Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc chạng vạng tối mưa tí tách, từng đợt rơi xuống.
Căn viện cũ nát trên bầu trời đầy lo lắng, vốn là một hòn non bộ trong lâm viên đã đổ sụp. Từng tảng đá xanh bị nước mưa thấm ướt, như được bôi thêm dầu cải, mặt đất vốn bị lửa cháy cũng là một mảnh lầy lội màu đen.
Chung quanh là phòng ốc đổ sụp, chỉ có mấy chỗ mái hiên cũ nát vẫn nguyên vẹn như cũ. Dưới sắc trời như vậy, cảnh sắc hoang dã cách đó không xa, hết thảy đều âm trầm như thể Quỷ vực.
Thân ảnh mảnh khảnh không một tiếng động lao ra khỏi mái hiên, bước chân lên hòn đá ẩm ướt trong sân, kiếm quang trong tay lướt qua màn mưa, trong phút chốc nhảy lên mấy cái đã như quỷ mị lọt vào dưới mái hiên đối diện.
Qua một hồi, bóng người kia lại dùng tốc độ đồng dạng quay trở về, bước chân quỷ bí im ắng, huy kiếm sắc bén mà nhanh chóng. Trong thời gian chiều nay, cũng không biết nàng dùng cách thức tương tự xông tới chạy lui trong sân này bao nhiêu lần.
Sau khi lần nữa xông vào dưới mái hiên, bước chân thanh tú mặc một thân hắc y, thân hình thanh tú hơi run rẩy. Nàng đứng đó, chậm rãi thở ra một hơi thật dài, biết rõ hôm nay huấn luyện đã đến cực hạn.
Đây là phương pháp luyện kiếm tương đối cực đoan, lấy tốc độ cao như vậy xuyên đá xanh trong mưa, so với ban ngày đã thuần thục cọc công càng thêm nguy hiểm mấy lần. Lúc đi múa kiếm, mỗi một tia tâm thần đều bị điều động, chỉ cần hơi có sai sót, nhẹ thì nhăn chân, nặng thì thương tổn tàn phế. Còn về phần luyện tập trong hoàn cảnh như vậy, kỳ thật cũng cùng loại với nguyên lý đánh quyền trên vách núi, đều thuộc về một loại "Đạo Thiên Cơ".
Nghiêm Vân Chi thu hồi song kiếm trong tay.
Phương thức rèn luyện cực đoan như vậy, có thể làm cho tốc độ tăng lên của người ta nhanh hơn một ít, nhưng đối với việc hao phí tâm thần cũng là cực lớn, càng đừng nói đến việc trong lúc đó còn có cảm giác sợ hãi khi bị thương. Nhưng đối với sự việc gần đây quấy nhiễu nàng, những việc này chỉ có thể coi là một việc nhỏ không đáng kể.
Các nơi trên thân thể đang lần lượt hồi lại mỏi mệt, nàng cắn chặt hàm răng, khống chế khí tức tận lực bình ổn. Kiếm pháp gia truyền chú trọng "Ẩn Như Thủy, động như lôi đình", mặc dù đã mệt mỏi, cũng không thể buông lỏng.
Hắn lẳng lặng đứng đó, điều tức một hồi, sau đó khoác lên áo tơi dưới mái hiên cũ nát, đi ra ngoài sân.
Trong quá trình rèn luyện lúc trước, quần áo bên ngoài cũng đã ướt đẫm, áo tơi khoác lên cũng chỉ là hơn không có. Từ nơi phế viện này đi ra ngoài, đầu bên ngoài là đường âm lãnh, mưa thu trong ngày liền sớm đem mặt đường trở thành một mảnh lầy lội. Trên đường chạng vạng tối chỉ có thể đếm được vài người đi đường, phần lớn dưới áo tơi đều có đao kiếm, một thớt ngựa xám giẫm lên nước bùn đen đi trên đường.
Có lẽ là do toàn thân ẩm ướt, ngã tư đường cũ nát, trong thành gần sát viện tử xám xanh, trong màn mưa và vũng bùn đều là cảm giác lạnh lẽo.
Nghiêm Vân Chi cúi đầu, chọn khu vực tương đối dễ đi, cẩn thận nhanh chóng đi tới khách sạn cuối phố.
Chạng vạng tối, trong khách sạn không có đèn đuốc, nhưng tam giáo cửu lưu tụ tập trong đại sảnh lộn xộn, vẫn có vẻ náo nhiệt như cũ. Nghiêm Vân Chi cúi đầu vào, chào tiểu nhị quen thuộc, sau đó lên lầu về phòng, một lát sau, có người đưa tới một chậu nước nóng lớn.
Tiểu nhị đóng cửa đi ra ngoài. Nghiêm Vân Chi ở trong phòng không đốt đèn, nàng đã cởi áo tơi, lúc này cởi bỏ cả ngoại y ướt đẫm, chuẩn bị cởi ra, lại như nhớ ra cái gì đó, từ trong phòng đi về phía cửa.
Bước chân của nàng nhẹ nhàng, đi tới cạnh cửa phòng, cầm lên một thanh đoản kiếm, lặng lẽ đâm tới khe hở cửa phòng.
Ngoài cửa liền nghe thấy "Ai u" một tiếng kêu to, sau đó có tiếng bước chân nhanh chóng rời xa. Người nọ mở hành lang nói: "Hắc hắc, da mẹ trẻ thật mạnh..."
Thanh âm kia đã đi xa, Nghiêm Vân Chi mới yên lặng thu hồi đoản kiếm. Nàng đứng trong phòng một hồi, phảng phất chỉ có nơi ngực hơi phập phồng mới có thể chứng minh sự hiện hữu của nàng lúc này.
Một lát sau, nàng tìm một góc vải rách, nhét vào một khe hở trên cửa phòng, sau đó mới đi đến bên chậu nước nóng, cởi quần áo, lau chùi thân thể, đợi đến khi trên người khô ráo xuống, mặc lên một bộ quần áo nhẹ, nàng từ trong bao quần áo tìm ra một ít bột thuốc, đổ một ít bột nước vào trong chậu nước, sau đó đặt chậu nước xuống dưới mặt đất, cởi giày giày ngâm chân trần vào trong.
Dược vật kích thích đến nỗi đau đớn trên chân, nàng cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, cắn chặt hàm răng, thân thể run lên nhè nhẹ. Trong phòng lặng lẽ, nàng cố gắng không để cho mình khóc ra.
Nghiêm Vân Chi mười bảy tuổi, giờ phút này đã lẻ loi một mình, thân ở trong giá rét thành trì cách xa nhà ngàn dặm.
Nhất thời phẫn nộ, cùng thời Duy tán dương ầm ĩ, nàng cũng không vì thế mà hối hận. Danh tiết có lẽ hủy mất, nói cho cùng cũng chỉ là sự tình một chết mà thôi. Mà lần này mọi người đi tới Giang Trữ, Nghiêm gia và Thời gia kết minh mới là chuyện chính sự., Nếu bởi vì nguyên nhân, dẫn đến song phương giao dịch thất bại, như vậy bị ảnh hưởng không chỉ một mình nàng, mà là toàn bộ già trẻ già trẻ trên dưới Nghiêm gia bảo, đây là nhân tố làm nội tâm nàng khó yên tâm lớn nhất.
Những vấn đề lớn nhỏ thường ngày xuất hiện trong đầu nàng, trong quá khứ, mười bảy nữ hiệp mười bảy tuổi đã giết chết hai nữ binh sĩ thật sự, nhưng sau khi đóng cửa, thời khắc này nghẹn khuất và mờ mịt, cô tịch cùng sợ hãi vẫn làm nàng khó có thể tự kiềm chế.
Không biết lúc nào, có người đang gõ cửa bên ngoài.
"Nghiêm cô nương, có ở đây không?"
Nghiêm Vân Chi ngồi dậy.
"Bình ca nhi? Có đây."
Thanh âm ngoài cửa truyền đến là một trong hai huynh đệ cứu nàng hôm đó, đại ca Hàn Bình nói. Hai huynh đệ này võ nghệ cao cường, đại ca làm cho người ta có cảm giác hiểu lòng người, ôn văn nhã, nhị đệ một thân quái lực, quyền kình vô song., Chỉ là họ Hàn tên Vân, có chút giống tính danh nữ nhân. Hai người hẳn là đệ tử của một đại tộc nào đó, đến Giang Trữ bên này nói chuyện hợp tác, ngày thường cũng không ở khách sạn bên này, Nghiêm Vân Chi phỏng chừng tính danh của đối phương đều là giả. Nhưng nàng thân ở nơi khác, tự nhiên sẽ không mạo muội hỏi cho rõ ràng.
Chỉ nghe Hàn Bình kia ở ngoài cửa nói: "Chúng ta từ ngoài cửa trở về, nghe được một chút tin tức, buổi tối ăn cơm một chút." Hắn nói tới đây dừng một chút, tựa hồ nghe thấy tiếng nước trong cửa, lại nói: "Nghiêm cô nương, không vội."
"...Ah, được, vậy ta..."
"Ta và Hàn Vân chờ ngươi dưới lầu."
Vị huynh trưởng này tên là Hàn Bình làm việc luôn nghiêm túc, chỉ nói vài lời đã an bài xong, liền xoay người xuống lầu. Nghiêm Vân Chi lau sạch nước trên chân, thay quần áo, lúc này mới cầm song kiếm xuống lầu.
Lúc này trời đã tối, trong sân ngoài khách sạn dưới lầu vẫn là mưa đứt quãng, trong đại sảnh lại thắp sáng đèn dầu, các nhân vật tam giáo cửu lưu tụ tập ở đây. Nghiêm Vân Chi từ trên lầu xuống., Đang lúc nhìn thấy hai đạo nhân ảnh đánh nhau ở hành lang bên ngoài, một phương tham dự chính là thiếu niên thần hành hùng hồn Hàn Vân, chỉ thấy hắn một quyền đập bay đối thủ ra ngoài, đánh vào trong sân bùn lầy. Người trong sảnh chính là một hồi hoan hô.
Huynh trưởng Hàn Bình của hắn đang ngồi bên cạnh một cái bàn trong đại sảnh, trong tay cầm một quyển sách nhỏ, đang đọc sách, nhìn thấy Nghiêm Vân Chi, phất phất tay với nàng.
"Bình ca, đây là làm sao vậy?"
"Người trẻ tuổi nhiệt huyết thịnh, muốn hoạt động một chút, không cần phải để ý tới hắn." Bình ca nhẹ nhàng hời hợt, đối với đệ đệ Tiểu Vân có chút không cho là đúng.
Trong lúc nói chuyện, người trẻ tuổi đánh nhau lắc lắc cánh tay đi tới, trên mặt mang theo nụ cười sang sảng: "Ta nghe tiểu nhị nói, người này chạy đến gian phòng của ngươi quấy rối, thực sự không biết sống chết. Giúp ngươi giáo huấn hắn."
Nghiêm Vân Chi nhíu mày nhìn ra phía ngoài, thế mới biết người bị đánh vào trong nước bùn chính là người Lục Lâm trước đây không lâu đến cửa nhìn trộm.
"Đa tạ Vân ca nhi."
"Ài, không sao, không sao, ha ha ha ha..." Đối phương sảng khoái khoát tay.
"Tiểu Vân ca ngốc rồi." Hàn Bình đang đọc sách ở bên cạnh cười cười.
Bên này, Hàn Vân trừng mắt lên: "Đừng gọi ta là Tiểu Vân."
"Ngươi có ý kiến với Tiểu Vân sao? Để Nghiêm cô nương nghĩ như thế nào?"
"Nghiêm cô nương, ta không có ý kiến gì với tên của ngươi..."
Hai huynh đệ đấu võ mồm vài câu, Nghiêm Vân Chi bên này nhịn không được bật cười. Lúc này tiểu nhị lại đây bưng thức ăn lên, ba người sau khi ngồi xuống hàn huyên vài câu, Hàn Bình kia thả sách nhỏ trong tay xuống, Nghiêm Vân Chi hiếu kỳ nhìn lại, chỉ thấy trên sách nhỏ kia dính vết máu và nước bẩn, cũng không biết là vật gì nhặt được, trên bìa chữ lại là 《 Thủy Tứ Dân 》.
Hàn Bình chú ý tới ánh mắt của nàng, lúc này cười cười: "Hôm nay cùng Tiểu Vân ca của ngươi ra ngoài, trên đường thấy người của Bất Tử vệ đuổi bắt phạm nhân, có chút tò mò đi qua xem một chút, người nọ lúc chạy trốn vẫn để một số danh sách trên mặt đất, đây là một quyển trong số đó..."
Có lẽ cảm thấy Nghiêm Vân Chi không hiểu, hắn lại bổ sung thêm: "Đây là bản sao chép tay từ Tây Nam truyền tới, vốn là đám người Ninh tiên sinh làm, lại không ngờ được bang phái công bằng lại biến nơi này thành như vậy, trong âm thầm còn có người truyền đọc thứ này. Ngươi xem đống chú giải cấp trên này, lít nha lít nhít, trên đáy bàn viết ba chữ đọc sách...Năm vị đại vương của phe công bằng, đặt tên là uy vũ tốt, sát khí tốt, lại không biết đọc sách này là cái gì..."
"Bình ca đối với Tây Nam hiểu rất rõ sao?" Nghiêm Vân Chi hỏi.
"Chỉ biết một chút thôi." Hàn Bình cân nhắc một chút, "Ta biết Nghiêm cô nương bị bọn phỉ xuất thân Tây Nam hãm hại, có lẽ cảm quan của nàng không tốt. Nhưng theo ta được biết, Hoa Hạ quân vẫn chiếm đa số anh hùng."
Hàn Vân ở một bên buồn bực nói: "Nơi nào cũng có người tốt, nơi nào cũng có người xấu, gia hỏa họ Long kia mặc dù xuất thân từ Tây Nam, nhưng nếu là người của Hoa Hạ quân biết hành vi của hắn, cũng sẽ xử lý hắn."
Nghiêm Vân Chi gật đầu: "Ta biết rồi..."
Thật ra trước lúc nhắc tới Tây Nam Hoa Hạ quân, sao nàng không kính nể?
"Chúng ta hôm nay ở bên ngoài, đã thăm dò được một chút tin tức." Thấy thần sắc Nghiêm Vân Chi không đúng, Hàn Bình mở đề tài.
Nghiêm Vân Chi khẽ gật đầu, chỉ nghe đối phương nói: "Chúng ta đã nghe được tin tức về Long Ngạo Thiên."
"A..." Nghiêm Vân Chi khẽ giật mình.
"Hắn đến Giang Ninh thành."
"..." Nghiêm Vân Chi trầm mặc một lát, "Đúng vậy... hình như hắn đã từng nói sẽ đến Giang Trữ..."
Nàng vốn có ấn tượng sâu sắc đối với chuyện này, nhưng liên tục mấy ngày liền suy nghĩ, phần lớn là làm sao đi ám sát Lý Ngạn Phong lái báo chí trắng trợn truyền tin kia. Mà đối với hung đồ thiếu niên không hề che chắn này, thì chỉ là nghĩ đến một ngày có lẽ đã tìm được, phải đồng quy vu tận với hắn.
Đối với sự khác biệt ở giữa, lúc này nàng khó mà ngẫm nghĩ. Có lẽ bởi vì nàng biết được ở Thông Sơn đã xảy ra một ít chuyện gì đó, bản thân thiếu niên kia cũng coi như là hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là câu nói cuối cùng kia đã hủy đi danh tiết của mình... Hay là bởi vì một chiêu chế trụ hồi ức của mình quá mức nặng nề, khiến cho nàng thậm chí khó có thể sinh ra lòng báo thù...
Mấy ngày nay nàng thậm chí còn ở trong khách sạn bỏ ra chút tiền, tìm người điều tra tin tức bên kia " Chuyển Luân Vương". Lúc trước Hàn Bình nói thăm dò được một chút tin tức, nàng vốn cũng nghĩ là liên quan tới Lý Ngạn Phong. Nhưng không nghĩ tới lúc này đối phương đột nhiên tung tin tức Long Ngạo Thiên kia ra, trong lúc nhất thời làm cho nàng cảm thấy khó có thể quy nạp.
"Tiểu tử này tuy tính cách vô pháp vô thiên, nhưng nói thật, có thể chọc ra cái sọt lớn như vậy, thật đúng là rất giống. Quả thực không biết sống chết..." Hàn Vân đứng một bên nói một câu. "Đương nhiên, Nghiêm cô nương, nếu gặp hắn, chúng ta tự nhiên là giúp cô nương."
Nghiêm Vân Chi nhìn hắn: "Hắn... đã làm ra chuyện gì?"
"Ha ha." Hàn Vân cười cười: "Không nghe ngóng không biết, vừa nghe ngóng đã sợ hết hồn, tiểu tử này đã đắc tội với người của Giang Trữ, cho dù chúng ta không tìm hắn, ta đoán chừng hắn cũng sẽ sống không lâu nữa."
Nghiêm Vân Chi nhíu mày.
Bên này, Hàn Bình với tư cách huynh trưởng cũng gật nhẹ đầu: "Tiểu đạo hữu trong thành Giang Ninh, lúc trước chúng ta nghe ngóng không nhiều lắm, hôm nay người đi gặp đúng lúc nói tới, liền hỏi vài câu. Mấy ngày trước... ước chừng cũng là mười lăm tháng tám, vị tiểu bằng hữu Long Ngạo Thiên kia vào thành, mấy ngày nay trước đã đắc tội với ba "Diêm Luân Vương" "Diêm La Vương" "Bình đẳng Vương".
Hàn Bình nói: "Có người nói hắn sáng mắt nhất thành tích, ban đầu là muốn giết chết "Thiên Sát" "Thiên Sát" dưới trướng Diêm La Vương", lục tục chọn ra mấy tràng diện tốt "Diêm La Vương", không tìm được, phía sau liền muốn giết Chu Thương. Tuy rằng những người bị hắn tìm đều là đầu mục của tầng trung hạ của Diêm La Vương, nhưng vị tiểu bằng hữu này lại là một người tài cao gan lớn, lục tục làm không ít hảo thủ, làm cho khuôn mặt của Chu Thương cùng Vệ Dung Văn vang lên lốp đốp, bây giờ náo loạn đến không thể khai mở..."
Lúc này Nghiêm Vân Chi cơ hồ cũng trừng mắt lên, mặc cho nàng có tưởng tượng như thế nào cũng không thể biết được đối phương sau khi vào thành đã gây ra sự tình lớn đến vậy. Chính mình còn đang chuẩn bị cử hành " Chuyển Luân Vương" bên này, đối phương đúng là la hét đòi giết Chu Thương rồi.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Tựa như lúc thông núi, dùng một người đối kháng với một thế lực, đối phương lợi hại tới cỡ nào chứ? Lại không ngờ hắn đã vào Giang Trữ, đối mặt với bè phái công bằng lại định làm ra loại chuyện này? Tây Nam dạy ra, đều là người như vậy sao?
Hàn Bình nói: "Về phần hắn đắc tội với " Chuyển Luân Vương" bên này cần làm chuyện gì, Nghiêm cô nương cũng không ngại đoán một chút."
Nghiêm Vân Chi suy nghĩ một chút, không thể tin được: "Hắn... hắn vốn từng nói... muốn đến Giang Trữ tìm Lý Ngạn Phong Hưng Sư vấn tội... Hẳn là hắn thật sự..."
Hàn Bình cười rộ lên: "Tuy không trúng nhưng cũng không xa, tin tức mà chúng ta thăm dò được chính là vị tiểu bằng hữu trẻ tuổi tên Long Ngạo Thiên này, một mình một ngựa đi chọn một địa bàn của Chuyển Luân Vương, địa bàn này chính là một cứ điểm dùng để viết tin tức về Chuyển Luân Vương., Đoán chừng như thế nào? Lúc ấy tin tức vu oan cho Nghiêm cô nương kia, đúng là do bên này ấn tới. Nói cách khác, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong tìm người đưa tin nói xấu cô nương, đồng thời đem tên tuổi "Ngũ xích các loại ma" kia đặt ở trên người đối phương, tiểu ma đầu này liền tìm tới, chọn lấy cái khay của người ta. Đây đã là cùng Lý Ngạn Phong hạ chiến thư rồi."
Hàn Vân thân hình cường tráng nói: "Theo tác phong vô pháp vô thiên này xem ra, tiểu tử Tây Nam này sớm muộn cũng phải tìm Lý Ngạn Phong báo thù. Chẳng qua ngay từ đầu hắn định mục tiêu là vì Vệ Dung Văn và Chu Thương, trong lúc nhất thời không thể ra tay mà thôi... Hắc hắc, lá gan này, thật muốn gặp hắn một lần, đánh cho hắn một trận ngay tại chỗ cũng là sảng khoái."
Trong hai huynh đệ Hàn thị, đệ đệ Hàn Vân rõ ràng càng thêm nhiệt huyết, dũng mãnh. Mấy ngày trước Nghiêm Vân Chi nói ra tao ngộ của mình, đối phương nếu là nhìn thấy vị Tây Nam bại hoại này., Đương nhiên phải hung hăng đánh hắn một trận, đợi đến giờ khắc này nói tới những chuyện đối phương trêu chọc trong thành Giang Ninh, hắn tuy rằng cũng muốn đánh hắn, nhưng hiển nhiên đã có mấy phần cảm giác cùng chí hướng. Đại khái là cảm thấy đối phương có thể tìm đường chết mà không chết như vậy, liền có chút mong ngóng.
"Vậy... bên phía Bình đẳng vương là..."
"Vậy cũng là vì chuyện của ngươi rồi." Hàn Bình nói, "Tin tức trong thành bây giờ tương đối hỗn loạn, phần lớn là chắp vá, hôm nay chúng ta nghe ngóng một phen, đoán chừng là vị Long tiểu bằng hữu này sau khi đập nát báo quán của Lý Ngạn Phong, Lý Ngạn Phong vừa phát động thủ hạ đuổi bắt đám người kia., Một bên đem tin tức tiết lộ cho người thời gia. Nghiêm cô nương bởi vì bị người trong Thông Sơn dính lời đồn, sau này mặc kệ là Thời gia hay là Nghiêm gia ngươi, biện pháp tốt nhất sau này đều phải bắt lấy người này, bởi vậy chúng ta nghe nói Thời gia Thời Duy Dương, vị Kim chưởng quỹ của Bảo Phong Hào cùng với vị Nhị thúc của Nghiêm gia các ngươi., Hôm nay cũng đã âm thầm phái người hoặc lơ lửng hoa hồng, yêu cầu bắt lấy hoặc giết chết vị "Ngũ xích si ma" này... Ha ha, cũng không biết Lý Ngạn Phong làm thế nào nghĩ ra ngoại hiệu bực này, thực sự là thiếu đạo đức, nếu là ta, cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn..."
Hàn Bình vài lần nhắc tới biệt danh "Ngũ thước uế" này, lúc này nhịn không được nở nụ cười vì thiếu tôn tính.
"Tóm lại, hôm nay đại sự trong thành chưa xong, cũng đã có người của ba thế lực lớn, ở chỗ này nói muốn đuổi bắt tung tích tiểu bằng hữu họ Long kia. Tiểu Vân ca ngươi nói cũng không sai, phỏng chừng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tóm lấy đánh chết... A..., Mặt khác, hiện giờ bên cạnh hắn còn có một tiểu hòa thượng võ nghệ cao cường, so với tuổi của hắn thì nhỏ hơn một chút, tựa hồ tên là gì...Tôn Ngộ Không, bị người ta đặt biệt danh "Tứ xích nhị ma", Nghiêm cô nương có ấn tượng gì với người này không?"
Nghiêm Vân Chi mờ mịt lắc đầu.
"Việc này không thể gấp gáp được." Hàn Bình nói. "Chúng ta còn phải lưu ý nhiều hơn cho Nghiêm cô nương."
"Tặng cho ta." Hàn Vân vỗ ngực, dõng dạc nói.
Nghiêm Vân Chi vội vàng nói cám ơn.
Tiểu Vũ vẫn còn đang chìm trong từng đợt, trong đại đường của khách sạn lờ mờ, thân ảnh mọi người trở nên lộn xộn. Ba người nói chuyện một hồi, sau khi ăn xong lại ngồi xuống, cáo từ rời đi.
Nghiêm Vân Chi tiễn bọn họ ra cửa khách sạn, nhìn bọn họ đang dần dần đi xa vào màn đêm mưa phùn. Hai người chính là một bộ phận của thế lực lớn, hôm nay ở trong sân nhỏ cách bên này một con đường, mỗi ngày cũng có chuyện của chính mình, có thể thỉnh thoảng giúp đỡ nàng một phen đã là ân đức cực lớn. Những ân đức nặng nề này, nàng có lẽ chỉ có thể chậm rãi báo đáp về sau.
Một đường vòng lên lầu, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ về tin tức Long Ngạo Thiên kia.
Sao y lại làm xằng làm bậy như vậy?
Rốt cuộc là gia đình như thế nào, dạy dỗ ra tính tình không biết trời cao đất rộng bậc này?
Nếu hắn chết ở nơi này, mình phải làm sao tìm hắn báo thù đây?
Một mảnh tâm sự lộn xộn...
Trở lại trên lầu, khi đang muốn vào phòng, tiểu nhị trong quán trọ đi theo tới, thấp giọng nói: "Nghiêm cô nương." Trong khách điếm này phần lớn là người dưới trướng Cao Thiên Vương, cũng là bởi vì huynh đệ Hàn thị có thể có quan hệ với nàng, bởi vậy một mực chiếu cố nàng. Nàng kỳ thật cũng bỏ ra một ít tiền tài, khẩn cầu đối phương mua giúp nàng một ít tin tức.
Lúc này nàng nghe thấy đối phương nói: "Tin tức mà cô nương muốn biết về Lý Ngạn Phong, nơi này vừa mới nhận được một tin."
Đối phương đưa một tờ giấy tới, sau đó xoay người rời đi.
Nghiêm Vân Chi trở lại phòng, thắp đèn, cẩn thận xem qua tin tức trên tờ giấy...
....
Bên này, sau khi rời khỏi khách sạn, hai tỷ đệ Nhạc Vân một đường trở về chỗ ở của mình.
Trên đường, Nhạc Vân hướng tỷ tỷ kháng nghị: "Sau này ngươi không được gọi ta là Tiểu Vân nữa."
Ngân Bình nhíu mày cười: "Ngươi có thể nói ngươi không họ Hàn, nhưng đời này ngươi lúc nào cũng chỉ có thể gọi là Vân, ta đâu có gọi sai."
"Tiểu Vân rất giống nữ nhân, Nghiêm cô nương gọi là Tiểu Vân như vậy, nếu ngươi không tiện, có thể gọi ta Nhị đệ, hoặc gọi ta là Vân ca nhi."
"Không, ta thuận tiện."
"......."
Nhạc Vân tức giận, dùng ánh mắt căm thù nhìn tỷ tỷ. Bình bạc mặc kệ gã, lúc này mưa trên trời tạm thời dừng lại, hai người đi ở trên đường phố lờ mờ, trong tay bình bạc vẫn cầm quyển sách nhỏ dính máu và nước bẩn, cẩn thận vuốt ve, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi cầm cái sách này làm gì?" Nhạc Vân tức giận không có kết quả, có chút hiếu kỳ.
"Cảm thấy có ý tứ a. Tứ dân của Tây Nam đã từng nghe nói qua nhỉ?"
"Những quyển sách này được chuyển từ Tây Nam tới, bên phía Phúc Châu cũng có rất nhiều. Ta đương nhiên đã từng nghe."
"Nhưng ngươi chưa từng đọc qua, đây là một quyển đề tài nói chuyện bốn dân thường..." Bình bạc suy nghĩ một chút: "Từng có không ít sửa chữa..."
"Vậy là có ý gì?"
"Ta muốn tìm Tả tiên sinh... Nói về chuyện này."
Trong khi nói chuyện, hai người đã tiến vào đại viện nơi bọn hắn ở cùng với đám người Tả tu quyền, bình bạc liền đi tìm Tả tu quyền hàn huyên chuyện về chuyện quyển sách cùng " đọc sách hội".
Một lát sau, có người từ bên ngoài đến, tìm được Nhạc Vân, báo cáo cho hắn một việc...
....
Mưa thoáng ngừng lại.
Dưới cây cầu cạnh kênh mương ngoài khách sạn năm hồ, từng đợt khói đen từ nơi này toát ra, sau khi mưa xuống thì bầu trời vẫn ẩm ướt như cũ. Thanh âm bị bụi mù ho khan kia thỉnh thoảng vang lên trong màn đêm.
"Ngũ Xích Nhĩ Nhĩ Ma" Long Ngạo Thiên và "Tứ thước Túc" "Tôn Ngộ Không" tổ hợp ở bên cạnh chạy tới chạy lui.
Hai người ở phụ cận tìm kiếm, vì Tiết Tiến cư ngụ dưới cầu động, vợ chồng Nguyệt Nương khó khăn tìm được một ít củi lửa, bởi vì mấy ngày liền trời mưa xuống, không cầm cường đoạt tiền đề, hai gã thiếu niên tìm được củi lửa cũng đều ẩm ướt. Mọi người dằn vặt một hồi lâu, vừa rồi ở dưới cầu động châm lửa lên, lại đem một bộ phận lửa ướt ở bên cạnh lửa lửa hấp dậy.
Sương mù cùng hơi nước tràn ngập, thật ra khiến người ta dị thường khó chịu, so với không có đống lửa thì tốt hơn một chút.
Hai người làm việc thiện như thế một hồi, thể lực cũng không đáng ngại, chủ yếu là tâm mệt. Sau khi làm xong việc thiện, ở lại ven đường nghỉ ngơi trong bóng tối.
"Vệ Dung Văn và Chu Thương quá giảo hoạt, mấy ngày nay bọn hắn đã có phòng bị, không thể dùng biện pháp trước đó cưỡng ép tìm kiếm, nếu không chúng ta sẽ bị hắn ôm cây đợi thỏ." Long Ngạo Thiên phân tích chiến tình, hai ngày trước gặp phải đao khách tên là Lô Hiển, hắn liền biết đại khái mình bị đối phương phân tích ra quy luật hành động.
"Ừm, heo đợi thỏ đợi thỏ cũng quá đần." Ngũ hảo làm theo tiểu hòa thượng gật đầu nịnh hót: "Heo còn lớn hơn thỏ, có heo tại sao còn muốn ăn thỏ."
"Ha ha, ngươi quá ngốc rồi, ôm cây đợi thỏ cũng không phải ý đó. Nó là gốc cây này, không phải là heo..."
Long Ngạo Thiên chống nạnh hai tay, cười ha ha, sau đó bắt đầu học thêm một khóa văn hóa cho tiểu tùy tùng, qua một hồi về sau mới bện lại kế hoạch mới: "Nếu bọn họ đã phát hiện ra chúng ta, trước tiên cứ bỏ qua cho bọn họ, để cho bọn họ làm việc không công mấy ngày đã. Như vậy đi, chúng ta đi tìm đám " Chuyển Luân Vương bại hoại" kia trước đi..."
"A..." Tiểu hòa thượng trợn mắt há hốc mồm, sau đó lúng túng nói: "Đại, đại ca, chúng ta có phải hay không... vẫn là từ một mà chấm dứt a..."
"Cái gì mà tất cả đều kết thúc! Đại trượng phu phải học cách tùy cơ ứng biến!" Long Ngạo Thiên đập đầu tiểu hòa thượng, chuẩn bị dạy hắn một đạo lý nhân sinh. "Ừm, đám người làm loạn tà giáo hô hào thế nào cũng thích náo động, không giống đám tiện nhân Chu thương, Vệ Dung Văn. Chúng ta đi trước tìm hiểu tình huống bên Lý Tiện Phong, suy nghĩ một chút xem có thể tìm cơ hội tiêu diệt hay không..."
"Ách... Muốn giết Lý Tiện Phong sao? Giết hay không giết người khác a..."
"Đương nhiên giết hắn trước, những người khác ta lại không biết. Hơn nữa ta đã nói với ngươi, hắn làm chuyện xấu ở Thông Sơn bên kia, ngươi nói xem có nên giết hắn không?"
"Ừm, đáng chết... Hắc hắc, ta còn tưởng rằng ngươi muốn giết cái tên... hòa thượng mập mạp kia chứ..."
"Ha ha, Lâm Ác Thiền là kẻ địch cả đời của chúng ta, bây giờ chúng ta lại đánh không lại hắn, thấy là chạy hay không, không cần đi qua đưa tiễn! Ngươi ngu ngốc..."
"Ừ ừ ừ." Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!"
Long Ngạo Thiên chống nạnh: "Giết Lý Tiện Phong! Để lại tên!"
" dương danh lập vạn, nhường..." Chuyển Luân Vương, biết sự lợi hại của chúng ta!" Tiểu hòa thượng vung song quyền, hắn nhớ tới phản ứng của sư phụ khi biết danh hiệu mình, thật ra cũng hơi chờ mong.
Từ Tấn Địa Nam trở về, thật ra sư phụ thường xuyên phân tích những chuyện thiện ác, nói với hắn về thế đạo phức tạp, nhưng đối với lựa chọn ở giữa, thường để hắn tự mình làm ra. Bên trong "Đại Quang giáo" cũng có người xấu, mình lén lút thay sư phụ thanh lý môn hộ, sư phụ biết sau này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng?
Kỳ thật trong nội tâm sư phụ là một người tốt.
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.
....
Bên bờ sông Tần Hoài, "Chuyển Luân Vương" Hứa triệu Nam quản lý, tương đối phồn hoa đường đi.
Màn mưa đã được thu lại, mấy chỗ bên đường vẫn bảo tồn tương đối nguyên vẹn trong lầu các đèn đuốc sáng trưng.
Ngày hôm nay, Trần tước thủ lĩnh "Bất tử vệ" ở bên cạnh thiết yến, người dẫn đầu đoàn thống lĩnh mới vào thành gần đây 'Người yêu ghét cưỡng tát', bao trọn cả tầng lầu vàng yến tiệc, người đến người đi, khua chiêng gõ trống, vô cùng náo nhiệt.
Du Hồng Trác đi xuyên qua đám người, nhìn thấy Âm Văn bách ngồi cạnh một quầy hàng không đáng chú ý ở phía dưới, tên phó đội trưởng Bất Tử Vệ này mặc trang phục liền bị một quyền đánh gãy mũi còn vá lại, thoạt nhìn thê thảm mà lại khiêm tốn.
Hắn đến quan sát quy luật hành động của Trần tước và đám người Đàm Chính, lúc này nhìn thấy "Tứ ca", cũng không khỏi có chút vui mừng. Chỉ cần hắn không chết, mọi người đều sẽ có duyên phận tương lai.
Bóng đêm mê ly, trong thành thị vô số loạn lưu bắt đầu khởi động, không biết lúc nào sẽ có một chớp mắt giao thoa...