Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Võ Kiến khoản chín năm sau, nữ chân nhân lần thứ tư nam hạ, một đường đi tới, mọi người đều biết tràng diện này."
Thanh âm Mạnh Chiết đào vang lên trong đình viện rộng lớn, đè xuống một chút huyên náo vì sư đệ sư muội hắn thành thân mà đến.
"Sau khi đại quân vượt qua Từ Châu, quân đội Giang Bắc võ triều vội vã chạy trốn, hàng ngàn hàng vạn dân chúng, lại là hoảng loạn thoát đi. Ta ở trên núi có trại, tránh được đại đạo, bởi vậy không bị xung kích quá lớn. Trong trại có trữ lương thực, là ta tích góp từng li từng tí trong mấy năm trước, sau đó lại thu lưu dân, bởi vậy còn sống thêm mấy ngàn người!"
"Về phần dân chúng Du gia thôn, ta đi trước một bước gọi bọn họ dời đi, trong dân chúng nếu có muốn làm việc, thanh niên trai tráng có thể làm việc, Mạnh mỗ ở trong sơn trại đều có an bài. Đương nhiên, ở giữa này cũng khó tránh khỏi từng có một ít tranh đấu, một ít cường nhân thậm chí là quan lại võ triều, thấy ta chuẩn bị tốt đẹp, liền muốn tới cướp đoạt., Bởi vậy đã bị ta giết, không dối gạt mọi người. Trong thời gian này, Mạnh mỗ đã cướp kho lương của quan phủ. Nếu nói giết người, tay Mạnh Tân đào loang lổ vết máu, tuyệt đối không coi là người vô tội. Nhưng nếu nói người sống, lúc Mạnh mỗ cứu người so với rất nhiều quan phủ có danh tiếng hơn nhiều!"
Gã nói đến chỗ này, không ít người trong đám người Lục Lâm đã bắt đầu gật đầu.
Có người nói: "Lương thực quan phủ, mặc dù để lại, về sau cũng rơi vào trong tay nữ chân nhân."
Lại có người nói: "Mạnh tiên sinh có thể làm được như vậy, quả thật đã rất không dễ dàng, không hổ là "Lượng Thiên Xích"."
Cũng có người nói: "Chẳng lẽ làm những chuyện này là có thể giết sư phụ hắn sao?"
Hành động cứu người của Mạnh Tân đào mấy năm nay, hiển nhiên cũng có chút tự hào. Lúc này y dừng một chút, ánh mắt đảo qua bốn bề.
"Mạnh mỗ cùng gia sư khác nhau, cũng có hai mục, cũng không phải không thể nói là không thể cùng mọi người nghe."
Hắn nói: "Trong đó một hạng nhất, chính là gia sư tính tình ngay thẳng, nữ chân nhân xuôi nam, hắn một mực hi vọng Mạnh mỗ có thể dẫn binh xuất kích, tiến công quân đội Kim Quốc, trượng nghĩa tử tiết..."
Những lời này vừa nói ra, trong đám người lại là một tiếng nổ vang, đều cảm thấy Lăng Sinh này thực sự là làm khó người khác quá mức. Lúc kim nhân đánh tới, trăm vạn đại quân Võ Triều còn không ngừng thối lui, một sơn trại nho nhỏ Mạnh Tân đào, nếu thật sự giết ra ngoài, đơn giản là đã chết trước chân trận của nữ tử, có tác dụng gì?
Mạnh Tổ Đào lắc đầu: "Ý tưởng của gia sư là suy nghĩ rất tốt, Mạnh mỗ rất có thể hiểu được tâm tình của hắn. Chỉ là lựa chọn của mỗi người trên đời này, dưới tình huống đó, đã không nói rõ được là đúng hay sai. Mạnh mỗ có sự kiên định của riêng mình, hơn nữa ở điểm này lại khác với suy nghĩ của mấy vị sư đệ sư muội. Lăng lão anh hùng tuy từng có khuyên bảo, nhưng đối với ý nghĩ của mình, cũng là lý giải được..."
"Nhưng cùng lúc đó, sư phụ hắn... luôn cảm thấy có một số thời điểm thủ đoạn của Mạnh mỗ quá nặng, giết người quá nhiều. Thật ra sau khi ngẫm lại, có đôi khi cũng không nên giết nhiều người như vậy. Nhưng thân ở loạn cục hai năm trước, nhiều lúc không phân biệt được đâu."
Sau khi nữ tử thực sự rời đi, lưu lại cục diện rối rắm Giang Nam này, sau đó là khởi sự quy mô công bằng, giết phú dân, đoạt thức ăn. Trong lúc này, các lộ kiêu hùng giơ cờ lên lại không phải lục đục, chém giết lẫn nhau. Đầu nơi này gió tanh mưa máu, Mạnh Tri Đào mặc dù không nói rõ, mọi người cơ hồ cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh ghê người kia.
Chỉ nghe Mạnh Tân đào thật dài thở dài.
"Sư phụ lão nhân gia không muốn theo ta lên núi, về sau... tình huống Giang Bắc ác liệt, dưới chân núi đã đổi con mà ăn, đồ trong trại của ta không nhiều, dưới tay có một ít loạn. Sư phụ mỗi lần tìm ta phân tích, chuyện lớn nhỏ nhỏ nhỏ, đã can thiệp vào cùng một chỗ, cuối cùng cũng không có cách nào nói... Sư phụ nói, chúng ta võ công làm đạo, nếu ngoài miệng đã nói không rõ, vậy liền dùng võ nghệ đến Vệ đạo đi."
"...Chúng ta đánh một trận, đường đường chính chính chính thi đấu. Lăng lão anh hùng nói, đây là Tạ sư lễ, từ nay tiễn ta xuất sư."
Mạnh Thác lẳng lặng đứng ở đó một lát, hắn giơ một tay lên, nhìn vào tay phải của mình.
"Chư vị anh hùng, mấy năm nay Mạnh mỗ đều liều mạng trong dòng nước xiết, võ nghệ trên tay, không phải làm cho người ta đẹp mắt. Trên thước của ta, trên tay dính quá nhiều máu, đã như vậy, công phu nhất định sẽ cực đoan thô bạo. Sư phụ lão nhân gia người., Sử dụng mấy môn tuyệt nghệ trong roi, ta không kịp thu tay lại, đả thương hắn... Đây là tội nghiệt của Mạnh mỗ. Nhưng nếu nói lão anh hùng vì ta mà chết, ta không đồng ý, cuối cùng Lăng lão anh hùng cũng không nói là ta sai. Hắn chỉ nói, đường đi của chúng ta khác nhau, đành phải mỗi người một ngả. Còn đối với roi pháp của Lăng gia, Mạnh mỗ chưa từng phụ lòng hắn."
"Người giết Lăng lão anh hùng, là thế đạo này!"
Mạnh Mạnh đào xoay người, chậm rãi đi lên bậc thang dưới mái hiên, sau đó lại quay lại, cao giọng nói.
"Chư vị, phân chia ta với anh hùng của Lăng lão là khác biệt giữa ta và võ đạo. Lão anh hùng hắn muốn dõng dạc mà chết, trong lòng Mạnh mỗ kính nể, nhưng con đường của Mạnh mỗ là để càng nhiều người sống sót... Mạnh mỗ để những người này sống sót."
Hắn chỉ ngón tay về phía bốn người trong đình viện.
"Ở trong núi, Mạnh mỗ để người trong trại sống sót... Ở thôn Du gia, Mạnh mỗ để người của thôn Du gia sống sót... Lúc nữ chân nhân giết tới, Mạnh mỗ để mấy ngàn bách tính sống sót... Ngoài ra còn có mấy vạn người của đảng công bằng, Mạnh mỗ để cho bọn họ sống sót."
"Nếu như ngươi nói trong quá trình sống sót có người vô tội chết đi, Mạnh mỗ muốn nói, đó không chỉ có, có lẽ còn rất nhiều... Thế đạo như vậy, ngươi để một số người sống sót, mặt khác tất nhiên sẽ có một số người, sống không nổi. Vì sao? Đây là bởi vì nữ chân nhân sau khi tàn sát bừa bãi, lương thực trong thiên hạ này đã không đủ ăn..."
"Thời khắc như vậy, có mấy người trong nhà vẫn còn mười người khẩu phần, ngươi nói hắn có tội sao? Hắn vô tội nhưng lại có tội! Mười người không có lương thực này mắt thấy sẽ chết đói, chúng ta chỉ có thể đoạt được lương thực của một người này, khiến mười người có thể sống sót. Mấy vị anh hùng, bè đảng công bằng không thể làm bếp không đáy., Toàn bộ Giang Nam, trăm nghìn vạn người phải chết! Chúng ta chỉ có thể sử dụng một ít thủ đoạn để người chết có thể hơi ít một chút! Đợi đến lúc tình thế giảm bớt, lại cố hết sức có thể làm cho càng nhiều người, thậm chí toàn bộ mọi người sống sót!"
"Ta vừa rồi nghe người ta nói Mạnh Thác có đủ tư cách chấp chưởng căm ghét " oán, chư vị anh hùng, có thể hay không chấp chưởng "O oán ghét" không, không phải lấy tình lý mà nói. Đó không phải bởi vì Mạnh mỗ biết làm người, mà là vì khi Mạnh mỗ đối mặt với nữ chân nhân, hắn dõng dạc xông lên, sau đó chết đi, mà là vì Mạnh mỗ có thể để càng nhiều người hơn, sống sót, là vì Mạnh mỗ có thể lựa chọn hai cái không xấu nhất."
"Các vị a, oán hận chi hội, chỉ cần làm lựa chọn, oán hận, vĩnh viễn giao hội trên người người này. Ngươi để cho người ta sống sót, những người chết rồi sẽ hận ngươi. Ngươi vì một phương chủ trì công đạo, những người bị xử lý sẽ hận ngươi, cái gọi là oán hận hội. Người không chịu làm lựa chọn, không có nghiệp chướng..."
Mạnh Thác đào nhìn các sư đệ sư muội trong đình viện phía dưới, trong đám người chung quanh viện xì xào bàn tán, đối với việc này, chung quy là khó có thể bình phán.
Nếu Mạnh Tân Đào tự xưng là quân tử có đạo đức vô khuyết, có lẽ còn có thể chỉ trích một phen. Nhưng đối phương tự nhận mình nhuốm máu vô số lần, hắn cũng là người chính cũng tà, cùng Lăng Sinh uy vì làm việc phân biệt mỗi người một ngả, cũng không phải hoàn toàn không nói được. Quan trọng nhất là, vừa rồi hắn nói chuyện, mặt ngoài thong dong đại khí, kì thực nội tình vô cùng cứng rắn, trong lúc nhất thời không có mấy người dám mở miệng, lấy một chút đạo đức đơn giản ra phán xử hắn.
Sắc mặt vài tên sư đệ sư muội biến ảo, vị tứ sư đệ kia đi tới sư muội giờ phút này trái lại cắn răng, nhịn ra một câu: "Ngươi xảo trá như lò xo, ngụy biện vô số, liền muốn đem bực này Bát Thiên Cừu oán hận chưa?"
"Cũng không phải như vậy."
Mạnh Tổ Đào lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta và Lăng lão anh hùng chia rẽ nhau chính là đạo lý khiến người trong thiên hạ nghe thấy. Đây là đúng sai, không phải là lỗi của Lăng lão anh hùng, cũng không ở trên người ta. Tỷ võ hôm đó Lăng lão anh hùng tiễn ta xuất sư, lòng mang vui sướng, các ngươi làm sao biết? Các ngươi là sư đệ sư muội của ta, trước kia ta coi các ngươi là hài tử, nhưng các ngươi đã lớn lên, muốn báo thù, là chuyện đương nhiên, là chuyện hợp tình hợp lý."
Hắn nói: "Du Bân, các ngươi ngày thường nghĩ tới chuyện trả thù, lại nhìn trước nhìn sau, lo lắng ta sai khiến thủ hạ tùy tiện liền đem các ngươi làm như thế nào, cái này cũng thật sự quá coi thường sư ca các ngươi rồi. Võ giả lấy võ làm đạo, nếu tâm tính các ngươi kiên định, muốn giết tới, sư ca trong lòng chỉ có cao hứng mà thôi."
"Như vậy, hôm nay, giờ phút này, các ngươi muốn tới trả thù, là một người, hay là trên bốn người, Mạnh mỗ cũng chỉ một người đỡ lấy mà thôi... Thế nào?"
Mạnh Tổ Đào nói tới đây, bèn mở tay ra phía trước.
Đám người vây xem trở nên hưng phấn, biết mặc dù lúc trước nói quá lời, nhưng đáy lòng Mạnh Mạnh Tổ Đào thực sự đã nổi giận, giờ phút này chung quy vẫn sẽ có một hồi đánh nhau.
Bốn người này có lẽ không cao cường võ nghệ, nhưng nếu bốn người cùng lên, đối với võ nghệ "Lượng Thiên Xích" là một trong Bát chấp nhất, Mạnh Thác của Lăng gia rốt cuộc cao bao nhiêu, mọi người ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Lời nói của Mạnh Tân Đào vừa dứt, trong đình viện trầm mặc chốc lát, mặc dù bốn người tới trả thù kia ngôn ngữ hùng hồn, nhưng lại có chút do dự với bàn đặt cược của Mạnh Tân Đào.
Trong đám người nhất thời xì xào bàn tán, trên lầu hai, đại chưởng quỹ Kim Dũng dưới trướng Vương Bình An mở miệng nói: "Chuyện hôm nay đã đến nơi này, chúng ta có thể làm một tên bảo vệ. Kẻ thù của Lăng gia đường đường chính, lát nữa đánh nhau với Mạnh tiên sinh., Bất luận là tử thương bên nào, việc này đều cần dừng ở đây. Cho dù Mạnh tiên sinh chết ở đây, mọi người cũng không được trả thù, mà nếu là người Lăng gia, còn có vị Du Bân tiểu huynh đệ kia đi, cũng không cho phép bởi vậy mà tái sinh thù hận. Mọi người nói, thế nào?"
"Thiên Đao" Đàm Chính nói: "Đương nhiên là như vậy."
Đám người Lý Ngạn Phong, Quả Thắng Thiên cũng theo đó lên tiếng: "Chúng ta cũng có thể bảo đảm, nếu ai đó không ngừng nghỉ, chính là không cho đông đảo tiền bối anh hùng tới hôm nay!"
Mọi người nói tới đây, trong đám người có người đi ra ngoài, nói một tiếng: "A di đà phật." Mọi người ở đây nghe được mà trong lòng chấn động, đều có thể cảm giác được nội lực hùng hậu của tiếng phật hiệu này, phảng phất trực tiếp chìm vào trong lòng tất cả mọi người.
Chỉ thấy lúc này một hòa thượng cao lớn mặc áo bào xám cũ nát, tay cầm nguyệt nha xử. Hòa thượng này đi ra khỏi đám người, đi vào giữa sân, bốn người phảng phất như tìm được cứu tinh, tự hợp thành chữ thập chào. Chỉ thấy hòa thượng tuổi chừng năm mươi giơ một tay lên phía trước, cười nói: "Mạnh thí chủ, còn nhận ra ta không?"
"Hóa ra là Đàm Tế đại sư." Mạnh Tân ôm quyền hành lễ: "Đã lâu không gặp."
"Mười năm trước lúc thấy Lăng thí chủ, võ nghệ của ngươi đã không tầm thường, lúc đó lão nạp đã nói đứt lời, ngươi tất có một ngày khiến cho pháp môn Lăng gia đại phóng dị sắc, nhưng không ngờ, mười năm sau ngươi và ta gặp lại nhau, lại là tình huống như vậy."
Hòa thượng kia sau khi cười, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Không lâu trước đây, mấy vị sư đệ sư muội của ngươi tìm được lão nạp, muốn lão nạp vì Lăng thí chủ chết chủ trì công đạo, lão nạp nhớ lại mười năm trước đã thấy, biết thí chủ xưa có kiến thức, bởi vậy hôm nay để mấy vị thí chủ bọn họ ra mặt, khích bác đi ra nói chuyện, phân rõ nguyên ủy. Lúc này xem ra, thật sự là...một hồi nghiệt nợ."
Nghe hắn nói thế, Mạnh Tổ Đào bên kia cũng thở ra một hơi: "Thì ra là thế, ta vốn phát hiện vài tên sư đệ sư muội làm việc này, sau lưng có lẽ có người sai khiến, lo lắng bọn họ vì người xấu mà lợi dụng. Không ngờ là Đàm Tế đại sư tới đây, vậy thì vô sự."
"Nếu nói vô sự, cũng chưa chắc đã thành công."
"... Đại sư nói vậy là có ý gì?"
Thần sắc Mạnh Thác đào, có chút kinh ngạc.
Đối diện, vị hòa thượng Đàm Tế kia đứng thẳng đơn chưởng, khẽ thở dài.
"A Di Đà Phật, trước khi lão nạp xuất gia, có quen biết với Lăng Sinh thí chủ. Năm đó Lăng thí chủ cùng ta trắng đêm luận võ, đem tiên pháp trong tay tinh nghĩa vui lòng ban báo, phương lệnh lão nạp bổ sung sở học trong ngực, cuối cùng có thể giết địch, báo đại thù... Mạnh thí chủ, con đường của ngươi khác với Lăng thí chủ, nhưng cho dù như thế, ngươi bằng phẳng vô cùng, lão nạp cũng không thể nói ngươi đã làm sai chuyện của mình, bởi vậy đối với đại đạo, lão nạp không còn lời nào để nói..."
"Ngoài ra, chuyện tư oán nhỏ như vậy, lão nạp lại sợ nhân quả, có chuyện không thể không làm..."
....
Ánh mắt lão hòa thượng mang theo vẻ mỏi mệt nhìn về phía bên kia Mạnh Mẫu Đào.
....
Mạnh Chiết đào ánh mắt phức tạp, khẽ nhếch miệng, kéo dài như thế trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn thở dài lên tiếng.
....
"... mà thôi."
Xoạt xoạt..n.
Bóng đêm mông lung, trong đình viện Kim Lâu chiếu sáng, một đám người Lục Lâm đi sát phía sau, chuẩn bị cho hai người đánh nhau sinh tử, tìm ra địa phương lớn hơn.
Trần tước phương, Kim Dũng đàn, Đàm Chính, Lý Ngạn Phong lúc này cũng từ trên lầu xuống.
Vốn tưởng rằng tiếp theo đánh nhau sẽ là những tiểu bằng hữu không ai biết tới, ai ngờ vị lão hòa thượng kia lại xuất hiện, đã thay đổi tất cả.
Vị hòa thượng xuất thân ngũ đoàn sơn Đàm tế xuất thân này tại lục lâm cũng không phải là hạng người tịch mịch vô danh. Võ nghệ của hắn cao cường, mà quan trọng nhất là trong hơn mười năm nay ở Trung Nguyên lưu hãm, hắn hoạt động chiếm khu địch nhân hai bờ Hoàng Hà, làm ra không ít hiệp nghĩa.
Võ nghệ cộng thêm danh tiếng khiến ông ta trở thành một nhân vật không thể không tôn trọng ở đây, cho dù là đám người Đàm Chính, Kim Dũng đàn bà, lúc này ở trước mặt đối phương cũng chỉ có thể luận giao ngang hàng, về phần Lý Ngạn Phong, ở đây cũng chỉ có thể tự xưng là vãn bối như Mạnh Sang đào.
Lần này Lăng gia có ba nam một nữ ôm bài vị đi ra, bề ngoài xem ra chính là trả thù và cầu công đạo, nhưng thân ở vị trí một trong bát chấp nhất, Mạnh Sơ Đào lo lắng chính là càng có nhiều người hữu tâm thao túng. Hắn dùng một phen lời nói đẩy đám người Du Bân lên lựa chọn tỷ thí quyết đấu., Vốn là muốn tạo áp lực cho vài tên sư đệ sư muội, dùng khả năng bức ra phía sau lưng đẩy tay, ai biết được hòa thượng Đàm Tế xuất hiện, thuật nói này của hắn đã đem chính mình vây khốn lại rồi.
Là do chính hắn thừa nhận đối phương trả thù riêng.
Lúc này trong sân đấu, đám người Đàm Chính sử dụng thuật khuyên bảo, hoặc là nói hai vị đều có thân phận hữu dụng, muốn giữ lại lực lượng để kháng kim dắt tay, hoặc là nói oan oan tương báo khi nào, anh hùng già lăng sinh uy uy kia dù sao cũng không tính là mạnh mẽ đánh chết... Nhưng mà Đàm Tể là hòa thượng, là hòa thượng minh tâm kiến tính, ngày thường lại quen đánh nhau cơ phong, làm sao có thể bị thuật nói đơn giản như vậy, đám người khuyên bảo, cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
Hắn và Lăng Sinh uy giao tình quá mức đặc thù, sau khi lăng sinh uy, hắn cũng không thể không vì thù riêng mà ra tay. Đây không phải là đại nghĩa nhưng chỉ có thể nói là thế tất hành.
Mạnh Thác đào trong sân đứng đó, chống xích sắt trong tay, nhắm mắt dưỡng thần.
Thân hình của hắn cao lớn cường tráng, trong đời ba lần đầu nhập sư, trước luyện côn pháp, thương pháp, sau lại luyện roi thép tiên pháp. Giờ phút này thước sắt trong tay hắn dài hơn roi thép giản bình thường, nhìn không khác gì côn sắt., Nhưng trên hình thể của hắn, lại có thể dùng hai tay thay phiên nhau sử dụng, đã xem như binh khí thiên môn khai tông lập phái. thước sắt không mũi nhọn, nhưng khi vung lên thì lực phá hoại không khác roi thép, lúc thu về lại lại lại có thể ngăn cản tiến công như côn pháp, trong mấy năm nay, cũng không biết nghiền nát bao nhiêu xương cốt của rất nhiều người.
Hòa thượng Dung Tế quay người dặn dò mấy người Lăng gia một phen, sau đó quay sang phía Mạnh Tân đào, tay cầm nguyệt nha sạn nặng nề, nói: "Lão nạp luyện chính là Phong Ma Trượng, Mạnh thí chủ biết rõ, một khi đánh tới cao hứng liền không khống chế nổi mình. Chuyện hôm nay chỉ vì tư oán, không thể không làm, thật sự hổ thẹn."
Mạnh Tổ Đào mở mắt: "Nếu Đại sư chết rồi, ta phải chôn ngươi ở nơi đâu?"
"Nhiếp làm tro bụi, tiện tay vứt đi."
"... mà thôi."
Mạnh Thác Đào thở dài.
Đàm Đàm đột nhiên cầm lấy nguyệt nha sạn, trong tiếng hét lớn, gào thét mà đến!
....
Trong màn đêm, trên đường phố phía ngoài Kim lâu, Nghiêm Vân Chi mặc một thân áo tơi, đang nhìn đám người tụ tập đi về phía trước.
"Muốn đánh nhau à, muốn đánh à..." Có người kích động nói.
"Không phải đang đánh nhau sao? Có gì đặc biệt chứ!"
"Lần này thì khác, chính là cuộc đấu sinh tử giữa đại sư Đàm Tể và "Oán hận" với Mạnh Đoái Đào, nếu không chết không thôi..."
Những người ưa chuyện bên đường đều muốn trà trộn vào tụ hội nhưng bởi vì võ nghệ không đủ tư cách, lúc này trong giọng nói tràn ngập kích động.
Nghiêm Vân Chi nhíu mày tiến về phía trước, nàng cũng không có quá nhiều khái niệm "Oán hận" về Mạnh Mạnh Tân Đào, chỉ biết là bên trong tiếp phong tẩy trần, chính là nghênh đón hắn. Nhưng đối với hành động nghĩa của Đàm tế đại sư tại Trung Nguyên, những năm gần đây lại nghe phụ thân Nghiêm Thái uy nói qua rất nhiều lần.
Đang lúc nghi hoặc, chỉ nghe đầu kia vang lên một tiếng hét to, thanh âm hò hét chấn động bốn phía, sau đó là "Bành" một tiếng vang thật lớn, cũng không biết hai cây thiết khí dùng lực lớn cỡ nào đánh vào nhau, mới có thể phát ra tiếng vang như vậy. Đám người bên đường, lúc này lại là một mảnh kinh hô...
Xoạt xoạt..n.
Trong cùng một thời khắc, tại một chỗ khác của thành thị, trên đường đi gần khách sạn Ngũ Hồ, một đội nhân mã đang tới gần trong màn đêm.
"... Nói chính là phía trước."
Người dẫn đường quay đầu báo cáo.
Người dẫn đầu đội ngũ này, chính là người mang song đao dài ngắn, tên đầu lĩnh tiểu đầu lĩnh phụ trách bắt người dưới trướng Vệ Dung Văn Lô Hiển. Phó thủ bên cạnh Lư Hiển hơi lớn tuổi, dẫn theo Lư Hiển Dương hiện ra, mọi người sống trong thôn xóm lâu đời nhất Lý Đoan Ngọ.
Sau khi nhận nhiệm vụ của Vệ Dung Văn, Lư Hiển Dương giả vờ tuần tra ban đêm, ban ngày thì thả nhân thủ ra tìm kiếm khắp nơi, như vậy mấy ngày sau, liền tìm được địa điểm giống như Long Ngạo Thiên và Tôn Ngộ Không ở.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Người từ ngoài thành vào, muốn theo quy củ tìm một chỗ ở, nhưng địa phương cung cấp không nhiều lắm. Lý Đoan Ngọ xuất thân là bộ đầu lâu, mang theo đệ tử Lư Hiển Hiển cũng là kinh nghiệm lão luyện, ngửi được mùi ngủ trên người hai gã thiếu niên không nhiều lắm, liền thu nhỏ phạm vi kiểm tra.
"Đây chính là lá cờ của một nông dân dưới đảng công bằng." Lý Đoan Ngọ nhìn kỹ một chút, nói.
" nông hiền Triệu Kính Từ là người không quản việc gì, treo lá cờ của hắn ngược lại là hiếm thấy." Lô Hiển cười cười, sau đó nhìn hoàn cảnh phụ cận khách sạn, sắp xếp: "Đầu dưới cầu ở bên cạnh khách sạn có khói, cây cột kia xem là ai, có phải theo dõi hay không. Truyền văn đợi lát nữa cùng Đoan Ngọ thúc tiến vào.", Liền giả bộ muốn ở trọ, tìm hiểu tình huống một chút. Hai thiếu niên, trong đó tiểu nhân là hòa thượng, nếu không có gì ngoài ý muốn, tin tức này không khó nghe ngóng, cần thiết cho chút tiền cũng được, truyền văn học thêm chút."
Hắn nói xong, người trẻ tuổi tên là Trụ cột đi về phía cầu động phụ cận khách sạn, đến gần, mới nhìn thấy dưới cầu động là một bóng người đang gian nan dùng lửa đốt lửa. Hắn vốn là đống lửa có thể đã bị diệt, giờ phút này chỉ để lại tro tàn nho nhỏ, thân ảnh quỳ trên mặt đất kia làm mấy cành củi khô hơi khô trên đầu, cẩn thận thổi nhẹ từng chút, trong đống lửa tràn ra khói bụi khiến hắn không ngừng ho khan.
Mặt khác còn có một đạo thân ảnh suy yếu, nằm ở thượng phong trong cầu động, ốm yếu ngủ.
Người trẻ tuổi tên gọi cột đi tới gần, có lẽ là làm rối loạn gió cửa động, khiến ngọn lửa nhỏ bên trong lay động một trận, liền muốn tiêu diệt. Tên ăn mày đang thổi lửa quay đầu lại, cây cột đi ra rút trường đao, chống đỡ cổ họng đối phương: "Không được nói chuyện."
Ánh lửa nho nhỏ run rẩy, tên ăn mày kia cũng đang sợ hãi run rẩy.
Cây cột nhìn kỹ tên ăn mày run rẩy trước trường đao, sau đó tiến lên một bước, đi sang một bên khác, nhìn một thân ảnh khác nằm trên mặt đất. Bên này lại là một nữ nhân, gầy đến mức da bọc xương, bệnh rất nặng. Thấy hắn tới xem xét nữ tử này, tên ăn mày thổi lửa quỳ rạp người muốn qua, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, trường đao xoay chuyển, lại chỉ về phía hắn, sau đó kéo quần áo nữ nhân kia lên nhìn một chút.
Tình huống trong thành Giang Ninh bây giờ phức tạp, có nơi chỉ là thường nhân cư trú, cũng có nhiều chỗ bề ngoài xem ra bình thường, trên thực tế lại là hung nhân tụ tập, nhất định phải cẩn thận. Đám người Lư Hiển Hiên trước mắt cũng không quen thuộc nơi này, cây cột kia quan sát một hồi lâu., Vừa rồi xác nhận hai người này là ăn mày bình thường. Nữ bị bệnh, mắt mờ mịt đờ đẫn sắp chết, nam nhân què một chân, khởi xướng thanh âm lắp bắp mơ hồ không rõ, thấy hắn cầm đao, liền một mực rơi lệ cầu xin tha thứ.
Cây cột nhìn mà phiền lòng, hận không thể trực tiếp hai đao kết liễu đối phương.
Qua một hồi, trên đường sông có người đánh tới thu dọn, gọi hắn đi lên.
Hắn chạy chậm theo sau, đã thấy đám người Lư Hiển gia chạy băng băng trong đường phố tối tăm, người trẻ tuổi tên gọi truyền văn trên vai gánh một người, cũng không biết lai lịch ra sao. Mọi người đi tới một căn nhà rách gần đó, ném thân ảnh hôn mê kia xuống đất, sau đó đốt lên ánh lửa, nói chuyện một phen mới biết được trong năm quán trọ kia đã xảy ra chuyện gì.
"Mẹ... Xem ra chỉ là một khách sạn bình thường, người bên trong cũng không nhiều, ai biết tiểu nhị này lại khá cảnh giác, chúng ta hỏi hai thiếu niên này tung tích, hắn nói không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì có chút vấn đề... Đoan Ngọ thúc kéo ta ra ngoài, sau đó vòng trở lại, thấy tiểu nhị đi vào bên trong, chính là phải báo tin. Chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài hành lang, một quyền đánh ngất, tìm một gian phòng có mang theo cửa sổ nhảy ra..."
Người trẻ tuổi tên gọi truyền văn kia không ngừng lải nhải, nhổ một bãi nước miếng: "Mẹ ơi, nơi đó chắc chắn có chuyện..."
Có người châm đèn, Lý Đoan Ngọ cúi người xuống, tìm tòi xung quanh tiểu nhị kia, lúc này tiểu nhị kia cũng hoảng hốt tỉnh lại, mắt thấy sắp giãy dụa, vài người trẻ tuổi xung quanh xông tới đè lên đối phương, có người ngăn miệng tiểu nhị này. Lý Đoan Ngọ tìm một lát, từ trong băng vải trên chân đối phương rút ra một cái túi nhỏ, hắn mở túi vải, nhíu nhíu mày.
"Con mèo mù đụng phải chuột chết, thật đúng là vớ lấy hàng nhọn... "
Lý Đoan Ngọ thì thào nói, giao thứ trong tay cho Lư Hiển Dương, chỉ thấy trong túi vải kia lấy ra, lại là hai quyển sách nhỏ.
Lư Hiển Tịnh nhíu mày, nhìn tiểu nhị trên mặt đất: "Biết đọc sách à?" Sau đó rút thanh đao lên, ngồi xổm xuống, khoát tay nói: "Để cho hắn nói chuyện."
Tên tùy tùng ngăn chặn đối phương mở miệng, đưa tay gỡ tấm vải trong miệng của tiểu nhị xuống.
Lư Hiển cùng đối phương nhìn nhau một lát, trong miệng tiểu nhị thở hổn hển, ánh mắt kinh nghi bất định. Lư Hiển thở dài: "Lần này tới đây, vốn không phải để tìm các ngươi... đọc vài quyển sách mà thôi, hà tất phải phản ứng lớn như vậy, nói tin tức của hai người Long Ngạo Thiên, Tôn Ngộ Không kia cho chúng ta biết, thả ngươi về là được. Sao phải khổ vậy?"
Tiểu nhị thở hổn hển một hồi: "Ngươi... Ngươi đã biết chuyện đọc sách, chuyện này... sẽ không nhỏ, ngươi... Các ngươi là người bên nào?"
"Từ Bình Vương phái ra." Lư Hiển thuận miệng nói.
Hiển nhiên đối phương cũng không tin tưởng, đối diện với Lư Hiển chốc lát, nói: "Các ngươi... tùy ý làm bậy... Tùy ý bắt người, các ngươi... Nhìn xem cái dạng này... Nếu đảng công bằng làm như vậy không thành được, muốn thành sự, phải có quy củ... Phải có quy củ..."
Nói xong lời này, dường như đang cắt lời nào đó, Lư Hiển Dương nhíu mày: "Chúng ta không phải tới bắt các ngươi, chúng ta nghe ngóng hai người kia, một người tên Long Ngạo Thiên, một người tên Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không là tiểu hòa thượng, nếu ngươi biết, liền nói cho chúng ta biết, chuyện này liền kết thúc, được không?"
"... Ta không biết tiểu hòa thượng nào... Ta tưởng các ngươi đang bắt ta..."
Lư Hiển Hiển đứng lên, thở dài, cuối cùng nói: "... hỏi thêm một chút đi." Hắn nhìn về phía bên cạnh: "Truyền văn, lại đây học tay nghề."
Trên đường phố trong bóng đêm, qua một hồi, có tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc. Giang Ninh Thành tự đại loạn sau đó rất nhiều phế tích, thanh âm như thật như ảo, vốn cũng không phải chuyện thần kỳ gì...
Xoạt xoạt..n.
Kim lâu.
Trong đình viện, Phong Ma Trượng của hòa thượng Đàm Tế gào thét như bánh xe nghiền ép, tung hoành vung vẩy, hai người giao thủ giống như cơn lốc cuốn qua toàn bộ sân đấu.
Tiếng đả kích trầm trọng không ngừng vang lên, sức mạnh của điên ma trượng trầm xuống, tiến công gần như không lùi. Mà thanh thước sắt trong tay Mạnh Tân đào bộc phát ra uy lực vượt quá tưởng tượng của người thường, hai tay y cầm thước, có thể đem nguyệt nha sạn của đối phương đập mạnh để chính diện ngăn cản, mà nếu y một tay cầm thước, như roi thép vung lên, thì đại lực bộc phát ra càng kinh người.
Hai bên giao thủ trước nửa đoạn đầu, Mạnh Tân đào tựa hồ còn muốn làm, bị Đàm Tế hòa thượng truy đuổi có thể thủ thế chiếm đa số, nhưng đến trung kỳ, tính tình mở ra, roi thép của hắn vung lên, xu thế càng thêm trầm trọng. Hòa thượng Đàm Tế dùng điên trượng tiến công, Mạnh Tân mấy lần lại vung roi sắt đối công, cương mãnh vung lên, vậy mà mấy lần đẩy lui thế tiến công của đối phương.
Bên cạnh bãi đất có một cây cột đá có tính trang sức bị hai người đánh trúng, nổ tung thành bột đá đầy trời, một cái bàn ở bên cạnh gào thét cũng bị trực tiếp đập thành rách nát. Người vây xem hai bên sân nhất thời không nhịn được lui về phía sau, biết nếu là bị cuốn vào hai người này đánh nhau cương mãnh, thân thể máu thịt người bình thường tuyệt đối không thể chịu được trọng kích.
Trong lúc đánh nhau, mọi người đều âm thầm kinh hãi, thanh danh lớn như vậy quả nhiên danh bất hư truyền. Hòa thượng Đàm Tế thành danh đã nhiều năm, thì cũng thôi đi, chưa tới bốn mươi tuổi đã có thể so đấu với đối phương mơ hồ chiếm thượng phong, cũng khó trách hắn có thể trở thành kiêu hùng một phương. Tuy hắn là môn hạ Lăng thị, nhưng bao gồm cả Lăng Sinh Uy, toàn bộ môn phái này chỉ sợ không đủ cho hắn đánh, lúc này rời đi cũng có đạo lý.
Song phương điên cuồng đánh nhau khiến người xem kinh hồn táng đảm. Hòa thượng Đàm Tế kia nguyên bản mặt mày hiền từ, nhưng Phong Ma Trượng đánh đã lâu, chém giết đến cao hứng, trong lúc giao thủ lại hô to một tiếng, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Hắn lấy thiết trượng ngăn cản Thiết Xích đối phương., Đột nhiên đập lên trên, một cái đầu lâu đâm vào mặt đào Mạnh Mạnh, Mạnh Tổ Đào vội vàng né tránh, đầu lâu hòa thượng đâm vào bên cạnh cổ của hắn, Mạnh Tri Đào hai tay ôm chặt lấy, đầu gối dưới chân đụng phải đá vào bụng đối phương!
Hai đạo thân ảnh này quấn lấy nhau, hòa thượng Đàm Tế đụng vào đầu gối, lúc này một quyền đánh trả, hai người ở khoảng cách ngắn ngăn chặn binh khí điên cuồng ẩu đả với nhau, cái miệng hòa thượng Đàm Tế há to cắn vào cổ Mạnh Đào., Mạnh Chiết Đào giãy dụa thoát thân, tránh được chỗ yếu hại nơi yết hầu này. Hắn rút thước sắt thử kéo dài khoảng cách, lão hòa thượng nắm Nguyệt Nha sạn hung mãnh xúc đằng sau, thân hình Mạnh Tân Đào trong lúc nhanh chóng thối lui đột nhiên xoay tròn, Đàm Tế hòa thượng vung xẻng nặng nề xông tới, thân thể đâm vào vai đối phương.
Lão hòa thượng vung vẩy xẻng muốn đánh trả, nhưng thân thể Mạnh Tổ Đào xoay tròn trên không trung, cũng quay đầu lại ngắm trăng, đầu của thước sắt gõ lên đầu lão hòa thượng.
Lão hòa thượng không quay đầu lại, thân thể nhào về phía trước, trong cú đấm vừa rồi đầu của lão đã bị thiết xích của đối phương đánh nát.
Mạnh Mạnh đào gian nan rơi xuống đất, cũng lảo đảo lui lại vài bước, đánh nhau hung mãnh này gần như là trong nháy mắt liền ngừng lại, Mạnh Mạnh Mạnh Đào trong lúc nhất thời cũng có chút giật mình. Dựa theo ý nghĩ của hắn, nếu là có khả năng, tự nhiên lấy không giết đối phương cho thỏa đáng., Nhưng đánh tới mức độ kịch liệt bực này, hắn làm sao chịu dừng tay, cũng giống như lần thi đấu cuối cùng với sư phụ lúc trước, hắn không thu được xuất thủ, cuối cùng đánh đối phương bị nội thương. Lần này võ nghệ của hòa thượng Đàm Tế cao hơn, hắn càng không khống chế nổi cục diện.
Đám người vây xem trong lúc nhất thời hầu như đều không kịp phản ứng.
Nhưng cũng vào lúc này, đã có bóng người nhảy ra từ sau lưng Mạnh Tổ Đào, đó là nhị sư huynh Lăng thị Du Bân lúc trước bị điểm đào Mạnh Đoản, hắn vung roi lên, dùng sức nện xuống đầu Mạnh Tri Đào.
"Dừng tay ——"
"Cẩn thận!"
"Thằng nhãi ranh, ngươi dám..."
Trong sân bãi chung quanh, bỗng nhiên có người đứng dậy, "Thiên Đao" "Đàm Chính" một tiếng rút đao ra, "Hàn Nha" Trần tước" vừa đánh mạnh về phía bên này, Lý Ngạn Phong thuận tay vung ra một quả cây...Thân ảnh đào mạnh mẽ nhoáng một cái, trong tay cầm thước sắt, mọi người chỉ nghe thấy đôi roi hạ xuống, không biết đập trúng chỗ nào, sau đó vung mạnh thước sắt, đánh bay Du Bân bay ra ngoài.
"Không nên lỗ mãng..."
Mạnh Tân Đào hét lớn, lúc này lại nói là ba sư đệ sư muội đang muốn lao ra khỏi đám người —— Lăng thị sư huynh muội bốn người này tính tình cũng cương liệt, lúc trước Mạnh Tổ Đào chủ động xin mời, bọn họ ra vẻ do dự, còn bị mọi người xung quanh coi thường, đợi đến khi Đàm Tế hòa thượng ra tay không có kết quả, bị mọi người coi là đồ nhát gan bọn họ vẫn như cũ nắm lấy cơ hội, ra sức giết tới, hiển nhiên đã sớm tính toán xong.
Nhưng tất cả cũng không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, lực chú ý của mọi người vây quanh đều bị Lăng thị sư huynh muội này thu hút, một thân ảnh xông lên đầu tường phụ cận, hất mạnh tay lên, lấy thủ pháp đầy trời hoa vũ ném vào trong đám người, những vật kia ở trong đám người "ba ba ba ba ba" nổ tung, lập tức khói bụi nổi lên bốn phía.
Du Hồng Trác vốn đang quan sát tình huống chung quanh, lúc này đột nhiên giật mình, thứ nổ tung trong đám người kia chính là ám khí tên là "Lôi Lịch Hỏa", trên thực tế là món đồ chơi dùng cho hỏa dược rất ít, nổ người không dễ, quấy rối ngược lại có chút tác dụng. Những Phích Lịch hỏa này nổ tung đồng thời, một bóng người từ trong đám người thoát ra, trong miệng kêu lên: "Giết Trần tước phương..."
Cây roi dài của Trần Tước bay trên khoảng sân nhỏ, trên không trung có sát thủ hạ xuống.
Phích Lịch Hỏa kia nổ tung khiến đám người trong sân vô cùng hoảng loạn, đối phương hô to "Sát Trần tước phương", đồng thời Du Hồng Trác cơ hồ cho rằng gặp phải đồng đạo, quả thực muốn rút đao ra xuất thủ. Nhưng mà trong một phen kinh loạn này, gã mới nhận ra được ý đồ của đối phương phức tạp hơn.
Ở phía trước đình viện, Đàm Chính vung trường đao ngăn cản một thanh phi đao bay tới, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong nắm côn lên, gào thét liên tục đánh ra mấy gậy, phong bế một võ giả mưu đồ làm loạn đường đi. Mà cách mọi người không xa, lại một bóng người thừa dịp đại loạn bỗng nhiên lao ra, xẹt qua... Lưu Quang Thế Sứ - Chính Sứ Cố An Hà.
Sau khi bóng người kia xẹt qua, Cổ An Hà mới ôm lấy cổ họng của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Mọi người trông thấy thân ảnh kia nhanh chóng nhảy qua sân nhỏ, đánh bay hai thành viên của Bất Tử vệ ra ngoài, trong miệng cười lớn: "Ha ha ha ha, một đám chó đáng thương, quá chậm!"
"Trần tước phương!" Lý Ngạn Phong bên này cất tiếng hét to, "Đừng chạy hắn -- "Hắn là phó sứ đoàn của Lưu Quang thế sứ, ngay trước mặt hắn, chính sứ bị giết, trở về không thể thiếu liền muốn ăn tươi nuốt sống.
"Không ai chạy thoát được..." Trần tước được mệnh danh là khinh công đệ nhất thiên hạ, lúc này gào thét đuổi theo.
"Không thể bỏ qua một ai!" Trong đám người bên này còn có đồng bọn thích khách đục nước béo cò, "Thiên Đao" Đàm Chính cũng quát to một tiếng, đi lên phía trước, Trần Tước sau khi rời đi, lão chính là người áp trận trong sân.
Thấy thân ảnh thích khách kia chạy qua tường rào, Trần tước nhanh chóng đuổi theo, trong lòng Du Hồng Trác cũng là một trận đại hỉ, trong tai hắn nghe được tiếng quát của Thiên Đao " Đàm Chính", cũng là hét lớn một tiếng: "Vân vây bọn chúng lại, một tên cũng không thể chạy —"
Hắn vừa nói ra những lời này, vốn gặp biến cố hết sức bảo trì bình tĩnh, đông đảo giang hồ lão thủ liền lập tức nổ tung. Tất cả mọi người đều là lăn lộn trên giang hồ, xảy ra chuyện như vậy, chờ mọi người công bằng bắt được bọn họ tra hỏi từng cái một? Cho dù đều biết mình vô tội, ai có thể tin tưởng được trình độ đạo đức của đối phương?
Lúc này có người nhằm về phía cửa ra vào, có người phóng tới tường rào.
Trên đường phố ngoài tường rào, Nghiêm Vân Chi lẫn trong đám người, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau trong tường bỗng nhiên hóa thành hỗn loạn bộc phát ra. Nàng căn bản không rõ rốt cuộc là chuyện gì, có một bóng người cười to "Một đám chó đáng thương, quá chậm! "Xông ra khỏi tường, theo sau vung tay lên, lại dùng thủ pháp đầy trời vẩy ra một đám đồ vật.
Ầm ầm ầm nổ tung trong đám người trên đường phố, những người này vốn chen chúc nghe động tĩnh bên trong, lúc này khói bụi nổi lên, vô số tiếng la hét không có đầu mối, thân ảnh kia đầu nhập vào đám người hỗn loạn, đánh bay một tên thành viên "Bất Tử vệ" ra ngoài. Trên tường phía sau, Trần tước cũng đã vọt ra, áo choàng của hắn tựa như một con quạ lạnh trong bóng đêm, xuyên qua bầu trời con đường.
Người đi ra đầu tiên cười lớn, miệng nói: "Đến đây đi, Ô Nha nhỏ, xem ngươi lợi hại, hay là Chu Hi lợi hại!"
Trên tường rào, cửa viện lập tức có bóng người nhào ra, trong đó có người hô to: "Nhìn nơi này, một người cũng không thể chạy mất —— "
Thành viên Bất Tử vệ hai bên đường lúc này đều đã bắt đầu chuyển động, bọn họ vô thức theo lời nói kia định ngăn cản đường phố, ngăn cản người khác rời đi: Bất luận chân tướng sự việc là như thế nào, thời khắc này khống chế được tình cảnh luôn không sai.
Huống hồ Văn Bách lúc này cầm roi trong tay, phóng tới đường phố xa xa, ý đồ gọi hai thành viên "Liệt Luân Vương" ở hai con phố thiết lập chướng ngại, phong tỏa đầu đường phố. Đang lúc chạy, trong lúc chạy, nghe được thanh âm kia vang lên bên tai: "Không được chạy trốn!"
Hắn còn tưởng rằng đây là người một nhà, quay mặt nhìn sang bên cạnh. Thân ảnh sóng vai chạy trốn cùng hắn một quyền vung tới, điểm dừng lại của nắm đấm này chính là mặt mũi hắn lúc trước bị đứt chưa khôi phục.
Huống hồ sắc mặt Văn Bách tối sầm lại, cả người ùng ục lăn ra ngoài, đập đổ mấy cái bàn cũ nát ven đường, máu me đầy mặt, bắt đầu thấm ra từ cái mũi đã nát bấy của gã...
Giờ khắc này, "Hàn Nha" Trần Tước phương tựa hồ đã bắt đầu cùng thích khách kia đánh nhau, hai bóng người trèo lên nóc nhà phức tạp, giao thủ như điện. Mà trong đường phố phía sau, trong sân, một mảnh hỗn loạn đã bộc phát ra.
Nghiêm Vân Chi chạy trối chết trong đám người hỗn loạn.
Một chỗ đường phố cách bên này không xa, hai tên thiếu niên tên là Long Ngạo Thiên và Tôn Ngộ Không đang ngồi xổm trước một quầy hàng bán bánh nướng, không chớp mắt nhìn chủ quán cho bọn hắn mua bánh nướng.
Rầm rầm rầm.
"Sư phụ, nướng bánh nướng thơm quá... Ngươi là Võ Đại Lang biến phải không?"
Long Ngạo Thiên đang phát biểu quan điểm rất không có dinh dưỡng...