Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Phía đông ngày trời thấm qua ánh sáng màu xanh, kéo dài cả đêm mưa dầm, cũng dần dần trở nên nhu hòa một chút.
Trong khách sạn năm hồ, có tiếng bước chân rất nhỏ cẩn thận vang lên, sau đó, có tiếng gõ cửa.
"Khách quan... Khách quan... thật xin lỗi, vừa lúc này lại gõ cửa... Trong tiệm của chúng ta có một tiểu nhị, không biết ngài còn có ấn tượng gì không..."
"......."
"Xin lỗi, xin lỗi... Là đột nhiên không tìm thấy, chỉ tới hỏi ngài một chút, ngài có từng gặp hắn hay không..."
"......."
"Ừm, khách quan ngài cũng biết trong thành không yên ổn... Thời đại binh hoang mã loạn này, chúng ta cũng sợ..."
"......."
"Xin lỗi, quấy rầy rồi... Ngài nghỉ ngơi..."
Tiếng gõ cửa gắn liền, tiếng nói chuyện dần dần kéo dài, đến đầu thông đạo lầu hai, hơi có chút do dự.
"Bên này là hai đứa bé kia... Có phải hay không..."
"... Cũng hỏi một chút."
Nam tử mặc áo xanh gõ vang lên, mà người trung niên ăn mặc dạng chưởng quỹ lùi qua một bên, qua một hồi, một cái đầu trọc nhỏ dụi mắt mở cửa.
"A... A Di Đà Phật... Chuyện gì vậy?"
"Thực xin lỗi, lúc này gõ cửa... Là tiểu nhị trong tiệm chúng ta, người hơi thấp một chút, không biết ngài có ấn tượng không..."
"A..." Tiểu hòa thượng nhếch miệng ngái ngủ ngây ngốc một hồi, sau đó gật đầu: "A, A Thanh... Là tiểu nhị ca của A Thanh..."
"Không sai, không sai, chính là hắn. Trong thành binh hoang mã loạn, từ tối hôm qua bỗng nhiên không tìm thấy hắn, chúng ta cũng có chút lo lắng, muốn hỏi một chút xem ngài đã từng gặp qua... "
"Tối hôm qua... Tối hôm qua ra ngoài, không biết a..." Tiểu hòa thượng dụi mắt, nhào tới chỗ tím xanh trên người, đau đến nhe răng nhếch mép.
Chiếc mũ nhỏ màu xanh ngửi mùi trong không khí, cũng nhìn trong phòng thêm vài lần. Song phương lại hỏi thăm một chút đơn giản, rồi mới xin lỗi rời đi.
Chưởng quầy khách sạn và cái nón nhỏ mặc thanh y tụ hợp lại với nhau.
"Kỳ quái..."
"Sao vậy?"
"Hai hài tử này, tối hôm qua là đánh với người ta một trận, ngươi xem tiểu hòa thượng kia, mặt mũi bầm dập, trong phòng đều là mùi rượu thuốc... A Thanh chẳng lẽ bị bọn họ..." Tiểu đội mũ xanh nhíu mày.
Chưởng quầy cũng nghĩ, sau đó lắc đầu: "...Chưa chắc, nếu thật sự đánh cho mặt mũi bầm dập, động tĩnh nhất định lớn. Nếu thật sự hai đứa trẻ này là A Thanh, vậy cũng nên đánh lén, không phải ba đứa đánh thành một đoàn. Hơn nữa ngươi nghĩ, nếu thật sự là bọn chúng làm, sao có thể trực tiếp mang theo mùi rượu?"
"Hai đứa nhỏ này cũng không đơn giản."
"Lúc này ở trong thành, có mấy người đơn giản vậy không? Có chút bối cảnh, ban đêm còn không nhúc nhích chạy ra ngoài, đều là phiền phức..." Chưởng quầy suy nghĩ một chút, "Khả năng A Thanh gãy trên tay bọn họ không lớn, bây giờ lo lắng, hắn rơi vào tay người mình..."
"Hôm qua hắn mang về mấy phần... Ai..."
Hai bóng người đang xì xào bàn tán dần rời đi, tiểu hòa thượng trở lại giường tiếp tục ngủ say như chết, trên một chiếc giường khác, một bóng người cao hơn đột nhiên ngồi dậy, ý thức của hắn cũng có chút mơ hồ: "Kỳ quái, tối qua không thấy, sáng hôm qua cứ thế sốt ruột gõ cửa như vậy?"
"Hả?" Tiểu hòa thượng nghiêng đầu.
"Có âm mưu." Ngũ thước hầu ma lầm bầm một câu, một lát sau lại nằm trở về.
Trong thành Giang Ninh giờ phút này long xà hỗn tạp, không ít người có điểm như vậy bí mật nho nhỏ. Bất quá chuyện của quán trọ Ngũ Hồ bên này, cùng mình và tiểu trọc có thể có quan hệ gì? Nghĩ thông suốt như thế, liền ngủ say.
Mưa phùn âm lãnh bên ngoài vẫn như cũ, tình huống bên trong thành thị phát sinh từng giọt từng giọt biến hóa.
Các An Phường ở phía đông thành thị, một đoàn tàu chạy tới trong mưa sáng nay, tiến vào trong sân hạch tâm của "Tụ Hiền quán". Người từ trên xe đi vào đại sảnh chủ viện chính là "Bình Vương" Thời Phong. Vị người cầm quyền chủ trì đại bộ phận thương hội thương hội, thân hình cao gầy, bộ dáng ôn hòa uy nghiêm mà không mất đi sự uy nghiêm., Từ xa nhìn lại càng giống như một gã nho sinh chứ không phải là thương nhân, không ít người nói, hắn cùng vị Ninh tiên sinh ở Tây Nam kia có chút tương tự. Mà hệ phái này rất nhiều động tác, bao gồm ở phường An phường hưng kiến "Tụ Hiền quán", loại "Nghênh tân lộ" so với đường phía tây nam, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều để lộ dấu vết như vậy.
Thời Bảo Phong tiến vào trong thành đã được mấy ngày, với tư cách thủ lĩnh Bình An Vương nhất hệ Bình, mấy ngày nay Bảo Phong đang dò xét địa bàn chung quanh, hơn nữa còn bí mật gặp một số người. Tối hôm qua bên Kim Lâu xảy ra chuyện, hắn lập tức biết được tin tức, chỉ là đến sáng sớm vừa rồi mới tới Chúng An phường, chuẩn bị thấy hàng rào Kim Dũng tình tiết tối qua.
Trong thời gian triệu hoán Kim Dũng điệp tới, Thời Bảo Phong hỏi thăm tung tích con thứ một chút, trong chúng An phường có một gã quản sự liền tiến đến hồi báo, Đạo Nhị công tử đã triệu tập nhân mã đi ra ngoài gần nửa canh giờ, mấy tên Khách khanh có thể đánh nhau trong phường cũng bị hắn mang ra ngoài.
Thời Bảo Phong nhíu mày: "Nghịch tử này lại muốn đi gây họa gì?"
"Nghe người hồi báo, tựa hồ có người tìm được tung tích hai tên Dục Ma kia."
"... Mẹ cái gì?" Thời Bảo Phong ngẩn người.
"Chính là... hai vị có liên quan tới tiểu thư Nghiêm gia..."
"... Hừ."
Mấy ngày sau khi vào thành, Thời Bảo Phong có chút không hài lòng với câu "Nghịch tử" này, âm thầm cho đứa nhỏ một cái bạt tai. Lý do cụ thể chính là bởi vì lúc nào cũng lỗ mãng chạy khỏi Nghiêm Vân Chi, can thiệp vào quan hệ thông gia với Nghiêm gia bảo.
Thời gian Bảo Phong và Nghiêm gia bảo uy uy tương giao vi vu. Mặc dù hai năm qua, lúc Bảo Phong thừa gió đông của đảng công bằng, bỗng nhiên trở thành một trong những nhân vật có quyền lực lớn nhất trên đời. Người ngoài xem ra sự ủng hộ của Nghiêm gia bảo đã có cũng không sao, nhưng làm thương nhân, hắn lại hiểu rất rõ đạo lý muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
Dưới cái nhìn của hắn, đứng ở đầu ngọn gió có thể bay lên trời, nhưng nếu là bay lên trời liền mất đi sự cẩn thận, không còn vững chắc căn cơ nữa, đó chính là tượng trưng cho con heo này cách thời hạn chết không xa - đạo lý này, nhất là người đột nhiên phát gia nhất định phải nhớ kỹ.
Mà ở tầng thứ hai, hắn cho rằng mình và Ninh Nghị của Tây Nam có chỗ chung. Đối với người kinh doanh mà nói, chuyện trọng yếu nhất là gì? Bên phía Tây Nam đã sớm thể hiện rõ ràng.
—— khế ước.
Một người kinh doanh nếu không tuân thủ khế ước ở đại đình, cho dù thoạt nhìn đối phương rất nhỏ yếu dễ bắt nạt, trên thực tế tổn hại cũng là căn cơ quan trọng nhất của mình. Về sau ai còn có thể làm ăn buôn bán với loại thương nhân như vậy?
Nguyên tắc này vẫn luôn ở tại Tây Nam, hắn cũng không có mơ hồ. Loại không mưu mà hợp này cũng là điểm chung giữa hắn và vị anh hùng Tây Nam kia.
Dưới đạo lý như vậy, mặc dù vị cô nương Nghiêm gia kia gặp phải một số chuyện trong Thông Sơn, có chút tin đồn không tốt lắm, nhưng đây có thể tính là chuyện gì xấu? Nhất là dưới tình huống đối phương sơ suất xảy ra chuyện?, Chính mình bên này ngược lại có thể gióng trống khua chiêng làm sáng tỏ, cho nên tiếp nhận, có thể ở trong hoàn cảnh lần này hội tụ, chân chính hướng mọi người biểu diễn cho mọi người thấy độ lượng cùng rộng lượng của "Tế Bình Vương", đây là cơ hội lý tưởng của Thiên Kim thị cốt cỡ nào?
Đừng nói chuyện tình Thông Sơn vừa nghe chính là nói nhảm, cho dù Nghiêm cô nương thật sự gặp phải chuyện gì ở Thông Sơn, nàng từ ngàn dặm xa xôi đến đây, bên cạnh mình lẽ ra nên biểu đạt cái gì mà bao dung và thiện ý chứ? Loại chuyện như anh hùng đại hội này, là lúc biểu hiện ra hình tượng của mình trước mặt tất cả mọi người, những tiểu tiết khác, có thể có trọng yếu gì? cưới sau này không vui, ra ngoài chơi là được mà.
Trước khi đến Giang Ninh, hắn sớm đã chuẩn bị đầy đủ: Đối với Nghiêm gia biểu thị đồng tình cùng an ủi, lấy cường độ lớn nhất đi công bố hôn sự này, đồng thời phái người bí mật tuyên truyền. Tuy rằng cô nương Nghiêm gia đã có chút tỳ vết., Mặc dù bản thân Nghiêm gia bảo đối với phe công bằng cũng không tính là cường đại, nhưng Thời Bảo Phong tuyệt đối sẽ không đổi ý với ước định, bất luận kẻ nào ngàn dặm xa xôi tới đây, gia tộc đều sẽ đối đãi tốt nhất với hắn.
Kết quả, chuyện đầu tiên sau khi tiến vào Giang Ninh là phát hiện đứa con trai của mình, bởi vì tinh trùng đã đem đối phương dọa chạy.
Tất cả chuẩn bị đều rơi vào khoảng không, lão Nhị Nghiêm gia và Nghiêm gia còn hung hăng chạy đến trước mặt hắn đánh giá hắn một trận. Lúc này bảo vật phong phú đã quá mức hăng hái, vất vả lắm mới trấn an Nghiêm Thiết Hòa, lập tức tát cho hắn một bạt tai, xưng hô với hắn cũng trực tiếp biến thành "Nghịch tử".
Sáng sớm đi tới, nghịch tử kêu bằng hữu gọi bạn chạy ra ngoài, trong lòng vốn đang chuẩn bị quyền đấm cước đá hài tử, nghe được chuyện quan hệ đến hai vị lục ma kia, gã mới hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh hơn một chút.
Sự tình của Nghiêm gia muốn giải quyết thích thoả đáng thì phải quyết định bởi hai phương hướng. Sự tình chủ thể tự nhiên là đem Nghiêm cô nương trở về, khiến cuộc hôn sự này hoàn thành, hợp tác cùng Nghiêm gia bảo đại cục. Một mặt khác là đại cục., Đối phương đi tới nơi đây, bị hãm hại, mình đương nhiên cũng có trách nhiệm tẩy rửa những sỉ nhục này cho đối phương, như vậy mới xem như làm cho thỏa đáng. Hai tên tình ma linh tinh nếu có thể bắt về, tóm lại vẫn còn có chút tác dụng.
"Hừ... Tên nghịch tử này, đừng làm ra nhiễu loạn gì mới là lạ!"
Hỏa khí biến mất, trong miệng vẫn muốn mắng một câu. Câu này mắng xong, đầu bên ngoài phòng Kim Dũng đàn cũng tới, lúc Bảo Phong khuôn mặt ôn hòa, kêu lên "Kim lão", nghênh đón.
Kim Dũng Cẩm lúc này sắc mặt cũng không tốt lắm. Võ nghệ của hắn Bàn Thái Sơn đại khai đại hợp, từ trước đến giờ là lấy lực ép người, đấu pháp cương mãnh, tiêu hao cũng lớn, ai ngờ tối hôm qua gặp phải nhóc tỳ nhảy nhót tưng bừng, ra tay chạy trối chết cũng nhanh hơn., Hắn dùng thủ pháp nặng nề ép đối phương mấy con phố, nhiều lần mắt thấy muốn đánh chết đối phương, cuối cùng đều bị tiểu hòa thượng kia một đường chật vật né tránh, đánh đến rất mệt, đối với tuổi của hắn mà nói, càng xem như là vận động vượt quá gánh nặng.
Mà trong hai kẻ địch kia, đáng sợ nhất không phải là tiểu hòa thượng kia, thiếu niên đang đấu với Lý Ngạn Phong ở đầu đường đoạt lấy một thanh trường đao, sau đó buông tay liều mạng mấy cái, Kim Dũng côn mới chính thức cảm nhận được sát ý như thực chất.
Đó là đấu pháp hung lệ nhất trên chiến trường, khi ánh đao được triển khai, dường như muốn cùng Lý Ngạn Phong trực tiếp đổi lấy một, giết tới Lý Ngạn Phong cũng theo bản năng lui về phía sau. Mà Kim Dũng cầm quân cũng chịu đựng hai lần tấn công như vậy, võ nghệ của bọn họ tự nhiên cao hơn đối phương., Nhưng đối mặt với mấy đòn tấn công kia, đều theo bản năng lựa chọn bảo vệ tính mạng—— bọn họ tự nhiên là không nguyện ý đồng quy vu tận với một đứa bé, về sau cũng là trong lúc điên cuồng chém giết như vậy, cuối cùng đối phương đã nắm được cơ hội chạy trốn, khiến cho Lý Ngạn Phong và hắn đều có chút bụi đất.
Tính cách Lý Ngạn Phong âm hiểm, không phải thứ gì tốt, từ đầu đến cuối cũng không nói rõ hai người này là ai, nhưng tụ tập một ít tin tức gần đây nhất, Kim Dũng Cẩm đối với việc này cũng có suy đoán.
Tối hôm qua hắn trở về, lưng đau nhức sau lưng, giờ phút này trải qua nghỉ ngơi, xốc lại tinh thần gặp lúc Bảo Phong Phù, sau đó nói: "Lão hủ hổ thẹn, đêm qua ở phụ cận kim lâu, đã từng nhìn thấy tung tích của Nghiêm cô nương, đáng tiếc bị Lý Ngạn Phong cùng mấy người còn lại quấy rối, cuối cùng không thể tìm được Nghiêm cô nương, mong rằng đông chủ chuộc tội."
"Ồ? Đã tìm được Nghiêm cô nương?" Thời Bảo Phong kéo Kim Dũng đàn xuống ghế. "Kim lão kể tỉ mỉ cho ta nghe, rốt cuộc là chuyện thế nào."
Kim Dũng Cầm đem nửa đoạn sau của kim lâu đêm qua nói ra: "Chẳng biết tại sao, Nghiêm cô nương rời đi mấy ngày, ngược lại có liên hệ ly kỳ với mấy tên cao thủ trẻ tuổi, trên con đường trường đầu tiên là xuất thủ che dẫn nàng chạy trốn, một người lực lượng vô cùng lớn, khiến cho quyền trắng trở mình., Một người sử dụng năm bước mười ba thương, thừa nhận tập kích chính là y bát của Chu Tông sư năm đó... Còn về hai người phía sau, một người là tiểu hòa thượng vóc người không cao, một người khác là thiếu niên, bên trong đao pháp mơ hồ có uy thế của Bá Đao, đối với thân phận hai người này, lão hủ chỉ có thể suy đoán..."
"... Trong giang hồ Lục Lâm, thiếu niên anh hùng này có rất nhiều học thức uyên nguyên, bốn người trẻ tuổi này, bất luận đặt ở đâu cũng đều có thân thủ nhất lưu cao thủ... Lão hủ thật không ngờ, Nghiêm cô nương làm sao có thể cùng bọn họ từng người một kết giao..."
Kim Dũng Cẩm nói tới đây, lời nói cũng có chút phức tạp. Người của Nghiêm gia sau khi tới Giang Trữ, bởi vì trên thị trường lưu truyền lời đồn, hắn tự nhiên cũng có điều tra qua chuyện của Nghiêm Vân Chi. Lúc trước hắn biết cô nương này thân gia trong sạch, chính là trời xui đất khiến bị người ta hãm hại. Ai biết được lần chạy trốn này mới vài ngày, thoáng cái đã có liên hệ với bốn gã thiếu niên anh hùng, khiến cho bốn người có thể trong tình huống như vậy mà liều chết một phen.
Cái này nói không thông a, nàng bị một phen khinh bạc sau trở mặt, chạy tới sau đó lập tức biến thành hư hỏng? Đây coi như đại triệt đại ngộ hay là tự bạo?
Nghe ra sự thật trong lời nói của Kim Dũng, lúc này Bảo Phong cũng nhíu mày, nói: "Nghiêm gia ở trên giang hồ, kỳ thật rất có uy danh, có lẽ lần này tới đây, có bằng hữu khác thu lưu cũng nói không chừng..." Ngừng một lát, lại nói: "Đúng rồi, Kim lão cảm thấy hai thiếu niên ở phía sau, có thể là bốn thước và năm thước...."
"Lão hủ chỉ cảm thấy có khả năng..."
Lúc Bảo Phong nói: "Đêm qua sau khi trở về, Kim lão có cùng nghịch tử kia tán gẫu qua việc này không?"
Kim Dũng Cẩm hơi do dự: "Kỳ thật... Lúc lão hủ ngủ xuống, nhị thiếu gia vẫn ở bên ngoài..."
"..." Lúc này Bảo Phong mấp máy miệng, qua một lát, "Có lẽ Kim lão không biết, sáng sớm nay có người tới báo tin, nói là tìm được tung tích của hai vị ái ma, tên nghịch tử này triệu tập nhân mã đi ra ngoài... Xem ra cũng là trùng hợp.
Kim Dũng nhẹ gật đầu: "... Tuy hai người kia chạy thoát, nhưng trên người bị thương rất nhiều, có lẽ do vậy nên hành tích cũng lộ ra. Nhị thiếu gia có thể bắt người về, chuyện tự thấy được... Ừm, nói không chừng Hạo cô nương cũng có thể tra ra tung tích của hắn, một đường mang về."
"Vậy thì tốt." Thời Bảo Phong vung tay lên, "Việc này phải xem xử lý của nghịch tử kia, không nói tới nữa. Ngược lại Kim lão, đối với sự tình lần này ảnh hưởng đến kim lâu, ngài thấy thế nào?"
"Lão hủ đang muốn nói tới việc này." Kim Dũng nghiêm túc nói: "Đông gia, Hứa Chiêu Nam tính tình bá đạo, không phải là một người chịu thiệt. Chuyện lần này của kim lâu, xem ra chỉ là ám toán khi có Lưu Quang thế phái tới, nhưng nếu Hứa Chiêu Nam mượn đề tài để phát huy, chúng ta không thể không đề phòng. Tối hôm qua đưa tới những tin tức kia, lão hủ chưa từng nói rõ ràng, vừa rồi cẩn thận nhớ lại, mọi chuyện cần chuẩn bị từ sớm..."
"Ha ha, Kim lão an tâm chớ vội, ngươi cùng ta nghĩ đến một chỗ." Thời Bảo Phong cười rộ lên. "Tính cách lão Hứa ta rõ ràng nhất, đám thần côn bọn họ ngày thường không có việc gì đều muốn làm, lần này nhất định mượn thế nổi điên, ép người vào phe, kiếm chút lợi ích. Cũng may hắn có thể ép người khác tới gần. Cũng may hắn có thể ép người khác phải sợ hãi., Bọn ta đã có thể lấy lòng bọn chúng. Nếu hắn muốn dọa người, bọn ta có thể bảo vệ được người. Cho nên đêm qua ngươi cho người đưa tin tới, bên này ta đã sắp xếp, người mật báo cho các sứ giả trong thành trong đêm, nói Hứa Chiêu Nam muốn động đến bọn chúng. Hôm nay chỉ cần Hứa Chiêu Nam có động tác, nhất định sẽ có người nhờ bọn ta giúp đỡ..."
Tối qua Kim Dũng rảnh rỗi chịu đau buốt, sau khi trở về chỉ cho người đưa tin tức về Kim Lâu cơ bản, chưa từng làm càng nhiều cảnh báo, lúc này nghe được Bảo Phong đã an bài, ngoài kinh ngạc còn thở phào một hơi. Lập tức biểu thị sự kính nể với Đông chủ một phen, Thời Bảo Phong cũng khiêm tốn một phen, hai người lại thương nghị một ít an bài tiếp theo.
Trên thực tế, cục diện trong Giang Ninh Thành càng ngày càng nghiêm trọng là công thức khắp nơi, giai đoạn này, mọi người cũng đều có ý thức đổ thêm dầu vào lửa vào chính giữa, mỗi người tự hiện thánh. Những chuyện này mới thương nghị chốc lát, binh sĩ có tin tức đột nhiên từ trong mưa ngoài đầu vọt vào, báo cho bọn họ biết một điểm biến cố nào đó xuất hiện, mà trên đường chính sân nhỏ, loáng thoáng có một ít, tựa hồ cũng truyền đến một ít bạo động.
Lúc Bảo Phong và Kim Dũng đứng lên, nhíu mày đi tới lầu các bên đường gần đó. Trong cơn mưa thu mịt mờ, loáng thoáng có một lượng lớn người đứng trên đường phố phía xa, một số lá cờ đang giương lên.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Con rắn thối Phó Bình Ba này, lại muốn làm chuyện gì?"
Trên đường chính đang hành động, loáng thoáng có người tên "Công bằng Vương" Hà Văn kỳ dưới Long Hiền" Phó Bình Ba.
Năm vị đại vương công bằng, hiện giờ nói đến việc có địa vị ngang hàng, nhưng ở bề ngoài, Hà Văn làm thủ lĩnh vẫn là một tồn tại đặc thù nhất, siêu nhiên nhất. Mà bây giờ ở trong thành "Long Hiền" Phó Bình Ba., Ở trên danh nghĩa có quyền quản lý trị an cao nhất. Trong thành bốn vị đại vương còn lại đánh tới không kiêng nể gì cả, sử dụng các loại thủ đoạn cũng có vẻ bình thường, nhưng chỉ có lệ thuộc vào lực lượng của Hà Văn, khi hoạt động tựa hồ luôn có ý nghĩa nhất quyết âm.
Giờ phút này Kim lâu xảy ra chuyện, người của Long Hiền đột nhiên quy mô lớn, không ai có thể bỏ qua khả năng ẩn giấu phía sau động tác này.
Thời Bảo Phong cùng Kim Dũng đậu trên lầu các nhìn một hồi, thành thị phía nam, đột nhiên có tiếng kèn vang lên, trong lúc này, cũng có người đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về.
"Quân hiền " Lâm Giác Cửu", cưỡi nhẹ từ phía nam vào thành, cách cửa thành chỉ có năm dặm ——"
Thời Bảo Phong nhíu nhíu mày, sau đó vung tay lên: "Đi thằng đó, một cái Lâm Giác Cửu, không nói rõ ta còn tưởng rằng Hà Văn đến nơi!"
Kim Dũng Cẩm nghĩ nghĩ: "Lúc này Lâm Giác Cửu đột nhiên vào thành, có thể là muốn chèn ép sự tình của Kim Lâu dẫn ra."
"Đương nhiên ta biết." Thời Bảo Phong bình tĩnh đáp: "Ngày hôm qua hắn còn cắm ngoài thành ba mươi dặm, không nhúc nhích, mới sáng sớm đã cưỡi nhẹ tới, đương nhiên là trợ trận cho Phó Bình Ba."
Kim Lâu Cổ An Hà bị giết, nội thành sắp bắt đầu loạn cục sắp xảy ra, Phó Bình Ba hơn phân nửa không giữ nổi cục diện, bởi vậy Hà Văn bên kia lại khẩn cấp mang người tới... Những chuyện này cũng không kỳ quái. Lúc Bảo Phong nói xong, quay người liền muốn rời đi, sau khi đi ra, giống như là nghĩ tới điều gì, lại quay trở về, ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa, như có điều suy nghĩ nhìn về phương bắc của mưa phùn bên kia.
Trong thành thị, một nhóm người âm thầm hành động. Lúc đội ngũ Phó Bình Ba bắt đầu dọn dẹp đường phố, bên phía Hứa Chiêu Nam đã sắp xếp theo trình tự uy hiếp các sứ đoàn; Thành thị ở phía bắc., Tả tu sĩ nhận được tin cảnh báo từ bên kia Bảo Phong, đang triệu tập đám người Nhạc Vân họp với bình bạc gây họa tối hôm qua; ở trong thành, Ngô Khải Mai, đám người Thiết Ngạn phái tới liên tục suốt đêm trốn khỏi khách sạn, chuyển chỗ... Một số người quan sát biến hóa trên đường phố, thảo luận chuyện "Quân Hiền" sau khi tới đây có thể dẫn phát biến cục.
Phía bắc thành Giang Ninh, trên bến tàu ngoài thành, lúc này đã có không ít công nhân bắt đầu làm việc trong mùa thu lạnh lẽo của mùa thu, từng đội từng đội quân đi về phía bên này, sau đó có người ngẩng đầu lên giá gỗ nơi bến tàu mưa phùn, nhìn về phía Trường Giang như một trận mưa bụi.
Từng đội thuyền to lớn đánh cờ, đã xuyên qua mặt sông, lâu thuyền to lớn, chậm rãi lái tới bên này.
Có người nhận ra cờ xí, quỳ rạp xuống đất.
"... Cứu vạn dân a..." Có người bắt đầu dập đầu.
"... Công bằng Vương, cứu vạn dân a..."
Một tin tức giống như đánh vào hòn đá bên bờ sông, tin tức nổi lên gợn sóng bắt đầu khuếch tán ra toàn bộ Giang Ninh thành. Không lâu sau đó, một số người mang theo tin tức chạy vội trong thành thị.
Công bằng Vương, Hà Văn, đến rồi.
....
Thời Bảo Phong đứng trên lầu các, nhìn về phía bờ sông phía bắc một hồi, trên đường phố phía xa, có người thúc ngựa lao nhanh trong mưa.
Hắn xoa xoa ngón tay.
"Một số chuyện nhỏ, tùy ngươi."
Hắn nói.
"Chuẩn bị đàm phán đi."
Xoạt xoạt..n.
Thời gian đảo lộn gần nửa canh giờ, trong phòng lầu hai lầu hai khách sạn Ngũ Hồ, hoa danh đã truyền ra ngũ thước bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
"Có gì đó không đúng..."
Mắt hắn vẫn đang nhắm, lỗ tai giật giật, nghe động tĩnh chung quanh.
Mưa ở ngoài phòng.
Trong khách sạn, chưởng quầy cùng vài tên đồng bạn tìm kiếm A Thanh tiểu nhị không có kết quả, có đồng bạn từ bên ngoài chạy vào.
"Xuất, xảy ra chuyện..."
"Sao vậy?"
"Có một đại đội nhân mã, trên đường đi hỏi thăm vị trí của chúng ta..."
"Là ai?"
"Không không, không biết... xem lá cờ thì hình như là bên bình đẳng Vương."
"Làm, gọi người chung quanh đến, tối hôm qua A Thanh mới không gặp mặt, hiện tại người tới, sự tình sắp hỏng rồi... Các ngươi lấy hết đồ trong tay ra đây, ta đi đốt trước!"
Bên ngoài là mưa phùn kéo dài, Tiết Tiến lo lắng đề phòng cả đêm mặc áo tơi rách nát, từ dưới cầu động đi lên. Sau đó ông đứng ở ven đường, thấy được một đội nhân mã lớn lao nhàn nhã tới, cầm đầu là một công tử ca trẻ tuổi, bọn họ qua cầu, triển khai đội ngũ phía trước khách sạn năm hồ.
"Đem người xung quanh đuổi đi, nơi này vây quanh cho ta."
Công tử ca ra lệnh.
Đám lâu la hướng bốn phía đi ra, có người hướng Tiết tiến tới, quát: "Cút ngay cho ta!" Tiết Tiến hèn mọn lui tới bên bờ sông. Hắn lắp bắp muốn nói chuyện, đối phương đã tới gần: "Đi a."
Tiết Tiến muốn trở lại cầu động phía dưới, hắn đi về bên này hai bước, đối phương một cước đá về phía hắn: "Bảo ngươi đi mà ngươi nghe không hiểu."
"Ta... Hồi..."
Tiết Tiến quỳ trên mặt đất, bắt đầu dập đầu, người nọ đá hắn ngã lăn ra nước bùn.
Bên kia khách sạn, trong một ít kiến trúc chung quanh, giờ phút này có không ít người bắt đầu tuôn ra, nghênh đón đội ngũ Thời Bảo Phong này, trên đường bắt đầu giằng co.
"Làm gì?"
"Người của "Bình đẳng Vương" tới gây sự à?"
"... Còn có Vương pháp hay không?"
Phía trước đội ngũ, lúc nào cũng nhíu mày, vây quanh, hắn gọi người bên cạnh tới để thương lượng: Dựa theo tính tình lúc trước của hắn, sẽ bảo thủ hạ bên cạnh trực tiếp đánh người, nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành, đã đến, muốn quan tâm đại cục, cũng không cần phải làm lớn chuyện, dù sao đơn giản chỉ là vơ vét hai kẻ ngoại lai không hề liên quan với bè phái công bằng mà thôi.
Bên này đã thương lượng xong xuôi, người truyền tin vọt vào khách sạn báo cáo với chưởng quầy. Đối phương chỉ muốn bắt hai người ngoại lai đắc tội với bọn họ, một người là ma ngũ thước, một người là ma trong bốn thước, chỉ cần lục soát một chút, đối phương sẽ bắt người rời đi.
"... Hình như công tử của Thời Bảo Phong ở đối diện lúc nào cũng khen ngợi, chúng ta không đắc tội nổi a, nếu là thật, có phải chỉ cần cho bọn họ là đủ rồi không?"
Sắc mặt chưởng quầy âm tình bất định: "A Thanh mới mất tích, người đã tới rồi, hắn nói muốn bắt người thì ngươi phải lục soát, chúng ta có thể lục soát được không? Lần sau có người nói gà trong nhà bị mất, có phải ngươi cũng cho hắn lục soát một lần không? Làm khô, đắc tội cũng phải đắc tội, chúng ta đánh cờ của nông hiền, không tiểu vào một bình bình đẳng Vương của hắn! Muốn vào, nói hắn không cửa."
Hai huynh đệ mặt mũi bầm dập lặng lẽ chạy ra khách sạn chủ lầu, bọn họ ở bên cạnh quan sát một hồi, sau đó lặng lẽ leo lên lầu gỗ bên cạnh.
"Đây là người nào? Xảy ra chuyện gì?" Tiểu hòa thượng tò mò mà nhỏ giọng hỏi.
"Giống như là người phân bảo bảo..."
"Là tới bắt chúng ta sao?"
"Không phải chứ." Long Ngạo Thiên bẻ ngón tay suy nghĩ một chút: "Gần đây chủ yếu là chúng ta đắc tội với Vệ Dung Văn, Chu Thương, đánh với Hầu Tử một trận, bên phía phân bảo bảo, chúng ta còn chưa đắc tội với nhau đâu."
Hắn cảm thấy mình vô tội: "Chẳng qua... mặc kệ thế nào cũng là người xấu, cái gọi là quân tử không lập nguy hiểm, chúng ta trước tiên đi ra phía sau tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho bị ảnh hưởng."
"Thế nào là quân tử không lập nguy hiểm?"
"Đó là lời thành ngữ."
Thừa dịp phía trước đang giằng co, hai người lặng lẽ leo ra phía sau. Đương nhiên, xuất phát từ tâm lý xem náo nhiệt, bọn hắn cũng dừng lại trên nóc nhà chốc lát.
Trên con đường phía trước khách sạn năm hồ càng lúc càng cãi vã kịch liệt. Lúc này sắc mặt của Duy Dương đã trở nên cực kỳ khó coi, người hắn mang tới vừa nhiều lại vừa mạnh, xuất phát từ thiện ý bản thân cấp cho đối phương chút lễ phép, ai biết được đám đồ vật đánh cờ nông hiền này lại không nhường nửa bước, đây là thần kinh gì chứ?
Đang định ra tay đánh nhau, trên con đường chính cách thành thị không xa, một số động tĩnh bắt đầu rõ ràng hơn, một lượng lớn nhân mã và cờ xí được điều động chung quanh.
Chỉ chốc lát, tin tức "Quân hiền" Lâm Giác Cửu vào thành truyền tới.
Trong khách sạn, tiểu nhị và đám người phụ trợ quyền lập tức hưng phấn hẳn lên, có người thậm chí chạy tới phố chính bên kia, bắt đầu tố cáo với đội ngũ "Long Hiền" và "Quân hiền" để viện thủ. Trong lúc nhất thời, phía trước năm khách sạn phát sinh thảm án máu me, lại khôi phục cục diện giằng co, lúc này Duy Duy giữ vững lý trí.
Trong màn mưa, chính là một mảnh ồn ào.
Tiểu hòa thượng và thiếu niên đứng phía sau nhìn lên nóc nhà náo nhiệt một lát, vừa rồi đi xuống hẻm sau, chuẩn bị rời khỏi mảnh đất thị phi này, sự tình quá loạn, thật sự là quá kích thích, nếu không phải tối hôm qua mới đánh một trận, giờ khắc này chỉ sợ thiên hạ không loạn, Tiểu Ngạo Thiên liền muốn qua đó hô to một câu: "Nghe một câu khuyên nhủ... đánh một trận đi."
"Ta nói cho ngươi biết, lén lút xem bọn họ đánh hội đồng là thú vị nhất."
Hắn và tiểu đệ truyền thụ kinh nghiệm nhân sinh cho hắn.
Phía sau hẻm là một mớ bẩn thỉu, dưới chân là bùn lầy trong mưa, một khắc nào đó, hai người đang đi về phía trước nhìn thấy một bóng người, bọn họ đồng thời tránh sang bên cạnh. Tiểu hòa thượng đi ở phía sau trốn sau một đống rác rưởi, Long Ngạo Thiên phía trước hơi ngẩn người.
Hắn nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Ồ, thật là trùng hợp."
Giọng nói này có chút quen thuộc, là từ cô nương đầy đặn làn da đen mặc áo tơi.
Câu tiếp theo của cô là: "... Đây không phải ma năm thước danh chấn thiên hạ, Long Ngạo Thiên à?"
Trên mặt thiếu niên vốn có chút bối rối, có chút hoảng sợ, đến giờ phút này, tất cả biểu lộ trên mặt hắn đều cứng đờ.
Hắn biết mình đã chết.
....
"... Vậy! Đúng vậy! Chúng ta! Các ngươi! Ô uế! Nói xấu! Ta! Ta! -- "
Trong thành phố hỗn loạn, sáng sớm có người gào thét uất ức vì mưa rơi. Lúc này, Vương công bằng đang vào thành, vô số người dập đầu trong mưa, đầu đường chính đang giằng co, Tiết tiến vào dưới cầu, run rẩy khóc lóc, vô số lục đục câu tâm đang đan xen, cố kỵ nhìn thấy Hắc Nữu không nên tồn tại nơi này.
Hắn chết rồi.