. Mọi người đi ra ngoài, bản thân chỉ thấy được Chương trên tay, cho nên cho dù Mạnh Tân Đào mượn cớ thi triển đề thi triển, Lý Ngạn Phong cũng gật đầu đáp ứng. Kết quả... song phương tay không thả ra, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong thổ huyết ngã xuống đất, thảm bại rất thảm."
Nhạc Vân nói tới đây, cười hắc hắc, Nghiêm Vân Chi mở to hai mắt nhìn. Nàng nhớ tới buổi tối ngoài kim lâu nhìn thấy Mạnh Tân Đào, đối phương bị thương vai, mặc dù có thể nhìn ra uy thế của hắn., Nhưng biểu hiện trong lúc đánh nhau vẫn luôn tương đối suy giảm, cũng là bởi vậy, Nghiêm Vân Chi chưa từng từ trên người của người kia cảm nhận được uy hiếp và áp bách như Lý Ngạn Phong, thật sự không thể tưởng tượng được. Mặc dù đối phương không dùng thanh thước dài trong tay, còn có thể tay không đánh Lý Ngạn Phong dùng Hầu quyền xưng hùng phun máu.
Công phu của người này cao đến mức nào?
"Chuyện này tối qua mới xảy ra." Nhạc Vân nói: "Trước mắt vẫn chưa thể hoàn toàn xác định tin tức này là thật hay giả, nhưng nếu là thật, buổi chiều hôm nay nên ở trong thành truyền đi... Hắc hắc, đêm trước hắn giết hòa thượng Đàm Tế, sau đó lại đánh một sư đệ thành trọng thương, sau đó lại cảm thấy hắn có chút qua loa, nếu có cơ hội, thật sự nên đánh với hắn một trận..."
Nhạc Vân tuổi trẻ khí thịnh, một thân quyền pháp luyện nhiều năm, cả người đều rất hưng phấn, những ngày này gặp phải đại cao thủ đều hận không thể đơn đấu với gã một phen, chỉ tiếc lần này tới đây mang theo nhiệm vụ, lại là nhi tử Nhạc Phi, thân phận mẫn cảm, không cách nào tùy hứng mà làm, trước mắt đành phải nói qua đủ loại nghị luận.
Hắn vừa bình phẩm Lý Ngạn Phong, sau đó lại bình phẩm một hồi, bắt đầu đề tài, lại tiếp tục nói tới đại cao thủ Vương Tượng Phật ở trên đại hội luận võ kia, nói: "Võ nghệ của người này không tệ." Rặc ríu rít tưởng tượng ra vấn đề nên đấu như thế nào với hắn, biểu hiện ra tu vi võ học cao thâm. Nghiêm Vân Chi liền ở một bên cẩn thận lắng nghe.
Cứ như vậy, mặt trời lên cao hơn một chút, bầu không khí trong ngoài trà lâu ồn ào náo động, trong Giang Ninh thành liền có một ngày tổ chức đại hội luận võ náo nhiệt. Lúc này các nơi trong thành đều đang khắc chế động tác khắc chế., Mâu thuẫn và hỏa liều trong tám tháng đều phảng phất biến mất, các phe công bằng đang chờ đợi kết quả của đại hội lần này thuận lợi, sau đó ngưng tụ ra lực lượng lớn hơn, chỉ có trong lòng một số người trong giai đoạn thượng tầng công bằng này, có một số người thấp thỏm cùng bất an đang chầm chậm chuẩn bị.
Hôm nay gần giữa trưa, một đầu mối không chút bắt mắt, đang ở một địa phương cơ hồ bị người lãng quên, chậm rãi kéo dài về phía trước.
....
"Mẹ ơi... Cút! Đều cút ——"
Mặt trời sắp lên tới giữa trời, trong sân tụ họp bên trong Tê Hiền cư, truyền ra âm thanh của một người trẻ tuổi nào đó.
Theo hai nữ tử vội vàng mặc quần áo vào chật vật chạy ra, trong sân nhỏ cũng hiện ra cái gương mặt trống rỗng, tịch mịch mà phẫn nộ kia.
Nơi xa gần, chung quanh một mảnh sân nhỏ, giờ phút này đều có vẻ yên tĩnh.
Hà Văn sau khi vào thành, các phương kết thúc kiếp trước, tiến vào giai đoạn mới, càng thêm kịch liệt, cũng càng thêm cẩn thận đánh cờ. Mà ở bên ngoài, đại hội tỷ võ trong thành thị đã bắt đầu chém giết, mỗi một ngày, bất luận là vì xem náo nhiệt hay là lôi kéo quan hệ, tạo liên hệ, sân khấu của mọi người cũng đã tụ tập đến khu vực náo nhiệt hơn, cùng loại với những dãy núi liên kết nội bộ của Tụ Hiền cư, tạm thời đã kết thúc một đoạn.
Cũng chính vì vậy, theo mặt trời lên cao, vốn là ở bên này, mỗi ngày mở tiệc chiêu đãi các đội nhân mã, trước mắt cũng đã đi tới các nơi náo nhiệt lấy đại hội trường trong thành - bọn họ đi tới Giang Ninh, lựa chọn đầu tiên tự nhiên là có quan hệ với Bình An Vương, liên lạc với nhau, cũng hiểu thêm một phen.
Mà sau khi ổn định cơ bản như vậy, đến bước tiếp theo, mọi người tự nhiên cũng không ngại giới thiệu càng nhiều anh hùng hào kiệt với thiên địa lớn hơn, nói không chừng có người nào đó ra giá cao hơn, sinh ý càng thích hợp gia nhập. Dù sao ít nhất cũng có thể lui về bình đẳng Vương bên này, tóm lại là không thiệt.
Nhưng ở bên kia, từ khi Hà Văn vào thành, Thời Duy Dương đã bị giam ở nhà mấy ngày rồi.
Bởi vì trận quần ẩu tại năm hồ khách điếm lúc trước, Bảo Phong tức giận, ở trước mặt mọi người răn dạy một phen, sau đó cấp cho công bằng Vương xả giận, đối chấp hành quân pháp, đánh cho hai mươi gậy rắn chắc. Nói ra ngoài đánh nát mông, người cũng không xuống được giường, trên thực tế chỉ là một chút vết thương sau nhà, lệnh cho hắn không được đi ra ngoài gây chuyện.
Mà từ đó trở đi, thế cục bên trong Giang Ninh thành phong vân biến hóa, sự náo nhiệt khắp nơi càng ngày càng lớn. Người bên ngoài ra cửa, lúc trở về nói ra bên ngoài đặc sắc, trên lôi đài tranh phong., Hoặc là có chút tranh chấp ngầm, hưng phấn không thôi. Nhưng nhị công tử vốn vẫn ở trung tâm phong vân lúc này chỉ cảm thấy mình bị vứt bỏ, cho dù ngẫu nhiên cũng có người thổi phồng, khen hắn dũng mãnh không sợ, lúc nào cũng cảm thấy đối phương đang đùa bỡn mình.
Nhà cửa mấy ngày, đến ngày thứ chín tháng bảy này, rốt cuộc có chút nhịn không được.
Chạy trốn được hai nữ tử không biết vì sao hắn lại đột nhiên nổi giận, lúc ở trong viện tử hiền giả liền cất giọng cảm thụ động tĩnh vắng vẻ xung quanh, trong lòng một trận bi ai. Sau đó gọi tới hầu hạ bên người: "Những người này đều ra ngoài đi... tỷ thí võ bên ngoài đẹp mặt như vậy sao?"
Đề tài nộp mạng kiểu này tự nhiên khó trả lời, cũng may cái kia tùy tùng cũng đã ở bên hắn một đoạn thời gian rất dài, thoáng chút do dự, mới nói ra: "Kỳ thực, Ngô công tử vẫn còn, mấy ngày nay không biết tại sao, không có đi ra ngoài."
"Ồ?" Thời Duy hơi nhíu mày, "T Sâm Nam hắn... Ngày thường có không ít bằng hữu, vì sao không đi ra ngoài? Bệnh rồi à?"
"Vậy thì không có, thoạt nhìn rất tốt."
Gặp chiến loạn, trật tự tan vỡ lúc này, cuộc sống giải trí khắp nơi trong xã hội tương đối thiếu thốn. Mặc dù là công tử đời thứ hai của các bang phái công bằng, xưa nay đều phải chơi trò vui vẻ, hình thức giải trí cơ bản cũng đơn giản là gọi bạn bè, tụ tập người bạn bè, tìm hoan hô. Lần này bầu không khí rất tốt, thứ hai ra ngoài trong thời loạn lạc, mạnh được yếu thua, nếu lúc tầm hoan vui lại gặp phải ý kiến cứng nhắc nào đó, mọi người tụ tập cùng nhau, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Khi xưa Ngô Sâm Nam trong miệng nói, vốn là hảo hữu quen biết nhiều năm với hắn. Lúc nhỏ ở chung một chỗ chơi đùa nhiều năm, hai năm qua Bảo Phong mượn cơ hội đảng công bằng, từ một thương nhân trung đẳng nhảy lên trở thành đại đầu mục của thế lực hàng đầu thiên hạ, địa vị được khoe khoang cũng nước lên thuyền lên, người bên cạnh thổi phồng, cùng chơi với Ngô Sâm Nam này, liền ít đi rất nhiều.
Lúc này biết được đối phương vẫn còn đứng ở bên này, Tỵu Bảo sai người hầu đi mời đối phương.
Qua một hồi, một vị thanh niên tướng mạo thanh tú tuấn tú đi tới, người này trên mặt mỉm cười, trên người có một cỗ thư sinh xuất chúng, cùng thời gian gần đây quay chung quanh các bạn chơi bên người đều có chút bất đồng.
"Diêu dương."
"T Sâm Nam."
Ngô Sâm Nam chắp tay hành lễ, lúc lấy lòng liền chạy tới, nâng hai tay đối phương lên, nói: "Trong thành náo nhiệt, vì sao Sâm Nam không ra ngoài chơi đùa?"
"Thời huynh còn đang cấm túc trong nhà, một mình Sâm Nam đi ra ngoài, thì có thể có náo nhiệt gì chứ."
"T Sâm Nam..."
Lúc này Duy dương lên cảm động, trong vòng mấy tháng qua thân phận của hắn đã nước lên thuyền lên, bằng hữu vây quanh người càng ngày càng nhiều, đối với đồng bạn ngày trước nội hướng của Ngô Sâm Nam, cơ hồ quên ở sau đầu, lúc này rất là áy náy.
"Ta qua những ngày này, thực sự không nên, hồi tưởng lại, gặp mặt với Sâm Nam cũng không được mấy lần... "
"Ai, không thể nói như vậy, thời công kỳ kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, đến Giang Trữ này, vốn có rất nhiều chính sự muốn ngươi ra mặt xử lý, cùng các loại nhân vật vãng lai, chính là tu hành của ngươi. Ngươi ta tay chân, sao nói đến đây."
"T Sâm Nam." Thời Duy nắm chặt tay Ngô Sâm Nam, sau đó lại thở dài, "Ai, kỳ vọng gì quá ân cần, cha ta đối với ta, thất vọng thấu đỉnh mới đúng, ngươi xem, bây giờ ngay cả ra cửa ta cũng không được rồi..."
Ngô Sâm Nam cười cười: "Kỳ thật... Chẳng lẽ thật sự không ra được sao? Ngươi xem, cửa ra vào lại không có người bảo vệ, tất cả mọi người đều tự do, công tử muốn làm gì, thật ra đều không ai ngăn cản, không phải sao?"
Hai người nắm tay tay, đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế, lúc nào cũng thở dài nói: "Ài, đó là vì gần đây cha ta xảy ra quá nhiều chuyện, quên mất sắp xếp. Nhưng rõ ràng ông ấy đã nói rõ ràng, nếu ta còn dám đi gây chuyện, liền đánh gãy chân của ta... Ta thấy, từ nay về sau, Nhị công tử ta đây, không có địa vị trong nhà, tất cả mọi thứ, đều là của ca ca ngốc kia mà..."
"Công tử nói lời ấy sai rồi." Ngô Sâm Nam cười nói: "Kỳ thật, công tử không thể lĩnh hội ý công. Phàm là đại hộ đại gia, ai mà không trải qua một số chuyện, ra ngoài làm việc, ai mà không chọc một chút phiền phức, đại nhân vật từ cổ chí kim nào cũng không sợ phiền toái, sợ chỉ là không thể đem phiền toái biến thành chuyện tốt. Công tử đi qua mấy lần, sự tình gặp phải đúng là có chút ngốc..."
Gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên vào cửa, Ngô Sâm Nam Văn sĩ khí chất, trong mắt lúc Duy Dương, trong lúc nhất thời lại có chút vũ phiến luân khăn, trách mắng khí phái Phương Annh. Hắn hơi ngẩn người, ngoài cảm động, còn không nhịn được nói: "Khuê Nam dạy ta."
"Sâm Nam dám hỏi công tử, lần trước ngươi đi ra ngoài, gặp phải chuyện gì?"
"Lần trước ta..." Thời Duy chần chừ một chút, "Đơn giản là... muốn bắt cái gì... Ngũ thước tiểu ma, sau đó bị người của khách sạn kia ngăn trở, lại vừa vặn gặp Hà Văn vào thành, kết quả... liền làm lớn chuyện..."
"Vậy Sâm Nam kia muốn hỏi kỹ công tử, người trong khách sạn kia, vì sao phải ngăn cản ngươi."
Lúc Duy suy nghĩ một chút, hạ thấp thanh âm: "Sau này chúng ta hoài nghi... Người của quán trọ kia có vấn đề, nhưng sự tình làm lớn chuyện, không thể xông vào... Về sau lại mơ hồ nghe nói, có thể có quan hệ với đám người điên đọc sách kia..."
"Vậy vì sao công tử không thể nói rõ ràng với Thời Quả?"
"Không phải không thể xông vào sao, không nắm được nhược điểm a..."
Ngô Sâm phía nam mỉm cười, lẳng lặng nhìn hắn. Lúc Duy Dương bị nhìn lại có chút không được tự tại: "Chuyện này, ai... vốn cũng là ta... Ai..."
"Công tử, chứng cứ quan trọng không?" Ngô Sâm Nam chậm rãi nói.
Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó, Ngô Sâm Nam nghe được lại mở miệng: "Chứng cứ quan trọng, cũng không quan trọng. Quan trọng là có nó chứng cứ, có chứng cứ, lúc công có thể giải thích với tất cả mọi người; không quan trọng., Ở chỗ nó không cần là thật, hiện nay năm phe công bằng cùng tồn tại, chứng cớ ngươi đưa ra, người ta nhận hay không nhận, vốn là hai lời, lên mặt đài, các nơi dựa vào chính là tiếng nói và thực lực., Xưa nay chưa bao giờ dựa vào công lý. Công tử à, lúc Công cũng không sợ ngươi gây chuyện. Hắn sợ ngươi chọc chuyện sẽ không yên đâu. Ngươi đã biết khách sạn kia có quan hệ với học thức, chứng cớ là được rồi. Lão gia chỉ cần xuống dưới đài, ông cầm chứng cứ chất vấn Công Vương là được, cần gì phải động thủ với ngươi..."
Ngô Sâm Nam chậm rãi nói đến đây, lúc này mắt trừng lên, đột nhiên vỗ một cái vào mu bàn tay Ngô Sâm Nam: " hối hận... hối hận không hết lúc trước... Nếu ngày đó còn mang theo Sâm Nam... "
Ngô Sâm Nam khóe miệng giật một cái: "Công tử chủ yếu là... tâm tính quá lương thiện... "
Lúc Duy đứng lên, hai tay chống nạnh, đi qua đi lại trong phòng mấy lần, sau đó lại ngồi xuống trước mặt Ngô Sâm Nam, nắm lấy hai tay Ngô Sâm Nam: "Bây giờ chuyện này, ta nên làm gì bây giờ... Hướng Sâm Nam không cần cố kỵ, dạy ta một bài học."
Ngô Sâm Nam nhìn hắn: "Công tử muốn thế nào?"
"Ta..." Lúc Duy dương dương chần chờ một chút, chỉ chỉ xung quanh: "Ngươi xem tình cảnh hiện giờ đi, dù sao ta cũng bị cấm túc, những người giúp việc kia, gần đây chịu cảnh cáo, cũng không tới. Ta biết người ngoài viện này, có thể nhìn thấy Nhị công tử ta sắp thất thế, liền đi nịnh bợ đại công tử, ta... Dù sao ta cũng như vậy, làm sao mới có thể cứu vãn mọi chuyện. Sâm Nam ngươi nói, ngươi cứ nói cái này đi..."
"Kỳ thật sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy, Nhị công tử ngươi tạm thời làm sai một sự tình, dù sao ngươi cũng là con trai ruột của công công, cho dù qua một đoạn thời gian, cũng sẽ luôn là người hắn tín nhiệm nhất..."
"Nhưng ta muốn làm tốt chuyện này, ta không muốn khiến người ta cảm thấy ta uất ức như vậy." Lúc nói tiếp.
Ngô Sâm Nam lại nhìn hắn: "... Thật ra, quyền lực là vật, nhìn như hư vô mờ mịt, cũng không phải hoàn toàn không có dựa vào. Như lời nhị công tử nói, hôm nay lòng tin của mọi người đối với nhị công tử giảm xuống một chút, là vì công tử quả thật đã thua trận, mọi người mất đi lòng tin, mọi người mất đi niềm tin., Nếu là phải cầm lên, kỳ thật cũng đơn giản, đơn giản chính là bò dậy ngay chỗ đã ngã xuống đất, nói cho mọi người biết, ngươi là người biết chuyện. Trước cắm đầu cắm rồi, chỉ cần tìm bù lại, sẽ luôn khiến mọi người phải nhớ kỹ."
"Tìm bù lại..."
Lúc Duy trừng mắt, dĩ nhiên nghĩ tới điều gì. Đối diện, trên mặt Ngô Sâm Nam có nụ cười thong dong, hắn bình tĩnh nói: "Đến khách sạn kia, bắt hết người đắc tội ngươi, chứng cứ đều bổ sung, đường đường chính chính chính, gióng trống khua chiêng, vậy tất cả mọi người đều biết, nhị công tử ngài bên này không thể khinh thường, cũng là không thể khinh thường."
"...Nhưng mà, chuyện đã qua nhiều ngày như vậy, nếu người bên trong đều đã chạy..."
"Hòa thượng chạy trốn được, chẳng lẽ còn chạy ra miếu sao? Hơn nữa, cho dù hòa thượng chạy trốn, trước tiên đốt miếu của hắn, sau đó chậm rãi bắt lại, có sao đâu?"
Giờ khắc này, thư sinh yếu ớt trước mặt biểu hiện ra khí thế chấn nhiếp tâm hồn, lúc Duy Dương gần như là lần đầu tiên quen biết người bạn tốt trước mắt này, hết sức cảm động, hắn kéo tay Ngô Sâm Nam.
"T Sâm Nam, phòng nhi tử của ta cũng vậy!"
Ngô Sâm Nam cũng kéo tay hắn: "Việc này, chúng ta lo liệu cẩn thận một phen."
Bọn họ cẩn thận chuẩn bị một phen.
Đến xế chiều hôm nay, giờ Duy đã điều động nhân mã, lại lần nữa đi về phía khách sạn Ngũ Hồ, muốn vứt bỏ thể diện, nhặt lên lần nữa.
Ánh mặt trời ảm đạm đi một chút.
Một trận hỏa hoạn, liền muốn trong ánh mặt trời như vậy thiêu đốt.