Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cũng là Trung Thu như vậy.
Phía tây thành Giang Ninh, trong một cung điện tên là "Tân Hổ Cung", đèn đuốc sáng trưng.
Giang Ninh vốn là địa phương mà Khang Vương Chu Ung cư ngụ hơn nửa đời. Từ sau khi hắn trở thành Hoàng đế, tuy rằng trước đó gặp phải đại hạo kiếp sưu sơn kiểm hải, hậu kỳ lại bị dọa đến mức ra biển chạy tán loạn, cuối cùng chết trên biển, nhưng khám phá một triều tám chín năm ở giữa tám chín năm., Giang Nam hấp thu nhân khẩu của Trung Nguyên, lại có thể nói là hưng thịnh phát triển. Lúc đó không ít người thổi phồng tình huống này lên làm Mẫn Đế, "Trung Hưng Chi Tượng" vô vi, thế là liền có mấy tòa hành cung, lâm viên, xây dựng xung quanh Giang Ninh làm cố hương của hắn.
"Tân Hổ Cung" này là một trong số đó, nó vốn tên là "Trường ngự uyển", sau khi đảng công bằng vào Giang Trữ hai lần đổi hướng, rơi vào trong tay Hứa Chiêu Nam sửa lại cái tên này, chính là một cứ điểm của thế lực " Chuyển Luân Vương".
Thời khắc này, trong chính điện cung điện vàng son lộng lẫy, quần anh tụ tập.
Bóng người ngồi ở vị trí cao nhất trong điện phủ có hình thể khổng lồ, giống như cổ Phật, chính là người "Võ đạo đệ nhất thiên hạ" mấy ngày trước đã đến Giang Trữ, "Đại Quang minh giáo giáo chủ Lâm tông ta".
Mà ngồi bên trái Lâm tông ta là một đại hán áo lam. Người này Thiên Đình rộng lớn, mắt như đan phượng, thần thái nghiêm túc không giận mà uy. Bên cạnh là một bên cắt xén, làm một trong ngũ đại vương công bằng, tại toàn bộ Giang Nam danh tiếng " Chuyển Luân Vương" Hứa Chiêu Nam.
Hứa Chiêu Nam trước khi bắt đầu đã là một vị đà chủ của Đại Quang giáo. Y dựa vào nội tình của Đại Quang Minh giáo mà hô to một tiếng, người ứng tuyển tụ tập, tới giờ phút này, người dưới trướng " Chuyển Luân Vương" đâu chỉ trăm vạn, cho dù là binh mã tinh nhuệ., Đều lấy mười vạn, từ kết cấu mà nói, thế lực của hắn đã vững vàng áp đảo kết cấu Đại Quang Minh giáo, một đầu. Nhưng là cùng Tấn Địa bên kia gian xảo, "Hàng thế Huyền Nữ" khinh sư diệt tổ bất đồng, trước mắt chỉ từ thứ sắp xếp này đều có thể nhìn ra, vị này hiện nay quyền cao chức trọng " Chuyển Luân Vương", đối với lão Giáo chủ trong quá khứ vẫn duy trì tuyệt đối kính trọng.
Đối ứng với bên trái Hứa Chiêu Nam, bên phải vẫn là phó giáo chủ Đại Quang Minh giáo, sư đệ Lâm tông "Điên Hổ" của Vương Nan Đà.
Vương Nan Đà khi còn trẻ thành danh ở quyền cước, sau khi khởi nghĩa thất bại, hắn và Lâm tông ta, Tư Không Nam ngóc đầu trở lại, võ công trên tay còn có thể ngang hàng với Trần Phàm một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời, chỉ là trận chiến khó hiểu ở Vụ Châu mấy năm trước lại làm cánh tay bị thương, hơn nữa tuổi tác đã lớn, thân thủ thực tế đã không bằng lúc trước.
Bất quá người trong giang hồ, ngược lại cũng không phải thời gian quyết định tất cả. Từ sau khi Lâm Tông ta nản lòng thoái chí với chuyện trong thiên hạ, Vương Nan Đà cố gắng duy trì các sự vụ ở Đại Quang Minh giáo trong thiên hạ, mặc dù cũng không có năng lực khai thác tiến thủ., Nhưng cuối cùng cũng đợi đến lúc Hứa Chiêu Nam thành sự ở Giang Nam. Hắn ở giữa quá độ một phen, được rất nhiều người bao gồm Hứa Chiêu Nam tôn kính. Hơn nữa trước mắt Lâm tông ta đã đến, mặc dù tình nghĩa trong quá khứ, cũng không người nào dám khinh thường đầu Trì Mộ mãnh hổ này.
Vương Nan Đà lại xuống dưới, "Thiên Đao" Đàm Chính, "Hàn Nha" Trần tước phương, "Võ Bá" "Cao Tuệ Vân, Hầu Vương" Lý Ngạn Phong, "Ngũ La trảm" "Ngũ La trảm" Đường Thanh Hoa, "Huyên Hà tán nhân" Hứa Long Tiêu... Đợi đã, đông đảo cao thủ nổi danh trong rừng xanh, thành viên đại quang minh giáo cùng với thành viên của "Liệt Luân Vương" thuộc hàng ngũ trong thính đường.
Những người này hoặc là đức cao vọng trọng trên giang hồ, hoặc là tuổi trẻ đã có một phen tài nghiệp kinh người, có thế lực chiếm cứ một phương kinh người, cũng có người đã chứng minh bản lĩnh của mình trên chiến trận, ngày thường đều là hạng người kiệt ngạo bất tuân, khó ở dưới người khác. Trong bọn họ chỉ có một số ít từng được Lâm tông lão giáo chủ chỉ điểm.
Nhưng đây là ngày thứ tư Lâm Tông ta tới Giang Ninh. Trong thời gian ba ngày trước, hắn bình luận từng chút một về nghệ nghiệp của mọi người trên đất này, coi như luận bàn một chút., Mà chỉ biểu lộ một phen như vậy, thân thủ khổng lồ dưới thân hình khủng bố kia đã rắn chắc kinh hãi mọi người. Mặc dù là những người này được xưng là tinh thông mười tám loại binh khí, lại càng thêm chuyên tâm vào quân vụ "Vũ Vương Đại Tướng" "Cao Tuệ Vân", cũng thực sự hiểu được cái gì gọi là "Trong gang tấc" toàn quân địch quốc.
Ở trên cơ sở như vậy, hơn nữa mọi người còn dồn dập nói tới chuyện những năm nay Đại Quang giáo kháng kim tại Tấn địa, cùng với vô số giáo chúng trước sau đầy tớ bi tráng, mặc dù là người bướng bỉnh không chịu nghe lời, lúc này cũng đã thừa nhận cả đời lý lịch truyền kỳ của vị Thánh giáo chủ này, kính dâng đầu gối và kính trọng hắn.
Trên thực tế, bây giờ phe công bằng đã quản lý rộng lớn địa vực, vòng Luân Vương Hứa Chiêu Nam vốn đang làm việc gần Thái Hồ, đợi khi nghe được tin Lâm tông ta vừa mới đi tới đây, đi cả chặng đường trở về Giang Ninh, buổi chiều hôm nay mới vào thành.
Đợi nhìn thấy Lâm Tông Ngô, vị lãnh tụ thế lực có thể coi là hiếm có trong thiên hạ hiện giờ, thậm chí quỳ xuống tạ lỗi. Lần này hắn cung kính khiến Lâm Tông vô cùng thích., Sau khi hai bên trò chuyện hòa thuận với nhau một phen, Hứa Chiêu Nam triệu tập tất cả các thành viên trọng yếu của thế lực Chuyển Luân Vương tại Giang Trữ, trong lần yết kiến Trung Thu này, cơ bản đã đặt tôn vinh và địa vị của Lâm tông ta là " Chuyển Luân Vương" hệ gần như "Thái Thượng Hoàng".
Sau một phen thịnh hội, bắt đầu nghiêm túc, sau đó dần dần trở nên hòa thuận hòa thuận. Đến khi yết kiến chấm dứt, Lâm Tông Ngô và Hứa Chiêu Nam cùng nhau đi về phía Thiên Điện phía sau. Hai người ở trong sân Thiên Điện đặt bàn trà, còn lén trò chuyện với nhau một hồi lâu.
Hứa Chiêu Nam cáo từ đi về phía trước, Vương Nan Đà đi vào Thiên điện bên này. Trong sân nhỏ bên này còn đặt bàn ghế nước trà và bàn ghế mà Lâm Tông Ngô và Hứa Chiêu vừa mới ngồi nói chuyện với nhau ở phía Nam. Bên cạnh lại có một bình đài hướng lên trên, bình đài bên kia đã đổ sụp về phía tường cung điện, lúc này đã đi tới bên này., Xuyên qua tường vây tàn phá, lại nghiễm nhiên nhìn ra nửa cái đài nhỏ Giang Trữ. Hắn trông thấy sư huynh hình thể khổng lồ đang chắp hai tay sau lưng đứng đó, nhìn vầng trăng sáng phía trước lan tràn ánh lửa khắp thành, trầm ngâm không nói.
"... Sư huynh."
Vương Nan Đà nói một tiếng, đứng bên cạnh Lâm tông ta, cùng hắn một đường nhìn về phía trong thành điểm điểm hỏa quang. Hắn biết giữa Lâm tông ta và Hứa Chiêu Nam hẳn là đã có lần đầu tiên giao hảo, nhưng đối với sự tình phát triển như thế nào, Lâm tông Ngô tính toán như thế nào, lúc này cũng không hỏi nhiều.
"Sư đệ." Qua một hồi, Lâm Tông ta vừa mở miệng, "... Còn nhớ rõ Phương Tịch không?"
"... đương nhiên là nhớ." Vương Nan Đà gật đầu.
Lâm tông ta đứng ở đó, nhìn về phía trước, lại là một trận trầm mặc phía sau mới mở miệng: "... Ba mươi năm trước, võ nghệ của hắn siêu phàm, nhất thống Thánh giáo, từ đó anh hùng bát phương vân tập, hoành ép đương đại. Trong những người lúc đó, không đề cập tới vị Bá Đao Lưu Đại Bưu kinh tài tuyệt diễm kia, đi xóa hết trăm hoa Phương Bách, cũng không nói tới những nhân vật như Thạch Bảo, Lệ Thiên Cương, chỉ là Phương Tịch, Phương Thất Phật hai huynh đệ, liền có tư thái vô địch đương đại. Ta đã từng nói, chắc chắn sẽ có một ngày, sẽ có một ngày thay thế."
Lời nói của Lâm Tông ta rất bình tĩnh nhưng cũng rất thong thả, cùng người giao tình cuối cùng trong thiên hạ này nói về những chuyện năm đó.
"Ngươi nói xem, nếu hôm nay là ngày hôm nay, huynh đệ chúng ta chống lại huynh đệ phía trên, thắng bại như thế nào?"
Vương Nan Đà suy nghĩ một chút: "Những năm này, võ nghệ tinh tiến, không thể đánh giá, vô luận là Phương Tịch hay là Phương Thất Phật quay lại, tất nhiên đều bại dưới tay sư huynh. Bất quá nếu là huynh đệ ngươi đấu với hai người bọn họ, chỉ sợ vẫn là hắn thắng ta ngã... Là sư đệ ta, kéo chân sau rồi."
Lâm tông ta quay đầu nhìn Vương Nan Đà với mái tóc rối như sư tử, lại cười lắc đầu: "Lão Thiên, Phương Tịch, Phương Thất Phật đều đã qua đời trong những năm đại thịnh, bọn hắn ai cũng không thể sống được đến độ tuổi chúng ta, theo như vậy, ngược lại là ta và ngươi thắng."
Vương Nan Đà nhíu mày: "Sư huynh... Thế nhưng Hứa Chiêu Nam kia..."
"Cũng không có quan hệ gì với Hứa Chiêu Nam. Ta nhớ tới Chu bản rồi."
Phía trước bình đài nho nhỏ là tường cung bị tàn phá, tường cung lỗ thủng kia, một vầng trăng sáng liền từ giữa bầu trời rộng lớn rơi xuống. Phía trước lỗ thủng, hình thể hòa thượng khổng lồ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia. Lúc trước hắn nói là Phương Tịch, nhưng không biết vì sao giờ phút này lại nói nhớ tới, đã là Chu Bội. Trong giọng nói có chút tiêu điều.
Vương Nan Đà nhìn một màn này, trong lòng không tự chủ nổi lên một cảm thụ phức tạp, đột nhiên hiện lên trong lòng, lại cũng là một đoạn thơ có chút lưu hành ở giang hồ những năm gần đây, lại gọi là:
Đào Lý Xuân Phong uống một chén rượu, giang hồ dạ vũ mười năm.
Hơn mười năm đèn đuốc tàn lụi, người sư huynh đệ bọn họ đối mặt cũng chỉ là tòa thành trước mắt này lụi bại mà thôi. Lại nói tiếp địa vị cao thượng, trên thực tế trong lòng bọn họ có ai có thể biết được chuyện tiếc nuối này.
....
"Hứa Chiêu Nam là hạt giống tốt, ta cũng biết, sư đệ ngươi lần này gọi ta là Nam."
Hai người nhìn cảnh sắc phía trước, Lâm Tông Ngô chắp hai tay sau lưng xoay người rời đi, chậm rãi đi dạo mới mở miệng như thế. Vương Nan Đà nhíu mày: "Sư huynh..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Lâm Tông Ngô giơ một tay lên, cắt ngang lời nói của hắn.
"Vào Giang Ninh mấy ngày nay, lúc đầu đều là hai đứa con trai của Hứa Chiêu Nam chiêu đãi chúng ta, ta muốn lấy tính mạng của bọn chúng dễ như trở bàn tay, an bài của Tiểu Hứa xem như rất có thành ý, hôm nay vào thành, hắn cũng không để ý thân phận quỳ lạy ta, lễ số cũng đã đến. Hơn nữa hôm nay ở trên địa bàn của hắn, hắn mời ta ngồi, mạo hiểm là mạo hiểm. Làm tiểu bối, có thể làm được đến nơi này, những người già như chúng ta cũng nên biết điều."
"Sư huynh, đây vốn là chuyện hắn nên làm."
"Chuyện tình thế gian, xem ai có sức mạnh, nào có gì là chuyện nên làm. Nhưng sư đệ ngươi nói cũng đúng, nếu muốn y bát của Đại Quang Minh giáo ta, những chuyện này, chính là điều hắn nên làm."
"Sư huynh..."
Lâm Tông ta đi thong thả xuống dưới, Vương Nan Đà đi theo phía sau, lúc này hiểu được ý tứ của đối phương, vốn định bác bỏ, nhưng một câu nói đến cổ họng, chung quy lại nghẹn ở đó. Kỳ thật lần này hắn tìm kiếm sư huynh xuôi nam, tuy rằng chưa từng nghĩ nhiều, nhưng sâu trong nội tâm, có hay không những ý nghĩ này, thật sự khó nói vô cùng, nhưng lúc này ý thức được, liền cảm thấy khó chịu.
Lâm Tông ta ngồi xuống trước bàn trà, chỉ chỉ vị trí đối diện, Vương Nan Đà đi tới: "Sư huynh, ta kỳ thật... Cũng không có... "
"Ta biết. Ngươi và ta là huynh đệ, cần gì nói nhiều như vậy. Thật ra, đại đa số chuyện này là ta tự nghĩ."
Hắn khoát tay áo một cái, để Vương Nan Đà ngồi đối diện, sau đó tắm rửa ấm trà, chén trà, đốt than lửa, Vương Nan Đà liền cũng đưa tay giúp đỡ, chỉ là thủ pháp của hắn vụng về, xa xa không bằng Như Lai đối diện dáng vẻ thong dong.
"... Cảnh Hàn mười bốn năm, nghe nói triều đình xử lý Hữu tướng, đi sứ Mật thám ty. Ta dẫn đội đi về phía bắc, chặn đường Tần Tương Nguyên ở Chu Tiên trấn. Hắn và lão thê tử có thể uống thuốc độc tự vẫn, không thèm để ý tới kẻ bất cứ lúc nào có thể lấy mạng hắn."
"Người đọc sách như Tần lão cẩu, vốn dĩ kiêu ngạo không biết."
"Hắn nói đến thống lĩnh." Lâm Tông ta khẽ thở dài. "Vũ nghệ Chu Hi khi tọa trấn Ngự Quyền quán được tôn là thiên hạ đệ nhất. Trong những năm đó có các hảo hán Lục Lâm Thượng Môn đến quán tiếp đãi, cũng thật sự là vô địch thủ khắp thiên hạ. Ngươi ta đều biết là Chu Bội cả đời hướng về quân lữ làm tướng, dẫn quân đội giết địch. Nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ dẫn theo một đội người giang hồ, ám sát tại Điền Châu thành..."
"Hắn vì vậy mà chết, mà quá khứ đều xem thường dòng dõi của người giang hồ, vừa rồi bởi vì việc này, thưởng thức hắn. Lão đầu kia... dùng lời này để khích ta, tuy rằng dùng ý chỉ để đả thương người, nhưng trong đó lộ ra ý nghĩ chung của những người này., Lại là rõ ràng không công." Lâm Tông Ngô cười cười: "Đêm nay ta ngồi ở trên vị trí kia, nhìn những người phía dưới... Sư đệ à, đời này chúng ta chỉ nghĩ đến thành tựu Phương Tịch, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể làm một tên Chu bản. Một võ phu, nhiều nhất là máu vẩy mười bước..."
"Mấy năm nay ta mới thấy rõ ràng." Vương Nan Đà nói: "Luyện võ luyện quyền, dùng người, khống chế, cuối cùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Đúng vậy." Lâm tông ta châm ngòi ấm trà trên bếp lò một chút: "Sau khi tấn địa kháng kim thất bại, ta luôn nghĩ tới những chuyện này, lần này về nam, sư đệ ngươi nói với ta về chuyện của Hứa Chiêu Nam, trong lòng ta có chút động. Giang hồ anh hùng giang hồ lão, ta và ngươi cuối cùng cũng phải có một ngày đi xa., Đại Quang giáo trong tay ta nhiều năm như vậy, ngoại trừ kháng tiền xuất lực, cũng không có quá nhiều thành tựu... Đương nhiên, dự định cụ thể, còn phải xem biểu hiện của Hứa Chiêu Nam trong đại hội lần này của Giang Trữ đại hội, nếu hắn có thể chống đỡ được, cho dù là cho hắn, cũng không sao."
Vương Nan Đà nhìn ngọn lửa trong lò: "... Sư huynh đã từng suy nghĩ đến bình an chưa?"
"Ha ha... Ha ha ha ha ha." Nói đến bình an, Lâm tông ngô nở nụ cười, tiếng cười kia ngược lại dần dần biến lớn: "Chẳng lẽ sư đệ cho rằng, ta vốn định truyền Đại Quang Minh Giáo cho hắn?"
"... Cuối cùng hắn cũng là đệ tử đóng cửa của sư huynh."
"Bình An sẽ có con đường của riêng mình, hắn muốn tự mình suy nghĩ, đi tìm. Ta đối với hắn mong chờ, không chỉ có một thứ mà Đại Quang Minh giáo ôm không đủ như vậy, tương lai nếu hắn có hứng thú, chính mình đoạt đi chơi là được, nếu không có hứng thú, trước mắt của hắn, liền tự do tự tại., Y có lẽ làm được chuyện mà đời ta không làm được, hoặc là bước vào tướng..." Lâm Tông ta nói xong những lời này, lời nói sục sôi, đến lúc này, mới hơi dừng một chút, cầm chén trà châm trà cho đối phương, sau đó tự châm trà cho mình: "Hoặc vui vẻ, sống một đời này."
Dứt lời, hai người đều trầm mặc chốc lát, sau đó Vương Nan Đà cầm chén trà lên, Lâm tông ta cũng cầm lên, nâng chén uống một ngụm.
Qua một hồi, Vương Nan Đà mới nói: "Hứa Chiêu Nam cùng sư huynh, đã giao thiệp với nhau rồi sao?"
Lâm Tông Ngô gật đầu: "Chuyện Tiểu Hứa nói... rất có ý tứ."
"Có những gì ta biết được không?"
"Huynh đệ chúng ta, nào cần phải giấu diếm, chẳng qua hết thảy quan khiếu ở giữa, ta cũng đang suy nghĩ." Lâm tông ta cười cười, "Mấy ngày nay vào thành, nghe người bên ngoài nói nhiều nhất, đơn giản chỉ là năm phương tụ nghĩa, hoặc là một nhà nào đó muốn khơi mào lửa và thương nghiệp, lửa thì bảo phong, đương nhiên, thế cục lớn chưa chắc đã có, nhưng tóm lại vẫn là bè phái lý lẽ công bằng phân chia, thanh lý một ít cặn bã, sau đó hợp làm một thể."
"Ta cũng nghĩ như vậy." Vương Nan Đà gật gật đầu, sau đó cười nói: "Mặc dù giống như "Hàn Nha" và đám người thương nhân thù hận khó giải, bất quá đại cục phía trước, những thù hận loạn lạc này, cuối cùng vẫn phải tìm biện pháp buông bỏ."
"Bất quá, Tiểu Hứa nói với ta một khả năng, mặc dù chưa hẳn sẽ phát sinh, lại... có chút rợn người."
"..." Vương Nan Đà nhíu nhíu mày, nhìn về phía bên này.
"Tiểu Hứa... Lần này cũng có thể sẽ biến thành công bằng Vương Hà Văn gia đấu với bốn nhà. Đến lúc đó, thật sự sẽ biến thành... hỏa hoạn."
Vương Nan Đà suy nghĩ một chút, khó có thể tin: "Bốn nhà bọn họ... thương lượng muốn thanh lý Hà Văn? Ai thật sự muốn thượng vị như vậy?"
"Không phải."
Lâm Tông Ngô lắc đầu.
"Là nhà Hà Văn, phải thanh lý bốn nhà bọn họ, không thương lượng, không lưu lại đường sống, toàn diện khai chiến."
"Làm sao có thể." Vương Nan Đà hạ thấp thanh âm, "Chí Văn hắn điên rồi sao? Mặc dù hắn hiện nay là công bằng Vương, chính hệ đảng công bằng đều ở bên hắn, nhưng hôm nay so địa bàn so nhân mã, bất luận là chúng ta, hay là đầu Diêm La Vương Chu Thương, đều đã vượt qua hắn. Hắn một đánh hai đều không đủ, một đánh bốn, vậy không phải là tự tìm chết!"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Lâm tông ta cầm chén trà, thần sắc nội liễm, nghi hoặc lật xem dưới đáy mắt. "Lần này bản tọa xuống, đúng là một kẻ có tác dụng thất phu, có tên tuổi của ta, có lẽ sẽ kéo theo rất nhiều giáo chúng, có võ nghệ của ta, có thể áp đảo mấy lôi đài khác trong thành Giang Ninh. Hắn mượn đao vốn là để giết người, nhưng mượn đao cũng đường đường chính mượn pháp và mượn lòng quỷ đầu..."
"Nếu hắn đường đường chính chính, nói với ta hắn muốn cái gì, sau khi ta cân nhắc, vật kia tự nhiên là của hắn. Nhưng nếu hắn lòng mang quỷ thai, dã tâm lớn hơn lại che giấu, không muốn nói rõ ràng, vậy hành trình Giang Trữ lần này... cũng không đơn giản như vậy."
Lời nói của Lâm tông ta rất bình tĩnh mà chậm rãi, hắn đã lăn lộn trong ác ý của thế gian mấy chục năm, đến hôm nay mặc dù không có thành tựu trên phương diện chính trị tầng cao nhất, nhưng cũng không phải ai tùy ý cũng có thể che giấu được. Đại hội của Giang Trữ vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều đang lôi kéo trợ lực từ bên ngoài, âm thầm liên tục tung hoành., Biến số rất nhiều, nhưng dù vậy, cũng luôn có một ít phát triển, vào lúc này xem ra là hoang đường. Mà Hứa Chiêu Nam nói ra suy đoán hoang đường như thế, tuy rằng cũng có một ít bài giảng và trần thuật, nhưng trong đó bao hàm nhiều thứ, không cách nào không khiến cho người ta trầm tư.
Vương Nan Đà cũng nghĩ tới điểm này, hắn trầm mặc chốc lát, trong mắt lóe lên một tia hung quang:
"Ta sẽ âm thầm tìm hiểu một phen, nếu chứng minh lời nói này của Tiểu Hứa, chỉ là lừa gạt ngươi lừa gạt ta tập sát Hà Văn, mà để cho hắn đi càng cao. Sư huynh, ta sẽ đích thân ra tay thanh lý môn hộ."
"Thời gian còn sớm. Cứ chờ xem đã, đến lúc thật sự muốn ra tay, ngược lại cũng không cần sư đệ ngươi làm."
Lâm tông ta khẽ mỉm cười: "Huống chi, có dã tâm, ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Chúng ta vốn là tới vì dã tâm của hắn, lần này hội nghị Giang Ninh, chỉ cần thuận lợi, Đại Quang Minh giáo chung quy sẽ là đồ của hắn."
Giờ khắc này, ánh trăng lẳng lặng chiếu sáng mặt đất, trong thành thị, ánh sáng, ánh sáng của ngọn đèn dầu, từng bóng người từng chút một kéo dài xuống dưới ánh sáng nhạt hoặc là tụ tập lại trong bóng tối, bởi vì theo dục vọng của từng người, lưu lại dấu vết từng người, có như quần ma loạn vũ, cũng có bóng người lờ mờ, ý vị sâu xa... Nơi này có quá nhiều dục vọng, cũng có quá nhiều câu đố.
Trong ánh trăng của tân Hổ Cung, Lâm Tông Ngô và Vương Nan Đà từ bên bàn trà đứng lên, khẽ cười cười.
"Tóm lại, chuyện tiếp theo nên làm thì hơn, sáng sớm ngày mai ta với ngươi là Thượng Trần tước phương, liền trước đi đạp một Chu thương ngũ phương lôi đã, cũng tiện nhìn xem, những người này bày xuống lôi đài, rốt cuộc chịu được người khác, mấy phen quyền cước."
"Có sư huynh xuất thủ, lôi đài của bọn họ, đại khái sắp sụp đổ."
"Ha ha, bất quá, hôm nay vết thương trên người Trần tước, là chuyện gì xảy ra? Hắn khinh công trác tuyệt, nhưng hôm nay ta xem, dường như toàn thân đều có vết đao thương..."
Thanh âm hai người chậm rãi, lẫn vào trong ánh trăng sáng màu bạc này. Giờ phút này, thành Giang Ninh ồn ào, năm vị đại vương của phe công bằng, kỳ thật chỉ có một mình Hứa Chiêu Nam bởi vì quan hệ Lâm ta nên vào thành trước.
"Chuyển Luân Vương" đã đến nổi sóng ngầm bí mật, một bộ phận "Chuyện Luân Vương" đã biết được chuyện này, cũng trở nên càng được phô trương lên. Tại bên phía Bất Tử về phía Bất Tử về việc bắt giữ một nam một nữ làm phiền phức đêm qua., Cùng với Miêu Cốc, người ép Chu Thương giao ra phản bội, "Hàn Nha Trần tước" sau khi ăn tiệc tại tân Hổ cung, liền dẫn người quét sạch mấy tràng kỷ của Chu Thương, Du Hồng Trác hành tẩu trong bóng tối ở thành thị, bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn trộm tất cả phát sinh...
Ánh trăng đi cuối chân trời, ra khỏi phạm vi thành Giang Ninh, ánh lửa trên mặt đất càng lúc càng thưa thớt. Giờ khắc này, ở bờ Bắc cách thành Giang Ninh vài dặm, lại có một chiếc thuyền hai tầng sáng ảm đạm đăng diễm trôi nổi trên mặt nước, từ vị trí này, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn đang tụ tập ở phía xa xa của Giang Nam.
"Công bằng Vương" Văn Hà gì đó ngồi trong khoang thuyền đọc sách. Lúc này, có người đã nói cho hắn tin tức Hứa Chiêu Nam vào Giang Ninh. Lúc đêm khuya, lại có thuyền nhỏ tới gần, thị vệ trên thuyền đi vào, nhỏ giọng nói với hắn tin tức người nào đó đã lên thuyền.
Một lát sau, một bóng người từ bên ngoài tiến vào, một thân ảnh khoác áo choàng đen, đứng tại cửa giao cho thị vệ trường đao tùy thân. Sau khi đi vào, đối mặt với Hà Văn đứng dậy chắp tay thi lễ.
"Công bằng Vương Hữu Lễ."
"Tiền Bát Gia từ khi chia tay đến giờ không có việc gì chứ."
Áo choàng trùm đầu buông xuống, xuất hiện ở đây, chính là "Vũ đao" Tiễn Lạc Ninh trong Bá Đao. Trên thực tế, hai người từng qua lại với thời kỳ Đăng Tam huyện, lúc này gặp mặt, cũng có vẻ tự nhiên.
"Từ tây nam tới đây mấy ngàn dặm, ngày đi đêm cũng không dễ dàng, cũng may cuối cùng cũng tới." Tiền Lạc Ninh nhìn sông lớn và bóng đêm ngoài lâu thuyền, khẽ mỉm cười: "Công bằng Vương thật hứng thú, không biết đây là đang thưởng Nguyệt Tư Nhi đây, hay đang nhìn Giang Trữ bày mưu tính kế đại sự?"
"Thực không dám giấu giếm, Trung Thu Nguyệt Viên, thực sự là thấy vật nhớ người." Hà Văn mặc một thân trường sam, nụ cười thản nhiên: "Chỉ dạy cho Tiền Bát gia biết tổ tịch Tô Châu gì đó của ta, trong nhà vốn có thê nhi, không chừng mười năm, tất cả đều đã chết. Bây giờ ta đơn độc một mình, hôm nay nhìn thấy ánh trăng, khó tránh khỏi nhìn thấy Nguyệt bị thương tâm."
Năm xưa Hà Văn là nho hiệp nổi tiếng, hình dạng của hắn tuấn dật, lại mang theo văn khí thư sinh, đi qua tụ tập trên núi, chỉ điểm giang sơn, kích dương văn tự, từng đám thanh niên trẻ tuổi tư duy hun hút trong Hoa Hạ quân từng nhiều lần tranh luận, cũng mỗi lần thuyết phục đối phương trong những tranh luận này.
Tiền Lạc Ninh là người trẻ tuổi nhất trong Bá Đao Bát Hiệp, tuổi tác thậm chí còn nhỏ hơn so với đám người Ninh Nghị, dưa hấu. Hắn thiên tư thông minh, thiên phú đao pháp, đương nhiên không cần phải nói, mà đối với chuyện đọc sách, tư duy tiếp nhận cũng thâm sâu hơn xa một số huynh trưởng, bởi vậy người lúc trước tranh luận với Hà Văn cũng có hắn.
Hai bên năm đó gặp mặt, mỗi bên đều có lập trường không ai nhường ai, bởi vậy khi Tiền Lạc Ninh vừa thấy mặt liền châm chọc gã đang mưu đồ đại sự, đây đã là cử chỉ thân cận, cũng mang theo chút nhẹ nhàng và tùy ý. Nhưng mà đến trước mắt y., Hòa khí trên người Hà Văn dường như đã hoàn toàn thu liễm. Giờ phút này trên người y càng lộ ra vẻ đơn bạc của thư sinh cùng với thấu đáo sau khi đọc hết mọi chuyện, mỉm cười, lời nói thẳng thắn với thân nhân, ngược lại khiến cho Tiền Lạc Ninh giật mình.
Hắn nhìn Hà Văn, Hà Văn dang tay ra hiệu cho hắn có thể ngồi một bên. Tiền Lạc Ninh chần chờ một lát rồi thở dài: "Ngươi đây là... tội gì tới tai ta..."
"Tiền huynh đệ chỉ cái gì?"
Tiền Lạc Ninh không nói gì, hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Hà Văn cũng ngồi xuống, châm trà cho hắn, ánh mắt quét ánh trăng và Giang Ninh ngoài cửa sổ, nói: "Sao lại thành ra thế này?"
"Ý của Tiền huynh đệ là gì?" Hà Văn vẫn nói câu này.
" đảng công bình của ngươi." Tiền Lạc Ninh nói: "Còn có Giang Trữ này."
Hà Văn đổ xong trà, để ấm trà xuống. Lão trầm mặc một lát rồi mới ngẩng đầu lên.
"Bên phía Ninh tiên sinh... có cách nói gì không?"
"Hắn khen cô rồi."
Tiền Lạc Ninh nhìn hắn.
"Ngươi tin sao?"