Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thu Phong Thương giật mình.
Vào giữa trưa, Lâm tông chủ và "Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam và "Đại Quang minh giáo chủ" trước khi Giang Ninh đặt chân tới Hổ cung mới, người tới bái phỏng đã xếp thành một hàng dài. Còn đội ngũ tới đây thỉnh an Thánh giáo chủ, càng là tụ tập cả con đường dài.
Các loại "Thần linh" ăn mặc quái dị, đội ngũ Vũ Long múa sư, quỳ trên mặt đất cúng bái, thổi đàn, làm cho toàn bộ tràng diện trở nên nhiệt liệt không gì sánh được.
Đây là thịnh cảnh sau khi Lâm Tông ta đánh năm phương lôi. Mặc dù hôm qua thủ hạ điên của Chu Thương đã triển khai trả thù, nhưng thổi kèn chính là Hứa Chiêu Nam, hơn nữa sau khi cùng Chu Thương hỏa lâm, bên này vẫn như cũ tuần tự chuẩn bị đánh lên trăm vạn binh mã lôi, điều này đủ chứng minh thế lực " Chuyển Luân Vương" ở trong thành có bao nhiêu tự tin bấy nhiêu.
Giáo chúng vốn dựa vào cuồng nhiệt điều khiển trong lúc nhất thời nhiệt huyết sôi trào, phần tử tích cực của một số người vốn đã có võ nghệ nhất định hận không thể lập tức thỉnh chiến, dưới sự dẫn dắt của Thánh giáo chủ bách chiến bách thắng, trực tiếp xới tung tất cả tà ma ngoại đạo của Giang Trữ, bắt lấy tên tuổi "Công bằng bè phái".
Mà lúc này các thế lực nhỏ trong thành, chỉ cần là người coi trọng Hứa Chiêu Nam, đều tranh nhau đưa ra đầu danh trạng. Hứa Chiêu Nam liền bắt đầu tiếp kiến từng người một, để những người này xếp hàng lên trên đường, thể hiện lực lượng của mình với toàn bộ người trong thành.
Cách bên này nửa con đường, đối với một phần trạch viện của tân Hổ Cung, lúc này đều đã dùng làm nơi tiếp khách của " Chuyển Luân Vương". Trong một đại trạch xây dựng võ trường, "Thiên Đao" đang ngồi trên ghế cạnh võ trường, nhìn đạo thân ảnh cách đó không xa xuyên thẳng qua một cái cọc gỗ dài ngắn, cánh tay vung vẩy trong lúc ra quyền, khi thì linh động mà cương mãnh, đánh cho những cọc gỗ cứng rắn bay múa.
Thân ảnh xuyên qua cọc gỗ, nửa người trên để trần, cơ bắp trên thân thể đỉnh phong chừng ba mươi tuổi thắt lại, không có nửa điểm trói buộc thân thể, kết hợp lực lượng và đặc tính linh động hoàn mỹ lại, chính là "Hầu Vương" một đời từ Thông Sơn tới Giang Trữ.
Đàm Chính và Lý Ngạn Phong đến Giang Trữ chính là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trải qua trận chiến đấu sức cùng mười bảy buổi sáng hôm đó, hai bên đều cảm thấy khâm phục võ nghệ của nhau, hơn nữa Đàm Chính có quan hệ gần gũi với Hầu Vương đời trước như Hầu Vương Lý Nhược Khuyết. Lúc này quan hệ liền thân thiết, Lý Ngạn Phong tự xưng là chú, Đàm Chính cũng được nhận là cháu trai có võ nghệ cao cường.
Lý Ngạn Phong đánh lúc này, chính là quyền pháp lớn nhỏ, tinh yếu trong quyền của Bạch Viên Thông Tí. Trong mấy ngày qua, sau khi đến Giang Ninh, hắn đã hai lần luận bàn với Lâm tông, mà lần thứ hai giao thủ chỉ đạo, được đối phương chỉ điểm không ít thủ đoạn phá hoại và kỹ xảo Bạch Viên Thông quyền gia tăng lực, lúc này nhận thức về quyền pháp này, lại tăng thêm một bậc.
Một quyền trước mắt đánh xong, Đàm Chính không nhịn được đứng dậy vỗ tay: "Được! Có lần cải tiến này, nhất định Thông Tí của Bạch Viên có thể tỏa sáng rực rỡ trong tay hiền chất, sau này trở thành một tông sư, chói lọi hậu thế."
Lý Ngạn Phong lau mồ hôi trên trán, cũng không kiêu ngạo, mà chắp tay khen: "Chính thúc quá khen rồi, lần này tới Giang Ninh, may mà có giáo chủ, Chính thúc và chư vị tiền bối không giữ lại kiến thức, dốc lòng chỉ đạo, sau này nếu thật sự có thể lưu lại thứ gì, ghi chép cũng nhất định là lòng dạ rộng lớn của chư vị tiền bối, mới khiến cho võ lâm hưng thịnh như ngày hôm nay."
Trước khi Lý Ngạn Phong đánh quyền, Đàm Chính cũng đã biểu diễn một lần lý giải về đao pháp của mình, lúc này cười khoát tay áo.
"Không câu nệ với một người một mạch, nhìn phá cửa vốn là xu thế bắt buộc. Hơn mười năm trước Trung Nguyên rơi vào tay giặc, võ lâm lâm An nói cái gì Nam Bắc hợp lưu, cuối cùng cũng chỉ là mấy trò bịp, đã có nữ chân tứ lần nam hạ dễ như trở bàn tay. Đây là giáo huấn cho võ lâm nhân thiên hạ, bây giờ không thể làm như vậy được, vừa vặn lại có giáo chủ đại tông sư đến áp trận, sau này nhất định có thể truyền thành mỹ đàm."
Lý Ngạn Phong gật gật đầu: "Nghe nói giáo chủ lần này xuôi nam, trừ chuyện Giang Trữ ra, chủ yếu là vì luyện ra một đội tinh binh cho Hứa tiên sinh bên này, để chờ mong sau này tranh phong với binh sĩ đặc biệt. Chuyện này, chính thúc muốn tham dự vào trong đó sao?"
Đàm Chính ngoại hiệu vốn là "bổ thiên đao", trong quá khứ từng hoạt động tại vùng đất Tấn, về sau Lâm đại giáo chủ kháng kim thất lợi, lại cùng vị "Hàng thế huyền nữ" kia tranh quyền thất bại, bị chèn ép, mới chuyển chiến Giang Nam. Bởi vì đến Giang Nam, hai chữ Hà Mẫn liền khiến người ta cười, vì thế dứt khoát đổi thành "Thiên Đao", càng hiển lộ ra khí phách, dưới trướng Hứa Chiêu Nam, cũng đã theo hắn từ lâu.
"Chuyện triều đình xưa nay luôn cao hơn giang hồ, một khi gia nhập quân đội cũng không có gì giấu làm của riêng. Hứa tiên sinh lòng dạ rộng rãi, đối xử với người giang hồ luôn luôn ưu đãi, đã hơn một năm, mọi người trao đổi với nhau đã lâu, thu hoạch quả nhiên cao hơn nhiều so với trước kia. Lần này giáo chủ tới, mọi người càng có chủ tâm, ta nhất định sẽ tham dự. Thật không biết hiền chất đối đãi việc này như thế nào."
"Ta ở Thông Sơn, kỳ thật cũng đã mở cửa, truyền thụ hương dân võ nghệ. Chính là hi vọng lúc khinh thường, mọi người có thể có lực phản kháng, lần này ta lại tiếp nhận địa vị quang minh giáo hộ pháp, Hứa tiên sinh đại thế một thành, ta nhất định hô ứng ở Thông Sơn xa xôi., Nó ngày ngày song phương hợp lưu, hoặc giáo chủ, chính thúc tại phương thức luyện binh này có sở học, mong rằng không nên quên tiểu chất. Hầu quyền lớn nhỏ, tinh yếu của bạch viên thông thủ, giờ phút này tiểu chất liền có thể viết xuống, giao cho chính thúc."
Hắn ôm quyền, lời nói khẳng khái, Đàm Chính ở một bên vỗ vỗ nắm đấm của hắn, thấp giọng nói: "Cho ta làm gì? Ngươi tìm một thời cơ, giao cho Giáo chủ, Giáo chủ sẽ không tham quyền pháp của ngươi, ngược lại ngươi có lòng thành này, lại có thể được Giáo chủ dốc lòng một phen, chẳng phải là chuyện tốt hay sao."
Hắn dừng một chút, lại nói: "... Việc này có thể làm sớm, bây giờ sự chú ý của mọi người đều đặt ở thế cục của Giang Trữ, đối với việc mở rộng cửa sau này, trao đổi luyện binh, còn chưa để ý, nếu ngươi đợi đến khi giáo chủ mở miệng tuyên bố việc này, lúc mọi người nhao nhao trình lên bí tịch rồi hẵng làm, thì đã muộn rồi."
Đàm Chính vô tư chỉ điểm, Lý Ngạn Phong lập tức nghiêm mặt nói lời cảm tạ, một lát sau, nghe được từ bên ngoài truyền đến từng đợt náo nhiệt, lúc này mới thấp giọng nói:
"Chỉ là chính thúc, cục diện bây giờ trong thành, tiểu chất thật sự có chút khó hiểu. Ngài xem, trên binh pháp còn có thuyết pháp hợp tung hoành, hiện giờ trong thành năm đại gia tộc công bằng, thêm vào "Đại Long Đầu" chờ thượng vị, sáu, bảy nhà đều có., Bên "Liệt Luân Vương" chúng ta tuy rằng binh hùng tướng mạnh, nhưng theo lý thuyết cũng không thể địch nổi bốn nhà còn lại liên thủ, Giáo chủ đánh Chu Thương thì thôi, dù sao nhà nào cũng không hợp với hắn, nhưng vì sao còn phải đạp cả nhà mình tới đó nữa. Người ra tay đầu tiên, đã kéo tất cả mọi chuyện lên người, cũng không biết Hứa tiên sinh rốt cuộc nghĩ thế nào. Chẳng lẽ còn có chuyện gì chúng ta không biết?"
Lý Ngạn Phong nói xong những nghi vấn này, khóe mắt lưu ý phản ứng của Đàm Chính, Đàm Chính ngược lại mỉm cười lắc đầu: "Việc này ta cũng không rõ lắm, lấy thần công của Giáo chủ, một nhà lôi đài đánh qua, nguyên bản là không ai có thể địch lại. Nhưng tại sao phải đánh, vậy lại để cho người ta có chút lầm bầm, có lẽ là Hứa tiên sinh có lòng tin một chọi bốn, hoặc là... ông ta đã sớm liên hợp với mấy nhà còn lại, làm một vở kịch để lừa gạt người khác?"
Đàm Chính đao pháp không tệ, nhưng đối với việc này hiển nhiên chưa từng xâm nhập tra cứu, Lý Ngạn Phong nhìn thấy, đáy mắt liền có chút thất vọng. Hắn là phó sứ đoàn của Lưu Quang thế sứ đi tới Giang Ninh, mặc dù chưa chắc đã trung thành với Lưu Quang thế gian., Nhưng nhất định là phải trung thành với chính mình. Hứa Chiêu Nam vừa vào thành đã bắt đầu làm việc, lực lượng hành vi lỗ mãng này từ đâu mà có, y không nắm được toàn cảnh, từ đầu đến cuối đều lo lắng. Đương nhiên, nếu Đàm Chính đã không hiểu, vậy đành phải hỏi lại người khác.
Đề tài hai người nói tới đây, sau khi diễn võ, Lý Ngạn Phong đã mặc vào trang phục võ sĩ rộng rãi. Lúc này lại có hạ nhân tới, thấp giọng báo cáo với Đàm Chính một sự kiện, chính đang có chút kinh ngạc, sau đó cười ha hả, nhìn về phía Lý Ngạn Phong.
"Chính thúc, có chuyện gì vậy?"
"Mấy ngày trước ngươi thả tin tức về người trong thành?"
"Ừm." Lý Ngạn Phong suy nghĩ một chút, gật đầu. "Chỉ là một chuyện nhỏ, phó thác cho Hứa Long chính là một huynh đệ thủ hạ Hứa đại nhân đi ra. Thế nào?"
"Hôm nay có hai nhóm người tìm tới, dò hỏi việc này, gây ra chút nhiễu loạn. nhóm thứ nhất có ba người, hai nam một nữ, trong đó một người là người què, ép hỏi tin tức người khác, hỏi ngươi. Mấy người này tự xưng là thủ hạ của Thời Bảo Phong."
"Thời Bảo Phong..." Lý Ngạn Phong nhíu mày, sau đó giãn ra: "Tiểu chất đại khái đã biết chuyện gì xảy ra. Chính thúc, chúng ta bên này, muốn cho bọn chúng sao?"
"Không cần." Đàm Chính sảng khoái lắc đầu, "Giữa năm đại vương công bằng từ trước đến nay đều có hiềm khích, với thân phận hiện giờ của hiền chất ngươi, không cho Thời Bảo Phong mặt mũi cũng không sao. Nếu là người bình thường, ta sẽ khuyên hắn đề phòng đối phương trả thù, nhưng với võ nghệ của hiền chất, ta cảm thấy cũng không có quan hệ gì."
Đàm Chính nói tới đây, lại dừng một chút: "Đương nhiên, nếu hiền chất bên kia cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, muốn bày ra chút rượu đầu cũng được, ta có thể thay ta ra mặt."
Hắn nói đến tất cả khả năng, một mặt cho rằng Lý Ngạn Phong có tư cách xung đột với bên kia, mặt khác lại nói phương pháp giải quyết nếu không muốn xung đột, đối với chuyện phát sinh lại không hỏi thăm. Lý Ngạn Phong cũng cười lắc đầu: "Việc này không giấu diếm chính thúc, chính là một ít vấn đề xuất hiện ở Thông Sơn..."
Về trận xung đột ở Thông Sơn, cùng với mục đích phát ra tin tức trên báo, trước sau đều không tính là quá bí mật, hắn bất quá chỉ tiện tay làm việc, lúc này cũng thuận miệng nói ra. Đàm Chính bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách... hèn hạ lần thứ hai tìm tới cửa là ai, hiền chất có thể đoán được?"
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Hả?"
"Người này tự xưng là Long Ngạo Thiên." Đàm Chính cười, "Ngoại hiệu báo, gọi là... Minh chủ võ lâm, ha ha ha ha."
Lý Ngạn Phong hơi sững sờ, sau đó cũng cười ha hả, từ tiểu thuyết võ hiệp hứng khởi, sau khi lan truyền, nơi này mở một hội gọi là đại hội võ lâm, âm thầm chà xát kẻ tự xưng là minh chủ võ lâm, không một ngàn người cũng có tám trăm, đều là loại người không biết trời cao đất rộng.
Hai người cười một trận, Đàm Chính nói: "Người này theo như hiền chất nói, tuổi không lớn lắm, nhưng công phu xác thực không tệ, sau đó hắn một đường chạy trốn, người đuổi theo phát hiện hắn có một đồng bọn đang đuổi theo., Đây là một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi, gọi là "Ngộ Không". Minh chủ võ lâm hoành hành bực này, khả năng mang nhiệm vụ từ Tây Nam đi ra xác thực rất nhỏ, thế nhưng một người mười hai mười ba tuổi, một người mười bốn mười lăm tuổi liền dám xông xáo bên ngoài, gia tộc uyên nguyên cũng có."
Lý Ngạn Phong nói: "Trong thư trong nhà gửi tới nói, thiếu niên này từng buông lời, muốn đích thân Giang Trữ tới tìm ta tính sổ, vốn tưởng là nói khoác, ha ha, không ngờ lại tới thật. Thật sự là thiếu niên anh hùng..."
Trong miệng hắn nói như vậy, trong mắt mơ hồ có hung mang cuồn cuộn. Thiếu niên cuồng vọng bực này, ở Thông Sơn giết một nhà em gái hắn, giết hai gã khách khanh của hắn., Hắn còn đang lo tìm kiếm, không ngờ đối phương lại thật sự dám đến Giang Trữ. Đây là thật sự không xem hắn là nhân vật một phương như Hầu Vương Lý Ngạn Phong. Giờ phút này hắn hận thiếu niên kia không thể tìm tới tận cửa, đến lúc đó nếu không lột da thiếu niên này, để hắn thống khổ ba ngày ba đêm, hắn liền uổng công danh dự này.
Hung lệ trong lòng Đàm Chính cũng không để cho Đàm Chính nhìn thấy, hai tay Đàm Chính chắp sau lưng, ha ha lắc đầu: "Người trẻ tuổi mười bốn mười lăm tuổi, dù là tài năng ngút trời, bây giờ đối với ngươi cũng khó có uy hiếp. Ngược lại mấy vị kia của thời gia, ngươi đã không có ý định hòa giải, về sau phải chú ý một chút. Đương nhiên, cũng không cần quá mức để ý, ngươi nhớ kỹ, mọi việc đều có Giáo chủ, có huynh đệ trong giáo làm chỗ dựa cho ngươi, dù là Thời Bảo Phong Thân đến trước mắt ngươi, hắn cũng không làm được gì với ngươi."
Đàm Chính nói khẳng khái, Lý Ngạn Phong gật đầu.
"Vâng, Ngạn Phong tuyệt đối sẽ không để mất mặt mũi của Đại Quang Minh giáo chúng ta... Đương nhiên, nếu thật sự muốn ám sát hoặc là đánh nhau, bọn họ cứ việc đến là được. Chính thúc, người xem, người cũng nói, hai nam một nữ, ở giữa còn có người què, ba người bọn ta cùng lên, thì có thể làm được gì?"
"Không sai." Đàm Chính ngẫm nghĩ rồi cũng bật cười: "Hai nam một nữ, một người què."
"Ha ha."
"Ha ha ha ha..."
Hai người cười đầy phóng khoáng, ai cũng vui vẻ.
Đương nhiên, quay đầu lại, Lý Ngạn Phong liền âm thầm tìm một mối quan hệ, để cho người truyền tin tức về "Long Ngạo Thiên" "Ngũ Xích" - Long Ngạo Thiên đến Giang Trữ kia cho người bên kia "Bình đẳng Vương". Võ nghệ của hắn cao cường, sau lưng cũng có thế lực, sợ là không sợ, bất quá có thể cho địch nhân nhiều thuốc hơn mắt, chính là tăng thêm sức mạnh cho chính bên này. Đây là nguyên tắc nhất quán của hắn.
Dù sao giờ phút này ở thành Giang Ninh, người muốn tìm Long Ngạo Thiên nhất chung quy vẫn là lực lượng thuộc hạ của Thời Bảo Phong: Chuyện này quan hệ đến mặt mũi của gia tộc thời đó. Chính mình đợi đến khi bọn họ đánh nhau, lại ra tay, bắt thiếu niên kia hảo hảo chế tạo, cũng không muộn.
Mà mặc dù chuyện không phát triển như vậy, lúc Bảo Phong nhất định phải truy cứu động tác nhỏ mà hắn truyền tin tức, vậy thì đánh nhau liền đi. Dù sao thì hai nam một nữ một người què...
Với đạo võ học, hắn trừ lúc này ở trước mặt Lâm giáo chủ hơi kém một chút, đời này sợ ai?
Xoạt xoạt..n.
Đinh, đinh, đang, đang...
Thời gian là buổi chiều, thanh âm binh khí giao kích vang lên trong sân cũ nát.
Đao kiếm trong tay Lương Tư Ất vung vẩy, "Khổng Tước Minh Vương Thất Vũ" múa may cương phong gào thét, Du Hồng Trác ngự sử một đao ở một bên ngăn cản du tẩu. Đánh như thế một trận, trên trán Lương Tư Ất toát mồ hôi, Du Hồng Trác cũng không tỏ ra mệt mỏi, bước chân của hắn nhẹ nhàng, đến một tiết điểm nào đó, thu đao đi sang một bên, Lương Tư Ất ngừng lại, điều hòa hô hấp.
Du Hồng Trác rót một chén nước trở về, đưa cho Lương Tư Ất.
"Khổng Tước Minh Vương kiếm của ngươi quá mức bá đạo, chỉ thích hợp dùng trên chiến trường, nếu gặp phải kẻ vô lại, ngươi đánh thêm một trận nữa là hết sức rồi. Mặt khác, Khổng Tước Minh Vương Kiếm vốn là song kiếm, ngươi đổi đao, kỳ thật ngược lại làm suy yếu những thứ trong kiếm pháp, đâm, các loại dụng cụ... Ừm, kỳ thực cũng chỉ là vì chiến trường mà sửa lại chứ?"
Du Hồng Trác cùng An Tích Phúc gặp mặt, tối hôm qua đã từng có hành động tuần tra nơi đóng quân của Vệ Dung Văn một lần, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được tung tích của Miêu Cốc bị Vệ Văn bắt.
Lúc này hai bên đều có lòng tin nhất định, dù sao đều là thủ đoạn lâu năm hành tẩu trên giang hồ, chủ lực thủ hạ của Du Hồng Trác không để cho toàn bộ nhìn thấy, hắn cũng không có khả năng vì nghĩ cách cứu viện Miêu Cốc này mà mặc kệ chuyện khác. Bởi vậy hôm nay liên lạc với Du Hồng Trác cùng hợp tác với hắn., Vẫn như cũ, Lương Tư Ất có chút mặt mũi tê liệt nói không nhiều lời, xế chiều hôm nay gặp mặt, song phương ngược lại thoáng giao thủ, lấy kiến thức đối với nhau mà tìm hiểu kỹ hơn, sau đó hợp tác.
Du Hồng Trác nói xong, Lương Tư Ất gật đầu: "Lúc luyện kiếm, không nghĩ tới tư đấu, thật ra song kiếm của Khổng Tước Minh Vương lại hao tổn thể lực hơn."
Nàng đại khái giới thiệu qua Khổng Tước Minh Vương Kiếm một chút, trên thực tế song kiếm trong tay Vương Dần đều có chút trầm trọng, lúc đối địch một đường chém chém chém, giống như Khổng Tước xòe đuôi, làm cho người ta không kịp nhìn. Mà mấy sát chiêu xen lẫn trong đó, là đang bổ, đâm, điểm, điểm, phách, sát chiêu, Khổng Tước xòe đuôi thu lại, mặc dù thường làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng dưới quán tính, lực lượng lại càng cần nhiều.
Dáng người Lương Tư Ất cao lớn hơn nữ tử bình thường, hai tay rắn chắc mạnh mẽ, nhưng truyền thừa từ Khổng Tước Minh Vương Kiếm đi qua hẳn là một truyền nhất trên giang hồ, hoặc nhiều nhất cũng chỉ một truyền mấy. Vương Dần ở phía bắc để có thể sử dụng để có người dùng., Nghĩa tử nữ nhận lấy lại lấy mấy chục trên trăm, như vậy đối với mỗi người đốc đạo võ nghệ có lẽ sẽ không tỉ mỉ như vậy, đành phải đơn giản hóa một ít sát chiêu tinh tế trong Khổng Tước Minh Vương Kiếm, thậm chí dứt khoát dựa vào đao pháp, đi theo con đường đại khai đại hợp.
"Nội tức của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, nhưng về mặt đao pháp, luôn cảm thấy có thể cải tiến được... Lương cô nương đừng cho là ta mạo muội a, lần này ta xuôi nam, đi tới Tây Nam Hoa Hạ quân, học được chút đao chiêu của phách đao, ta có chút ý tưởng, chúng ta có thể trao đổi một chút..." Hai người ngồi xuống dưới mái hiên, nói tới đao pháp, Du Hồng Trác liền có cảm giác cuồn cuộn không dứt.
"Được." Lương Tư Ất lời ít mà ý nhiều.
"Ừm, vậy ta sẽ nói qua cách nhìn của ta một chút, ta cảm thấy Vương soái muốn các ngươi đổi một thanh kiếm thành đao, là vì muốn cho các ngươi lưu lại chiêu thức chém chém trong kiếm pháp tốt hơn, nhưng tinh túy của đao pháp không phải như vậy... Nếu như phải cẩn thận lý giải điều này, ta cảm thấy ngày thường ngươi không ngại suy nghĩ một chút về việc vứt bỏ kiếm, luyện một thanh đơn đao... Ngươi xem, thức vừa rồi của ngươi, là như vậy..."
Du Hồng Trác cầm đơn đao vũ động trong sân một phen, trôi qua một hồi, lại cầm một cây gậy gỗ làm kiếm, hai tay làm mẫu. Lương Tư Ất luyện tập Khổng Tước Minh Vương Kiếm nhiều năm, võ nghệ bản thân cùng ngộ tính đều cực cao, thỉnh thoảng nhìn thấy chỗ tâm động, cánh tay, cổ tay cũng động đậy theo, hoặc là đi theo Du Hồng Trác đạo viện diễn luyện một phen. Tuy nàng không nói nhiều, nhưng chiêu thức diễn luyện đến chỗ, khiến Du Hồng Trác rất cao hứng.
Hai người trao đổi hồi lâu, cảm thấy hai bên đều tăng lên, bèn ngồi xuống trong sân uống nước.
Lương Tư Ất nhìn hắn: "Đao pháp của ngươi... luyện thế nào?"
"Ta?"
"Ừm." Lương Tư Ất gật đầu, "Thứ cho ta mạo muội."
"À, vậy thì không có." Du Hồng Trác cười phá lên: "Thật ra... ta đều tự luyện..."
"Nội công là từ nhỏ." Lương Tư Ất nói.
"Ừm." Du Hồng Trác gật đầu, hơi trầm mặc, "Nhà chúng ta... trước kia tu luyện đao pháp tên là Du gia, kỳ thật giống như một con đường quê, người của cha ta... Trước khi chết chưa từng nói với ta về đao pháp uyên thâm gì, dù sao từ nhỏ đã luyện từ nhỏ, kỳ thật hơn mười tuổi ta chưa từng cùng người đánh qua, chưa từng bị thương người, nhưng sau đó... Có một ít chuyện, ta nhớ... Đó là tám năm xây dựng rồi..."
Du Hồng Trác nhớ lại, lúc này lại nhẹ nhàng nói ra cái chết của cha mẹ mình, nói tới cảm giác lần đầu tiên hắn giết người, khi khai khiếu, sau đó lại hành tẩu giang hồ, được một số cao nhân chỉ điểm, thí dụ như vợ chồng Triệu tiên sinh "Hắc Phong song sát", sau đó lại trải qua đủ loại đánh nhau, đều là kinh nghiệm tích lũy trong giết chóc đẫm máu, lúc này lại có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.
Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, hắn cũng không nói về những chuyện Xi Phi và kết nghĩa. Buổi chiều ánh mặt trời chiếu vào trong sân cũ nát, Lương Tư Ất lẳng lặng lắng nghe, mắt như sóng gợn, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói.
Sau đó bọn họ đứng lên, lại đơn giản chém giết một hồi...
Xoạt xoạt..n.
Long Ngạo Thiên dẫn tiểu hòa thượng vào thành đi dạo một vòng, bọn họ đi xem nhà cũ của Tô gia, lại ở mấy quán ăn vặt ven đường, đợi đến hoàng hôn mới trở lại khách sạn Ngũ Hồ ở Tiểu Ngạo Thiên.
Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên ra tay xa xỉ, gọi ba chậu lớn, một con cá của lão đại, một đậu phụ, một món rau xanh, lại có không ít cơm. Hắn tiêu tiền như nước khiến tiểu hòa thượng trợn mắt há hốc mồm, chưởng quỹ của khách sạn đều tới thuyết phục: "Nếu ăn không hết có thể ăn ít lại một chút, cá cho ngươi một con nhỏ..."
Long Ngạo Thiên đập bàn một cái: "Người tập võ chúng ta, lượng cơm chính là lớn, cho ngươi tiền ngươi phải mang thức ăn lên, còn lải nhải gì nữa lão tử phá hủy cái cửa hàng này của ngươi."
Khuôn mặt của hắn đáng yêu, mặc dù cũng đã đến tuổi "Thành niên", nhưng thực sự không có ý định giết người lúc giương mũi trừng mắt, kỳ thật không có bao nhiêu uy hiếp. Chưởng quỹ khách sạn mặt nóng dán cái mông lạnh, cười đi ra ngoài.
Thật ra ông chủ quán trọ chủ yếu sợ tiền của hắn quá trắng sẽ khiến người ta ngấp nghé. Nhưng Long Ngạo Thiên của chúng ta cũng đã nghĩ thông suốt: Hắn đã sớm muốn đánh một vòng trong khách sạn, lập uy phong, lúc này cũng không ngại bại lộ thân phận "cao thủ võ lâm" của mình.
Chẳng qua diện mạo hắn hiền lành, tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi đối diện càng thêm ngoan ngoãn, lúc này phát tác một phen, một số người Lục Lâm đi xa trong khách sạn quay đầu lại nhìn xem, chỉ cảm thấy bọn họ có thể là trưởng bối dẫn theo tiểu bằng hữu, định tới gây phiền toái, nhưng một người cũng không có - chủ yếu là vì gây sự với bọn họ, thật sự cũng có chút mất mặt.
Chính là lúc thân thể lớn lên, hai người ăn hết hơn phân nửa đồ ăn, lúc từ từ hưởng thụ kết cục, ánh chiều tà từ bên ngoài cửa sổ khách điếm chiếu vào, Long Ngạo thiên tài thoáng nhắc tới chuyện của buổi sáng: "Hừ, thủ hạ của Chuyển Luân Vương đều là lưu manh xấu!"
Bọn họ du ngoạn buổi chiều, bởi vì vừa mới chạm mặt, tiểu hòa thượng không dám nói đề tài mẫn cảm quá mức, bởi vậy ngay cả chuyện buổi sáng cũng chưa từng hỏi. Lúc này "Long đại ca" đột nhiên nói tới, bả vai tiểu hòa thượng đều sợ tới mức rụt rụt lại, hắn cúi đầu bới cơm, không dám để đối phương phát hiện sư phụ của mình có thể là một nhóm "Luân Vương".
Cũng may Long Ngạo Thiên ngang ngược không chỉ mắng một câu.
"Buổi chiều ngươi có thấy không, cái gì công bằng, năm tên ngốc trong nhà đều không có cái gì tốt, không nói đạo lý, lạm sát người vô tội, bôi nhọ trong sạch... Ừm, đúng rồi, lần này ngươi vào thành, chủ yếu là muốn làm chuyện gì? Chỉ là tham quan một chút nhà Tô gia thôi sao?"
Long Ngạo Thiên quở trách nhóm công bằng một hồi, tiểu hòa thượng phụ họa gật đầu, đợi hỏi xong câu sau, mới lắc đầu.
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì khác."
"Muốn đi gặp sư phụ ngươi?"
"Không thấy Giang Trữ nữa, đây là Tiểu Hống tu hành."
"A..." Long Ngạo Thiên gật đầu: "Vậy ta thấy võ nghệ của ngươi cũng được đấy, qua loa vài ngày đi."
Hắn bi thương ra lời mời, tiểu hòa thượng đối diện nuốt cơm, sau đó hai tay chắp trước ngực: "A di đà phật, kỳ thực... Tiểu Kiệt có một vấn đề, muốn hỏi Long đại ca..."
"Hỏi a."
"Tiểu Kiệt muốn hỏi... Long đại ca tại sao phải làm cái kia năm, năm thước......"
Hắn không biết từ nơi nào nghe được tin đồn này, nhịn đến lúc này mới hỏi ra miệng, lời còn chưa dứt, một chưởng Ninh kị đối diện rơi vào trên bàn, cái bàn kia chỉ là một tiếng trầm đục, đã bị hắn đánh ra dấu ngón tay.
Tiểu hòa thượng ngược lại cũng không sợ hãi thán phục vì công lực bực này, hắn chỉ sợ đắc tội với người khác, lúc này nhỏ giọng nói: "Kỳ thật... Tiểu Kiệt cũng không muốn có ý kiến gì với sở thích của Long đại ca, có điều... Chẳng qua sư phụ của Tiểu Kiệt cũng từng nói, trên đầu chữ Tiểu Kiệt có một cây đao, nữ nhân không phải thứ tốt, chủ yếu là... đả thương thân thể..."
"Đó đều là nói xấu!" Long Ngạo Thiên ổn định lại cảm xúc, dứt khoát nói.
"Hả? Nói xấu à?"
"Hừ, đây đều là do đám Thông Sơn kia làm, ta nghĩ đến rồi!"
Ánh mắt Long Ngạo Thiên nghiêm túc, lúc này bắt đầu nói về hành trình của mình trên đường đi, hắn rời khỏi Tây Nam, quen biết với một đám thư sinh và một đôi phụ nữ bán nghệ, sau đó đi tới thông sơn, phát sinh một loạt chuyện... Ánh mắt tiểu hòa thượng rõ ràng nhẹ nhõm trở lại, đến khi nghe được cảnh ngộ của đám người Thông Sơn Vương, Lục Văn Kha, trong ánh mắt kia cũng lộ ra một tia huyết khí, liên tục gật đầu: "Những tên bại hoại này, chính là nên giết bọn chúng!"
"Hừ, bọn họ biết ta muốn tới Giang Ninh, nên phái người đến Giang Trữ bịa chuyện sinh sự, lấy cho ta loại danh hiệu đó... Ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ thực hiện được, rời khỏi Giang Ninh ta liền muốn giết trở về Thông Sơn, bưng cả nhà bọn họ! Đương nhiên, hiện tại ở Giang Trữ, ta muốn làm thêm vài chuyện tốt, đem tên tuổi "Minh chủ võ lâm" của ta đánh ra..."
"Ừm, Long đại ca, ta giúp ngươi."
"Được, vậy từ nay về sau ngươi chính là Minh chủ của Liên Minh võ lâm, tên là "Tề Thiên Tiểu Thánh" Tôn Ngộ Không."
"A Di Đà Phật, Tiểu Kiệt tên gì ngược lại không liên quan."
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, lần này trong thành tổ hợp công bằng cũng không phải là thứ tốt lành gì. Chuyện Thông Sơn, Lý Tiện Phong kia ngay ở đầu thành, sớm muộn gì cũng muốn giết hắn. Nhưng mà, Lâm Đại Bàn mà bọn hắn quang minh đại giáo đang gây chuyện cho Hứa Chiêu Nam, để cho mấy tên ngốc này cắn chó, chúng ta trước buông tha hắn một chút. Mấy ngày nay ta chuyển động trong thành, có một tên đại ác tặc, chúng ta có thể tìm được hắn trước, giết chết hắn, dương danh lập vạn."
"A di đà phật, thiện tai thiện tai." Tiểu hòa thượng hấp háy mắt nhìn hắn.
"Chính là cái gì "Thiên sát" Vệ Dung Văn, đêm nay chúng ta bắt đầu đi tìm hắn, sau đó để ta tự mình định kế hoạch, nghĩ biện pháp đem hắn làm."
Dưới ánh chiều tà, Long Ngạo Thiên vỗ vỗ bộ ngực.
Tiểu hòa thượng đối diện nhai thức ăn trong miệng, hắn vào thành mấy ngày, cũng đã biết ác danh của Vệ Dung Văn, lập tức gật đầu lia lịa:
"Ừm."
Kế hoạch nổi danh của Minh chủ võ lâm trong ánh nắng chiều như lửa cứ thế được định ra.