Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hai tháng hai mươi, thời tiết hạ xuống.
"Trăm vạn binh mã lôi tiền nhân hải người đi trước của Giang Trữ, Lâm Tông ta mặc áo cà sa rộng thùng thình đã đặt chân lên lôi đài, mà "Cao Thiên Vương" xuất động phương diện, cũng không phải là lục lâm nhân hình thù kỳ quái bình thường khác, chỉ là một đội binh sĩ quần áo chỉnh tề.
Từng binh sĩ lần lượt lên đài, dùng phương thức đánh nhau vụng về của đám người Lục Lâm để đối đầu với Lâm Tông ta. Lâm Tông ta đánh đệ nhất nhân trọng thương, đối phương khiêng người bị trọng thương xuống, tên thứ hai liền theo sát phía sau. Tên binh sĩ thứ hai bị trọng thương, chính là tên binh sĩ thứ ba...
Toàn bộ bầu không khí nghiêm túc mà đè nén, không còn nhiệt huyết "Ngũ Phương lôi" kia sôi trào, tên binh sĩ này đi lên, ra sức chém giết, sau đó lại được khiêng xuống, mỗi người đều lộ ra vẻ coi như chết về. Mà Lâm tông ta bên này, lúc đầu bỏ nói chuyện, sau đó trầm mặc xuống, từng người tiếp một chiến đấu với binh sĩ lên đài.
Khi đánh tới năm ba người, đông đảo người vây quanh đã nhấm nháp ra phương diện thông minh và đáng sợ, có người tán thưởng, cũng có người lại nói Lâm tông ta thắng lợi và ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng khi trận đấu này đánh tới người thứ mười, hơn mười người, người dưới đài trầm mặc, đối với song phương đang chiến đấu đều mơ hồ sinh ra một tia kính ý.
Lâm Tông ta thân hình cao lớn đứng ở đó, hắn mặc dù được gọi là võ nghệ đệ nhất thiên hạ, nhưng dù sao cũng đã có tuổi. Binh sĩ bên này lên đài, mấy người trước còn có thể nói hắn lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng theo từng binh sĩ lên đài theo., Giao thủ, ngã xuống - đồng thời thời thời gian giao thủ với mỗi người hầu như đều là cố định, thường thường là để đối phương xuất chiêu, hạ nhân sau khi xem xong chiêu thức liền một chưởng phá địch - loại hình thức tuần hoàn không ngừng tuần hoàn này khiến cho hắn lộ ra khí thế như Thái Sơn. Núi cao ngửa ra, hùng hồn không ngã.
Lâm tông ta nửa đời truyền giáo, chạy khắp nơi gặp phải trường đấu nhiều nhất, ngoại trừ một số tiện nhân không thể nói rõ sẽ xuất ra hai đồng tiền để nhục nhã hắn cùng người khác, những tình huống khác hắn đâu để trong mắt. Cách làm việc bên này mặc dù không tệ, nhưng thoát ly không được tranh phong vũ lực, cuối cùng vẫn nằm trong sân chính của hắn.
Song phương đều không nói gì, ngươi muốn từng người một đi lên "Xem tử như về", vậy thì cứ tới là được.
Thân ảnh khổng lồ đứng sừng sững trước đài, một đôi tay thịt ứng với các loại binh khí tiến lên binh sĩ trẻ tuổi, từ mấy người một mực bổ tới hơn mười người, liên tục đánh đổ hơn hai mươi người, khán giả dưới đài đều có cảm giác kinh tâm động phách. Mà Lâm Tông ta không có biểu hiện mệt mỏi, mỗi một người ngã lộn nhào, chỉ đứng chắp tay, trầm mặc nhìn đối phương mang thương thế xuống.
Hắn không có tiến thêm nữa, bên này sung sướng, cũng chỉ có thể đưa từng binh sĩ lên chịu đòn.
Hai mươi mốt, hai mươi hai... hai mươi lăm hai mươi sáu... Con số như vậy một mực kéo dài đến ba mươi, đợi đến khi tên binh sĩ thứ ba mươi bị đánh ngã xuống đất, Lâm Tông ta rốt cục chắp hai tay sau lưng, quay người xuống đài, thanh âm hùng hậu nói: "Từ nay về sau, cho phép các ngươi bày lôi đài."
Bên này, thủ hạ cao thoáng phụ trách trông coi "Trăm vạn binh mã lôi" vốn đang đắc ý, nhưng đánh tới lúc này người đầy mồ hôi lạnh, nghe được câu này, rốt cuộc thở dài một hơi.
Dưới lôi đài là tiếng hoan hô cuồng nhiệt. Có người tán thưởng sự phản ứng quả thật rất lợi hại, so với Chu Thương không biết trời cao đất rộng bên kia thì mạnh hơn rất nhiều. Càng nhiều người tán thưởng là võ nghệ của Lâm giáo chủ siêu phàm, mà ứng đối lần này quả thực cũng không mất đi sự cường đại bá khí của "Đệ nhất thiên hạ".
Trong lúc cuồng hoan như thế, tin tức về Lâm Tông Ngô mấy ngày nữa sẽ đặt chân lên "Thiên Bảo Đài", sau đó truyền ra.
....
....
"Sắp xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện..."
Buổi chiều, trời âm u giống như ép xuống đầu thành thị.
Trên phố lớn ngõ nhỏ ở Giang Ninh thành, đầu tiên là truyền lại lời đồn trong chốc lát, sau đó có một số chủ quán bắt đầu đóng cửa lại trong sắc trời âm u.
Đường phố phụ cận lão trạch Tô gia, ăn xin nửa ngày cũng không dẫn tới quá nhiều chú ý Tiết Tiến, sau khi phát giác được một chút không khí không thích hợp, cũng thấp giọng nỉ non đi về hướng "Nhà". Gã một đường nhặt củi, trở lại dưới cầu ở khách sạn Ngũ Hồ, mới thoáng cảm thấy an tâm một chút.
"Sắp xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện..."
Hắn núp mình dưới cầu động tối tăm, ngồi bên cạnh Nguyệt Nương, thấp giọng nói, sắc trời bên ngoài cầu động tối sầm lại.
Trong hành lang của khách sạn Ngũ Hồ, từng nhóm người giang hồ từ bên ngoài trở về, ngồi xổm thấp giọng nói chuyện phát sinh vào buổi sáng, có người kể vài câu với ông chủ ngày thường khá hòa nhã. Ông chủ bên này đánh cờ chính là "Công bằng Vương Hà Văn", nhưng cũng đã gia cố xong cửa sổ, phòng ngừa sẽ có chuyện xấu phát sinh.
Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của quán trọ, Ninh kị chỉ đạo tiểu hòa thượng nằm trên bàn luyện chữ, tiểu hòa thượng cầm bút lông, viết bảy chữ xiêu vẹo "Tề Thiên tiểu thánh tôn Ngộ Không". Chữ viết hết sức khó coi.
"Sư phụ... Chỉ dạy ta biết chữ, luyện... luyện ít... "
Lúc trước hai người ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, tiểu hòa thượng đã từng đỏ mặt vì chuyện này, trình độ văn hóa của hắn chỉ miễn cưỡng có thể đọc, nhiều nhất là viết tên mình lên., Thế là trước mặt đại ca mới nhận ra, rất là mất mặt. Ninh cố vốn cho rằng mình bắt được một gã biết viết chữ, về sau phát hiện mình còn phải giúp đối phương viết thêm một cái tên, đau lòng gật đầu, liền không khỏi nói: "Ví Trí thể mỹ lao động phải đoàn song phát triển a..." Các loại lời kỳ quái mà tiểu hòa thượng nghe không hiểu.
Đáng nhắc tới là trong hai ngày sau khi gặp nhau, bọn họ đã chọn hai cái sân nhỏ mà "Diêm La Vương" đặt tên, lần đầu tiên không quá thuần thục, đánh xong đã đi. Sáng nay rốt cuộc ở trên tường lưu lại danh hiệu, chính là "Thủy chủ Hắc Vũ giới Long Ngạo Thiên" cùng với "Tề Thiên tiểu Thánh Tôn Ngộ Không", tiếp tục tăng thêm bốn chữ " mốt chuyến" này, rất tiêu sái. Đây là lần đầu tiên bọn họ thành công hợp tác.
Hai người ban đêm làm việc, ban ngày trở về nằm trên giường ngáy o o, bỏ lỡ buổi sáng Lâm Tông ta đánh lôi đài. Sau khi tỉnh lại tiểu hòa thượng bị buộc phải luyện chữ, cũng may mặc dù chữ sai, thái độ ngược lại rất thành khẩn, làm cho Minh chủ đại nhân mới vừa làm thầy rất vui mừng.
"Đọc nhiều sách một chút cũng không sai!"
Hắn lấy ra tư thái năm đó đại nương dạy hắn, đi tới đi lui bên cạnh tiểu hòa thượng đang vùi đầu luyện chữ, dạy bảo.
"Tiên giới sư phụ ngươi vẫn còn có chút nông cạn..."
"Chữ này viết sai rồi, ha ha..."
Tiểu hòa thượng gật đầu lia lịa.
Cái này gọi là tân hỏa tương truyền.
Chăm chú dạy sách trong chốc lát, qua thời gian nghiện, thà tới đại sảnh nghe lén các loại tin tức. Gần chạng vạng tối, hắn đến nhà bếp bên kia mua chút đồ ăn vặt, đưa đến dưới cầu nhỏ dưới động.
"Người què, sao ông lại trở về sớm như vậy?"
"Muốn, phải... nếu xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện..."
Tiết Tiến quỳ một bên nói lời cảm tạ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mấy ngày gần đây đều đưa đồ ăn cho hắn, đang muốn nói gì đó.
"Nếu xảy ra chuyện, sao ngươi không đi?"
"Đi..." Môi Tiết Tiến run rẩy, trầm mặc chốc lát, lúc nãy mới quay đầu lại nhìn bóng người trong cầu động kia: "Đi... Không được..."
"Vậy ngươi phải trốn cho kỹ."
Ninh Độc không nói thêm nữa, mỉm cười đứng dậy, cầm bát đưa trả lại cho ông chủ khách sạn.
Không lâu sau, màn đêm ngày hôm đó buông xuống, hai gã thiếu niên ăn cơm tối xong, lại ở trong bóng tối nhỏ giọng nói chuyện phiếm, đợi hơn một canh giờ, vừa mới mặc áo dạ hành mặc vào, bịt kín mặt mũi và đầu trọc, từ trong khách sạn tiềm hành đi ra ngoài.
Đêm hôm đó chưa tới giờ Tý, lửa trong thành cũng đã bắt đầu.
Theo tiếng huýt sáo của Chấp pháp đội dưới trướng "Long Hiền" vang lên, thời Bảo Phong, "Diêm La Vương" cùng những thủ hạ dưới trướng "Diêm La Vương" gần như đồng thời xuất động, lao thẳng tới địa bàn của " Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam. Mà lần này Hứa Chiêu Nam đã sớm có chuẩn bị, hai ngày trước đã có giáo chúng cuồng nhiệt hô to "Thần công hộ thể", "Quang đạo nhân" hướng về phía đối phương triển khai phản kích.
Trong bầu không khí như vậy, ban ngày bị Lâm Tông ta liên tục đánh ba mươi người cao thoáng một phương, cũng có mấy tên thống soái ra tay trong thành, đồng thời đánh Hứa Chiêu Nam cùng Chu Thương, "Long Hiền" Phó Bình Ba ra mặt đầu tiên là ý đồ ngăn chặn đám quân nhân có lực phá hoại lớn nhất này, mà cục diện nội thành, đã náo nhiệt thành một mảnh.
Năm phe công bằng, vào thời khắc này, cuối cùng tất cả cũng bắt đầu hành động.
Hai bóng đen khinh công cao cường chạy nhanh trong bóng tối ồn ào thành trì này, liền có thể nhìn thấy không ít chuyện buồn nôn ngày thường.
Bọn họ có thể nhìn thấy một ít thế lực tụ tập trong bóng tối, âm mưu, sau đó đi ra ngoài giết người phóng hỏa toàn bộ quá trình.
Sau một hồi cướp bóc, huynh đệ cũng vì chia của mà chém giết lẫn nhau.
Bọn họ có thể nhìn thấy thành viên Chấp pháp đội duy trì trật tự bị một đám người kéo vào ngõ nhỏ loạn côn đánh chết.
Cũng nhìn thấy nữ nhân và hài tử đang bị nhốt trong sân trong bóng tối...
Một ít người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ bị cất vào bao tải, một số người khác cười ha ha ném túi đay vào trong sông.
Thậm chí một số người còn bị ném thẳng vào đại hỏa...
Trong tòa thành trì này, cũng không chỉ có người như Tiết Tiến đang phải thừa nhận vận mệnh bi thảm, làm trật tự biến mất, tình hình tương tự chỉ cần cẩn thận quan sát, cũng đã có thể tùy ý thấy được. Hai gã thiếu niên có thể cảm thấy tức giận, nhưng ngoài sự phẫn nộ, có chút tâm tình đã có thể đè ép xuống.
"A Di Đà Phật, đoạn đường Tiểu Lư Nam này, chưa từng thấy thảm kịch nào nhiều như vậy... Cái này có lẽ là, cảnh tượng Địa Ngục đạo..." Tiểu hòa thượng biết nhiều như vậy, nghĩ thầm đây có lẽ là nguyên nhân vì sao sư phụ để mình đến Giang Trữ xem. So sánh với nơi này, những thứ mà mình nhìn thấy ở đất Tấn lúc trước, đều có vẻ không đáng nhắc tới.
"Hừ! bè công bằng cũng không phải là thứ tốt lành gì!" Ninh kỵ vẫn duy trì cái nhìn của hắn trước sau: "Điều xấu nhất chính là Chu Thương! Nhất định phải làm thịt hắn."
Dựa theo cái đêm trộm cắp ba ngày qua, trong năm phe công bằng tồi tệ nhất, thủ đoạn tàn bạo nhất, cũng chính là bên Chu Thương. Thủ đoạn giết người tàn nhẫn nhất, cũng là máu tanh nhất, trong đó có rất nhiều người không chỉ giết chết địch nhân, mà đã bắt đầu hưởng thụ khoái cảm tàn bạo và ngược ngược.
Mà đối với việc làm thế nào để tìm được mệnh đề Vệ Dung Văn, trải qua quan sát hai ngày trước, hắn cũng đã có một kế hoạch đơn giản.
Buổi tối hôm nay, sau khi trải qua một phen tra xét đơn giản, hai người xem nhà kho bên cạnh một bến tàu nhỏ ở phía Tây thành, phát động tập kích.
Thương khố này hiện tại thuộc về một tiểu đầu mục dưới trướng Diêm La Vương, ban đêm bùng cháy, hơn mười người trong thương khố vẫn tiến hành phòng thủ, hơn nữa dựa theo sự quan sát của Ninh Cố, tiểu đầu mục của đối phương cũng vẫn ở trong thương khố như cũ, chứng tỏ nơi này đã tồn trữ một bộ phận vật tư trọng yếu.
Đêm khuya, hai bóng người hạ xuống sân sau nhà kho.
Man tượng chém giết cũng không duy trì liên tục trong thương khố này quá lâu, khi ánh lửa lóe lên, có người phát hiện ra hai bóng người tập kích, những người chịu trách nhiệm phòng thủ xung quanh thương khố đã bị giết chết sáu người, sau đó thân ảnh kia giống như thung lũng xông vào trong màn đêm, thường thường cánh tay vung lên chính là một mạng người., Có người bị cây đuốc trong tay đánh bay ngang qua chân trời, chưa rơi xuống, lại có người đang điên cuồng gào thét ngã xuống đất, trên cổ họng hoặc là mắt eo, trên đùi máu tươi phun trào.
Trong hành động như vậy, thà rằng không đè nén thân thủ của mình, cơ hồ giết chóc không chỗ nào không dùng. Mà tiểu hòa thượng thường ngày vốn là người hợp tác với nhau tính tình mềm yếu, nhưng khi tiến hành hành hành động giết người xấu..., Cầm một thanh chủy thủ nhỏ cơ hồ đao thấy máu phong hầu, đây là phương thức tác chiến mà sư phụ hắn chế tạo ra vì tuổi này của hắn, thà rằng rất là tán đồng. Bởi vì lúc hắn còn nhỏ, đấu pháp mà dì hồng bố trí cho hắn cơ bản cũng là con đường này.
Tiểu đầu mục trấn thủ bên này vung vẩy trường đao từ trong phòng lao ra, cơ hồ chỉ mới đối mặt một cái đã bị người đoạt đao đâm ngược, để trường đao đâm xuyên qua bụng, đính trên vách tường.
Trong sân một mảnh máu tanh, có người nhúc nhích dưới mặt đất, rên rỉ. Từng người áo đen hơi thấp chạy vào trong nhà kho, giết chết hai tên lâu la còn lại bên này. Một đám người áo đen cao hơn đi tới trước người tiểu đầu mục, đưa tay sờ thân thể của hắn.
"Ài, sư phụ ngươi thiết kế bộ đấu pháp này, có chút lợi hại à..."
Tiểu đầu mục cảm giác ngực mình đang bị đối phương sờ sờ, tiếng vịt đực không che dấu không biết đang nói cái gì.
"A, A Di Đà Phật..."
Hắc y nhân nhỏ tuổi hơn đi ra, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm người sống, ngữ điệu trong miệng cực kỳ ngây thơ.
"Ngươi, các ngươi..." Tiểu đầu mục khó khăn mở miệng.
"Ngươi biết lão đại của ngươi?" Thiên Sát, Vệ Dung Văn có phải không?" Thiếu niên sờ tới sờ lui hắn mở miệng hỏi.
"Các ngươi... Lão tử..."
"Chúng ta phải tìm nó, ngươi có biết nó ở đâu không?"
"Lão tử... Mẹ nó..." Máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.
"Được rồi." Thiếu niên kia lắc đầu, lấy từ trên người hắn ra chút tiền bạc, nhét vào trong ngực mình, lại lấy ra mấy thứ pháo hoa cảnh báo. "Thứ này phóng ra ngoài, sẽ có người tới tìm... Ngươi để lại rất nhiều máu a, Ngộ Không, bó đuốc."
Tiểu đầu mục bị đóng đinh trên tường, cảm giác suy yếu bội phần, sau đó hắn nhìn thấy tiểu hòa thượng của A Di Đà Phật cầm đuốc tới, thiếu niên ở bên này lại móc từ trên người ra, móc ra một cây... bút lông to.
Ngay cả khi cảm thấy mình sắp chết, tiểu đầu mục vẫn hoang đường nhìn cây bút lông dính đầy máu tươi trên miệng hắn, sau đó tiểu hòa thượng giơ cây đuốc lên, để đối phương viết chữ lên vách tường bên cạnh, thiếu niên kia sau khi viết xong, lại đổi sang tiểu hòa thượng lấy bút viết, cũng không biết bọn họ đang viết cái gì...
"Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên tiểu thánh tôn Ngộ Không—— tới đây một chuyến."
Sau khi viết xong một hàng này, Long Ngạo Thiên lại suy nghĩ một chút, đem mục đích của mình viết ở phía sau, hắn viết hai chữ "Thiên Sát", để tiểu hòa thượng trước mắt mô phỏng một phen, thế là sau đó, chữ viết trên tường biến thành:
"Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên tiểu thánh tôn Ngộ Không—— tới đây một chuyến. Thiên Sát, Sát Sát!"
Sau đó bọn họ tìm tòi trong kho hàng một phen, để nàng ta bị giam ở bên trong không biết bao lâu, tám nữ nhân quần áo rách rưới, lại tiến hành một phen vơ vét và bố trí, vừa rồi lấy từ trên một đống người chết ra khói lửa, từng người một mở ra.
Đêm hôm đó trong thành có không ít cảnh chém giết, Yên Hỏa lệnh tiễn cũng thường xuyên bay lên, nhưng bên này đột nhiên thả ra một đống, lúc trước mọi người thuộc thương khố liền chạy trở về, mắt thấy tình thế trong mắt, lại vội vàng gọi người, sau đó có năm sáu chục tên đao thủ vây quanh một gã nam tử cao lớn, mọi người đồng loạt tiến vào thương khố, thấy được cảnh tượng thi thể và tin tức viết khắp nơi trên vách tường.
Chữ viết trên tường rõ ràng là do hai người viết.
Hai chữ này cũng không giống nhau, một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, một đứa trẻ ngây thơ mềm mại, viết ở đây thoạt nhìn rất là buồn cười, nhưng chữ viết này lại viết ra máu tươi, tiểu đầu mục ở bên cạnh bọn họ bị một đao xuyên bụng, đóng đinh trên vách tường chữ viết bên cạnh. Mà không ít thi thể trong sân xung quanh đều bị một đao phong hầu, khiến cho toàn bộ cảnh tượng thậm chí có vài phần không khí yêu dị.
Sau khi tên thủ lĩnh cưỡi con ngựa cao lớn đi vào xem xét, liền chỉ huy thủ hạ đi tuần tra chung quanh.
Cách bên này không xa, trong bóng tối bên vịnh sông cách đó không xa, hai bóng người nằm sấp trên bờ đê, vụng trộm nhìn xem hết thảy. Trong bụi cỏ cách bọn họ không xa, thậm chí còn thả ra một cái thùng gỗ từ trong vội vàng trộm đi, chứa bột phấn màu đen.
"Xem đi, ta đã nói rồi, một tên lão đại chết rồi, hắn sẽ tìm trên đầu mình."
Long Ngạo Thiên rất đắc ý, truyền thụ kinh nghiệm cuộc sống cho tiểu đệ bên cạnh: "Chúng ta lại viết tên Thiên Sát trên tường, những lão đại này đương nhiên muốn báo cáo với từng người, tiếp theo chúng ta bất kể là đi theo hắn hay là bắt hắn, đều có thể tìm được một số thông tin tình báo."
"Long đại ca thật lợi hại, ta không ngờ." Tiểu hòa thượng vui vẻ tán thưởng trong lòng, trừng mắt trong bóng đêm quan sát bóng người trên đầu đội trưởng: "Người này, võ công trông tạm được."
"Ừm, cho dù không biết cấp bậc của hắn là gì... Người có hơi nhiều, nhưng cũng không sao, lát nữa theo bọn hắn trở về, xem ta nổ chết đám khốn kiếp này, thừa loạn bắt hắn đi..."
"Ừ ừ." Tiểu hòa thượng gật đầu liên tục, qua một lát, "Long đại ca, hắn, hắn đến chỗ chúng ta rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"A?" Đang quay đầu lại xác nhận trong thùng gỗ kia thuốc nổ thành màu Long Ngạo Thiên quay đầu lại.
Hai bóng người đều nhìn con ngựa cao lớn đang vênh váo tự đắc kia.
"Đại ca, người bên cạnh hắn không nhiều lắm..." Tiểu hòa thượng lắc lắc bả vai lão đại.
"Ta biết rồi..."
"Có cần động thủ không?"
"Mọi người ra ngoài hành tẩu giang hồ, phải giữ được bình tĩnh..."
"À, được..."
Hai người đều bình tĩnh lại.
Qua một lát...
"A, có kẽ hở... "
"Người này sơ hở rất lớn a..."
Hai tên gà mờ giang hồ trong bóng tối, trong lúc nhất thời rối rắm không thôi.
....
Không lâu sau đó, bên bờ vịnh sông trong bóng tối cách thương khố không xa, Diêm La Vương bộ cưỡi ngựa đang dò xét, một sợi dây thừng từ bên cạnh ném ra, trực tiếp trùm lên thân thể của hắn. Hai bóng đen nho nhỏ kéo theo bộ dây thừng kia, đột nhiên từ trong bóng tối lao ra, lao về phía trước bão táp.
Ngươi sẽ bị kéo tuột xuống đất, sau đó toàn thân trượt dài về phía trước. Chiến mã bị kinh hãi hí dài một tiếng, phát chân chạy như điên, mấy tên thủ hạ chạy không kịp, mắt thấy chiến mã lao nhanh về phía trước, kéo theo hai bóng đen như sợi dây thừng, con ngựa cao hơn nhảy lên người, hoan hô: "Bắt được rồi."
Đạo tiểu nhân cũng kêu lên: "Đã bắt được!"
Chiến mã phi như điên về phía trước, tên thủ lĩnh dưới trướng "Diêm La Vương" bị bao vây kia nhất thời bị bỏ lại bờ sông, trong lúc nhất thời lại loảng xoảng bị lôi lên, cứ như vậy bị kéo chạy về phía xa trong bóng đêm, tiếng hò hét bên này mới bộc phát ra, một đám người phần phật ý đồ đuổi theo...
....
Cùng thời khắc đó, cũng không biết mình bị một đôi gà mờ giang hồ để mắt tới văn tự đại ác nhân vệ, đang ở một chỗ khác trong thành, tiến hành một đại sự.
Đêm hôm đó, hắn lại phát động "Diêm La Vương" một đảng tập kích " Chuyển Luân Vương" thanh thế lớn lao, nhưng đối với hắn mà nói, những biểu diễn thanh thế hùng vĩ này, trước nay không liên quan sự tình thành bại.
Hắn ngồi trong lầu các hắc ám, nhìn thân ảnh đơn bạc trong đình viện cũ nát phía dưới. Thân ảnh này tên là Miêu Cốc, mấy ngày trước một đêm rơi vào trong tay hắn, tới giờ phút này, hắn đã hiểu rõ cách đối phương sử dụng.
Hai người nhà Miêu Cốc còn sót lại -- đệ đệ và nhi tử của hắn đang ở trên lầu các, cùng Vệ Dung Văn ở trong một không gian, thái độ của Vệ Dung Văn từ đầu đến đuôi đều rất hiền lành.
"Yên tâm, hắn đã làm xong mọi chuyện, các ngươi đều có thể sống tốt."
Một lát sau, chuyện hắn muốn làm xuất hiện.
Một thân ảnh màu đen xuất hiện ở đầu đường bên ngoài, từ từ đi về phía này. Xuyên qua lỗ hổng của tiểu viện cũ nát, trong viện Miêu Cốc cũng có thể nhìn thấy một màn phát sinh, thân thể của gã run lên nhè nhẹ.
"Không phải nói...Người đến là nữ nhân sao?"
Trên lầu các, Vệ Dung Văn thấp giọng hỏi.
Tựa hồ cũng sợ hãi chạm mặt bị ảnh hưởng, cách một khoảng, bóng người trong bóng tối kia liền hướng bên này lên tiếng: "Ta An Tích Phúc, thay Tư Ất tới gặp ngươi."
Vệ Dung Văn trên lầu các, hai mắt sáng ngời, hai tay hắn nhẹ nhàng khép lại, thấp giọng nói: "Được."
Trong thành thị xa xa có tiếng tên và pháo hoa bốc lên, các loại chém giết đang tiếp tục. Trong bóng tối xung quanh con phố này, mấy chục mấy trăm bóng người như vô thanh vô tức lao về phía này.
An tiếc phúc chậm rãi tiến lên, hắc ám sắp ngưng tụ...
"A..." một tiếng.
Miêu Cốc hô to.
Trong nháy mắt, trong bóng tối kia, thân ảnh An Tích Phúc giống như quạ đen nhanh chóng thối lui, Vệ Dung Văn trên lầu các quát mắng một tiếng phất phất tay, xoạt rút trường đao bên hông thị vệ ra. Trên đường phố rất gần, người phục kích đẩy yểm hộ ra, che kín bầu trời, mãnh liệt tuôn ra...
....
Bên kia, chiến mã bôn ba một hồi trên đường phố tăm tối.
Tiểu hòa thượng phía sau chạy như điên, một mặt cưỡi ngựa về phía trước quên cả trời đất, mở miệng kêu: "Đại ca, đại ca, dừng lại, dừng lại... "
Long Ngạo Thiên từ phía trước quay đầu lại: "Cái gì?"
Truy binh phía sau vung vẩy còn không xa, hắn chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh tra hỏi tù binh.
Tiểu hòa thượng một mặt theo ngựa chạy băng băng, một mặt chỉ vào người dưới đất: "Hắn, hắn bị đâm chết rồi... "
"Hả?" Long Ngạo Thiên dừng ngựa nhảy xuống, đi tới gần xem xét. Người này quả thật đã vỡ đầu chảy máu, cũng không biết bất cẩn ở đâu mà đụng phải tảng đá.
Hai người đứng ở ven đường, vuốt cằm, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc. Tiếng đuổi giết trong bóng đêm phía sau càng lúc càng lớn.
"Làm sao bây giờ a..."
"Ai bảo hắn cưỡi ngựa chứ..." Long Ngạo Thiên rầu rĩ không vui, sau đó khoát tay áo: "Bỏ đi, vậy thì trả lại cho bọn họ đi."
"Vậy kế tiếp nên làm gì bây giờ?"
"Tiếp theo? Ngay từ đầu chúng ta giết lão đại của bọn họ, đây là lão đại của lão đại, ừm, tiếp theo lão đại của lão đại bọn họ nói không chừng sẽ tới đây, không chừng chính là Vệ Dung Văn."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Chúng ta chờ thêm chút nữa?"
"Không sai, lần này phải cẩn thận một chút, không thể ra tay lung tung được..."
Trong bóng tối, hai người tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học. Long Ngạo Thiên giơ chân đá người chết trên mặt đất, thở dài, vẫn hơi chút tiếc nuối.
Đương nhiên, khi truy binh đuổi tới nơi, hai bóng người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tối hôm đó, Vệ Dung Văn không tới. Hắn là sáng sớm ngày thứ hai mới biết chuyện bên này.
Toàn bộ sự tình gà bay chó chạy, cực kỳ nặng nề...