Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Buổi chiều của mười sáu tháng tám, tất cả mọi người đều bàn luận chuyện năm phương lôi đài bị Đại Quang Minh giáo chủ xử lý, người bên cạnh lòng đầy căm phẫn, tràn đầy khí tức giết chóc, nàng liền cảm giác được sự tình có chút mất khống chế.
Ban đêm không ngủ ngon giấc.
Đến rạng sáng, tiếng gào thét vang lên, phá viện tử, mọi người trong phòng bỏ hoang tên gọi một người, có người cầm trường thương trường đao, có người đốt đuốc, nàng cũng đứng dậy theo, có chút run rẩy mặc thêm vài bộ quần áo rách rưới, tìm một cây gậy gỗ, thử biểu hiện ra dũng khí của mình.
Cũng may Hoắc đại nương khoát tay với nàng: "Các ngươi liền ở trong nhà trông coi, không được đi ra ngoài. Cố tốt chính mình là được."
Nam nam nữ cầm đao thương tụ tập trong sân, cũng có người nói: "Tiểu Tú tài ngươi cũng đừng đi."
Hoắc đại nương tên là Hoắc Thanh Hoa, là một nữ nhân thân hình cao lớn, trên mặt có vết sẹo, nghe nói nàng đi qua cũng có vài phần nhan sắc, nhưng khi nữ chân nhân tới thì bắt lấy nàng, nàng vì không bị lăng nhục, làm mất mặt mình. Về sau gián tiếp gia nhập đảng công bằng, trở thành một chi trong "Thất Sát" Bạch La Sát, hiện giờ cũng chỉ có người điều khiển sân nhỏ rách nát này mà thôi.
Hình dạng bây giờ của nhóm công bằng hỗn loạn.
Toàn bộ mặt đất Giang Nam, thế lực lớn nhỏ hơi có chút tên tuổi bây giờ, đều đánh ra một mặt cờ của mình, nhưng có một nửa cũng không phải là đệ tử chính thức của "Diêm La Vương", tỷ như "Thất Sát" dưới trướng "Diêm La Vương", sơ nhập môn cơ bản thống nhất với hệ "Xì xì", đợi trải qua khảo hạch, mới có thể phân biệt gia nhập "Thiên Sát", "Vô Thường"., "A Tì mũi nguyên đồ", "Bạch La Sát", "Lục hung", "Ngục bức", "Nghiệp chướng", nhưng trên thực tế, bởi vì "Diêm La Vương" một nhánh phát triển này thực sự quá nhanh, hiện giờ có rất nhiều người cắm loạn lên cờ, chỉ cần bản thân có chút thực lực, cũng bị tùy tiện hấp thu vào.
Bên phía Hoắc Thanh Hoa thì thuộc về một chi chính tông "Bạch La Sát", tiểu viện cũ nát dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, lúc này người tụ tập ngư long hỗn tạp ở chỗ Giang Trữ cũng không tính nhiều, nhưng thế lực chung quanh đều cho chút mặt mũi.
"Bạch La Sát" chính tông, chính là " Chuyên nhân sĩ" phối hợp với hệ "Nghiệp chướng" này. Bình thường mà nói, đảng công bằng chiếm một chỗ, "Diêm La Vương" bên này chủ trì bắt người, bình thường phán tội là nhóm "Nghiệp chướng" này.
Mà "Nghiệp chướng" đã dựng lên cái đài, "Bạch La Sát" tức thì được người khác đóng vai người bị hại, kích thích cảm xúc của mọi người xung quanh, để những phú hộ bị thẩm vấn trực tiếp đánh chết trên đài, chia tài sản ra, bởi vậy trong một nhánh của "Bạch La Sát", tụ tập không ít tên ăn mày vận mệnh thê khổ, phụ nữ, tàn phế, những người này tính cách hung ác, thủ đoạn cực đoan, không chỉ làm hại người mà còn hại người ta, khi đánh nhau với người khác, cũng đều là những kẻ hung hãn không sợ chết, vô cùng khó chơi.
"Tiểu tú tài" là biệt danh Khúc Long Đốn ở nơi phá viện này.
Năm ngoái sau khi đại hội thành đô chấm dứt, thiếu nữ tên Khúc Long Dong rời khỏi Tây Nam.
Tuy rằng trong lòng hiểu được tình huống ở Tây Nam hôm nay là thái bình nhất, nhưng trong lòng nàng, phụ thân chết tại khúc mắc ở Tiểu Thương Hà rốt cục là có. Nàng đã không tiếc nhấc mặt hắc kỳ kia rồi, nhưng lại không thể nhịn được chính mình bình an an điểm như vậy mà trốn ở thành đô, dù sao nếu phụ thân ở trên trời có linh, có lẽ vẫn sẽ có chút không vui?
Trong giai đoạn trưởng thành của nàng, nơi quen thuộc nhất, nói cho cùng, là ở Giang Nam.
Sau khi Văn Thọ Hạo chết đi, tài sản còn sót lại được vị Long tiểu hiệp kia xin trở về. Về tới tay nàng, trong đó ngoại trừ ngân lượng, còn có mấy sản nghiệp ở Giang Nam, chỉ cần lấy được bất kỳ hạng nhất nào, kỳ thật cũng đủ cho nàng một nữ tử yếu ớt hơn nửa đời người.
Nàng theo đoàn xe của Hoa Hạ quân rời khỏi Tây Nam, học được một ít bản lĩnh sổ sách. Lúc trước dưới mặt Cố đại thẩm, đội ngũ Hoa Hạ quân buôn bán ngoài kia cũng dạy nàng không ít kỹ năng sinh tồn bên ngoài. Như vậy đại khái đi theo nàng gần nửa năm, mới chính thức cáo từ, đi về phía Giang Nam.
Nàng biết hình dạng của mình quá mức yếu ớt, dễ khi dễ, bởi vậy trên đường đi, đa số thời gian đều đóng giả làm ăn mày, hơn nữa dán một tấm da chết thoạt nhìn là vết bỏng sau khi bị phỏng lên mặt làm nguỵ trang., Khiêm tốn đi về phía trước. Bản lĩnh học được trong thương đội của Trung Quốc miễn trừ một số phiền toái, nhưng đôi khi vẫn không tránh khỏi bị những kẻ ăn xin khác chú ý. Cũng may trong nửa năm đi theo thương đội, nàng đã học được một chút phương pháp hô hấp đơn giản, mỗi ngày chạy trốn, tốc độ chạy trốn cũng không chậm.
Một đường như vậy hữu kinh vô hiểm, coi như may mắn đi qua hai ba ngàn dặm lộ trình, nhưng mà toàn bộ Giang Nam đã bị bè phái công bằng giết chết thành một mảnh.
Hơn hai tháng trước đến Giang Ninh, nàng đã hiểu, vốn khế đất mình cầm trong tay là những địa khế của Văn Thọ Tân, khế ước mua được tới bây giờ đại khái đã không thể đếm xuể. Nàng còn đi về phía trước một đoạn, nhưng còn chưa tới Trấn Giang, liền chuẩn bị quay đầu lại, lại đến gần Giang Ninh, bị tên trộm lột bỏ bao quần áo quấn quanh, nàng đành phải từ ăn xin đóng vai biến thành ăn xin chân chính.
Trong thời gian này, lại bị ăn mày đuổi đánh, một lần bị chặn lại trong đường hẻm, rốt cuộc chạy không thoát, Khúc Long vác xẻng lấy tiểu đao tùy thân ra phòng thân, về sau chuẩn bị tự sát, vừa lúc bị Hoắc Thanh Hoa đi ngang qua nhìn thấy, cứu nàng ra, gia nhập "Phá viện".
Hoắc Thanh Hoa đạo chủ yếu là thưởng thức sự kiên quyết khi nàng tự sát.
Trong căn nhà rách này tụ tập rất nhiều người tính tình cực đoan, ngay từ đầu Khúc Long Lư gia nhập đã cực kỳ sợ hãi, cũng có không ít người ý đồ khi dễ nàng, nhưng bị Hoắc Thanh Hoa ngăn lại. Nàng thử làm tạp vụ trong tòa nhà rách nát này, nhưng tình huống chính thức chuyển tốt, là chuyện sau khi những người này phát hiện nàng biết chữ.
Trong cái sân có năm hài tử, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy cũng không có quá nhiều quản giáo. Khúc Long Dong có một lần thử dạy bọn họ biết chữ, về sau Hoắc Thanh Hoa liền bảo nàng hỗ trợ quản lý những việc này, hơn nữa mỗi ngày cũng sẽ lấy ra một ít tin tức, nếu lúc mọi người tụ tập cùng nhau, liền để Khúc Long viết giúp đỡ đọc sách đầu, giải buồn cho mọi người.
"Bạch La Sát" trong sân nhỏ này, một người biết chữ cũng không có, mặc dù trải qua dơ bẩn, cũng không có người nói muốn làm chút gì cho hài tử, trong miệng có, phần lớn là từ ngữ tự bạo, nhưng khi Khúc Long lải nhải làm những chuyện này, nàng cũng phát hiện, mọi người mặc dù không đề cập tới, nhưng không có ai ở bất kỳ tình huống nào làm khó dễ nàng. Sau đó nàng đọc báo một ngày, ở trong miệng những người này gọi là "Tiểu Tú tài".
Có đôi khi mọi người đi ra ngoài "Đánh đại hộ", cũng sẽ dẫn nàng đi xem, hoặc khi trở về sẽ mang theo một ít vật phẩm vàng bạc đập bẹp, Khúc Long Dong lén lút giấu đi, chuẩn bị một ngày nào đó có biện pháp tốt hơn, tin cậy, lại lén lút rời khỏi nơi này.
Tuy rằng những người trong viện này cũng không thương tổn nàng, nhưng đối với chuyện các nàng làm, lấy các loại lời nói dối cùng lừa gạt cả nhà giết người, Khúc Long vẫn cảm thấy phản cảm và bài xích. Dù rằng trong những người này có rất nhiều thuyết pháp kỳ quái., Chư Như "Tuy rằng những người này không làm những chuyện xấu này, chúng ta giết hắn, chung quy có thể đối với những kẻ làm chuyện xấu mà giết gà dọa khỉ hiệu quả". Nhưng lý do như vậy chung quy không vượt quá được sự cân đo lường của Khúc Long đọc sách bên này.
Đương nhiên, người khác đối với những lời lẽ xằng bậy như vậy rất thích thú, nàng cũng không dám trực tiếp phản bác.
Ở lại Tây Nam trong khoảng thời gian đó, sau khi trải qua sự tuyên truyền của phụ nữ có thể chống lại nửa bầu trời, vốn Khúc Long nãi có chút hảo cảm với các chủng tộc công bằng, lúc này cũng chỉ còn lại có sự mê hoặc và sợ hãi mà thôi.
Hoắc Thanh Hoa đôi khi cũng nói đến biến hóa của bọn công bằng hơn một năm nay.
Nàng mặc dù thân ở trong một nhánh phái cấp tiến nhất của phe công bằng, nhưng đối với Ngư Long hỗn tạp mấy ngày qua, bùn cát câu nệ vẫn như cũ cảm thấy có chút khinh thường.
Tỷ như "Bạch La Sát", ban đầu lúc Chu Thương Thảo mới sáng tạo, là vì dùng âm mưu giả loạn chân tình làm tốt, là để cho "Công bằng Vương" Chấp Pháp đội bên kia không còn lời nào để nói, có thể làm cho người trong thiên hạ "không lời nào để nói" thành lập. Cái "Âm mưu" của các nàng làm đến hoàn mỹ, khiến người ta căn bản không thể phát giác ra điều này là giả được, thế nhưng theo sự phát triển của một năm qua, phán tội của "Diêm La Vương" bên này dần dần biến thành con đường cực kỳ bình thường.
Cho dù người đứng trên đài kể lể cùng biểu diễn có vụng về, dưới đài hoàn toàn không tin, bọn họ cũng sẽ cầm lấy viên gạch, đập chết người, sau đó cướp đoạt một phen. Kể từ đó, màn biểu diễn "Bạch La Sát" biến thành có thể có mà không có, thậm chí mọi người sau khi lấy danh nghĩa "Diêm La Vương" tranh đoạt, lại dứt khoát đem nồi đen gõ vào nói bên này, nói Diêm La Vương chính là loại lạm sát vô tội như vậy, danh khí bên này cũng càng lúc càng hỏng mất.
Loại chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Hoắc Thanh Hoa cũng không biết là tốt hay không tốt, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng sẽ cảm thán "Thế Phong Nhật Hạ", "Lòng người bất cổ", nếu tất cả diễn biến "Bạch La Sát" đều đứng đắn, làm cho người ta không kén chọn nhầm, làm sao lại có nhiều người nói xấu bên này chứ.
Các nàng tự nhận là "Tay nghệ nhân" ăn cơm tay nghề, thậm chí còn muốn dạy cho Khúc Long Hộc một bài học, nhưng sau khi nhìn thấy Khúc Long Đốn kháng cự lên đài, cuối cùng cũng buông tha cho nàng.
Gần đây trong thành Giang Ninh thế cục dần dần căng thẳng, nhưng phú hộ đã sớm giết gần hết, đám người Hoắc Thanh Hoa trên thực tế cũng đang suy nghĩ rời đi, bất quá hạ quyết tâm như vậy còn chưa thể xuống dưới được., Mười bảy tháng tám, buổi sáng ngày hôm nay đã xuất hiện manh mối đại hỏa. Theo lệnh "thiên sát" Vệ Dung Văn hạ lệnh, hơn một ngàn đao thủ hướng địa bàn " Chuyển Luân Vương" phát động trùng kích, mà mọi người trong thành lớn nhỏ đánh cờ xí "Diêm La Vương" cũng lục tục lựa chọn nhân cơ hội ra tay cướp đoạt địa bàn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Là chi nhánh chính tông "Bạch La Sát", Phá Viện bên này mặc dù không có nhiều người, nhưng trong chuyện này cũng không thể tụt lại phía sau người khác.
Đám người tập kết một phen, hô hô hô quát, đi ra ngoài, ở lại phá viện bên này, phần lớn là một ít già yếu bệnh tật. Khúc Long vác gậy trốn ở góc tường tối, tinh thần khẩn trương thủ hộ hồi lâu, nàng biết loại liều mạng này sẽ phải trả giá lớn, ngươi đi đánh người khác, người khác cũng sẽ không kiêng nể gì mà đánh tới.
Cũng may buổi tối hôm nay cuối cùng là "Diêm La Vương" bên này chủ đạo trả thù, bên kia " Chuyển Luân Vương" phản kích chưa đến, đại khái qua hơn một canh giờ, Hoắc Thanh Hoa mang theo người hô quát, uống trở về, có mấy người bị thương, cần băng bó, có thương thế nữ nhân tương đối nghiêm trọng, gãy mất một tay, vừa khóc vừa gào không ngừng.
Khúc Long bọc trải qua băng bó, một mặt hiểu chuyện khiến người ta trị thương, một mặt nghe mọi người nói chuyện. Nguyên lai bên này mới bắt đầu hỏa chiến không lâu, "Long Hiền" Chấp pháp đội đã đến phụ cận, đuổi các nàng trở về. Một đám người không chiếm được vị trí hẻo lánh, mắng chửi Phó Bình Ba chết không tử tế. Nhưng chỉnh thể Khúc Long thoáng thở phào nhẹ nhõm, như vậy, bên mình cuối cùng cũng có một cái công đạo đối với phía trên.
Thời gian dần dần gần đến bình minh, chính là thời điểm hắc ám dày đặc nhất, một ít chém giết phía ngoài hơi giảm bớt, hẳn là "Công bằng Vương" Chấp pháp đội bên kia đang dần dần lắng lại tình thế.
Trong ngũ đại hệ công bằng, tình huống bên kia vẫn khá hơn một chút là "Công bằng Vương", bọn họ đi một khoảng nhỏ ở phía tây bắc thành thị, phá hoại trong đó so với bên ngoài hơi nhỏ hơn một chút, tình huống đánh nhau sống mái không nhiều, địa bàn ở biên giới Đông Nam "Bình Vương" tương đối xa nhau, xem như là hai khu vực phồn vinh nhất trong thành. Nhưng đối với người của các phe phái khác mà nói thì đây là hai khu vực phồn vinh nhất., "Công bằng Vương" bên kia có rất nhiều quy củ, "Cao cao tại thượng", "Trong mắt không có ai", luôn phái ra Chấp Pháp đội khoa tay múa chân với những người khác không nói, quan trọng nhất là cơ hội " Phú Quý trong nguy hiểm" ít hơn so với các phe phái còn lại, bởi vậy nếu không có gia quyến dẫn dắt, gần đây muốn gia nhập bên kia cũng không nhiều.
Nếu lựa chọn dây ngắn kiếm lợi, người bình thường liền theo "Diêm La Vương" Chu thương, một đường đập phá là được, nếu là tín giáo, cũng có thể lựa chọn Hứa Chiêu Nam, thanh thế hùng vĩ, tín ngưỡng hộ thân; mà nếu là cầu trường tuyến., "Bình đẳng Vương" Thời Bảo Phong giao du rộng lớn, tài nguyên nhiều nhất, bản thân hắn đối đầu chính là Tây Nam Tâm Ma, trong mắt mọi người cực kỳ có tiền đồ, về phần "Cao Thiên Vương" là quân kỷ sâm nghiêm, binh hùng tướng tráng, bây giờ loạn thế hàng lâm, đây cũng là thực lực trực tiếp có thể dựa vào trường tồn.
Về phần Công bằng Vương, khiến người ta chán ghét, ít nhất mọi người bên này xem ra, thời gian đã qua, sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách đập vỡ nơi đó, làm bên trong là phú bất nhân, những thứ kia mắt cao hơn trán lại kéo ra "Công bằng".
Mọi người hùng hùng hổ hổ hổ đi tới đi lui trong không khí, sau khi chữa thương cũng có người nấu cháo thịt cho những người ra ngoài chiến đấu đánh chén. Nữ nhân bị gãy tay được đặt trong phòng bên cạnh sân., Mặc dù trải qua xử trí chữa thương, nhưng khả năng cũng không phải lý tưởng, một mực kêu rên. Mọi người ngồi trong sân nghe thanh âm kêu rên này, trong miệng nói một hồi như vậy, trời dần dần sáng lên.
"Tiểu tú tài." Trong đám người, bộ dạng xinh xắn thành thạo nhất, tính tình tàn nhẫn nhất, Uyển Vân mở miệng: "Lấy mấy tờ tin tức hôm qua ra, để cho chúng ta niệm chút sức lực giải buồn."
"A, được." Khúc Long gật đầu nhẹ.
Thời gian nàng đọc tin tức, thường là tại buổi chiều trước bữa cơm chiều, ngày hôm qua bởi vì năm phương lôi đài bị đánh, mọi người hùng hùng hổ hổ quấy phá nửa ngày, la hét muốn trả thù, mấy tờ báo chí mới tới kia liền không đọc, lúc này Khúc Long gói lấy báo chí ra, ngồi ở trước mặt mọi người bắt đầu đọc.
Tin tức lưu truyền về phe công bằng, tin tức ghi chép không nhiều lắm, phần lớn là các loại chuyện xưa truyền tới từ nơi khác, truyền thuyết về rừng xanh, cũng có câu chuyện Tây Nam bên kia, cũng được in lại một lần, lại có chút chuyện cười thấp kém - dù sao đều là thứ mà người phố phường thích xem nhất, Khúc Long vén áo niệm một hồi, mọi người cười ha ha, có người nói: "Đọc nhiều chút, nghe không rõ."
Khúc Long Đống đọc lớn hơn một chút.
Nguyên nhân khiến mọi người cảm thấy "không nghe rõ" cũng không phải là nàng đọc đủ lớn, mà là tiếng kêu rên của cô gái bị gãy tay ở một bên sân vẫn luôn kéo dài, mọi người cũng không có cách nào, chỉ làm vẻ không hay, ở chỗ này nghe xong cười đến ngã về phía trước.
Như vậy đọc qua hai phần báo, chuyển đến phần thứ ba, tiếng kêu rên của gian phòng bên cạnh dần dần nhỏ lại, có đôi khi nói ra chút lời mơ mơ mơ màng màng, những thanh âm kia liền quanh quẩn trong gió sớm.
"Mẹ ơi..."
"Ta đau quá..."
"Tiểu bảo bảo của ta, tâm can... A.."
"Ta sai rồi a..."
"Đau chết mất... Mẹ ơi... cha ơi..."
Nữ nhân bị chặt tay kia đã hơn bốn mươi tuổi, phụ mẫu đã sớm chết, những tiếng kêu rên này khàn khàn, mỗi câu chữ "A" cuối cùng kia, chung quy phải kéo dài thật lâu, một hơi đứt đoạn đến cổ họng mới có thể dừng lại. Khúc Long Huệ nghe được mà bi thương trong lòng, nàng biết rõ bên này phải mau chóng rời khỏi đây, "Diêm La Vương" đêm nay đi đánh địa bàn "Liệt Luân Vương", "Liệt luân Vương" chẳng phải ngày thứ hai lại đánh trở về.
Nghĩ như thế, thì tin tức trên tin tức liên quan tới thông sơn.
"... Tên ma đầu này võ công cao cường, đang không ngừng bao vây bắt cóc nữ công tử của Nghiêm gia bảo... sau đó còn để lại tên họ..."
"... Ma đầu này tên là Ngũ Xích Ni Ma... Long... Long..."
Nàng đọc tới đây, hơi dừng một chút, còn chưa ý thức được gì, nhưng sau một lát, lại nhìn thêm tin tức trên giấy.
Mọi người nói chuyện.
"...Cửu ma gì?"
"... Vô sỉ a, tên hèn hạ vô sỉ kia..."
"... Nữ công tử Nghiêm gia bảo này, cũng không phải dạng gì nha..."
"... Theo ta nói, gặp loại nam nhân này, phải để lúc hắn làm chuyện kia, đem hắn cho..."
"... Đau chết ta... Mẹ ta ơi... Cha ta a..."
"... Ha ha ha ha ha ha ha... "
Mọi người vui vẻ cười, sau đó bắt đầu thảo luận cách đối phó với đám dâm tặc này...
Sáng sớm, ánh sáng dần dần biến lớn. Mọi người nghe được tin tức trên giấy dần tản đi, trở về chỗ mình chuẩn bị nghỉ ngơi. Hoắc Thanh Hoa an bài một phen tuần tra, cũng sẽ phòng nghỉ ngơi. Nữ nhân bên cạnh viện tử kêu rên dần dần im ắng, nàng sắp chết, đang nằm trên một cái giường rách giường, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt. Nếu có người kề bên tai nàng nghe được, có thể nghe được vẫn là tiếng kêu rên đơn giản.
"Con đau a... Mẹ..."
"Ta phải đi rồi... Đi rồi..."
Khúc Long cầm tờ giấy ngồi trong sân, cuối cùng đi tới gian phòng bên này, nhắm mắt mở mắt cho nữ nhân này, trong đầu hiện lên cái tên đó.
Long Ngạo Thiên...
Sao hắn lại tới thông núi rồi...
Thông Sơn... Ở nơi nào...
Thân thể trần trụi...
Buổi sáng, bây giờ phụ trách Giang Trữ công bình đảng trị an, pháp luật Long Hiền Phó Bình Ba triệu tập Thiên Sát - Vệ Văn, " Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam nhân viên khắp nơi, bắt đầu tiến hành truy sát và đàm phán. Vệ Dung Văn tỏ vẻ không biết tình hình phát sinh vào buổi sáng sớm., Là một bộ phận đảng có tính cách dữ dằn công bằng với "Giáo chủ Đại Quang Minh giáo" Lâm Tông ta có chỗ bất mãn, mới áp dụng hành vi tự phát trả thù. Hắn muốn bắt những người này, nhưng những người này đã trốn ra ngoài thành, cũng biểu thị nếu Phó Bình Ba có chứng cứ phạm tội của những người này, có thể tùy ý bắt lấy bọn họ để trị tội.
Mặt khác, Hứa Chiêu Nam tỏ vẻ Lâm tông ta là đại giáo chủ được người khác tôn trọng võ nghệ thiên hạ vô song. đức cao vọng trọng hơn nữa võ công cao cường. Y muốn làm gì, bên mình căn bản không cách nào ngăn lại. Nếu Phó Bình Ba có bất mãn với tác phong của y, có thể nói chuyện trực tiếp với lão nhân gia y. Dù sao y cũng không quản được việc này.
"Cao Thiên Vương" và "Bình đẳng Vương" hai phe cũng không có cái nhìn gì về chuyện xảy ra tối hôm qua, ủng hộ Phó Bình Ba bắt người trị tội, đồng thời nói bóng nói gió cảnh cáo Lâm Tông ta không nên tiếp tục xằng bậy. Nhưng địa vị Hứa Chiêu Nam so với bọn họ đều cao, đối với loại cảnh cáo này khinh thường.
Cũng là buổi sáng hôm nay, sau khi không có thành quả đàm phán gì, Lâm Tông Ngô thả ra tin tức, trong ba ngày này, bước lên một trăm vạn binh mã lôi cao thượng.
Không khí trong thành lập tức trở nên khẩn trương túc sát, phong bạo hữu hình đang tụ tập.
Nhưng đơn giản chỉ là lửa cháy mà thôi, ai cũng có chuẩn bị tâm lý, ai cũng không sợ.
Bận rộn suốt một đêm ở giữa khách sạn ngủ thẳng đến giữa trưa.
Ở vào một vài lý do chính hắn cũng không muốn thừa nhận và thừa nhận, dù sao hắn cũng không định từ bỏ cái tên Long Ngạo Thiên này, thế là đêm qua, rất là đánh đập không ít người.
....
Ở phía Tây Nam cách xa mấy ngàn dặm, hai cha con Ninh Nghị của Trương thôn đã làm xong chuyện của Trung Thu. Cha con Ninh Hi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa đi về hướng thành đều làm việc.
"Cha, người nói xem, Nhị đệ hiện tại đã đến đâu rồi?"
"Loại chuyện này ai biết được, không chết bên ngoài là tốt rồi..." Ninh Nghị thở dài.
"Chúng ta đều đoán hắn chắc chắn là đi Giang Ninh rồi, với võ nghệ nhỏ mọn, không ăn thiệt thòi lớn đâu, cha yên tâm đi." Ninh Hi tương đối lạc quan nói: "Nói không chừng bây giờ sắp có thể tạo nên danh tiếng gì đó, thật hâm mộ a..."
"Nói không chừng những người trong nhà đều bị hắn đánh bại hết." Ninh Nghị trợn trắng mắt. Đương nhiên, đây cũng chỉ là theo thói quen của phụ thân mà thôi, trong lòng của hắn vẫn có lòng tin vào võ nghệ và nhân phẩm của nhị nhi đấy.
Về phần hắn tại Giang Trữ cũng phái nhân thủ đi chuyện này, ngược lại không cần nói quá nhiều với con trai lớn.
"Cứ như vậy, nhị đệ chính là người đầu tiên trong nhà hồi Giang Ninh. Kỳ thật mấy năm nay, mẫu thân và mấy vị thúc bá của Tô gia, đều nói có một ngày phải về nhà xem sao."
Ninh Hi cảm thán một phen. Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cũng không trả lời. Trong lòng của hắn cũng có hoài niệm đối với tình huống của Giang Trữ, hơn nữa dựa theo tình báo trước đây, tuy rằng gian nhà cũ đã trải qua mấy lần binh họa, nhưng kỳ thật đều được bảo tồn.
Một lát sau, Ninh Hi chuyển đề tài thương cảm sang chỗ khác: "...Cha, lần này trở về, mẹ nói lần trước con ra khỏi Trương thôn, mẹ cho con một con gà nướng."
"Có sao?" Ninh Nghị nhíu mày hỏi.
"Có chứ." Ninh Hi ở phía đối diện dùng hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào mắt phụ thân.
"Những chuyện nhỏ nhặt này, ta không nhớ rõ lắm." Ninh Nghị cầm trong tay tư liệu, ứng đối trầm ổn. "Không nói chuyện này nữa, phần này của ngươi có chút vấn đề a..."
"Cha, cha không thể làm như vậy..."
"Trước nghe ta nói hết đã, về phần có đạo lý hay không, ngươi lại cẩn thận suy nghĩ... Ngươi xem, điều đầu tiên..."
Ánh mặt trời thật lớn chiếu lên con đường mới tu hành, xe ngựa băng băng, bụi đất tung bay, một đường đi về phía trước.