Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hai người giằng co trong sân một hồi.
Trôi qua một lát, đại chưởng quỹ hàng chữ "Bình đẳng Vương" Kim Dũng trong nhà, Nghiêm gia Nghiêm Thiết cùng đám người đều bị kinh động, lục tục chạy tới.
Nhìn thấy cục diện hỗn loạn cỡ này, Kim Dũng, Nghiêm Thiết cùng đám người đầu tiên tự nhiên là tách ra giằng co hai người, hỏi thăm sự tình đến chân tướng. Chỉ là người đang tức giận, Nghiêm Vân Chi, lúc nào cũng không chịu nói chuyện. Giờ phút này ở ngoài sân cũng có một đạo nhân ảnh lén lút nghe ngóng, châu đầu ghé tai, lập tức đành phải tạm thời trấn an hai người, cố gắng đem sự tình biến nhỏ.
Trên thực tế, Kim Dũng đàn bà, Nghiêm Thiết cùng đám người trải qua chuyện đời, nhìn thấy vẻ mặt hai người giằng co, trạng thái, từ trong một chút động tĩnh lộ ra liền có thể đại khái đoán được chuyện gì xảy ra: Cái này nguyên lai cũng không phức tạp.
Nhưng chuyện này có thể lớn có nhỏ.
Nếu là "Bình Vương" Thời Bảo Phong Chân còn nguyện ý kết thân với Nghiêm gia, một phen đánh nhau của người trẻ tuổi cũng không tính là gì, nhiều lắm là vì chuyện làm ăn trong tương lai mà nhường Nghiêm gia một ít là được rồi, mà nếu lần hôn sự này thực sự không kết được, Nghiêm gia muốn dùng chuyện này gây sự, lúc này nhà ta tự nhiên phải chuẩn bị một phen ứng đối khác.
Nhưng những chuyện này, đều là những chuyện bí mật mới thương lượng. Ai cũng sẽ không nguyện ý để loại chuyện xấu này rơi vào trước mắt mọi người. Danh dự của nữ nhi Nghiêm gia tất nhiên bị tổn thất, mà khi mở đại hội này ức hiếp khuê nữ nhà người ta, sau khi đại hội náo loạn cũng tuyệt đối không phải vài câu "Phong Lưu Vận Sự" là có thể khái quát giải quyết.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lúc này trên tay Lưu Chấn Huyên đã chảy máu, Nghiêm Vân Chi thì bị bạt tai, trên mặt mang theo vẻ vũ nhục rất nặng, nhưng cũng may thương tổn thật sự không lớn. Mấy người trấn an một phen ăn ý, sau đó lại khuyên nhủ đám người ngoài viện, Kim Dũng Cẩm mới là người đầu tiên lôi kéo đi, Nghiêm Thiết và Nghiêm Vân Chi còn giải thích thêm một phen nghiêm Vân Chi.
"Công tử lúc này... Mấy ngày nay mời khách khứa từ bên ngoài tới nghênh đón, sau khi bị người ta say rượu làm ra loại chuyện này... Quả thật là không ổn. Nhưng dù sao cũng là sau rượu... Có một số việc, không ngại chờ sau khi hắn tỉnh táo lại rồi chất vấn với hắn... Kỳ thực người trong giang hồ, rất nhiều lúc khó tránh khỏi thân bất do kỷ, dù sao hắn cũng còn trẻ..."
Cứ như vậy, an ủi một phen. Nghiêm Vân Chi lạnh mặt không nói lời nào, qua một hồi mới gật đầu.
"Ta biết rồi. Nhị thúc, đêm nay ta còn muốn bôi thuốc, người liền về trước đi ngủ."
"Ngươi..." Nghiêm Thiết còn muốn khuyên nữa.
Nghiêm Vân Chi nói: "Nhị thúc, cháu là con gái của Nghiêm gia, còn có thể như thế nào đây. Người về đi."
Hai người nói tới đây, Nghiêm Thiết và Phương Lương bất đắc dĩ gật đầu, quay người rời đi, trước khi rời đi lại nói: "Việc này ngươi cứ thoải mái, tiếp theo nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi."
....
Nhị thúc rời khỏi viện tử.
Nghiêm Vân Chi đứng dưới đèn lồng lờ mờ một lát, sau đó ánh mắt yên tĩnh xoay người trở về phòng.
Nàng ngồi trước mặt gương nhìn mặt bị đánh qua, chạm đến cổ tay ấn ký lúc trước bị bóp ra ấn ký, trầm mặc một hồi, vừa rồi quay người lại lấy ra áo đen thích hợp cho việc đi đêm, lại tìm thêm một ít ngân lượng, mấy món quần áo tất yếu, hốt lên một cái bọc nhỏ.
thổi tắt ngọn đèn trong phòng, nàng lẳng lặng ngồi đến trước cửa sổ, xuyên qua khe hở, quan sát tình huống trạm gác bên ngoài.
Đã qua giờ Tý, Tụ Hiền cư yên tĩnh, phảng phất tất cả mọi người đều đã ngủ.
Nhưng Nghiêm Vân Chi biết, vùng này bố trí canh gác ngầm không ít, tác dụng chủ yếu vẫn là phòng ngừa ngoại nhân tiến vào quấy rối, bọn họ xưa nay sẽ không quản lý hành động của khách khứa trong tiệm, nhưng giờ khắc này, nói không chừng Nhị thúc đã bắt chuyện với bọn họ. Mặt khác, sau khi trải qua chuyện lúc trước, mình lén lút chạy ra ngoài bị bọn họ nhìn thấy, cũng nhất định sẽ báo cho bọn họ biết ngay khi đó là thời điểm thích hợp để hành động.
Nàng nhất định phải đợi một lúc, đợi trạm canh phía ngoài cảm giác mình đã ngủ, mới có thể tùy thời hành động.
Lúc này Nghiêm Vân Chi vốn không có nhiều hảo cảm đối với hắn, lúc này lại thầm xì xào bàn tán với đám người vây xem lúc trước, nàng đã không thể nào tha thứ cho bản thân ở lại nơi này.
Rời khỏi Tụ Hiền cư, đến Giang Ninh thành giết Lý Ngạn Phong, hoặc tìm thiếu niên Tây Nam bôi nhọ mình, đồng quy vu tận với hắn!
Nàng hạ quyết tâm, trong bóng đêm lẳng lặng chờ đợi bóng đêm càng sâu phủ xuống, chờ cơ hội đến.
Nhưng cơ hội tới sớm hơn tưởng tượng của nàng.
Không bao lâu sau, thành thị phía bắc vốn yên tĩnh bỗng nhiên bắn tên và khói lửa truyền tin bay lên, sau đó mơ hồ có ánh lửa bốc lên.
Một hồi rối loạn không hiểu đang ở phía xa thành thị dần dần đứng lên, bên kia bạo động một lát, từng vị khách trong Tụ Hiền cư cũng bị bừng tỉnh. Có người chạy qua đường hẻm giữa sân nhỏ, truyền tin tức ra ngoài, càng nhiều người bắt đầu tụ tập lại, nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Vân Chi lặng lẽ đẩy cửa sổ, như một con hắc báo vô thanh vô tức chạy ra ngoài. Kiếm pháp Đàm Công am hiểu ám sát và ẩn nấp, lúc này nàng từ bên trong Tụ Hiền cư cẩn thận tiềm hành ra phía ngoài, đến bên ngoài, lại thoáng cải trang, lẫn trong đám người xem náo nhiệt, trực tiếp cầm lệnh bài thông hành ra cửa lớn.
Phía bắc thành thị, rối loạn đang tiếp tục mở rộng, trong tai mơ hồ nghe được tiếng nghị luận của mọi người: "Diêm La Vương" Chu thương điên rồi, xuất động mấy ngàn người, gặp người là giết..."
Nàng vào thành mấy ngày, đều ở trong Tụ Hiền quán trú ngụ, không ngờ tình huống trong Giang Trữ thành lại điên cuồng như vậy. Nhưng giờ khắc này cũng không quản được nhiều như vậy, ra khỏi phố lớn của chúng An phường, Nghiêm Vân Chi buộc chặt xiêm y., Nắm chặt đoản kiếm, đi ngược lại phương hướng dao động kia. Việc cấp bách trước mắt là tìm được nơi đặt chân thích hợp, nàng từng có kinh nghiệm đặt chân tại nơi hoang sơn dã lĩnh, nhưng ở trong thành trì như vậy, vẫn có chút thấp thỏm cùng lạ lẫm.
Nhưng thời khắc này, cũng không còn nhiều lựa chọn đáng nói.
Lý Ngạn Phong...
Long Ngạo Thiên...
Đợi đi...
Về phần những thứ vừa rồi còn nhẹ hơn hắn, giờ phút này đã bị nàng ném ra sau đầu, không còn nghĩ tới nữa.
Thân thể trần trụi...
Gió gấp lửa cháy.
Mặt đông Giang Ninh Đông, thiếu nữ tên Nghiêm Vân Chi không có danh tiếng gì từ Tụ Hiền cư của "Bình An Vương" đi ra, một trong hai người bị nàng ghi nhớ trong lòng, "Hầu Vương" Lý Ngạn Phong tự thông sơn mà đến giờ phút này đang đứng trên nóc nhà phòng ốc thành bắc, nhìn một đám người ở cửa phố cách đó không xa đang vung vẩy bình gốm lửa, la hét tung hỏa xung quanh, bình gốm đập vào phòng ốc, lập tức cháy hừng hực.
Cuộc sống hỗn loạn đang lan tràn khắp đầu đường.
Buổi sáng hôm qua, lão giáo chủ Lâm tông được tôn là đệ nhất thiên hạ võ công, mới lấy một địch bốn trước mặt bao nhiêu người, dùng thế mạnh mẽ áp đảo đạp tan Ngũ Phương lôi của Thương Trường, hung hăng đánh xuống khí diễm của Diêm La Vương trong thành. Không nghĩ tới, buổi tối mới qua, mấy nhóm đao khách chịu sự ảnh hưởng của "Diêm La Vương" liền phát động tập kích điên cuồng vào rất nhiều địa bàn trong thành.
Ban ngày là một cặp bốn lôi đài luận võ, đến ban đêm, Chu Thương hung hãn khơi mào, trực tiếp là một trận chiến điên cuồng với quy mô hơn một ngàn người, hoàn toàn không để những điểm mấu chốt về trị an trong thành và cơ bản ăn ý trong đó.
Trên nóc nhà, Lý Ngạn Phong nhìn thấy một màn này, nội tâm khẽ chấn động, nhiệt huyết sôi trào.
Hắn cũng là kiêu hùng một đời từ tầng dưới chém giết lên, trong thời gian qua, người bên ngoài nói về sự khó chơi của bè phái công bằng, trên mặt hắn đương nhiên là khiêm tốn, nhưng lần này tới Giang Trữ này lại khinh thường., Tự nhiên cũng khó tránh khỏi có một loại xúc động muốn cùng rắn rết tách cổ tay nhau, nhưng cuối cùng không thể nghĩ tới, làm một bang phái công bằng, "Diêm La Vương" này lại là nhân vật tàn nhẫn như thế, Lâm giáo chủ lấy võ nghệ vả mặt trên lôi đài, đêm đó hắn phải dùng đến hàng trăm hàng ngàn mạng người cùng máu tươi trực tiếp hắt về bên này.
"Chủ sự chính là "Thiên sát" Vệ Dung Văn từ phía sau chạy tới "Thiên Đao" Đàm Chính đang bước lên nóc nhà, cùng Lý Ngạn Phong đứng cùng nhau.
Lý Ngạn Phong nói: "Người này ở đâu? Đi gặp hắn một lát?"
"Tìm không thấy đâu." Đàm Chính lắc đầu: "Người này tâm tính tàn nhẫn, ra tay quả quyết, nhưng làm việc cũng không hăng hái, hắn ở phía sau vận khí, liều mạng với người khác cũng không đứng ở phía trước... Những người khác trong thành cũng hành động rồi, đêm nay sẽ loạn, tóm lại trước tiên đánh lui mấy thứ không muốn sống này. Ta đi trước, Lý huynh đệ quyết định thế nào?"
"Một đạo đi." Lý Ngạn Phong cười cười, cầm lấy thiết bổng bên người.
"Biết ngay lý huynh đệ anh hùng thiếu niên mà. Đi thôi!"
Đàm Chính cười ha ha, hai người xuống nóc nhà, phất phất tay, từng bóng người chung quanh nhận được lệnh, đi theo bọn họ trong lúc la lên dũng mãnh lao tới phía trước.
Hỗn loạn và chém giết đang khuếch đại trong thành trì.
Vệ Dung Văn phát động tập kích ở phía bắc thành thị, giống như châm lửa đốt dây dẫn lửa. Giờ khắc này, ở chính giữa thành trì còn có các thế lực rải rác ăn uống linh hoạt gồm cờ xí "Diêm La Vương", trải qua nửa ngày biệt khuất, cũng nhao nhao châm lên ngọn lửa, cầm lấy đao thương, phát động tấn công về phía địa bàn phụ cận, thậm chí bách tính giàu có trong nhà cũng phát động tập kích.
Một số phường thị dựa vào hàng rào phòng ngự lúc trước xây dựng tốt, đã phong bế con đường. Trong thành thị, chấp pháp đội dưới trướng "Công Vương" bắt đầu xuất động khống chế cục diện, nhưng trong thời gian ngắn tự nhiên không cách nào khống chế thế cục, thủ hạ của Hà Văn "Long Hiền" Phó Bình Ba tự mình xuất động đi tìm Vệ Dung Văn, nhưng nhất thời nửa khắc, căn bản tìm không thấy tung tích người khởi tác này.
Hỏa diễm lốm đốm từng điểm sáng lên trong thành trì.
Trong lòng Nghiêm Vân Chi nhớ mãi không quên một địch nhân khác, cũng là một số chuyện tiểu hiệp long Ngạo Thiên của một số người khởi xướng, trước đây không lâu mới nhận được ngoại hiệu đầu tiên của hắn bước vào giang hồ. Giờ phút này, hắn đang ngơ ngác ngây ngốc ngồi ở trong bóng tối trên nóc nhà, ngẩn người nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.
Nếu như thời gian trôi qua mấy canh giờ, hắn sẽ gia nhập buổi trưa ngày hôm nay, giờ khắc này trong lòng hắn tất nhiên sẽ vô cùng hưng phấn, hắn sẽ bừng bừng phấn mà chạy tứ phía, xem xét náo nhiệt hoặc là hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là... Bởi vì buổi sáng có kích thích, hắn sẽ tính toán dứt khoát giết chết một đại lão đảng công bằng nào đó, sau đó ở trên tường lưu danh, để vang dội danh tiếng của mình.
Nhưng giờ phút này, đông đảo ý nghĩ đều giống như biến mất...
Chuyện kia rõ ràng là giả, ai viết nó lên tin tức...
Rõ ràng chính mình tại huyện Thông Sơn là đánh chết người xấu cùng cẩu quan, còn để lại lời nhắn vô cùng đẹp trai, làm gì còn lễ phép cô nương gì chứ...
Sửu nha đầu kia có cái gì mà không có lễ...
Trong đời này, Tiểu Ngạo Thiên tự nhận chỉ được nữ nhân phi lễ qua, vô cùng ủy khuất. Nó đã có thể nghĩ đến tình cảnh rơi vào trong tai những người quen kia rồi, thật giống như hai ngày trước thằng nhóc đầu trọc kia, chính mình còn vô cùng khí phách nói cho nó biết có phiền toái thì báo cho Long Ngạo Thiên biết, bây giờ phải làm sao bây giờ., Hắn nghe được những tin tức này sẽ có biểu cảm gì...Phiền toái nhất vẫn là Tây Nam, một khi tin tức này truyền về, phụ thân cùng ca ca trợn mắt há hốc mồm, hắn đã có thể tưởng tượng ra, về phần những người khác cười ha ha...
Sở dĩ hắn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, chính là hi vọng có một ngày có thể trở nên nổi tiếng, người trong quê hương quên mất chuyện hắn bị Vu Tiêu Nhi đùa bỡn xấu hổ, mình rõ ràng là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng danh tiếng "Nhị Ma" đã trực tiếp dâng lên tin tức rồi...
Ai viết, giết cả nhà hắn a...
Ngay cả chiến trường cũng từng đi qua, nữ chân binh cũng giết qua không ít tiểu hiệp khách cả đời này, lần đầu tiên gặp phải khốn cục như vậy, nghe được bên ngoài rối loạn lên, hắn leo lên nóc nhà nhìn, ngơ ngác ngác du đãng một hồi, trong lòng sắp khóc đến nơi.
Cái tên Long Ngạo Thiên này không thể dùng rồi...
Nhưng nếu không dùng cái tên này...
Náo loạn nơi xa vẫn còn lan tràn tới. Hắn ngồi trên nóc nhà không biết là nơi nào có hơn trăm cái cảm xúc giao nhau, khi thì chua xót nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nghĩ đến tin tức kia, ngày mai đầu tiên là phải đi tìm nơi tin tức, qua đó bắt tên viết văn chương kia, từng ngụm từng ngụm từng ngụm ăn hắn!
Lửa giận trong lòng hừng hực.
Đến một lúc nào đó, trong đường phố phía dưới phòng ốc, sáu bảy thành viên cầm đuốc cầm cờ trận hô to gọi nhỏ về hướng bên này, nhìn thấy một cô trạch ven đường, bắt đầu gào thét đi tới gõ cửa, đập vào cửa sổ bên trong gia cố vách tường.
"Ô —— "
"Đi ra, đi ra..."
"Nơi này là địa bàn của Diêm La Vương..."
"Ra đây giao lưu a..."
"Ha ha ha ha, ai có thể trốn được..."
Mấy người tìm đến một cây gỗ, bắt đầu dùng sức gõ cửa, người bên trong ở bên cửa chống cửa gỗ kia, đã truyền đến tiếng nữ nhân kêu gào cùng tiếng khóc, người bên này càng là hưng phấn, cười ha ha.
"Đi ra! Đi ra..."
"Nếu không mồi lửa đốt phòng ốc đi..."
"Ra đây khiến các ông đây sảng khoái..."
Mọi người cuồng hoan, người cầm đuốc đã bắt đầu thử đốt cửa sổ. Lần này vô cùng sung sướng, thân ảnh thiếu niên từ trong bóng tối đi tới, bởi vì có chút vấn đề quấy nhiễu, giờ phút này tâm tình hắn không cao, ánh mắt biến thành màu xám: "Này." Hắn kêu lên một tiếng.
Mấy người vẫn còn đang vui mừng, vì thế thiếu niên đang đi về phía trước đành phải lại kêu một tiếng: "Này, mẹ ngươi chết rồi... "
Có người phát hiện ra bóng người này: "Cái gì?"
"Người nào?"
Trong đó có hai ba người tiến lên đón, những người còn lại cũng nhìn lại, nhìn thấy bộ dáng thiếu niên, mới có chút khịt mũi, chuẩn bị tiếp tục đập cửa.
"Các ngươi không nên làm như vậy a."
"Ta đi ngươi..." Một người dẫn đầu đưa tay tóm lấy, bàn tay này hạ xuống cổ áo của thiếu niên, tay trái của thiếu niên cũng trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay của hắn, sau đó thuận thế lộn một cái, nắm đấm tay phải gào thét nện lên mặt người này.
Thân thể người trên không lung lay một chút, sau đó bị ném vào trong rác rưởi cùng tạp vật ven đường, chính là tiếng vang ầm ầm, mọi người bên này cơ hồ còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên kia đã thuận tay quơ một cây gậy lên, đem cái chân nhỏ người thứ hai đánh cho vặn vẹo.
"Ta! Đi theo! Ngươi! Chúng ta! Nói! Không nên! Con mẹ nó! Làm như vậy a..."
Thiếu niên kia vung vẩy gậy gỗ, giờ phút này giống như mãnh hổ bộc phát trong bóng tối, hung lệ giương nanh múa vuốt. Hắn xông vào đám người, gậy điên cuồng vung lên, đánh cho đám người lăn lộn trên mặt đất, có người vung đao đón đánh, chỉ một gậy đã bị đánh gãy tay. Hắn lại đá một trận về phía những thành viên "Diêm La Vương" lăn lộn trên mặt đất, chạy khắp nơi, sau khi đánh ngã những người này, hoặc đá bọn họ hoặc bẹp, ném thành một đống.
"Người ta! Không có! Chọc các ngươi!"
"Ngươi dựa vào cái gì! Đi gõ cửa nhà người ta!"
"Mấy thứ này của các ngươi!"
"Không nói đạo lý —— "
"Không biết tốt xấu -- "
"Dựa vào cái gì để xằng bậy -- "
"Nặc người trong sạch —— "
Hắn cầm gậy đánh trên đám người, trong miệng oán hận chửi bới không ngừng. Những thủ hạ của "Diêm La Vương" giờ phút này phần lớn bị đánh gãy tay chân, ôm đầu chịu đòn một chút, có người miệng phun máu tươi, còn thử báo danh.
"Ta là..." Diêm La Vương..."
"... Có lòng thì để lại tên họ..."
"... Đại trượng phu..."
Thanh âm như vậy đánh tới sau này cũng không dám nói thêm nữa, thiếu niên coi như là khắc chế đánh một hồi, ngừng vung gậy, ánh mắt của hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào những người này.
"Để lại tên họ..."
"Lão tử..."
"Tiểu gia..."
Hắn do dự một chút, sau đó tung một cước đá tiếp.
"Tiểu gia chính là võ công trong truyền thuyết..."
"Minh chủ võ lâm! Long Ngạo Thiên..."
Dường như hạ quyết tâm, miệng hắn quát lên: "Đám tạp chủng các ngươi nhớ kỹ, còn dám làm ác, ta từng người một, giết các ngươi a..."
Tiếng nói của thiếu niên vang vọng khắp con đường này, giờ khắc này, hắn thật đúng là không tin.
Chờ đến khi danh hiệp của hắn vang vọng Giang Ninh, cũng không tin những ngu phu ngu phụ kia, thật đúng là sẽ bị một tờ giấy tin tức lừa gạt!
Giờ khắc này, hắn là nghĩ như vậy. Bất luận như thế nào, Thanh giả tự thanh, quyết không đầu hàng!
Thân thể trần trụi...
Tụ Hiền cư.
Bởi vì khu chợ phía bắc thành ban đêm rối loạn, Nghiêm Thiết sau khi ngủ dậy cũng vì bất an trong lòng lại lần nữa đến tiểu viện của Nghiêm Vân Chi, gõ cửa kiểm tra một phen. Không lâu sau, hắn lao vào chỗ ở của đại chưởng quỹ Kim Dũng, mặt lạnh như băng đặt tay lên bàn trước mặt đối phương.
"... Tin đồn Thông Sơn huyện bất quá là lời đồn vô căn cứ... "
"Nghiêm gia ta đi tới Giang Ninh, vẫn luôn bảo vệ quy củ, lấy lễ đối đãi, lại có thể xuất hiện chuyện bực này..."
"Nếu vì vậy mà Vân Chi đã xảy ra chuyện... Nghiêm gia bảo tuy rằng tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng có cốt khí thà gãy không cong -- "
Kim Dũng không ngừng xin lỗi, lập tức an bài nhân thủ ra ngoài đuổi theo Nghiêm Vân Chi. Qua thêm một thời gian, hắn lạnh lùng đi vào phòng ngủ của mình, trực tiếp khiến người ta dùng khăn lông lạnh đem thức tỉnh, sau đó bảo hắn rửa mặt, uống thức nhắm rượu.
Không lâu sau đó, Vi Thắng tỉnh táo lại, hắn cũng không nổi nóng với đàn Kim Dũng đức cao vọng trọng, mà là ngồi ở bên giường, nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
"Ta đã sớm nhắc nhở ngươi." Giọng nói của Kim Dũng đàn bà trầm thấp nói: "Muốn chơi gái thì phải tiêu bạc, hoa thì tiêu, chẳng có gì ghê gớm.", Thế đạo bây giờ, ngươi muốn chơi nữ nhân gì cũng không có... Nhưng ngươi cần phải dùng sức, khuê nữ Nghiêm gia lại đặc biệt thơm ngon một chút sao? Lần này tân khách chơi lại đặc biệt thoải mái một chút? Tinh trùng ngươi lên não một lần, có biết cha ngươi muốn ít bao nhiêu bạc không? Nghiêm gia trị giá bao nhiêu? Ngươi là giúp cha ngươi mặt dài, hay tới đập phá đây?"
"Khanh thúc, ta sai rồi." Thời Duy giơ hai tay xoa xoa mặt. "Ta là... con mẹ nó uống nhiều quá, vừa lên đầu... Ta chính là cảm thấy tên đạo tặc kia chơi được, lão tử dựa vào cái gì..."
"Đầu óc ngươi hỏng rồi à?" Kim Dũng mắng: "Chuyện tranh giành thiên hạ là chuyện mà mấy nữ nhân có thể đong đếm được? Đừng nói chuyện thông sơn có thể là tin đồn, cho dù là thật, để cho ngươi cưới nàng cũng phải cho nàng mấy năm ngọt ngào! Đồ của Nghiêm gia trên tay ngươi, một nữ nhân ngươi muốn thế nào không được! Lúc nên nhịn, đại cục làm trọng, cha ngươi dạy ngươi đã quên hết rồi sao?"
"Dũng thúc, ta sai rồi, ta sẽ không làm vậy nữa." Lúc này Duy lắc đầu: "Vậy bây giờ... có thể làm sao? Người của Nghiêm gia... sẽ đi sao?"
"Việc đã đến nước này đương nhiên chỉ có thể cứu chữa."
"Nhưng giữa ta và... Nghiêm cô nương... náo thành như vậy... Ta nói lời xin lỗi, có thể đi qua không..." Lúc này khó xử xoa xoa cái trán.
Kim Dũng Cẩm trầm mặc chốc lát: "Chuyện thành như vậy, cô nương nhà người ta đều đi rồi, cho dù trở về, hơn phân nửa cũng chướng mắt ngươi. Tuy nhiên, nghiêm hai nhà hợp tác, có hay không đoạn hôn ước này đều có thể đàm phán thành, bất quá cuối cùng nhiều ra rất nhiều biến số... Ta đã phái người đi tìm..."
"Vậy tìm ra nàng..."
"Tìm ra nàng, âm thầm giữ lại, ngươi thì..." Kim Dũng cầm lấy hắn liếc mắt nhìn, "Ngươi thì sao, được như mong muốn, làm tốt nàng một phen, nấu gạo thành cơm, sau đó... đối với nhà cô nương này tốt một chút. Sau đó lại dẫn nàng trở về... Gặp chuyện như vậy, chỉ cần có thể vượt qua, nàng không lấy ngươi cũng phải gả đi... Bây giờ cũng chỉ có như vậy là ổn thỏa nhất."
Trong phòng nói tới đây, ánh mắt của Duy tỏa sáng: "Vẫn là Kim thúc lợi hại... Vì vậy..."
"Đừng có vuốt mông ngựa, tìm trở về rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa, đối với nữ nhân phải làm thế nào, không cần ta tay dạy ngươi a?"
Hắn nói tới đây, khóe miệng mới lộ ra nụ cười âm lãnh, có vẻ như hắn đang kể chuyện cười. Lúc này Duy Diêu cũng nở nụ cười: "Đương nhiên không cần, ta tránh được, Kim thúc, việc này là lỗi của ta, ta sẽ phụ trách toàn bộ. Vậy Nghiêm gia cô nương... đi bao lâu rồi?"
"Phỏng chừng sắp một canh giờ."
"Tìm người phải nhanh, thừa dịp nàng còn chưa đi xa, ta triệu tập nhân thủ, tự mình đuổi theo."
Thời gian vẫn là sáng sớm, bầu trời là ánh trăng tịch liêu, phía bắc thành thị rối loạn vẫn còn tiếp tục. Thời gian theo đó mặc quần áo, liền triệu tập người đi ra ngoài. Đối với bộ dáng này của hắn, Kim Dũng bạt cũng không tiếp tục ngăn cản. Lúc này con cháu nhà mình cuối cùng cũng sẽ phải nhận khảo nghiệm, mặc kệ mục đích là gì, có động lực làm việc, chính là chuyện tốt.
Giờ khắc này, Nghiêm Vân Chi đi về phía nam của thành thị, trong bóng tối, biết rõ tòa thành trì hỗn loạn này.
Các đảng đồ công bằng bắt đầu đánh nhau hỗn loạn trên đường mà không khống chế được hỗn loạn, chuẩn bị đem tên tuổi "Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên", lấy lực lượng gấp mười lần tuyên dương ra ngoài.
Nghiêm thiết hòa, lúc nào cũng mang theo nhân thủ, từ Tụ Hiền cư đi ra, trong đêm tối này, tìm kiếm tung tích Nghiêm Vân Chi.
Thành thị vẫn ồn ào trong bóng đêm như cũ.
Hứa Chiêu Nam ở trong cung điện cao cao, yên lặng quan sát hết thảy.
Bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi " Chuyển Luân Vương" vào thành, đấu tranh của ngũ đại hệ, tiến vào giai đoạn mới. Tình thế bế tắc đối lập bình tĩnh, đại đa số mọi người cho rằng thời khắc này còn không đến mức bắt đầu chém giết, phá vỡ...