Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Sư phụ, nướng bánh nướng thơm quá... Ngươi là Võ Đại Lang biến phải không?"
Màn đêm dần dần buông xuống, trước sạp bánh nướng trên đường phố, hai thiếu niên hứng thú bừng bừng chờ đợi thức ăn ra khỏi nồi. Minh chủ Võ Đang Long Ngạo Thiên bày ra học thức và cảm khái của mình. Bọn họ đã ăn qua một lượt, cảm thấy ăn rất ngon, đây là hai lần chiếu cố.
Chủ quầy bánh nướng chính đang nói chuyện không biết thiếu niên có ý tứ gì, không nói tiếp, ngược lại tiểu hòa thượng bên cạnh cũng vội vàng vo ve.
"Võ Đại Lang là gì vậy?"
"Cha ta nói là người có thể nướng được nhất trên đời này."
"Lúc cha con ăn sạn kia, chắc chắn là đói bụng."
"Hắc hắc, nói không chừng cũng đúng."
Hai người đương nhiên là chuẩn bị ra ngoài tìm " Chuyển Luân Vương" "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong phiền toái, bất quá giờ phút này chợ đêm chưa nghỉ, bọn họ tìm một hồi, liền có chút phiền muộn, cảm thấy làm chuyện xấu hẳn là đến đêm khuya mới tốt. Đây cũng là phiền toái trọng mở tân cục.
Lúc này có tiễn lệnh pháo hoa bay lên bầu trời đêm.
Lỗ tai tiểu hòa thượng giật giật, cơ hồ cùng Long Ngạo Thiên nhìn về phía con đường bên bờ sông Tần Hoài Hà cách đó không xa.
"Xảy ra chuyện."
"Sư phụ, bên kia là nơi nào vậy ạ?"
Sư phụ bánh nướng nhìn một chút: "Bên kia... là kim lâu. Nơi đó náo nhiệt nhất, đoán chừng đàm phán không thành, lại có người đánh nhau. Các ngươi tuổi này, đừng đi qua."
"Ừm ừm, sư phụ ngươi nhanh sắc lên."
Qua một hồi, bọn họ cầm lấy bánh nướng, co giò bỏ chạy.
Long Ngạo Thiên đang chạy phía trước ánh mắt bình tĩnh lại ẩn chứa hưng phấn, mà tiểu hòa thượng theo sát phía sau há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy cao hứng không che giấu được. Hắn đi lại trên đất Tấn, mặc dù đi theo sư phụ rất tốt với hắn, học một thân võ nghệ, học xong một thân võ nghệ., Nhưng thuở nhỏ không có cha mẹ, lại thường bị sư phụ ném vào trong nguy hiểm rèn luyện, nói thú vị cỡ nào, tự nhiên là không thể. Nhưng đại bộ phận thời điểm tinh thần căng thẳng, lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vụng trộm khóc mũi.
Cũng chỉ có lần này sau khi đến Giang Ninh, gặp được vị đại ca thân thủ cao cường này, mỗi ngày hai người đều chạy vội, mới khiến hắn chân chính cảm thấy một thân công phu, đi khắp nơi xem náo nhiệt vui vẻ. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nói không chừng sư phụ là để mình đi giao hảo với bằng hữu, quản lý những chuyện này. Sư phụ thật sự là thiền cơ thâm hậu, đa mưu túc trí, ha ha ha ha ha.
Trong lòng hai người như vậy, hướng về phía náo nhiệt, một đường bão táp.
....
Trong ngoài kim lâu, hỗn loạn lan tràn ra.
Trên đường phố ngoài lầu, còn không rõ chuyện gì vừa phát sinh, Nghiêm Vân Chi suýt nữa bị đám người đụng ngã trên mặt đất. Cũng may nàng nhanh chóng kịp phản ứng, chạy tới bên đường, dựa vào mạnh mẽ đứng lại quan sát cục diện.
Trước tiên là mấy người mang khinh công cao tuyệt nhảy ra khỏi tường rào, một người trong đó có lẽ chính là "Hàn Nha" Trần tước dưới trướng Chuyển Luân Vương kia, lấy công phu khinh thân mấy người này thể hiện ra xem ra, điểm công phu nhỏ bé này của mình vẫn như cũ không theo kịp.
Trên đường có người hét lớn mệnh lệnh "Bất Tử vệ" tên Đoạn nhân, cũng không biết trong sân kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trong tầm mắt, gần xa có một quầy hàng đẩy xe chạy, một ít tên ăn mày tiến vào ăn xin., Người đi đường, nhân sĩ lục lâm tới xem náo nhiệt cũng vội vàng tản ra xa, trong cửa hàng bên đường có "Bất tử vệ" cầm đao, hoặc là "Oán hận hội" thành viên đi ra, mà chủ tiệm cùng tiểu nhị vội vàng đóng cửa, ai cũng không muốn dễ dàng bị cuốn vào trong đại loạn như vậy.
Lệnh tiễn cảnh báo đã bay lên không trung, chung quanh nhìn thấy thủ hạ " Chuyển Luân Vương" khói lửa, chỉ sợ sẽ tụ tập quy mô lớn tới nơi này.
Nghiêm Vân Chi đứng ở ven đường hôn ám, hít một hơi thật sâu, làm cho suy nghĩ của mình tỉnh táo trở lại.
Nàng có thể nhìn ra được, trước mắt cũng không phải là thế lực ngang nhau, người đầu tiên trốn ra khỏi đám người kia phóng ra Phích Lịch hỏa, mục đích là để đảo loạn thế cục, khiến cho rối loạn mở rộng. Nhưng hôm nay người đi trên đường phố, người Lục Lâm tham gia náo nhiệt chừng mấy trăm, nhân số trong kim lâu kia cũng đã sớm vượt qua trăm người, chỉ cần tình thế hỗn loạn sơ kỳ bị đè xuống, "Liệt Luân Vương" cũng tốt, không thể nào có khả năng đối với nhiều người hưng sư vấn tội như vậy.
Chính mình chỉ cần không bị cuốn vào loạn cục, lý luận không có nguy hiểm.
Nhưng mà, trước mắt chính mình cũng đang bị người Thời Bảo Phong bên kia truy bắt, đường đi phụ cận nếu bị người phong tỏa, muốn kiểm tra đường văn điệp vào thành, vậy tình huống của mình có lẽ sẽ trở nên không tốt.
Bà ta chỉ muốn tới nơi này, thấy chính xác con đường bởi vì vấn đề ánh sáng nên lộ vẻ lờ mờ, bắt đầu yên lặng đi tới một đầu phố. Lúc này bên cạnh thân, chung quanh đều có người đang chạy, trên tường của kim lâu bên kia lục lâm người lần lượt nhảy ra, chỗ đại môn viện lạc cũng có người phóng ra ngoài.
Nghiêm Vân Chi bỗng nhiên hiểu ra, lúc này trong mấy trăm người đại loạn này, lo lắng vấn đề thân phận không rõ ràng, không muốn bị kiểm tra, đâu chỉ có một mình hắn.
Nàng mấy ngày nay tâm tình chán nản, mỗi ngày luyện công, chỉ nghĩ đến chuyện giết người truyền thuyết Trần tước phương hay kẻ làm tượng long ngạo thiên báo thù. Trải qua chuyện như vậy, nhìn thấy mọi người chạy như điên, không biết vì cái gì, ngược lại vừa tức vừa giận cười rộ lên.
Đúng lúc này, trên tường rào bên kia, một bóng người như bôn lôi xông lên đầu tường, tay vung bổng, đánh ngã mấy tên lục lâm định nhảy ra khỏi tường rào, chỉ nghe thấy thân ảnh kia cũng hét to một tiếng: "Ta là hộ pháp Thánh giáo "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong! Hôm nay trên đường, ai cũng không được đi! Đại Quang minh giáo chúng! Tất cả chặn lại cho người ta -- "
Âm thanh như lôi đình truyền ra hai bên phố, quả nhiên khí phách vô song.
Trên đường, người đang tản ra chuyện tốt nghe được, có người lại không nể mặt, miệng cười nhạo: "Hầu vương cái gì, cái gì đó..." Bước chân không ngừng.
Ánh mắt Lý Ngạn Phong nhìn qua, thân ảnh ở đầu tường nhanh chóng chạy tới, đột nhiên nhảy lên, rơi xuống đầu đường. Chỉ thấy trường côn trong tay y xung đột một hồi, bổng ảnh gào thét giữa không trung., Đám người chạy về phía đường phố bên kia lại bị đánh ngã một mảng lớn. Trong đám người còn có người không phục, xông ra ngoài liền bị trường côn đánh trở về, lại xông ra hai người, lại bị đánh trở về trên mặt đất. Lý Ngạn Phong ở bên kia cầm côn đứng thẳng, gậy gỗ trước mặt điểm trên mặt đất, trong lúc nhất thời không ai dám xông tới bên kia.
Trong chốc lát, lại có một người xông lên đầu tường, chỉ thấy bóng người kia cầm đại đao trong tay, cũng theo "Hầu Vương" mở miệng.
"Ta chính là "Thiên Đao" Đàm Chính! Hôm nay có mấy tên hung đồ hành thích Lưu Quang Thế Sứ, có ý định chạy trốn, người vô tội lại dựa vào tường đứng thẳng, không được ồn ào dẫn loạn, miễn cho kế hoạch gian nhân, chúng ta sau khi sắp xếp xong, sẽ đưa chư vị rời đi!"
"Thiên Đao" Đàm Chính thành danh đã lâu, giờ phút này phát ra tiếng, nội lực kia trầm ổn hùng hậu, sâu không thấy đáy, từ xa lan truyền khắp con đường.
Nếu như nói lúc trước "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong kia đi ra, trực tiếp quát bảo tất cả mọi người không được phép đi, thể hiện khí phách nhà mình, giờ phút này "Thiên Đao" nói chuyện đến chân tướng đều đã nói rõ ràng, nội lực hùng hồn này ngược lại làm cho bên Đại Quang Minh giáo càng thêm khắc sâu vẻ bá đạo.
Mà theo "Thiên Đao" ra mặt, sau đó lại có mấy thanh âm vang lên.
"Ta chính là hào phong hào Kim Dũng, nghe lệnh làm việc, bảo vệ chư vị bình an vô sự."
"Ta là "Cao Thiên Vương", Quả Thắng Thiên..."
"Ta là "Vô Phong kiếm" Vệ Hà, mong chư vị đừng trúng quỷ kế gian nhân..."
"Ta chính là "Hoa quyền" Trần Biến..."
Giờ phút này trên đường phố sương mù tán đi, từng bóng dáng đại nhân vật xuất hiện trên đầu tường lầu vàng hoặc trên đỉnh lâu, trong lúc nhất thời lại làm cho dưới con đường dài, trong ngoài kim lâu có mấy trăm người khí thế cướp đoạt.
Trải qua mấy ngày, mọi người trong rừng xanh đi tới Giang Ninh, ai cũng muốn tham dự, khí thế cũng chỉ là đủ loại thời khắc các loại chuyện xưa, nói trong sách có khiến lòng người rung động anh hùng, thậm chí còn hy vọng mình có thể tham dự vào trong đó, trở thành người tham gia đại sự hùng dũng bậc này hoặc là người tham gia.
Mà giờ khắc này, các lộ anh hùng, đầu sỏ tụ tập, trong cảnh tượng hỗn loạn này khiến cho người ta cảm giác bị trùng kích và cảm giác áp bách càng thêm cường đại chân thực, "Hầu Vương" một mình Lý Ngạn Phong cơ hồ đã phong bế nửa con phố, còn các hào kiệt khác lần lượt đứng ra. "Liệt Luân Vương", "Bình đẳng Vương", "Cao Thiên Vương" tính cả ý chí của tất cả mọi người đội ngũ như Đái Mộng Vi, Lưu Quang Thế giáng lâm ở đây, một ít người cũng không bị cuốn vào trong đó, chỉ cần ngày mai đến, trước mắt kim lâu thời khắc này thịnh hội, sẽ truyền ra trong miệng toàn thành Lục Lâm Nhân.
Một số người ở trong bụi mù tỉnh táo lại, bắt đầu đi ra bên đường chờ đợi, không chạy loạn nữa, cùng thời khắc đó, tự nhiên cũng có một số ít người vẫn như cũ chạy khắp nơi tìm đường. Có người cười ha ha, thậm chí báo tên của mình, phóng tới Lý Ngạn Phong, sau đó bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Một số người đang bắt đầu tản ra hai bên đường, trong đó một đoạn lại có Phích Lịch Hỏa được tung ra, đây là cố gắng xen lẫn trong đám người thích khách lần nữa đảo loạn cục diện tiến hành, nhưng vào thời khắc này, chỉ thấy trên tường cao "Thiên Đao" Đàm Chính hét to một tiếng, từ đầu tường xông xuống.
Vị tông sư Đao Đạo này giống như mãnh hổ nhào vào trong sương mù do Phích Lịch Hỏa nổ tung kia, chỉ nghe vài tiếng leng keng leng keng vang lên, Đàm Chính bắt lấy một người kéo ra ngoài, gã đứng ở ngã tư đường, ném thân thể nhuốm máu kia xuống đất, trong miệng quát:
"Đại trượng phu làm việc đường đường chính chính, hôm nay có thể đi qua đao trong tay Đàm mỗ, thả các ngươi đi thì thế nào!"
Đầu phố, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong lại một người ngã gục dưới côn, uy phong lẫm liệt, đỉnh thiên lập địa.
Một đám cao thủ trong chốc lát uy áp chấn nhiếp hồn phách người, nhưng trên con đường dài còn có vài người không kịp né tránh, đang chạy loạn bốn phía. Nghiêm Vân Chi liền chú ý hai nam nữ tay cầm roi thép đang chạy băng băng trên đường, bọn họ xông về một phía, Lý Ngạn Phong dường như nhận ra bọn họ, giơ côn lên chỉ tới, hai người lập tức quay đầu, mà thiếu lượng "Bất Tử vệ" từ trong viện đi ra, "Oán hận hội" thì lại vây quanh bọn họ.
Một gã hán tử cao lớn tay cầm thước sắt, bả vai nhuốm máu từ cửa viện Kim Lâu đi tới hai người, hán tử kia đi một mặt, cũng mở miệng: "Không nên dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ta bảo đảm các ngươi không có việc gì!" Lời nói của hán tử này vang lên trầm ổn, tựa hồ có sức nặng nhất tự quân.
Nghiêm Vân Chi tự nhiên cũng không biết người này chính là người dưới trướng " Chuyển Luân Vương", chấp chưởng "Oán hận" - Mạnh Sang. Hắn đánh chết hòa thượng Đàm Tế, tâm thần dao động, bốn gã sư đệ sư muội lập tức phát động đánh lén, nhị sư huynh Du Bân động tác nhanh nhất, roi thép nện xuống, đánh vào đầu vai đào Mạnh, chớp mắt đào Mạnh Mạnh cơ hồ không thể thu tay lại, đánh bay đối phương.
Mà sau đó ba gã sư đệ sư muội lại không thể chiếm tiện nghi, trong đó cưới tiểu sư muội Lăng Sở lão tứ bị chế trụ, tiểu sư đệ liền kéo Lăng Sở thừa dịp hỗn loạn chạy ra phố ngoài. Nhưng võ nghệ của bọn họ, khinh công không cao cường, dưới tình huống bị mọi người nhìn chằm chằm, làm sao chạy thoát được?
Mạnh Thác Đào bước từng bước một tới, miệng nói chuyện.
"Nghe kỹ đây, giữa các ngươi và ta chỉ là tư oán. Những thích khách này thừa dịp loạn động thủ, cũng không phải lỗi của các ngươi, tứ sư đệ bị ta chế trụ, thương thế không nặng, chỉ cần các ngươi không làm loạn, ta bảo vệ các ngươi hôm nay có thể an toàn rời đi!"
Hắn uy nghiêm nặng nề, lời nói theo bước chân tới gần, chung quanh lại có Bất Tử vệ vây khốn, thật khiến người ta có loại cảm giác khó mà phản kháng.
Chỉ thấy hai người kia cầm đơn tiên nữ tử "A" một tiếng rống lên.
Cô nói: "Đại sư ca, ngươi nói ngươi luận đạo với cha, ngươi còn nói ngươi phát dương quang đại tiên pháp Lăng gia, ngươi không biết roi của Lăng thị, thà gãy không cong sao..."
Nghiêm Vân Chi đứng trong đám người ven đường, nàng cũng không rõ ân oán của những người này vì sao, chỉ là nghe thấy những lời này, trong lúc nhất thời nội tâm cuồn cuộn, vì thế mà rung động.
Bước chân Mạnh Thác đào ngừng lại, hắn đứng ở đó nhìn hai người một lát, sau đó nói với một bên: "Lấy lưới đánh cá đến đây."
Hai người dường như không nghĩ tới Mạnh Sơ Đào sẽ nói ra những lời này, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người. Sau đó chỉ thấy hai người bỗng nhiên quay đầu, xông về phía "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong cách đó không xa.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Côn bổng trong tay Lý Ngạn Phong gào thét, lượn một vòng.
"Xin hãy cố gắng lưu thủ, không nên làm bọn họ bị thương." Quả Mạnh Mạnh nói với bên kia.
"Có chừng mực." Lý Ngạn Phong nói. Giờ phút này đường phố chỗ hắn đứng dù sao cũng rộng rãi, đợi thấy hai người xông tới là sóng vai cùng tiến lên, trong lúc nhất thời bị tức giận đến mức nở nụ cười, côn phong điểm một cái: "Tách ra chạy!"
Hai người xông tới: "Tránh ra —— "
Lý Ngạn Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật có bệnh..."
Gió đêm thổi qua, quét ngang khói bụi do Phích Lịch Hỏa gây ra. Xa xa gần, quy mô nhỏ rối loạn, từng đợt đánh nhau đang kéo dài. Một số người chạy vội về phía xa., Cùng với người canh giữ ở đầu phố bên kia, chạy trốn càng xa hơn, có người ý đồ nhảy vào cửa hàng chung quanh, hoặc là chạy vào trong hẻm ngầm, một số người chạy về phía Tần Hoài Hà bên kia kim lâu, nhưng tựa hồ cũng có người kêu: "Cao tướng quân tới... khoá lại đường sông..."
Sứ giả Lưu Quang thế phái tới bị giết, chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ trong thành, người bên " Chuyển Luân Vương" đang toàn lực cứu chữa, trấn áp hiện trường, tìm về uy nghiêm. Nhưng trong đám người, không muốn để cho người " Chuyển Luân Vương" hoặc là Lưu Quang Thế vui vẻ thì có bao nhiêu người?
Nghiêm Vân Chi cố gắng bình tĩnh suy nghĩ tất cả những thứ này.
Lại là một hồi Phích Lịch Hỏa bay ra, trong đám người bên này, một đạo thân ảnh nhào về phía Lý Ngạn Phong cùng sư huynh muội cầm song tiên kia chiến đoàn, một đao chém xuống Lý Ngạn Phong. Đây có lẽ là một tên thích khách ẩn thân trong đám người lúc trước, bây giờ nhìn thấy cơ hội, giao thủ cùng Lý Ngạn Phong hai chiêu, liền muốn nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Một chỗ khác trên đường phố, Trần Tước Phương lúc trước truy đuổi thích khách số một đã đi xa đang gào thét quay về.
Tên thích khách kia khinh công cao tuyệt, thân thủ cũng thật lợi hại, sau khi hành thích đắc thủ liền trào phúng một phen, kéo Trần tước đang đánh nhau ở lầu các phụ cận, trước mắt rõ ràng đã mất tung tích, thế cho nên Trần tước ở trên nóc lâu bên kia cũng ở bên kia la lên: "Phong tỏa mặt sông!" Sau đó lại triệu hoán một phần thành viên Bất Tử vệ không biết kia: "Vân vây nơi này lại cho ta..."
....
Yên Hỏa lệnh tiễn từng mũi nối tiếp một tiếng vang lên.
Du Hồng Trác ở trong bóng tối tại lầu các quan sát hết thảy.
Theo từng vị anh hùng Lục Lâm ra mặt, ra tay cùng một bộ phận thành viên " Chuyển Luân Vương" chạy tới, phố dài trước sau chém giết vẫn chưa lắng xuống, nhưng đã hạ xuống. Nếu như dựa theo tình huống bình thường, có lẽ kéo dài nửa nén hương, những người chạy loạn khắp nơi sẽ bị khống chế.
Bất quá đó cũng chỉ là tình huống bình thường mà thôi.
Phụ cận kim lâu tình huống phức tạp, thế lực khắp nơi đều có thẩm thấu, giờ phút này người " Chuyển Luân Vương" lại làm trò cười, chuyện cười này là ai làm ra, mấy phương còn lại sẽ có tâm tư như thế nào, đó là ai cũng không biết. Nói không chừng lúc này một phương nào đó sẽ kéo ra một nhóm người giết vào, công khai tuyên bố Cổ An Hà là ta làm, ta chính là nhìn Lưu Quang Thế không vừa mắt, sau đó đánh một trận to hơn cũng chưa biết chừng.
Những người không có bối cảnh kia chạy trốn trên đường phố, mà Du Hồng Trác có thể cảm giác được, có càng nhiều người, giống như hắn đang đứng trong bóng tối nhìn trộm tất cả những thứ này.
Hắn đang quan sát phương pháp Trần tước.
Thân phận thích khách lúc trước, trước mắt hắn cũng không có hứng thú quá lớn. Lần này tới, trừ tứ ca Huống Văn bách xem như là một chuyện tốt, "Thiên Đao" Đàm chính là đối tượng sớm muộn muốn khiêu chiến, hai ngày này hắn nhất định phải giết chết chính là "Hàn Nha" Trần tước này.
Miêu Cốc bên này bởi vì liên quan đến Lương Tư Ất nên không thể không đầu nhập vào Vệ Dung Văn, sau đó Vệ Dung Văn thiết lập cạm bẫy định bắt An Tích Phúc. Không có kết quả, sau đó không lâu, Miêu Cốc đã trở lại tay Trần tước, bị Trần tước phương phương giết chết... Quan hệ giữa này khiến người ta suy nghĩ, đương nhiên, Du Hồng Trác cũng không thích truy cứu.
Nhưng dựa theo cách nói an tiếc phúc, bản thân Lương Tư Ất có chút vấn đề, cần giải đáp.
Ở đâu ra Du Hồng Trác có thể khai giải?
Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể tới làm phương pháp tiêu diệt Trần tước.
Dựa theo một phen quan sát lúc trước, khinh công của mình không bằng đối phương, tình huống trước mắt phức tạp, có lẽ cũng không phải là thời cơ tốt nhất để ám sát... Chủ yếu nhất là không hiểu được tâm tư của những người khác trên con đường này. Luận về khả năng thành công, trận hành thích này tốt nhất là đợi đến tối hôm nay đối phương chủ trì bắt người, càng thêm mệt mỏi một chút càng tốt...
Hắn nghĩ tới những chuyện này, nhìn thân ảnh Trần Tước sau khi ra hiệu trên mái lâu gỗ phía trước, nhanh chóng chạy trở về.
Mà cũng tại thời khắc này, khóe mắt của hắn khẽ động, chú ý tới bóng tối trên lầu hai kia chậm rãi tiến lên.
Trần tước Phương Trường Tiên vung lên mượn lực trên một mái hiên cao nhất, thân hình bay xuống.
Du Hồng Trác lắc đầu.
Nhưng bóng người ẩn nấp trong bóng tối đối diện đã nghênh đón Trần Tước, trường kiếm kinh thiên, phản xạ ánh lửa.
—— Khổng Tước Minh Vương Thất Triển Vũ!
Du Hồng Trác ngồi xổm xuống, phát lực mãnh liệt, lao nhanh về phía bên kia!
Lương Tư Ất trải qua nhiều nhất là chiến trường, nàng chưa từng thấy các huynh đệ nghĩa của nàng, đã từng được thả ra ngoài, lăn lộn trên giang hồ, cướp bóc tiền tài bổ sung quân đội, cũng là bởi vậy, nàng cũng không rõ ràng, loại người như Trần tước này, trong hoàn cảnh trước mắt, lòng cảnh giác vẫn như cũ phi thường cao, thậm chí có thể là thời khắc tối cao.
Trường kiếm vung lên, bổ về phía Trần tước, sau đó giữa không trung phát ra tiếng vang mãnh liệt như kim loại va chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía trên không trung. Trần tước dùng trường đao tùy thân phong bế một kiếm của đối phương, tay kia của y kéo trường tiên, thân thể trên không trung tiếp sức bẻ ngoặt, va chạm vào tường lầu gỗ, sau đó hai chân toàn lực đạp trên tường, bay về phía Lương Tư Ất ở giữa đường.
Giờ khắc này, thân ảnh Du Hồng Trác đã từ nơi không xa toàn lực đánh tới, mái ngói trên mái hiên lầu hai ven đường ầm vang vỡ vụn.
Mà ở bên kia gian phòng, Khâu Trường Anh đang tuần tra "Đoạn hồn thương" hầu như bị dẫn động theo bản năng, chạy băng qua nóc nhà.
Trên con đường dài.
Trường đao trong tay Trần Tước nhắm thẳng vào Lương Tư Ất mà bổ xuống.
Thân ảnh Du Hồng Trác đột nhập lên trên không, đao quang trong tay như sét đánh nở rộ, chém về phía đầu lâu Trần tước phương.
Một bên, mũi thương Khâu Trường Anh đâm ra.
Du Hồng Trác đang ở giữa không trung, cánh tay trái vung lên trên, đánh lên thân trường thương kia, thân hình của hắn bởi vậy mà hạ xuống, đao trong tay trong nháy mắt liều mạng chém một đao cùng Trần tước Phương Phương, hắn ở trên không trung vung vẩy đại viên mãn, cùng đao phong, trường thương lại hai lần giao thủ...
Trên đường phố các loại quy mô lớn nhỏ rối loạn vẫn còn tiếp tục, bốn đạo thân ảnh cơ hồ là đột nhiên nhảy ra trên bầu trời, giữa không trung chính là đinh đang đang vài tiếng, chỉ thấy những thân ảnh kia hướng về các phương hướng khác nhau, quay cuồng. Có hai tên không kịp tránh né bị hành vi đại danh đỉnh đỉnh "Hàn Nha Trần tước" vừa mới rơi xuống đất, một cỗ xe nhỏ không kịp thu quán bị một thân ảnh không biết tên đập nát, mảnh vỡ ven đường, bọt nước văng khắp nơi.
Rất nhiều ánh mắt đều bị cảnh tượng này hấp dẫn tới đây.
Lương Tư Ất, Du Hồng Trác lăn lộn vài vòng trên mặt đất, lực đạo tan đi, đứng lên. Trần tước ở giữa không trung cơ hồ là một đao hung lệ áp đáy hòm của Du Hồng Trác, suýt bị đoạn đầu, vội vàng ngăn cản cũng chật vật, nhưng hắn nện trúng hai người đi đường, cũng làm giảm đi đại bộ phận lực lượng.
Khâu Trường Anh kia xuất ra hai thương trên không trung cũng không có gì phiền phức, bởi vậy rơi xuống tương đối tiêu sái, chỉ lăn một vòng liền đứng lên, miệng quát: "Ta chính là Khâu Trường Anh "Đoạn Hồn Thương", hai vị là thần thánh phương nào, lén la lén lút lút, có dám báo danh không!"
Du Hồng Trác lui về phía sau, bả vai của hắn bị một thương của đối phương đâm thủng, còn đang ở giữa không trung dùng lực mạnh mẽ, lúc rơi xuống đất đập phá xe nhỏ, bị thương nặng nhất, lúc này hết sức điều tức, thấp giọng nói: "Nếu muốn chạy trốn, đừng chọn bờ sông bên kia, bọn hắn chuẩn bị lưới đánh cá."
Lương Tư Ất đứng cùng hắn: "Ta đến đánh, ngươi cố gắng trốn."
Du Hồng Trác đã xông về phía Trần tước phương.
Sống chết đang quan trọng, hắn đã không còn sức lực...
....
Lúc bốn cao thủ hạ xuống từ trên không trung đầu con phố, Nghiêm Vân Chi đang nếm thử rời khỏi, nhìn thấy Đại chưởng quỹ Kim Hùng của Bảo Phong Hào ở phía trước cách đó không xa.
Lúc trước tên thích khách định bỏ trốn dưới côn của Hầu Vương kia bắn ra Phích Lịch đạn khiến xung quanh khói bụi lượn lờ, ven đường không ít người bị sặc đến ho khan, có người cũng chạy về phía xa. Sát thủ chạy trốn bị vài tên thành viên của "Bất Tử vệ" phía trước chặn lại, đang chiến đấu, trong đó có hai nam nữ dùng roi thép, nam thì đã bị Lý Ngạn Phong đánh ngã trên mặt đất., Lại để cho người ném lưới đánh cá bao lại, nữ tử trong tiếng hò hét ra sức chém giết, Lý Ngạn Phong một tay cầm côn, chỉ tiện tay vài lần đập roi thép của đối phương ra, xem như là cho Mạnh Tổ Đào mặt mũi, đùa giỡn nữ nhân này.
Một số thành viên "Bất Tử vệ", "Oán hận" quát bảo đám người ven đường không được phép lộn xộn, nhưng trên thực tế, mệnh lệnh phát ra tương đối hỗn loạn, lại khiến cho người ta đứng đấy, cũng có người ngồi xổm xuống, ho khan một trận, cũng có xảy ra xung đột quy mô nhỏ.
Nghiêm Vân Chi đã chứng kiến được sự cường đại của Lý Ngạn Phong, trong trường hợp sương mù tràn ngập, bản thân hắn tất nhiên có một lần cơ hội xuất thủ, nhưng phần thắng xa vời, nàng muốn nhân cơ hội này mà rời đi. Một thành viên của Bất Tử vệ chắn ở phía trước, vung đao định chém người, Nghiêm Vân Chi bước tới gần, dùng thủ pháp mãnh liệt cũng tận lực đánh đối phương ngã xuống đất.
Nàng đi về phía trước vài bước, giờ phút này, nghe thấy một chỗ khác trong bầu trời đêm có người rơi xuống mặt đất, nàng không quay đầu nhìn, mà đi ra bước tiếp theo, nàng liền nhìn thấy Kim Dũng.
Vị chưởng quỹ có danh tiếng Bảo Phong hào này có tư chất thâm niên, một tay chắp sau lưng, đang nở nụ cười thâm thúy nhìn nàng. Nàng hiểu được, muốn xoay người điềm nhiên như không có việc gì, cũng đã chậm rồi.
Hai tay Nghiêm Vân Chi đè lên chuôi kiếm.
Kim Dũng Cẩm mở miệng nói: "Không ngờ Nghiêm cô nương cũng ở đây. Nơi này loạn, theo lão hủ trở về đi."
Nghiêm Vân Chi lắc đầu.
Thân ảnh của nàng hướng về phía sau, ẩn vào trong sương mù.
Kim Dũng Cẩm thở dài, lập tức gào thét mà đến.
....
Lui vào trong sương mù một khắc, Nghiêm Vân Chi có chút bối rối, nàng không biết trước mắt mình nên dốc hết toàn lực ám sát Lý Ngạn Phong bên cạnh, hay là cùng vị Kim chưởng quỹ này một phen chu toàn, thử chạy trốn.
Ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện trong chớp mắt, đang muốn cầm kiếm lao ra, chỉ nghe bên tai vang lên một thanh âm: "Lần này, phiền phức rồi..."
Thanh âm này có vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng, theo thanh âm vang lên, một bàn tay đè lên vai của nàng.
Ở một bên thân thể nàng, có người xốc áo choàng trên người lên.
Xuất hiện ở sau lưng nàng, chính là hai huynh đệ ngày đó đã cứu nàng, Hạ Bình và Hạ Vân, lúc này Đại Bình đang đứng sau lưng nàng, còn Tiểu Vân đang khoác áo choàng lên.
Kim Dũng Cẩm gào thét mà đến.
Chờ đợi hắn, là một chiêu cương mãnh tới cực điểm.
Nắm đấm.