Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Náo loạn sôi trào, tiếng ngựa kêu kinh loạn.
Nghiêm gia tổ chức đội ngũ một đường đông đi Giang Trữ đưa dâu, thành viên có hơn tám mươi thành viên, tuy không nói đều là cao thủ, nhưng đều đã trải qua giết chóc, chứng kiến huyết quang thậm chí cảm nhận qua sức mạnh tinh nhuệ của chiến trận. Thế đạo như vậy., Cái gọi là đưa tiễn bất quá là một cái lý do, dù sao thiên hạ biến hóa nhanh như vậy, năm đó bảo bối phong phú cùng Nghiêm Thái uy có quen biết, hứa hẹn kết hôn. Hôm nay hắn binh hùng mã tráng xâm chiếm một phương, còn có thể thừa nhận một câu hứa hẹn năm đó hay không là hai chuyện.
Chính vì vậy, hộ tống hơn tám mươi tinh nhuệ, một mặt là để đảm bảo mọi người có thể bình an đến Giang Ninh; một mặt khác, trong đoàn xe tài vật, tăng thêm chiến lực hơn tám mươi người này, cũng là vì đến Giang Ninh sau đó tỏ vẻ mình có dự liệu về Thời Bảo Phong. Kể từ đó, địa vị Nghiêm gia với toàn bộ công bằng tuy rằng chênh lệch rất nhiều., Nhưng Nghiêm gia có chỗ, có vũ lực, có hàng hóa, hai bên đón dâu sau đả thông đường buôn bán, mới được coi là mạnh mẽ liên hợp, không tính bánh bao thịt đánh chó, mặt nóng dán vào mông lạnh.
Hôm qua tên thiếu niên kia khiêu khích Lý gia võ nghệ cao cường, nhưng dưới tình huống hơn tám mươi người đều ở đây, quả thật không có bao nhiêu người nghĩ đến, đối phương sẽ ra tay với bên này.
Nhưng sự tình vẫn như cũ trong chốc lát phát sinh.
Thân ảnh kia xông lên xe ngựa, liền một cước đá bay người đánh xe ra ngoài, Nghiêm Vân Chi trong xe cũng coi như phản ứng nhanh, rút kiếm đâm tới. Người xông lên vung đoản kiếm, liền chụp vào mặt Nghiêm Vân Chi, lúc này, Nghiêm Vân Chi còn có phản kháng, dưới chân khua chân đạp phải đá tới. Một khắc sau, cả người cô bị đè lên tấm ván gỗ của xe ngựa, đã là thủ pháp hàng đầu trong mười hiệp.
Cái này tương đương với bắt một người lại, đập mạnh xuống đất.
Nghiêm Thiết và Nghiêm Thiết thấy vậy trợn tròn hai mắt như muốn nứt ra, ghìm cương ngựa xông tới, lúc này cũng đã có một sư huynh cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh xe ngựa, trong miệng quát: "Thả nàng ta ra!" Rút kiếm đâm tới, một kiếm này sử dụng công lực cả đời của nàng, nếu như ngân xà thổ tín, nháy mắt nở rộ.
Trong xe ngựa, bóng người kia chỉ đập Nghiêm Vân Chi xuống, xoay người một cái, lại cầm Nghiêm Vân Chi quay đầu lại. Hắn trực tiếp vung kiếm quang đâm về phía Nghiêm Vân Chi. Người vung kiếm hốc mắt sung huyết, đột nhiên thu tay lại, con tuấn mã dưới háng cũng bị hắn ghìm lại, sát qua cỗ xe ngựa, sau đó vọt xuống phía dưới, bùn đất trong mặt đất rơi xuống, người ngã thành một tượng đất.
"Mọi người không được qua đây ——"
Hai con ngựa kéo xe chạy dọc theo con đường lớn, toàn bộ đội ngũ đã đại loạn, tiếng gào của thiếu niên kia vạch phá trời cao, trong đó ẩn chứa sức mạnh hùng hồn cương mãnh khiến Nghiêm Thiết cùng kinh hãi. Nhưng giờ khắc này nghiêm trọng nhất đã không phải vấn đề võ nghệ của đối phương như thế nào, mà là Nghiêm Vân Chi bị đối phương cắt ngược hai tay đặt mạnh lên khung xe ngựa, thiếu niên kia cầm đao đứng đó.
"Lại qua đây lần nữa ta sẽ làm nữ nhân này."
Lúc này tình huống bộc phát bất quá chỉ trong chốc lát, thật phát sinh nghịch chuyển cũng chỉ chốc lát. Đối phương lời nói như vậy không cách nào ước thúc hơn tám mươi người hành động, nghiêm thiết cùng cũng càng thêm gần, thiếu niên kia mới nói xong một câu uy hiếp, không có dừng lại, đầu gối hướng về phía sau lưng Nghiêm Vân Chi, trực tiếp kéo tay trái Nghiêm Vân Chi.
"Ta đếm tới ba tiếng, tặng các ngươi một cánh tay, một, hai..."
Trong lúc trên xe, ánh mắt thiếu niên kia lạnh lùng đáng sợ, trong lúc nói chuyện hầu như chẳng muốn cho người ta thời gian suy nghĩ, ánh đao trực tiếp vung lên. Nghiêm Thiết và xiết chặt dây cương, vung tay hét lớn: "Không được lùi lại toàn bộ!" Lại nói: "Vị anh hùng này, chúng ta không oán không thù..."
Có câu nói kia của hắn, mọi người mới dồn dập ghìm cương dừng bước, lúc này xe ngựa vẫn đang chạy về phía trước, lướt qua bên cạnh vài tên đệ tử Nghiêm gia, nếu muốn xuất kiếm đương nhiên cũng có thể, nhưng khi Nghiêm Vân Chi bị chế trụ, đối phương lại lòng dạ độc ác, cũng không ai dám ra tay cướp người. Thiếu niên kia chỉ thẳng mũi đao và một chỉ Nghiêm Thiết: "Ngươi đi theo ta, đừng quá gần."
Xe ngựa rời khỏi đội ngũ, chạy vội về phía một ngã rẽ của con đường chính, Nghiêm Thiết và Minh Châu mới biết rõ, hiển nhiên đối phương đã từng khảo sát địa hình, mới chuyên môn động thủ trên đoạn đường này. Hơn nữa rõ ràng là cao nhân gan lớn, đối với thời gian động thủ, đã nắm rõ ràng.
Hắn giục ngựa đi lên, Nghiêm Thiết đứng phía sau hô to: "Vị anh hùng này, kiếm của Đàm Công từ trước đến nay Nghiêm gia ta vẫn luôn đứng thẳng..."
Chỉ nghe thanh âm của thiếu niên kia từ phía trước truyền tới: "Chết tiệt ngươi coi thích khách đứng thẳng cái rắm!" Tiếp đó nói: "Ta có một người bạn bị người Lý gia bắt, ngươi đi thông báo cho bên kia, bắt người đến đổi thành tiểu thư nhà ngươi!"
"Nghiêm gia ta cùng Lý gia cũng không có giao tình thâm hậu, Lý gia hắn làm sao chịu đổi, giang hồ quy củ, oan có đầu nợ có chủ..."
"Có quy củ của mẹ ngươi! lề mề mẹ ngươi chờ nhặt xác đi!"
"Ta sẽ hết sức đi làm, nhưng nếu Lý gia thật sự không đồng ý, ngươi không nên làm tổn thương đến người vô tội..."
"Nếu Lý gia không chịu, ngươi nói với hắn, ta làm thịt nữ nhân này xong, ở chỗ này canh giữ một năm, một mực thủ hộ đến khi người Lý gia hắn chết mới thôi! Xem đám ác nhân các ngươi còn dám tiếp tục làm ác."
Nghiêm Thiết há to miệng, nhất thời vì sự hung lệ của người này mà bừng bừng không biết nói gì, một lát sau, phẫn uất quát: "Nghiêm gia ta chưa từng làm chuyện ác!"
Lời nói của thiếu niên kia ném qua: "Ngày mai làm sao đổi người, ta tự sẽ đưa tin qua! Nghiêm gia ngươi và rắn rết của bè đảng công bằng một hang, tính là thứ tốt gì, ha ha, có cái gì mất hứng, gọi lên phân nhà các ngươi bảo bảo bảo, tự mình đến phun ta a!"
"...Phân, phân bảo bảo là ai —— "
"Cút ngay! Đồ lừa đảo!" Tên hung đồ phía trước cảm thấy hắn không còn thành thật như trước nữa, hắn đang trêu đùa mình, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện: "Trở về cho ta, nếu còn dám tới đây nữa, ta lập tức giết chết hắn!"
Con tuấn mã dưới hông hí dài một tiếng, Nghiêm Thiết và ghìm cương dừng bước. Lúc này ánh mặt trời thu xuống, lá cây ven đường chuyển vàng, trong tầm mắt, xe ngựa đã chạy dọc theo con đường về phương xa. Trong lòng hắn sao lại không thể nghĩ tới, chuyến đi tới Thông Sơn này, gặp phải chuyện gì lại xuất hiện biến cố như vậy, vòng vèo như vậy.
Lúc trước hắn tưởng tượng tới Tây Nam Hoa Hạ quân, trong lòng vẫn còn giữ lại nhiều điều, lúc này chỉ có hai ý niệm giao thoa trong đầu: Thứ nhất là đây hẳn là mặt thật của hắc kỳ kia? Sau đó lại nói với mình, nếu không phải hắc kỳ quân là ác ma lòng dạ độc ác như vậy, há có thể đánh bại nữ chân quân không chút nhân tính kia? Giờ phút này hắn cuối cùng thấy rõ chân tướng.
Về phần phân bảo bảo thì là ai, suy nghĩ một hồi, mới hiểu đối phương nói chính là Thời Bảo Phong.
Hắn sắc mặt âm trầm trở lại đội ngũ, thương nghị một hồi, vừa rồi cả đội chia rẽ, quay về hướng Triều bảo Lý gia. Người Lý gia thấy đám người Nghiêm gia trở về, cũng kinh nghi một trận, sau đó mới biết được nửa đường đối phương đã gặp phải chuyện gì. Lý Nhược Thiết và Nghiêm Thiết nghênh đón hậu trạch, thương nghị hồi lâu, mới định đại khái chuyện này...
Thân thể trần trụi...
Từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.
Nghiêm Vân Chi phát hiện mình đang ở trong một cái hố không biết tên trên đỉnh núi, phía trên có một tảng đá lớn có thể che mưa, chung quanh phần lớn là đá vụn, cỏ dại, chiều tà rải từ chân trời xuống.
Tay chân của nàng đã bị trói chặt, trong miệng không chỉ bị khăn lông hay áo vải nhét vào, nói không ra lời.
Khắp nơi không có người, thiếu niên hung hăng bắt cóc nàng trước tiên giờ phút này cũng không có ở đây. Nghiêm Vân Chi giãy dụa ngồi dậy, cảm thụ một chút thương thế trên người, cơ bắp có chỗ đau nhức, nhưng cũng không tổn thương tới gân cốt, trên tay hình như có vết trầy xước, nhưng nói tóm lại, cũng không tính là nghiêm trọng.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Công phu của Nghiêm gia lấy hành thích, giết người chiếm đa số, cũng có cách trói người, thoát thân, nhưng Nghiêm Vân Chi thử một chút, mới phát hiện công lực của mình không đủ, trong thời gian ngắn khó mà cởi trói cho mình. Nàng thử dùng dây thừng trên tảng đá, chậm rãi ma sát để cắt đứt., Thử một hồi, thiếu niên từ phía sau trở về, cũng không biết hắn có nhìn thấy thử nghiệm bên mình hay không, nhưng thiếu niên không nói chuyện với nàng, ở một bên ngồi xuống, lấy ra một cái bánh bao từ từ ăn, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ừm... Ừm..."
Xác định trong thời gian ngắn khó mà thoát thân, Nghiêm Vân Chi thử nói chuyện. Kỳ thật nàng còn có chút hảo cảm với thiếu niên Hắc kỳ quân trước mắt, dù sao đối phương cũng là vì đồng bọn mà trả thù Lý gia, dựa theo quy củ của Lục Lâm., Loại thù hận này có thể coi là quang minh chính đại, sau khi nói ra mọi người sẽ ủng hộ. Nàng hy vọng đối phương làm rơi đồ vật trong miệng nàng, song phương giao lưu trao đổi một phen, nói không chừng đối phương sẽ phát hiện bên mình cũng là người tốt.
Mặt trời lặn xuống, ừ ừ ừ một hồi lâu, chỉ thấy thiếu niên kia đứng dậy đi tới, Nghiêm Vân Chi lại thấy rất rõ ràng, khuôn mặt của đối phương có chút đẹp mắt, chỉ có điều ánh mắt lạnh như băng.
Hắn không đưa tay lấy vật trong miệng nàng, mà trực tiếp giơ chân lên, một cước đạp xuống mặt nàng.
"... Ừm!"
Nghiêm Vân Chi co rụt người lại, nhắm mắt lại, lát sau mở mắt ra, mới phát hiện một cước kia không hề giẫm lên người mình, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống.
"Còn om sòm, đạp nát mặt ngươi!"
Nghiêm Vân Chi trừng mắt nhìn, vẻ mặt của thiếu niên trong mắt trở nên đáng ghét. Nàng co rút thân thể, không dám mở miệng nữa.
Nàng từ nhỏ đã hiếu võ, mặc dù thân là nữ nhi, từ nhỏ là người Nghiêm gia cùng một đám sư huynh đệ bảo vệ Minh Châu trên tay, nhưng tu luyện kiếm pháp chưa bao giờ lười biếng. Đến lúc nàng mười lăm tuổi, phụ thân dẫn mọi người kháng kim, nàng cũng tham dự trong đó, trong quá trình cải trang chuyển vận đồ vật, nàng bị hai gã kim binh chặn được, suýt nữa bị đối phương chà đạp, đây là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời nàng gặp phải.
Nghiêm Vân Chi trong lòng sợ hãi, nhưng dựa vào lúc đầu yếu thế, khiến cho đối phương buông xuống đề phòng, nàng nhân cơ hội giết một người, lại đả thương một người khác, sau khi liều mạng chém giết với thương binh kia, rốt cục giết chết đối phương. Đối với thiếu nữ mười lăm tuổi, đây cũng là thời khắc cao quang nhất trong cuộc đời nàng. Từ lúc đó, nàng đã quyết định, tuyệt không khuất phục ác nhân.
Nếu thiếu niên này đã là ác nhân, nàng cũng không muốn bắt đầu câu thông cùng đối phương. Cho dù đối phương muốn nói chuyện, nàng cũng không nói!
Qua một hồi, thiếu niên lại rời khỏi nơi này. Nghiêm Vân Chi giãy dụa trên mặt đất, nhúc nhích, nhưng cuối cùng thở hồng hộc, không có thành quả. Lãnh Nguyệt trên trời nhìn nàng, xung quanh tựa hồ có động vật bễ nghễ như vậy đi, đến nửa đêm, thiếu niên lại trở về, trên vai gánh một cái cuốc... Cũng không biết là từ đâu tới... Trên người dính không ít bụi đất.
Nửa đêm, thiếu niên lại khiêng cuốc đi ra ngoài, rạng sáng trở lại, tựa hồ đã làm xong chuyện, tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi. Như vậy, hai người từ đầu đến cuối không nói chuyện. Chỉ đêm khuya không biết từ lúc nào, Nghiêm Vân Chi trông thấy một con rắn trườn qua đá vụn, lặng lẽ đi về phía hai người.
Lúc này thiếu niên kia nhấc hai chân lên, nhắm mắt lại như đã ngủ say, Nghiêm Vân Chi nhìn con rắn kia, trong lòng hi vọng đây là rắn kịch độc mới tốt, có thể bò qua cắn thiếu niên một cái. Nhưng trôi qua một hồi, con rắn kia phun lưỡi ra., Tựa hồ ngược lại hướng về phía mình. Nghiêm Vân Chi vô pháp động đậy, lúc này cũng vô pháp phản kháng, trong lòng do dự có nên làm ra động tĩnh hay không, lại có chút sợ hãi, độc xà kia ngược lại lập tức phát động công kích.
Đang lúc sợ hãi, trong không khí chỉ nghe "Đùng" một tiếng vang lên, cũng không biết thiếu niên kia ra tay như thế nào, như thiểm điện bắt lấy đuôi rắn, sau đó toàn bộ con rắn tựa như roi giật thoát khỏi khớp nối. Chiêu thức này thật lợi hại., Đặc biệt là con đường của Nghiêm gia, trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi bực này còn có thể bảo trì sự nhạy cảm đề phòng cao độ, khiến cho nàng hâm mộ không thôi, nhưng cân nhắc đối phương là một tên bại hoại, nàng lập tức đè nén cảm xúc hâm mộ xuống.
Một tên bại hoại lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là bại hoại mà thôi.
Thiếu niên ngồi ở đó, lấy ra một thanh tiểu đao, chặt đôi con rắn kia, thuần thục lấy mật rắn ra ăn, sau đó cầm thi thể con rắn kia rời khỏi tầm mắt của nàng. Lúc trở lại, thi thể con rắn đã không còn, trên người thiếu niên cũng không còn mùi máu tanh, hẳn là dùng biện pháp gì che lấp. Đây là công phu tất yếu để tránh địch nhân truy xét, Nghiêm Vân Chi cũng rất có tâm đắc.
Đáng tiếc là một tên bại hoại...
Nàng nghĩ như vậy, ngủ thật say, đối với chuyện sau khi ngủ dậy sẽ bị thú cầm trong núi đánh tới quấy nhiễu, lúc này cũng không lo lắng gì nữa.
Thân thể trần trụi...
Lúc sáng sớm, một phong tên mang theo tín hiệu từ ngoài núi bắn vào trong hoàng bảo Lý gia, trong thư nói rõ địa điểm và thời gian trao đổi con tin hôm nay.
Mọi người Lý gia cùng Nghiêm gia lập tức xuất phát, một đường chạy tới địa phương đã hẹn.
Lộ trình đi được một nửa, lại có mũi tên bắn tới, địa điểm lần này đã thay đổi, thậm chí ước thúc nhân số cục diện. Lý Nhược Nghiêu, Nghiêm Thiết và đám người lập tức chuyển hướng, giữa đường, lại là một phong thư tới, địa điểm lại biến đổi.
Song phương gặp mặt bên cạnh một cánh rừng hoang ở ngoại thành Thông Sơn thành, vị trí của Lý Nhược Hoán, Nghiêm Thiết và đám người là trên đồng nguyên bên ngoài khu rừng, mà thiếu niên Long Ngạo Thiên mang theo Nghiêm Vân Chi bị trói hai tay đứng ở rìa rừng, đây là lựa chọn có chút ngoài ý muốn liền có thể tiến vào địa hình rừng cây độn đi.
Lục Văn Kha hai mắt vô thần từ trên xe ngựa đặt xuống, bước chân của gã run rẩy, mắt thấy hai đạo nhân ảnh đối diện trong rừng, thậm chí có chút khó hiểu xảy ra chuyện gì. Đứng đối diện đương nhiên là "Tiểu Long" một đường đồng hành, nhưng bên này, lít nha lít nhít mấy chục hung nhân đứng thành một đống, song phương thoạt nhìn, vậy mà giống như đang đối kháng.
"Hai người, cùng đặt, từ từ vòng sang bên cạnh!"
Hắn nghe được con rồng nhỏ đang nói chuyện ở bên kia, lời nói kia vang dội, nghe như là trực tiếp vang lên bên tai vậy.
"Nếu như chơi đùa, ta lập tức đi! Nhưng tiếp theo, các ngươi phải xem cửa hàng tang lễ của Thông Sơn, có nhiều quan tài như vậy không!"
Những lời này của hắn rất hung lệ, so với ngày thường hắn ra sức ăn, hoàn toàn khác với đám tiểu long đùa giỡn trước kia. Trong đám người có người vẫy tay: "Không có đùa bỡn, giao người là được rồi."
Trong đám người có ông lão chống gậy trầm giọng quát: "Sự tình lần này, Lý gia ta xác thực có chỗ không thích hợp! Nhưng các hạ không nói quy củ, không phải tới cửa đòi công đạo mà là trực tiếp hành hung, việc này Lý gia ta sẽ không nuốt xuống, xin các hạ hạ hạ hạ hạ lời, tương lai Lý gia ta tất có bồi thường!"
Đối diện cười lạnh một tiếng: "Không cần phải phiền toái như vậy! Lần này ta đến Giang Ninh sẽ tìm được Lý Tiện Phong, hỏi thẳng hắn! Xem hắn có thể cho ta một câu trả lời không!"
"Như thế rất tốt! Lý gia gia gia chủ ta tên là Lý Ngạn Phong, ngươi nhớ kỹ!"
"Một ý." Đối diện trả lời.
Bên này, quải trượng của lão nhân lại nện xuống mặt đất một trận.
Có người đẩy Lục Văn Kha: "Đi qua."
Tiểu Long ở bên kia quơ quơ ngón tay: "Đi qua đây." Sau đó cũng đẩy nữ tử bên cạnh: "Ngươi đi vòng qua, chậm một chút."
Hai con tin chậm rãi tiến lên, đợi qua tuyến trung tuyến, bước chân Lục Văn Kha lảo đảo chạy về phía đối diện, ánh mắt nữ tử lạnh lùng, cũng chạy tới. Đợi Lục Văn Kha chạy đến bên cạnh "Tiểu Long", thiếu niên một phát bắt được hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm đối diện, lại nhìn bên cạnh, ánh mắt tựa hồ có chút nghi hoặc, sau đó chỉ nghe hắn cười ha ha một tiếng.
"Ha ha! Các ngươi đi nói cho phân bảo, nữ nhân của hắn, ta đã dùng qua, để cho hắn đi tìm chết —— "
Lời này nói ra, nữ nhân đối diện quay đầu lại, trong ánh mắt đã là một mảnh hung lệ cùng bi thảm, trong đám người bên kia cũng có người cắn chặt hàm răng, rút kiếm muốn xông tới, có người thấp giọng hỏi: "Phân Bảo Bảo là ai?" Trong một mảnh hỗn loạn hỗn loạn, thiếu niên tên là Long Ngạo Thiên kéo Lục Văn Kha chạy vào rừng cây, nhanh chóng rời xa.
Bên này có người của Nghiêm gia muốn xông lên, bị Nghiêm Thiết và phất tay ngăn lại, mọi người ở trên đồng dã chửi ầm lên, một mảnh náo loạn.
....
Thà rằng kéo Lục Văn Kha xuyên qua rừng cây, trên đường đi, thân thể suy yếu của Lục Văn Kha muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt vẫn cố kỵ khiến cho gã nuốt trở lại.
Đối với đám người Lý gia, Nghiêm gia an phận trao đổi con tin như vậy, không đuổi theo, cũng không bố trí thủ đoạn khác, Ninh kị trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn đương nhiên không biết, ngay khi phát hiện hắn có bối cảnh Tây Nam Hoa Hạ quân, Lý gia kỳ thực cũng đã có chút khó xử. Võ nghệ của hắn cao cường, bối cảnh quá cứng, chính diện giao chiến với Lý gia nhất thời nửa khắc khó chiếm được tiện nghi, cho dù giết hắn, nguy hiểm sau đó cũng cực kỳ khó lường, đối kháng như vậy, Lý gia là đánh không được, không đánh cũng không được.
Những tao ngộ của Nghiêm gia tạo cho bọn họ một bậc thang, nhất là Nghiêm Thiết và một phần trả thù lao, thỉnh cầu Lý gia thả người, Lý gia thuận nước chảy, liền rất có khả năng truyền trên giang hồ làm giai thoại: Đương nhiên, nếu như hắn không chịu giao người, đương nhiên, nếu như hắn không chịu giao người., Nghiêm Thiết cũng từng tạo ra uy hiếp, công bố cho toàn bộ thiên hạ chuyện vợ chồng Từ Đông gia lần này, mà Lý gia cũng đem Nghiêm Thái uy từ ái nữ trở thành kẻ địch, thậm chí đắc tội với Thời Bảo Phong. Tự nhiên, uy hiếp như vậy sau khi sự tình viên mãn sẽ thuộc về chuyện chưa từng xảy ra.
Mọi người không ngờ rằng câu nói cuối cùng của thiếu niên Long Ngạo Thiên lưu lại "Đưa cứt Bảo Bảo" mà thôi.
Ninh kị cùng Lục Văn Kha xuyên qua rừng cây, tìm được mấy con ngựa ở lại bên này, sau đó hai người cưỡi ngựa, một đường tiến về phía Thang gia. Lúc này thương thế của Lục Văn Kha chưa lành, nhưng tình huống khẩn cấp, hai ngày nay gã vượt qua tình cảnh giống như địa ngục, vừa thoát khỏi lồng giam, thì tinh thần lại phấn chấn, chạy như điên theo Ninh Kỵ một đường.
Trong khách sạn mà Thang gia tụ tập, hai người tìm được Vương Giang, cha con Vương Tú Nương vẫn ở chỗ này chữa thương. Vương Tú Nương chỉ cho rằng tất cả mọi người đều đã rời khỏi nàng, lúc này nhìn thấy Tiểu Long, thấy Lục Văn Kha mình đầy thương tích, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Kỳ thật Thang gia tập hợp cũng là nơi thông núi, vẫn là phạm vi thế lực Lý gia phóng ra, nhưng liên tục hai ngày, thủ đoạn Ninh cố kỵ thực sự quá mức hung lệ, sau khi hắn hỏi tình hình con tin từ miệng Từ Đông, lập tức chạy đến Thông Sơn huyện thành, giết Lý Tiểu Kiệt, còn dùng máu của nàng lưu lại trên tường hai chữ "Thả người", Lý gia trong thời gian ngắn lại không có dũng khí bắt tất cả đồng bọn của hắn về.
Lúc này bốn người chạm nhau, thà không nói nhiều lời, mà ở bên ngoài tìm một chiếc xe ngựa lớn, bao thành đơn sơ. Hắn để Lục Văn Kha và Vương Giang ngồi trên xe, lệnh cho Vương Tú Nương đánh xe, tự mình xử lý thương thế cho Lục Văn Kha, sau đó cưỡi một con ngựa, bốn người nhanh chóng rời khỏi Thang gia, hướng Nam tiến lên.
Đến đêm hôm đó, xác định đã rời khỏi Thông Sơn Địa giới rất xa, bọn họ tìm một phòng ở trong một thôn xóm. Ninh kị không muốn nói nhiều chuyện này với mọi người, trên đường hắn đều là tiểu đại phu cả người lẫn vật đều vô hại, lúc này phải thể hiện răng nanh thành đại hiệp., Đối ngoại tất nhiên không sợ hãi chút nào, nhưng đối với mấy người đã mỗi người một ngả, thiếu niên tuổi gần mười lăm, lại cảm thấy có chút giật mình, thái độ chuyển biến về sau, không biết nên nói cái gì.
Dựa theo sắp xếp, trong khoảng thời gian kế tiếp, Tú Nương tỷ sẽ ở chỗ này chiếu cố hai người kia, tình huống thân thể Vương Giang cũng không lạc quan, nhưng sớm muộn gì Lục Văn Kha cũng sẽ tốt lên, khoảng cách đến "Quê quán Hồng Châu rất có thể" này cũng không xa. Gã nói với Vương Tú Nương: "Nếu lần này qua đi, Lục Văn Kha đối với ngươi không tốt, hắn sẽ không coi là người. Đến lúc đó ngươi có thể đến đó tìm Hoa Hạ quân, Hoa Hạ quân đều là người tốt."
Lời này mặc dù chưa chắc đã đúng, nhưng cũng là đường ra duy nhất giúp đối phương nghĩ ra.
Bọn họ ăn xong bữa cơm tối cuối cùng gặp nhau, lúc này Lục Văn Kha mới khóc lên, gã nghiến răng nghiến lợi nói ra hết thảy tao ngộ tại huyện Thông Sơn, nói đến cảnh tượng địa ngục khiến người ta sởn cả tóc gáy của Lý gia, gã đối với bình kị nói: "Tiểu Long, nếu như ngươi có lực lượng... "
Ninh Độc suy nghĩ một hồi, nói: "Lục đại ca, đây không phải là... nên đến phiên huynh làm việc sao?"
Lục Văn Kha ngẩn người, sau đó, hắn chậm rãi gật gật đầu, lại chậm rãi, liên tục điểm hai cái: "Đúng vậy, đúng vậy a..."
Hắn nói: "Đúng vậy."
Ninh Độc ăn cơm tối xong, thu dọn bát đũa. Hắn không cáo từ, lặng lẽ rời khỏi chỗ này, hắn không biết có thể gặp lại đám người Lục Văn Khang, Vương Tú Nương hay không, nhưng thế đạo hiểm ác, có một số việc, cũng không thể đơn giản kết thúc đơn giản như vậy được.
Hắn cưỡi ngựa, lại đi về hướng huyện Thông Sơn, cái này là để đảm bảo phía sau không có truy binh lại chạy tới, mà trong lòng của hắn, cũng nhớ tới thảm kịch Lục Văn Kha nói. Hắn ở lại phụ cận Lý gia một ngày., Cẩn thận quan sát và suy nghĩ một phen, xác định ý nghĩ xông vào giết chóc của tất cả mọi người chung quy không hiện thực, mà dựa theo cách nói của phụ thân, rất có thể sẽ có một nhóm ác nhân xuất hiện, lựa chọn đổ vào huyện Thông Sơn.
Thời gian là buổi tối tháng bảy tháng hai mươi lăm, hắn lẻn vào trong thông sơn huyện lệnh, hạ gục vài tên hộ vệ trong nhà, thừa dịp đối phương cùng thiếp thất vui chơi, đi vào đâm một đao vào bụng đối phương.
Tên Huyện lệnh tên là Hoàng Văn Đạo ôm bụng nhúc nhích trên mặt đất, thà kiêng kỵ cầm một cái bút lông lớn, kéo hắn đến bên tường, dính máu tươi viết chữ trên tường.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo viết:
"Còn có một số việc, vẫn đang làm ác ở Thông Sơn, ta quay đầu lại giết một lần... Long Ngạo Thiên."
Viết xong, cảm thấy "Còn có một số việc" này không khỏi có chút mất khí thế, nhưng đã viết rồi, cũng không có cách nào. Mà bởi vì lần đầu tiên dùng loại bút lông này viết chữ trên tường, chữ rơi cũng khó mà viết được, chữ Ngạn viết thành ba cánh, chữ "Long" đi qua cũng không quá hình dạng, cực kỳ mất mặt.
"Sớm biết như vậy nên nhờ ngươi giúp ta viết, ngươi viết rất hay."
Hắn nhìn một chút lúc di lưu, ánh mắt đã tan rã, lại nhìn xung quanh trên tường treo tranh chữ, tự ti thở dài một hơi.
Trong thôn trang rất xa xôi, chăm sóc phụ thân và Vương Tú Nương đang ngồi bên giường thư sinh ngủ gật một hồi. Vết thương trên mặt Vương Tú Nương đã trở nên hơi cạn, Lục Văn Khang nắm tay cô lẳng lặng nhìn nàng. Trên người và lòng mọi người, có một ít thương thế sẽ dần phai nhạt, có một ít sẽ vĩnh viễn không lưu lại. Hắn không nói "Rất có thể làm."
Đám thư sinh tên là Phạm Hằng, tuấn tú, thời khắc này đang đứng ở một chỗ khác, ngửa mặt nhìn lên trời, chúng ta cũng không biết bọn họ đang ở đâu.
Trên bầu trời bóng đêm đen như mực, tinh hỏa hơi mờ, có cái tựa hồ tùy thời muốn dập tắt, cũng có cái chớp nháy con mắt của chúng, bướng bỉnh lóe lên.
Dương Quang sẽ đến.