Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dưới bóng đêm, trên tường thành huyện Thông Sơn thưa thớt ánh đuốc, không nhiều vệ binh ngẫu nhiên tuần tra qua.
Lúc gần đến giờ Hợi, cửa thành phía đông mở cửa, năm tên kỵ sĩ liền từ trong thành nối đuôi nhau đi ra.
Từ Đông Kỵ dẫn đầu cưỡi một con ngựa cao to, mặc một thân giáp mềm da trâu, sau lưng đeo hai thanh đại đao, trong tay lại cầm quan đao một thanh, trước ngực trong vòng tay, mười hai thanh phi đao xếp thành một hàng, làm nổi bật lên thân hình cao lớn uy mãnh của hắn. Từ xa nhìn lại, hắn như một pho tượng tu la sát khí tỏa ra bốn phía, cũng không biết phải nghiền nát bao nhiêu mạng người.
Trước khi Lý gia ở rể huyện Thông Sơn, hắn vốn là võ giả nghèo túng không có căn cơ gì, nhưng khi còn bé được danh sư truyền thụ võ nghệ, đoản đao trường trung đều có tu luyện. Năm đó Lý Ngạn Phong thấy hắn là tay chân xuất sắc, hơn nữa lúc sa sút tính cách kính cẩn nghe theo, bởi vậy đã tác hợp hắn với hôn sự giữa muội muội mình.
Ba loại đao dài ngắn này, Quan Đao thích hợp cho việc xung phong liều chết trên chiến trường, cưỡi ngựa phá trận, đại đao dùng để cận thân chém giết, cướp bóc chém giết, mà phi đao có lợi cho việc đánh lén giết người. Ba người Từ Đông đều luyện, võ nghệ cao thấp cũng không nhiều lắm, đối với các loại tình huống chém giết lại hiểu rõ.
Lúc nữ chân nhân giết tới, Lý Ngạn Phong tổ chức người vào núi, Từ Đông bởi vậy mới có được trọng trách dẫn dắt trinh sát. Sau đó huyện Thông Sơn bị phá, lửa lớn đốt cháy nửa tòa thành trì, đám người Từ Đông cùng Lý Ngạn Phong mang theo trinh sát từ xa quan sát, tuy rằng bởi vì nữ chân nhân rất nhanh rời đi, chưa từng triển khai chém giết chính diện, nhưng trong khoảnh khắc đó, bọn họ cũng đúng là nhân vật gần với đại đội của Nữ Chân.
Sau đó Lý Ngạn Phong loại trừ dị tính, nhất thống thông sơn, địa vị Từ Đông cũng theo đó đề cao. Nhưng tóm lại, cũng chỉ cho hắn một ít quyền lực ngoại vi, ngược lại bài trừ hắn ra khỏi hạch tâm quyền lực của Lý gia, đối với những chuyện này, trong lòng Từ Đông cũng không hài lòng.
Chém giết chính diện trên thao trường, đó là chiêu thức ngu ngốc giảng "Quy củ", hắn có lẽ chỉ có thể chiến bình cùng vài tên khách khanh của Lý gia, nhưng trong những khách khanh này, ai có thể là "Toàn tài" như hắn? Hắn tu luyện chính là phương pháp chiến đấu, là thuật giết người dùng thực lực của mình. Lý Ngạn Phong đơn giản là vì muội muội của hắn, muốn ép cho đám người như mình không cách nào ra mặt mà thôi.
Đương nhiên, võ nghệ của Lý Ngạn Phong không thể nghi ngờ, nhất là trình độ tâm ngoan thủ lạt của hắn, càng khiến Từ Đông không dám có quá nhiều hai lòng. Hắn không thể chính diện phản đối Lý Ngạn Phong, nhưng vì Lý gia phân ưu, cướp công lao, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người không thể bỏ qua hắn, những chuyện này hắn có thể quang minh chính đại hành động.
Bốn tên nha dịch đi theo hắn chính là lực lượng chính hắn bồi dưỡng ở huyện Thông Sơn, lúc này trên dưới toàn thân cũng đã mặc bộ cải giáp, có người mang theo ngư ông thích ngược lại, có người mang theo tro đá, trên thân binh khí trường đoản không đồng nhất. Ngày xưa, những người này cũng đều tiếp nhận Từ Đông lén huấn luyện.
Bước ra cửa thành huyện Thông Sơn, xa xa chỉ có thể trông thấy đường viền sơn lĩnh đen kịt, chỉ ở một nơi cực ít, tô điểm cho ngọn đèn trong thôn xóm xung quanh. Đi tới hoàng bảo còn phải bẻ một ngọn núi về phía Lý gia bảo. Có người mở miệng nói: "Lão đại, người tới đây nói hung đồ rất khó đối phó, thật sự muốn ban đêm đi qua sao?"
"Ngươi sợ cái gì?" Từ Đông nhìn hắn một cái: "Trên chiến trường phân hợp kích, có thể giống như chém giết giữa rừng xanh không? Ngươi mặc cái gì? Là giáp! Hắn bổ ngươi một đao, đánh không chết ngươi, chính là hắn! Đại hiệp Lục Lâm, bị lưới đánh cá bao vây, bị người ta vây, cũng chỉ có thể bị loạn đao chém chết! Võ công bên bãi đá có lợi hại hơn nữa, các ngươi có vây không giết chết được hắn không?"
"Chúng ta không sợ đá thủy phương."
"Hắn là lạc đơn độc đấu với người!" Từ Đông nói: "Chúng ta không đối đầu với người khác. Muốn giết người, cách tốt nhất là đồng loạt xông lên, các ngươi mặc kệ dùng lưới đánh cá hay là đống đá, hay là xông lên ôm lấy hắn, chỉ cần một người đắc thủ thôi., Người nọ chết chắc rồi, chờ lúc này, có gì mà suy nghĩ nhiều! Lại nói, một tên ngoại lai bẩn thỉu, đối với địa giới Thông Sơn các ngươi có thể quen thuộc sao? Năm đó trốn nữ thật, mảnh núi này chúng ta không đi qua một tấc nào sao? Ban đêm đi ra ngoài chiếm tiện nghi là ai, còn cần ta nhiều lời nữa?"
"Các ngươi đi theo ta, mặc một thân da chó, ngày ngày tuần trong thành, nước trơn sơn thủy, Lý gia này, các ngươi chia mấy thành? Trong lòng không biết? Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chính là lúc những Lục Lâm đại hiệp kia thấy bản lĩnh của các ngươi, lo trước sau, các ngươi còn không muốn ra mặt? Lúc này có sợ, lập tức trở về cho ta, tương lai đừng trách Từ Đông ta có chỗ tốt không đeo tới các ngươi!"
Hắn nói xong câu này, lúc trước người nọ ngẩng đầu lên: "Lão đại, ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, muốn giết người, ta cũng không dám hồ đồ."
Có người vỗ ngực: "Không sai! Lúc chạng vạng tối người này mới đánh ở đỉnh núi Lý gia hai trận, hao tổn nhất định không ít. Theo ta nói, chúng ta không cần đi tới Lý gia bên kia, trực tiếp đi xung quanh tìm kiếm, tìm ra hắn là được."
"Dù là cao thủ, đều là một người, chỉ cần bị lưới này bao lại, liền chỉ có thể ngoan ngoãn ngã xuống mặc chúng ta bắn, khoác lên người hắn một đao, vậy thì thế nào!"
Bốn người bị khích tướng, thần sắc đều hưng phấn hẳn lên. Từ Đông bùi ngùi cười: "Chính là đạo lý này! Lần này đi qua, trước tiên lộ mặt ở trên núi, sau đó tìm cho ra kẻ đó, để cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết. Mọi người ra ngoài cầu phú quý, xưa nay là người chết chim triều! Bất tử vạn vạn năm! Để hắn chết..."
Trong miệng hắn nói thế, thúc ngựa đi về phía trước, bốn người còn lại cũng lập tức đuổi theo. Chiến mã này xuyên qua bóng tối, dọc theo con đường quen thuộc tiến lên, gió đêm thổi qua, máu tươi trong lòng Từ Đông cuồn cuộn bốc cháy., Khó có thể bình tĩnh, trong nhà ác phụ không ngừng đánh đập cùng nhục nhã không dứt ở trong mắt hắn, mấy thư sinh bên ngoài không hiểu chuyện chút nào mạo phạm để cho hắn cảm thấy tức giận, phản kháng của nữ nhân kia làm cho hắn cuối cùng không thể thành công, còn bị thê tử bắt lấy một loạt sự tình hiện hành, đều làm cho hắn phẫn uất.
Những người này, không hiểu chút nào chân tướng loạn thế. Nếu lúc trước không phải những chuyện này trời xui đất khiến, nữ nhân kia dù có phản kháng, bị đánh mấy lần sớm muộn cũng sẽ bị hắn thuần phục dễ dàng, mấy thư sinh không hiểu chuyện, chọc giận hắn., Bọn họ ngay cả thông núi cũng không thể đi ra, mà ác phụ trong nhà kia, nàng căn bản không hiểu một thân sở học của mình lợi hại, cho dù là Lý Ngạn Phong, quyền cước của hắn lợi hại, thực sự lên chiến trường, còn không được dựa vào kiến thức phụ tá của chính mình.
Mà chính là một chút sai sót kia, khiến hắn hôm nay ngay cả nhà cũng không dễ hồi, ngay cả mấy nha hoàn rách nát trong nhà, bây giờ nhìn ánh mắt của hắn, đều như là cười nhạo.
Hắn phải chứng minh tất cả những điều này! Nhất định phải lấy lại tất cả mặt mũi!
Gió đêm thổi theo chiến mã dưới hông chạy băng băng mà gào thét, trong đầu của hắn cảm xúc kích động, nhưng dù vậy, ngay từ lúc đến khu rừng đầu tiên trên đường, hắn đã xuống ngựa đầu tiên, để cho đồng bạn dắt ngựa đi về phía trước, tránh để trên đường gặp phải hung nhân mai phục.
Mặc dù có người lo lắng ban đêm Lý gia không an toàn, nhưng trong lòng Từ Đông, kỳ thật cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ mai phục trên con đường như vậy, năm người cầm đao thương. Dù sao cao thủ Lục Lâm mạnh hơn, cũng chỉ là một người như vậy mà thôi., Chạng vạng tối sẽ phân ra hai trận chiến liên tiếp giữa Lý gia, ban đêm lại đến mai phục —— không nói có thể thành công hay không — cho dù thật sự thành công, đến ngày mai toàn bộ động viên Thông Sơn nổi lên, người này chỉ sợ ngay cả sức chạy cũng không có, hơi có lý trí cũng không làm được chuyện bực này.
Trong tình huống toàn bộ thông sơn đều quy về Lý gia, sự phát triển có khả năng nhất chính là sau khi đối phương giết chết Phương Thạch Thủy đã nhanh chóng lan xa, rời khỏi Thông Sơn - đây là cách làm ổn thỏa nhất. Mà Từ Đông đi đến Lý gia chính là để nói năng lưu loát lợi hại, khiến người Lý gia nhanh chóng đưa ra ứng phó, tung lưới chặn đường. Hắn là ứng viên thích hợp nhất để chỉ huy tất cả những chuyện này.
Kể từ đó, nếu đối phương vẫn còn ở lại Thông Sơn, Từ Đông liền dẫn theo huynh đệ đồng loạt lên, giết chết, dương danh lập vạn. Nếu như đối phương đã rời đi, Từ Đông cho rằng ít nhất cũng có thể bắt được vài tên thư sinh lúc trước, thậm chí còn bắt về nữ nhân phản kháng kia, sau đó mới chậm rãi chế tạo. Lúc trước hắn đối với những người này cũng không có nhiều hận ý như vậy, nhưng sau khi bị thê tử bỏ qua một ngày bạt tai, đã là càng nghĩ càng giận, khó có thể nhẫn nại.
Có lẽ là giờ Hợi một khắc, trong hoàng bảo Lý gia, Lục Văn Kha bị người kéo xuống địa lao, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng. Trên con đường bên này chỉ có âm thanh đơn điệu, tiếng vó ngựa vang lên., Tiếng bước chân sàn sạt, ngay cả tiếng gió đêm thổi lá cây cũng lộ ra rõ ràng trong bối cảnh yên tĩnh. Bọn họ đi qua một con đường, đã có thể nhìn thấy điểm sáng phát ra từ hoàng sơn xa xa của Lý gia bảo, tuy còn cách khá xa, nhưng tất cả mọi người đều thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tập kích là đột nhiên xuất hiện.
Lúc này mọi người vẫn còn đang đi xuyên qua rừng cây, để tránh cho đối phương bố trí dây, từng người đều đã xuống. Hai viên đá bị dây thừng trói lại gào thét bay ra, nện bộp lên người đồng bọn đang nhảy xuống đợt thứ hai. Hắn lập tức ngã xuống đất, sau đó hai hòn đá, đánh trúng mông hai con ngựa, một con trong đó hí vang nhảy lên, một con khác hí dài một tiếng chạy gấp về phía trước.
Chiến mã kinh loạn đột nhiên xé rách bóng đêm, người đi ở cuối đội ngũ "A" một tiếng hô to, chụp lưới đánh cá vọt về phía rừng cây bên kia, tên nha dịch đi dưới đếm ngược cũng đột nhiên rút đao, chém giết về phía cây cối bên kia. Một bóng người đang đứng đó.
Lúc này, tiếng ngựa hí dài, chiến mã nhảy loạn, tiếng người cuồng loạn, tên nha dịch bị hòn đá nện tay chân ngã xuống đất thử bò dậy, thần kinh căng thẳng như đột ngột bùng nổ, Từ Đông cũng đột nhiên rút trường đao ra.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Vào lúc này, bóng người phía rìa rừng núi kia tựa hồ phát ra: "... Ừm?" Một tiếng, thân hình của hắn nhoáng một cái, lùi về trong rừng.
Ba tên nha dịch đồng loạt đánh về phía khu rừng kia, sau đó là Từ Đông, tiếp theo là nha dịch thứ tư bị đánh ngã lăn lộn trên mặt đất. Hắn không để ý đến sự nặng nề ở ngực mà rút đao bổ nhào mãnh liệt. Đây không chỉ là kích thích của dịch kích thích về dịch thể, mà còn là lời dặn dò của Từ Đông trước đây., Một khi phát hiện địch nhân, liền nhanh chóng đồng loạt xông lên, chỉ cần có một người chế trụ đối phương, thậm chí là làm chậm tay chân đối phương, những người còn lại liền có thể trực tiếp loạn đao chém chết hắn, mà một khi bị võ nghệ cao cường Lục Lâm nhân quen thuộc điều khiển, vừa đánh vừa đi, chết có thể là bên mình.
Trải qua thuật giết người trải qua chiến trường, là mặc kệ giang hồ đạo nghĩa gì, ngay cả tràng diện cũng không cần phải nói.
Đạo thân ảnh kia lao vào rừng cây, cũng chạy nhanh dọc theo rìa rừng. Hắn không xông vào sâu trong khu rừng địa hình phức tạp, trong mắt mọi người đây là sai lầm lớn nhất!
Nha dịch cầm đao xông vào, bổ một đao vào bóng người kia. Bóng dáng kia vội vã dừng lại, đè lên cánh tay nha dịch vung đao, đoạt lại chuôi đao. Nha dịch buông lỏng, nhào tới.
"Ah! Ta bắt được ——"
Tiếng nói của hắn oanh tán trong rừng, nhưng mà đối phương mượn thế xông ra rút lui, thân thể của hắn mất đi cân bằng, cũng đạp đạp phi nhanh vọt tới trước, theo sau cửa đâm vào trên một cây đại thụ.
Bóng người đánh lén lúc này đã cầm trường đao, hắn đã tránh được cây đại thụ kia. Mấy người còn lại điên cuồng gào thét cũng đã nhào tới gần, có người ném lưới đánh cá tô điểm đủ thứ ra ngoài, thân ảnh kia cầm trường đao bổ nhào về phía bên cạnh, lăn lộn.
Có người vung ra bột phấn, trong rừng chính là bụi đầy trời. Nhưng tốc độ của bóng người kia còn nhanh hơn tưởng tượng, hắn như con báo nhào mạnh trong rừng, gần như sát mặt đất, lao thẳng tới giữa đám người, trường đao trong tay chính là quét hai lần, đao phong như thiểm điện, trong nước không tiếng động lại mãnh liệt đến cực điểm, trong chớp mắt triển khai tay trái trước mắt mọi người.
Tập đao nhiều năm, Từ Đông biết trước mắt là nửa thức "Dạ Chiến Bát Phương", đây là lấy một chọi nhiều, lúc tình huống hỗn loạn thì sử dụng chiêu thức, bản thân chiêu thức vốn cũng không có gì lạ, các môn các phái đều có biến hình., Nói toạc ra thì càng giống như trước sau trái phải đều có địch nhân, phương pháp điên cuồng đánh ra vòng vây xung quanh. Nhưng cương đao hữu hình, một đao này của đối phương hướng về những phương hướng bất đồng giống như rút roi ra, bạo liệt nở rộ, cũng không biết là dùng đao này chìm đắm bao nhiêu năm mới có thể có.
Trong đầu hắn kinh hãi cũng chỉ xuất hiện một cái chớp mắt, thủ pháp trường đao của đối phương bổ ra, bởi vì trong đêm, hắn cách một khoảng nhìn cũng không thấy rõ lắm, chỉ biết là đồng bạn ném đá xám hẳn là đã bị bổ một đao, mà bên kia ném lưới đánh cá cũng không biết là bị đánh trúng chỗ nào. Nhưng dù sao trên người bọn họ đều mặc áo giáp da trâu, cho dù bị đánh trúng, thương thế cũng không nặng.
Hắn và một tên nha dịch khác vẫn tiếp tục nhào tới.
Dưới chân người ném đá kia mềm nhũn, văng ra ngoài.
Thân ảnh cầm đao bổ ra một cái bộ pháp Dạ Chiến Bát Bát phía sau, bùn đất bắn lên như đóa hoa, thân thể của hắn đã chuyển hướng, vọt tới phía Từ Đông. Tên nha dịch vọt tới phía trước Từ Đông trong nháy mắt chạm vào đoản binh của hắn., Từ Đông nghe được một tiếng "Bang" vang lên, đao lửa bùng lên, sau đó bóng người đang xông tới tựa hồ vung một quyền vào mặt nha dịch. Thân hình nha dịch chấn động, sau đó gã bị đẩy lùi nhanh về phía bên này.
"Lão Tam nắm lấy hắn —— "
Cửu Hoàn Đại Đao mà Từ Đông chụp lấy hắn, miệng điên cuồng hét lên.
Trước mắt khoảng cách khai chiến, mới bất quá ngắn ngủi một lát thời gian, trên lý thuyết mà nói, lão tam chỉ là trúng một quyền của hắn, muốn ôm lấy đối phương như cũ có thể làm được. Nhưng không biết vì cái gì, hắn cứ như vậy mà va vào nhau., Ánh mắt Từ Đông đảo qua mấy người còn lại, lúc này huynh đệ vứt đá xám lăn lộn trên mặt đất, người ném lưới đánh cá trúng một đao, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, lúc đầu ý đồ ôm lấy đối phương, nhưng giờ phút này tên nha dịch đụng trên cây kia, lại còn không nhúc nhích.
Bọn họ bị làm sao vậy...
Sách lược của bọn họ không thành vấn đề, tất cả mọi người mặc giáp trụ xong, cho dù trúng một đao, có thể có bao nhiêu thương thế đây?
Chỉ cần một người chế trụ được đối thủ...
Hắn trông thấy thân ảnh kia bên trái cầm đao vọt ra, Từ Đông chính là mạnh mẽ một đao chém xuống, nhưng người nọ đột nhiên xuất hiện ở phía bên phải. Lúc này lão Tam đã lùi đến trước người hắn, vì vậy Từ Đông cũng cầm đao lui về phía sau, hi vọng sau một khắc lão tam tỉnh lại, ôm lấy đối phương.
Bên trái, bên trái, thân ảnh kia bỗng nhiên giơ trường đao lên, đánh tới Từ Đông.
Giờ khắc này, trong tầm mắt Từ Đông là khuôn mặt thiếu niên giống như hung thú, tràn ngập sát lục chi khí.
Hắn cũng không biết, trong thời gian một ngày này, bất luận là đối mặt sáu tên gia nô Lý gia, hay là hình thức đánh Ngô Thiên, tĩnh mịch báo thù giết chết Phương Thạch Thủy, thiếu niên đều không triển lộ ra ánh mắt giờ khắc này.
Hắn cũng vĩnh viễn không biết, ánh mắt cùng phương thức giết chóc của thiếu niên giống như cuồng thú này, là thứ được thai nghén ra trong sát trường huyết tinh nào.
Chiến lược của hắn không sai.
Hắn chọn cách quyết tuyệt nhất, là cách chém giết không cách nào cứu vãn.
Chính vì vậy, thời khắc này hắn phải đối mặt, đã là lần đầu tiên trong mấy chục năm ở chiến trường chính diện hoàn toàn đánh tan quân đội mạnh nhất của Nữ Chân, đao của Hoa Hạ quân.
Tên nha dịch đâm vào trên cây rồi ngã xuống mặt đất, yết hầu trực tiếp bị cắt ra. Người ném lưới đánh cá bị đao quang bổ vào khe hở trên bụng. Giờ phút này thân thể gã đã bắt đầu vỡ ra, xông đến trước người Từ Đông, cùng lúc một chiêu đâm tới, đã bị tiểu đao đâm xuyên vào mắt, gân chân gã vứt đá kia bị đánh nứt, lăn lộn trên mặt đất.
Bọn họ lựa chọn mô hình chiến trường chém giết không có gì đặc biệt, nhưng đối với chiến trường chân chính mà nói, bọn họ ngay cả phương pháp giáp cũng rất buồn cười.
"Giết -- "
Đó là tiếng gầm dữ tợn như mãnh hổ. Đao của Ninh kị hạ xuống phía Từ Đông...