Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sắc trời u ám, khói lửa đưa tin lần lượt bay lên trên không trung, rơi xuống. Ngoài ra còn có tiếng đánh nhau hỗn loạn còn truyền đến, làm bầu không khí nơi này sau sân nhỏ cũng nổi lên mấy phần lo lắng.
Lý Ngạn Phong không để ý hai gã thiếu niên đột nhiên xuất hiện, thân ảnh cao lớn đi về phía Nghiêm Vân Chi ở góc tường.
Đối với ngoại nhân đột nhiên xuất hiện, hắn đã nói ra hai câu nhân từ, tuy phản ứng của đối phương làm hắn có chút phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là ầm ĩ, cũng đã không cần thiết.
Mấy năm gần đây tập võ, Lý Ngạn Phong xuất phát từ Lam, hiếm khi gặp được địch thủ. Lúc trước hắn mới một mình một côn đánh ngã một đám lớn võ giả trên đường, sau đó so chiêu với cao thủ cầm thương, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, huyết hành như thủy ngân, đúng là trạng thái đỉnh cao nhất, cho dù có một đám người nhào tới hắn cũng có lòng tin có thể tiện tay đánh ngã.
Đúng là chính sự trước mặt, trì hoãn không được.
Hắn cầm côn tiến về phía trước, thân thể Nghiêm Vân Chi đột nhiên trở nên căng thẳng trong bóng tối. Một thiếu niên không biết trời cao đất rộng đi tới, vẫn lên tiếng: "Các ngươi không phải cùng một phe sao?"
Lý Ngạn Phong đột nhiên vung côn ngang ra ngoài.
Hắn bước tới phía trước, cây côn trong tay đột nhiên vung ngang, lặng yên không một tiếng động nhanh như thiểm điện, mũi côn bổng chính là đối phương huyệt Thái Dương bên phải. Một gậy này như phượng trong thương pháp gật đầu, côn bổng chỉ cần chạm một cái là có thể đánh vỡ đầu người như bình gốm, đại bộ phận cơ hội phản ứng đều không có, sẽ mất mạng.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống ngoài ý muốn xuất hiện.
Thiếu niên kia giật mình ngẩn ra, không biết từ lúc nào nâng hai tay lên đã cầm côn đánh tới huyệt Thái Dương.
"Ngươi làm như vậy..." Giọng điệu của hắn có chút căm giận.
Trong bóng đêm như có hàn ý dâng lên, sau một khắc, giữa hai người côn đột nhiên hoàn toàn, hình bán nguyệt.
Lông tóc sau đầu Lý Ngạn Phong dựng đứng.
"Bành —" một tiếng, trường côn kia bắn trở lại không trung một chữ, bộ pháp của Lý Ngạn Phong bỗng nhiên trầm xuống, thân hình vũ động như huyễn ảnh, sau đó song quyền như cự mãng gào thét phóng tới đối phương, Bạch Viên Thông Tí quyền phát lực., Hung ác và khí khái. Mà ở bên này, thiếu niên buông côn ra, bước chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể lao thẳng tới trung lộ đối diện. Lý Ngạn Phong liên tục vung hai quyền lên không trung, trên quyền thứ ba, nắm đấm đã hung hăng nện vào cánh tay phòng ngự của thiếu niên.
Phịch ——
Nước bùn chung quanh bắn tung tóe, nắm đấm phản kích của thiếu niên đập thẳng vào ngực Lý Ngạn Phong.
Sau đó là một vòng đối công cương mãnh tới cực điểm...
....
Gió thu quét qua chân trời, trong bầu trời đêm, mây mưa cuồn cuộn, giống như dãy núi chảy ngược.
Đường phố phụ cận kim lâu đang hỗn loạn khuếch tán. Nhưng xa xa cũng có tên lệnh bay lên, giờ phút này lực lượng thuộc về "Liệt Luân Vương" chung quanh đang bị điều động, thanh thế hô ứng phảng phất từ bốn phương tám hướng đánh tới thủy triều.
Đường phố đoạn đông, Đàm Chính đẩy tan sương mù trên con đường, đại đao trong tay vung lên, sau một khắc giống như sét đánh rơi xuống. Ở phía trước lão, Du Hồng Trác vung đao phản kích, hai thanh trường đao trên không trung tuôn ra ánh lửa.
Đao quang toàn lực chém giết nặng nề mà lạnh lẽo. Giờ khắc này, bộ pháp trầm ổn "Thiên Đao" chính là hai tay cầm đao, mà nửa người Du Hồng Trác bên kia nhuốm máu, hai tay đã đổi thành hai tay cầm khoái đao., Ánh mắt hung lệ, toàn lực chém ra lưỡi đao vừa nhanh vừa nặng nề, va chạm cùng trường đao trong tay Đàm Chính trong ngã tư đường giống như cơn lốc xé rách, bốp bốp bốp cơ hồ tạo thành một khu vực đáng sợ người ngoài khó có thể tiến vào.
Nếu như nói đao trong tay Đàm Chính mạnh mẽ mà vững vàng, dĩ nhiên đã có khí tượng tông sư như núi, vậy thì tạm thời chưa có bao nhiêu đao khách trẻ tuổi nắm trong tay đã tràn đầy dã tính cùng khí tức phá hoại, giống như con nghé con xông về ngọn núi này.
Lúc trước dưới sự vây công của mọi người, hắn dĩ nhiên đã bị thương, trong mấy lần giao thủ với Đàm Chính cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng đến lúc này, Du Hồng Trác nửa người mang theo máu tươi giống như càng đánh càng hăng, thay đổi đấu pháp từng lần, trước mắt lại chém giết chính diện với Đàm Chính.
Hai người hai tay cầm trường đao va chạm vào nhau như mưa, trong lúc nhất thời không ai lui lại, một chút dịch chuyển, bước chân của hai người liền di chuyển sang bên cạnh. Trong thời gian này, mấy cái bàn ven đường bị đao quang mãnh liệt cuốn vào, giống như là bay khỏi đây., Một gã thành viên "Bất Tử vệ" từ bên cạnh đánh tới, cầm trong tay trường thương tựa hồ là muốn trợ giúp Đàm Chính, vừa mới tiến vào trận chiến chém giết, mũi thương trong tay liền bị đao quang chặt đứt, sau đó đao quang từ bắp đùi cùng bên người lão nổ tung, máu tươi tung bay.
"A a a a a a a a a ——"
Địch nhân bị đao quang cuốn vào cũng phá vỡ thế cân bằng, trong miệng Du Hồng Trác gào thét như thú bị vây khốn, vẫn như cũ định xông tới phía trước. Nhưng mà ánh mắt Đàm Chính phía trước như nước, đao cương nặng nề không ngừng từ chính diện rơi xuống, bổ đôi thế công của y ra, sau mấy đao, Du Hồng Trác lảo đảo lui về phía sau.
Bước chân của Đàm Chính như hình với bóng, một đao tiếp một đao bổ tới.
Trên đường phố hỗn loạn, Đàm Chính trong nháy mắt chém liên tục năm đao, Du Hồng Trác chật vật bay lui, trên đao thứ năm đã bị bổ tới mức cánh cửa bị mở toang, đao kiếm của Lương Tư Ất từ một bên cứng rắn đón đỡ., Một đao này của Đàm Chính ngăn cản, cánh tay hầu như tê dại, Trần tước giống như quỷ mị từ một bên đánh tới, một đao chém lên người nàng, máu tươi chảy ra, Lương Tư Ất gần như là đang huy kiếm tấn công mạnh về phía Trần tước, Trần tước vừa tiếp tục tránh đi.
"Đây là chuyện của ta! Đi -- "
Lương Tư Ất hét lớn, nữ nhân này bò ra từ chiến trường, toàn thân đầy máu, còn đang toàn lực tấn công. Du Hồng Trác vẫn đang lui về phía sau, cố gắng nuốt một ngụm máu tươi trong miệng xuống, túm lấy một "Bất Tử vệ" đang vọt tới gần đó, trong tay đã xuất toàn lực phóng về phía Đàm Chính.
Khoảng cách song phương thoáng cái đã rút ngắn, Đàm Chính một tay bắt lấy sau lưng "Bất tử vệ", tay trái đoạt người, đao trên tay phải đã chém tới bên này, "Bất tử vệ" kia hoa chân múa tay vẫn còn phản kháng, trong miệng Du Hồng Trác máu tươi phun ra, đao quang song phương ở trong huyết quang lại liều chết chém giết cùng một chỗ.
Những người đứng gần nhìn thấy Đàm Chính đao, một nam một nữ, hầu như giết chết hai người máu, toàn lực chém giết, trong lòng không khỏi thổn thức một hồi.
....
Phía tây con phố dài.
Trên lầu hai của một bộ phận cửa hàng ven đường, tiếng đánh nhau kịch liệt đang truyền ra. Một số bàn ghế ầm ầm phá tan cửa sổ lầu gỗ, đập về phía người đi đường, khiến cục diện càng lúc càng khó thu thập, cũng có thương ảnh trường thương lao ra khỏi nóc nhà, khuấy động những mảnh ngói đầy trời.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Hai người Nhạc Ngân Bình, Nhạc Vân ngăn cản Kim Dũng Cẩm, đơn độc lập phu, đám Mạnh Tổ Đào đuổi theo Nghiêm Vân Chi. Dưới sự huấn luyện của Nhạc Phi, bọn họ được Nhạc Phi huấn luyện., Hai tỷ đệ đã ở chung nhiều năm phối hợp ăn ý, đệ đệ Nhạc Vân trời sinh thần lực, mặc dù chưa sử dụng binh khí thiện nghệ trên chiến trường, nhưng được chân truyền Chu thị tung ra một quyền cũng ẩn ẩn có chút uy thế như Trần Phàm năm đó ám sát Bao Đạo Ất ở đầu đường Hàng Châu., Hợp với cổ ngữ " Quyền sợ Thiếu Tráng", mà bình bạc của tỷ tỷ lúc đầu am hiểu chính là năm bước mười ba thương của Chu Bộ năm đó, vóc người cao gầy, thương pháp, cước pháp đều sắc bén kinh người., Đệ đệ ở trong phòng dùng một thân lực quái dị ném đồ vật lung tung, thậm chí ngang ngược phá tường đập vào gian phòng tiếp theo, lúc nàng nhảy lên xà nhà thậm chí xông ra khỏi nóc nhà quan sát đại cục, hai người hô ứng lẫn nhau, trong lúc nhất thời lại kéo theo chiến đoàn tàn phá bừa bãi bốn phía, ngoại trừ vài tên cao thủ, đám lâu la gần đó cũng có chút đuổi không kịp.
Nếu có thể toàn thân trở ra, chỉ là lần đại náo này đã đủ để khiến bọn họ nổi danh khắp giang hồ.
Bất quá nếu nói về cục diện, kỳ thật cũng không coi là lạc quan. Kim Dũng Cẩm, đơn lập phu đều không phải hạng xoàng, ngày thường cho dù là hai tỷ đệ đối nghịch với hắn, thắng bại kỳ thực cũng có chút khó nói, mà trong ba người thì khác nào trong số ba người., Đặc biệt là Mạnh Tân Đào, xem ra võ nghệ của gã bị thương trên vai, uy thế còn mơ hồ hơn hai gã chưởng quỹ Bảo Phong Hào này. Nếu không phải gã đã giết trưởng bối, nắm lấy đồng môn sau khi sát ý lắng xuống, lại làm không rõ ý đồ của đám người Kim Dũng kiều, thì có lẽ trong hai tỷ đệ đã có người bị thương.
Vừa rồi Kim Dũng hào quang, tâm tư chủ yếu của lập phu vẫn là muốn nắm lấy Nghiêm Vân Chi, lúc này ngân bình vung thương như mưa, sau một phen xoắn xuýt khó khăn lắm mới ngăn cản được ba người đệ đệ, trên thực tế cũng đã đến cực hạn năng lực rồi.
Lúc này trong lúc đánh nhau, bình bạc cũng đang phát tín hiệu cho Nhạc Vân - phải mau chóng chạy trốn.
Trong lúc chém giết, Nhạc Vân cũng lo lắng truyền tín hiệu: Có người đuổi tới.
Bình bạc lắc đầu.
Trận chém giết này đã giúp đối phương tranh thủ một thời gian nhất định, giờ phút này trong bóng đêm gần xa la lên như nước thủy triều, đại đội "Vũ phách" "Võ phách" "Liệt" dưới trướng Cao Tuệ Vân chưa tới một chén trà đã có khả năng mãnh liệt mà tới. Làm xong việc có thể làm, lúc này không đi, chẳng lẽ còn muốn đem cả bản thân mình vất vả lên sao...
....
Trong một khoảng sân tối tăm cách con đường không xa, Nghiêm Vân Chi trông thấy bầu không khí bình tĩnh và áp lực bộc phát ra, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi.
Hai bóng người mờ ảo, một khắc trước vẫn còn mở miệng nói chuyện, nhưng ngay khoảnh khắc sau, phản ứng của cao thủ chân chính đã bị kích nổ.
Trước đó, Nghiêm Vân Chi cũng từng cân nhắc qua vấn đề đối kháng với Lý Ngạn Phong như thế nào, nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, đối mặt với thiếu niên tới từ phía Tây Nam., Thân hình vị "Hầu vương" Thông Sơn này lắc lư, sau đó Thông Tí quyền của Bạch Viên đại khai đại hợp lại ép tới. Đây có lẽ là phản ứng kịch liệt của chính tông sư Võ đạo sau khi phát giác được nguy hiểm, Nghiêm Vân Chi thậm chí chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo là thân hình Lý Ngạn Phong giãn ra, quyền phong gào thét lẫm liệt.
Trên bầu trời có ánh sáng mỏng chết ập xuống, cũng trong nháy mắt này, làm cho Nghiêm Vân Chi giật mình nhất, là do thiếu niên tên là Long Ngạo Phong giơ nắm tay xông thẳng lên đầu Lý Ngạn Phong, nếu như nói quyền của Lý Ngạn Phong sau khi triển khai liền như sóng biển ngập trời, từ bốn phương tám hướng vây kín mà đến, thân ảnh thiếu niên sau khi ứng kích trong nháy mắt này tựa như một viên đá ngầm, dựa theo sóng biển mà lao thẳng vào trung tâm.
Hai đạo quyền ảnh giao thoa cùng một chỗ, trong quang mang lờ mờ, Nghiêm Vân Chi thậm chí không thấy rõ hai người trong nháy mắt tiến vào trong phạm vi nhỏ, nhưng "Phanh phanh phanh phanh" thanh âm vang lên, đó là tiếng nắm đấm nện lên trên da thịt. Phảng phất như hai hung thú thô bạo gặp mặt ngay từ lúc gặp mặt liền muốn chính diện đè xuống đối phương, không ai chịu lui lại.
Sau một khắc, một bóng người đột ngột xuất hiện ở giữa hai người.
Đó là tên tiểu hòa thượng theo "Long Ngạo Thiên" hành động kia, trong khoảnh khắc quyền phong song phương giao kích mãnh liệt về phía Lý Ngạn Phong. Trong bóng tối "Lục Phong" một tiếng, nội tức mênh mông ở phía sau viện này xao động, thân thể hắn xê dịch, quyền pháp vung vẩy, thanh âm phong lôi càng tăng lên, trong ánh sáng mờ ảo như triển khai bảy tám cánh tay, mà tiểu hòa thượng như giòi bám theo hắn.
Ngay cả khi Nghiêm Vân Chi chuyên nghiên cứu đạo thích khách, lúc này cũng không thể nhìn rõ chiêu số trong tay tiểu hòa thượng kia ra sao, nhưng xem phản ứng đột nhiên của Lý Ngạn Phong, hắn cũng cảm nhận được uy hiếp khó giải quyết, một mặt ứng phó "Long Ngạo Thiên" phía trước, một mặt muốn thoát khỏi tên tiểu hòa thượng mặt dày chết bầm sắp dán tới.
Trong nháy mắt lại có quang mang nở rộ, Nghiêm Vân Chi trông thấy Lý Ngạn Phong xoay hai vòng về phía sau, hắn nắm lấy tay tiểu hòa thượng, mà ở phía trước hắn, thiếu niên tên Long Ngạo Thiên cất bước nhảy lên, một tay phải vung lên không trung.
Oành một tiếng ——, một quyền rắn chắc đánh lên mặt Lý Ngạn Phong. Lý Ngạn Phong nhún người, tựa hồ ném tiểu hòa thượng kia ra xa. Cùng lúc đó, thân hình của hắn như là rút nhỏ một vòng, vung nghiêng về phía chân trời, một khắc sau nắm đấm ở bên cạnh, đá trúng lồng ngực của thiếu niên.
Ba bóng người bay ra ngoài như đạn pháo.
Thân thể Lý Ngạn Phong lộn mấy vòng trên mặt đất, lăn một vòng đến bên góc tường mới dùng sức đứng lên; tiểu hòa thượng như u linh kia bị Lý Ngạn Phong ném về phía góc tường xa hơn, mấy giỏ bị đập nát mấy cái bình gốm, sau một khắc cũng đứng lên, bên này bay nhào ra đấm ngực thiếu niên bị đá một cước, bước chân đạp vài cái xuống bùn lầy dưới đất., Hai tay của hắn trên không trung duỗi ra, hai chân trượt về phía sau, đã nắm chặt thân hình, khí tức thật dài từ trong miệng hắn gào thét ra, tựa hồ có vô tận lực lượng cuồn cuộn trong thân thể này.
Loại tình huống tương tự Nghiêm Vân Chi khi đi lên núi cũng đã từng gặp qua, cũng không biết thiếu niên này tu luyện công pháp nội gia như thế nào, trong lúc toàn lực thư giãn sẽ có động tác như vậy xuất hiện. Nhưng với tư cách võ giả mà nói, nàng cũng không thể không thừa nhận, biểu tượng như vậy thậm chí ngay cả nàng cũng có thể cảm giác được nhiệt huyết sôi trào.
Lúc trước ba người giao thủ, bất quá phát sinh trong thời gian mấy lần hô hấp ngắn ngủi, Lý Ngạn Phong cùng Long Ngạo Thiên cương mãnh đến cực điểm đối đầu, tiểu hòa thượng hung hiểm như giòi trong xương tiến lên, sau đó Lý Ngạn Phong hất văng tiểu hòa thượng ra, bị một quyền đánh lên mặt rồi đá chân trả đòn, toàn bộ quá trình vừa hung mãnh vừa lợi hại dị thường.
Mà trên thực tế, cho dù là Lý Ngạn Phong mặt hơi lộ vẻ chật vật, cũng đã biểu hiện ra quyền pháp và ứng đối dị thường. Ngay từ đầu hắn dùng Bạch Viên thông tay đối chiến cùng Long Ngạo Thiên, đợi đến khi tiểu hòa thượng xông tới, thật ra toàn bộ quyền pháp trên tay đã biến hóa theo hướng Hầu Quyền., Vừa nhảy vừa tránh thoát hai lần tấn công của đối phương, sau đó kéo tay đối phương ném người ra ngoài. Còn Long Ngạo Thiên mặc dù một quyền nện thẳng vào mặt hắn, nhưng khi ném bay tiểu hòa thượng còn có thể xoay người đá chân, lấy một chọi hai, dĩ nhiên là đối kháng cực kỳ xinh đẹp.
- nếu như hắn đối mặt với võ giả trạc tuổi hắn, thì như vậy thật ra không có vấn đề gì.
Nhưng lúc này hắn đối mặt với một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi và một thiếu niên khác có vẻ còn nhỏ hơn, hai người này lộ ra thân thủ giống như quái vậy.
Khi Nghiêm Vân Chi đối mặt với Long Ngạo Thiên chỉ trong chớp mắt đã bị ấn ngược lại, đương nhiên biết võ nghệ của hắn cao cường, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới thời khắc hắn đối mặt với tông sư võ đạo như Lý Ngạn Phong lại không hề nhường ai, đối kháng chính diện với hắn.
Mà tiểu hòa thượng bị ném bay ra ngoài kia, có lẽ chính là "Tứ thước ti bát ma" trong truyền thuyết, mặc dù nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng trong chốc lát ngắn ngủi lại có thể kích động Lý Ngạn Phong tình nguyện chính diện chịu một quyền cũng phải ném hắn ra, đủ để chứng minh một khi bị hắn cận thân, thủ đoạn công kích của hắn có thể là trí mạng.
Bóng đêm mê man, cách đó không xa tiếng ồn ào huyên náo lan tràn, Nghiêm Vân Chi cắn chặt hàm răng, tim đập thình thịch liên hồi.
Bên tường đối diện, thân ảnh cao lớn của Lý Ngạn Phong đã đứng thẳng lên, trên mặt gã dính một quyền, lúc này mái tóc dài cũng đã rối tung, trên người vì lăn lộn trên mặt đất mà có không ít bùn lầy. Gã duỗi cánh tay ra, nắm lấy quần áo của mình, trực tiếp xé rách nó, trong bóng tối lộ ra nửa người trên như đao chém rìu đục, trong trầm mặc, sát khí tràn ngập bốn phía.
Nơi góc tường phía xa, tiểu hòa thượng đập vỡ mấy bình bình bình bình, phảng phất sáp nhập vùng bóng tối kia, vào thời khắc này, chỉ phát ra một tiếng "A Di Đà Phật" vang lên: "Thí chủ ra tay quá mức ác độc, đúng là người xấu." Lời nói này lão khí ngút trời, giọng nói lại có chút non nớt, khiến người ta nghe xong có loại cảm giác quái dị không nói nên lời.
Bên này, thiếu niên tên Long Ngạo Thiên là người duy nhất không ngã xuống, thân hình của hắn thư giãn chậm rãi rơi xuống, trong miệng tựa hồ có khí tức vô cùng dài dằng dặc đang phun ra.
"Hôm nay Giang Trữ, xem ra đúng là phong vân tụ hội rồi." Trong bóng tối, Lý Ngạn Phong lên tiếng: "Những người kỳ quái gì đều đến cả."
"Ta hỏi ngươi, hiện tại có thể trả lời rồi?" Thiếu niên bên này cũng mở miệng.
"Hỏi cái gì?"
Nghiêm Vân Chi nhìn thấy thiếu niên tên Long Ngạo Thiên kia chỉ tay về phía mình: "Các ngươi, không phải cùng một phe sao? Làm ầm lên hả?"
Bên kia Lý Ngạn Phong nhíu mày, cất bước đi về phía trước: "Một nhóm? Ngươi biết nàng là ai không?" Hắn đi tới bên cạnh trường côn rơi trên mặt đất, duỗi chân quét qua, côn bổng kia bắn lên vách tường bên cạnh, sau đó bị Lý Ngạn Phong thuận tay trảo một cái, gọn gàng rơi xuống nắm trong tay.
Thiếu niên tên Long Ngạo Thiên hạ tay xuống.
Trong bóng tối phía xa, tiểu hòa thượng đi tới bên này, Lý Ngạn Phong dùng ánh mắt liếc hắn một cái. Côn bổng của hắn buông xuống, nhưng giờ khắc này cho dù Nghiêm Vân Chi cũng biết, mọi người phải đối mặt chính là toàn lực ra tay, không giữ lại chút nào "Hầu vương".
Trong bóng tối yên tĩnh một lát, Long Ngạo Thiên không nói gì, hắn chỉ tay về phía Nghiêm Vân Chi, sau đó nói: "Lý Tiện Phong, cả nhà ngươi già trẻ làm ác ở Thông Sơn, ngươi biết sai không?" Hắn không tiếp tục truy hỏi quan hệ giữa Lý Ngạn Phong và Nghiêm Vân Chi nữa, không biết vì sao, nói câu này, ngữ khí cũng giống như hơi trầm xuống mấy phần.
"Thông, núi, làm, ác..." Lý Ngạn Phong khẽ mỉm cười: "Thì ra, ngươi chính là tên ma năm thước sáu trăm..."
"Ta không phải."
Thiếu niên đi về phía trước, Lý Ngạn Phong trầm xuống tư thế.
"Ta chính là phụ thân thất lạc nhiều năm của ngươi... Gia gia a!"
Sau một khắc, Nghiêm Vân Chi nhìn thấy côn bổng trong tay Lý Ngạn Phong gào thét bay lên như vòi rồng, mà ở hai bên thân hình hắn, thân hình Long Ngạo Thiên và tiểu hòa thượng kia đột nhiên tiến tới, vờn quanh hai bên, gần như cùng lúc, từ các phương hướng khác nhau bắt đầu tập kích về phía Lý Ngạn Phong.
Lý Ngạn Phong "Oa" một tiếng, thân ảnh cuồng vũ trong bóng tối như vượn, lại như khỉ, lại như điên cuồng, hắn giống như lôi đình giáng xuống phía trước, Long Ngạo Thiên vọt tới, đống lớn tạp vật dưới mặt đất cùng với nước bùn ầm ầm nổ tung, sau đó côn bổng kia cuốn lên đầy trời bùn đất, mảnh vụn bắn tung tóe về bốn phương tám hướng, Lý Ngạn Phong đột nhập vào trong bùn đất đang tán loạn kia, trong bóng tối phía sau là đao mang bóng loáng không một tiếng động lướt qua.
Nương theo côn bổng cuồng vũ, ba đạo thân ảnh xuyên thẳng qua giao thoa, sau đó Nghiêm Vân Chi phát hiện, Lý Ngạn Phong cầm bổng nhào về phía nàng.
Nghiêm Vân Chi cũng là võ giả, mắt thấy đánh nhau đột nhiên bộc phát, kiếm thế trong tay trầm xuống, phất tay đón đánh. Cũng là một khắc sau, nàng nghe được phía trước truyền đến một tiếng mắng "đùng", thân thể đột nhiên phản ứng mạnh lui về phía sau. Côn bổng trong tay Lý Ngạn Phong dường như đã mất đi dấu vết trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện, phịch một tiếng vang lên trên bức tường vừa rồi, mảnh đá vẩy ra.
Lý Ngạn Phong là tông sư võ đạo, buông tay chém giết phô thiên cái địa cuốn về phía nàng, thân hình nàng đã bay ngược ra sau, nhưng sau một khắc tay phải làm ra tư thế phòng ngự phía trước vẫn đột nhiên đau nhức, sau đó côn bổng vung ngang tới, quét trúng xương sườn bên cạnh nàng.
Thân thể vẫn còn ở giữa không trung bay ra ngoài, Nghiêm Vân Chi nhìn thấy cây côn trong tay Lý Ngạn Phong tựa hồ trên không trung nổ tung thành mảnh nhỏ, một bóng người từ bên cạnh va chạm về phía Lý Ngạn Phong, sau đó ầm ầm ầm đâm về phía một bức tường đổ nát bên cạnh sân nhỏ.
Nghiêm Vân Chi từ không trung hạ xuống, lăn lộn trên mặt đất, nàng biết xương sườn có lẽ đã bị đánh gãy, nhưng một gậy kia của Lý Ngạn Phong tựa hồ vẫn chưa xuất toàn lực, thân thể của nàng lăn một vòng trên mặt đất, lại ra sức bò dậy. Mà ngay lúc nàng đứng cách đó không xa., Tường đất ầm ầm đổ xuống, kể cả tạp vật chung quanh, rác rưởi, chai lọ, vò đều vỡ nát ra, thân ảnh thiếu niên cầm lên một cái bình gốm mang theo nước., Oanh một tiếng đập vào đầu Lý Ngạn Phong, mảnh ngói đầy trời, nước thối bắn ra, Lý Ngạn Phong cũng mãnh liệt một quyền đánh ngã đối phương vào trong phế tích, phía sau thân thể hắn, tiểu hòa thượng nhào tới, phất tay xẹt qua cổ họng Lý Ngạn Phong.
Cánh tay phải của Lý Ngạn Phong có dài nhỏ bằng xích sắt mạnh mẽ đón đỡ, trong không khí có tiếng kim loại va chạm rất nhỏ mà thanh thúy vang lên. Thân ảnh thấp bé kia quấn chặt lấy hắn trên không trung, sau đó lại là hai cái gai mãnh liệt. Lý Ngạn Phong mới ném thân ảnh khó chơi như quỷ mị này ra ngoài, Long Ngạo Thiên đang bò dậy phía sau cũng đã nhào tới, vung nắm đấm lên, Lý Ngạn Phong mấy lần đón đỡ, đều là tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
Hắn mới quăng tiểu hòa thượng khó dây dưa kia ra ngoài. Lúc này đối mặt với công kích của thiếu niên, hắn lảo đảo lui lại trong hung hiểm, sau đó ngã nhào vào trong nước bùn. Thiếu niên nhào tới, bị một cước của hắn đá văng ra. Hắn còn chưa thể bò dậy nổi., Thiếu niên kia nắm lấy một khối gạch lớn bên trong phế tích, đập xuống mặt hắn. Lý Ngạn Phong ra sức đón đỡ, đây là một khối bùn, tuy rằng nặng nề, nhưng cũng oành một tiếng bạo tán giữa không trung, Lý Ngạn Phong cũng không thể đứng lên nổi., Thân hình bay xuống dưới đất một chuyến, sử dụng con đường nằm dưới đất, hai chân mãnh liệt đá uy hiếp, sau đó quay cuồng lên, Long Ngạo Thiên và tiểu hòa thượng từ hai bên xông lên, ba bóng người va chạm kịch liệt với nhau, làm cho hòn non bộ gần đó sụp đổ bay tứ tán.
Nghiêm Vân Chi đứng ở đó, trong lúc nhất thời cơ hồ không cảm giác được đau đớn dưới xương sườn.
Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến đấu pháp thảm liệt mà không có hình tượng gì như vậy —— lúc trước ở trên con phố dài kia, một mình Lý Ngạn Phong, quét ngang một mảnh, thân thủ tông sư triển lộ không dư thừa, mà trong quá khứ nàng trải qua rất nhiều lôi đài luận bàn, mọi người điểm đến liền dừng, mặc dù phân biệt võ nghệ cao thấp, nhưng mỗi người đều giữ vững phong độ.
Nhưng giờ khắc này, cảnh tượng trước mắt nghiễm nhiên trở thành cuộc chém giết thảm thiết nhất trên chiến trường, song phương đều bộc phát sát ý, muốn dùng mọi thủ đoạn để đẩy đối phương vào chỗ chết, cho dù là Lý Ngạn Phong, trong lúc đánh nhau cũng không thể bảo trì được chút phong độ tông sư nào., Cả người hắn dính đầy nước bùn, nước thối, tóc dài bay tán loạn, nói đến thân pháp linh động, nắm đấm khỉ lớn nhỏ có độ, lúc này ngay cả cơ hội nhảy vọt ra khỏi mặt đất cũng không có, hai bên lôi kéo nhau đánh vào nhau cơ hồ thành một con khỉ.
Đây là... Tây Nam đấu pháp?
Nghiêm Vân Chi nhớ lại lai lịch của thiếu niên này, nhớ tới truyền thuyết kia, trong lúc nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt. Tay phải của nàng bị Lý Ngạn Phong một gậy đánh cho máu me đầm đìa, lúc này tay trái cầm kiếm, muốn xông lên.
Nàng cũng không biết phải giúp ai, nhưng cho dù giết chết ai, cảm giác cũng không có vấn đề gì.
Long Ngạo Thiên Chính và Lý Ngạn Phong ở trong đống đá vụn dây dưa đánh nhau, lưỡi đao trong tay hướng về phía cánh cửa vuông đâm tới lại bị đánh văng ra, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy thiếu nữ ngốc nghếch từng đi qua ở Thông Sơn kia muốn rút kiếm tới, trong miệng liền mắng: "Mẹ nó! Ngươi còn không đi mau—— "Thân thể" liền bị Lý Ngạn Phong mạnh mẽ đá văng ra, một trận tức giận.
Đường phố cách đó không xa, có người chạy tới, đó là một lão giả mặc trường sam, tay cầm tính toán. Thân hình lão nhanh chóng, vốn đang chạy trốn đã nhìn thấy những người bên này, còn có chút hưng phấn, xa xa nói: "Nghiêm cô nương..." Nội kình bức bách, bay đến.
Đến gần, dĩ nhiên là thấy bên này một cảnh tượng hỗn độn, một bóng người chật vật đứng thẳng trong mảng lớn đá vụn, khắp người lầy lội, thậm chí còn có máu tươi, nếu không phải nhìn nhiều thêm vài lần..., Hắn quả thực nhanh không nhận ra đây là "Hầu vương" trước kia uy thế khuất phục cả con phố dài. Trên thực tế, cũng là vì Lý Ngạn Phong vừa rồi cởi quần áo, mới ở trong đánh nhau như vậy càng trở nên chật vật, Long Ngạo Thiên Y ăn mặc nghiêm túc, mặc dù bị thương, bề ngoài hiển lộ không ra, tuyệt không đến mức toàn thân quấn đầy nước bùn như Lý Ngạn Phong.
Lý Ngạn Phong thì sao? Thiếu niên này là ai? Sao lại đánh thành như vậy?
"Bàn Thái Sơn" Kim Dũng" lời nói mới ra một nửa, lập tức có chút nghi hoặc không thôi. Mà ở bên cạnh, thấy đối phương có viện thủ đến, Long Ngạo Thiên và tiểu hòa thượng cũng theo bản năng ngừng tay, mọi người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, có chút yên tĩnh.
"... Lý huynh, ngươi đây là... làm sao vậy?"
Bởi vì không biết nên nói gì mới tốt. Một lát sau, Kim Dũng vênh mặt bình tĩnh mở miệng hỏi một câu.
Lý Ngạn Phong nhìn hắn, sau đó giơ tay lên, giống như cười mà không phải cười.
"Cô bé này thuộc về ngươi."
"... Hả?"
Kim Dũng Cẩm nhíu mày.