Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Người giang hồ yêu thích náo nhiệt.
Màn đêm vừa lên không lâu, Tần Hoài Hà lấy kim lâu bên bờ làm trung tâm mảnh khu vực này đèn đuốc sáng trưng, người rừng xanh lui tới thường đem bầu không khí náo nhiệt lên.
Đây là một trong những điểm phồn hoa nhất ở Giang Trữ thành hiện giờ, dọc theo con sông là " Chuyển Luân Vương" Hứa Triệu phái người quản hạt, các cửa hàng tửu lâu đông đảo như Kim Lâu trên đường lại có "Tế Bình Vương" bảo phong, "Công bằng Vương" và những người khác góp vốn vào cổ phần.
Bởi vì liên lụy nhiều phương thế lực, bên trong trở thành một mảnh khu vực tương đối mẫn cảm trong thành, ngày thường ở khắp nơi giảng thuật, đấu đấu mà nói, sẽ chọn ở chỗ này, đối với không ít đại nhân vật chiêu đãi chiêu đãi, cũng thường thường sẽ chọn ở chỗ này.
Đến ban đêm, một mảnh tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp. Muốn tìm kẻ thù, muốn nổi danh đi lại trong đó, một số anh hùng yến tiệc mở cửa rộng, gặp ai cũng dùng tư thái của người thổi kiệu hoa tươi cười chào đón, cũng có hiệp khách đột nhiên trở mặt, đến trong đình viện, trên đường đuổi bắt chém giết.
Một phần nộp phí bảo kê, hoặc là ăn mày vụng trộm bơi từ dưới sông tới xin một phần cơm canh ven đường. Thỉnh thoảng cũng sẽ có đại hào chú trọng ban thưởng một phần kim ngân, những tên ăn mày này liền tán dương liên tục, trợ giúp hắn thành danh.
Xét theo lịch sử, đương nhiên đây không phải khu vực hạch tâm mà Tần Hoài Hà đi qua - mấy tháng trước sau khi bị cướp đã bị đốt trụi —— nơi này sau khi có thể bảo tồn lại bị người lấy tòa kim lâu này làm trung tâm, cũng có một số lý do đặc thù.
Dựa theo chứng cứ của người tham gia khảo thí, kim lâu này mười mấy năm trước chính là tòa tửu lâu trúc mà tâm ma Ninh Nghị xây dựng cuối cùng ở Giang Ninh. Sau khi Ninh Nghị giết vua tạo phản, tửu lâu trúc ký bị thu về triều đình, chia thành sản nghiệp của phủ công chúa quốc gia, sửa tên thành, mà sau đó đảng công bằng đi tới., "Chuyển Luân Vương"" Võ Bá" Cao Tuệ Vân dựa theo nguyện vọng thuần phác của bách tính bình thường, đem nơi này đổi thành kim lâu, thiết yến đãi khách. Mấy tháng sau, cũng là vì mọi người quen đến đây tham gia tiệc rượu giảng bài, phồn hoa hẳn lên.
Về quan hệ giữa kim lâu và Ninh Nghị, mọi người công khai ở một nơi cũng không muốn nói tới, nhưng dư luận trong âm thầm, tin tức này tự nhiên vẫn luôn lưu thông. Mọi người đặt chân vào tửu lâu mà Ninh Nghị xây dựng lúc trước, chỉ điểm giang sơn, vui cười giận mắng chửi., Trong lòng lại như thể đã làm được một loại nhục nhã đối với vị Tây Nam kia, ít nhất, tựa hồ cũng chứng minh chính mình không kém gì người, đây là âm thầm thỏa mãn tâm lý, thỉnh thoảng có người ở chỗ này đánh một trận, phảng phất cũng có vẻ đặc biệt đại khí một chút.
Đêm nay, Trần tước của "Bất Tử vệ" làm chủ, mở tiệc chiêu đãi "Oán hận" đều là tám chấp nhất, tiếp khách Kim Lâu, đón gió tẩy trần. Cùng làm khách, ngoại trừ Thiên Đao" Chuyển Luân Vương bên này là "Thiên Đao" Đàm Chính, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong bên ngoài, lại có hàng ngũ "Bình đẳng Vương" bên kia, đơn độc lập phu, "Cao Thiên Vương" dưới trướng Quả Thắng Thiên cùng với đông đảo hảo thủ, rất có thể diện.
Mà bên ngoài, ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi khắp nơi trong Kim Lâu, còn có Đái Mộng Vi sứ đoàn sứ mệnh đến. Người dẫn đầu sứ đoàn này tên là Lữ Trọng Minh, chính là một đệ tử mà Đái Mộng Vi tín nhiệm nhất, mấy tên phó sứ Vô Phong kiếm, "Vô Phong Hà", "Hoa Quyền Quyền" Trần Cung, Khâu Trường Anh, đều là hiệp khách danh chấn một phương trong quá khứ.
Sứ đoàn này sau khi vào thành liền bắt đầu bán đi ý nghĩ có liên quan tới "Trung Hoa võ hội", tuy rằng bí mật khó tránh khỏi bị khiêu khích, nhưng bên Đới Mộng hơi hứa hẹn để mọi người xem kết quả của Biện Lương đại chiến rồi mới quyết định, ngược lại có vẻ có chút phóng khoáng.
Thật ra chuyện này cũng tương tự với tiêu doanh đói khát khi tuyên truyền ở hậu thế, Đái Mộng hơi ném ra "Trung Hoa võ hội" trong lúc nhất thời cũng không thực hiện được, cũng không yêu cầu mọi người lập tức đặt cược. Nhưng đối ứng với việc này, chỉ cần tham dự vào trong đó, lập tức sẽ là cục diện người dùng kiệu hoa tế người.
Giờ phút này nguyền rủa thề, trước tiên dương danh, trong ngày lạ như Đái mộng vi công không nổi Biện Lương, đương nhiên hứa hẹn làm hỏng, người tham dự bên này cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì. Nhưng nếu Đái Mộng Vi thực sự đem Biện Lương thu lại, lúc này hứa hẹn có thể đem đến chỗ tốt, đối với người đang ở Giang Trữ mà nói, thực sự là có trăm lợi mà không có hại gì.
Ở bên ngoài, nếu ngẫu nhiên bị một số người chỉ trích đối với việc Đới Mộng Vi "Trúng quốc cầu vinh", Lữ Trọng Minh với tư cách là đệ tử của Đới Mộng vi thì sẽ dẫn kinh điển, bắt đầu giảng giải về sự nguy hiểm khi có liên quan đến chuyện quân đoàn Hoa Hạ được trọng khai.
Đại thế của thiên hạ phân lâu tất phải hợp lâu, nhưng nếu Hoa Hạ quân dày vò năm mươi năm không có kết quả, cả thiên hạ há lại trong hỗn loạn giết thêm năm mươi năm... Đối với đạo lý này, Đới Mộng vi trị vì đã tạo thành lý luận tương đối hoàn chỉnh chống đỡ, mà Lữ Trọng Minh Hùng biện luận cuồn cuộn, dõng dạc hùng hồn dõng dạc., Lại thêm khí độ văn nhân của hắn, dáng vẻ đường đường, rất nhiều người sau khi nghe xong, cũng không khỏi gật đầu. Cảm thấy với sự cấp tiến của quân Hoa Hạ, tương lai không thể thay đổi, thật đúng là có phong hiểm như vậy.
Cứ như vậy, Đới Mộng hơi ném ra một cái tiền không đầu, trong lúc nhất thời liền cuốn lên thanh thế lớn như vậy ở bên trong thành Giang Ninh. Một đám võ giả chuyện tốt xông lên phía trước, đều tỏ vẻ giống như Đới Công dị nhật có thể phục hồi kinh thành cũ., Nhất định mọi người phải đi chúc mừng, mà dư luận bầu không khí trói buộc kiểu này lại càng thêm hữu hiệu tuyên truyền tư tưởng của Đái Mộng Vi. Cách mỗi hai ngày Lữ Trọng Minh lại mở tiệc chiêu đãi tân khách trong thành, vừa vặn dẫn dắt dư luận liên tục lên men như vậy, cũng thật sự có thể gọi là hành vi diễn trò có thể giới hạn.
Một ngày này hắn bao trọn tầng một kim lâu, trong đó lại có nhân vật được chiêu đãi, lại có Lưu Quang thế bên kia phái ra thành viên sứ đoàn - bên phía Lưu Quang thế này phái ra chính sứ tên là Cổ An Hà, chính là người quen với Lữ Trọng sáng mai, mà dưới Cổ An Hà thì chính là vị phó sứ "Hầu Vương" hôm nay tham gia yến hội trên lầu - Lý Ngạn Phong. Như thế, một bên là đại biểu của các thế lực lớn trong các thế lực công bằng., Bên kia thì lại là nhân vật trọng yếu từ bên ngoài đến sử dụng, song phương từ trên xuống dưới cấu kết một phen, lập tức bao trọn cả kim lâu, lại dưới sân phía trước lại đặt bàn ghế, quảng nạp hào kiệt tám phương, trong lúc nhất thời mở đại hội anh hùng trong phạm vi kim lâu.
Kể từ khi đọc sách về võ hiệp đến nay, trong hơn mười năm, các hào kiệt Lục Lâm gia trong thiên hạ thích nhất chính là "Đại hội anh hùng". Gần đây hơn một tháng ở thành Giang Ninh, tụ hội lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần, tiểu thì ba năm bạn bè vô tình gặp nhau trên đường, lớn thì một đám người Lục Lâm tại đại sảnh khách sạn đang bàn luận, không ai không có danh nghĩa là anh hùng.
Mọi người nói một câu Bắc Quyền Nam truyền, học nghệ cứu nước, hoặc là bày ra trận thế trên bãi đất trống, luận bàn một phen, chỉ cần hơi có chút bộ dạng, liền muốn trong miệng người tham gia hội nghị truyền ra một phen "Diệu thoại".
Đến đêm nay, trong Giang Ninh thành ngoại trừ năm cấp bậc Đại Vương, nhân vật thực quyền hàng đầu tại Kim Lâu cơ hồ đã đến non nửa, thật có thể xưng là quần hùng nổi bật. Sau khi tin tức truyền ra, anh hùng hảo hán ở phụ cận, các tu sĩ có thức đều tới tham dự, tham dự., Mà "Chuyển Luân Vương", Lữ Trọng Minh các nơi lại phái nhân vật thủ vệ tại cửa ra vào. Nếu gặp được người giang hồ mộ danh mà đến, liền bắt tay báo danh hào, nếu gặp văn sĩ rất có danh khí, chỉ cần có nhận ra, liền báo ra đại danh, đón chào mà vào.
Cứ như vậy, theo từng tiếng vang bao hàm ngoại hiệu lợi hại, lai lịch vang lên, kim lâu tầng một cùng với đình viện bên ngoài cũng dần dần bị các lộ anh hào ngồi kín.
Trong lúc chuẩn bị sơ sẩy, có sự tình tương đối tương đối sẽ đến, có thể nói anh hùng hoặc văn sĩ đứng ra, hoặc có thể nói tôn trọng đối với "công bằng đảng" một chút, hoặc là ngưỡng mộ đám người Mạnh Mạnh Mạnh đào, hoặc là biểu hiện một hồi công khai lớn tiếng nhận thức đối với kẻ thù quốc gia, hoặc là khâm phục Đới Mộng một phen., Đám người Lưu Quang Thế. Trong lúc mọi người liên thanh hưởng ứng, đám người Mạnh Tân Đào, Trần Tước Phương được mặt mũi, Lữ Trọng Minh bán cho lý niệm của Đái Mộng Vi, đã có thành tích, các đường anh hùng đánh thu phong, thật sự là một tràng cảnh chủ khách đều vui vẻ, hòa thuận với nhau.
Đương nhiên, nếu đã là Anh Hùng đại hội, thì không thể thiếu thi đấu và luận bàn trên võ nghệ. Kim lâu này ban đầu do Ninh Nghị thiết kế mà thành, trong đình viện to lớn bài thủy, mỹ hóa làm vô cùng tốt., Gian viện do phiến đá xanh lớn cùng với những tô điểm nhỏ của trứng, tuy rằng mấy ngày liền mưa thu kéo dài, con đường bên ngoài sớm đã lầy lội không chịu nổi, đình viện bên này cũng không biến thành hoàn cảnh đầy nước bùn, ngẫu nhiên có võ giả tự tin kết cục đánh nhau một phen.
Lúc này nếu gặp phải nghệ nghiệp không tệ, đánh đẹp, Trần tước phương, Mạnh Thác đám người liền vung tay mời lên lầu cùng uống. Võ giả này cũng coi như bởi vậy mà giao cho một phần danh trạng, trên lầu một đám cao thủ đánh giá, trợ giúp hắn thành danh, sau đó đương nhiên không thể thiếu một phen lôi kéo, so với con đường vất vả vượt qua lôi đài trong thành, lên như vậy lại thuận tiện hơn một chút.
"T bỉ nhân, Hà Đông Du Minh, người giang hồ đưa tên phỉ, Loạn Thế Cuồng Đao, huynh đài có nghe qua tên ta không?"
Dò xét con đường chung quanh một hồi, mắt thấy trong kim lâu đã tiến vào không ít người tam giáo cửu lưu, Du Hồng Trác vừa rồi đi tới báo danh. Canh giữ ở cửa cũng coi như là cao thủ trong Đại Quang Minh giáo chuyên nghiệp không tệ, song phương hơi ra tay một chút, so sánh với đấu lực sàn sàn sàn giữa nhau, lập tức mặt mũi tươi cười, chỉ cho hắn một địa phương, sau đó lại để cho người ta cất tiếng hát.
"Đường phía đông! Cuồng đao loạn thế du Minh: Du đại hiệp đến!"
Đại hiệp tháng này tên cũng không được coi trọng như trong sách, bởi vậy mặc dù "Loạn thế Cuồng Đao" gọi là Du Minh Minh, trong lúc nhất thời cũng không khiến quá nhiều người chú ý, nhiều lắm là trên lầu hai có người hướng về phía "Thiên Đao" Đàm Chính thẩm vấn:
"Năm xưa Đàm công uy chấn sông máng, chính là dùng đao đạo xưng hùng, có ấn tượng với "Loạn thế Cuồng Đao" này không?"
Đàm Chính chỉ lắc đầu cười cười: "Trong danh nghĩa đã có hai chữ loạn thế, chắc hẳn là anh hùng trẻ tuổi thành danh không lâu. Lão phu chưa từng nghe qua, nhưng kiến thức nông cạn. Bất quá mấy năm nay Hà Bắc chiến loạn liên miên, có thể ở đó chém giết được, tất có bản lĩnh kinh người, không thể khinh thường."
Bây giờ hắn cũng là chư hầu một phương, lão đao đạo túc lão, rất am hiểu đạo lý người trong kiệu hoa có thể nâng người, đối với thế hệ trẻ tuổi không quen biết, đánh giá phần lớn đều không tệ.
Du Hồng Trác tìm một chỗ ngồi xuống, thấy mấy võ giả đang luận bàn đao pháp trong thiên hạ, sau đó kết cục thi đấu, đánh giá mọi người trên lầu, hắn chỉ vỗ tay, đương nhiên không tham dự. Sau đó lại tịch thu cơ hội đi nhà xí, quan sát kỹ trạm canh gác bên trong kim lâu, bảo vệ tình huống bên trong.
Dám mở cửa chiêu đãi tân khách tám phương như vậy, thành danh lập uy cố nhiên nhanh chóng, nhưng tự nhiên không thể phòng bị người hữu tâm thẩm thấu, hoặc là đối thủ đập phá. Đương nhiên, trong thành Giang Ninh giờ phút này, đệ nhất nhân thiên hạ Lâm tông uy áp đương thời vốn ta chính là Thái Thượng Hoàng một phương "Luân Luân Vương", trước mắt tọa trấn Trần tước phương nơi này, Mạnh Sang đào, mạnh., Đám người Lý Ngạn Phong, Đàm Chính cũng là hảo thủ nhất đẳng trên giang hồ, hơn nữa "Bất Tử vệ", "O oán hận" hai phe quyền thế, nếu thực sự có người dám đến quấy rối, bất kể là võ nghệ đơn đả độc đấu hay là phe phẩy cờ gọi người, so đấu thế lực, chỉ sợ đều là không có kết quả tốt.
Đối phương cũng hiểu rõ loại tai hoạ ngầm này, toàn bộ an phòng ngoại thả lỏng, bên trong kim lâu, có rất nhiều trạm gác nhìn chằm chằm phòng bếp bên này, mang lên các loại đồ ăn, tránh cho đầu độc phong hiểm, mà cho dù là người Lục Lâm mượn cơ hội đi lại khắp nơi, cũng không tránh khỏi bị đánh giá nhiều hơn vài lần.
Du Hồng Trác đơn giản đi rồi liền quay trở về, cũng không lỗ mãng. Hắn và Đàm Chính, huống hồ văn bá có cừu oán, có thể từ từ báo, cũng không vội, lần này là chuẩn bị nghĩ biện pháp làm Trần tước phương, nhưng đối phương khinh công lợi hại, tính cảnh giác cũng mạnh, phải tìm được cơ hội tốt mới được.
Ngồi như thế một hồi, một đám lưu manh lục lâm nghe cùng bàn nói cùng một bàn "Lục Thông Lão Nhân" trong giang hồ quen thuộc như thế nào, làm sao câu chuyện nói chuyện vui vẻ. Đến giờ Tuất hơn nửa, trên sân đấu một vòng đã lắng xuống, mọi người trên lầu mời người thắng đi uống rượu, đang tâng bốc cao thấp, lúc vui vẻ hòa thuận, trên bàn tiệc một vòng biến cố rốt cục đã xuất hiện.
Đó là bàn vuông ngồi đối diện cùng Du Hồng Trác, bốn người thoạt nhìn là đồng hành lấy vải trắng ra đeo lên người. Bốn người này chính là ba nam một nữ, cầm đầu nữ tử xem ra bất quá hai mươi tuổi, ba nam tử bên cạnh hơi lớn tuổi một chút, từ trong túi vải tùy thân móc ra mấy cây roi thép.
Trong trường hợp như vậy, mua vui, nhìn chính là muốn sinh sự, người duy trì trật tự phụ cận muốn tiến lên ngăn cản đã chậm, nữ tử nâng một tấm bài vị, đi ra, đi theo ba tên nam tử tuổi hơi lớn ở trước đình quát to: "Mạnh mẽ đào, ngươi là súc sinh khi sư diệt tổ! Chúng ta đến rồi, ngươi có dám xuống lầu gặp không..."
Một người khác quát: "Sư ca, tới gặp linh vị sư phụ lão nhân gia người!"
Sự náo động lầu hai tạm thời dừng lại, trong đình viện lầu một, mọi người đang bàn tán, mang theo tiếng vang ong ong, mọi người thầm nghĩ, lần này có trò hay để xem không. Phụ cận có quản sự thuộc về người dưới trướng Chuyển Luân Vương tới, muốn ngăn trở, trong số những người vây xem cũng có người bất bình nói: "Có lời gì để cho bọn họ nói ra sao."
"Ta thấy dáng dấp tiểu nương tử này cũng không tệ..."
Tại "Luân Luân Vương" bọn người làm ra địa phương này, nếu cậy mạnh quấy rối, đó là sẽ bị đối phương trực tiếp dùng nhân số giết chết. Chuyến này bốn người nếu dám ra mặt, tự nhiên liền có một phen nói, lập tức tên nam tử mở miệng đầu tiên lớn tiếng nói, đem lần này Thượng môn đến chân mạch nói cho mọi người tại đây nghe.
Nhưng không ngờ hôm nay lại là một trong tám chấp sự dưới trướng Chuyển Luân Vương, chấp chưởng "Oán hận" như vậy, vốn chỉ là đệ tử một môn phái nhỏ dời từ Bắc Địa sang Nam. Môn phái này lớn hơn đơn tiên, đấu pháp song tiên. Chưởng môn đời trước tên là Lăng Sinh uy, Mạnh Tân đào chính là đại đệ tử mang nghệ đầu sư, dưới lại có mấy tên sư đệ, cùng với nữ nhi Lăng Sinh Uy Lăng Sở, xem như tiểu sư muội đóng cửa.
Danh khí tiểu môn phái Lăng Sinh uy quyền chấp chưởng không lớn, nhưng đối với Mạnh Tổ Đào lại là ân có thừa, không chỉ truyền thụ võ nghệ trong môn cho nhau, mấy năm trước còn động tâm thu hắn làm rể, gả Lăng Sở cho hắn làm hôn thê tử. Vốn tưởng Lăng Sở hơi lớn tuổi một chút đã để cho hai người kia kết hôn xong., Ai ngờ bản lĩnh Mạnh Tân Đào lớn, tâm tư bất định, sớm kết giao các lộ phỉ nhân, trở thành hắc đạo đại kiêu, cùng lăng sinh uy bên kia náo loạn rất không thoải mái.
Sau đó nữ chân nhân lần thứ tư về nam, dân chúng trong thiên hạ lầm than, chiết khấu đào hợp thành thế lực hắc đạo làm hại một phương, uy hiếp tới cửa lớn mấy lần. Đợi đến lần cuối, hai thầy trò động thủ, Lăng Sinh uy bị đào mạnh đánh trọng thương, sau khi trở về trong cơn buồn bực không vui, chịu đựng một năm, cứ như vậy mà chết đi.
Ân oán ân oán giữa lục lâm giang hồ, thật sự mà nói, đơn giản chỉ là một vài chuyện xưa. Đặc biệt hai năm qua binh hung chiến, thiên hạ mênh mông, đừng nói sư đồ trở mặt, ngay cả chuyện huynh đệ bức tường rào, thế đạo cũng không phải hiếm thấy. Hán tử trong bốn người vừa lên tiếng nói tới đây, trên mặt lộ vẻ bi ai.
"... Gia sư Lăng Công còn sống, đã từng che giấu việc này một phen, cũng từng ngăn cản chúng ta trả thù, khiến chúng ta không thể sinh sự! Ta biết, lão nhân gia người là mắt thấy thanh thế đại sư ca cuồn cuộn, đầu tiên là chiếm núi làm vua, sau đó đi theo đảng công bằng., Đã trở thành một trong Bát chấp đường dưới trướng Hứa Soái, chúng ta tìm tới cửa, không khác lấy trứng chọi đá. Có lẽ ngay cả gã cũng không nhìn thấy, liền muốn chôn người không minh bạch, về phần kêu oan, tuyệt đối sẽ không có người nghe được."
"...Nhưng sư trưởng như cha mẹ, thù này không báo, làm sao đứng giữa nhân thế! Gia sư sau khi đi, chúng ta cũng trùng hợp nghe được tin tức về đại hội của Giang Trữ, biết hôm nay anh hùng tụ tập khắp thiên hạ, với thân phận của các tiền bối khắp nơi, đức vọng, chắc chắn không đến mức để Mạnh Tân Đào một tay che trời như vậy!"
"... Các vị anh hùng, các vị trưởng bối!" Hán tử kia chắp tay nhìn bốn phía: "Hôm nay uy thế đào Mạnh bức người, mấy người chúng ta chết cũng không đáng tiếc, chỉ hy vọng chư vị có thể nhớ kỹ việc này, ngày sau đem hành vi của người tí hon này tuyên dương ra ngoài, đem chuyện hôm nay nói ra ngoài! Tin rằng sẽ có ngày Thiên Lý Chiêu Chiêu, sẽ có người trả lại công bằng cho sư phụ ta. Xin cảm ơn như thế!"
Lời nói của hắn đầy dõng dạc, về sau không cầu hôm nay có công đạo, chỉ là hy vọng đem tư thái ban ngày ban mặt. Đây là phương pháp dụ dỗ, lập tức có người Lục Lâm nói: "Các ngươi hôm nay nói lý lẽ, chưa chắc sẽ chết."
"Thiên hạ vạn sự, nâng không quá một chữ đạo lý..."
Lại có người nói: "Mạnh tiên sinh, chuyện cỡ này là phải nói rõ ràng."
"Oán hận "Bát chấp bát chấp" vốn là quyền tra tấn, chuyện này nếu không nói ra được, các bè phái công bằng e rằng khó mà phục chúng!"
Trong một phen dư luận như vậy, Du Hồng Trác ẩn thân trong đám người, cũng nói vài câu theo: "Mạnh Thác đào khinh sư diệt tổ, các ngươi đừng sợ!"
"Ta điêu hiệp Hoàng Bình, làm chỗ dựa cho các ngươi!"
Hắn võ nghệ cao cường, lúc này trốn ở trong đám người cố ý châm ngòi thổi gió, âm thanh phát ra, lại không có người nào phát hiện hắn đang ở nơi nào. Bất quá cũng bởi vì không có quá nhiều cao thủ chú ý, cố ý nói hai câu, mặc dù thu liễm, trong lòng ngược lại bội phục sự bình thản, những lời bàn luận như vậy cũng là mặc cho bọn họ nói xong rồi, không dọc đường cậy mạnh cắt ngang.
Như vậy phía dưới huyên náo một hồi, trên lầu ngược lại yên lặng làm cho người không rõ đầu óc, đợi đến lúc khí thế huyên náo lúc đầu này qua, mới nhìn thấy một đạo thân ảnh từ trên lầu xuống.
Lầu một thiết kế đại khí, lầu một khá cao, nhưng đối với đa số người trong giang hồ mà nói, từ cửa sổ lầu hai trực tiếp nhảy xuống cũng không phải việc khó. Nhưng thân ảnh này lại từ trong lầu chậm rãi đi xuống. Các tân khách trong lầu một nhường đường, đợi người kia ra khỏi sảnh, đến sân nhỏ., Mọi người đều có thể thấy rõ tướng mạo người này, chỉ thấy thân hình hắn cao lớn, lông mày hiên ngang, lưng hùm vai hổ. Cho dù ai thấy cũng có thể nhìn ra hắn là người đại lực trời sinh, cho dù không tập võ, lấy thân hình bực này đánh lên, chỉ sợ hán tử năm ba cũng không phải đối thủ của hắn.
Một số người ở trong Giang Ninh thành chờ mấy ngày, bắt đầu quen thuộc "Liệt Luân Vương" đảng, không tự chủ được liền nhớ tới "Vũ Bá" Cao Tuệ Vân, đối phương cũng có tư thái kim cương bực này, nghe nói trên chiến trường cầm đại thương xông trận, thanh thế càng hung mãnh, làm không gì cản nổi. Mà Lâm Tông Ngô là người đệ nhất thiên hạ, cũng có thân hình như núi, chẳng qua béo chút.
Mạnh Chiết là thủ lĩnh "Oán hận" này, chấp chưởng hình phạt trong ngoài, khuôn mặt đoan chính, sau lưng đeo một cây thước sắt lớn, dài hơn roi thép chút ít, so với côn hơi ngắn. Mấy người nhìn thấy thứ này mới nhớ tới ngoại hiệu của hắn, gọi là "Lượng Thiên Xích".
Hắn cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt bình tĩnh, nhìn chung quanh một vòng, uy nghiêm trong bình tĩnh đã khiến lời nói của mọi người lắng xuống, đều đang chờ hắn tỏ thái độ. Chỉ thấy hắn nhìn về phía bài vị Lăng Sở cùng với bài vị trong tay nàng, lại chậm rãi đi tới vài bước, vén quần áo lên, vén lên xuống, quỳ gối, sau đó phanh phanh đập lên bài vị trịnh trọng kia ba cái.
Sau khi hành lễ trịnh trọng như vậy, Mạnh Thác phục địa một lát mới đứng dậy. Ánh mắt của hắn đảo qua ba nam một nữ phía trước, sau đó mở miệng nói: "Các ngươi còn chưa chết, đây là chuyện tốt. Chỉ là tội gì phải tới đây tham gia những náo nhiệt này."
Gã cao to lúc nãy lên tiếng nói: "Mối thù của cha mẹ, sao có thể không tới!" Giọng nói của hắn vang lên tai nhức óc.
Ánh mắt Mạnh Tân quét qua hắn: "Du Bân, ngươi là lão nhị, sau khi ta và sư phụ đi, ngươi nên bảo vệ những sư đệ sư muội này, khiến cho bọn họ rời xa nguy hiểm. Đáng tiếc tâm tư của ngươi vẫn xấu xa như trước, nói chuyện cắt đầu đi đuôi, thật khiến người ta khinh thường."
Mọi người mới biết được, vị nhị sư đệ lên tiếng này gọi là Du Bân.
"Ta nói chuyện xóa đầu đi đuôi sao?" Du Bân nói: "Đại sư ca, ta tới hỏi ngươi, sư phụ có phải không đồng ý hành vi của ngươi, mỗi lần tìm ngươi lý luận, không vui mà tan. Lần cuối cùng, có phải là các ngươi giao thủ, đánh sư phụ trọng thương không. Sau khi trở về, lúc đầu còn nói với chúng ta là trên đường gặp lưu dân cướp đạo, trúng phải ám toán, mệnh chúng ta không được phép đi tìm kiếm. Nếu không có hắn sau đó bỏ sót, chúng ta còn không biết, vết thương kia là do ngươi đánh!"
"Đây chính là bọn ngươi cắt đầu đi chỗ cuối." Mạnh Tổ Đào thở dài: "Ngươi muốn hỏi ta, vậy ta cũng hỏi ngươi, sư phụ lão nhân gia mỗi lần tìm ta lý luận, lúc về nhà, có phải đều mang theo rất nhiều rau củ gạo hay không? Ngươi nói không đồng ý với hành vi của ta, ta hỏi ngươi, bên ngoài binh sĩ hung chiến mấy năm như vậy, thôn Du gia từ trên xuống dưới., Có bao nhiêu người đứng về phía ta, có bao nhiêu người đứng về phía ngươi? Nữ chân nam lai, toàn bộ thôn Du gia bị hủy, mọi người hóa thành lưu dân, ta hỏi ngươi, mấy người các ngươi, làm sao sống sót, làm sao còn sống tốt hơn so với người bên cạnh, ngươi cho mọi người xem, sắc mặt các ngươi như thế nào..."
Lời nói Mạnh Tổ Đào dừng một chút, sau đó âm thanh như sấm rền vang lên trong sân: "Mấy vị sư đệ sư muội, các ngươi có biết, cái gì gọi là dịch tử mà ăn không? Các ngươi... ăn thịt hài tử chưa?"
Vấn đề của hắn vang vọng khắp Kim Lâu, trong đám người, nhất thời sắc mặt người trắng bệch. Kỳ thực nữ chân nam mấy năm nay, chuyện tuyệt nhân hoàn toàn sao có thể hiếm thấy? Nữ chân tàn sát bừa bãi hai năm, các loại vật tư bị cướp bóc không còn, giờ phút này mặc dù đã đi rồi, nhưng Giang Nam bị phá hư sản sản xuất vẫn khôi phục chậm chạp như cũ, mọi người dựa vào ăn đại hộ, thôn phệ lẫn nhau mà sống. Bất quá những chuyện này, trong trường hợp thể diện bình thường không ai nói ra mà thôi.
Giờ phút này xung quanh đình viện lóe lên bó đuốc, xem xét tỉ mỉ mấy người trả thù, mới phát hiện thân hình mấy người này quả nhiên không gầy yếu. Dựa theo lời Mạnh Tri Đào, có lẽ chính là được tiếp tế, một mực sống tốt.
Vi sư trả thù tất nhiên là nghĩa sĩ, nhưng nếu một mực được cừu nhân tiếp tế, vậy liền có chút buồn cười.
Sắc mặt Du Bân biến ảo mấy lần: "Những điều này đều là lý do để ngươi đi thí sư sao?"
Mạnh Thác chán ghét nhìn hắn một cái, ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, một lát sau, cao giọng mở miệng.
"Chuyện hôm nay, ta biết chư vị trong lòng có nghi hoặc. Bọn họ nói Mạnh mỗ một tay che trời, nhưng Mạnh mỗ không có, hôm nay ở đây, để bọn họ nói hết những lời muốn nói, nhưng Mạnh mỗ nơi này cũng có một phen long biến mạch, cung chư vị phẩm hạnh, về phần sau, đúng sai, tự có chư vị phán đoán."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Hắn đối mặt với mọi người, trịnh trọng ôm quyền, chắp tay.
"Mạnh Sang đào tập võ từ thuở nhỏ, từ nhỏ Mông học được tới nay, tổng cộng từng theo ba vị sư phụ, về phần vị Lăng lão anh hùng cuối cùng này, đi theo lâu nhất, lão anh hùng dạy ta phương pháp rèn thép, dốc túi truyền thụ tuyệt kỹ trong tay, Mạnh mỗ đối đãi với hắn như cha, việc này không phải là giả."
Lúc này hắn ở dưới trướng Chuyển Luân Vương thống lĩnh mấy vạn người, một phen nói ra, tự đường đường khí thế, so với mấy tên sư đệ sư muội trước sân nhỏ, dung nhan khí khái này không biết cao hơn bao nhiêu lần. Rất nhiều nhân sĩ Lục Lâm ở đây nghe được hắn trước sau bái ba vị sư phụ, cũng không kỳ quái., Dùng thân hình đối phương bực này, chính là phôi thai tập võ, võ sư bình thường thấy vậy liền thích chí, đem một thân tuyệt kỹ dạy dỗ, quả thực là một việc tự nhiên.
Lại có người nhìn song phương đang giằng co, ngẫm lại môn phái lăng sinh uy tịch vô danh kia, dạy dỗ những đệ tử còn lại cũng chỉ là hạng bình thường. Mà lúc này Mạnh Tân đào lớn tiếng, đây không phải là roi pháp lăng sinh uy trợ hắn thành sự, thực sự là anh hùng mạnh mẽ, hắn học roi pháp Lăng gia, càng giống Lăng gia may mắn tới tay hắn, sách vở có ánh sáng.
Chỉ nghe Mạnh Tân nói: "Bởi vì là dẫn nghệ đầu sư, giữa ta và Lăng lão anh hùng mặc dù như phụ tử, nhưng đối với phán đoán của thế cục thiên hạ, xưa nay làm việc lại có chút chỗ khác nhau. Lăng lão anh hùng thường xuyên thảo luận với ta, nhưng khác với suy nghĩ của mấy vị sư đệ sư muội này, đó là lời giải thích quân tử đường đường là quân tử., Cũng không phải là chỉ đơn thuần thầy trò khúm núm... Dạy chư vị biết, lúc ta bái Lăng lão anh hùng làm sư phụ, chính là lúc Trung Nguyên rơi vào tay giặc, môn phái nam hạ, ở đây mấy vị này không phải thiếu niên cũng là trẻ con, quan hệ giữa ta và lão anh hùng, bọn họ có thể biết rõ được cái gì?"
"... Nữ chân nhân sưu sơn nhặt biển, sau một phen đại loạn, thầy trò chúng ta tại Trường Giang phía bắc thôn xóm Du gia, sau đó mới có nhị đệ tử Du Bân này nhập môn... Nữ chân nhân rời đi, xây dựng những năm kia, Giang Nam một mảnh đại hảo cục, hoa tươi lấy cẩm hỏa nấu dầu., Giang Nam xa hoa nổi lên, một số người thậm chí còn hô to gọi đánh lại, nhưng từ đầu đến cuối ta đều biết, một khi nữ chân nhân lại đánh tới, những cảnh tượng phồn hoa này chẳng qua chỉ là lầu các trên không trung, sẽ bị đẩy ngã ngay."
"...Lăng lão anh hùng là người kiên cường, người nam quy nam bắc, hắn bèn nói người phương nam không chào đón chúng ta, một mực ở lại thôn Du gia không chịu xuống sông. Các vị, võ triều sau này ở Giang Trữ, Trấn Giang các nơi luyện binh., Chính mình đã đặt một phòng tuyến gọi là Trường Giang, phía bắc Trường Giang mặc dù cũng có không ít nơi là của bọn họ, nhưng đại quân Nữ chân nhân vừa tới, ai có thể ngăn cản? Lăng lão anh hùng phải ở lại Du gia thôn, ta kính sư phụ, khuyên nhủ khó thành."
"... Có thể ở cùng một chỗ, liền có cùng một chỗ tình cảm. Ta cùng lão anh hùng ở thôn Du gia mấy năm, thôn Du gia không chỉ có ta cùng một nhà lão anh hùng! Nơi đó có hơn bảy mươi hộ nhân cư ngụ! Ta biết nữ chân nhân sớm muộn gì cũng sẽ đến, mà những người này lại không cách nào rời đi sớm, vì đại cục kế hoạch, tự xây dựng tám năm, ta cũng đang chuẩn bị cho tương lai có một ngày binh họa! Các vị, ta là người từ phía bắc tới đây, biết gia phá nhân vong là cảm giác như thế nào!"
Lời nói của Mạnh Tân rất khí phách, mọi người nghe đến đó, trong lòng khâm phục, Giang Nam xa hoa nhất mấy năm nay, mọi người chỉ cảm thấy phản công Trung Nguyên là ở trong tầm tay, ai biết được Mạnh Tân đào này ngay lúc đó đã nhìn ra kết quả một ngày tất bại. Ngay cả Du Hồng Trác trong đám người cũng không khỏi cảm thấy bội phục, đây là tầm nhìn xa cỡ nào?
Cũng khó trách hôm nay hắn đi đến địa vị bực này.
"Đối với chuyện nữ chân binh họa nam, Lăng lão anh hùng có suy nghĩ của mình, cảm thấy sẽ có một ngày đối mặt với đại quân kim nhân, nhưng ra sức ngăn cản, trượng nghĩa tử tiết là được! Các vị, ý nghĩ như vậy là làm anh hùng, Mạnh Mạnh đào kính nể trong lòng., Cũng rất tán đồng. Nhưng trên đời này có trượng nghĩa tử tiết, cũng cần có người cố hết sức cứu vãn, để càng nhiều người sống sót, cũng giống như những sư đệ sư muội bên cạnh Mạnh mỗ, giống như những người trong thôn Du gia, ta cùng anh hùng của Lăng lão chết không đáng tiếc, chẳng lẽ đem tất cả mọi người này ném lên chiến trường, để bọn họ chết hết sao?!"
"Đối với việc này, ta và Lăng lão anh hùng đã có rất nhiều chuyện thảo luận, ta hiểu ý nghĩ của hắn, hắn cũng hiểu ta. Chỉ có điều đến lúc phải làm việc, cách làm của sư phụ lão nhân gia người là thẳng, ông ấy ngồi trong nhà, chờ đợi nữ chân nhân tới là được, Mạnh mỗ lại phải sớm chuẩn bị rất nhiều dự định."
"Khi đó nữ chân nhân chưa xuôi nam, ta kết giao các đường Giang Bắc anh hùng, chiếm đất đai trong núi, tích trữ thóc gạo, thủ đoạn chính giữa, thẳng thắn mà nói có đen có trắng, Mạnh mỗ không giải thích. Ta ở bên ngoài làm việc, thỉnh thoảng trở lại Du gia thôn, nhìn thấy những sư đệ sư muội này... Bọn họ ngây thơ sống qua ngày., Trong lòng ta cũng có an ủi, bao gồm cả vị sư muội này của ta, Lăng Sở cô nương, nàng là con gái của sư phụ, cũng có hôn ước với ta, bởi vì ta trở về ít, giữa nàng và ta... cũng không quen thuộc, cả ngày cùng chơi đùa với mấy vị sư ca. Nàng có quan hệ rất tốt với vị tứ sư đệ này, ta cũng đã sớm rõ ràng."
Mạnh Thác nhìn quanh, trong ba gã nam tử ngày hôm nay, người ở giữa, có lẽ là bốn đệ tử Lăng Sinh uy. Mạnh Thác đào nhìn Lăng Sở, cũng nhìn hắn: "Các ngươi bây giờ, đã kết hôn chưa?"
Lăng Sở mặc bộ đồ hiếu phục, thân hình khẽ chấn động, ánh mắt tứ sư đệ cũng lập loè, trong lúc nhất thời khó có thể trả lời.
Mạnh Thác đào gật đầu.
"Như vậy cũng rất tốt."
Trong đám người, chính là một trận ồn ào náo động.