Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sắc trời lờ mờ, tầng mây trong bóng đêm bắt đầu khởi động như thể biển lớn đang treo ngược trên bầu trời.
Ánh lửa khói màu da cam từ từ bốc lên giữa trời và đất.
Ngay giữa hậu viện hỗn loạn như cũ, giằng co ngắn ngủi mà quỷ dị đang phát sinh.
Đột nhiên Kim Dũng Hồng chạy tới nơi này không chút tiếng động quét mắt nhìn cảnh tượng chung quanh, cũng dùng ánh mắt cẩn thận mà hồ nghi đánh giá vài bóng người trong ánh sáng lờ mờ kia.
Bốn bóng người đều có vẻ chật vật không chịu nổi, một thiếu niên, một tiểu hòa thượng tuổi còn nhỏ hơn, không biết là từ đâu tới, lúc này đang một trước một sau bao lấy Lý Ngạn Phong., Hầu vương uy phong lẫm liệt giờ phút này toàn thân lầy lội, mặt mũi bầm dập, không biết đã trải qua trận thế nào. Trong bốn người quần áo, Nghiêm Vân Chi trang điểm chỉnh tề đứng thẳng cũng có chút kỳ quái, xem ra lúc trước đã bị thương trong lúc đánh nhau.
Chung quanh viện một mảnh hỗn độn, mấy đoạn tường đất sụp thành một mảnh, thậm chí một tòa giả sơn cũng bị đụng vỡ, nhìn vết tích tựa hồ vẫn còn mới.
Khó có thể tưởng tượng, Lý Ngạn Phong này trước tiên bỏ xa bọn họ, đuổi theo Nghiêm Vân Chi trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân phát sinh một trận đánh nhau kịch liệt cỡ nào, trong chốc lát cũng khó có thể phân biệt thiếu niên kia cùng tiểu hòa thượng đều là người của nhà nào.
"Cô bé này thuộc về ngươi."
"... Hả?"
Đối thoại đơn giản, Lý Ngạn Phong vịn Giảo Sơn bán chán đứng, trong miệng thở phào nhẹ nhõm. Kim Dũng cầm câu nói này vào tai, một mặt đáp lại, một mặt ánh mắt thăm dò Lý Ngạn Phong, thần sắc Lý Ngạn Phong cũng giống như cười mà không phải cười, con mắt bên phải của gã sưng lên, một ít bùn đất từ trên mí mắt sưng lên rơi xuống, Hầu Vương đưa tay lau bùn đất, tóc rối loạn, ánh mắt bình tĩnh.
Thiếu niên và tiểu hòa thượng vừa trải qua đánh nhau lúc nãy cũng đang chậm rãi đi lại trong bóng tối, thừa dịp này giằng co, điều chỉnh tiết tấu hô hấp của miệng mũi.
Ở nơi mà Kim Dũng không nhìn thấy được, thiếu niên lặng lẽ khoát tay với Nghiêm Vân Chi.
Kim Dũng cầm thiết toán bàn, dò xét xung quanh Nghiêm Vân Chi, bước chân thiếu niên bước ngang, cách ánh mắt Kim Dũng nhìn về phía Nghiêm Vân Chi, tiểu hòa thượng vờn quanh Lý Ngạn Phong, đung đưa cánh tay nhích tới gần Kim Dũng. Một khi Kim Dũng cầm gậy tiếp tục đi về phía trước, hắn và thiếu niên lại tạo thành tư thế bao bọc đối với Kim Dũng Hàng.
Giữa bốn người hình thành bốn cạnh chậm rãi biến hình, trong chốc lát này ai cũng không thể hiện ra sát ý, Lý Ngạn Phong đứng thẳng bất động, Kim Dũng Cẩm cười tủm tỉm, thiếu niên chậm rãi đi tới đi lui, đẩy cánh tay ra làm động tác giãn ra mấy cái, tiểu hòa thượng hai tay chống nạnh, cổ hơi vặn vẹo.
Lại một luồng khói lửa màu cam bò lên bầu trời đêm, quang mang thấm qua.
Tay thiếu niên quơ quơ về phía sau, năm ngón tay âm thầm bắn ra rồi thu lại.
"... Chạy!"
Nghiêm Vân Chi lùi lại phía sau.
Ánh mắt Kim Dũng nhìn về phía Lý Ngạn Phong, giờ khắc này, vẻ mặt lo lắng cùng sát ý đã dâng lên vị Hầu Vương này, trên cánh tay phải của hắn cơ bắp sôi trào, nắm lấy khối đá xanh bên cạnh sửa chữa giả sơn, trong chốc lát đã sử dụng lực lượng lớn nhất muốn ném ra dựa vào Nghiêm Vân Chi.
Núi giả bị bẻ gãy, đá vụn vẩy ra.
Hầu như cùng thời khắc đó, thiếu niên chậm rãi hoành hành đã ném phi đao trong tay ra ngoài, mũi chân của hắn nhấc trường côn trên mặt đất bị Lý Ngạn Phong hạ xuống, đưa tay bắt lấy.
Bổng ảnh muốn gào thét triển khai, Thiết Toán Bàn nặng nề trong tay Kim Dũng Kiều đã được ném ra.
Phi đao ném ra đâm vào bả vai Lý Ngạn Phong, khiến hòn đá hắn ném ra lập tức thất chuẩn, gào thét lướt qua bên cạnh thiếu niên, cùng lúc đó, "Ầm" một tiếng, thiết toán bàn đập lên mộc côn trong tay thiếu niên, côn bổng đứt gãy ra, thân ảnh thiếu niên bị nện bay về phía sau.
Nghiêm Vân Chi đã dùng toàn bộ lực lượng tung người nhảy về phía xa, trong nháy mắt khi nàng quay đầu lại, thân ảnh thiếu niên cơ hồ bị thiết toán của hàng rào đập về phía sau hơn một trượng. Một kích toàn lực của thiết toán này gần như có thể phá tan bức tường bên ngoài phòng ốc, một đòn này khiến cho da đầu nàng run lên, nhưng giờ khắc này nàng cũng chỉ có thể xuất toàn lực chạy về phía trước.
Trong tầm mắt, thân thể thiếu niên quay cuồng trong vũng bùn, sau đó hai chân rơi xuống đất, lại gắng gượng đứng lên nửa người, đầu trong bóng tối kia, Lý Ngạn Phong giống như mãnh hổ điên cuồng đánh tới, cánh tay của Bạch Viên thuận theo thế như lưu tinh chùy đập tới, tựa hồ muốn đánh ra hết thảy dọc đường. Nhưng thiếu niên không chút do dự, hai tay mở ra nghênh đón Lý Ngạn Phong.
Oành —— một tiếng vang thật lớn, song phương đối chiến cùng nhau, Lý Ngạn Phong thuận thế vọt mạnh tới, trong một quyền nặng nề, vội vàng nghênh tiếp, ý đồ ngăn cản thiếu niên lại đụng phải văng ra ngoài.
Trong bóng tối, Hầu vương sải bước chân to lớn, hung mãnh đuổi theo. Lúc trước hắn bị thiếu niên nhân và tiểu hòa thượng kia vây công, chật vật không chịu nổi, giờ phút này ra tay hàm nộ, bóng dáng trong bóng đêm đều có vẻ điên cuồng. Nhưng sau một khắc, thân ảnh đang chạy nhảy của hắn đột nhiên bị kéo lại, từ không trung rơi xuống mặt đất, thân ảnh thiếu niên nhảy vọt lên phía sau lưng hắn.
"Gia gia của ngươi..."
Nghiêm Vân Chi chạy ra khỏi sân nhỏ bên này, trong tai nghe được thân ảnh của thiếu niên tên Long Ngạo Thiên kia nặng nề vang lên giữa bầu trời đêm, trong miệng như ẩn chứa máu tươi, tuy tuổi tác của hắn không bằng Lý Ngạn Phong, nhưng giờ phút này triển lộ ra hết thảy, lại là Chử Bằng điên cuồng và bá đạo.
"Gia gia của ngươi..."
"Để cho ngươi..."
"... đi sao ——"
Nương theo tiếng rống này là phía sau không ngừng truyền đến tiếng dây dưa cùng đánh nhau.
Nghiêm Vân Chi kiệt lực chạy nhanh.
Mặc dù lúc còn ở Thông Sơn song phương từng có khúc mắc, thậm chí danh dự của mình đều bị một câu nói nhẹ nhàng của đối phương hủy đi, nhưng giờ khắc này, trong lòng của nàng cũng rõ ràng minh bạch, trong màn đêm như vậy ngăn ở đầu hàng Lý Ngạn Phong cùng Kim Dũng, rốt cuộc gian nan cỡ nào.
Rốt cuộc hắn vì cái gì? Hắn chỉ có thể hỏi lại lần nữa.
Trong ánh sáng lờ mờ, Lý Ngạn Phong cùng Long Ngạo Thiên va đập vào nhau, lại đụng sụp vách tường bên cạnh. Trong miệng thiếu niên tràn đầy máu tươi, lại là nắm chặt lấy hắn, mấy tên đầu chùy theo mặt hắn không ngừng đánh tới, màu sắc hung ác trong mắt đã hoàn toàn trở thành bộ dáng tìm người đổi mạng.
Lý Ngạn Phong tung hoành giang hồ mấy chục năm, cũng tự xưng là hung ác, nhưng lại cực ít khi gặp phải đối thủ võ nghệ cao cường bực này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, đối phương chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hiểu được cái gì gọi là nhân sinh trân quý. Loại tiểu hài tử này mẹ nó điên rồi!
Hắn tập võ thành danh đã nhiều năm, một thân tạo nghệ võ học, tu vi nội lực cao hơn đối phương một đoạn, nhưng trong thời gian đánh nhau, bất luận thế nào cũng không áp chế nổi cơn điên của đối phương. Trong lòng tức giận sôi trào, sau đó lại bị đối phương kéo vào trong bùn.
Một bên khác, Kim Dũng Bạc đột nhiên gặp phải công kích của tiểu hòa thượng kia, trong lúc nhất thời cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao hắn cũng vừa mới đến bên này, đối mặt với thân ảnh thấp bé nhỏ bé kia, trong lòng có chút lo lắng, nhưng theo tiểu hòa thượng kia chạy như điên đến, lão nhân đã quen mở rộng lối vào đường cùng, mới nhận ra đối phương khó giải quyết. Thân ảnh nho nhỏ kia hai tay vung tiểu đao chỉ tấn công vị trí dưới đầu gối, khiến cho hắn phải chạy như điên né tránh, né trái đá phải, cuối cùng cơ hồ muốn cúi người xuống ứng phó lưỡi đao đối phương.
Luận võ trong giang hồ, có đủ loại con đường, nhưng nếu bàn về vô số con đường, nằm dưới đất nằm đao quyền tuyệt đối xếp trước số mấy hàng đầu. Loại đấu pháp lăn lộn chém giết trên mặt đất này xem ra cũng không nhập lưu, nhưng trên thực tế bởi vì linh động dưới chân kém xa không bằng tay., Chính thức khó phòng thủ thường thường chính là loại thế công ba đường này, thậm chí một bộ phận trong quân đội đều chuyên môn huấn luyện đao pháp, trên chiến trường trận hình rối loạn, người đi một chuyến trên đất, chuyên chém chân người, phần lớn thời gian đều có chiến tích không tồi.
Đao pháp của tiểu hòa thượng này rõ ràng là diễn biến nằm dưới đất, nhưng lại phối hợp với đao pháp một đường cao cấp của hắn - Kim Dũng Kiều cũng không biết là trưởng bối nhà nào thiếu đạo đức mà làm, người bình thường chỉ dạy trẻ con luyện võ, tuổi tác không lớn bình thường đều là đánh tốt trụ cột, đợi đến khi lớn tuổi lại ra giết người, phối hợp với trẻ con cao dạy hắn một bộ đấu pháp có tác dụng gì? Đợi đến khi hắn lớn lên sẽ trở nên vô dụng sao?
Dù sao hắn cũng là giang hồ lâu năm, mặc dù ngày xưa quen thoải mái, người già lưng lại không tốt như vậy, cúi người ứng phó một tiểu hài tử xuất thủ ngoan độc, cuối cùng còn không đến mức xảy ra chuyện gì. Chỉ là một phen vội vàng ứng đối, cũng hoàn toàn không có thời gian đuổi theo Nghiêm Vân Chi, trong lúc nhất thời đành phải vừa mắng thầm khuyết đức của tiểu hòa thượng trưởng bối, vừa nghiêm túc ứng phó với sự công kích của hài tử độc ác này.
Mà nhìn thấy Lý Ngạn Phong cùng thiếu niên kia đánh nhau ầm ầm trong phế tích, hắn nhìn thấy vài phần da đầu tê dại. Hung ác với thiếu niên kia xuất thủ, đứa nhỏ trước mắt này khiến người ta cảm giác hung ác khi xuất thủ làm cho người ta lại ẩn ẩn dễ chịu thêm mấy phần.
Xoạt xoạt..n.
Như thể trong lúc chém giết sôi trào, lưỡi đao xẹt qua thân thể, tựa hồ lại rắn chắc cướp đi một bộ phận sinh mệnh.
Nhân sinh trở nên không trọn vẹn.
Lương Tư Ất nương theo Du Hồng Trác, xung đột ở đầu đường tràn đầy địch ý, mỗi một khắc, đều giống như bị địch ý này bao phủ xuống...
....
Lương Tư Ất nhớ rõ, từng có một đoạn thời gian như vậy, thụ thương giống như ăn cơm bình thường.
Hoặc là không cần phải nói, trong một thời gian ngắn như vậy, thậm chí ăn cơm cũng là một chuyện không đơn giản.
Từ hơn mười năm trước nữ chân nhân lần thứ nhất nam hạ, đến Trung Nguyên luân hãm, mỗi một lần nhấc lên chiến hỏa, đứng mũi chịu sào, luôn là một địa phương Nhạn Môn quan hướng nam, tấn địa điểm bắc.
Nhà của Lương Tư Ất là ở Thái Nguyên, khi nữ nhân đầu tiên xuống nam, tòa cổ thành này được Tần Thiệu và Tần Thiệu chủ trì cố thủ gần một năm. Biện Lương lần đầu tiên giải vây xong, viện binh triều đình chậm chạp chưa đến, rốt cục Thái Nguyên đã hết lương thực, sau khi phá thành đã trải qua cuộc tàn sát đẫm máu.
Khi đó Lương Tư Ất còn nhỏ tuổi, nàng thậm chí đã quên mình làm thế nào sinh tồn được từ trong đám thi thể bùn lầy kia.
Cha mẹ đã chết trong cuộc đại tàn sát hỗn loạn, Thái Nguyên đã đốt trụi, không còn xây dựng lại nữa.
Từ đó về sau, trong mắt nàng trời đất đều là màu xám đen.
Chẳng biết lúc nào, người trung niên tên Vương Cự Vân kia đã đi tới vùng đất tuyệt vọng kia, tiếp tế ăn xin, truyền thụ võ nghệ. Nàng gần như quên mất mình đi theo sau lưng đối phương lúc nào. Tên ăn mày và dân đói không có đường ra thì tụ tập phía sau lưng vị nam nhân mặc áo bào xám cũ nát kia, có đôi khi có thể có một miếng ăn, rất nhiều lúc mọi người cũng phải đói bụng. Có người chết đi, có người rời đi.
Những cơn đói đứt quãng trong Ly Tán đã trải qua rất nhiều khổ sở. Trong thời gian loạn lạc ở khu vực phía nam Nhạn Môn quan, cơ sở bị phá hư hầu như không còn, có năng lực xuôi nam mọi người đã sớm rời đi, lưu lại bên này hoặc là già yếu bệnh tật hoặc là loại cướp ăn thịt người, mặc dù có người muốn hảo hảo sống, trồng một mảnh ruộng, hoặc sớm hoặc muộn cũng phải trải qua sự tàn phá của đám phỉ.
Nghĩa phụ Vương Cự Vân vẫn luôn cứu người trong đống phế tích đó.
Hắn là người có thể nam hạ, sau khi tụ tập được một đám người, cũng có thể mang bọn họ đến nơi càng tốt hơn để bắt đầu một lần nữa. Nhưng năm này một năm, hắn thủy chung không rời khỏi mảnh đất đổ nát kia. Đa số thời điểm, bọn họ tranh chấp với đám phỉ trên mảnh đất kia., Cũng chém giết với đám quân đội ô hợp dưới trướng Lưu Dực, thậm chí đã phục giết được Nữ Chân Nhân Sứ Tiết. Cũng có lúc bọn hắn bại trận trong tranh đấu, bị bang phỉ lớn nhỏ phụ cận đốt trại.
Nam nhân cầm song kiếm trong tay kia từ đầu đến cuối không hề ngã xuống.
Thế lực bên cạnh dần dần mở rộng, nhưng vật tư cần thiết cũng càng thêm nhiều, thỉnh thoảng có người đề nghị mọi người dời đi, thỉnh thoảng lại có người rời đi. Mỗi một năm luôn có mấy lần như vậy., Tóc hắn nhanh chóng chuyển sang xám trắng, Vương Cự Vân đang tụ tập con cái ở bên cạnh, chỉ vào Thái Nguyên nói với bọn họ: "Các ngươi là trung liệt, cha chú các ngươi đã từng ở trong phế tích đó, đầu tiên là chống cự lại nữ chân nhân, chết không bằng chết!"
Lương Tư Ất không biết phụ mẫu mình có tham dự chính diện chống cự hay không, nhưng ngẫu nhiên nghe người ta nói ra sự tình như vậy, nàng cũng cảm thấy trong thiên địa xám đen này, còn có một chút quang mang.
Được Vương Cự Vân thu làm nghĩa tử nghĩa nữ, kỳ thật cũng không có nghĩa là trong quân có bao nhiêu đặc quyền. Lục tục hơn mười năm, được Vương Cự Vân thu làm nghĩa tử nghĩa nữ, hàng trăm hàng ngàn, bọn họ ăn không đủ no mặc không ấm, nhưng mỗi ngày vẫn phải tiến hành luyện tập võ nghệ. Mà luyện tập xuất sắc, có thể ăn nhiều hơn một chút đồ.
Cũng trong một khoảng thời gian, trong những nghĩa tử nghĩa nữ này, cũng có tương đương căm thù và đối lập tâm lý, bọn họ chém giết trên thao trường, có lúc giết ra hỏa khí, thậm chí sẽ gây ra tai nạn chết người.
Nhưng trong những năm tháng hỗn loạn như vậy, mỗi lần bọn họ kề vai chiến đấu, đối kháng với đám phỉ và đội quân hoành hành tàn phá bừa bãi trên vùng đất kia, thì dần dần cũng tích góp được một chút tình thân.
Lương Tư Ất là giết trong hoàn cảnh như vậy, nàng chém giết cùng huynh đệ tỷ muội của mình trên giáo trường, có đôi khi đánh cho người khác mặt mũi bầm dập, có lúc bị đánh đến vỡ đầu chảy máu. Những lúc đó, thuốc trị thương rất quý giá, ăn uống cũng không nhiều, có mấy lần bị thương, Lương Tư Ất thậm chí còn không biết mình sống thế nào.
Nghĩa phụ Vương Cự Vân thỉnh thoảng xuất hiện, luôn lạnh lùng nhìn bọn họ chém giết lẫn nhau, sau đó lạnh lùng dạy bọn họ kỹ xảo giết người cải tiến như thế nào, hắn chính là nam nhân lạnh lùng như sắt thép kia. Sau đó hắn lấy "Tử Nữ" của mình làm cơ sở đánh xuống cơ nghiệp "Loạn sư", một số người đọc sách hoặc là ngoại giới tới đây, luôn dùng cái này để giả dối và lãnh huyết của hắn.
Một số hài tử hoặc là người trẻ tuổi cũng từng xuất hiện ý niệm oán hận như vậy trong đầu, đợi sau khi có chút năng lực, liền giận dữ từ trong loạn sư rời đi. Bọn họ nam hạ, tìm kiếm đường sống tốt hơn, đối với những chuyện này, trong loạn sư tiến hành chỉnh đốn một chút, nhưng trên thực tế cũng không thu được bao nhiêu hiệu quả.
Bởi vậy mà đến, quân đội ăn xin tồn tại trong khu phế tích kia, trong phạm trù toàn bộ thiên hạ như là một tồn tại bình thường mà kỳ quái. Bình thường chính là nhánh quân đội này không thể đánh dấu bao nhiêu nhân nghĩa, nhưng toàn bộ thiên hạ này., Vốn dĩ không có bao nhiêu nhân nghĩa để bàn bạc, mà kỳ quái chính là chi quân như ăn mày kia thủy chung chiếm cứ một khu vực như phế tích, dần dần đã trục xuất phần đông phỉ nhân, chậm rãi thu thập tàn cuộc trong quá khứ, ngoan cường sống sót.
Trong lần chiến hỏa thứ tư của nữ Chân hạ nam, bọn họ lại lần nữa đứng mũi chịu sào, gặp phải quân đội Tây Lộ mạnh nhất thiên hạ... Mặc dù từ lúc đó bọn họ đã bắt đầu hợp nhất với quân đội tấn địa, cùng với quân đội Hoa Hạ, nhưng gia nghiệp duy nhất chỉ có một chút đã không còn sót lại chút gì.
Bọn họ trải qua liên tục chém giết, cùng nữ chân nhân, cùng Liêu Nghĩa Nhân suất lĩnh binh sĩ phân liệt lục tục tác chiến, vũ khí " Loạn sư" cũng không tinh thuần, huấn luyện cũng không tính là ưu tú, duy nhất đáng xưng đạo, có lẽ trong mỗi lần chiến đấu, cũng chỉ có những nghĩa tử nghĩa nữ "Vương gia quân" bọn họ tọa trấn chiến trường, thậm chí phát động xung phong đầu tiên.
Có lẽ bởi vì đã dày vò nhiều năm như vậy, vẫn như cũ lưu lại trong loạn sư, những nghĩa tử nghĩa nữ này khi đối mặt chiến trường, hiếm có vì sợ hãi mà chạy tán loạn. Bọn họ không trốn, binh sĩ phía dưới mặc dù chiến lực không mạnh, cũng thường cố lấy dũng khí trùng kích về phía trước.
"Sau các ngươi là trung liệt, cha chú ngươi đã từng ở trong phế tích, đầu tiên phải chống lại nữ chân nhân, đến chết không chịu!"
Tấn quốc tác chiến liên tục hai, ba năm, nàng đã gặp quá nhiều đồng bọn chết đi, bản thân cũng ngã vào trong vũng máu. Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ mười năm trở về. Ở trên chiến trường như vậy, mọi người có thể sống sót hay không, thường thường chỉ là vận khí., Nhưng ở bên ngoài vận khí, cũng có một bộ phận huynh tỷ lớn tuổi hơn, càng thành thục hơn, chủ động gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng có ở trên chiến trường nguy hiểm liều chết đánh cược một lần, cứu vớt nàng xuống, bản thân lại khẳng khái chịu chết.
Trên chiến trường như vậy, trong hơn hai năm lục tục, Lương Tư Ất không biết đã tiễn bao nhiêu huynh đệ tỷ muội. Mà nàng sau khi tỉnh lại sau khi bị thương.
Có người sẽ cho rằng đã bị thương nhiều, mọi người dần dần quen với cảm giác như vậy, nhưng trên thực tế, không ai có thể thật sự quen thuộc với nó. Trong mỗi một đao, mỗi một kiếm đan xen, sinh mệnh của con người sẽ trở nên tàn tạ, thậm chí có đôi khi... những người sống sót sẽ căm hận chính mình.
....
"... Đi a ——"
Thân ảnh chật vật đang chạy loạn trong đám người.
Máu tươi chảy xuống trán, nhuộm tầm mắt thành màu đỏ tươi. Đao kiếm chém qua thân thể mang đến cảm giác thống khổ cùng suy yếu không ngừng.
Đám người chạy tán loạn, có người chạy tới, có người xông tới, kiếm quang đánh lui địch nhân phía trước, sau đó lưỡi câu cán dài gào thét từ sau lưng, nàng dựa vào phản ứng trong nháy mắt, vô thức dùng phía sau lưng dựa vào chuôi thương, lưỡi câu sáng loáng cơ hồ đâm vào bờ vai của nàng. Thừa dịp đối phương còn chưa dùng sức, đao kiếm trong tay Lương Tư Ất đã múa lên, chém chuôi của thanh trường thương câu liêm này thành ba đoạn!
Toàn thân không biết đã trúng mấy đao, cảm giác lạnh lẽo trong bóng đêm theo thân thể dần dần suy yếu, tựa hồ đã có thể cảm nhận được. Nhưng khó chịu nhất chính là chấp niệm khiến người ta khó chịu, lại là chấp niệm không cách nào dõng dạc đi tìm chết, chấp niệm này đến từ nam nhân tên là Du Hồng Trác bên cạnh.
Chiến tranh đã trải qua hơn hai năm, Vương Đại Vân suất lĩnh "Loạn sư" là một chi đội thương vong có thương vong lớn nhất.
Quân đội khu vực đất đai thiếu vật tư phụ cận Nhạn Môn quan luyện chế ra thiếu thốn, quá khứ thiếu thốn vật tư, huấn luyện không đủ, nói đến tố chất trên chiến trường kỳ thật không tính là cao, chỉ là vì bên trong chế độ "Nghĩa tử" "Nghĩa nữ" đặc biệt dẫn đầu, tầng trong đó lại có "không sợ chết", tổ hợp như vậy cuối cùng tạo thành từng trận đại chiến thảm liệt.
Rất nhiều lúc, trong mắt một bộ phận tướng lĩnh chuyên nghiệp lại là thương vong vô vị.
Sau hơn hai năm đại chiến chấm dứt, đại lượng người quen thuộc đã chết trong ngọn lửa chiến tranh, thiên địa sinh tồn hơn mười năm nay tựa hồ cũng trở nên vắng vẻ. Về sau Tấn Địa bình tĩnh trở lại, Lương Tư Ất trong mấy trận đại chiến thảm thiết nhất đều có thành công, ngược lại được không ít người được khen ngợi và khen ngợi không ít., Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, những thứ được gọi là công lao, kỳ thật lại là những huynh đệ tỷ muội đã chết dùng tính mạng của mình đắp nặn lên cho nàng, đơn giản là nàng còn sống, bởi vậy đạt được những lời ca ngợi này mà thôi.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Khiến nàng dẫn binh, nàng cũng không biết nên làm thế nào.
Đợi đến lần đại hội Giang Trữ này, Du Hồng Trác phụng mệnh nghĩa phụ mang nàng tới "Tán tán tâm", nàng cũng nghe lệnh đến.
Chuyện trên chiến trường khác với chuyện trên giang hồ, khiến nàng liên lạc với Miêu Cốc, giữa đường xảy ra vấn đề, hại chết cả nhà đối phương, đối với Lương Tư Ất mà nói, thất bại và vô năng như vậy khiến nàng cảm thấy thống khổ, những thống khổ này chồng chất lên nhau.
Nhưng sau khi được cứu trợ, trên thực tế cũng đơn giản.
Ám sát Trần tước phương, cố gắng hết sức để đối phương đền mạng, nếu không được, vậy thì tự đền mạng—— loạn sư bên trong, xưa nay không có người sợ chết... Xưa nay chính là nguyên tắc trong quân đội.
Nhưng nàng không ngờ, vị hiệp khách tấn địa tên là Du Hồng Trác ở chung mấy ngày nay cũng đã tới.
"Đi a ——"
Hắn ra sức chém giết, miệng gầm nhẹ. Đối với người giang hồ đã quen nhìn sinh tử, đây thật ra là hành vi không bình thường. Giống như thấy những huynh tỷ trên chiến trường hi sinh, tất cả mọi người đều biết khóc lóc là vô dụng, bởi vậy chỉ có thể ra sức giết địch mà thôi.
Nhưng thời khắc này, Du Hồng Trác và những huynh đệ tỷ muội kia chung quy là bất đồng, mặc dù hy vọng xa vời, nhưng trong lòng Lương Tư Ất vẫn hi vọng đối phương có thể quay người bỏ chạy ngay một khắc, mà chính mình ở chỗ này đánh bạc tính mạng, ngăn bọn người "Thiên Đao" Đàm Chính, "Hàn Nha" Trần tước" lại một lát.
Nhưng đối phương trầm mặc không nói, duy chỉ có trường đao trong tay hung lệ, cùng đao trong tay Đàm Chính đang ép tới tạo thành vô số ánh lửa trên không trung.
"Đi..."
"Trốn——"
Trong bóng đêm, tầng mây trên bầu trời như muốn đổ xuống. Một khắc nào đó, trong tiếng kêu của Lương Tư Ất, Du Hồng Trác quay người mãnh liệt xông tới, một tay hắn đẩy thân thể Lương Tư Ất, một tay khác vung trường đao về phía sau.
Thiên Đao Đàm đang sải bước mà đến, một đao chém vào cánh tay của hắn.
Một khắc sau khi máu tươi chảy ra, thân ảnh hai người xông qua mấy tên người đi đường, trực tiếp đánh tới một cửa hàng đóng chặt cửa phòng ven đường. Đây vốn là một quán ăn, mắt thấy bên ngoài đang chém giết lan tràn, chủ tiệm dùng tấm ván gỗ đóng cửa phòng lại, lúc này phịch một tiếng, hai người phá cửa phòng xông vào trong phòng. Mảnh gỗ tung hoành giữa phòng, "Hàn Nha" Trần tước phương, "Thiên Đao" đang đuổi giết vào.
Thân thể Lương Tư Ất đụng vào bên trong cửa gỗ, toàn thân đau nhức kịch liệt, nhưng vẫn cố gắng giữ bước chân như cũ, muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía sau phòng, nhưng Du Hồng Trác sau lưng lại dùng lực lượng cực lớn đánh tới., Hai người vừa va chạm ngã lăn trên mặt đất, Lương Tư Ất chỉ cảm giác được đối phương đưa tay nắm lấy vạt áo của mình, hai người quay cuồng về phía sâu trong phòng ốc tối om. Trong quay cuồng như vậy, Du Hồng Trác tựa hồ còn đá đổ một cái bàn, trong tay ném ra vật gì đó.
Dưới bóng đêm trầm thấp, Trần Tước và Đàm Chính đang đuổi theo vào căn phòng đồ ăn ven đường, ngay sau đó, chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn chấn động mặt đất, bụi bặm màu trắng mang theo sóng khí ở trong thức ăn lắc lư một cái, phun ra.
Mọi người trên con đường đều nhìn qua bên kia.
Mảnh gỗ vụn, vụn đá bay lượn.
Có thân ảnh từ trong phòng bị khí lưu kia xông ra, quay cuồng ở trên đường.
Một mảnh hỗn loạn...
....
Dường như bị hỗn loạn trên mặt đất làm kinh động, tầng mây quay cuồng dần dần áp sát mặt đất, mưa thu lạnh lẽo lại bắt đầu rơi xuống.
Lấy kim lâu làm trung tâm, ám sát gây ra hỗn loạn cực lớn kéo dài gần một khắc thời gian trên con đường, bạo loạn kịch liệt bành trướng ra bốn phương tám hướng, sau đó bị nhánh Chuyển Luân Vương từ xung quanh vây quét, dẹp yên. Nhưng trong quá trình như vậy, cũng có một số nhánh sông bạo loạn một lần phá tan phòng tuyến, đi về phương xa.
Giờ Hợi một khắc, ở kim lâu, ngã tư đường phía đông nam cách Tần Hoài Hà trăm trượng, liền có một cỗ phong bạo cuốn qua.
Đây vốn là một con phố nhỏ không đáng chú ý, khi phá thành từng bị binh họa, tường viện phụ cận sụp đổ, cư trú không ít lưu dân. Giờ hợi qua đi, theo đại lượng Yên Hỏa lệnh tiễn dâng lên, mọi người dưới trướng Chuyển Luân Vương bắt đầu tới gần kim lâu., Phố Quế Chi cũng có mấy người đi qua, sau đó, hơn mười người cầm đầu Tiểu đầu là Phương Cẩm Văn tạm thời ở lại bên này, quan sát sóng lớn dao động ở phía xa, đồng thời ra lệnh cho lưu dân gần đó trốn về lều lều hoặc trong trướng bồng của mình, không được sinh sự.
Một khắc, từng giọt mưa thưa thớt từ trên bầu trời rơi xuống, cây đuốc trên mặt đường cũng theo đó dao động. Trong sân nhỏ của chúng nhân hắc ám, đột nhiên có bốn đạo nhân ảnh xông ra đầu đường.
Bốn bóng người cao thấp mập ốm này không giống nhau, truy đuổi chém giết lẫn nhau. Cầm đầu là một thiếu niên xông lên đầu đường đoạt lấy một thanh trường đao, sau đó gần như biến nửa con phố thành một sát trường tu la.
Trong lúc nhất thời, Phương Cẩm Văn không phân biệt được trong bốn người này ai là tốt ai là người xấu, nhưng thiếu niên đoạt được trường đao kia hung ác như mãnh hổ, một người thân ảnh thấp bé như quỷ mị, xông vào đám người chạy trốn, lúc ẩn lúc hiện, mà ở phía sau hai người này., Một nam tử đoạt lấy một cây trường côn, múa múa như điên, chém giết với thiếu niên cầm trường đao nhiều nhất, mà người thứ tư là một lão nhân, tay cầm thiết toán nặng nề vung vẩy đập nện, bàn ghế rách nát đầu đường xung quanh bị bàn tính kia đụng một cái gần như bị đập thành bột phấn, thậm chí tường viện đất đổ sụp cũng bị nện sập.
Bốn thân ảnh chém giết ở đầu đường, cuốn mấy tên Chuyển Luân Vương không kịp chạy vào trong đó, máu chảy đầy đất, sau đó xông vào túp lều gần đó, kéo dài ra xa.
....
Trong bóng tối, Nghiêm Vân Chi bỏ chạy về phía xa.
Xương sườn bị đứt ngực đang đau nhức.