Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đám người chạy trốn.
Sương mù tràn ngập trên đường phố đang chậm rãi tản ra, "Bất Tử vệ" xung quanh chạy tới, oán hận "Thành viên" và người đang thừa cơ rời đi đang phát sinh xung đột nho nhỏ.
Giữa đường cách đó không xa, Lý Ngạn Phong tiện tay cầm côn bổng ngăn cản cương tiên giản của nữ tử phía trước. Gã luôn luôn nhìn bốn phía, tâm tư nhạy cảm cũng chú ý tới biến hóa của tình huống trên đường.
Một con phố lớn, Trần Tước sau khi truy đuổi hung thủ chưa thu hoạch được đã gặp phải công kích chặn đánh, bốn bóng người từ không trung rơi xuống đầu đường, đột nhiên xuất hiện một nam một nữ võ nghệ cao cường, mấy tên thủy thủ cầm roi thép ở đây không thể so sánh được.
Mà bên mình cũng có biến cố rất nhỏ đáng chú ý xuất hiện.
"...Ha ha, sao vậy? Kim lão?"
"Bảo Phong hào" chia làm ba quầy lớn của thiên địa, mỗi một tủ lại có hai đến ba đại chưởng quỹ chủ trì, Kim Dũng Kiều chính là chưởng quỹ có bối phận sâu nhất của nhân số, nghe nói lão mưu túc trí, cực kỳ khó chơi. Tuy hôm nay hai bên đang đối mặt cùng một bữa tiệc, thoạt nhìn lập trường cũng nhất trí, nhưng cụ thể là địch hay là bạn, vậy còn khó nói lắm. Giờ phút này hắn bỗng nhiên kết cục, mục đích vì sao lại khiến Lý Ngạn Phong để ý.
Nghiêm cô nương, đó là ai... Mặc dù thanh âm ầm ĩ chung quanh, nhưng Lý Ngạn Phong cũng đem những lời này nghe vào trong tai.
Chỉ là trong lòng còn đang suy nghĩ, bên một số đường phố phía sau, Kim Dũng đột nhiên phát lực, thân hình như vòi rồng bay múa, đã đầu nhập vào trong đám bụi mù này. Lý Ngạn Phong vốn cho rằng tuổi của hắn không nhỏ, làm việc hơn phân nửa chậm rãi khoan thai, nhưng không ngờ hắn ra tay quả quyết dữ dội như vậy, vị trong đám người này nói không chừng sẽ bị lão già này nắm lấy hậu phương chà đạp, chính mình không có cơ hội động tay chân nhiều hơn.
Ý niệm này hiện lên trong đầu hắn.
Trong đám người bên cạnh, có người xốc áo choàng lên đón kim dũng đàn, sau một khắc, quyền phong gào thét, liên hoàn mà ra. Lông mày Lý Ngạn Phong nhíu lại, chỉ nghe thanh âm này, gã liền có thể nghe ra đầu mối quyền pháp và lực phá hoại của đối phương. Trong sương mù, hai bóng người đụng vào nhau.
....
Kim Dũng Cầm chợt nhìn thấy Nghiêm Vân Chi, chính là chuẩn bị sẵn sàng trảm loạn ma kiếp lấy đối phương, kết thúc hết thảy, nhưng không nghĩ tới, thân hình mới xông lên, trong sương mù phản kích theo.
Nắm đấm gào thét vung tới trước mắt, hắn cũng là lão tướng ở sa trường đã lâu, thò tay ra sau lưng, một cái thiết toán ngăm đen nặng nề xoay tròn, vung ra.
Bàn tính Kim Dũng trong tay hắn gọi là "Thái Sơn Bàn", cũng là do hắn tung hoành giang hồ nhiều năm, ngang dọc khắp nơi. Thiết Toán Bàn này là binh khí thiên môn, rất nặng nề và thô ráp, xoay tròn như cối xay, vung vẩy đập đá, xương gãy chỉ là rảnh rỗi, khống chế rất tốt, cũng có thể là tấm thuẫn ngăn cản công kích, hoặc là sử dụng khe hở của bàn tính đoạt binh khí. Lúc này hắn vung mạnh bàn tính, giống như dùng cối xay, thậm chí mài qua đầu đối phương.
Người vung quyền kia quyền đạo nặng nề mà nhanh chóng, hai quyền trước tránh được bàn tính nặng nề đập xuống, sau đó thân hình biến ảo, quyền, khuỷu tay, va chạm liên hoàn tới.
Kim Dũng Cẩm, Thái Sơn Bàn tấn công liên miên, người bình thường thấy hắn lớn tuổi, đa phần cho rằng hắn là đấu pháp chậm rãi, nhưng mà hắn dựa vào thiết toán bàn, thế công từ trước đến nay luôn là thừa dịp đối phương phản ứng không kịp liên hoàn tấn công. Mà người trước mặt thân hình linh động, quyền ra như điện, cương mãnh vung khuỷu tay cùng đập xuống, trên cánh tay hiển nhiên cũng có thiết khí bảo hộ, cùng thiết toán bàn vang lên tiếng vang mãnh liệt.
Song phương giao thủ ngay lập tức cường công, cứng đối cứng định đoạt ưu thế. Trong sương mù này, trong nháy mắt tiếng nổ vang như sấm rền bạo vũ vang lên, khói trắng quay cuồng.
Trong tay bàn tính vung vẩy va chạm cứng rắn với đối phương, trong đầu Kim Dũng Kiều đột nhiên hiện lên một cái tên: Toái Tử Quyền.
Đây là " gót tay" Chu lữ truyền quyền pháp xuống, nghe nói bên trong quyền pháp "Bát mỗng" cầu chính là thân pháp linh động, nhưng thế đánh ra của quyền chú trọng là xuất quyền như mưa xối xả, giòn như treo roi. Vũ nghệ Chu Anh lão niên siêu phàm nhập thánh., Thường thường chỉ giảng giải bí quyết quyền pháp này, về phần thực tế, trong luận võ, đã có rất ít người cần hắn trốn tới né lui, càng đừng nói tới có ai không chịu nổi quyền xuất quyền như mưa to của hắn, giòn như treo một roi.
Lúc ở Ngự Quyền quán, Chu Bộ đã truyền thụ rất nhiều đồ đệ, nhưng sau này thành danh đa số đều dùng sở trường sử thương côn binh khí làm chủ, về phần những năm gần đây trên giang hồ có người am hiểu quyền pháp Chu bản thì thường lấy được da lông, tinh túy khó thông. Nhưng người trước mắt này không chỉ có quyền pháp cương mãnh mãnh., Nhanh như mưa rào, hơn nữa trong phạm vi nhỏ càng là mau lẹ tránh né, dĩ nhiên đã đem quyền pháp và thân pháp chính diện tranh công này, bộ pháp kết hợp đến mức không chê vào đâu được, đạt được lý niệm quyền pháp "Thiết tí" tinh túy.
"Được —— "
Kim Dũng quát to một tiếng, trong tay quơ bàn tính, đập xuống, ô ô., Ngăn cản càng lúc càng mãnh liệt. Hắn bây giờ cũng coi như là hào kiệt một phương trên giang hồ, tuy rằng ngày thường lấy lục đục xử lý thực vụ, nhưng mỗi ngày tu luyện võ nghệ đều chưa từng hạ xuống. Giờ khắc này một là thấy săn bắt tâm tình, hai là ngạo khí trong lòng phát động. Song phương đều toàn lực ra tay, trong một mảnh khói bụi, có thể nói lực phá hoại do đánh nhau bộc phát ra có thể nói là kinh khủng.
Giao thủ như thế chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, Kim Dũng bạt tai quát lên: "Tiểu đơn!"
Một chưởng quỹ đơn lập khác của Bảo Phong hào lần này tới đây đã đi tới, cách đó không xa, côn bổng trong tay Lý Ngạn Phong gõ một cái, trực tiếp đánh bay cương tiên giản trong tay nữ tử tên Lăng Sở kia, trực tiếp đẩy nàng về phía đám người mạnh mẽ, cũng đi tới đám người trong bụi mù này.
Mạnh Tổ Đào đầu vai nhuốm máu chộp lấy bả vai sư muội lảo đảo ngã xuống, ánh mắt chăm chú nhìn đánh nhau trong bụi mù bên này.
Trong bụi mù bóng người đông đảo, Nghiêm Vân Chi bị "Hàn Bình" kéo về phía sau, thanh âm bình tĩnh của đối phương vang lên bên tai nàng.
"Người của bọn họ quá nhiều... Không thể ham chiến..."
"Sau khi ra tay, ngươi tìm đúng thời cơ, chạy về ngõ nhỏ thứ hai phía trước... Cố tốt chính mình, không cần lo lắng cho chúng ta..."
Hàn Bình nói: "Đã rõ chưa?"
"... Rõ ràng."
Lời nói của đối phương rất bình tĩnh, Nghiêm Vân Chi cũng bình tĩnh gật đầu.
Cô nghe vậy "hắn cười" nói: "Được."
Lúc này Lý Ngạn Phong cầm gậy, đi tới bên này. Trên đường mặc dù có khói bụi tứ tán, nhưng với công phu của hắn, thoáng nhìn qua đã lưu lại ấn tượng, vẫn như cũ có thể lưu ý chính xác đến vị trí của một vài bóng người trong đám người, côn bổng của hắn ở trên không trung vung lên, trực tiếp đánh cho một gã người đi đường đang chạy lung tung ở phía trước ngã lăn ra ngoài.
Bên này, ngay khi lời nói của Hàn Bình vừa rơi xuống, Nghiêm Vân Chi cảm thấy hắn buông lỏng tay, sau đó kéo một cái bao vải dài bên cạnh xuống, xoay người, nghênh đón Lý Ngạn Phong.
Trong giây lát này, Lý Ngạn Phong tay cầm gậy phía trước trầm xuống, chuyển thành hai tay nắm lấy đoạn giữa, trong sương mù, đột nhiên có thương phong nhảy lên, lặng lẽ lao ra.
Lý Ngạn Phong côn bổng bỗng nhiên vẩy một cái, đâm thẳng về phía trường thương, tiếp theo mũi thương quét về phía trước. Mũi thương như ảo ảnh thu hồi, ngay lập tức trống rỗng, trong bụi mù truyền đến tiếng thương ngâm nga.
Chỉ là sau khi giao thủ một thương, thương ảnh kéo dài như nộ long cuộn tròn, lao vùn vụt mà ra. Nghiêm Vân Chi chạy ở bên cạnh, chỉ cảm thấy không gian chung quanh bắt đầu rít gào lên.
Bên này Lý Ngạn Phong vung trường côn lên, ở trong thương ảnh kia gào thét đồng dạng tốc độ đón đỡ. Thương ảnh cùng bóng người ầm ầm triển khai ra ngoài, Lý Ngạn Phong chạy như tên bắn, trong phút chốc hai người giao thủ bộc phát đến đỉnh phong, lốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp. Trong nháy mắt là vô số âm thanh. Khói bụi trên đường bị cuốn lên, ngàn vạn rồng và rắn điên cuồng quấy phá trên đường phố!
Mọi người trên đường phố nhìn cảnh tượng đột nhiên bùng nổ.
Tranh đấu kịch liệt vẫn đang tiếp tục, một bóng người lặng yên không một tiếng động lao nhanh về phía sau của Lý Ngạn Phong, dựa vào bụi mù yểm hộ, chỉ một thoáng đã đưa đoản kiếm trong tay ra. Khi Lý Ngạn Phong cảm nhận được nguy hiểm, mũi kiếm của đoản kiếm kia gần như đã đến gần cổ của hắn.
Trong giây lát này, cũng coi như là "Hầu vương thân kinh bách chiến" một tiếng, hai chân bỗng nhiên dùng sức, chật vật thoát khỏi chiến đoàn phía sau. Thân hình hắn lăn lộn ở đầu đường vài cái, hầu như lăn qua bên kia đường mới dừng lại. Sau cơn mưa, trên con đường tràn đầy nước bẩn, khi đứng dậy, thân hình hắn khó chịu vô cùng.
Kẻ cầm thương định truy đuổi nhưng "Chưởng quỹ" của "Chưởng phu" đơn hào đơn hào" cầm cái toa tử tiêu trong tay đã qua đêm, phía sau toa tử tiêu buộc một dây xích, vẽ ra một vòng tròn lớn trong đám bụi, bay trở về trong tay hắn, làm ra uy hiếp đối với bên này.
Cách đó không xa, Kim Dũng cùng tên sứ giả kia xuất thủ, sau khi một vòng đối công kịch liệt rốt cục tách ra. Thân ảnh của Kim Dũng Kiều lui ra ngoài hai trượng, tính toán xoay chuyển, chắp tay về phía sau, trong miệng nuốt vào khí tức thật dài, sau đó lại phun ra, một chút khói bụi quanh thân hắn tràn ngập.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Hai bên đường phố người đi đường vẫn còn bôn ba không dứt, đang ở trong bụi mù tiêu tán, Lý Ngạn Phong, Kim Dũng, đơn trượng phu, Mạnh Sơ Đào cùng với người sử quyền đột nhiên xuất hiện kia, hai người sử thương cũng tự mình đi lại vài bước. Hai bóng người đột nhiên xuất hiện này cũng không tính là quá lớn tuổi, nhưng một người quyền phong sắc bén, một người xuất thương như rồng, thuần lấy thân thủ mà xét, cũng đã là hảo thủ số một số hai trong rừng xanh lá.
Lý Ngạn Phong lúc trước đứng ở giữa đường, một người một côn ngăn cản người chạy trốn, thật là uy phong. Lúc này thân thể lăn lộn trong nước bẩn ven đường, trong lúc nhất thời lại không nhìn ra hỉ nộ, chỉ trầm giọng quát: "Thân thủ tốt! Người đến là ai, có dám báo tính danh không?"
Nam tử trẻ tuổi dùng quyền trong bụi mù bước đi thong thả, cười nói: "Ta chính là... phụ thân đã thất lạc nhiều năm của ngươi!"
Mọi người ở đây đều biết phụ thân của "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong, Lý Nhược Khuyết quá khứ chính là bị tâm ma Ninh Nghị chỉ huy kỵ binh giẫm chết. Lúc này nghe được những lời này, thần sắc mỗi người đều cổ quái, nhưng tự nhiên không có người tiếp nhận, chẳng khác gì kết thù với Lý Ngạn Phong.
Lý Ngạn Phong chỉ cười lạnh một tiếng.
Cách Lý Ngạn Phong không xa, Nghiêm Vân Chi vừa mới xuất ra một kiếm, bắt đầu đi về phía cách đó không xa.
Một bên đường phố khác thoạt nhìn đang cùng quyền giả giằng co Kim Dũng Cầm lúc này bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn lại, mở miệng: "Tiểu đơn, giữ bọn họ lại."
Cũng trong câu nói này, mấy người trên đường phố cơ hồ cùng lúc chuyển động.
Kim Dũng đàn đánh về phía Nghiêm Vân Chi.
Lý Ngạn Phong nhìn như bị lời nói quyền thủ chọc giận, cũng đột nhiên phát lực, trong miệng quát: "Trốn được sao?" Vậy mà cũng đưa ánh mắt về phía Nghiêm Vân Chi bên này.
Trong tay đơn lập phu đang chậm rãi xoay tròn, toa phiêu mãnh liệt khẽ động, dọc theo con đường bất quy tắc đột nhiên mở rộng, phóng tới hai gã địch nhân.
Mạnh Thác Đào thở dài, vung tay lên thiết xích, nhanh chân đi tới, miệng quát: "Oán hận sẽ "Nghe lệnh, lưu lại những người này..."
Tiếng hét của hắn như sấm sét, mà ở bên cạnh, người trẻ tuổi dùng quyền ôm lấy một cái trống đá bên đường: "A..." một tiếng gầm giận dữ, ném cái trống đá về phía đàn hào Kim Dũng. Chỉ thấy trống đá ầm ầm xẹt qua mặt phố, sau đó dùng uy thế kinh người nện vào một cửa hàng ở bên kia con đường, mảnh vụn văng khắp nơi.
Hắn quát: "Lão già kia, ngươi chạy trốn rồi à!?" Bóng người kia đã xung đột tới đây, hệt như chiến xa đang lao nhanh tới.
Thân ảnh sứ trường thương ở giữa đường cũng tại thời khắc này ném về phía Lý Ngạn Phong, trong miệng gần như phát ra tiếng quát giống như Mạnh Tổ Đào: "Mọi người còn không chạy —— "
Mấy thanh âm vang lên trên đường.
Phố dài phía trước, hàng trăm người đang đứng xem náo nhiệt hoặc là lục lâm lòng mang ý xấu, vốn là bị uy nghiêm của một đoàn cao thủ làm cho khiếp sợ, dần dần bắt đầu từ bỏ phản kháng, tụ tập ở ven đường. Giờ phút này trên đường đột nhiên xuất hiện vài tên cao thủ đột nhiên giết ra., Tình cảnh lại trở nên hỗn loạn. "Lưu lại những người này" và người dùng thương vẫn không chạy, hai tầng kích thích, đám người trên đường phố bỗng nhiên nổ tung, một số người vốn đã từ bỏ ý tưởng phản kháng, không muốn bị người kiểm tra thân phận lại dẫn đầu men theo bóng tối chạy về phía xa.
Nghiêm Vân Chi giậm chân chạy như điên.
Giờ khắc này nàng cũng không biết Hàn Bình, Hàn Vân hai gã ân nhân có thể thuận lợi rời đi hay không, nhưng vô luận như thế nào, nàng đều phải đi trước, bởi vì nàng hiểu, chính mình ở lại bên này, cũng chỉ là gánh nặng.
Đoạn đường này đồng thời bạo phát ra đại loạn, du Hồng Trác, Lương Tư Ất hai đao một kiếm, đang chạy như bay trên đường phố.
Trần tước phương, Khâu Trường Anh hai người thử chặn đánh bọn hắn, chung quanh đường phố, lâu la còn lại cũng bắt đầu lục tục tiến lên nghênh đón, mấy tên "Bất Tử vệ" bị đao quang hung lệ của Du Hồng Trác gào thét chém ngã trên mặt đất, chém giết của bọn hắn cũng dẫn tới đám người đi đường xung quanh tùy thời bắt đầu chạy trốn. Trong lúc nhất thời, hỗn loạn khuếch tán.
Trong chém giết kịch liệt, cơ hồ đảo mắt đã thấy máu. Khổng Tước Minh Vương Kiếm của Lương Tư Ất đại khai đại hợp, nàng cũng đã sớm thích ứng với hoàn cảnh chiến trường tương tự, một mặt ngăn cản đám người Khâu Trường Anh công kích, một mặt cố ý dẫn địch nhân đến địa phương nhiều người ven đường, làm thấp bớt nhân số của đối phương. Những người ven đường này đa số cũng không phải là dân chúng qua đường bình thường., Một khi bị đoàn chiến công trùng kích, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đứng ở tại chỗ chờ chết, mà là như bầy cá tản ra, sau đó ngược lại bình nát rơi lảo đảo chạy ra xa. Không ít người nửa đường đã đánh nhau với "Bất tử vệ", "Oán hận" đám lâu la.
Tới thời khắc này, Lương Tư Ất mới phát hiện đao trong tay Du Hồng Trác còn đáng sợ hơn nhiều so với lúc hắn đi qua. Nhiều khi chỉ thấy một mình hắn tiến bộ như gió, gần như một mình chống đỡ thế công của Trần tước và Khâu Trường Anh, mà đám lâu la "Bất Tử Vệ" giết tới ven đường, thường chỉ cần giao thủ một đao đã bị hắn chém ngã lăn trên mặt đất.
Đối địch với hai người, Trần tước và Khâu Trường Anh lại càng cảm thụ sâu sắc. Giao thủ với người đàn ông dùng một đao này, đáng sợ nhất là tiết tấu của hắn đặc biệt làm người ta khó chịu, thường thường là ba bốn đao nhanh như thiểm điện, không muốn sống bổ ra, đến mức chém một đao xuống, nửa đao trước vẫn nhanh chóng như cũ, nửa đao sau lại đột ngột thiếu mất một khối, bên này một thương hoặc một đao vồ hụt, thế công của đối phương đã đến trước mắt.
Mọi người tập võ nửa đời, thường thường đều trong trăm ngàn lần huấn luyện đem động tác đối địch trở thành phản xạ điều kiện. Nhưng mà đao của đối phương tại thời khắc mấu chốt thường thường lúc nhanh lúc chậm, làm cho người ta cảm giác vặn vẹo cổ quái, giống như mặt trăng trên trời thiếu một khối., Dựa theo phản ứng trong nháy mắt ứng đối, bất ngờ không kịp đề phòng, nhiều lần như vậy đã nói. Cũng may bọn họ cũng là lão luyện chém giết nhiều năm, giao thủ một lát, song phương trên thân đều có máu, nhưng cũng không tính nghiêm trọng.
Trận chiến do hai người Du Hồng Trác, Lương Tư Ất chạy thẳng về phía trước, "Thiên Đao" đang nhìn về phía này, một đường đi tới gần, lúc mới ha ha cười nói: "Đao pháp hay lắm, trong đao của vị bằng hữu này đã sớm chậm, đạo Viên Khuyết, đợi một thời gian nữa, có thể đại thành... Đáng tiếc."
Trong miệng hắn "Đáng tiếc" ba chữ vừa ra, thân ảnh bỗng nhiên tiến lên, giống như ảo ảnh vượt qua khoảng cách mấy trượng, trường đao kinh thiên mà đến, chỉ nghe "Bang —" một tiếng vang, đánh Du Hồng Trác và cả người lẫn đao bay ra ngoài.
"Đạo của Viên Khuyết, bí quyết là dùng phương pháp cướp công đưa đối thủ vào tay mình." Đàm Chính lạnh nhạt nói: "Mặc dù biết dễ làm khó, nhưng sau khi hiểu rõ, cũng không khó phá giải."
Lúc trước mọi người một vòng chém giết, bên Trần tước, Khâu Trường Anh mang theo lượng lớn lâu la, bất quá cũng chỉ đánh ngang tay với hai người. Lúc này Đàm Chính một đao đánh bay Du Hồng Trác, trong lúc nói cười thật bá khí vô song. Bên kia Lương Tư Ất dùng Khổng Tước Minh Vương kiếm chém một người, trên người cũng trúng một kiếm, tóe lên huyết quang, nàng như chưa phát giác, quay người tấn công về phía Đàm Chính.
"Mấy chục người thay phiên nhau đi tới, may mà lão già nhà ngươi mặt dày nhỉ..."
Khuôn mặt nàng xưa nay lạnh lùng, không nói nhiều lời, lúc này một vòng chém giết, lại như khiến cho huyết tính, trong miệng quát mắng ra.
Đàm Chính cười thở dài, vung đao phá thế công của đối phương: "Cô nương, hôm nay cô không chết thì lúc đó mới biết thế nào là mười mấy người, thay phiên tới đây."
Trong khi nói chuyện, đao kiếm của Lương Tư Ất múa như bánh, Trần tước từ một bên tấn công, ở phía sau, Du Hồng Trác bay nhào về, miệng nói: "Đàm Chính, đối thủ của ngươi là ta!" Thân hình chuyển động cùng Lương Tư Ất, đổi vị trí, hai người dựa lưng vào, trong phút chốc nghênh đón công kích của mấy người xung quanh.
....
Hai con phố dài bắt đầu sôi trào, vẫn có không ít người đứng ngoài cuộc chiến, nhìn tình huống hỗn loạn giữa đường.
Trong một hẻm tối cách cảnh tượng đại loạn không xa, có hai bóng người đang lén lén lút lút kiểm tra thân thể nam nhân trên mặt đất.
"A, mũi người này nát rồi."
"Để ta nhìn xem... Oa, buồn nôn quá..."
"A di đà phật..."
"Người lại không chết, có gì hay mà niệm kinh, ngươi nhanh lên, cởi quần hắn ra..."
"A di đà phật không phải niệm kinh, đây là thiền miệng của hòa thượng... Y phục rất chặt..."
"Quần áo của Bất Tử vệ bọn họ đều như vậy, lộn xộn, nhưng mà như vậy có vẻ khí phách a..."
"Nhưng có phải hắn hơi cao rồi không..."
"Trước đó hai đứa ngốc kia cao hơn, không có việc gì, cao một chút ta mặc nha..."
Hai người lén lén lút lút, phút chốc cởi đai lưng cho người ta, phí hết một hồi công phu.
Trong bóng tối, chỉ thấy hai vị thiếu niên anh hùng anh khí bừng bừng, hiển nhiên là một đường chạy tới tham gia náo nhiệt, gây phiền toái cho " Chuyển Luân Vương" " phaiền" và "Tề Thiên Tiểu Thánh". Dọc đường bọn họ chạy tới, nhét những món nướng ngon vào túi, trên đường đi vòng qua mấy chỗ người xấu tụ tập lại., Sau khi tìm một con hẻm nhỏ này tiềm hành tiến vào, đến gần đầu hẻm, còn có thể là "Oán hận" sẽ an bài hai gã ám vụ ở chỗ này chắn người. Qua một hồi, hai người lao ra đầu hẻm, chỉ thấy đầu đường loạn thành một mảnh, là có rất nhiều thứ náo nhiệt có thể xem được.
Cách đầu hẻm không xa bọn họ lại phát hiện một "Bất tử vệ" ngã xuống đất. Trong hẻm có ánh sáng hắc ám, hai người bị bọn họ đánh ngã trên mặt đất làm sao nhìn không rõ lắm, lúc này ánh sáng càng sáng hơn, trải qua rất nhiều loại huấn luyện chiến đấu, Long Ngạo Thiên Kế đã trải qua, cùng tiểu hòa thượng đi theo hợp kế.
"... Trước đây ta từng học Kiều giả dung mạo... Hôm nay dù sao cũng phải làm một trận lớn, chúng ta chuẩn bị cũng phải làm thật tốt một chút... Như vậy thì... Chúng ta cởi y phục của hắn ra, nếu bị đuổi không thoát, ta giả bộ như Bất Tử vệ không thoát được, vừa vặn bắt được ngươi, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi đám người xấu đó... Ta nói cho ngươi biết, khi quân Hoa Hạ đánh nhau với kim binh thì cứ như vậy mà làm..."
Ánh mắt tiểu hòa thượng đầy sùng bái: "Đại ca biết thật nhiều."
"Không sai không sai, ta đã muốn làm một lần..."
Bọn họ liền đem tên thành viên "Bất tử vệ" đáng thương kia kéo trở về ngõ nhỏ, cởi sạch quần áo của hắn.
"Bên ngoài thật náo nhiệt, Tiểu Đình mới vừa nghe được cái tên Lý Tiện Phong kia."
"Quả nhiên là tới đúng chỗ, nhưng chúng ta phải nói trước, lần này phải khiêm tốn, không được đánh rắn động cỏ."
"Ừm, bên ngoài có rất nhiều người xấu..."
"Cho nên phải nghe theo sự chỉ huy của ta. Trước tiên chúng ta len lén giả ngu, lẫn vào trong đám người, đợi đến khi thấy rõ tên khỉ lùn Lý Tiện Phong là ai, sau đó trên đường trở về mai phục, hắc hắc..."
"Đại ca, võ công của hắn rất cao, huynh nói có cần chờ hắn về nhà không, chúng ta lấy thùng thuốc nổ kia cho hắn nổ hay không?"
"Đỗ thuốc nổ rất khó cướp được... Hơn nữa ngươi làm nổ tung cả chỗ này cũng không thể viết chữ ngay trên tường được a..."
"A di đà phật, cũng đúng."
Hai người tiến hành cuộc đối thoại nếu bị Lý Ngạn Phong nghe được nhất định sẽ máu chảy đầu óc. Trên đường phố phía ngoài có người hô: "... Người đến là ai? Có dám báo ra tính danh không?"
Bên kia trả lời: "Ta chính là phụ thân thất lạc nhiều năm của ngươi!"
Thanh âm của đối thoại khiến hai người nghe mà hai mắt tỏa sáng, Long Ngạo Thiên bội phục nói: "A... Cái này hay đấy, lần sau ta cũng sẽ nói như vậy..." Anh hùng đặc biệt yêu mến.
Chính là sau tiếng nói chuyện này, trên đường phố tiếng rống giống như lôi đình đan xen, một phen đánh nhau kịch liệt đã bắt đầu. Hai người nhanh chóng cởi quần áo xui xẻo đã rách quần, còn chưa lột hết, đầu hẻm bên kia đã có người vọt vào, những người này chạy tán loạn, mắt thấy đầu hẻm không có người bảo vệ, lập tức năm sáu người đều tràn vào bên này, khi nhìn thấy hai bóng người trong ngõ nhỏ kia, mới lập tức ngẩn người.
Người bên ngoài không biết bên nào, nếu là thủ hạ của "Chuyển Luân Vương", đương nhiên không tránh khỏi phải đánh một trận mới đi qua được, mà bên này hai người cũng nhảy dựng lên, hơi ngẩn người, tiểu nhân mở miệng nói: "Đại ca, có đánh không."
Đại ca tát một cái vào đầu đứa nhỏ: "Bọn chúng không phải bại hoại... A, chúng ta cũng là người tốt, chúng ta cũng chạy trốn... "Kéo một đứa nhỏ xoay người bỏ chạy, vung tay lên, "Người mình không đánh người một nhà."
Rất nhiều lúc, giao tranh giữa những đường như vậy, cũng không phải là lập trường vấn đề. Mà là vì ngõ nhỏ hẹp, hai người thân phận không rõ ngăn ở chỗ này, tự nhiên không tránh khỏi cùng đối phương đả thông. Minh chủ võ lâm đã am hiểu sâu thế sự, mắt thấy đại náo nhiệt trước mặt, vẫn quyết định khiêm tốn một chút, miễn cho ở bên này cùng với năm sáu tên ngốc không giải thích được, đầu tiên là bại lộ chính mình.
Một mặt hắn chạy, một mặt cùng tiểu hòa thượng nói: "Chúng ta đi vòng một vòng rồi trở lại." Tiểu hòa thượng hiểu ra, sùng bái sự bày mưu lập kế của hắn.
Hẻm tối này đầu tiên là một con đường chết xây tường, nhưng vách tường chỗ nào cũng có công phu khinh thân, nếu vẫn có thể bò ra ngoài, tường vây bên kia là một tiểu viện, hai người chính là từ nơi này vụng trộm tới, lúc này lẫn trong đám người, lại giả bộ khinh công bình bình, lộn nhào ra ngoài. Bọn họ trà trộn vào trong đám người này giả heo ăn thịt hổ, cảm giác cũng có chút thú vị.
Vượt qua tường vây, tới phía sau viện tử kia, hai người còn giúp đỡ một người trèo tường khó khăn vượt qua, sau đó rướn theo bùn đất chạy về phía trước dọc theo phòng ốc. Lúc này Yên Hỏa Lệnh của "Bất Tử vệ" lại nổ tung trên không trung., Trên nóc nhà cách đó không xa dường như có người giao thủ, có người không cẩn thận đạp vỡ nóc nhà rơi vào trong lâu, tất cả đều cực kỳ náo nhiệt. Long Ngạo Thiên sánh vai đi với một bóng người, nhiệt tình chỉ điểm đường cho bọn họ: "Các ngươi chạy sang bên kia, vòng ra ngoài là có thể lên đại đạo."
Hắn cười híp mắt nhìn đối phương một cái, đối phương cũng quay đầu nhìn hắn một cái, hai người một chạy vài bước, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau.
Trên bầu trời, khói lửa đang hóa thành tro tàn rơi xuống.
Người chạy ở chung quanh chuyển hướng, chuẩn bị chạy về phía sân nhỏ cách đó không xa. Sắc mặt Nghiêm Vân Chi đột nhiên trắng bệch, nàng ngừng lại, Long Ngạo Thiên cũng dừng lại, sau một khắc, chỉ thấy bước chân của Nghiêm Vân Chi đột nhiên hướng về phía sau chạy một trượng, mũi kiếm giơ ngang chỉ tới.
Tiểu hòa thượng chạy tới phía trước, dừng bước lại: "Sao, sao vậy?"
Nghiêm Vân Chi ở bên kia giống như gặp quỷ, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi, ngươi..."
Long Ngạo Thiên cũng nhìn nàng, sửng sốt một lát, giải thích với tiểu hòa thượng: "Nàng chính là người đàn bà hại ta bị vu oan mà. Ngươi xem Đạn cung kiếm của nàng, thùng... liền bắn ra ngoài."
"A." Tiểu hòa thượng trừng hai mắt: "Nàng chính là... nữ nhân cứt bảo bảo kia?"
"Ừm, nàng là nhân tình của phân bảo bảo." Long Ngạo Thiên nhỏ giọng nói.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Bình tĩnh, ta muốn suy nghĩ một chút." Long Ngạo Thiên một tay ôm ngực, một tay chống cằm, sau đó nhìn đối phương một cái: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi ngậm máu phun người..." Trong mắt Nghiêm Vân Chi như mang theo lệ quang: "Nấu ta trong sạch..."
"Rác... Ta bôi xấu ngươi trong sạch? Rõ ràng các ngươi là người xấu mà! Ngươi và Tiểu Bảo hả, cũng cùng một phe với người của Thông Sơn!" Long Ngạo Thiên bị người ta đánh ngã, gần như muốn nhảy dựng lên, sau một phen chỉ trích, kể lể.
"Ai nói ta cùng một phe với bọn họ..." Nghiêm Vân Chi đè nén giọng nói.
"Ách... không đúng sao? Còn muốn ngụy biện! Các ngươi rõ ràng là..."
"Ngươi thối lắm! Ta giết ngươi..."
Nữ tử cắn chặt răng, định tấn công. Trong mấy ngày trước, nàng đã từng nhiều lần nghĩ tới cảnh tượng lúc liều mạng với người này, lúc này hóa thành hiện thực, lại có chút không quá thích ứng. Mà đúng lúc này, phía trước tiểu viện đầu bên ngoài, có người gào thét rơi xuống đất, mấy người chạy ở phía trước tựa hồ bị dọa sợ quá mức, một trận tiếng ồn ào, nhưng thân ảnh kia cầm trường côn, trực tiếp hướng bên này tới.
Rơi vào tầm mắt Lý Ngạn Phong chính là tình huống ba bóng người giằng co bên này.
Tâm tư của hắn kín đáo thâm trầm, lúc trước một câu nói của Kim Dũng khiến cho nghi hoặc, lúc này đã nhanh chóng nhớ lại hành động gần đây nhất của bảo huy, cùng với tất cả những thứ có liên quan đến Nghiêm cô nương. Đại biểu phía sau Nghiêm Vân Chi này có lợi ích không nhỏ, hôm nay nếu có thể bắt được nàng, ngày lạ đã có trù mã giao dịch với Bảo Phong Hào, cho dù thế nào cũng đều là một chuyện có thể làm được.
Trên đường phố bên kia xuất hiện hai người có thân thủ lợi hại, nhưng bất luận như thế nào, cuối cùng vẫn trẻ hơn một ít. Tuy rằng có không ít người thừa dịp loạn chạy trốn, nhưng cho dù cố gắng hết sức, nhiều lắm cũng chỉ tạm thời ngăn chặn Mạnh Tân Đào, Kim Dũng Cấm, đơn độc ba người, lập phu, hắn đã sớm một bước leo lên nóc nhà, cắt tới chặn đường.
Lúc này nhìn thấy Nghiêm Vân Chi - suy nghĩ một chút tin tức đối phương bị vũ nhục chính mình thả ra, chẳng khác gì thao túng toàn bộ cục diện, đùa bỡn Bảo Phong Hào trong lòng, nói ra cũng được xưng là một hành động vĩ đại - không khỏi trong lòng vui sướng.
Thời nhân tung hoành thiên hạ, võ nghệ chỉ là một phần rất nhỏ, chân chính làm hắn cảm thấy tự hào, vẫn là khuấy động phong vân ở Thông Sơn, loại trừ đối lập. Ngắn ngủi mấy năm trước Lý gia trở thành đệ nhất Thông Sơn số người này bày mưu tính kế, trong lòng ước mơ, kỳ thật cũng là như cừu tâm ma bên kia thao túng nhân tâm thao túng, năng lực thế cục.
Kết cục thắng bại trong rừng xanh, thật ra đáng giá gì?
Lập tức bước chậm lại, thu bổng ở bên người, bước vững vàng đi tới. Trong quang mang lờ mờ, chỉ nghe thấy vị Lục Lâm Đại Kiêu này cười vang nói: "Bổn tọa hôm nay cao hứng, người không liên quan, thả các ngươi đi đường sống. Đi thôi."
Nghiêm Vân Chi giơ kiếm hướng về phía hắn. Hai đạo thân ảnh bên này nhất thời có chút mê hoặc, đứng yên không nhúc nhích trước khí thế của nam tử này. Vô luận là Long Ngạo Thiên hay tiểu hòa thượng đều đang nghĩ: người không liên quan là ai?
Lý Ngạn Phong nhíu mày, sau đó cũng phát hiện lỗ hổng này, vung côn đánh xuống đất một trận.
"Bổn tọa là "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong! Hôm nay chỉ vì lưu lại người này." Ngón tay của hắn khẽ nâng, chỉ vào Nghiêm Vân Chi: "Các ngươi còn không đi sao!?" Ngay cả ánh mắt cũng không nhìn qua hai đạo thân ảnh kia.
Hai bóng người vẫn không nhúc nhích, bọn họ nhìn Lý Ngạn Phong, bởi vì đối phương giơ tay, đồng loạt quay đầu nhìn Nghiêm Vân Chi, sau đó lại quay đầu nhìn Lý Ngạn Phong.
Tiểu hòa thượng giơ ngón tay chọc chọc đại ca bên cạnh: "Hắn, hắn... chính là Lý Tiện Phong."
"Ừm, ta nghe được."
"Làm sao bây giờ..." Tiểu hòa thượng nhỏ giọng hỏi.
Bọn họ đã định ra kế hoạch, rõ ràng là đêm nay không có ai đi tìm đối phương tính sổ, miễn cho hôm nay đánh nhau trên đường, quá lạm sát người vô tội. Lúc này kế hoạch còn chưa bắt đầu, lại chết non rồi...
Lý Ngạn Phong khí thế tràn đầy, vốn tưởng rằng nói xong tên, hai gã vây xem liền muốn chạy trốn, nhưng mà hô hấp hai lần, hai người đi đường đứng ở mặt bên không có động tĩnh gì. Hắn đưa mắt nhìn sang, mặc dù sau đó phát hiện ánh mắt hai người cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Sáu mắt nhìn nhau, một mảnh xấu hổ quỷ dị.
Lý Ngạn Phong co rúm hai má, trong lòng thì thầm: "Tà môn rồi, đêm nay đúng là có tên đần độn nào đó cũng có..." Lúc trước khi gã ngăn cản trên đường, liền có mấy tên ngốc rõ ràng không có việc gì, lại xông tới bị gã đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc đó đánh người lập uy, nhưng cũng cảm thấy những người này ngu ngốc không kém bao nhiêu, khiến người ta khinh bỉ. Giờ phút này không còn người đứng xem, đối với đám tạp ngư này cũng chỉ còn lại chán ghét.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy thiếu niên đối diện thân hình khá cao đưa tay chỉ bên này: "Tại sao ngươi lại muốn bắt nàng?"
Thanh âm này nghe ra... Lại có vài phần ngây thơ.
Mẹ nó chứ!
Chuyện này không liên quan gì đến ngươi ——
Sân nhỏ phía sau im ắng, mùa thu, ban đêm sau mưa, giờ khắc này, trong lòng Lý Ngạn Phong có một trận biển gầm, nhưng ánh mắt hắn bình tĩnh, không để cho bất luận kẻ nào biết.